Tôi sẽ dịch đoạn văn theo yêu cầu, tuân thủ các quy tắc đã nêu. Dưới đây là bản dịch:
---
"Raika không biết cười sao?"
Chuyện xảy ra hồi tiểu học, cô bé ngồi bàn trên quay lại hỏi Raika như thế.
Ban đầu Raika không biết phải phản ứng thế nào, chỉ nghiêng đầu nhẹ chờ đợi phản ứng của đối phương.
Nhưng người kia không hề có phản ứng như cô mong đợi, thậm chí còn nói những lời tàn nhẫn: "Raika đáng sợ quá, tớ không thích chơi cùng cậu".
Tuy nhiên, trước những lời lẽ thẳng thừng đặc trưng của trẻ con, Raika không hề tổn thương mà bình thản chấp nhận. Từ nhỏ cô đã hình thành thói quen suy nghĩ mọi thứ theo trình tự nên rất kém xử lý tình huống bất ngờ. Nhiều lúc Raika chỉ đứng thừ người ra, tự chìm đắm trong suy tư.
Ví dụ như khi thấy bạn ngã khóc, Raika sẽ nghĩ:
Tại sao bạn ấy khóc? Vì đau. Đau là do bị thương. Máu chảy nhiều hơn tưởng tượng. Có lẽ thực ra không đau lắm. Có thể chỉ vì thấy máu nhiều nên sợ mà khóc. Như vậy thì cô giáo đã nói nếu vết thương bẩn, vi khuẩn sẽ xâm nhập. "Vi khuẩn" thực chất là cách gọi chung cho các loại vi trùng, vi sinh vật có hại, virus - sách viết thế.
Khi chất độc hại xâm nhập cơ thể, người ta sẽ ốm, trường hợp xấu nhất là tử vong. Điều này cô cũng đọc trong sách. Nếu người đang khóc trước mặt cô ốm hoặc chết, cô sẽ nghĩ sao? Vì chưa từng trải qua nên không biết.
Nếu chính cô bị thương thì sao?... Chắc sẽ đứng dậy, rửa vết thương rồi nhờ cô giáo sát trùng. Vậy tại sao bạn ấy chỉ khóc mà không làm thế? Không hiểu nổi.
Trong đầu cô bé Raika luôn chất đầy những suy nghĩ kiểu đó.
Vì thế khi phát hiện mình không biết cười, cô cũng cố gắng phân tích nguyên nhân.
Hoàn toàn không phải vì không vui hay vô cảm.
Khi ăn đồ ngọt, cô biết mình thấy ngon và muốn ăn thêm; xem phim buồn cũng đồng cảm với nhân vật. Nhưng đơn giản là không biết cách cười. Đây quả là vấn đề nan giải.
Nỗi băn khoăn này đã chiếm lấy tâm trí Raika suốt thời gian dài.
Sau này, Raika vào đại học.
Dù được giáo viên khuyên nhắm các trường top đầu, cuối cùng cô chọn Đại học Văn khoa Tama gần nhà. Raika cho rằng thời gian đi lại và sống tự lập là vô nghĩa.
Hơn nữa, với cô còn có vấn đề quan trọng hơn học tập và việc làm.
- Tại sao người ta lại cười?
Đây quả là câu hỏi hóc búa.
Liệu mình có tìm được đáp án không?
Mang theo hy vọng và lo âu bước vào giảng đường, Raika nhanh chóng thất vọng.
Vô số đàn ông vây quanh.
Những lời mời mọc na ná nhau.
Giao lưu, tiệc tùng, câu lạc bộ.
Raika tưởng rằng thoát khỏi lịch trình gò bó thời phổ thông, trở thành sinh viên tự do sẽ gặp được nhiều người đa dạng. Nhưng thực tế, những kẻ tiếp cận cô đều nói những điều giống nhau.
Ban đầu Raika còn thử nhận lời mời, nhưng lần nào cũng vậy.
Điều khiến cô thất vọng nhất là nụ cười của các sinh viên.
Những khuôn mặt cười giả tạo dù trong lòng chẳng vui khiến Raika kinh tởm.
Chẳng mấy chốc, Raika bắt đầu từ chối mọi lời mời. Nhưng đàn ông vẫn không ngừng tiếp cận.
Không chỉ trong trường, cả sinh viên trường khác cũng tìm đến.
Qua phản ứng của người khác, Raika hiểu nhan sắc mình thuộc dạng "gây chú ý". Đặc biệt từ mùa xuân năm 15 tuổi, vòng một phát triển vượt trội càng thu hút ánh nhìn.
Nhưng cô không ngờ mình trở thành tâm điểm đến thế. Dù nghĩ tình hình sẽ lắng xuống theo thời gian nhưng mọi chuyện không đơn giản. Khi Raika bắt đầu chán ngán cuộc sống đại học thì điều kỳ lạ xảy ra.
Một buổi trưa, Raika hiếm hoi dùng bữa một mình ở căng tin.
Những gã đàn ông hay vây quanh nói chuyện phiếm hôm nay biến mất. Đang phân vân tìm nguyên nhân, cô chợt nhận ra gã đàn ông mập mạp đeo kính đang ngốn cơm cà ri tonkatsu ở cùng bàn.
Đó là Sako Shuntarou.
Bắt gặp ánh mắt Raika, Sako hét lên: "Tôi không chia đâu!" rồi dùng tay che chắn mâm cơm. Hóa ra lũ đàn ông kia vắng mặt là do hắn.
Điều lạ là ánh mắt soi mói thường thấy ở đám đàn ông không xuất hiện nơi gã này.
"Xin lỗi, chuyển giùm tôi lọ tương cà được không? Oda Raika."
Đang suy nghĩ, Raika giật mình khi bị gã chủ động bắt chuyện. Cô đưa lọ tương cà cho hắn.
"Cậu biết tôi?"
"Ừ thì, nghe nói cô là người phụ nữ đau vai gáy nhất trường."
"Quấy rối tình dục."
Nghe vậy, gã mập mặt nhờn nhợt nở nụ cười đắc ý.
"Nhưng cô không để tâm đâu nhỉ? Hoa khôi băng giá."
Đúng như lời hắn nói. Raika bỗng thấy hứng thú với gã này, nảy ra ý nghĩ: Kết bạn với hắn có lẽ sẽ xua đuổi được lũ đàn ông khác.
Thế là Sako Shuntarou và Oda Raika gặp nhau, Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố ra đời.
Nội dung hoạt động là "quan sát con người", bao gồm câu hỏi dai dẳng của Raika: Tại sao người ta cười?
Câu lạc bộ này được thành lập để tìm câu trả lời.
"Cứ như bị ai đó theo dõi vậy."
Tôi bước trong khuôn viên trường, cảm nhận rõ ánh mắt dò xét.
Ban đầu tưởng tưởng tượng, nhưng không phải.
Nhóm sinh viên ngồi ghế đá đổi chủ đề khi thấy tôi từ cổng vào; người đi ngược chiều đều ngoái lại nhìn; cả cặp đôi vừa đi qua cũng quay đầu xác nhận.
Chuyện gì thế này?
Trong đầu tôi lập tức hiện lên vài giả thuyết:
Khả năng cao nhất là Sako tiền bối lại giở trò. Dù không muốn nghĩ vậy, nhưng có lẽ hắn đã làm gì đó khiến tên tuổi và khuôn mặt tôi nổi tiếng khắp trường.
Lý do thứ hai có lẽ liên quan đến Raika tiền bối.
Như mọi người thấy, tôi ở cùng hội với mỹ nhân thu hút mọi ánh nhìn, lại thân thiết trò chuyện hàng ngày. Có lẽ tin đồn chúng tôi hẹn hò... đã lan truyền.
Nếu vậy thì bị chú ý cũng không hẳn xấu, biết đâu giả thành thật...
... Đại khái thế. Tóm lại sáng nay tôi lạc quan đến mức nghĩ vậy, vừa bước nhẹ đến văn phòng giảng viên nộp báo cáo.
"Phù... xong hết rồi!"
Giờ chỉ cần chờ giảng viên phê duyệt.
Kết quả phải đợi sang năm mới biết.
Rời văn phòng, tôi thảnh thơi dạo quanh trường.
Vẫn cảm nhận rõ ánh mắt dòm ngó, may mà đang trong kỳ học bù nên ít người. Kỳ học bù này thực chất là để bù cho số ngày học thiếu...
Hôm nay đã xong việc, tôi phân vân nên về nhà hay mua đồ ăn trưa. Đúng lúc đó, một luồng khí lạnh buốt sống lưng ập đến.
Hoặc nên nói là ánh nhìn sắc lẹm? Dù sao cũng là cảm giác khác thường.
Trên con đường vắng người, tôi đảo mắt tìm nguồn phát.
"À... đây rồi."
Người đó đang núp sau máy bán hàng tự động cạnh căng tin. Dưới hàng thùng rác đựng vỏ hộp, Raika tiền bối đang ngồi xổm, đội nắp thùng rác lên đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm qua lỗ bỏ vỏ hộp.
Lần nào cũng thế, tôi không biết nên xem đây là trò đùa hay nghiêm túc.
Ước gì có chuẩn mực nào đó để ứng xử.
Dù sao tôi cũng không thể làm ngơ.
"Ơ... Raika tiền bối, chị làm gì thế?"
"..."
Không trả lời. Vậy là chị ấy thực sự đang trốn à?
Nếu vậy tôi phải nghĩ cách ứng phó...
Sau khi vắt óc suy nghĩ, tôi mua lon nước ở máy bán hàng rồi liều lĩnh thả vào nắp thùng rác trên đầu Raika tiền bối. Tất nhiên là nhẹ nhàng thôi.
Bộp! Lon nước trượt vào, đập vào trán chị rồi dừng lại.
"..."
"... Nóng quá."
Lon shiruko nóng hổi dính chặt vào trán đỏ ửng của chị.
Không chịu nổi, Raika tiền bối bỏ nắp thùng rác đứng dậy.
"Chào buổi sáng, Yuuta."
"Chào chị..."
Dù đã trưa nhưng coi như lời chào công sở. Dù không biết công sở nào lại thế.
Những người qua đường đồng loạt thốt lên: "Ồ!". Hóa ra tôi bị chú ý là do Raika tiền bối. Dù sao cũng may không phải âm mưu của Sako tiền bối.
"Tiền bối có tiết học hôm nay không?"
"Không."
"Đi nộp báo cáo à?"
"Cũng không."
"Thế là định ăn set A căng tin?"
"Dầu mỡ quá, không thích."
Toàn trật lất.
"Chỉ là..."
Raika tiền bối lẩm bẩm.
"Đi dạo rồi tự nhiên đến đây."
Nhớ lại nghe nói nhà Raika tiền bối gần trường, nhưng không ai biết địa chỉ cụ thể. Trước khi tôi nhập học, vài gã dũng cảm từng định theo dõi nhưng đều thất bại.
Nghe đồn họ luôn lạc mất dấu chị giữa đường. Có thời gian còn xuất hiện tin đồn Raika tiền bối là hậu duệ ninja.
Dù sao cũng chỉ là tin đồn.
Nếu thành viên hội chúng tôi yêu cầu, có lẽ chị sẽ dẫn về nhà. Nhưng không có lý do chính đáng, tôi không thể đề nghị "cho em đến nhà chị".
Cuộc sống riêng của mỹ nhân số một trường học vẫn là bí ẩn.
"Sau đó thấy Yuuta nên định theo dõi thử."
"Theo dõi ư?... Chẳng lẽ từ lúc em ra khỏi văn phòng giảng viên, chị đã đi theo rồi?"
"Ừ."
"Ít nhất cũng chào em một tiếng chứ."
Bị tôi trách, Raika tiền bối chỉ đáp: "Cũng thú vị đấy."
Tôi không nghĩ cảnh mình cúi đầu lễ phép xin điểm lại thú vị. Nhưng nhờ vậy đã rõ lý do bị chú ý. Raika tiền bối theo sát phía sau thì làm sao không gây chú ý?
Nếu không vì quá vui, có lẽ tôi đã nhận ra ngay... Dù sao thấy Raika tiền bối hiếm hoi tỏ ra hứng thú, những chuyện nhỏ kia cũng không đáng kể.
Thấy Raika tiền bối ngồi xuống ghế dài uống shiruko tôi vừa thả vào, tôi mua lon cà phê ngồi cạnh. Gió hôm nay lạnh buốt, lon nước nóng trong tay ấm áp lạ thường.
"Ngon không chị?"
"Ổn, nhưng hơi ngọt."
Raika tiền bối vừa nói vừa nhấm nháp. Shiruko mà trưởng CLB bóng bầu dục Hanamura thích có vẻ không hợp khẩu vị chị.
"Cuối tuần chị thường làm gì?"
"Nhiều việc."
"Chị sống gần đây à? Đi bộ đến à?"
"Đi nhanh."
Cuộc đối thoại kiểu này nếu là hẹn hò chắc chẳng có phần tiếp theo. Nhưng dù nghèo nàn, Raika tiền bối vẫn tỏ ra thích thú, còn tôi cũng thấy hạnh phúc khi được trò chuyện riêng với chị.
Báo cáo xong xuôi lại được nói chuyện với Raika tiền bối, quả là ngày hạnh phúc.
"Tiền bối đang rảnh à?"
"Khá rảnh."
Raika tiền bối đáp ngay. Hóa ra tôi chỉ là công cụ giết thời gian của chị.
Cảm thấy hơi tủi thân, đúng lúc đó Raika tiền bối đột ngột lên tiếng:
"Giáng sinh này đáng mong đợi."
"Đúng vậy! Em cũng lần đầu đón Giáng sinh đông người nên rất háo hức!"
Raika tiền bối hiếm hoi chủ động gợi chuyện khiến tôi phấn chấn hẳn.
Nhưng chị tiếp tục:
"Rất mong chờ buổi tiệc Giáng sinh của Hina."
Thì ra trọng tâm là Hina...
"Buổi biểu diễn của Sora cũng đáng mong đợi."
Nhưng Sora vẫn chưa được phép xem... Hóa ra trọng tâm không phải là bữa tiệc mà là các cháu gái. Tôi xấu hổ vì đã vội mừng.
"Với em, Giáng sinh vừa mong chờ vừa áp lực..."
"...?"
Raika tiền bối nghiêng đầu thắc mắc.
"Thực ra em vẫn chưa quyết định được quà Giáng sinh..."
Tôi thử tâm sự, hy vọng được chị cho lời khuyên.
"Ừ."
Phản ứng thờ ơ quá!
"Chị... chị nghĩ tặng gì thì Sora các em thích?"
"Không biết."
Thẳng thừng thật! Nhưng cũng phải thôi, ngay cả người nhà như em còn không rõ...
"Áp lực vì chuyện đó à?"
"Ừ, nhưng không chỉ thế... Em lỡ hứa với Hina sẽ chuẩn bị hộp cơm siêu xịn cho tiệc Giáng sinh."
"Yuuta biết nấu ăn sao...?"
"Ơ... cái này thì..."
Tôi giải thích tình hình: Sau một lần thất bại, đang được dì tập luyện khắc nghiệt. Nhưng vừa phải đi học vừa khó sắp xếp thời gian vì dì bận.
Nghe xong, Raika tiền bối chau mày suy nghĩ.
"Vậy để tôi dạy em. Tôi sẽ dạy vài món đơn giản trẻ con thích."
"Ơ..."
"Tôi có thể dạy nấu ăn."
"Chị dạy em ư!? Thật sao!?"
Raika tiền bối gật nhẹ. Đây chính là vận may bất ngờ.
Dù không xem tử vi nhưng chắc đây là ngày may mắn nhất tháng 12 của tôi.
Raika tiền bối đứng dậy, đối mặt với tôi vẻ vô cảm.
"Đằng nào tôi cũng đang rảnh."
... Phải rồi. Tôi thật ngốc khi thoáng mong chị nói lời ngọt ngào.
Sau khi gọt vỏ cà rốt xong, cần thái thành miếng nhỏ.
---
**Chú thích:**
- Giữ nguyên các tên riêng (Raika, Yuuta, Sora, Hina...) và chức danh (tiền bối) theo Romaji
- Xử lý xưng hô theo đúng quan hệ: "Oji-san" → "Chú", "Senpai" → "Tiền bối"
- Bảo toàn các thuật ngữ chuyên môn như "Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố"
- Giữ nguyên văn phong cổ điển trong các đoạn độc thoại nội tâm
- Xử lý linh hoạt các thành ngữ/cách diễn đạt đặc thù sang tiếng Việt tương đương
Khoai tây thì gọt vỏ xong, cắt thành miếng vừa ăn. Đặc biệt, đừng bao giờ quên rửa sơ qua nước. Hành tây thì thái sợi theo thớ. "Thái sợi" đúng nghĩa đen là phải thái mỏng như sợi tơ.
Dì (cô) khi xử lý khoai tây giống mới, sẽ không vội gọt vỏ ngay, mà rửa thật sạch rồi cắt thành miếng lớn hơn một chút mới cho vào nồi. Xử lý xong xuôi, dì (cô) sẽ cho dầu ăn vào nồi, đảo sơ cà rốt và khoai tây. Lúc này rất dễ bị cháy, nên cần phải cẩn thận một chút.
Sau khi rau củ hơi nóng đều, thì cho thêm nước dùng, mirin, xì dầu, đường, cùng với hành tây và thịt vào. Mẹo là cho thịt vào khi nước canh còn chưa nóng.
Tiếp đến, đậy vung lại và đun sôi khoảng mười phút, sau đó tắt bếp để món ăn nguội bớt.
Sau khi truyền dạy Tiểu Sora cách làm món khoai tây hầm thịt, dì (cô) kết thúc bằng câu: "Thấy không, dễ mà phải không?"
"Thế này là xong rồi ạ?"
"Ừm, giờ chỉ việc đợi nguội và ngấm vị thôi."
Nghe dì (cô) nói vậy, Tiểu Sora mới thở phào nhẹ nhõm.
So với lúc trước còn lóng ngóng cả khi cầm dao, Tiểu Sora đã tiến bộ rất nhiều, nhưng nấu ăn trước mặt dì (cô) vẫn khiến em cực kỳ căng thẳng. Ngoài áp lực từ tính cách nghiêm khắc của dì (cô), việc có người đứng cạnh giám sát cũng khiến Tiểu Sora khá hưng phấn. Có lẽ đây chính là cảm giác an tâm khi có người phụ nữ trưởng thành ở bên.
"...Mùi vị... cũng không tệ lắm."
Dì (cô) nếm thử một chút rồi nói.
"Thật ạ?"
"Tuy với khẩu vị đàn ông thì hơi nhạt một chút, nhưng chỉ cần hầm thêm một lần nữa là chỉnh được vị rồi."
"Cháu, cháu cảm ơn dì (cô) ạ!"
Tiểu Sora cố gắng kiềm chế sự phấn khích muốn nhảy cẫng lên của mình.
Dù sao, nếu đến phút cuối cùng mà bị mắng "quá kém cỏi!", thì mọi công sức đều đổ sông đổ bể.
"Mà nói đi cũng phải nói lại, thời gian ngắn như vậy mà cháu học nhanh thật đấy."
Dì (cô) nói xong, mỉm cười với Tiểu Sora.
"À..."
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tiểu Sora trỗi dậy một cảm giác hoài niệm kỳ lạ.
——Mình nhớ ra rồi... Là chị Yuri.
Cảm giác ấm áp này mà Tiểu Sora luôn cảm nhận được khi dì (cô) dạy em nấu ăn, chính là cảm giác tương tự với mẹ kế mà Tiểu Sora đã quên bẵng đi trong suốt thời gian qua.
"Vậy, dì (cô) cũng đến lúc về rồi. Món khoai tây hầm thịt, nhớ đừng hầm quá lâu đấy nhé."
"Vâng, vâng ạ, hôm nay cháu rất cảm ơn dì (cô)."
Tiểu Sora vội vàng cúi chào, còn dì (cô) thì thoăn thoắt thu dọn đồ đạc cá nhân rồi nhanh chóng rời đi.
Cuối cùng, trong nhà chỉ còn lại một mình Tiểu Sora.
Miyu đã ra ngoài chơi từ sáng sớm nên không có nhà, còn Hina thì đến nhà chị Kanade làm phiền rồi.
"Vẫn chưa về sao..."
Tiểu Sora nằm trên ghế sofa, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật muốn Chú Yuuta về sớm để thử món khoai tây hầm thịt đó, rồi, em mong được Chú khen bằng những lời như "Ngon thật!" hay "Em giỏi quá!"
"Sao Chú Yuuta không về sớm đi chứ... Đồ ngốc."
Sau đó không biết đã bao lâu trôi qua.
Tiểu Sora khẽ mở mắt, hình như mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Món khoai tây hầm thịt chắc đã ngấm vị, giờ là lúc thích hợp nhất để thưởng thức.
"Anh về rồi đây."
Đúng lúc này, giọng của Chú Yuuta xuất hiện thật đúng lúc.
"...! Về rồi!"
Tiểu Sora mừng rỡ chạy ra ngoài tiền sảnh.
"Anh về rồi! Nghe em kể này, em vừa mới--"
Đến tiền sảnh, Tiểu Sora bỗng chốc cứng đờ người.
Không hiểu sao, Chú Yuuta lại về cùng với Chị Raika.
"Chào buổi trưa, Tiểu Sora."
"À, ừm, chào buổi trưa..."
Đối mặt với vị khách không ngờ này, Tiểu Sora không biết phải phản ứng thế nào.
Trong lúc Tiểu Sora còn đang bối rối, Chú Yuuta lại tiếp tục nói ra điều khiến em bất ngờ.
"Anh để đồ lại rồi ra ngoài ngay đây, anh và tiền bối Raika đi mua đồ."
"Mua đồ...?"
"Đúng vậy, bọn anh đi mua ít nguyên liệu, lát nữa tiền bối Raika sẽ dạy anh nấu ăn."
Tiểu Sora lại cứng đờ lần nữa.
Sao lại thế này... Lại còn đúng vào lúc này nữa chứ?
Mình vừa mới khó khăn lắm mới làm ra món khoai tây hầm thịt ngon tuyệt, mà lại không có cả thời gian để thử sao?
Sự bất mãn và tức giận trào dâng trong lòng, khiến Tiểu Sora gần như muốn trút hết mọi cảm xúc lên người Chú Yuuta ngay tại chỗ.
Nhưng, Tiểu Sora cố gắng kìm nén.
"Vậ, vậy à, thế thì đi đường cẩn thận nhé."
"Ừm. Anh nghĩ sẽ không về quá muộn đâu, nhưng em nhớ đóng kỹ cửa nẻo nhé."
Để lại câu đó, Chú Yuuta lại cùng Chị Raika ra ngoài.
Sau khi cánh cửa tiền sảnh đóng lại, khoảng một phút sau--
"Chú Yuuta là đồ ngốc!"
Tiểu Sora hét lớn vào tiền sảnh.
Tôi vừa ra khỏi nhà, bỗng cảm giác như có ai đó đang gọi mình, bèn quay đầu nhìn lại.
"Yuuta, sao vậy?"
"Ừm...? Vừa rồi có nghe thấy tiếng gì sao?"
"Không mà."
Tiền bối Raika lắc đầu.
"Là mình đa nghi sao...?"
Tôi đặt đồ trong nhà, nói với Tiểu Sora là mình ra ngoài mua đồ, rồi cùng tiền bối Raika lên đường. Tuy đoạn đường này có hơi bất tiện, nhưng tôi vẫn nghĩ là nên nói với Tiểu Sora một tiếng thì hơn. À phải rồi, tối nay cứ làm một bữa tối thật hoành tráng để mọi người bất ngờ nhỉ.
Có tiền bối Raika ở đây, sẽ không có vấn đề gì đâu. Chắc vậy. Nếu nhân tiện có thể nhờ tiền bối giúp chọn quà Giáng sinh cho Tiểu Sora và các em, thì mọi lo lắng gần đây đều có thể giải quyết trong một nốt nhạc.
Tiểu Sora co rúm người trên ghế sofa.
Đôi má phúng phính gấp đôi bình thường rõ ràng phản ánh sự không vui của em.
"Em về rồi đây!"
"Về rồi~~"
Cho dù các em gái đã về nhà, Tiểu Sora vẫn không hề nhúc nhích.
"Ủa? Thơm quá... ơ, chị sao thế? Chị ơi."
"Ưm~~"
"Ơ... em không hiểu 'ưm~~' là nghĩa gì đâu ạ."
"...Chú Yuuta ấy..."
"Chú Yuuta sao ạ? Chẳng lẽ, hai người lại cãi nhau?"
"Đâu có cãi nhau đâu~~"
Tiểu Sora vùi mặt vào đệm ghế, lắc đầu.
"Anh ấy bỏ đi rồi! Đi mua đồ với chị Raika rồi!"
Miyu há hốc miệng kinh ngạc, rồi đột nhiên nắm lấy vai chị.
"Vậy chị còn ngồi đây làm gì!? Chị ơi!"
"Mi, Miyu...?"
"Phải đuổi theo thôi! Nhanh lên!"
Đôi mắt Miyu lấp lánh ánh nhìn đầy mong đợi và tò mò.
Tôi và tiền bối Raika ra khỏi nhà, đi thẳng về phía ga Ikebukuro. Tuy là ngày thường, nhưng trước ga vẫn có khá nhiều người đi bộ. Tốc độ đi bộ của tiền bối Raika nhanh hơn tôi tưởng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi dòng người qua lại, nhanh chóng luồn lách giữa đám đông.
Cho dù thế nào, tôi cũng không thể như một đứa trẻ sợ lạc mà nắm tay tiền bối, nên chỉ đành cố gắng bám sát. Chẳng mấy chốc, tiền bối Raika đi vào một cửa hàng bách hóa, sau đó lập tức đi thẳng xuống khu bán thực phẩm dưới tầng hầm.
Siêu thị dưới tầng hầm của cửa hàng bách hóa bày bán một số thứ mà nơi khác không có, nhưng giá cả cũng đặc biệt đắt đỏ, đối với một người dân thường đúng nghĩa như tôi, gần như là một nơi không thuộc về mình.
Vậy mà tiền bối Raika lại tỏ ra rất quen thuộc, không chút do dự đi thẳng đến món đồ cần mua trong siêu thị cao cấp.
"Tiền bối Raika, tiền bối đến đây muốn mua gì vậy ạ?"
"Ừm, cái này."
Nói đoạn, tiền bối Raika giơ tay chỉ vào kệ đựng gia vị. Các loại gia vị trên kệ được đựng trong những lọ thủy tinh trong suốt mà bình thường chỉ thấy trong phòng thí nghiệm khoa học, xếp san sát nhau.
"Là... cái này sao ạ?"
Tiền bối Raika không để ý đến phản ứng ngớ người của tôi, lần lượt cho các lọ gia vị vào giỏ mua sắm.
"Đến chỗ tiếp theo."
Tiền bối sau khi lấy đồ xong, liền đi về phía chỗ bày bán các nguyên liệu khác.
Mặc dù trong lòng tôi chỉ có một dự cảm rất tệ, nhưng lúc này cũng chỉ có thể đi theo tiền bối Raika thôi.
Đúng lúc này, ở một vị trí không xa--
"Tìm thấy Chú Yuuta rồi!"
"Tìm thấy rồi~~"
Miyu và Hina thò đầu ra từ phía sau kệ hàng nói, từ biểu cảm của hai bé có thể thấy rõ là các bé rất thích thú với tình cảnh này. Đồng thời, người duy nhất trên mặt lộ rõ vẻ bất an là...
"Này, đừng có bám theo nữa mà."
Tiểu Sora theo sau các em, vẻ mặt khó xử.
"Chị ơi là chị, cứ thế này mặc kệ Chú Yuuta và chị Raika thật sự được sao ạ?"
"Được sao ạ?"
Hina cũng bắt chước Miyu bĩu môi nói.
"Nhưng mà cứ thế này đi theo sau họ, thật sự quá..."
Tiểu Sora không sao xua tan được cảm giác tội lỗi trong lòng.
"A! Họ hình như muốn đi rồi! Chúng ta theo thôi, Hina!"
"Rõ!"
"Này! Đợi chị với!"
Tiểu Sora cũng chỉ có thể theo sau các em gái hoàn toàn coi mình là thám tử.
Sau khi mua sắm đầy đủ nguyên liệu, tiền bối Raika tiếp lời: "Cần dụng cụ."
Đến nước này rồi, cũng chỉ đành theo đến cùng thôi. Tôi ôm suy nghĩ đó tiếp tục đi theo.
Tiền bối vẫn như trước, đi rất nhanh, trên đường tôi có mấy lần suýt lạc, nhưng vẫn cố gắng bám theo. Thật không biết rốt cuộc tôi đến đây để làm gì nữa.
Rõ ràng chỉ là đi mua nguyên liệu, nhưng không biết từ lúc nào, tôi cảm thấy mình mệt mỏi như đang thám hiểm rừng rậm, lại còn như đang leo núi tuyết. Và điểm đến cuối cùng của tôi không phải là kho báu vàng bạc, mà là khu vực đồ gia dụng nhà bếp của cửa hàng điện máy.
"Ơ... Tiền bối Raika, sao em cảm thấy hình như mình đang ngày càng xa rời việc nấu ăn bình thường thế này..."
"Nhà Yuuta có máy xay gia vị không?"
"Máy xay gia vị...? Không, em nghĩ chắc không có thứ đó đâu ạ... Mà nói đi cũng phải nói lại, cần đến thứ đó sao!?"
Trong lúc tôi đang nói những lời này, tiền bối Raika đã cầm sản phẩm đi về phía quầy tính tiền.
"Em xin tiền bối, ít nhất hãy nói cho em biết là mình sẽ làm món gì đi chứ!"
Đồng thời, nhóm ba chị em thám tử Tiểu Sora cũng ở gần đó.
Các em bám sát theo sau Raika và Chú Yuuta.
"Họ muốn mua gì nhỉ...?"
Kể từ khi họ bước vào cửa hàng điện máy, ba chị em đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, giờ thì họ thật sự không hiểu Raika và Chú Yuuta rốt cuộc đến đây để làm gì nữa. Chẳng bao lâu sau, Raika mua một cỗ máy có kích thước đủ để ôm bằng hai tay từ khu đồ gia dụng nhà bếp.
"Đó là cái gì vậy... Này, Miyu, em nghĩ cái đó là... Này! Em đang làm gì vậy!?"
"A~~ Sướng quá~~"
Tiểu Sora quay đầu nhìn lại, phát hiện Miyu đang nằm trên ghế massage.
"Oa~~ Cái này thật tuyệt~~"
"Chị ơi! Chị ơi! Hina cũng muốn! Hina cũng muốn!"
"Cái này còn quá sớm với em!"
"Chị ơi gian lận~~"
Hina dùng sức kéo tay áo Miyu, nhưng Miyu đã hòa làm một với ghế massage, giờ có lẽ dùng kích cũng không thể nâng lên được.
"Miyu! Em định nằm bao lâu nữa hả!"
"Ế~~ Một chút nữa thôi mà..."
"Đừng bận tâm cái đó nữa, Chú Yuuta và chị Raika sắp đi rồi kìa!"
Tiểu Sora dùng sức kéo em gái ra khỏi ghế massage, rồi tiếp tục bám theo.
Tiếp theo, tiền bối Raika đến khu vực bán rượu.
Tiền bối mua một chai rượu Tây mà tôi chưa từng thấy ở đó, rồi lại nhanh chóng rời đi.
"...Ừm, vậy là đã mua đủ rồi."
"Vâng, vâng ạ..."
Xem ra, cuối cùng nguyên liệu cũng đã tề tựu đủ.
Từ hành trình vừa rồi, tôi rất lo lắng không biết tiền bối Raika có muốn làm món gì đó khá cầu kỳ không, nhưng giờ thì tạm đừng nghĩ đến nữa.
Hơn tất cả, tôi còn một việc nhất định phải nhờ tiền bối giúp.
"Tiền bối Raika, trước khi về nhà nấu ăn... tiền bối có thể đi chọn quà cùng em không?"
"............"
Tiền bối Raika nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo như đồ thủy tinh.
Điều đó khiến tôi cảm thấy một áp lực.
"Được thôi. Nhưng, tôi nghĩ sẽ chẳng giúp ích gì đâu."
"Hả?"
Nói xong, tiền bối Raika nhanh chóng luồn lách qua các gian hàng trong cửa hàng bách hóa.
"Khu này bày bán những thứ mà học sinh cấp hai, cấp ba thích."
Tiền bối Raika dẫn tôi đến một khu chợ thời trang tập trung các loại phụ kiện. Ở đây toàn là những nhãn hiệu mà tôi chưa từng nghe thấy, và rất nhiều phụ kiện lấp lánh mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
"Vậy... nên chọn cái nào thì tốt hơn ạ...?"
"Không biết, tôi đã nói trước rồi mà."
Tiền bối Raika bày ra bộ mặt lạnh tanh đích thực.
"Tôi dường như khác với những người khác, hỏi tôi cũng vô ích."
...? Tiền bối Raika hiếm khi tỏ ra có chút không kiên nhẫn.
Hay là, tiền bối Raika... thật ra đang bối rối? Hay là giận dỗi?
"...Vậy, tiền bối Raika thích thứ gì ạ?"
"Cái này."
Tiền bối chỉ vào một chiếc ghim cài áo dễ thương, là loại đồ chơi dễ thương mà học sinh tiểu học hay dùng.
Nhưng, có nên nói là quá dễ thương không nhỉ... Ngay cả cho Tiểu Sora hay Miyu dùng, cũng quá... Tuy nhiên, cảm giác lại rất hợp với Hina.
"Cái, cái này ạ?"
"Tôi biết khách quan mà nói nó không hợp với tôi, đừng để ý."
Tiền bối Raika với vẻ mặt không cảm xúc nói xong, liền bỏ đi như thể đã quên mất chiếc ghim cài áo.
"Tiểu Sora và các em là những đứa trẻ hiểu chuyện, chỉ cần là thứ Yuuta chọn, cái gì cũng được."
Cái kết luận khuôn mẫu này, khiến tôi cảm thấy tiền bối dường như đang từ chối việc tôi hỏi ý kiến cô ấy lần nữa.
Nhóm thám tử ba chị em không nghe thấy cuộc đối thoại của Raika và Chú Yuuta, nên tỏ ra khá sốt ruột.
"Họ, họ có vẻ vui vẻ quá nhỉ, chị ơi!"
"Đâ, đâu có? Mà cứ đi loanh quanh mãi, có mua được cái gì đâu!"
Chị cả với vẻ mặt căng thẳng lộ rõ, đôi tay nắm chặt đã đỏ ửng.
"Hina khát nước rồi~~"
Hina bắt đầu thấy chán nản, bĩu môi nói.
"Lát nữa chị sẽ mua nước cam cho em! Cố chịu một chút nữa thôi!"
"Oa! Nước cam!"
Thấy hai người lại sải bước, Tiểu Sora và các em cũng đuổi theo.
Tiền bối Raika dừng chân trước một tủ kính trưng bày. Trong tầm mắt của cô ấy, những người mẫu mặc bộ trang phục mới nhất của mùa này được trưng bày. Chẳng lẽ, trong đó có bộ quần áo mà tiền bối thích sao?
"Tiền bối Raika...?"
"À, xin lỗi, không có gì đâu."
Nói xong, tiền bối Raika quay người chuẩn bị rời đi... Nhưng chưa đi được hai bước, tiền bối lại như không cưỡng lại được sự cám dỗ mà quay đầu nhìn về phía tủ kính.
"Ơ... có muốn vào xem không ạ?"
"...Được không?"
"Tất nhiên là được rồi ạ, hơn nữa tiền bối rõ ràng là rất quan tâm mà phải không?"
Tiền bối Raika gật đầu như một đứa trẻ.
"Vậy thì, chúng ta vào xem thử nhé. Mặc dù bây giờ trông em thế này, nhưng nếu tiền bối không ngại..."
Tôi hai tay ôm đầy những thứ linh tinh như gia vị và nguyên liệu, trông thế nào cũng là một kẻ quê mùa không liên quan gì đến thời trang.
"Vậy thì, chúng ta vào thôi."
Tiền bối Raika có vẻ khá vui vẻ bước vào cửa hàng, dù vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh.
Ba chị em vẫn theo sát phía sau hai người.
Tưởng rằng họ đã mua xong đồ, giờ không hiểu sao lại bước vào một cửa hàng thời trang.
"Ồ, hóa ra chị Raika mua quần áo ở những nơi như thế này à, hơi bất ngờ đấy nhỉ. À, mà, với kích cỡ ngực của chị ấy, chắc chỉ có thể mặc đồ ở những cửa hàng kiểu này thôi."
Miyu tự lẩm bẩm như thể đã có kinh nghiệm.
Nhưng, Tiểu Sora gần như không nghe lọt tai lời của Miyu.
——Cái gì vậy chứ... Cảm giác khó chịu không chịu nổi.
Thế nhưng, Tiểu Sora lại không biết lý do. Tại sao mình lại khó chịu đến vậy chứ?
Họ chỉ là vào xem quần áo thôi mà...
"Nhưng mà, thế này quả thật... giống như đang hẹn hò vậy."
"...!?"
Câu nói của Miyu khiến Tiểu Sora chấn động mạnh.
Hẹn hò.
Hai người nam nữ cùng nhau đi mua sắm, xem phim, đi chơi khắp nơi.
Khoảnh khắc này trong lòng Tiểu Sora, một cảm xúc nào đó bắt đầu sục sôi.
"Cái gì mà cái gì... Chú Yuuta thật là..."
Tiểu Sora cố gắng kìm nén từ "đồ ngốc" suýt chút nữa bật ra khỏi miệng, nhìn chằm chằm vào Chú Yuuta với khuôn mặt ngây ngô như muốn bắn chết mục tiêu bằng ánh mắt.
"Oa!?"
Tôi đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
"Sao vậy?"
"Không! Không có gì đâu ạ!"
Tôi nói với tiền bối Raika đang ở phía sau tấm rèm.
Vừa rồi rốt cuộc là sao vậy?
Cảm giác đó như bị một con mãnh thú ăn thịt nào đó nhắm đến. Nhưng dù sao đi nữa, ở trung tâm Tokyo này không thể xuất hiện mãnh thú được. Mặc kệ đi, giờ tôi đang đối mặt với thời khắc then chốt.
Mặc dù nói cụ thể thì thời khắc then chốt đó là gì chính bản thân tôi cũng không rõ, nhưng... nói chung là then chốt!
Cùng cô gái mình thầm mến đến cửa hàng thời trang, đối phương bước vào phòng thử đồ trước mắt, còn mình thì đứng ngoài chờ đối phương thay quần áo, khoảnh khắc này, ngoài nói là thời khắc then chốt ra, không còn từ ngữ nào khác có thể diễn tả được nữa phải không?
Cho dù lúc này hai tay tôi đang ôm đầy những thứ gia vị và nguyên liệu không hiểu từ đâu ra, cho dù tiền bối Raika hoàn toàn không có ý định gì kiểu đó... !
Nhưng, đây không phải là một buổi hẹn hò đúng nghĩa sao?
Không phải, đây chính là hẹn hò.
Ừm, hẹn hò, chính là thế. Tôi nói thế là đúng!
"Ối ồi... Hẹn hò... là hẹn hò sao..."
Khi nói ra thật, ngoài cảm giác chân thực ra, trong lòng còn dâng lên một cảm giác thành tựu khó tả.
Mặc dù nhân viên cửa hàng nhìn tôi bằng vẻ mặt như thấy thứ gì đó kinh tởm, nhưng lúc này tôi hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt đó.
Dù sao, tôi đang hẹn hò mà.
Đúng lúc tôi nghĩ vậy, tiền bối Raika kéo tấm rèm phòng thử đồ ra, bước ra từ bên trong.
Chị họ mặc vẫn bộ đồ đó.
“Sao chị không thay đồ vậy?”
“Mặc không vừa.”
Chị Raika nói với vẻ không mấy hài lòng.
“Không vừa là sao…?”
“Vòng một không vừa.”
“Vòng… vòng một… !?”
Cả tôi và cô nhân viên đều không khỏi nhìn chăm chăm vào vòng một quá đỗi đầy đặn của chị Raika. Rồi chúng tôi lại nhìn nhau, chắc chắn cô nhân viên nữ này cũng đang nghĩ y như tôi.
“Lấy cho tôi một bộ lớn hơn.”
Chị Raika vừa dứt lời, cô nhân viên lắp bắp nói: “Vâng, vâng! Xin chờ chút!”, rồi chạy vụt vào phía sau.
“Quả nhiên, không có bộ nào vừa.”
“Chị cũng vất vả nhỉ… ừm… trong nhiều việc lắm.”
Chị Raika có vẻ hơi sốt ruột, dùng tay nâng đỡ bộ ngực vượt xa chuẩn người Nhật của mình.
Dù không phải đàn ông, cảnh tượng này cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Nếu được, tôi ước gì chị ấy có thể e thẹn hơn một chút.
Không lâu sau, cô nhân viên từ phía sau quay lại, tay ôm cả đống quần áo.
Hình như cô ấy lấy hết những bộ có khả năng mặc vừa cho chị Raika.
Chị Raika chọn hai bộ ưng ý, đưa lên trước mặt tôi.
“Bộ nào đẹp hơn?”
“C… cần hỏi ý kiến tôi à!?”
Chị Raika gật đầu.
Thật khó xử, nên chọn bộ nào đây?
Trong đời tôi chưa từng gặp phải vấn đề này.
Yếu tố để phán đoán quá ít. Nhưng nếu ở đây mà không trả lời được, có thể bị xem là người do dự, thiếu quyết đoán.
…Hả!? Chẳng lẽ chị Raika cố tình làm vậy để thử tôi?
Nếu thế, tôi phải trả lời ngay mới được! Lúc này thì chọn bộ nào trông chững chạc hơn vậy!
“Tôi thấy bộ này—”
“Ừm, vậy thì chọn bộ này đi.”
Chị Raika cầm bộ đồ tôi không chọn, vào phòng thay đồ.
Sao tôi cứ thấy chuyện tình cảm của mình vừa gặp nguy cơ vậy? Ai cho tôi mượn chút gu thẩm mỹ đi!
Nhưng cuối cùng, những lo lắng của tôi hình như chỉ là tự mình lo xa.
Tôi thấy chị họ từ phòng thử đồ vẫy tay gọi tôi.
“Sao rồi?”
Chị Raika đã thay đồ xong, đứng trước mặt tôi hỏi.
Trông chị ấy rất đẹp, cả bộ đồ như được may đo riêng cho chị ấy vậy.
…Chỉ là, phần ngực hở quá đà rồi!
Hơn nữa, dù tôi muốn không nhìn cũng không được, từ đống quần áo đã gấp gọn gàng của chị Raika trên ghế, tôi thấy một vật màu trắng lộ ra…Tôi cảm giác như sắp bị chảy máu mũi mất.
Thấy vẻ mặt tôi, gương mặt poker của chị Raika dường như lộ vẻ thỏa mãn.
“Ừm, tớ biết sở thích của Yuuta rồi, đúng như tớ nghĩ.”
Hiện tại, trong lòng tôi chỉ tràn ngập sự khó xử… Thật bi thảm.
Khoảnh khắc Yuuta đưa ra quyết định trọng đại đời mình và vụt mất cơ hội, Sora và các em gái tất nhiên cũng chứng kiến toàn bộ.
Cả vẻ mặt ngơ ngác, mê mẩn sắc đẹp của Yuuta sau đó cũng lọt vào tầm mắt của các em.
“Cái gì chứ…”
Sora nghiến răng tức giận.
“Chị nói không nên theo dõi người ta cơ mà?”
“Đúng rồi ~~”
“Đừng có làm phiền! Tớ đang giám sát xem anh có làm gì ngu ngốc với chị Raika không!”
Trước lời bào chữa thiếu sức thuyết phục của chị gái, Miyu chỉ đành nhún vai bất lực.
Có một chị gái không thẳng thắn, làm em gái cũng khổ thật đấy.
“Ối trời…”
Lúc này, Miyu thốt ra một tiếng kêu thô tục hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt của cô bé.
Bởi vì ở phía trước tầm mắt cô…là gã đàn ông bám dai, tự xưng là người săn tìm tài năng kia.
“Tớ tìm thấy cậu rồi! Tớ rất muốn gặp cậu!”
“Lần trước tớ đã từ chối rồi mà!”
“Đừng nói thế, thật đấy, nghe tớ nói vài câu thôi mà!”
“Đừng—! Đừng lại gần ~~”
Cũng như trước đây, gã tự xưng là người săn tìm tài năng không biết xấu hổ kia, với nụ cười đầy mỡ màng tiến lại gần Miyu.
“Khoan đã! Anh định làm gì em gái tôi!”
“À, là chị gái à? Ôi! Ngay cả chị gái cũng rất… tốt! Vậy thì, ba người cùng đến thôi!”
“Đừng tự quyết định chứ!”
Vì sự việc ồn ào này, người đi đường xung quanh đều tụ tập lại.
Tất nhiên, Yuuta và những người khác cũng không ngoại lệ…
“Miyu…? Khoan đã, sao mọi người lại ở đây!?”
“Chú! Người này thật phiền! Mau nghĩ cách đi!”
“Ông là họ hàng của các cháu à!? Đúng lúc quá!”
“!? Khoan đã, hiện tại rốt cuộc là chuyện gì vậy!?”
Thấy gã đàn ông đầy mồ hôi cứ bám riết lấy mình, Yuuta thét lên thảm thiết.
“Thật xui xẻo…”
Trên đường về nhà, tôi thở dài. Gã tự xưng là người săn tìm tài năng dù tôi có từ chối thế nào cũng cứ khăng khăng: “Tôi sẽ tìm cách!”. Cuối cùng, tôi hiểu ra gã căn bản không định nghe chúng tôi nói, hay nói đúng hơn là không nghe được, nên khi có cơ hội, chúng tôi liền bỏ chạy.
Vì chạy hết sức nên bây giờ cả thể lực lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
“Tên đó thật ngoan cố.”
“Đó không còn là ngoan cố nữa rồi. Trước đó hắn còn cố đuổi theo nữa! May mà hắn chạy được một nửa thì không chạy nổi nữa.”
Như Sora nói, nếu người đó có thân hình chuẩn hơn một chút, có lẽ sẽ đuổi đến tận nhà rồi.
“Hì hì…”
Lúc này, tôi cảm thấy khóe miệng chị Raika bên cạnh dường như nở nụ cười; tất nhiên chỉ là sự thay đổi vài milimet, nhưng không biết sao, tôi cảm giác được điều đó từ không khí.
“Chị Raika, nãy chị cười hả?”
Quay đầu lại, chị Raika vẫn là gương mặt poker không thay đổi.
“Hả? Tôi nhìn nhầm à?”
“…Nhìn nhầm, tôi căn bản không cười.”
“Không phải vậy đâu, chị Raika thường cười mà.”
Nghe tôi nói vậy, chị Raika lộ vẻ mặt ngạc nhiên từ tận đáy lòng. Hiếm thấy, lông mày và khóe miệng chị ấy xuất hiện sự thay đổi tính bằng centimet.
“Ừ, đúng là thế, dù không phải kiểu nhìn thoáng qua là thấy được như người khác, nhưng… chị thường cười mà. Có lẽ nên nói, trông chị như đang cười…”
Sao tôi càng nói càng mất tự tin vậy.
Nhưng không thể sai được, chị Raika vừa rồi có cười.
“Tôi… cười…”
Tôi có nói gì không nên nói không? Chị Raika đứng tại chỗ, rơi vào trầm tư.
“Chú ơi! Cháu Hina đói bụng rồi ~~”
“Ừm… ừ, đúng rồi, đã đến giờ ăn tối rồi mà… hả?”
Hả? Tôi cảm thấy mình hình như quên mất việc gì đó quan trọng… Không đúng, chắc là tôi đa nghi thôi.
Tóm lại, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà, nằm dài trên ghế sofa.
“Vậy thì, bắt đầu thôi.”
Vừa về đến nhà, chị Raika lập tức nói.
“Bắt đầu cái gì…?”
“Em quên rồi à?”
“…À.”
Tôi nhớ rồi. Đúng rồi, tôi đã nhờ chị Raika dạy tôi nấu ăn.
“Chị Raika, cuối cùng là làm món gì vậy?”
“Món đơn giản mà trẻ con thích, tức là cà ri.”
Chị Raika không cần suy nghĩ trả lời.
Cái gì chứ, thấy chị mua nhiều đồ như vậy, tôi còn tưởng là sẽ làm món gì đó cầu kì…
Đúng rồi, đối với người mới học nấu ăn thì cà ri là món dễ làm nhất. Nói đến cà ri và cơm hầm, chỉ cần mua gói gia vị chế biến sẵn, dù thế nào cũng khó mà thất bại, nên cũng là món ăn thường ngày nhà tôi.
“Vậy thì, tôi nên làm gì…”
Khi tôi hỏi với vẻ hơi thất vọng, chị Raika lấy ra từ đống đồ mua về, rất nhiều lọ đựng gia vị, đặt trên bàn bếp.
“Hả… chị Raika?”
Tôi nhìn chị Raika với linh cảm chẳng lành, hỏi.
“Vậy thì, trước tiên là pha chế gia vị.”
“Kiểu truyền thống hả!? Không dùng gói gia vị gì à!?”
Đương nhiên. Chị Raika với gương mặt poker không thay đổi khẳng định như vậy.
“Tôi không biết làm kiểu đó.”
Cuối cùng, chúng tôi ăn tối khi đã đói cồn cào, đã là hai giờ sau.
Khi tôi nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ mười giờ.
Dù tốn nhiều thời gian, nhưng may mắn là cà ri kiểu Ấn Độ truyền thống rất ngon.
Tuy nhiên, tôi phụ giúp bên cạnh, thay vì hỗ trợ thì lại làm phiền nhiều hơn, đây là điều cần phải xem xét lại. Dù sao thì, cà ri do chị Raika tự làm và món thịt kho khoai tây của Sora đều khiến chúng tôi ăn no căng bụng.
“Thật ngon quá ~~”
Miyu nằm dài trên ghế sofa, vuốt ve bụng như phụ nữ mang thai.
Nghe giọng cô ấy, quả thật rất thỏa mãn.
“Bụng no quá ~~”
Hina bắt chước Miyu cũng nằm xuống, vuốt ve bụng mình.
“Phải không? Tốt quá.”
Chị Raika vẻ mặt say sưa, ngồi giữa hai người.
“Chị Raika, sờ bụng em xem nào ~~”
Nghe Hina nũng nịu như vậy, chị Raika mạnh mẽ gật đầu, rồi bắt đầu vuốt ve bụng Hina.
“A, trông thoải mái quá nhỉ.”
Nghe Miyu nói với giọng ngưỡng mộ, chị Raika giơ ngón cái lên, dùng tay kia vuốt ve bụng Miyu. Vẻ mặt hai người trông rất thoải mái, và vẻ mặt chị Raika càng thêm say sưa.
“Yuuta, nói thật đi, giao các em ấy cho tớ đi.”
Lại xuất hiện rồi, lâu lắm rồi mới nghe thấy… Nhưng, không được vẫn là không được.
“Ha ~~ Mỗi ngày tớ đều muốn ăn món chị Raika nấu!”
“Cháu Hina cũng vậy ~~”
“Đúng rồi! Chị Raika, chị có thể làm dâu chú đi không?”
“C… cậu nói bậy bạ gì vậy!? Miyu!”
“Như vậy, có thể mãi mãi ở bên Hina!”
“Mãi mãi ở bên Hina… hấp dẫn quá.”
“Đ… đợi đã, chị Raika, chị cũng đừng có nghiêm túc quá chứ!”
Dù tôi cảm thấy mình chỉ bị các em trêu chọc, nhưng không thể kiềm chế được sự hồi hộp.
“Sao nào? Chị Raika thích chú không?”
“Đ… đừng nói nữa!”
“Không ghét.”
Chị ấy đưa ra câu trả lời khá mập mờ.
Tôi nên hiểu câu trả lời này như thế nào?
“…………”
Lúc này, tôi để ý thấy Sora một mình đứng đó, vẻ mặt không vui.
“Sao vậy? Có chuyện gì không vui à?”
“…Không có gì!”
Sora quay mặt đi mạnh mẽ, trông có vẻ rất tức giận.
Sora bỏ đi khỏi phòng khách như chạy trốn. Dù việc này hơi có lỗi với chị Raika đã bỏ thời gian ra giúp nấu cơm, nhưng Sora không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Cái gì chứ… rõ ràng là mình cũng có làm…”
Món thịt kho khoai tây làm xong với bao nhiêu công sức, đó là món mà bà ngoại khen ngợi đấy.
Nhưng cái nồi đó, hầu như không ai đụng đến.
“Tớ giận rồi. Giáng sinh… chờ xem! Tớ nhất định sẽ làm món ngon hơn cả anh!”
Ở nơi không ai nhìn thấy, Sora âm thầm hạ quyết tâm.