Giữa tháng Mười Hai, đường phố Ikebukuro đã ngập tràn không khí Giáng sinh. Hai trung tâm thương mại lớn là Tobu (ở cửa Tây) và Seibu (ở cửa Đông) nghiễm nhiên phô bày vẻ lộng lẫy của một con phố giải trí sầm uất hàng đầu cả nước, với đủ thứ đồ trang trí rực rỡ sắc màu giăng mắc khắp nơi.
Thế nhưng, những vấn đề trong căn nhà nhỏ của chúng tôi vẫn còn ngổn ngang, chưa giải quyết được nổi một nửa. So với thời điểm nghỉ hè thì có lẽ chẳng đáng là bao, chúng tôi cũng chẳng vướng phải chuyện gì to tát. Dẫu vậy, cũng không có bất cứ vấn đề nào có thể xem nhẹ được.
Trong những ngày mà cứ mở mắt ra là nghe tin “hôm nay lạnh nhất năm”, tôi đang tất tả chạy ra bãi đổ rác. Dù phần lớn bài báo cáo đã xử lý xong xuôi, nhưng tôi vẫn còn phải giải quyết những bài tập của các môn học thông thường, nên hiện tại vẫn còn lâu lắm mới đến kỳ nghỉ đông.
Sora đã ra khỏi nhà sớm hơn mọi ngày để tập luyện cho buổi biểu diễn Giáng sinh, hay còn gọi là tập luyện buổi sáng. Con bé vừa mới thi cuối kỳ xong, nên tôi có chút lo lắng cho sức khỏe của nó. Ngoài ra, Sora còn phải tham gia lớp dạy nấu ăn của cô, nên hiện tại còn bận rộn hơn cả tôi. Nhưng đối với tôi, đó lại là một điều đáng mừng. Dẫu có hơi áy náy, nhưng việc Sora có thể dựa vào tôi để lo chuyện nhà cửa, sâu thẳm trong lòng tôi lại thấy vui mừng khôn xiết.
Nói đi thì cũng phải nói lại, về phần hộp cơm Giáng sinh của Hina, chúng tôi vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy sẽ hòa giải. Cứ tưởng sau bao nỗ lực luyện tập không ngừng nghỉ, tay nghề của cả hai đã tiến bộ vượt bậc… nhưng đâu ngờ lại không phải vậy.
Thật ra, việc tôi phải dậy sớm chạy ra đổ rác cũng vì Sora đã đi tập luyện buổi sáng, mà buổi thu gom rác tuần này lại lỡ mất một ngày rồi. Để học nấu ăn, trong nhà có thêm rất nhiều đồ thừa, nên chuyện này cũng khiến Sora và Miyu bị cô mắng cho một trận. Miyu dù nói để con bé đổ, nhưng làm vậy thì chẳng khác nào "cầm đèn chạy trước ô tô". Trong một buổi sáng lạnh giá như thế này, tôi đương nhiên không thể để một học sinh tiểu học xách mấy túi rác nặng bất ngờ đó được.
Thế là, tôi xách ba túi rác to, rảo bước nhanh về phía bãi rác. Đúng lúc này, tôi nhận ra một bóng người đang đi phía trước, đó là một nữ sinh cấp ba đang chật vật bước đi, trên tay cũng xách một túi rác lớn có vẻ nặng không kém gì túi của tôi. Là Shiori, cô bé sống ở nhà đối diện.
“Chào buổi sáng, Shiori.”
Nghe tôi cất tiếng gọi từ phía sau, người Shiori giật nảy, quay đầu lại nhìn tôi, vẻ mặt khá căng thẳng.
“…Chào buổi sáng. Xem ra hôm nay không phải Sora đi đổ rác nhỉ.”
“Haha, cô bé nghiêm khắc quá đấy, nhưng đâu phải lần nào tôi cũng để Sora đổ rác đâu.”
“…Thật sao?”
Thái độ có phần khắt khe của Shiori với tôi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Tôi chẳng cảm thấy mình đã làm gì khiến cô bé ghét cả… Nghĩ đến đây, trong lòng tôi không khỏi có chút buồn bã.
Đúng lúc này, tôi chợt nhận ra một điều, trước cửa nhà Shiori có mấy túi rác đặt ở đó.
“Ơ? Hôm nay nhà em nhiều rác thật đấy. Em phải đổ thành nhiều đợt à?”
“À… Mẹ em hình như quên đổ lúc trước, anh đừng để ý ạ.”
Shiori ngượng ngùng đỏ mặt, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Ồ, ra là vậy. Đã thế thì đây chính là lúc tôi thể hiện rồi.
“Được rồi. Nào, ‘hây’!”
Hiện tại, ngoài ba túi rác ban đầu, tôi còn xách thêm hai túi nữa.
“Khoan, khoan đã! Không cần phải phiền phức vậy đâu ạ!”
“Haha! Đừng khách sáo, vả lại bình thường tôi cũng phiền các bạn chăm sóc Hina mà.”
“Sao lại phiền… Mẹ em còn thấy vui nữa là… Bản thân em cũng vậy.”
“Cảm ơn nhé. Nhưng có cơ hội giúp em, tôi cũng rất vui, nên cứ để tôi giúp cho.”
Tôi không đợi đối phương đáp lời mà cứ thế bước đi. Đây là lời cảm ơn chân thành của tôi, nếu không phải nhà Shiori ở ngay đối diện, thì việc đưa đón Hina đến nhà trẻ chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Trong lúc này có thể đáp lại họ một chút, thực sự khiến tôi thấy rất vui.
Chúng tôi tự nhiên sánh bước trên đường, nhưng… không ổn rồi, chẳng có gì để nói cả. Cứ nghĩ kỹ lại thì tôi chẳng mấy khi nói chuyện với con gái. Nếu là Ninmura thì chắc sẽ nghĩ ra vài chuyện thú vị khiến Shiori không nhàm chán mất…
“…Tại sao?”
Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ xem nên nói chuyện gì, những mảnh vỡ câu chữ lọt vào tai tôi. Shiori không biết có phải hơi sốt không mà mặt con bé có vẻ ửng hồng.
“Ơ?”
“Tại sao anh… lại sống cùng lũ trẻ đó? Sống một mình rõ ràng thoải mái hơn mà?”
Shiori vẫn đang xách túi rác nặng, cúi đầu nói.
“Là vì… có lý do gì sao?”
Không hiểu rõ Shiori đang nói gì, tôi cảm thấy hoang mang.
“Ờ… Em đang nói gì thế?”
Tôi nắm chặt năm túi rác, bước đi bên cạnh Shiori và hỏi.
“…Không có gì.”
Chúng tôi đến bãi rác, rồi chất đống lượng rác khổng lồ lên đó.
“Phù! Thế này chắc là được rồi nhỉ.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Shiori vẫn với khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu chào tôi.
“Đừng khách sáo, chẳng thấm vào đâu so với những giúp đỡ thường ngày của các bạn đâu.”
Tôi mỉm cười nói… Sau khi suy nghĩ một lát, tôi lại mở lời:
“Shiori này, về chuyện em vừa hỏi lúc nãy…”
“Ơ…?”
“Tôi nghĩ, chắc cũng giống như lý do mà Shiori giúp đỡ chúng tôi thôi nhỉ?”
Nói xong, tôi nở một nụ cười. Thật lòng mà nói, sống cùng với Sora và các em, tôi lại thấy mình nhận được rất nhiều… Chỉ cần nhìn các em thôi là tôi đã thấy hạnh phúc rồi, tự nhiên muốn giúp đỡ các em… Tôi nghĩ Shiori chắc cũng vậy thôi.
“Sao có thể…”
Shiori nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc. Nhìn trực diện thế này, con bé thật sự là một cô gái rất dễ thương.
“K-Không, không phải! Em không phải như vậy đâu!”
Không hiểu sao, con bé bỗng nhiên với giọng điệu kích động phủ nhận… Chết rồi, tôi nói sai gì ư?
Tôi quay về nhà, còn Shiori thì bước đi sau lưng tôi. Miệng con bé không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
Shiori nhìn bóng lưng Yuuta bất ngờ rộng lớn, không thể nào kiềm chế được nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.
“…Cái gì chứ, làm thế này chẳng phải khiến anh ta trông như người tốt lắm sao?”
Như vậy, dường như chính bản thân mình, kẻ luôn có những suy nghĩ tồi tệ trong lòng, mới là người dơ bẩn. Hơn nữa, Shiori còn phát hiện ra Yuuta hoàn toàn khác biệt so với những người đàn ông mà cô bé từng quen biết.
“Tuy mình không thích anh ta lắm, nhưng mà… anh ta hình như… cũng khá là bảnh đấy chứ.”
Shiori cảm thấy mình dường như đã phần nào hiểu được vì sao Sora và các em lại thích Yuuta đến vậy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ là cuộc trò chuyện đơn giản thế này thôi, có cần phải nghĩ nhiều đến vậy không? Đi được nửa đường, Shiori bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ khiến mình muốn tự trêu chọc Yuuta. Một chàng thanh niên sẵn lòng vì mấy đứa em họ… Nghĩ vậy, anh ta cũng khá ổn đấy chứ.
Nghĩ đến đây, Shiori bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ với thái độ của mình trước đây. Kitahara Shiori, như mọi khi, vẫn là một cô gái dễ suy nghĩ lung tung.
Đúng lúc tôi và Shiori về đến cửa nhà, một giọng nói lanh lảnh từ phía sau vọng đến.
“Chú ơi ♪ con sắp muộn học rồi, nên con đi học đây ạ~~”
Miyu nói xong, vội vàng khép cánh cổng sắt ngoài hiên lại.
“Ối chà, chào buổi sáng. Xem ra hôm nay các cháu không quên đổ rác nhỉ.”
Thật trùng hợp, đúng lúc này cô xuất hiện. Hôm nay cô đến sớm thật. Và cô cũng như thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi mà nở một nụ cười khổ.
“Hôm nay cô có việc khác, nên đến sớm hơn. Với lại, nếu hôm nay Yuuta cũng quên đổ rác thì thật không ổn chút nào.”
…Tức là, cô hoàn toàn không tin tưởng tôi sao? Thôi kệ, cũng là do tôi tự chuốc lấy thôi.
“Chào buổi sáng, bà dì ạ.”
Miyu vừa nhìn thấy cô liền cúi đầu chào. Cô khẽ gật đầu đáp lễ, sau đó lại nghe thấy tiếng Hina.
“Chú ơi~~ Chú chú chú~~ ♪”
Hina vẫn chưa tự mình mở được cánh cổng vườn, đang ở bên trong vẫy tay mạnh về phía tôi. Sáng nay tôi ngủ gật ở phòng khách, vừa mở mắt ra đã vội vã ra ngoài đổ rác, nên đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp Hina sáng nay. Hina vẫn đáng yêu như mọi khi, tốt quá.
Tôi vui vẻ gật đầu, sau đó Miyu, người hôm nay vẫn không một sợi tóc rối bời, toát lên phong thái của một thiếu nữ xinh đẹp, liền tiếp lời tôi:
“Chú ơi, hôm nay phiền chú đưa Hina đi nhà trẻ nhé.”
“À, ừ, đi đường cẩn thận nhé.”
Tôi chào Miyu, chưa kịp nhìn theo con bé rời đi đã vội vàng chạy đến bên Hina.
“Chú ơi, và chị Shiori nữa, chào buổi sáng ♪”
Hina với khuôn mặt rạng rỡ tươi cười chào hỏi, dù nhìn từ trên xuống, từ phải sang, từ trái sang, hay từ chính diện, đều đáng yêu như nhau.
“Chào buổi sáng, Hina.”
“Đồng phục của chị Shiori… đẹp quá! Hina thích!”
“Đồng phục nhà trẻ của Hina cũng đáng yêu lắm mà.”
“Hina thích loại này hơn cơ~~”
“Vậy thì Hina phải lớn thêm chút nữa nhé.”
Một cô thiếu nữ xinh đẹp trong bộ đồng phục cùng một cô bé đáng yêu trong bộ quần áo nhà trẻ đang khen ngợi nhau, thực sự là một khung cảnh khiến người ta mỉm cười từ tận đáy lòng.
“Trên mặt chú có nước dãi kìa~~”
…Ơ?
“Yuuta, cháu đang mặc đồ ngủ hay đồ ở nhà đấy?”
“Với lại, tóc tai cũng bù xù nữa kìa.”
Bị cô và Shiori bình thản “tố cáo”, tôi mới nhận ra bộ dạng của mình lúc này.
Chết tiệt, sau khi vật lộn với đống báo cáo, tôi ra ngoài mà vẫn mặc nguyên bộ đồ ở nhà từ tối qua. Cứ nghĩ chỉ đổ rác thôi nên đã chủ quan.
“Trời đất! Á à không, mình còn phải đưa Hina đi nhà trẻ nữa chứ!”
Thế này thì nghĩa là tôi phải nhanh chóng về nhà thay đồ nữa rồi.
“Chết tiệt, sắp không kịp giờ rồi.”
Khi tôi đang xanh mặt lẩm bẩm, Shiori thì đã cúi người trước mặt Hina, vẫy tay chào tạm biệt.
“Vậy thì, chị đi học đây. Tạm biệt nhé.”
“Vâng! Tạm biệt~~”
Chào tạm biệt Hina với nụ cười, Shiori lại mỉm cười chào cô, cuối cùng đỏ mặt mà lờ tịt sự tồn tại của tôi, cứ thế rời đi. Con bé có vẻ đã đặt cặp sách ở trước cửa nhà rồi, nghĩ cũng chu đáo thật.
“Chú ơi?”
Bây giờ không phải lúc để than thở về chuyện đó. Những thứ cần chuẩn bị cho Hina trước khi ra ngoài thì Miyu đã lo hết cho tôi rồi, giờ chỉ đợi tôi thay đồ thật nhanh…
Cô nhìn tôi đang luống cuống, trên mặt nở nụ cười kỳ lạ đầy vẻ thân thiết, nhưng ánh mắt lại không cười chút nào.
“Xem ra tình hình này, cháu còn phải tốn không ít thời gian để chuẩn bị nhỉ. Để cô đưa Hina đi nhà trẻ cho. Trước khi cô về, cháu cứ thay đồ rồi rửa mặt cho sạch sẽ đi.”
“Dạ, dạ cháu xin lỗi…”
“…Về cái vụ cháu không biết tự quản lý nếp sinh hoạt của mình, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện tử tế nhé.”
“Cháu xin lỗi!”
Tôi cũng chỉ còn cách cúi gằm mặt xuống. Con đường để trở thành một người giám hộ ưu tú… không, chỉ là một người giám hộ bình thường thôi cũng thật không dễ dàng gì.
Kết thúc buổi tập luyện buổi sáng của câu lạc bộ hợp xướng, Sora ngồi tại chỗ của mình trong lớp học không kìm được khẽ thở dài. Buổi tập luyện sáng của câu lạc bộ hợp xướng, bắt đầu sớm hơn bốn mươi phút, hiện tại vẫn diễn ra khá suôn sẻ, tỉ lệ tham gia rất tốt, mọi người cũng ngày càng tiến bộ. Về phần độc xướng của Sora, hầu như đều do Kiyomi và Yoko tích cực tập luyện đặc biệt.
Hát nhiều quá khiến cổ họng Sora cảm thấy hơi nóng. Có lẽ phải chú ý đừng quá sức, vào mùa khô hanh này cổ họng rất dễ bị đau, nhưng lý do Sora thở dài lại không phải vì chuyện này.
“Anh ấy có ổn không nhỉ…”
Sora mãi đến khi trời sáng đi vệ sinh mới biết Yuuta tối qua ngủ gục trên ghế sofa phòng khách. Dù mình đã đắp chăn cho Yuuta, nhưng có lẽ vẫn nên gọi anh ấy dậy, lên giường ngủ tử tế mới phải.
“Rác cũng không biết có kịp đổ không nữa…”
Thế nhưng, Sora thực sự không nỡ đánh thức Yuuta, nhưng nếu mình tự đi đổ, Yuuta chắc chắn sẽ không vui. Gần đây, Yuuta không hẳn là quá bảo bọc Sora, mà đúng hơn là… không tin tưởng Sora.
“Thật là, sao mình cứ phải bận tâm thế này chứ!”
Nhớ lại thì dạo gần đây mình hình như toàn cãi nhau với Yuuta, dù rất nhanh sau đó sẽ hòa giải, mà toàn là những chuyện vặt vãnh thôi, nhưng trong mắt Sora thì lại rất quan trọng.
“Haizzz…”
Xem ra, mình có lẽ không giỏi nắm bắt thời cơ hay đại loại thế. Đúng lúc Sora đang ngồi tại chỗ và bắt đầu cảm thấy chán nản, thì một bóng người xuất hiện trước mặt con bé.
“Chào buổi sáng, Sora.”
“À, Yoko, chào buổi sáng.”
Việc gọi tên nhau giữa Sora và Yoko đã trở nên khá quen thuộc. Con bé mỉm cười chào Yoko, đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút. Trong một thoáng, Sora còn tưởng là Maiki đến chào, trong lòng đã hồi hộp. Đối mặt với Maiki có phần mạnh mẽ, Sora quả thực cảm thấy e dè, nhưng cũng hiểu rằng anh ấy là một người bạn học tốt bụng. Mặc dù hiểu rõ, nhưng trong trạng thái không chuẩn bị tâm lý trước, vẫn sẽ phản xạ theo bản năng mà sợ hãi. Tuy nhiên, bây giờ thì cũng đã quen rồi.
“Hehe, cậu tưởng là Maejima sao?”
“Thật là! Đừng thế mà!”
Đối mặt với cô bạn nở nụ cười tinh quái, Sora lộ vẻ hơi không vui.
“Mình đùa thôi mà. Dạo này cậu thật sự trở nên cởi mở hơn nhiều, đó là điều tốt. Phần độc xướng dường như cũng kịp tập luyện xong, mình là bạn mà cũng thấy tự hào nữa đó. Theo tình hình hiện tại thì bên câu lạc bộ hợp xướng chắc sẽ không có vấn đề gì nữa rồi.”
Khi Yoko nói thế, tức là con bé còn chuyện khác muốn nói. Đối với người bạn đồng điệu đang nhanh chóng trở nên thân thiết này, Sora đang dần nắm bắt được tính cách của cô ấy.
“…Yoko, câu lạc bộ Văn học có chuyện gì à?”
“Cậu thông minh thật đấy, Sora. Về một hoạt động quan trọng cuối năm, mình muốn hỏi ý kiến cậu.”
“Ơ? Ơ ơ!? Cuối năm là buổi biểu diễn Giáng sinh sao?”
“Chuyện đó đương nhiên cũng quan trọng, nhưng mình muốn nói là một hoạt động không liên quan đến câu lạc bộ hợp xướng.”
Rốt cuộc là hoạt động gì nhỉ?
“Là Winter Comiket đó, mình đang nghĩ cậu có thể đi cùng mình không?”
Gì cơ, hóa ra là Winter Comiket à. Sora suýt chút nữa đã đáp lại như vậy, trong một khoảnh khắc suy nghĩ của con bé ngừng hoạt động. Cái gọi là Winter Comiket chính là hội chợ truyện tranh tự phát quy mô lớn được tổ chức vào cuối năm (Comic Market), đó cũng là hoạt động mà Yuri, mẹ kế của Sora và chị gái của Yuuta, từng rất thích. Yuri đã từng hứa với Sora, có một ngày cũng sẽ đưa con bé đi tham gia, nhưng mà…
“Thấy cậu chưa đi lần nào, vậy thì hay là chúng ta bắt đầu từ cosplay…”
“Y-Y-Yoko! Y-Y-Yoko Yoko Yoko!”
Sora vội vàng đứng dậy khỏi ghế, định bịt miệng Yoko.
…Thế nhưng, cuối cùng Sora không thể làm ra hành động kịch liệt đến vậy, chỉ cố gắng nháy mắt liên tục với Yoko. Sora thực sự không muốn Yoko nói ra những từ ngữ nguy hiểm như Winter Comiket hay cosplay ở những nơi như lớp học.
“Yên tâm đi, không ai nghe thấy đâu.”
Yoko thản nhiên nói với thái độ thoải mái, nhưng tình huống này đối với Sora lại khiến tim đập nhanh đến mức tưởng chừng như tiếng tim mình sắp lan khắp cả lớp học.
“Sao? Cậu đã bắt đầu lo lắng từ bây giờ rồi à? Vậy thì hay là cậu cứ chính thức trở thành cosplayer mới tại Winter Comiket, tiện thể rèn luyện sự tự tin cho phần độc xướng trong buổi biểu diễn Giáng sinh thì sao?”
“Ờ… Mình nghĩ thời gian của Winter Comiket phải sau đó chứ?”
“Bị cậu phát hiện rồi.”
Yoko nói như thể không có chuyện gì xảy ra.
“…Yoko.”
“Chuyện cosplay là đùa thôi, nhưng nếu tiện, mình nói thật lòng, cậu có thể đi Winter Comiket cùng mình không? Suy nghĩ nhé.”
Yoko cười nói xong, liền đứng dậy khỏi ghế, trên đường quay về chỗ mình lại quay người nói với Sora:
“Đương nhiên, nếu cậu chịu cosplay thì mình rất hoan nghênh đó.”
Quả bom mà Yoko ném ra khiến Sora đơ người tại chỗ.
Trong lúc Sora đang đơ người trong lớp học, Miyu, người chị thứ hai của gia đình Takanashi, lại đang ở giữa một bầu không khí ồn ào hoàn toàn trái ngược.
“Miyu, cậu sẽ đến dự tiệc của tớ chứ?”
“Cậu nói vớ vẩn gì thế! Miyu đã hẹn Giáng sinh với tớ rồi!”
“Cậu mới nói vớ vẩn! Miyu sẽ đi Tokyo Disneyland với tớ…”
Một nhóm nam sinh cùng khối đang vây quanh chỗ ngồi của Miyu, không ngừng tranh cãi. Còn các bạn nữ trong lớp thì đứng từ xa quan sát. Tuy nhiên, họ không hề nhìn Miyu, người đang được các bạn nam trong lớp yêu thích, bằng ánh mắt lạnh lùng, mà trong ánh mắt của những cô gái đó, còn có nhiều hơn sự đồng cảm kiểu “cậu vất vả rồi”.
Hiện tại, chuyện Miyu có một “bạn trai lớn tuổi có vẻ không mấy thành đạt” đã trở thành điều ai cũng biết, và dù đó không phải sự thật, các bạn nữ trong lớp vẫn dành nhiều thiện cảm cho Miyu.
**I. NHÂN VẬT CHÍNH**
* 瀬川佑太 (Segawa Yuuta)
* 小鳥游空 (Takanashi Sora)
* 小鳥游美羽 (Takanashi Miyu)
* 小鳥游雛 (Takanashi Hina)
* 沙夏 (Sasha)
* 織田萊香 (Oda Raika)
* 仁村浩一 (Ninmura Kouichi)
* 佐古俊太郎 (Sako Shuntarou)
**II. CHỨC DANH/VAI TRÒ THƯỜNG GẶP**
* 學生 (Gakusei): Học sinh, sinh viên
* 大學生 (Daigakusei): Sinh viên đại học
* 高中生 (Koukousei): Học sinh cấp 3
* 老師 (Sensei): Giáo viên, giảng viên
* 保育士 (Hoikushi): Giáo viên mầm non
* 監護人 (Kanhonin): Người giám hộ
* 會長 (Kaichō): Hội trưởng
* 路上觀察研究會 (Rōjō kansatsu kenkyūkai): Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố
* 模特兒 (Moderu): Người mẫu
* 設計師 (Dezainā): Nhà thiết kế
* 一家之主 (Ikkazunoaruji): Gia trưởng
* 舅舅 / Oji-san (cậu) / 叔叔 (Ojisan) / 哥哥 (Onii-chan): Người thân (Cậu, Chú, Anh)
* 法定代理人 (Hōtei dairinin): Người đại diện hợp pháp
**III. QUAN HỆ CHỦ ĐẠO**
* Gia đình: Chú/Cậu (Oji-san/Oji) - Cháu gái (Megumi, Sora, Hina); Anh trai (Onii-chan) - Em gái (Imouto); Mẹ (Mama) - Con gái (Musume)
* Trường học/Xã hội: Tiền bối (Senpai) - Hậu bối (Kohai); Hội trưởng (Kaichō) - Thành viên; Bạn bè (Tomodachi)
**IV. LƯU Ý VỀ XƯNG HÔ**
* Giữa Yuuta và ba chị em Takanashi: Sử dụng "Chú" hoặc "Cậu" (Oji-san/Oji) và tên riêng (Ví dụ: "Chú Yuuta", "Sora").
* Giữa Raika và Yuuta: Tôn trọng vai vế tiền bối - hậu bối, có thể cân nhắc sự thân mật nếu ngữ cảnh cho phép.
* Giữa các thành viên gia đình: Ưu tiên cách xưng hô thân mật (tên riêng, "Anh", "Chị", "Mẹ", "Ba").
***
Xinh xắn, dễ mến, lại còn chăm chỉ, Miyu (美羽) chẳng có điểm gì đáng ghét. Tuy việc con bé chiếm trọn sự yêu mến của các chàng trai cũng coi như là một vấn đề, nhưng Miyu chưa từng lấy đó làm điều để khoe khoang với ai.
Trong mắt những cô gái khác, Miyu lại khiến họ phải nghĩ rằng: Đúng là một cô gái xinh đẹp hiếm có, được các chàng trai chú ý cũng là lẽ thường tình.
Thế nhưng, liệu có thể làm bạn với Miyu lại là chuyện khác. Đối với các cô gái ấy, sự hiện diện của Miyu quá đỗi rực rỡ, khiến họ ngay cả dũng khí đứng cạnh cũng không có, cứ ngỡ như Miyu là người đến từ một thế giới khác vậy.
“Miyu! Cậu nói rõ với tên này giúp tớ đi, có vậy cậu ta mới bỏ cuộc!”
“Cậu định đón Giáng sinh cùng tớ mà phải không, Miyu?”
“Là tớ mới đúng chứ!”
Chỉ thấy Miyu nhìn những chàng trai đang lớn tiếng la ó, lộ ra vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
“Tớ xin lỗi nhé, Giáng sinh năm nay tớ đã quyết định sẽ đón cùng gia đình rồi.”
“““S-sao lại thế chứ…”””
Miyu nở một nụ cười rạng rỡ với mấy chàng trai đang tiu nghỉu kia, trong lòng thầm lặp lại lần nữa: “Mặc dù rất vui vì các cậu đã ngỏ lời, nhưng Giáng sinh này tớ thực sự đã quyết định sẽ ở bên những người thân yêu nhất của mình rồi.”
Trải qua một năm đầy sóng gió, có thể khép lại bằng câu nói này, Miyu không khỏi thầm cảm ơn ông già Noel.
Sau khi đã hoàn thành buổi kiểm tra “cuộc sống” của dì, rồi kết thúc “buổi huấn luyện nấu ăn hôm nay” của mình, tôi in bản báo cáo vừa mới làm xong, rồi vội vàng chạy đến trường đại học để nộp. Xong xuôi, tôi thậm chí còn không còn chút sức lực nào để ghé qua Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố (Rōjō kansatsu kenkyūkai), mà về thẳng nhà luôn.
Đến lúc này, tôi đã mệt đến rã rời. Tôi quẳng cặp xuống đất, rồi đổ ập xuống chiếc sofa phòng khách.
“Mệt… mệt chết mất…”
Vừa nhắm mắt lại, chỉ một lát sau tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Nằm ngủ trên ghế sofa, tôi không biết đã trôi qua bao lâu.
“Anh hai? Anh ngủ rồi sao?”
“Có vẻ là ngủ rồi, dù gì buổi sáng Chú (Oji-san) cũng trông rất buồn ngủ mà.”
…Là giọng của Sora (小鳥游空) và Miyu.
Trong lúc ý thức còn nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy giọng nói quen thuộc của hai đứa, tôi đồng thời cũng cảm thấy thật hạnh phúc.
“Chú (Oji-san) đang ngủ ~~”
Ừm.
“Á! Hina (小鳥游雛), đừng thế! Không được nhéo mũi Chú (Oji-san)!”
“Ồ ~~”
Chẳng biết từ lúc nào, hình như đã đến giờ mọi người về nhà.
“Anh Ninmura (仁村浩一) cũng nói, làm mấy cái báo cáo bổ sung mệt lắm. Chắc anh hai không có thời gian ngủ tử tế… Á! Hina! Không được trèo lên ôm anh!”
“Hina, Chú (Oji-san) đang ngủ đó! Không được làm phiền người ta!”
“Dạ ~~”
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi rất muốn tiếp tục nằm lì trong không gian dễ chịu này, nhưng tôi vẫn cố gắng xua tan ham muốn đó, rồi mở mắt ra. Bởi vì tôi phải dậy, chào đón mọi người về nhà mới được.
“Chào… mừng, khụ ha ~~…”
Tôi không thể nói trọn vẹn.
“Chào mừng mọi người đã về nhà.”
Tôi ngồi dậy nói lại lần nữa, ba chị em liền có những phản ứng khác nhau.
“Anh hai, ngủ ở đây sẽ bị cảm đó.”
“Tóc Chú (Oji-san) rối hết rồi kìa.”
“Chào buổi sáng! Chú (Oji-san)!”
Tôi ôm lấy Hina đang ngồi phịch xuống bụng mình, chống người dậy.
“Vì hôm nay có lớp dạy nấu ăn của dì, nên anh đã làm sẵn món ăn kèm cho bữa tối rồi. Món hôm nay là Chikuzen-ni (筑前煮) (Ghi chú: món hầm làm từ rau củ cùng thịt gà hoặc cá) và đậu đũa luộc, cùng với đậu phụ trộn ruốc thịt.”
Tuy tự khen mình thì không hay lắm, nhưng tôi tự nhận mình làm khá ổn. Tất cả là nhờ có dì cả.
“Ừm… Anh hai hình như tiến bộ nhanh hơn mình…”
Sora không hiểu sao, lại lẩm bẩm với vẻ mặt phức tạp. Phòng khách tràn ngập tiếng cười ấm áp, bầu không khí này thật tuyệt. Đúng lúc này, tôi chợt nghĩ đến một chuyện, đây đúng là cơ hội tốt.
“Ờ… Tiện thể mọi người đều ở đây, anh có chuyện muốn hỏi các em.”
Tôi trịnh trọng mở lời. Mặc dù đã băn khoăn rất lâu, nhưng bây giờ không thể trì hoãn thêm nữa.
Dù gì Tiền bối Raika (織田萊香) cũng không giúp được tôi chuyện này, nên tôi đành chọn cách đối mặt trực tiếp.
“Giáng sinh sắp đến rồi, Hina, con có muốn ông già Noel tặng quà gì không?”
Ở tuổi của Miyu thì rất có thể vẫn còn tin vào ông già Noel, còn Sora chắc hẳn đã biết rồi, nhưng tôi có thể khẳng định Hina là người nhiều khả năng còn tin nhất.
Vì vậy, tôi nghĩ hỏi như vậy là tốt nhất. Quả nhiên, Sora nhìn Hina một cái, rồi quay ánh mắt về phía tôi, dường như đã hiểu ý tôi.
“Đúng, đúng vậy, phải xin quà ông già Noel chứ. Vậy thì, Hina muốn gì nào?”
“Ưm ~~ Hina muốn… bé thỏ con!”
Hina giơ con búp bê thỏ trong tay lên, lớn tiếng nói.
“Ể? Lại muốn thêm một con nữa sao?”
“Bạn của bé thỏ con ~~!”
Ra là vậy. Yêu cầu của Hina là bé thỏ con số hai sao?
“Thế còn Sora?”
“…Em, em không sao cả… Chỉ cần Anh hai… không phải, chỉ cần ông già Noel… tặng là được rồi… Dù gì tùy tiện cũng được mà!”
Nhìn Sora đỏ bừng mặt trả lời như vậy, tôi thầm rên rỉ trong lòng. Kết quả là quyền quyết định lại giao cho tôi sao?
Đây là điều nan giải nhất đây.
“Ờ, thế còn Miyu?”
“Ể ~~ Em nên chọn gì đây nhỉ… Để em nghĩ một chút nha ~~ ♪ Hay là, em nên để chú (Oji-san) ông già Noel quyết định nhỉ?”
Xem ra quà Giáng sinh của Miyu cũng có thể sẽ do tôi quyết định. Nhưng tôi hỏi là vì tôi không rõ những cô gái ở tuổi Miyu và Sora rốt cuộc sẽ muốn những món đồ nào.
Nếu đã vậy thì tôi cứ hỏi ý kiến của dì thôi. Dù gì dì cũng từng là cô bé mười tuổi, mười bốn tuổi mà. Khoan đã, đó là chuyện của mấy chục năm trước rồi sao? Tôi như thể nghe thấy Ninmura (仁村浩一) từ xa trêu chọc mình, nhưng bây giờ tôi chỉ cần có ai đó để nương tựa là được rồi.
Tóm lại, lần tới khi dì đến thì sẽ bàn bạc với dì xem sao. Tôi ôm một tia hy vọng thầm nghĩ.
Thế nhưng, sau đó dì chẳng đến nữa.
Rõ ràng đã nói là cứ ba ngày sẽ ghé một lần, nhưng từ hôm đó đến giờ đã hơn một tuần trôi qua, điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ.
“…Lạ thật.”
Ban đầu, tôi có nhận được tin nhắn của dì nói có việc bận nên tạm thời không thể đến, nhưng sau đó cứ thế trôi qua một tuần. Thật ra, khi dì đến kiểm tra đột xuất tôi rất lo lắng, những lời cằn nhằn đó cũng khiến tôi nản lòng, đôi khi tôi thậm chí còn thấy khó chịu.
Thế nhưng, từ khi dì cứ ba ngày lại đến dạy tôi và Sora nấu ăn, lại còn không quên chuẩn bị thức ăn kèm cho chúng tôi, nỗi sợ hãi của tôi dành cho dì cũng dần phai nhạt. Một người cẩn thận từng li từng tí như dì lại không đến, càng khiến tôi để tâm.
“…Chú (Oji-san), bà dì (O-ba-san) không đến nữa à ~~”
Hina ngồi trên ghế sofa phòng khách, đặt ông Thỏ lên đùi, có chút buồn bã nói.
“Món thịt hầm khoai tây bà dì (O-ba-san) dạy con trước đây, con đã làm rất giỏi rồi, nhưng mà…”
“Món đó ăn hơi ngán rồi, nếu bà dì (O-ba-san) có thể dạy chị thêm vài món mới thì tốt biết mấy.”
Sora và Miyu cũng tỏ vẻ tiếc nuối vì dì đã lâu không ghé thăm. Nhìn thấy bộ dạng đó của ba đứa, tôi hạ quyết tâm, hơn nữa thời điểm nộp báo cáo cũng vừa kết thúc, tôi có rất nhiều thời gian.
“Mai là Chủ Nhật, chúng ta đi tìm bà dì (O-ba-san) nhé.”
Nghe thấy đề xuất của tôi, mắt ba chị em đều sáng lên.
Chúng tôi đi tàu điện từ ga Ikebukuro (池袋).
Giữa đường, từ chuyến tàu nhanh hạng trung tốc độ cao chúng tôi chuyển sang chuyến tàu chậm dừng ở mỗi ga, mất tổng cộng hai mươi phút để đến ngoại ô Tokyo (東京), cuối cùng cũng đến được đây.
“Từ lúc ra khỏi nhà ít nhất cũng phải mất bốn mươi lăm phút… Khoảng chừng đó thôi.”
Tôi cảm thấy đây là một khoảng cách không quá gần cũng chẳng quá xa.
“Ờ… Tôi nhớ hình như là chỗ này mà.”
Thật ra tôi muốn gọi điện trước rồi mới đến thăm, nhưng điện thoại của dì lại không mở máy, thêm nữa điện thoại nhà dì cũng không ai nhấc máy. Thành ra như vậy, tâm trạng hoài nghi ban đầu lại chuyển thành lo lắng, vì thế cuối cùng đành phải đến thăm đột xuất.
“…Ể?”
“Ở đây sao…? Sahari Ryōko (佐原良子)… Đúng rồi, chính là chỗ này.”
Thế nhưng, khi nhìn thấy tòa nhà trước mắt, chúng tôi đều sững sờ.
Bởi vì tòa nhà nằm ở vị trí được đánh dấu trên bản đồ, trông cũ kỹ hơn nhiều so với những gì chúng tôi tưởng tượng.
“Tuy không đến nỗi là khu chung cư đổ nát, nhưng mà…”
“Giống căn nhà trước đây của mình ghê ~~”
Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Nơi đây khiến tôi liên tưởng đến căn hộ mà Ninmura đang ở bây giờ, cả hai gần như tương đương nhau, hơn nữa căn hộ của dì dường như còn cũ kỹ hơn. Tóm lại, là như vậy đấy.
“Thật bất ngờ, không giống ấn tượng về bà dì (O-ba-san) chút nào.”
Miyu thay mặt chúng tôi nói ra tiếng lòng chung.
“Ừm, tôi cũng hơi bất ngờ. Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến nhà dì.”
Đây là một căn hộ hai tầng, mặc dù cầu thang bên ngoài đã gỉ sét, nhưng bên ngoài lại không thấy bất kỳ lá rụng hay rác rưởi nào chất đống. Vì vậy, đây hẳn là một căn hộ được quét dọn thường xuyên, tuy bề ngoài cũ kỹ nhưng vẫn được chăm sóc.
“Ờ… Là phòng số năm ở tầng hai phải không?”
Tôi bước lên cầu thang, đến trước cửa phòng treo số hai linh năm (205) rồi đưa tay gõ cửa.
“Dì ơi, dì có nhà không ạ? Con là Yuuta (瀬川佑太) đây.”
Nhưng không có tiếng đáp lại.
“Bà dì (O-ba-san), con là Sora, Takanashi Sora đây ạ.”
“Con là Miyu, bà dì (O-ba-san), bà có nhà không ạ?”
“Bà dì (O-ba-san) ~~ ♪”
Ba đứa cùng nhau đưa tay xinh xắn gõ cửa chào hỏi.
Mặc dù vẫn không có tiếng đáp lại, nhưng lần này lại nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong nhà.
“Dì ơi? Dì có trong đó không ạ? Dì ơi, con là Yuuta!”
Nếu gõ nhầm nhà sẽ rất khó xử, nhưng tôi vẫn quyết định gõ cửa lần nữa. Đúng lúc tôi giơ tay lên, thấy tay nắm cửa trước mặt bắt đầu xoay, và người xuất hiện sau cánh cửa đang mở là dì, mặc chiếc áo bông chần và dán miếng dán hạ sốt; tiện thể nói luôn, chiếc áo bông chần có nền màu hồng, và có họa tiết gà con màu vàng.
Lúc này chúng tôi mới hiểu ra, dì, người mặc chiếc áo bông chần có vẻ rất hợp với sở thích của Hina, đúng như chúng tôi lo lắng, đã đổ bệnh ở nhà.
“Dì nên liên lạc với chúng con sớm hơn chứ.”
“Chỉ là còn chút sốt thôi, không sao đâu, các con không cần lo lắng quá.”
Dì vừa nói vừa đưa tay định dọn chiếc chăn bông đang trải dưới đất. Sora và Miyu thấy vậy, lập tức chạy đến từ hai bên kéo tay dì lại.
“Bà dì (O-ba-san), bà đừng khách sáo, bà phải nằm nghỉ mới đúng chứ ạ.”
“Đúng vậy đó, bà dì (O-ba-san).”
“Có khách đến thăm, sao ta có thể nằm được?”
Mặc dù dì vẫn nói chuyện với giọng điệu uy nghiêm như mọi khi, nhưng một bệnh nhân mặc áo bông chần hình gà con, chỉ khiến vẻ uy nghiêm đó không chút thuyết phục. Sora và Miyu chúng nó cũng nửa dỗ dành nửa kéo dì ngăn không cho dì đứng dậy.
“Xin bà đừng để ý những chuyện này, cứ nằm nghỉ dưỡng bệnh đi ạ. Đã bị sốt thì càng không thể dậy được. Chúng con bình thường cũng để bà thấy nhiều cảnh khó coi rồi mà.”
“Chuyện nhỏ này đâu có tính là gì… hụt!”
Tiếng thở gấp gáp của dì phản ánh sự thật là dì vẫn đang sốt.
Nhìn bộ dạng dì như vậy, Sora và Miyu không mất nhiều thời gian đã ép dì quay về giường.
Căn nhà của dì so với căn nhà tôi từng ở thì nhiều nhất cũng chỉ rộng hơn một phòng, bếp cũng chỉ được ngăn cách với phòng khách bằng một cánh cửa kính, ngoài ra còn có một căn phòng được ngăn bằng cửa giấy. Hiện tại, khi chiếc chăn bông được trải giữa phòng khách, với mật độ dân số bốn chúng tôi cộng thêm dì như vậy, nơi đây trở nên chật chội không ít.
“…Nếu ta biết các con sẽ đến, ta đã ngủ trong phòng ngủ bên trong rồi. Nếu ở một mình thì ở đây gần bếp hơn, như vậy sẽ tiện hơn…”
Dì nói chuyện nghe có vẻ vội vàng hơn bình thường, vừa nói vừa có chút ngượng nghịu.
Dì chắc là cảm thấy việc trải chăn bông ngủ ở phòng khách trông lôi thôi, nhưng khi cơ thể không khỏe thì tiện lợi là quan trọng nhất, hoàn toàn không cần để ý.
“Bà dì (O-ba-san) sốt hả? Nóng nóng hả? Hina giúp bà dì (O-ba-san) ‘đau đau bay đi’ nha ~~”
Hina chìa bàn tay nhỏ xíu về phía dì đang nằm trong chăn, làm động tác xua sốt khỏi trán.
“Để con nấu cháo cho.”
“Chị ơi, em cũng giúp với.”
Hai chị em tích cực đứng dậy. Tôi giao bếp cho Sora và Miyu, để Hina ngồi cạnh tôi, sau đó xem xét tình hình xung quanh dì.
Bên gối của dì có hộp miếng dán hạ sốt, và bình nước nóng cùng cốc đựng trà. Thế nhưng nhìn hộp miếng dán hạ sốt đã trống không, dì có lẽ đã nằm ở nhà suốt một tuần rồi.
“Dì có ăn uống đầy đủ không?”
“…Ta có ăn, đừng lo.”
“Dì chỉ cần nói với chúng con một tiếng, chúng con có thể mang đồ qua mà.”
“Chỉ chuyện nhỏ này, không cần phải gọi các con đến đâu.”
Dì vẫn bướng bỉnh như vậy, nhưng ánh mắt dì nhìn tôi so với bình thường dường như ôn hòa hơn nhiều.
“Ta thường xuyên bị bệnh như thế này vào lúc giao mùa. Mặc dù ban đầu sẽ rất khó chịu, nhưng sau một thời gian chỉ còn sốt thôi, nằm nghỉ tự nhiên sẽ khỏe.”
“Nhưng mà…!”
“So với ta, Yuuta, con dẫn mấy đứa trẻ này đến đây, đáng lẽ phải suy nghĩ kỹ hơn chứ. Nếu ta bị cúm, rất có thể lây sang chúng nó đó. Con ít nhất cũng nên mang khẩu trang đến chứ.”
À, tôi đã sơ suất rồi.
“Thật là…”
Dì thở dài trong chăn, có vẻ hơi thất vọng.
Thế nhưng dì lập tức lại nhìn tôi bằng ánh mắt thân ái.
“Tuy nhiên… cảm ơn con đã lo lắng cho ta.”
“Ể?”
“Tuy chỉ là cảm lạnh, nhưng một khi đã sốt, cơ thể không thể cử động, thật sự rất khó chịu. Nghĩ đến lúc như vậy có người đến quan tâm mình, thật là một điều an ủi biết bao.”
“Sau này có chuyện gì, dì cứ nhanh chóng liên lạc cho con, để con giúp đỡ ạ. Hơn nữa chúng ta cũng ở gần nhau mà… À, dì không liên lạc với con của dì, có sao không ạ?”
Mặc dù phải gọi họ là anh chị họ của tôi mới đúng.
“Không cần đâu, vì mấy đứa nhỏ đó bây giờ không ở Nhật Bản.”
“Nói vậy, họ ở nước ngoài? Đi du lịch hay công tác ạ?”
“Không phải cả hai, chúng nó làm việc ở nước ngoài. Hai đứa con ta đều làm ở công ty nước ngoài, cuối cùng đều được điều chuyển đến tổng công ty ở nước ngoài cả rồi. Chúng nó có vẻ bận lắm, hai năm chưa chắc đã về một lần.”
Nghe thấy điều mà tôi chưa từng biết này, tôi ngạc nhiên mở to mắt.
“Dù sao chúng nó cũng hơn Yuuta con đến mười tuổi… Nói vậy thì các con hình như không có mấy cơ hội gặp mặt nhỉ. Lúc Yūri (祐理) kết hôn, cả hai đứa đều ở nước ngoài nên cũng không tham dự; ngay cả lễ cưới của chính chúng nó cũng được tổ chức ở nước ngoài, vì thế người từ Nhật Bản sang tham dự chỉ có một mình ta thôi.”
Nói vậy thì, cơ hội tôi gặp gỡ họ hàng, nhiều nhất cũng chỉ là những dịp cưới hỏi tang ma.
Nghĩ vậy, việc có thể thường xuyên gặp gỡ dì như bây giờ, càng khiến tôi cảm thấy thật kỳ lạ.
Sora và Miyu đang cố gắng nấu ăn trong căn bếp không quen thuộc. Mùi hương bay ra từ bếp, cho tôi biết chúng nó không chỉ nấu mỗi cháo.
“Á! Trứng hết hạn rồi.”
“Hết hạn một hai ngày không sao đâu.”
“Không được. Bà dì (O-ba-san), lúc khỏe mạnh có thể không sao, nhưng lúc không khỏe thì tuyệt đối không được.”
Miyu kiên quyết nói.
“Chị ơi, em đi mua cái mới về ngay, đợi em một chút nhé.”
“Phiền em nhé, Miyu.”
Thấy Miyu định chạy ra ngoài như vậy, tôi vội vàng gọi cô bé lại.
“Nếu đã vậy thì anh đi là được rồi.”
“Ưm ~~ Không sao chứ ạ?”
“Có gì mà phải lo chứ?
Nghe Sora nói vậy, tôi đặt những quả trứng mua về vào tủ lạnh. Tủ lạnh gần như trống trơn, sạch sẽ như vừa được dọn dẹp tổng thể, điều này cho tôi biết rõ ràng rằng dì tôi gần như không thể đi chợ trong thời gian bị ốm.
Tôi thấy dì ăn gần hết cháo rồi mới mở hộp đào đóng hộp mua về, món ăn truyền thống dành cho người bệnh. Dì có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi nhận lấy quả đào ngâm siro, dì vẫn ăn ngon lành.
“Chú ơi! Cháu Hina cũng muốn!”
Yêu cầu của Hina tất nhiên nằm trong dự đoán của tôi, nên tôi đã mua hai hộp.
Sau khi chuẩn bị xong đào cho cả Hina, Sora và Miyu, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp phòng.
Ăn xong đào, Sora và các chị lập tức bắt tay dọn dẹp nhà bếp.
“Việc nấu nướng phải bao gồm cả công việc dọn dẹp mới hoàn thành được chứ!”
Đó là lời dạy nghiêm khắc của dì trước đây.
Căn bếp nhỏ xíu bỗng chật chội vì ngoài Sora và Miyu, Hina cũng chạy đến góp vui. Dù tôi cũng muốn giúp đỡ, nhưng vì quá đông nên bị đuổi ra ngoài.
Thấy mọi người hăng say làm việc, dì đột nhiên lên tiếng:
“Căn nhà này nhỏ và cũ, chắc các cháu cũng thấy ngạc nhiên lắm nhỉ?”
“Hả? Sao… sao lại thế ạ?”
“Đừng khách sáo nữa, dù sao đây cũng là căn hộ nhỏ và cũ thật mà. Cháu nhớ chồng tôi mất không lâu trước khi bố mẹ cháu mất chứ? Lúc đó, con gái út nhà tôi cũng đang là sinh viên đại học, đúng lúc cần nhiều tiền, nên chúng tôi mới vội vã chuyển đến căn hộ này vì giá thuê rẻ, rồi cứ thế mà ở lại.”
Dì nói với vẻ mặt đầy hoài niệm.
“……Lúc đó, nếu tôi có dư dả hơn một chút, thì có lẽ đã có thể nhận nuôi cháu và Yūri. Giờ nhìn thấy cháu, tôi lại cảm thấy nếu hồi đó tôi nỗ lực hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.”
“Hả? Dì đang nói đến…”
“Tôi nghĩ rằng giờ đây ba chị em Sora có thể sống cùng nhau, tất cả đều nhờ cháu đã cố gắng hết sức để bảo vệ các cháu. Dù câu nói ‘Có chí thì nên’ nghe rất quen thuộc, nhưng để thực hiện nó lại rất khó khăn.”
Dì nhìn tôi với nụ cười dịu dàng. Đột nhiên, nụ cười của dì lại chồng chéo lên nụ cười của chị Yūri trong kí ức tôi.
Mặc dù hai người không giống nhau, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt dì rất giống với chị gái.
“Tôi nghĩ cháu vẫn còn rất nhiều việc không thể tự mình giải quyết, và sống cùng nhau đồng nghĩa với việc phải gánh vác những khó khăn cho nhau. Nhưng nếu vẫn muốn ở bên nhau như vậy, thì chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho nhau.”
Dì nhìn về phía ba chị em đang ở trong bếp. Hina cũng đang nô đùa ở chân hai chị.
“Đừng thế nữa, Hina, bọt sẽ bay lung tung đó~~”
“Chị ơi, bong bóng ♥”
“Đừng mà~~ Hina~~!”
Hình ảnh ba chị em vui đùa vui vẻ là cảnh thường thấy ở nhà Takanashi.
Nhưng cái gọi là “thường thấy” thực chất là điều vô cùng quý giá.
“Cháu đã làm rất tốt.”
Lời nói dịu dàng đó chạm đến tận đáy lòng tôi.
Nhưng chưa kịp để niềm xúc động đó lắng xuống, dì lại không quên cảnh cáo tôi.
“……Dù nói vậy, nhưng cuộc sống tuyệt đối không được bừa bộn; đặc biệt là chế độ ăn uống, nếu không chú ý sẽ ảnh hưởng đến mọi thứ. Tất nhiên, dọn dẹp và lau dọn cũng rất quan trọng, còn cả đôi tất của cháu nữa, gần như sắp thủng rồi đúng không? Phải nhớ giữ gìn quần áo cẩn thận. Nói mới nhớ, dạo gần đây cháu cứ ăn mặc luộm thuộm từ sáng sớm… Này! Yuuta! Cháu có đang nghe không?”
Dù dì chuyển sang trạng thái cằn nhằn giữa chừng, nhưng hôm nay tôi không những thấy mình có thể nghe dì dạy bảo một cách thoải mái, mà khóe miệng còn nở một nụ cười nhẹ.
Nghe dì cằn nhằn Yuuta như một bản nhạc nền, ba chị em đứng trong bếp lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Bản thân Sora cũng thấy không thể tin được.
Nói cho cùng, dì là người khá nghiêm khắc, mỗi lần gặp mặt đều khiến Sora vô cùng hồi hộp.
Nhưng dù không phải là căn nhà đẹp đẽ gì, căn hộ của dì lại tràn ngập không khí ấm cúng, giống như căn hộ Hachōji mà các cháu nhớ nhung vậy.
“……Chị, chị còn nhớ không?”
Miyu thì thầm bên tai Sora, còn Hina thì đang chơi bong bóng bên cạnh hai người.
“Lúc chị Yūri mới đến, em đã lỡ uống phải chai nước bố để mấy ngày rồi bị đau bụng… rồi chị Yūri đã nổi giận với bố.”
“Ừm, em nhớ mà. Chị Yūri nổi giận rất đáng sợ.”
“Nhưng mà, bình thường chị ấy rất ân cần với chúng ta… thật sự… là quan tâm đến chúng ta từ tận đáy lòng.”
“Đúng rồi, dù sao chị Yūri cũng là mẹ của Hina mà.”
Hina có nghe thấy cuộc trò chuyện của hai chị hay không thì không biết, chỉ tiếp tục chiến đấu với những quả bong bóng.
“Cảm giác… như là…”
Âm thanh nghiêm khắc nhưng ấm áp từ phía sau khiến Miyu nhớ lại cảm giác đó trong lòng.
“……Ừm, đúng vậy.”
“Hina thích dì. Dì ơi, dì ơi, nhìn này, Hina làm chú thỏ rồi nè!”
Lời nói ngây thơ của Hina có lẽ là câu trả lời đơn giản và chính xác nhất.
Dù người quan trọng đã mất đi sẽ không bao giờ trở lại, nhưng Sora và các chị rất vui vì giờ đây họ có người đến thăm mình khi ốm đau.
Vì lo lắng ở lại lâu sẽ khiến dì mệt mỏi hơn, chúng tôi ở nhà dì khoảng một tiếng rồi mới ra về. Tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt không muốn rời đi của các cháu.
“Dì nói sẽ đến nhà chúng mình nữa nè, tuyệt quá~~ ♥”
Hina hào hứng vung vẩy tay còn lại chưa bị nắm.
Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Đúng rồi, Hina, chú cũng mong dì mau khỏe lại để đến nhà chúng mình nữa nha.”
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ không nghĩ như vậy, nhưng tình cảm hiện tại là hoàn toàn chân thật.
Ngay cả trước đây, tôi cũng hiểu dì cằn nhằn là vì thương chúng tôi, nhưng dù thế nào tôi cũng không thể rũ bỏ cảm giác như bị giám sát. Nhưng hôm nay, dì lại cho tôi cảm giác khác; tôi không nói đến việc dì đang nằm trên giường vì ốm nên thiếu quyết đoán…
“Bởi vì… là người nhà mà.”
Tôi thẳng thắn thốt lên.
“Chắc em cũng thích dì lắm.”
Sora mỉm cười nói.
“Hồi chị Yūri còn sống, em hầu như không bao giờ giúp chị ấy nấu ăn, nên… cảm giác dì dạy em nấu ăn giống như được mẹ dạy vậy… em rất thích điều đó.”
“Đúng vậy… đó là một… cảm giác kì lạ, đáng nhớ.”
Miyu cũng tán thành, tôi phần nào hiểu được tâm trạng của các cháu. Dì kể lại những chuyện cũ cũng khiến tôi nhớ đến chị Yūri. Có lẽ vì thấy buồn chán, Hina cũng bắt đầu góp lời.
“Hina cũng muốn học nấu ăn!”
“Cháu còn nhỏ quá!”
“Con muốn học mà~~ Rồi á, khi mẹ và ba về, Hina sẽ nấu ăn cho họ ăn ♥”
Tôi không nói nên lời, khi tôi chưa kịp phản hồi, Miyu đã nắm lấy tay Hina đang vẫy vui vẻ.
“Hina, cháu không mời chúng ta ăn sao? Quá đáng quá đi~~”
“Có chứ!”
“Ừm! Tốt lắm ♥”
“Tốt lắm~~ ♥”
Hina ôm chặt lấy chân Miyu, bắt chước nói.
“Đừng thế nữa, khó đi lắm này.”
Miyu vừa nói vừa nắm tay Hina, vừa chạy vừa nhảy dẫn đầu.
“Chú ơi! Chị ơi! Mau theo không thì bỏ lại đấy!”
Nói xong, Miyu quay đầu lại, rồi hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười quyến rũ.
“Nhưng mà, chị ấy có lẽ thích thế hơn đúng không?”
“M-M-M-Miyu!”
“Ahaha! Đùa thôi mà ♥”
Lát nữa Miyu dường như đã nói chuyện với Sora những điều chỉ có hai người mới hiểu, và xem ra, Miyu thực sự định cùng Hina chạy đến ga trước rồi.
“Ơ! Đợi đã! Miyu!”
“Mau theo kịp nhé!”
“Mau theo kịp~~”
Dưới sự thúc giục của Miyu và Hina, chúng tôi cứ thế chạy đến ga như đang chơi trò chơi ma.
Sau đó, chuyện tham quan buổi diễn kịch Giáng sinh mà Sora nhất quyết không đồng ý, nhờ sự can thiệp của dì sau khi hồi phục, đã được giải quyết ngay lập tức.
“Buổi diễn kịch Giáng sinh? Thế thì chúng ta nhất định phải đi xem.”
“……Dì… dì ơi…”
Dì vẫn mặc tạp dề đang ngồi uống trà trên ghế sofa ở phòng khách, nở một nụ cười tươi tắn nói.
“Được chứ? Sora.”
“Ưm ưm~~!”
Sora mặc tạp dề dễ thương, túm chặt vạt áo, mặt đỏ bừng.
Có vẻ như ngay cả khi chúng tôi năn nỉ cũng không chịu gật đầu, Sora cũng không thể chống lại quyết định dứt khoát của dì.
“Thật đáng mong chờ. Nói đến Giáng sinh những năm gần đây, dì chỉ chú ý đến dấu hiệu trên lịch thôi…”
“Ư… ưm… em biết rồi…”
Thấy Sora mặt đỏ bừng gật đầu đồng ý, dì cũng vui vẻ nở nụ cười. Dù Sora ngại ngùng khi để mọi người xem mình biểu diễn, đồng thời cũng vui mừng vì mọi người đã đến xem.
“Dì ơi, Giáng sinh hôm đó sẽ rất bận rộn đó. Buổi sáng phải đi nhà trẻ của Hina, sau đó là buổi diễn kịch hợp xướng của Sora.”
“Hôm đó dì sẽ xin nghỉ, không sao… ồ, nói đến chuyện này, bữa trưa cho buổi lễ Giáng sinh của Hina, các cháu định xử lý thế nào?”
Dì cười một nụ cười đến nỗi tôi muốn dùng từ “cười gian” để mô tả, nhìn tôi và Sora luân phiên.
Đúng rồi, còn chuyện hộp cơm trưa nữa.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Trước đây vì dì bị ốm nên chúng tôi đã quên mất chuyện này.
“Con làm.”
“Con làm.”
Tôi và Sora đồng thanh nói to, tôi không có ý định nhường nhịn.
“Cảm giác… các cháu đều rất kiên quyết với vấn đề này nhỉ.”
Dì dùng ngón tay ấn vào giữa trán, làm động tác như bị đau đầu.
“Yuuta, sao cháu lại muốn làm hộp cơm trưa đến thế?”
“……Ư… ưm~~”
Dù tôi muốn trả lời, nhưng trước mặt Sora và các chị thì hơi khó nói.
“Vì con là người giám hộ mà. Trước đây không phải vì quá bận nên đến khi Sora bị ốm con mới phát hiện ra sao? Nên con…”
“Gì chứ! Anh! Anh vẫn còn để ý chuyện đó sao!? Không cần phải để tâm đến thế đâu!”
Sora trừng mắt nhìn tôi không vui.
“Em đã nói sẽ cố gắng rồi, thế là được rồi!”
“Nhưng mà, cháu còn bài hát solo của câu lạc bộ, điểm thi cháu cũng chưa cho anh xem nữa.”
“Đ-Đ-Điểm thi không sao đâu! Chắc chắn sẽ vào trường mình muốn rồi!”
Sora bất ngờ hét lên.
“Hợp xướng em cũng tham gia tập luyện buổi sáng đầy đủ, sau giờ học cũng có chị Kin giúp đỡ…”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì hết! Anh ngốc nghếch! Em muốn làm mà!”
Tôi thực sự không hiểu Sora muốn nói gì.
“Nhưng mà, chính vì thế mà cháu bị ốm đúng không! Nếu chuyện tương tự xảy ra lần nữa, anh sẽ không biết mặt mũi nào gặp chị và anh rể! Huống chi nếu cháu dùng thời gian trước khi tập luyện để làm hộp cơm trưa, thì làm sao có thời gian ngủ đây!”
Thấy không, dù nghĩ thế nào thì tôi cũng đúng hơn. Nhưng Sora không chịu chấp nhận, Miyu cũng đang nhún vai, vẻ mặt bất lực. Có vẻ như tôi vẫn chưa nắm được trọng tâm vấn đề.
“Ra thế.”
Dì chậm rãi gật đầu, dường như đã hiểu rõ tình hình.
“Dì đã hiểu lí do của cả hai cháu. Nhưng mà, dường như hai cháu không có điểm chung nào cả.”
Trước lời trách mắng bình tĩnh của dì, chúng tôi không khỏi bối rối.
Dì quay đầu nhìn một chút, rồi nhìn về phía nàng công chúa đáng yêu nhà chúng tôi.
“Hina, cháu muốn ăn hộp cơm trưa của ai?”
Bị hỏi đột ngột như vậy, Hina đang chơi với chú thỏ cũng sững lại.
“Hộp cơm trưa? Hộp cơm trưa Giáng sinh?”
“Hina, Hina! Cháu sẽ muốn ăn hộp cơm trưa của chú chứ!”
“Hina! Chị sẽ làm hộp cơm trưa ngon lành cho cháu!”
Hina suy nghĩ một chút, rồi nói với nụ cười rạng rỡ:
“Mẹ! Hina muốn ăn hộp cơm trưa của mẹ!”
“……Hina, chuyện này…”
Khuôn mặt dì hoàn toàn tối sầm lại, như thể mình vừa nói ra điều gì không nên nói vậy.
Đó là câu trả lời hết sức đương nhiên, nhưng chúng tôi lại bất lực.
Hina đến giờ vẫn chưa hiểu được sự thật rằng bố mẹ đã không còn nữa, chúng tôi cũng vẫn chưa biết nên giải thích với cháu như thế nào.
“Hina, về chuyện này…”
Khi Sora và các chị vẫn chưa biết nên giải thích thế nào, tôi đã bước đến, ôm Hina rồi nói:
“Ừm… chú hiểu rồi. Nhưng mà, điều đó có lẽ rất khó, và mẹ cũng nói Giáng sinh không thể đến.”
“Hu… chú… đúng rồi…”
Thấy Hina vẻ mặt buồn bã, tôi bế cháu lên.
“……Xin lỗi, Yuuta.”
“Không sao đâu ạ, không cần phải để tâm.”
Tôi cười nói với dì. Hôm đó, chuyện hộp cơm trưa tạm thời được gác lại.
Tối hôm đó, sau khi dỗ Hina ngủ, tôi đến phòng khách tối tăm, xem album ảnh.
Tôi nhìn những bức ảnh của ba chị em và chị Yūri, muốn tìm xem có bức nào chụp hộp cơm trưa hay không.
Nếu tìm được manh mối để thỏa mãn phần nào mong muốn của Hina thì tốt biết mấy… ban đầu tôi nghĩ vậy.
“……Chưa ngủ được à?”
Miyu nhẹ nhàng bước đến phòng khách.
“Ừm~~ Dạo này cứ phải làm báo cáo, hình như đã thành cú đêm rồi.”
“Hehe! Nói dối.”
Miyu dùng động tác thuần thục vén mái tóc vàng, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Chuyện hộp cơm trưa, chị ấy cứ nhất quyết không chịu nhường, xin lỗi nhé.”
“Hả? K-Không… không sao đâu, thực ra cháu không cần phải để tâm đến thế, nhưng mà… rốt cuộc là tại sao vậy?”
“Chắc em biết rồi, nhưng mà… đó là lí do mà em không thể nói ra.”
“Sao lại thế chứ…”
“Hehe! Cứ luôn dựa dẫm vào người khác thì quá bất cẩn rồi, chú à.”
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thực sự không biết phải làm sao. Lúc này, Miyu hơi cúi đầu xuống.
“Chú ơi, em có thể dựa vào chú gần hơn một chút được không?”
“Hả?”
Tôi còn chưa kịp xác nhận, Miyu đã dựa đầu vào vai tôi.
“M-M-M-Miyu?”
“……Đôi khi em thấy Hina thật hạnh phúc, mọi người đều lo lắng cho cháu ấy.”
“Hả!? T-T-Tôi cũng rất quan tâm đến Miyu mà!?”
“Hehe! Em biết mà. Em không có ý đó.”
Miyu nói xong rồi đưa tay lên, lật album ảnh đang đặt trên đùi tôi.
“Có những kỉ niệm đẹp đẽ… lại rất yêu mẹ, Hina nhất định rất hạnh phúc.”
Tôi không nhìn thấy được biểu cảm của Miyu, lúc này có lẽ cô ấy đang khóc.
“Rõ ràng là cùng là kỉ niệm trước 3 tuổi, tại sao em lại không nhớ gì cả.”
Giọng nói cô đơn của Miyu chạm đến trái tim tôi.
“Mẹ em đã rời khỏi nhà khi em mới 3 tuổi, sau đó thì… không liên lạc nữa. Nhưng mà, em lại không cảm thấy cô đơn lắm đâu. Bởi vì, em thực sự không nhớ gì cả.”
Lí do tại sao Miyu không có ảnh chụp lễ Shichi-Go-San lúc 3 tuổi, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.
Nhưng lúc này, tôi lại chẳng biết nên nói gì để an ủi cô ấy…
Ngày hôm sau, như thường lệ tiễn ba chị em đến trường, tôi gọi điện cho dì.
“Con có việc muốn nhờ dì. Con muốn làm lại hộp cơm trưa của chị Yūri.”
Đó là kết quả sau một đêm suy nghĩ. Giờ đây, tôi cuối cùng cũng hiểu mình nên làm hộp cơm trưa như thế nào cho Hina rồi.