Cho đến tận lúc này, Garrol vẫn còn chìm trong cơn mê man như vừa tỉnh giấc sau một giấc mộng dài.
Hắn khát khao biết bao rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, để khi tỉnh dậy lần nữa, lúc đi ngang qua hành lang, hắn có thể thấy ánh nắng ban mai lại tràn qua khung cửa kính ấm áp, khoác lên vai thiếu nữ một tấm voan mỏng.
Và thiếu nữ ấy sẽ ngồi trên giường cầu nguyện như thường lệ…
Nhưng hiện thực lại tàn khốc đến vậy, Phù Thủy với gương mặt lạnh như băng, chiếm giữ thân thể Daya, đang đối đầu với Thánh Đồ có ánh mắt rực lửa giữa nền tuyết trắng.
Mặc cho băng giá bám đầy trên gương mặt nàng—
Hắn nên làm gì đây?
Là giúp đỡ “Daya” hư ảo kia đối phó với chính nghĩa không đúng lúc.
Hay là giúp Thánh Đồ kia chinh phạt Phù Thủy tượng trưng cho cái ác.
Hắn không biết…
Nhưng ngay khoảnh khắc Phù Thủy nâng trường thương lên, trái tim Garrol như bị gai nhọn siết chặt, từng mũi gai đâm sâu vào máu thịt.
Phù Thủy kia, nàng muốn giết chết Thánh Đồ đã quỳ gục, thoi thóp hơi tàn dưới đất.
Giờ phút này, hắn buộc phải chấp nhận sự thật này.
Nàng thiếu nữ tên “Daya” đã chết rồi, kẻ đang đứng đây là một ác quỷ lên mình lớp da người.
Nếu ngươi hỏi vì sao đến lúc này hắn mới hạ quyết tâm.
Bởi vì hành động của Phù Thủy đã chạm đến giới hạn trong lòng Garrol.
Đây cũng là điều Daya tuyệt đối sẽ không làm – tước đoạt sinh mạng của người khác.
Ngay cả trong khoảnh khắc đen tối nhất cuộc đời, nàng cũng không thể hạ xuống lưỡi dao nhuốm máu tượng trưng cho sự giết chóc.
Mà giờ đây, đối mặt với Thánh Đồ đã mất khả năng chiến đấu, nàng vẫn cố gắng giết chết ông ta.
Điều này chỉ có thể nói lên một điều.
Daiya dường như đã chết hẳn rồi.
Một mụ Phù Thủy tàn ác đang lợi dụng thân xác ấy để thực hiện tội ác.
Đây là sự báng bổ hèn hạ và xấu xa nhất đối với linh hồn của Daya!
Mọi lưỡng lự trong Garrol bị quét sạch.
Thay vào đó là cơn thịnh nộ cuồn cuộn, cùng nỗi bi thương thấm tận xương tủy.
Hắn thề, sẽ khiến kẻ đã gây nên sự sa ngã này trả giá!
Kẻ đã cướp đi hạnh phúc và tương lai của Daya, đẩy nàng vào hiểm cảnh này!
Nguyện lấy xương tủy để làm mồi cho nghiệp hỏa mà thiêu rụi ác nghiệp đang trú ngụ trong thân xác kia.
Dù Thánh Điển có phán xét đây là tội lỗi vĩnh viễn đọa xuống địa ngục.
Ít nhất, trong đống tro tàn cuối cùng, hắn vẫn có thể ôm lấy một nắm tro bụi thực sự thuộc về Daya…
“Ngươi…” Dưới chiếc mũ trụ méo mó của Thánh Đồ, một câu hỏi mang theo vài phần đau đớn vang lên.
Ánh mắt Garrol liếc về phía sau vô thức mang theo vài phần lạnh lùng.
“Tôi không phải đang bảo vệ ngài, tất cả những gì tôi làm lúc này, chỉ là dành cho mụ phù thủy khốn kiếp kia một sự báo thù — muộn màng và chẳng đáng là bao!”
“Thánh Đồ đại nhân xin hãy ghi nhớ, người đã cứu ngài không phải tôi, mà là thiếu nữ mang tên Daya!”
Không để ý đến sự im lặng từ phía sau, giờ phút này, ánh mắt Garrol ghim chặt vào Phù Thủy đứng cách đó hai mươi mét.
Đôi ma đồng mê hoặc lòng người kia trong mắt hắn thật chói mắt.
Chúng từng thuộc về Daya, từng tràn đầy sự dịu dàng và hy vọng, nhưng giờ đây lại bị băng giá và sát ý chiếm giữ.
Đó chính là cội nguồn của mọi khổ đau, là thủ phạm mang tai ương đến.
Nàng đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn thanh kiếm bạc mang theo hàn quang trong tay Garrol, hàn khí tụ lại trong tay, nàng đã sẵn sàng tấn công “người ngoài cuộc” bất ngờ tham gia vào trận chiến này…
Garrol nắm chặt chuôi kiếm trong tay.
Thanh kiếm bạc đầy vết sứt mẻ, dưới ánh trăng những vết trầy chằng chịt tựa như sợi tơ bạc quấn quanh thân kiếm, khiến người ta nghi ngờ liệu nó có thể hoàn thành sự phán xét đối với Phù Thủy trước mặt hay không.
Nhưng ít nhất lúc này nó vẫn kiên cường trong tay Garrol, như một người bạn đồng hành cùng hắn từ Elysium trở về.
Dường như sự kiên nhẫn đã đạt đến giới hạn.
Phù Thủy lạnh lùng nhìn Garrol.
Garrol cảm thấy mặt đất dưới chân rung nhẹ, hắn lập tức cúi người, không chọn cách đỡ trực diện đòn tấn công của Phù Thủy, mà dùng sức hai chân lách người né tránh sang một bên.
Xoẹt—
Từ nơi hắn vừa đứng, những mũi chông băng chĩa thẳng lên khỏi mặt đất, đâm ra từ bốn phương tám hướng, tụ về một điểm.
Nếu vừa rồi hắn còn đứng ở vị trí đó dùng kiếm để chống đỡ, e rằng sẽ bị đâm thành một con nhím.
Mượn đà né tránh, hắn dốc toàn lực, nhấc kiếm lao thẳng vào mụ phù thủy.
Xung quanh thỉnh thoảng có những mũi băng nhọn rơi xuống, cắm sâu vào đất, nhớ lại lúc ở Elysium hắn cũng từng như vậy, từng đội mưa pháo lao vào cứ điểm của lũ ác ma.
Những mũi băng này… quả thật còn “dịu dàng” hơn pháo đạn nhiều.
Trong đôi mắt tím, bóng dáng Garrol dần phóng đại, nàng vô thức lùi lại vài bước.
Hắn chỉ là một phàm nhân, không nhanh nhẹn như Thánh Đồ, càng không có ngọn Thánh Hỏa rực cháy, giết hắn lẽ ra chỉ khó hơn bóp chết một con kiến đôi chút…
Nhưng không hiểu sao, đối mặt với cơn thịnh nộ tràn ngập trong đôi mắt xanh biếc kia, cơ thể nàng lại vô thức run rẩy.
Trái tim bị đóng băng kia, đập càng lúc càng dữ dội.
Nếu nàng có tư duy như con người, nàng sẽ biết cảm xúc này nên được gọi là “sợ hãi”.
Nàng đã dao động.
Khoảnh khắc lưỡi kiếm bạc của Garrol chém xuống đỉnh đầu Phù Thủy.
Một bức tường băng xanh biếc đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Rầm!
Mũi kiếm va chạm với băng lạnh, phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, mảnh băng văng tung tóe sượt qua mặt Garrol, cánh tay của hắn cũng vì vậy mà tê dại.
Phù Thủy đứng sau bức tường băng cũng thấy trên lớp băng dày nửa mét kia nứt ra những vết rạn nhỏ như mạng nhện—
Garrol không định cho Phù Thủy thêm thời gian phản ứng, cơ bắp cánh tay căng cứng trong tích tắc, đứng vững hai chân, cảm nhận trọng lượng trong tay, lại một lần nữa vung mạnh thanh kiếm vào mặt băng đã vỡ nát!
Ầm—
Như một bức tường thành bị đạn chì đặc của pháo thần công phá nát, Garrol nghiêng người vung kiếm qua vai, xông ra khỏi bức tường băng vỡ vụn, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào Phù Thủy đang quay người chuẩn bị thoát khỏi trận chiến.
Như một ác quỷ từ địa ngục trở về trần gian – bóng dáng Garrol dưới ánh trăng hiện lên vô cùng hung tợn, ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong mắt gần như muốn làm bốc hơi hàn khí xung quanh.
Đùng!
Thân thể Phù Thủy bị lực xung kích của Garrol chấn động lùi lại vài bước, trong mắt nàng lóe lên một tia khó tin. Nàng cố gắng tụ lại hàn khí lần nữa, nhưng tốc độ của Garrol nhanh hơn nàng tưởng.
Mũi kiếm như tia chớp đâm thẳng vào ngực nàng, buộc nàng phải từ bỏ tấn công, chuyển sang phòng thủ.
“Ngươi tưởng ngươi có thể trốn thoát sao!”
Xoẹt—
Rắc—
Phù Thủy nâng cánh tay duy nhất còn lại, vội vàng tụ lại một khối băng nhỏ miễn cưỡng chặn được nhát chém của Garrol. Nhưng thân thể nàng cũng bị đòn tấn công này đánh bay ra ngoài, lăn lóc trên nền tuyết trắng.
Hoàn toàn không còn vẻ ung dung, kiêu hãnh như trước.
Tại sao – tại sao không thể dự đoán được hành động của hắn!
Trong đôi ma đồng, Garrol như được phủ một lớp khói đen kịt, không thể nhìn rõ bước chân hắn, như một bóng ma bị ác mộng đeo bám, mỗi nhát vung kiếm đều mang theo sự quyết tuyệt bất chấp tất cả, như muốn xé nát nàng hoàn toàn.
Phù Thủy Băng giá lúc này kinh hoàng không biết kẻ địch của mình rốt cuộc là tồn tại như thế nào.
Tay nàng run rẩy.
Trong lúc hoảng loạn, Phù Thủy ngã trên tuyết lại một lần nữa mở to mắt, nàng ngẩng chiếc cổ trắng ngần nhìn lên bầu trời, các vì sao và vầng trăng sáng lúc này bị bóng dáng cao lớn của Garrol che khuất, thay thế ánh sao là hàn quang trong tay hắn—
…
Trong bóng tối vô tận này, Daya dường như đã đi rất lâu, rất lâu…
Từ sự bỡ ngỡ ban đầu, đến cơn hoang mang hiện tại, nàng dường như đang nhìn lại cả cuộc đời mình:
Từ khi được bàn tay rộng lớn của lão thợ lò Johnson ôm vào lòng, cho đến khi gia đình tan vỡ.
Từ việc lang thang ăn xin trên đường phố, cho đến sự cứu rỗi của Cha Joshua trong đêm tuyết gió.
Cho đến lần đầu tiên gặp Garrol dưới ánh nắng ấm áp…
Đây có phải là hồi quang phản chiếu không?
Vậy là nàng đã chết rồi? Hay đang chết dần?
“Phụt—”
Câu hỏi ngớ ngẩn của chính mình lại khiến nang khẽ bật cười, tiếng cười ngân như chuông bạc vang trong khoảng không tĩnh lặng.
Đợi đến khi tiếng cười dần lắng xuống, trong không khí tràn ngập một sự tĩnh lặng kỳ lạ. Bầu không khí vốn náo nhiệt dường như bị một sự hư vô bao phủ.
Mình có thể đã biến thành Phù Thủy và bị Thánh Đồ phán xét rồi…
Nếu là như vậy cũng tốt, mình không muốn có ai phải chết vì thân xác Phù Thủy này.
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả, đó là một cảm xúc phức tạp và khó diễn đạt.
Thật đáng tiếc…
Mình rõ ràng còn muốn nhìn thế giới bên ngoài nhà thờ một lần nữa, liệu có giống như Cha Joshua đã nói: núi cao đến đâu, nước trong thế nào, trời xanh ra sao…
Quả nhiên vẫn không cam tâm.
Những người quen thuộc liệu có nhớ đến mình không?
Trong đôi mắt xanh ngọc lục dâng lên giọt nước mắt trong suốt, viền mắt ửng đỏ một lớp mỏng.
Vài giọt nước mắt chầm chậm lăn dài trên má, như sương sớm trượt trên cánh hoa — lặng lẽ mà nặng trĩu.
Hơi thở của nàng trở nên gấp gáp và có chút ngắt quãng, đôi môi mím chặt, như đang cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, cằm cũng run run theo.
“Mình… nhớ họ lắm… xin đừng để mình ra đi một mình…”
“Mình muốn… được cảm nhận hơi ấm của ánh mặt trời một lần nữa.”
“Xin đừng để mình ra đi… một mình…”
Giọng khàn nghẹn vang lên trong khoảng không, mong manh đến xót xa.
Trong bóng tối im lặng này, tiếng tim đập của Daya đột nhiên trở nên rõ ràng lạ thường, như tiếng vọng cuối cùng của sự sống, từng nhịp từng nhịp gõ vào chính tâm khảm nàng.
Nếu không có ai giúp đỡ thì ý thức của nàng cuối cùng sẽ chìm xuống, lạc lối vĩnh viễn trong cõi hư vô này.
Rầm!
Không gian này rung chuyển—
“?”
Daya ngẩng khuôn mặt đẫm lệ của nàng lên.
Như thể đang xác nhận tiếng động này có phải là ảo giác của mình không.
Rầm!
Lại một tiếng nữa.
Như một cây búa tạ đập vào cánh cửa sắt, vang vọng trong căn phòng trống rỗng…
“Đây là…” Nàng khẽ thì thầm, đưa tay ra, cố gắng chạm vào nguồn gốc của âm thanh đó—
Rầm!
Rắc—
Tiếng nổ vang trời, bóng tối vỡ vụn như gốm sứ bị đập, hóa thành vô số điểm sáng lờ mờ, tan dần dưới ánh chói.
Những tia sáng theo khe hở rọi vào, rơi xuống người Daya.
Nàng nhìn thấy một bàn tay lớn vươn về phía mình, vô thức lại rơi lệ một lần nữa, không biết từ lúc nào đã nắm lấy những ngón tay kia.
Ánh sáng bùng lên ngay khoảnh khắc tay chạm tay, xua tan bóng tối, để cho ánh sáng tràn vào thế giới này—
…
“Daya! Daya! Là cô phải không!”
Bên tai vang vọng tiếng gào của Garrol — khẩn thiết, lẫn chút nghẹn ngào.