Phản Bội Phẩm Cách

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 6: Trùng phùng - Chương 29: Nhà vua điên (2)

Cảnh báo: Phần này chứa nhiều nội dung có thể gây ám ảnh và khó chịu.

- - - - - - - - - -

Mùa hè Swanton tràn ngập bởi hương hoa hồng nhanh chóng trôi qua, trời chuyển sắc thu trước khi cơ thể kịp thời cảm nhận, gió tạt vào mũi trở nên lạnh hơn. Người dân chẳng còn ngạc nhiên trước vị vua mới, hoà bình một lần nữa được lặp lại trên vương quốc.

Một thời đại mới đang dần chuyển biến với những thay đổi, không quá nhanh chóng nhưng rất rõ ràng. Phong cách thời trang đã dần đổi thay. Trên đường, ô tô và cả xe ngựa như đồng hành sánh vai nhau. Trong số những quý tộc nghèo sống với chức tước vô vị, số người có được nghề nghiệp ổn định ngày một càng tăng. Theo đó, có nhiều tin đồn thú vị về một doanh nhân nhiều tiền sẵn sàng chi trả cho những quý tộc hèn kém, chỉ để cho họ học được phép tắc xã giao và nhằm tiếp thu xã hội.

Những sự khác biệt chắc chắn đi kèm với nhiều phản đối. Triều đại Thisse đã chọn phương pháp nghịch lý nhằm giảm thiểu bớt phản kháng từ thế lực cũ, hơn nữa củng cố quyền lực thêm cho Hoàng gia. Nhà vua bổ nhiệm những người tài năng bất kể địa vị, hỗ trợ cả các quý tộc cấp thấp, tổ chức những chuyến đến thăm bất ngờ nhằm để theo dõi tình hình địa phương, mọi cuộc nổi loạn tiềm ẩn đều được loại bỏ. Damien, nhân vật tự thân đã nghĩ ra rất nhiều kiểu nổi loạn, sau cùng lại là nhà vua với vị trí thích hợp nhất trong tình huống này.

"Ngài có tình cờ biết một người tên Lawrence Taylor không?"

Anh đang trên đường trở về từ sau chuyến đi kiểm định nhà máy. Weiss thận trọng hỏi, nhà vua trẻ không đáp vội, hướng mắt ra ngoài cửa xe, sau cùng đưa cậu câu trả lời ngắn.

"Ta không biết."

"Xin lỗi ngài."

Phải mười ngày sau, nhà vua mới quay lại Swan. Không giống như Johannes, kẻ hiếm khi rời cung điện, Damien luôn không ngừng đến các địa phương kiểm tra. Đương nhiên, công vụ phải làm đã tăng lên nhiều so với trước khi lên ngôi, nhà vua cũng đang tất bật xử lý lịch trình khổng lồ chất cao như núi.

Nếu nói là vô lý thôi có lẽ chưa đủ. Hoàng đế thậm chí không ngủ, lại còn cố tình làm việc quá tay. Không thiếu những thành tích của nhà vua vẫn luôn chễm chệ nằm trên trang nhất tạp chí Hoàng gia lẫn cả địa phương.

Bức ảnh chụp trong thời kỳ phát triển một cách bùng nổ lần đầu được in và ban hành khắp vương quốc, người ta cũng kỳ vọng rằng sự ủng hộ trong dân chúng sẽ ngày càng được nâng cao.

"Ngài đã xem qua danh sách thần gửi cho ngài ngày hôm qua chưa?"

"Đại khái."

"Làm thế nào...À không, ngài nghĩ thế nào?"

"Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết được bằng vũ lực, không thể sơ suất loại bỏ kẻ đã lãnh đạo cuộc chiến đình công. Chắc chắn một số điều khoản trong những gì họ yêu cầu là có ý nghĩa. Chốt lại vẫn nên đàm phán với chủ doanh nghiệp."

Weiss nuốt khan cùng với vẻ mặt khó chịu. Hẳn rồi, đó có phải là danh sách mà cậu đang nhắc đến đâu, nhà vua đang nói huyên thuyên cái gì không biết.

"Không phải danh sách những người đình công, mà là danh sách... những quý cô tiềm năng có thể trở thành vợ ngài."

"À."

Hoàng đế thốt lên một câu cảm thán ngắn ngủn. Weiss hắng giọng, cảm giác tội lỗi dường như dâng trào mà không thể nào giải thích.

"Thần đã chọn ra những tiểu thư nhà quý tộc có đức hạnh cao và cả những quý cô tri thức học thuật xuất sắc."

Trong thâm tâm, Weiss rất quý mến Công tước phu nhân và cũng vô cùng đau đớn trước cái chết của Chloe, song điều đó không có nghĩa là Damien có thể như thế sống một mình cho hết đời. Điều này càng đặc biệt đúng vì giờ đây anh đã là quân chủ và cai trị cả đất nước. Prescilla, mẹ của nhà vua, bà cũng vô cùng lo lắng cho đứa con trai phải sống một mình, mặc dù không thể dễ dàng nói ra điều đó.

"Cậu không thể tự mình lựa chọn sao? Ta nghĩ mình sẽ hạnh phúc khi cưới cô dâu do đích thân Thủ tướng chọn."

"Vâng?"

Damien chạm mắt Weiss, người không giấu nổi khuôn mặt xấu hổ. Anh khẽ mỉm cười.

"Ta đùa đấy. Ta sẽ xem xét kĩ lưỡng và chọn ra người hợp nhất, thế nên cậu không cần phải lo lắng."

Thái độ thoải mái cùng cách nói chuyện theo kiểu bông đùa đúng là của Damien, thế nhưng không còn là anh của ngày trước nữa, rõ ràng như đã thay đổi hoàn toàn. Là một trong những người gặp riêng anh nhiều nhất, Weiss thật sự nhận định rằng trong mắt nhà vua, có thứ gì đó giống như đã chết.

Hẳn đó cũng là điều mà mẹ anh vốn luôn lo lắng. Sau cuộc trò chuyện, khuôn mặt của Weiss thậm chí còn u ám hơn. Hoàng đế vẫn chưa thoát khỏi đầm lầy mang tên buồn bã.

"Weiss."

"Vâng, thưa Hoàng đế."

Người đang chìm trong suy nghĩ giật mình nhìn anh.

"Nhưng mà người cậu nhắc đến hôm trước, Lawrence Taylor gì đó, là ai cơ?"

Không thể phủ nhận vẫn còn sót lại tính cách sắc sảo, anh không bỏ qua bất cứ điều gì dù có là nhỏ nhặt nhất. Liệu rằng chúng ta có nên tin tưởng vào sức mạnh thời gian không? Weiss trộm nghĩ, sau đó đọc lại chi tiết báo cáo từ viên cận vệ.

"Ông ấy là một doanh nhân đến từ Windsbury, trông giống như một doanh nhân kì lạ, nhưng ông ta đã nói rằng có thứ gì đó muốn đích thân trao nhà vua. Thần đã kiểm tra con dấu của ngài bên trên tấm séc và đã chấp nhận món hàng."

"Đó là cái gì vậy?"

"Một máy hát mới cùng với đĩa nhạc của Julian Wyatt."

Biểu cảm biến mất khỏi khuôn mặt Damien. Nhà vua im lặng nhìn Weiss một lúc, sau đó quay đầu về phía cửa sổ, nơi cơn mưa rào nhè nhẹ đang rơi. Giọng nói khô khan của anh lên tiếng, tiếp tục cuộc trò chuyện đang dang dở khiến Weiss đột nhiên bối rối.

"Weiss, cậu có tin vào nghiệp báo hay không?"

Weiss ngẫm nghĩ một lúc trước một câu hỏi ngẫu nhiên, sau cùng cậu cũng mở miệng.

"Thần tin vào sự phán xét từ Chúa."

"...Điều đó có nghĩa là gì?"

"Thần nghĩ nghiệp báo là một hình phạt cho những sai lầm."

Trong xe, một tiếng cười trầm như khẽ vang vọng. Tiếng cười trống rỗng hoàn toàn khác với điệu cười kiêu ngạo và tràn ngập sự tự tin, rõ ràng Damien đã khác trước, không còn là vị Công tước kiêu ngạo ngày nào.

"Ta có cảm giác nghiệp báo đang dần tìm đến với ta, từng cái, từng cái một, trước khi ta quên đi chúng."

Damien trên tay đeo đôi găng cũ, không hề phù hợp với bộ trang phục sang trọng anh mặc trên người. Nắm tay dường như siết lại.

"Hoàng đế, ngài chưa bao giờ làm gì sai trái có thể gọi là đi ngược ý Chúa."

Theo những gì Weiss biết, anh không phải là bạo chúa. Damien mím môi cùng với vẻ mặt khó đoán, sau đó mở miệng như đang lẩm bẩm.

"Thế thì ta đoán vị thần của cậu và thần của ta hoàn toàn khác nhau."

"Hoàng đế bệ hạ."

Damien nhìn Weiss trưng ra vẻ mặt lo lắng, anh khẽ thì thầm.

"Mang đến cho ta ngay đi, món đồ của Lawrence Taylor."

Weiss có ảo giác bên trong đôi mắt trống rỗng như đang lấp lánh tia sáng kì lạ. Không hiểu tại sao Weiss lại gật đầu, trong tình cảnh này lại càng cảm thấy yên tâm. Ít nhất qua khoảnh khắc này cậu biết được rằng trong cơ thể đó, sự sống vẫn đang tồn tại.

"Thần sẽ mang nó đến cho ngài ngay, thưa Hoàng đế."

* * *

Cửa sổ phòng ngủ nhà vua được trang hoàng bởi rèm đỏ, không một tia sáng nào lọt được qua. Chỉ có ngọn nến trên chân nến bạc với những giọt sáp nhỏ xuống là đang di chuyển.

Một tiếng thở dài bất giác bật ra từ môi Hoàng đế. Cổ anh run lên dữ dội, trên trán mồ hôi túa ra.

Âm nhạc du dương phát ra từ ống có dạng hình kèn, nơi chiếc máy hát yên vị trên tủ. Tiếng thở ngày càng trở nên thô ráp, hoà cùng giai điệu âm nhạc phá vỡ không gian tĩnh mịch.

Với tấm rèm đỏ, phòng ngủ giờ đây biến thành một phòng hoà nhạc. Cổ tay thon thả, bàn tay mềm mại hệt như nhịp đập một con thú nhỏ. Trái tim cô đập rộn ràng một cách khao khát trong tiếng vĩ cầm điên cuồng.

Khuôn mặt Chloe hồng hào ửng đỏ cùng một đôi mắt nhắm nghiền, tưởng tượng mình đang hôn anh. Đôi môi nhỏ nhắn dường như run rẩy. Bàn tay họ nắm lấy nhau ngượng ngùng xen lẫn ướt át thật muốn khiến anh phát điên. Anh muốn nếm sự ẩm ướt xen lẫn giữa các ngón tay bằng lưỡi của mình.

"Ha..."

Mồ hôi chảy xuống hõm cổ. Có thứ gì đó loé lên bên ngoài, sấm sét ập đến, là một cơn bão mùa thu. Tiếng nhạc hoà lẫn trong tiếng mưa lớn.

"Chết tiệt..."

Anh nhắm mắt lại tập trung, tuyệt vọng khi trong tâm trí tràn ngập hình bóng Chloe. Mày anh cau lại, đột ngột thở dốc, hệt như người đang chạy hết sức mình. Tiếng mưa. Tiếng mưa mà anh nghe thấy với cô là gì? Là thứ âm thanh giòn giã trên nóc cỗ xe ù vào tai anh.

Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi và mỉm cười đầy phấn khích nhanh chóng tiến lại gần anh. Giọng nói trầm khàn phát ra từ môi của Damien. Giai điệu giờ đã đến khúc cao trào.

"Chloe, Chloe, tình yêu của ta..."

Chloe thì thầm, để nước mưa và nước mắt hoà lẫn vào nhau rơi xuống hàng mi cong dài. Khuôn mặt khấp khởi niềm vui. Cô nheo đôi mắt xinh đẹp, giọng điệu không kìm được sự phấn khích.

"Em muốn tiếp tục khiêu vũ với ngài."

"Ta cũng vậy, ta cũng như thế."

Những giọt mồ hôi đọng lại trên trán, len xuống đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh.

"Damien, làm ơn. Em xin ngài đấy, Damien."

Damien cắn môi cho đến khi nó bật máu, sau đó đôi mắt mở trừng. Giọng nói Chloe biến mất, mất hút ngay khi nhạc dừng.

"Mẹ kiếp...!"

Anh chợt đứng dậy, buông tiếng chửi thề, máy hát trong tay vỡ vụn, rơi xuống gầm tủ chỏng chơ. Damien chực ngã, đưa tay vuốt tóc, mái tóc giờ đã ướt sũng mồ hôi. Cơ thể run rẩy như cây đàn bị đứt cung, dư ảnh tan tác khiến anh đau khổ.

Bên trong tấm gương hoen mờ, hình ảnh phản chiếu mờ nhạt được anh chú mục nhìn lấy. Cả căn phòng được làm tối để dễ trông thấy linh hồn, anh như ghê tởm chính mình vì đã đuổi theo tàn ảnh Chloe. Dựa vào tất cả những điều mê tín anh luôn căm ghét, khiến anh cảm giác tự tay đâm chính cổ mình.

Đây không phải là ta.

Đây, không phải ta.

Damien dùng đôi chân trần bước khỏi phòng ngủ, trên vai độc chiếc áo choàng. Người hầu ra sức ngăn cản nhà vua, dẫu vậy khi đối mặt với ánh mắt dường như xuyên thủng, họ lùi lại ngay lập tức. Tia chớp loé lên hành lang rộng lớn, tiếng mưa dữ dội tiếp tục khuấy đảo cả tâm trí anh.

Rào rào!

Đôi chân trần chỉ mới rảo được vài bước ra khỏi lâu đài, toàn bộ cơ thể anh đã ướt đẫm. Ở nơi vườn hồng không kẻ nào được xâm phạm, cận vệ đứng canh nơi cánh cổng sắt ngạc nhiên đến gần.

"Hoàng, Hoàng đế..."

"Mở ra."

Viên cận vệ trẻ đang loạng choạng vì ngạc nhiên, sau cái đẩy vai đến từ nhà vua, cậu như mất sức và ngã thụp xuống. Cánh cửa sắt, phủ đầy dây leo hoa hồng khô héo bị Damien dùng lực kéo mạnh, sau đó anh đi vào trong.

Đôi chân bước về phía sau khu vườn, nơi lá vàng đã rụng hết, cuối cùng ánh mắt nhìn trân trối tấm bia mộ. Chloe của Damien, yên nghỉ ở đây. Những giọt mưa rơi lạnh buốt không ngừng táp lên cơ thể cao lớn.

Không.

Em không thể ngủ mãi được.

Cô không thể ngủ khi anh không thể ngủ được. Nếu cô ấy là vợ anh, chẳng phải cô ấy nên trong phòng ngủ anh lúc này sao? Hơn nữa, vợ anh ghét cái lạnh mà. Anh phải nhiều lần hôn lên làn da tái nhợt vì lạnh, Chloe mới chìm vào giấc ngủ mà, cô cần hơi ấm từ cơ thể anh.

Nơi này đối với em quá lạnh lẽo, Chloe.

Viên cận vệ bối rối không biết phải nên làm gì, sau khi lò dò theo sau. Thình lình, cậu giương đôi mắt kinh hoàng nhìn thấy Hoàng đế bắt đầu đào mồ Hoàng hậu. Nhà vua đang đào đất bằng tay không, đột ngột đứng dậy và đến gần cậu.

"Hoàng... Hoàng đế bệ hạ."

Viên cận vệ há hốc mồm, kinh ngạc nhìn đôi mắt xanh loé lên một sự điên cuồng, run rẩy trong sợ hãi hơn khi trông nhà vua rút ra thanh kiếm từ trong thắt lưng. Damien quay lại, dùng lưng thanh kiếm gạt bỏ bùn đất như thể anh không quan tâm.

Khi chiếc quan tài cuối cùng bắt đầu lộ ra, Damien thở hổn hển, nghiến chặt quai hàm. Anh muốn Chloe thấy rõ điều đó, người thậm chí chẳng thèm xuất hiện bên trong giấc mơ anh lấy một lần. Đây là anh, là kẻ độc ác, có thể làm nhục cả một người chết.

Ken két!

Âm thanh rên rỉ kìm nén bấy lâu thoát khỏi đôi môi hoàn toàn bị mưa làm cho ướt sũng, kèm theo tiếng sấm vang rền. Tiếp tục đào bới một lúc, cuối cùng anh cũng đã leo lên được chiếc quan tài bị đóng đinh. Trong tay anh, nắp chiếc quan tài chầm chậm rung lên. Damien thực sự muốn biết. Nếu cô là người thẩm phán phán xét tội lỗi của anh, anh muốn cô ngay lập tức xuất hiện, trả lời câu hỏi mà anh chất vấn.

"Nói ta biết đi, Chloe..."

Lời thì thầm hệt như âm thanh rên rỉ của một kẻ điên phát ra từ môi Damien. Chloe thực sự không thể thoát khỏi ngôi nhà đang cháy hay là cố tình không hề thoát khỏi? Đó là tai nạn hay là... một vụ tự sát?

"Ta muốn em xuất hiện ngay trước mặt ta và nói chuyện đi!"

Đó là điều khiến anh muốn phát điên nhất, điều khiến tâm trí anh bị ăn mòn. Xác của Chloe trông giống như cây cột gỗ, không hiện bất cứ một dấu hiệu nào của sự giằng co hay là đau đớn. Cô ấy đang nằm một cách thoải mái, hệt như uống thuốc sau đó đi ngủ.

Nếu vậy thì cô đã rõ ràng phản bội anh sao?

Món quà mà Chloe dành cho anh, người đã không để cô đi, chính là một sự phản bội buộc phải trả giá bằng chính cơ thể của mình. Rõ ràng khi ấy cô đã thì thầm với một khuôn mặt phủ đầy nước mắt, rằng cô không muốn tình yêu của anh. Nhà vua cắn môi, anh khẽ lắc đầu.

"Em sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi ta được đâu, Chloe."

Keng! Keng!

"Hiểu chứ? Dù có chết em cũng sẽ thuộc về ta!"

Damien đấm mạnh vết nứt trên cây, những miếng dằm gỗ găm vào da thịt. Dẫu vậy anh vẫn nắm chặt phần nắp quan tài.

"AAAAA!!"

Sau cùng, thân cây dày dưới lực của nắm đấm mạnh, nó bị gãy đổ kèm theo một âm thanh lớn. Damien nhìn chằm chằm vào bộ xương cuối cùng cũng đã lộ diện.

Quan tài của vị Hoàng hậu chứa cùng trang sức Thisse bốc ra một mùi hôi thối. Những giọt nước mắt nóng hổi xen lẫn nước mưa chảy dài trên khuôn mặt anh. Toàn thân anh như nóng bừng, cổ họng như muốn bốc cháy.

"Tình yêu của ta... liệu đây có phải là em hay không?"

Damien gục xuống, lắc đầu và cười. Anh không thể tin được rằng phần thi thể đang sót lại, bắt đầu trở nên thối rữa chính là người phụ nữ mà anh yêu.

Tia chớp loé lên xen cùng tiếng sấm xé toạc bầu trời. Ánh sáng soi rọi một nửa khuôn mặt đang tự chế giễu của anh. Đột nhiên trong đầu anh nảy ý nghĩ.

Liệu đây có phải là cô?

Có thật đây là cô không?

Lại một tia sáng loé lên. Quản gia được viên cận vệ gấp rút đưa vào không khỏi thất kinh há miệng, ông nhìn vị vua đã phá huỷ quan tài vợ. Ở phía còn lại, đôi đồng tử xanh bất giác trở nên sắc bén, anh chằm chằm nhìn thi thể bên trong quan tài, đôi mắt như con thú hoang đã tìm thấy "nó", con mồi.

Viên ngọc Thisse rơi ra từ trong thi thể.

Bằng chứng duy nhất cho thấy người bị thiêu chết trong căn nhà gỗ chính là Chloe.

"Ôi không, đứa trẻ đó không thoát ra. Chloe không thể ra ngoài!"

Trong đầu của Damien, suy nghĩ cứ thế chồng chất, nhanh chóng tạo thành một toà tháp cao. Không một công nhân hay người hầu nào, kể cả mẹ anh thực sự trông thấy Chloe trong căn nhà gỗ.

Khoảnh khắc người hầu bên trong lâu đài bắt đầu đổ xô chạy đến sau khi lính canh phát hiện, tất cả họ đều cho rằng lửa bốc lên cao đến nỗi họ không thể nào tiếp cận. Nếu nghĩ kĩ thì, không thể nào một người trước đó đã nói ghét anh lại đeo trên người trang sức gia tộc, trước khi cái chết vô tình tìm đến.

Cơn mưa nặng hạt bắt đầu vơi bớt, thay vào bằng những viên đá.

"Ha..."

Những viên đá bằng nắm tay một đứa trẻ cứ liên tiếp đập xuống vai, lưng và đầu Damien. Trong lồng ngực anh như nghe rõ từng nhịp đập, xung quanh dồn dập là cơn mưa đá.

"Hoàng đế bệ hạ."

Paul quỳ xuống bên cạnh anh, tay giơ cao chiếc ô đen. Damien quay sang nhìn ông với một khuôn mặt tái nhợt.

"Danh sách."

"Vâng?"

"Trước mắt, đem đến cho ta danh sách hành khách trên từng chuyến tàu rời khỏi Thisse hôm đó."

Đôi mắt xanh lam như sáng lấp lánh. Đúng thế. Thật là vô nghĩa khi kết thúc như thế này. Anh phải đào sâu về ngày mà anh bỏ mặc hoặc không muốn biết chỉ vì mù quáng bởi nỗi tuyệt vọng và sự mất mát.

"Hoàng đế..."

Là điều tự nhiên khi những người khác coi anh như một kẻ điên theo đuổi hy vọng hão huyền. Song Damien không cần và cũng không có thời gian để giải thích rõ từng chuyện. Anh thật sự sẽ phát điên sau khi kiểm tra tất cả sự thật.

"Nhớ không để sót bất kì người nào. Ghi chép tất cả mọi thứ, kể cả là một con vật."

Đôi mắt xanh lam trở nên đỏ ngầu. Tất cả mọi thứ không kết thúc như này được. Loại người rác rưởi như anh không thể là kẻ thua cuộc. Để chứng minh sự thật đó, anh buộc tìm ra sự thật rằng Chloe đang còn sống. Đúng vậy, chính từ ngay giây phút này, anh phải mạo hiểm cả cuộc đời mình để tìm. Vậy nên Chloe, em phải còn sống.

* * *

Chiếc xe ngựa đen lao nhanh về phía lâu đài Hoa Hồng. Một ngày thời tiết ảm đạm, tất cả cây sồi trong vườn đều đã rụng lá.

"Gilles Wilson đã đến rồi ạ."

"Cho hắn vào đi."

Khoác trên mình bộ áo choàng đen của một linh mục, Gilles xuất hiện trong phòng tiếp kiến nhà vua. Trang phục chỉnh tề nhất từ trước giờ Hoàng đế thấy trên người cậu, dẫu vậy ngược lại, khuôn mặt có chút hốc hác và lộ rõ sự mệt mỏi.

"Có vẻ thay vì trở thành một linh mục phụng sự Chúa, cậu đã trở thành một võ sĩ nhỉ?"

Cậu đang nghiên cứu Kinh thánh của Chúa trong một tu viện đặt tại hòn đảo xa xôi, hoàn toàn tách biệt thế giới bên ngoài. Gilles chỉ thực sự biết về cái chết của Chloe sau khi Hoàng đế cử người tìm cậu.

"Thưa Hoàng đế, cậu ta đã gây náo loạn một chút bên ngoài để mong được phép thăm mộ Hoàng hậu."

Chỉ huy của đội cận vệ đang giữ lấy tay Gilles, khuôn mặt có chút bối rối. Nhìn cái môi đã bị tét và có chút máu rỉ ra, dễ dàng đoán được những chuyện xảy ra trước đó.

"Xin hãy để tôi đặt hoa lên mộ cô ấy."

"Ta e điều đó có chút khó khăn."

"Tại sao không chứ?"

Damien nhìn thẳng Gilles, sau đó gảy tàn thuốc lá.

"Ta đã quật mộ cô ấy."

Khuôn mặt Gilles chuyển từ tối sầm sang đỏ như máu. Cậu đang chuẩn bị lao tới và túm cổ áo nhà vua, quai hàm viên cận vệ như nghiến chặt khi siết chặt tay cậu ấy.

"Ngài là quỷ dữ, ngài không phải người."

"Cậu đang nói gì với Hoàng đế vậy, Gilles? Mong cậu đừng lãng phí cuộc đời mình."

Paul như kinh ngạc mắng mỏ Gilles vì đã xúc phạm nhà vua. Song người liên quan là Damien không hề tỏ ra giận dữ. Nụ cười trầm thấp hiển hiện trên khuôn mặt anh, thậm chí ra chiều có vẻ hài lòng.

"Ta muốn nói chuyện riêng với Gilles Wilson, tất cả các ngươi ra ngoài hết đi."

Theo lệnh đến từ nhà vua, tất cả người hầu cúi chào và rời đi ngay lập tức. Gilles trừng mắt nhìn anh.

"Cảm giác của ngài thế nào sau khi giết được cô ấy?"

Damien mỉm cười như một bức tranh, nhìn thẳng vào sự hận thù bùng cháy lên thành ngọn lửa bên trong đôi mắt đen láy. Anh đang ngồi trên ngai vàng, mũi giày bên phải chạm vào đầu gối bên trái.

"Nó có vui không?"

Đôi mắt thâm đen trở nên ướt át. Kể từ lần cuối cùng gặp Chloe, Gilles đã sống trong một tu viện bên trong hòn đảo xa xôi phía Nam, cố tình ngăn chặn tin tức bên ngoài. Cậu tránh việc xem viễn cảnh Công tước đã hoàn toàn lừa Chloe, lừa cô cưới anh và cuối cùng thành Hoàng đế, dẫu vậy cô vẫn tiếp tục chọn bên cạnh anh dù biết bản thân cô bị dối lừa. Cậu sợ mình phải đích thân xác nhận điều đó.

Khoảnh khắc Bá tước Weiss tìm thấy cậu, sau đó thông báo cho cậu về cái chết của Chloe, tâm trí cậu như trắng xoá. Cậu trằn trọc mãi vẫn không ngủ được trên đường di chuyển trên thuyền và cả trên tàu. Khi viên cận vệ gác cổng vườn hồng không cho cậu vào, trái tim cậu như tan nát. Giáo lý từ Đức Chúa trời mà cậu thuộc làu như ngay lập tức bị cậu gạt phăng.

"Nó chẳng vui đâu."

"Thế đó là gì?"

Giọng Gilles khàn xen lẫn run rẩy. Nụ cười rạng rỡ vẫn hiện trên mặt Damien. Cậu thậm chí ảo tưởng rằng đôi mắt anh như sáng ngời khi cậu nhìn chằm chằm chúng.

"Điều gì khiến ngài cười nhiều đến thế?"

"Đúng là cảm giác của ta rất tốt."

Damien châm một điếu thuốc, sau đó ra hiệu Gilles đến gần. Con dao giấu trong tay áo đã bị lấy đi ban nãy nhưng Gilles chẳng quan tâm. Một cách chậm rãi, cậu bước đến gần nhà vua, cảm giác giết người ngày một dâng trào. Những đường gân xanh nổi trên bàn tay nắm chặt.

"Vậy là cậu thực sự nghĩ Chloe đã chết, Gilles Wilson."

Sở dĩ Gilles ngừng gắng bóp cổ nhà vua là vì lời nói trầm thấp của Damien. Khói từ điếu thuốc mơ hồ tan đi, khuôn mặt anh ấy trở nên rõ ràng.

"Ngài đang nói cái gì vậy?"

Gilles lẩm bẩm, trừng mắt nhìn anh. Cậu không hiểu nổi con người giống như thú vật đích thân quật mộ Chloe, không để người chết yên nghỉ đang nói cái quái gì nữa.

"Ha ha ha! Ít nhất Chloe đã không bỏ trốn cùng với người hầu. Đúng thế, đó là cách mà cô ấy trở thành người vợ khôn ngoan. Tất nhiên là như vậy rồi."

Tràng cười vang vọng khắp cả không gian rộng lớn, sắc mặt Gilles không hề thay đổi, ngày càng trở nên cứng rắn. Sau đó, khoảnh khắc mà cậu nhận ra thứ đang lấp lánh trong mắt nhà vua là sự điên rồ, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm.

"...Ngài đang mất trí rồi à?"

"Ta muốn cậu biết lí do mà cậu có thể sống sót với tất cả những điều vô lý này là vì ta đang cảm thấy rất tốt."

Thậm chí còn không cố gắng nén đi tiếng cười, Damien thả điếu thuốc xuống, nắm chặt nó trong lòng tay. Anh ấy cúi người, khuỷu tay đặt lên đầu gối rồi nhìn Gilles, con ngươi màu xanh loé lên tia sáng kì lạ.

"Gilles, ta có nên nói cho cậu biết một bí mật không?"

"......"

"Chloe chưa chết."

Gilles mất đi toàn bộ sức lực, thậm chí chẳng còn hi vọng đối phó nhà vua. Người đàn ông trước mặt cậu như quẫn trí. Rõ ràng là chứng hoang tưởng của Johannes được thừa hưởng từ Hoàng gia.

"Nhưng sao biểu cảm cậu lại như vậy? Không phải cậu nên nhảy cẫng lên vì sung sướng vì đích thân ta cho biết tình yêu mà cậu tôn thờ vẫn còn sống sao?"

"Phủ nhận cái chết của cô ấy không làm tội lỗi của ngài vơi bớt đi đâu."

Gilles nói bằng giọng nói chứa đầy cảm xúc hỗn tạp, hai vai Hoàng đế lại run vì cười. Damien trừng mắt nhìn người đối diện, kẻ không hề tránh ánh mắt của anh, sau đó từ từ mở miệng.

"Đó là lí do tại sao cậu không thể vượt qua được, Gilles Wilson. Dù trước mặt cậu có sợi dây thừng, thế nhưng cậu lại chìm vào biển buồn mà không hề nghĩ đến việc bắt lấy. Bởi vì điều đó dễ dàng hơn nhiều so với kẻ ngốc như cậu."

"Thế ngài có nghĩ việc bám vào một sợi dây mục nát là chẳng ngu ngốc hay không?"

Damien bất giác cười to, nhìn cậu lạnh lùng đang chế giễu anh.

"Dù sao thì cậu cũng đã quyết định tự dìm mình xuống, thế thì quan tâm chi nữa?"

Gilles nuốt khan, giọng Damien trở nên lạnh lùng.

"Hay là cậu định chỉ buồn đến mức không chết?"

Damien nói một cách tàn nhẫn, nhìn thẳng đôi mắt Gilles run rẩy.

"Hơn nữa, cậu có nghĩ rằng việc người cậu yêu đã chết là điều tốt không? Bởi vì đó sẽ trở thành cái kết đẹp nhất cho một mối tình bi thảm không bao giờ thành hiện thực, chẳng phải sao?"

Răng Gilles nghiến chặt, quai hàm run rẩy.

"...Ngay cả trong tình huống cô gái trẻ ấy đã chết, ngài có thấy vui trong khi chà đạp người khác thay vì van nài cô ấy tha thứ hay không?"

"Cậu có biết lí do tại sao ta không giết cậu ngay trong tức khắc vì dám gọi vợ ta như vậy không?"

"Việc ngài giết tôi hay không chẳng hề quan trọng."

Chẳng hề tồn tại bất kì sự sợ hãi nào trong mắt Gilles khi cậu nói đầy cay đắng. Cũng phải, nếu không có sự quan tâm nồng nhiệt đến từ Chloe, có lẽ cậu không còn sống cho đến tận giờ. Chuyện một cậu bé mồ côi bẩn thỉu và không nghe lời, lang thang và chết như một kẻ điên không phải chuyện hiếm.

"Bởi vì ta muốn cậu chìm vào trong cảm giác thất bại, cảm giác còn đau đớn cả hơn một nỗi buồn, khoảnh khắc mà cậu phát hiện ra rằng cuối cùng điều ta nói đúng."

Gilles không cảm thấy cần đối mặt với Hoàng đế nữa, thậm chí còn giận anh đến phát điên vì chẳng thừa nhận tội lỗi, sau cùng cái chết của Chloe cũng đã trở nên vô nghĩa.

"Tôi sẽ mang số hài cốt còn lại về chôn ở Verdier. Tôi không thể để tiểu thư ở lại một mình."

"Cứ làm bất cứ điều gì cậu muốn."

Damien buột miệng như thể điều đó chẳng còn quan trọng.

"Đơn giản vì ta rồi sẽ tìm ra cô ấy."

Gilles lặng lẽ quay lại, nước mắt rơi trong âm thầm. Cậu bước từng bước trong sự mệt mỏi ra khỏi lâu đài.

* * *

Damien đứng trước cửa sổ, nhìn ra vườn hồng. Đôi mắt chăm chú dõi theo từng cử chỉ của Gilles, cậu đang sắp xếp những gì còn lại vào trong chiếc hộp. Bàn tay siết chặt lấy tấm rèm nhung, môi anh nghiến chặt trong khi nghe tiếng chỉ khâu xé toạc.

Không có gì phải buồn cả.

Chẳng có lí do gì mất bình tĩnh.

Đó không phải là Chloe.

Damien cố nhớ đến chuyện người phụ nữ phản bội anh ít nhất không sà vào lòng vòng tay kẻ khác. Nếu để Damien thấy bất kì một cảm xúc chiến thắng nào bí mật hiện trên khuôn mặt Gilles Wilson, anh sẽ tự tay giết cậu ta, theo cách đau đớn và tàn nhẫn nhất.

Khoảnh khắc suy nghĩ của anh trôi đi, đột nhiên từ trong môi anh bật ra nụ cười khinh bỉ.

"...Có phải mọi chuyện đã như vậy không?"

Chloe có lẽ đã đoán trước được tất cả. Cô cũng biết rằng cuối cùng anh sẽ nghi ngờ cái chết của cô, rồi thì còn là phải tìm ai trước.

Nếu vậy thì, nguyên nhân thật sự khiến cô không nỡ nắm tay Gilles đã hoàn toàn được giải thích. Chloe vẫn là một người chung thuỷ đứng trước người hầu trung thành, người sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cô cho đến phút cuối. Cô đốt đi trái tim chồng và đốt cháy nó thành tro.

Cảm giác thất bại không thể chịu nổi lại một lần nữa bùng lên. Hơi thở khô khốc của Damien ngày càng nóng rát. Khoảnh khắc kiên nhẫn đạt đến giới hạn, sẽ có lúc cơn giận dữ không thể kiểm soát càn quét khắp cơ thể anh. Đây là triệu chứng của sự nhầm lẫn, máu nóng chảy ngược vào tim và những suy nghĩ như bị chia thành trăm mảnh.

Kết cục bi thảm mà anh thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng ra, Damien nắm chặt tay, cố gắng suy đi nghĩ lại. Tất nhiên, việc khiến cho anh đau khổ chính là người phụ nữ thuộc về anh tuyên bố đơn phương chia tay bằng hình thức như cái chết. Song điều bực bội hơn nữa là dù biết cô còn sống, Damien lại không thể liên lạc với cô. Anh không thể kiềm chế được bản thân khi cố níu kéo tình yêu thất bại.

Chloe Verdier là người phụ nữ hiểu được tường tận Damien Ernst von Thisse.

Một thứ ham muốn quen thuộc dâng trong lòng anh, cùng với mong muốn tuyệt vọng giết chết thiên thần mỏng manh xinh đẹp đã rời bỏ anh sau khi nhìn anh một cách rõ ràng. Mí mắt trũng sâu run lên lặng lẽ. Những khao khát đi kèm với sự tức giận sẽ tích tụ lại trong trái tim anh. Anh phải trả lại Chloe tất cả, sau khi anh gặp cô ấy.

Điều Damien làm được tốt nhất là lập kế hoạch, sau đó tưởng tượng hàng trăm, hàng nghìn tình huống trong đầu. Đó như một sự kiên nhẫn để có tương lai tốt đẹp. Tâm trí anh bình tĩnh hơn sau khi kìm nén ham muốn của mình. Damien rảo bước chậm rãi, nhìn xấp tài liệu chất đống trên bàn. Anh kéo sợi dây trên tường, Paul xuất hiện ngay lập tức.

"Ngài cho gọi thần?"

"Ta phải đến lâu đài Birch."

Quản gia cúi đầu, Damien nói thêm trong lúc lật giở tài liệu.

"Tập hợp cho ta tất cả người hầu đã rời khỏi lâu đài Birch sau khi Chloe qua đời."

"Thần hiểu rồi ạ."

"Có phải đây là tất cả những món đồ đã được tìm thấy trong căn nhà cháy và trong phòng ngủ của cô ấy không?"

"Thưa ngài, có điều gì là đặc biệt ngài đang tìm kiếm hay không?"

Damien nuốt khan. Cả 12 túi hành lý Chloe mang đến từ nhà cha mẹ đều bị đốt cháy. Như thể đã được định trước, cô đã chuyển tất cả chúng vào trong căn nhà để mọi thứ bị cháy đen, chỉ còn sót lại một vài tàn tích. Tuy nhiên, thật vô lý khi chẳng hề có dấu vết gì về chiếc nẹp do chính tay anh thiết kế, vốn dĩ là các khớp nối được làm bằng ngà voi và cả kim loại chống cháy.

Damien nhìn xuống tờ giấy, sau đó mỉm cười cay đắng. Chloe Verdier chạy trốn khỏi anh như thể cô đang bay trên đôi cánh mà anh đã làm. Một quý cô không khập khiễng sẽ có ít hạn chế hơn trong những hành động của mình.

Không biết liệu nguồn năng lượng nóng bức đang toả ra từ trái tim anh là gì, là vì giận cô đã níu phần sau đầu anh quá nặng, hay là nhẹ nhõm vì sợi dây anh đang giữ không hề mục nát?

Chloe. Nếu đây là một phán quyết em dành cho ta, ta sẽ chấp nhận. Em muốn kiểm tra đức tin của ta? Tốt thôi, ta sẽ làm như em muốn. Thay vào đó, khi ta tháo gỡ được tất cả những nút thắt và tìm thấy em, mọi việc của em sẽ đều do ta định đoạt. Chúng ta sẽ dắt tay nhau, cùng đến cánh cửa địa ngục.