Một cuộc sống bình yên là quá xa xỉ sao?
Và thế là, kỳ nghỉ cuối cùng cũng đã đến. Hay nói cách khác, đó là ngày tôi đã hứa sẽ cho đám học trò chụp ảnh tại dinh thự.
「Sensei! Thầy thấy sao ạ?」
「Nhìn của em nữa này!」
Lũ học trò túm tụm đầy ngoài sân, tay cầm máy ảnh kỹ thuật số và máy 3TS. Trông chúng có vẻ đang rất vui. Rốt cuộc, gần như cả lớp đã có mặt với một loại thiết bị chụp ảnh nào đó. Những đứa có máy ảnh kỹ thuật số cho những đứa không có mượn máy 3TS của mình, để ai cũng có thể tham gia.
Với từng ấy đứa trẻ chụp ảnh, bạn có thể tưởng tượng được số lượng ảnh chụp ra nhiều đến mức nào. Nhưng đó cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm ở bất kỳ buổi họp mặt chụp ảnh nào khác.
Dù sao thì, đó là nếu mọi chuyện chỉ dừng ở mức đó.
「Ok, nhìn bên này!」
「Cười lên nào!」
「Zero sẽ không tạo dáng như vậy đâu!」
Nhưng buổi họp mặt đang diễn ra trong sân nhà chúng tôi không phải là một buổi chụp ảnh thông thường. Mọi người đều ăn mặc theo những bộ trang phục trông rất quen thuộc — cụ thể là từ manga, anime và game.
Đúng vậy: đây là một buổi tiệc cosplay. Cả người chụp ảnh lẫn người được chụp đều hóa trang. Hầu hết trang phục đều do Minori-san và Hikaru-san chuẩn bị. Hai người họ đã bất ngờ đề xuất ý tưởng này, dường như lo rằng bữa tiệc sẽ không đủ thú vị nếu chỉ có vậy. Một vài đứa trẻ thậm chí còn nhờ cha mẹ đặt may quần áo ở các tiệm may địa phương.
Dù vậy, tôi phải thừa nhận rằng chúng tôi còn có những mục tiêu khác cho bữa tiệc chụp ảnh cosplay này. Một mục tiêu là để bọn trẻ hiểu được cảm giác của người bị chụp ảnh là như thế nào. Khi chính chúng cũng hóa trang, điều đó sẽ giúp chúng cảm nhận được tại sao chúng có thể không muốn ai đó chụp ảnh mình mà không được phép. Đó là ý tưởng của Hikaru-san.
Hy vọng còn lại được Minori-san nêu ra: cụ thể là một bữa tiệc cosplay sẽ khiến chúng đủ bận rộn để không có học sinh nào đi lang thang lung tung qua mọi căn phòng và hành lang trong dinh thự. Clara là một chuyện, nhưng nếu Amatena bị phát hiện thì sẽ không hay chút nào. Nếu chúng tôi giới hạn phạm vi của học sinh trong nhà chỉ ở những phòng có ổ cắm điện, và có thể là phòng của tôi và Hikaru-san, thì khả năng Amatena bị chụp ảnh sẽ giảm xuống mức tối thiểu.
Vậy là, chúng tôi đã ở đó. Hầu hết học sinh đều ngay lập tức bị cuốn hút bởi những bộ trang phục cosplay do Minori-san và Hikaru-san cung cấp và nhanh chóng chọn ra bộ yêu thích của mình. Hai chuyên gia thời trang của chúng tôi đã dùng ghim băng và kẹp để điều chỉnh kích cỡ cho vừa vặn — và chẳng mấy chốc, bãi cỏ nhà chúng tôi trông như một tác phẩm crossover lớn nhất thế giới.
「Hoàn hảo, cứ như vậy nhé! Nhìn ra xa đi!」 Lời chỉ dẫn phát ra từ một người đang cầm máy ảnh DSLR của riêng mình — Minori-san, đang đứng giữa đám học sinh. 「Ok, bắt đầu nào — ba, hai, một. Cheese!」
Tiếng màn trập vang lên lách tách khi cô ấy chụp từ chính diện, từ trên xuống, từ dưới lên. Cô ấy tự tin đến mức tôi muốn hỏi tay máy chuyên nghiệp này từ đâu ra vậy. Ngay cả cách cô ấy chụp ảnh cũng có gì đó... sexy. Giọng điệu tâng bốc mà cô ấy luôn duy trì. Tôi sẽ không hoàn toàn ngạc nhiên nếu nghe cô ấy thốt lên, 「Tuyệt, giờ thì cởi cái áo đó ra!」 hoặc 「Cởi hết ra đi, cứ làm tới đi!」
Cô ấy đã đứng cùng hàng với đám con trai để chụp ảnh. Và rồi còn có...
「Đúng rồi! Giữ nguyên tư thế đó!」 Hikaru-san đã dựng trại trong bóng râm và đang loay hoay với một loại máy móc nào đó. Đó là một chiếc hộp nhỏ, đặt dưới chân anh ta và đang phả ra khói. Tôi đoán đó là máy tạo khói hoặc máy tạo sương mù. Nghĩ lại thì, tôi có nghe nói dạo này dùng mấy thứ đó để làm cho một buổi chụp cosplay thêm phần hấp dẫn đang là mốt. Và nó thực sự đã tạo cho các nhân vật một vẻ bí ẩn nhất định. Các loại hình Gothic-Loli và "lạnh lùng cứng rắn" trông cực kỳ hoàn hảo khi trầm tư trong làn sương.
「Hừm...」 Tôi ngồi trên một chiếc ghế ở góc sân, quan sát mọi người tạo dáng và chụp ảnh cho nhau. Hikaru-san hợp với vai trò giáo viên trong tình huống này hơn nhiều; tôi dự định sẽ giúp quản lý các ổ cắm điện và nói chung là làm công việc hậu trường. Nhưng rồi...
「Shinichi!」 Tôi quay về phía có tiếng gọi tên mình và thấy một bóng dáng không thể nhầm lẫn đang mỉm cười tiến về phía tôi. Đó là Petralka. Và cô ấy đang mặc một bộ trang phục hoàn chỉnh. 「Ngươi thấy thích không?!」
Cô ấy cầm chiếc máy ảnh kỹ thuật số trên một tay và nở một nụ cười rạng rỡ hết cỡ. Cô ấy dừng lại trước mặt tôi và xoay một vòng, mái tóc bạc và chiếc váy Gothic-Loli của cô ấy tung bay.
Ồ. Dễ thương quá...!
「Trông có đẹp không?」
「Có, tuyệt vời,」 tôi nói. 「Đây là...?」 Tôi gần như nhận ra ngay trang phục của cô ấy là gì. Sao mà không nhận ra được chứ? Cô ấy là Angelica, nữ chính của *Angelica - Nàng Công Chúa Trĩu Gánh Nặng*. Mái tóc bạc dài và hàng lông mày rậm, kẹp tóc hình bướm, trang phục chủ đạo đen trắng. Chà, tất cả những thứ đó cũng khá phổ biến. Điều ít phổ biến hơn là chiếc hộp trên lưng cô ấy, to hơn cả bản thân Petralka, và khẩu súng trường bắn tỉa thậm chí còn lớn hơn mà cô ấy đang mang.
Nhân tiện, các cuốn tiểu thuyết chưa bao giờ nói rõ chính xác trong chiếc hộp đó có gì. Thậm chí có một lời giải thích cho rằng đó là nơi ở của một dạng sống bí ẩn nào đó.
「Là gợi ý của Hikaru,」 Petralka mỉm cười nói. 「Dù gì đi nữa, đây là tác phẩm do cha ngươi chấp bút, phải không, Shinichi?」
「Ờ... ừ. Chà, đúng vậy.」 Tôi gật đầu và cười gượng.
Đúng là cha tôi đã viết bộ light novel đó. Rõ ràng đó là một trong những series nổi tiếng hơn của ông, và thậm chí còn có kế hoạch chuyển thể thành anime.
「Nhưng mà thế này thật là ghê gớm,」 tôi nói.
「Hửm?」
「Ý tôi là... Người trông thực sự giống cô ấy. Người đã có sẵn mái tóc bạc rồi nên còn không cần đội tóc giả, và người đã nắm bắt được tất cả các chi tiết. Cứ như thể người đã vượt qua cả cảnh giới cosplay rồi.」
Phải công nhận, Petralka là một nữ hoàng, trong khi Angelica về mặt lý thuyết là một công chúa. Nhưng Angelica được cho là có vóc dáng nhỏ bé, nên Petralka cũng hợp với cô ấy ở điểm đó. Sự khác biệt đáng chú ý duy nhất là màu mắt của họ không khớp, nhưng bản thân bộ trang phục đã quá thu hút đến mức cái cảm giác "hey-có-gì-đó-không-ổn" của bạn cũng phải đi nghỉ mát. Về phần lông mày rậm đặc trưng của Angelica, chắc hẳn Petralka đã được Minori-san hoặc Hikaru-san giúp trang điểm.
Hừm. Petralka trong vai Angelica. Thật quá hoàn hảo, tôi ước gì cha tôi có thể nhìn thấy.
「Nếu ngươi đã nói vậy, Shinichi, thì chúng ta cứ cho là thật.」 Petralka chống tay lên hông và gật đầu hài lòng. Phía sau cô ấy, tôi có thể thấy vài nữ kỵ sĩ. Có lẽ là vệ sĩ của cô ấy, đi cùng để phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra.
「Chiếc hộp có nặng lắm không?」 tôi hỏi. Tôi cho rằng nó được làm bằng xốp đóng hàng hay thứ gì đó; tôi chắc chắn là nó rỗng.
「Khá nhẹ. Nhìn này.」 Petralka xoay thêm nửa vòng, như thể để nhấn mạnh việc cô ấy có thể di chuyển dễ dàng đến mức nào.
「Á!」
Nhưng khi cô ấy quay lại, chiếc hộp đã va phải một người đi ngang qua.
「Ặc — xin lỗi nhé,」 cô ấy lịch sự nói, quay sang người mình vừa làm ngã. Đó là Myusel. 「Cô không sao chứ, Myusel?」
「V-Vâng, cảm ơn người. Chỉ là một cú va nhẹ thôi ạ... Thần mới là người phải xin lỗi.」 Cô ấy nắm lấy bàn tay được chìa ra và đứng dậy.
「Hửm?」 Petralka chớp mắt. Cô ấy đang nhìn — không phải Myusel, mà là cô hầu gái kia, người đã đưa tay cho Myusel. Có vẻ như họ vừa trên đường trở lại nhà bếp để lấy trà và đồ ăn nhẹ cho mọi người. 「Đây là...?」
「À, đó là cô gái mà chúng tôi đã đề cập.」 Bên trong, tôi sợ chết khiếp, nhưng tôi ép mình phải tỏ ra bình tĩnh. 「Họ hàng xa của Myusel, người đang ở lại với chúng tôi để học làm hầu gái? Tên cô ấy là Clara.」 Chúng tôi đã quyết định dùng tên thật của Clara để cô ấy có thể phản ứng ngay lập tức khi ai đó gọi.
「Rất hân hạnh được gặp người.」 Cô hầu gái mới cúi đầu chào Petralka, gần như không biểu cảm.
「Vậy ra là cô ta...」 Petralka nhìn Clara từ trên xuống dưới. Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực mỗi giây phút cô ấy nhìn chằm chằm vào "cô hầu gái mới" của chúng tôi. Liệu cô ấy có thể nhìn thấy đôi tai thú được giấu bởi chiếc mũ không? Liệu đôi tai yêu tinh có quá giả không? Myusel dường như cũng đang có cùng suy nghĩ; tôi có thể thấy cô ấy đang nhìn Petralka một cách lo lắng.
「Chẳng giống Myusel chút nào,」 Petralka lẩm bẩm.
「À-À, cô ấy là họ hàng xa ạ. Họ sẽ không giống nhau nhiều đến thế đâu.」
「Cô ta cũng là bán yêu tinh à?」
「K-Không ạ. Cô ấy... Cô ấy thuộc bên họ mẹ của thần, nên...」 Myusel trả lời một cách lúng túng.
Nói dối Petralka chắc chắn không dễ dàng gì với cô ấy. Chúng tôi đã thống nhất câu chuyện của mình là Clara là họ hàng bên mẹ của Myusel, nhưng để giúp Myusel không gặp rắc rối nếu chúng tôi bị phát hiện, chúng tôi cũng đã khẳng định rằng bản thân Myusel chưa bao giờ gặp Clara trước đây. Xét đến việc Myusel đã không liên lạc với bên họ mẹ của mình trong một thời gian dài, điều đó cũng hợp lý. Nhưng nếu Clara bị phát hiện, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để thề rằng tôi cũng đã lừa dối cả Myusel.
「Hừm...」
Liệu Petralka có nhận ra chúng tôi đang lo lắng đến mức nào không? Dù cô ấy có nhận ra hay không, cô ấy vẫn tiếp tục săm soi Clara. Cô gái thú nhân vẫn không biểu cảm, nhưng tôi nghĩ cô ấy trông còn cứng đờ hơn bình thường, nên có lẽ cô ấy cũng đang lo lắng. Công bằng mà nói, từ góc nhìn của Clara, Petralka về mặt lý thuyết là lãnh đạo của một quốc gia thù địch, không phải là người mà cô ấy thường có cơ hội nhìn gần như vậy.
「Clara, đó là tên cô phải không?」 Petralka đột nhiên hỏi.
「Vâng, thưa người.」
「Shinichi là một kẻ cực kỳ biến thái. Hãy cẩn thận.」
「N-Người nói gì vậy?!」 Tôi la lên, bối rối; Petralka nhìn tôi và cười.
Có vẻ như cô ấy đã không nhìn thấu được lớp cải trang của Clara. Thực tế, Petralka đang chống tay lên hông và nhìn tôi với vẻ mặt có vẻ rất phấn khởi. 「Xét đến sở thích của ngươi, Shinichi, chúng ta đã nghĩ có lẽ ngươi lại chọn hầu gái dựa trên kích cỡ vòng một nữa rồi.」
「Người chỉ đang tưởng tượng thôi, Bệ hạ...」
Đúng là tôi thích ngực bự, nhưng tôi cũng là một fan cuồng của những bộ ngực nhỏ! Khoan đã — mà cô ấy định nhắc đi nhắc lại chuyện đó đến bao giờ?!
「Chúng ta thấy nhẹ nhõm khi biết rằng không phải ai xung quanh ngươi cũng đều có vòng một đầy đặn.」
Tôi hiểu rằng Petralka cảm thấy có một sự đồng cảm nhất định với Clara khi phát hiện ra họ có cùng kiểu cơ thể — ý tôi là cả hai đều khá phẳng. Tôi đoán điều đó cũng có lý: hồi ở Bahairam, Clara đã được chọn để chăm sóc tôi dựa trên cơ sở là cô ấy trông trẻ, giống Petralka. Ở bên đó, họ nghĩ tôi là phi tần chính thức của Petralka.
「Hừm, vậy ra ngực bự không phải là điều kiện tiên quyết tuyệt đối đối với ngươi, Shinichi?」
「Tôi đã nói với người rồi mà. Tôi hoàn toàn hài lòng với ngực ở mọi kích cỡ.」
「Vậy sao, vậy sao.」 Petralka gật đầu, hài lòng. Có phải cô ấy vui vì đã tìm được một người để lập "Hội Bạn Bè Ngực Lép" không? 「Quan trọng hơn, Shinichi, ngươi có đang vui không?!」
「Tất nhiên là có rồi. Mà, bữa tiệc chụp ảnh này là ý tưởng của tôi mà. Còn người thì sao, Petralka?」
「Chúng ta đang cực kỳ vui vẻ!」 Petralka khoa tay một cách rộng rãi, một trong hai tay vẫn đang cầm chiếc máy ảnh kỹ thuật số.
Như chúng tôi đã phát hiện ra khi quay phim, cosplay dường như là một van xả stress tốt cho Petralka, một cơ hội để trở thành người khác. Nó giúp cô ấy thoát khỏi áp lực của một nữ hoàng trẻ tuổi, dù chỉ trong một thời gian ngắn. Nếu nó có thể làm được điều đó, thì bữa tiệc chụp ảnh cosplay này đúng là một mũi tên trúng hai đích. Thực ra, là ba đích mới đúng.
Petralka liếc nhìn một học sinh đi ngang qua. 「Hừm, bộ trang phục đó không phải từ *Công Chúa Hoa Hồng* sao?」 cô ấy hỏi một cách hào hứng.
Cô ấy đang nhìn một người quả thực đang ăn mặc như một nhân vật trong anime *Công Chúa Hoa Hồng*. Nghĩ lại thì, hồi Hikaru-san mới xuất hiện, Petralka đã rất phấn khích về trang phục của anh ta, cũng từ bộ phim đó. Tôi đoán cô ấy thực sự thích *Công Chúa Hoa Hồng*.
「Ngươi kia!」 cô ấy kêu lên. 「Cho phép chúng ta chụp ảnh ngươi nhé! Shinichi, gặp lại ngươi sau!」 cô ấy nói thêm, rồi vội vã chạy đi, mắt sáng rực, theo sau đối tượng chụp ảnh tiềm năng của mình. Các vệ sĩ của cô ấy vội vàng đuổi theo.
Tôi đoán Petralka đang tận hưởng bữa tiệc đúng như những gì cô ấy nói.
「Tôi rất vui vì Petralka có vẻ đang vui,」 tôi nói, quay sang Myusel. Và rồi tôi nói thêm, 「Em ổn chứ?」 Cô ấy vẫn trông vô cùng lo lắng. Việc phải nói dối Petralka chắc chắn không dễ dàng gì với cô ấy.
「...Vâng, cũng tạm ạ...」
「Tôi xin lỗi. Tôi biết chuyện này không dễ dàng gì...」
「Không đâu ạ...」 Myusel cố nặn ra một nụ cười.
Hừm. Có vẻ như chúng tôi đã qua mặt được nữ hoàng cho đến nay, nhưng tôi không mong có thể duy trì việc này mãi mãi. Liệu có cách nào tôi có thể nói chuyện với Petralka về chính xác những gì đang xảy ra, và bằng cách nào đó khiến cô ấy tha mạng cho Amatena và Clara không?
「Em có vui không, Clara?」 tôi hỏi, hy vọng xoa dịu tình hình một chút.
「Đây là lần đầu tiên em có mặt tại một sự kiện như thế này... Em cảm thấy hơi lạc lõng,」 Clara nói, gần như thì thầm.
Khi tôi thực sự nghĩ về điều đó, tôi nhận ra rằng trong khi Clara có thể đã biết một chút về anime và manga qua việc xử lý các món hàng otaku tôi gửi cùng Amatena, cô ấy không thể biết nhiều về chúng. Từ đó mà bị ném vào một bữa tiệc cosplay chắc hẳn khá là mất phương hướng, giống như một anh chàng bình thường đi trên đường mà vô tình lạc vào Comiket.
「Khó mà vui được, nhỉ?」
「Không, không phải vậy ạ,」 Clara tự tin nói.
「Nghe vậy thì tốt rồi.」 Dù tốt hay xấu, cô ấy không bao giờ thể hiện nhiều cảm xúc, nên tôi phải tin rằng những gì cô ấy nói là sự thật. 「Tôi biết chuyện này khó khăn cho em, Myusel, nhưng hôm nay cứ cố gắng thuận theo tự nhiên nhé.」
「À, ừm, b-buổi tiệc chụp ảnh tự nó rất vui ạ,」 cô ấy nói, giọng hơi hoảng hốt. 「Mọi người đều mặc những bộ trang phục tuyệt vời nhất và vui vẻ như vậy... Chỉ cần nhìn họ thôi em cũng thấy vui rồi.」
「Này,」 tôi đột nhiên nói, 「còn em thì sao, Myusel? Em có muốn một bộ trang phục không?」
「Ô-Ôi, không, em... Em không thể nào...」
Có lẽ cô ấy ngại hòa mình với đám học sinh, tất cả đều xuất thân từ giới quý tộc hoặc giàu có.
「Hoàn toàn có thể chứ!」
「Eep?!」 Myusel kêu lên một tiếng trước sự xen vào đột ngột. 「Hikaru-sama...」
Tôi quay lại và thấy Hikaru-san đang đứng đó, cười toe toét. 「Những cô gái dễ thương nên mặc trang phục dễ thương,」 anh ta nói. 「Ý tôi là, con trai cũng nên thế, nhưng đặc biệt là con gái.」
「Nghe từ miệng anh thì thuyết phục ghê, Hikaru-san.」
「Im miệng đi,」 anh ta lườm tôi một cái.
Chà, ơ, tôi tưởng đó là một lời khen chứ.
「Vấn đề là, chúng ta đã tốn bao công sức để tổ chức một bữa tiệc, và cô bé nhất định phải tham gia.」
「Hả? Gì ạ? Ờ...」
「Đây, thay bộ này đi. Nhanh lên nào.」
Myusel, bị khí thế của Hikaru-san áp đảo, đã nhận lấy bộ trang phục từ tay anh ta. Đó là một chiếc váy màu đỏ rất nhạt. 「Đây là gì vậy ạ?」 cô ấy hỏi.
「Đó là trang phục mà Viktorika mặc trong *Angelica - Nàng Công Chúa Trĩu Gánh Nặng*. Và đây, Clara, cái này cho em.」
「Em cũng có ạ?」 Cô ấy chớp mắt nhìn bộ váy và bộ tóc giả mà Hikaru-san dúi vào tay mình.
「Em là Angelica Đỏ, Clara-san. Anh sẽ lo phần trang điểm cho em và Minori-san sẽ chụp ảnh, nên nhanh lên và thay đồ đi.」
「Hả? Gì ạ...?」
「Ngay cả Elvia cũng đang ở ngoài kia cosplay đấy. Mọi người nên tham gia, vui vẻ lên nào.」 Hikaru-san chỉ tay, hướng sự chú ý của chúng tôi đến Elvia, người đang mặc trang phục và hòa mình với đám học sinh.
Bây giờ, khi tôi thấy cô ấy ở ngoài đó, tôi đã hiểu. Với trang phục và bộ tóc giả đuôi ngựa, cô ấy rõ ràng là Akane, ninja trong *Angelica*. Hiện tại cô ấy đang tạo dáng cùng Petralka trong khi Minori-san chụp lia lịa.
「Cứ như một buổi tái hợp dàn diễn viên cho *Angelica* vậy!」 Hikaru-san nói với một nụ cười toe toét. 「...Này, Shinichi-san. Đừng tỏ ra quá phấn khích.」
「Không, không sao đâu. Chỉ là, nó là của cha tôi, và nó... cảm thấy hơi kỳ lạ.」 Tôi cười yếu ớt.
Vâng, tôi đã đọc tiểu thuyết và manga, nhưng cái cách tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của ông già lơ lửng sau mỗi nhân vật khiến tôi khó mà cảm thấy "moe" với họ được. Đánh giá từ biểu hiện của Hikaru-san, anh ta đã lên kế hoạch cho "buổi tái hợp dàn diễn viên" này chỉ để chọc tức tôi, nhưng điều đó càng khiến tôi không chắc phải phản ứng thế nào.
「Vậy, Shinichi-san, cậu không tò mò xem Myusel sẽ trông như thế nào trong vai Viktorika sao?」
「Ưm...ghm...?」
Viktorika, một trong những nhân vật của *Nàng Công Chúa Trĩu Gánh Nặng*, được thiết kế theo kiểu nhân vật tiểu thư nhà giàu điển hình. Ích kỷ một cách công khai và không hề che giấu, tính cách của cô ta hoàn toàn trái ngược với Myusel, nhưng điều đó có thể làm cho việc thấy Myusel nhập vai cô ta trở nên thú vị hơn...!
「Ờ, có lẽ tôi c—」
「Thấy chưa?」 Vẫn cười toe toét từ tai này sang tai kia, Hikaru-san quay về phía Myusel. Cô ấy trông hơi choáng ngợp trong một giây, rồi đôi vai cô ấy chùng xuống.
「N-Nếu đó là điều ngài muốn, Shinichi-sama,」 cô ấy nói, gật đầu.
「Thần cũng không có ý kiến phản đối,」 Clara nói.
「Và tôi có một thứ nho nhỏ cho cậu đây, Shinichi-san,」 Hikaru-san nói.
「Chẳng lẽ là Soru?」
Soru là nhân vật chính (cũng là một ninja) của *Angelica - Nàng Công Chúa Trĩu Gánh Nặng*.
「Khó đấy. Cậu thực sự nghĩ mình hợp với vai đó à?」 Hikaru-san nói. 「Không, cậu sẽ là Saizensen-kun.」
「Nhưng tại sao?!」
「Tôi đã chuẩn bị sẵn một chiếc áo sơ mi sọc ngang và một chiếc ba lô đen ở đây rồi.」
「Đó không phải điều tôi đang hỏi.」 Cái đó có được tính là cosplay không vậy?
「Chúng ta đang ở một bữa tiệc cosplay mà. Đừng chỉ ủ rũ ở góc, hãy ra ngoài đó và rình rập giữa các cosplayer khác với chiếc máy ảnh quanh cổ, mắt sáng lên như một con sói đói, một phóng viên chiến trường đang tìm kiếm bức ảnh tuyệt vời tiếp theo của mình!」 Hikaru-san nhìn tôi một cách đắc thắng.
Ờ... tôi không nghĩ có phóng viên chiến trường nào lại đi chụp ảnh cosplayer cả...
Nhưng dù sao thì...
「Vấn đề là, anh muốn tôi nhấc mông lên và hòa mình vào cuộc vui, phải không?」
「Đúng vậy,」 Hikaru-san nói.
Có một logic nhất định trong những gì anh ta nói — tôi hiểu rằng chỉ đứng ngoài lề trong khi mọi người khác đang vui vẻ có thể khiến tôi trở thành một kẻ phá đám. Nếu tôi không định mặc trang phục, ít nhất tôi cũng nên chụp ảnh. Vì vậy, tôi thò tay vào túi tìm điện thoại.
「Hả?」 Tôi không cảm thấy nó. Chắc tôi đã quên nó trong phòng — đúng vào ngày hôm nay. 「Có vẻ như tôi quên điện thoại rồi. Tôi sẽ đi lấy nó trong khi hai người thay đồ.」
「Tuyệt vời. Lối này, các quý cô,」 Hikaru-san nói, dẫn họ đến khu vực thay đồ. Tôi nhìn họ đi, rồi lao về phòng mình.
Mười phút sau. Tôi đang đi bộ trở lại hành lang về phía sân, tay cầm điện thoại. Tôi tự hỏi liệu Myusel và Clara đã thay đồ xong chưa. Có lẽ là chưa. Mười phút không đủ dài. Hình ảnh của họ trong trang phục cosplay (hoàn toàn là giả định) lướt qua tâm trí tôi. Myusel e thẹn mặc chiếc váy tiểu thư; Clara trông không biểu cảm và bằng cách nào đó lại có vẻ hài lòng cùng một lúc.
U cha, tôi gần như không thể chịu nổi. Ngay cả khi chỉ tưởng tượng thôi cũng đã vượt quá sức xử lý của tôi rồi. Chà, phải tận mắt thấy thì mới biết họ trông thế nào được, nhưng chính Hikaru-san đã tự tay chọn trang phục cho họ, mà anh ấy thì rành cosplay lắm. Tôi không nghĩ mình sẽ thất vọng đâu. Vả lại, những cô gái xinh đẹp như vậy thì mặc gì cũng đẹp cả.
Tôi đang sải bước trên hành lang, vừa đi vừa tủm tỉm cười một mình, thì…
「Hả?」
Tôi phát hiện ra một cánh cửa đang hé mở. Chuyện đó không hẳn là vấn đề—vấn đề là cánh cửa ấy lại dẫn vào phòng của Amatena và Clara. Và hẳn là Amatena đang ở trong đó. Với việc Elvia đang ở buổi tiệc, cô ấy khó có thể ra ngoài được.
「Cô ấy không cẩn thận lắm nhỉ…」
Tôi đã dặn dò đám học sinh rất nghiêm ngặt là không được vào phòng của Amatena, hay bất kỳ căn phòng nào khác ngoại trừ những phòng có ổ cắm điện và đồ otaku. Chúng có lẽ cũng sẽ đi lướt qua đây thôi, vì đây chỉ là phòng khách thường không sử dụng. Tôi hiểu tất cả những điều đó, nhưng dù vậy, lỡ có ai đó tình cờ đi ngang qua, tình cờ nhìn vào thì sao? Nhất là khi cánh cửa lại để mở toang như thế.
Có lẽ cô ấy chỉ quên đóng cửa, hoặc có lẽ cô ấy muốn cho phòng thoáng một chút—chắc chắn cô ấy không thể mở cửa sổ hướng ra sân—nhưng dù lý do là gì đi nữa, tôi vẫn phải nhắc Amatena cẩn thận.
Tôi thò đầu vào cửa và định gọi tên Amatena thì khựng lại.
Amatena đang ở đó, trong bộ quần áo của Elvia và với mái tóc cùng màu tóc của Elvia, đang chăm chú soi mình trong gương. Vẻ mặt trong gương của cô ấy trông cực kỳ nghiêm túc—ý tôi là, cô ấy lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng bây giờ còn hơn cả bình thường—và tôi ngập ngừng không muốn làm phiền. Tôi cảm thấy mình không nên quấy rầy cô ấy.
「Hửm?」 Thế nhưng, chính Amatena đã quay lại—có lẽ cô ấy đã thấy tôi trong gương. 「Có chuyện gì vậy, Shinichi?」
「À, ừm, chỉ là, cửa phòng hơi mở nên… chỉ là cô nên cẩn thận một chút…」
Sau một lúc, cô ấy gật đầu. 「Tôi hiểu rồi. Tôi muốn thay đổi không khí trong phòng, nhưng tôi thừa nhận đó là một hành động bất cẩn. Tôi xin lỗi.」
「Cô đang làm gì vậy?」 Tôi bước vào phòng và đóng cửa lại sau lưng.
Amatena ban đầu ngượng ngùng liếc đi chỗ khác, nhưng rồi cô ấy nhìn về phía một chiếc bàn ở góc phòng. Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy và thấy hai tấm ảnh đặt trên bàn. Chắc là Minori-san hoặc Hikaru-san đã đưa cho cô ấy vài tấm ảnh đã in ra.
「Tôi xem được không?」
Một nhịp ngưng. 「Cứ tự nhiên.」
Tôi bước đến bàn và nhìn vào những tấm ảnh. Cả hai đều là ảnh Amatena đóng giả Elvia. Một tấm chụp cô ấy trong lúc bất ngờ, kiểu chụp lén. Trong tấm còn lại, cô ấy đã được báo trước là sẽ chụp ảnh, và cô ấy mang vẻ mặt vô cảm thường thấy.
「Những tấm ảnh này là sao vậy?」
Trông cô ấy khá ổn trong cả hai tấm.
Amatena thở hắt ra một hơi. 「Tôi nghĩ có lẽ mọi chuyện đúng như anh đã nói.」
「Như tôi đã nói?」 Tôi đã nói chuyện rất nhiều với Amatena; tôi tự hỏi chính xác thì cô ấy đang đề cập đến chuyện gì.
「Lớp áo giáp tôi mặc để bảo vệ bản thân, chiếc mặt nạ che giấu nội tâm… có lẽ chính nó lại là thứ đang dồn tôi vào chân tường.」 Vừa nói, Amatena vừa quay lại phía gương. Cô ấy giống Elvia như tạc, nhưng bạn vẫn có thể nhận ra ngay đó không phải là Elvia, mà là Amatena. 「Những gì Hikaru nói—tôi cũng hiểu điều đó.」 Cô ấy dừng lại một thoáng, gần như do dự. 「Ở bên một người mà họ không thể đoán được là một điều vô cùng khó chịu đối với người khác—hoặc có lẽ tôi nên nói là, khiến họ lo lắng. Nhiều đến mức họ có thể muốn loại bỏ cô ta.」
「Chà, chuyện đó…」
…không đúng—là điều tôi không thể nói ra.
「Tôi đã luôn chắc chắn rằng mình phải che giấu những điểm yếu. Hay đúng hơn là… Tốt nhất là không có điểm yếu nào, điều mà tôi vẫn tin là đúng. Nhưng việc xóa đi biểu cảm, không để cảm xúc lọt vào giọng nói, và đeo một chiếc mặt nạ sắt… tôi đã bắt đầu nghi ngờ liệu đó có phải là cách tốt nhất để che giấu những yếu điểm đó không.」
Tôi lại nhìn vào những tấm ảnh. Nếu bạn hỏi tôi muốn làm bạn với ai trong hai Amatena này, tôi sẽ chọn người có vẻ mặt ngạc nhiên. Cảm xúc trên gương mặt cô ấy khiến cô ấy trông dễ gần, giống như một người bạn có thể bắt chuyện.
Và đó… đó là thế mạnh của Elvia. Tôi tự hỏi liệu Amatena có từng giống như em gái mình, tràn đầy cảm xúc. Nhưng nếu bạn bộc lộ cảm xúc của mình quá nhiều, sẽ không thiếu những kẻ xấu sẵn sàng lợi dụng điều đó. Amatena đã chống lại điều đó bằng cách kìm nén những cảm xúc ấy, nhưng việc đó cũng gây ra tổn thất.
「Không phải là tôi muốn thể hiện cảm xúc của mình ra khắp nơi như Elvia,」 Amatena nói thêm, như thể cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi.
「Cũng phải…」
Thái độ tự do phóng khoáng của Elvia chắc chắn sẽ gây hại nhiều hơn là lợi cho một người lính hay một điệp viên. Chưa kể nếu cô ấy thực sự bị phe Eldant bắt giữ, điều đó sẽ khiến cô ấy quá dễ nói ra những điều không nên. Nhưng đồng thời, đối với một người lạnh lùng, cứng rắn, khép kín với tất cả mọi người, không chỉ kẻ thù—liệu tôi có muốn làm việc với một người như vậy không? Tôi sẽ không mặn mà lắm.
Phải có một sự cân bằng nào đó, tôi nghĩ vậy. Hoặc có lẽ tôi chỉ đang quá ngây thơ.
「Có lẽ tôi cần phải mềm mỏng hơn ở một mức độ nhất định.」 Môi Amatena giãn ra thành một nụ cười gần như là gượng gạo.
Ồ. Ngay cả một nụ cười gượng cũng trông dễ thương ở cô ấy. Đây có phải là "moe tương phản" không?
「Ý kiến hay đấy.」 Mỉm cười, tôi giơ chiếc điện thoại trong tay lên cho cô ấy xem. Tôi chuyển sang chức năng máy ảnh; màn hình LCD lấp đầy hình ảnh khuôn mặt của Amatena. 「Trong trường hợp đó, cười một cái xem nào, Amatena? Một nụ cười thật tươi nhé.」
「Ơ…? T-Tươi?」
「Cứ như Elvia ấy. Kiểu như, toe toét!」
「‘Toe toét’?」
Cái vẻ vô cảm đã biến đâu mất: giờ cô ấy đang cau mày ra mặt. Chà, ít nhất cô ấy cũng đang thể hiện cảm xúc. Đó là một sự khởi đầu.
Trong vài phút, tôi nhìn Amatena vật lộn để tạo ra một nụ cười "kiểu Elvia", và tôi không thể nhịn được mà tự mình mỉm cười.
Buổi tiệc chụp ảnh có thể nói là đã thành công. Được rồi, nó cuối cùng lại tập trung vào cosplay hơn là chụp ảnh, nhưng mọi người đều vui, và hầu hết dường như đã nắm vững việc xin phép trước khi chụp. Thay vì chỉ đơn giản là mắng họ và nói rằng 「Đừng chụp ảnh mà không hỏi!」, việc cho họ thấy rằng xin phép là một điều nhỏ nhưng có thể tạo ra sự khác biệt lớn cho niềm vui của mọi người hóa ra lại dễ truyền đạt thông điệp hơn nhiều.
Quan trọng nhất, mọi người đều ra về với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Phải thừa nhận là Petralka đã chống cự một chút (「Chúng ta chưa muốn về đâu!」), nhưng tôi cũng đã lường trước được điều đó. Cuối cùng, cô ấy bị Garius, người đã đến đón, lôi đi. Nhân tiện, anh ấy đã đích thân đến, chỉ để cho an toàn—vì có một số báo cáo (anh ấy nói với tôi) rằng một nhóm đặc nhiệm Bahairam đã vượt qua biên giới. Đối với anh ấy, điều này nghe có vẻ không giống những cuộc giao tranh nhỏ lẻ mà chúng tôi từng gặp.
Dù sao thì, tối hôm đó…
「Mọi thứ hôm nay thật sự rất tuyệt!」 Minori-san hào hứng nói khi tất cả chúng tôi ngồi vào bàn ăn tối. 「Đặc biệt là màn ‘tái hợp’ của dàn diễn viên Angelica! Bệ hạ trông thật lộng lẫy. Chúng ta sẽ phải tặng một bản sao của tấm ảnh cho Garius-san và mọi người.」
「Tôi đã thực sự cố gắng hết sức cho bộ trang phục đó,」 Hikaru-san nói với một nụ cười điềm tĩnh. 「Tôi chắc chắn Bệ hạ sẽ trông rất tuyệt trong vai Angelica. Tôi đã suy nghĩ về nó từ lâu rồi. Cả ngày hôm nay thật đáng giá chỉ để được nhìn thấy cô ấy trong bộ trang phục đó.」
Anh ấy thực sự trông vui hơn bình thường; tôi nhận ra rằng anh ấy đã thực sự tận hưởng nó. Bản thân anh ấy có phần dè dặt, ít cảm xúc, nhưng khi anh ấy thực sự vui, bạn có thể thấy điều đó trong mắt anh ấy.
「Tất nhiên,」 anh ấy nói thêm, 「Tôi cũng rất thích trang phục của Myusel và những người khác.」
「Đúng vậy, họ trông rất tuyệt trong những bộ trang phục đó.」
「A-Anh nghĩ vậy sao…?」 Myusel hỏi một cách hơi ngại ngùng, má cô ửng hồng. Chắc cô ấy đã mệt sau bữa tiệc chụp ảnh, nhưng có vẻ điều đó không khiến cô ấy ăn tối qua loa. Cô ấy thực sự siêng năng, hoặc năng nổ, hoặc gì đó đại loại thế—dù sao thì, một người hầu gái tuyệt vời.
「Và Clara, cảm ơn vì đã giúp đỡ rất nhiều. Em có vui không?」
「Vâng.」 Cô bé gật đầu, nhưng trông có vẻ hơi mệt. Xét rằng có lẽ cô bé còn lo lắng hơn cả Myusel suốt thời gian đó, điều này cũng dễ hiểu.
「Còn cô thì sao, Elvia?」
「Vui nổ trời luôn! Em muốn làm lại lần nữa!」 Cô ấy toe toét cười, và đuôi cô ấy vẫy điên cuồng. Cô ấy đã được mặc đồ ninja, và theo yêu cầu của mọi người, cô ấy đã kết thúc bữa tiệc bằng cách nhảy, nhào lộn, trèo cây, và nói chung là hành động như một ninja thực thụ.
「Ước gì Brooke và Cerise cũng tham gia được,」 tôi nói.
Hai người thằn lằn, ngạc nhiên vì cuộc trò chuyện đột ngột chuyển sang họ, nhìn nhau.
「Chúng tôi á?」 Brooke hỏi.
「Ngài chắc chắn không cần phải lo cho chúng tôi đâu,」 Cerise nói thêm.
Bất chấp những gì họ nói, tôi thực sự không muốn để họ ra ngoài lề. Rõ ràng, nếu họ thử và nó không hợp với họ, tôi sẽ không ép buộc.
「Những thứ này luôn vui hơn khi mọi người cùng tham gia,」 tôi nói.
「Vậy sao? Chúng tôi sẽ tin lời ngài, thưa Chủ nhân.」 Brooke và Cerise lại nhìn nhau.
Tôi có một ấn tượng rõ ràng rằng số lượng trang phục phù hợp với một người thằn lằn là có hạn, nhưng—khoan đã. Thế còn, ví dụ như Go***lla hay gì đó thì sao? Hoặc tiến thêm một bước nữa: Mecha-Godzi***! Hay như vậy đã vượt ra khỏi phạm vi cosplay và chỉ đơn giản là mặc một bộ đồ cao su?
「Và Amatena, tôi rất muốn lần sau cô cũng tham gia với chúng tôi,」 tôi nói, quay sang cô ấy.
「Không, tôi…」
「Chúng ta có thể biến cô thành chị em song sinh của Elvia!」 Hikaru-san hào hứng chen vào.
「Là sao ạ?」 Elvia hỏi, bối rối.
「Kiểu như, để hai người mặc quần áo giống hệt nhau, hoặc trang phục đôi,」 Hikaru-san giải thích. 「Trong các game đối kháng, cậu sẽ thấy các nhân vật đổi màu liên tục—những nhân vật trông giống hệt nhau ngoại trừ màu sắc trang phục. Hoặc đôi khi họ thậm chí trông giống hệt nhau—mặc dù thường có một giới hạn về sự tương đồng.」
「Ý anh là không chỉ trang phục đôi, mà còn làm cho hai người họ trông giống hệt nhau. Một cặp song sinh hoàn hảo. Tôi thích ý tưởng đó,」 Minori-san nói.
「Hả! Ai mà biết được chứ?」 Elvia nói, đầy ấn tượng. Rồi cô ấy quay sang người chị gái trông rất giống mình. 「Lẽ ra hôm nay chị nên ra ngoài đó, chị Ama.」
「Điều đó là không thể, và em biết rõ mà.」
「Ồ, vâng. Em đoán là em biết.」 Elvia nhún vai. Chắc cô ấy đã thực sự vui, vì dường như điều đó đã khiến cô ấy quên mất tại sao Amatena và Clara lại ở đây. Nhưng rồi, kiểu đãng trí đó lại rất giống Elvia.
Đột nhiên, khu vực phòng ăn bị tấn công bởi một tiếng động điện tử chói tai. Đó không phải là tiếng "ting" thân thiện báo có email hay cuộc gọi; nó giống như tiếng rít đi kèm với thông báo động đất, một tiếng còi báo động được thiết kế cố ý để gây khó chịu. (Dù sao thì, chúng tôi không nhận được email hay cuộc gọi ở Đế quốc Eldant này.)
「C-Cái gì vậy?」
Mọi người trong phòng ăn đều chết lặng. Tuy nhiên, Minori-san đã rút điện thoại ra khỏi túi. Hóa ra đó là nguồn gốc của tiếng ồn.
「Minori-san, đó là…?」
「Báo động,」 cô nói, mặt mày nghiêm trọng. Cô lướt tay qua màn hình điện thoại, tắt tiếng ồn.
「Báo động? Đừng nói với tôi là…」
「Kẻ đột nhập.」
Hai từ đó làm đóng băng không khí trong phòng.
Sau khi tôi bị bắt cóc lần trước, Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản đã thiết lập các camera an ninh có độ trung thực cao xung quanh biệt thự. Tôi không biết chính xác chúng hoạt động như thế nào, nhưng tôi biết chúng được trang bị cảm biến hồng ngoại và âm thanh, cùng với nhiều thứ khác, và chúng được kết nối với điện thoại thông minh và máy tính của Minori-san, và sẽ cho cô ấy biết nếu có bất cứ điều gì xảy ra. Chúng có lẽ cũng đã thông báo cho đồn trú của Lực lượng Phòng vệ.
Tuy nhiên, từ đó đến đây sẽ mất bảy hoặc tám phút, ngay cả khi đi bằng xe cơ giới. Họ phải đi một con đường vòng qua rừng, một con đường thậm chí không thực sự là đường, làm hạn chế tốc độ của họ. Ngay cả khi họ hành động ngay khi nghe thấy báo động, tính cả thời gian chuẩn bị, chúng tôi có thể phải chờ mười phút hoặc hơn cho đến khi họ đến.
「Tôi thấy… bảy—không, tám người?」 Minori-san nói, chăm chú nhìn vào điện thoại của mình. 「Nhưng lạ thật. Camera không hiển thị bất kỳ— Này.」
「Có chuyện gì vậy?」 tôi hỏi, và Minori-san đưa điện thoại cho tôi xem.
Tôi đang nhìn vào thứ có vẻ như là một đoạn video. Nó cho thấy những gì camera đã ghi lại trong khoảng mười giây qua.
「C-Cái quái gì đây?」 Trong một giây, tôi đã nghĩ có lẽ video bị lỗi gì đó. Nó cho thấy một khu rừng vào ban đêm—khu rừng ngay bên ngoài biệt thự. Trông khá bình thường, thật đấy. Ngoại trừ, có một phần của hình ảnh cứ liên tục bị xê dịch. Khó tả thật, nhưng nó giống như một vài phần của khung cảnh sẽ trượt khỏi vị trí trong một khoảnh khắc, rồi trở lại. Rồi lại trượt, rồi trở lại.
「Tôi đoán là ngụy trang,」 Minori-san nói.
「Ngụy trang? Phải là ngụy trang quang học thì mới có hiệu ứng này chứ.」
Tôi đã từng thấy loại này trước đây—nhưng chỉ trong những bộ phim như *Quái vật vô hình* hay anime như *Vỏ bọc ma*. Đó là những lớp ngụy trang vượt xa việc hòa mình vào môi trường. Có một khoảnh khắc trễ khi bạn di chuyển, khi chúng điều chỉnh theo môi trường xung quanh mới, nhưng nếu một người không chú ý, lớp ngụy trang như vậy gần như không thể bị phát hiện.
「Clara…」
「Vâng, thưa chị.」
Amatena và Clara đều đứng dậy.
「C-Chuyện gì vậy?」 Elvia hỏi, mắt mở to. Nhưng Amatena thậm chí không liếc nhìn cô ấy—thay vào đó, cô ấy quay sang Minori-san.
「Quân truy đuổi.」
「Cô nghĩ cô biết họ là ai à?」
「Trong số các đơn vị thú nhân của quân đội Bahairam, có một đội chuyên về kỹ thuật ẩn nấp. Đó là một đơn vị nhỏ, nhưng họ là những cựu binh tinh nhuệ. Họ sẽ không được huy động chỉ để che giấu một cuộc xung đột nội bộ nhỏ. Họ chuyên về ám sát và bắt cóc. Khi tôi bắt giữ Shinichi, họ là đơn vị mà tôi đã sử dụng.」
Tất cả chúng tôi đều nhìn cô ấy, kinh ngạc. Lớp ngụy trang cực kỳ tiên tiến này, tuy nhiên—nó là gì? Một loại ma thuật nào đó chăng? Thú nhân lẽ ra không có nhiều sức mạnh ma thuật. Tôi được biết họ gần như không thể sử dụng các phép thuật cơ bản.
「Tộc Eleamachi?」 Câu hỏi đến từ, không ai khác, Brooke.
「Đúng vậy.」 Amatena gật đầu.
「Đó là ai hay là gì vậy?」
「Một bộ tộc người thằn lằn không hoàn toàn giống như chúng tôi,」 Brooke giải thích. 「Họ có thể thay đổi màu da, anh thấy đấy. Họ chỉ có thể đổi một số màu nhất định, và chỉ có thể làm điều đó nhanh ở một mức độ nào đó, nhưng ở giữa rừng? Một người có thể đứng ngay bên cạnh anh mà anh không bao giờ biết.」
「Người đổi màu… Gần giống như tắc kè hoa…」
「Hai người định đi đâu?!」 Hikaru-san hét lên. Chúng tôi nhìn lên và thấy Amatena và Clara đã gần ra khỏi phòng ăn.
「Chúng tôi không thể gây thêm rắc rối cho các người. Chúng tôi đi đây,」 Amatena nói cộc lốc.
「Nhưng chúng ta không biết họ có thực sự theo đuổi cô hay không,」 tôi phản đối.
「Ngoài chúng tôi ra thì họ có thể theo đuổi ai được nữa? Thú thật, tôi rất ngạc nhiên vì họ không đến đây sớm hơn. Bahairam biết rằng Elvia… em gái tôi… họ biết con bé ở đây. Họ chắc chắn đã biết tôi sẽ đến tìm con bé nếu tôi gặp rắc rối.」
「Nhưng—」
「Chúng tôi không thể để một trận chiến ở đây gây ra náo động được. Khi đó lực lượng Eldant cũng sẽ biết về chúng tôi.」
Thì ra đó là lý do họ cố gắng rời đi. Amatena và Clara gật đầu với nhau và lại định đi.
Tuy nhiên, Elvia đã nhảy ra khỏi ghế. 「C-Chị Ama! Bây giờ đi quá nguy hiểm—!」
「Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.」
「Nhưng chị… nhưng em…」
Cô ấy tuyệt vọng muốn ngăn họ lại, nhưng dường như không thể thốt nên lời. Và về mặt logic, Amatena hoàn toàn đúng. Và tuy nhiên…
「Chị đã… rất vui vì em đã đứng về phía chúng ta,」 Amatena nói, nhìn Elvia.
「Gì…? Chị…?」
Elvia rõ ràng là bị bất ngờ; tất cả những gì cô ấy có thể làm là thốt ra một vài câu hỏi ngỡ ngàng. Amatena, dường như cảm thấy không cần nói thêm, quay người định đi.
「Ư-Ừm!」 Một người khác đứng dậy và gọi. Một người đáng ngạc nhiên.
「Myusel?」 tôi nói.
「Ừm… em đồng ý rằng bây giờ không phải là lúc để đi ra ngoài đó đâu ạ…!」 Cô bé phải cố gắng lắm mới nói được, nhưng giọng cô bé rất quả quyết. Cô bé không nhìn Amatena nhiều bằng Clara.
「Đừng tự làm gánh nặng cho mình,」 Amatena nói. 「Hai người đáng lẽ không bao giờ nên ở đây, sẽ không còn ở đây nữa. Chuyện chỉ đơn giản là—」
「Nhưng em, em—!」 Myusel dường như không cảm thấy như vậy. 「Em có một người để… để dạy dỗ, và điều đó khiến em… hạnh phúc… và vì vậy… chà… em không đồng ý rằng hai chị không nên… không nên ở đây đâu ạ…!」
Amatena hoàn toàn im lặng. Clara không nói gì và cũng không biểu lộ cảm xúc. Nhưng tôi nghĩ tôi đã thấy đuôi của cô bé khẽ dịch chuyển. Đó là điều tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần ở Bahairam. Tôi chưa bao giờ hỏi, nhưng tôi nghĩ đó là một dấu hiệu cho thấy cô bé đang vui. Và vì vậy…
「Tôi đồng ý với Myusel và Elvia,」 tôi nói. 「Tôi nghĩ hai người nên ở lại đây.」 Nếu có một điều tôi biết về hai người này, thì đó là những lời nài nỉ tình cảm sẽ không thuyết phục được họ. Vì vậy, tôi bắt đầu nói nhanh, gần như tuyệt vọng, thêm vào những lý lẽ logic về lý do tại sao họ nên ở lại. Và những lý lẽ logic, nếu tôi được phép nói, là thứ mà tôi khá giỏi. 「Ngay cả khi hai người ra khỏi đây mà không gây náo động, nếu chính quyền Eldant phát hiện ra có quân đội Bahairam ở đây tìm kiếm hai người, điều đó có thể dẫn họ đến sự thật là chúng tôi đã che giấu hai người. Dù gì thì Elvia cũng ở đây mà.」
「Chuyện đó…」
「Không chỉ hai người là người trong cuộc đâu,」 tôi nhấn mạnh, và rồi tôi quay sang Minori-san. 「Minori-san, cô có thể cho tôi biết vị trí sơ bộ của những kẻ đột nhập không?」
「Ngay sau nhà, tôi nghĩ vậy.」 Tôi có thể nghe thấy một nốt lo lắng trong giọng cô ấy.
Tình hình tệ rồi. Đây là những kẻ thù mà chúng tôi không thể xem nhẹ.
Không. Sức mạnh của kẻ thù không phải là vấn đề. Lực lượng Phòng vệ sẽ có mặt ở đây trong vài phút nữa, nên thực ra…
Kẻ thù đang tiếp cận biệt thự.
Lính Bahairam.
Amatena. Clara.
Lần tôi bị bắt cóc…
Tôi dừng lại một lúc lâu.
Aaa. Được rồi.
「Nếu họ đã ở gần đến vậy, thì khả năng họ phát hiện ra hai người khi rời khỏi biệt thự chỉ càng cao hơn. Sẽ không dễ dàng hơn nếu chúng ta biến chuyện này thành một nỗ lực khác của Bahairam nhằm bắt cóc tôi, hoặc có lẽ là Hikaru-san sao?」
「Shinichi-sama, chuyện đó…」 Myusel đang nhìn tôi, sốc.
Tôi nhìn quanh phòng ăn: Minori-san, người đã ngẩng lên từ chiếc điện thoại của mình; Amatena và Clara, vẫn đứng đó; Elvia, Hikaru-san, Brooke và Cerise. Tôi gật đầu với một nụ cười méo xệch. 「Tôi nghĩ điều tốt nhất là đánh lui chúng ngay tại đây.」
Rõ ràng là, ngay cả tôi cũng không ngu đến mức nghĩ rằng chúng tôi có thể đối đầu trực diện với một đơn vị đặc nhiệm hay một biệt đội lính dù Bahairam nào đó. Elvia, Amatena, và Clara có thể sở hữu thể chất phi thường, nhưng những kẻ tấn công chúng tôi cũng vậy, và bởi vì mục tiêu cụ thể của chúng là Amatena và Clara, chúng chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với một vài cô gái thú nhân. Đấu tay đôi ư? Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.
Nếu đây thực sự là biệt đội mà Amatena từng dùng để bắt cóc tôi, thì rất có khả năng chúng đã biết tất cả những ai đang ở trong nhà và năng lực chiến đấu của chúng tôi là gì. Nói cách khác, chúng tôi sẽ chẳng có chút cơ hội nào trừ khi có thể nghĩ ra một điều gì đó hoàn toàn bất ngờ. Nhưng chúng tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để giăng bẫy hay vạch ra kế hoạch. Điều đó khiến các lựa chọn của chúng tôi bị hạn chế.
「Mong là nó sẽ hiệu quả」, tôi lẩm bẩm, nhìn vào điện thoại của mình khi đang ngồi trong phòng khách. Minori-san đã cho tôi mật khẩu để điện thoại có thể kết nối với hệ thống báo động nhằm nhận thông báo và video. Các camera xung quanh tòa nhà cho chúng tôi biết khá rõ vị trí gần đúng của tộc Eleamachi, những người thằn lằn đổi màu.
Hiện tại, tôi đã để Brooke và Cerise đi vòng quanh, giả vờ kiểm tra ngôi nhà.
Dù chúng có khả năng ẩn mình tốt đến đâu, thì khi những tên Elemachi di chuyển, vẫn sẽ có một thoáng gợn sóng. Điều đó có nghĩa là, chừng nào có ai đó nhìn thẳng vào chúng, chúng sẽ muốn đứng yên. Việc để Brooke và Cerise ở ngoài đó, đi lại loanh quanh, sẽ giúp làm chúng chậm lại. Nếu chúng tôi có thể câu thêm chút thời gian bằng cách đó, thì càng tốt cho chúng tôi.
Tôi cũng đã nhờ Minori-san báo cho JSDF hủy bỏ nhiệm vụ, với lý do đây là một báo động giả. Nếu đồn trú của JSDF tham gia, quân đội Eldant chắc chắn sẽ biết chuyện, và khả năng Amatena và Clara bị phát hiện sẽ tăng vọt. Kế hoạch của tôi là chúng tôi sẽ tự mình xử lý đám người Bahairam mà không cần sự giúp đỡ.
「Shinichi-sama」, Myusel nói khi cô bước vào phòng khách. Cô đã thay một chiếc váy liền thân, tôi đoán là vì nó dễ di chuyển hơn bộ đồng phục hầu gái. 「Những người khác đâu rồi ạ?」
「Vẫn chưa ở đây. Tôi nghĩ họ sẽ sớm sẵn sàng thôi.」
Nếu việc này kéo dài quá lâu, toàn bộ chiến lược của tôi sẽ đổ sông đổ bể. Thật ra, tôi hơi xấu hổ khi gọi nó là một "chiến lược", vì nó chẳng khác nào một trò đùa dở tệ.
「Cô biết không, cô làm tôi hơi ngạc nhiên đấy」, tôi nói.
「Thần xin lỗi...?」
「Tôi chưa bao giờ ngờ cô lại là người cản Clara lại.」
Myusel chớp mắt. Sự thật là, cô ấy không có lý do gì để bảo vệ Clara cả. Đúng là họ đang làm việc cùng nhau với tư cách hầu gái, nhưng đó chỉ là một cách để che giấu thân phận cho Clara. Và Myusel chỉ làm vậy vì tôi đã nhờ cô; cô không có hứng thú đặc biệt gì với Clara. Thậm chí, việc phải nói dối Petralka chắc hẳn đã làm cô căng thẳng hơn rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ trở nên thân thiết đến mức Myusel coi Clara như một dạng học trò.
「Thần hiểu rồi... Vâng, dĩ nhiên ạ」, Myusel nói với một nụ cười nhẹ. Đúng, chỉ là một nụ cười nhẹ—nhưng trong mắt cô ánh lên sự tử tế. 「Có một người học việc, một người để trông nom... thực sự đã khiến thần rất vui.」
「Ừ, đó là những gì cô đã nói.」
「Và...」 Myusel liếc nhìn tôi; cô gần như đã không định nói tiếp.
Hửm...? Cái nhìn thoáng qua đó của cô, kiểu như liếc lên nhìn tôi—bạn sẽ nghĩ tôi đã quen với nó rồi, nhưng nó vẫn làm tim tôi đập thình thịch.
「Trò chuyện với Clara-san thậm chí còn giúp thần hiểu thêm về chính mình. Nó đã cho thần thấy những điều mà chính thần cũng không nhận ra.」
Cô ấy dường như đang nói với chính mình hơn là với tôi. 「Ý cô là sao?」, tôi hỏi, nhưng cô chỉ nhún vai và cười ngượng nghịu rồi không nói gì thêm.
Nếu tôi cố hỏi thêm một lần nữa, có lẽ cô đã nói cho tôi biết suy nghĩ của mình, nhưng đúng lúc đó, Minori-san xuất hiện. 「Shinichi-kun, Myusel.」 Cô đang cầm—không phải khẩu 9mm quen thuộc, hay thậm chí là một khẩu súng tiểu liên, mà là một khẩu súng điện, một thứ vũ khí không gây chết người. Có lẽ điều đó ít liên quan đến việc không muốn giết quân lính Bahairam hơn là việc không muốn có bất kỳ tiếng súng nào. 「Chỉ để nói rõ, trong trường hợp Shinichi-kun hoặc Hikaru-kun gặp bất kỳ nguy hiểm nào, tôi sẽ dùng súng của mình, hiểu chứ?」
Tôi cho rằng cô ấy đang nói đến khẩu súng lục của mình. Nói cách khác, sự an toàn của chúng tôi là ưu tiên hàng đầu của cô, trên cả việc giữ bí mật cho Amatena và Clara. Cô ấy sẽ không chiều theo bất kỳ lời dụ dỗ hay kế hoạch nhỏ nhặt nào của tôi nữa. Đó là công việc của cô; tôi biết ơn vì cô thậm chí đã sẵn lòng gọi JSDF rút lui giúp tôi.
「Hiểu rồi ạ」, tôi nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Đúng lúc đó, Elvia và Hikaru-san bước vào.
「Bắt được chúng rồi!」
Cảnh tượng đó có phần buồn nôn.
Liên tục, một mảng khung cảnh có kích thước và hình dạng gần giống con người cứ nhấp nháy rồi trượt đi, như thể ai đó đang chỉnh sửa nó trong một phần mềm ảnh, trước khi hòa lại như bình thường.
Kẻ địch của chúng tôi, tộc Eleamachi, có thể thay đổi màu vảy để hòa vào cảnh vật xung quanh, nhưng chúng không thực sự trở nên trong suốt hay gì cả. Giống như một ninja mặc đồ xám ẩn mình giữa những tảng đá, nếu chúng đi thẳng xuống các hành lang trong dinh thự của chúng tôi mà không bám vào tường, chúng tôi sẽ nhận ra ngay lập tức.
Dù vậy, khả năng thay đổi màu sắc vẫn rất đáng sợ. Các hoa văn chúng tạo ra rất chi tiết—và nhanh chóng. Những loài động vật đổi màu như tắc kè hoa và ếch không thể sử dụng khả năng của mình ngay lập tức. Nhưng tộc Eleamachi—cứ cho là chúng đang di chuyển chậm, nhưng chúng gần như không thể phân biệt được với môi trường xung quanh chỉ trong vài giây sau khi di chuyển. Hình như có một sinh vật, loài mực nang vàng, có thể thay đổi màu da chỉ trong hơn một giây bằng cách sử dụng ánh sáng phân cực, nên nó đôi khi được gọi là "tắc kè hoa của biển cả". Tộc Eleamachi dường như có nhiều điểm chung với loài mực nang hơn là với tắc kè hoa thực sự.
Tôi khó có thể tưởng tượng chiến lược sinh tồn nào đã tạo ra một bộ tộc người thằn lằn với khả năng như vậy. Hoặc có lẽ thế giới này thậm chí không vận hành theo thuyết tiến hóa.
Tuy nhiên, tôi phải gạt những suy nghĩ đó sang một bên.
「Được rồi, dừng lại ở đó」, tôi tuyên bố khi thấy bảy tên Eleamachi đã vào phòng khách.
Cùng lúc đó, tôi bật hai chiếc đèn chính mà chúng tôi đã lắp đặt trong đó. Ánh sáng này không giống như ánh sáng thông thường, chiếu từ mọi phía; một luồng sáng mạnh chiếu theo một hướng duy nhất sẽ tạo ra bóng. Trong nhiếp ảnh, điều này giúp tạo cảm giác chiều sâu. Tuy nhiên, trong trường hợp của chúng tôi, những cái bóng sẽ chỉ ra chính xác vị trí của bọn Eleamachi. Trò tàng hình nhỏ mọn của chúng sẽ không còn tác dụng nữa.
Những tên tộc Eleamachi đứng sững lại. Không chắc nên chuyển sang màu gì, cơ thể chúng loang lổ những mảng màu trung gian kỳ lạ. Bây giờ khi đã nhìn rõ chúng, tôi có thể thấy chúng giống tắc kè hoa như đúc. Về cơ bản chúng trông giống Brooke, nhưng mắt chúng cực lớn, gần như lồi ra khỏi đầu. Thành thật mà nói, trông khá là dị hợm.
「Tôi sẽ không yêu cầu các người đầu hàng」, tôi nói. 「Hãy lặng lẽ về nhà, và sẽ không có chuyện gì khác xảy ra.」
Bọn Eleamachi liếc xung quanh bằng đôi mắt lồi của chúng—rồi tất cả đồng loạt phát hiện ra tôi và vào thế chiến đấu. Cũng phải thôi, tôi đoán vậy. Đội đặc nhiệm nào lại gói ghém đồ đạc về nhà chỉ vì bạn lịch sự yêu cầu cơ chứ?
Tuy nhiên, ngay lúc đó, những người bạn của tôi đã nhảy ra từ nơi họ ẩn nấp trong một góc phòng—Elvia và Minori-san, cùng với Amatena và Clara. Tất cả đều được trang bị. Không hẳn là vũ khí: Amatena và Clara có một cái búa dần thịt và một cái chày gỗ mượn của Myusel, trong khi Elvia cầm một cái nồi hầm. Biết rằng chúng tôi sẽ phải đối mặt với những đối thủ có vảy trong không gian chật hẹp, chúng tôi quyết định rằng các dụng cụ cùn sẽ hiệu quả hơn những vũ khí sắc bén vụng về. Mặc dù công bằng mà nói, Minori-san đang mang theo khẩu súng điện của cô.
Tôi đã hy vọng rằng chừng đó là đủ để giúp chúng tôi chống lại những kẻ thù gần như không vũ trang. Dựa trên kỹ năng đặc biệt của bọn Eleamachi, tôi không nghĩ chúng sẽ mang theo thứ gì quá lớn. Rốt cuộc, chúng không thể thay đổi màu sắc của vũ khí và trang bị. Nhưng rồi...
「Hả?」, tôi buột miệng thốt lên một tiếng kinh ngạc. Mỗi tên Eleamachi đều há to bộ hàm khổng lồ của mình, như một vết rách xuất hiện trên mặt chúng, và lôi ra một con dao găm từ trong dạ dày. Và không phải bằng cách dùng tay thò vào—chúng dùng chiếc lưỡi dài đặc biệt của mình.
Nghĩ lại thì, Amatena đã nói tộc Eleamachi mang theo vũ khí giấu kín, nhưng tôi không ngờ chúng lại giấu chúng theo cách này. Tôi đã nghĩ chúng sẽ có tay gấu, hoặc cùng lắm là kim. Đây là cái quái gì thế này, rạp xiếc quái dị quốc tế à?!
Một tiếng "keng" chói tai vang lên khi Amatena và những người khác dùng những vật họ đang cầm để chặn những con dao găm.
「Amatena Hareneiman, từ bỏ và giao nộp mình cho chúng ta」, một trong những tên tộc Eleamachi yêu cầu, ngay cả khi đang giao đấu với cô. Chúng có bảy chiến binh; chúng tôi có bốn. Dĩ nhiên, tôi và Myusel cũng ở đây, và bọn Eleamachi có lẽ cũng biết về Hikaru-san, Brooke, và Cerise—nhưng chúng cảm thấy đã mang đủ người. Sự thật là, hầu hết cư dân của dinh thự này sẽ không giúp được gì nhiều trong một trận chiến trực diện.
「Bọn ta có thể cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng, nếu ngươi không chống cự.」
「Hửm?」 Amatena nhướng mày. 「Không có kế hoạch bắt ta về Bahairam để thẩm vấn à?」
「Nghe nói, tốt hơn là ngươi không nên trở về sống sót」, tên Eleamachi nói, đảo đôi mắt to của mình.
Giây tiếp theo, tôi buột miệng thốt lên một tiếng nghẹn ngào vì ngạc nhiên. 「Gặc...?!」 Những tên tộc Eleamachi đột nhiên bắt đầu thay đổi màu sắc với tốc độ đáng kinh ngạc. Amatena và những người khác, cũng ngạc nhiên như tôi, lùi lại một bước khỏi đối thủ. Bọn Eleamachi không còn ngụy trang nữa; giờ chúng tôi có thể thấy chính xác vị trí của chúng. Nhưng sự thay đổi liên tục của các màu sắc ngẫu nhiên khiến chúng tôi gần như không thể xác định được mình đang nhìn cái gì—đâu là tay, đâu là đầu? Ngực chúng ở đâu? Tất cả những gì chúng tôi có thể thấy là những màu sắc nhấp nháy, không biết đòn tấn công tiếp theo sẽ đến từ đâu.
「Hự—!」 Amatena và Clara cũng không thấy dễ chiến đấu hơn ai khác. Bọn Eleamachi truy đuổi khi họ lùi lại. Đám người tắc kè hoa di chuyển để bao vây chúng tôi. Đây hẳn là con át chủ bài của chúng, phương sách cuối cùng chúng giữ lại để tạo lợi thế khi cần. Điều này đã vượt ra ngoài việc ẩn nấp: chúng đang sử dụng khả năng đổi màu như một chiến thuật tấn công, để gây nhiễu đối thủ. Thực tế, bạn càng là một võ sĩ giỏi, bạn có lẽ sẽ càng thấy bối rối.
「Chết đi—!」 Một trong những tên Eleamachi vung dao găm của mình.
Ngay lập tức, một làn sương trắng phả vào mặt hắn. Bị giật mình, hắn đứng sững lại, rồi lùi ra sau. Tuy nhiên, làn sương lan rộng và đuổi theo hắn cùng đồng bọn. Nó tỏa ra từ dưới ghế của tôi, và chỉ trong vài giây nó đã lấp đầy cả căn phòng.
「Cái gì đây?!」 tên Eleamachi gầm lên. 「Lũ ngu? Bọn mày chỉ đang—」
—tự làm mình mù, tôi nghĩ hắn định nói vậy. Và chắc chắn, về mặt thực tế, chúng tôi vừa làm cho tầm nhìn khó khăn hơn. Máy tạo khói là thế đấy. Nếu bạn sử dụng nó trong một không gian kín, nó sẽ trở nên mờ mịt.
Nhưng đó thực ra không phải là mục tiêu của chúng tôi.
「Chuyện gì... đang xảy ra...?」 Giọng của tên Eleamachi đột nhiên chậm chạp. Hoàn hảo. Nó đang có tác dụng.
「Các người có biết máy tạo khói hoạt động như thế nào không?」, tôi hỏi, tự nghĩ rằng có lẽ hắn không biết. Được rồi, độc thoại có vẻ là trò của phe phản diện, nhưng tôi quyết định giải thích cho chúng nghe. 「Khói được tạo ra từ việc đổ đá khô vào nước. Khi nước bốc hơi, nó làm đá khô thăng hoa và lấy đi nhiệt trong không khí.」 Đó là lý do tại sao máy tạo khói có thể được sử dụng như những chiếc tủ lạnh tạm thời. Hầu hết chúng ta có lẽ đã từng mua kem vào mùa hè và được cất nó trong một hỗn hợp nước/đá khô phun sương để giữ lạnh.
Chà, đó chính xác là những gì tôi đang làm. Hikaru-san có sẵn một đống đá khô để cung cấp năng lượng cho chiếc máy tạo khói cosplay của mình. Chính xác hơn, anh ta dường như đã nhập khẩu một máy sản xuất đá khô công nghiệp, nhờ đó mà anh đã thuyết phục đồn trú JSDF sản xuất một đống đá khô. Có thể nói, tôi chỉ trưng dụng phần dư thừa. Lượng đá khô đó quá đủ để lấp đầy một căn phòng kín bằng hơi lạnh.
Nhân tiện, một số người nhầm lẫn khói đó với carbon dioxide, nhưng thực ra nó chỉ là những hạt nước và băng nhỏ li ti. Theo đúng nghĩa đen là sương mù. Dù nó tan biến thành hơi nước vô hình chỉ trong vài khoảnh khắc, nó cũng mang theo nhiệt trong không khí khi làm vậy. Và không giống như con người, những người có thể tự tạo ra thân nhiệt để bù đắp, bọn Eleamachi là người thằn lằn, thân nhiệt của chúng sẽ giảm khi tiếp xúc với sương mù—và điều đó có nghĩa là chúng sẽ di chuyển chậm hơn. Giống như Brooke cố gắng thức dậy vào buổi sáng.
「Grrrr...」 Dù vậy, có vẻ như chúng vẫn muốn chiến đấu.
「Tifu Murottsu!」 Tôi và Myusel cùng nhau sử dụng ma thuật của mình, tạo ra một cơn lốc trong phòng khách của chúng tôi. Không khí xoáy tròn, những người thằn lằn bị bao quanh bởi làn sương mù cuồn cuộn làm không khí ngày càng lạnh hơn. Nó giống như bật quạt trong một căn phòng se lạnh.
Và rồi, khi chúng đã cảm thấy uể oải, Amatena, Clara, và Minori-san đã lao vào chúng.
Đó là cách chúng tôi đã thành công trong việc chống lại tộc Eleamachi. Bị lạnh và chậm chạp, chúng không phải là đối thủ của Amatena và Minori-san. Họ và Clara đã trói những con thằn lằn lại và nhét chúng vào một bồn tắm đầy nước lạnh. Điều đó sẽ giữ chúng ngoan ngoãn một lúc, dù có dây thừng hay không.
Chúng tôi để Brooke và Cerise canh gác chúng, rồi những người còn lại đến phòng khách để bàn về bước đi tiếp theo. Cụ thể bao gồm tôi, Hikaru-san, Minori-san, và Elvia, cùng với Amatena và Clara; Myusel vào bếp, nói rằng cô ấy sẽ mang trà đến.
「Tuy nhiên, việc mục tiêu của chúng không phải là bắt giữ, mà là ám sát...」 Amatena khoanh tay. 「Ta đang suy đoán một chút, nhưng ta nghĩ rất có khả năng mệnh lệnh của bọn Eleamachi đến từ cấp trên của ta, hoặc thậm chí là từ cấp cao hơn nữa.」
「Ý chị là sao?」
「Nếu chúng không muốn thẩm vấn ta—nếu chúng nghĩ rằng tốt hơn là không nên... thì có lẽ, cấp trên đã hy vọng đổ tội của chính chúng lên đầu ta. Rồi chúng có thể nói đã giết ta, và sẽ không ai biết được sự thật.」
「À. Tôi hiểu rồi...」 Tôi gật đầu. Người ta nói người chết không biết nói, hoặc trong trường hợp này, tôi đoán là, những cô gái thú nhân đã chết. Amatena sẽ là vật tế thần của họ, giống như cách các chính trị gia bị cáo buộc tham nhũng luôn cố gắng đổ lỗi cho thư ký của mình.
「Thế thì không hay chút nào」, Hikaru-san nói, vẻ băn khoăn. 「Nhưng điều đó càng cho thấy việc bắt giữ chị là một sai lầm, hoặc ít nhất là do cảnh sát quân sự quá nóng vội...」
「Em tự hỏi chuyện gì đã khiến họ nghi ngờ chị vậy, Chị Đại Ama.」 Elvia dường như không quan tâm lắm đến những chi tiết phức tạp của sự việc, nhưng chi tiết đặc biệt này lại làm cô bận tâm.
「Chà, một cuộc thẩm vấn nhỏ những người bạn thằn lằn của chúng ta có thể làm sáng tỏ một vài điều」, Minori-san nói. Rồi cô quay về phía cửa. 「Ồ. Myusel...」
Chắc hẳn Myusel đã trở lại với trà. Tôi cũng quay lại, và—
「Gu hự?」
—đứng hình vì sốc.
Đúng là Myusel ở cửa. Và cô ấy cũng đang đẩy xe trà của mình—nhưng có một con dao kề vào cổ cô.
「Shinichi... sa... ma...」 Lưỡi dao đen ngòm tì vào phần da cổ trắng ngần của cô. Một cái đẩy nhẹ, một cái kéo khẽ, và căn phòng sẽ ngập trong biển máu.
「Có vẻ như chúng ta đã bỏ sót một tên」, Minori-san gầm gừ.
Đứng sau Myusel là một tên thuộc tộc Eleamachi. Nghĩ lại thì, khi báo động lần đầu vang lên, chúng tôi đã không thể thấy chính xác có bao nhiêu tên—bảy, hay tám? Tôi đã đếm được bảy tên vào trong, và đã ngu ngốc cho rằng đó là tất cả. Nhưng tôi đoán chúng đã để lại một tên. Có thể hắn có nhiệm vụ riêng, hoặc có thể hắn đang chỉ huy từ phía sau. Bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa, vì chúng tôi đang ở đây.
「Thả những tên khác ra」, tên Eleamachi rít lên, 「hoặc cô gái này sẽ chết.」 Hắn không hét lên, và không có chút hả hê nào trong giọng nói. Hắn nghe hoàn toàn lạnh lùng và tính toán. Nếu hắn kích động, tôi đã nghĩ chúng tôi có thể khiêu khích hắn, hoặc cầu xin hắn—dù sao đi nữa, cũng có thể thương lượng để tìm ra một sơ hở nào đó. Khi bạn phải đối phó với một kẻ bình tĩnh như thế này, điều đó khó hơn rất nhiều.
Chết tiệt. Chúng ta phải làm gì đây?
Toát mồ hôi hột, tôi cố gắng nghĩ ra một kế hoạch, nhưng đầu óc tôi trống rỗng.
Minori-san rút khẩu 9mm của mình. 「Giết cô ấy đi, và tin tôi đi, ngươi sẽ chết khoảng một giây sau đó.」 Nếu đây là một chương trình truyền hình hay gì đó, đây là lúc cô ấy sẽ thực hiện một phát bắn tỉa ngoạn mục, bắn vào đầu kẻ xấu mà không làm con tin bị trầy xước. Nhưng tôi không nghĩ mình có thể mong đợi điều đó bây giờ. Trước hết, chúng tôi đang đối phó với một con thằn lằn đổi màu, khả năng của nó khiến rất khó để phân biệt đâu là đầu và đâu là thân. Và nếu chúng tôi không hạ gục hắn bằng một phát bắn duy nhất vào điểm yếu, chúng tôi có thể chắc chắn rằng hắn sẽ cắt cổ Myusel.
「Tao sẽ không ở trong lực lượng đặc nhiệm nếu sợ chết」, tên Eleamachi đáp lại một cách bình tĩnh. Minori-san cắn môi và không nói gì. Cô ấy chắc chắn biết và hiểu tất cả những gì tôi biết.
Tệ rồi. Chúng tôi đã hết cách...
*Bốp.*
Có một tiếng động trầm đục nào đó vang lên.
Một khoảnh khắc sau, tên Eleamachi khuỵu xuống đất. À, thực ra, cánh tay phải của hắn không cử động; nó vẫn tiếp tục giữ con dao ở cổ Myusel. Chầm chậm, tên Eleamachi hạ nó xuống. Trông thật kỳ dị, nhưng cuối cùng tôi đã hiểu ra: có ai đó, ở phía sau tên đặc vụ Eleamachi, đang giữ tay hắn.
Khoan đã...
Ai đó khác ư?!
Trong khi chúng tôi kinh ngạc theo dõi, một người xuất hiện phía sau Myusel đang loạng choạng. Họ mặc đồ đen từ đầu đến chân, chỉ để lộ đôi mắt. Trông họ còn giống ninja hơn cả bọn Eleamachi.
Và rồi, đột nhiên, có thêm vài người đeo mặt nạ nữa. Họ bước ra từ phía sau người đầu tiên, mỗi người cũng mặc đồ đen. Một người sang trái, một người sang phải. Tổng cộng ba người. Và rồi người ở giữa cởi mặt nạ ra.
Thứ đầu tiên tôi thấy là mái tóc vàng ngắn. Khuôn mặt viền vàng trông rất quen thuộc. Thực tế, hai người trông giống hệt cô ấy đang ngồi bên cạnh tôi.
「Chị Jiji?!」 Elvia kêu lên.
「Chị cả?」 Amatena nói, giọng cũng ngạc nhiên không kém Elvia.
「Khoan. 'Chị' Jiji?」 Cái tên nghe quen quen. Cả Elvia và Amatena đều đã từng nhắc đến nó với tôi trong quá khứ.
「Là Jijilea! Chị cả của bọn em!」
...Hả? Có ai giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra không?
Chị cả của Elvia và Amatena đang làm gì ở đây? Hoàn toàn bối rối, tôi chỉ ngồi đó, không nhúc nhích.
Ngược lại, Jijilea nhìn Elvia và Amatena, và rồi một nụ cười thản nhiên nở trên đôi môi thanh tú của cô. 「Dọn dẹp xong rồi.」
Dù thế nào đi nữa, có vẻ như họ đến đây không phải để làm hại chúng tôi. Bằng chứng là Jijilea và những người khác đã làm điệu bộ hạ vũ khí xuống. Mỗi người mang một thanh đoản kiếm—gần như là một con dao găm—và dĩ nhiên, chúng tôi không biết liệu họ có còn vũ khí nào khác giấu dưới bộ đồ ngủ màu đen đó không. Chà, chẳng có cách nào để chắc chắn hoàn toàn rằng chúng tôi có thể tin tưởng Jijilea vào lúc này. Việc cô ta và những người khác có bất kỳ cử chỉ hòa giải nào cũng đủ để coi là một sự trấn an rồi.
Tạm thời, chúng tôi mời họ vào phòng khách. Elvia và Amatena hạ vũ khí (à, là dụng cụ nấu ăn) của mình xuống, nhưng Minori-san vẫn giữ khẩu 9mm trong tư thế sẵn sàng. Xét những gì đã xảy ra khi cô ấy cứu tôi khỏi Bahairam, rất có thể Jijilea biết đôi chút về loại vũ khí tầm xa bí ẩn mà người phụ nữ ngoại quốc này mang theo. Nhưng trông cô ta không có vẻ gì là quá lo lắng về chuyện đó.
“Chị Jiji, dọn dẹp là sao ạ?” Elvia hỏi dồn. Chúng tôi ngồi trên ghế sofa, nhưng hai người đi cùng Jijilea không ngồi xuống, cũng không cởi mặt nạ. Họ đứng sát tường. Bản thân Jijilea thì ngồi trên chiếc sofa đối diện chúng tôi. Trông cô ta thực sự giống hệt cô em gái của mình. Ý tôi là, cũng với mái tóc vàng óng, nhưng một Elvia tóc ngắn lại có một sức hút rất riêng. Nó làm nổi bật những đặc điểm của thú nhân.
“Đừng bực bội, Elvia,” Jijilea nói quả quyết. “Chị sẽ giải thích mọi chuyện.” Cô ta mỉm cười, nụ cười vẫn giữ nguyên từ lúc mới lộ diện. Trông cô ta bình tĩnh, tự chủ. Nếu Elvia là đứa con thứ ba hiếu động, và Amatena là đứa con giữa nghiêm túc, thì Jijilea có phải là cô con gái cả dễ tính không?
Cô ta cắt ngang nỗ lực phân loại mấy cô nàng thú nhân trong đầu tôi. “Vậy cậu hẳn là Shinichi-san?”
“Hả? Ờ, vâng,” tôi vô thức ngồi thẳng dậy. Cô ta nở một nụ cười có vẻ rất ẩn ý—rồi nhìn sang Amatena.
“Chị nói cho em biết điều này nhé, Amatena—bọn chị biết em đã liên lạc với Shinichi-san.” Giọng cô ta hoàn toàn dửng dưng, nhưng Amatena thì cứng đờ người vì sốc. Tuy nhiên, người chị cả nhà Harneiman vẫn tiếp tục như thể đang bàn chuyện thời tiết. “Và bọn chị biết chuyện này có liên quan đến Elvia.”
“A… ờm…” Elvia vội quay đi, tránh ánh mắt của Jijilea.
“Thế nên không khó để đoán ra các em đã chạy trốn đến đâu.”
“Vậy… chị đến đây để bắt em à?” Giọng Amatena nghe còn đều đều hơn bình thường; có lẽ cô đang thực sự lo lắng.
Jijilea, tuy vậy, lại lắc đầu. “Không. Vấn đề khác.”
“Vậy thì tại sao?”
“Em thừa biết về sự mục nát đang lan tràn trong hàng ngũ cấp cao của quân đội hiện nay, phải không?” Giọng cô ta cứ như một bà nội trợ đang buôn chuyện: “Nghe gì chưa? Thằng bé nhà Kanou nghỉ học rồi đấy!” Jijilea nói tiếp: “Chuyện cuối cùng đã đến mức không thể làm ngơ được nữa.”
“Đó là lý do của cuộc thanh trừng, phải không chị?” Amatena nói.
“Đúng, nhưng nếu em đối đầu trực diện với chúng, chỉ cố gắng bắt giữ chúng ngay lập tức, sẽ chẳng có ai chịu hợp tác đâu. Tất cả chúng đều có kế hoạch dự phòng, đều biết cách trốn thoát. Không đứa nào ngu ngốc cả, và một vài đứa còn có địa vị và quyền lực nhất định.”
Chà… Cũng phải. Nếu bạn đi khắp nơi rêu rao rằng bạn sẽ chấm dứt tham nhũng, những kẻ tham nhũng sẽ không đời nào ngồi yên chờ bạn thu thập bằng chứng và tìm nhân chứng. Càng không nếu chúng đủ quyền lực để kiểm soát người khác. Tôi có một linh cảm đáng ngờ rằng có thể đã có một loạt các vụ tự sát đột ngột ở Bahairam. Ghê thật.
“Thấy chưa?” Jijilea mỉm cười và chắp hai tay trước mặt, như thể đang cầu nguyện, hay có lẽ là đang nhờ vả một việc nhỏ. “Nghe này chị, em có ý này hay lắm…”
“Thế là bọn chị quyết định dựng một vở kịch nhỏ,” Jijilea nói. “Chính thức thì, bọn chị nói với chúng rằng bọn chị sẽ bịa ra chuyện gì đó để gán tội cho em rồi tiến hành bắt giữ em. Nhưng trong khi chúng nghĩ bọn chị đang bận rộn với việc đó, bọn chị đã tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể tìm được để chống lại chúng.”
Elvia, Amatena và Clara đều nhìn nhau, vẻ sốc lộ rõ. Nếu những gì Jijilea nói là sự thật, thì Amatena và Clara chẳng khác nào mồi nhử, một cái cớ, một cái bẫy được giăng ra để bắt những quan chức quân đội tham nhũng. Và bản thân các cô gái không hề biết gì về điều đó; họ đã nhảy múa như những con rối bị giật dây.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao tộc Eleamachi lại được cử đến. Nếu Amatena và Clara không bao giờ trở về sống sót, thì mọi chuyện sẽ êm đẹp. Nhưng nếu họ bị quân cảnh bắt giữ và thẩm vấn, có thể người ta sẽ phát hiện ra họ thực sự vô tội—và không gì có thể tệ hơn thế đối với những quan chức tham nhũng. Đó là lý do tại sao chúng cần các cô gái thú nhân phải chết… Hãi thật. Lại càng ghê rợn hơn.
“Bọn chị đã dọn dẹp một chút trong quân đội rồi, nên bọn chị đến đây để đưa các em về nhà.”
“Vậy là suốt thời gian qua em đã nhảy múa trong lòng bàn tay của chị gái mình…” Amatena lẩm bẩm. Jijilea không trả lời; cô chỉ mỉm cười.
Clara nhìn từ Amatena sang Jijilea, mặt không biểu cảm; trong khi Elvia đang lườm người chị cả của mình. Tôi đoán dù lý do là gì đi nữa, bạn cũng không thể mong đợi ai đó chỉ nói: “Ồ, em hiểu rồi! Thì ra là vậy! Cảm ơn chị!”
“Nói thật với mấy đứa, cũng vất vả lắm đấy,” Jijilea nói, như thể không hề thấy phản ứng của những người phụ nữ khác. “Cũng mất thời gian hơn dự kiến nữa. Số người dính líu đến tham nhũng nhiều hơn bọn chị nghĩ. Và vì lý do an ninh, bọn chị chỉ có thể điều động một số lượng người nhất định trong lực lượng. Chị rất muốn đến đón các em sớm hơn, nhưng…”
“Em không thể tin được chị đấy, chị Jiji!” Elvia, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, bùng nổ.
“Hở…?” Jijilea chỉ nhìn cô em, vẻ bối rối. Ngay cả Amatena cũng có vẻ hơi ngạc nhiên. Có lẽ cô đã sững sờ khi thấy Elvia dường như còn tức giận về chuyện này hơn cả mình.
“Chị Ama suýt bị bắt—khốn kiếp, chị ấy suýt bị giết! Chị có nhận ra điều đó không? Chị sẽ làm gì nếu họ giết chị ấy?!”
“Chị biết Amatena hơn ai hết sẽ tìm ra cách thoát thân,” Jijilea nói như thể đang nói với một đứa trẻ sợ hãi. “Và cũng có ai chết đâu, nên có gì to tát chứ? Chị thật may mắn khi có những cô em gái tài giỏi như vậy.” Cô ta toe toét cười, cơn giận của Elvia cứ thế trôi tuột đi.
Hừm… Tôi bắt đầu hình dung khá rõ về con người của Jijilea. Cô ta nghe có vẻ hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí khá tử tế, như thể không làm hại một con ruồi. Nhưng cô ta lại là người tàn nhẫn nhất trong số họ. Một nhân vật hai mặt điển hình. Cuối cùng tôi cũng hiểu ý Elvia khi nói “Chị Jiji” là người tài giỏi nhất trong số các chị em. Cô ta có vẻ như có thể tự mình leo lên đỉnh của bất kỳ tổ chức nào.
Nhưng giờ chúng tôi phải làm gì đây? Cô ta không hẳn là kẻ thù của chúng tôi… nhưng cũng không thực sự là bạn. Và cô ta có vẻ là loại người hoàn toàn sẵn lòng “lừa dối đồng minh để lừa dối kẻ thù,” và làm điều đó với một nụ cười.
Lặng lẽ, tôi liếc nhìn Minori-san để xem ý kiến của cô. Cô ấy dường như cũng đang nghĩ giống tôi: với một tiếng thở dài khe khẽ, cô cất khẩu súng trở lại bao da.
Cuối cùng, mọi người quyết định rằng Amatena và Clara sẽ trở về Bahairam cùng Jijilea và đội của cô.
Tôi đã tự hỏi làm thế nào họ có thể vào được dinh thự mà không kích hoạt chuông báo động, nhưng câu hỏi của tôi đã được giải đáp khi họ gọi phương tiện về nhà. Một con Rồng Rối, một trong những con rồng có một cái gai điều khiển trên trán, lặng lẽ lướt xuống từ trên cao. Cảnh tượng đó đủ khiến tôi bủn rủn cả chân tay. Bụng con rồng được sơn màu đen, để nếu bạn nhìn lên, nó có lẽ sẽ trông không khác gì một phần của bầu trời đêm. Jijilea và những người khác đã đến trên lưng nó, được thả thẳng xuống cạnh dinh thự như một đội đặc nhiệm đột nhập bằng trực thăng.
“Cảm ơn cậu vì tất cả những gì đã làm cho chúng tôi.” Amatena, vừa mới tắm gội qua loa để bộ lông trở lại màu nguyên bản, cúi đầu chào tôi.
Tôi mỉm cười và lắc đầu. “Tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Ồ, và đây.” Tôi đưa cho cô ấy một món quà lưu niệm tôi đã chuẩn bị.
Cô ngạc nhiên nhận lấy—một khung ảnh gỗ có bản lề. Nó đang được gập lại nên cô không thể thấy bên trong có gì. “Đây là gì…?” Cô nhìn chằm chằm vào món quà.
“Nó được gọi là khung ảnh. Cậu có thể mở ra, nếu muốn.”
Tôi vừa mới lấy nó từ phòng mình lúc nãy.
Từ từ, Amatena mở khung ảnh ra. Bên trong là hai bức ảnh. Một là bức ảnh Amatena vô cùng ngạc nhiên mà Hikaru-san đã chụp. Bức còn lại là một trong những bức tôi đã chụp trong buổi tiệc ảnh—đó là Amatena, cải trang thành Elvia, nhưng đang mỉm cười ngập ngừng.
Mắt Amatena mở to. “Đây là…”
“Tôi phải chuẩn bị vội. Xin lỗi.” Do gấp gáp, tôi chỉ vơ đại một cái khung từ phòng mình. Hàng cũ, nếu cậu muốn gọi vậy. Tôi từng để vài tấm ảnh của Myusel và Petralka trong đó. Mấy tấm ảnh hiện tại thì tôi mới in vội. Chúng không phải là ảnh in chất lượng cao chuyên dụng; nếu nhìn kỹ, chúng có thể trông không được đẹp lắm. Nhưng mà thôi, với mục đích này thì chắc là ổn.
Amatena nhìn chằm chằm vào những bức ảnh một lúc lâu—rồi từ từ gập khung lại. “Đó là một trải nghiệm đầy thử thách… nhưng không phải không có những niềm vui,” cô nói gần như thì thầm. Cô ngước lên, và trong một thoáng, tôi nghĩ mình đã thấy một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt cô. Nhưng rồi cô lại trở về với vẻ mặt vô cảm thường thấy.
Chà, những thứ này không thể thay đổi chỉ sau một đêm. Một bước nhỏ, đó là một khởi đầu tốt.
“Amatena, Clara, sắp đến lúc đi rồi,” Jijilea nói từ phía sau họ. Amatena gật đầu với cô, rồi quay lại với tôi.
“Vậy nhé.”
“Chị Ama đi cẩn thận,” Elvia nói, đuôi cô vẫy lia lịa.
“Em cũng vậy.”
Nghĩ lại thì… tôi không biết chính xác Elvia đã ở Eldant làm gián điệp bao lâu, nhưng tôi cá là đã lâu lắm rồi cô mới có cơ hội dành vài khoảnh khắc yên tĩnh bên chị gái mình. Hoàn cảnh đưa Amatena đến nhà chúng tôi không hề dễ dàng—thực tế, tất cả đều khá là phiền phức—nhưng Elvia vẫn vui vì điều đó.
“Lúc nào đó đến thăm nhé,” tôi nói.
Điều đó sẽ làm Elvia vui.
“Tôi không nghĩ nó sẽ đơn giản như vậy đâu,” Amatena nói với một nụ cười nửa miệng.
Rồi tôi quay sang Clara. “Hãy chăm sóc bản thân nhé, Clara.”
“Vâng. Cả ngài nữa, Shinichi-sama.” Cô gật đầu với tôi, và tôi gật đầu đáp lại.
Sau đó, Clara lao về phía tôi. Trước khi tôi kịp thắc mắc chuyện gì đang xảy ra, cô đã nhón chân lên và—
Chụt!
—đặt một nụ hôn nhẹ ngay lên má tôi.
“C-Cl-Clara?!”
Tất nhiên tôi nhận ra ngay lập tức đây là lần thứ hai cô ấy hôn lên má tôi. Tay tôi đặt lên chỗ cô vừa đặt nụ hôn. Clara nhìn tôi, nhìn vẻ mặt hoàn toàn sửng sốt của tôi, và mỉm cười. Từ một cô gái hiếm khi biểu lộ cảm xúc, chỉ một nụ cười đơn giản thôi cũng là một thứ vô cùng mạnh mẽ. Tôi cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp.
Rồi có một cái giật nhẹ ở khuỷu tay áo, và tôi lùi lại một bước đầy thắc mắc. Tôi quay lại và thấy Myusel đang nắm lấy áo sơ mi của mình. Và lần này, khác hẳn với thường lệ, cô trông có vẻ bực bội; cô nhìn Clara bằng một ánh mắt trách móc.
Hả? Gì vậy?
Tôi càng lúc càng bối rối. Nhưng Elvia, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc trong kinh ngạc, đã thoát khỏi cơn mơ màng và thốt lên, “C-Cậu làm gì thế, Clara?!” Cô đưa tay lên má tôi và bắt đầu lau bằng lòng bàn tay, như thể để loại bỏ vết bẩn nào đó.
“A—đau! E-Elvia, đau—đau quá!”
“Chỉ là chào tạm biệt thôi,” Clara nói nhẹ nhàng.
“Tôi chưa bao giờ nghe nói chào tạm biệt kiểu đó!”
Tôi nhìn qua lại giữa hai người trong khi Elvia vẫn tiếp tục chà má tôi như thể sắp lột cả da tôi ra. Ừm… khá chắc là mình sắp bị rắn cắn đến nơi rồi…
Trong khóe mắt, tôi thấy Myusel vẫn đang trông có vẻ bực bội.
“Xem ra cậu đang đi rất xa trên con đường của một kẻ sát gái rồi đấy, Shinichi-kun,” Minori-san ríu rít, rõ ràng là thích thú.
Không—này—sát gái? Làm sao tôi có thể là kẻ sát gái khi tôi là trường hợp điển hình của việc biến thành một tên tự kỷ sau khi bị cô bạn thân từ thuở nhỏ từ chối chứ?
“Cậu thực sự không có giới hạn nào nhỉ, Shinichi-san?” Hikaru-san nói, và bắt đầu đếm trên ngón tay. “Cậu đã được Clara hôn, cậu đã xô ngã Amatena… Còn gì nữa không nhỉ?”
“Không có giới hạn”?! Cả hai chuyện đó đều không phải lỗi của tôi! Chúng là tai nạn, không phải cố ý, và tôi vô tội, vô tội, vô tội! Tôi yêu cầu xét xử lại! (Sự cố kỹ thuật.)
“Đúng vậy! Anh ấy nói đúng!” Elvia hét lên. May mắn là cô ngừng cọ má tôi, nhưng thay vào đó, cô túm lấy gáy tôi và nhìn chằm chằm vào mặt tôi. “Anh đã đẩy ngã chị Ama trong bồn tắm, đúng không?!”
“Chúng ta phải nói đi nói lại chuyện này bao nhiêu lần nữa?! Tôi không làm gì cả!”
“Thật không đó?” Elvia hỏi dồn, trông rất đe dọa.
Aaa… Sao cô ấy lại phải tức giận với mình như vậy chứ?
Chưa hết, Amatena đang nhìn chúng tôi với một cái cau mày. “Có vẻ như chính em cũng vất vả nhỉ,” cô nói—không phải với tôi, mà với Elvia.
Khoan đã, giờ đến Amatena cũng chọc ngoáy mình sao?!
Đây là một cuộc tấn công à? Mình đang bị tấn công à?! Mình đã làm cái quái gì cơ chứ?! Tôi bắt đầu hoảng loạn trước những hậu quả của những tội ác mà tôi thậm chí còn không nhớ mình đã phạm phải thì…
“Amatena, Clara,” Jijilea gọi từ phía sau con Rồng Rối. “Ghét phải làm gián đoạn, nhưng chị nghĩ đã đến lúc phải đi rồi.”
“Vâng ạ,” Amatena và Clara nói, và leo lên lưng con rồng. Nó vỗ đôi cánh khổng lồ, một hình dạng tối tăm từ từ lùi dần vào màn đêm.
Cuối cùng…
“Này, có phải chỉ mình tôi thấy Amatena, ờm, sa ngã rồi không?”
“Ừ, tôi cũng có cảm giác đó. Kiểu như cô ấy chỉ cười với Shinichi-san thôi.”
“Shinichi-sama, ngày mai em sẽ tới ‘kỳ trăng tròn’ đấy—!”
“Hai người vợ khác nhau trong số dân bản xứ? Đối với một otaku, anh ta thực sự rất đào hoa.”
“Otaku? Giống một con quái vật thì hơn.”
“…Ừm, Shinichi-sama… Em… khụ…”
“Vậy là em không cần phải kiềm chế nữa, đúng không? Đúng không?”
Rất lâu sau khi những vị khách Bahairam của chúng tôi biến mất vào bầu trời, các cô gái (và Hikaru-san) vẫn tiếp tục chì chiết tôi về những việc mà tôi không hề nhận ra mình đã làm.
Đã một ngày kể từ khi Amatena và Clara rời đi. Tôi cảm thấy hơi cô đơn, cái cảm giác bạn có khi hai người bạn sống cùng đột ngột chuyển đi, nhưng một phần có lẽ chỉ là dư âm của sự lo lắng triền miên khi phải che giấu họ.
Tất nhiên, điều duy nhất thực sự xảy ra là cuộc sống của chúng tôi đã trở lại bình thường. Một ngày của tôi gần như giống hệt những ngày trước khi Amatena và Clara xuất hiện.
“Của ngài đây ạ, Shinichi-sama.”
Cái cách Myusel mang cho tôi một món ăn nhẹ khi tôi làm việc đến khuya cũng đã trở lại bình thường. Dĩ nhiên, điều đó chưa bao giờ thực sự thay đổi, ngay cả khi Amatena và Clara ở đây.
“Cảm ơn.”
Món ăn nhẹ tối nay là một cặp bánh nướng nhỏ, trông giống như bánh sừng bò. Có lẽ ý tưởng là chúng sẽ dễ ăn bằng một tay. Tôi với lấy một cái mà không cần đứng dậy khỏi ghế. Tôi đã trì hoãn rất nhiều công việc, và bây giờ tôi phải làm bù.
“Mấy ngày qua vất vả thật nhỉ?” tôi nói, nhấp một ngụm trà mà Myusel đã chu đáo pha cho tôi. “Anh xin lỗi về chuyện đó. Anh biết em đã phải làm thêm rất nhiều việc và gặp đủ thứ rắc rối.”
“Không có gì đâu ạ,” Myusel nói với một nụ cười. Nụ cười đó, cũng giống hệt như bình thường. Nhưng rồi cô ngừng lại, trông có vẻ hơi khổ sở. “Ồ… Nhưng… Hơi khó xử một chút, khi phải nói dối Bệ hạ…”
Đúng vậy, tôi đã ra lệnh cho cô ấy làm điều đó một cách gián tiếp, nhưng lừa dối Nữ hoàng Bệ hạ có lẽ là điều Myusel chưa bao giờ ngờ mình sẽ phải làm trong đời. Cô ấy quá ngọt ngào, và mối quan hệ của cô với Petralka quá tốt, và cô ấy có lẽ cảm thấy khá tội lỗi về điều đó.
“Cũng phải…” tôi nói, và khoanh tay lại. “Có thể anh sẽ bị mắng—nhưng anh sẽ kể cho Petralka mọi chuyện.”
Tôi đã đắn đo mãi, nhưng cuối cùng đó là quyết định của tôi. Tốt hơn hết là nên thẳng thắn, thú nhận và xin lỗi, hơn là để toàn bộ sự việc bị phanh phui sau này. Nếu tôi trình bày nó theo hướng đã gieo một hạt mầm thiện cảm với Eldant vào giữa quân đội Bahairam, họ thậm chí có thể tha thứ cho tôi.
“Này,” tôi nói.
“Vâng?”
“Em nói chuyện với Clara đã giúp em nhận ra điều gì đó. Đó là gì vậy?”
“Ơ…” Myusel đột nhiên đỏ bừng mặt. “À-À, thì, cái đó, khụ…” Cô lúng túng nhìn xuống đất—và rồi, như thể thế vẫn chưa đủ, cô ôm khư khư chiếc đĩa đang cầm vào ngực.
Hả? Cái gì vậy? Có đáng xấu hổ đến thế không?
“N-Này, không sao đâu nếu em không muốn nói. Anh không có ý tọc mạch.”
“Ồ… Không… Chỉ là…” Myusel lắc nhẹ đầu, không ngước lên. “Clara-san và em đã nói về ngài, Shinichi-sama…”
“Vậy à?”
“Vâng ạ. Và cô ấy nói ngài đã trao trọn trái tim cho ai đó rồi…”
“Cái gì?!” Đây là lần đầu tôi nghe tin này. “Cái quái gì vậy?!”
“Cô ấy sai sao ạ? Em đã nghĩ cô ấy hẳn phải biết…”
Clara nói thế à? Nhưng tại sao…
“…Ồ.” Rồi tôi nhớ ra. Tôi nhớ lại hồi bị Bahairam bắt cóc, và tôi đã cố gắng tránh né Clara, người có lệnh phải làm chuyện đó với tôi, tôi đã dùng câu đó làm cớ. Cô ấy vẫn nghĩ đó là sự thật… và cô ấy đã kể cho Myusel.
“Khi em nghe điều đó, em thực sự không thích chút nào…”
“Hả…?”
Tôi tự hỏi điều đó có thể có nghĩa là gì.
Khoan đã… Khoan đã… Chuyện gì đang xảy ra thế này…?
Myusel chỉ nhìn xuống đất, mặt đỏ bừng, không nói gì. Nhưng tôi cũng chẳng khá hơn. Tôi cũng chỉ biết đỏ mặt và không nói nên lời.
Có một khoảnh khắc im lặng giữa chúng tôi như thể thời gian đã ngừng trôi. Rồi, cuối cùng, Myusel lấy hết can đảm và nói, “………Ư-Ừm… Shinichi-sama, cho dù… cho dù ngài có bị bệnh… em vẫn…”
“Bệnh? Gì cơ?”
“Ý em là, cái bệnh mà ngài sẽ chết nếu chạm vào da phụ nữ ấy…”
“Hả? Cô đang nói cái quái gì vậy?” tôi nói, nhưng rồi tôi cũng nhớ ra điều đó. Một cái cớ khác mà tôi đã nói với Clara…
Khoan đã, vậy là Clara đã kể cho Myusel cả chuyện đó nữa à?! Hai người họ đã nói chuyện gì với nhau thế?!
“Ơ-ơ, không! Không có căn bệnh nào như thế cả! Đó chỉ là lời nói dối anh bịa ra để ngăn Clara không lao vào anh thôi!”
“Không… Không có ạ? Thật ạ?” Myusel trông gần như nhẹ nhõm.
…Ok, ủa, khoan một giây.
Tại sao Myusel lại nhẹ nhõm về chuyện đó?
Không, Shinichi, đừng có suy nghĩ lung tung. Đừng hy vọng hão huyền. Hãy nhớ lại mày đã chắc chắn về Shouko, về cô bạn cũ của mình như thế nào, và xem kết cục ra sao kìa! Mày có muốn chuyện đó xảy ra lần nữa không—với Myusel? Mày sẽ không bao giờ gượng dậy nổi đâu!
Tôi cố gắng kéo mình xuống khỏi cơn hưng phấn kỳ lạ đang bất chợt ập đến.
Nổ tung đi, lũ real chết tiệt! Nổ tung đi, lũ real chết tiệt! Nổ tung đi, lũ real chết tiệt! Nổ tung đi, lũ real chết tiệt!
(Điều này rất quan trọng, nên tôi đã lặp lại bốn lần!)
Tim tôi đang đập thình thịch, thì—
“Shinichi-sama!”
Cánh cửa bật mở mạnh đến nỗi tôi tưởng nó sẽ bay khỏi bản lề.
“Á!”
“A!”
Cả tôi và Myusel đều thốt lên. Và bước vào là…
“E-Elvia?” Đúng vậy, chính Elvia đang đứng ở cửa. Và cô ấy đang cầm một loại cốc gì đó trên tay. “C-Có chuyện gì vậy?”
「Em mang đồ ăn khuya đến cho anh đây!」 cô nàng nói, gần như là chạy bổ về phía tôi.
「C-Cảm ơn. Nhưng Myusel đã mang cho anh một—」
Elvia dường như không nghe thấy. Cô nàng dừng lại ngay trước mặt tôi.
Tôi bối rối nhìn cô. Chắc là định đưa cho tôi nhỉ? Tôi thấy một cái cốc, nhưng chẳng thấy món ăn vặt nào cả. Tôi chìa tay ra để nhận lấy cốc nước...
「Ya!」 Elvia hét toáng lên, rồi hất tất cả những thứ trong cốc lên người tôi.
「Á á á! Cái quái gì thế này...?!」 tôi kêu lên. Thứ trong cốc giờ đây phủ kín người tôi từ đầu đến chân, bốc lên một mùi khét quen thuộc.
「Ô-Ô-Ôi không, chị Cerise đã tốt bụng cho em một ít đuôi của chị ấy vậy mà em lại làm đổ hết đồ ăn vặt của Shinichi-sama rồi!! Úi chà!」
「Cô nói cứ như đọc kịch bản ấy! Khoan đã—lần này cô dùng đuôi của Cerise à?!」 Ở thế giới này nước tăng lực làm từ đuôi người thằn lằn là chuyện bình thường chắc?! 「Và cô cố tình đổ lên người tôi, đúng không?!」 Đồ ăn khuya cái con khỉ! Rõ rành rành là cố ý mà! Nhưng tại sao cô ta lại làm thế?! 「Ugh, ướt sũng hết cả rồi...」
Giống như lần trước, thứ chất lỏng sền sệt dính bết vào tóc tôi, chẳng dễ chịu chút nào. Đành phải xin lỗi Cerise vậy, mình phải đi gội sạch thứ này ngay lập tức...
「Hả—?!」
Tôi có một linh cảm chẳng lành. Gần như là điềm báo.
「Đúng là ướt sũng thật! Anh bẩn hết cả rồi, đúng không?! Chúng ta đi tắm thôi!」
Chưa kịp để tôi phản đối, Elvia đã nắm chặt lấy tay tôi và lôi tôi ra khỏi ghế. Tôi ngã sõng soài xuống đất, nhưng cô nàng vẫn tiếp tục kéo đi.
「Khoan đã—Elvia?!」
Khi bị kéo đi vun vút dọc hành lang, tôi cố ngoái lại nhìn cô nàng. Má cô đỏ bừng, mắt có vẻ hơi mất tiêu cự—và có phải tôi tưởng tượng không, hay là hơi thở của cô ấy đang gấp gáp? Cứ như thể cô ấy đang cực kỳ phấn khích... về... một điều gì đó...
Thôi rồi. Chẳng lẽ là chuyện đó sao?!
Tôi nhớ lại điều cô nàng đã nói ngay sau khi Amatena và những người khác rời đi.
「Không thể tin được là anh lại đi tắm cùng chị Ama mà không phải là em! Thật bất công! Như thế là ăn gian! Anh là đồ tồi nhất!」
「Anh đã nói rồi, đó là một tai nạn!」 Tôi vùng vẫy giãy giụa, nhưng cuộc đọ sức giữa một kẻ trước đây chỉ ru rú trong nhà và một người sói đang trong cơn cuồng tình dưới ánh trăng thì chẳng cân sức chút nào. Elvia đang nhằm thẳng hướng phòng tắm mà tiến tới... 「Elvia, khoan đã—Elvia?!」
「Em không đợi thêm một phút nào nữa!」 cô nàng khịt mũi.
Cô ta định ăn tươi nuốt sống mình sao?! Ý tôi là, theo nhiều nghĩa đen đấy?! Và khi Myusel và những người khác phát hiện ra chuyện gì đã xảy ra—á á á?! Tôi không chỉ sắp mất đời trai, mà còn có thể bị phơi bày trước công chúng nữa! Chắc tôi sẽ sang chấn tâm lý cả đời mất!
「Sh—Shinichi-sama!」 Myusel, người đã chết sững trước sự xuất hiện đột ngột của Elvia, cuối cùng cũng hoàn hồn, thò đầu ra khỏi phòng nhìn theo chúng tôi. Nhưng cô bé cũng chẳng biết phải làm gì hơn tôi, và chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng tôi đi xa.
Tiếng hét tuyệt vọng của tôi xé tan sự tĩnh lặng của đêm khuya trong dinh thự:
「Cứuuuuuuuuu tôi vớiiiiiiiiiii!!」
(Còn tiếp)
To be continued...
**Lời bạt**
Xin chào, tôi là tác giả light novel Sakaki đây, mang đến cho các bạn tập 11 của *Outbreak Company: Sức mạnh của Moe*.
........................Ồ, ờ, tin tôi đi, các độc giả thân mến, tôi biết. Tôi biết các bạn đang nghĩ gì.
*Chẳng phải trong tập trước ông tác giả này đã nói tập tiếp theo sẽ là một tuyển tập truyện ngắn sao?* Ấy thế mà giờ chúng ta lại có một câu chuyện dài hoàn chỉnh. Chuyện đó thì, ừm, vâng, tôi đã nuốt lời (?). Vâng.
Sự thật là, tôi đã lên dàn ý cho ba câu chuyện mà tôi dự kiến sẽ là truyện ngắn, nhưng với hai trong số đó, khi tôi bắt đầu viết, tôi nhận ra mình có lượng tư liệu gần bằng một cuốn tiểu thuyết thông thường......... và, à, đây là kết quả. Tôi xin lỗi. Việc tôi đã là một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp hơn mười năm mà vẫn không thể phân biệt được một cốt truyện sẽ thành truyện ngắn hay truyện dài... Tin tôi đi, tôi cũng xấu hổ lắm.
Tất nhiên, một cuốn tiểu thuyết cần nhiều tình tiết hơn một truyện ngắn, nên tôi đã thêm vào một vài cú ngoặt khi viết bản thảo cho tập này. Nói ra đó là gì thì sẽ thành tiết lộ mất, nên tôi sẽ để các bạn tự mình tưởng tượng.
Vì lẽ đó, tôi dự kiến tập tiếp theo sẽ bao gồm câu chuyện vốn-là-truyện-ngắn thứ hai. Cứ tạm gọi đó là câu chuyện về một người chưa bao giờ được lên bìa sách...
Nhưng còn câu chuyện ngắn thứ ba thì sao? Đó là một ý tưởng rất khó để phát triển, nên tôi không nghĩ nó sẽ trở thành một cuốn tiểu thuyết hoàn chỉnh thứ ba được. Chắc tôi sẽ cần nghĩ thêm một vài ý tưởng truyện ngắn khác.
Dù sao đi nữa, nhờ sự ủng hộ của độc giả, có vẻ như *Outbreak Company* sẽ còn được tiếp tục thêm một thời gian nữa. Tôi đã chuẩn bị sẵn một cú ngoặt gây sốc, một sự đảo ngược hoàn toàn (thực tế, cuốn sách này đã đặt một vài nền móng cho nó), nên tôi hy vọng các bạn sẽ gắn bó với tôi thêm vài tập nữa.
Hẹn gặp lại lần sau!
Sakaki Ichiro 27 tháng 8 năm 2014