Nằm ở phía nam Công quốc Carter, dọc theo mũi con sông dài chính là một thành phố đảo ấm áp. Mang trên mình cái tên Guenevis, là nơi thích hợp nghỉ dưỡng dành cho các quý tộc giàu để tạm trốn khỏi mùa đông lạnh lẽo. Thành phố nhỏ nhắn mang thứ khung cảnh bình dị, có thể đồng thời ngắm biển và sông, và cũng nổi tiếng sản xuất rượu vang. Không nói đâu xa, Sophie chính là con gái của một địa chủ, người sở hữu trang trại nho nổi tiếng trong vùng.
Cô bé vốn không được quan tâm lắm từ khi còn nhỏ vì liên tiếp có thêm bốn người em, vì thế luôn gắng độc chiếm sự quan tâm từ cha mẹ bằng cách luôn gây sự cố. Bà chủ của trang trại nho đồng thời là mẹ con bé, Stella, còn như điên đầu hơn nữa vì hai đứa con cuối cùng lại là song sinh.
"Nếu không có Claire, Sophie của chúng tôi có lẽ đã phải chuyển ra ngoài sống vì hai đứa sinh đôi rồi."
"Thế nhưng Sophie chỉ mới mười tuổi..."
"Đó là những gì mà con bé nói."
Stella chào hỏi vị gia sư trẻ bằng cách hôn lên hai má như đang dùng cả cơ thể để bày tỏ lòng biết ơn. Stella với mái tóc đen gợn sóng, như một hình mẫu của người phụ nữ đến từ Công quốc Carter, nổi tiếng cùng với bản tính nóng nảy. Cô ấy là người nhiệt huyết, lương thiện và cả tốt tính. Song lúc vợ chồng cãi nhau, cô như biến thành một người nào khác, cả người gần như bốc lửa, tung ra hoả lực khủng khiếp.
"Giờ Claire đã biết đàn ông ở vương quốc này bất lực đến thế nào rồi phải không? Nếu xuất hiện cô gái mà tôi thích, tôi thậm chí sẽ hôn cô ấy không chút do dự. Thật sự luôn đấy, ha ha... Mà, nếu tôi không bị lạc như kẻ ngốc vào năm tôi 20 tuổi, tôi đã không phải gõ cửa một chủ trang trại đến đẫm mồ hôi..."
Gia sư mỉm cười, điềm tĩnh lắng nghe câu chuyện tình yêu đến từ Stella.
"Nhờ có anh ấy mà cả hai người mới sinh ra nhiều đứa con đáng yêu như vậy, không phải là chuyện tốt sao?"
"Sophie của chúng tôi muốn Claire sẽ ở lại đây mà không phải kết hôn sớm. Nếu người khác mà nghe được, họ sẽ nói rằng vợ chồng tôi quá tham lam."
"Tôi chỉ biết ơn vì chị nghĩ tốt về tôi."
Vào lần đầu tiên gặp vị gia sư sau khi cô ấy bảo rằng đọc được thông tin tuyển dụng trên báo, Stella đã rất im lặng. Thông qua cung cách nói chuyện, có vẻ cô ấy không phải là người ở đây, Stella không chắc liệu rằng người có vẻ ngoài nghiêm túc như thế có thể xử trí được đứa con gái mang tính cách như con trai - Sophie hay không.
Không nhớ điệu bộ tốt hay không tốt, tuy nhiên việc đi lại với cô ấy có hơi bất tiện, Stella lo sợ tương tự như với tâm tư, cô sẽ không thể dạy dỗ Sophie. Vừa đúng lúc đó, người gia sư đang làm việc vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Trong một tình huống khẩn cấp như đang dập lửa, Stella đã giao hợp đồng, tin tưởng vị gia sư trẻ, hợp đồng kéo dài một năm bắt đầu từ đông năm ngoái. Giờ thì đối với Stella, vị gia sư này đã trở thành một cứu cánh.
Người gia sư gầy so với những người phụ nữ khác tại Công quốc, dường như dễ dàng gục ngã chỉ sau một đòn, thế nhưng trông cô như đã thực hiện một loại phép thuật nào đó hay cô đã sống cuộc đời mình lần thứ hai, giờ đây Stella phải công nhận rằng vị gia sư trẻ thật sự đang nhìn thẳng vào trái tim trẻ con và tò mò của Sophie, sau cùng là thấu cảm nó.
"Thời tiết sắp tới có vẻ nóng lắm ngay cả khi cô đã trải qua một lần rồi, mùa hè oi bức vẫn hơi khó chịu đúng chứ? Không chỉ nắng gắt, lại còn mưa lớn mà không báo trước nhiều lần trong ngày."
"Không sao đâu ạ. Với tôi không vấn đề gì."
Vị gia sư nhìn Stella, cô lắc đầu và mỉm cười. Vì cô trông rất xinh đẹp, thế nên có vô số lời đề nghị được sắp xếp buổi gặp mặt thông qua ông chủ trang trại. Cô ấy chưa từng đáp lại dù có là lời đề nghị tinh tế đến đâu, Stella tự hỏi không rõ cô ấy có từng bao giờ trải qua tình yêu sâu đậm. (Sâu sắc sấu luôn á bà chị, Damien là con cá sấu)
"Bản thân tôi thích mùa hè hơn đông."
"Có lí do gì đặc biệt hay không?"
"...Nó chỉ làm tôi nhớ đến lúc tôi còn nhỏ."
"Nơi Claire từng sống có giống với nơi này không?"
Stella chớp mắt. Trong lời nói của gia sư có chút mơ hồ.
"Có lẽ vậy."
Nhìn cô có vẻ không muốn nhắc chuyện quá khứ, Stella thêm một lần nữa gần như khẳng định, hẳn cô gái gia sư này đã mang một vết thương lòng rất lớn, và lại còn là vết thương tình yêu.
Ngay lúc đó, xe ngựa chở họ đi nhà thờ đến. Sophie, người vừa đủ tuổi để vào nhà thờ, cô bé háo hức chờ đợi, trên người vận bộ trang phục trông gọn gàng nhất.
"Cô có biết tại sao Sophie của chúng ta chẳng khác gì con quỷ nhỏ cuối cùng lại sùng đạo như vậy không?"
"Để xem nào, con bé được truyền cảm hứng khi trông thấy Marimo cầu nguyện?"
"Ôi trời? Sophie ghét Marimo lắm, thậm chí còn trêu thằng bé là đứa khóc nhè nhút nhát."
Stella mở to mắt và ngạc nhiên. Vị gia sư như rít lên và khẽ hạ giọng.
"Thế giới bọn nhỏ phức tạp hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng."
Rời khỏi ngôi biệt thự có hai tầng, xe ngựa chạy xuống một con đường quê. Làn gió thoang thoảng mang theo hương hoa sượt qua xe ngựa mui trần, hai người phụ nữ cùng với một cô bé nhỏ đang ngồi trên xe.
"À phải rồi, tôi nghe nói có linh mục mới vừa được bổ nhiệm vào trong nhà thờ... Có nhiều lời bàn tán lắm vì cậu ta rất tuyệt vời, hình như là người đến từ một vương quốc khác."
Stella quay sang, đột nhiên im bặt khi vừa nhắc đến một linh mục mới đến từ quốc gia láng giềng.
Trên chiếc xe ngựa ọp ẹp, Claire khẽ nhắm mắt, mặc sức cơn gió mơn man khuôn mặt, có cảm giác như cô đang thả hồn đi nơi nào khác. Mái tóc hạt dẻ mềm mại xoã xuống dưới vai. Stella giấu đi nụ cười khi nhìn hình ảnh con gái đáng yêu, Sophie ngồi cạnh cô ấy, bắt chước điệu bộ giống y hệt cô, gác chân sang bên và nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Những người phụ nữ xung quanh Stella không giấu nổi sự lo lắng, băn khoăn trước việc dám để một người không rõ lai lịch hay cả xuất thân làm gia sư riêng ở trọ. Vài người nói rằng cô ấy có thể là một tên trộm, trong khi số khác bày tỏ quan ngại một cách thẳng thắn rằng cô có thể quyến rũ lấy Ricardo, chồng của Stella.
Tuy nhiên, sau khi quan sát cô ấy gần suốt một năm, Stella chỉ rút ra được kết luận duy nhất. Chắc chắn Stella đã ký hợp đồng cùng với gia sư giỏi nhất thành phố Guenevis này. Claire không chỉ điềm tĩnh, đa tài, lại còn là cô gái trẻ đầy sự chân thành. Cốt cách của cô chỉ luôn có sự ngay thẳng và chỉ ngay thẳng, như thể cô đã tham gia tất cả những lớp học dạy khai phóng, thậm chí còn thể hiện mình như người "ruột để ngoài da", không hề giả vờ ngây thơ hay có bất kì sự không thật lòng. Stella vô cùng ngạc nhiên khi Claire không hề nghĩ đến chuyện nam nữ với nhân công. Mặc dù vẻ ngoài trông như một chú nai con, cô ấy lại mang phong thái từ chối một cách hoàn hảo, vừa âm thầm vừa kiên quyết trước những bước tiến táo bạo của đám đàn ông bên trong Công quốc.
Mặc dù rõ ràng cô ấy là người làm công ăn lương, thế nhưng có điều gì đó ở Claire khiến cô không bị đối xử thô bạo. Với tốc độ này, có lẽ như cô có thể dạy dỗ Sophie thành một quý cô thanh lịch, người sẽ không hề ngạc nhiên nếu như cô bé trưởng thành được đưa vào trong cung điện Hoàng gia.
* * *
Bầu trời vốn đã trong xanh từ sáng và không có dấu hiệu mưa, dẫu vậy mây đen phía Tây nhanh chóng lũ lượt kéo đến, chuyển sang màu đen như mực. Vừa cảm nhận được những hạt mưa bắt đầu rơi, họ vội kéo lên bìa trùm làm thành mui xe, song vừa trùm lên thì mưa đột ngột ào xuống.
"Chỉ mới là khởi đầu thôi!!"
Stella hét lên, Chloe mỉm cười. Cô nắm lấy tay Sophie bên trong cỗ xe ọp ẹp, lắng nghe mưa rơi xuống bìa, gợi nhớ lại trong tâm trí là mảnh ký ức tưởng chừng đã quên. Ngày cô háo hức nhảy múa trong cơn mưa hè.
Thế nhưng nơi cô đang ở không phải Swanton mà là phía nam Công quốc Carter, quốc đảo cách xa cảng Windsbury.
Đột nhiên chợt nghĩ, cô nhận ra mình đã chạy khỏi anh không biết bao xa.
"Chloe, tình yêu của ta."
Chloe nhắm nghiền mắt, cảm thấy văng vẳng bên tai giọng nói của Damien. Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày cô đốt sạch ký ức, sau đó rời đi, thế nhưng mỗi lần tâm trí hiện lại giọng nói quen thuộc, Chloe bất chợt bị sởn da gà.
Chính ngày Damien cản đường cô, từ chối yêu cầu ly hôn, Chloe đã ra quyết định sẽ rời xa anh mãi mãi.
Thực tế, kể từ thời điểm cô phát hiện ra bí mật của anh vào đêm giông bão thì cũng là lúc định sẵn cho cuộc chia tay của họ. Song, Chloe cắn răng chịu đựng chỉ vì đứa bé trong bụng lúc đó, chịu đựng người chồng đặt lên môi cô nụ hôn, lại còn nói rằng yêu cô, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả khi cô phát hiện bị chồng phản bội, cô nghĩ vẫn ổn nếu cô có con. Thành thật mà nói, Chloe như đã sẵn sàng để cống hiến cả đời mình cho anh. Cô có thể chịu đựng tất cả khó khăn chỉ cần con cô tồn tại, thế nhưng khi con cô mất, Chloe chẳng còn lại chút niềm tin sống nào.
Khoảng thời gian cô phục hồi trên giường bệnh thì cũng là lúc trong đầu soạn thảo kế hoạch, tay thì thêu thùa. Nữ công tước trẻ vốn biết Công tước sẽ không dễ dàng chấp thuận đề nghị ly hôn, tuy vẫn còn lại ảo tưởng mơ hồ.
Nếu Damien còn lại bất kì sự trân trọng nào với Chloe thì anh sẽ để cho cô ra đi, sau đó cầu xin được cô tha thứ.
Song, đó chỉ là hy vọng hão huyền nhanh chóng vỡ tan. Thứ lấp đầy đôi mắt xanh chẳng phải là sự hối tiếc, cũng chẳng phải là ánh mắt van xin, đó chỉ là tức giận xen lẫn ham muốn. Một niềm kiêu hãnh rằng phu nhân anh không thể khước từ.
Sự kiên nhẫn của Chloe như tắt ngúm ngay lúc đó. Mọi tiểu tiết trên bản kế hoạch Chloe vạch ra như được thực hiện gần ngay lập tức. Cô lo lắng, nhưng không phải vì sợ hãi mà là vì những dự đoán vẽ ra trong đầu. Mong muốn sai lầm đầu tiên trong cuộc đời của Chloe chính là khiến cho người chồng đã từng làm cô cảm động sẽ phải khốn khổ tột cùng.
Chloe thành công trốn khỏi Thisse cùng với hai bàn tay trắng, không mang bất kỳ món đồ nào, kể cả một túi hành lý. Nếu Eliza, người đã nhận ra kế hoạch của cô từ trước, không đưa quần áo và cả thức ăn cho cô, có lẽ cô đã bỏ mạng sau bốn ngày trời ròng rã chạy trốn Thisse đến Windsbury.
[Alice, chị sẽ đợi em ở bưu điện Windsbury vào ngày giỗ mẹ.]
Đặt chân đến bưu điện Windsbury, Chloe cố giấu mình trong áo choàng, song người đợi cô không phải là người em gái. Trong lúc Chloe cố gắng chạy thoát khỏi người lạ mặt, cậu ta đã cố giải thích bằng tiếng nước ngoài rằng Alice đang đợi cô. Giây phút còn đang lưỡng lự, cậu cho cô xem bức thư viết tay mang những nét chữ của em gái mình, cùng với một vài sợi tóc bóng mượt như bị cắt ra từ dải ruy băng.
Những sợi tóc được cắt ra từ mái tóc quen thuộc, mái tóc Chloe đã chải và chạm vào vô số lần. Cô siết chặt chúng, theo sau người lạ lên trên hoả thuyền. Chính tại thủ đô Công quốc Carter, cô đã gặp lại Alice, một đứa em gái Chloe những tưởng đang sống cùng người đàn ông Gypsy.
"Chị..."
Quần áo trên người Alice và cả con mình trông thật lộng lẫy, thậm chí hơn hẳn so với con bé trước đây. Chloe như sững người mất một lúc, sau cùng thở phào khi thấy nhóc con bắt đầu bước đi.
Thật khó để tin được rằng Eddie mà Alice yêu không phải một người Gypsy mà là Arnaud de Carter, người thừa kế ẩn Công quốc Carter. Song điều đáng phải ngạc nhiên hơn nữa chính là Alice đang sống dưới một tư cách người tình bí ẩn. Suốt nhiều năm qua, con bé buộc sống giới hạn trong biệt trang riêng của Arnaud, người đàn ông đó thậm chí còn không huỷ bỏ hôn ước với vị hôn thê của mình.
"Alice. Em vẫn ổn chứ?"
"Không, em ước gì mình có thể giết hắn. Khi nào em cũng mong cầu được chết."
Khuôn mặt Alice đã khác đi nhiều so với trước đây, không còn là một cô nàng tinh quái đầy vẻ tò mò. Con bé vẫn rất xinh đẹp, thế nhưng đôi mắt phủ đầy bóng tối, thứ mà Chloe chưa bao giờ từng trông thấy. Chloe không thể quở trách Alice vì biết con bé không đáng phải bị như vậy, cô chỉ đau khổ khi không hiểu được tại sao cả hai chị em đều phải chịu những bất hạnh.
Trước lời đề nghị từ phía Chloe được mang đứa trẻ đi cùng, Alice đã từ chối nó. Lí do là vì con bé vẫn yêu người đàn ông đó. Dù rằng Alice hận hắn đến mức thậm chí muốn giết hắn ta.
Trước đó, ngay sau khi nhận phản hồi đến từ em gái, Chloe nhanh chóng thu xếp mọi thứ, vội vã dọn dẹp ngôi nhà ở Swan. Không chỉ vậy, cô ngay lập tức viết một bức thư cho bà Tablot, bảo bà nhanh chóng đến đón cha cô cùng đi du lịch. Chloe đã yêu cầu họ đợi ở nước ngoài cho đến khi chuyện lắng xuống. May mắn thay, nhờ người đàn ông của Alice, người không còn là một kẻ lang thang, cô đã may mắn gửi đủ tiền vào tài khoản cho bà Tablot.
Cô trấn an cha rằng đừng hoảng hốt trước bất kì tình huống nào, tuy nhiên biết tính ông luôn lo lắng, Chloe trình bày bản thông báo khá ngắn gọn tình hình hiện tại của hai chị em. Đồng thời gửi lời xin lỗi, và rằng hành trình tìm kiếm hạnh phúc của họ có chút khó khăn, dẫu vậy cô luôn hy vọng cha sẽ tin tưởng những đứa con mình.
Sau khi từ chối yêu cầu ở lại cùng với Alice, Chloe rời khỏi biệt thự nguy nga trong rừng. Cô không hề muốn tách khỏi em gái duy nhất của mình, và cô cũng không thể làm điều đó.
Chỉ là Chloe không chịu đựng được khi thấy hoàn cảnh em mình, người đã nói rằng ghét cha đứa trẻ, dẫu vậy vẫn luôn nóng lòng "chờ đợi" chuyến thăm. Chloe như thấy chính mình trong hoàn cảnh của Alice. Cảm xúc yêu ghét đồng thời lẫn lộn, thật nói không ngoa khi những điều đó quá sức chịu đựng Chloe, người ghét cảm giác chia ly nhưng cũng đã phải chạy trốn.
"Cô ơi?"
"À, cô xin lỗi, Sophie."
Sophie lặng lẽ nhìn cô, sau đó níu tay cô và giữ chặt. Chloe chớp mắt, cô khẽ mỉm cười. Khi lần đầu tiên đến Guenevis mà chẳng có ai thân thích, cô đã hụt hẫng rất nhiều, thế nhưng may mắn, cô đã gặp được những người xem cô như là gia đình, đã sống một cách thoải mái.
Dù rằng đang sống bằng tên của mẹ quá cố, Chloe luôn tự động viên bản thân phải sống để thấu cảm sự biết ơn và cả ấm áp từ những người luôn đối xử chân thành. Hơn nữa, ngay từ lần đầu gặp mặt, Sophie luôn gợi nhớ cô về hình ảnh của Alice, cô nàng tinh quái thuở nhỏ khiến cô không thể nào không quen thuộc.
"Cô ơi, cô đang suy nghĩ gì thế?"
Con bé kéo tay Chloe thì thầm, như thể đang thỏ thẻ một bí mật.
"Cô không suy nghĩ gì cả. Cô chỉ nghe tiếng mưa thôi."
"Em lại ước gì trời không mưa cơ."
"Sao thế?"
"Mỗi lần nghe thấy tiếng mưa, em lại cảm tưởng như mình sắp khóc."
Thay vì trả lời, Chloe mỉm cười một cách rạng rỡ. Cô nhìn Sophie, người đã nhanh nhạy hơn nhiều so với năm trước.
"Mọi người hay khóc ngay cả khi họ hạnh phúc, Sophie."
"Hể, thật sao ạ?"
"Sinh nhật năm ngoái, khi lần đầu tiên gặp được Robin, Sophie đã khóc vì sung sướng mà, không phải sao?"
Sophie gật gù tỏ vẻ tán thành, nhớ lại khoảnh khắc nó khóc như mưa vào ngày mẹ nó tặng con cún nhỏ.
Chloe xốc lại tinh thần trong cỗ xe đang rung lắc. Cô đã theo dõi tất cả tin tức thu thập được về Swanton, gia đình Hoàng gia không có sự bất thường nào. Khoảnh khắc đọc tin tức về lễ tang của chính bản thân trên báo, một thứ cảm xúc phức tạp không thể diễn tả bằng lời bất giác dâng trong lòng cô. Khiến Damien tin vào sự sống hoàn toàn biến mất, chính thức rời khỏi cõi đời có nghĩa là một thành công. Tuy nhiên hiện tại, mỗi khi nghĩ đến việc mình đã chết trong thế giới chồng, Chloe cảm tưởng như thứ gì đó đang dần sụp đổ ở bên trong cô.
Khoảnh khắc Chloe đọc được trên báo thời gian đếm ngược trước cuộc hôn nhân lần thứ hai của nhà vua, người đã hoàn toàn mất đi Hoàng hậu, cô mới ổn định tinh thần. Cô cố gắng không thất vọng trước sự thật rằng anh đã chấp nhận cái chết của cô. Damien là kiểu người luôn thách thức mọi kỳ vọng đến từ người khác, càng đặc biệt hơn nếu đó là cô. Sau cùng, cô không muốn mang cảm giác thất bại chỉ vì anh đang sống tốt khi thiếu đi mình.
Âm thanh mưa rơi đập vào nóc của toa xe ngày càng một lớn, tất cả ký ức về lễ hội hè như được Chloe chính tay đốt đi.
Chính đây là nơi cuộc sống của cô phải bắt đầu lại. Cô sẽ liên lạc với cha rồi xây cho ông một căn nhà nhỏ, họ rồi sẽ sống yên bình như trước. Chloe nghĩ rằng đó lại là một điều hay. Dù rằng vô số chuyện đã xảy ra, song cô ấy đã đi xa được đến mức này. Chloe không rõ tương lai sau này, dù thế cô luôn hy vọng con đường phía trước không quá chông gai, nếu yên bình được thì tốt.
Tuy nhiên... Sao xe ngựa không di chuyển?
"Tôi xin lỗi ạ! Bánh sau của xe mắc vào vũng lầy!"
Phu xe cao giọng bối rối, Stella gục đầu.
"Ôi trời, Claire ơi. Tôi xin lỗi nhé!"
"Không sao đâu, tôi rất vui vì đã mang ô trước. Cảm ơn em, Sophie."
Chloe dường như không hề để tâm, thản nhiên xắn váy. Nhà thờ yên vị ở ngay góc phố, chẳng có một lí do gì khiến cho Chloe không thể đi tới. Như cuộc phiêu lưu đầy sự thú vị, Sophie nắm tay Chloe khi cô bước khỏi xe ngựa, con bé nhảy cẫng lên vì phấn khích.
"Chuyện này..."
Vấn đề là có nhiều hơn một hai vũng nước do mưa tạo ra. Cơn mưa khá lớn khiến cho nước sông tràn ra tận đường, tạo thành một cái hồ nhỏ. Có người vội vàng dời những tảng đá lăn lên trên bờ, tạo thành một lối đi tạm, tuy nhiên bề mặt đá khá gồ ghề, trong nó có vẻ nguy hiểm.
"Claire ơi, cô ổn chứ?"
Những người đã đến nơi trước dường như bước chân lên những tảng đá mà không gặp khó khăn gì. Thế nhưng đối với Chloe, người gặp trở ngại ở chân thì đó chính là tình huống nguy hiểm. Chloe mỉm cười trấn an Stella, người đang chộn rộn lo lắng.
"Tôi ổn mà, chị cứ đi trước đi ạ."
"Cô ơi, em nghĩ mình không phải đến nhà thờ đâu ạ."
Sophie trên người chiếc váy xinh đẹp, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay cô. Chloe vuốt ve vầng trán đứa trẻ và giao tiếp bằng ánh mắt.
"Sophie, nếu có hòn đá nào trơn, em báo cho cô biết nhé! Vậy thì cô sẽ ổn thôi, người dẫn đường nhỏ."
"...Vâng..."
Sophie gật đầu cùng với vẻ mặt nghiêm nghị. Stella giữ gấu váy dài, bắt đầu bước đi, Sophie theo ngay sau đó. Đúng lúc đó, một người đàn ông đang di chuyển những hòn đá đột ngột từ phía xa tiến gần lại.
Có vẻ chính cậu là người đã sắp xếp đá để người dân có lối đi. Trên người đàn ông mặc trang phục của tu sĩ, cậu vẫn tiếp tục công việc mà không màng đến cơn mưa. Stella tỏ lòng biết ơn của mình trước người lạ mặt, sau khi giẫm lên hòn đá cuối cùng mà cậu đặt ra.
"Ah, hình như cậu là người truyền giáo mới. Trang phục của cậu có vẻ như ướt hết rồi... Cảm ơn."
"Không sao đâu ạ."
Cậu ngẩng đầu lên, dùng tay quệt đi làn mưa đang tấp vào mặt. Stella nhìn chàng trai trẻ có làn da như ngập tràn ánh nắng, không kiểm soát được, buột miệng thốt lên "Ôi chao." Thật vậy, có vẻ đây là nhân vật có thể khiến cho tất cả phụ nữ tại Guenevis trở nên chung thuỷ.
"Xin hãy cẩn thận."
Chàng trai sở hữu đôi mắt đen láy, trông còn long lanh hơn hẳn những giọt mưa vương trên mái tóc đen. Cậu bước một bước sang bên, vội vã tránh đường. Stella ngừng lại việc quan sát cậu, tiếp tục lần đường và bước qua những bậc đá. Ở phía còn lại, Sophie không quên quan sát Chloe, người theo con bé và được chính nó dẫn đường.
"Cô ơi, sắp đến rồi ạ!"
Sophie hớn hở vượt hai tảng đá cuối cùng, con bé vẫy tay gọi cô.
"Cô Claire! Cô ổn chứ?"
Dù Sophie đã kiểm tra mọi thứ, song nó chớp mắt nhìn vị gia sư vẫn đang bất động giữa đường, quan ngại không rõ làm sao di chuyển.
"Như thế là không ổn đâu, Sophie. Mau mau gọi phu xe đi."
Đó cũng là lúc Stella nắm vai Sophie. Vị linh mục trẻ bắt đầu tiến bước về phía Chloe. Nước đã dâng cao hoàn toàn, chân cậu ngập trong bùn đất, thế nhưng cậu vẫn không ngại tiến về phía cô. Mưa như trút nước khiến toàn thân cậu gần như ướt sũng. Chloe, người đang đứng im giữa đường, không còn khả năng nào khác ngoài việc dõi theo dáng cậu đến gần. Cứ như thể chân Chloe bị mắc kẹt trên tảng đá.
"Ơ, cô Claire... Cô đang khóc à?"
Sophie nhìn cô. Đôi mắt màu trà mở to run rẩy.
"...Ôi trời..."
Điều khiến Stella ngạc nhiên hơn nữa chính là người truyền giáo trẻ, lúc này đây đang khuỵu gối xuống bùn đất như thể vừa mới ngã xuống. Toàn bộ cơ thể cậu trở thành mớ hỗn độn, vừa ướt vừa dây phải bùn, hai tay nắm chặt hòn đá bên cạnh Chloe. Stella nghiêng đầu, nghĩ rằng vị linh mục như đang khóc. Rõ ràng đôi vai rộng lớn đang làm chệch những hạt mưa bằng sự run rẩy, truyền từ hai đôi bàn tay đang bám chặt vào tảng đá.
Cậu ta cúi đầu, thậm chí không thể mở miệng. Phía trên, chiếc ô nhẹ nhàng che chắn, cản lại vô số hạt mưa như đang rơi xuống thân thể của vị linh mục.
"Cậu vui lòng nắm lấy tay tôi được chứ?"
Cậu từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt cùng mái tóc đen gần như ướt đẫm, loà xoà che đi vầng trán, trông giống như một cậu bé quên mất mình phải nói gì. Sophie như há hốc miệng sau khi nhìn thấy gia sư của mình lần đầu tiên bắt chuyện với ai đó.
"Tay tôi... xin hãy nắm lấy đi nào, vị linh mục trẻ."
Cuối cùng, chàng trai chầm chậm đứng lên. Dù đôi chân vẫn đang ngập trong bùn, song cậu cao hơn Chloe khi đang đứng trên tảng đá.
"Tôi không thể đâu, tay tôi bẩn lắm."
"...Không sao hết."
Chloe mỉm cười dịu dàng với người đàn ông đang lí nhí nói gì đó, trong khi tay cậu rụt rè đưa ra cùng với đôi mắt hoe đỏ. Hệt như lần đầu cô trông thấy cậu ấy cách đây rất lâu, toàn thân cậu như ướt sũng và dính đầy bùn. Nhưng cô biết rõ cậu có trái tim ấm áp hơn bất kì ai. Thực tế là bàn tay vốn nhỏ bé giờ đây đã lớn hơn cô rất nhiều.
Gilles. Cậu ấy vẫn là chính mình.
Bàn tay chai sần như khẽ run lên ngay khi Gilles cẩn thận nắm tay Chloe. Tốc, tốc. Lan toả vào tim là thứ nhiệt độ ấm áp, cảm nhận rõ ràng kể cả đứng giữa những hạt mưa rơi.
"Cảm ơn linh mục."
Nụ cười Chloe như trở nên rạng rỡ hơn, nhắm lại đôi mắt đẫm lệ. Cô chợt nhận ra lí do cô có cảm giác hôm nay cực kì đa cảm. Nguyên nhân có lẽ xuất phát từ đây, Chúa đã tặng cô món quà bất ngờ.