Chuyện bên lề 06
Một con tàu lớn đang hướng về phía Swanton, cách đó không xa là một con tàu sang trọng cũng đang neo đậu, thong thả đung đưa, dập dềnh theo những ngọn sóng. Con tàu cao cấp đến nơi trước khi giông bão ập đến, dường như trông rất phù hợp dành cho Hoàng gia.
Guenevis là một bán đảo nghỉ dưỡng được các quý tộc thường xuyên ghé thăm, do vậy chẳng có gì lạ khi một con tàu trang trọng lại đậu nơi đó. Dẫu vậy, điều kì lạ là chẳng một ai biết danh tính của người chủ thuyền.
Các ông trùm lớn tại Guenevis tranh thủ dịp đoán chủ nhân con tàu bằng cách nhắc đến tên những quý tộc lui tới hằng năm. Nhiều người thậm chí đoán rằng chủ nhân lang thang trên tàu rất có thể là một người đàn ông vợ con đề huề, tuy nhiên lại đi du lịch cùng với tình nhân. Thế nhưng thực tế lại rất khác biệt.
Bên trong con tàu sang trọng xa hoa là Johannes đang ngồi trên giường, vẻ mặt vô cảm nhìn lấy món đồ trang trí đang cầm trên tay. Quả là một nơi hắn xứng đáng ở. Kiến trúc tinh tế cùng với ngọn tháp nhô cao ấn tượng, cung điện Swanton được hắn lặng lẽ quan sát, bàn tay úp xuống, ấn mạnh vào chiếc gối mềm.
Chiếc gối được làm bằng thứ chất liệu trông khá chắc chắn đến mức không thể rách được, khiến hắn cảm giác chính nó đang cười nhạo mình. Hắn đứng phắt dậy, dùng dao đâm nó, chiếc gối đáng thương bị hắn xé toạc, những chiếc lông vũ lặng lẽ bay biến tứ tung. Dù thế cơn giận sôi sục trong lòng vẫn chưa nguôi hẳn, giữa lúc đang thở hổn hển, hắn ta nghe thấy tiếng gọi bên ngoài.
"Hoàng đế."
"Vào đi."
Có thứ gì đó được đặt ngay trước mắt hắn, nụ cười nhanh chóng xuất hiện lấp đi vẻ mặt méo mó.
"Thần đã tìm thấy thứ này sau khi theo sau đoàn người của một doanh nhân."
Đôi mắt của Johannes sáng lên một cách kì lạ giây phút trông thấy chiếc gậy nhỏ đầy bụi bẩn. Chỉ ngay sau đó hàng loạt câu hỏi mới vồ vập đến. Damien thực sự đã đi xa đến nước này. Đã quá rõ ràng, anh đang tìm kiếm vợ mình, nhân vật được cho là đã quá cố.
"Hiện giờ ở đâu?"
"Thần đã xác nhận cô ta đang làm gia sư cho chủ một trang trại nho."
"Ta không thắc mắc tung tích ả đàn bà đó!"
Trong mắt hắn ta, sự sống và cái chết của một người què thậm chí không thể hoạt động như một con người chẳng hề quan trọng. Giọng nói méo mó phát ra từ dây thanh quản của Johannes như cơn động kinh.
"Thành, thành thật xin lỗi ngài, thưa Hoàng đế."
Johannes bóp trán thở dốc, day day thái dương. Mọi chuyện bắt đầu từ khi nhà vua Arnaud, người vừa mới đến nhanh chóng rời đi, không quên để lại cho hắn một món trang trí. Món đồ trang trí được cho là đã mang đến để gợi nhớ về quê hương Swanton, rõ ràng cũng có xuất xứ chính từ nơi đó.
"Nghe nói nó được mang đến bởi một doanh nhân đã ghé thăm Guenevis."
Những món đồ thủ công sang trọng mà Arnaud đề cập không thể là những món đồ làm sẵn thông thường, một doanh nhân hoạt động riêng lẻ không thể nào có được chúng. Là điều hiển nhiên khiến John cau mày.
"Đây hẳn là một vật phẩm được trưng bày trong cung điện Hoàng gia."
"Sao cơ, thế thì ta đoán một thành viên trong Hoàng thất giấu kĩ danh tính đã bí mật đến thăm rồi?"
Arnaud nhấp một ngụm rượu, mỉm cười sảng khoái như thể chuyện đó chẳng phải chuyện gì to tát. Cũng là lúc Johannes cảm nhận một điều gì đó hết sức khác thường. Nhà vua Công quốc luôn gợi nhớ hắn về một hình ảnh con quạ kì lạ, nhìn hắn bằng một ánh mắt lấp lánh tràn đầy ẩn ý.
"Sống trong cảnh bị giam cầm hẳn khó chịu nhỉ? Ngươi có muốn thăm Guenevis không?"
Mối quan hệ giữa hai người họ dựa trên logic rằng kẻ thù của kẻ thù đột nhiên trở thành bạn trong hoạn nạn. Sự thật là cả Johannes và Arnaud đều có một kẻ thù chung: Damien. Arnaud hào phóng tặng Johannes một biệt thự trong khu rừng, xung quanh trông khá hẻo lánh xem như đã ban tặng hắn cuộc sống thoải mái chẳng lo ngại gì, địa điểm hắn có thể làm mọi thứ mà mình mong muốn, dẫu vậy lại chẳng khác nào đang theo dõi từng hành tung bất di bất dịch đến từ hắn ta.
Hiện giờ tình hình tại Swanton đã ổn định. Để đề phòng nguy cơ Johannes phủi bỏ tất cả mọi sự giúp đỡ đến từ bản thân, sau đó chạy về Swanton cướp lại ngai vàng, thủ lĩnh Công quốc Carter luôn luôn giả lả tươi cười thực chất lại là kẻ săn tàn độc, sẵn sàng giết chết tay sai của mình chẳng cần chớp mắt.
Thoạt nhìn, Arnaud có vẻ rất hợp với Johannes về khá nhiều mặt, tuy nhiên tình thế hiện tại chính là vấn đề. Arnaud là kẻ chẳng hề sở hữu được lòng trung thành, cũng chẳng có sự tội lỗi, thực ra hắn rất sẵn sàng lấy đầu của Johannes đem để thoả hiệp với vua Swanton nếu như điều đó thực sự cần thiết.
Việc hắn ta đột nhiên đề xuất Johannes nên nghỉ ngơi cũng chỉ vì một lí do duy nhất. Một điều gì khác hấp dẫn Arnaud đã xuất hiện, chẳng đâu xa lạ chính là sự hiện diện của Damien.
"Lí do cho việc không trực tiếp di chuyển là gì?"
"Hmm... Ta chưa bao giờ nói rằng ta không di chuyển."
Đôi mắt Arnaud tiềm ẩn nhiều sự phấn khích, hắn nghiêng nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ hiện diện trên môi. Kế hoạch trước mắt chỉ cần đứng ở phía sau rục rịch làm nền và cần bưng bít thông tin. Thực sự là những lời nói của một con người đang tâm dùng mọi thủ đoạn dẫu bẩn thỉu nhất, dù vậy John chẳng có lí do gì để từ chối chúng. Johannes sẽ đích thân giết Damien, sau đó danh chính ngôn thuận khôi phục lại tính hợp pháp Hoàng gia Swanton. Trong khi đó, Arnaud có thể đơn giản lùi lại một bước, giả vờ quan sát mọi thứ, sau cùng bí mật ra tay. Một phương pháp quá hoàn hảo và là duy nhất để giải quyết mọi sự vụ, không khiến tin đồn xung đột giữa các quốc gia theo kẽ hở tuồn ra ngoài.
"Đã xác nhận được Công tước Thisse hiện đang tại biệt thự riêng của chủ trang trại."
Johannes cau mày, khẽ nhếch mép cười sau khi lắng nghe báo cáo đến từ cấp dưới.
"Một kẻ phản nghịch cũng đáng được ngươi phong tước vị sao?"
"Thần, thần sai rồi ạ, chỉ là thói quen... thần sẽ ngay lập tức chỉnh đốn lại..."
Có vẻ ngay khi lập tức trở về Swanton, điều đầu tiên hắn ta làm chính là chặt đầu một kẻ cấp dưới đã cười nhạo mình. Johannes mím chặt môi, kìm chặt những lời chửi rủa, mỉm cười ân cần.
"Vậy thì chúng ta mau chóng đến gặp em họ ta thôi."
* * *
Tiếp chương 35
Ý định bước vào biệt thự một cách lặng lẽ đến từ Chloe cuối cùng đi tong. Hôm đó, cô gặp mặt cả gia đình Ricardo ngồi bên ngoài vườn, họ đã bắt đầu ăn sáng từ lúc tinh mơ. Stella có vẻ ngạc nhiên khi thấy Chloe xuất hiện cùng Damien, tuy nhiên nhanh chóng nhận ra hôm nay là ngày khởi hành của vị doanh nhân trẻ tuổi, cô ấy mỉm cười rạng rỡ.
"Cuối cùng thì cũng đến lúc cậu rời đi nhỉ?"
"Vâng, thế nên tôi mới đến đây để nói lời chào tạm biệt."
Damien nở nụ cười rạng rỡ khi đối đáp cùng Stella.
"Cậu đừng nói thế, ngồi đây dùng bữa cùng chúng tôi đi."
Stella vội vã cho gọi người hầu mang thêm hai bộ dao nĩa.
"Trong suốt thời gian lưu trú tại đây, cậu không gặp phải bất tiện gì chứ?"
"Chắc chắn rồi, quả là một chuyến đi quá tuyệt vời."
"Nghe cậu nói thế thì tôi rất vui."
"Thậm chí tôi còn may mắn tìm được cả một người vợ, làm gì có chuyện nào tốt hơn thế."
Stella trước đó bị cặp song sinh làm cho phân tâm, chớp chớp hàng lông mi đen của mình vài lần.
"Cậu tìm được cái gì cơ?"
Chloe nắm chặt khăn ăn, cố gắng mở miệng giải quyết tình hình.
"Chuyện này, phu nhân Stella..."
"Ôi! Sao quý ông này lại chạm tay vào lưng cô Claire thế?"
Tất cả mọi người kể cả Chloe đột nhiên sững lại trước câu nói lớn đến từ Luca, con trai thứ hai của nhà Stella, cậu bé thình lình xuất hiện ngay từ phía sau.
"Cô ấy có vẻ đang run rẩy, thế nên chú đang tiếp thêm dũng khí cho cô ấy đấy."
Damien cười toe toét và lướt ngón tay xuống lưng Chloe, anh ấy là người duy nhất có vẻ không xấu hổ gì. Buổi ăn sáng luôn luôn náo nhiệt của gia đình Ricardo giờ đây chìm nghỉm trong sự im ắng, chẳng ai nói được nên lời, chỉ còn lại những âm thanh vui nhộn của đàn chim núi vui vẻ líu lo.
"...Xin chúc mừng!!"
Ricardo phá vỡ không gian căng thẳng bằng cách cao giọng mở lời, đến mức bộ ria mép luôn trong tình trạng cắt tỉa cẩn thận khe khẽ rung lên. Thay vì sâm panh, anh ta rót chai rượu trắng làm món khai vị vào ly của Damien.
"Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này đấy. Hưm hừm."
"Không, bây giờ anh đang nói gì vậy chứ... Cô Claire, không phải như thế mà có đúng chứ? Không phải đúng chứ?"
Đôi môi Stella lặng lẽ hé ra khi trông thấy vị gia sư lặng lẽ cụp mắt mà không nói gì. Lần đầu tiên Chloe ra ngoài mà đi suốt đêm. Vả lại, vị doanh nhân kia đến gặp cô ấy vào buổi sáng sớm chỉ mang lại một ý nghĩ duy nhất.
"Ha ha ha! Không phải duyên phận nam nữ đã được quyết định chỉ sau một đêm hay sao?"
"Tôi cũng rất vui khi công việc của chúng ta có thể đồng thời khiến ngài hài lòng."
Damien liếm môi nâng ly, nhướn đôi lông mày như được chải chuốt một cách kỹ lưỡng. Có lẽ niềm vui của anh là một yếu tố khiến cho rượu hôm nay ngon, dẫu vậy anh vẫn muốn hứa một lời hứa rằng.
"Khi nào giao dịch giữa hai vương quốc trở lại bình thường, chúng tôi sẽ đảm bảo rằng không ai tại Swanton mà không biết đến loại rượu hảo hạng này."
"Thế nhưng hôm nay cậu Taylor sẽ rời đi...!"
"Vâng, tôi sẽ rời đi cùng vợ của tôi."
Stella ngước mắt, vốn dĩ bên trong tiềm thức chỉ có tính cách đàn ông Công quốc mới luôn nóng nảy, hoá ra người dân Swanton khéo còn tệ hơn.
"Nếu hai người chấp nhận đơn xin thôi việc đến từ gia sư, trong tương lai tôi sẽ nỗ lực hết sức để giúp tiểu thư Sophie tích luỹ kinh nghiệm tại Cung điện Hoàng gia Swanton."
"Đúng là! Thật ra dáng một quý ông. Ha ha."
Trước một người chồng đang cười sảng khoái như thể thích thú trước quyết định từ quý ông, Stella kinh ngạc há miệng. Nếu nữ gia sư đột ngột nghỉ việc chắc chắc sẽ khiến Sophie rất rất buồn lòng, tuy nhiên nghĩ đến ý định cho đứa trẻ này đến vương quốc khác để đi du học cũng không quá tệ, lại còn đứng trước điều kiện hết sức hấp dẫn.
"Tôi biết giải thích điều này thế nào với Sophie đây...?"
Stella lẩm bẩm, tỏ ra bối rối trước một tình huống quá mức bất ngờ chẳng hề lường trước. Chloe lẳng lặng nhìn sang Stella bằng vẻ mặt đầy tội lỗi.
"Tôi sẽ đích thân đến nói chuyện với Sophie. Không biết con bé giờ đang ở đâu?"
"Hôm qua con bé quyết định ngủ lại nhà Marimo, chắc sẽ quay về sớm thôi. Nghe nói ông chủ nhà đến thủ đô tham dự Quốc hội và đã mang về rất nhiều đồ ăn vặt ngon."
"À, vâng."
"Tôi nghĩ sẽ là một ý kiến hay nếu như cất đi vài thứ linh tinh xung quanh phòng của Sophie, đề phòng trường hợp con bé có thể nổi giận. Ôi trời, không thể hiểu được thực sự chuyện gì đang xảy ra nữa?"
Trong lúc bữa sáng rộn rã tiếp tục, tuỳ tùng của Damien vội vã chạy đến cùng với tin tức chẳng mấy tốt lành. Tối qua sau cơn bão lớn, con tàu mà họ dự định dùng về Swanton đã bị hư hỏng. Do đó để kịp sửa chữa, chuyến đi sẽ phải dời lại thêm một ngày nữa.
"Thật là, tôi đã dọn dẹp hết cả đồ đạc ra khỏi biệt thự mất rồi, làm thế nào mới ổn đây."
Damien tặc lưỡi, Ricardo khẽ vẫy vẫy tay.
"Có gì đáng lo ngại chứ? Có thể ở lại biệt thự của chúng tôi mà."
"Thật sự rất cảm ơn ngài vì lòng tốt đó."
Damien gật đầu không hề từ chối, Stella chỉ biết thở dài. Stella mơ hồ nghĩ đến chuyện này khi rõ ràng là tối qua Claire lên xe ngựa để đến gặp nhà truyền giáo, sau cùng lại xuất hiện với vị doanh nhân trẻ vào bữa sáng nay, mong đợi đến từ cô ấy có vẻ đi vào ngõ cụt. Làm thế nào mà người đàn ông ranh mãnh này có thể quyến rũ được vị gia sư mặc áo giáp sắt? Quả là không sai khi trong mắt của Stella, Chloe giống hệt một con cừu nhỏ bị con sói ác cắn phập vào cổ.
"Tôi rất tiếc khi chuyện này diễn ra quá sức đột ngột, phu nhân Stella."
Chloe nhìn Stella, lẳng lặng cúi đầu. Stella biết rằng trong tình huống này chẳng thể xoay chuyển được gì. Cố chấp dập tắt ngọn lửa đã bắt đầu cháy chỉ khiến bản thân gặp phải rắc rối. Sau cùng, Stella cũng mỉm cười nhẹ, rời ghế đứng dậy.
"Tôi sẽ sắp xếp một phòng cho khách."
Đó xem như là thiện chí cuối cùng mà Stella có thể làm để dành tặng vị gia sư, người luôn chăm sóc Sophie hệt như con gái.
* * *
Sau bữa tối, Chloe lặng lẽ trò chuyện cùng với Stella trong phòng khách riêng. Không gian trước đây Chloe từng đến để xin công việc được làm gia sư giờ đã trở nên phần nhiều khác biệt. Stella nắm chặt tay cô, nghiêm túc chất vấn liệu rằng Chloe có chịu đựng được một người đàn ông thờ ơ, nhân vật thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên cô hay không. Chloe lúc này nhớ lại Damien đã khá nhiều lần gọi tên thật cô. Dẫu vậy, nói ra sự thật là không thể nào, Chloe chỉ giữ im lặng và khẽ gật đầu, ra chiều cô sẽ đồng ý.
"Tôi vẫn lo lắng cho Sophie lắm, không biết con bé sẽ như thế nào nếu ở lại một mình đây?"
Nhìn Chloe cắn môi lẩm bẩm, Stella lặng lẽ thở dài.
"Tôi nghĩ bây giờ không cần cô phải lo lắng về điều đó nữa. Claire biết nhờ cô mà Sophie đã trở nên dũng cảm hơn rất nhiều mà."
"Nhưng..."
"Con bé không thể cứ quấn trong váy gia sư mãi được."
Chloe đã dành cả một buổi chiều dành cho cô học trò nhỏ, người vừa trở về từ nhà của Marimo. Chloe trước đó mường tượng được rằng Sophie sẽ phải thất vọng nhiều đến nhường nào.
"Cô ơi, giờ cô có đủ can đảm chưa ạ?"
"Ừm, cảm ơn em, Sophie."
Chloe thực sự cảm động khi thấy đứa trẻ tươi cười rạng rỡ, cô không giấu được tâm trạng buồn rầu.
"Thực ra tôi nghĩ tôi còn thất vọng hơn cả Sophie."
Stella thoáng vẻ ngạc nhiên trước sự chân thành đến từ gia sư, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Tất cả chúng tôi đều muốn cô được hạnh phúc, Sophie cũng không ngoại lệ."
"......"
"Con bé là con gái tôi, thế nhưng thực sự nó dễ thương lắm có đúng không nào? Cứ nghĩ đến việc sau này nó sẽ lớn lên và trở thành một quý cô chín chắn là tôi sợ chết khiếp luôn."
Chloe mỉm cười nhẹ nhàng cùng một đôi mắt đỏ hoe, trước vị chủ nhà đang cố tìm cách làm dịu đi bầu không khí bằng câu nói đùa.
"Sophie thông minh lắm, tôi tin chắc rằng con bé sẽ vượt qua được tất cả mọi thứ bằng sự khôn khéo của mình."
Lẽ đương nhiên, Chloe biết rằng một ngày nào đó sẽ đến thời khắc phải nói lời chào tạm biệt với cô bé ấy. Việc cô trông về Sophie như thể đang nhìn đứa con đã mất, đứa con yểu mệnh mà cô chưa từng gặp mặt luôn luôn là một bí mật Chloe giấu đi.
"Cảm ơn, phu nhân Stella."
Chloe mỉm cười, giấu nhẹm những giọt nước mắt. Stella dang rộng cánh tay như thể hiểu được cảm giác của vị gia sư.
"Tôi luôn đứng về phía cô Claire mà. Nếu muốn ly hôn, cô luôn có thể đá phắt cậu ấy và rồi quay lại. Gia đình chúng tôi có thừa trẻ nhỏ để Claire dạy dỗ."
Chẳng lẽ người mẹ của nhiều đứa con có thể sở hữu sức mạnh nhàn nhã đến như vậy sao? Stella mỉm cười cùng đôi mắt ướt, nhẹ nhàng ôm lấy Chloe. Cái ôm ấm áp toả thứ mùi hương miên man dễ chịu.
* * *
Khi quay lại phòng, Chloe sốc đến mức không nhịn được mà kiểm tra cửa. Chắc chắn có một tấm biển được treo trên cửa, tấm biển được cô cùng với Sophie đã tận tay làm. Đây là phòng của cô mà.
Phòng gia sư xinh đẹp "của Sophie"
"Ngài đang làm gì ở đây?"
Nhân vật đang ngồi trên ghế thong thả mỉm cười.
"Ta đang chờ em."
"Lẽ ra ngài nên biết rằng đây không phải là phòng dành cho khách."
"Em vẫn chưa hiểu cặp vợ chồng đó mong đợi điều gì khi họ đặt phòng ta cạnh em sao?"
Gò má Chloe bất giác ửng đỏ. Cô cố tỏ ra bình tĩnh băng qua phòng ngủ, tiến đến cửa sổ và mở nó ra. Damien quay người kéo nhẹ lấy cánh tay cô, khiến cả cơ thể Chloe ngã nhào về phía lòng mình. Chloe hít một hơi sâu, trừng mắt nhìn anh.
"Hoàng đế."
Damien cười nhẹ khi nghe danh xưng vừa rồi thốt ra từ miệng Chloe. Tên gọi mà anh nghe đi nghe lại đến vô số lần trong suốt hai năm vừa qua giờ đây lại bị giọng nói Chloe át đi tất thảy, khuôn miệng anh bắt đầu như thèm khát. Một ý nghĩ rất thú vị lướt qua tâm trí đầu vị vua trẻ.
"Hửm?"
"Có vẻ như ngài không biết giữ lấy thể diện của chính mình nhỉ?"
"Điều đó là bất khả thi."
Chloe nghiêm túc mở to mắt nhìn nhà vua lúc này đang nở nụ cười và khẽ thì thầm.
"Sao lại thế được?"
"Bởi vì đứng trước mặt em ta không phải vua, mà chỉ là kẻ đáng thương với dòng máu đang sôi sục."
"Có vẻ ngài đang hiểu sai nghĩa từ đáng thương."
"Em chẳng có tấm thẻ nào đặc cách được sự cảm thông dành cho một vị vua trẻ đã bị Hoàng hậu của chính mình bỏ rơi sao?"
Chloe chớp mắt, môi cô mím chặt. Sau cùng cô cũng mở miệng bằng giọng nói đầy quyết tâm.
"Em nghĩ thật sự chúng ta cần khoảng thời gian để suy xét về chuyện đó."
Damien nhìn lại Chloe bằng một ánh mắt hết sức nghiêm nghị, cuối cùng gật đầu ra vẻ chịu thua, thì thầm giọng điệu như thể đang nhắn nhủ với chính mình.
"Thực ra, em rồi sẽ ổn thôi mà."
Giọng nói mang đầy ẩn ý không hiểu sao khiến Chloe khó chịu.
"Đơn giản vì em sẽ được trông thấy khuôn mặt của ta mỗi ngày."
"Ý ngài là gì..."
Leng keng.
Không hiểu điều này sẽ lại dẫn đến con đường nào nữa. Người đàn ông này cùng với thói quen xấu xa chẳng đời nào lại đến nơi nào cả. Khi nào gặp lại Prescilla, bà ấy chắc chắn phải được biết đến chuyện con trai mình biến tướng thành một kẻ trộm. Chloe ngước mắt nhìn mặt dây chuyền cùng với cái nắp mở ra đung đưa trước mặt, vướng vào những ngón tay dài của Damien.
"Trả nó cho em."
"Chẳng có bức chân dung nào thực sự mô phỏng được diện mạo của chúng ta vào thời điểm đó."
Chloe không thể phủ nhận lời nói từ anh. Đó là khoảng thời gian mà cô thực sự chìm đắm trong bể hạnh phúc. Chloe tin tưởng vào lời nói từ Daisy, nhân viên bưu điện, rằng là những điều tốt đẹp sẽ xảy đến với lãnh thổ Thisse sau khi Nữ công tước đến, và đắm mình trong giấc mơ diệu kỳ từ chiếc bánh ngọt chồng cô làm ra.
"Mau trả nó lại cho em!"
Sự thật tận sâu đáy lòng cô luôn chôn giấu và chẳng bao giờ mong muốn thừa nhận đang có nguy cơ bị anh vạch trần.
"Em cần gì món đồ này trong khi người thật đang đứng sờ sờ ngay trước mặt em?"
Đôi mắt Chloe giãn to khi nhìn thấy Damien ngay lúc này đây đưa tay xuyên qua cánh cửa sổ mở, chiếc mặt dây chuyền rung lắc dữ dội tung bay trong gió. Cô dùng hết sức đẩy người anh ra và ngay tức khắc lao đến cửa sổ, dẫu vậy không nhìn thấy sợi dây chuyền bởi trời quá tối. Chloe đang định rời khỏi phòng ngủ để nhanh chóng lục soát nó, tuy nhiên bất chợt dừng lại khi chồng cô đã nhanh hơn, anh dang cẳng tay chặn lấy cánh cửa.
"Thật sự thì ngài đang làm cái quái gì vậy?"
Damien giữ tay nắm cửa trong khi Chloe thực sự giận dữ, cô ấy bị kẹt ở giữa, sau lưng là cửa, trước mặt là anh.
"Không phải em đang tìm thứ đó sao?"
Đôi mắt Chloe dõi theo hướng ngón tay chỉ của Damien. Trên bàn, món trang sức đẹp đẽ được đặt một cách ngay ngắn. Chloe mím môi và hầu như không kìm nén nổi cơn tức giận, nắm tay cô siết chặt lại. Giá như nơi này chẳng phải là nhà Sophie thì cô cảm tưởng đã hét to rồi.
"Ngài thật sự..."
Chloe trừng mắt nhìn Damien, rõ ràng bên trong ánh mắt ẩn chứa đầy sự bực tức.
"Ngài đáng ghét đến chết đi được."
Damien thậm chí còn chẳng chớp mắt trước những lời lẽ đang rủa xả mình.
"Ta thì muốn ôm em đến chết đi được."
"Em muốn tát vào má ngài."
"Ta cho phép em. Đổi lại ta cũng được đánh vào nơi khác chứ?"
Ngay cả cái cách bàn tay xen lẫn giọng cười khúc khích của Damien trượt xuống eo cô, sau đó chạm vào nơi thầm kín nhất cũng mang lại một cảm giác như đang trêu chọc.
"Giống như tối hôm qua vậy."
Giữa không trung, ánh mắt họ đang giao nhau. Chloe nắm chặt cổ áo của Damien và kéo anh lại hướng về phía mình.
"Thật sự như thế này à?"
"Hãy hiểu cho ta, bởi mỗi lần trông thấy em, ta luôn muốn tìm mọi cách để kích thích em."
Ở bên anh, Chloe cảm giác đang được trở về thuở thời niên thiếu. Sẽ chẳng sao cả nếu như cô thích anh ấy, và cũng chẳng sao nếu như cô ghét anh ấy. Anh tổn thương, cô cũng đau lòng. Ngay cả khi thậm chí Chloe không muốn biểu lộ khuôn mặt tươi cười, biểu cảm không thể kiềm chế vẫn đang hiện hữu trên khuôn mặt cô trong lúc đối diện với người đàn ông trìu mến nhìn mình. Khuôn mặt kiêu hãnh quá đỗi dịu dàng. Yên lặng, chờ đợi. Có vẻ khớp với những điều Stella hay nói về Ricardo.
"...Đây có được gọi là vợ chồng không?"
Chloe cuối cùng thì thầm một cách nhẹ nhàng, Damien kinh ngạc nhìn cô bật cười. Quá rõ ràng khi anh có thể cảm nhận được sự nghiêm túc bên trong giọng nói đến từ vợ mình. Bờ môi anh chiếm lấy cô và khẽ thì thầm.
"Đúng thế. Chúng ta là cặp vợ chồng, Chloe."
Không lời báo trước, Damien bất ngờ ôm chầm lấy người Chloe. Căn phòng nhỏ khá thoáng mát thậm chí đơn giản hơn cả phòng ngủ tại Verdier. Doanh trại nơi Damien đã ở trong những cuộc chiến cũng không nhỏ đến mức này.
"Giường sẽ chật lắm."
Chloe lặng lẽ mở miệng, cố giấu đi vẻ ngượng ngịu bên trong giọng nói.
"Thế càng tốt mà."
Damien đặt cô ngồi xuống mép chiếc giường nhỏ, mỉm cười quỳ xuống sàn nhà.
"Em có thể ngủ bên trên người ta."
"......"
"Không khó để ta xem những nhịp đập từ trái tim em như lời bài hát của bài hát ru, sau đó dễ dàng chìm đắm vào trong giấc ngủ."
Chloe phải mím chặt môi để không thảng thốt thừa nhận. Mày điên rồi, Chloe. Không thể tin được giọng điệu có phần ranh mãnh lại khiến Chloe cảm thấy được sự ngọt ngào. Cô ấy thực sự yêu anh ấy sao? Rõ ràng là cùng một người, đến tận hai lần.
Chloe lẩm bẩm trong lúc Damien không hề e ngại vén váy cô lên.
"Em lại để mất gậy rồi."
Chloe trở thành quý cô bối rối mỗi khi ở bên cạnh Damien. Nói chính xác hơn, dường như mọi dây thần kinh của cô đều tập trung vào người đàn ông ấy, chẳng còn lấy một kẽ hở hay là thời gian để mà lan man nhìn đi chỗ khác.
"Giờ em có thể đi lại bình thường mà không cần gậy, nẹp là đủ rồi."
Damien nhẹ nhàng tháo lấy chiếc nẹp ra khỏi chân cô, cầm nó trong lòng bàn tay và quan sát kĩ. Lí do khiến cho lông mày anh ấy chau lại có lẽ là vì anh chẳng vừa mắt tất cả chi tiết trên chiếc nẹp này. Tuy nhiên, thay vì diễn tả cảm xúc thành lời, Damien ấn mạnh sợi dây. Có lẽ giờ đây Chloe mới hiểu và nhận thức được tường tận những sự quan tâm đến từ chồng mình, trước đây những bộ phận lỏng lẻo do bị hư hỏng luôn luôn được anh âm thầm sửa chữa.
"Nếu em đi lại mà không có gậy, tình trạng khập khiễng sẽ càng dễ nhận thấy hơn."
"Thế thì sao?"
Damien hỏi lại cùng với vẻ mặt mang đầy thắc mắc. Chloe nuốt khan, cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy, sau đó quyết tâm mở lời.
"Điều đó có nghĩa là em sẽ không thể nào che giấu được sự thật rằng em không đi lại như một người thường."
"Ta nghĩ chẳng có một lí do nào để em phải che giấu đi những việc đó cả."
Damien nhìn thẳng vào cô và nói không chút do dự. Những lời tiếp theo đến từ Chloe phát ra hơi muộn, trong khi đôi mắt vẫn chú mục anh.
"...Liệu rằng mọi người có thể hạnh phúc với một Hoàng hậu có thể chất không khoẻ sao?"
Địa vị của một Công tước phu nhân và một Hoàng hậu không thể giống nhau. Đồng ý rằng hai cương vị đều mang trọng trách hết sức to lớn, thế nhưng vị trí sau đó lại là đại diện cho cả quốc gia.
"Trong trường hợp em đang hiểu lầm thì ta không hề e ngại một chút nào đâu."
"Em biết."
Sau khi ngắt lời Chloe, Damien tiếp tục bằng giọng đều đều như thể đọc được những suy nghĩ lo ngại ấy.
"Có ta ở đây, ta sẽ không để bất kì kẻ nào đánh giá địa vị Hoàng hậu của ta. Nhưng nếu có kẻ nào đó dám cười nhạo em..."
Đôi mắt Damien bất chợt tối sầm khi đặt nụ hôn lên mu bàn chân trông khá xương xẩu. Khoảnh khắc Chloe trông thấy đôi mắt thanh lạnh không còn vẻ vui tươi nữa, nhịp tim run rẩy bất giác đập nhanh.
"Nhân danh Thisse, ta sẽ chặt đầu kẻ đó để dành tặng em."
"...Tặng em á?"
"Ừ."
Những lời tàn nhẫn thốt ra đầu tiên khiến cho Chloe phải sởn da gà, sau đó cô chợt bật cười. Chloe thực sự không thể cản lại người đàn ông này. Có phải anh ấy đang nói điều này chỉ vì nghĩ rằng vợ mình thực sự trân trọng một món quà đầy máu me?
"Không phải ngài đang nói chứ?"
Chloe nhìn anh và hỏi.
"Ngài có biết, ngài là kiểu người sẽ không nhận được những sự đền đáp thực sự tốt lành ngay cả khi ngài tử tế với người khác không?"
"Dễ hiểu khi người đứng đầu luôn bị chỉ trích ngay cả khi họ làm gì đó tốt."
Chloe tiếp tục bằng một câu hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt của Damien. Anh ấy vẫn đang mỉm cười rạng rỡ, không hề ẩn giấu bất kì sự xúc phạm nào.
"Nếu ngài không trở thành vua thì mọi chuyện sẽ khác chứ?"
"Xem nào. Em nghĩ thế nào nếu ta nói rằng ta chưa bao giờ suy nghĩ đến việc quan tâm những lời hoa mỹ mà người khác nhắc đến ta?"
"Vậy nên em mới lưỡng lự không biết có nên thổ lộ điều này hay không."
Damien bất chợt im lặng khi nghe lời đáp đến từ Chloe. Nếu "người khác" mà anh nhắc đến chính là cô ấy, chắc chắn mọi việc sẽ mang một ý nghĩa khác. Chloe từ từ mở miệng với Damien, người đang thận trọng quan sát hệt như đang có ý định sẽ không bỏ sót bất kì lời nào.
"Em chưa một lần quên ngài."
Đôi môi đẹp đẽ của người đàn ông vẽ hình vòng cung, khoé miệng nhếch lên đầy sự hài lòng.
"Ngay cả khi em ghét ngài tận lực, trái tim vẫn đập một cách đau đớn mỗi khi tâm trí này nghĩ đến ngài."
Nụ cười tuyệt mỹ có thể làm bất kì ai cũng phải mê đắm như đã hoàn toàn hiện rõ trên khuôn mặt anh. Nhìn người đàn ông không có ý định che giấu bất kì một cảm xúc nào trên khuôn mặt mình, Chloe run rẩy thở ra làn hơi nóng ấm. Nhờ có anh, cô cũng học được cách không từ bỏ hy vọng của mình.
"Hãy biến em thành Hoàng hậu của ngài."
Xin hãy hứa với em đi, bằng một tình yêu vĩnh cửu.
Damien đang quỳ ngay dưới chân cô, đôi đồng tử xanh như đang xoáy vào mống mắt Chloe.
"Xin hãy ban ta niềm tin để ta có thể thề với em bằng tinh thần hiệp sĩ."
Anh ấy hẳn chính là người đàn ông duy nhất trên thế gian này khiến cho Chloe rũ bỏ toàn bộ lớp màn cuối cùng, hệt như bức tường bảo vệ mà cô đã cố dựng nên để bảo vệ mình.
"Em yêu ngài, Damien."
Khoảnh khắc chính miệng thốt ra những lời chân thật lan tới tận cằm, Chloe bật cười. Cô nhớ lắm, nhớ những niềm vui bùng nổ mãnh liệt như làn pháo hoa trong con ngươi xanh của anh vô cùng. Anh cúi đầu xuống và khẽ thì thầm.
"Em vĩnh viễn là của ta."
"....."
"Kể từ khoảnh khắc đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Chloe nhắm mắt cảm nhận làn môi dịu dàng. Từ mu bàn chân đã lâu không có cảm giác như đã cứng lại kể từ rất lâu, vô số nụ hôn nồng nàn được đặt lên đó, mang theo thứ tình cảm lớn dạt dào đến vô bến bờ. Bàn chân mảnh mai khẽ co giật nhẹ.