Lễ đăng quang đã được tổ chức một cách hoành tráng. Trước Chúa, Damien thề rằng sẽ cống hiến cuộc đời mình cho thịnh vượng của Swanton. Johannes, kẻ đã bỏ chạy để lại lâu đài, phần thưởng đắt giá được đặt lên đầu hắn ta. Triều đại Thisse chính thức bắt đầu.
Trong cung điện, các cuộc họp được tổ chức hằng ngày thay vì là các bữa tiệc. Các quý tộc và đại diện công dân tham gia hội đồng trông khá căng thẳng, họ theo bản năng nuốt khan lo lắng ngay khi trông thấy các chính sách nhà vua liệt kê. Chẳng có một câu hỏi nào làm khó nhà vua. Ngược lại, có rất nhiều người phải mất cảnh giác trước những câu hỏi của ngài.
Họ có cảm giác như đang chứng kiến một người có hiểu biết sâu, sâu sắc đến mức càng nghĩ càng nhận ra điều đó đúng. Điều này là do lý tưởng rõ ràng về vương quốc từ lâu đã được hình thành trong tâm trí anh. Các thành viên trong Quốc hội ngay lập tức nhận ra nhà vua hiện tại không hề chuẩn bị cho vị trí này từ một hoặc hai năm sau chiến tranh. Sự thật, ngài ta bẩm sinh vốn đã là nhà lãnh đạo, hẳn phải chịu đựng biết bao con mắt quan sát từ những người thân, trước những hành động vô lý của mình.
Tình hình tưởng chừng đang trong trạng thái hỗn loạn tồi tệ nhất kể từ sau khi thành lập vương quốc, cuối cùng nhanh chóng bị dẹp tan. Tình hình thực tế tại Swanton được Công quốc Carter nắm bắt một cách nhanh nhạy, họ gây áp lực bằng cách tăng thuế vì cảm thấy bị đe doạ. Đáp lại họ, Damien ban hành chính sách cứng rắn, rút khỏi các cuộc đàm phán thương mại.
Nhiều người đánh giá mối quan hệ với Công quốc Carter, nơi vốn chìm trong chiến tranh sau đó đình chiến suốt nửa thế kỷ, sẽ không trở nên tồi tệ hơn nữa. Ngoài ra, tin đồn về người thừa kế vừa mới lên ngôi vua tại Công quốc, hắn ta sở hữu tính khí của một bạo chúa như củng cố thêm vai trò nào đó. Hắn ta là người đàn ông đã từng bắn chết cấp dưới ngay trước mặt người tình đang mang thai, chỉ vì xúc phạm tình nhân của hắn. Damien đã ra quyết định liên minh hẳn là việc không thể nào.
Xét đến tính khí của Damien, người không tin tưởng những kẻ vô lý và coi thường sự thô tục, thà không gặp vua Công quốc Carter còn hơn.
"Liệu Johannes có đang trốn tại Công quốc Carter?"
"Đó là nhận định có thể tin tưởng."
Damien khô khan tán thành, trước câu hỏi đến từ Weiss. Nếu người đứng đầu mới của Công quốc là một kẻ điên đần độn, hắn ta sẽ là đối thủ xứng tầm với Johannes. Còn nếu là một kẻ điên thông minh, rõ ràng hắn ta sẽ lợi dụng Johannes để gây áp lực lên trên Swanton.
"Lẽ dĩ nhiên, Johannes không thể trốn thoát một mình."
"Một số hạn chế có thể được áp dụng lên du khách đến và đi từ Công quốc, thế nên chúng thần sẽ hành động nhanh nhất có thể."
"Đáng lẽ từ lâu ta nên nghe lời của cậu, giết quách hắn ta cho rồi."
"...Thần không nghe nhầm đó chứ, ngài không phải là loại người hối tiếc bất kì điều gì."
"Chà, thế à. Có lẽ ta già rồi chăng?"
Damien thở dài, gõ bút lông vào lọ mực. Ở phía còn lại, Weiss đang cau mày. Một người chưa từng mất niềm tin vào ham muốn bản thân, giờ đây trong cuối lời nói lại xuất hiện sự mệt mỏi, khiến cậu cảm thấy xa lạ.
"Nếu cha thần mà nghe được, hẳn ông ấy bất ngờ lắm."
"Gửi lời hỏi thăm của ta đến Bá tước Noah. Ta đã nhận được quá nhiều sự giúp đỡ từ con trai út của ông, có khi đến tận năm 50 tuổi."
Damien cười. Weiss nhìn anh, do dự một lúc rồi hỏi.
"Ngài định khi nào thì tổ chức tang lễ cho cố Hoàng hậu?"
Đôi mắt xanh tối sầm lại, cảm giác như thể anh đang chìm xuống. Hàng lông mi dài khẽ rung, lộ rõ vẻ mặt kích động.
"Không phải ngài biết rõ hơn ai hết rằng việc trong cung có rất nhiều con mắt sao?"
Damien nhếch môi. Trước sự quan tâm của Weiss, anh khẽ hạ giọng.
"Biết đâu được, có lẽ ngủ cạnh quan tài là một sở thích của ta."
Damien đáp lại câu hỏi bằng cách tự giễu. Weiss nuốt khan, lặng im không dám nói tiếp. Liệu anh có thể giữ im lặng được bao lâu trước việc quan tài của cố Hoàng hậu chứa đầy chất chống phân huỷ, lại còn là một thi thể chết cháy nằm trong phòng ngủ của mình? Nếu tin đồn lan ra ngoài và được thêm thắt, người đời sẽ nói anh chẳng khác gì với Johannes, một người mắc bệnh tâm thần. Giữa những nghi ngờ triệu chứng rối loạn của Johannes được di truyền từ cha thay vì là mẹ của hắn, Damien đã đứng lên.
"Ta đùa đấy."
Nhà vua trẻ cười, sau đó vỗ vào bờ vai cứng nhắc của Weiss. Đùa? Cậu có điên mới cười, vì biết anh không hề đùa. Đã hai tháng trôi qua kể từ khi cố Hoàng hậu qua đời, Damien vẫn chưa chấp nhận sự thật.
"Hoàng đế, thần không thể phục vụ một vị vua điên."
Sau khi do dự, Weiss khẽ thở dài. Tia lửa loé lên trong mắt của Damien.
"Cậu có thể để ta yên được không, nếu không muốn xem điều gì thực sự điên rồ?"
Trong khoảnh khắc, anh siết cổ áo của Weiss, con ngươi xanh lam như đang nhếch lên một nửa, để lộ tròng trắng đỏ ngầu.
"...Damien."
Đôi mắt của Weiss run lên lo lắng. Sau nhiều năm, lần đầu tiên cậu gọi đích danh tên anh, cho thấy được rõ mức độ nghiêm trọng.
"Ta biết rõ hơn ai hết rằng ta là một người không bình thường."
Damien nhắm nghiền mắt lại, chúng khẽ run rẩy. Quai hàm nghiến chặt, những đường gân xanh nổi rõ trên cổ.
"...Giống ngài trước đây... Làm ơn, hãy cư xử như lúc ngài là Công tước Thisse."
Nắm tay thô bạo trên áo khoác Weiss cuối cùng cũng dần thả lỏng. Damien lặng lẽ mở mắt, đôi mắt trũng sâu dần dần hiện ra.
"Tang lễ sẽ được tổ chức sau 10 ngày nữa."
Vẻ mặt như thể anh vừa tự kết án tử. Weiss tự hỏi một ngọn núi lửa sẽ có cảm giác thế nào, có phải lặng lẽ phun trào, nuốt chửng mọi thứ vào dòng dung nham? Cậu lặng lẽ cúi đầu, cắn môi nhìn theo bóng lưng của Damien, người vừa quay đi và tiến về phía phòng ngủ.
Chloe von Thisse, Hoàng hậu vương quốc Swanton đã chết trẻ.
Hai mươi ba tuổi. Con gái của một quý tộc cấp thấp, bất ngờ trở thành Công tước phu nhân, thậm chí còn được sắc phong làm Hoàng hậu trước khi qua đời. Lí do là vì Công tước đã lên ngôi vua sau khi phu nhân qua đời.
So với đám cưới vô cùng giản dị, lễ tang lại được tổ chức vô cùng hoành tráng. Vô số quý tộc đứng xếp thành hàng bên trong lâu đài Hoa Hồng, nơi đã trở thành cung điện Hoàng gia, bày tỏ niềm thương tiếc đến bạn đời của nhà vua, người đã bỏ mạng sau một tai nạn thảm khốc. Trên đường phố, người dân cúi đầu tưởng nhớ Công tước phu nhân Chloe von Thisse, Hoàng hậu bất hạnh sau khi qua đời.
Một bi kịch khác khi chẳng có ai trong gia đình cô đến dự lễ tang. Tử tước Verdier, người đang đau khổ vì cái chết của con gái, đối với ông, cô chính là niềm tự hào của cả gia đình. Ông bệnh nặng đến mức không thể đi xa. Còn cô em gái vẫn đang mất tích, danh tính hiện tại vẫn là ẩn số. Trên mạn tàu thuỷ xuyên lục địa, người thân duy nhất còn lại của cô, phu nhân Tablot cũng nghe tin cô qua đời.
Có rất nhiều người đã thương tiếc cô, dù rằng chẳng có sự góp mặt nào đến từ gia đình. Những người hầu làm việc tại lâu đài Birch và Verdier lũ lượt kéo đến, họ được đặc cách vào trong cung điện. Các hầu gái rơi nước mắt, những người hầu nam cũng không giấu được vẻ mặt buồn bã. Chloe được chôn cất trong vườn hồng của lâu đài, nơi được lót bằng những bông hồng đầy màu sắc.
Chloe của Damien
Yên nghỉ ở đây
Cơn mưa nặng hạt rơi trên tấm bia mộ vừa được tạc. Những cánh hoa hồng xinh đẹp và đầy màu sắc ướt sũng trong làn mưa xuân.
* * *
Damien đứng quay mặt ra cửa sổ, mắt nhìn chăm chăm cơn mưa trút xuống như thể có một cái lỗ từ trên bầu trời. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi vợ anh được chôn cất trong vườn hồng, cũng là 63 ngày rưỡi kể từ khi cô qua đời. Một thời gian đã trôi qua, thực tế nên được tiếp nhận là điều bình thường.
Nhưng không, không thể phủ nhận rằng anh thật sự bất ổn.
Nếu là suy nghĩ thì anh đã làm một cách đủ rồi. Anh cũng tự hứa với mình, anh sẽ thừa nhận mọi chuyện ngay khi bụi đất lạnh lẽo được rắc lên quan tài cô. Phải mất đến 60 ngày để đưa ra được quyết định, cuối cùng thì anh cũng chôn cất cô. Chloe được chôn tại chính nơi cô đã quỳ, hứa rằng sẽ làm bất cứ điều gì chỉ cần anh tha thứ cho em gái, vào một đêm hè, nơi hương hoa hồng như đã tràn ngập.
Người phụ nữ được sắc phong làm Hoàng hậu, danh xưng được anh tạo ra giờ đây đã chết, âm thầm biến mất khỏi thế giới này. Đôi chân yếu ớt của cô đã không thoát khỏi căn nhà gỗ cháy.
Damien đã gián tiếp trải qua nỗi đau khủng khiếp khi chết vì lửa. Lần doanh trại của kẻ thù bị đốt cháy trong trận chiến, tiếng hét xé toạc bầu trời hệt như địa ngục hiển hiện dưới chân, vang vọng trong màn đêm đen, lẫn cùng âm thanh pháo súng.
Damien nhớ lại khoảnh khắc trông thấy căn nhà gỗ cháy, ánh lửa bùng lên rực rỡ đập vào con ngươi. Anh nhắm mắt và nuốt khan, những đốt ngón tay nổi rõ trên hai bàn tay siết chặt. Trước đây, anh đã cho rằng chỉ có kẻ ngốc mới đi lãng phí thời gian hoài niệm quá khứ, và việc hối tiếc quá khứ là cách chỉ những kẻ ngốc mới dùng an ủi bản thân.
Quan điểm của anh vẫn chưa từng được thay đổi. Thay vì hối tiếc về những điều mình đã làm hoặc làm chưa tốt, anh chọn sử dụng thời gian đó làm việc khác một cách tốt hơn hoặc là đảm nhận những tình huống khác.
Thế nhưng vấn đề đó là giờ đây, tâm trí của anh bắt đầu tách khỏi lí trí.
Damien với tâm trí sắp nổ tung, tràn ngập vô vàn giả định và đầy rẫy sự hối tiếc. Trước mỗi khoảnh khắc tua lại bên trong đầu anh, vô số giả định như ngẩng đầu lên, chúng hệt như những con rắn đen ngòm.
Giá như anh mang theo cô đến Swan, giá như anh không để cô một mình.
Không, giá như anh nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, chính thức cầu hôn cô ấy.
Thay vì cảm giác muốn đưa dao cắt cổ mình vì sự thất bại khủng khiếp, anh đã có thể hôn lên chiếc cổ mảnh mai, trong khi nghe rõ tiếng mưa đang rơi ngoài trời. Những giọt nước mắt ngọt ngào rồi sẽ lăn dài trên nơi khoé mắt đỏ hoe, làm ướt đôi môi nhỏ nhắn, chắc hẳn sẽ khiến cơ thể như quyến rũ hơn.
Đôi tay khô khốc ôm lấy khuôn mặt, anh thở một cách nặng nề. Hình ảnh Chloe chết trong căn nhà gỗ cháy lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí anh.
Tim anh gần như bóp nghẹt, đau khổ hy vọng cô đã chết ngạt trước khi lửa bén cơ thể. Tất cả những gì anh có thể làm đó là hy vọng cô đã cảm thấy bớt đau đớn hơn dù chỉ một chút. Anh gần như muốn phát điên vì những người trong lâu đài, chẳng ai cứu lấy được cô vì họ đã quá vô dụng.
Tiếng hét của Chloe, âm thanh đau đớn thiêu đốt toàn thân, cảm tưởng xuyên thủng màng nhĩ.
Damien, Damien...!
Chloe có thực sự gọi tên anh vào những giây phút cuối đời hay không? Sự thật đó, anh có thể nào tin không?
Chết tiệt, tất cả những thứ đó giờ đây thì có ích gì? Toàn bộ đã kết thúc rồi.
Damien nhìn thẳng khuôn mặt méo mó của mình được phản chiếu qua cửa kính. Anh biết rõ mình cần phải tỉnh táo mà không cần Weiss chỉ ra. Anh rất muốn hét lên rằng đây thực sự không phải mình, anh không phải là tên ngốc khốn khổ vì bị tình yêu bỏ rơi, anh cũng không phải kẻ điên cứ suy nghĩ rồi hối hận, thế nhưng anh giận dữ với chính mình, vì đó lại là sự thật hiện diện một cách rõ nhất. Đôi mắt trũng sâu ngước lên, quai hàm nghiến chặt, đột nhiên sau lưng nghe thấy tiếng gọi.
"Hoàng đế."
Paul, người quản gia giờ đây đã trở thành một tuỳ tùng bên cạnh nhà vua, thận trọng đi đến gần anh. Trên tay ông là một cuốn sách nhỏ, bìa làm bằng da.
"Chuyện gì?"
Damien nhìn ông một cách khô khan. Vị quản gia khó khăn mở miệng.
"Đây là món đồ đã được đặt hàng gửi từ bưu điện Thisse. Thưa ngài."
Damien nhận lấy cuốn sách từ tay ông ấy. Những ngón tay dài, lạnh lẽo lật lên bìa sách màu xanh, lọt vào mắt anh là những mảnh giấy nhỏ nhắn xếp thành một hàng. Đó là một cuốn sách tem.
Bật ra từ môi của Damien là lời chế nhạo khô khốc. Máu như dồn lên trên cổ, khoảnh khắc anh trông thấy một con tem in cây bạch dương nâu xám, tuyết phủ tràn ngập, bên cạnh là những cánh hoa nhỏ màu xanh lam. (Hoa lưu ly, màu xanh như mắt của Damien, loài hoa mà mẹ Chloe đã hái tặng cô trong mơ)
"Ha ha ha..."
Hai vai anh như run rẩy, anh cười một cách cay đắng, ném ngay quyển sách xuống sàn.
"Nực cười thật mà, phải không? Con tem kỷ niệm ngày cưới đã được phát hành sau khi cô dâu qua đời."
Những cây bạch dương Thisse phủ đầy tuyết trắng và những bông hoa lưu ly xanh mướt của Verdier. Biểu tượng của hai gia tộc ăn khớp với nhau cứ như thể là một cặp. Mọi tĩnh mạch đều nổi lên, đôi mắt xanh lam trở nên đỏ ngầu, chúng run rẩy đến choáng váng khi nhìn chằm chằm vào cuốn sách tem đang mở.
"Phu nhân... Không, họ nói rằng đây chính là con tem Hoàng hậu đặt làm trước khi tai nạn xảy ra. Thần mang nó tới vì nghĩ nên cho ngài biết, thế nhưng có vẻ thần đã thiếu suy nghĩ rồi."
Paul cúi đầu cùng với vẻ mặt bối rối, hai tay ông nắm vào nhau. Damien mím môi thật chặt, sau đó tự giễu bản thân.
"Ta không nhắc bất cứ điều gì về chuyện này. Tất cả cứ như là một trò hề."
Điều gì sẽ xảy ra nếu người mang đến quyển sách là một người khác? Damien hẳn sẽ cười nhạo kẻ đó, gọi hắn là người đàn ông đần độn nhất trên thế giới, cuối cùng đổ lỗi hắn ta vì những bất hạnh xảy ra với mình.
"Thần xin lỗi ngài."
"Ngươi có thể ra ngoài rồi."
Paul rút lui, để lại Hoàng đế một mình. Tiếng mưa dội lại càng lúc càng lớn, như thứ thuốc độc trào dâng trong tim. Đêm, thời gian riêng tư của hai vợ chồng.
Anh nhìn chằm chằm khoảng không trước mắt, lặng im không thốt nên lời, cuối cùng nhượng bộ, lặng lẽ mở tủ. Chai rượu sắp cạn, nước xanh sóng sánh đọng ở đáy chai. Anh từ từ uống, hệt như nhấm nháp nỗi buồn. Liệu hôm nay anh sẽ gặp được vợ chứ? Loại rượu rẻ tiền, cho rằng uống nhiều sẽ gây ảo giác. Thế nhưng anh đã uống rất nhiều rồi, Chloe vẫn chưa đến và gặp anh, dù chỉ một lần.
Cổ họng run lên dữ dội, nước rượu nhạt thếch, chỉ có vị đắng. Cuộc đời Damien Ernst von Thisse chưa bao giờ có thất bại. Sinh ra trong một gia đình quý tộc cao cấp, lớn lên trong sự giáo dục đủ đầy, được những doanh nhân mạnh mẽ thông thái ủng hộ. Những hạt giống thành công và khát vọng anh gieo trồng, chúng đã lớn lên thành những cây to, thậm chí khổng lồ, cành lá xoè rộng.
Anh chưa bao giờ thất bại, đặc biệt không sợ thất bại. Sự tự tin cùng niềm kiêu hãnh mãnh liệt luôn che mắt anh, khiến anh nghĩ rằng chẳng có điều gì xảy ra mà không thể nào bù đắp.
Ấy vậy mà, Chloe von Thisse, người phụ nữ đầu tiên anh yêu đã hoàn toàn vượt qua anh, khiến anh gặp phải thất bại vĩnh viễn không thể vãn hồi. Nếu trên đời này tồn tại giải pháp nào đó để anh có thể gặp lại người vợ mà mình thương yêu, thì anh sẽ làm bất cứ điều gì dù là tàn nhẫn.
Chết tiệt, giá như mà anh có cách.
Đôi môi khô khan run rẩy phả ra hơi thở nặng nề. Thi thể được anh giữ lại cạnh bên, chỉ vì mong cầu một lần gặp được vong linh cô ấy. Một giấc mơ thôi cũng được, và cũng chẳng sao nếu như anh bị ảo giác. Thế nhưng Chloe chưa bao giờ đến thăm anh.
"Chết tiệt... Chloe."
Một tiếng rên rỉ hệt như một tiếng thở dài, phát ra từ quai hàm đang nghiến chặt. Lần đầu tiên trong đời hiện hữu tình huống phá vỡ được sức chịu đựng của anh. Người vợ yêu dấu của anh rõ ràng đã ngăn cản anh được cầu xin sự tha thứ, bằng cách trốn sang thế giới bên kia.
Chai rượu đang cầm đập mạnh mép bàn, vỡ ra lổn ngổn. Anh giơ tay lên, cảm giác mạch đang đập mạnh, dòng máu chảy dài từ lòng tay đến cẳng tay, tất cả được thu vào mắt. Cơn đau nhẹ hẫng, không đủ thức tỉnh tâm trí mơ hồ.
"Công tước, ngồi yên đi nào."
Mảnh thuỷ tinh vỡ càng được nhà vua siết chặt. Phu nhân của anh, Chloe sẽ hốt hoảng, đột ngột mở mắt như con nai vàng sợ hãi, và rồi cất giọng.
"Em đã bảo ngài giữ yên đi mà...!"
Sức chịu đựng đến giới hạn. Anh sắp phát điên mất rồi, trước những ảo ảnh mà anh tạo ra, khuôn mặt Chloe sống động hiện trong tâm trí. Anh không thể chấp nhận sự thật rằng không thể ôm cô ấy trong tay. Mái tóc mềm mại cùng với những dải ruy băng bồng bềnh, giờ đây chúng xa tầm với, khiến anh cảm tưởng mình như thất bại, một kẻ thất bại đang dần mất trí. Lại còn gò má rất dễ ửng hồng, vòng eo khoe những đường cong tinh tế, đầu gối mỏng manh trông yếu ớt như sắp gãy.
"Ha..."
Thà chết còn hơn. Nếu ta chết, liệu ta gặp được em không?
Mặt kính phản chiếu khuôn mặt méo mó. Damien đưa tay chạm vào, máu đỏ lan ra khắp cả khuôn mặt. Bên tai anh, giọng nói Chloe dường như văng vẳng.
"Ngài đang kể một chuyện cười không thú vị chút nào đâu, Damien."
"Ta không đùa."
Từ dây thanh quản phát ra một tiếng trầm khàn. Anh nghe tiếng cười khe khẽ.
"Dòng sông tử thần được chia hai ngả, có thiên đường và địa ngục... Không đời nào có chuyện Chúa gửi chúng ta đến cùng một nơi."
Choang!
Khuôn mặt phản chiếu trong cửa sổ bị đập vỡ. Nơi những hạt mưa dễ dàng len qua, bắn vào mắt anh. Mùa hè qua đi, cảm giác phát sốt này sẽ chấm dứt. Rồi sẽ như vậy, chắc hẳn là như vậy... chắc chắn...
* * *
Người đàn ông trông khá mũm mĩm, mái tóc cùng với bộ râu màu đỏ nạt nộ cận vệ Hoàng gia.
"Hoàng đế thật sự yêu cầu tôi gửi món đồ này cho ngài!"
"Làm ơn hãy quay lại đi, trước khi tôi phải đuổi ông ra ngoài."
Người đàn ông cao giọng, khuôn mặt đỏ bừng, thân hình to lớn bị chiếc áo nhỏ siết chặt.
"Thế thì cậu giao giúp tôi được không? Món đồ này rất quý giá, tôi muốn đích thân trao nó cho ngài. Nhưng nếu tôi không được phép gặp ngài, vậy thì xin nhờ cậu đấy."
"Làm sao tôi biết được rằng trong này có gì cơ chứ? Nếu ông muốn tặng một món quà cho Hoàng đế, vui lòng làm theo thủ tục."
"Tôi thực sự muốn cảm ơn ngài...! Mặc dù trông tôi thế này, nhưng thực ra rất giàu có. Tôi có nhiều tiền! Tôi thậm chí còn mang theo nhạc của Julian Wyatt!!!"
Cận vệ thở dài, người đàn ông râu đỏ bất ngờ kêu lên.
"Cậu căng mắt ra mà nhìn đi này, đây không phải là chữ viết của Hoàng đế sao?"
Tấm séc trông như báu vật được người đàn ông rút ra từ trong áo khoác, cận vệ liếc nhìn, sắc mặt có hơi thay đổi. Nếu hàng hoá trong xe thực sự là do Hoàng đế yêu cầu, hẳn là tệ hại khi đuổi ông chú râu đỏ này đi.
"Nếu ông để thứ này lại, tôi sẽ báo cáo cấp trên. Nhưng mà kết quả thì tôi không chắc đâu nhé."
"Cảm ơn, cảm ơn cậu."
Quý ông râu đỏ mỉm cười rạng rỡ, đẩy chiếc ô lớn cho viên cận vệ Hoàng gia.
"Không không, tôi không cần đâu..."
"Không phải cho cậu, là chiếc máy hát của tôi."
Người đàn ông râu đỏ giơ ngón tay đầy lông lên, ra hiệu cho viên cận vệ phải cố hết sức giữ cho máy hát khô ráo. Xong xuôi, ông quay đầu lại. Ông chưa bao giờ xem mình là người may mắn, thế nhưng may mắn lớn nhất chính là vô tình gặp được nhà vua trên chuyến tàu đến Thisse.
"XIN LỖI! TÊN ÔNG LÀ GÌ!"
Từ xa, viên cận vệ vội vã hét lên, người đàn ông đang chạy dưới trời mưa lớn rạng rỡ hét lại.
"TAYLOR, DOANH NHÂN KINH DOANH MÁY HÁT! LAWRENCE TAYLOR ĐẾN TỪ WINDSBURY!"
Nhờ có Hoàng đế, ông đã có được thông tin liên lạc của những nhạc sĩ giỏi nhất vương quốc, công việc kinh doanh ngày càng phát đạt. Ông chỉnh chiếc mũ thật chặt, hy vọng món quà của mình sẽ an ủi được Hoàng đế, người đang đau lòng trước sự ra đi của vị Hoàng hậu.