Bảy Ngày Hủ Nát
Trông cứ như một vũ điệu.
Nó thẳng thắn, không màu mè. Nhưng không hiểu sao lại rất đẹp.
Ta có thể tranh cãi xem nó gần với nhảy múa hay chiến đấu hơn. Không nghi ngờ gì nữa, trong chừng mực thực hiện mọi chuyển động với hiệu quả tối đa, kata có rất nhiều điểm chung với vũ điệu. Nếu muốn tối đa hóa sức mạnh, bạn không thể bỏ qua cả nhịp thở và mạch đập; bạn phải tạo ra một tiết tấu riêng.
Nó gần giống như một bài tập thể dục, được lặp đi lặp lại theo những bước cụ thể. Một bàn tay nhẹ nhàng lướt trong không trung—rồi một chân bất ngờ tung ra, như một tia chớp. Dù người ngoài nhìn vào có thể thấy ngạc nhiên, tôi đồ rằng chuyển động đó có một logic của riêng nó.
Thực tế ấy khiến mọi thứ chảy trôi liền mạch. Nó làm cho bài quyền trông tự nhiên, mạnh mẽ, và trên hết, đẹp đẽ.
Tôi đang ở sân sau của dinh thự. Không giống như phía trước nhà, mặt đất ở đây khá bằng phẳng—trông gần như một khung cảnh đồng quê.
Người mà tôi đang tìm đang đứng ngay giữa sân, lặng lẽ chuyển động cơ thể.
Thoạt nhìn, cô ấy trông không vạm vỡ cho lắm. Mái tóc dài được búi lên, và cô ấy đeo kính; điều đó khiến cô ấy trông hơi giống một thủ thư, dù cũng phảng phất một vẻ đẹp kín đáo. Tuy nhiên, khi thấy cô ấy luyện võ, tôi lại nhớ ra rằng cô là một trong những samurai thời hiện đại bảo vệ Nhật Bản—những người lính của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản.
Koganuma Minori, Binh nhất thuộc Lực lượng Phòng vệ Mặt đất.
Cô là thành viên của đơn vị được bí mật điều đến đây, Thánh Quốc Eldant, và cũng là vệ sĩ của tôi. Bình thường, cô ấy đúng với ấn tượng về một vẻ đẹp trầm lặng, nhưng khi nổi giận thật sự, người ta biết cô có thể làm những việc như đá vào mũi một con rồng. Tốt nhất là đừng có mà đùa giỡn với cô ấy.
Minori-san dường như không nhận ra tôi đang quan sát, cô vẫn tiếp tục lặp lại các động tác của bài kata. Chắc hẳn cô ấy đang rất tập trung.
Tôi cho rằng nền tảng của những gì cô đang làm bắt nguồn từ khóa huấn luyện cận chiến mà tất cả các thành viên JSDF đều được học (tôi được biết tên chính thức là “Huấn luyện Võ thuật Tay không của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản”). Nhưng tôi nghĩ mình cũng có thể thấy một chút bóng dáng của Quyền pháp Trung Hoa trong các chuyển động của cô, có lẽ là sản phẩm từ việc lớn lên trong một võ đường. Cô ấy có sự nhẹ nhàng của một người được cha rèn giũa võ thuật từ khi còn là một cô bé—những chuyển động của cô trông bản năng như của một loài dã thú.
Tôi không thể kìm được tiếng “Oa...”
...bởi vì với mỗi động tác cô thực hiện, bộ ngực mềm mại (nhưng chắc chắn không chảy xệ), đầy đặn dưới lớp áo ba lỗ lại nảy lên một cách tuyệt vời. Nảy, nảy. Chà. Chẳng mấy chốc, mắt tôi đã dán chặt vào đó.
Minori-san từng phàn nàn với tôi rằng bộ ngực lớn gây vướng víu, và dù đã quấn lại, nó vẫn thường gây khó chịu khi cô di chuyển nhanh. Với tư cách là một người quan sát, tôi coi đó là một diễm phúc, nhưng mà, tôi đâu phải sống chung với nó.
Ài... Nếu nó thật sự gây cho cô ấy nhiều phiền toái như vậy, thì hãy để tôi nâng đỡ bộ ngực quá ư mềm mại, quá ư nảy nảy của cô ấy bằng chính đôi tay này... Nhẹ nhàng, đẩy lên từ bên dưới.
Và cứ thế, đầu óc tôi tràn ngập những suy nghĩ biến thái mà tôi ngờ rằng đã sắp lộ rõ ra mặt.
「Ồ, chào cậu.」 Minori-san cuối cùng cũng nhận ra tôi ở đó và dừng bài kata lại. 「Shinichi-kun...」
「Xin lỗi vì đã làm phiền.」 Tôi nói, bước lại gần cô.
「Không sao đâu,」 cô nói, lắc đầu. 「Dù sao thì tôi cũng gần xong rồi.」 Cô tháo kính ra. Rồi cô với lấy chiếc khăn treo trên cành cây gần đó và lau mồ hôi trên mặt. Cảnh tượng những giọt mồ hôi lấp lánh trên cổ, cánh tay để trần không chút e dè, vừa ngây thơ vừa khêu gợi, khiến cho dục vọng của tôi được một phen kích thích lành mạnh.
Ài... Nhìn giọt mồ hôi chảy từ tóc cô ấy xuống khe ngực mềm mại kia kìa. Tôi bất giác dõi mắt theo nó.
Ôi, mồ hôi ơi! Mồ hôi hỡi! Mi quả là một thứ chất lỏng may mắn! Giá như ta có thể—
「Cậu có thể lên tiếng mà, cậu biết đấy.」
「Hả? Ồ, ờ, ý tôi là, cậu đang bận tập luyện và...」
Tôi vội vàng tập trung lại vào khuôn mặt của Minori-san. Rõ ràng, tôi không định nói với cô rằng tôi đã quên béng mất mục đích đến đây khi bất ngờ bị thu hút bởi một cặp... À thì, tôi có thể nói, nhưng tôi e ngại hậu quả.
「Vậy, ờ, Minori-san, của cậu đây.」 Hy vọng chuyển cuộc trò chuyện ra khỏi vùng nguy hiểm trước mắt, tôi thò tay vào túi. Tôi đến đây không phải để nhìn trộm ngực của Minori-san—ý tôi là, buổi tập sáng của cô—mà là để đưa cho cô cái này.
「Chìa khóa của cậu. Cố đừng làm mất nhé?」 Tôi lôi nó ra khỏi túi và đưa cho Minori-san, người trong lúc đó đã đeo lại kính.
Đó là một tấm thẻ nhỏ hơn lòng bàn tay một chút. Nó là một hình vuông chủ yếu làm bằng kim loại, nhưng phần trung tâm là một vật liệu trong suốt trông lai giữa nhựa và kính. Dù vật liệu là gì đi nữa, bạn có thể nhìn thấy cầu vồng trong đó dưới ánh sáng. Tôi giơ nó lên phía mặt trời; nó đẹp đến bất ngờ.
「Cảm ơn, giúp tôi nhiều lắm. Tôi cứ quên khuấy mất cái thứ này.」
「Cũng dễ hiểu thôi. Chúng mới được đưa vào sử dụng gần đây mà,」 tôi nói. 「Ngay cả Myusel đôi khi cũng quên.」
Tấm thẻ là một “chìa khóa”. Một vật phẩm ma thuật dùng để hỗ trợ an ninh cho dinh thự. JSDF đã lắp đặt một vài thiết bị báo động điện tử quanh khuôn viên nhà chúng tôi, nhưng vẫn luôn có khả năng ma thuật của thế giới này có thể cho phép ai đó lẻn qua mà không bị phát hiện, vì vậy chúng tôi đã bổ sung các thiết bị báo động ma thuật mới này vào hệ thống điện tử.
Chúng bao gồm hai thiết bị ma thuật: những chiếc chìa khóa này, và một “ổ khóa”. Và những chiếc chìa khóa, à, là chìa khóa.
Chúng tôi dùng từ “ổ khóa” vì đó là cách nghĩ thuận tiện, nhưng thiết bị ma thuật này làm được nhiều hơn là chỉ giữ cho một cánh cửa không mở ra. Khi nó được kích hoạt, căn phòng mà nó bảo vệ sẽ trở nên hoàn toàn bất khả xâm phạm. Không chỉ cửa ra vào, mà cả tường, sàn và trần nhà đều được gia cố bằng ma thuật. Chúng có thể đẩy lùi hầu hết mọi loại vũ khí ma thuật hoặc thông thường, kể cả súng đạn.
Về cơ bản, bạn sẽ có một căn phòng trú ẩn ma thuật. Bạn có thể đang bị tấn công bằng thuốc nổ, và nếu bạn nhốt mình trong căn phòng đó, không ai có thể đập, phá hay ép đường vào được; người ở trong phòng chỉ cần ngồi yên chờ viện trợ đến. Dù sao thì, ý tưởng là vậy.
Tuy nhiên, khi nói đến những vật phẩm ma thuật hữu ích như thế này, thường có một cái bẫy. Một thứ gì đó, có thể nói là, cần được cải thiện. Trong trường hợp này, hệ thống an ninh ma thuật—khá giống như cửa tự khóa ở khách sạn—sẽ kích hoạt ngay khi bạn đóng cửa. Nói cách khác, nếu bạn vô tình ra ngoài mà không mang theo chìa khóa, nó sẽ bị khóa chặt trong căn phòng bạn vừa rời đi. Và vì lý do an ninh, những chiếc chìa khóa này cực kỳ khó sao chép.
Tạm thời, chúng tôi có chính xác hai bản sao của mỗi chìa khóa: mỗi người chúng tôi giữ chìa khóa phòng riêng của mình, và Myusel chịu trách nhiệm giữ một bộ chìa khóa dự phòng, phòng trường hợp khẩn cấp. Chiếc chìa khóa dự phòng cho phòng của Minori-san chính là thứ tôi vừa đưa cho cô ấy.
Đó không hẳn là lỗi của cô ấy; không ai trong chúng tôi quen với hệ thống an ninh ma thuật mới này cả. Quá dễ để cứ thế bước ra khỏi cửa mà không mang theo chìa khóa. Bản thân ngôi nhà trông chẳng khác gì mấy, nên những thói quen cũ của chúng tôi thường cứ thế lấn át.
Và thế là bạn sẽ gặp phải những chuyện như đã xảy ra sáng nay, với việc Minori-san bị khóa trái ngoài phòng.
「Tôi phải nhanh chóng làm quen với cái này mới được,」 cô nói, mỉm cười và bỏ chìa khóa vào túi.
「Chúng ta cũng cần phải cho Brooke và Cerise tham gia nữa, nhỉ?」 tôi nói.
Brooke và Cerise là một cặp vợ chồng lizardman làm việc tại nhà chúng tôi. Tuy nhiên, lúc này họ không có ở nhà. Brooke từng là một anh hùng của dân tộc mình, và Cerise là con gái của tộc trưởng, vì vậy họ có một vị trí khá cao trong xã hội lizardman. Đôi khi điều đó đòi hỏi họ phải có mặt tại các hội đồng bộ lạc thay cho tộc trưởng. Gần đây họ đã xin nghỉ khoảng mười ngày để về nhà vì mục đích đó.
Hệ thống an ninh mới đã được lắp đặt trong khi họ đi vắng, vì vậy khi họ trở về, sẽ có rất nhiều điều cần giải thích.
「Sắp đến giờ ăn sáng rồi,」 Minori-san nói. 「Chúng ta vào trong nhé?」
「Chắc chắn rồi,」 tôi gật đầu, và rồi chúng tôi đi bộ trở lại nhà.
Tôi đi đến khu vực phòng ăn cùng Minori-san, người giờ đã mặc bộ đồng phục tiêu chuẩn của JSDF, một chiếc áo sơ mi trắng và váy bút chì. Khi chúng tôi đến, hai người phụ nữ khác đã ở đó.
「Xin lỗi, chúng tôi có để mọi người phải đợi không?」 chúng tôi hỏi khi ngồi vào chỗ.
「Không đâu, mọi người cũng vừa mới đến thôi,」 một cô gái mỉm cười với mái tóc hai bím và bộ đồng phục hầu gái trả lời trong khi dọn thức ăn ra. Myusel Fourant.
Cô là một bán elf làm việc tại dinh thự của chúng tôi, và là ốc đảo trong tim tôi. Ờ, được rồi, tôi biết cách nói đó hơi khoa trương, nhưng cô ấy thực sự đã làm việc rất chăm chỉ vì tôi, và tôi rất biết ơn điều đó.
Bữa sáng này, tất nhiên, là do cô ấy làm. Rồi còn—
「Shinichi-sama, nhanh lên, nhanh lên!」
Câu này phát ra từ cô gái còn lại ở bàn, người đang lắc lư một cách phấn khích trên ghế. Cô mặc một chiếc áo ống và quần dài để hở vai và bụng—thực tế là nó để lộ khá nhiều da thịt, nên bạn có thể thấy cơ bắp săn chắc và làn da hơi ngăm của cô. Điều đó làm cô trông không quá gợi cảm mà chỉ là có một thân hình rất cân đối.
Cũng có thể nhìn thấy đôi tai mềm rũ và chiếc đuôi lớn, xù xì thò ra từ bên cạnh ghế của cô. Cô là một thú nhân—một người sói. Một người sói, nếu bạn muốn gọi như vậy. Không phải loại quái vật đáng sợ, mà là một cô gái chó hơi vụng về, hơi ngốc nghếch, và đáng yêu một cách kỳ lạ.
Elvia Harneiman. Đó (trong trường hợp bạn chưa đoán ra) là tên cô ấy.
「Đợi một chút,」 tôi nói. 「Hikaru-san đâu rồi?」
「Có vẻ như anh ấy đã thức khi em kiểm tra phòng anh ấy lúc nãy,」 Myusel nói.
「Không biết anh ta có ngủ lại không nữa.」
「Chào buổi sáng mọi người. Một buổi sáng thật rực rỡ một cách vô dụng.」
Nhắc tào tháo, tào tháo đến. Hikaru-san bước vào phòng ăn.
Dù là mới sáng sớm, anh ta đã xuất hiện trong bộ trang phục Gothic Lolita đầy đủ, với rất nhiều ren, mái tóc đen dài tung bay một cách sang chảnh. Anh ta là một bức tranh sống động về vẻ đẹp đến nỗi cảm thấy thật lãng phí khi anh ta lại là một người đàn ông.
Ayasaki Hikaru-san.
Anh ta là người Nhật, giống như tôi và Minori-san, và về mặt kỹ thuật, anh ta là trợ lý cho tổng giám đốc của Amutech—tức là, tôi.
Anh ta, như tôi đã lưu ý, là một người đàn ông. Nhưng anh ta nữ tính đến mức khi nhìn vào, thật khó để không tự hỏi liệu có nhầm lẫn gì không.
「Rực rỡ một cách vô dụng...?」 tôi hỏi.
Mới sáng sớm mà anh ta đã nói năng khó hiểu rồi. Hikaru-san là một chuunibyou điển hình—đôi khi anh ta nói những điều nghe có vẻ u sầu, nhưng cũng khó hiểu.
「Nơi nào có ánh sáng, nơi đó có bóng tối,」 Hikaru-san đáp. 「Ánh sáng và bóng tối là hai mặt của cùng một đồng xu. Một thế giới hoàn toàn là ánh sáng sẽ không hoàn chỉnh—bởi vì, sau tất cả, thế giới được sinh ra từ hỗn mang.」
「Ờ... hử.」
Đây là cách nói chuyện thường ngày của anh ta, nên tôi chỉ để nó lọt từ tai này sang tai kia.
Khi Hikaru-san đã yên vị trên ghế, Myusel cũng ngồi vào chỗ của mình.
「Có vẻ như chúng ta đã đủ cả,」 Minori-san nói, nhìn quanh bàn.
「Vậy thì.」 Tôi chắp hai lòng bàn tay lại. Mọi người khác cũng bắt chước tôi. Ngoài Minori-san và Hikaru-san, tất cả những người Eldant ở bàn này chỉ đang bắt chước phong tục của chủ nhân họ—tức là phong tục của Nhật Bản.
「Itadakimasu,」 tôi nói.
「Itadakimasu,」 mọi người đồng thanh, và rồi chúng tôi bắt đầu bữa sáng.
Myusel luôn nấu những món ăn ngon, vì vậy chúng tôi luôn hoàn toàn mải mê ăn uống. Trong một lúc, chỉ có tiếng lách cách của dao và nĩa vang lên trong phòng ăn.
「À phải rồi,」 Minori-san đột nhiên nói. 「Shinichi-kun, Hikaru-kun, hôm nay hai người có đi không?」
「Đi?」 tôi hỏi. 「Đi đâu cơ?」
「Đến đồn trú. Hôm nay là ngày giao hàng, đúng không?」
「À...」
Giờ nghĩ lại, cô ấy nói đúng. “Ngày giao hàng” là ngày hàng hóa từ Nhật Bản được chuyển đến cho JSDF. Lô hàng sẽ bao gồm vũ khí và vật tư tiêu hao, tất nhiên, nhưng cũng có cả những món đồ cá nhân không liên quan trực tiếp đến hoạt động kinh doanh của Amutech. Tôi thường có thể nhận manga, DVD anime hay bất cứ thứ gì được mang thẳng đến cho mình như một phần công việc, nhưng một số nguyên liệu, đồ ngọt và những thứ tương tự chỉ đến Thánh Quốc Eldant trong những đợt giao hàng định kỳ này. Ví dụ, đôi khi tôi đột nhiên thèm snack khoai tây vị Bar-B-Q Sapporo, vì vậy tôi đã đặt một lượng nhất định được giao theo mỗi chuyến hàng.
「Tôi thì không,」 Hikaru-san nói, trong khi cắt bữa sáng của mình thành những miếng có kích thước gần như giống hệt nhau một cách ám ảnh. 「Tôi không đặt gì cả.」 Anh ta mới đến đây chưa lâu, nên có lẽ chưa có nhiều thứ anh ta muốn. Còn tôi, dù rất thích đồ ăn Myusel nấu, đôi khi tôi chỉ muốn ăn đồ ngọt hoặc đồ ăn vặt Nhật Bản.
「Tuyệt,」 Minori-san nói. 「Shinichi-kun, còn cậu thì sao?」
「Ờ...」
Lần này mình đã đặt gì nhỉ?
Minori-san chắc đã đoán ra vấn đề là gì, vì cô ấy lôi chiếc điện thoại thông minh ra và bắt đầu vuốt. 「Hôm nay cậu sẽ có hàng về đấy, Shinichi-kun. Nếu cậu không đi được, tôi sẽ định lấy đồ của cậu cùng với đồ của tôi luôn. Mọi thủ tục giấy tờ đã xong, nên nếu muốn chúng ta có thể đi cùng nhau.」
「Được thôi, nghe hay đấy.」
「Tuyệt vời.」 Minori-san mỉm cười và cất điện thoại lại vào túi. 「Vậy sau khi ăn xong chúng ta đi lấy đồ nhé. Chúng ta có thể về nhà, kiểm tra xem mọi thứ đã đủ chưa, và vẫn kịp đến trường.」
Cô ấy quả biết cách lên lịch trình. Cùng với nhiều thứ khác, tôi phải nói thêm. Điều đó đủ để khiến tôi ghen tị—sau cùng, bạn có thể tra từ điển từ *mềm yếu* và thấy ảnh của tôi. Mặt khác, Minori-san thì quyết đoán, có thể hoàn thành công việc, và vừa ngọt ngào lại vừa mạnh mẽ. Một người đáng tin cậy về mọi mặt. Thêm vào đó, cô ấy còn dễ thương, có vòng một tuyệt vời, và thậm chí có thể nấu một bữa ăn tươm tất (dù cô ấy thường không làm, vì Myusel đảm nhiệm việc bếp núc)... Tại sao mình chưa bao giờ nhận ra cô ấy gần như hoàn hảo đến thế nhỉ?!
Đó là những suy nghĩ lướt qua đầu tôi khi tôi nhìn Minori-san ăn.
「Xong rồi.」
「Gì, nhanh vậy?!」
Trong khi tôi ngồi đó nhìn chằm chằm, Minori-san đã ăn xong bữa của mình. Cô ăn gần bằng tôi, nhưng cô là người đầu tiên ở bàn ăn xong. Tôi đoán một cơ thể khỏe mạnh thực sự tạo nên một khẩu vị tốt. Cô ấy chắc chắn có nhiều cơ bắp hơn, và có lẽ quá trình trao đổi chất cũng nhanh hơn tôi.
「Chúng ta có thể đi ngay khi cậu sẵn sàng, Shinichi-kun,」 cô nói.
「Ờ, chắc chắn rồi!」
Cô ấy đã đứng dậy khỏi bàn. Tôi gật đầu, rồi ngấu nghiến phần còn lại của bữa sáng.
Các chuyến giao hàng định kỳ thường được thực hiện tại đồn trú của JSDF. Và ở Thánh Quốc Eldant này, điều đó có nghĩa là một góc của sân tập trong thành. JSDF đã thuê một phần của khu đất đó từ thánh quốc và xây dựng một doanh trại đơn giản ở đó.
Nhân tiện, tôi không thể không nhận ra rằng việc tôi được sống trong một dinh thự trong khi các binh sĩ phải sống tạm bợ trong một doanh trại dựng vội là không hoàn toàn công bằng, nhưng dường như JSDF đã từ chối những chỗ ở sang trọng hơn. Chắc là vì để giữ hình ảnh kín đáo và không trở nên mềm yếu hay gì đó.
Dù sao thì...
「A, nó đây rồi, nó đây rồi!」
Chúng tôi bước xuống từ cỗ xe ngựa kéo và bắt đầu đi về phía đống container hàng hóa. Đó không chỉ là đồ của chúng tôi; nó bao gồm cả vật tư quân sự và đồ dùng cá nhân cho các nhân viên đóng quân tại thánh quốc, vì vậy đó là một đống khá lớn. Những nhân viên đó, tất nhiên, bao gồm cả Minori-san.
「Trông cậu vui quá,」 tôi nói với cô.
Thực tế, trông cô ấy cực kỳ vui vẻ. Hơn thế nữa—giống như một con mèo nghe thấy tiếng mở hộp thức ăn, hoặc một con chó thấy chủ nhân lấy dây dắt. Phấn khích. Cô ấy bước đi nhẹ nhàng, như thể sắp nhảy chân sáo. Thật hiếm khi thấy Minori-san vui đến thế.
「Cậu nhận ra à?」 Cô liếc nhìn tôi. Cô ấy trông như hình ảnh thu nhỏ của niềm hạnh phúc vỡ òa. Cô như một người hoàn toàn khác so với người phụ nữ trẻ mà tôi thấy đang tập luyện sáng nay. Vẻ nghiêm nghị, kỷ luật đã biến mất, thay vào đó là cảm giác cô ấy có thể bắt đầu chảy nước miếng bất cứ lúc nào.
「Hôm nay tôi sẽ nhận được phần tiếp theo của một cuốn sách, và tôi thực sự, thực sự rất mong chờ nó!」
A, ra là vậy. Tôi biết loại sách mà Minori-san thích, và “phần tiếp theo” này có lẽ là một thứ gì đó như—
「Nó tên là *Kính Siêu M*, và nó kể về một thầy giáo nóng bỏng, người mà—」
「Tôi xin kiếu phần tóm tắt, cảm ơn.」 Tôi xua tay từ chối lời giải thích của cô.
Nhìn chung, tôi có khả năng yêu thích gần như mọi loại tác phẩm otaku. Hầu như không có thể loại, mô-típ hay kiểu nhân vật nào mà tôi vốn ghét. Lấy ví dụ đơn giản về nữ chính: dù cô ấy là hầu gái, một tiểu thư khuê các, ngực khủng hay gần như phẳng lỳ, tsundere hay tomboy, tôi đều có thể yêu thương họ như nhau. Tôi rất thích thể loại giả tưởng, nhưng khoa học viễn tưởng khô khan cũng ổn, và cả nhân vật phản anh hùng lẫn hài lãng mạn harem đều được tôi tán thành. Tôi đoán “thể loại em gái” và những thứ mà bạn phải cảm thấy moe với các nhân vật nam thì hơi nhạy cảm với tôi, và tôi không phải là một fan lớn—nhưng không phải là tôi sẽ chỉ trích ai khác vì thích chúng.
Điểm mấu chốt là, tôi có thể thưởng thức gần như mọi thứ.
Thật không may, BL lại nằm trong phần *gần như* hơn là *mọi thứ*. Thực tế, tôi không hiểu nó chút nào. Không hẳn là tôi không thích nó. Có thể nói là tôi không có gu.
「Ồ, sao thế?」 Minori-san nói, khó chịu vì tôi đã ngắt lời giải thích của cô.
Ôi, cô ấy thật dễ thương khi bĩu môi như vậy.
Khoan đã, cô ấy thực sự lớn tuổi hơn mình sao?
「Tôi nghĩ đây sẽ là một bộ truyện tuyệt vời để cậu thử, Shinichi-kun. Cậu không bao giờ biết được đâu. Nó có thể mở ra những cánh cửa mới cho cậu...」
「Ờ, tôi thích để những cánh cửa đó đóng lại hơn. Dù sao cũng cảm ơn.」
「Chán thế.」
「Cậu thất vọng à? Cậu đã hy vọng điều gì chứ?」
「Rõ ràng là—」
「Biết gì không? Coi như tôi chưa hỏi.」
Đó là một cuộc trò chuyện hoàn toàn bình thường theo một cách nào đó. Chẳng bao lâu, chúng tôi đã đến chỗ những thùng hàng, nơi các thành viên của đồn trú đã tập trung.
「Chào buổi sáng,」 Minori-san nói, giơ tay chào.
「Chào buổi sáng,」 những người khác đáp lại, chào đáp lễ. Tôi đoán kỷ luật quân đội vẫn còn chỗ đứng ở đây.
Tuy nhiên, Minori-san ngay lập tức cười toe toét và nói, 「Được rồi, đồ của tôi đâu?」
「À...」 Một trong những người lính—Đại úy Satou—nhíu mày và khẽ rên rỉ. 「Koganuma. Tôi, ờ, rất tiếc phải báo cho cô điều này, nhưng...」 Vẻ mặt ông ấy ngày càng tối sầm lại.
「Có chuyện gì vậy ạ?」 Minori-san hỏi, nghiêng đầu bối rối.
“Họ bảo chúng tôi rằng có một, ờm, sự cố nhỏ, và một vài kiện hàng vẫn chưa đến nơi. Cụ thể thì, ờ, là hàng của cô.”
“...Gì cơ?”
“Đồ của cậu thì có ở đây, Kanou-kun. Bọn tôi đã hỏi khi nào hàng của Koganuma mới tới, nhưng họ nói sớm nhất cũng phải tuần sau.”
“Tuần... sau...?” Gương mặt Minori-san cứng lại.
Tuần sau, về cơ bản, có nghĩa là đồ của cô sẽ được gửi cùng với chuyến hàng định kỳ tiếp theo. Cô sẽ không được thấy cuốn *Super-M Spectacles* hay gì đó trong ít nhất bảy ngày nữa.
Tôi đoán là mình thấy tội cho cô ấy. Mới lúc nãy cô ấy còn đang lâng lâng trên mây, vậy mà giờ đây, sốc và thất vọng đã xâm chiếm gương mặt cô. Thật khó mà nhìn thẳng.
“Hàng của cậu ở đằng kia, Kanou-kun,” Đại úy Satou nói và chỉ tay.
“Ồ, cảm ơn.” Tôi thầm biết ơn vì cái công-ten-nơ ông ấy chỉ nằm ở một vị trí cho phép tôi quay lưng về phía Minori-san.
Thế nhưng, khi tôi bước đi, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm sau lưng: “Tuần sau... sách mới... *Super-M Spectacles*...”
Tôi liếc nhìn lại. Trông Minori-san như thể sắp ngã quỵ ngay tại chỗ. Cứ như thể, nếu đây là một bộ manga, cả người cô sẽ trắng bệch như tro tàn, không tô màu, không sắc độ. Như thể chỉ cần khẽ chạm một cái là cô sẽ vỡ tan thành bụi.
...Hả?! Vụ này nghiêm trọng đến thế cơ à?!
Nỗi tuyệt vọng thực sự của cô ấy lồ lộ ra trước mắt mọi người, và ngay cả những người lính khác cũng không biết phải nói gì với cô; họ chỉ đứng đó nhìn nhau đầy khó xử.
“Ài,” tôi thở dài. Tôi thấy tội cho cô ấy, nhưng biết làm sao bây giờ? Tôi nhìn lại về phía thùng hàng mà Đại úy Satou đã chỉ. “Hึ่บ!” Tôi kéo một thùng các-tông ra khỏi công-ten-nơ và mở nắp. Sau khi chắc chắn đó đúng là đồ của mình, tôi bê thùng lên và quay lại chỗ Minori-san. Giờ thì chỉ việc về nhà thôi.
Minori-san vẫn đứng đó, bất động.
“Minori-san,” tôi gọi.
Không có tiếng trả lời.
“Minori-san.”
Vẫn không có tiếng trả lời.
“Hê hê hê! Này cô em, cặp dưa của cưng ngon đấy!”
Vẫn im re.
Chết rồi. Vụ này nghiêm trọng thật rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi gầm lên: “Binh nhất Koganuma Minori!!”
“Hả?! G-Gì?! Có mặt!” Cô chớp mắt lia lịa, rồi ánh mắt tập trung vào tôi. “Ồ... Sh-Shinichi-kun. Chào buổi sáng.”
Sáng cái gì mà sáng? Cô ngủ gật đấy à?
“Minori-san, chúng ta đi thôi.”
“Ồ............ Ừ-Ừm, được thôi...”
Lần này ít nhất tôi cũng nhận được một cái gật đầu từ cô, nhưng cô không hề có dấu hiệu nhúc nhích. Cuối cùng, tôi đành phải nắm tay cô và lôi cô về xe ngựa.
***
Ngày hôm sau. Myusel bảo tôi rằng chiếc đồng hồ trong phòng cô ấy có vấn đề, nên tôi đã đến xem thử.
“Hm?”
Trước mắt tôi là một chiếc đồng hồ quả lắc lớn màu nâu bùn, loại mà bạn có thể thấy trong mấy bộ phim時代 phương Tây. Thiết kế của nó mang phong cách cổ—hay nếu bạn thích, có thể gọi là retro—với mặt đồng hồ ở trên và một cánh cửa kính bên dưới để nhìn vào con lắc. Nó phải cao ít nhất một mét, làm tôi nhớ đến chiếc đồng hồ trong bài đồng dao thiếu nhi. Mà nó cũng chẳng phải được mua vào buổi sáng tôi chào đời hay gì.
Cách nó chỉ giờ bằng một kim ngắn và một kim dài cũng giống như ở thế giới của chúng tôi. Với việc độ dài một ngày ở đây cũng xấp xỉ Trái Đất, điều đó cũng hợp lý. Điểm khác biệt là các con số trên mặt đồng hồ được viết bằng chữ Eldant, và cách phân chia thời gian cũng hơi khác so với những gì tôi đã quen, nên bình thường tôi chẳng bao giờ để ý đến chiếc đồng hồ này. Tôi thường xem giờ bằng chiếc G-Shock trên cổ tay, hoặc ít nhất là bằng điện thoại di động.
“Đúng là nó ngừng chạy rồi,” tôi nói trong lúc quan sát. Các kim đồng hồ đứng im ngay vị trí mà tôi nghĩ là sáu giờ đúng. Con lắc cũng nằm im bất động. “Chắc là nó không chạy bằng pin đâu nhỉ?”
“Nó chạy bằng dây cót... nhưng lên dây cót cũng không có tác dụng ạ.”
“Dây cót à?”
Nói cách khác, để làm cái của nợ này chạy lại sẽ không đơn giản như thay pin.
“Làm gì đây ta. Có lẽ nó bị bám đầy bụi, hay rớt mất bánh răng nào đó...?” Tôi vừa lẩm bẩm một mình vừa kéo chiếc đồng hồ ra khỏi tường, rồi vòng ra sau lưng nó. Biết đâu lắc lắc hay đập đập nó vài cái thì sao...
“Hmm...”
Nhưng kim đồng hồ vẫn đứng im, và con lắc vẫn treo bất động. Lẽ ra tôi nên biết là nó sẽ không dễ dàng như vậy. Một kẻ tay mơ như tôi khó mà có thể tháo nó ra và lau chùi được. Chỉ cần một bước sai lầm là tôi có thể làm hỏng nó thật sự.
Vậy phải làm gì đây?
Tôi liếc nhìn Myusel.
Minori-san tình cờ đi ngang qua, và thò đầu vào cánh cửa phòng đang mở. “Có chuyện gì vậy?” cô hỏi.
“Đồng hồ chết rồi,” tôi nói khi cô bước vào. “Tôi cứ nghĩ mình có thể táy máy một chút là nó chạy lại được, nhưng...”
“...Táy máy...?” Minori-san lẩm bẩm.
Hả? Giọng cô ấy nghe có vẻ—
“...Táy máy. Thật là... bậy bạ...”
“Hả?”
“Hả?”
Ngay khi tôi vừa lên tiếng, Minori-san chớp mắt như thể vừa tỉnh mộng.
“À, không có gì đâu,” tôi vội nói.
Có phải tôi nghe nhầm không? Ừ. Chắc chắn là vậy rồi. Minori-san có vẻ cũng ngạc nhiên như tôi. Chắc hẳn là do tôi nhầm lẫn thôi.
“Nếu cậu không sửa được nó, chúng ta nên gọi thợ chuyên môn,” Minori-san nói, giọng điệu lại bình tĩnh như mọi khi.
“Ừ, cô nói phải.” Tôi vỗ nhẹ vào chiếc đồng hồ. Dĩ nhiên là nó chẳng hề nhúc nhích.
“Những món đồ có nhiều bộ phận bằng gỗ có thể bị ảnh hưởng bởi độ ẩm trong không khí,” cô nói. “Nó làm cho các bộ phận giãn nở và co lại. Cứ để yên vài phút rồi thử lên dây cót lại xem. Nếu vẫn không được, chúng ta sẽ nhờ người đến xem.”
“Được,” tôi gật đầu. Tôi thích cách Minori-san nhanh chóng đưa ra những quyết định kiểu này.
“Vì lợi ích của cả gia đình, tôi nghĩ chúng ta nên sửa nó càng sớm càng tốt,” cô nói.
“Ừm.”
Bản thân tôi không dùng chiếc đồng hồ này, nhưng những người khác thì có thể. Đặc biệt là Myusel, có lẽ cô ấy thường xuyên dùng nó để phân chia thời gian làm việc nhà.
“Ý tôi là, thật đáng buồn...”
“Xin lỗi, cô nói gì?”
“Việc chúng chỉ có thể lướt qua nhau, và tệ hơn là điều đó chỉ xảy ra mỗi giờ một lần đã đủ tệ rồi—nhưng giờ đây chúng sẽ phải xa nhau mãi mãi, đứng im bất động...” Giọng Minori-san nghe bi thảm tột độ.
Mắt tôi tròn xoe. Về phần Myusel, cô ấy đang kiểm tra chiếc nhẫn ma thuật của mình, tin chắc rằng nó đã bị hỏng.
Tôi không hiểu cô ấy đang nói về cái gì.
“Minori-san,” tôi nói.
“Vâng?”
“Cô đang nói gì vậy? Chuyện gì đáng buồn?”
Tôi đang nói về chiếc đồng hồ mà...
“Hả? Ý tôi là...” Cô ngừng lại một chút trước khi dường như nhận ra điều gì đó và nói, “A... Quên đi.”
Tôi tự hỏi chuyện đó là sao nhỉ?
“Không sao đâu. Không có gì cả. Tôi hy vọng chiếc đồng hồ sẽ được sửa. Ừ, đó là ý của tôi.”
Nụ cười trên môi cô rõ ràng là gượng ép và cô nói quá nhanh; cô đang cố che giấu điều gì đó. Rồi cô xoay gót và rời khỏi phòng.
Một lúc lâu sau, Myusel và tôi thò đầu ra cửa, nhìn Minori-san đi xa dần xuống hành lang. Myusel thì thầm, “Ngài nghĩ Minori-sama bị làm sao vậy ạ?”
“Chịu,” tôi đáp. Tất cả những gì tôi có thể làm là lắc đầu.
***
Vài giờ sau sự việc trong phòng khách...
Trời đã về khuya. Myusel đã xong việc nhà, và tôi đang dạy tiếng Nhật cho cô ấy trong phòng sinh hoạt chung. Trước đây chúng tôi thường làm việc này một cách kín đáo trong bếp hoặc văn phòng của tôi, nhưng ánh đèn trong phòng khách tỏ ra khá tiện lợi, và giờ nó đã trở thành trụ sở chính của Trường Nhật ngữ Kanou (sĩ số: một học viên).
“Shinichi-sama, chữ này đọc thế nào ạ?”
“Cái này á?” tôi nói, nhìn vào chữ kanji mà Myusel đang chỉ. “Nó đọc là tenjou.”
Cô ấy đã có thể đọc hiragana và katakana gần như không gặp trở ngại gì, nên bây giờ cô ấy đang vật lộn với các văn bản có chứa kanji. Cô ấy có thể giao tiếp cơ bản bằng tiếng Nhật mà không cần sự trợ giúp của chiếc nhẫn ma thuật, nhưng đọc kanji mà không có bất kỳ sự trợ giúp nào thì vẫn còn hơi quá sức. Ý tôi là, có cách đọc kun-yomi thuần Nhật, cách đọc on-yomi gốc Hán, rồi hàng đống từ đồng âm... Nghĩ lại thì, tiếng Nhật cũng phiền phức thật.
Thay vì dùng sách giáo khoa, tôi để cô ấy dịch light novel, với giả định rằng chúng sẽ tương đối dễ đọc hơn.
“Này, Shinichi-sama...” Myusel nhìn xuống cuốn sách đang mở, giọng như thể vừa nảy ra điều gì đó. “*Tenjou* có nghĩa là gì ạ?”
“Hả?”
“Em cũng hiểu sơ sơ khi đọc sách, nhưng không rõ lắm... *Yuka* và *kabe* cũng vậy ạ.”
Trông cô ấy thực sự bối rối. Tôi khá ngạc nhiên khi nhận ra bây giờ cô ấy mới hỏi về những từ này. Nhưng tôi vẫn nói, “Em biết đấy—*tenjou* là trần nhà. *Yuka* là sàn nhà. *Kabe* là tường.”
Tôi gần như cảm thấy chính mình cũng bối rối khi phải giải thích cặn kẽ như vậy, nhưng khi tôi thực sự nghĩ về những gì Myusel đang nói, tôi nhận ra vấn đề là do sự khác biệt ngôn ngữ. Trong tiếng Eldant, trần nhà, sàn nhà, và tường đều được gọi là “tường”. Cụ thể, theo tôi hiểu, chúng là “tường trên”, “tường bên”, và “tường dưới”. Trong chừng mực chúng đều thực hiện chức năng xác định không gian của một căn phòng, chúng thực sự là cùng một thứ, chỉ ở những vị trí khác nhau.
Thỉnh thoảng, bạn nghe người ta nói rằng những người sống ở những nơi lạnh giá có cả triệu từ khác nhau để chỉ tuyết. Khi bạn phải đối mặt với băng tuyết 24/7, nó trở nên gắn bó mật thiết với cuộc sống hàng ngày của bạn, và việc liên tục chỉ gọi chung là “tuyết” sẽ không hữu ích cho lắm. Vì vậy, thay vào đó, các trạng thái và loại tuyết khác nhau được coi gần như là những vật thể riêng biệt với từ vựng đặc biệt của riêng chúng.
Dù sao đi nữa, về mặt kỹ thuật, những chiếc nhẫn ma thuật của chúng tôi hoạt động như những cỗ máy dịch thuật, nhưng những gì chúng thực sự làm là lấy các khái niệm mà chúng tôi đang nghĩ đến và biến chúng thành từ vựng mà người kia sẽ nhận ra. Vì vậy, Myusel có thể sử dụng cách diễn đạt “tường trên” của tiếng Eldant, nhưng tôi sẽ hiểu nó là “trần nhà”. Nhưng những chiếc nhẫn không có tác dụng dịch văn bản viết.
“Em đã thử hỏi Minori-sama, nhưng em không hiểu rõ lời giải thích của cô ấy lắm...”
“Ồ, em hỏi rồi à?”
“Vâng ạ.”
Tôi tự hỏi Minori-san đã cố gắng giải thích khái niệm này chính xác như thế nào. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ giỏi việc này hơn tôi.
“Chuyện là thế này ạ...”
Và rồi, với một chút bối rối, cô ấy kể cho tôi nghe câu chuyện sau.
Myusel đã bắt đầu tự học tiếng Nhật một lúc trước khi chúng tôi học cùng nhau. Trong khi đọc, cô ấy đã bắt gặp những từ khó hiểu này, trần nhà, sàn nhà và tường, và mặc dù ngữ cảnh cho cô ấy một ý tưởng về ý nghĩa của chúng, cô ấy không thể chắc chắn, vì ngôn ngữ của cô ấy không phân biệt giữa chúng.
Minori-san tình cờ đi ngang qua phòng khách đúng lúc đó, và Myusel đã hỏi cô ấy mối quan hệ giữa sàn nhà và trần nhà là gì.
“Sàn nhà và trần nhà à...” Minori-san đã trả lời một cách lơ đãng. “Chúng chỉ có thể mãi mãi nhìn nhau đầy khao khát, không thể chạm vào nhau, một hình thức tình yêu tối thượng.”
Hả? Khoan đã, cô đang nói cái quái gì vậy?
Câu trả lời của cô ấy ngớ ngẩn đến mức tôi thấy mình phải buột miệng châm biếm ngay giữa đoạn hồi tưởng của Myusel.
Myusel nói với tôi rằng sau đó Minori-san vẫn tiếp tục vui vẻ nói chuyện, nhưng Myusel không thể hiểu cô ấy đang nói gì.
Thì tôi cũng cóc hiểu được!
“Nó thật vô nghĩa,” Myusel nói một cách áy náy. “Em chắc chắn nếu em thông minh hơn...”
“Đừng lo,” tôi nói, “chị nghĩ trí thông minh không liên quan gì đến chuyện này đâu.” Vai Myusel vẫn rũ xuống. “Nghe này, đừng bận tâm về nó,” tôi tiếp tục. “Ý chị là, em thực sự không nên bận tâm.”
“Haizz...”
“Dù sao thì chị cũng có thể giải thích cho em. Em đã biết *kabe* là tường bên rồi. Vậy *yuka* là—”
Thế là tôi tiếp tục dạy Myusel, cố gắng lờ đi cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng.
***
Khi Myusel và tôi học xong tiếng Nhật, tôi đi dọc hành lang về phòng mình với ý định đi ngủ. Nhưng rồi tôi thấy có người đang đứng trong hành lang. Đó là Minori-san.
“Hả?” Tôi dừng lại. “Minori-san, cô làm gì ở đó vậy?”
“Shinichi-kun...”
Cô mặc bộ đồ giống như sáng hôm trước, quần dài và áo ba lỗ, một bộ trang phục khá thoải mái.
“Cô tập võ vào giờ này sao?” tôi hỏi, để ý thấy chiếc khăn trong tay phải của cô.
“À, cậu biết đấy,” cô nói. “Chỉ đang cố xua đi những suy nghĩ tồi tệ thôi...”
“Suy nghĩ tồi tệ?” Bất chấp bản thân, mắt tôi bắt đầu liếc xuống nơi khe ngực tuyệt vời của cô lộ ra phía trên cổ áo ba lỗ. Nói đến suy nghĩ tồi tệ thì...
Minori-san nhún vai và nói, “Tôi đang cố gắng vượt qua nỗi đau vì không được đọc cuốn sách mới.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
Lại là cái cuốn *Super-M Spectacles* đó. Tôi thực sự khá ấn tượng rằng nó đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô ấy như vậy.
“Người ta nói tập thể dục là liều thuốc chữa bách bệnh mà,” tôi nói. “Vậy, cô tập xong rồi à?” Tôi có thể thấy làn da của Minori-san hồng hào khỏe mạnh, và có những vệt mồ hôi trên áo ba lỗ của cô. Một gã đàn ông mồ hôi nhễ nhại thì chẳng có gì thú vị, tệ nhất là còn trông khá chán đời, nhưng trên một mỹ nhân như Minori-san, nó lại có một sức hấp dẫn riêng...
“Ừ. Tôi đang định đi thay đồ...”
“Hiểu rồi.”
Rồi cả hai chúng tôi đứng đó. Tôi không nói gì. Cô ấy không nói gì. Cô ấy chỉ đứng bên cửa phòng mình, sự im lặng lan tỏa giữa chúng tôi.
“Minori-san?”
“Vâng?”
“Sao cô không vào phòng đi?”
“............Ồ. Tôi chỉ là...”
Cô ấy nhìn đi chỗ khác, nhíu mày. Tôi liếc xuống và nhận thấy tay trái của cô ấy đang moi trong túi.
Không lẽ là...?
“Minori-san, đừng nói với tôi là...”
“...E he he.”
Cô ấy cười ngượng ngùng và lè lưỡi một cách chắc chắn khiến cô ấy trông dễ thương đến mức không thể lớn tuổi hơn tôi được.
“Cô lại quên chìa khóa rồi...”
“Chúng ta phải làm gì đây, Shinichi-kun?”
“Chúng ta lại phải hỏi mượn Myusel chìa khóa dự phòng thôi.”
“Tôi đoán đó là lựa chọn duy nhất của chúng ta, nhỉ...” Vai cô ấy rũ xuống một cách chán nản. Mới hôm qua cô ấy vừa cần đến chìa khóa dự phòng—việc này xảy ra hai ngày liên tiếp quả là đáng xấu hổ. Tuy nhiên, chúng tôi không thể để Minori-san đứng ngoài phòng mãi được.
“Không biết Myusel đi đâu rồi,” tôi lẩm bẩm, quay người lại—đúng lúc đó, thật trùng hợp, tôi thấy cô ấy trên cầu thang. “Myusel!” Tôi gọi.
Cô ấy quay về phía tôi, rồi vội vã đi về hướng chúng tôi.
“Đúng lúc lắm,” tôi nói.
“Vâng? Ngài cần gì ạ?”
“Em có thể cho Minori-san mượn lại chìa khóa dự phòng phòng cô ấy được không?” tôi nói với một nụ cười nhẹ.
“Xin lỗi em, Myusel,” Minori-san nói, vẻ mặt hối lỗi. “Chị lại quên mất rồi.”
Với tính cách tốt bụng của Myusel, tôi hoàn toàn mong đợi cô ấy sẽ chỉ mỉm cười một chút và nói, “Chắc chắn rồi ạ.”
Nhưng thay vào đó, cô ấy nhìn tôi và Minori-san một cách trống rỗng. “Hả? Ờm...” Cô ấy dần dần trông ngày càng bối rối.
“Có chuyện gì vậy?”
Myusel ngập ngừng. “Hôm qua em đã đưa cho cô ấy chìa khóa dự phòng rồi, và...”
“Gì? Không thể nào,” Minori-san nói, một nốt hoảng loạn len lỏi vào giọng nói của cô. “Ý chị là, Shinichi-kun đã mang nó cho chị, và rồi—”
“Em... em chưa bao giờ nhận lại nó ạ...”
Minori-san cứng đờ người. Myusel không có lý do gì để nói dối về chuyện này. Có nghĩa là...
“Minori-san,” tôi nói, “chìa khóa dự phòng cũng ở trong phòng cô luôn à?”
“Không thể nào!” Minori-san rên rỉ, hai tay đút lại vào túi. Thật không may, nếu chỉ nhìn chăm chăm là có thể tìm thấy thứ gì đó, thì cô ấy đã có chìa khóa từ trước khi tôi xuất hiện rồi.
“Không thể tin được! Chuyện này không thể xảy ra!” Minori-san cố gắng vặn nắm cửa một cách tuyệt vọng, nhưng dĩ nhiên là cánh cửa không hề có ý định mở ra. Cô bắt đầu đập mạnh vào nó như thể nghĩ rằng mình có thể phá cửa vào, nhưng cánh cửa được gia cố bằng ma thuật thậm chí còn không hề rung chuyển.
“Mình không thể tin được...”
Rõ ràng cô ấy đang nhận ra rằng dù có vật lộn thế nào cũng không thể vào được phòng mình. Cô ấy loạng choạng rồi khuỵu xuống, hai tay chống trên sàn. Cô ấy là hiện thân của sự tuyệt vọng.
Cả Myusel và tôi đều hoảng hốt.
“M-Minori-san?!”
“Minori-sama?!”
“Không... Mình phải làm sao đây...” Minori-san chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm trên sàn nhà như thể chúng tôi không tồn tại đối với cô ấy. Tôi đoán một chút sốc là điều dễ hiểu. Tôi cũng sẽ không vui nếu đột nhiên không vào được phòng mình. Nhưng mà...
“Ờ-ờm, Minori-sama, nếu cô cần quần áo, cô có thể dùng đồ của em, nếu cô không phiền,” Myusel nói. Sau đó, cô ấy nhận ra rằng ít nhất thì phần ngực sẽ không vừa, và vội vàng nói thêm, “Nếu chúng ta, cô biết đấy, nếu chúng ta nhờ Hikaru-sama sửa lại một chút, em chắc chắn là...”
Minori-san không hề phát ra một tiếng động nào, gập người lại như thể đang giả làm biểu tượng cảm xúc orz.
Ờ... trời ạ. Có tệ đến mức đó không?
“Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm,” tôi ngập ngừng nói, “cứ...”
Nhưng Minori-san cũng không phản ứng lại với tôi. Cô ấy nhìn chằm chằm xuống sàn, lẩm bẩm điều gì đó với chính mình.
“...Không được đọc sách mới... Không vào được phòng...”
“Hả? Sách mới?”
“Ngay cả sách cũ cũng không đọc được... Aaaa...”
“Đó là điều cô lo lắng hả?!” tôi buột miệng đáp trả.
Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy và hét lại, “Tôi còn có thể lo lắng về điều gì khác nữa?! Ôi, tôi phải làm saoooo?!” Cô ôm lấy mình và quằn quại qua lại.
...Chúng ta đã đến bước này rồi sao?
Trông cô ấy như đang trải qua cơn vật thuốc. Và không có gì Myusel hay tôi có thể làm cho cô ấy khi chúng tôi đứng đó trong hành lang.
Chà, nếu bạn không có chìa khóa, bạn có thể làm một chiếc khác vừa vặn, phải không? Nói cách khác, hãy gọi thợ khóa.
***
Do đó, sáng sớm hôm sau, chúng tôi đã có mặt tại Lâu đài Thánh Eldant. Lâu đài là một công trình đồ sộ trông rất giống một phiên bản khổng lồ của một pháo đài châu Âu thời Trung Cổ, nhưng thực chất nó là một ngọn núi đã được khoét rỗng bằng ma thuật. Điều đó khiến nó trở nên kiên cố hết mức có thể.
Ở một góc của tòa nhà khổng lồ, chúng tôi được dẫn vào một trong những phòng tiếp kiến của cung điện.
“Hmm...?”
Ở phía xa (rất, rất xa) của căn phòng, ngồi trên một ngai vàng được nâng cao, là Nữ hoàng của Đế quốc Thánh Eldant: Nữ hoàng Petralka an Eldant Đệ Tam.
Có lẽ những từ như “Nữ hoàng” và “hoàng hậu” gợi lên hình ảnh của những nhân vật nghiêm khắc, độc đoán, nhưng không gì có thể xa hơn sự thật. Ngồi trên ngai vàng là một cô gái trẻ mảnh mai đến mức gần như có thể là một con búp bê. Trông cô ấy đủ trẻ để đeo một chiếc cặp sách của học sinh tiểu học, nhưng thực tế cô ấy bằng tuổi tôi. Trên mái đầu tóc bạc, cô đội một chiếc vương miện đầy châu báu, bằng chứng vật chất cho thấy cô là một người cai trị, nhưng nói thật, trông cô ấy không có vẻ gì là uy nghiêm cả.
“Bệ hạ không thể làm gì đó sao ạ? Nhìn Minori-san buồn bã thế này, tôi không biết nữa, có hơi đáng lo...” Tôi liếc nhìn Minori-san, người đang đứng bên cạnh tôi.
Việc cô ấy có mặt ở đây cho thấy rằng, tạm thời, cô ấy vẫn nhớ mình là vệ sĩ của tôi—nhưng tôi không hoàn toàn tự tin rằng mình có thể trông cậy vào cô ấy trong lúc nguy cấp. Rõ ràng là cô ấy đã không ngủ—trông cô ấy kiệt sức, với quầng thâm lớn dưới mắt. Thật lãng phí một người phụ nữ xinh đẹp.
"Hừm..." Petralka khoanh tay, vẻ mặt bực bội.
"Myusel nói chỉ có pháp sư đã niệm chú khóa mới giải trừ được nó..." Tôi nói đỡ.
"Đúng vậy," Petralka đáp. Trong lâu đài này có rất nhiều pháp sư hoàng gia, nhưng nếu ai cũng có thể giải được khóa ma thuật thì nó còn có ý nghĩa gì nữa.
"Cháu chỉ muốn chắc chắn thôi," tôi nói, "nhưng không lẽ người không có một bộ chìa khóa dự phòng nào ở đây ạ...?"
"Không," Petralka trả lời dứt khoát.
Ông lão đứng cạnh bà—Thủ tướng Zahar—gật đầu như để xác nhận. "Bởi vì chúng tôi chưa từng tưởng tượng sẽ có tình huống như vậy xảy ra."
"Vậy không còn cách nào khác để mở cửa sao ạ?"
"Thông thường, người ta sẽ triệu tập pháp sư đã tạo ra thiết bị ma thuật đó," Petralka nói. "Đó là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất."
"Vậy thì tốt quá!" Minori-san vui vẻ reo lên.
"Tuy nhiên," Petralka lắc đầu nói tiếp, liếc nhìn Minori-san, "dù chúng ta có triệu tập, ông ta cũng là một người rất bận rộn. Hiện tại, ông ta đang trên đường đến một vùng biên giới hẻo lánh cách rất xa kinh thành. Khả năng của ông ta rất cần thiết ở những nơi hiểm trở và chiến trường, cháu hiểu chứ. Dù chúng ta có gọi ông ta về ngay lập tức thì cũng phải mất nhiều ngày. Thậm chí bây giờ chúng ta còn chẳng biết chính xác ông ta đang ở đâu."
Bà nhìn sang người thanh niên đứng ở phía bên kia ngai vàng. Anh ta cũng có mái tóc bạc giống bà, cùng với một vẻ đẹp thanh tú và mảnh mai. Đó là Bộ trưởng Garius en Cordobal. Một người họ hàng, một kỵ sĩ và cũng là cố vấn thân cận của Petralka.
"Kể cả khi chúng ta may mắn liên lạc được với vị pháp sư đó và ông ta quay trở về, thì cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định," Garius nói. "Tôi ước tính khoảng sáu tháng."
"S-Sáu tháng?" Minori-san lắp bắp, giọng gần như vỡ òa. Bạn gần như có thể thấy hiệu ứng âm thanh *boong* hiện rõ trên đầu cô ấy. "Vậy còn pháp sư khác thì sao...?" cô hỏi mà không còn nhiều hy vọng.
"Không thể được," Petralka quả quyết. "Ta khuyên các cháu nên kiên nhẫn chờ đợi người tạo ra nó quay về."
Vậy là không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi vị pháp sư này trở lại ư? Dù chúng tôi chẳng biết sẽ mất bao lâu? Trong khi Minori-san bị khóa trái ngoài phòng suốt thời gian đó?
"Ôi... lạy... Chúa..." Đôi mắt Minori-san lại trở nên vô hồn. Chúng tôi đã tìm đến Petralka với hy vọng rằng, với tư cách là người cai trị tuyệt đối của đế chế này, bà có thể làm được điều gì đó—dù biết rằng đó là một yêu cầu quá đáng. Và quả thực, nó đã trở thành điều quá sức.
Trông Minori-san như thể cô ấy chỉ có thể đứng vững được là nhờ có Petralka và các vị cố vấn—nói cách khác, là vì chúng tôi đang ở nơi công cộng. Nếu không, có lẽ cô ấy đã sụp xuống bò bằng bốn chi như đêm qua rồi. Thật ra, trông cô ấy có vẻ sắp ngất đến nơi.
"BL... BL của tôi..." cô lẩm bẩm một cách trống rỗng.
Petralka nhướng mày. "Bee ell?"
"Nếu Minori-san không vào được phòng, có nghĩa là chị ấy không thể đọc sách BL của mình ạ," tôi giải thích.
"Cái gì...?!" một giọng nói kinh ngạc vang lên. Từ...
"Garius?" Petralka ném một ánh nhìn ngờ vực về phía người kỵ sĩ bên cạnh.
À, phải rồi. Vị kỵ sĩ-bộ trưởng quý tộc, điển trai và ưu tú này có một vài khuynh hướng đặc biệt khiến anh ta thích mượn sách BL của Minori-san. Theo một cách nào đó, anh ta cũng đang bị lây nhiễm văn hóa otaku...
"Sáu tháng? Tận sáu tháng cơ à...? Ha ha ha ha..." Một tràng cười bật ra từ sâu trong cổ họng cô.
"C-Chị Minori-san, cứ nhớ là lô hàng mới sắp tới rồi..." Có vẻ như sự tuyệt vọng đã đẩy cô đến bờ vực điên loạn, và tôi lo lắng muốn khuyên can cô.
Giá như được vậy.
"Ha, ha... Ô hô hô... ufu-fu-fu... fu-fu-fu-fu-fu... FU!"
Thôi chết. Chữ fu của cô ấy có phải là 腐 không? Nghĩa là "hủ" ấy? Tiếng cười của cô bắt đầu nghe thật trụy lạc. Nhưng mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi...
"FU FU FU FU FUFUFUFU Hủ hủ hủ hủ hủ hủ hủ hủ..."
Hủ, hủ, hủ. Những âm thanh điên cuồng tuôn ra từ đôi môi hé mở của cô, và tất cả những gì tôi có thể làm là bất lực đứng nhìn.
Dấu hiệu đầu tiên của một sự thay đổi không thể nhầm lẫn đã xuất hiện vào sáng hôm sau.
Chúng tôi đang ăn sáng, như mọi khi. Tụ tập trong phòng ăn, như mọi khi.
Tôi, Myusel, Elvia, Hikaru-san, Minori-san. Tất cả đều ngồi vào ghế của mình.
Mọi người trông vẫn như thường lệ. Nhưng có một bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng.
Không cần phải nói, nó bắt nguồn từ Minori-san. Cô ngồi chống tay lên đầu gối, rõ ràng là đang không khỏe chút nào. Thực tế, cô trông gần như vô hồn, nhìn chằm chằm vào bàn ăn một cách bơ phờ—trông như một con nghiện, hoặc một người mắc bệnh nan y gì đó. Những tiếng thở dài khe khẽ liên tục thoát ra từ miệng cô.
"Chị Minori-san có ổn không vậy?" Hikaru-san lặng lẽ hỏi tôi.
"Không chắc nữa," tôi thì thầm.
"Anh không ngờ mọi chuyện lại tệ đến thế này..."
"Em cũng vậy. Anh có cuốn BL nào không, Hikaru-san?"
"E là không có một cuốn nào," anh nhún vai. "Cậu biết anh mà—anh chỉ toàn tâm toàn ý cho cosplay thôi. Đồng tính nam không phải gu của anh."
"...Ồ, ờ, phải rồi nhỉ? Xin lỗi anh."
BL và trai đẹp luôn đi đôi với nhau, nên tôi đoán một người thích hóa trang thành những cô gái xinh đẹp có lẽ sẽ không hứng thú với nó. Dù sao thì tôi cũng không biết chắc.
Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là không ai ở đây có bất cứ thứ gì liên quan đến BL để cho Minori-san mượn. Tôi thậm chí còn thoáng nghĩ có lẽ Garius có mượn gì đó của cô ấy, nhưng rồi tôi nhớ ra anh ta đã trả lại khá lâu rồi.
Vậy xem ra chuyện này sẽ tiếp diễn cho đến khi lô hàng tiếp theo cập bến...
Đó là trong bốn ngày nữa. Chẳng lẽ Minori-san sẽ cứ như thế này suốt khoảng thời gian đó sao? Thật lòng mà nói, ý nghĩ đó làm tôi sợ hãi.
"D-Dù sao thì, chúng ta ăn thôi!" tôi nói, giọng hơi to một chút, háo hức xua tan đi sự u ám tỏa ra từ hủ nữ nhà ta. "Hãy thưởng thức bữa sáng ngon lành này trước khi nó nguội nào!" Tôi quay sang Minori-san. "Thôi nào, chị Minori-san, một ngày tốt lành bắt đầu bằng một cái bụng no!" Tôi cố nặn ra một nụ cười thật tươi.
Minori-san từ từ ngước nhìn tôi. Đôi môi cô chậm rãi mấp máy thành hai âm tiết rên rỉ.
"Pê-đêêêê..."
Câu nói đó khiến tôi sững lại. "C-Chị Minori...san...?"
"Pê-đêêêê..." Cô nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng. Tôi không biết liệu cô ấy đã hoàn toàn buông xuôi, hay đây là một kiểu tự chế giễu, hay cơn vật thuốc đã hoàn toàn phá hủy bộ não của cô, nhưng đôi môi cô đang nhếch lên một nụ cười nửa miệng méo mó. Cái cách cô cười dù đôi mắt hoàn toàn vô cảm thật đáng lo ngại. Trông cô không khác gì một thây ma.
"Pê-đêêêê..."
"C—Chuyện gì vậy, chị Minori-san?!" Trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì, tôi đã nắm lấy vai cô và lắc mạnh. Nhưng cô chỉ tiếp tục lặp lại "Pê-đêêêê", nụ cười đó không hề thay đổi.
"Lẽ nào đây là... Hội chứng thiếu Vitamin BL?!" Hikaru-san kêu lên.
"C-Cái quái gì vậy?" tôi vặn lại.
"Đó là một tình trạng đặc trưng của các hủ nữ đang khao khát được xem hoặc đọc BL mà không thể. Họ bị ám ảnh hoàn toàn bởi một từ, 'pê-đê', và không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác..."
"Cái đó có thật không vậy?!"
Phải thừa nhận, mô tả của Hikaru-san nghe rất giống những gì chúng tôi đang chứng kiến ở Minori-san. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ căn bệnh đặc trưng nào của hủ nữ...
Hikaru-san chỉ nhún vai. "Đâu có. Anh vừa bịa ra đấy."
"...Hừ!"
Đừng có làm cái bộ mặt lè lưỡi ngây thơ đó! Trông đáng yêu lắm đấy!
Anh chàng này đúng là hết nói nổi.
"Ờ... Thôi thì," tôi nói, "c-chúng ta cứ ăn tiếp đi."
"Pê-đêêêê..."
"I—Itadakimasu..."
"Pê-đêêêê..."
Không biết phải làm gì, tôi chắp tay lại, và Minori-san, dù vẫn bị ám ảnh bởi một từ duy nhất đó, cũng làm theo, rồi bắt đầu ăn. Bộ não của cô có thể đang bị cơn vật BL hành hạ, nhưng ít nhất cơ thể cô vẫn giữ được bản năng nạp chất dinh dưỡng.
Tuy nói là vậy...
"Pê-đêêêê..."
Ngừng.
"Pê-đêêêê..."
Ngừng.
Tiếng rên rỉ lặp đi lặp lại của Minori-san vang vọng khắp phòng, giống như tiếng tụng kinh của các nhà sư trong đám tang.
Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?
Những người còn lại chúng tôi khó mà thưởng thức bữa ăn của mình khi Minori-san trông như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bò xuống bằng bốn chi và đi tìm BL để hấp thụ như một loại Vũ Khí Quyết Chiến Hình Người Tối Thượng Đa Năng nào đó. Ngay cả món ăn vốn dĩ rất ngon của Myusel cũng khó mà cảm nhận được.
"C-Chị Minori-sama, chị có sao không ạ?" Elvia rụt rè hỏi.
Cô bé chỉ đang lịch sự. Có lẽ cô bé chỉ lo lắng cho Minori-san thôi. Tôi chắc chắn cô bé không hề ngờ tới những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Ngay khi Elvia lên tiếng, Minori-san ngừng ăn một cách máy móc. Cô nhìn Elvia với vẻ hốc hác. Một sự im lặng kéo dài.
"Chị Minori-sama?"
"Elvia..." Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong mắt Minori-san. Vẻ mặt cô bừng sáng, miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Thôi chết. Chuyện chẳng lành rồi, bản năng mách bảo tôi, nhưng đã quá muộn.
Minori-san, với đôi mắt lấp lánh như một đứa trẻ vừa nhìn thấy món đồ chơi ao ước từ lâu, đứng dậy khỏi ghế và rướn người qua bàn. Cô nắm lấy tay Elvia trước khi cô bé thú nhân kịp rụt lại.
"Em có hứng thú với đàn ông khỏa thân không?"
"Hả?" Elvia ngơ ngác hỏi. Cô bé có lẽ vẫn đang xử lý câu hỏi. "Ờ, ừm..."
"Em có hứng thú mà, phải không?"
"Chị Minori-sa—"
"Có hứng thú hay không?!" Một nụ cười điên cuồng hiện trên khuôn mặt cô. Vẻ mặt Elvia cứng đờ, không thể hoặc không muốn trả lời theo cách nào cả. Cuối cùng, cô bé dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra với Minori-san, nhưng đã quá muộn.
Elvia nhún vai qua lại, dường như đang cố thoát khỏi cái nắm tay của Minori-san, nhưng cô bé không thể. Là cô bé đang nương tay, hay sự điên loạn đã cho Minori-san sức mạnh để áp đảo một người sói?
"Anh Shinichi-sama...!" Cô bé quay sang tôi, gần như sắp khóc, nhưng vì không ai trong chúng tôi biết phải làm gì, nên tất cả đều ngoảnh mặt đi.
Xin lỗi em, Elvia... Bọn anh... không thể làm gì hơn...
Và thế là bữa ăn tiếp diễn, cho đến khi cuối cùng—
"No rồi!"
—chúng tôi ăn xong và vội vã rời khỏi phòng ăn, bỏ lại Elvia với Minori-san như một vật hiến tế để xoa dịu một vị thần đang nổi giận nào đó.
Tôi biết. Đó là một hành động tồi tệ. Nhưng chúng tôi còn lựa chọn nào khác chứ...?!
"Này—Anh Shinichi-sama?!"
Cảm ơn em, Elvia. Bọn anh sẽ không bao giờ quên sự hy sinh của em!
Tôi không nói với cô gái đang gọi mình, mà là với khuôn mặt của cô bé hiện lên trên bầu trời xanh (lưu ý: hoàn toàn là tưởng tượng) khi tôi bỏ lại phòng ăn phía sau.
Đã đến giờ đi dạy. Sau bữa sáng, tôi nghỉ ngơi vài phút trong phòng mình, rồi bắt đầu chuẩn bị đi làm.
Cũng không có gì nhiều để chuẩn bị. Tôi chủ yếu chỉ cần đảm bảo mình trông tươm tất một chút.
"Ngài đã mang đủ đồ chưa ạ?" Myusel hỏi, đang đợi bên ngoài phòng tôi.
"Ừ, anh nghĩ là đủ rồi," tôi gật đầu.
Có điều gì đó về—ý tôi là, cái đoạn hội thoại nho nhỏ này của chúng tôi khi tôi đi làm. Ngày mà tôi mặc một bộ vest và được Myusel chỉnh lại cà vạt cho, chúng tôi sẽ là hình ảnh của một cặp vợ chồng son. Tôi thừa nhận, điều đó làm tôi hơi đỏ mặt.
Nhân tiện, hôm nay Myusel không phải dạy học, nên cô ấy ở nhà.
"Ngài có mang chìa khóa không ạ?"
"Ồ...!" Tôi vội vàng lục túi.
"Của ngài đây ạ." Trong lúc đó, Myusel đã vào phòng tôi và lấy chiếc chìa khóa trên bàn. Cô ấy đưa nó cho tôi, mỉm cười. "Chúc ngài một ngày tốt lành ạ."
"Ừ, cảm ơn em."
Trời ạ, cô hầu gái của tôi sao mà dễ thương thế chứ!
Tôi cảm thấy có gì đó như đang nhột nhột khi mỉm cười đáp lại Myusel. Cả hai chúng tôi cùng đi về phía cửa chính.
Đến đây, mọi chuyện vẫn ổn. Một buổi sáng bình thường.
"Ồ..."
Dưới hành lang, tôi thấy Minori-san và Elvia. Họ đang đi cùng nhau, nhưng cả hai đều vai rũ xuống, lưng cong như mèo. Bước chân của họ rõ ràng rất nặng nề; ngay cả từ đây cũng thấy rõ họ đang chán nản.
Và họ đang đi về phía này.
"C-Chuyện gì đang xảy ra vậy?" tôi hỏi. "Ngay cả em cũng bị lây rồi à, Elvia...?"
Tình trạng của Minori-san—à thì, nếu không gọi là ổn, thì ít nhất cũng là điều có thể đoán trước, nhưng ngay cả Elvia cũng đang thở dài thườn thượt.
Minori-san quay đôi mắt vô hồn về phía tôi và thở dài một hơi thật sâu.
Trong tay cô có một mẩu giấy. Có vẻ như có một bức tranh nào đó trên đó. Cô ấy đã nhờ Elvia vẽ cho mình cái gì ư? Minori-san có thể không lấy được manga hay tiểu thuyết của mình, nhưng Elvia có lẽ có thể vẽ một thứ gì đó gần giống BL cho cô.
Nhưng nếu vậy, tại sao cả hai lại trông như những thây ma thế này?
"Hừm...?" Không thực sự suy nghĩ, tôi liếc xuống tờ giấy mà Minori-san đang cầm.
Và rồi tôi chết lặng.
Đúng, nó gần như những gì tôi đã dự đoán: một bức vẽ hai người đàn ông khỏa thân chiếm hết cả trang giấy. Những người đàn ông trẻ trung, vạm vỡ đang đứng đầy vẻ hăm dọa với hai tay khoanh lại.
Tuy nhiên, bức tranh không thực sự theo phong cách "moe"—nó rất tả thực, như thể hai anh chàng đó bước ra từ một bức ảnh nào đó. Tôi có lẽ có thể xem một bức minh họa BL nghệ thuật, theo phong cách moe mà không thấy buồn nôn, nhưng đối với tôi, cái này thì hơi quá...
Hơn nữa, những phần quan trọng của bức tranh, những phần mà trong hầu hết các bức ảnh khác sẽ bị che đi bằng một lớp mosaic cho lịch sự, thì ở đây lại được vẽ lại với độ trung thực hoàn hảo, thật đến nỗi chúng trông như thể, ờm, sắp nhảy ra khỏi trang giấy, nếu bạn hiểu ý tôi. Bạn gần như có thể nghe thấy hai anh chàng thì thầm: "Này cưng. Nhìn này. Cưng thấy sao?"
"Rất... rất to..." tôi nói, vô tình trả lời lại những giọng nói trong đầu mình.
Tôi nhận thấy rằng cái thứ ở giữa hai chân họ có phần phác thảo và giống manga hơn phần còn lại của bức tranh; có lẽ Elvia đã vẽ theo trí tưởng tượng của mình ở đó. Cô bé hiểu một người đàn ông trông như thế nào, nhưng lại không có kinh nghiệm trực tiếp về các chi tiết.
Elvia đã từng làm một hộp kyara-ben mô tả cảnh BL với chất lượng ngoạn mục, nhưng trong trường hợp đó cô bé đã có mẫu để làm theo—nghĩa là, cô bé đã có một bức tranh từ một cuốn sách BL để sao chép. Cô bé không phải tự mình sáng tạo từ con số không.
Nghĩ lại thì, tôi hiểu rằng Elvia chỉ mới dậy thì gần đây. Vì anh chị em của cô bé đều là con gái, nên người duy nhất trong số đó mà cô bé có khả năng nhìn thấy có thể là cha mình hồi còn nhỏ và họ có thể tắm chung.
Dù sao đi nữa, tôi có thể nói đây không phải là loại BL mà Minori-san nghĩ đến. Cái này giống kiểu 'hard gay' hơn—khác xa với những cảnh các chàng trai trông-như-chưa-đủ-tuổi quấn lấy nhau trong tiếng nhạc cổ điển.
À, ra là vậy: Minori-san đã có ý tưởng tuyệt vời là nhờ Elvia vẽ cho mình một cái gì đó, nhưng khi nó không phải là thứ cô ấy muốn, cô ấy tiếp tục chịu đựng cơn vật thuốc, trong khi về phần mình, Elvia thì chán nản vì không hiểu phải vẽ cái gì.
Trời ạ! Mọi người ai cũng phiền phức quá đi.
"Giờ mình hiểu rồi, chỉ có trai đẹp khỏa thân thôi là chưa đủ," Minori-san lẩm bẩm một mình trong khi Myusel và tôi đứng đó chết lặng. "Chính tình huống mới là thứ tạo nên nó..."
Bên cạnh cô, Elvia vẫn đang độc thoại. "Là... Là lỗi của mình... Nếu mình vẽ giỏi hơn, mình có thể làm cho họ trông thật hơn..."
"Ờ, anh nghĩ nếu họ trông thật hơn nữa thì chúng ta sẽ có một vấn đề nghiêm trọng đấy," tôi nói.
"Sự chân thực, đó là thứ chị Minori-san cần để cảm thấy moe..."
Có vẻ như Elvia bị ám ảnh bởi ý nghĩ rằng việc thiếu tính chân thực là nguyên nhân khiến Minori-san không cảm thấy moe với những bức vẽ BL của cô bé. Nhưng nếu bạn coi "tính chân thực" là mức độ một bức vẽ giống với vật thật, thì Elvia đã hoàn toàn sai lầm. Tính chân thực trong nghệ thuật liên quan nhiều hơn đến việc liệu độc giả (hoặc người xem, người nghe) có cảm thấy một cái gì đó trung thành với thực tế mà nó miêu tả hay không. Đôi khi, một sự thể hiện cường điệu, "phi thực tế" lại là cách tốt nhất để nhận được phản hồi.
Tuy nhiên, có lẽ sẽ khó để Elvia hiểu được điều đó.
Elvia dừng lại nơi cô bé đang đứng, vẫn lẩm bẩm. "Chân thực hơn... Cần phải nghiên cứu vật thật..."
"Elvia...?" tôi nói. Tôi ngước lên khỏi bức tranh khi cảm thấy đôi mắt đói khát của cô bé đang dán vào mình. Chúng đang sáng lên một cách nguy hiểm.
"Anh Shinichi-sama," cô bé nói, "làm ơn cởi đồ ra đi ạ."
"Hả?" Tôi phải nói là đã bị sốc bởi yêu cầu này.
"Em cần sự chân thực!"
"Ờ, Elvia, anh không nghĩ sự chân thực mà em đang nói đến—"
"Em chưa bao giờ thực sự nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông. Nếu em có thể nhìn của anh, anh Shinichi-sama, thì em có thể vẽ được thứ gì đó khiến chị Minori-sama cảm thấy moe!"
"Thật ra anh thấy bức vẽ của em đã rất tuyệt rồi!" Phải thừa nhận là nó thiếu một chút chi tiết giữa hai chân—nhưng tôi thực sự không nghĩ đó là vấn đề chính.
"Cho em xem đi, anh Shinichi-sama," Elvia nói, ánh mắt ngày càng dán chặt vào tôi. "Em xin anh đấy... Anh Shinichi-sama... Cho em xem anh khỏa thân đi...!"
"Không muốn! Ở quê anh, đây là quấy rối đấy!"
"Em phải nhìn thấy vật thật... bằng chính mắt mình... Của anh...!" Cô bé lảo đảo về phía tôi, giơ cả hai tay ra trước mặt như một thây ma.
Chết tiệt, mình tiêu rồi!
Có vẻ như tôi sẽ không thoát khỏi chuyện này mà không bị phơi bày một cách khiếm nhã.
"Không! Không đời nào! Không!" Tôi lùi lại ngay trước khi Elvia kịp tóm lấy tôi. Những ngón tay của cô bé, cong lại như móng vuốt, vồ vào không khí. "A-Anh phải đi dạy! Gặp lại sau nhé!"
"Ồ! Chúc ngài đi đường bình an, anh Shinichi-sama!" Myusel gọi với theo tôi khi tôi, để thoát khỏi nguy hiểm trước mắt, quay người bỏ chạy.
Thông thường, Minori-san sẽ đi cùng tôi với tư cách vệ sĩ, nhưng hiện tại cô ấy không đủ tỉnh táo để đến trường.
"Hừ," tôi nói, rùng mình một hồi lâu.
Tôi vội vã đi về phía cửa chính, nơi Hikaru-san đang đợi. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Minori-san và Elvia đang khoan vào mình suốt thời gian đó.
Mọi chuyện chỉ trở nên tồi tệ hơn vào ngày hôm sau.
"Chào buổi sáng, mọi người..."
Hồi ở Nhật, tôi thường chỉ nằm ườn ở nhà vào thứ Bảy và Chủ Nhật. Nhưng từ khi đến Eldant, tôi đã bắt đầu sống một lối sống nghiêm túc hơn, và mắt tôi mở sớm vào buổi sáng. Tôi không ngủ nướng chỉ vì đó là cuối tuần—bữa sáng vẫn diễn ra vào giờ như mọi khi.
"...Ơ."
Bầu không khí căng thẳng trong phòng ăn làm tôi dựng tóc gáy. Điều đầu tiên tôi nhận thấy khi lướt mắt quanh phòng là Elvia, đang ngồi trên ghế, trông thiểu não và lẩm bẩm một mình.
"Mình phải làm gì...? Moe là gì chứ...? Góc độ nào sẽ là moe nhất? Mình nên làm gì...?"
Cô bé cúi gằm mặt nên tôi không thể nhìn thấy mắt cô bé, và cô bé không hề nhúc nhích dù chỉ một cơ bắp khi ngồi đó. Điều này tạo cảm giác như đôi môi cô bé có sự sống riêng, và thẳng thắn mà nói, nó khá đáng sợ.
"Chào buổi sáng, Shinichi-sama." Myusel bước ra từ nhà bếp và chào tôi khi tôi đang đứng như trời trồng trước mặt Elvia.
"Này, Myusel," tôi nói, "em có nghĩ Elvia trông có vẻ tệ hơn trước không...?"
"Em đã thử nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy không trả lời," Myusel lo lắng nói.
Tôi cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, ngước lên thì thấy Hikaru-san đã ngồi vào chỗ từ lúc nào. Bốn mắt chúng tôi chạm nhau. Cậu ta im lặng nhún vai rồi lắc đầu. Cử chỉ đó dường như muốn nói rằng, *quá muộn rồi*.
Rồi tôi nhận ra: có ai đó đang vắng mặt. "Hử? Minori-san đâu rồi?"
Nếu Elvia đang trở nặng, liệu Minori-san có thể cũng vậy không? Hay là triệu chứng của cô ấy đã tệ đến mức không thể ra khỏi giường?
Bắt đầu thấy lo, tôi định bụng sẽ sang phòng cô ấy—căn phòng mới vốn là một trong những phòng dành cho khách—để xem sao.
"Chào buổi sáng, mọi người!" một giọng nói trong trẻo, vui tươi vang lên. Tất cả mọi người trừ Elvia đều ngạc nhiên ngoảnh lại.
"M-Minori-san?!"
Đứng sau chúng tôi là Minori-san, mọi dấu hiệu u uất của ngày hôm trước đều biến mất như thể đó chỉ là ảo giác của cả bọn.
Hở...?
"Hửm? Sao mọi người lại nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ vậy?" Minori-san mỉm cười toe toét nhìn lướt qua từng người một, rồi gần như nhảy chân sáo về chỗ ngồi. Cả bọn chúng tôi đều há hốc mồm kinh ngạc trước cảnh tượng này.
"Cô không sao chứ, Minori-san?" Hikaru-san hỏi với vẻ nghi ngờ. Chưa đầy hai mươi bốn tiếng trước, cô ấy còn đang vật vã trong hội chứng thiếu BL nghiêm trọng, đến nói chuyện còn chẳng nổi. Vậy chuyện này là sao?
"Hửm? Em không sao là sao ạ?" Minori-san hỏi lại, vẫn giữ nguyên nụ cười. Tôi và Myusel nhìn nhau. "Hai người làm gì thế?" Minori-san chen vào. "Nhanh lên đi, không thì bữa sáng nóng hổi đáng yêu của mọi người nguội mất đấy! ☆"
Cô ấy nói không sai. Dù vẫn còn hoang mang, chúng tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Vậy thì, itadakimaaaasu!" Minori-san reo lên rồi bắt đầu ăn một cách ngon lành.
"I-Itadakimasu," Myusel, Hikaru-san và tôi ngập ngừng lặp lại trước khi bắt đầu bữa sáng của mình. Elvia cũng uể oải xúc thức ăn, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Vừa ăn, tôi vừa liếc nhìn Minori-san. Cô ấy đang hăng hái và thức ăn vào miệng. Cô ấy đã trở lại bình thường rồi sao? Hay cô ấy đã chấp nhận hoàn cảnh rồi? Myusel và Hikaru-san, có lẽ cũng lo lắng không kém, cũng đang lén nhìn cô ấy.
Chà, nếu cô ấy thực sự trở lại bình thường thì tốt quá, nhưng...
Không ai nói gì. Phòng ăn chỉ còn lại những tiếng lanh canh yên ả của dao dĩa.
Có gì đó không ổn ở đây, chỉ là tôi không biết đó là gì.
Thật bực bội. Cuối cùng, không ai có thể tìm ra cách bắt chuyện cho phải, và chúng tôi kết thúc bữa ăn trong im lặng. Trừ Elvia, người cứ lầm bầm khe khẽ suốt bữa trước khi quay về phòng. Sau đó, Myusel cũng xin phép đi dọn dẹp.
Chỉ còn lại tôi, Minori-san với nụ cười toe toét, và Hikaru-san vẫn đang cẩn trọng quan sát cô ấy.
"Chắc tôi cũng về phòng đây," Hikaru-san nói, dùng khăn ăn chấm miệng rồi đứng dậy.
"À, ờ, tôi cũng vậy," tôi cũng vội vàng đứng lên.
"Ồ, khoan đã," Minori-san gọi chúng tôi lại trước khi cả hai kịp rời khỏi phòng ăn. Cả hai chúng tôi quay lại. Cô ấy đang nhìn chúng tôi với nụ cười toe toét y hệt lúc nãy. Đằng sau cặp kính, đôi mắt cô ấy đã cong tít lại thành hình n.n vui vẻ, còn khóe miệng thì kéo lên tận mang tai.
Trong đầu cô ấy đang nghĩ cái gì vậy?
Minori-san chỉ đang cười thôi, thế nhưng... chà, tôi nghĩ là cô ấy đang cười.
Vậy tại sao tôi lại có cảm giác như cơ thể mình sắp bị nỗi kinh hoàng xé toạc ra thế này?
"Em có chuyện muốn nhờ." Cô ấy đứng dậy, chắn trước mặt tôi và Hikaru-san—chặn giữa chúng tôi và cửa ra vào. Như thể muốn nói, *Các người không qua được đâu*.
"Ơ, ờ, Minori-san?"
Vẫn là nụ cười đó. Gương mặt cô ấy trông gần như một chiếc mặt nạ, bởi biểu cảm đó dường như chẳng hề liên quan gì đến cảm xúc bên trong của cô ấy cả.
Tôi và Hikaru-san thấy mình không thể nhúc nhích, như thể bị một lực vô hình nào đó ghim tại chỗ. Đột nhiên, Minori-san lách ra hành lang, rồi ngay lập tức quay lại với một chiếc thùng các-tông. Trước đó tôi không để ý, nhưng chắc là nó đã nằm ở đó cạnh cửa phòng ăn suốt cả buổi sáng.
"Hai người mặc cái này vào giúp em được không ạ?"
Nói rồi, Minori-san đặt chiếc thùng xuống đất và lôi thứ gì đó ra, trải rộng trước mặt chúng tôi.
"......Hả?" Tôi và Hikaru-san đồng thanh.
Đó là hai bộ quần áo. Hoặc... đồng phục?
Một bộ là thứ gì đó giống như bộ leotard màu đen, trông rất giống đồ bơi của phụ nữ.
Món còn lại là một chiếc quần bơi nam màu đen—gần như là một cái quần bơi bó chẽn.
Minori-san để quần áo trên sàn... và tiếp tục lôi các món đồ khác từ trong thùng các-tông ra. Diềm xếp, băng đô, tạp dề trắng có diềm, nơ cổ. Giày. Giày cao gót.
Chuyện gì... đang xảy ra ở đây?
Khoan đã... "Mặc cái này vào"? Cô ấy nói "mặc cái này vào", đúng không?
Mặc vào cho ai?
"Ơ, này, ờ, Minori-san..."
"Vânggggg ạ?"
"Tôi nghĩ mấy thứ này hơi kỳ quặc để cứ thế 'mặc vào' đấy..."
"Kỳ quặc chỗ nào ạ?"
"Ờ, ý cô là sao khi nói, kỳ quặc chỗ nào?"
Minori-san chỉ tiếp tục cười toe toét.
Không xong rồi. Cứ thế này thì chẳng đi đến đâu cả.
"Tôi không muốn." Cá nhân tôi thì đang đứng đó chết lặng, nhưng Hikaru-san đã thẳng thừng từ chối. "Cậu phải phân tích nhân vật, thấu hiểu họ, rồi tái tạo lại họ theo cách riêng của mình—đó mới là bản chất của cosplay. Nó là một hình thức thể hiện bản thân. Niềm kiêu hãnh của một cosplayer không cho phép tôi làm điều này. Tôi không thể cứ thế lấy mấy món đồ ngẫu nhiên cô lôi ra từ một cái hộp rồi tròng vào người được. Tôi không có hứng thú."
Wow. Cậu ta nghe quả quyết thật. Đúng là đẳng cấp của một người đã dành nhiều năm cuộc đời cho cosplay.
"Giờ thì phiền cô cho tôi về phòng."
Cậu ta định lách qua Minori-san đang mỉm cười—nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta đã bị lộn ngược.
Có một tiếng hít vào đầy kinh ngạc, nhưng không có tiếng va chạm. Cậu ta đáp xuống sàn nhẹ như một chiếc lông vũ, có lẽ vì Minori-san vẫn đang giữ lấy tay áo và cổ áo của cậu ta. Cô ấy đã giảm lực của cú ném ngay trước khi nó kết thúc.
Khoan... cú ném?!
Minori-san vừa mới quật Hikaru-san ư?
Hikaru-san vội vàng đứng dậy. Minori-san vẫn đứng yên ở đúng vị trí cũ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi chưa kịp xử lý tình hình, nhưng...
"Koganuma-san...?" Hikaru-san thốt lên, gần như là một tiếng rên rỉ, khi cậu ta nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Minori-san vừa là quân nhân của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản, vừa là một người luyện võ thuật cả đời. Hẳn cô ấy biết rằng khi muốn áp đảo đối thủ một cách nhanh chóng, những đòn đánh mạnh và hiểm thì không hiệu quả bằng một cú quật tác động lên toàn bộ cơ thể—dù sao thì, tôi nhớ là mình đã đọc được điều đó ở đâu đó.
"Anh không thoát được đâu, nhé?"
Nụ cười của cô ấy càng sâu hơn.
Tôi và Hikaru-san nhận ra sự sâu thẳm không thể dò được trong biểu cảm đó và nhìn nhau. Chúng tôi có thể thấy một thứ ánh sáng phi nhân tính trong mắt Minori-san.
Lẽ ra tôi phải nhận ra sớm hơn. Minori-san không vui vẻ vì cô ấy đã trở lại bình thường.
Cô ấy đã đi đến cực hạn của hội chứng thiếu BL, và nó đã hoàn toàn phá vỡ cô ấy.
"Nhục nhã quá...!" Hikaru-san thì thầm đau đớn.
Trông cậu ta thật nực cười. Mái tóc đen dài được buộc lại sau đầu, nửa trên cơ thể để trần ngoại trừ một chiếc cổ áo rời và một chiếc nơ. Còn nửa dưới thì là chiếc quần bơi thi đấu màu đen, tất dài đến đầu gối và giày lười.
Và không còn gì khác.
Tôi đoán chiếc quần bơi đen có thể được coi là đồ bơi, nhưng khi bắt đầu đi kèm với tất cả các phụ kiện, nó bắt đầu trở nên hơi kỳ quặc. Dù sao đi nữa, Hikaru-san cuối cùng cũng phải khoe da thịt khá nhiều...
"Uầy, mình thích quản gia đẹp trai lắm," Minori-san thì thầm, mỉm cười. "Đầu gối xinh xắn rất quan trọng đối với một chàng trai đấy. Fufufufufu!"
Cô ấy nói... quản gia ư...?
Tôi ngẫm nghĩ: đối với tôi, bộ trang phục này trông biến thái từ mọi góc độ, nhưng rõ ràng đối với cô ấy, nó trông giống một quản gia. Hẳn là cô ấy đã tự thêm thắt rất nhiều bằng trí tưởng tượng của mình.
Nghĩ lại thì, hồi chúng tôi ra "bãi biển," cô ấy đã cho Garius mặc một bộ tương tự và gọi anh ta là "quản gia trần."
Vì Hikaru-san thường giả gái quá thuyết phục, nên rất dễ quên cậu ta thực sự là con trai, nhưng bộ ngực phẳng lì và chiếc quần bơi đen đã khiến sự thật đó không thể chối cãi. Theo một cách nào đó, tôi gần như cảm thấy nhẹ nhõm.
"Nhìn cái gì?" Hikaru-san gắt lên khi để ý thấy tôi. Cách cậu ta đỏ mặt cho thấy rõ cậu ta xấu hổ đến mức nào, dù thực tế là cậu ta có vẻ hoàn toàn thoải mái khi ăn mặc như con gái. Tôi thừa nhận, những nỗi ám ảnh đặc biệt của cậu ta không hoàn toàn dễ hiểu đối với tôi. Mà nói cho cùng, cậu ta có vẻ là một người khá kỳ quặc, bất kể mặc loại quần áo nào.
"Ồ, còn cậu trông cũng tuyệt vời lắm!" Minori-san tiếp tục. "Sao cậu không ra soi gương thử xem?!"
"Ực..." tôi thốt lên.
Aaa. Và ngay khi tôi vừa cố gắng tập trung vào Hikaru-san để quên đi tình cảnh của chính mình.
Phải: tôi trông cũng kỳ dị không kém.
Hikaru-san ít nhất còn được bắt đầu với đồ bơi nam. Của tôi là đồ bơi nữ. Chà, có lẽ nó không hẳn là đồ bơi mà là một bộ leotard. Dù sao thì, nó được che phủ bởi một chiếc tạp dề trắng.
"Shinichi-kun... Kiểu 'hầu gái thỏ' này thực sự hợp với cậu đấy," Minori-san nói một cách đăm chiêu.
"Làm ơn! Dừng lại đi!" tôi hét lên.
Cô ấy đã ép tôi đội một chiếc băng đô tai thỏ. Dưới chân tôi—tôi không biết cô ấy lấy chúng từ đâu ra—là một đôi giày cao gót màu đỏ. Tôi thậm chí còn không biết họ có làm giày cao gót đủ lớn cho nam giới. Điều đáng sợ nhất đơn giản là Minori-san đã mang chúng đến Eldant vào một thời điểm nào đó.
Vai, xương quai xanh và đùi của tôi đều lộ ra ngoài, và tôi nghĩ mình có thể bật khóc vì xấu hổ.
Mà tại sao tôi lại phải là người đóng vai nữ?! Đó không phải là chuyên môn của Hikaru-san sao? Ý tôi là, không phải tôi háo hức muốn làm quản gia trần hay gì đâu!
"Em thích lắm..." Minori-san thở ra một hơi dài, nồng nhiệt và mãn nguyện. Không còn dấu vết của con quái vật đáng sợ mà cô ấy đã thể hiện trong chốc lát khi Hikaru-san cố gắng chống lại kế hoạch hóa trang của cô. Cô ấy đã hoàn toàn áp đảo chúng tôi, nhắc nhở tôi chính xác lính Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản tuyệt vời đến mức nào. Thật yên tâm khi biết Nhật Bản đang được bảo vệ bởi những bàn tay vững chắc...!
Không, không, khoan đã.
"Oooh hoo hoo! Vẻ mặt của cậu kìa, Shinichi-kun... Thật hoàn hảo..." cô ấy nói. "Và mặc dù cậu nói những câu như, 'Hoàn hảo cái gì! Tôi là đàn ông! Tại sao tôi phải ăn mặc như con gái?!', cậu vẫn phải tuân theo sempai của mình, cho đến khi sự xấu hổ dần biến thành khoái cảm, và cậu nhìn thấy vẻ đẹp bi tráng của tất cả những điều này...!"
C-Chuyện này sâu sắc quá! Sâu hơn cả Rãnh Mariana nữa!
Tôi chỉ có thể rùng mình trước cái nhìn thoáng qua về vực thẳm trong nỗi ám ảnh của Minori-san.
Nhưng tất cả đều được xây dựng dựa trên BL, phải không? Tôi hiểu điều đó. Dù tôi không muốn hiểu.
"Sự khác biệt thực sự tạo nên điểm nhấn, phải không?" cô ấy nói. "Chính sự tương phản với vẻ ngoài bình thường của cậu đã khiến nó trở nên moe đến vậy."
Phải! Tôi hiểu mà! Và tôi phải thừa nhận rằng nó cũng giống như những sở thích ít lệch lạc hơn! Nhưng điều đó không có nghĩa là—
"Koganuma-san, cô đã đủ chưa?! Trả lại quần áo cho tôi!" Hikaru-san yêu cầu. Về phần Minori-san, cô ấy gần như đang xoay tít vì sung sướng.
Bạn hiểu bức tranh rồi đấy: tôi và Hikaru-san đã thay quần áo theo yêu cầu của Minori-san, mặc dù là dưới sự ép buộc tột cùng. Nhưng chắc chắn cô ấy đã nhìn đủ rồi. Điều này chắc hẳn đã giải tỏa phần nào áp lực từ ham muốn bị kìm nén đó.
Nhân tiện, Minori-san đã nhét quần áo của tôi và Hikaru-san vào chiếc thùng các-tông của cô ấy và đá nó ra hành lang. Nếu muốn lấy lại chúng, chúng tôi sẽ phải vượt qua Minori-san trước. Và rõ ràng là ngay cả hai chúng tôi hợp sức cũng không thể làm được điều đó.
"Koganuma-san! Cô có nghe tôi nói không?!"
Minori-san dừng lại giữa chừng vòng quay.
"Anh đang nói gì vậy?" cô ấy hỏi, vẫn mỉm cười. "Một khoảnh khắc moe thì cũng tốt, nhưng em muốn một sự vĩnh cửu cơ!"
"Hả?"
"Nói! Cách! Khác!" Minori-san nói với vẻ vui sướng không hề che giấu, "Bây giờ chúng ta sẽ có một buổi chụp ảnh nhỏ xinh đáng yêu! ♪"
"Cái...?"
Khoan đã—những bộ trang phục xấu hổ chết đi được này sẽ được lưu lại vĩnh viễn dưới dạng dữ liệu ư?!
C-Cô ta không phải là phụ nữ! Cô ta là một con quỷ!
Minori-san, vui vẻ ngâm nga trong khi tôi và Hikaru-san đứng đó run rẩy, thò tay vào túi. Nhưng rồi...
"Hửm—?" Cô ấy bối rối. "Ây da, không! Em mải mê may mấy bộ đồ này quá nên quên mất rồi. Hehe!" Tôi đoán Minori-san đã quên máy ảnh của mình. Bình thường thì khi một cô gái lè lưỡi vì xấu hổ trông khá dễ thương. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó đáng sợ như lúc này.
"Em đi lấy nó đây—hai người cứ đợi ở đây nhé!" cô ấy nói, lao ra khỏi phòng ăn.
Ngay khi cô ấy vừa đi khỏi, tôi và Hikaru-san thậm chí không cần nhìn nhau mà đã lao vào hành động. Làm như chúng tôi sẽ ngoan ngoãn chờ cô ấy quay lại vậy!
Chúng tôi bay ra khỏi nhà bếp, rồi chạy thục mạng theo hướng ngược lại với nơi Minori-san đang vừa đi vừa ngâm nga, "La la lá la là ♪". Tôi rất muốn vớ lấy cái hộp đựng quần áo của chúng tôi, nhưng nó lại ở phía của Minori-san, nên chúng tôi đành phải bỏ lại.
"Ồ!" Dĩ nhiên là Minori-san đã phát hiện ra chúng tôi ngay lập tức, nhưng có lẽ sự phấn khích về buổi chụp ảnh đã khiến cô ấy lơi lỏng cảnh giác, nên cô ấy không nhanh như thường lệ, và không tóm được ai trong chúng tôi cả.
Nhưng chúng tôi chắc chắn nghe thấy tiếng cô ấy hét. "Dừng lại! Đứng lại ngay! Moe của tôi! Beeee Ellllll của tôi!"
Chắc cô ấy đang ở ngay sau chúng tôi. Không có thời gian để quay lại kiểm tra, tôi vừa thở hổn hển vừa chạy nhanh hết sức có thể qua các hành lang của dinh thự.
***
Cửa sổ của căn phòng được che bằng những tấm rèm dày. Tôi có thể thấy bụi nhảy múa trong những tia sáng mỏng manh lọt qua khe rèm, và căn phòng có mùi ẩm mốc. Có lẽ đây không phải là nơi lành mạnh nhất để ở trong một thời gian dài, nhưng vào lúc đó, chúng tôi không còn nơi nào khác để đi.
Không gian tối và chật hẹp. Âm thanh duy nhất là tiếng thở của hai người—tôi và Hikaru-san, khi chúng tôi ngồi trong sự im lặng kéo dài.
Tôi dựa vào tường, quấn một chiếc chăn quanh người trong khi liếc nhìn Hikaru-san. Cậu ta cũng được quấn trong một chiếc chăn khác, đến nỗi tôi chỉ có thể nhìn thấy đầu và cổ của cậu ta. Môi cậu ta mím chặt.
Rồi có tiếng gõ cửa. Một cú sốc chạy dọc giữa hai chúng tôi. Chúng tôi phải giữ cho Minori-san không phát hiện ra chúng tôi ở đây. Nếu có thể nín thở, chúng tôi đã làm rồi.
Một giây, hai giây... Chúng tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Cuối cùng, chúng tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía bên kia. "Chủ nhân, Hikaru-sama, là em đây ạ. Myusel đây."
Với chiếc chăn vẫn quấn quanh người để át đi tiếng bước chân, tôi rón rén đến gần cửa. "Mật khẩu là gì?" tôi hỏi.
"Tai thú, đuôi thú," cô ấy trả lời ngay lập tức.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và mở cửa gác mái.
"Xin thất lễ ạ," Myusel nói, bước vào cùng một chiếc khay. Tôi nhanh chóng đóng cửa lại, như thể có một khoảng chân không ở bên ngoài hay gì đó. Phép thuật được kích hoạt, khiến không thể mở cửa từ bên ngoài.
Phải, ngay cả căn gác mái này cũng có một trong những ổ khóa ma thuật đó.
Myusel quỳ xuống bên cạnh Hikaru-san và đặt chiếc khay xuống đất. "Em mang bữa sáng của hai người đến ạ."
Tôi cũng ngồi xổm xuống, chuyền một đĩa thức ăn cho Hikaru-san. "Minori-san trông thế nào rồi?" tôi hỏi Myusel.
"Vẫn như hôm qua ạ," cô ấy nói, vẻ mặt lo lắng. "Cô ấy cứ đi lang thang quanh dinh thự, miệng lẩm bẩm 'homoo, homooo'. Elvia-san cũng không khá hơn chút nào..."
"Tuyệt thật..."
Sau màn hóa trang kỳ dị của Minori-san ngày hôm trước, tôi và Hikaru-san đã chạy trốn đến căn phòng này. Minori-san đã tịch thu quần áo của chúng tôi, và chúng tôi khó có thể chạy ra ngoài trong bộ dạng này. Chúng tôi đã xem xét phòng của mình, nhưng chìa khóa lại nằm trong quần áo, nên chúng tôi bị khóa trái bên ngoài—và ngay cả khi vào được, chúng tôi cũng không bao giờ có thể chống lại các đòn tấn công của Minori-san.
Dù chúng tôi đi đâu, Minori-san cũng có thể dễ dàng lấy chìa khóa dự phòng từ Myusel và đột nhập—vì vậy nơi an toàn nhất sẽ là một nơi mà cô ấy không biết chúng tôi ở đâu.
Tất nhiên, tôi đã cân nhắc việc nhờ Myusel đi lấy quần áo cho chúng tôi, nhưng—có lẽ vì cô ấy đi trước một bước, hoặc có lẽ chỉ bằng bản năng của một fujoshi—Minori-san đang lượn lờ gần phòng của chúng tôi, và ngay cả Myusel cũng không thể đến quá gần.
Vì vậy, dù rất ghét, tôi và Hikaru-san vẫn bị kẹt trong những bộ trang phục của Minori-san.
Dĩ nhiên, tôi đã tháo tai thỏ và giày cao gót. Hikaru-san đã bỏ cổ áo và nơ.
Và đó là điều đã dẫn chúng tôi đến khoảnh khắc này. Với sự giúp đỡ của Myusel, chúng tôi đã xoay sở để sống sót cả một ngày trên gác mái. Trong trường hợp bạn tò mò, chúng tôi đã dùng một cái bô ở góc phòng để giải quyết nỗi buồn. Tôi phải thừa nhận, cảm giác đó không thoải mái nhất trên đời, nhưng có còn hơn không. Dù rất ước là mình có thể đòi hỏi nhiều hơn... (hức)
Tuy nhiên, chúng tôi hầu như không cảm thấy an toàn. Nếu Minori-san phát hiện ra sự tồn tại của căn phòng này, thì đó sẽ là dấu chấm hết.
Hikaru-san ăn sáng, vẻ mặt phờ phạc. Cậu ta có lẽ đã mệt mỏi vì bị mắc kẹt trong một căn phòng không quen thuộc, không có giường, và thậm chí không có không gian để thực sự duỗi người.
Dù vậy, và xin lỗi Hikaru-san, tôi vẫn biết ơn vì mình không phải là người duy nhất chịu khổ ở đây. Nếu chỉ có một mình, tôi chắc chắn đã suy sụp từ lâu rồi.
Cảm nhận được một sự đoàn kết với Hikaru-san mà chỉ có thể đến từ nỗi thống khổ chung, tôi bắt đầu ăn sáng. Trong lúc đó, tôi hé rèm cửa sổ gần nhất để liếc nhìn ra ngoài. Tôi hy vọng rằng Minori-san có thể, chỉ có thể thôi, đã rời khỏi tòa nhà, dù điều đó khó có thể xảy ra. Nếu cô ấy đi đủ xa khỏi phòng của chúng tôi, chúng tôi thậm chí có thể nắm lấy cơ hội để lấy lại quần áo của mình. Sau đó, có lẽ chúng tôi có thể đi—tôi không biết nữa. Đến chỗ những người lính Lực lượng Phòng vệ ở đồn trú, hoặc đến chỗ Petralka ở lâu đài, để nhờ giúp đỡ.
Tôi khá chắc là vô vọng ngay cả khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ... Nhưng rồi tôi sững người. Tôi thấy một thứ mà tôi chưa bao giờ ngờ tới: một cỗ xe do chim kéo dừng lại bên ngoài nhà của chúng tôi. Nó rất lộng lẫy, điều đó có thể có nghĩa là...
"Có thể nào đó là...?" tôi thì thầm.
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Myusel và Hikaru-san đến sau lưng tôi và cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xuống xe là Petralka và Garius, cùng với bốn người phụ nữ. Họ không mặc áo giáp, nhưng mỗi người đều được trang bị vũ khí, cho thấy họ là cận vệ hoàng gia của Petralka.
Tôi nín thở theo dõi, khi sáu người họ biến mất vào trong nhà.
"Có thể nào—có thể nào pháp sư đã đến đây không?!" Hikaru-san vui mừng hỏi.
"Hừm, có lẽ họ chỉ đến để kiểm tra cô ấy thôi?" tôi đề nghị. Không ai trong nhóm đó trông giống pháp sư, và họ đã nói với chúng tôi rằng phải mất sáu tháng nữa người đó mới quay lại—không đời nào anh ta lại xuất hiện chỉ sau vài ngày.
“Ừ,” Hikaru-san rũ vai nói, “chắc cậu nói đúng.” Cậu ta quay lại chỗ cũ, quấn tấm chăn quanh cơ thể gần như trần truồng của mình lần nữa. Vốn dĩ Hikaru-san đã hơi có chút hờn dỗi, nhưng sự lo lắng hiện rõ hôm nay đã làm mờ đi những góc cạnh cứng rắn nhất của cậu.
“Này,” tôi lên tiếng, nhìn Hikaru-san lủi thủi lê bước về chỗ. “Hay là chúng ta nhờ Petralka giúp đi? Tớ biết chúng ta không có lối thoát, và cũng không muốn quá nhiều người thấy bộ dạng này… nhưng nếu chỉ có cô ấy thì cũng không đến nỗi nào. Có lẽ cô ấy có thể lén đưa chúng ta lên xe ngựa của mình…”
Tôi quả thực có cảm giác rõ rệt rằng mình không muốn Garius thấy bộ dạng này, nhưng lại một lần nữa rơi vào thế kén cá chọn canh.
“Khi Petralka và những người khác ra khỏi nhà, chúng ta sẽ ra hiệu cho họ từ đây, để họ chú ý đến mình. Cùng lắm thì trèo qua cửa sổ cũng được.” Chúng ta có thể bò qua mái nhà… Phải không nhỉ?
“Có lẽ…”
“Tớ nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời,” Myusel nói. Cả hai người họ đều gật đầu.
Và thế là chúng tôi chờ Petralka cùng đoàn tùy tùng xuất hiện. Mười phút trôi qua. Rồi hai mươi. Rồi ba mươi. Cuối cùng, đã cả một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy tăm hơi họ đâu.
“Cậu không thấy hơi lâu sao?” Hikaru-san nói.
“Ừ.” Tôi gật đầu không thoải mái.
Nếu họ chỉ đến để kiểm tra chúng tôi, tôi đã nghĩ họ sẽ ra ngoài ngay lập tức.
“Tớ… Tớ sẽ tự mình đi xem sao!” Hikaru-san dường như đã thoát khỏi trạng thái tê liệt, vì cậu ta đứng bật dậy, vẫn quấn nguyên tấm chăn.
“Hả? Nhưng…”
“Cùng lắm thì chúng ta để Garius chiến đấu cho mình!”
“Bạo lực quá…”
Hikaru-san lao đến cánh cửa, đặt tay lên nắm đấm. Nhìn cậu ta như vậy, tôi nảy ra một ý.
“Được rồi,” tôi vừa nói vừa khoác chăn đi tới. “Tớ cũng đi. Tớ không thể để cậu một mình đối mặt với nguy hiểm được.”
“…Cậu chắc là không phải chỉ vì sợ ở lại đây một mình chứ?”
Chóc. Trúng phóc rồi.
Tôi vờ như không nghe câu hỏi của cậu ta và chỉ nói, “Đi thôi.”
“Tôi sẽ đi cùng hai vị.” Myusel đến bên chúng tôi, và cả ba cùng nhau đi xuống lầu, đến tầng hai của dinh thự.
Chúng tôi rón rén đi dọc hành lang hết mức có thể để Minori-san không phát hiện ra. Myusel đi đầu đội hình, rồi đến tôi, còn Hikaru-san bọc hậu. Những tấm chăn dài và khó đi, nhưng vẫn tốt hơn là nhảy nhót trong mấy bộ đồ biến thái kia, vả lại lớp vải cũng phần nào hấp thụ tiếng bước chân của chúng tôi.
Rồi Myusel nói, nhỏ nhưng dứt khoát, “Dừng lại, xin mời!” và tôi với Hikaru-san đứng khựng lại. Một sự căng thẳng gần như đau đớn bao trùm lấy chúng tôi.
“Tôi nghe thấy gì đó,” Myusel nói. Cô ép mình vào tường, hé mắt nhìn xuống hành lang. “Đó là…!”
Không thể kiềm chế, tôi và Hikaru-san cũng thò mặt ra khỏi góc tường để xem có gì ở đó.
“Chết tiệt…!”
Là Minori-san. Và cô ta đang chạy.
Và còn tệ hơn nữa. Elvia cũng ở đó, và cô ấy cũng đang chạy.
Nhưng còn tệ hơn thế nữa. Bám sát gót họ là Petralka, Garius và bốn hiệp sĩ, tất cả đều đang chạy hết tốc lực.
Tất cả họ đều chạy đồng loạt, nhịp nhàng, theo đội hình. Cứ như là… huấn luyện quân sự.
“Trai trên trai dưới nằm trên giường! ♪” Minori-san đang hát.
Khoan, cái gì?!
“Trai trên trai dưới nằm trên giường! ♪” Elvia, Petralka, Garius, và, lạy Chúa, ngay cả các hiệp sĩ cũng đồng thanh hát theo.
“Trai dưới lăn qua, nói một câu là: ♪ Cho em xin tí! ♪ Ở bên anh thật là a-ma-zing! ♪”
“Trai dưới lăn qua, nói một câu là: ♪ Cho em xin tí! ♪ Ở bên anh thật là a-ma-zing! ♪”
“Gay vì anh! ♪ Gay vì em! ♪ Mmm, gay quá! ♪”
“Gay vì anh! ♪ Gay vì em! ♪ Mmm, gay quá! ♪”
Tôi cảm thấy não mình bắt đầu thối rữa chỉ vì nghe bài hát này.
“Giai điệu này… Không phải là của Ad***ce Wars sao?”
“Cậu nhận ra cái đó, mà không nhận ra nó vốn là của Trung sĩ Hartman à? Biết gã trong phim Full-**tal Jacket không?”
Hikaru-san, với vẻ kinh hoàng hiện rõ trên mặt, đã phá vỡ bong bóng trống rỗng trong đầu tôi bằng câu châm chọc của cậu ta. Ơn giời.
“Sáng dậy khi mặt trời lên! ♪ Phải xuất cả ngày cho đến khi xong! ♪ Mấy thằng cu có bao là một niềm vui! ♪ Shota làm trai thẳng sa ngã! ♪ Tôi yêu BL, đó là gu của tôi! ♪ Giúp tôi biết mình là ai! ♪”
Được rồi, khoan, khoan khoan khoan khoan đã.
Quên mất chúng tôi đang ở đâu và chuyện gì đang xảy ra. Tôi phải kìm nén một thôi thúc mãnh liệt muốn chạy ra đó và tung ra hết câu châm biếm này đến câu châm biếm khác.
“Một, hai, ba, bốn!”
“BL của tôi!”
“Một, hai, ba, bốn!”
“BL của cậu!”
Mỗi lần Minori-san hô lên, những người khác lại đáp lại răm rắp.
“Quân đoàn Shota! Quân đoàn ông chú! Quân đoàn gay! TÌNH TRAI!”
Trong một thoáng, tôi chỉ đứng nhìn họ chạy, hoàn toàn chết lặng. Rồi tôi chợt nhận ra: mắt của tất cả họ đều đã mất tiêu cự; đầu họ chỉ gật lên gật xuống. Nói theo thuật ngữ manga, họ có “đôi mắt xoắn ốc”.
“Có vẻ chúng ta đã quá muộn,” Hikaru-san nói, nói lên suy nghĩ của chính tôi.
Quá muộn. Tôi không biết Minori-san đã làm gì, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, cô ta đã tẩy não tất cả mọi người, kể cả Petralka và đoàn tùy tùng của cô ấy. Hoặc có lẽ dùng từ lây nhiễm sẽ đúng hơn.
Tâm trí của một hủ nữ là thứ đáng sợ. Vi-rút BL là thứ đáng kinh hãi. Mầm bệnh này có thể mạnh đến mức nào? Nếu chúng tôi không làm gì đó, có thể sẽ… bùng phát thành đại dịch!
Dù sao đi nữa, chuyện này đã dập tắt hy vọng được Petralka giúp đỡ của chúng tôi. Cô ấy và những người khác đã hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của Minori-san.
“Quay lại thôi,” Hikaru-san nói. “Ở lại đây nguy hiểm lắm.”
“Ừ…”
Lúc đó tôi mới biết rằng sự tuyệt vọng thông thường chẳng thấm vào đâu so với sự tuyệt vọng đến sau hy vọng.
“Tôi không muốn nữ hoàng mỹ少女! ♪”
“Tôi không muốn nữ hoàng mỹ少女! ♪”
“Tôi chỉ muốn một thiếu niên dễ thương! ♪”
“Tôi chỉ muốn một thiếu niên dễ thương! ♪”
Trời đất.
Chúng tôi quay trở lại căn gác xép ẩn náu của mình, đôi vai rũ xuống như thể đang mang một sức nặng vô hình khủng khiếp. Phía sau, chúng tôi vẫn có thể nghe thấy Minori-san và những người khác đang đọc thuộc lòng bài hát quân hành thối nát biến thái của họ. Hô vang, hô vang, không ngừng nghỉ.
Tôi ngồi bệt trên sàn căn gác xép, quấn chăn và thở dài. Hikaru-san, cũng trong một tấm chăn, đang dựa vào tường, còn Myusel thì nhìn cả hai chúng tôi với vẻ mặt đau khổ.
Vô vọng rồi. Tôi đã đinh ninh đây là cơ hội để chúng tôi trốn thoát, nhưng giờ kẻ thù còn nhiều hơn bao giờ hết.
“Myusel, em là người cuối cùng anh có thể trông cậy vào…”
“Đ-Đó là một vinh dự… tôi nghĩ vậy…”
“Em biết không, em là người duy nhất,” tôi nói.
“Xin lỗi, ngài nói gì ạ?”
“Em là người duy nhất chưa bị Minori-san tẩy não.” Hay lây nhiễm, hay gì đó. Ngay cả Petralka cũng đã gục ngã chỉ trong vòng một giờ đồng hồ. Vậy mà Myusel, người sống cùng nhà với Minori-san, dường như vẫn an toàn. Tại sao lại thế?
Có lẽ cô ấy có một loại kháng thể nào đó giúp chống lại vi-rút Hủ (đặt tên bởi: Kanou Shinichi).
“Chắc là vì…” Myusel đỏ mặt. “Tôi không muốn thấy bất kỳ ai làm chuyện đó với ngài, thưa Chủ nhân, kể cả Hikaru-sama.”
“Chuyện đó?” Tôi lặp lại.
“K-Không có gì, xin hãy quên những gì tôi vừa nói! T-T-Tôi có vài việc vặt phải làm bây giờ!” Cô vội vàng đứng dậy và tất tả ra khỏi phòng, mặt vẫn còn đỏ bừng.
Giờ chỉ còn tôi và Hikaru-san trên gác xép.
“A, ra là vậy,” Hikaru-san nói, nửa nhếch mép, nửa mỉm cười.
“Gì? Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Không có gợi ý cho mấy cậu trai ngốc đâu,” cậu ta nói. Tôi gần như có thể thề rằng cậu ta đang thích thú.
Nhưng rốt cuộc cậu ta đang nói về cái gì cơ chứ?
Trừ khi…
Cuộc trò chuyện của chúng tôi bị ngắt quãng ở đó. Sự im lặng lại bao trùm.
“Ugh,” cuối cùng tôi nói. Nóng quá. Nhiệt độ chắc hẳn đang tăng lên khi ngày dần trôi.
Căn gác xép này đúng là nơi hoàn hảo để giữ nhiệt. Hôm qua trời nhiều mây nên không đến nỗi tệ, nhưng hôm nay trời quang mây tạnh. Nhiệt độ trong phòng có lẽ sẽ tiếp tục tăng.
“Nóng quá…” Tôi cảm thấy mồ hôi thấm qua quần áo. Cứ như một phòng xông hơi. Năng lượng của tôi đang dần cạn kiệt.
Chẳng mấy chốc, cả tôi và Hikaru-san đều đã bỏ chăn ra. Dù sao thì cũng chỉ có hai chúng tôi ở đây. Chúng tôi đã thấy nhau rồi; chẳng còn gì phải xấu hổ nữa. Giữ kẽ hóa ra lại mệt mỏi kinh khủng.
“Không biết giờ chúng ta nên làm gì,” Hikaru-san lẩm bẩm.
“Cố gắng cầm cự đến ngày kia,” tôi nói.
“Ngày kia?” Hikaru-san đáp. Nhưng rồi cậu ta nói thêm, “À. Ý cậu là khi hàng được giao tới…”
Sẽ còn hai ngày nữa đồn trú mới nhận được hàng. Nếu trong kiện hàng có một vài cuốn sách BL mới, Minori-san có thể sẽ bình thường trở lại.
Nếu không, chúng tôi thực sự gặp rắc rối to.
“Chỉ cần… cố gắng lên…”
Tôi nhìn quanh phòng một cách vô hồn. Tai thỏ, giày cao gót, vòng cổ và nơ con bướm vương vãi trên sàn.
Hikaru-san cũng làm vậy, nhìn những món đồ chúng tôi đã vứt bỏ. Cậu ta nhặt thứ gần nhất, đôi tai thỏ. Có lẽ chỉ vì chán.
“Minori-san nghĩ cái quái gì vậy?” tôi nói. “Bắt chúng ta mặc mấy thứ rác rưởi này?”
“Trông nó đáng ngạc nhiên là…” Hikaru-san ngập ngừng. “…Đẹp đấy.”
“Hả?”
“Hả?”
Tôi gần như không thể hiểu nổi Hikaru-san đang nói gì. Dường như chính cậu ta cũng vậy—khoảnh khắc cậu ta nhận ra mình vừa thốt ra điều gì, cậu ta chớp mắt kinh ngạc.
Chúng tôi nhìn nhau vài giây dài.
“Hikaru-san?! C-Cậu đang nói gì vậy?!”
“À… A ha ha ha ha! Phải rồi, mình đang nói linh tinh gì thế nhỉ?” Cậu ta cười hơi quá to. “Chắc là mình nhìn nó lâu quá nên bắt đầu nghĩ nó… bình thường hay sao ấy.”
“Không! Nó không hề bình thường! 100% không bình thường!” Tôi bịt tai và quấn chăn lại. “Làm ơn! Tớ van cậu, trong tất cả mọi người, tớ cần cậu phải giữ tỉnh táo! Đừng bỏ tớ lại một mình!”
Vi-rút Hủ đã lan đến cả khu vực an toàn của chúng tôi rồi sao?! Hay đây là một trong những hiện tượng, bạn biết đấy, khi người ta ở trong những tình huống cực đoan và bị cô lập khủng khiếp, họ cố quên đi nỗi sợ và, kiểu như, bắt đầu cảm thấy quý mến những kẻ khủng bố và những thứ tương tự? Ờ, nó gọi là gì nhỉ? Hội chứng Chloroform! Không, ờ, hội chứng Bågenholm! Khoan đã—Hội chứng Stockholm! Đúng rồi! Chính nó!
Argh! Ngay cả khi không tiếp xúc trực tiếp, chúng tôi vẫn có nguy cơ rơi vào bùa mê của hủ nữ!
“Mình không được bị lây nhiễm mình không được bị lây nhiễm mình không được bị lây nhiễm,” tôi và Hikaru-san tự lặp đi lặp lại như một câu thần chú.
Đó là tất cả những gì tôi có thể làm trong suốt phần còn lại của ngày hôm đó.
Dù sao thì… Đến ngày hôm sau, tôi bị đánh thức khỏi một giấc ngủ chập chờn bởi tiếng gõ cửa.
“Hừm?” Tôi làu bàu.
Cái nóng và sự ngột ngạt khiến tôi không thể suy nghĩ rõ ràng. Tôi không thể ngủ lại được, nhưng chắc chắn cảm thấy mệt mỏi.
“Chủ nhân, là Myusel đây ạ,” giọng nói ở bên kia cánh cửa vọng vào.
Tôi dùng ý chí xua đi cơn mơ màng và ngồi dậy.
“Mật khẩu là gì?”
“Tai thú, đuôi thú.”
“Được rồi, chờ một chút…”
Tôi ngái ngủ mở cửa. Myusel, mang bữa sáng trên một cái khay, từ từ bước vào.
“Mmm? Sáng rồi sao?” Hikaru-san nói, ngồi dậy và dụi mắt.
“Tôi đã mang bữa sáng cho hai vị.”
“Cảm ơn, Myusel.”
“Vâng, thưa ngài.”
Khi tôi định đóng cửa lại, tôi tình cờ liếc nhìn Myusel. Vẫn cầm khay, cô ấy đang nhìn xuống đất vì lý do nào đó.
Tôi tự hỏi có chuyện gì không ổn. Cô ấy không khỏe sao?
“Myusel?” tôi lo lắng hỏi.
Đúng lúc đó, cô ấy ngẩng lên—và cô ấy đang cười.
“Gay quááá…”
Tôi chết lặng. Ôi không! Myusel, cô hầu gái ngọt ngào của tôi, niềm hy vọng cuối cùng của tôi—đôi mắt màu chàm của cô ấy gần như đã biến thành hình xoắn ốc. Trông cô ấy giống hệt Petralka và Elvia ngày hôm qua—nói cách khác, cô ấy rõ ràng, hoàn toàn, đã bị tẩy não.
“Myusel?!”
Cô ấy đứng trước chúng tôi, cười toe toét. Tình huống này chẳng có gì vui vẻ hay dễ chịu cả—vậy mà cô ấy không thể ngừng cười.
Tr-Trời ạ, đáng sợ quá!
“Cả em nữa sao, Brutus—ý tôi là, Myusel?!”
“Gay quááá!”
Một tiếng hú vang lên từ phía cửa, nơi tôi vẫn chưa đóng lại. Và không chỉ là một tiếng hú. Những bàn tay đang cào cấu từ phía sau Myusel. Cảnh tượng này cứ như bước ra từ một bộ phim zombie.
“Một bầy hủ nữ!” Tôi quá sốc để phản ứng ngay lập tức, nhưng Hikaru-san nhanh hơn. Cậu ta đẩy Myusel sang một bên, lao về phía đám người thối nát phía sau, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể để đóng sầm cửa lại.
“Chúng ta phải thoát khỏi đây!”
“N-Nhưng Myusel—”
“Bây giờ hết hy vọng cho cô ấy rồi!”
“Nhưng! Nhưng…!”
Ngay cả khi chúng tôi đang tranh cãi, chúng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng đập và cào cấu từ phía bên kia cánh cửa, nó rung lên bần bật. Với kết giới ma thuật, nó có lẽ sẽ trụ được, nhưng…
“Nếu Myusel đã về phe họ, điều đó có nghĩa là kẻ thù của chúng ta có chìa khóa! Sẽ không lâu đâu trước khi họ vào được đây!”
Tôi nín thở. Cậu ta nói đúng. Chúng tôi không còn an toàn ở đây nữa!
“Nhanh lên!” Hikaru-san nắm lấy tay tôi. Tôi chỉ biết đi theo cậu ta, không còn khả năng chống cự nữa. Hình ảnh Myusel, với đôi mắt xoay tròn vô hồn, đã khắc sâu vào ký ức tôi.
A… Myusel, người đã mang bữa ăn đến căn gác xép này cho chúng tôi. Myusel, người đã là đồng minh của chúng tôi. Cho đến ngày hôm qua cô ấy vẫn an toàn. Vậy tại sao… Tại sao!
“Chết tiệt tất cả!” Với một tiếng hét không hẳn là giận dữ cũng không hẳn là buồn bã, tôi và Hikaru-san nhảy qua cửa sổ ra ngoài. May mắn thay, mái nhà dốc thoai thoải, nên chúng tôi không sợ bị lăn xuống ngay lập tức.
Chúng tôi đi đến rìa mái nhà, nơi chúng tôi nhảy sang cành của một cây to mọc cạnh dinh thự. Thành thật mà nói, khoảng cách đó đủ xa để tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể nhảy qua được nếu không có ai đuổi theo, nhưng con người có thể làm những điều phi thường khi bị truy đuổi bởi một thứ tương đương với xác sống trong thế giới BL. Tôi và Hikaru-san nhảy sang cây, rồi trèo xuống thân cây để xuống đất.
Nhưng tôi có một câu hỏi.
“Chúng ta đang chạy đi đâu?!”
Chúng tôi không thể quay lại trong nhà; Minori-san và đội quân thối nát của cô ta sẽ tìm thấy chúng tôi ngay lập tức. Nhưng chúng tôi cũng khó có thể rời khỏi nhà…!
“Đằng kia!” Chạy vòng quanh khu đất, chúng tôi phát hiện một nhà kho nhỏ bằng gỗ—xưởng của Brooke.
Brooke và Cerise chưa trở về, và nhà kho có một vài lợi thế—nó nằm trong khuôn viên nhưng không phải trong nhà, và không có khóa ma thuật nào trên đó. Tôi và Hikaru-san lao vào trong.
Tôi đá cửa đóng lại, và Hikaru-san khóa nó cẩn thận.
Rồi chúng tôi cuối cùng cũng có một khoảnh khắc để thở. Tôi nhìn quanh tòa nhà nhỏ. Chỉ có một cửa sổ nhỏ, và nó đã được đóng chặt, nên bên trong nhà kho khá tối.
“Phải có… Phải có chỗ nào đó để trốn,” tôi nói. Một cái khóa thô sơ sẽ không giữ chúng tôi an toàn được.
Vẫn còn thở hổn hển, chúng tôi co rúm người lại trong một khe hở giữa bức tường và những thứ bên trong. Tôi bị ép vào mọi thứ xung quanh, và bộ trang phục hở hang khiến da tôi cảm thấy dính dấp, nhưng tôi không thể lo lắng về điều đó bây giờ. Tôi chỉ cần làm cho mình nhỏ bé nhất, vô hình nhất có thể.
Trong một lúc lâu, cả tôi và Hikaru-san đều không nói gì. Cả hai chúng tôi đều biết rằng lần này chúng tôi thực sự phải hoàn toàn im lặng. Nếu có thể thì tránh cả thở. Và tuy nhiên, chúng tôi cũng biết rằng có lẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ tìm thấy chúng tôi.
Phải làm gì đây? Chúng tôi có thể làm gì tiếp theo? Tôi tự hỏi liệu mình có thể làm im lặng cả nhịp tim cũng như hơi thở của mình không.
Một lúc sau—tôi không biết đã bao lâu trôi qua—tôi nghĩ mình nghe thấy một âm thanh. “Hửm?” tôi lẩm bẩm. “Đó là gì vậy?”
Đó không phải là một âm thanh tự nhiên. Hikaru-san chắc cũng đã nghe thấy âm thanh đó, vì vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt cậu ta bị gián đoạn trong giây lát bởi sự tò mò.
Âm thanh đang đến gần hơn.
Không, khoan đã.
Đây không chỉ là một “âm thanh”.
“Nếu tớ có thể làm được chuyện như thế ♪ thì thật là tuyệt vời nhỉ? ♪”
Đó là Minori-san và đoàn quân của cô ta, đang hát một bài hát khác.
“Đó có phải là… Dora*mon không?”
Cô ta đang hát bài hát chủ đề của một bộ anime được yêu thích trên khắp Nhật Bản, một thứ mà bất kỳ người nào từ quốc gia đó cũng sẽ nhận ra ngay lập tức.
“Lỗ này, lỗ kia, lỗ ở khắp mọi nơi ♪”
“Hả…?”
“Tớ mong, tớ mong, tất cả đều thành sự thật ♪ Tớ mong chúng thành sự thật với cái mông tuyệt vời đó ♪”
Khoan, cái gì?!
“Tớ rất muốn cho vào cái mông nhỏ xinh đó! ♪”
“Chuẩn! LỖ YAOI!”
Cửa sổ quá xa để có thể nhìn chắc chắn, nhưng cách tiếng hát lúc to lúc nhỏ khiến có vẻ như Minori-san đang diễu hành mọi người xung quanh nhà kho.
Khoan đã—ai là người đã trả lời “Chuẩn!” bằng giọng Do**emon đó?! Thật kỳ lạ vì nghe y hệt ông ấy! Tôi thực sự có một hình ảnh đột ngột về một chú mèo máy tương lai lôi ra một cái Lỗ Yaoi từ túi của mình—nói đến đây là tóc gáy dựng đứng rồi!
“Úi! Úi! Úi! Úi! ♂ Tớ chỉ yêu nó thôi! ♪”
“Bài hát đâu có như vậy, cậu biết mà!” tôi buột miệng la lên.
“Im đi, đồ ngốc!” Hikaru-san thì thầm một cách dữ dội, nhưng mọi chuyện đã rồi.
“X-Xin lỗi…”
Nhưng ý tôi là, lời bài hát đó quá là… Bạn biết đấy? Chúng như một bài kiểm tra xem tôi có thể kiềm chế được bao lâu—làm sao tôi có thể nghe cái đó mà không nói gì được chứ?!
Được rồi, phải thừa nhận rằng, chúng tôi đang có những vấn đề khác ngay bây giờ.
Một sự im lặng lạnh lẽo đột ngột bao trùm xung quanh chúng tôi. Có lẽ họ không nghe thấy tôi, nên đã đi nơi khác?
Dù hy vọng không nhiều, nhưng tôi vẫn bám vào nó. Cho đến khoảnh khắc—
Rầm!
Khoảnh khắc ai đó đập mạnh vào cửa. Và không chỉ một lần. Thậm chí không phải hai lần. Đó là một loạt những cú đập. Vài cú đầu tiên là dò dẫm, rời rạc. Nhưng đâu đó vào cú gõ thứ mười, nó đã trở thành một dòng liên tục, rầm rầm rầm rầm!
Không chỉ là cửa, mà dường như mọi phía của nhà kho đều bị đập từ bên ngoài.
“Hííc?!”
Bây giờ tôi khá chắc mình biết cảm giác của những người trong ngày tận thế zombie. Đây thực sự là dấu chấm hết. Chúng tôi đã bị bao vây. Không còn nơi nào để chạy.
“A…” Run rẩy, tôi nép sát vào Hikaru-san.
“Shinichi-kuun? Hikaru-kuun?” Đó là Minori-san. Giọng cô ta nghe có vẻ… dễ chịu một cách kỳ lạ. “Bọn chị biết các em ở trong đó mà, phải không? Cứ ra ngoài đi!”
Dưới giọng nói ngọt ngào của cô ta, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng tay nắm cửa lạch cạch khi cô ta vặn nó mạnh đến mức muốn làm gãy. Gần như hòa âm, tiếng đập vào cửa và tường vẫn tiếp tục. Tôi kinh hoàng, chắc chắn rằng cô ta sẽ phá tung cánh cửa, hoặc một trong những bức tường sẽ đổ sụp.
Thế là hết. Hết thật rồi.
“Á á á á á!”
La hét, tôi và Hikaru-san nhảy ra khỏi chỗ nấp cạnh tường và dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể để chặn cánh cửa, thành lũy cuối cùng của chúng tôi. Đây không phải là lúc để trốn. Không phải khi còn một điều duy nhất chúng tôi có thể làm để giữ cho cánh cửa đó không mở ra.
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Bây giờ khi chúng tôi đang dựa vào cửa, những cú va đập rung chuyển trực tiếp vào cơ thể chúng tôi.
Chúng tôi sẽ làm gì đây?! Có cách nào khả thi để thoát khỏi tình huống này không?!
Tôi cố gắng suy nghĩ một cách tuyệt vọng giữa mớ hỗn loạn trong đầu.
Nhưng ngay lúc đó, tôi nghe thấy một âm thanh khác.
Một tiếng súng?
“Hả…?”
Tôi cảm thấy một cảm giác lơ lửng.
Cú va chạm một giây sau đó đã làm rõ những gì đã xảy ra. Bản lề của cánh cửa đã gãy, và sức nặng của cơ thể chúng tôi đè lên cửa đã đẩy nó ra ngoài, khiến chúng tôi ngã nhào ra ngoài.
Nói cách khác…
“Á á á!”
Theo đà, tôi và Hikaru-san trượt dài trên mặt đất.
「…Ui da…」
Tôi phải mất một giây mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Tôi đang nằm ngửa trên mặt đất.
Và Hikaru-san gần như đang đè lên người tôi.
Trông hệt như anh ấy đang ấn tôi xuống vậy...
「Ooooooooooooooooooooooooooooooooohhhh!!」
Tôi nghe thấy một tiếng hú—hay là tiếng reo hò nhỉ?—xé tan không khí.
「Hở? Gì vậy?」
Chưa kịp chớp mắt, tôi và Hikaru-san đã bị các hủ nữ vây quanh.
Có cả Minori-san. Rồi Myusel. Và Petralka. Cả Elvia và các hiệp sĩ nữa. Và thậm chí…
Phải, cả Garius cũng ở đó. Công bằng mà nói, ông ấy không la hét. Nhưng chính điều đó lại khiến ông ấy trông càng đáng sợ hơn.
Khoan đã, chẳng phải Petralka và mọi người đã rời khỏi lâu đài suốt thời gian qua sao?
Đúng là tẩy não có khác. Ôi hủ nữ, một thế lực thật đáng sợ!
Khoan, tôi không có thời gian để kinh ngạc trước mấy chuyện như thế này!
「A… Aaa…」
Tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt của họ đang khoan sâu vào mình.
Dừng lại đi. Tôi sợ lắm. Đừng nhìn tôi nữa mà…!
Minori-san bước một bước ra khỏi vòng tròn những người phụ nữ đang reo hò. Cô ấy dừng lại ngay bên cạnh tôi và Hikaru-san. Ngay khoảnh khắc đó, ánh sáng phản chiếu trên cặp kính của cô ấy vừa hay che đi đôi mắt.
Rồi cô ấy dõng dạc giơ cả hai tay lên, như một nhạc trưởng đang bắt đầu một bản nhạc cổ điển. Như thể cô ấy sắp đỡ lấy cả bầu trời đang sụp xuống.
Và cô ấy nói...
「Ta sẽ tha thứ cho tất cả!」
「Hở…?」
Trước lời tuyên bố đầy nhiệt huyết của cô ấy, mắt chúng tôi chỉ còn là hai dấu chấm.
Một đám mây lười biếng trôi qua mặt trời. Nó che đi ánh sáng vừa đủ để chúng tôi có thể nhìn lại được đôi mắt của Minori-san. Trông cô ấy có vẻ… ổn hơn một chút.
Tôi nín thở. Trông cô ấy có chút gì đó, bạn biết đấy, giống như cảm giác sau khi… bạn biết mà. Như thể cô ấy đang tận hưởng dư vị ngọt ngào.
Và tất cả những người khác—Petralka và Myusel, Elvia và mọi người—đều có chung một vẻ mặt như vậy. Ít nhất thì, đôi mắt hình xoắn ốc điên cuồng của họ đã biến mất. Tôi không còn lo Minori-san và bạn bè cô ấy sẽ xé xác chúng tôi ra nữa.
Lẽ nào chúng tôi đã… an toàn?
Hikaru-san nhìn xuống tôi, và tôi ngước lên nhìn anh ấy.
「Hai người họ nhìn sâu vào mắt nhau!」 Minori-san cất giọng, hai tay giơ lên trời như một ca sĩ opera đang cất lên một đoạn aria. 「Vạn vật đều mờ nhạt và xa xăm! Họ chỉ còn lại một mình trong thế giới của riêng mình! Nóng bỏng, rực cháy, là ngọn lửa đam mê tuôn trào giữa hai người! Dù lấm lem bùn đất, họ vẫn—quả thật, chính những vết bẩn ấy càng khiến họ thêm—tuyệt đẹp!」
「Ờ. Minori-s—san? Tôi nghĩ—」
「Giờ chụp ảnh!!」
Thứ tiếp theo tôi nghe thấy là một tràng tiếng màn trập máy ảnh kỹ thuật số. Minori-san đã lôi ra một chiếc máy ảnh từ đâu không biết và bắt đầu chụp ảnh chúng tôi. Cô ấy đổi góc chụp nhanh như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhanh đến mức chúng tôi còn chẳng kịp chen vào một câu bình luận thông minh nào.
「Hô hô! Ư-phư-phư-phư-phư-phư!」
Tiếng màn trập hòa cùng tiếng cười đáng lo ngại của cô ấy. Tôi và Hikaru-san, cả hai đều kiệt sức hoàn toàn, không thể chống cự, không thể chạy trốn, chẳng thể làm được gì cả.
Ngày thứ tám.
Ngày giao hàng được mong đợi từ lâu.
Minori-san về nhà, tay ôm một chiếc hộp các-tông có lẽ chứa cuốn sách BL khét tiếng đó (là *Kính Siêu M* thì phải?) và mỉm cười như thể ngày mai không bao giờ đến.
Tôi tình cờ gặp cô ấy ở lối vào. 「Cuối cùng cũng về! Tớ cứ tưởng mình chết mất!」 cô ấy tuyên bố, dù tôi chưa nói gì. Chắc là cô ấy thực sự vui vì cuốn sách đó.
「Cậu tưởng mình chết mất á?」 tôi nói một cách khinh miệt. Chỉ cần nhớ lại bộ trang phục Minori-san đã bắt tôi mặc trong ba ngày qua cũng đủ khiến tôi tê liệt vì sợ hãi. Nếu có cỗ máy thời gian, điều đầu tiên tôi làm sẽ là xóa đi—không phải dữ liệu, mà là toàn bộ trải nghiệm kinh tởm đó.
Nhân tiện, buổi chụp ảnh của Minori-san với tôi và Hikaru-san ngày hôm trước hẳn đã thỏa mãn cô ấy, vì sau đó, cô ấy dường như đã lấy lại được sự tỉnh táo. Ngay sau đó, tất cả những người bạn bị tẩy não (?) của chúng tôi đều trở lại bình thường, cùng một lúc. Họ đơn giản chỉ bị sức mạnh đam mê của cô ấy chi phối mà thôi.
「Đúng là thế thật mà! Đó là lý do tớ bắt cậu ăn mặc như vậy đấy.」
「Vậy thì, lần tới nếu cậu có cảm giác đó, tôi hy vọng cậu sẽ chọn chết thay vì làm vậy.」
Hikaru-san, có lẽ đã đến giới hạn chịu đựng, hôm nay đang nằm trên giường vì sốt. Tôi không bị ốm, nhưng cơ thể tôi cảm thấy nặng trĩu một cách lạ thường.
「Aw.」
「Thôi nào, đừng nhìn tôi với vẻ mặt đó.」
「Không sao đâu, đừng lo,」 Minori-san nói. 「Tớ có thể xem lại ảnh của ngày hôm qua và lên cơn moe mà.」
Cái cách cô ấy phồng má trông thật đáng yêu—tôi phải làm gì đây?
「Trời ạ, dừng lại đi!」 tôi buột miệng thốt lên.
Đáp lại, Minori-san nở một nụ cười uể oải đến bất ngờ. 「Tớ rất vui vì hai cậu đã thuận theo. Thậm chí cuối cùng hai cậu còn tạo dáng cho tớ chụp ảnh nữa cơ mà.」
「Là do cậu chĩa súng vào chúng tôi.」
「Gì cơ? Không không, tớ chỉ tình cờ cầm nó thôi.」
「Đúng là Lực lượng Phòng vệ… Luôn có lý do.」 Tôi thở dài một hơi thật dài. Rồi tôi nói: 「Hử. Mà này, cậu có được tấm ảnh chúng ta trông như đang có tình ý với nhau, nhưng chưa bao giờ có tấm nào chúng ta thực sự sắp, kiểu, trở nên nóng bỏng cả.」
Và ơn trời vì điều đó.
Biết tính Minori-san, tôi đã sợ cô ấy có thể bắt chúng tôi làm điều gì đó cần phải che bằng mosaic trong bức ảnh cuối cùng, nhưng may mắn là tôi và Hikaru-san chưa bao giờ gần hơn khoảng cách mũi chạm mũi. …Không phải là tôi thích thú gì với điều đó.
Nói cách khác, chúng tôi chưa bao giờ vượt qua giới hạn cuối cùng.
「Tất nhiên rồi,」 Minori-san nói với một nụ cười. 「Cái đẹp của BL chính là đoạn mờ dần chuyển cảnh.」
「Thật sao?」
「Khoảnh khắc trước khi hôn là khoảnh khắc cho phép trí tưởng tượng của bạn bay cao bay xa nhất.」
「…Hừm. Hừm.」
「Và…」 Minori-san nhìn xa xăm trong giây lát. 「Tình yêu không chỉ là việc chà xát cơ thể vào nhau. Đôi khi tình yêu hoàn hảo nhất là khi bạn không bao giờ chạm vào nhau cả.」
「Chà, tôi… tôi cảm thấy điều đó thực sự sâu sắc, nhưng nghĩ lại thì, nó chẳng sâu sắc chút nào cả.」
Minori-san đứng đó với vẻ mặt phúc hậu. Tôi chẳng thể làm gì ngoài việc mệt mỏi đảo mắt.
Và đó là câu chuyện. Câu chuyện về tuần lễ sẽ đi vào lịch sử với tên gọi *Bảy Ngày Hủ Hóa*, một ký ức về nỗi sợ hãi và xấu hổ đối với các nhân viên của Amutech.
Và nó đã để lại cho chúng tôi một bài học:
Ngươi không được phép lấy đi BL của Koganuma Minori.
(つづく)
(Còn tiếp…)