Outbreak Company

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 8

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Tập 01 - Chương 1: Ai mà ngờ, đây là một thế giới khác!

Vạn vật trong tầm mắt đều nhuốm màu hoàng hôn.

Khung cảnh hoàng hôn tựa như một bức ảnh cũ đã phai màu, gieo vào lòng tôi một nỗi u sầu kỳ lạ. Một nỗi buồn cứ thế dâng lên trong tim, giống như tình yêu dành cho một điều gì đó đã mãi mãi ra đi, chẳng thể nào tìm lại. Trái ngược với sự nôn nao khó tả trong lòng, vạn vật xung quanh tôi dường như vận động một cách uể oải, như thể khoảnh khắc này sẽ kéo dài đến vô tận...

Một suy nghĩ thật nực cười. Nhưng nó vẫn lởn vởn đâu đó trong tâm trí tôi.

“Tớ thực sự... thích cậu.”

Đúng là một màn tỏ tình kinh điển như trong sách vở.

Chúng tôi đứng đối diện nhau trong sân trường, cả không gian nhuốm một màu đỏ rực của ánh tà dương. Chẳng có ai xung quanh, chỉ có bóng của hai đứa trải dài trên mặt đất. Tiếng đội bóng chày tập luyện ngoài sân vận động trường vọng lại từ một nơi nào đó xa xôi. Mọi thứ đều có cảm giác không thật, như thể tất cả đang diễn ra theo một kịch bản đã được sắp đặt sẵn, như thể chỉ còn lại tôi và cô ấy trong thế giới hoàng hôn bất tận này. Tôi thấy hơi khó thở.

“Cậu hẹn hò với tớ nhé?”

Tôi quyết định đánh liều: những lời van cầu tình yêu. Minh chứng cho sự quyết tâm của tôi.

Nếu tôi không nói ra những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, chúng tôi sẽ mãi chỉ như trước nay, duy trì một khoảng cách vừa quen thuộc, vừa dễ chịu, nhưng lại vô cùng mập mờ. Cứ để mặc mọi chuyện trôi đi như vậy thì thật quá dễ dàng.

Nhưng làm thế chẳng khác nào tự kết án mình vào sự chờ đợi vô tận.

Cảm xúc là những sinh thể. Nếu bạn kìm nén chúng quá lâu, chúng sẽ chết dần chết mòn.

Tôi đã phải vận dụng toàn bộ ý chí để thốt ra những lời đó, và giờ chúng tan vào thinh không.

Cô ấy chớp mắt hai lần, rồi ba lần. Và rồi cô ấy cất lời...

“Không đời nào!”

..............................Ể?

“Xin lỗi... Cậu vừa nói gì cơ...?” tôi run rẩy hỏi lại.

“Tớ nói không đời nào,” cô ấy đáp một cách dửng dưng. Rồi, như để đóng chiếc cọc cuối cùng xuyên qua trái tim tôi, cô ấy nói tiếp, “Tớ chẳng có kế hoạch nào hẹn hò với cậu hết, Shin-chan à.”

Một khoảng lặng dài bao trùm. Tôi khẽ rên lên như thể toàn bộ máu trong người đột ngột chảy ngược.

Tôi không thể tin là cô ấy đã từ chối mình. Tôi không thể tin là mình đã thất bại.

Tôi đã đinh ninh rằng cô ấy sẽ đồng ý. Chúng tôi là bạn thuở nhỏ: nhà gần nhau, và gần như là người một nhà. Tôi không phải kiểu người thích đánh cược may rủi. Tôi thổ lộ tình cảm của mình vì tôi nghĩ mình biết cô ấy sẽ trả lời ra sao.

Thế rồi, một cách thảm hại, tôi cố vớt vát.

“Gì cơ? Nhưng mà—”

Ngay khi thốt ra lời đó, một phần trong tôi đã biết mọi chuyện tệ đến mức nào. Vẫn còn kịp, phần lý trí đó mách bảo tôi. Mình vẫn có thể cười trừ cho qua chuyện, nói rằng, “Tất nhiên là không rồi! Tớ đùa thôi mà!” Chẳng cần phải khoét sâu thêm vết thương. Có lẽ ít nhất mình vẫn có thể kết thúc cuộc trò chuyện một cách nhẹ nhàng. Rồi ngày mai gặp lại, mình vẫn có thể nhìn thẳng vào mắt người bạn cũ.

Nhưng cái ý nghĩ không chịu buông tha đã xô tôi một cái, và tôi ngã nhào về phía một kết cục bi thảm hơn nhiều.

“Tại sao...?”

Vì tôi không đẹp trai ư?

Vì điểm số của tôi không đủ tốt ư?

Vì tôi không có năng khiếu thể thao ư?

Vì tôi—

Vô số khả năng lướt qua tâm trí tôi, nhưng chẳng giúp được gì.

“Chà, Shin-chan này—” Cô ấy chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi.

Trông cô ấy có vẻ thực sự bối rối, như thể muốn hỏi tại sao tôi lại không biết câu trả lời cho một câu hỏi hiển nhiên đến vậy. Và ngay cả nét mặt đó của cô ấy trông cũng thật đáng yêu. Tôi đúng là hết thuốc chữa rồi.

Cuối cùng, lý do cũng được tiết lộ:

“—cậu là một otaku, phải không?”

-------------------------

Cuộc sống bình thường của tôi đã chấm dứt ngay khi tôi mở mắt. Chuyện này xảy ra hoàn toàn ngoài ý muốn của tôi—theo cả hai hay ba nghĩa gì đó.

“Làm otaku thì có gì saiiiiiiiiiiiiiiii?!”

Tôi tỉnh giấc bởi chính tiếng hét của mình.

Tôi chớp mắt vài lần, cơ thể dần thả lỏng. Đây không phải lần đầu tôi gặp ác mộng, nhưng hôm nay... Hôm nay, không hiểu sao đầu tôi lại đau. Có lẽ là do đã gào lên hết cỡ. Cảm giác như có một viên đạn giấy khổng lồ bị chôn ở giữa não bộ vậy.

“...Chỉ là mơ thôi.”

Chuyện đó đã xảy ra hơn một năm rồi, vậy mà trong mơ, ký ức vẫn rõ mồn một như mới ngày hôm qua. Nhưng mặt khác, đầu óc tôi lại không được tỉnh táo cho lắm, như thể giấc mơ vẫn còn đeo bám. Chỉ cần suy nghĩ bất cứ điều gì cũng cảm thấy vô cùng tốn sức.

Tôi đang nằm ngửa. Tôi từ từ mở mắt và nhìn lên trên.

“Một trần nhà... xa lạ...”

Ngay lập tức, tôi trích dẫn một câu thoại từ một bộ anime giấu tên (lưu ý: ở tập hai của bản truyền hình). Thôi được, đến nước này thì chính tôi cũng phải thừa nhận mình đúng là một otaku hết thuốc chữa. Nhưng kệ đi. Có một cái trần nhà xa lạ ở trên đầu tôi, không vì một lý do rõ ràng nào cả.

Khoan đã. Trông nó có vẻ... gần quá thì phải? Kiểu như, khá là thấp?

“Mình... đang ở đâu thế này...?”

Cái trần tôi đang nhìn chắc chắn không phải là trần phòng của tôi, nơi mà tôi đã dành không biết bao nhiêu thời gian để nhìn ngắm. Nếu đúng là nó, trên đó phải có một tấm áp phích kích thước người thật của Madoka, nữ chính của kiệt tác anime về cô gái phép thuật mà tôi vô cùng yêu mến, Rental☆Madoka. Nhưng cái trần tôi đang nhìn bây giờ chẳng có dấu hiệu nào của cô gái phép thuật (theo mọi nghĩa) đó cả, người có nụ cười tràn đầy năng lượng đủ để vực dậy tinh thần của bạn ngay cả khi bạn phải làm việc cho một công ty môi giới tạm thời tồi tệ và đen tối nhất.

Thứ tôi thấy thay vào đó là một hoa văn được chạm khắc trên trần nhà với những đường nét cứng cáp một cách kỳ lạ.

Chờ một chút... Đây đâu phải là trần của một căn phòng.

Bề mặt của nó không phẳng, mà cong nhẹ; nói cách khác, nó tạo thành một hình bán cầu. Bốn cây cột chống đỡ nó được gắn vào các góc giường nơi tôi đang nằm. Tôi đang ở trên một chiếc giường có mái che.

Đúng vậy, một chiếc giường có mái che, biểu tượng của “công tử nhà giàu” trong thế giới anime, manga, game, và light novel. Một thường dân như tôi gần như không có cơ hội được chiêm ngưỡng thứ này, trừ phi tôi bị dịch chuyển vào giữa một trong những câu chuyện đó.

Và giờ đây, tôi lại đang ngủ trên một món đồ nội thất đắt đỏ như vậy.

Tôi ngồi bật dậy với một câu hỏi duy nhất trong đầu: Tại sao?

Nhìn quanh, tôi thấy một căn phòng kiểu Tây rộng đến đáng kinh ngạc. Tôi dám cá nó rộng ít nhất gấp ba lần phòng của tôi, khoảng gần hai mươi chiếu tatami. Nhưng tôi gần như chẳng thấy đồ đạc gì; chiếc giường được đặt chễm chệ ngay giữa phòng, như thể để khoe khoang rằng chủ nhân ngôi nhà này thừa tiền để lãng phí không gian đến vậy. Căn phòng khá tối, có lẽ là do những tấm rèm dày đã được kéo kín. Ánh sáng vẫn lọt vào qua khe rèm, có lẽ là một sự sắp đặt có chủ ý để căn phòng không chìm trong bóng tối hoàn toàn.

“Thôi nào, nghiêm túc đấy—mình đang ở đâu?!” tôi gần như rên rỉ.

Với một nơi có ít đồ đạc như vậy, giấy dán tường lại có hoa văn cầu kỳ, rèm cửa được thêu thùa, và các khung cửa sổ cùng những cây cột hơi nhô ra từ tường đều được trang trí. Trên tường còn treo những cây đèn với hoa văn chi tiết không kém.

Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì tương tự, ngoại trừ trong thế giới anime, manga, game và light novel. Nó có vẻ giống một dinh thự cổ kiểu châu Âu. Thậm chí, nó còn giống kiểu nơi có thể xuất hiện trong những câu chuyện mà bản thân ngôi nhà cũng là một nhân vật chính.

Có lẽ vì thế mà ban đầu tôi đã không để ý đến cô ấy. Cô ấy dường như là một phần quá đỗi tự nhiên của căn phòng, đến mức gần như hòa lẫn vào khung cảnh.

Tôi đã lướt mắt qua cô ấy một lần, rồi giật mình nhìn lại. Có một người đang đứng dựa vào tường.

“Một c-c-cô...”

Ngay khi nhận ra, ý nghĩ đó lóe lên như pháo hoa trong đầu tôi. Chiếc váy đen. Chiếc tạp dề trắng diềm dúa. Chiếc mũ đội đầu cũng diềm dúa tương tự. Dải ruy băng đỏ sẫm với chiếc kẹp màu xanh ngọc bích trên cổ.

Lẽ nào? Đúng là nó rồi! Một trong những tượng đài bất hủ của sự đáng yêu mang tên moe, với vô số người hâm mộ dù xuất hiện trong anime, manga, game hay light novel! Và bộ trang phục đó nữa! Thực sự là một liều thuốc kích thích, dù nó chẳng hở hang chút nào. Đã có bao nhiêu tín đồ văn hóa đại chúng phải lên cơn sốt moe đến mụ mị đầu óc vì nó?

“ĐÓ THỰC SỰ LÀ MỘT CÔ HẦU GÁI Ư?!”

Cô hầu gái đang đứng dựa tường giật nảy mình khi tôi giơ nắm đấm và hét lớn. Mà thực ra... trông có vẻ như cô ấy đứng dựa vào tường là vì đang cố giữ khoảng cách với tôi. Chà, tôi đoán ai thấy một gã trai nhảy xổ ra khỏi giường rồi la hét cũng sẽ lùi lại thôi.

Nhưng không thể tin được! Có thể tưởng tượng được cái ngày tôi được diện kiến một cô hầu gái bằng xương bằng thịt ư! Đời thực! Phiên bản 3D! Sống động!

“Ôi trời ơi...” Tôi ngập tràn trong cảm xúc.

Có người sẽ nói: “Này, chẳng phải có maid café hay sao?” Đồ nghiệp dư! Maid café xét cho cùng cũng chỉ là một dạng cosplay. Chúng là đồ giả, là một màn trình diễn—chúng thiếu đi cái thần thái của những cô hầu gái đích thực. Những cô phục vụ “pha-ke” đó thực chất chỉ là nữ sinh trung học hoặc đại học. Nói cách khác, họ thiếu đi cái tâm, cái hồn, cái phẩm chất không thể diễn tả mà người ta chỉ có thể đạt được qua sự cống hiến tuyệt đối cho Đạo của Người Hầu gái!

Nhưng cô hầu gái này, ngay trước mắt tôi đây, cô ấy có được điều đó. Tôi có thể khẳng định. Đôi mắt này không thể bị lừa dối...!

Ý tôi là, có một sự khác biệt giữa người mặc trang phục hầu gái cho vui và người mặc nó hằng ngày. Trông cô ấy đơn giản là thoải mái hơn nhiều trong bộ đồ đó.

Nhìn kỹ hơn lần nữa, tôi phát hiện ra một điều khác: cô ấy không phải người Nhật. Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ màu tóc của cô, nhưng ít nhất cũng thấy được nó không phải màu đen.

Mái tóc dài của cô được buộc kiểu hai bím, mỗi bím thả xuống một bên vai, buộc cao trên đầu. Cô ấy đang chớp đôi mắt to tròn đầy bối rối—thực ra là sợ hãi. Ngay cả trong căn phòng thiếu sáng, tôi vẫn có thể thấy làn da cô trắng và mịn màng như đồ sứ, các đường nét thanh tú nhưng không phô trương—một hình mẫu của vẻ đẹp thoát tục. Cô ấy là minh chứng hoàn hảo cho việc khí chất trong sáng có thể biến một ngoại hình giản dị trở thành một nét đẹp riêng.

Cô ấy có vẻ trạc tuổi tôi, tức là cuối độ tuổi thiếu niên. Bộ trang phục hầu gái ôm lấy một thân hình mảnh khảnh. Người ta thường nói những người như vậy trông như thể sẽ gãy làm đôi nếu bị ôm chặt—nhưng cô ấy thì trông mong manh như thủy tinh, như thể chỉ cần một chút bất cẩn cũng có thể làm cô ấy tổn thương.

Nó gần như hoàn hảo. Nếu tôi là giám khảo của một Kỳ thi Năng lực Hầu gái, tôi có thể tự tin cho cô ấy 90 điểm. Bạn hỏi 10 điểm còn lại đi đâu ư? Cô ấy sẽ có được chúng nếu đang cầm một cây chổi. Cây chổi là vật bất ly thân của một người hầu gái. Nếu không có nó thì cũng như vẽ một con quỷ oni mà thiếu đi cây chùy của lão, hoặc—

Thôi, bỏ đi.

Vẫn còn nép mình vào tường, cô hầu gái ngập ngừng cất tiếng.

“Re... Retosamu?”

Gì vậy? Cô ấy vừa nói gì thế?

“E... Efasu uoi er, Retosamu?”

Tôi ngây người nhìn cô ấy, nên cô hầu gái bèn lặp lại lời mình... tôi đoán vậy. Nếu ngữ điệu cao ở cuối câu là dấu hiệu của một câu hỏi, thì đúng là cô ấy đang hỏi lại.

Đây chắc chắn không phải tiếng Nhật. Cách phát âm cho thấy nó cũng chẳng phải tiếng Anh, nhưng thế thì là tiếng gì? Nghe không giống tiếng Đức, tiếng Pháp, hay tiếng Trung. Mà thật ra cũng chẳng quan trọng, vì đằng nào tôi cũng không hiểu mô tê gì sất.

“Gay go thật,” tôi lẩm bẩm. Mãi mới có dịp gặp một cô hầu gái bằng xương bằng thịt ngoài đời thực, mà đến bắt chuyện xã giao cũng không xong.

Tôi biết, tôi biết chứ. Sẽ có người bảo: “Vớ vẩn! Lo mấy chuyện quan trọng trước đi, như hỏi mình đang ở đâu chẳng hạn!” Mấy người này không có ước mơ hay sao? Phải phàm tục đến mức nào mới đi bận tâm đến mấy chuyện đó chứ? Tôi đang diện kiến một nhân vật moe ba chiều bằng xương bằng thịt cơ mà. Trước phép màu này, mọi nỗi lo khác chỉ như hạt cát so với núi Thái Sơn!

“Retosamu,” cô hầu gái nói, giọng có vẻ lúng túng. Xem ra không chỉ mình tôi thấy nản vì bất đồng ngôn ngữ.

Bỗng nhiên, cô ấy gật đầu như sực nhớ ra điều gì rồi vội vàng vỗ vỗ lên bộ đồng phục. Tôi ngớ người một giây không hiểu cô ấy đang làm gì, rồi nhận ra cô ấy đang tìm thứ gì đó trong người.

“Sou tei!”

Một nụ cười nở trên môi, và cô rút từ trong túi ra một vật gì đó giống chiếc hộp.

Cô ấy ngập ngừng tiến về phía tôi và cho tôi xem thứ bên trong chiếc hộp, nó mở ra từ chính giữa như một con sò.

Đó là một chiếc nhẫn bạc nhỏ.

“Hử? Cái gì đây?”

Chiếc nhẫn trông hơi rộng, có lẽ chế tác không được tinh xảo lắm—nhưng trên bề mặt lại khắc chi chít những ký tự nhỏ li ti.

Trông y hệt kiểu nhẫn ma thuật hay xuất hiện trong anime, manga, và game.

Tôi tự hỏi đây là loại chữ gì. Không phải bảng chữ cái La-tinh, và dĩ nhiên cũng chẳng phải chữ Nhật. Tôi cũng từng thấy chữ Hebrew, nào là aleph, zayin và mấy chữ tương tự; chúng xuất hiện khá đều đặn trong manga và anime kỳ ảo. Nhưng đây cũng không phải loại chữ đó.

“Retosamu, regunifu ruoi shisu ete tsupu.”

Cô hầu gái chìa chiếc nhẫn ra, rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi. Cô ấy bảo tôi đeo vào ư?

Tôi có chút do dự khi trang bị một món đồ lạ hoắc. Cảm giác cứ sai sai. Chẳng phải trong truyện, cứ đeo nhẫn ma thuật vào là y như rằng bị nó điều khiển ngay lập tức hay sao? Ý tôi là... tôi biết ngoài đời chẳng có chuyện đó, nhưng vẫn cứ thấy ghê ghê.

Nhưng rồi—

“Retosamu.”

Cô hầu gái chỉ vào tay mình. Trên ngón áp út bàn tay trái, cô đang đeo một chiếc nhẫn trông rất giống chiếc cô chìa cho tôi. Cô tháo nó ra, đưa cho tôi, rồi lại đeo chiếc nhẫn ban nãy lên tay mình.

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

Dường như cô ấy đang cố chứng minh rằng chiếc nhẫn này an toàn, giống như người ta nếm thử thức ăn để cho thấy nó không có độc.

Nhưng nó cũng có phần giống cảnh các cặp đôi trao nhẫn cưới, điều này làm tôi hơi ngượng. Giờ tôi lại chần chừ vì một lý do hoàn toàn mới...

“Retosamu...?”

Cô ấy lại cất tiếng, gương mặt thanh tú thoáng nét lo âu. Trời đất, cô ấy dễ thương quá!

Nhưng chính sự dễ thương ấy lại khiến tôi thấy áy náy. Cô hầu gái dường như không biết phải làm gì nếu tôi không chịu đeo chiếc nhẫn.

“Chậc, thôi được... Tôi hiểu rồi.”

Tôi là đàn ông. Mà còn là một otaku nữa chứ. Bị một người phụ nữ lý tưởng như cô hầu gái này nhìn bằng ánh mắt van nài như vậy, sao tôi có thể không động lòng cho được. Trái tim tôi như bùng cháy vì cái sự moe này, nó thôi thúc tôi phải nhanh tay đeo nhẫn vào.

“Được rồi, liều vậy...”

Vừa sợ vừa run, tôi xỏ chiếc nhẫn vào ngón tay. Chẳng có ánh sáng lóe lên hay một vụ nổ nào, nó cũng không đột nhiên cắm sâu vào da thịt tôi. Chỉ đơn giản là trượt vào thôi.

“Thế này à?” tôi hỏi.

“Vâng! Giờ thì ngài đã hiểu tôi nói chưa, thưa Master?” (Sei shisu moufu donatosuredonu uoi naku, Retosamu?)

“Hả?!”

Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng. Đột nhiên tôi có thể hiểu được những gì cô ấy nói.

Và không phải là cô ấy nói tiếng Nhật. Cô ấy vẫn nói thứ ngôn ngữ kỳ lạ kia, nhưng ý nghĩa tiếng Nhật lại hiện lên trong đầu tôi, gần như chồng lên lời nói của cô ấy, giống như có một thông dịch viên cabin vậy.

Cái thứ này hoạt động kiểu quái gì vậy?

Thôi được, khoan đã. Tạm gác chuyện đó sang một bên. Cô ấy vừa nói gì cơ?

Master? Là ai thế? Cô ấy đang nói tôi à?

“Tuyệt cú mèo!”

Trong cơn xúc động, tôi ngước nhìn trần nhà và thở ra một hơi.

Master! Master! MASTERRRRRR! Nghe mới thánh thót làm sao! Thường thì hầu gái gọi chủ là “ngài”—nhưng được gọi là “Master”! Cảm giác này thật là!

Tạ ơn Chúa con vẫn còn sống! Nếu có cỗ máy thời gian, tôi sẽ quay về một năm trước và nói với chính mình: “Hãy mừng vì mày còn sống! Cứ ráng chịu đựng đi, rồi sẽ có ngày một cô hầu gái gọi mày là ‘Master’!”

Suy nghĩ này cùng vô số những ý nghĩ vui sướng khác lướt qua đầu tôi, nhưng một lúc sau, tôi không thể phớt lờ tình huống rối rắm trước mắt được nữa.

Tức là, rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra ở đây?

Tôi đang ở đâu, cô gái này là ai, và sao tôi lại ra nông nỗi này?

“Hừm...”

Vắt kiệt những tế bào não đang không mấy hợp tác vì cơn đau âm ỉ, tôi lần giở lại ký ức.

Tôi nhớ mình đang tìm việc ở Akiba, thiên đường của giới otaku tại trung tâm Tokyo. Tôi đến đó để phỏng vấn. Tôi khá chắc là có giờ giải lao, và lúc đó tôi đã mua một lon trà ô long từ máy bán hàng tự động.

Tôi nhớ đã uống nó, và rồi... chẳng nhớ gì nữa.

Hả? Thế thì chẳng giải thích được tại sao tôi lại ở đây.

“Master...?”

Thấy tôi đứng đơ ra quá lâu, cô hầu gái lại lo lắng cất tiếng. Tôi vẫn chưa hiểu rõ ngôn ngữ của cô ấy, nhưng có vẻ từ “Retosamu” mà cô ấy dùng mấy lần có nghĩa là Master.

“À, ừm.” Tôi nhìn cô. “Xin lỗi, tôi hỏi cô vài điều được không?”

“Dĩ nhiên ạ. Bất cứ điều gì ngài muốn.” Cô gật đầu, vẻ nhẹ nhõm—thậm chí là vui mừng—vì cuối cùng cũng có thể trò chuyện.

“Đầu tiên, cô là ai? Tên cô là gì?”

“Tôi là Myusel—Myusel Fourant ạ.” Cô ấy cúi chào một cách đáng yêu.

“Myusel...” Một cái tên thật ngọt ngào. Rất hợp với cô ấy. Tôi chỉ đang nhẩm lại tên, nhưng cô ấy dường như tưởng tôi đang gọi mình nên đáp lại, “Vâng ạ?”

“Ừm... Chính xác thì thân phận của cô là gì?”

Dù cơn sung sướng khi lần đầu được gọi là Master có làm tôi ngây ngất, tôi cũng đâu phải một gã tồi tệ hết thuốc chữa đến mức huênh hoang: Đúng, tôi là chủ nhân của cô!! Cứ như thể một cô hầu gái tự dưng từ trên trời rơi xuống và phục vụ tôi vậy? Thôi đi.

“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chăm lo mọi nhu cầu cho ngài, thưa Master.”

“Được rồi, nhưng... ‘Master’ này là ai? Cô đang nói về ai vậy?”

“...Tôi xin lỗi?” Myusel chớp mắt. Rồi cô ấy ái ngại nói, “Ồ... Hay ngài muốn tôi gọi bằng cách khác ạ?” Cô hơi cúi đầu. “Kanou... Shinichi-sama.”

Kanou Shinichi.

Đúng là tên tôi rồi. Nói cách khác, “master” mà cô gái này nhắc đi nhắc lại chính là... tôi!

“Tôi là... master của cô?”

“Vâng, thưa ngài.” Myusel trông có vẻ bối rối, như thể không hiểu tại sao tôi lại thấy chuyện này khó khăn đến thế.

Vô lý! Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?!

“Được rồi, vậy... vậy thì...”

Tạm quên chuyện tại sao tôi lại là chủ nhân của cô ấy đi. Thay vào đó, tôi quyết định thử tìm hiểu xem mình đang ở đâu. Tôi cố nhớ lại một lần nữa, nhưng ký ức của tôi lại dừng đột ngột tại thánh địa otaku, Akihabara. Dù tôi đang ở đâu, nếu tôi không bị đa nhân cách hay mất trí nhớ, thì chắc chắn tôi không tự nguyện đến đây.

“Chúng ta... đang ở đâu?”

“Trong Rừng Latatos, ở rìa Marinos, thủ đô của Đế quốc Thần thánh Eldant.”

Câu trả lời vang lên—à, không phải từ Myusel. Tôi ngạc nhiên nhìn quanh xem ai vừa nói, và thấy một người phụ nữ đang đứng đó.

Cô ấy còn trẻ, mặc một bộ trang phục màu xanh sẫm—một bộ quân phục. Nhưng đó không phải quân phục dã chiến, mà chỉ là loại mặc trong văn phòng. Thứ mà trong quân đội gọi là quân phục thường trực. Áo khoác bên trên, chân váy ôm bên dưới. Cổ áo có quân hàm và phù hiệu ngành, thậm chí còn thắt cà vạt.

Tuy nhiên, thứ thực sự đập vào mắt tôi không phải là bộ quân phục, mà là người mặc nó.

Cụ thể là, bộ ngực của cô ấy.

Nó... Nó khủng quá!

Đó là thứ đầu tiên tôi nhận ra. Không phải cà vạt, không phải phù hiệu ngành hay quân hàm—mà chính là hai ngọn đồi cao vời vợi kia...! Chắc chắn phải cúp F, thậm chí có thể là G. Không thể tin nổi. Nghĩ đến những trái đào tiên trắng nõn ẩn sau bộ trang phục đầy quy tắc gọi là quân phục...! Cô ấy có cố cũng chẳng thể che giấu được sự đầy đặn của chúng, và tôi ngay lập tức bị hút hồn. Ai mà ngờ ngực khủng như vậy lại có thật! Lẽ nào không phải tất cả ảnh của các idol đều đã qua photoshop sao?! Tuyệt vời! La**ta thực sự tồn tại...! (Tôi bắt đầu nói năng lảm nhảm vì quá phấn khích.)

“Anh có ổn không...?” người phụ nữ hỏi với vẻ nghi ngờ, khi tôi đứng đó mắt dán chặt vào ngực cô ấy. “Anh nghe tôi nói không, Kanou Shinichi-kun?”

“Hả? Ồ... Có.”

Nghe thấy tên mình, tôi sực tỉnh. Bằng một nỗ lực phi thường và không ít tiếc nuối, tôi đã có thể dời ánh mắt hau háu của mình đi và nhìn thẳng vào mặt người đối diện.

Ngực cô ấy có thể là thứ đầu tiên tôi chú ý, nhưng khuôn mặt cô ấy cũng rất khả ái. Tôi đoán cô ấy khoảng ngoài hai mươi. Tóc cô ấy ngắn. Hoặc—nhìn vào việc không thấy tóc ở gần cổ áo, tôi đoán nó chỉ trông ngắn từ phía trước. Nhiều khả năng là cô ấy đã búi tóc hoặc làm gì đó tương tự ở phía sau.

Đường nét của cô ấy rất thanh tú, nhưng lại phảng phất một nét mong manh, một sự mềm mại nữ tính. Cô ấy đeo kính, làm dịu đi mọi đường nét, tạo cảm giác về một khuôn mặt ngọt ngào, phúc hậu. Có thể nói cô ấy thuộc tuýp nhân vật hình mẫu khiến người ta cảm thấy ấm áp, dễ chịu.

Dù vậy, cô ấy vẫn đang mặc quân phục. Khác với Myusel, cô ấy rõ ràng đang nói tiếng Nhật chuẩn, và đường nét của cô ấy không thể nhầm lẫn là người châu Á. Thế nên tôi đoán cô ấy là một thành viên của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản—có thể gọi là một WAC. (Viết tắt của “Women’s Army Corps”, nhưng về cơ bản là chỉ nữ quân nhân.)

“Việc anh ngạc nhiên là điều dễ hiểu,” cô ấy mỉm cười nói. “Nhưng anh nên bình tĩnh lại thì hơn. Nếu không, chuyện này sẽ không kéo dài được đâu.”

“Th... Thật vậy sao?” Mặt tôi đơ ra vì sốc. “Tôi hiểu rồi... Ra là nó không giữ được lâu... Tôi cũng có nghe nói là chúng dễ bị chảy xệ lắm, nhưng... Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ bình tĩnh. Tôi nhất định sẽ bình tĩnh. Nếu việc bình tĩnh có thể giúp tôi bảo tồn được báu vật quý giá nhất của nhân loại, thì dù phải bình tĩnh đến đâu tôi cũng làm! Cô cứ tin ở tôi!” Tôi siết chặt hai tay thành nắm đấm, dõng dạc tuyên bố.

Dù vậy, tôi vẫn không hiểu tại sao việc mình bình tĩnh lại có thể giúp ngực cô ấy không bị chảy xệ. Lẽ nào đó là siêu năng lực của tôi? Tên siêu anh hùng của tôi có thể là “The Buster,” vị cứu tinh trong những ca cấp cứu vòng một! Tôi chỉ cần giữ bình tĩnh và tập trung năng lực của mình là có thể ngăn chặn vòng một của phụ nữ bị xuống cấp.

“Ừm... Kanou Shinichi-kun?” Nữ quân nhân WAC nhìn tôi với một nụ cười khó hiểu. “Xem ra chúng ta đang có chút hiểu lầm ở đây... ‘Chảy xệ’ là sao ạ? Rốt cuộc cậu đang nói về chuyện gì vậy?”

“Hả? Chẳng phải chúng ta đang nói về ngực sao...?”

Nữ quân nhân WAC vẫn mỉm cười, nhưng lại im bặt. Nụ cười đó cứ như bị đóng băng, như thể ai đó vừa nhấn nút tạm dừng, cho đến khi—

“Hay là chúng ta bắt đầu bằng việc giới thiệu nhé?” Nụ cười của cô ấy trông thật hơn một chút khi cô ấy cố tình đổi chủ đề.

Rõ ràng, cô ấy định giả vờ như chưa từng có cuộc thảo luận nào về ngực diễn ra. Đúng là một công chức điển hình. Họ rất giỏi lờ đi mọi chuyện.

“Tôi là Koganuma Minori.” Cô vừa nói vừa đặt bàn tay đeo găng trắng lên ngực. Chỉ một hành động nhỏ đó thôi cũng đủ làm thay đổi hình dáng bộ ngực của cô một cách tinh tế. Woa. Chắc là mềm lắm. “Tôi là Binh nhất thuộc Sư đoàn 1, Phương diện quân miền Đông, Lực lượng Phòng vệ Mặt đất. Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu.”

Thế là cô gái thuộc Lực lượng Phòng vệ—hay đúng hơn là Koganuma Minori—đã tự giới thiệu. Tôi có thể gọi cô ấy là “Koganuma-san,” nhưng nghe trịnh trọng và xa cách quá. Thế nên, ít nhất là trong đầu, tôi quyết định gọi cô ấy là “Minori-san.” ............................................................Khoan đã.

“Bảo vệ?!”

Nhưng điều đó có nghĩa là có nguy hiểm! Bảo vệ tức là tôi cần được che chở khỏi một thứ gì đó. Có nghĩa là tôi đang ở trong một tình thế có thể bị đe dọa.

“T-T-T-T-T-T-T-Tại sao cơ?!”

Tôi đâu có biết ai muốn lấy mạng mình đâu. Nhưng mà, đời ai biết được chữ ngờ. Biết đâu cái gã tôi hạ gục trong phiên đấu giá mô hình bishoujo trên Yahoo lại cay cú đến mức muốn khử tôi thì sao!

“Nhưng mà vô lý quá! Đúng là tôi đã liên tục trả giá cao ngất trời vào phút chót, nhưng tôi sẵn sàng bán cả linh hồn để có được mô hình Kuuko đó! Em ấy siêu hiếm, lại còn cởi được đồ, và bộ ngực được tạo hình hoàn hảo, tôi mà không có được chắc chết mất—”

“Một lần nữa, xin cậu hãy bình tĩnh, và— Rốt cuộc cậu đang nói về cái gì vậy?” Minori-san nhíu mày hỏi.

“Ý cô là cái gã thua đấu giá đó không định giết tôi à?”

“Tôi thực sự không nghĩ đó là loại tình huống mà JSDF sẽ tham gia vào đâu.”

“Sao cô có thể nói nhẹ tênh như vậy?! Đây là mô hình Kuuko phiên bản giới hạn đấy! Tôi công nhận em ấy không phải nữ chính, và ngực cũng không to bằng của cô, Minori-san, nhưng em ấy có nét tuyệt vời riêng!”

“...Tôi khá chắc là ngực của mình chẳng liên quan gì đến chuyện này.” Cô khoanh tay trước ngực như muốn che chúng đi. Hành động đó chỉ càng khiến chúng trông to hơn. Có vẻ cô ấy không rành về chúng cho lắm.

“Dù sao đi nữa,” cô nói. “Nếu có tội phạm truy lùng cậu, thì việc bảo vệ cậu là của cảnh sát.”

“À... chắc cô nói đúng. Nhưng vậy thì tại sao cô lại ở đây?”

JSDF thì chiến đấu với ai chứ? Họ chỉ xuất hiện khi có quân đội nước ngoài, thảm họa thiên nhiên, Godzilla hay những thứ tương tự thôi. Tôi không tài nào hình dung ra được tình huống nào lại khiến họ phải đi bảo vệ một người dân thường như tôi.

“Việc bảo vệ cậu chỉ là nhiệm vụ phụ thôi. Nếu thực sự có một mối nguy hiểm rõ ràng và cận kề, cậu có nghĩ họ sẽ cử một nữ quân nhân WAC như tôi không? Không đâu, cậu sẽ có cả một phi đội trang bị tận răng đang chờ sẵn rồi.”

“Nghe cũng có lý.” Chỉ là hơi sốc khi một sĩ quan Lực lượng Phòng vệ tự dưng xuất hiện mà không có lấy một lời giải thích.

“Tôi xin lỗi vì đã đột ngột đưa cậu đến đây mà không giải thích gì cả, nhưng chúng tôi phải giữ bí mật. Đó là lý do chúng tôi phải dùng đến biện pháp mạnh. Một lần nữa xin lỗi cậu.”

“Giữ bí mật?!”

Lại một cụm từ nữa chẳng mang lại chút tin tưởng nào. “Giữ bí mật” là một cụm từ cực kỳ nguy hiểm, có thể dễ dàng cướp đi sinh mạng của ai đó, và (tôi đoán là) nó vẫn thường xuyên làm vậy. Và tất nhiên, một khi JSDF đã nhúng tay vào, thì gần như chắc chắn đó là bí mật quốc gia. Mức độ nguy hiểm của nó cao hơn gấp bội so với bí mật kinh doanh.

Khoan đã, hình như cô ấy vừa nói tôi bị “lôi” đến đây? Vậy về cơ bản là tôi đã bị JSDF bắt cóc và mang đến một nơi xa lạ?

“Không thể nào...” Tôi bắt đầu run lên khi nhận ra tình cảnh của mình. “Chẳng lẽ một vũ khí sinh học đang trong giai đoạn phát triển đã bị rò rỉ và lây nhiễm cho tôi, kết quả là tôi sở hữu những siêu năng lực mới?! Vậy tôi là một siêu chiến binh đột biến, một bí mật quân sự sống, và đó là lý do họ theo đuổi tôi?!”

“...Lại nữa: Cái gì cơ?”

“Hay là một phi thuyền với công nghệ siêu việt đã rơi xuống đây, và cơ chế điều khiển của nó, hóa thân thành một thiếu nữ xinh đẹp, đã chọn tôi trong số toàn thể nhân loại để lập khế ước?!”

Không một lời đáp.

“Hay là một phong ấn 3.000 năm tuổi đã bị phá vỡ, giải thoát cho Ma Vương, và vương quốc đã dốc toàn lực để chống trả, nhưng gia tộc duy nhất có thể tái phong ấn hắn đã tuyệt diệt, và tôi chính là hậu duệ cuối cùng của huyết mạch đó?!”

Minori-san vẫn không nói gì, chỉ đứng đó với nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt cô càng lúc càng lạnh đi. Nhìn biểu cảm của cô ấy, tôi quyết định tốt nhất nên dừng màn hoang tưởng tuổi teen của mình tại đây.

“Cậu xong chưa?”

“Tạm thời là rồi ạ.”

“Hiển nhiên là mọi chuyện sẽ được giải thích cặn kẽ cho cậu,” Minori-san nói, bước đến bên cửa sổ. “Tôi nghĩ dù tôi có giải thích thế nào, cậu cũng sẽ không hiểu nổi đâu. Mà kể cả có hiểu, tôi cá là cậu cũng sẽ không tin. Ban đầu, chính tôi cũng không tin mà.”

Tôi nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu trước cách nói chuyện có vẻ vòng vo lạ lùng. Cô ấy đang định nói gì đây?

“Vậy nên cậu hãy tự mình chứng kiến trước đi. Sau đó chúng tôi sẽ giải thích.”

Minori-san kéo rèm cửa. Căn phòng đột ngột ngập trong ánh sáng. Chắc hẳn là buổi sáng; ánh sáng trong và lạnh. Tôi nheo mắt trước luồng sáng bất ngờ và chờ cho mắt mình quen dần. Và rồi—

“Woa...”

Một màu xanh bao la trải rộng trước mắt tôi. Những hàng cây sum suê lá đứng sừng sững như một bức tường trải dài đến tận chân trời. Tôi không chắc lắm, nhưng có lẽ chúng chỉ cách đây chưa đầy trăm mét. Dường như phòng chúng tôi ở tầng hai—chúng tôi đang nhìn xuống từ trên cao, nhưng tầm nhìn phần lớn bị cây cối che khuất.

Vài từ Minori-san nói lúc trước vọng về trong tâm trí tôi: Marinos. Rừng Latatos.

Và Đế quốc Thần thánh Eldant.

Tôi chưa từng nghe thấy bất kỳ cái tên nào trong số này. Ý tôi là... lúc nãy tôi không để ý lắm, nhưng đây rõ ràng là nước ngoài, đúng không? Lẽ ra tôi phải đang tìm việc ở Akiba mới phải. Sao tôi lại ở một đất nước khác từ lúc nào thế này?!

Tôi chắc chắn bắt đầu thấy hơi hoảng loạn. Nhưng rồi...

“Cái...?”

Việc đột nhiên ở nước ngoài không phải là điều khó tin nhất lúc này.

“Thứ vừa rồi, là—?”

Có thứ gì đó vừa lướt qua cửa sổ. Một thứ gì đó to lớn đến không tưởng. Không phải chim; nó quá lớn để là một con chim. Tôi chỉ thoáng thấy nó, nhưng nó đã choán hết cả tầm nhìn. Nói cách khác, nó còn to hơn cả cái cửa sổ tôi đang đứng. Và nó có đôi cánh như cánh dơi. Một cái đuôi rất dài. Và trên hết, thay vì lông vũ, toàn thân nó được bao phủ bởi lớp vảy màu xanh.

“Một... con rồng...?!”

Vật thể bay đó lượn một vòng trên bầu trời rồi quay trở lại tầm mắt của tôi. Một sinh vật phi thường đang tao nhã lơ lửng trên bầu trời xanh biếc, phía trên bức tường cây xanh rì. Sải cánh của nó chắc phải ít nhất mười mét. Theo tôi nhớ, Quetzalcoatlus, loài thằn lằn bay lớn nhất mà các nhà khảo cổ học từng phát hiện, có sải cánh khoảng mười hai mét. Sinh vật này chắc cũng phải to bằng chừng đó. Tôi từng thấy mô hình của Quetzalcoatlus ở một buổi triển lãm khủng long hồi cấp hai.

“Một con rồng... Đó là một con rồng, phải không?!”

“Đúng vậy,” Minori-san gật đầu đáp.

Tôi gần như phát điên. “C-Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?!”

“Tôi đã nói rồi, đây là Rừng Latatos, ở ngoại ô Marinos, thủ đô của Đế quốc Thần thánh Eldant.” Cô ấy nói với một nụ cười toe toét. Và rồi, như để khẳng định những nghi ngờ của tôi, cô ấy nói thêm: “Nói đơn giản thì, cậu đang ở một thế giới khác.”

Tôi, Kanou Shinichi, là một kẻ mà người ta hay gọi là vệ sĩ tại gia (自宅警備員/じたくけいびいん).

Có lẽ bạn không hiểu danh xưng đó có nghĩa là gì. Vậy thì, bạn có thể gọi tôi là một NEET, một kẻ sống khép kín. Hay nói nặng hơn, một kẻ ăn bám vô tích sự. Tất cả những từ đó đều phần nào mô tả đúng cuộc sống của tôi. Hoặc, vì hình như tôi vẫn còn tên trong sổ học bạ ở đâu đó, nên có lẽ thuật ngữ chính xác nhất phải là một “học sinh không đến trường.”

Và nhân nói đến chính xác, tôi đoán mình nên nói là tôi *đã từng* là một vệ sĩ tại gia. Bởi vì sau một năm trời sống ẩn dật, cha mẹ tôi đã cưỡng chế chấm dứt nó.

Tôi đã ru rú trong phòng hơn một năm. Trong khoảng thời gian đó, cha mẹ tôi bận lo cho em gái tôi thi vào cấp ba (nó là một người giỏi giang hơn tôi nhiều), nên dù tốt hay xấu, họ cũng để tôi yên.

Nhưng một khi em gái tôi đã đỗ vào trường nó chọn một cách an toàn, cha mẹ tôi, cũng dễ hiểu thôi, bắt đầu thấy chướng mắt với việc cậu con trai cả của họ đang ăn không ngồi rồi. Công bằng mà nói, chắc cũng chẳng vẻ vang gì khi con gái bạn vừa vào được trường cấp ba tốt nhất khu vực, còn con trai bạn thì lại trường kỳ sự nghiệp làm vệ sĩ tại gia.

Số tôi không may, bố mẹ tôi là kiểu người đã làm gì thì làm tới cùng. Bình thường họ khá dễ tính, nhưng một khi đã bắt tay vào việc gì, họ sẽ theo đuổi nó đến tận cùng. Họ tin rằng không có thời điểm nào tốt hơn hiện tại—có lẽ đó chỉ là cách nói khác cho việc họ rất thiếu kiên nhẫn. Nếu họ châm ngòi một cuộc chiến, việc đầu tiên họ làm sẽ là phóng tên lửa hạt nhân. Họ không phải tuýp người biết đánh giá tình hình hay bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt; dường như với họ, chỉ có ‘thượng sách’ chứ không có đường lùi. Đúng là một cặp bài trùng.

Cụ thể là, vào một ngày đẹp trời, tôi bỗng phát hiện cánh cửa phòng mình đã bị chẻ làm đôi.

Cánh cửa ấy đã trung thành bảo vệ tôi khỏi mọi sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài—à thì, dĩ nhiên tôi vẫn mở nó khi đi vệ sinh, đi tắm hay đại loại thế—và rồi một chiếc cưa máy đang ngấu nghiến nó.

Tôi muốn bạn thử hình dung cảnh này xem.

Tôi đây, đang mải mê cày cấp cho nhân vật trong một game MMO nào đó, thì không một lời báo trước, tôi nghe thấy tiếng cưa máy rền lên, và rồi đột nhiên cánh cửa phòng tôi bị bổ toang. Và không hiểu vì sao, bố mẹ tôi, những người luôn bị ám ảnh bởi những thứ kỳ quặc nhất, lại đang đeo mặt nạ hockey, cứ như thể đó là đồng phục bắt buộc khi dùng cưa máy vậy. Tôi không ngại thừa nhận rằng mình đã phải tự khen bản thân vì đã không sợ đến tè ra quần.

Rồi...

“Được rồi, Shinichi. Trả lời nhanh nào. Giờ con tính làm gì? Con có ba lựa chọn: 1. Quay lại trường học. 2. Kiếm một công việc. 3. Biến khỏi nhà này.”

“Gì cơ? Đây là lựa chọn bất khả thi mà!”

“Bất khả thi cái nỗi gì! Bố mẹ đã sốc khi nhận ra chính con trai mình lại mang gen hikikomori, nhưng bố mẹ đã quyết định cho qua và chờ xem sao. Nhưng khi bố mẹ nương tay, con lại đâm đầu thẳng vào con đường NEET! Rồi con bắt đầu đặt mua đủ thứ rác rưởi bằng hình thức trả tiền khi nhận hàng! Manga! Game! Cứ thế mãi! Con nghĩ ai kiếm ra tiền hả, cái đồ ăn bám vô tích sự kia?”

“Người lớn lúc nào cũng làm tổn thương trẻ con bằng những lời lẽ vô tình.”

“Chả liên quan gì đến gen hết—con chỉ là một thằng thất bại, đúng không?”

“Cả mẹ nữa sao? ...Này, hai người bỏ cái mặt nạ hockey ra được không? Trông phát khiếp.”

“Vấn đề là, bố con và mẹ chịu hết nổi rồi. Hoặc là con quay lại trường, hoặc là kiếm việc làm. Ngay lập tức. Nếu không, mẹ sẽ xóa sạch dữ liệu của con, bắt đầu từ cái thư mục ‘ảnh phong cảnh’ mà con quý như vàng ấy!”

“Cái—?! Này, con đã cố tình đặt cho nó cái tên vô hại và giấu nó kỹ đến thế cơ mà—khoan, mẹ động vào máy tính của con từ bao giờ?!”

“Con coi thường mẹ quá rồi. Mẹ từng là cao thủ tam nghệ trong làng game người lớn đấy! Với mấy nhà xuất bản nhỏ ở tỉnh lẻ, chuyện một người kiêm luôn cả biên kịch, lập trình viên và thiết kế đồ họa là bình thường.”

“Ý mẹ là mẹ đã hack con?!”

“Mà con nhét được bao nhiêu phim người lớn vào cái ổ cứng một terabyte thế hả? Mẹ xem đến cái thứ tư là đã muốn lăn ra ngất rồi!”

“Ááááááh! Mẹ đã xem nó á?!”

“Con thấy chưa, Shinichi,” bố tôi nói. “Nếu con không muốn một terabyte ảnh quý giá mà con đã dày công sưu tập trên mạng, cùng với bảy tài khoản game online, và tất cả mọi thứ khác trong ổ cứng của con bay màu, thì hoặc là đi làm, hoặc là đi học. Và phải làm ngay như có ma đuổi sau lưng ấy.”

................................................Vààààà đó là cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Ba trăm sáu mươi tám ngày kể từ khi bắt đầu, kiếp nhân viên an ninh tại gia của tôi đã kết thúc một cách nhục nhã như vậy.

“À. Ra đó là lý do cậu đi tìm việc.”

Lời nói phát ra từ một người đàn ông trung niên ngồi ở phía đối diện của chiếc bàn hội nghị có thể gấp lại. Đó là một ngày sau khi bố mẹ tôi dùng cưa máy đột nhập vào phòng, và tôi đang ở Akiba.

Ánh nắng mặt trời mà tôi đã né tránh bấy lâu nay trút xuống người tôi một cách tàn nhẫn; tôi cảm thấy da thịt và mắt mình bỏng rát, cứ như một con ma cà rồng. Lần đầu tiên sau gần một năm, tôi lê bước đến thánh địa otaku này. Nói cách khác, tôi đã chọn phương án số hai.

Tôi sẽ đi kiếm việc làm.

Thật lòng mà nói, đến nước này tôi chẳng còn chút hứng thú nào với việc quay lại trường học. Mà cũng không phải tôi đã từng hứng thú gì với trường lớp; nếu có, chắc tôi đã chẳng bỏ học để trở thành một hikikomori. Một otaku như tôi vốn đã là mục tiêu dễ bị bắt nạt, nếu giờ mà quay lại sau một năm nghỉ học, chắc chắn tôi sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Tôi quyết định thà thử tự mình bươn chải ngoài xã hội còn hơn. Hoặc tôi đã nghĩ vậy.

Hóa ra mọi chuyện không hề dễ dàng, một sự thật quá hiển nhiên. Hóa ra chẳng ai thiết tha thuê một kẻ bỏ học cấp ba, từng làm nhân viên an ninh tại gia. Có lẽ nếu tôi có tài lẻ gì đó để nổi bật, mọi chuyện đã khác, nhưng tôi lại chẳng có thứ gì có thể gọi là kỹ năng. Thứ duy nhất tôi có thể tự hào với người khác là kho kiến thức otaku đồ sộ của mình. Mà nghĩ lại thì, tôi cũng chẳng muốn khoe khoang về nó.

Vả lại, số công việc đòi hỏi trình độ của dân mọt sách cũng có hạn. Gần như bạn chỉ có thể trở thành người sáng tạo, giống bố mẹ tôi, hoặc làm việc cho một cửa hàng chuyên bán đồ cho dân mọt sách. Ít nhất, đó là những gì tôi có thể nghĩ ra.

Để trở thành một người sáng tạo có rất nhiều trở ngại, ý tôi là bạn không thể cứ thế vác mặt đến công ty người ta và nói, “Làm ơn cho tôi làm manga/anime/game.” Chỉ cần nhìn bố mẹ là tôi đủ hiểu.

Nếu đã vậy, chỉ có một con đường duy nhất cho tôi: xin vào làm ở một hiệu sách, cửa hàng DVD, tiệm máy tính, cửa hàng game, tiệm bán mô hình, siêu thị đồ chơi, hay một cơ sở kinh doanh nào đó dành cho otaku.

Ngày nay trên mạng có đầy rẫy các trang tìm việc, và nhiều cửa hàng cũng có mục tuyển dụng riêng, nên tôi chỉ cần gõ “việc làm” cùng với bất kỳ từ khóa otaku nào nảy ra trong đầu, và tôi đã tìm thấy vô số nơi.

Chính trong một lần tìm kiếm như vậy, tôi đã thấy nó. Ngay trên đầu trang, họ viết chữ TUYỂN DỤNG OTAKU! to tướng. Thật ra... đó có vẻ là yêu cầu duy nhất cho ứng viên. Bình thường thì sẽ có đủ thứ yêu cầu, như kinh nghiệm, bằng lái xe, bằng tốt nghiệp cấp ba, hay tuổi từ mười tám đến ba mươi. Nhưng nơi này dường như chỉ cần những người có kiến thức otaku phong phú.

Và chế độ đãi ngộ họ đưa ra trông hấp dẫn đến bất ngờ. Lương 300.000 yên một tháng, một con số quá hời trong thời buổi kinh tế suy thoái. Họ còn nói có khả năng tăng lương nếu làm tốt. Hơn nữa, họ bảo có sẵn chỗ ở, nghĩa là có thể sống ngay tại đó. Rõ ràng đây không phải việc làm thêm. Họ đang tìm nhân viên chính thức.

Tên công ty ở cuối trang là Công ty Amutech, Nhà cung cấp Giải trí Tổng hợp. Dĩ nhiên, cũng có khả năng đây là một tập đoàn ma quỷ nào đó muốn biến những chú cừu non ngây thơ (như tôi) thành nô lệ lao động. Nhưng kệ xác nó chứ? Cứ đi phỏng vấn đã rồi lo sau.

Tôi nhấn vào nút “Ứng tuyển” ở cuối trang.

Khi tôi làm vậy, một cửa sổ mới hiện ra với tiêu đề “Độ Otaku của bạn đến đâu?” Tôi sững người nhận ra mình sắp phải làm bài kiểm tra tuyển dụng ngay trên web.

Tôi lờ mờ nhớ ra đã từng có một “Kỳ thi Otaku” toàn quốc được tổ chức. Lẽ nào họ định cho mình làm bài đó...? Trong lúc tôi còn đang băn khoăn, một đồng hồ đếm ngược hiện ra ở góc màn hình. Rõ ràng đây là một bài kiểm tra tính giờ.

Tôi nghĩ vậy cũng hợp lý thôi. Có Internet thì tra cứu thông tin otaku nào mà chẳng được. Nếu không giới hạn thời gian, ai mà chẳng được điểm tối đa. Nói cách khác, họ sẽ không cho bạn đủ thời gian để tra hết mọi thứ—hoặc có lẽ, họ cho đủ thời gian tra cứu nếu bạn đã có nền tảng kiến thức để biết cần tìm cái gì.

Thành thật mà nói, tôi khá là hào hứng. Biết đâu tôi lại có thể xác định được thứ hạng của mình trong giới otaku.

Nhưng vừa bắt đầu tôi đã thấy thất vọng. Quá dễ. Mấy câu hỏi này dễ như ăn cháo! Anime. Manga. Game. Tiểu thuyết. Figure. Doujinshi. Vân vân và vân vân. Họ gần như chỉ liệt kê vài tác phẩm nổi tiếng nhất của mỗi thể loại, rồi hỏi một loạt câu để kiểm tra kiến thức của bạn về nội dung, điểm hấp dẫn, và lý do tác phẩm đó thành công.

Và đỉnh điểm là, đây lại là một bài thi trắc nghiệm!

Trong suốt thời gian làm nhân viên an ninh tại gia, tôi đã kinh qua tất cả những thứ họ hỏi và đã từng tranh cãi nảy lửa trên mạng về mọi thứ, từ điểm hay của chúng cho đến ưu nhược điểm trong cách chúng được quảng bá.

Bảo tôi viết một bài luận phân tích thì có thể hơi khó, chứ khoanh đáp án thì là nghề của tôi. Trong lúc làm bài, tôi bắt đầu có cảm giác người ra đề thực chất không phải là một otaku.

Biết nói sao nhỉ? Nó cứ kiểu... trớt quớt, giống như một phóng viên viết bài mà không thực sự có mặt tại hiện trường. Không có sai sót gì lớn, nhưng có vẻ như nó không nắm được điểm cốt lõi, cứ như thể họ chẳng hiểu gì cả. Cứ như thể một nhà phê bình văn hóa hay kinh tế nào đó chỉ đọc qua loa tóm tắt của một đống manga, chứ chưa bao giờ đọc tác phẩm thật, rồi lấy số liệu xuất bản và ảnh người ta xếp hàng lúc tác phẩm ra mắt, và ông ta soạn bài thi dựa trên những dữ liệu khách quan đó. Đó là một góc nhìn của người ngoài cuộc. Tôi cảm nhận được điều đó.

Ai đã tạo ra bài kiểm tra này, và tại sao? Câu hỏi đó làm tôi phân vân, nhưng tôi vẫn điền đáp án một cách dễ dàng, hoàn thành câu cuối cùng khi vẫn còn gần nửa thời gian.

Khi tôi nộp bài, dòng chữ Chúc mừng, bạn đã đỗ! hiện lên trên màn hình, kèm theo lịch phỏng vấn vào ngày hôm sau và bản đồ địa điểm. Đó là một nơi nào đó ở Akiba—lại còn trong một tòa nhà ngay cạnh đồn cảnh sát Manseibashi nữa chứ. Cả cái tin tuyển dụng này nồng nặc mùi mờ ám, nhưng nếu họ định lừa đảo hay bắt cóc ứng viên để lập giáo phái, thì chẳng ai dại gì lại chọn một nơi ngay cạnh đồn cảnh sát, phải không?

Tôi tự trấn an mình rằng họ sẽ không làm vậy, và thế là tôi có mặt tại buổi phỏng vấn ở công ty Amutech, Nhà cung cấp Giải trí Tổng hợp.

"Tôi hiểu rồi." Người đàn ông trung niên, trông đúng kiểu một người phỏng vấn chuyên nghiệp, gật đầu. Tấm danh thiếp ông ta đưa tôi khi bắt đầu buổi phỏng vấn ghi tên là Matoba Jinzaburou. So với cái tên nghe có vẻ cổ xưa kỳ lạ, bản thân ông ta lại trông khá bình thường. Ông ta trông như một nhân viên văn phòng điển hình, mái tóc rẽ ngôi gọn gàng đã điểm vài sợi bạc, khoác trên mình bộ com-lê màu lá úa vừa vặn với vóc người tầm thước. Đôi mắt ông ta híp lại thành một đường chỉ, tạo cảm giác ông ta luôn mỉm cười—thực ra, nụ cười ấy trông tự nhiên đến mức tôi thật sự không thể hình dung ông ta với bất kỳ biểu cảm nào khác. Dù sao đi nữa, trông ông ta là một người giỏi giao tiếp.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người ta bảo những kẻ lừa đảo thoạt nhìn đều ra vẻ tử tế. Nếu "Amutech" này đúng là một tập đoàn xấu xa tồi tệ nào đó, thì việc đánh giá họ qua ấn tượng ban đầu sẽ rất nguy hiểm.

"Cho phép tôi tò mò một chút, bố mẹ cậu làm nghề gì?" Matoba-san hỏi.

Đây là sau khi tôi đã trình bày sơ qua về hoàn cảnh của mình. Rằng tôi đã từng là một "nhân viên an ninh tại gia", rằng bố mẹ đã gây áp lực với tôi ra sao—tôi không hề giấu giếm việc mình phải tìm việc này một cách bất đắc dĩ. Đằng nào thì tôi cũng chẳng trông mong công ty đầu tiên mình ứng tuyển sẽ nhận mình. Đây chỉ coi như một buổi khởi động mà thôi—hoặc có lẽ tôi chỉ cảm thấy rằng chuyện gì đã vô vọng thì có cố cũng bằng thừa.

"Bố mẹ tôi ạ? Bố tôi viết light novel, còn mẹ tôi làm nội trợ. Dù trước đây bà ấy có tham gia làm game người lớn."

"Light novel ư?"

"Vâng... Đó là một dạng tiểu thuyết có phong cách gần giống manga."

"Ồ-hô." Matoba-san gật gù và ghi chép gì đó.

Tôi chẳng hiểu công việc của bố mẹ tôi thì liên quan gì đến công việc của tôi. Chẳng phải đây là... phân biệt đối xử trong công việc hay sao? Mà có lẽ cũng không phải. Tôi chịu.

"Và... ‘game người lớn’, đó là...?"

"Kiểu như ‘game khiêu dâm’ ấy ạ? Bà ấy là nhà thiết kế đồ họa."

"...Game người lớn. Nhà thiết kế đồ họa." Ông ta cau mày, lẩm bẩm những từ đó như thể đang học một từ vựng mới của tiếng nước ngoài. Họ ghi rõ là đang tìm kiếm otaku, nên tôi đã nghĩ công ty này chắc cũng hoạt động trong lĩnh vực đó, nhưng xem ra không phải. Có lẽ họ đăng tin tuyển dụng chính vì họ không có ai đáp ứng được yêu cầu chăng?

"Ừm... Nói cách khác, bà ấy là một họa sĩ minh họa cho các game dành cho người lớn. Ông biết đấy, những game mà phải đủ mười tám tuổi trở lên mới được chơi."

"À! À, ra vậy, tôi hiểu rồi." Matoba-san nhiệt tình gật đầu. "Vâng, thế thì rõ rồi! Vậy có nghĩa cậu là một otaku từ trong trứng nước, đúng không?"

"Từ trong trứng nước?" Tôi nhíu mày. "Ừm, tôi đoán cũng có thể nói như vậy..."

Sự thật là manga, anime và các đĩa game đã chất đống trong nhà tôi từ khi tôi còn bé tí, và chính điều đó đã thôi thúc tôi trở thành một otaku. Nhưng vì em gái tôi chẳng hề có những khuynh hướng đó, nên việc quy hết cái tính mọt sách của tôi cho hai chữ "huyết thống" khiến tôi cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.

"Cậu đã hoàn thành xuất sắc bài kiểm tra trên trang web của chúng tôi."

"Chỉ cần có chút kiến thức về văn hóa đại chúng thì gần như ai cũng làm được thôi," tôi đáp. "Câu hỏi thì nhiều, nhưng cũng chỉ có vậy." Tôi tỏ ra hơi khiêm tốn, nhưng quả thật các câu hỏi cũng không khó lắm.

"Hmm..." Matoba-san lật giở xấp tài liệu và xem xét. "Xuất sắc. Thật lòng mà nói, tôi đã gần như tuyệt vọng. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người phù hợp hoàn hảo đến vậy xuất hiện..."

"Xin lỗi...?" Tôi bắt đầu không tin vào tai mình nữa. Lão già này vừa nói gì cơ?

"Kiến thức hoàn toàn đạt yêu cầu. Từng là một người sống khép kín, đang muốn ra ngoài tự lập... Lý tưởng tuyệt đối."

"Hả...? Nhưng mà—"

Đúng là tôi chẳng gặp khó khăn gì với bài kiểm tra của họ. Nhưng tôi thật sự không nghĩ một kẻ bỏ học cấp ba, từng làm "nhân viên an ninh tại gia" lại là ứng viên mà hầu hết các nhà tuyển dụng coi là "lý tưởng tuyệt đối" hay "xuất sắc". Hay là họ thực sự chỉ đang tìm kiếm năng lực của một otaku?

Rốt cuộc thì Amutech làm cái gì? Matoba-san mô tả họ là một "công ty giải trí đa ngành," nhưng điều đó chẳng nói lên được gì. "Đa ngành" có thể là bất cứ thứ gì, hoặc là tất cả mọi thứ.

Và cái phòng phỏng vấn này nữa. Nhìn nó là biết ngay, Chúng tôi chỉ đang mượn tạm một căn phòng trong một tòa nhà nào đó. Chẳng có gì ra dáng là của Amutech hay mang lại không khí của một công ty cả. Căn phòng chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một máy bán nước tự động, đúng nghĩa là chỉ có vậy. Thậm chí một tấm áp phích cũng không có.

Điều này có vẻ như ngụ ý rằng công việc thực sự của công ty được tiến hành ở một nơi khác...

"Rất tốt. Tôi sẽ vào phòng trong để kiểm tra một vài thông tin trong hồ sơ của cậu, phiền cậu đợi ở đây. À, cậu cứ tự nhiên dùng máy bán nước nhé." Nói rồi, Matoba-san cầm xấp tài liệu và rời khỏi phòng.

"Chẳng hiểu gì cả," tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Matoba-san và tiến đến máy bán nước. Tôi đặt một chiếc cốc giấy vào máy và chọn trà ô long. Nước chảy ra trong nháy mắt. Vừa nhấm nháp ly trà, tôi vừa đảo mắt nhìn quanh một lần nữa.

Thật sự chẳng có gì ở đây cả. Cứ như thể họ muốn đảm bảo có thể rút đi bất cứ lúc nào.

"Chuyện này... không có gì mờ ám đấy chứ?"

Ngay bên ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy đồn cảnh sát Manseibashi. Tôi vẫn không tin bọn tội phạm lại dám hoạt động ngay sát vòng tay của pháp luật như vậy.

Tôi uống cạn ly trà như để trấn an nỗi sợ hãi của mình, rồi ngồi lại xuống ghế. Bao giờ Matoba-san mới quay lại? Ông ta nói sẽ đi kiểm tra vài thứ, có lẽ là để xác minh những gì tôi đã nói trong buổi phỏng vấn hoặc ghi trong hồ sơ? Các nhà tuyển dụng có thường làm kỹ đến vậy với ứng viên mới không? Tôi biết họ đôi khi sẽ kiểm tra lý lịch nếu bạn muốn làm công chức hay gì đó, nhưng...

Hay đây là một công việc nhà nước? Tôi lờ mờ nhớ lại cách đây vài đời thủ tướng, có người đã đề xuất xây một bảo tàng anime ở Akiba. Đó được cho là một phần của chính sách quốc gia nhằm quảng bá anime, viên ngọc quý của ngành giải trí toàn cầu. Nhưng nó lại là một kế hoạch có phần lạc lõng vì người đề xuất chỉ là một nhà quản lý chẳng có chút hứng thú nào với anime. Nhưng biết đâu một tàn dư nào đó của ý tưởng đó vẫn còn sót lại, và bây giờ họ cần những người thực sự am hiểu về lĩnh vực này để biến nó thành hiện thực.

"Thôi đi." Nếu đúng thế thật, tôi chắc họ đã tìm được cách quảng cáo tốt hơn rồi. Mỉm cười trước sự ảo tưởng ngớ ngẩn của chính mình, tôi ngáp một cái thật to—

Và đó là lúc ký ức của tôi tối sầm lại.

-----------------

Được rồi, đoạn hồi tưởng kết thúc. Trở lại với hiện tại nào. Nơi mà tôi—

"Whoaaa!"

—đang phải thốt lên kinh ngạc. Tôi bước ra khỏi cửa và ngoảnh lại nhìn tòa nhà. Đó là một công trình bằng gạch khổng lồ choán hết tầm nhìn của tôi. Về cơ bản, là một tòa dinh thự kiểu phương Tây.

Nhưng nó không có vẻ cổ kính thường thấy trong game hay manga. Thay vào đó, nó trông mới một cách lạ thường. Dĩ nhiên, nó không phải là một mô hình dựng cảnh—kiểu mà bạn sẽ thấy các mối ghép nếu nhìn quá kỹ. Nó sừng sững ở đó, chân thực đến từng chi tiết, và nó bao trùm lấy tôi với một sức mạnh choáng ngợp.

Nói cách khác, đây là một tòa dinh thự thật một trăm phần trăm, lại còn mới toanh. Tôi đã lờ mờ cảm nhận được tòa nhà này lớn đến mức nào từ phòng ngủ, và giờ khi được tận mắt chiêm ngưỡng, tôi mới biết mình đã đúng. Quá rõ ràng là chúng tôi không còn ở Akiba, hay thậm chí là Nhật Bản nữa.

Nhưng thành thật mà nói, không phải ngôi nhà này khiến tôi thực sự kinh ngạc.

Mà là thứ ở phía sau nó.

"Khổng lồ quá...!"

Đó là một tòa kiến trúc đồ sộ đến mức không thể nhầm lẫn được dù rõ ràng nó ở rất xa. Nó trông không giống một công trình nhân tạo mà giống một phần của địa hình hơn, như một ngọn núi vậy.

"Đó là Lâu đài Thần thánh Eldant," Minori-san, người đang đứng cạnh tôi, nói.

Giống như ngôi nhà nơi tôi tỉnh dậy, nó mang đậm phong vị châu Âu thời Trung Cổ. Có một cánh cổng trông đủ rộng cho cả một đàn voi đi qua, những bức tường thành trông vô cùng kiên cố, và vô số các công trình có vẻ là tháp canh và tháp quan sát... Tóm lại, khá là điển hình.

Nhưng...

"Lâu đài này mang tên của cả đế quốc. Nói cách khác, đó là nơi Hoàng đế ở. Nghe đồn rằng họ đã khoét cả một ngọn núi hay gì đó để xây nó—nhưng tôi không biết chi tiết."

Lâu đài này lớn hơn bất kỳ công trình kiến trúc nào tôi từng thấy trong đời. Ngay cả Tòa nhà Chính phủ Thủ đô Tokyo, một hình mẫu không thể hoàn hảo hơn cho lâu đài của Quỷ Vương, cũng trông thật nhỏ bé khi so với nó. Chẳng là gì cả khi đặt cạnh Lâu đài Eldant này; bỏ qua chiều cao, nó còn rộng và sâu hơn sức tưởng tượng của bất kỳ ai. Vấn đề không chỉ là lâu đài rất cao hay chiếm diện tích lớn. Nó đơn giản là khổng lồ.

Tất nhiên, bạn có thể thấy những công trình lớn hơn trong anime, manga, game và light novel—trong thế giới hư cấu ấy mà—nơi có thể có những pháo đài không gian to bằng cả mặt trăng nhỏ. Nhưng đây là thứ tôi đang chứng kiến bằng chính mắt mình, và nó khiến tôi nổi da gà.

Dưới "chân" của ngọn núi-lâu đài này là một quần thể các tòa nhà khác với đủ loại kích cỡ. Tất cả chúng cũng đều trông như thể đến từ châu Âu thời trung cổ, và nhiều con đường lát sỏi chạy giữa chúng như những huyết mạch. Tòa dinh thự của chúng tôi nằm khá xa khu vực đó—nói cách khác, ở vùng ngoại ô của thị trấn dưới chân lâu đài. Mặt đất thoai thoải dốc về phía lâu đài, cho tôi cảm giác như đang nhìn xuống thị trấn từ trên cao.

"Trông y hệt một bối cảnh fantasy," tôi thốt lên.

"Đúng không nào?" Minori-san cười toe toét.

"Tôi có thể đi khám phá thị trấn không?"

"Can đảm thật đấy nhỉ?" cô nói với một thoáng ngưỡng mộ. "Tôi còn lo cậu sẽ tự nhốt mình trong nhà và không bao giờ bước ra ngoài. Chắc tôi không cần nhắc lại rằng đây không phải là một quốc gia nước ngoài bình thường đâu nhé. Đây là một thế giới khác. Một vũ trụ song song. Cậu hiểu chứ?"

"Nghe này, không phải khoe khoang đâu," tôi nói, một nụ cười nhếch lên trên môi, "nhưng mấy thứ này thì đúng là nghề của chàng rồi."

Tôi là một otaku hạng nặng. Thế giới giả tưởng ư? Tôi đã thấy chúng trong đủ mọi thứ từ game, anime, manga, cho đến light novel. Khác biệt duy nhất là bây giờ nó ở dạng ba chiều thay vì hai chiều. Có thể nói là độ chân thực đã được nâng cấp. Tôi gần như cảm thấy mình đã quen thuộc với nơi này, như thể cuối cùng cũng được về nhà.

Tự nhốt mình trong căn nhà đó ư? Không có chuyện đó đâu.

"Chà, tôi thừa nhận là mình đã hơi hoảng một chút khi thấy con rồng ban nãy."

"Cũng dễ hiểu thôi," Minori-san nói.

Nếu nhìn thật kỹ, tôi có thể thấy lờ mờ hai, ba bóng hình tựa rồng trên bầu trời phía trên lâu đài. Xem ra ở thế giới này, người ta có thể cưỡi rồng như cưỡi ngựa. Con vật tôi thấy ban nãy cũng có một thứ gì đó như yên cương vắt trên cổ.

"Nói cho chính xác, thứ cậu thấy ban nãy là một con wyvern," Minori-san nói. "Rồng thực thụ thì to hơn và hung tợn hơn nhiều."

"Chuẩn fantasy đến tận xương tủy."

Rồng và wyvern. Cứ đà này, có khi một con hải xà trồi lên, hay một con cho**bo có thể cưỡi như ngựa xuất hiện thì tôi cũng chẳng lấy làm lạ.

"Dù sao đi nữa, có lẽ cậu nên tạm hoãn việc vào thị trấn một thời gian," Minori-san nói, nheo mắt lại. "Người giải thích chính thức của chúng ta đã tới nơi rồi."

Thắc mắc, tôi dõi theo ánh mắt của cô ấy về phía thị trấn, nhìn xuống con đường trải dài từ dinh thự. Và ở đó, tôi thấy một thứ hoàn toàn lạc lõng.

Một chiếc ô tô. Màu xanh rêu, hay nói cách khác, cùng màu với chiếc váy của Minori-san. Thân xe vuông vức cho thấy rõ đây là một phương tiện quân sự—và hình như tôi nhận ra nó. Đó là một chiếc xe bọc thép hạng nhẹ của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản—đôi khi được gọi là "thiết giáp hạng nhẹ" hoặc LAV. Nó từng được huy động trong vài đợt công tác ở nước ngoài, và khá quen mặt trong các tác phẩm hư cấu có JSDF.

Và cứ thế, một chiếc xe quân sự của JSDF lăn bánh ngay giữa khung cảnh fantasy châu Âu thời trung cổ. Trông nó rõ ràng là không thuộc về nơi này—đúng là một sự lệch pha thời đại nghiêm trọng.

Chẳng mấy chốc, chiếc LAV đã ì ạch tiến đến chỗ chúng tôi và dừng lại. Cửa sau bật mở và một người bước xuống—tôi cũng nhận ra ông ta. Mái tóc rẽ ngôi chải chuốt và bộ vest màu lá úa, như thể ông ta đang cố tỏ ra bình thường hết mức có thể.

"Ô-Ông phỏng vấn?!"

Tên ông ta hình như là Matoba Jinzaburou. Tôi đã mường tượng ra một anh lính JSDF nào đó mặc đồ rằn ri, hay một ai đó vận trang phục fantasy, nhưng người này lại hoàn toàn trái ngược. Cái bộ đồ "Xin chào, tôi là một nhân viên công sở điển hình" của ông ta ở đây trông cũng kỳ quặc y như chiếc xe bọc thép kia. Dù Minori-san hay tôi cũng chẳng khá hơn là bao.

"Kanou Shinichi-kun, chào cậu." Matoba-san nở một nụ cười điềm đạm. "Chào mừng đến với Đế quốc Thần thánh Eldant—hay tôi nên nói là, chào mừng đến với một thế giới hoàn toàn khác."

Giọng ông ta cứ như đang chào một du khách nước ngoài vậy. Ý tôi là, nếu không nhìn thấy con rồng, có lẽ tôi đã tin đây chỉ là một địa điểm du lịch nào đó được dựng lên ở Tây Âu.

"Chính xác thì... chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?" tôi cau mày hỏi. "Làm thế nào mà tôi lại từ một phòng phỏng vấn ở Akihabara dịch chuyển đến nơi này?"

"Phải, tôi định sẽ giải thích mọi chuyện đây. Tôi đã kết thúc sớm cuộc hội đàm ở lâu đài để quay về đây," Matoba-san nói.

"Hội đàm ở lâu đài?"

"À, đó cũng là một phần trong 'mọi chuyện'. Thôi, chúng ta vào trong đã."

Nói rồi, Matoba-san bắt đầu bước về phía tòa nhà.

-------------

"Vậy thì, bắt đầu nào." Matoba-san cầm một tách trà trên tay. Chúng tôi đang ở trong phòng khách của dinh thự. Căn phòng rộng đến mức có cảm giác như một sảnh tiệc, nổi bật với chiếc bàn chắc phải dài tới ba mét. Matoba-san và tôi ngồi trên vài chiếc ghế quanh đó.

Minori-san đã kê một chiếc ghế ở góc phòng và ngồi yên ở đó. Rõ ràng, cô không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi. Myusel đứng cạnh cô, bên một chiếc xe đẩy có bộ ấm trà. Chính cô đã rót tách trà mà Matoba-san đang uống, cũng như tách trà đang bốc khói nghi ngút trước mặt tôi.

"Trước khi tôi giải thích," Matoba-san liếc nhìn Myusel rồi nói, "Kanou-kun. Cậu có thể tháo chiếc nhẫn của mình ra được không?"

"Hả...?"

Ý ông ta là chiếc nhẫn ma thuật trên ngón tay tôi ư? Tôi nhìn nó. Đây là chiếc nhẫn Myusel đã đưa cho tôi. Dường như nó có chức năng như một thiết bị phiên dịch; chỉ cần đeo nó, chúng tôi có thể hiểu nhau dù nói hai thứ tiếng khác nhau.

"Tôi không muốn có bất kỳ... sự hiểu lầm nào. Và có một vài điều tôi không muốn người ở đây nghe thấy."

Tôi để ý Matoba-san không đeo nhẫn. Tôi liếc sang Minori-san và thấy cô cũng vậy. Dù tôi khá chắc là ban nãy cô ấy có đeo.

"Vâng... Thế này được chưa?"

Tôi tháo chiếc nhẫn ra.

"Hoàn hảo." Matoba-san gật đầu, rồi ông chống khuỷu tay lên bàn và đan hai tay vào nhau. "Mọi chuyện bắt đầu từ một năm trước, khi người ta tìm thấy một 'cái hố' kỳ lạ trong Biển Cây ở núi Fuji."

"Một cái hố...?"

Ông ta nói cứ như không. Biển Cây—đó là khu rừng Aokigahara nổi tiếng, đúng không? Khét tiếng với những vụ tự tử và khả năng làm la bàn mất tác dụng. Người ta còn đồn là nó bị ma ám.

"Nói cho chính xác thì nó giống một khe nứt hơn. Nhưng mọi người cứ gọi nó là 'cái hố'. Các nhà nghiên cứu nói đó là một cánh cổng siêu không gian."

Một cánh cổng siêu không gian? Ông ta đột nhiên tuôn ra những từ ngữ khó tin như vậy.

"Việc điều tra kỹ lưỡng cái hố đã hé lộ một điều thú vị. Cụ thể là, nó xuyên qua không gian ba chiều và dẫn đến một thế giới khác."

Tôi không đáp lời.

"Cậu có vẻ không ngạc nhiên lắm nhỉ," Matoba-san mỉm cười.

"Thì, hiển nhiên mà. Còn gì sáo rỗng hơn thế nữa chứ?"

Lỗ sâu. Cổng dịch chuyển. Cổng không gian. Những lối đi xuyên không-thời gian đến các thế giới khác đã là mô-típ quen thuộc từ những truyền thuyết cổ xưa nhất cho đến những câu chuyện khoa học viễn tưởng và fantasy hiện đại nhất.

"Dù sao đi nữa. Khi chúng tôi cử người đi qua cái hố, họ đã khám phá ra một vùng đất chưa từng được biết đến. Hơn nữa, họ phát hiện ra những sinh vật vốn chỉ được coi là sản phẩm của thần thoại và truyện cổ tích lại thực sự tồn tại ở đó, cùng với một nền văn minh nhân loại phát triển rất giống chúng ta. Nhưng không hoàn toàn giống."

"Không hoàn toàn giống? Ý ông là... ma thuật?"

"...Chính xác."

Tôi chỉ nói đùa, nửa mong ông ta sẽ phủ nhận—nhưng Matoba-san lại gật đầu quả quyết.

Lặng người, tôi nhìn chiếc nhẫn trên bàn. Vậy ra toàn bộ cái trò phiên dịch song song này là nhờ vào ma thuật của chiếc nhẫn.

"Đó là một trong những vật phẩm được tạo ra từ ma thuật," Matoba-san nói, như thể đọc được suy nghĩ của tôi. "Và thế là, Nhật Bản bỗng nhiên lại nằm sát cạnh vùng đất phi thực này."

"Sát cạnh." Từ này nghe có vẻ không hoàn toàn đúng—nhưng vì người ta đến thế giới này thông qua một cái hố ở Nhật Bản, nên nói vậy cũng không hẳn là sai.

"Chính phủ Nhật Bản đã thành lập một đoàn thám hiểm điều tra. Nhờ đó, họ đã tiếp xúc với thế lực đang kiểm soát khu vực có cái hố. Có thể coi là một quốc gia. Đó chính là Đế quốc Thần thánh Eldant, nơi chúng ta đang ở. Cái hố nằm trong lãnh thổ của họ."

"May mà không có chiến tranh nổ ra."

Nếu manga và tiểu thuyết có dạy tôi điều gì, thì đó là khi hai thế giới, hai nền văn hóa khác biệt đột ngột va chạm, khả năng xảy ra xung đột là rất cao. Chẳng cần đến tiểu thuyết hư cấu làm gì; lịch sử nhân loại cũng có không ít những ví dụ tương tự.

"Chúng tôi không ngốc. Và đội tiên phong của chúng tôi có những người rất khôn ngoan." Matoba-san nhún vai. "Sau khi đã cẩn trọng thăm dò lẫn nhau, chúng tôi nhanh chóng tìm ra phương án hợp tác đôi bên cùng có lợi."

Đương nhiên rồi: một người đã biết trước chuyện gì có thể xảy ra (tức là chiến tranh) sẽ tiếp cận tình huống một cách khéo léo, để không có hành động bất cẩn nào có thể châm ngòi cho xung đột. Theo một nghĩa nào đó, việc manga và tiểu thuyết cứ xào đi xào lại mô-típ này hóa ra lại hữu ích.

"Cậu vẫn theo kịp chứ?"

"Tôi... chắc là vậy."

Thú thực, chuyện này vẫn khó mà tin nổi, nhưng có vẻ người duy nhất có thể giải thích bất cứ điều gì trong mớ này—lâu đài, con rồng, cả cái thế giới kỳ quái đã nuốt chửng tôi—chính là Matoba-san.

"Điều duy nhất tôi không hiểu là, toàn bộ cái chuyện khám phá ra thế giới khác này thì có liên quan gì đến tôi?"

Cứ cho là những gì ông ta nói là thật, thì nó liên quan gì đến một cựu nhân viên bảo vệ tại gia như tôi? Đây là một phát hiện động trời, và tôi cứ ngỡ đại diện của Nhật Bản và có lẽ là cả các chính phủ nước ngoài sẽ phải họp lại để giải quyết, chứ lôi một công dân bình thường đến đây, lại còn được JSDF bảo vệ, thì để làm gì?

"Đừng nói với tôi là—tôi thực ra là hoàng tử của thế giới này, bị gửi đến nhân giới từ khi còn nhỏ, và giờ định mệnh đưa tôi trở về để tiêu diệt Quỷ Vương nhé?"

"Yên tâm đi. Chúng tôi không chơi mấy cái kịch bản cũ rích, nhàm chán đó ở đây đâu," Matoba-san cười nói. "Tôi là cục trưởng Cục Xúc tiến Giao lưu Văn hóa Viễn Đông, một đơn vị báo cáo trực tiếp cho nội các."

"X-Xin lỗi, ông nói lại được không?" Cái tên đó nghe có vẻ khó hiểu đến bất ngờ.

"À, đó chỉ là cái tên đối ngoại thôi. Cục Xúc tiến Giao lưu Văn hóa Viễn Đông là một tổ chức chuyên trách vun đắp mối quan hệ giữa Nhật Bản và thế giới này. Còn Công ty Giải trí Tổng hợp Amutech là một doanh nghiệp bán công, hoạt động dưới sự bảo trợ của Cục. Cả Nhật Bản và Đế quốc Thần thánh Eldant đều góp vốn—một tiền lệ chưa từng có ở thế giới song song!"

"Ờ... hửm."

"Và cậu," ông ta nói, "đã được tuyển dụng làm tổng giám đốc của Amutech."

"Làm cái gì cơ?"

Một công ty giải trí xuyên thế giới đầu tiên trong lịch sử?!

Tổng giám đốc?! Tôi ư?!

Nhưng... tại sao?!

"Chứ không phải chân chạy việc vặt hay nhân viên mới hay gì tương tự ạ?"

"Đó là điều làm cậu ngạc nhiên nhất à?" Matoba-san toe toét cười. "Chúng tôi cũng có thể gọi cậu là chủ tịch hay CEO, hoặc bất cứ chức danh nào cậu thích. Dù cậu chọn chức danh nào, cậu vẫn là người đứng đầu, người chịu trách nhiệm cao nhất." Giọng ông ta nghe thật thản nhiên. "Công việc của cậu trên cương vị tổng giám đốc Amutech là nhập khẩu anime, manga, game, và các sản phẩm tương tự của Nhật Bản vào đất nước này."

Anime, manga, game, vân vân là những mặt hàng xuất khẩu mà Nhật Bản vô cùng tự hào, bất kỳ otaku nào cũng biết điều đó. Nhưng một lần nữa... tại sao?

"Văn hóa giải trí ở thế giới này có vẻ khá kém phát triển, vì vậy chúng tôi nghĩ sẽ bắt đầu bằng việc xuất khẩu nó sang đây. Coi như một cách để đưa hai quốc gia chúng ta xích lại gần nhau hơn."

"Hảảảảả?!"

Họ định vun đắp quan hệ quốc tế bằng cách xuất khẩu anime, manga và game ư?!

Tôi có thể không phải là đứa thông minh nhất, nhưng ngay cả tôi cũng biết khi một quan chức chính phủ bắt đầu nói về việc "xích lại gần" một quốc gia khác, thì không thể tin lời họ nói theo nghĩa đen được. Đây là vấn đề ngoại giao. Và chúng ta không đang làm việc với một quốc gia nào đó trên Trái Đất. Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ đã từng có một tình huống nào tế nhị đến mức nực cười như thế này.

Và xét trong bối cảnh đó, nước đi đầu tiên của họ lại là giới thiệu ngành công nghiệp otaku?

“À. Tôi hiểu ý cậu rồi,” Matoba-san nói, nụ cười vẫn nở trên môi. “Dĩ nhiên, ban đầu chúng tôi đã nghĩ tới những món đồ văn hóa truyền thống như gốm sứ, vải vóc. Chúng tôi đã thử trong vài tháng đầu, nhưng chúng dường như không được đón nhận.”

Rõ ràng là những thứ đó không đủ để thu hút sự quan tâm của người dân Đế quốc Thần thánh Eldant. Đây là sự khác biệt về văn hóa, một thứ gắn liền với lịch sử và phong cách, nên khó mà bình luận được gì. Một số khía cạnh của văn hóa Nhật Bản mà tôi nhận thấy có thể khiến người nước ngoài khó lĩnh hội, chẳng hạn như wabi-sabi, cái “vẻ đẹp hoàn hảo trong sự không hoàn hảo” mà người Nhật vô cùng trân quý. Có lẽ Đế quốc Thần thánh Eldant cũng không cảm nhận được điều đó.

“Vì vậy, chúng tôi đã nói với họ rằng Nhật Bản còn có một mặt hàng xuất khẩu nổi tiếng toàn cầu khác mà chúng tôi rất tự hào, đó là Japanimation, cùng với video game và những thứ tương tự. Chúng tôi đã kể về những hàng dài người xếp hàng chờ mua game mới, và cả những vụ tống tiền xoay quanh các phiên bản giới hạn.”

“Tôi không nghĩ—”

“Họ muốn một nền văn hóa mới mẻ, nóng hổi, loại có thể khơi nguồn cho những hiện tượng xã hội như thế. Khi chúng tôi cho họ xem thử một vài bộ anime, phản ứng của họ rất tích cực.”

“Vâng, tôi hiểu, nhưng mà—”

Ngày nay, khá nhiều anime được xuất khẩu ra nước ngoài; thực tế, chúng thường được sản xuất với giả định sẽ được trình chiếu quốc tế. Nói cách khác, kết quả là ta có một loại hình giải trí với chất lượng cơ bản; nó không quá chú trọng vào văn hóa hay bất cứ điều gì. Nó không đòi hỏi người xem phải có nền tảng kiến thức sâu rộng như khi xem một vở kịch Noh hay kabuki. So với đó, anime và các sản phẩm tương tự mang lại một sự giải trí dễ hiểu, có thể thu hút giới trẻ trên toàn thế giới.

“Nhưng một số người lại cảm thấy rằng loại hình nghệ thuật này... à thì, có lẽ sẽ tốt hơn nếu không do các quan chức chính phủ đảm nhiệm. Họ sợ rằng các công chức sẽ thiếu đi sự tinh tế cần thiết, rằng bộ máy quan liêu có thể lái dự án theo những hướng kỳ lạ hoặc không lường trước được. Cứ nhìn vào chuyện xảy ra khi chính phủ xây dựng các công trình công cộng là biết. Chúng liên tục bị quản lý yếu kém rồi phải đóng cửa. Cậu thấy có lý không?”

“...Hả.”

Tôi nghĩ lại về những câu hỏi trong bài kiểm tra. Mọi thứ về mặt kỹ thuật đều chính xác, nhưng lại có gì đó sai sai, cứ như thể một người ngoài cuộc đã viết ra mà không hề tự mình xem qua bất kỳ tài liệu nào.

“Vì thế, chúng tôi nảy ra ý tưởng để Amutech được quản lý bởi một người có kinh nghiệm thực tế, một người am hiểu các xu hướng. Chuyện này hoàn toàn chưa có tiền lệ, khiến cho các công chức rất khó xử lý.” Giọng ông thoáng chút tự giễu. “Bọn tôi thích các quy tắc và sổ tay hướng dẫn hơn nhiều, tôi chắc là cậu biết rõ mà.”

“Vâng, được thôi,” tôi đáp. “Nhưng tại sao lại là tôi?”

Tôi đã tự thừa nhận với bản thân rằng mình là một otaku hết thuốc chữa rồi. Nhưng những người như tôi có thể tìm thấy ở bất kỳ xó xỉnh nào tại Nhật Bản. Tại sao lại phải cất công đi thuê một người mà, cho đến tận gần đây, vẫn chỉ là một bảo vệ tại gia?

Matoba-san không nói gì. Lo lắng, tôi liếc sang Minori-san, nhưng cô ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt khó tả. Nửa như mỉm cười, nửa như thương hại.

.............................Thương hại?

“Chà, chuyện là... Cậu biết đấy.” Matoba-san dường như không thể nói ra được. “Sự tồn tại của cái hố, và mối tương tác của chúng ta với Đế quốc Eldant, có thể ảnh hưởng lớn đến tương lai đất nước. Đây là một bí mật tối mật.”

“Vâng, cái đó thì tôi hiểu...”

“Chúng tôi cần một người có thể dễ dàng giữ kín bí mật,” ông nói.

“Và ông chọn tôi vì tôi giỏi giữ mồm giữ miệng?”

Tôi cố nhớ lại xem trong buổi phỏng vấn họ có hỏi câu nào có thể cho thấy điều đó không.

“Không. Tôi không nghĩ việc cậu có kín miệng hay không lại là vấn đề lớn.” Ông vẫn chưa chịu đi vào trọng tâm. “Suy cho cùng, từ giờ cậu sẽ sống ở đây, vậy cậu định kể cho ai nghe?”

“...Hả?”

Sống? Ở đây? Kiểu như là, ở-ngay-tại-đây. Trong dinh thự này tại Đế quốc Thần thánh Eldant? Tại thế giới khác này?

Nhưng điều đó có nghĩa là...

“K-Khoan đã...”

“Chỉ là... Chà. Có một người mà sự biến mất của người đó không gây ra quá nhiều xáo trộn... thì khá là tiện lợi cho chúng tôi.”

“CÁI QUÁI GÌ VẬY?!” tôi gào lên.

Hóa ra tất cả là vì nếu một gã bảo vệ tại gia như tôi có biến mất, thì mọi người sẽ chỉ nghĩ, “Ừ, biết ngay mà,” rồi lại tiếp tục sống như không có gì?

Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Bí mật quốc gia. Với một cái cớ như vậy, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn. Ý tôi là, người ta vẫn thường bị thủ tiêu vì bí mật quốc gia, đúng không? Và với một chuyện điên rồ như việc thực sự tiếp xúc với một thế giới khác, các chính phủ nước ngoài chắc chắn sẽ chú ý, nên—

“Ừm... Giờ tôi về nhà được không?”

Với một nụ cười gượng, Matoba-san đáp, “Bằng cách nào?”

Tôi chết lặng.

Ông ta nói đúng: tôi hoàn toàn không biết cái “hố”, cái lối đi xuyên siêu không gian đó, nằm ở đâu. Nếu họ bỏ mặc tôi ở thế giới này—và tôi không có ý khoe khoang đâu, nhưng tôi chắc chắn 100% là mình không trụ nổi ba ngày.

Khoan đã. Còn tệ hơn thế nữa. Tôi đã biết bí mật quốc gia. Sẽ không có chuyện họ chỉ đơn giản nói, “Tiếc là cậu không đồng ý,” rồi đưa tôi về. Tệ nhất là, nếu tôi cố bỏ trốn, họ thậm chí có thể sẽ truy đuổi và... thủ tiêu tôi!

“Không sao đâu. Chúng tôi sẽ không làm chuyện nực cười như vậy,” Matoba-san nói, như thể đã đọc được suy nghĩ kinh hoàng của tôi. Chắc ông ta cũng chẳng cần phải đọc. Tôi đoán là nó đã hiện hết lên mặt tôi rồi.

“Một khi chúng ta đạt được những mục tiêu nhất định và Amutech đi vào quỹ đạo ổn định, chúng tôi sẽ để cậu đi. Dĩ nhiên, cậu sẽ được trả lương từ ngân khố quốc gia—cụ thể là từ ngân sách của Cục Xúc tiến Giao lưu Văn hóa Viễn Đông. Đế quốc Eldant cũng đã chuẩn bị để đối đãi với cậu như một quốc khách, nên tôi hứa cậu sẽ không phải thiếu thốn gì đâu.”

“Ờ... Vâng, nhưng mà...”

“Đừng lo. Tôi sẽ lo hết mọi thủ tục giấy tờ,” Matoba-san nói, và vỗ nhẹ vào ngực mình.

Mặc cho sự thật là ông ta trông chẳng đáng tin chút nào. Chính cục trưởng sẽ lo giấy tờ cho tôi ư? Lẽ nào Cục Xúc tiến Giao lưu Văn hóa Viễn Đông... hoàn toàn không có nhân viên nào khác?

“Tất cả những gì cậu cần làm là thư giãn và giúp phổ biến văn hóa otaku dưới nhiều hình thức khác nhau tại Đế quốc Eldant. Cậu biết đấy, những thứ—gọi là gì nhỉ? Những thứ ‘kiểu Akiba’? Các cô gái phép thuật, tsundere, moe và đại loại thế. Những thứ như vậy đó.”

Hoang mang, tôi nghĩ, Thật không thể tin nổi.

Chuyện này đã được quyết định bởi đủ các ban bệ chính thức rồi. Giờ tôi có phản đối cũng chẳng ích gì. Tôi đang bị đẩy vào một tình thế đã rồi.

“Nào... Cậu còn muốn hỏi tôi điều gì nữa không?” Matoba-san nói. Giọng ông ta chẳng có vẻ gì là bận tâm.

----------------------

Vài giờ sau. Tôi đang mân mê chiếc smartphone của mình.

“Hmm...”

Chắc bạn đang tự hỏi, tại sao một bảo vệ tại gia lại có thứ như vậy? Nhưng thực ra tôi đã sở hữu chiếc điện thoại này từ trước khi trở thành một kẻ sống khép kín. Một trong những nguyên tắc của tôi là bất kỳ otaku tự trọng nào cũng phải là người tiên phong trong việc sử dụng các thiết bị công nghệ như thế này.

Nhưng dù sao thì.

Một loạt câu chữ tôi vừa viết hiện lên trên màn hình tinh thể lỏng. Tôi đã quyết định ghi lại vài dòng về ngày hôm nay để tự mình hệ thống lại những gì đang xảy ra và sắp xếp lại cảm xúc. Nói tóm lại, tôi đang viết nhật ký.

Thật lòng, tôi thấy hơi kỳ cục khi dùng một thiết bị điện tử như thế này ở một thế giới có vẻ như không có điện, nhưng Minori-san đã bảo tôi có thể câu nhờ chút điện từ ắc quy của chiếc xe LAV hay gì đó, nên tạm thời, tôi dùng điện thoại làm sổ tay.

Lúc này, tôi đang ở trong căn phòng được dùng làm văn phòng của mình. Dinh thự này có nhiều phòng đến mức lãng phí, nhưng những nơi tôi sẽ dùng chủ yếu là văn phòng này ở giữa tầng hai và phòng ngủ ngay cạnh. Ngoài ra, còn có vài phòng ngủ và phòng khách khác, một trong số đó sẽ là nơi vệ sĩ Minori-san của tôi nghỉ ngơi.

“Master?”

Có tiếng gõ cửa, kèm theo một giọng nói trong trẻo tựa tiếng chuông ngân. Là Myusel, cô hầu gái.

“Em... khụ... em mang trà cho ngài ạ.”

“Ồ, cảm ơn em.” Tôi đứng dậy, tay vẫn cầm điện thoại, rồi đi ra mở cửa. Nhưng ngay khi tôi làm vậy—

“Ơ—?” Myusel đang đứng ngoài hành lang, bên cạnh một chiếc xe đẩy có khay trà, vẻ mặt sững sờ.

“Sao vậy?” tôi hỏi.

“À... Dạ không, em cảm ơn ngài rất nhiều ạ.”

Tôi nhìn cô bé với vẻ khó hiểu. “Không có gì...” Tôi không hiểu sao cô bé lại cảm ơn mình, nhưng tôi vẫn đứng nép sang một bên để Myusel và chiếc xe đẩy vào phòng. “Vào đi em.”

“Hả? À... V-Vâng, tất nhiên rồi ạ.” Cô bé cúi đầu, gần như sợ hãi, rồi đẩy xe vào phòng. Dường như có gì đó đang khiến cô bé bối rối; cô bé cứ liếc nhìn tôi, rồi lại cúi gằm xuống sàn như thể đang phiền lòng về điều gì.

Ồ... Phải rồi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Tôi là “chủ nhân” của cô bé, nên tôi không cần phải ra mở cửa như thể đang đón khách. Cũng vì lý do đó mà trà được đặt trên xe đẩy có khay chứ không phải trên đĩa. Cô bé đã mặc định rằng mình sẽ tự mở cửa, nên khi cánh cửa đột nhiên được mở ra, nó đã làm cô bé lúng túng.

Cô bé chỉ vào một chỗ trên bàn. “Em đặt ở đây được không ạ?”

“Ồ, được chứ.” Tôi gật đầu. Rồi tôi đứng ngây ra một lúc, nhìn cô bé chuẩn bị trà.

“Ừm... Có... có chuyện gì không ạ...?” Cô bé pha trà xong và lại nhìn tôi. Rõ ràng là cô bé đang lo lắng.

“Có chuyện gì là sao?”

“À, không, chỉ là... Vì ngài cứ nhìn em chằm chằm...” Myusel nói với vẻ mặt bối rối.

“Ồ. Xin lỗi nhé, chỉ là— chuyện này đối với tôi hơi mới mẻ.”

Nếu không tính chuyện chiều nay, và bỏ qua các video game, thì đây là lần đầu tiên trong đời tôi được một cô hầu gái pha trà cho. Tôi gần như đã hoàn toàn bước ra khỏi vùng an toàn của mình, và điều đó khiến tôi không biết phải làm gì.

“Mới mẻ, thưa ngài...?” Có phải tôi đang tưởng tượng không, hay là Myusel trông còn lo lắng hơn lúc nãy?

Sợ rằng chuyện này sẽ gây ra hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích, “Chỉ là tôi chưa bao giờ được một cô hầu gái phục vụ trà, nên tôi hơi...”

“À. Vậy sao ạ?” Cô bé mỉm cười, trông nhẹ nhõm hẳn đi. Chết tiệt! Con bé thực sự, thực sự dễ thương...

Nét mặt cô ấy thường toát lên vẻ mong manh, thế nên một nụ cười chân thành thế này lại càng trở nên khác biệt. Tim tôi bất giác đập nhanh hơn, tôi lên tiếng: “Ừm… Vậy cô là Myusel Fourant-san, phải không…?”

“Vâng ạ! Em là Myusel Fourant…!”

Cô hầu gái Myusel mỉm cười rạng rỡ. Trông cô ấy thật ngây thơ trong sáng. Siêu cấp moe.

“Được rồi,” tôi nói, đứng thẳng người và khẽ cúi chào. “Để tôi tự giới thiệu cho phải phép. Tôi là Kanou Shinichi. Rất hân hạnh được gặp cô.”

“V-Vâng, thưa ngài, r-rất hân hạnh…!” Myusel cúi gập người và gần như hét lên câu chào. Trông cô ấy có vẻ… bất an. Gần như là sợ hãi tôi vậy. Tôi mừng vì đã có thể gần gũi hơn một chút với cô hầu gái đáng yêu này, nhưng cứ để cô ấy căng thẳng thế này mãi quanh tôi thì cũng mệt mỏi lắm. Mà kể ra, Matoba-san cũng bảo tôi ở Đế quốc Thần thánh Eldant này có thân phận như quốc khách—một VIP chính hiệu. Nên cũng dễ hiểu thôi.

“...Hử?” Bất chợt tôi để ý thấy một điều và chớp mắt. Ban ngày tôi đã chẳng hề bận tâm—mà đúng hơn, hầu như tóc cô ấy đều xõa xuống hai bên và che đi mất. Nhưng...

“Myusel này. Đôi tai của cô...”

“...Á!” Myusel vội vàng đưa hai tay lên ôm đầu, vẻ mặt đầy khổ sở.

Hả?

“Em—Em vô cùng xin lỗi...!” Giọng cô ấy như sắp khóc đến nơi.

“Hả?”

Tôi chẳng hiểu cô ấy xin lỗi vì cái gì. Thế nhưng cô ấy lại có vẻ như đây là một thảm kịch, và cứ lắp bắp không ngừng: “Nhưng em—em hứa với ngài, Master, em không hề có ý—lừa dối ngài, ý em là, em có giấu chúng đi, nhưng—”

“Được rồi, khoan đã, bình tĩnh lại nào. Tôi không biết cô đang sợ điều gì, nhưng Myusel này... Cô là một elf, hay thuộc một chủng tộc hoang dã nào đó tương tự à?”

Phải rồi. Khi cô ấy cúi gập người chào tôi, tôi đã thoáng thấy đôi tai cô ấy. Chúng nhô ra từ hai bên đầu, với phần chóp hơi nhọn.

Sau một lúc lâu, Myusel mới đáp: “Vâng ạ.” Cô ấy gật đầu, trông đã bình tĩnh hơn đôi chút. “Em là con lai, giữa elf và con người.”

“Biết ngay mà!” Một bán-elf! Lại một hình mẫu nhân vật fantasy quen thuộc khác, và rất moe nữa chứ. Nét đẹp của elf cộng với sự gần gũi của con người—một nhân vật hội tụ những gì tinh túy nhất của cả hai thế giới. Nhưng khoan đã, vậy là Myusel vừa là hầu gái, vừa là bán-elf à? Đúng là một combo “bá đạo”! Tôi nghĩ mình sắp chết vì độ moe của nó mất.

“Nhưng em... em thề em không cố ý giấu ngài chuyện này, Master...”

“Quá hoàn hảo!” Tôi gào lên, siết chặt nắm đấm.

“H-Hoàn hảo ạ?!” Myusel sững người tại chỗ, điếng hồn.

Tôi bước lại gần cô ấy hơn và nói: “Một hầu gái lại còn là bán-elf! Tuyệt cú mèo! Thật không ngoa khi nói cả cuộc đời tôi đều hướng đến khoảnh khắc này!”

“.........Hả? Hả?”

“Myusel! Myusel, cho tôi xem lại đôi tai của cô đi!”

“Dạ? Ơ—v-vâng, thưa ngài...”

Không thể từ chối lời đề nghị khẩn khoản của tôi, cô ấy bỏ một tay ra khỏi đầu, để lộ đôi tai. Đó chính xác là đôi tai của loài elf trong fantasy.

“Woa...! Tai elf thật này...!”

Thật đáng để chiêm ngưỡng. Thế nhưng, Myusel dường như không hiểu tại sao tôi lại phấn khích đến thế.

“M-Master...” cô ấy gọi, mặt đỏ bừng.

“Ồ, xin lỗi nhé. Cảm ơn cô.” Tôi lùi lại một bước. Giờ nghĩ lại mới thấy, cô gái nào mà chẳng thấy ngượng khi bị người khác săm soi ở cự ly gần như thế, dù là tai hay bất cứ bộ phận nào khác.

“Dù vậy, thật không thể tin nổi,” tôi nói. “Hôm nay tôi đã được chứng kiến một điều thực sự kỳ diệu.”

Myusel chỉ càng thêm bối rối, cô ấy hỏi: “Ngài—Ngài không tức giận ạ?”

“Hả? Sao tôi phải giận?”

“Ý em là... vì em đã giấu chuyện mình là bán-elf...”

“Tại sao chuyện đó lại khiến tôi nổi giận?”

Myusel có vẻ lúng túng không biết nói gì.

Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ. “Tôi không rành về nơi này lắm, nhưng có phải bán-elf không được lòng người khác cho lắm? Cả con người, elf, hay cả hai?” Đây là một mô-típ khá quen thuộc trong thế giới fantasy.

“...Vâng, thưa ngài.” Myusel khẽ gật đầu.

Nói “không được lòng người khác cho lắm” đã là nói giảm nói tránh lắm rồi, tôi dùng cách nói này để không làm cô ấy tổn thương. Rất có thể, đó là sự kỳ thị trắng trợn. Đến mức mà việc sinh ra mang dòng máu lai elf đã là đủ lý do để bị ngược đãi.

Vẻ mặt khó chịu của Myusel chỉ càng khẳng định giả thuyết của tôi. Cô ấy đã quen với việc bị chà đạp và ghét bỏ.

“Ừm... Myusel-san?”

“...Dạ? À.” Cô ấy có vẻ hơi ngẩn người ra một lúc, rồi vội vàng nói: “Master, xin ngài đừng thêm kính ngữ vào tên em!”

“Hả? Nhưng mà... này Myusel-san, cô bao nhiêu tuổi rồi? Cô không lớn tuổi hơn tôi sao?”

Trong truyện fantasy, elf thường sống rất lâu. Nên dù Myusel trông chỉ độ cuối tuổi teen, rất có thể cô ấy lớn tuổi hơn tôi nhiều.

“Tuổi của em ạ? Em mười sáu—mười sáu tuổi ạ…” Giọng cô ấy đầy vẻ lo lắng.

“Ồ. Vậy là nhỏ hơn tôi à? Chà, được thôi. Vậy tôi sẽ gọi cô là Myusel nhé.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Nhưng Myusel này. Tôi muốn nói rõ một điều.”

“V-Vâng, thưa ngài?”

“Tôi rất mừng vì cô là một bán-elf. Thật đấy, tôi còn tự hỏi mình đã làm gì để xứng đáng với điều này!”

“Hả? Hả…”

“Thế nên tôi hứa sẽ không bao giờ nổi giận vì cô là bán-elf, hay khó chịu, hay bất cứ điều gì tương tự. Được chứ?”

Trong một thoáng, Myusel lặng lẽ nhìn tôi. Rồi cô ấy nói: “Em xin chân thành cảm ơn ngài,” và lại cúi gập người. Khi cô ấy cúi xuống, đôi tai nhọn lại một lần nữa ló ra.

Tôi khoanh tay lẩm bẩm: “Xem ra mình còn nhiều điều phải học ở đây.”

Nếu tôi bị bao vây bởi các dạng sống gốc silic, hay mấy nhà du hành vũ trụ hình bạch tuộc gì đó như trong truyện khoa học viễn tưởng, nơi khó mà tìm thấy điểm chung với con người, thì tôi sẽ tự biết phải cảnh giác rằng những gì họ cho là bình thường hay quý giá có thể khác với tôi. Nhưng với những người trông y hệt con người bình thường và sống trong một bối cảnh fantasy kiểu châu Âu trung cổ quen thuộc, thì lại rất dễ bị lầm.

“Tôi chỉ vừa mới tới đây, và lại càng mới biết về tình hình gần đây hơn nữa. Myusel, họ đã nói gì với cô về tôi?”

“Họ nói ngài là một vị khách vô cùng, vô cùng quan trọng của Đế quốc, và ngài sẽ sống ở đây một thời gian, và rằng Brooke-san và em có nhiệm vụ chăm sóc ngài.”

“Brooke-san?”

Tôi chớp mắt. Chuyện này mới đây.

“Lát nữa em sẽ giới thiệu ngài với người đó. Bây giờ, em cần đi kiểm tra khuôn viên và dọn dẹp một chút…”

Vậy ra, tôi còn có thêm một người hầu nữa. Nghĩa là có bốn người sống trong dinh thự này. Tôi (chủ nhân), vệ sĩ Minori-san, cô hầu gái Myusel, và Brooke-san. (Vì chưa biết người này thế nào, nên tạm thời tôi cứ gọi họ là -san.)

Ngôi nhà có vẻ quá rộng cho bốn người, nhưng Minori-san bảo rằng so với tiêu chuẩn của quý tộc Eldant thì nó còn nhỏ chán. Phải, là quý tộc. Với tư cách quốc khách, tôi được xem là ngang hàng với giới quý tộc.

“Cô có biết tôi đến đây để làm gì không?”

“Ngài đến đây để ‘xúc tiến thương mại’ giữa Đế quốc và ‘Nhật Bản’, để hai quốc gia chúng ta có thể ‘cùng nhau phồn vinh.’” Giọng cô ấy nghe như đang đọc thuộc lòng kịch bản. Tôi đoán cô ấy chỉ lặp lại những gì được dạy, chứ chẳng hiểu hầu hết những từ đó nghĩa là gì.

“Ừ,” tôi gật đầu, cười khan. “Thương mại. Phải rồi.”

“Ngài đến từ một đất nước xa xôi lắm phải không, Master?”

“Phải, đúng thế.” À thì, tôi không biết nó xa đến đâu, nhưng đúng là một đất nước khác. “Chính xác hơn là một thế giới xa xôi.”

“Thế giới…?” Myusel nghiêng đầu. Cử chỉ ấy ngây thơ như một chú chim nhỏ, và tôi phải gắng sức kìm nén cơn lũ cảm xúc moe đang dâng trào trong lòng.

“Không phải một quốc gia khác ạ?” cô ấy hỏi.

“Phải, một quốc gia khác. Nhưng ở một thế giới khác.”

Cô ấy có vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc về điều này.

À. Giờ thì tôi hiểu rồi. Cả Minori-san và Matoba-san đều nói rằng đất nước này gần như không có ngành công nghiệp giải trí. Bỏ qua ma thuật, thì trong một thế giới có trình độ công nghệ trung cổ, nơi máy in chưa xuất hiện, sách vở hẳn là một món hàng xa xỉ. Quý tộc thì có thể có, chứ thường dân thì khó lòng với tới. Cách dân thường thưởng thức truyện là kể cho nhau nghe—như cha mẹ kể cổ tích cho con, hay thi sĩ, người hát rong kể cho các học trò. Mọi thứ đều bị ảnh hưởng bởi những khiếm khuyết và giới hạn của việc truyền miệng.

Nhân tiện, tỷ lệ biết chữ ở đây là bao nhiêu? Dù sao đi nữa, trong hoàn cảnh này, có lẽ họ còn chưa có khái niệm về ‘thế giới khác’. Đối với một otaku như tôi thì đây là một chi tiết cốt truyện quen thuộc, nhưng với Myusel thì có thể là một vùng đất hoàn toàn xa lạ. Giống như việc người thời trung cổ và hiện đại không biết rằng bên trên bầu trời còn có một thứ gọi là “không gian”.

“Em thật sự xin lỗi,” Myusel nói với vẻ mặt thất vọng—và gần như sợ hãi. “Em chỉ là một kẻ ngu dốt, không được học hành đến nơi đến chốn…”

“Không. Không hiểu là chuyện hoàn toàn bình thường. Tôi xin lỗi.”

“Ngài đừng nói vậy!” Myusel nói, lắc đầu nguầy nguậy. Khi cô ấy làm thế, tôi có thể thấy đôi tai nhọn cũng lắc lư theo—trông hệt như một chú chó hay mèo đang vẫy tai. Á à, cô bé này dễ thương chết mất!

“Giá như có tấm hình nào đó để giải thích thì hay...” Tôi loay hoay với chiếc smartphone trong tay, tìm một thứ gì đó phù hợp. Và rồi tôi nhận ra.

Mạng không khả dụng.

Bây giờ tôi mới nhận ra, nhưng lẽ ra đây phải là điều hiển nhiên. Đây là một thế giới khác. Làm gì có nhà mạng di động nào. Mặc dù nếu lối đi thực sự nối với Rừng Aokigahara, có lẽ tôi có thể bắt được sóng nếu đến đủ gần.

“Chết tiệt! Giờ còn phải sống thiếu cả Internet nữa à?!”

Điều này có nghĩa là tôi không thể vào các trang tin tức hay đọc, các diễn đàn hay hóng, chưa kể đến bao nhiêu game online tôi đang cày. Đây là cả một vấn-đề-lớn. Phải bảo họ lắp ăng-ten hay làm gì đó, không thì tôi chết ngạt vì thiếu thông tin mất.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ mông lung, Myusel đang nhìn tay tôi với vẻ bối rối.

“Master… Cái đó là gì vậy ạ?”

“Hử? À, cái này à? Nó là… Chà, nó là một món đồ ma thuật của nước tôi.” Tôi mỉm cười và cho cô ấy xem màn hình ghi chú mà tôi đang viết dở lúc nãy.

“Đó có phải là… chữ viết không ạ?”

“Đúng vậy. Ngôn ngữ của nước tôi.”

Myusel tròn mắt nhìn chằm chằm vào chiếc smartphone của tôi. Trông cô ấy thật thành kính…

“Sao thế?”

“À, không, xin ngài thứ lỗi.” Cô ấy vội cúi đầu. “Em chỉ ngạc nhiên vì Master lại dùng một loại chữ phức tạp đến vậy…!”

“Hả? Ồ, ờ, chắc vậy.”

Cô ấy đang chăm chú nhìn vào những câu tiếng Nhật. Nói cách khác, đó là những dòng chữ chi chít các ký tự kanji phức tạp. Vì sinh ra và lớn lên cùng hệ thống chữ viết này, tôi chưa bao giờ nghĩ ngợi nhiều về nó, nhưng những nền văn hóa sử dụng đồng thời nhiều loại chữ cái như vậy quả thực khá hiếm trên Trái Đất. Bảng chữ cái tiếng Anh chỉ có hai mươi sáu chữ cái. Tiếng Nhật được cho là có "năm mươi âm," nhưng chỉ riêng bộ chữ kana đã có số ký tự gấp đôi con số đó. Cộng thêm cả kanji vào thì bạn sẽ có số ký tự nhiều hơn gấp bội phần.

Nhiều đến mức nào? Đột nhiên tò mò, tôi liền tra từ điển trên điện thoại. Nó nói rằng số lượng kanji cơ bản để biết đọc biết viết là khoảng ba nghìn. Nhưng những người đọc uyên thâm nhất có thể biết tới hơn mười nghìn ký tự. Theo những gì tôi biết, chỉ có "các quốc gia dùng kanji" mới sử dụng nhiều ký tự để viết đến thế. Và dường như chỉ có Nhật Bản và Hàn Quốc là làm cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn nữa bằng việc thêm vào các ký tự biểu âm.

...Giờ thì tôi đã hiểu tại sao người nước ngoài có thể cho rằng chúng tôi bị điên.

"Tôi đoán là mọi người ở đây không dùng nhiều loại chữ viết cho lắm nhỉ?"

"Ồ... Tôi xin lỗi." Myusel cúi gằm mặt. "Tôi... không biết đọc, cũng không biết viết..."

"...Ồ."

Nghĩ lại thì, một đặc điểm nổi bật khác của Nhật Bản chính là tỷ lệ biết chữ cao đến bất thường. Người nước ngoài đến thăm đôi khi phải ngạc nhiên khi thấy cả người vô gia cư cũng đọc báo. Hoặc ít nhất, đó là những gì tôi nghe được ở đâu đó trên mạng.

Giờ thì tôi đã vỡ lẽ. Từ góc nhìn của một người hoàn toàn không biết chữ, một gã đang đọc và viết bằng những tổ hợp ký tự phức tạp có thể trông thông minh hơn nhiều so với thực tế. Có lẽ cũng giống như cách tôi nhìn nhận một người nói được năm ngoại ngữ vậy.

"Hừm, giấy đâu nhỉ, giấy đâu nhỉ..."

Tôi quay lại bàn làm việc và mở ngăn kéo. Bên trong có vài tờ giấy trông khá thô ráp. Có lẽ công nghệ sản xuất giấy ở đây cũng chưa phát triển lắm, vì nó trông thô hơn hẳn so với loại giấy tôi vẫn quen dùng. Nhưng dĩ nhiên là tôi vẫn có thể viết lên đó.

Tôi lấy ra một cây bút bi, thứ mà, cũng như chiếc điện thoại thông minh, đã ở trên người tôi khi tôi tới đây, rồi bắt đầu viết lên đầu trang giấy.

A-i-u-e-o. Ka-ki-ku-ke-ko. Sa-shi-su-se-so. Ta-chi-tsu-te-to. Về cơ bản, đó là bảng chữ cái hiragana. Tôi cố gắng viết các ký tự một cách nắn nót nhất có thể lên đầu trang giấy, rồi đưa cho Myusel.

"Đây."

"...Hả?"

"Cứ coi nó như là một biểu tượng cho tình bạn của chúng ta đi. Ờ... Có lẽ nó hơi rẻ tiền cho việc đó, nhưng mà..."

"Cái gì? C-Cậu... đưa nó cho tôi sao?!" Cô ấy tròn xoe mắt.

"Đây là bảng chữ 'hiragana'. Nó là hệ thống chữ viết cơ bản nhất ở đất nước của tôi; tuy đơn giản, nhưng mọi thứ đều bắt đầu từ đây. Sau này tôi sẽ dạy cô cách phát âm chúng."

Rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Tôi giật lại tờ giấy và viết tên Myusel lên đó bằng hiragana.

"Đây là cách viết tên cô trong ngôn ngữ của tôi. Lát nữa cô có thể tìm các ký tự này trên bảng."

"...Master...!" cô thì thầm, giọng đầy cảm kích. Cô trân trọng tấm bảng hiragana của tôi như thể đó là một phần thưởng vô giá, phần thưởng đầu tiên mà cô nhận được trong đời.

Ban đầu tôi thấy chuyện này hơi ngớ ngẩn, nhưng rồi tôi nhanh chóng nghĩ lại. Nếu công nghệ in ấn chưa phát triển, thì sách vở và những thứ tương tự hẳn phần lớn đều là bản chép tay. Vì vậy, chúng nghiễm nhiên trở thành những tạo tác quý giá mà chỉ giới quý tộc và một số người giàu có mới sở hữu được. Huống hồ chi đây lại là một bảng chữ cái từ một thế giới hoàn toàn khác? Lại càng quý giá hơn.

Dù chỉ là một tờ giấy, nhưng chắc hẳn Myusel đã cảm thấy mình nhận được một thứ vô cùng tuyệt diệu.

Trong một lúc, cô chỉ đăm đăm nhìn vào bảng chữ—nhưng rồi dần dần, một nụ cười hạnh phúc bắt đầu rạng rỡ trên khuôn mặt cô. Niềm hạnh phúc của cô dường như không đến từ việc nhận được một vật phẩm giá trị, mà đến từ niềm vui giản đơn khi được nhận một món quà. Cô ôm tờ giấy vào ngực như thể đang ôm một báu vật. Và rồi, cô nói bằng một giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:

"C-Cảm ơn cậu rất nhiều."

Gò má cô ửng hồng, có lẽ vì phấn khích, và nụ cười trông thật e lệ.

Oa. Khoan đã nào, tôi có thể trở nên moe chết đi được vì cảnh này. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ cảm thấy moe đến thế trước một cô gái ba chiều. Cô ấy dễ thương quá đi mất, lồng ngực tôi như thắt lại...!

Khi tôi còn đang đứng đó, chìm trong cơn sóng moe dâng trào, Myusel khẽ "A!" lên một tiếng như thể vừa nghĩ ra điều gì.

"Hình như Brooke-san về rồi ạ."

"Vậy sao?"

Xem ra, đôi tai to của cô ấy không chỉ để làm cảnh. Tôi chẳng nghe thấy gì hết, vậy mà cô ấy đã nhận ra tiếng có người trở về.

"Tôi sẽ đưa Brooke-san vào."

"À, ừ, được thôi, nhờ cô." Tôi gật đầu. Myusel tất tả chạy ra khỏi phòng và—

"Ối."

Ngã dập mặt.

"Chà!" Cô ấy vừa có một cú ngã điếng người, nhưng còn chưa kịp để tôi hỏi thăm xem có sao không, cô ấy đã vội bật dậy, cúi đầu rối rít về phía tôi, rồi lại tất tả chạy đi.

Hừm. Cô ấy vụng về thật đấy. Mà lại là vụng về một cách hoàn toàn tự nhiên chứ không hề giả tạo. Cô ấy là nàng hầu gái sẽ chăm sóc cho tôi, nghĩa là ít nhất chừng nào còn sống trong căn nhà này, chúng tôi sẽ còn chạm mặt nhau dài dài. Hơn nữa, tôi còn là "chủ nhân" của cô ấy, nghĩa là không giống như đám bạn cùng lớp hay cậu bạn cũ, ít nhất cô ấy sẽ không chế nhạo tôi là một otaku, không coi thường tôi, hay đáp lại lời tỏ tình chân thành của tôi bằng một câu "Không đời nào" phũ phàng.

"Hê hê hê hê hê!"

Tôi biết là có gì đó không ổn lắm, ấy thế mà một nụ cười mãn nguyện vẫn cứ nở toe toét trên môi. Điều này có nghĩa là...

"Master?" Có tiếng gõ cửa. "Tôi đã đưa Brooke-san đến rồi ạ."

"Được, mời vào," tôi đáp, cố gắng giữ giọng thật tự nhiên.

Tôi tự hỏi không biết Brooke là người thế nào. Lại một người elf nữa chăng? Chẳng lẽ Đế quốc Thần thánh Eldant là một đất nước của loài elf?

Khoan, khoan đã. Đây là một thế giới khác. Tôi không thể mặc định rằng những điều hiển nhiên đối với tôi cũng sẽ là hiển nhiên đối với người ở đây. Tức là "Brooke" có thể là một mỹ nhân! Dù gì thì cái tên đó nghe cũng khá nam tính, nhưng đây là một thế giới khác mà, biết đâu ở đây người ta lại đặt tên Brooke cho những cô gái tuyệt đẹp của họ thì sao. Và nếu "Brooke" lại là họ thì sao, ai mà biết được? Hàng loạt suy nghĩ lướt qua đầu tôi khi cánh cửa mở ra.

"Xin thất lễ," một giọng nói vang lên. "Tôi là Brooke Darwin, người hầu của ngài. Tôi chủ yếu là một người làm vườn, nhưng ngài có thể tin tưởng giao cho tôi bất kỳ công việc tay chân nào." Lời tự giới thiệu đầy cung kính này phát ra từ một dáng người khổng lồ. Khoan đã... Dáng người?

Tôi cảm thấy máu như rút khỏi mặt, giống hệt như khi đến quá gần một con sói hay con hổ ở sở thú. Tôi cứ ngỡ mình đã chai sạn sau khi xem không biết bao nhiêu phim hoạt hình và tranh minh họa rồi, nên cảnh này đáng lẽ không làm tôi sợ hãi mới phải, nhưng khi tận mắt nhìn thấy một sinh vật như vậy ở cự ly gần—cảm nhận được nó thực sự khổng lồ ra sao, cái cách mà mọi đặc điểm của nó đều toát lên vẻ của một loài ăn thịt...

Đứng cạnh Myusel là một sinh vật cao ít nhất hai mét. Gã mặc một chiếc áo chẽn, vừa bẩn vừa rách nhiều chỗ, và chiếc quần cũng chẳng khá khẩm hơn.

Chừng đó thôi cũng đủ khiến tôi chết sững. Vấn đề thực sự là tuy sinh vật này có hình người, nhưng gã không phải là con người. Mặt, cổ, tay, và tất cả những phần da thịt tôi có thể thấy, cho đến tận bàn chân thò ra khỏi ống quần, đều được bao phủ bởi một lớp vảy màu xanh, và gã có một cái đầu hình tên lửa. Nói cách khác, y hệt một con rắn.

Ngay trước mặt tôi, gần đến mức gần như có thể phà hơi vào người, là một sinh vật thuộc loài mà người ta vẫn hay gọi là lizardman.

Chẳng cần phải nói đến những "quái vật khổng lồ" như Godzilla hay Gamera: một sinh vật hình rắn cao hai mét đã quá đủ để trông như thể gã có thể tóm lấy và xơi tái tôi. Thú thật, tôi cũng ngạc nhiên là mình vẫn chưa tè ra quần. Tôi chẳng xấu hổ gì khi thừa nhận rằng mình muốn co cẳng chạy đi càng nhanh càng tốt, nhưng người thằn lằn lại đang đứng chắn ngay giữa tôi và lối thoát duy nhất.

"Master?"

Myusel đang nhìn tôi với vẻ lạ lùng. Cô dường như không hề bận tâm trước sinh vật đang đứng cạnh mình.

"...Tôi quên mất." Đây là một thế giới khác. Những điều hiển nhiên với họ có thể không hiển nhiên với tôi, vậy nên tôi không nên ngạc nhiên, bất kể chuyện gì xảy ra. Một người làm vườn là lizardman ư? Không có gì đáng ngạc nhiên. Hoàn toàn bình thường. Chắc vậy?

"Xin kính chào ngài, Master." Người thằn lằn—Brooke—cúi người xuống để nhìn thẳng vào mắt tôi. Một chiếc lưỡi đỏ chẻ đôi liên tục thè ra thụt vào trong miệng gã, thêm một chi tiết nhỏ nữa khiến tôi rợn tóc gáy.

Đúng là gã rất đáng sợ, nhưng...

"R-Rất vui được gặp anh," tôi nói, bằng cách nào đó vẫn cố nặn ra một nụ cười.