Keng ——
Tan chảy, biến dạng, mất đi thăng bằng, những viên đá lạnh xếp chồng trong ly đổ sụp dưới tác động của trọng lực, va vào thành ly, phát ra âm thanh ngắn ngủi mà trong trẻo, cuối cùng hòa vào chất trà màu nâu đỏ.
Những giọt nước ngưng tụ men theo thành ly chảy xuống.
“Khụ khụ, ừm hừm ——” Một giọng nói già nua đang hắng giọng.
Bàn tay lật trang sách đột nhiên dừng lại.
“Ừm ——” Chủ nhân của giọng nói do dự một lúc, vươn tay cầm lấy ly hồng trà đang “đổ mồ hôi lạnh”, ngửa đầu uống vài ngụm, rồi thở ra một tiếng thỏa mãn và khoan khoái.
“Vẫn là hồng trà vận chuyển bằng đường hàng không từ Vương Đô uống vào sảng khoái nhất.” Lewis cụp mắt nhìn chằm chằm vào vài mảnh băng nhỏ còn sót lại nổi trên mặt nước, rồi lại mở tủ lạnh bằng gỗ bên cạnh, dùng kẹp gắp ra vài viên đá vuông vức thả vào ly.
Đông ——
Cục băng rơi vào trà, tạo nên những vòng tròn đồng tâm gợn sóng nhẹ trong ly.
“Dưới cái lạnh buốt của gió, sự giá lạnh sẽ khiến đầu óc tỉnh táo hơn, giúp người ta thoát khỏi bế tắc. Lời cổ nhân nói quả không sai.”
Đêm đã xuống, ánh đèn vàng ấm áp tràn ngập căn phòng chiếu lên giấy, tạo thành một quầng sáng dịu dàng. Ánh mắt Giám Mục Lewis rời khỏi những viên đá nổi trong ly, một lần nữa đặt lên trang sách.
Chỉ nhìn một lúc, ông lại nhíu mày, một tay tháo kính, nhắm chặt mắt, dùng tay xoa bóp hốc mắt.
Ông tuổi đã cao, dù cho Chúa Thánh Thần ban phước giúp ông tránh khỏi sự lão hóa, nhưng sự mục ruỗng của cơ thể lại khiến ông bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm.
“Sự lão hóa của cơ thể chỉ là khởi đầu, ý chí của ta còn có thể kiên trì bao lâu dưới sự bào mòn của thời gian đây, đây e rằng mới là thử thách đáng sợ nhất của đức tin đối với con người.” Lewis khẽ lẩm bẩm, giọng nói mang theo một chút mệt mỏi và bất lực.
Thị lực suy giảm, chân tay không còn linh hoạt, hành động ngày càng chậm chạp, bước chân từng nhanh nhẹn giờ đây đã trở nên lê thê. Lewis chậm rãi đứng dậy, vịn vào mép bàn sách, mới miễn cưỡng đứng vững.
Ông chậm rãi bước đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm dày nặng, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài. Ánh trăng như nước, rải trên con đường lát đá trong sân, phác họa một vùng sáng lạnh lẽo. Từ tháp chuông xa xa vọng lại tiếng chuông trầm ổn, từng tiếng gõ vào màn đêm tĩnh mịch.
Tách, tách, tách, tách…
Ngoài tiếng chuông còn có âm thanh gì đó, truyền đến từ bên ngoài.
Tách, tách, tách…
Là tiếng giày da cứng giẫm lên nền đá cẩm thạch, hơn nữa bước chân vội vã, hẳn là có chuyện gấp, đã đến rồi.
Tách!
Tiếng bước chân dừng lại gọn gàng, ngay sau lưng.
Lewis hơi chậm chạp quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm khó dò quét qua lò sưởi đang kêu lách tách và bức tranh treo tường, cuối cùng dừng lại trên vị Thẩm Phán Quan đang đứng nghiêm ở cửa.
“Miện hạ...” Thẩm Phán Quan cúi đầu khom lưng, dải băng đeo trước ngực rủ xuống tự nhiên.
“Miễn lễ, chỉ có một mình ta thì không cần hành lễ.” Lewis nhàn nhạt nói.
“Miện hạ…” Thẩm Phán Quan nuốt khan, nặn ra tiếng xưng hô tôn kính, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, như thể đã nhìn thấy điều gì đó không thể tin nổi.
“Điện văn từ căn cứ không quân hải quân vùng núi xa xôi: Thánh Hạm Saint Philip do Tòa Thánh Trung Ương phái đi, chở theo hai vị Thánh Đồ, đã đến căn cứ vào bảy giờ ba mươi lăm phút tối hôm trước, đang trên đường đến Đại Thánh Đường Morier thuộc quận Mishlo.”
“Ừm, rất tốt, còn gì nữa không?” Lewis nhận ra vị Thẩm Phán Quan đang căng thẳng trước mặt còn điều gì chưa nói ra.
“Vụ án Phù Thủy hồi sinh và Thẩm Phán Quan Leonardo bị ám sát đã có tiến triển… nhưng kết quả điều tra vẫn cần Đức Giám Mục ngài xác nhận.” Hắn tiến lên đặt một phong thư lên bàn làm việc rộng lớn rồi lùi lại, nuốt nước bọt tiếp tục nói: “Thành thật mà nói, kết quả điều tra khiến tôi rất bất an, thưa ngài.”
Lewis nhìn qua lại giữa Thẩm Phán Quan và phong thư, tin tức gì có thể khiến những Thẩm Phán Quan đã quen với tà ác này cảm thấy sợ hãi.
Ông chậm rãi bước đến bàn, nhón lấy phong thư không lớn đó.
Niêm phong còn nguyên vẹn, ngón tay vuốt nhẹ qua dấu sáp niêm phong, huy hiệu cân bằng gai góc của Tòa Án Thẩm Phán dưới ánh nến ánh lên màu đỏ sẫm, bức thư được bảo quản tốt.
Là tin tức trực tiếp từ Tòa Án Thẩm Phán…
Ngẩng đầu nhìn vị Thẩm Phán Quan mặt mày tái mét.
“Ngươi ra ngoài trước đi, đợi lệnh ở cửa, không có lệnh của ta thì không ai được vào.”
Thẩm Phán Quan gật đầu, im lặng quay người rời đi, trước khi đi còn đóng lại cánh cửa gỗ dày nặng.
Cạch…
Bánh răng đồng khắc hoa xoay nửa vòng, chốt cửa đóng chặt.
Sau khi xác nhận cửa đã đóng hoàn toàn, Lewis thu ánh mắt lại, thần sắc như thường bước đến trước lò sưởi, ông cầm phong thư, nhẹ nhàng treo nó trên ngọn lửa đang nhảy múa.
Sáp niêm phong dưới tác dụng của nhiệt, dần dần hiện ra những hạt vàng li ti, từng chút bong ra.
Xì ——
Đột nhiên, dấu sáp niêm phong như có sinh mệnh, trong một tiếng rít chói tai bắt đầu sôi lên, thể tích nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng tan biến không dấu vết trong những làn khói trắng bốc lên.
Ông rụt tay lại, từ phong thư đã mở rút ra một tờ giấy da được gấp gọn gàng. Chất giấy dày dặn, chữ viết trên đó dùng mực đậm, nét chữ ngay ngắn nhưng mang theo một chút vội vã, như thể tâm trạng của người viết cũng nặng nề như màn đêm u tối này.
Bức thư được mở ra, ánh mắt nhanh chóng lướt qua từng dòng chữ. Lông mày dần nhíu lại, trong mắt lóe lên một cảm xúc phức tạp —— không thể tin nổi, kinh ngạc, lo lắng, tức giận thậm chí còn có cả bi thương.
“Joshua… tại sao? Ông tại sao lại đi đến bước đường này?”
Môi hơi run rẩy, mỗi chữ trong bức thư này đều mang theo sức nặng đè nén lên trái tim của ông. Đã lâu rồi hắn không có biến động cảm xúc lớn đến vậy.
Quay người, ánh mắt hướng về bức bích họa khổng lồ trên tường. Trong tranh, một chiến binh anh dũng khoác áo choàng trắng tinh, thân hình nhanh nhẹn, đang bay lượn giữa không trung, lưỡi kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm chính xác và dứt khoát vào con mắt của tà long.
Nỗi đau đớn và giận dữ trong mắt rồng như ập đến qua bức tranh, còn thần sắc của chiến binh lại kiên nghị như sắt thép, như thể đang thầm tuyên bố chiến thắng tất yếu.
Màu sắc của bích họa đậm đà và sâu lắng, giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, như thể khoảnh khắc sinh tử đó đã vĩnh viễn được định hình trong dòng thời gian.
Ánh mắt Lewis dừng lại thật lâu trên khuôn mặt của chiến binh đó, lông mày nhíu lại vài lần thở dài, cố gắng tìm kiếm câu trả lời… Trong lòng dâng lên một nỗi cay đắng khó tả, như thể bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, ông nhớ ánh mắt kiên định của Joshua.
Joshua không nên dính líu vào chuyện này.
Những viên đá trong ly lại tan vào trà, ánh mắt đục ngầu không biết nên đặt vào đâu.
Một lát sau, ông cuối cùng cũng cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt, bước đến bên lò sưởi, ném cả phong thư và bức thư vào lò sưởi.
Lưỡi lửa nhảy múa bò lên mép giấy da, cuộn cái tên “Thánh Joshua” thành những tàn tích cháy đen, hóa thành từng mảnh tro trắng.
Dù đối mặt với sự phản bội và bóng tối nào, đức tin, trật tự và công lý cuối cùng sẽ chiến thắng.
“Thẩm Phán Quan.” Giọng Lewis trầm thấp mà mạnh mẽ.
Thẩm Phán Quan ngoài cửa nghe thấy tiếng gọi, lập tức đẩy cửa bước vào, cung kính đứng ở cửa.
“Miện hạ, ngài có gì phân phó?”
“Phong tỏa tin tức liên quan, triệu kiến riêng hai vị Thánh Đồ, chuẩn bị xe đi, ta muốn đến Đại Thánh Đường.” Ông nghiến chặt răng, như thể cắn đứt sự do dự cuối cùng: “Ngay lập tức! Lập tức!”
Nếu tình hình là thật, vậy ông sẽ đích thân đi xét xử người bạn già của mình, đây không chỉ là lòng từ bi cuối cùng dành cho Joshua, mà còn là sự giải thích cho lương tâm và đức tin của chính bản thân ông…
Lewis cười khổ một tiếng.
Tự tay đưa người bạn từng kề vai chiến đấu lên ghế xét xử, nỗi đau và sự giằng xé này, chỉ có ông mới có thể cảm nhận.
Khi Lewis một lần nữa ngẩng đầu lên, ông đã thu lại lòng từ bi trong mắt, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng và kiên định.
Hai tu sĩ mặc giáp trụ bước vào từ ngoài cửa, bước chân vững vàng và mạnh mẽ, mỗi bước đi như thể đang tuyên bố uy nghiêm của Giáo Hội.
Các tu sĩ đến trước mặt Lewis, cung kính cúi đầu, hai tay nâng chiếc áo choàng trắng tinh tượng trưng cho thân phận Đại Giám Mục. Một tu sĩ khác bước lên dâng một chiếc vương miện Giám Mục nạm đá quý.
“À —— đã đến lúc lên đường rồi.”
Đêm dài thăm thẳm…
Miện hạ: Miện là loại mũ nghi lễ cao quý giáo chủ đội trong những dịp trang trọng. Miện Hạ nghĩa là "dưới vương miện" hoặc "dưới mũ miện", cách gọi tôn kính cho những người có cấp bậc tối cao trong công giáo như Đại Giám Mục, Giáo hoàng, Hồng Y, v.v..