Magaret cố giấu đôi mắt run rẩy trước phòng khách lâu đài Birch. Bà Dutton đứng cạnh cô. Margaret như càng thêm hồi hộp hơn, không thể đoán trước chủ nhân cũ họ, nay là chủ nhân của cả vương quốc gọi cô ấy có việc gì.
"Chúng ta đã làm gì sai điều gì sao, Margaret?"
"Ngài ấy nói rằng chỉ gọi cháu đến để kiểm tra điều gì đó. Có lẽ không nên quá lo lắng ạ."
Bà Dutton dùng tay áo lau đi mồ hôi túa ra trên trán, sau đó gật đầu tương đối nghiêm nghị. Paul liếc nhìn Margaret, cô nuốt nước bọt rồi chầm chậm bước vào trong. Được rồi, dù sao thì cô cũng chỉ phải nói những gì mà cô đã biết, cô không cần phải lo lắng cho dù đứng trước bất kì một câu hỏi nào.
"Ngươi có thể đến gần hơn."
Damien thận trọng bước vào, ra lệnh cho Margaret, người đang cúi đầu một cách lịch sự. Sau đó anh ngồi xuống ghế một cách thoải mái.
"...Cảm ơn ngài."
Margaret Seymour, là người giúp việc thân cận của Nữ công tước, đồng thời là người tiếp xúc phu nhân nhiều nhất.
"Ta nghe nói cô đã là người gửi thư giúp cho Chloe."
"Vâng, bởi vì lúc đó phu nhân không được ra ngoài."
Magaret hạ giọng trả lời.
"Ngươi có xem nội dung không?"
"Không có chuyện đó đâu ạ, đó là hành vi không thể nào chấp nhận được."
"Chắc hẳn ngươi đã kiểm tra xem chúng được gửi đến ai."
"...Có vài bức thư được gửi đến cho gia đình phu nhân. Còn một bức thư đã được gửi đến cho ngài."
Những gì Margaret nói đều là sự thật. Chloe đã gửi tổng cộng 20 bức điện trong suốt 13 ngày cô không được phép rời lâu đài Birch. Sau khi gửi một bức thư giả vờ hối lỗi, thổ lộ tình yêu với Damien, người gần như đã giam giữ và bỏ rơi cô. Lúc bấy giờ, chồng cô cảm thấy nhẹ nhõm, phu nhân của anh đang trông đợi anh ở nhà. Damien cố nhanh chóng giải quyết tình hình cấp bách ở Swan, sau đó vội vã quay về cùng với mong ước đoàn tụ.
Tử tước Verdier, cha cô cùng với phu nhân Tablot, thêm bức thư nữa được gửi đến Bưu điện Windsbury (có thể là đứa em gái yêu quý của cô). Chloe hẳn đã nói cho họ biết kế hoạch sắp tới của mình.
Ngay sau khi vụ việc xảy ra, bà Tablot đã liền cho thuê căn nhà đang ở và đi du ngoạn trên một con tàu hơi nước khổng lồ. Tử tước Verdier, người đã suy sụp sau khi con gái qua đời, buộc phải chuyển đến bệnh viện phía Nam để dần hồi phục, tuy nhiên danh tính bệnh viện vẫn còn là một ẩn số. Bên trong lâu đài Verdier chỉ còn lại những người hầu nhận một năm lương. Những bức thư được gửi từ Alice Verdier thông qua bưu điện tại Windsbury cũng thế, đột ngột dừng lại một cách đáng ngờ.
"Chỉ thế thôi sao?"
"Cũng có một số bức thư được gửi đến những tổ chức thuộc mối quan hệ tham gia vào việc kinh doanh. Đặc biệt là... thần nhớ không có công ty đối thủ."
Chloe cũng viết thư cho các bệnh viện và trại cứu tế, nơi cô ủng hộ dưới danh nghĩa là Công tước Thisse, đồng thời gửi thiệp động viên những người nông dân đang phải làm việc, vật lộn dưới một tiết trời lạnh giá. Trong số những người nhận được thư cô, tại đây dự kiến cũng sớm xuất hiện một người.
"Có phải vào hôm đám cháy xảy ra, Gilles Wilson đã đến căn nhà đó không?"
Quản gia đưa cho Hoàng đế danh sách các hành khách di chuyển trên những chuyến tàu đã đi và đến Thisse trong ngày xảy ra vụ việc. Anh nghĩ chắc chắn mình sẽ không thể tìm ra tên của Chloe. Nhưng nó đây rồi, tên của Gilles Wilson.
"...Rất...Chỉ rất nhanh thôi. Thưa Hoàng đế, thật ra chỉ là một lát thôi ạ."
Margaret có lẽ không phải là diễn viên giỏi, mặt cô bắt đầu tái nhợt.
"Ta không có ý hỏi ngươi điều đó. Điều ta muốn biết là thời điểm cơ."
Giọng nhà vua trẻ trở nên lạnh lùng.
"Thời điểm cô ấy gặp Gilles. Và cả lần cuối cùng ngươi nhìn thấy cô ấy còn sống là khi nào?"
"Phu nhân đã gặp Gilles khoảng ba giờ chiều. Thần nhớ rất rõ vì đó là lúc quản lý mang than củi đến."
"Còn câu hỏi sau? Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy phu nhân là lúc mấy giờ?"
"Thưa ngài, lần cuối là lúc thần mang bữa tối đến cho phu nhân vào lúc bảy giờ."
"Không phải thói quen thường ngày của ngươi là dọn dẹp giường cho phu nhân sao?"
Margaret nhắm thật chặt mắt rồi vội mở ra.
"Thưa ngài, hôm đó phu nhân nói không cần làm việc đó. Bởi vì... phu nhân có nhiều việc bận."
"Ta sẽ hỏi ngươi một câu cuối cùng."
"Vâng ạ."
"Cần mất bao lâu để một ngọn nến có thể cháy hết."
"...Ước chừng mất khoảng bốn tiếng, thưa ngài."
Damien cho Margaret rời đi, anh không hỏi thêm gì nữa. Bảy giờ tối, Chloe nói lời tạm biệt người hầu thân cận. Bên trong căn nhà, sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, cô đã ung dung rời khỏi nơi đó.
"Ngài, ngài đã cho gọi thần ạ, thưa chủ nhân."
Damien châm điếu thuốc mới, nhìn bà Dutton. Người đầu bếp đã từ chức sau vụ việc, không giấu được vẻ lo lắng còn hơn cả Margaret.
"Lần cuối bà gặp Chloe là khi nào vậy?"
"Khoảng chín giờ tối, đang là giờ ăn tối của người hầu... khi đó đến lúc kiểm tra nguồn hàng cung cấp cho trại cứu tế. Phu nhân luôn muốn đích thân kiểm tra, nói rằng không nên trao cho người nghèo những thứ không tốt."
"Ra là vậy, bà có trực tiếp chính mắt trông thấy phu nhân rời đi sau khi kiểm tra hàng không?"
Bà Dutton không thể trả lời một cách rõ ràng. Vốn dĩ hôm đó là ngày nguyên liệu bị ùn ứ lại phải được chuyển đi, bà ấy bận rộn sắp xếp kho hàng cả ngày để tránh nghe lời cằn nhằn từ phía quản gia.
"Cái đó...Thần chắc chắn đã trông thấy phu nhân đứng trước xe ngựa."
Damien ra hiệu cho bà Dutton dừng lại, đôi mắt bà như run lên vì sự xấu hổ. Cứ như thể anh đã có được tất cả những thông tin muốn kiểm tra. Sau khi hai người lần lượt rời đi, anh nghe quản gia thông báo nhân vật cuối cùng đã đến.
"Cho khách vào đi."
Cạch.
Một người phụ nữ trung niên mở cửa, sau đó cúi chào lịch sự với Damien. Anh nhìn bà ta rồi trầm giọng nói.
"Đã lâu không gặp, Eliza."
"Chào ngài, Hoàng đế."
Vẻ mặt điềm tĩnh của Eliza khác hẳn so với Margaret và Dutton. Rõ ràng bà ta đã đoán trước được tại sao anh lại cho gọi.
"Ta muốn hỏi bà một điều, không phải dưới tư cách một vị vua mà là tư cách của một Công tước, người được chính tay bà cắt dây rốn."
"Xin ngài hãy hỏi đi ạ."
"Vợ của ta đâu?"
"Thần không biết."
Ngọn lửa thầm lặng bùng cháy trong mắt của Damien. Câu trả lời không phải là cô đã chết mà là bà ta không biết bất giác khiến tim anh đập thình thịch. Những ngón tay dài của anh bắt đầu gõ nhịp lên bàn, giống như cái máy đếm nhịp. Damien nuốt khan, cố gắng không mất bình tĩnh.
"Bà thật sự nghiêm túc chứ, Eliza?"
"Thần cũng là người coi trọng mạng sống của mình. Thần không đần độn đến mức không biết bản chất của người thần từng nuôi dưỡng."
"Ta sẽ không tin nếu như bà nói rằng bà không biết. Vậy thì hãy nói cho ta những thông tin mà bà biết."
Damien chăm chú nhìn Eliza, anh nói với giọng khàn khàn. Tốc độ ngón tay gõ lên mặt bàn ngày càng nhanh hơn.
"Thần xin lỗi, nhưng nếu ngài đặt câu hỏi một cách chính xác...!"
Rầm! Damien đập vào bàn, câu nói giữa chừng của Eliza bị âm thanh lớn làm cho gián đoạn. Bàn tay siết chặt như đang run rẩy.
"Chính vợ của ta là người viết thư giới thiệu cho bà, người từng bị đuổi khỏi lâu đài Birch bởi sự gian dối, nhận việc tại một bệnh viện được tài trợ bởi Thisse. Nhờ bức thư giới thiệu đó, giám đốc bệnh viện không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ qua hết tất thảy mọi tin đồn và cho phép bà làm việc. Và vì bệnh viện luôn thiếu nhân lực cho nên có lẽ không còn cách thức nào khác."
Eliza nuốt lấy nước bọt khô khốc. Bằng giọng tàn nhẫn, nhà vua trẻ tiếp tục nói, ánh mắt chăm chú nhìn người trước mặt.
"Ta đoán, bà chính là người lén đưa thi thể của một phụ nữ không rõ danh tính từ trong bệnh viện đến lâu đài Birch. Từng là quản gia, chắc hẳn bà chẳng lạ gì những tên phu xe đến và đi khỏi lâu đài, vì thế việc sắp xếp không khó nhỉ. Không ai có thể biết chuyện thi thể nhỏ bé của người phụ nữ nằm trong số hàng được chuyển đến chiều hôm đó, ngoại trừ Chloe và bà. Liệu ta có nói điều gì sai không?"
"Ngài nói đúng rồi."
Tia lửa loé lên trong mắt của Damien, ánh mắt chăm chăm nhìn Eliza không chút do dự, bà ta cũng chẳng phủ nhận điều đó. Hệt như anh đã giải được toàn bộ câu đố, tình tiết như khớp hoàn toàn với nhau. Chloe một mình đặt thi thể đó lên giường, xung quanh chiếc giường xếp đầy là những cuốn sách, cả củi đã được tẩm dầu, sau cùng thắp nến, ra khỏi căn nhà. Cô ấy đã đi bộ trong đêm tối, vòng qua nhà kho phía sau lâu đài trong lúc người hầu bận rộn chuẩn bị bữa ăn. Cuối cùng là bắt xe ngựa và rồi trốn thoát.
"Vì bà đã nói bản thân không phải là người ngu ngốc, thế nên ta nghĩ bà hoàn toàn nhận thức được những gì mà bà đã làm."
Eliza siết chặt hai tay, trong lúc quai hàm nhà vua nghiến chặt.
"Một lần nữa, thần xin đảm bảo với ngài, thần chỉ đưa một thi thể không xác định được danh tính vào lâu đài Birch. Còn lại thần không hề biết phu nhân đã định làm gì."
"Đứng trước mặt ta mà bà dám nói dối à?"
"Phu nhân đã không nói cho thần biết."
Trong tay của Damien, tờ giấy trở nên nhàu nát. Eliza có thể thấy rõ rằng sự kiên nhẫn của anh như đã đạt đến giới hạn.
"Ta đoán vậy, cô ấy không muốn ai bị tổn thương. Và để làm được điều đó, sẽ chẳng có ai biết được kế hoạch của riêng cô ấy."
Dù vậy, chắc chắn có một số người đã muộn màng đoán ra được những hành động kì lạ của Chloe. Sau khi vụ việc xảy ra, tất cả những người rời khỏi lâu đài chắc hẳn đều nghĩ cái chết của Chloe rất đáng ngờ, họ trong tức khắc nhận ra việc mình đã dính líu đến, dù chỉ là một chút thôi cũng nguy hiểm đến mức nào.
"Bởi cô ấy biết rõ nhất ta sẽ không tha thứ họ."
"...Đúng như ngài nói."
Đôi mắt nhăn nheo trở nên đỏ hoe, không ngừng run rẩy. Damien trừng mắt nhìn Eliza, bắt đầu nhắc lại những chuyện đã thấy bên trên vẻ mặt như đang phun ra một ngụm nước đắng.
"Song, ta chắc chắn đã nhìn thấy bà tại ga tàu hoả vào đêm hôm đó."
Damien đứng dậy, tiến lại gần Eliza. Lực đẩy ghế mạnh đến mức nó chợt ngã về phía sau và nhanh chóng lăn xuống sàn.
"...Bà biết Chloe sẽ làm gì mà."
Eliza hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, nhìn cơ thể cao sừng sững đang bước lại gần, đôi mắt đằng đằng sát khí.
"Thưa ngài, phu nhân chưa nói gì với thần cả. Thần tự quyết định đi đến nhà ga vì thần cũng đoán ra điều tương tự. Và thần... trông thấy phu nhân. Phu nhân đang đắp một tấm chăn cũ, khuôn mặt tái nhợt và đã bỏ chạy ngay khi thấy thần."
"...Vì thế?"
"Thần đã ngăn phu nhân lại, khoác vội cho cô một chiếc áo khoác và đội cả mũ trùm đầu... Thần đã hy vọng phu nhân có một chuyến đi thoải mái và đã tiễn cô lên tàu."
"Bà biết cô ấy sẽ không hề quay lại mà."
"Thần biết."
Nước mắt chảy dài từ trong đôi mắt nhăn nheo. Bà biết không cần phải nói dối trước mặt anh, người đã biết rõ mọi chuyện.
"Nếu thần biết trước phu nhân đã định rời đi mà không có gì trên người... thần sẽ chỉ không đưa cho cô ấy một túi hành lý thôi đâu."
"Tại sao bà lại giúp cho cô ấy, trong khi biết rằng sẽ không bao giờ được ta tha thứ khi tất cả những chuyện này bị ta phanh phui?"
"Tại sao ư?" Khuôn miệng bà hơi mỉm cười cùng một đôi mắt đỏ hoe.
"Xem nào. Ngài có hiểu không nếu thần nói rằng, vì thần là một con người, thưa Công tước nhỏ?"
Đó là khoảnh khắc mà sự kiêu ngạo của Damien Ernst von Thisse, người cho rằng mình hiểu biết tường tận tâm lý con người, đã bị đập tan một cách đau đớn.
Trong phòng làm việc nơi mọi người đã rời đi, không gian bốn bề tĩnh mịch, âm thanh duy nhất là tiếng con lắc chuyển động. Một sự hấp dẫn bản năng đã khiến cho anh đứng dậy, sự thúc đẩy được thực hiện bởi bằng trực giác. Bản năng săn mồi như loài thú dữ đã dồn anh đến chân tường. Damien nhìn bức chân dung anh giẫm lên cổ tướng địch, sau đó từ từ gỡ bức tranh ra.
Két sắt trống không. Chắc chắn nơi đó đã từng có thứ gì đó bị anh đốt rụi. Bàn tay to lớn từ từ quét vào bên trong két sắt.
Cộp.
Lộp cộp.
Damien không khỏi bật cười khi nhìn thấy vật rơi xuống chân mình.
"Ha..."
Một cái nẹp vỡ, thứ anh chính tay thiết kế và đã làm đi làm lại biết bao nhiêu lần chỉ để vừa vặn với đôi chân cô.
"Ha ha ha ha ha!"
Chloe rời khỏi đây mà không mang theo bất cứ thứ gì trên người, thậm chí là một dấu vết có liên quan đến Thisse. Sau khi bẻ gãy "đôi cánh" chính tay anh đã tặng cô, Chloe ung dung rời đi, hoàn toàn đánh lừa được anh bằng một đôi chân khập khiễng.
Nếu thực sự nghĩ về nó thì cũng không phải một điều kì lạ. Vương quốc này đâu có thiếu người sử dụng gậy. Có rất nhiều người mang theo gậy chống như bản ngã khác của mình, bao gồm cả những chiến binh hoặc cả dân thường bị khuyết tật sau chiến tranh, người già hạn chế khả năng di chuyển và cả quý ông sành điệu ở thời đại mới.
Phán đoán sai lầm và tự mãn rằng Chloe, người không bao giờ có thể chạy trốn khỏi anh với đôi chân bị đau nhức, sau cùng bị anh phá vỡ bằng một tràng cười vui vẻ.
"Ha ha... ha ha ha... ha..."
Tiếng cười ngượng nghịu cuối cùng biến thành hơi thở nặng nề. Dòng máu nóng như từ tim chảy dữ dội lan đến đầu, sau đó trở ngược lại tim và lan các đầu ngón tay, ngón chân. Damien đang tưởng tượng ra khuôn mặt Chloe khi cô bước vào, bí mật giấu chiếc nẹp gãy.
"Em biết mọi thứ, Chloe."
Damien tựa đầu vào tường, thì thầm bằng đôi mắt không tập trung. Anh tưởng mình biết tất cả mọi thứ về vợ, nhưng không, sau cùng anh chẳng hề biết gì về cô ấy.
"Em đã mong đợi ta sẽ kết thúc ở đây."
Bằng chứng như trải ra ngay trước mắt. Damien thở hổn hển, nhìn chiếc nẹp gãy vỡ vụn.
"Vậy em sẽ làm gì nếu muốn đến gần hơn với ai đó?"
"Chỉ... chỉ cần tìm hiểu thôi ạ."
Người phụ nữ đáp lại bằng câu trả lời mà anh cho rằng là ngu ngốc nhất thế giới, rốt cuộc lại hiểu chồng hơn chính anh. Damien cảm thấy đầu óc choáng váng khi đối diện sự thật đó. Đầu óc anh như quay cuồng và tim anh đập thật nhanh. Chưa bao giờ trong đời, một người kiêu ngạo như Damien lại thấy xa lạ với chính mình hơn lúc này.
Chloe chắc hẳn đã nghĩ đến anh khi đặt nẹp gãy vào trong két sắt, đính kèm là sự tưởng tượng về vẻ mặt anh khi phát hiện ra món đồ. Hẳn cô đã nghĩ anh sẽ đau khổ và không kìm nén được những cảm xúc sôi sục trong lòng.
Chloe, em có hào hứng như ta lúc này hay không?
Damien bước ra khỏi phòng làm việc, đi ngang qua những mảnh vỡ từ chiếc nẹp rơi trên sàn. Hành lang dài như vô tận kết hợp cùng những ánh đèn mờ ảo. Anh như lần theo quỹ đạo đôi chân khập khiễng đó của Chloe, chợt run lên vì phấn khích, anh bị phản bội và đang khao khát trả thù. Khi anh nhớ lại khoảnh khắc nước mắt lan tràn bờ mi, máu như dồn lên từ nơi bụng dưới.
Bức tượng thạch cao khổng lồ dần dần hiện ra trước mắt khi anh bước ngang hội trường. Tác phẩm miêu tả chính anh đang cầm dây cương và ngẩng cao đầu một cách kiêu ngạo. Nhà vua đưa tay chạm vào bức tượng vô cơ lạnh lẽo.
Một tiếng rên rỉ gay gắt tuồn ra giữa răng, đồng thời là lúc bức tượng thạch cao đột ngột rơi xuống và vỡ tan tành. Trên nền sàn đá làm bằng cẩm thạch, những mảnh bức tượng văng ra tứ tung, kèm theo một âm thanh lớn. Damien cười, bàn chân giẫm lên ảo ảnh bị vỡ. Anh nghĩ, điều đầu tiên mà anh muốn nói với cô sau khi họ gặp lại nhau chính là.
Tình yêu của ta, cảm ơn em vì đã làm ta tan nát.
Có thể mong đợi xem ta, người đã gần như hoàn toàn tan vỡ, sẽ làm cách nào đưa em trở lại.