Phù Thủy Chuộc Tội Quyết Không Nhận Tội Trước Ngài Thẩm Phán

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Đang ra)

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Cảnh báo: Truyện có chứa nội dung nhạy cảm, cân nhắc kỹ trước khi đọc.)

12 41

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

64 680

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

58 467

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

48 378

Tập 01 - Chương 47 - Rét lạnh

Chát——chát——

Những quân cờ trải khắp bàn cờ.

Bàn tay già nua nhặt quân cờ lên rồi lại đặt xuống.

Ván cờ này vẫn chưa phân thắng bại.

Ngay cả mặt trời cũng đã ngả về tây, ánh chiều tà đã rải trên bàn cờ, kéo dài những cái bóng nhô lên, tựa hồ thời gian cũng trở nên chậm chạp và nặng nề vào khoảnh khắc này.

Những Thánh Đồ khoác giáp đứng ở tiền sảnh luôn im lặng, như hai pho tượng, tĩnh mịch mà uy nghiêm, tựa hồ ngay cả hơi thở cũng hòa vào dòng thời gian ngưng đọng này.

Giáp trụ của bọn họ dưới ánh chiều tà phản chiếu một thứ ánh sáng lạnh lẽo, như đang lặng lẽ chứng kiến cuộc đối đầu liên quan đến tín ngưỡng và vận mệnh.

Chiếc áo trắng của Đại Giám Mục Lewis cũng nhuốm một tầng vàng kim.

Còn ngồi đối diện hắn là Thánh Joshua với vẻ mặt thờ ơ.

“Ra tay với một cô gái có lòng thiện lương? Đây là sự báng bổ với tín ngưỡng của Đức Chúa.” Joshua lạnh lùng nói, mắt vẫn nhìn bàn cờ.

“Ngươi không thể dùng cách này để thuyết phục ta, Joshua, Chúa cũng đã nói: Hạt giống tà ác dù được bọc trong mật ngọt, cuối cùng cũng sẽ ăn mòn linh hồn.”

Ánh chiều tà lướt qua vương miện bạc của người đối diện, đổ một cái bóng sắc nét lên bàn cờ.

“Vậy để tôi đổi cách nói, Đại Giám Mục——” Joshua cân nhắc từ ngữ của mình: “Đây là một cuộc thí nghiệm…”

Mặc dù không muốn nhìn nhận đứa trẻ đó theo cách này, nhưng vì tình hình hiện tại, Joshua buộc phải dùng cách này để dập tắt sự phản đối của Lewis.

Lewis cau mày chặt, ánh mắt nhìn Joshua xen lẫn sự dò xét, khó hiểu và tức giận.

Đến nước này ông còn muốn biện bạch điều gì?

“Thí nghiệm?” Lewis nắm chặt tay, các khớp ngón tay hằn lên bàn cờ trắng bệch: “Đây là lý do ngươi đặt một quả bom hẹn giờ vào khu vực trung tâm thành phố, hự… khụ khụ!” Giọng hắn nâng cao vài tông, sự khàn khàn trong cổ họng khiến hắn ho khan.

Joshua đợi tiếng ho lắng xuống mới lên tiếng.

“Thưa Đức Cha , chúng ta có thể tìm ra một phương pháp để ý chí của Phù Thủy không thể thức tỉnh——thông qua Tịnh Vực.” Quan sát sắc mặt của Lewis, ông tiếp tục nói: “Cô gái đó——Daya, trong tương lai không hề rơi vào điên loạn, dưới vòm trời vàng kim cô bé luôn giữ được sự lương thiện của một con người, không bạo ngược, không điên cuồng, điều này liệu có thể chứng minh sự tồn tại của Tịnh Vực đối với Phù Thủy chưa hoàn toàn thức tỉnh có tác dụng ức chế về mặt nhân cách hay không…”

Mỗi âm tiết của hắn như một mũi băng nhọn được mài giũa cẩn thận, đâm thẳng vào Lewis.

“Đây là một hướng đi, một hướng đi giúp nền văn minh nhân loại thoát khỏi bóng tối của thảm họa Phù Thủy đã kéo dài hàng ngàn năm.”

Ngón tay già nua kẹp quân cờ bạch ngọc lơ lửng giữa không trung, mỗi nếp nhăn dưới vương miện bạc của Đại Giám Mục Lewis đều là những rãnh sâu được thời gian khắc ghi, sâu thẳm và nặng nề, toát lên một sự nghiêm trọng và rối rắm khó tả.

Nếu quả thật như Joshua đã nói, đây không nghi ngờ gì sẽ là một phát hiện mang tính thời đại.

Trong quá khứ, nhân loại luôn mệt mỏi chạy khắp nơi tìm kiếm Phù Thủy và xét xử trừng phạt Phù Thủy, nhưng những Phù Thủy đó giống như cỏ dại, dù nhân loại có cố gắng nhổ bỏ thế nào, chúng vẫn lặng lẽ sinh sôi trong những góc tối, bất ngờ bùng phát khi nhân loại không để ý, gây ra hết vụ án thảm khốc này đến vụ án thảm khốc khác.

Nhưng giờ đây, một khả năng đã được Joshua đặt trước mặt Lewis, Thánh Vực——có thể ngăn chặn sự mục nát và thức tỉnh của Phù Thủy, khiến chúng trở nên vô hại, ngăn chặn những mất mát có thể xảy ra. Đây là ánh bình minh mà toàn bộ nhân loại hằng mơ ước, là hy vọng mà vô số thế hệ Thánh đồ, Thánh nhân, Thánh Chức Giả đã đổi bằng máu và sinh mạng.

Nhân loại sẽ lấy đây làm khởi điểm, từng bước mở rộng ưu thế. Có lẽ một ngày nào đó, con người cuối cùng sẽ tìm ra phương pháp tiêu diệt Phù Thủy hoàn toàn, để những quyền năng méo mó và lời nguyền ghê tởm đó cùng biến mất vào bụi trần của lịch sử.

Ngay cả khi gạt bỏ những viễn cảnh vĩ đại này sang một bên, trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, phát hiện này cũng có thể giúp thế lực Giáo Hội đang ngày càng suy yếu giành lại một chút thể diện. Những lão già ngồi trong Tòa Thánh Trung Ương chắc chắn sẽ vui mừng mà trẻ ra vài trăm tuổi vì điều này.

Ngón tay của Lewis khẽ run rẩy, quân cờ bạch ngọc dưới ánh chiều tà phát ra ánh sáng ấm áp, lặng lẽ nhắc nhở ông: đây không chỉ là một cuộc xét xử về tội lỗi và trừng phạt, mà còn là một sự lựa chọn liên quan đến vận mệnh của nhân loại.

“Từ góc độ lý trí, lý do ngươi đưa ra rất hấp dẫn, đây là công đức ngàn năm.”

Ông hít sâu một hơi, giọng nói mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.

“Nhưng ta không thể chấp nhận, với tư cách là Đại Giám Mục của Mishlo.”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia sáng sắc bén.

“Đặt một Phù Thủy tiềm năng vào khu vực trung tâm thành phố, chẳng khác nào nhảy múa trên lưỡi dao. Một khi mất kiểm soát, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Ta không thể đánh cược bằng sinh mạng của những người vô tội, chỉ để kiểm chứng một lý thuyết chưa được chứng minh.”

Miệng Joshua hé ra, nhưng lại không biết bắt đầu phản bác từ đâu.

Lewis không cho ông cơ hội mà tiếp tục nói.

“Điều này không thể chấp nhận được, hơn nữa…”

Chát——

Quân cờ trong tay hắn cuối cùng cũng vững vàng rơi xuống bàn cờ, phát ra một tiếng vang giòn tan, vang vọng trong hành lang.

“Chàng trai hiện đang sống trong nhà thờ của ngươi——Garrol. Cậu ta là con của lão Valdona phải không… Sao ngươi có thể làm như vậy! Để thằng bé tiếp xúc với Phù Thủy, điều này chẳng khác nào xát muối vào vết thương của đứa trẻ đó! Hành vi này của ngươi có xứng đáng với Valdona, có xứng đáng với con của hắn không!” Lewis nghiêm khắc quát mắng.

Đáp lại ông là sự im lặng của Joshua——

……

Bịch——Bịch——

Đôi ủng da dài dẫm vào tuyết, khó khăn tiến về phía trước.

Vết thương trên đùi lại bắt đầu âm ỉ đau, xem ra vết thương chưa lành hẳn lại sắp nứt ra rồi.

Haizz——haizz——

Garrol há miệng, hơi thở trắng xóa tan biến ngay lập tức trong gió lạnh buốt. Phổi hắn như bị nhét đầy đá vụn, mỗi lần hít thở đều mang lại cảm giác đau xé.

Daya trong vòng tay vẫn chưa tỉnh, hắn vẫn chưa thể dừng lại.

Hắn nên đi đâu?

Hắn không biết.

Cái lạnh khiến não hắn dần trở nên tê liệt.

Bão tuyết che khuất tầm nhìn của Garrol, hắn chỉ biết đi về phía trước, mang theo Daya rời xa nơi này.

Gió lạnh ập đến, gió tuyết như lưỡi dao cào qua da thịt hắn, cái lạnh theo vết cào thấm sâu vào xương tủy, đôi mắt xanh biếc hiện lên vẻ mệt mỏi u ám.

Dấu chân phía sau kéo dài rất xa, ảnh hưởng của Thánh Vực đã dần suy yếu đến mức cực kỳ mỏng manh.

Nàng còn có thể tỉnh lại không?

Garrol thầm hỏi trong lòng.

Tylinkar vẫn còn ở phía sau sống chết chưa rõ, ngài Joshua vẫn đang bị giam giữ…

Cảm giác như trong chớp mắt, mình lại trở thành một mình, giống như những khoảng thời gian trước đây.

Hắn lẩm bẩm, giọng nói bị gió tuyết nuốt chửng.

Suy nghĩ của Garrol bị gió lạnh xé nát, bất giác bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ của mình.

Cứ thế này thì không được.

“Tình yêu không thiên vị,

Như đại địa bao la nâng đỡ vạn vật.

Vừa ban hạt giống hy vọng cho người mạnh mẽ,

Lại ban mái nhà che chở cho kẻ yếu đuối…”

Giọng hắn trong gió tuyết nghe thật yếu ớt, nhưng lại mang theo một sự kiên định khó tả. Môi hắn run rẩy vì lạnh, mỗi âm tiết như được nặn ra từ sâu trong cổ họng, khàn khàn và mệt mỏi.

“Ân huệ như gió thổi,

Chính nghĩa lẫn phi nghĩa đều cảm nhận được.

Người lương thiện được truyền thêm sức mạnh,

Kẻ lầm lỗi cũng có con đường được cứu rỗi.

Người trí dũng dùng nó khám phá sự sâu thẳm của chân lý,

Kẻ ngu dốt nhờ nó để tìm phương hướng mà bước tiếp.”

Trong mơ hồ, hắn cảm thấy tai mình ù đi, Daya vẫn quỳ trên giường đối mặt với mặt trời mới mọc, vẫn cầu nguyện như thường lệ, Garrol đẩy cửa bước vào, nàng quay đầu lại với nụ cười quen thuộc đó, tươi sáng và ấm áp…

Garrol cúi đầu nhìn Daya trong vòng tay——trên mặt nàng vẫn còn vương nét u sầu đó…

Ong——

Có phải vì lạnh mà ù tai càng nghiêm trọng hơn không.

Cơ thể cũng hơi ấm lên, chẳng lẽ là hạ thân nhiệt?

Không đúng! Không phải!

Tiếng động đó đang đến gần, mang theo lửa!

Ánh sáng rực rỡ và chói chang như xé toạc những tầng mây dày đặc, nhuộm cả vùng tuyết trắng thành màu vàng kim chói lọi. Gió tuyết dường như ngừng lại vào khoảnh khắc này, ngay cả cơn gió lạnh gào thét cũng bị ánh sáng bất ngờ này trấn áp, trở nên tĩnh lặng không tiếng động.

Ánh sáng đó phóng đại trong mắt Garrol, và đồng tử xanh biếc của hắn đột nhiên co lại——

Ầm!

Kèm theo một tiếng nổ lớn, một Thánh Đồ từ trên trời lao xuống, luồng khí thổi tung Garrol đang chậm chạp ngã lăn ra đất, Daya trong vòng tay hắn cũng bị chấn động làm văng ra một bên

“Khụ khụ!——” Tầm nhìn của hắn mờ đi, như thể cả thế giới bị bao phủ bởi một lớp sương mù.

Ánh sáng đó dần thu lại, lộ ra một bóng người cao lớn.

Xì——

Hơi nước thoát ra, các khớp giáp trên người Thánh Đồ hoạt động lên xuống, tuyết đọng bắn tung tóe khắp nơi, người đó từ từ đứng dậy.

Thánh đồ nghiêng đầu, dường như liếc nhìn Garrol một cái, không để ý, liền đi thẳng về phía Daya đang nằm trên đất.

“Ư——” Cơ thể Daya co ro lại, lông mày nhíu chặt, như thể gặp phải ác mộng.

Thánh đồ nắm chặt chuôi kiếm, bước chân nặng nề, càng ngày càng gần Daya.

Bằng!

Leng keng——

Viên đạn do Vianne bắn ra bị tấm giáp vai dày của Thánh đồ bật ra, hóa thành một loạt tia lửa, những cũng chỉ để lại một vết xước mờ nhạt.

“Đừng giết cô ấy!”

Nòng súng giơ lên đang bốc ra từng làn khói trắng, Garrol cố gắng chống đỡ cơ thể, giọng nói khàn khàn và gấp gáp, mang theo một sự cầu xin gần như tuyệt vọng.

Đức Cha: Cách gọi tôn kính đối với Giám Mục, giống với Miện Hạ