Âm 273.15 độ C – Độ không tuyệt đối.
Giới hạn nhiệt độ thấp nhất trong nhiệt động lực học. Ở nhiệt độ này, động năng của các hạt vật chất giảm xuống mức thấp nhất mà cơ học lượng tử cho phép, mọi chuyển động vi mô gần như đình trệ.
Đây cũng là giá trị giới hạn chỉ tồn tại trên lý thuyết.
Từng có một học giả, trong một buổi tranh luận do Viện Hàn Lâm Hoàng gia Mogro tổ chức, đã nêu ra một giả thuyết táo bạo:
Khi toàn bộ vũ trụ trong khoảnh khắc hạ xuống độ không tuyệt đối, không chỉ vật chất ngừng chuyển động, mà ngay cả bản thân thời gian và không gian cũng sẽ bị đóng băng hoàn toàn.
Về mặt lý thuyết, điều này sẽ khiến các vì sao tắt lịm, vật chất tan rã, nguyên tử sụp đổ, photon đông cứng, và không - thời gian cũng sẽ ngưng đọng rồi tiêu biến.
Khi tất cả các hạt ngừng chuyển động, quá trình nhiệt động lực học và phản ứng hóa học hoàn toàn dừng lại, thời gian dường như mất đi ý nghĩa. Vũ trụ trong trạng thái này sẽ bị đóng băng trong một khoảnh khắc tĩnh lặng tuyệt đối, mọi biến đổi đều chấm dứt.
Một vũ trụ hoàn toàn tĩnh lặng liệu có còn được gọi là “vũ trụ” không? Hay nó giống một vùng tĩnh lặng vĩnh cửu đã mất đi sức sống và sự biến đổi, một phế tích cơ khí bị lãng quên ở tận cùng của thời gian?
Đương nhiên đây chỉ là một giả thuyết, để đám học giả của Viện Hàn Lâm trong bữa trà chiều, vừa nhấm nháp hồng trà pha bằng nước ấm, vừa dùng nó để tán gẫu với nhau.
Suy cho cùng, vũ trụ vẫn đang vận hành yên lành, họ cũng chẳng cần thực sự chạy đi mà chịu lạnh.
Nhưng đối với Garrol hoặc Thánh Đồ đang trực diện Phù Thủy lúc này, tình hình lại hoàn toàn khác.
Bởi vì bọn họ thực sự đang chịu lạnh.
Những mũi băng nhọn hoắt lơ lửng giữa không trung, bao vây lấy Thánh Đồ.
Không khí xung quanh sau khi được làm lạnh, mật độ thường sẽ đặc hơn một chút so với trạng thái bình thường. Vì vậy, nó trở nên nặng nề hơn, mang theo hơi sương trắng, như một thác nước vô hình từ từ đổ xuống.
Và Thánh Đồ thì như một bức tượng cẩm thạch, nửa quỳ giữa dòng thác khí lạnh bao la, nửa quỳ giữa màn thác khí lạnh ấy, mặc cho lớp sương trắng như kem chảy trên giáp của ông, lăn xuống rồi tan biến trong không khí.
Bóng ông ẩn hiện trong làn mù, như hòa làm một với thế giới băng giá này.
Ông đang quan sát từng cử động của Phù Thủy, sự rung động của lông mi, sự lên xuống của hơi thở, và cả sự dao động nhỏ nhất của ngón tay, tất cả đều in đậm trong đôi mắt vàng kim, không bỏ sót một chút nào.
Ông đang chờ đợi, chờ đợi trạng thái của mình hồi phục.
Hơi thở dưới lớp giáp nặng nề trở nên chậm rãi và sâu lắng, Dù lò phản ứng ở lõi vẫn gầm rú giữ nhiệt hừng hực, nhưng lúc này trên người ông không có một giọt mồ hôi nào, và cũng chẳng thể chảy ra được — vì sẽ lập tức bị đông cứng.
Cuộc đối đầu lạnh lẽo này dường như thực sự chứng minh giả thuyết của học giả kia: thời gian có thể bị đóng băng.
Lúc này không khí ngưng đọng, hơi thở ngừng lại, dường như ngay cả nhịp tim cũng bị kéo dài thành vĩnh cửu.
Mỗi giây đều bị kéo dài thành một thế kỷ. Thế giới tĩnh lặng trong khoảnh khắc này.
— Hà...
Một hơi thở khẽ.
“Ra tay!”
Chính là lúc này!
Ngay khoảnh khắc trước khi mũi băng đâm tới, hệ thống trợ lực ở chân bất ngờ phát lực dữ dội kèm tiếng nổ vang, đạp mạnh xuống đất để hất cơ thể vút lên. Trong chớp mắt, ông đạt tới gia tốc quá tải 11G — gần như là giới hạn gia tốc mà cơ thể con người có thể chịu đựng.
BÙM!
Băng tuyết dưới chân trong tích tắc nứt toác như vật rắn.
Rít—
Đầu nhọn của mũi băng lướt qua mặt kiếm của trường kiếm, để lại một vệt băng giá khiến ngọn thánh hỏa quang quấn quanh nó cũng tạm thời lùi lại.
Bóng dáng Thánh Đồ phóng ra trong tiếng nổ vang, bay vút lên không trung, hệ thống trợ lực ở chân gầm lên trong trạng thái cực hạn.
Ở điểm cao nhất của quỹ đạo, ông lộn ngược, đầu chúc xuống đất.
Phù Thủy cũng giơ tay lên, giữa sự rung chuyển của nền tuyết, vô số tinh thể băng từ mặt đất bay lên, như bị một lực lượng vô hình điều khiển, một bàn tay khổng lồ dần hình thành.
Năm ngón tay xòe ra, như muốn tóm lấy Thánh Đổ ở trên không.
Thánh Đồ ngẩng đầu, trong đôi mắt vàng rực, ánh nhìn của ông đọng lại trên vẻ mặt lạnh lùng của thiếu nữ.
Thật sự giống một khối băng vậy, trong suốt mà sắc lạnh, lạnh đến rợn người.
Rõ ràng ban nãy gương mặt này còn đẫm những giọt lệ mang tên bi thương...
Ông điều chỉnh tư thế giữa không trung. Dưới ánh trăng, bóng dáng ông như một vì sao băng rơi xuống, xé tan bầu không khí đông cứng, mang theo thế không thể ngăn cản lao xuống đất!
Gió mạnh xuyên qua khe hở của mũ giáp đập vào mặt.
Lưỡi kiếm vàng rực, bổ thẳng vào Phù Thủy đang đứng tại chỗ.
Lưỡi kiếm chưa tới, mà hơi nóng đã ập đến, như muốn làm tan chảy hoàn toàn thế giới băng giá này.
ẦM—!
Thánh hỏa rực cháy và hàn khí lạnh lẽo va chạm dữ dội giữa không trung, bùng lên ánh sáng chói lòa.
Băng hỏa đan xen, thời gian dường như bắt đầu chảy lại trong khoảnh khắc này.
Bàn tay băng khổng lồ và lưỡi kiếm vàng kim của Thánh Đồ va chạm giữa không trung, vang lên tiếng nổ long trời. Tinh thể băng tan rã trong ngọn thánh hỏa rực cháy, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ li ti, như những vì sao rơi rụng.
Và thánh hỏa cũng dần mờ đi dưới sự xâm thực của hàn khí, mất đi sự rực rỡ ban đầu, nhưng vẫn như ánh bình minh phá tan bóng tối, kiên cường tiến về phía trước.
Rắc—rắc—ẦM!
Như thủy tinh vỡ nát, vết nứt nhanh chóng lan rộng trên khối băng, và vỡ tan trong tiếng nổ.
Mang theo sức mạnh vô song, gương mặt phủ sương giá, trường kiếm sắc bén trong tay, Thánh Đồ lao thẳng về phía Phù Thủy!
Rầm!
Làn sóng tuyết khổng lồ như mặt nước bị đạn pháo bắn trúng, tức thì dâng lên cao 20 mét, nhìn từ trên cao xuống như một bông tulip trắng nở rộ dưới ánh trăng — rực rỡ mà bi thương.
Những khối tuyết cùng với mưa đá rơi rụng xuống mặt đất như sao băng.
XOẸT—
Trường kiếm xé toạc màn sương.
Thân hình Phù Thủy lùi lại, kịp thời tránh những đòn tấn công như vũ bão của Thánh đồ sau khi đáp đất.
Thánh Đồ sải bước, tiếng máy móc rền vang, bước những bước nặng nề trên lớp tuyết dày.
Một bước—hai bước—ba bước.
Vững vàng và kiên định.
Động tác tay không hề có chút ngưng trệ nào do cú rơi từ trên cao xuống, phối hợp với bước chân, eo xoay chuyển, liên tiếp vung ra ba nhát chém mang theo gió mạnh quét qua.
Nhưng tất cả chỉ chém vào khoảng không — Phù Thủy lướt nhẹ, uyển chuyển, tránh khỏi từng đòn.
Kiếm sượt qua mái tóc trắng sáng của nàng dưới ánh trăng, nhưng không chạm được vào một sợi.
Thế công của Thánh Đồ tuy hùng mạnh như sấm sét, nhưng sự né tránh của Phù Thùy lại khó nắm bắt như dòng nước.
Cuộc giao tranh giữa băng và hỏa tiếp diễn trong im lặng.
Phù Thủy không chọn chủ động tấn công mà đang chờ đợi điều gì đó…
Băng lạnh từ vết thương lan trên áo giáp của Thánh Đồ, theo gió lạnh thấm vào các khe hở, đóng băng các bánh răng, làm cho dầu thủy lực trở nên đặc quánh.
Những bông tuyết lạnh giá lan tràn ở các khớp nối của bộ giáp, cố gắng đoạt lấy quyền kiểm soát bộ giáp này khỏi tay ông, biến nó thành một quan tài băng, phong ấn hành động của Thánh Đồ.
Cảm nhận được hành động của mình bắt đầu không còn trôi chảy, thậm chí có chút trở ngại, Thánh Đồ lập tức nhận ra ý đồ thực sự của Phù Thủy.
Thánh hỏa trong gió lạnh đã không còn rực rỡ chói lọi như lúc đầu, ông đã không thể điều khiển thêm ngọn lửa để đốt cháy sự xâm thực của cái lạnh, chỉ có thể tăng tốc động tác trong tay.
Thời gian của ông không còn nhiều.
Hơi thở trong mũ giáp ngưng tụ thành sương, mỗi lần hít vào như hít phải một lưỡi băng đâm vào phổi.
Quả nhiên thân xác này đang bước tới mục nát... Giờ ngay cả sự xâm thực của băng giá cũng đủ kìm hãm ta...
Phù Thủy vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay nhẹ nhàng nâng lên, không khí quanh đầu ngón tay kết thành băng tinh, như đang dệt một tấm lưới vô hình.
Trong ánh mắt nàng không hề có chút dao động nào, như thể trận chiến này đối với nàng chỉ là một trò chơi lạnh lẽo…
— Nếu vậy... hãy để trò chơi này kết thúc ở đây!
Nhân danh Chúa của ta!
Đôi mắt ông bùng sáng kim quang rực rỡ, như mặt trời ban ngày, đẩy lùi đêm đông lạnh giá.
Ngọn thánh hỏa trên trường kiếm, như được bổ sung nhiên liệu cũng bùng lên dữ dội.
“Đòn cuối cùng!”
RẮC!
Lõi hơi nước ở ngực phát ra ánh sáng cuối cùng trong tiếng vỡ giòn tan.
Thánh Đồ lao tới, tuyết dưới chân sụp xuống vì sức bật. Nhanh hơn trước, phá vỡ mọi giới hạn, dồn hết tất cả!
Nhanh đến mức ngay cả đôi ma đồng màu tím kia cũng không kịp bắt bóng ông.
Như một tia sét vàng rạch ngang đêm đông, lưỡi kiếm để lại một vệt sáng rực cháy trong không khí.
Mang theo tiếng sấm và ngọn lửa rực rỡ, phá tan bóng tối dài đằng đẵng này.
Trực tiếp lao thẳng đến trước mặt Phù Thủy—
Đôi ma đồng thoáng hiện một chút sợ hãi…
Trong lúc hoảng loạn, nàng theo bản năng giơ tay lên để chặn.
XOẸT!
Tiếng tấn công đột ngột dừng lại, theo sau là cơn bão tuyết do lưỡi kiếm tung lên—
ẦM—!
Tuyết mù che khuất tầm nhìn.
Trống rỗng, tĩnh lặng.
Chỉ chờ gió nhẹ quét tan màn sương mờ ảo.
Cảnh tượng thảm khốc đó không khỏi khiến người ta rợn người—
Hố lớn, máu đỏ.
Cánh tay Phù Thủy đứt lìa rơi xuống đất, và cả thanh trường kiếm bị đóng băng.
Mũi băng khổng lồ xuyên qua vai Thánh đồ, đầu ông cúi thấp, lò năng lượng trước ngực chỉ còn ánh sáng mờ nhạt.
Giống như bức tượng thiên thần bị vỡ nát quỳ gối trong nhà thờ, im lặng mà bi tráng.
Gió trên cánh đồng tuyết dần ngừng, bầu trời sao vô tận và mặt đất rộng lớn đều im lặng vì cuộc đối đầu thảm khốc này…
Trường kiếm trong tay Thánh Đồ vẫn giơ trước người, vài bông tuyết kết lại rơi xuống mũi kiếm.
Như hoa nở trên cành…
Phù thủy cách đó không xa gượng đứng dậy giữa băng tuyết và máu loang.
Cơ thể nàng hơi run rẩy, vết thương ở cánh tay đứt lìa bị băng giá phong tỏa để máu không còn chảy nữa, sắc mặt nàng còn tái nhợt hơn trước như tờ giấy trắng, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Đôi ma đồng kia vẫn giữ vẻ lạnh lùng chết tiệt đó, như thể đối với nó tổn thương của cơ thể này chỉ là cái giá không đáng kể, miễn là có thể nghiền nát kẻ thù và tín ngưỡng đáng thương kia.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trước ngực, tinh thể băng ngưng tụ ở đầu ngón tay nàng, dần dần kéo dài và mở rộng – cuối cùng hóa thành một cây thương băng lam thon dài.
Nàng một tay nắm chặt cây thương băng đó, các ngón tay hơi siết lại, thân thương màu xanh lam lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, như thể ngay cả không khí cũng đông cứng dưới hàn ý của nàng.
Ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, khóa chặt vào Thánh Đồ bị mũi băng xuyên qua ở không xa.
Bóng dáng ông vẫn quỳ gối, lò năng lượng trước ngực lóe lên tia sáng yếu ớt cuối cùng, như thể đang lặng lẽ nói về đức tin và sự kiên trì của ông.
“Kết thúc rồi…” Đây là lần thứ hai nàng mở miệng vào đêm nay.
Cánh tay nàng duỗi ra phía sau, mũi thương và cánh tay thành một đường thẳng.
Mạnh mẽ vung về phía trước, trường thương băng xanh lam xé toạc gió tuyết, đâm thẳng vào ngực Thánh Đồ—
Tiếng va chạm với kim loại vang lên.
Trường thương vỡ tan, trong khoảnh khắc hóa thành những mảnh băng vụn rơi vãi khắp nền tuyết xung quanh.
Lông mày nàng khẽ nhíu, lộ vẻ bực bội hiếm hoi.
“Hà... há...”
Garrol thở hổn hển, cầm thanh kiếm bạc chắn giữa Thánh Đồ và Phù Thủy, da hắn đỏ bừng vì cực lạnh, hơi thở ngưng tụ thành sương trắng trong không khí lạnh giá.
Tuy nhiên, trong mắt hắn lúc này không còn vẻ mơ hồ và do dự như trước, thay vào đó là sự phẫn nộ ngút trời.
Cảm xúc mãnh liệt đó phá vỡ sự bình tĩnh thường thấy trong đôi mắt xanh biếc, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi ma đồng huyền ảo của đối phương, thề sẽ thắp lửa thiêu rụi thế giới băng giá này!
“Nếu đây là cơn thịnh nộ mà ngươi muốn đón nhận—Vậy thì hãy đến đây!”