Như thể trời đã mưa mấy ngày liền, giờ thay bằng một buổi chiều ngập tràn ánh nắng.
"Em có chắc không?"
"Thì như em đã kể đấy."
Stella cau mày, trừng mắt nhìn chồng vẫn đang đọc báo. Cô tiếp tục nói trong lúc bế một trong hai đứa trẻ song sinh đang cố thoát khỏi bà vú trông trẻ.
"Anh không biết đâu, cô gái luôn nhìn những người đàn ông như thể đang nhìn lấy một tảng đá, ấy thế mà lại tươi cười rạng rỡ đến mức như thế. Giống... giống như là..."
"Giống như là gì?"
Stella đang định miêu tả giống như nhìn một đứa trẻ đang tập tễnh bước những bước đầu tiên, sau cùng nhận ra có vẻ cách diễn đạt đó không được đúng lắm, lại khẽ lắc đầu.
"Dù sao thì, nếu Claire và vị linh mục đó có kết quả, chẳng phải điều đó sẽ tốt cho tất cả chúng ta sao? Càng tốt hơn nữa nếu hai người họ đều ở lại Guenevis."
Hôm nay là ngày được nghỉ, Stella tưởng tượng về tương lai theo ý muốn, nhớ đến khuôn mặt tươi sáng của gia sư Claire trước khi ra ngoài gặp linh mục trẻ. Ở phía ngược lại, chồng cô lên tiếng với vẻ mặt không đồng tình.
"Và sẽ thế nào nếu họ có con, chuyện gì sẽ xảy ra với Sophie chúng ta chứ?"
Stella trợn mắt nhìn chồng, người càng lúc càng quá khích. Bằng một chiếc thìa cà phê, Stella cảm tưởng có thể đập vỡ cả một quả trứng chỉ sau câu nói từ Ricardo. Đương nhiên, không phải là cô không thể hiểu được những lo lắng của chồng mình. Trước đó, Sophie đã nói muốn được đi chơi cùng với gia sư, tuy nhiên sau khi bị mẹ đe doạ, con bé hờn dỗi ở lì trong phòng, thậm chí bỏ hẳn bữa trưa. Dẫu vậy, đó cũng chẳng phải vấn đề.
"Này, không phải anh nghĩ tất cả đàn ông ở trên thế giới đều giống đàn ông ở đây đó chứ? Với lại, anh nghĩ họ có thể có con sao, ngay trong buổi hẹn đầu tiên?"
Chiếc bàn ngoài trời, nơi những đứa con của họ đang mải mê nghịch đồ ăn.
"Cũng có thể là một khả năng đó chứ."
Ricardo buột miệng trong lúc gấp tờ báo lại. Stella đã từ bỏ việc tiếp tục câu chuyện cùng với người chồng thô lỗ, thoáng liếc nhìn sang tiêu đề tờ báo, mở to mắt vì sửng sốt. Tay cô vội vàng chộp lấy.
"Lạy Chúa tôi."
Bài báo nói rằng nhà vua, người được cho rằng là nhân vật vô lại nhất Công quốc từng sản sinh ra, cuối cùng cũng đã vứt bỏ hôn thê và tuyên bố rằng sẽ cưới nhân tình. Hoàng đế Arnaud, người được cho là kẻ điên vì tính nóng nảy, tham gia vào chính quyền ít đến mức người dân thậm chí còn không biết mặt. Ở một số nơi, tin đồn về cô nhân tình mà hắn luôn luôn giấu kín ngày càng lan rộng, nhân vật được đề cập đến là người phụ nữ xuất thân thấp hèn đến từ vương quốc Swanton. Hiện tại nhà vua đang có quan hệ ngoại giao được xem là ở mức tồi tệ nhất từ trước đến giờ.
"Hoàng hậu có nhất thiết phải là một người Swanton không chứ?"
"Này, gia sư đến từ đâu không quan trọng, thế nhưng cô ấy không đáng trở thành Hoàng hậu hay sao?"
Claire không bao giờ nhắc đến quá khứ nhưng họ chắc chắn cô là một người Swanton. Chiến tranh vốn đã kết thúc, tân vương Swanton cũng đã lên ngôi, thế nhưng quan hệ ngoại giao của cả hai nước không mấy tốt đẹp. Chỉ vì tin đồn Công quốc Carter phải chịu trách nhiệm cho cựu Hoàng đế Johannes của Swanton, chưa đầy một tháng sau khi lên ngôi đã bị phế truất cũng đủ tác động tiêu cực đến mối quan hệ của hai vương quốc.
"Chuyện đó và chuyện này, hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Stella cùng với đầu óc quay cuồng, cô lại trừng mắt nhìn chồng và trấn an cặp song sinh. Cô không thể hiểu được Ricardo, rõ ràng quan điểm của họ khác nhau hoàn toàn, vấn đề cá nhân hay cả chính trị cũng thế.
"Không phải em từng chắc nịch Claire thất bại trong tình yêu và rồi bỏ trốn hay sao?"
Ricardo liếc nhìn tờ báo, ý nghĩa ẩn dụ trong lời nói rồi vô cùng rõ ràng. Ý anh cho rằng hoàn cảnh của cô gia sư cùng với nhân tình Hoàng đế chẳng khác là bao. Stella ngước mắt, túm lấy đùi chồng, gã chồng ngày càng nói những lời lẽ mà cô không thích.
"Thế thì vượt qua quá khứ rồi bắt đầu tình yêu mới chẳng phải một cách để chứng tỏ sao?"
"Ô hô."
"Cứ chờ mà xem. Cho dù có phải sử dụng đến cách nào đi chăng nữa, em cũng sẽ khiến cô ấy có được hạnh phúc đến ngay cả nhân vật đã "huỷ hoại" và khiến tình yêu cô ấy trở nên thất bại cũng không bao giờ được nhớ đến nữa."
Không ai biết rằng người kết hôn sớm giống như Stella lại là bà mối đại tài. Người phụ nữ quyết tâm phải tìm bằng được tấm chồng hoàn hảo cho gia sư của Sophie, người luôn dành cho con bé nhiều sự yêu thương bất kể xảy ra chuyện gì.
"À Stella, nhân tiện về cái biệt thự ven hồ..."
"Thì sao?"
"Chúng ta có thể cho Lawrence Taylor thuê nó được chứ?"
"Chuyện đó... Có phải là người kinh doanh máy hát ở Swanton không?"
Stella hơi ngước mắt lên.
"Đúng vậy."
"Có vẻ hơi lạ khi người đến từ Swanton..."
"Đến một thời điểm nào đó, không thể có điểm tương đồng giữa việc cá nhân và việc quốc gia. Cậu ấy có vẻ là người theo đuổi trường phái lãng mạn và chẳng quan tâm đến việc chính trị, vậy nên em không cần phải lo lắng."
Ricardo hôn lên đôi môi mím chặt, sau đó dùng rượu làm dịu họng của Stella.
"Cậu ấy đã kiếm bộn tiền nhờ việc kinh doanh máy hát, do đó dường như đang cố học hỏi đủ thứ. Thậm chí một ngày nào đó, giao dịch thương mại trở nên sôi động, cậu ấy còn muốn nhập khẩu lượng lớn rượu vang từ trang trại của chúng ta. Thế nên cố gắng từ giờ mới không uổng phí."
"Máy hát và rượu vang, mối liên kết lạ lùng gì đây?"
Quan hệ ngoại giao giữa hai vương quốc ngày càng trở nên tồi tệ, kéo theo là những hệ luỵ nghiêm trọng trong việc kinh doanh buôn bán hàng hoá. Hơn nữa, Stella cũng không tìm thấy bất kì mối liên kết nào giữa việc kinh doanh máy hát và trang trại nho.
"Theo bức điện tín đến từ Taylor, âm nhạc hay kết hợp cùng với rượu ngon là một bộ đôi hoàn hảo."
Stella cau mày, hàng lông mi như chớp nhanh. Nếu so với một doanh nhân, rõ ràng Taylor Lawrence có hơi khác thường.
"Em biết rồi."
"Taylor nói rằng sẽ đến sau ba ngày nữa, vì vậy phải nên nhanh chóng cử người đến dọn dẹp biệt thự thôi."
"Vâng. À, thay vào đó, sẽ tốt hơn nhiều nếu tính giá thuê gấp đôi."
Stella tươi cười rạng rỡ, tự hứa với lòng sẽ lấy được thứ mình muốn từ một kẻ ngốc đến từ Swanton. Nhân tiện, không biết Claire có ổn không với buổi hẹn đầu? (Ừ thì "kẻ ngốc", nên mới mất vợ)
* * *
Quảng trường tháp đồng hồ của thành phố biển đông đúc người qua kẻ lại. Hai lần một tháng rơi vào những ngày thứ Bảy, nơi đây trở thành một phiên chợ trời. Dưới lều là nơi tất cả những người sở hữu trang trại tại Guenevis bày bán gian hàng. Thoăn thoắt là những bàn tay bận rộn cân rau quả tươi hái từ trên đồng, tấp nập những xe đồ ăn buôn bán phục vụ khách hàng, người mua kẻ bán tạo thành khung cảnh hết sức vui tươi.
"Quý cô có muốn mua một cái không?"
Một người bán hàng sở hữu bộ râu kiểu cách nheo mắt lại nhìn Chloe. Cạnh đài phun nước, cô đang đứng trước xe kem đặt tại vị trí nổi tiếng.
"Vâng, cho tôi mua một que nhé."
Chloe mở ví, trước mặt là người đàn ông đang cho kem vào ốc quế. Người đàn ông trao cô món đồ tráng miệng, mở lời hỏi thăm một cách ân cần.
"Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ? Quý cô ra ngoài đi dạo một mình hay sao?"
Chloe lấy ra một đồng xu và mỉm cười.
"Thực ra tôi có buổi hẹn."
"Ha ha, chẳng phải những người hẹn hò không nên mua một que chứ?"
Xe kem che khuất cây gậy Chloe đang cầm, người đàn ông vẫn cười đùa. Chloe mỉm cười, giờ đây đã quen với sự thân thiện đến mức khác thường của cánh đàn ông tại đây.
"Nhìn anh ấy ăn là tôi đủ vui rồi ạ."
"Ồ, thế thì tôi phải tiễn cô đi trong nước mắt mất rồi."
Chloe bật cười nhận lấy que kem. Người bán hàng đột ngột ngước nhìn sang bên, ông vội hạ giọng.
"Có vẻ người yêu của quý cô đã đến rồi."
Chloe quay lại và nhìn thấy ngay Gilles, bất giác nở nụ cười tươi. Gilles trên người mặc một bộ vest đang đến gần đài phun nước, trông cậu điển trai đến mức chỉ trong giây lát gần như đã thu hút hết tất cả ánh nhìn.
"Gilles."
"...Tiểu thư."
Chủ xe bán kem nhìn họ bằng một nụ cười vui vẻ, một chiếc cầu vồng được nước tạo thành từ trên tượng đài phun nước.
"Tiểu thư đợi tôi lâu chưa?"
"Hưm. Tôi còn nghĩ đã bị leo cây rồi chứ."
"Tôi xin lỗi ạ."
Nhân vật duy nhất Chloe có thể trêu đùa, Gilles xấu hổ y hệt hồi nhỏ, duỗi thẳng cánh tay đang giấu từ sau lưng ra.
"Tôi chưa thể đến khi không biết phải tặng gì..."
Đôi mắt màu trà ấm áp mở to.
"Ôi trời, chúng đẹp quá đi."
Một bó hoa dại được nắm bởi bàn tay run. Gilles đích thân hái chúng trên đồi, tỉ mỉ từng bông thay vì mua trên xe đẩy. Thế mà trông chúng lại đẹp hơn hẳn, giống như tình cảm dành cho Chloe.
"Cậu tặng chúng cho tôi à?"
"Vâng."
Gilles trả lời ngắn gọn bằng giọng lí nhí, toàn bộ khuôn mặt trông như đỏ bừng.
"Tôi nên làm gì đây, tôi không có tay cầm chúng."
Chloe trêu đùa bằng vẻ tinh nghịch, một tay cầm cây gậy chống, tay kia cầm kem. Gilles cũng không biết phải làm gì nên đã nhận lấy que kem Chloe đưa cho, sau đó cẩn thận trao cô bó hoa. Chloe đẩy chúng áp sát cánh mũi, hít một hơi sâu. Mùi hương tươi mát dễ chịu khiến cho đầu cô tràn ngập sảng khoái.
"Chúng ta đi dạo một chút nhé?"
"Vâng, thưa tiểu thư."
Hai người họ bắt đầu bước đi một cách chậm rãi, len qua khung cảnh đông đúc như thể quan sát xung quanh. Chloe có cả núi điều muốn nói với cậu, ở chiều ngược lại, Gilles cũng thế. Thế nhưng Gilles không hỏi gì cả, tính cách trầm lắng không hề thúc giục, chỉ việc chờ đợi của cậu vẫn y hệt trước, chờ cho đến khi Chloe mở lời.
"Gilles, cậu phải ăn kem thật nhanh trước khi nó tan hết đấy. Thời tiết ở đây nóng lắm, hệt như tại Verdier."
"Nhưng que kem này là của tiểu thư."
"Không, tôi mua nó cho cậu đấy."
"...Cảm ơn cô."
Chloe bật cười, nhìn cậu cẩn thận ăn kem. Lời cô đã nói không hề bịa đặt, chỉ cần nhìn cậu ăn thôi cũng đủ khiến cô dễ chịu.
"Nếu tiểu thư cứ nhìn tôi như thế... tôi không ăn được vì xấu hổ mất."
Khuôn mặt thẹn thùng hệt như trẻ thơ hiện lên khuôn mặt Gilles, cậu hơi cúi đầu, sống mũi nhăn nhăn. Chloe như thấy tim mình thắt lại, dẫu biết rằng chàng trai trẻ đã cao lên nhiều, bờ vai cũng rộng lớn hơn thế nhưng bản chất vẫn không thay đổi. Cảm giác như quay ngược kim đồng hồ, lúc còn trẻ con vô tình tìm ra một rương kho báu. Thứ cảm giác như đan xen giữa những nỗi buồn, niềm vui và cả hạnh phúc.
"Tôi nghe nói chị Stella rất ấn tượng với bài giảng của cậu, nhưng sẽ không ai biết rằng Gilles thật ra là người khá rụt rè nhỉ?"
Chloe cười đùa, trêu chọc Gilles. Chàng trai mở miệng như thể đang lặng lẽ nói với chính bản thân.
"Không có lí do để tôi run rẩy trước mặt người khác."
Chloe đột nhiên dừng bước, cô nhìn chằm chằm dáng người trước mặt. Gilles quay người sang bên, lo lắng đến mức không dám nhìn lại, tuy vậy sau đó Chloe lại cử động chân, thản nhiên mở lời.
"Nơi này thật sự khác với nơi mà chúng ta từng sống, phải không?"
Một người phụ nữ mặc cả trong chợ lớn tiếng với người cạnh bên, anh ta mỉm cười rạng rỡ, hôn nhẹ lên má sau khi cô ấy dứt lời. Đường phố ngập tràn cảm xúc bởi đôi tình nhân nóng nảy, sau cùng họ trao nhau nụ hôn sâu phía trước đài phun nước lớn, không hề để ý ánh nhìn xung quanh.
"Vâng, rất khác."
"Khi nhìn những người dân sống ở đây, tôi có cảm giác họ thật sự sống mỗi ngày một cách trọn vẹn. Cố gắng sống thật hạnh phúc ngay hôm nay, thay vì lo lắng về tương lai."
"Ở nơi này, tiểu thư có hạnh phúc không?"
Gilles nhìn cô và hỏi. Chloe đối mặt với người hầu cũ, cảm nhận làn gió thổi đến từ sông. Tóc cô tung bay trong làn gió mạnh, che đi khuôn mặt khiến Gilles không thấy rõ, cô mỉm cười nhẹ thay vì trả lời.
"Nói sao nhỉ? Tôi như đã chết sau đó sống lại nên tôi buộc phải hạnh phúc. Là vậy đó."
Chloe quấn tóc bằng dải ruy băng, nụ cười trên môi cô vẫn chưa tắt. Gilles cắn môi, sau đó gật đầu.
"Thế là được rồi."
"Cậu vẫn là đứa trẻ hay khóc nhè, Gilles."
"Tôi không khóc."
Chloe nắm lấy cánh tay Gilles, người đang nhìn cô bằng một đôi mắt đỏ hoe, sau đó kéo cậu về phía bến cảng, nơi trông thấy đại dương xanh. Một điểm đặc biệt ngay tại nơi này chính là luôn luôn thấy biển từ khoảng cách gần. Họ đều là những cư dân đến từ vương quốc bên kia biển rộng.
"Chúng ta ngồi xuống một chút được chứ?"
Họ ngồi cạnh nhau trên một tảng đá nhìn ra hướng đường chân trời. Chloe là người lên tiếng trước tiên.
"Trước đây có phải cậu đã nói rằng ở trong tu viện nhưng chưa bao giờ nghiên cứu về Chúa, làm thế nào mà cuối cùng cậu lại trở thành một nhà truyền giáo?"
"Tôi muốn tìm hiểu nguyên nhân của sự đau đớn. Đó là lí do tại sao con người phải chịu đau khổ."
Gilles đáp lại bằng giọng trầm trầm, Chloe chậm rãi chớp mắt.
"Điều gì khiến cậu đau đớn đến thế?"
"...Tôi như bất lực sau khi nghe tin tiểu thư."
Chloe có thể dễ dàng tưởng tượng ra cú sốc của Gilles khi hay tin cô qua đời. Gilles nuốt khan cùng với vẻ mặt đau khổ và tiếp tục nói.
"Lúc đó, tôi không thể nghĩ gì khác ngoài việc tự trách bản thân, tôi đã xấu hổ vì không thể dùng vũ lực nắm lấy tay cô."
"Nhưng giờ đây tôi vẫn sống, Gilles. Thế là được rồi."
Gilles mỉm cười yếu ớt, đáp lời Chloe.
"Thực ra đến giờ, tôi vẫn cảm thấy tất cả mọi thứ như một giấc mơ, vẫn chưa thể nào tin nổi."
Gilles không biết thời gian đã trôi qua như thế nào kể từ lần đầu gặp lại Chloe Chủ nhật tuần trước. Cậu không ngờ rằng vị tiểu thư tưởng đã chết ngờ đâu lại xuất hiện nơi vương quốc xa lạ. Ban đầu, Gilles không thể tin vào mắt mình, suy sụp quỳ thụp phía trước chân cô, chưa từng hiện hữu một giấc ngủ ngon cho đến hôm nay, cô hứa sẽ gặp lại cậu.
"Tôi xin lỗi, tiểu thư."
Chloe hỏi lại, nhìn Gilles bằng khuôn mặt đầy tội lỗi.
"Hửm? Sao cơ?"
"Cuối cùng tôi đã hiểu được ý nghĩa của những gì tiểu thư nói."
"...Trước mặt Gilles, tôi lúc nào chẳng huyên thuyên. Nói nhiều đến mức giờ tôi chẳng biết là cậu đang muốn nhắc đến chuyện gì."
Gilles bên trong trang phục chỉnh tề ngay trước mặt cô, cậu ấy hạ ánh mắt xuống.
"Tiểu thư đã nói rằng, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì đó cũng là quyết định của cô."
Chloe nhìn cậu, không đáp lại gì. Gilles đang nhắc đến cuộc gặp cuối cùng của họ và cũng là ngày Chloe chạy trốn, như đã chính thức biến mất khỏi thế gian này.
"Tiểu thư đã hứa với tôi rằng sẽ hạnh phúc. Mặc dù cô đã là người dạy tôi tất cả mọi thứ, tôi lại chẳng mảy may nghi ngờ gì về cái chết của tiểu thư."
Chloe lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh khi nhìn chàng trai thì thầm như đang thú nhận.
"Không đâu, tôi đã hy vọng cậu sẽ làm vậy."
"Tiểu thư... Ý cô là muốn tôi nghĩ tiểu thư đã chết?"
"Ừm."
Đôi tay chắp lại trở nên run rẩy trước câu trả lời nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết.
"Tại sao chứ?"
"Nếu tôi không làm điều đó, cậu sẽ không thể bỏ cuộc cho đến cuối cùng. Chắc chắn cậu sẽ cố gắng cứu tôi cho dù là bằng mọi giá, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc hy sinh bản thân, Gilles mà tôi đã biết chắc chắn sẽ làm như vậy."
Chloe nói bằng tông giọng trìu mến, nhìn vào đôi mắt bắt đầu đỏ hoe của người đối diện.
"Tôi không muốn người tôi yêu thương phải chịu đau đớn."
Đôi mắt ướt át lặng lẽ nhìn cô, tiếng tim đập mạnh hoà cùng tiếng sóng không phải là thứ mà ý chí cậu có thể đẩy lùi.
"Sau cùng mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Tôi gặp lại cậu trong một tình huống vô cùng tuyệt vời, không phải sao? Tôi khá là... Tôi đã trở thành một gia sư khá nhàm chán."
Chloe nhún vai tỏ vẻ bẽn lẽn, Gilles sau đó mới hiểu ý cô. Cậu còn biết cô đang làm gia sư cho đứa con gái một chủ trang trại vô cùng giàu có. Chloe giờ đây như trở thành một người thường, trên người vận một chiếc váy hết sức đơn giản, thậm chí trông còn giản dị hơn cả thời điểm gia tộc trở nên khó khăn. Cụ thể đã có những sự khác biệt hết sức rõ ràng, người luôn đứng trước người hầu trong những trang phục hết sức ngăn nắp như là Chloe, giờ đây vẫn thế dù không có họ.
"Không hề nhàm chán chút nào, tiểu thư."
Gilles lắc đầu trên một vẻ mặt kiên quyết. Mặt trời chiếu rọi, ánh nắng lấp lánh trải dài trên những ngọn sóng. Đôi mắt đen láy tràn ngập chân thành. Dù đã trở thành linh mục được nhiều người khác buộc phải kính trọng, trong lòng Gilles mãi mãi kính trọng một người.
"Một lần cũng không, tiểu thư đối với tôi không bao giờ là nhàm chán. Trước đây cũng thế, bây giờ cũng vậy, mãi mãi như vậy."
Chloe ôm lấy đầu gối, đôi môi nhếch lên thành hình vòng cung. Ánh mắt xa xăm được cô đẩy đi về phía xa xôi của biển, thì thầm cùng với nụ cười tươi rói.
"Đó là bởi vì lúc nào cậu cũng nhìn tôi bằng một ánh mắt ưu ái."
Làm sao mà cậu có thể nhìn cô bằng một ánh mắt không tốt được đây? Thay vì hỏi thế, Gilles chỉ giữ im lặng. Đơn giản chỉ vì đây là khoảnh khắc cậu muốn vĩnh viễn khắc ghi.
Thành phố xa lạ. Họ đang ở một thế giới bên kia đại dương, nơi mà chẳng ai biết đến.
Đó là cuộc sống mà cậu bị ném vào trong tình huống không biết tương lai vô định, có những điều gì xảy ra đang đợi cậu ở phía trước. Gilles cảm giác sẽ không bao giờ thấu hiểu hết ý muốn Chúa, cho dù cậu sống cả đời, song thực lòng cậu muốn được cảm tạ ngài ít nhất là trong chính khoảnh khắc này, giây phút tận mắt nhìn thấy cô gái cậu yêu vẫn còn đang sống và vẫn an toàn.
Trên tay Chloe, bó hoa rung rinh trong gió. Những cánh hoa xanh biếc nhỏ đột nhiên bị gió thổi bay, trôi nhẹ lập lờ trên những đợt sóng. Chloe lặng lẽ quan sát khung cảnh, hiện lên trong mắt tia sáng mờ nhạt.
"Tiểu thư, cô đang suy nghĩ gì à?"
"Đúng thế. Tôi chỉ nghĩ là những bông hoa cậu tặng tôi, trông chúng thật sự rất đẹp."
"...Chỉ là những bông hoa dại được hái ở ven sông thôi."
Chloe cười thầm, khẽ chớp chớp mắt rồi ngước nhìn lên bầu trời. Gilles không nói gì cả, lặng lẽ quan sát cô gái dịu dàng, tốt bụng nhưng vẫn chất chứa gì đó cô đơn.