Chloe trở về biệt thự một mình trên xe ngựa riêng. Ngay khi về đến nhà, Chloe nhanh chóng thu dọn hành lý, chẳng có thời giờ hay không gian để suy nghĩ. Trong lúc điên cuồng quờ quạng đồ đạc, cô chợt khựng lại khi chắc chắn nghe thấy tiếng gõ cửa đến từ bên ngoài. Chloe ngạc nhiên mở cửa, thứ cô trông thấy chính là khuôn mặt rạng rỡ cùng với đôi mắt trong veo.
"Cô ơi."
Sophie có vẻ lúng túng trước quang cảnh khá lộn xộn.
"Cô... đi đâu thế ạ?"
Sophie đã thấy gia sư rời đi nhiều lần, con bé đoán ra tình hình rất nhanh. Khoảnh khắc cánh mũi nó phập phồng như bật khóc, Chloe bất chợt ôm lấy đứa trẻ chẳng hề đắn đo.
"Cô ơi, cô đang bí mật bỏ lại Sophie có đúng không ạ? Em đã đã làm gì sai thế? Hức hư hư...!"
Tiếng Sophie nức nở khiến cho Chloe tỉnh lại một chút, con bé gào khóc trong lúc Chloe đang cố mang theo tất thảy căn phòng. Cô đã cống hiến hết mình xây dựng cuộc sống tại Guenevis hơn một năm qua.
"Híc híc... Em đã tập chơi dương cầm hết sức chăm chỉ để làm cô ngạc nhiên mà. Hức..."
Sophie gục đầu xuống váy mà thút thít, Chloe dịu dàng vỗ nhẹ tấm lưng cỏn con.
"Cô xin lỗi."
Chloe đã lo sợ rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể cười vui được nữa, song sống tại đây dường như cô đã cười rất rất nhiều. Cô một lần nữa tạo ra thế giới nhỏ bé, giản đơn và cả yên bình. Căn phòng đơn sơ tràn ngập ấm áp được những con người lương thiện mang đến cho cô.
Ngay khi Damien xuất hiện, mọi thứ như đã đứng trên bờ vực sụp đổ, thực tế cay đắng sản sinh tinh thần chiến đấu không tên, hệt như nội tâm tự tôn cuối cùng mà chính Chloe không hề nhận thức. Cô lẩm bẩm với chính mình, tự nhủ người đàn ông đó sẽ không còn ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình nữa.
"Cô không lén lút trốn đi, Sophie."
"Thế sao căn phòng lại trông bừa bộn thế ạ?"
"Cô chỉ đang sắp xếp lại một chút thôi. Cô cũng thường xuyên làm thế này mà, hửm?"
"Em cứ tưởng cô sẽ rời đi mà không thèm nói một lời tạm biệt."
Chloe lắc đầu nhè nhẹ, quệt đi nước mắt trên mặt Sophie.
"Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."
"Cô đọc sách đi ạ."
Chloe đặt Sophie nằm lên giường, vị gia sư trẻ đọc cho con bé nghe một câu chuyện. Đứa trẻ vẫn mở to mắt cho đến khi nghe hết cuốn thứ ba, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi cùng với những tiếng thở đều.
Chính xác thì anh ấy muốn gì chứ?
Thực tế, nếu anh đến đây để huỷ hoại cô hoàn toàn thì như anh ấy đã nói, chẳng cần thiết để Damien giả mạo danh tính và tiếp cận cô. Với tính cách vốn có, sẽ phù hợp hơn nếu anh cứ thế mà dùng vũ lực và kéo cô đi, mặc bất kì lời đe doạ đến từ xung quanh.
"Ta không đến đây để giẫm đạp em."
"Vậy ngài đến đây với mục đích gì?"
"Vì ta nhớ em."
Khoảnh khắc nhớ đến giọng nói thì thầm bên trong bóng tối, Chloe cảm thấy như cơ thể mình đang dần thả lỏng một cách tự nhiên. Cô nuốt nước bọt khô khốc, kéo lại chăn cho Sophie, con bé vừa mới cựa quậy. Chloe có cảm giác như đã mơ hồ hiểu ra điều mà anh muốn.
"Ta khao khát được nhìn thấy, ta mong mỏi được gặp em."
Thanh âm ngọt ngào đến mức quyến rũ thỏ thẻ lí do anh đến vì muốn khiêu vũ với người anh yêu. Damien chắc chắn là người đàn ông biết cách khiến cho trái tim Chloe thổn thức, mang lại nụ cười e thẹn nở rộ như hoa. Việc đó chẳng thể đổ lỗi lên bất kì ai. Vì đó chính là kết quả Chloe thể hiện trước mặt một người đàn ông đã rắp tâm lừa dối cô, khi họ còn là cặp đôi hạnh phúc. Chloe Verdier, người phụ nữ đã bị Damien Ernst von Thisse bịt mắt, người vốn chẳng biết tình yêu là gì đã cho một người đàn ông tất cả những gì mà anh ta muốn.
"Đừng là kẻ ngốc mắc một sai lầm đến lần thứ hai."
Chloe lặng lẽ thì thầm, chớp chớp đôi mắt hệt như đang sốt, cố gắng trấn tĩnh đầu óc rối bời. Có lẽ Damien của hiện tại cũng đang chắc chắn cùng với niềm tin tương tự.
Niềm tin cho rằng Chloe không thể nào quên được anh, rằng cô vẫn còn yêu anh.
Vậy thì đó chính là sai lầm của Damien.
Hiển nhiên đã có lúc trái tim Chloe rung động vì sự tự tin quá mức khác biệt so với cô ấy, đến nỗi Chloe luôn nghĩ người đàn ông đó quá sức kiêu ngạo. Thế nhưng bây giờ đã khác, chắc chắn phải khác. Sở dĩ từ lúc bỏ trốn và rời xa anh, cô đã quyết tâm phải xoá tên anh ra khỏi đời mình.
Hơi đất trộn lẫn trong làn gió nóng, ào xuống một cơn mưa rào. Chloe lắng nghe tiếng mưa, trầm ngâm hồi lâu. Thứ đang chiếm giữ hầu hết toàn bộ suy nghĩ chính là một sự quyết tâm.
Quyết tâm sẽ không bao giờ nhượng bộ trước những mục đích từ Damien, hệt như sử dụng đường lối cứng rắn thay vì phương pháp hoà giải. Chloe tự nhủ và tự hứa với bản thân cô sẽ phá vỡ sự kiêu ngạo đó trên chính đôi chân của mình, đập tan ý nghĩ cho rằng cô sẽ gục ngã và sà vào lòng tay anh. Chloe cắn nhẹ đôi môi, nó lúc này đã trở nên đỏ bừng.
* * *
Chloe lần lượt nhìn sang Stella rồi lại nhìn Ricardo, hai người đứng trước mặt cô, trong đầu xuất hiện cảm giác cuối cùng thì "nó" cũng đến.
"Tôi xin lỗi, Claire."
Stella đặt cả hai tay lên ngực như thể đang cầu xin điều gì đó. Ý nghĩ bỗng trở nên quá rõ ràng khi lúc này đây bên cạnh Stella là Ricardo, chồng cô ấy. Chloe mở miệng, nói bằng tông giọng khá nhỏ nhưng vẫn rõ ràng.
"Chuyến tham quan trang trại nho của ngài Ricardo? Tại sao tôi cần phải đi theo chứ...? Tôi thực sự chưa hiểu cho lắm, phu nhân Stella."
Lawrence Taylor, doanh nhân kinh doanh máy hát đến từ vương quốc Swanton, dự định sẽ ở lại Guenevis đến tận một tuần và hôm nay đã là ngày thứ ba. Không quá nhiều chuyện xảy ra, tuy nhiên Chloe không hề lo hão. Cuối cùng thì người đàn ông đó cũng bộc lộ bản chất, khuôn mặt thật sự của mình sau ba ngày dài.
"Thay vì là người hướng dẫn, cậu ấy mong có một bạn đồng hành. Biết tôi có mối quan hệ khá là thân thiết với Claire nên đã nhờ tôi ngỏ ý, song tôi cũng cảm thấy chẳng có lí do gì để từ chối cả."
"Cô không cần phải đi nếu cô không thích, thành thật mà nói thì cậu ấy vốn dĩ là khách của chúng tôi, không phải là của cô Claire."
Ricardo mở miệng một cách nặng nề, tuyệt nhiên vẻ mặt không hề nói lên điều đó. Chloe đã cố hết sức cho đến cuối cùng tìm lí do để thoái lui.
"Hôm nay Sophie có lớp học đàn."
Stella nắm lấy tay cô, trấn an cô đừng lo lắng.
"Gia đình Marimo nói rằng họ đang tổ chức tiệc bánh tại gia. Đừng lo lắng, hôm nay tôi sẽ cho Sophie đến đó."
"......"
"Tôi cứ nghĩ sẽ không nhận được nhiều quà dù rằng tôi rất thích chúng. Nếu biết trước sẽ làm phiền Claire nhiều đến mức này, tôi đã để lại toàn bộ cho bên từ thiện hết rồi."
Stella nhìn cô, thở dài một cách cường điệu. Chloe chẳng còn đường nào rút lui được nữa. Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể cảm nhận rõ rệt địa vị của người làm công trực tiếp đến vậy, điều cô không thể nào hiểu được hết giây phút vẫn còn đứng trên một cương vị gọi là chủ nhân.
"Ha..."
Chloe trở về phòng để chuẩn bị ra ngoài thì nghe tin xe đã đến. Sau khi chỉnh trang mái tóc, Chloe đứng dậy, vội vàng chộp lấy chiếc mũ mùa hè và cả ví tiền. Sẽ tốt hơn nhiều nếu cô được thông báo trước và dư dả chút thời gian, song Damien luôn rất biết cách khiến cô bất ngờ, hệt như ngày hè năm đó khi anh đột ngột chạy đến "thăm" cô. (Chương 4)
Bước xuống cầu thang và chuẩn bị rời biệt thự, cô quan sát thấy Damien đang đứng trước cửa xe ngựa với chiếc mui trần. Chloe đồng thời trông thấy anh đang trò chuyện cùng với một người đàn ông có bộ râu đỏ phủ kín khuôn mặt, không khí giữa họ có vẻ khá tốt, hệt như đã lâu chưa gặp không muốn rời đi.
"Gia sư Claire, ở đây này."
Chloe không còn cách nào khác ngoài việc bước đi một cách chậm rãi trước tiếng gọi như mệnh lệnh từ Ricardo. Không giống như cô, người đã chẳng thể ngủ ngon với đủ loại những suy nghĩ sau khi trở về từ chợ từ thiện, khuôn mặt của Damien hoàn hảo đến mức phát cáu.
"Cảm ơn cô vì đã chấp nhận lời mời, cô Claire."
"Miễn là điều đó có thể giúp ích cho vị khách quý của gia đình Ricardo, thưa ngài Taylor."
Damien mỉm cười, nắm lấy tay cô. Người đang đến tiễn Chloe từ phía sau trông thấy cô ấy nắm tay Damien lên xe ngựa, Stella nghiêng nghiêng đầu mất một lúc.
"Ôi trời?"
Sở dĩ vì bầu không khí giữa họ trông rất tự nhiên. Hơn nữa, thậm chí người đàn ông đó còn dùng tay kia đỡ nhẹ eo cô, như thể anh ta hoàn toàn hiểu được cảm giác khó chịu từ bên chân kia yếu ớt. Sự việc diễn ra chỉ trong tích tắc song nó không thể tránh khỏi đôi mắt diều hâu đến từ Stella. Gia sư Claire, người luôn luôn dựng bức tường ngăn cách trước tất cả cánh đàn ông có ý tiếp cận, giờ đây chấp nhận một sự hộ tống như không có rào cản nào, có vẻ cô đã quen với tình cảm yêu mến từ người đàn ông xa lạ.
Cô ấy có cảm thấy tương đối thoải mái hơn đối với một người đàn ông xuất thân là đồng hương không?
Dẫu vậy, thái độ của Claire đối với người đàn ông điển trai giàu có lại như khó chịu một cách lạ kì. Hiển nhiên, cảm xúc của doanh nhân trẻ dường như ở chiều ngược lại. Stella không quá ngớ ngẩn đến mức không nhận thấy rõ ham muốn hiển hiện trong ánh mắt người đàn ông mỗi khi cậu ta chăm chú nhìn Claire, người hiếm khi quay đầu lại với một khuôn mặt vô cảm - như lúc này.
"Stella, tôi đi rồi về ạ."
Stella đột nhiên tỉnh lại sau thoáng suy nghĩ, ôm đứa con nhỏ vẫy tay duyên dáng. Dù sao thì nếu là Claire, Stella cũng không cần phải lo lắng, cô ấy luôn luôn cẩn trọng và không thể mắc sai lầm. Stella cũng không quên gửi lời mời ăn trưa ngày mai đến người truyền giáo, một người đặc biệt quan tâm đến Claire để cô có thể chuộc lỗi sau khi đã "lợi dụng" Claire cho chuyện cá nhân.
Lộc cộc, lộc cộc. Cỗ xe di chuyển, bụi mù tung lên.
* * *
Ricardo luôn tự hào bản thân sở hữu trang trại nho có diện tích lớn nhất Guenevis. Sau khi lần lượt thăm thú trang trại với vô số những cây nho đang đến thời điểm chín mọng trong ánh nắng như thiêu đốt, thậm chí tham quan cả nhà máy rượu và hầm rượu lớn ở ngay cạnh bên thì trời cũng đã chuyển màu chạng vạng.
"Hoàng, Hoàng đế. Ức, thần có thể uống thêm ly nữa được không?"
Người đàn ông có bộ râu đỏ được Damien mang theo làm người phục vụ, ông ta dường như đã say sau nhiều ly rượu nếm trong nhà máy. Chloe sửng sốt nhìn Ricardo, anh ta đang cười vui vẻ một cách khoái chí.
"Ha ha ha! Người hầu của cậu Taylor trung thành với cậu gớm nhỉ, đến mức coi trọng ông chủ như một nhà vua."
"Ông ta chỉ say quá thôi, đã thất lễ rồi."
Damien liếc nhìn người tuỳ tùng đang choáng váng, sau đó mỉm cười trầm thấp, làn môi vẽ nên đường cong hoàn hảo.
"Sẽ không khó để bỏ lại một kẻ say khướt ngay cạnh nơi này đâu nhỉ?"
Người hầu đang dùng cả hai bàn tay múp mím che miệng đột nhiên tỉnh táo, lắc đầu nguầy nguậy.
"Tôi đã phạm phải một trọng tội rồi, thưa ngài."
"Không phải tội lỗi đáng chết chỉ vì điều như thế đâu."
Trán Chloe hơi ấm lên khi liếc nhìn Damien, nhân vật như đang tràn ngập bởi sự nhàn nhã. Thân là vua của một nước, anh ấy lại đang che giấu danh tính rồi lẻn vào trong quốc gia kẻ thù, song Chloe không thể hiểu được lí do tại sao bản thân cô ấy vốn chẳng phải là một người liên quan, ngay lúc này đây lại mang cảm giác gì đó gọi là lo lắng.
"Thế thì đã đến lúc chúng ta quay về biệt thự của tôi rồi dùng bữa tối thôi nào."
Trong lúc Ricardo thao thao về lịch trình như đã định, người hầu của Damien vội vã tiến lên một bước, sau đó mở miệng.
"À, chúng tôi nghĩ rằng sẽ lịch sự hơn nếu tặng thêm một món quà cho phu nhân ngài Ricardo vì đã mời chúng tôi đến."
"Quà cáp gì chứ, mang đến tấm lòng thôi là được rồi."
"Giờ ngài còn định từ chối một món quà là kiệt tác đến từ Lawrence Taylor, một chiếc máy hát và âm nhạc sao?"
Người hầu râu đỏ vốn đang tươi cười rạng rỡ đột nhiên trở nên nghiêm nghị. Ricardo vội gật gật đầu, giấu đi vẻ ngoài xấu hổ.
"Không không, thế thì tôi rất biết ơn, nhưng mà..."
"Vậy thì hãy để ngài Taylor đến biệt thự trước, còn ngài Ricardo sẽ đi cùng tôi, chúng ta về lại biệt thự ven hồ để chọn bản nhạc mà ngài cảm thấy sẽ làm phu nhân ngài hài lòng nhất, ngài thấy thế nào? Tôi nói điều này với ngài chỉ vì tôi thực lòng nghĩ ngài Ricardo hiểu rõ sở thích của vợ mình nhất."
Người hầu râu đỏ liếc nhìn Damien, đọc thuộc những lời vừa rồi như một cái máy. Trong khi tất cả mọi người hiện diện tại đó đều đoán được ý đồ đáng ngờ của người đàn ông thì người duy nhất chẳng mấy tinh ý là Ricardo.
"Ồ, tôi nghĩ Stella sẽ thích nó cho mà xem."
Chloe nhận thấy bầu không khí bất thường, cô gái trẻ tuổi vội vã mở miệng.
"Vậy tôi sẽ đi cùng anh để giúp anh chọn món quà."
Ricardo xua tay như thể chuyện đó là không cần thiết.
"Không, không. Tốt nhất là gia sư Claire nên quay lại biệt thự đi, có thể Sophie đang đợi cô đấy. Cô sẽ đi cùng cậu Taylor, trở thành bạn đồng hành và giải thích cho cậu ấy thêm về những địa điểm tại Guenevis, được chứ?"
Đôi mắt màu trà vô thức mở to. Dường như cô chưa hề giao tiếp một lời nào với người đàn ông mang tên "Lawrence Taylor", song cô cứ phải theo sau anh suốt cả ngày. Chloe đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, việc bị bỏ lại thêm một lần nữa khiến cho cô ấy hết sức khó chịu.
"Anh Ricardo, tôi..."
"Tôi rất yên tâm giao phó cậu ấy lại cho gia sư, chuyến đi sẽ dễ dàng hơn nếu để cậu ấy lắng nghe những lời giải thích bình tĩnh từ cô, gia sư Claire của chúng tôi."
Tôi không phải là hướng dẫn viên du lịch!!
Chloe nắm chặt bàn tay cùng một đôi mắt mở to, thế nhưng tất cả vô ích. Ricardo huýt sáo, ngay lập tức nhân công xuất hiện, anh ta yêu cầu cho hai con ngựa. Xong xuôi, anh ta cùng với người hầu của Damien nhanh chóng biến mất như một cơn gió.
"Chúng ta đi nhé, cô Claire?"
Giọng nói văng vẳng bên tai Chloe trong lúc nhắm chặt đôi mắt xen giữa bụi mù. Giọng nói như kéo cô về thực tại, Chloe xốc lại tinh thần và lên xe ngựa. Đương nhiên, cô phớt lờ Damien cùng với chỗ trống ngay bên cạnh anh, quyết định chọn chỗ ngồi trước mặt anh, đối diện với anh. Song, ngay khi cỗ xe bắt đầu di chuyển, Chloe như ngay lập tức nhận ra hành động vừa rồi là một quyết định sai sót.
Con đường quê đầy sỏi đá. Bầu trời hoàng hôn trải dài hút mắt bên ngoài cỗ xe lạch cạch di chuyển. Damien đang ở ngay trước mặt cô, hậu cảnh là một nền trời được tô điểm màu chạng vạng. Chloe không thể nào thoát khỏi ánh mắt đó, người đang quàng tay qua chiếc ghế tựa, dùng tay vuốt cằm, đôi mắt chăm chú nhìn người phụ nữ đang ngồi đối diện hệt như ngưỡng mộ Chloe.
"Đẹp thật nhỉ."
Khi Damien cuối cùng cũng mở miệng, hai gò má ẩn dưới chiếc mũ rộng vành của Chloe đột nhiên nóng ran. Mặt trời toả hơi nóng bức trước khi biến mất vào đường chân trời. Dải ruy băng cột mũ bay phấp phới, cù vào gáy cô khiến nó đỏ bừng.
"Vâng, Guenevis thực sự là nơi rất đẹp."
Damien cười nhẹ khi nghe được câu trả lời gần như chặn mọi chủ đề khác từ Chloe. Anh thậm chí còn có ảo giác rằng gió hôm nay đột ngột trở nên lạnh hơn.
"Đúng thế, yên bình và giản dị. Một nơi hoàn hảo để quên đi tất cả mọi thứ."
Chloe nuốt khan, không biết nên đáp lại gì.
"Vậy là em đã quên tất cả mọi thứ rồi?"
Damien hỏi lại bằng giọng nhẹ nhàng. Cỗ xe đang di chuyển quá tốc độ, rung lắc dữ dội, Chloe gần như không thể giữ được chiếc mũ sắp rơi ra ngoài.
"Ta đang hỏi em, liệu em có thành công không trong việc quên đi tất thảy những khoảnh khắc em đã trải qua cùng ta, Chloe?"
"Nếu thế thì sao?"
"Nếu thế thì ta dự định sẽ để em đi."
Khuôn mặt Chloe từ từ ngẩng lên, đôi môi nhỏ nhắn gần như cắn chặt trong lúc nhìn vào đôi mắt xanh sáng của người đàn ông khi anh thì thầm những lời mật ngọt. Cô muốn ném sự kiêu ngạo của anh ta xuống, người đã tự tin rằng cô vẫn chưa quên mình. Con tim như chẳng nghe lời, dồn dập đập mạnh trong làn hơi nóng toả qua chiếc váy muslin.
"Ngài hứa chứ?"
"Ta hứa."
Damien thở dài, mỉm cười nhàn nhạt.
"Nếu em quên đi vườn hồng của Swan, nếu em quên đi khoảnh khắc cùng ta băng băng khu rừng xanh Verdier, và nếu em quên đi nụ hôn của chúng ta trên cầu Thisse, thì ta sẽ để em đi."
Đôi môi nhỏ nhắn bất chợt run lên trong sự im lặng mà cô không hề hay biết. Khoảnh khắc những hồi ức cô muốn quên đi tuôn qua giọng kể của Damien, chúng hiện ra như thể đang được vẽ ra trước mắt.
"Trí nhớ và hồi ức là khác nhau."
"Chúng khác biệt như thế nào?"
Chloe tiếp tục nói, gần như không kìm nén được một điều gì đó đang sục sôi bên trong lòng. Cô nhìn Damien trong lúc anh bày ra khuôn mặt trông như buồn rầu.
"Hồi ức rất đẹp khiến ta muốn giữ mãi mãi, thế nhưng đồng thời cũng khiến chúng ta cảm thấy đau đớn, một khi không thể quên được."
"Có vẻ em đang đau khổ khi không thể quên được ta."
Chloe nắm chặt tay, không thể phản bác lời Damien.
"Tôi đã sống tốt khi không có ngài."
"Dường như là vậy."
Chloe quyết định nhìn thẳng vào Damien, người đang gật đầu đồng ý.
"Cho đến khi ngài xuất hiện thêm một lần nữa và huỷ hoại cuộc đời tôi, tôi đã nghĩ đến việc xây dựng gia đình với một người đàn ông khác."
"Điều đó cũng phải thật lòng."
Damien xoa cằm, giọng nói rõ ràng.
"Em đã chấp nhận cưới ta dù không yêu ta, thế nên có lẽ lần này em cũng làm được một điều tương tự."
Cỗ xe rung lắc dữ dội khi đi ngang qua cánh đồng đầy sỏi. Nhìn người đàn ông trước mặt khiến Chloe muốn nổ tung, nhân vật luôn giữ được vẻ bình thản chẳng hề bối rối cho dù Chloe có nói gì đi chăng nữa.
"Sẽ không có gì làm lạ sau khi em cưới một người đàn ông mà em không thích, và rồi dùng quả tim có chứa hình bóng của ta sống cùng người đó đến hết cuộc đời. Chloe Verdier là người phụ nữ có thể làm được điều đó."
"Đừng nhầm lẫn."
"Nếu đó là sự nhầm lẫn, hãy thử chối bỏ sự tồn tại của ta đi."
Đôi mắt trở nên sâu hơn khi Damien thở ra hơi nhẹ. Bóng tối dần dà tập trung lại rìa phía Tây, đốt cháy mặt trời đỏ lửa và lặn mất tăm xuống đường chân trời.
"Hãy dùng chính miệng của em nói rằng em đã quên ta và sự hiện diện của ta không hề làm em chút gì run sợ."
"Tôi ghét ngài."
"Điều đó không thể trở thành bằng chứng cho thấy rằng em không yêu ta. Thực tế có thể ngược lại."
Lốp cốp. Bánh xe mắc vào sỏi, đột ngột giật mạnh khiến cho toàn thân Chloe nghiêng về phía trước bởi mất thăng bằng. Chiếc mũ rơi xuống, mái tóc được đà mà xoã xuống theo. Damien, người đang quỳ gối trên sàn xe ngựa, đôi vai thanh tú đột nhiên run nhẹ khoảnh khắc được giữ chặt trong tay anh.
"Tôi ghét cả những ý nghĩ ngài chạm vào cơ thể tôi."
"...Em nghiêm túc chứ?"
Chloe tiếp tục nói trong đôi mắt ngấn nước, nhìn đôi mắt xanh như đang dao động.
"Đúng vậy, thực sự rất khủng khiếp."
Khuôn mặt trông như tuyệt tác ai đó chăm chỉ chạm khắc co giật một cách kì lạ, cảm giác như anh đang phải nhìn thứ gì đó sắp nổ tung dưới da mình.
"Cơ thể tôi khước từ ngài cả trong tiềm thức."
Khoảnh khắc Chloe nhìn thấy người đàn ông đối diện đang nhai môi mình, cô hiểu ra mình đã làm tổn thương anh nhiều hơn dự định.
Cơ thể Chloe run lên trong khi bàn tay đang giữ vai cô siết lấy chặt hơn. Cô nhìn bóng tối dần dần lan rộng trong mắt của Damien. Sau cùng, sức lực trên đôi bàn tay siết chặt dường như tan biến. Damien từ từ rời khỏi cơ thể Chloe, cử chỉ như thể anh không thể nào nhấc nổi ngón tay ra khỏi mặt băng lạnh giá.
Trong không gian âm thanh duy nhất là tiếng bánh xe lọc cọc, ánh mắt họ đã chạm nhau. Xen giữa làn bụi mịt mờ bốc lên, Chloe có thể nhìn thấy khuôn mặt anh ấy đang nhăn nhó vì đau đớn. Thành thật mà nói, cô không thích cái cảm giác vừa đắc thắng lại vừa đau nhói trong lòng. Chloe run run giọng nói, cảm tưởng nếu không phải thời khắc này, có lẽ sẽ không bao giờ thoát khỏi anh được.
"Câu trả lời thế đã đủ hay chưa?"
Thình lình, chiếc túi là thứ tiếp theo rơi xuống sàn cỗ xe ngựa.
Khoảnh khắc có thứ gì đó lấp lánh sâu từ bên trong chiếc túi đã mở, đôi mắt màu trà hoảng hốt mở to. Một sai lầm. Sai lầm nực cười mà không bao giờ Chloe có thể mắc phải.
"Ha...!"
Chloe cố tiếp cận nhưng không thể. Damien nhặt lần lượt chiếc túi, sau đó đến mặt dây chuyền rơi từ sàn lên. Đôi ngươi Chloe run rẩy dữ dội giây phút anh ấy nắm mặt dây chuyền. Tại sao Chúa lại không đứng về phía của cô một cách rõ ràng như vậy? Mặt dây chuyền hình bầu dục trông rất tinh xảo, trang trí lộng lẫy bởi nhiều viên đá. Damien chăm chú nhìn mặt dây chuyền lộng lẫy do chính tay anh tặng cho Chloe, sau cùng đôi mắt rơi vào người cô.
Tay cô lạnh ngắt khi ánh mắt đó dường như là đang thúc giục một lời giải thích. Chloe thực sự có rất nhiều điều để nói. Đó là công cụ an toàn duy nhất mà cô mang theo sau khi rời lâu đài Birch để đề phòng. Một phương tiện có thể chứng minh rằng cô là vợ của Damien nếu như gặp phải một tên vô lại hoặc rơi vào những tình thế nguy hiểm. Hơn nữa, đó là một món trang sức đắt tiền có thể đem bán nếu như rơi vào hoàn cảnh túng thiếu.
Sau này, vì luôn lo sợ bản thân có thể lại trở thành người đột ngột chạy trốn, Chloe luôn giữ khư khư lấy mặt dây chuyền và cất sâu vào trong túi như một thói quen. Song vấn đề là Damien đột nhiên xuất hiện cách đây vài ngày, Chloe bối rối không thể nhắc đến chuyện đó, chuyện Stella thình lình vào phòng khiến cô chưa kịp nhét món đồ đó vào sâu túi trong, và cuối cùng cô lại quên bẵng mất.
Điều kì lạ là Damien chẳng hỏi gì cả. Sẽ dễ dàng trả lời hơn nếu như anh ấy đặt vài câu hỏi, song thay vì thế, người đàn ông đã mở mặt dây chuyền.
Tách. Khuôn hình bầu dục mở ra làm đôi với một âm thanh của kim loại nhỏ. Bức chân dung nhỏ vẽ theo chiều nghiêng của một người đàn ông và người phụ nữ. Trước mặt khung ảnh họ đang nhìn nhau bằng những cảm xúc tỏ rõ yêu thương, Chloe như không thể nói được gì, chỉ trong vô thức cắn lấy đôi môi.
Damien cũng tương tự, anh chẳng nói gì. Thế nhưng có điều gì đó rất lạ. Chloe chẳng thể đọc được bất kì một biểu cảm gì từ Damien, người đáng lẽ ra lúc này tươi cười như một kẻ đã chiến thắng. Đôi mắt xanh dần chuyển sang đỏ ngầu, quai hàm cứng đờ và những cơ bắp đột nhiên co giật.
Màu da vốn chưa bao giờ thay đổi của Damien vì thiếu bình tĩnh giờ đây đã sẫm màu hơn, những mạch máu dày xuất hiện trên cổ, nơi máu tụ lại. Khoảnh khắc anh ấy thở ra làn hơi như đã nghẹt thở, dùng tay đang cầm lấy mặt dây chuyền che lấy khuôn mặt, Chloe gần như quên mất hoàn cảnh của mình mà buột miệng hỏi anh có ổn không. Đây là lần đầu tiên cô nhớ đến chuyện đã có một vài khoảnh khắc anh bỗng trở nên nhếch nhác như vậy.
"Câu trả lời, ta đã nghe thấy rồi."
Cuối cùng, khi Damien ngẩng đầu lên, ánh sáng tưởng chừng đã biến mất ngay trước đó lại một lần nữa bùng lên mắt anh. Chiếc cổ đầy nam tính hơi nhô ra, nhấp nhô lên xuống theo nhịp giọng nói có hơi khàn khàn.
"Ta không nghĩ mình có thể làm người hộ tống, vậy nên ta xin lỗi trước."
Chloe nhanh chóng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đôi mắt dõi theo chiếc găng tay đang nắm lấy mặt dây chuyền, phập phồng một cách đáng sợ xem chừng như muốn nổ tung. Cỗ xe ngựa đã dừng lại, ngay trước biệt thự được bao phủ bởi những dây thường xuân tuyệt đẹp. Kể cả nếu không phải thế, cô cũng chẳng thể yêu cầu ai đó trả lại món đồ cho cô.