Outbreak Company

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19408

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 869

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2018

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Tập 17 - Chương 1

Lời Từ Biệt Dài Lâu?

Tên tôi là Kanou Shinichi. Tôi từng là một nhân viên an ninh tại gia, nay đã trở thành Tổng Giám đốc của Công ty Giải trí Tổng hợp Amutech ở Thế giới Song song.

Đúng vậy, là thế giới song song đấy. Bạn biết mà: một isekai. Cái nơi mà thường thì bạn chẳng thể đến bằng ô tô, thuyền bè hay máy bay. (Dù có lời đồn rằng bị xe tải tông thì dễ đến đó lắm.)

Khi chính phủ Nhật Bản tình cờ phát hiện ra một thế giới song song kết nối với hòn đảo lớn nhất của Nhật, họ đã quyết định kiểm soát vùng đất hoang sơ này với hy vọng khai thác tài nguyên khoáng sản, sinh học, hoặc bất cứ thứ gì khác có thể vơ vét được. Vì là một thế giới khác, luật pháp quốc tế dường như không thể áp dụng — và trên thực tế, họ đã cẩn thận để đảm bảo không một quốc gia nào khác trên Trái Đất biết về nó. Nói cách khác, họ muốn chiếm trọn nơi bí ẩn này cho riêng mình.

Nhưng đời nào mọi chuyện lại đơn giản như thế. Cánh cổng kết nối thế giới này với “Biển cây” gần núi Phú Sĩ (một cánh cổng mà chúng tôi gọi là lỗ sâu siêu không gian) khá hẹp, nên vũ khí hạng nặng không qua lọt, và cũng không thể mang về một lượng lớn tài nguyên trong một lần. Hơn nữa, thế giới bên kia bao gồm các quốc gia có người sinh sống, với nền văn hóa và trình độ công nghệ rất khác biệt so với Nhật Bản. Chính phủ cảm thấy việc xâm lược quân sự sẽ rất rủi ro nếu chưa nắm rõ thực lực của đối phương.

Vậy nên, họ quyết định sẽ không xâm lược bằng quân sự. Thay vào đó, họ sẽ thử một cuộc xâm lược văn hóa. Lý lẽ của họ dường như là, nếu không thể khuất phục đối phương bằng vũ lực, thì hãy làm điều đó bằng tinh thần.

Họ đã thử đủ mọi cách, và khi quốc gia ở phía bên kia lỗ sâu khám phá ra “Cool Japan” — nói cách khác là văn hóa otaku — họ đã phát cuồng vì nó. (Có vẻ như, giải trí là thứ phát triển muộn màng nhất ở thế giới đó.)

Nhiều chuyện đã xảy ra sau đó, nhưng khi tôi phát hiện ra ý đồ thực sự của chính phủ, tôi đã chống lại. Các ông lớn hoảng sợ và cử một đội đặc nhiệm đến ám sát tôi, nhưng tôi đã trốn thoát được (chuyện dài lắm) và giờ tôi sống ở thế giới này với tư cách một nhà truyền giáo otaku. Không phải để khuất phục người dân địa phương bằng văn hóa, mà với hy vọng thúc đẩy một tình bạn bình đẳng giữa Nhật Bản và Đế quốc Thần thánh Eldant ở phía bên này lỗ sâu. Giờ tôi đã có một hệ thống riêng, và ngày ngày nhập khẩu các sản phẩm otaku từ Nhật Bản.

Tôi thấy công việc này thật mãn nguyện. Thật sự rất tuyệt vời. Ai mà ngờ được một gã otaku vô dụng, kẻ đã trở thành nhân viên an ninh tại gia sau khi bị cô bạn thuở nhỏ từ chối phũ phàng, lại có thể vận dụng sở thích và kiến thức của mình vào ngoại giao thực thụ? Công việc này làm tôi hứng thú, khiến tôi hạnh phúc, và tôi đã làm việc rất chăm chỉ. Tôi thích nghĩ rằng mình đã cố gắng hết sức.

Sự chăm chỉ đó đã mang lại cho tôi rất nhiều bạn bè và người quen ở đây. Đế quốc Thần thánh Eldant đã trở thành quê hương thứ hai của tôi, nơi tôi thuộc về. Hoặc ít nhất, tôi đã nghĩ như vậy.

Hơi thở tôi hóa thành sương trong không khí. Tôi ngước lên và thấy những bông tuyết đang lất phất rơi từ trên mây.

“Không đến… Mình biết mà.” Tôi thở dài, rời mắt khỏi khung cửa sổ mà mình đã đăm đắm nhìn ra, rồi ép mình ngồi lại vào ghế.

Tôi đang ở trên một chuyến tàu, loại tàu chạy ở vùng nông thôn trông như sắp bị ngừng hoạt động. Các toa tàu đã cũ kỹ rõ rệt, và có một mùi ẩm mốc như ở tiệm sách cũ hay thư viện. Chắc hẳn là do những tháng ngày dài phục vụ. Ai biết được chúng đã chở bao nhiêu người, cũng giống như tôi, phải rời khỏi nơi này với một sự miễn cưỡng tột cùng.

Tiếng chuông báo hiệu tàu sắp khởi hành vang lên, rồi các cánh cửa đồng loạt đóng lại. Tôi lại thở dài khi cảnh vật bên ngoài bắt đầu chậm rãi lướt qua cửa sổ.

Và rồi… tôi nghĩ mình đã nghe thấy gì đó. Ai đó đang khẽ gọi tên tôi.

Chỉ là mình tưởng tượng thôi. Chắc chắn là vậy. Chẳng có ai đến tiễn tôi cả. Làm sao có thể chứ? Tôi đang bỏ trốn mà. Nhìn từ một góc độ nào đó, có thể nói tôi đang ruồng bỏ nơi này. Phản bội lại tất cả những kỷ niệm mà tôi đã có ở đây…

“Myusel…” Cái tên bật ra khỏi môi tôi gần như trước cả khi tôi nhận ra mình đang nói gì.

Những ngày tháng ấy thật rực rỡ, tựa như một ảo ảnh. Nàng đã luôn ở bên cạnh tôi. Chỉ cần có nàng ở đó, mọi thứ trên đời dường như tỏa sáng hơn. Nhưng tôi chắc chắn rằng nàng—

“…chi…-sama…!”

“Hả?”

Tai tôi có lừa tôi không? Hay là do mặc cảm tội lỗi mà tôi nghe thấy ảo thanh?

Nhưng rồi tôi lại nghe thấy, một giọng nói trong trẻo giữa không khí mùa đông.

“Shinichi-sama!”

Không thể nhầm được. Suýt nữa thì vấp phải chiếc vali dưới chân, tôi vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế và lao ra cửa sổ. Tôi kéo toang cửa ra, một luồng không khí lạnh và tuyết táp vào mặt, nhưng tôi phấn khích đến nỗi chẳng còn để ý.

Đâu rồi? Đâu rồi?! Nàng ở đâu? Tôi háo hức nhìn quanh. Và rồi…

“Myusel!” Tôi tìm thấy nàng.

Con tàu đã rời khỏi sân ga, đang tăng tốc. Cảnh vật sắp nhòe đi, nhưng nàng vẫn ở đó. Chạy, chạy nhanh hết sức có thể, đuổi theo chuyến tàu mà tôi đang đi…

“Shinichi-sama! Shinichi-sama!”

Nhưng làm sao nàng có thể theo kịp con tàu đang tăng tốc quá lâu được. Nàng dường như nhỏ dần đi ngay khi tôi nhìn thấy. Gió rít quanh con tàu khiến việc nghe hay nói chuyện với nàng trở nên khó khăn. Nhưng tôi không quan tâm. Bằng một giọng lớn đến mức tưởng như xé rách cổ họng, tôi hét lên: “Myuseeellll!”

Myusel ngọt ngào của tôi. Myusel tốt bụng của tôi. Nàng đã đến. Nàng đã đến để tiễn tôi — tiễn chính tôi. Thậm chí có lẽ là để ngăn tôi lại. Chắc chắn, tôi nghĩ, một gã trai có thể được tha thứ vì cảm thấy si tình trước một phép màu như vậy. Dù dĩ nhiên, nàng đã quá muộn.

Tôi sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa. Sẽ như thể chúng tôi đã chết đối với nhau. Vậy nếu tôi liều mạng nhảy ra khỏi cửa sổ này, tôi còn gì để mất chứ…?

Tôi suy nghĩ về điều đó trong một giây dài. Thôi… Kế hoạch tồi.

Hai chúng tôi không thể ở bên nhau được nữa. Những ngày hè lấp lánh đã qua từ lâu, mùa thu ấm áp và xinh đẹp đã kết thúc, và giờ là mùa đông — mùa của sự chia ly. Thời gian không thể quay ngược, và hối tiếc cũng chẳng mang lại được gì. Dù chúng tôi có căm ghét đến đâu, khoảng cách giữa hai người sẽ không bao giờ thu hẹp lại, mà chỉ ngày một xa hơn.

Nhưng… Ôi, giá như…

Dù biết sự thật đó, tôi vẫn nghĩ…

“Shinichi-sama!” Myusel vẫn tiếp tục hét. Trông nàng như sắp vấp ngã. Thật kỳ diệu, tôi có thể nghe thấy giọng nàng rất rõ. “Tạm biệt… Bảo trọng nhé!” Có lẽ sự si mê của tôi đã khiến tôi tưởng tượng ra những giọt nước long lanh mà tôi ngỡ như thấy nơi khóe mắt nàng. Hoặc có lẽ… “Tạm biệt… Tạm biệt… Xin người… hãy nhớ đến em…”

“Làm sao ta có thể quên được?!” Tôi hét lại. Làm sao tôi có thể quên được chứ? Tôi sẽ luôn ghi nhớ. Tôi không thể nào quên Myusel được. Nhưng rồi…

“À, không. Cậu sẽ phải quên đi — nếu không thì phiền phức lắm,” ai đó nói từ phía sau tôi.

Tôi đã nghĩ mình là người duy nhất trên toa tàu. Và dù đáng lẽ tôi nên dùng khoảnh khắc này để khắc ghi hình ảnh cuối cùng của Myusel vào võng mạc, thay vào đó tôi lại quay lại, với một linh cảm cực kỳ tồi tệ.

Một người đàn ông mặc bộ vest xám đang đứng đó. Đôi mắt híp của ông ta khiến ông ta trông như lúc nào cũng mỉm cười, nhưng tôi nghi ngờ rằng việc thực sự mỉm cười là một điều ông ta chưa bao giờ làm trong đời. Ông ta đeo nụ cười như một chiếc mặt nạ, và nó không khiến ông ta chần chừ một giây nào khi làm những điều tàn nhẫn nhất.

“Matoba-san…”

“Chúng tôi cần cậu quên đi,” ông ta nói. “Tất cả.” Rồi ông ta giơ tay lên, giơ thứ gì đó đang cầm trong tay…

“Kh-Không, dừng lại!”

“E rằng tôi không thể.”

Ông ta vung thứ đó xuống phía tôi. Vì lý do nào đó, nó có dòng chữ 1.000.000 TẤN được viết bằng chữ lớn bên cạnh — một cây búa đủ lớn để lấy đi mạng sống của bạn, chứ đừng nói là ký ức.

Một khoảng lặng dài.

Một khoảng lặng dài hơn.

“Ừm… Shinichi-sama?” Tôi nghe thấy Myusel hỏi.

“Guh?!” Tôi thốt lên, giật mình trở về thực tại.

Aizz… Tôi đã nghĩ chuyện đó có thể đang xảy ra. Dường như tôi luôn có những giấc mơ hay ảo tưởng kỳ lạ như thế này.

Mà khoan, toàn bộ chuyện vừa rồi là sao vậy? Ga tàu nông thôn, lời từ biệt khi nàng chạy theo con tàu đang rời bến. Ý tôi là, có những thứ sáo rỗng và có những thứ cực kỳ sáo rỗng. Não của tôi không thể nghĩ ra thứ gì đó độc đáo hơn được sao? Được rồi, phải thừa nhận là, đoạn kết có hơi siêu thực.

“Ngài ổn chứ ạ?” Cô gái trẻ đang nhìn tôi chớp mắt hỏi. Nàng có đôi mắt to màu tím, đôi má tái nhợt điểm chút hồng. Mái tóc dài màu vàng lanh óng ả và đôi tai nhọn để lộ dòng máu Elf của nàng vẫn y như mọi khi — giống hệt như trong giấc mơ của tôi. Nàng cũng đang mặc bộ đồng phục hầu gái quen thuộc.

Myusel Fourant: hoạt bát, đáng yêu, nửa elf, hầu gái, và có một chút mong manh. Thêm vào đó, trên hết, nàng còn vụng về một cách duyên dáng, và nhiệt tình đúng kiểu. Cô hầu gái đáng yêu của tôi, moe như mọi khi.

“Ờ-ờ, ta ổn. Chỉ là một trong những, ờm, cơn phát bệnh của ta thôi.”

“Phát bệnh ạ? Ngài có cần thuốc không ạ?”

“Không sao đâu.” Tôi không nghĩ có loại thuốc nào chữa được cơn bộc phát của một otaku — và nếu có, có lẽ nó còn tệ hơn cả căn bệnh.

Tôi lắc đầu để xua đi những tàn dư cuối cùng của ảo ảnh, và nhìn quanh. Tôi đang ở một nơi rất quen thuộc: phòng ăn trong dinh thự tôi sống, cũng tức là trụ sở của Amutech. Ánh nắng ban mai đang chiếu qua cửa sổ, và cả không gian có vẻ thật sảng khoái. Vào một ngày bình thường, mọi người sẽ tụ tập quanh bàn, trò chuyện và thưởng thức bữa sáng tự làm của Myusel. Thực tế, đó chính xác là những gì chúng tôi đang làm chỉ một lúc trước.

Nhưng bây giờ, mọi thứ có cảm giác thật khác biệt.

“Cậu có ổn không vậy, Shinichi-kun?” Matoba-san hỏi. Ông ta chính là nguyên nhân của tất cả chuyện này. Ông ta cũng trông giống hệt như trong ảo ảnh của tôi. Dù không có cây búa.

Matoba Jinzaburou. Cục trưởng Cục Xúc tiến Giao lưu Văn hóa Viễn Đông — nói ngắn gọn, ông ta là bộ mặt của chính phủ Nhật Bản trong các tương tác với Đế quốc Eldant. Sếp của tôi ở Amutech, và là đầu mối liên lạc của chúng tôi với Nhật Bản. Dù tốt hay xấu, ông ta đã tỏ ra khá chủ động. Tôi nợ ông ta rất nhiều, nhưng thực tình mà nói, tôi chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn chắc chắn rằng mình có thể tin tưởng ông ta.

Khi Matoba-san đích thân đến dinh thự của chúng tôi, thường thì đó không phải là tin tốt… và lần này cũng không ngoại lệ. Trên thực tế, nó còn tệ hơn thế; ông ta đã ném ra một tin tức tồi tệ nhất có thể.

“Vậy, ờ, để tôi chắc chắn rằng mình đã hiểu đúng, Matoba-san.”

“Ừm. Dĩ nhiên rồi. Việc đảm bảo chúng ta đều hiểu rõ là rất quan trọng,” ông ta nói, gật đầu. Ông ta là một người khó đoán, với chiếc mặt nạ cười luôn thường trực trên mặt. Tuy nhiên, có phải tôi đang nhìn nhầm không, hay ông ta trông có vẻ hơi lo lắng? Tôi có phần ngạc nhiên khi biết ông ta cũng có khả năng đó.

“Khi ông nói rút lui, ý ông có phải là một tên cướp nhanh nhẹn không?”

“Đó là rút súng.”

“Được rồi, vậy nói về vĩnh viễn đi. Ý ông là…”

“Vĩnh viễn. Mãi mãi.”

“Ra vậy. Tức là, một bộ tứ các nhà lãnh đạo chính trị Argentina?”

“Đó là bốn vị Eva Perón.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy chúng ta đang nói về Mẫu Thử nghiệm, Mẫu Thử nghiệm, Mẫu Sản xuất hàng loạt đầu tiên—”

“Shinichi-kun.” Matoba-san thở dài. “Tôi hiểu là cậu không muốn chấp nhận, nhưng tôi cần cậu đối mặt với thực tế. Để tôi nhắc lại, và tôi hy vọng cậu sẽ lắng nghe kỹ: chính phủ Nhật Bản đã quyết định sẽ rút khỏi thế giới này vĩnh viễn. Chúng ta sẽ rời đi và không bao giờ trở lại. Sự việc đơn giản là như vậy.” Giọng ông ta hoàn toàn bình tĩnh, không chút biểu cảm. Vậy là tôi không nghe nhầm.

Rút lui vĩnh viễn. Không bao giờ trở lại. Điều đó có nghĩa là…

“Không… Nhưng…” Tôi nhìn quanh tìm kiếm một sự giúp đỡ nào đó. Một sự cứu rỗi nào đó.

Myusel và những người khác từ thế giới này nhìn tôi một cách trống rỗng. Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra Matoba-san đã tháo chiếc nhẫn phiên dịch của mình. Hầu hết mọi người ở đây không thể theo dõi một cuộc trò chuyện bằng tiếng Nhật. Myusel là một ngoại lệ; nàng thậm chí có thể đọc và viết một chút tiếng Nhật — nhưng quá nhiều từ khó hoặc nói quá nhanh sẽ khiến nàng khó theo kịp. Vì vậy, nếu hai người nói chuyện đều tháo nhẫn ma thuật ra, những người Nhật trong phòng gần như có thể có một cuộc trò chuyện riêng tư.

“Quyết định này thực sự đã được chốt hạ rồi sao?” Câu hỏi, được đưa ra với một sự bình tĩnh quyết đoán, đến từ một nữ quân nhân WAC đeo kính, Koganuma Minori-san. Cô ấy sống ở đây tại trụ sở Amutech cùng chúng tôi, với tư cách là vệ sĩ cho các nhân viên Nhật Bản của công ty. Cô thường tạo ấn tượng là một cô gái trẻ ngọt ngào, dễ chịu, và ngực khủng, nhưng thực tế cô cũng được đào tạo tất cả các loại hình chiến đấu, bao gồm cả cận chiến, và là một người chị gái đáng tin cậy nhất mà bạn có thể mong đợi.

Ờ, nếu bạn bỏ qua cơn lũ BL gần như là nguồn sống của cô ấy, thì đúng là vậy.

Dù sao đi nữa, cô ấy có vẻ ổn vào lúc này. Chắc chắn không bị chấn động bởi tin này như tôi.

“Đúng, đã chốt hạ và được phê duyệt. Đó là một quyết định của nội các. Sự tồn tại của thế giới này rõ ràng chưa được tiết lộ cho công chúng, và vấn đề này đòi hỏi sự khẩn cấp, nên đó là một cuộc họp nội các luân phiên.”

“Nội các luân phiên?” Tôi hỏi.

“Khi không có thời gian cho một cuộc họp, tổng thư ký nội các có thể đi gặp riêng từng thành viên để lấy chữ ký của họ. Ít nhất, đó là những gì tôi nghe được.” Lời giải thích đến từ Ayasaki Hikaru-san. Hikaru-san trông hệt như một cô gái rất xinh đẹp với mái tóc đen trong bộ váy Gothic-Lolita sành điệu — nhưng chỉ là trông giống thôi. Cậu ta thực ra là một người đàn ông. Một người mặc đồ giả nữ, nói thẳng ra là vậy. Cậu ta chỉ làm thế vì nghĩ rằng nó đẹp. Theo như tôi biết, cậu ta là trai thẳng.

Cô—hay đúng hơn là cậu—ban đầu được chính phủ Nhật Bản gửi đến đây để thay thế tôi, nhưng cuối cùng lại làm việc cùng tôi (chuyện dài lắm). Cậu ta có thể khá châm biếm khi muốn, nhưng cũng rất nhanh nhạy và am hiểu văn hóa otaku từ trong ra ngoài, vì vậy cậu ta là một nhân viên xuất sắc và rất phù hợp với công ty của chúng tôi.

“Vấn đề là, đây là quyết định của chính phủ. Sẽ không có cách nào thoát khỏi nó đâu,” Matoba-san nhắc lại, nhìn thẳng vào mắt tôi. Vậy là chính phủ Nhật Bản sẽ cắt đứt mọi quan hệ với Đế quốc Thần thánh Eldant, cấm người dân và tài sản của mình qua lại nữa, và đưa tất cả họ ra khỏi đây.

“Không—ờm—ý tôi là, đợi đã… Nhưng điều đó có nghĩa là…” Tôi hiểu về mặt lý trí, nhưng tôi vẫn gần như không thể nói thành lời.

“Chuyện này quá đột ngột,” Hikaru-san nói thay, nhấp một ngụm trà một cách tao nhã. “Lý do có thể là gì?” Cậu ta nhìn Matoba-san gần như với một cái lườm. Chà. Có lẽ tôi không phải là người duy nhất khó chịu? Khỉ thật. Hikaru-san tiếp tục: “Tôi biết nó có thể không nhiều trong kế hoạch chi tiêu ngoại giao của chính phủ, nhưng khoản đầu tư vào thế giới này cũng không phải là không có gì. Từ bỏ nó ngay bây giờ — ừm, sẽ thật lạ nếu không có một lý do chính đáng.”

Cậu ta chắc chắn đúng về điều đó. Không chỉ là tất cả manga, anime và game mà chúng tôi đã mua để mang vào thế giới này. Chính phủ Nhật Bản đã cung cấp vệ sĩ cho tôi và Hikaru-san, đã thực hiện tất cả các loại khảo sát về thế giới này, gửi hàng chục quân lính JSDF, và thậm chí còn xây dựng doanh trại đàng hoàng cho họ. Và hãy nói về vũ khí: súng trường Kiểu 89, xe bọc thép hạng nhẹ LAV, Panzerfaust 3 — chỉ riêng những thứ này đã phải có giá trị hàng trăm triệu yên. Cộng thêm việc họ đã thử đủ mọi cách tiếp cận ngoại giao trước khi tôi đến đây với tư cách là Tổng Giám đốc của Amutech, chúng ta phải nói về một khoản đầu tư hàng tỷ yên tổng cộng. Ít nhất là vậy. Phải thừa nhận, có lẽ điều đó không có vẻ quá lớn khi bạn nghe các bản tin thờ ơ nói về ngân sách quốc gia hàng nghìn tỷ yên. Nhưng dù sao đi nữa.

“Chỉ riêng Shinichi-san—” Hikaru-san liếc nhìn tôi—“đã đặt mua số lượng manga, Blu-ray, game, và đủ thứ một cách ngu ngốc. Thêm vào đó là tiêu tiền thuế của dân như nước vào các món đồ miễn phí nhưng có trả phí. Anh ta đang đốt những khoản tiền khổng lồ vào các figure phiên bản giới hạn, mỗi nhân vật ba cái, để ngắm, để sờ, hay để trao đổi hay bất cứ điều gì anh ta nói anh ta muốn làm với chúng…”

“Tôi không đốt tiền! Điều đó chỉ cho thấy sự tận tâm của tôi với tư cách một otaku thôi!” Tôi buột miệng, nhưng Hikaru-san, Matoba-san, và ngay cả Minori-san cũng chỉ lặng lẽ nhìn tôi với vẻ bực bội. Này, bạn phải chuẩn bị sẵn sàng, phòng trường hợp bất trắc chứ, đúng không? …Thôi, kệ đi.

Nhưng ngay cả như vậy, trang thiết bị, phương tiện và nhân sự của JSDF chắc chắn phải đắt hơn nhiều! Những món tôi mua chỉ là một giọt nước trong biển cả! Chắc chắn là vậy! Dù tôi thừa nhận tôi chưa bao giờ tổng kết chúng!

“Đừng nói với chúng tôi là… ngân sách đã cạn kiệt nhé?” Hikaru-san hỏi thẳng.

Khoan? Điều đó có thể đúng không? Tất cả chuyện này là do tôi đã mua quá nhiều thứ mà không suy nghĩ sao?! Như khi tôi mua những figure kích thước thật, giá hai triệu yên, ba cái một lúc?

Tôi nhìn Matoba-san, mắt tôi gần như lồi ra khỏi tròng, nhưng ông ta nói: “Không, dĩ nhiên là không. Lý do rất đơn giản: nơi này bị đánh giá là quá nguy hiểm.”

“Khoan đã… Nguy hiểm?” Minori-san nói, nhướng mày. Với tư cách là vệ sĩ của chúng tôi, tôi đoán cô ấy đặc biệt nhạy cảm với từ đó. Cũng như các từ “nam x nam”, “công”, “thụ”, “lên đỉnh”, “yêu nghiệt”, “switch”, (phần còn lại của danh sách bị bỏ qua)… Thực tế, có lẽ cô ấy hơi quá nhạy cảm với những từ đó. Nhưng dù sao đi nữa. “Ý ông là một loại nguy hiểm vật lý nào đó?” Minori-san hỏi.

“Vật lý… Ừm, tôi đoán có thể nói như vậy.” Matoba-san trông không chắc chắn lắm. Hôm nay ông ta hành động khác hẳn mọi khi. Tôi không nghĩ mình đã từng thấy ông ta ở thế yếu bao giờ. Ông ta nhìn từ tôi sang Minori-san rồi lại quay lại với vẻ lo ngại, cuối cùng nói: “Đã nảy sinh khả năng rằng nếu Nhật Bản tiếp tục tiếp xúc với nơi này, chính thế giới có thể bị hủy diệt.”

“Hả?! Điều đó nghĩa là sao?” tôi nói. Đột nhiên chúng ta lại nói về sự hủy diệt của thế giới? Cái quái gì thế này, manga à? Hay tệ hơn, là light novel? Sao, ma vương trong truyền thuyết đã được hồi sinh à? Hay một siêu vũ khí mất kiểm soát? Có lẽ cuộc chiến cuối cùng đã nổ ra? Hay người ngoài hành tinh đang tấn công? Hay có lẽ vi khuẩn từ phòng nghiên cứu của một quốc gia nào đó đã—

“Vậy ý ông là,” Hikaru-san nói với một nụ cười nhẹ, “chính phủ Nhật Bản phát hiện ra rằng thế giới này hoàn toàn không phải là một thế giới khác, mà là tương lai của thế giới chúng ta.”

Tôi hít một hơi. Tôi xấu hổ khi phải nói rằng tôi đã hoàn toàn quên mất điều đó. Ừm… có lẽ không phải là quên. Nhiều khả năng là tôi…

“Họ lo lắng về nghịch lý thời gian ư? Hay những rối loạn không-thời gian do nhân quả bị xáo trộn? Đó là loại nguy hiểm mà chính phủ đang quan ngại sao?”

“Vậy là cậu biết rồi à,” Matoba-san nói. Ông chớp mắt, như thể chính ông cũng ngạc nhiên khi nhận ra điều đó. Nghĩ lại thì, chúng tôi vẫn chưa kể cho Matoba-san nghe về toàn bộ chuyện “trượt thời gian”. Chúng tôi đã có những nghi ngờ sau khi bộ giáp bị cấm xuất hiện, nhưng đã cố tình không nghĩ về nó. Làm thế thì có ích gì đâu? Ít nhất, đó là những gì chúng tôi đã nghĩ. Nhưng sau tất cả những gì xảy ra ở Bahairam gần đây, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với sự thật.

“Chúng cháu đã nhận ra – hoặc ít nhất là có được bằng chứng cần thiết – khi đến Bahairam gần đây,” Minori-san giải thích. “Có một người máy sinh học, hay robot gì đó, đang ở trạng thái ngủ đông ở đó, và chúng cháu đã gặp một người nói rõ ràng rằng đây là tương lai của thế giới chúng ta.”

“Thật vậy sao…” Matoba-san nói. “Báo cáo của cô về chuyến đi này đâu?”

“Cháu đang viết đây, thưa ngài.” Minori-san nhún vai. Là một thành viên của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản, Minori-san báo cáo mọi hoạt động của mình cho Matoba-san – tức là cho chính phủ Nhật Bản. Nhưng với tất cả những điều gây sốc mà chúng tôi đã khám phá ở Bahairam, tôi đoán ngay cả Minori-san cũng vẫn đang cố gắng sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.

“Tuy nhiên,” cô nói thêm, “nói một cách chính xác, những gì chúng cháu biết được là thế giới này từng có các quốc gia tên là Mỹ và Trung Quốc, và ít nhất một số người ở đây từng nói tiếng Anh. Chúng cháu không có bằng chứng cụ thể nào cho thấy thế giới của chúng ta kết nối với thế giới này.” Cô dùng ngón trỏ đẩy gọng kính lên.

“Hửm?” Matoba-san nghiêng đầu hỏi. “Ý cô chính xác là gì?”

“Ý của chị ấy là!” Tôi xen vào. “Chị ấy muốn nói là…!” Tôi sợ rằng cuộc trò chuyện đang đi chệch hướng. Ý tôi là, tôi sợ chúng tôi sẽ mất cơ hội tạo ra một phản ứng kinh ngạc, giống như trong mấy bộ manga mà nhân vật hay hét lên 「Cậu nói cái gì?!」 hoặc 「Có thật không, ****?!」

“Tôi đã nghe những gì ngài nói—nhân loại sắp bị hủy diệt! Khoan, không phải…” tôi nói. Diễn vai M*R thế là đủ rồi. “Khụ, à thì… Theo người máy sinh học đó, hay dù cô ta là gì đi nữa, trong quá khứ của thế giới này có những thứ gọi là Mỹ, Trung Quốc và tiếng Anh. Một vài thứ được tìm thấy từ các di tích ở Bahairam, chúng có những ký tự chắc chắn là tiếng Anh.”

Tại sao người máy sinh học đó – tên cô ta là Theresa – lại có lý do gì để nói dối chúng tôi chứ? Tôi phải cho rằng cô ta đang nói sự thật. Bên cạnh đó, một số sự thật khác cũng củng cố cho câu chuyện của cô ta. Dù không có cái nào là bằng chứng xác thực tuyệt đối, nhưng chúng cũng không hề mâu thuẫn với nhau.

“Nhưng cháu đã nghĩ, chúng ta không nhất thiết phải cho rằng chỉ có một thế giới như vậy. Nếu có một thế giới khác, giống như thế giới này, tại sao lại không có thêm nhiều thế giới song song khác nữa? Ví dụ, một thế giới giống hệt của chúng ta ngoại trừ một vài chi tiết khác biệt tinh vi.”

“Hửm? Thế giới song song à?” Giọng Matoba-san nghe có vẻ gần như hứng thú.

“Ý cháu là, ví dụ như, một thế giới mà mọi thứ đều giống hệt, ngoại trừ việc ngài là con gái, Matoba-san. Hoặc tên ngài không phải là Jinzaburou, mà là Shinichirou hay gì đó…”

“Hoặc là một thế giới đảo ngược vai vế, nơi Shinichi-kun là nằm dưới còn Garius-san là nằm trên!”

“Đúng, chính xác! Khoan đã, thế giới đó không tồn tại đâu, tôi đảm bảo đấy!! Chẳng có tiêu chuẩn hay đảo ngược cái quái gì cả!” Tôi cố gắng lờ đi lời phát biểu vô bổ của cô nàng WAC (hủ nữ đến tận xương tủy) của chúng tôi. Tôi tiếp tục: “Đó là ý tưởng về những thế giới có thể tồn tại, đại diện cho những khả năng rẽ nhánh. Vô số thế giới cùng tồn tại ngay bên cạnh nhau. Sẽ không quá ngạc nhiên nếu có một thế giới có địa chính trị hoặc văn hóa gần như giống hệt thế giới của chúng ta, nhưng những chi tiết nhỏ lại khác biệt. Chuyện này xảy ra suốt trong các tác phẩm khoa học viễn tưởng mà. Họ thường mặc định ‘thế giới song song’ có nghĩa là những thế giới song song giống với thế giới của chúng ta…”

Nói một cách chính xác, thế giới song song chỉ có nghĩa là một thế giới tồn tại song song. Nó không nhất thiết phải trông giống như thế giới chúng ta đang sống. Vì vậy, tôi cho rằng ngay cả một “thế giới khác” như thế giới có Thánh Quốc Eldant này cũng có thể được coi là song song với thế giới có Nhật Bản.

“Ta hiểu rồi,” Matoba-san vừa vuốt cằm vừa khẽ gật đầu nói. “Vậy lịch sử của thế giới này mà các cậu tìm hiểu được không phải là tương lai chắc chắn của hành tinh chúng ta?”

“Đúng vậy. Ngay cả những danh từ riêng đó—Mỹ, Trung Quốc—chúng cháu cũng chỉ nghe thoáng qua. Có thể ai đó đã nói dối, hoặc chúng cháu đã nghe nhầm. Chúng cháu không có bất kỳ bằng chứng vật lý không thể chối cãi nào cho thấy thế giới này là tương lai của chúng ta. Chúng cháu chỉ—”

“E hèm, xin lỗi đã ngắt lời…” Matoba-san ngắt lời, trông có vẻ hơi áy náy. “Tạm gác lại mấy vấn đề song song gì đó sang một bên, chúng ta có nó. Bằng chứng vật lý, ý ta là vậy.”

“Cái gì?” Hikaru-san hỏi.

“Các cậu còn nhớ chúng ta đã lấy mẫu máu khi tất cả các cậu trở về Nhật Bản chứ, phải không?” Ừ, giờ ông ấy nhắc thì tôi mới nhớ. Nhưng thì sao chứ? “Chúng ta đã tiến hành thêm các xét nghiệm chi tiết hơn trên mẫu máu của Myusel-kun và Elvia-kun. Theo yêu cầu đặc biệt của chính phủ, các cậu biết đấy.”

“Rồi sao nữa ạ?” Tôi nói, liếc nhìn Myusel và Elvia.

“Cái rề?” Elvia chớp mắt hỏi. “Có chuyện dì của tui hở?” Cô ấy không thực sự có thể theo dõi một cuộc trò chuyện bằng tiếng Nhật mà không có người giúp, nhưng ít nhất cô ấy cũng nhận ra tên của mình.

Elvia Harneiman: vốn là một điệp viên từ nước láng giềng Bahairam, một cô gái người sói được cử đến để theo dõi chúng tôi—hay đúng hơn là Amutech và dinh thự của nó. Cô ấy cởi mở và vui vẻ, giống như một chú cún con to xác, và bây giờ cô ấy là họa sĩ thường trú của Amutech.

Dù sao đi nữa, như Matoba-san đã nói, Myusel và Elvia đã được xét nghiệm máu khi họ đến Nhật Bản, được cho là để sàng lọc bất kỳ bệnh truyền nhiễm nào. Đó là một việc hiển nhiên phải làm—bạn không muốn bất kỳ loại vi khuẩn lạ nào đi qua đường hầm siêu không gian hay bất cứ thứ gì tương tự. Nhưng nếu họ đã làm những xét nghiệm khác, những xét nghiệm mà họ không nói cho chúng tôi biết thì sao?

“Và cậu cũng từng nhận được một loại nước tăng lực để giúp hồi phục sức khỏe, phải không? Từ Brooke-kun,” Matoba-san nói.

“Hả? Ồ—À, vâng. Nó được làm từ đuôi của Cerise-san hay gì đó,” tôi nói, lần này nhìn sang cặp đôi lizardman của chúng tôi. Người làm vườn Brooke Darwin, và người hầu gái, vợ của anh ấy là Cerise. Elf và người sói trông rất giống con người, chỉ có một vài điểm khác biệt nhỏ—tai nhọn hoặc đuôi rậm—nhưng lizardman lại là một chuyện hoàn toàn khác. Nhìn thoáng qua, họ trông giống như những con thằn lằn biết đi. Brooke đặc biệt cao và vai rộng, nên anh ấy có thể khiến bạn sợ chết khiếp nếu chạm mặt trong một hành lang tối. Bạn gần như có thể tè ra quần vì sợ hãi. Tuy nhiên, bất chấp vẻ ngoài đáng sợ, Brooke lại rất siêng năng và tốt bụng.

Còn về loại nước tăng lực mà Matoba-san đã đề cập, người lizardman đã cắt phần đuôi của chính họ, rồi nướng và pha chế trong một hỗn hợp mật ong và nước có ga. Vị của nó kinh khủng; ý tôi là, thứ đó khó nuốt cực kỳ. Nhưng nó thực sự hiệu quả, cộng thêm việc nó được cho là có đặc tính chống lão hóa mạnh mẽ. Đối với một xã hội như Nhật Bản, đang phải đối mặt với dân số già hóa và chi phí y tế ngày càng tăng, một loại thuốc “suối nguồn tươi trẻ” có thể là một ngành kinh doanh cực kỳ béo bở.

“Ta nghi rằng họ đã nghĩ, nếu cơ thể của lizardman sở hữu những đặc tính như vậy, thì các á nhân khác thì sao?”

“Không đời nào… Ý ngài là họ đã nghĩ đến việc chế tạo thuốc từ elf và người sói sao?” Nghe sao mà có vẻ ghê rợn quá.

Matoba-san dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, vì ông lắc đầu với một vẻ khẩn trương. “Chúng ta không phải là những nhà bào chế thuốc thời trung cổ. Chúng ta sẽ không giết và tán họ ra thành bột. Chúng ta đã nghĩ đến một thứ gì đó giống như—gọi là gì nhỉ? Liệu pháp nhau thai? Người ta cho rằng phương pháp này có thể làm giảm các bệnh mãn tính và rối loạn tiền mãn kinh, thậm chí có thể điều trị ung thư. Tương tự như vậy, người ta muốn đánh giá những gì có thể làm được với các mô mới.”

“Dạ…”

Chà, tôi đoán lý do ban đầu Nhật Bản muốn can dự vào thế giới khác này một phần là để khám phá các nguồn tài nguyên sinh học chưa từng được biết đến. Ngày nay, điều đó bao gồm rất nhiều thứ vi mô như vi khuẩn hữu ích, vi sinh vật, và những thứ tương tự, nhưng nếu những sinh vật có quy mô lớn hơn có thể hữu ích, tôi chắc chắn họ sẽ không bỏ qua.

“Trong bất kỳ trường hợp nào,” Matoba-san nói. “Khi các mẫu máu của các cô gái được điều tra—chà, ta không hỏi về chi tiết khoa học; ta cũng sẽ không hiểu câu trả lời đâu. Nhưng rõ ràng vật liệu di truyền của họ là của con người, nhưng lại có dấu hiệu của sự biến đổi gen. Thực vậy, một số vị trí trong mã di truyền của họ cho thấy mối liên hệ chặt chẽ với nhân loại hiện đại.”

Mối liên hệ chặt chẽ ư? Cái gì, trong thông tin di truyền của họ? Điều đó có nghĩa là… “Đây có phải là cái mà anh đã đề cập không, Hikaru-san?”

“Tổ mẫu Mitochondria? Ừ, có lẽ là có liên quan đấy.” Anh gật đầu.

Tôi sẽ bỏ qua các chi tiết để giữ cho câu chuyện ngắn gọn, nhưng về cơ bản, bên trong mỗi tế bào người đều có các bào quan nhỏ gọi là ty thể. Nếu bạn kiểm tra DNA và nhiễm sắc thể Y bên trong chúng, bạn được cho là có thể truy ngược lại tổ tiên chung gần nhất của tất cả con người hiện đại. Bằng cách nghiên cứu DNA ty thể này, chúng ta đã phát hiện ra bằng chứng ủng hộ quan điểm rằng loài người xuất hiện ở đâu đó tại Châu Phi vài trăm nghìn năm trước.

Nói tóm lại, bằng cách kiểm tra thông tin trong gen của con người, chúng ta có thể nắm bắt được, ít nhất là ở một mức độ nào đó, cách loài người đã tiến hóa. Tôi thậm chí còn nghe nói rằng trong bụng mẹ, một phôi thai người trải qua toàn bộ quá trình tiến hóa, bắt đầu từ một sinh vật đơn bào và trở thành đa bào; từ một sinh vật giống cá đến một sinh vật lưỡng cư; sau đó trải qua một giai đoạn giống động vật trên cạn hơn trước khi cuối cùng trở thành cái mà chúng ta gọi là con người.

Nói cách khác, toàn bộ lịch sử tiến hóa của loài người được mã hóa trong DNA của chúng ta. Và rõ ràng, sau khi thực hiện các xét nghiệm tương tự trên mẫu máu của Myusel và Elvia, họ đã phát hiện ra thông tin di truyền khiến họ tin rằng hai cô gái chắc chắn là hậu duệ của con người hiện đại thế kỷ XXI. Và điều đó khiến mọi người đặt câu hỏi liệu thế giới khác này có thực sự là một thế giới khác hay không.

“Nhưng điều đó thực sự không loại trừ khả năng đây là một thế giới song song,” tôi nói.

“Tất nhiên, đó không phải là tất cả những gì chúng ta dựa vào,” Matoba-san đáp. Ông thở ra một hơi ngắn, rồi nói, “Lập luận về di truyền chỉ là một manh mối cho sự thật. Chúng ta còn thấy một số điều… bất thường khác nữa.”

“Ý ngài là?”

“E hèm…” Ông dừng lại một chút để sắp xếp suy nghĩ. “Shinichi-kun. Cậu thích bộ anime nào nhỉ?”

“À, có vài bộ ạ.” Thực ra là quá nhiều để đếm trên một bàn tay. Tôi có thể kể cả ngày lẫn đêm.

“Ta nghĩ nó có tựa là… Video Cho Thuê? Không, ờm…”

“Ồ! Rental☆Madoka? Có phải ngài đang nghĩ đến bộ đó không ạ?”

“À, đúng rồi, bộ đó.” Matoba-san giơ một ngón tay lên ra vẻ giáo sư. “Cậu có nhận ra rằng bộ anime đó đã ra mắt được ba năm rồi không?”

“Hả?” Tôi buột miệng nói. Madoka đã chiếu trên TV ngay trước khi tôi đến thế giới này. “Nhưng—hả? Ba năm? Cháu mới ở đây được khoảng một năm thôi mà…”

“Đúng vậy. Ở đây,” Matoba-san nói. “Và đồng hồ của Lực lượng Phòng vệ cho thấy đó là khoảng thời gian đã trôi qua. Đồng hồ ở đây có vẻ chính xác. Nhưng ở Nhật Bản, đã ba năm trôi qua.”

“Cái gì?! Nhưng thế thì vô lý quá!”

“Ta đã so sánh một số hồ sơ, và phát hiện ra rằng trong ba tháng qua—tức là ba tháng ở phía Eldant này—dòng chảy thời gian đã tăng tốc một cách đáng kể. Có một khoảng cách không thể nhầm lẫn giữa cách thời gian trôi ở Nhật Bản so với ở đây. Hơn nữa, chúng ta đã tiếp tục theo dõi cẩn thận sự tiến triển kể từ khi nhận thấy sự khác biệt này, và chúng ta đã phát hiện ra rằng có những… sự khác biệt trong sự khác biệt. Khoảng cách không ổn định.”

“............Khoan đã…”

“Ý ngài là, giống như hiệu ứng Urashima à?” Hikaru-san nghiêng đầu nói. Anh đang đề cập đến một khái niệm xuất hiện khá thường xuyên trong khoa học viễn tưởng—rằng khi một con tàu vũ trụ tiến gần đến tốc độ ánh sáng, thời gian sẽ chậm lại. Lý do chính xác tại sao lại liên quan đến thuyết tương đối và một số thứ khó nhằn khác, và cá nhân tôi cũng không thể giải thích được. Nó chỉ là một hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Ít nhất là về mặt lý thuyết.

Ví dụ, những người trên một con tàu vũ trụ di chuyển với tốc độ ánh sáng hoặc gần bằng tốc độ ánh sáng sẽ không già đi so với những người đang chờ họ trên Trái Đất. Bạn có thể có hai anh em sinh đôi giống hệt nhau, và nếu một người ở lại mặt đất trong khi người kia ở trên một con tàu vũ trụ di chuyển với tốc độ ánh sáng rồi quay trở lại, người em trên tàu vũ trụ vẫn sẽ trẻ trung, trong khi người anh ở Trái Đất sẽ là một ông già. Một lần nữa, đó chỉ là ý tưởng thôi. Nó được gọi là hiệu ứng Urashima theo câu chuyện dân gian Nhật Bản về Urashima Tarou, và đôi khi nó còn được biết đến với tên gọi “nghịch lý cặp song sinh” do cái sự việc kỳ lạ với cặp song sinh.

Dù sao thì.

“Ta không chắc lắm,” Matoba-san đáp. “Các nhà khoa học đáng kính của chúng ta đã nói rất nhiều về tình hình này, nhưng ta thú nhận là ta chẳng hiểu được bao nhiêu.” Ông giơ hai tay lên trong một cử chỉ đầu hàng. “Thực tế là, chúng ta đang đối phó với một ‘cái hố’ xuyên qua không gian và thời gian hàng ngàn, thậm chí hàng chục ngàn năm. Cá nhân ta sẽ không quá sốc dù nó có tạo ra những hiệu ứng kỳ lạ nào đi nữa. Chúng ta thậm chí còn không biết nguyên tắc tồn tại của thứ này.”

Ông ấy nói đúng về điều đó. Chúng tôi đã gọi lối đi này là đường hầm siêu không gian và giả vờ rằng điều đó có nghĩa là chúng tôi hiểu nó là gì, nhưng tất cả những gì chúng tôi đã làm là đặt cho nó một cái tên. Chúng tôi thực sự không biết gì về nó cả. Giống như cách chúng ta có thể sử dụng máy tính mà không biết chính xác nó được chế tạo như thế nào hoặc điều gì làm cho nó hoạt động, chúng tôi đã sử dụng đường hầm siêu không gian mà không thực sự biết chuyện gì đang xảy ra.

Matoba-san tiếp tục: “Khoảng cách vật lý mà đường hầm siêu không gian đại diện cũng đã được chứng minh là không ổn định. Trong một thời gian, nó đã giãn ra và co lại. Hãy xem xét một số kịch bản tồi tệ nhất. Giả sử thang máy đang di chuyển thì đường hầm giãn ra đến khoảng cách hàng chục nghìn cây số, mắc kẹt vật thể trong siêu không gian. Hoặc, một kịch bản trong đó khoảng cách giảm xuống bằng không, và hai thế giới của chúng ta va chạm. Một số người cho rằng một trong hai hoặc cả hai đều có thể xảy ra.”

Những người còn lại chúng tôi chỉ có thể nhìn ông, im lặng vì sốc.

“Nếu sự bất ổn này là do sự can thiệp lẫn nhau giữa quá khứ và tương lai, thì có một khả năng rõ rệt là sự can thiệp sâu hơn sẽ làm tình hình trở nên tồi tệ hơn. Hoặc ít nhất đó là những gì các cấp trên của ta phỏng đoán.”

Tôi chắc chắn rằng chính phủ Nhật Bản đã mời các nhà khoa học đến để điều tra và đưa ra kết luận này, nhưng vì tình huống này hoàn toàn chưa từng có tiền lệ, không ai biết chính xác phải làm gì. Nếu chúng tôi không muốn chỉ ngồi chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra, thì chúng tôi phải đi theo phỏng đoán tốt nhất của mình—làm những gì chúng tôi dự đoán sẽ là điều dễ dàng và an toàn nhất. Và bởi vì chúng tôi không thể làm gì với chính đường hầm siêu không gian, nên như Matoba-san đã nói, giảm thiểu sự giao thoa và can thiệp là giải pháp hợp lý. Và điều đó có nghĩa là…

“Rút quân vĩnh viễn khỏi thế giới này…”

Những lời đó phát ra từ chính miệng tôi, nhưng chúng vẫn nghe thật khó tin. Thật phi thực.

***

Khi tôi tỉnh giấc sau một giấc ngủ rất, rất dài, tôi thấy thế giới đã thay đổi, gần như không thể nhận ra. Tôi đã ngạc nhiên, chắc chắn rồi, nhưng điều đó không đủ để làm tôi lung lay, chứ đừng nói là đẩy tôi đến tuyệt vọng. Mẹ kiếp, tôi đã chết rồi mà. Thời gian bỏ tôi lại phía sau thì đã sao? Đó là việc của thời gian thôi.

Đúng vậy, tôi đã từng tồn tại. Với tư cách là một con người—một người lính tên là Theresa Bigelow. Nhưng bất cứ thứ gì từng mang cái tên đó giờ đã không còn nữa. Hay ít nhất, những phần vật chất đã không còn được sắp xếp theo hình dạng của một cơ thể trong một thời gian khá dài. Nếu đó là cách chúng ta định nghĩa cái chết, thì tôi đoán là tôi đã chết.

Con người đã học được cách kéo dài tuổi thọ thể chất, chắc chắn là vậy, nhưng không được bao nhiêu. Họ chưa bao giờ sống quá hai trăm tuổi. Bộ não có thể được chuyển sang một cơ thể vật lý mới được chuẩn bị bằng các tế bào không phân hóa được nuôi cấy, nhưng có một giới hạn sinh học về thời gian các tế bào thần kinh có thể tồn tại, vì vậy nó không hoàn toàn là sự sống vĩnh cửu. Dù tốt hay xấu, tất cả các cơ thể sống đều là một phần của vòng tuần hoàn vĩ đại. Chết là một phần của sự sống và tất cả những thứ tương tự. Bạn đã được sinh ra? Bạn sẽ chết thôi.

Nếu bạn vẫn muốn tiếp tục tồn tại vượt qua giới hạn của những mảng thịt của mình, thì theo định nghĩa, bạn đang từ bỏ việc trở thành một sinh vật sống. Giống như bạn đang nói với Thần Chết, “Ông không thể sa thải tôi, tôi nghỉ việc!”

Và đó là lựa chọn mà tôi đã đưa ra, ngày xửa ngày xưa.

Những tiến bộ trong thao tác di truyền và kỹ thuật sinh học đã cho phép tạo ra các loài sinh vật hoàn toàn mới bằng bàn tay con người, và với mỗi sinh vật mới, định nghĩa về sự sống, khái niệm về ý nghĩa của việc làm người, lại nhận thêm một cú đấm mới. Cứ cho là không phải ai cũng đồng tình về những giá trị đúng đắn, về quan điểm cần có đối với tất cả những thứ này, và đã có rất nhiều, à thì… tranh cãi.

Nói riêng về bản thân mình, tôi không có bất kỳ sự áy náy thực sự nào về việc rời khỏi Đội Sinh Vật Sống. Thân xác của tôi đã suýt chết hai lần trong các cuộc tấn công khủng bố khi tôi còn trong quân đội. Không phải ai cũng có trải nghiệm cận tử—tôi đã có hai lần. Chúng đã thuyết phục tôi rằng không có gì đang chờ đợi ở phía bên kia, và chúng cũng thuyết phục tôi rằng tôi không muốn cứ thế biến mất. Cogito, ergo sum, đúng chứ? Tôi sợ hãi việc tan biến vào hư vô.

Vì vậy, tôi đã ký một núi giấy tờ và họ đã nhét ý thức của tôi—linh hồn của tôi, nếu bạn muốn—vào một cơ thể nhân tạo, và tôi trở thành một người lính “bất tử”. Người ta nói rằng tôi vẫn được giữ nhân quyền của mình, nhưng sự thật là, tôi đã trở thành tài sản của quân đội. Tôi sẽ không bao giờ được giải ngũ, và tôi sẽ phải làm lính cho đến hết đời. Nhưng tôi không quan tâm. Thẳng thắn mà nói, đó là điều tôi muốn.

Tôi sinh ra trong cơ thể một người phụ nữ, đó là sự thật, nhưng tôi lại hiếu thắng hơn, máu chiến hơn rất nhiều người đàn ông xung quanh mình, và tôi không hề có hứng thú với một cuộc sống yên tĩnh, bình lặng. Quân đội dường như là con đường duy nhất dành cho tôi, và một khi đã ở đó, tôi không thể tưởng tượng được việc quay trở lại cuộc sống dân sự.

Vậy là tôi ở đó, và tôi nghĩ rằng mình sẽ ở đó cho đến khi quân đội quyết định không cần tôi nữa. Cho đến khi họ xóa tất cả dữ liệu cá nhân của tôi khỏi tất cả các máy chủ, tất cả các bản sao lưu, và vứt các mảnh của tôi cùng với đống rác còn lại. Một người lính mãi mãi.

Nhưng rồi…

“Không ngờ sau giấc ngủ dài tỉnh dậy lại chẳng còn quân đội nào cả,” tôi tự nhủ. Mẹ kiếp, toàn bộ hệ thống quốc gia tồn tại khi tôi bắt đầu ngủ giờ đã biến mất. Mỹ, Trung Quốc, Nga, Nhật Bản, Anh, Pháp, Ý, Ấn Độ, không còn dấu vết của bất kỳ nước nào. Chẳng còn dấu vết của bất cứ thứ gì. Sau khi tôi tỉnh dậy, tất cả đều là những cái tên mới.

“Được rồi.” Tôi đứng dậy và nhìn quanh. Rõ ràng, đã một thời gian dài trôi qua. Tôi đã bay một đoạn trên một BOU trên không — một trong những đơn vị “Dragoon” của chúng tôi — nhưng tôi không nghĩ đó là phương tiện thông minh nhất để đến đích. Sau khi vượt qua biên giới, tôi quyết định đi bộ quãng đường còn lại.

Cơ thể tôi có thể là nhân tạo, nhưng kích thước cũng tương đương một người bình thường, và tốc độ đi bộ cũng xấp xỉ như vậy. Vì thế, dù có thể đi mà không cần nghỉ ngơi hay ngủ, tốc độ di chuyển thực tế của tôi không nhanh hơn một người bình thường là bao. Tôi có thể chạy nhanh gấp nhiều lần một con người bằng xương bằng thịt, nhưng điều đó sẽ gây ra vấn đề về tản nhiệt, và tôi không nghĩ mình có thể duy trì tốc độ đó trong vài chục giờ.

“Khá chắc là gã đó phải ở đâu đó quanh đây...”

Tôi đang ở giữa một khu rừng. Một khu rừng rậm với những cây cổ thụ khổng lồ — đồng nghĩa với tầm nhìn kém. Tôi khá chắc mình đang đi đúng hướng, nhưng nhìn đâu cũng thấy cảnh vật y hệt nhau, nên không thể chắc chắn tuyệt đối. Vệ tinh GPS chưa bao giờ hoạt động trở lại đã đủ tệ rồi, đằng này địa hình khu vực lại hoàn toàn khác với dữ liệu địa lý của tôi, nên tôi chỉ có thể đoán mò đường đi mà thôi.

“...Ồ nào, xem chúng ta có gì ở đây? Mày làm gì ở đây thế, cô bé? Một mình thôi à?” Một khoảng lặng kéo dài. “Này, cô bé. Đừng có bơ tao như thế.”

“Hửm?” Chỉ đến khi chủ nhân của giọng nói nắm lấy tay tôi, tôi mới nhận ra gã đang nói chuyện với mình.

Tôi đã gần bốn mươi tuổi khi lần đầu tiên sở hữu cơ thể này. Khi đó, tôi chẳng giống một “cô bé” chút nào, và từ lúc nhận lấy cơ thể này cho đến khi ngủ thiếp đi là ba mươi năm nữa trong quân ngũ. Đôi khi người ta gọi tên tôi. Hầu hết họ gọi tôi bằng quân hàm. Chắc chắn chưa bao giờ có ai gọi tôi là “cô bé”.

“Hê, có chuyện gì thế cưng, một mình trong rừng à?”

Kẻ đang nắm tay tôi là một gã đàn ông mặc trang bị quân sự cũ kỹ — nói đúng hơn là một bộ giáp da. Ba gã đàn ông khác, ăn mặc tương tự, đứng sau lưng hắn. Tôi không nhận ra loại trang bị này, nhưng tôi quá quen với ánh mắt của chúng. Lũ du côn. Lũ côn đồ. Tôi đã thấy quá nhiều loại người như vậy khi thực hiện các nhiệm vụ “gìn giữ hòa bình” ở các quốc gia trên khắp thế giới. Chuyện này xảy ra như cơm bữa: một quốc gia nào đó sụp đổ và không còn quân đội, nhưng vũ khí thì đầy rẫy, và những kẻ khốn có được chúng bắt đầu lộng hành...

Chắc bây giờ mình cũng chẳng khác chúng là bao, tôi nghĩ. Có lẽ chúng là tàn dư từ một quân đội nào đó, hoặc ít nhất là những kẻ đào ngũ. Không có thủ lĩnh và không có nhiệm vụ, chúng chuyển sang làm cướp. Chúng mang theo vũ khí thô sơ — kiếm và rìu. Gỉ sét và cong vênh, nhưng đủ để đe dọa một cô gái trẻ không vũ trang.

“Này, lại đây,” một trong những gã khác nói.

“Phải đó, đến chào hỏi đi nào,” gã thứ ba dỗ ngọt.

Chúng không nói một ngôn ngữ mà tôi biết — không phải tiếng Anh, tiếng Nhật hay tiếng Trung — nhưng ứng dụng dịch thuật của tôi đã thu thập đủ ngôn ngữ địa phương để tôi có thể hiểu được chúng.

“Ồ, các người muốn chơi với tôi à?” tôi hỏi thẳng. “Các người muốn chơi trò gì nào?”

“Dễ thôi,” mấy gã đàn ông nói, vẻ mặt gớm ghiếc. “Thứ gì đó hay ho và dùng đến tay chân. Bọn tao muốn vã mồ hôi một trận ra trò!”

“Đúng vậy, phải thật kịch tính! Hê hê hê!”

“Được thôi. Công bằng mà.” Tôi nở một nụ cười toe toét nhất, bước thẳng đến gã đàn ông phía trước và đặt tay lên thanh kiếm đeo bên hông hắn. Trước khi hắn kịp nói một lời, tôi đã tóm lấy bao kiếm bằng da... và chuyển cơ thể mình sang chế độ chiến đấu, gỡ bỏ giới hạn năng lượng trong các cơ nhân tạo. Một tiếng “rắc” vang lên khi tôi bẻ ngược thanh kiếm, cả vỏ lẫn ruột.

Mấy gã đàn ông nhìn tôi, chết lặng.

“Được rồi, các quý ông. Hãy chơi nào. Dùng tay chân, đúng không? Kịch tính?” Tôi mỉm cười ngọt ngào khi chúng bắt đầu lùi lại.

Tôi túm lấy cổ áo gã đầu tiên. “Mày nghĩ mày đi đâu đấy, thằng khốn?” Thứ tiếp theo hắn nhìn thấy là mặt đất, ngay trước khoảnh khắc mặt hắn đập vào đó.

---

“Rời khỏi nơi này? Ý ngài là... ra đi ư?”

Chúng tôi đang ở trong một phòng khánh tiết tại Lâu đài Eldant. Người vừa thốt ra những lời này, với gương mặt đanh lại, là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc bạc và đôi mắt màu ngọc lục bảo. Phía trên gương mặt thanh tú, đáng yêu của cô là một chiếc vương miện lộng lẫy, đậm chất thiếu nữ. Có thể nói nó hơi quá phô trương, nhưng cô đội nó một cách tự nhiên như không, có lẽ nhờ được sinh ra và nuôi dưỡng trong một gia đình hoàng tộc — hay đúng hơn, tôi nên nói là hoàng đế gia.

Cô là người thống trị tối cao của Thánh Đế quốc Eldant. Một vị quân chủ mười bảy tuổi đáng yêu. Bệ hạ, Nữ hoàng Petralka an Eldant Đệ Tam.

Chúng tôi đã cử người đến trường để thông báo cho mọi người rằng các lớp học hôm nay sẽ bị hủy, trong khi bản thân chúng tôi thì đến lâu đài báo cáo với Petralka. Mặc dù yêu cầu của chúng tôi đột ngột và không có lịch hẹn trước, chúng tôi không gặp vấn đề gì khi được tiếp kiến cô trong một trong những phòng khánh tiết — căn phòng nhỏ hơn, dùng cho các cuộc trò chuyện tương đối riêng tư chỉ với một vài người.

Nhân tiện, “chúng tôi” ở đây bao gồm các thành viên của Amutech có mặt: tôi, Minori-san, Hikaru-san, và Matoba-san. Matoba-san trông không vui vẻ gì khi tôi nói rằng tôi muốn nói chuyện với phía Eldant, nhưng ông ta thừa nhận rằng sớm muộn gì họ cũng sẽ biết, và cuối cùng đã đồng ý. Tôi chắc rằng ông ta muốn đảm bảo tôi không nói điều gì không nên.

Và thế là chúng tôi ở đây.

“Ý ngài là... đây sẽ không phải là một chuyến trở về nhà tạm thời, Shinichi? Ngài sẽ rời đi và không bao giờ quay lại?”

Câu hỏi sắc bén không đến từ Petralka, mà từ chàng trai trẻ tuấn tú đứng cạnh ngai vàng, Garius en Cordobal. Mặc dù mới ngoài hai mươi, anh ta là đội trưởng đội cận vệ hoàng gia ở Eldant, và trên thực tế, là tổng chỉ huy quân đội. Nói cách khác, là một nhân vật tai to mặt lớn. Anh ta cũng là họ hàng của nữ hoàng — cụ thể là anh họ của cô.

Anh ta có mái tóc bạc lộng lẫy và đôi mắt màu ngọc bích hình hạnh nhân; khuôn mặt anh ta đẹp đến nỗi nếu mặc trang phục phù hợp, bạn có thể nhầm anh ta với một người phụ nữ. Thực sự là hiện thân của vẻ đẹp nam tính lý tưởng. Bạn sẽ nghĩ anh ta hẳn phải rất nổi tiếng với phụ nữ — điều này càng trớ trêu hơn khi bản thân anh ta, ừm, không hứng thú với người khác giới. Cứ nói là anh ta đã làm Minori-san rất, rất vui là được.

“Đây là một diễn biến hết sức đột ngột. Và quyết định này, phải nói rằng, có vẻ khá đơn phương.” Lời nhận xét này đến từ phía bên kia ngai vàng, từ một người đàn ông có ngoại hình toát lên vẻ một vị Thủ tướng. Ngoài ra, còn là một ông lão. Gầy gò, nhỏ bé, và với bộ râu trắng, lời nói của ông cũng nhẹ nhàng như hành động của ông. Không chỉ một lần tôi cảm thấy ấm áp sau khi nói chuyện với ông.

Tuy nhiên, ẩn sau những nếp nhăn đó là đôi mắt của ông — sắc bén và mạnh mẽ, không có chút mềm yếu nào của tuổi già. Bạn còn có thể mong đợi gì hơn từ một người đứng đầu chính quyền của cả một quốc gia chứ? Ông không phải là một ông già bình thường. Tên ông là Thủ tướng Zahar.

“Các vị không phải là bên duy nhất có liên quan ở đây. Bản thân chúng tôi đã đầu tư không ít thời gian, tiền bạc và công sức vào mối quan hệ này. Việc các vị cứ thế từ bỏ nó, và từ bỏ chúng tôi, chỉ bằng một cái vẫy tay và một lời ‘Tạm biệt’... Thật khó để chấp nhận ngay lập tức,” Zahar nói.

“Tin tôi đi, chúng tôi hoàn toàn hiểu quan điểm của ngài,” Matoba-san nói, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán — hoặc ít nhất là giả vờ làm thế. Ông ta lên tiếng trước khi tôi kịp nói gì bởi vì, thành thật mà nói, tôi không có khả năng giải thích những điều tế nhị của quyết định này. “Chuyện này liên quan đến một mối nguy hiểm cho cả hai thế giới của chúng ta — cả hai quốc gia của chúng ta.”

“Và chính xác thì điều đó có nghĩa là gì? Có lẽ, Matoba-dono, ngài có thể làm rõ,” Garius nói, nhíu mày.

“À...” Matoba-san nói, và lúc này ông ta nhìn tôi. Ông ta dường như nghĩ rằng Garius và nữ hoàng sẽ dễ chấp nhận mọi chuyện hơn nếu chúng đến từ tôi, người tương đối thân thiết với họ. Nhưng tôi lắc đầu. Để ông ta giải thích sẽ nhanh hơn. Bản thân tôi vẫn còn cảm thấy mông lung.

“Chà, ngài thấy đấy...” Matoba-san nói (chùi, chùi, chùi). Sau đó, kèm theo rất nhiều cử chỉ bồn chồn khó chịu, ông ta kể cho họ nghe gần như y hệt những gì ông ta đã nói với chúng tôi. Tôi không chắc người Eldant sẽ hiểu được bao nhiêu về những chuyện không-thời gian, nhưng họ lắng nghe một cách lặng lẽ và, có vẻ như, ít nhiều đã thông hiểu.

Đây có phải là cái mà Hikaru-san đã nói không nhỉ? Phải chăng tất cả manga, anime, game và tiểu thuyết từ Nhật Bản đã đưa những người này đến một trình độ mà những thứ như “sự hủy diệt của thế giới”, “không-thời gian”, và “nghịch lý thời gian” thực sự gần như có thể hiểu được đối với họ? Ngay cả khi chỉ là những khái niệm chung, không hiểu gì về vật lý đằng sau? (Chết tiệt, điều đó cũng chẳng làm họ khác gì tôi.)

“Ta hiểu rồi...” Garius cuối cùng cũng lên tiếng, gật đầu, tay chống cằm. Chẳng có gì khác biệt cả, nhưng cử chỉ đó trông hợp với anh ta đến mức gần như làm tôi tức giận. “Ta tin rằng mình đã hiểu, ít nhiều.”

“Chúng tôi cũng đã điều tra sự bất thường trong đường hầm siêu không gian,” Trưởng lão Zahar nói, gật đầu. Tôi đoán người Eldant đã biết về sự dao động khoảng cách giữa hai thế giới.

“Tuy nhiên,” Garius nói, “thẳng thắn mà nói, ta không chắc có thể tin tưởng các vị đến mức nào về mối nguy hiểm đối với quốc gia của chúng ta. Theo như ta hiểu, không ai có bằng chứng chắc chắn nào cho thấy sự bất ổn của đường hầm sẽ dẫn trực tiếp đến sự hủy diệt của thế giới. Có đúng không?”

“Chà, hừm, về mặt đó... đúng vậy,” Matoba-san nói.

Tôi khó có thể trách họ vì đã không ngay lập tức tin vào ý tưởng rằng thế giới của chúng ta có thể va chạm. Ngay cả tôi cũng không thể hình dung chính xác điều đó có nghĩa là gì. Sẽ dễ dàng hơn để tưởng tượng hai hành tinh đâm vào nhau. Ồ, nhưng tôi đoán trường hấp dẫn của chúng sẽ bắt đầu phá hủy các hành tinh trước khi chúng thực sự va chạm — tôi nghĩ mình đã nghe nói như vậy. Giới hạn Roche hay gì đó. Tôi không nhớ rõ lắm.

“Sự việc, hừm, là như vậy,” Matoba-san tiếp tục, “chúng tôi phải hành động trước khi, ờ, quá muộn... Trước khi điều gì đó không thể cứu vãn xảy ra...”

“Bệ hạ,” Trưởng lão Zahar nói, “ý kiến của người về vấn đề này thế nào?”

“Ý kiến của ta...” Petralka nói. Trông cô quá nhỏ bé và mong manh so với chiếc ngai vàng mà cô đang ngồi, ngai vàng của một đế quốc vĩ đại.

Nhân tiện, Petralka rất dễ đọc vị: cô ấy là một cô bé loli tsundere (ý tôi là loại trông rất trẻ con), nhưng nếu bạn lỡ miệng nói điều đó ra, bạn có thể mất đầu. Hoặc ít nhất là bị đấm một cú rất đau, như tôi đã từng bị. Nhưng bây giờ ai quan tâm đến chuyện đó chứ?

“Đường hầm siêu không gian này, nguyên lý tồn tại của nó — chúng ta không hiểu rõ. Vì vậy, chúng ta không đủ cơ sở để phán xét sự thật hay giả dối trong những lời khẳng định của Matoba.” Cô bắt chéo chân, rồi khoanh tay khi nói. “Có thể có một số nguy hiểm trong việc chấp nhận lời của chính phủ Ja-pan một cách không nghi ngờ. Nhưng đồng thời, nếu những kẻ đến đất nước chúng ta với âm mưu trục lợi bỗng nhiên quyết định co giò bỏ chạy, đó thực sự có thể là dấu hiệu của một mối nguy hiểm chưa từng có.”

“Một phân tích hết sức sâu sắc, Bệ hạ,” Garius nói.

Petralka nhắm mắt lại và tiếp tục. “Gạt câu hỏi về việc chấm dứt vĩnh viễn quan hệ sang một bên, nếu các vị muốn trở về nước, chúng ta không có lý do gì đặc biệt để ngăn cản.”

“Cái?” ai đó ngớ ngẩn thốt lên. Là tôi. Thật lòng... tôi đã không ngờ đến điều này. Petralka và tôi đã trở nên khá thân thiết. Thực ra, về cơ bản cô ấy đã yêu tôi, nếu các bạn cho phép tôi nói vậy. Yêu đến mức nó đã gây ra một số xung đột nghiêm trọng cách đây không lâu. Vì vậy, khi chúng tôi xuất hiện để nói rằng chúng tôi sẽ rời khỏi Thánh Đế quốc Eldant mãi mãi, tôi đã nghĩ cô ấy có thể sẽ tìm cớ, lý do để cố gắng ngăn tôi lại. Vì tôi, tôi đã nghĩ cô ấy có thể làm vậy.

Thay vào đó, cô ấy gần như nói: “Nếu anh muốn về nhà, thì cứ về. Tôi sẽ không ngăn cản.” (Lưu ý: diễn giải.)

“Ừm... Petralka?” tôi đánh bạo hỏi, có chút chấn động. Nhưng Petralka cố tình nhắm mắt và khoanh tay chân, chỉ nói: “Nếu những gì Matoba nói là sự thật, thì ngay cả dòng chảy thời gian ở Eldant và Ja-pan cũng không đồng bộ. Bất kể khi nào các vị định rút lui, tốt nhất hãy làm điều đó trước khi các vị không còn thời gian để về nhà.”

“Phải, nhưng...” Tôi im lặng; tôi không biết phải nói gì. Petralka đã đúng. Mọi điều cô ấy nói đều hoàn toàn hợp lý. Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ rằng cô ấy sẽ cứ thế... chấp nhận việc tôi rời đi như vậy. Ý tôi là, tôi không nghĩ cô ấy sẽ bám lấy tôi, khóc lóc và van nài, “Ôi, đừng đi!” Nhưng mà...

“Petralka...”

Cô vẫn không mở mắt, vẫn không bỏ khoanh tay hay duỗi chân ra — và vẫn không nói gì. Gương mặt đáng yêu của cô cố tỏ ra vô cảm. Tôi gần như có thể tin rằng cô ấy đang tức giận. Lẽ nào cô ấy...?

“Chúng tôi vô cùng biết ơn sự thấu hiểu sâu sắc và sự đồng ý nhân từ của Bệ hạ,” Matoba-san nói trước khi tôi kịp nghĩ ra điều gì. Ông ta cúi đầu một cách kính cẩn. “Tất cả đều chính xác như Bệ hạ đã nói. Và bây giờ khi chúng tôi đã có được sự thấu hiểu và chấp thuận của người, chúng tôi cần phải nhanh chóng chuẩn bị. Việc vận chuyển tài sản của chúng tôi sẽ bắt đầu ngay ngày mai. Việc vận chuyển nhân sự sẽ tiến hành sau đó một thời gian. Chậm nhất là năm ngày kể từ bây giờ.”

Năm ngày? Quá sớm.

Không có cách nào biết chính xác sẽ mất bao lâu để tất cả chúng tôi rời khỏi đây, nhưng với chưa đến một trăm người Nhật đang sống và làm việc tại Thánh Đế quốc Eldant, bao gồm cả tôi và bạn bè tôi, thật khó tin là sẽ mất đến từng đó thời gian để di chuyển tất cả chúng tôi. Trong vòng chưa đầy hai tuần nữa, tôi sẽ không còn ở đây. Rõ ràng, chính phủ Nhật Bản muốn cắt đứt quan hệ với Eldant càng sớm càng tốt; họ chỉ đang cho mình một chút thời gian dự phòng.

“Chúng ta đi thôi, Shinichi-kun,” Matoba-san nói, đứng dậy. Tôi vẫn đang quỳ, và ông ta chìa tay ra cho tôi. Từ khóe mắt, tôi có thể thấy Minori-san và Hikaru-san cũng đứng dậy, như thể muốn nói đã đến lúc phải đi. Không ai phản đối việc nói lời tạm biệt ngay tại đây và ngay lúc này, như thế này. Sững sờ và bối rối, tôi nhìn Petralka, Garius và Trưởng lão Zahar một lần nữa, nhưng...

“Chúng tôi sẽ sắp xếp một buổi tiễn biệt chính thức trong vòng một hoặc hai ngày tới,” Garius nói với chúng tôi. Thông điệp rất rõ ràng: không còn gì để nói nữa.

---

Ngay khi Shinichi và những người khác rời đi, một sự im lặng khó chịu bao trùm phòng khánh tiết. Tôi nhìn Bệ hạ một lần nữa. Trưởng lão Zahar cũng đã rời khỏi phòng để bắt đầu giải quyết các vấn đề thủ tục, và chỉ còn lại cô và tôi.

Bệ hạ ngồi trên ngai vàng, nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình, bất động như một con búp bê. Rõ ràng cô đã phải cực kỳ kiềm chế trong vài phút qua. Câu hỏi là, cô đang kiềm chế điều gì?

“Bệ hạ...” tôi bắt đầu, quỳ xuống bên cạnh cô, “vì không còn ai khác ở đây, thần mạn phép đề nghị rằng người không cần phải kiềm chế nữa.”

“Ai đang kiềm chế cái gì?” cô nói, lườm tôi.

“Vậy là người không hề kìm nén?”

“Tất nhiên là không.”

“Vậy xin Bệ hạ thứ lỗi cho thần. Thần đã tưởng rằng người đã ép mình không ngăn cản Shinichi và những người khác rời đi, mặc dù người rất mong muốn điều đó. Chắc hẳn thần đã nhầm.”

Ánh mắt Bệ hạ lại rơi xuống đầu gối, và cô thở dài một tiếng ngắn.

“Thật ra,” tôi nói, “thần đã lo ngay ngáy, sợ rằng người sẽ nổi cơn thịnh nộ rằng người không muốn như vậy và muốn Shinichi đừng đi.”

“Nếu việc nổi cơn thịnh nộ có thể khiến đường hầm siêu không gian trở lại bình thường, ta chắc chắn đã làm vậy. Ta đã đá chân, lăn lộn trên sàn, khóc lóc và gào thét. Giá như.” Cô vung tay chân khi nói, mô tả hành động giãy giụa. Nhưng thật yếu ớt. “Hoặc... Có lẽ nếu ta chưa bao giờ tự mình đến Ja-pan.”

Bệ hạ đã từng cùng Shinichi trong một chuyến đi về quê hương của anh ấy. Dường như đó là một trải nghiệm khá thú vị đối với cô; Trưởng lão Zahar và tôi đã phải nghe cô kể lại rất nhiều lần về khoảng thời gian ở đó.

“Nhưng chúng ta đã đi. Và chúng ta đã gặp Shougo, Sakiko và Shizuki.”

“À, vâng... Hừm...”

“Cha, mẹ và em gái của anh ấy.”

Bệ hạ đã ở nhà của gia đình Shinichi, và đã rất hòa hợp với họ. Cô luôn trông rất hạnh phúc khi nói về những khoảng thời gian đó. À, phải rồi. Shinichi có một gia đình của riêng mình. Điều đó đáng lẽ phải rõ ràng. Tuy nhiên, nếu họ chỉ là một khái niệm, những lời nói suông — nếu cô không tự mình gặp họ — sẽ rất dễ quên, hoặc có lẽ là phớt lờ, rằng họ là những con người sống, những người có thể cảm thấy vui và buồn. Sẽ dễ dàng hơn biết bao để tranh cãi, để khăng khăng rằng Shinichi nên từ bỏ cuộc sống cũ của mình và chọn đất nước của chúng ta.

“Nhưng ép Shinichi phải đưa ra lựa chọn đó — yêu cầu anh ấy không bao giờ gặp lại gia đình mình nữa ư? Chúng ta không thể làm điều đó. Hơn nữa, Shinichi là một tên ngốc lớn, và nếu chúng ta nổi cơn thịnh nộ đủ, anh ấy sẽ coi đó là lý do đủ để ở lại đây.”

“Bệ hạ...”

Cô có thể đã đúng. Người đàn ông này, Kanou Shinichi, có một lòng trắc ẩn rộng lớn; anh ta dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên. Tôi đồng ý với Bệ hạ rằng nếu cô đã chọn không che giấu cảm xúc của mình, mà đã khóc lóc và cầu xin, rất có thể Shinichi sẽ ở lại với chúng ta.

“Họ là gia đình của anh ấy. Anh ấy nên ở bên họ,” Bệ hạ thì thầm.

Còn tôi — tôi rất hiểu cảm giác của Bệ hạ. Mất cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, lý tưởng về gia đình còn nặng nề hơn đối với cô so với hầu hết mọi người. Với đủ áp lực, cô có thể cướp Shinichi khỏi gia đình anh — nhưng cô sẽ không muốn điều đó.

“Bệ hạ... Hừm, Petralka,” tôi nói, cố tình dùng một giọng điệu thân mật. Đầu Bệ hạ ngẩng phắt lên và cô nhìn tôi với vẻ hoàn toàn ngạc nhiên.

Trước khi Petralka lên ngôi — tức là trước khi cha mẹ chúng tôi giết nhau trong một cuộc tranh giành quyền lực — cô và tôi chỉ là họ hàng. Thực ra, chúng tôi đã giống như anh em ruột chỉ tình cờ có cha mẹ khác nhau. Do đó, giọng điệu chúng tôi nói chuyện với nhau đã thân thiết hơn nhiều so với bây giờ. Tôi gọi cô bằng tên, và cô thường nói tôi giống như một người anh trai của cô.

Sự thật là, đối với Petralka, tôi là con của kẻ đã giết cha mẹ nàng, còn nàng là con của kẻ đã giết cha mẹ tôi, vậy nên khi chúng tôi chấp nhận vị trí hiện tại của mình, chúng tôi đã chủ tâm chọn cách quên đi sự thân thiết ngày xưa; chúng tôi vẫn giữ thái độ trang trọng cần mẫn ngay cả khi chỉ có hai người. Cả hai chúng tôi đều đồng ý đó là điều đúng đắn nên làm. Mối quan hệ chuẩn mực giữa những người mang dòng dõi hoàng tộc của đế quốc. Và quả thực, tôi vẫn cảm thấy như vậy. Petralka là quân chủ của tôi, còn tôi là thần dân của nàng. Cho đến tận cùng. Giữa chúng tôi không có mối liên kết nào khác. Tuy nhiên...

「Thần thấy Người đã trở thành một thiếu nữ đoan trang rồi,」 tôi nói với một nụ cười nửa miệng. 「Người đã lớn đến mức thần gần như không nhận ra. Có lẽ Shinichi và bạn cậu ấy đã góp phần vào chuyện này.」 Dù người ta có nói gì đi nữa, không thể phủ nhận rằng cuộc gặp gỡ với Shinichi và những người khác đã góp phần to lớn vào sự trưởng thành của Bệ hạ. Nàng đã học được rất nhiều từ họ—và ý tôi không chỉ đơn thuần là về văn hóa otaku hay tiếng Nhật. 「Nhưng không cần phải vội vã lao vào thế giới người lớn đâu. Thần dám nói rằng điều đó khiến thần cảm thấy có chút cô đơn.」

「Garius...」

「Người không sai khi để Shinichi trở về Nhật Bản. Nhưng nếu trong thâm tâm Người không thể chấp nhận được, thì điều đó sẽ ám ảnh Người mãi.」 Tôi biết rõ cảm giác này: đó là những gì tôi đã cảm thấy sau thời gian du học ở Zwelberich. 「Mối nguy hiểm là nó có thể gặm nhấm trái tim và tâm trí Người theo những cách không thể lường trước. Vì vậy, nếu chúng ta phải nói lời tạm biệt với họ, ít nhất hãy làm theo cách mà chính Người có thể chấp nhận.」

Sau một khoảng lặng rất dài, Petralka cúi đầu xuống và nói, 「Đúng vậy, khanh nói phải.」

Và rồi, lần đầu tiên sau không biết bao nhiêu năm, tôi vươn tay ra và đặt lên đầu nàng một cách an ủi, chính cái đầu đang đội vương miện của nữ hoàng.

Không gian trên cỗ xe ngựa trên đường về nhà nặng trĩu một sự im lặng. Chỉ có Minori-san, Hikaru-san và tôi ở đó; chúng tôi đã chia tay Matoba-san ở cổng thành.

Tôi chìm sâu vào dòng suy nghĩ. Tôi không tài nào gạt bỏ được vẻ mặt của Petralka lúc đó. Chắc là cuối cùng tôi cũng khiến nàng chán ghét đến tận cổ rồi. Chết tiệt, ý tôi là, tôi đâu phải nhân vật chính trong một cái gal game hay gì đó. Tôi chẳng hề mong đợi cái kịch bản "harem" sẽ thành công, ấy thế mà tôi vẫn cứ thân thiết với cả ba cô gái khác nhau mà chẳng chọn lấy một ai. Giờ nếu một trong số họ quyết định ghét tôi và cắt đứt quan hệ thì tôi cũng khó mà phàn nàn được.

Ấy vậy mà, mới hôm qua thôi, Petralka đâu có biểu hiện gì như thế. Điều gì đã thay đổi chứ?

Có thật là tất cả chỉ vì chính phủ Nhật Bản quyết định rút khỏi đây không? Cảm xúc của Petralka lại bị ảnh hưởng bởi chuyện đó đến vậy sao? Nhưng mà...

Ngay cả tôi cũng biết cái kiểu dằn vặt này của mình thật thảm hại.

「Xem chừng có người đang buồn vì Bệ hạ không níu kéo chúng ta kìa,」 Minori-san nói từ một bên của tôi.

「Đúng là một gã đàn ông kém cỏi mà chúng ta đang có ở đây,」 Hikaru-san nói từ phía bên kia.

Ừm, xin lỗi nhé? Đó có thật là điều mấy người nên nói ngay trước mặt người mình đang bàn tán không? Lại còn nói từ cả hai phía nữa chứ? Tôi tự nhận thức rõ mình thảm hại đến mức nào hơn bất kỳ ai rồi, nên có lẽ mấy người không cần phải xoáy sâu vào nó như vậy đâu. Khoan đã, đây—đây có phải là bắt nạt không? Họ đang bắt nạt tôi ư?! Chết tiệt! Chắc tôi phải quay về kiếp không bao giờ rời khỏi phòng mất thôi!

Tôi đoán chắc họ sẽ chẳng coi đó là một lời đe dọa.

「Được rồi, nghe này, Shinichi-kun,」 Minori-san nói, giọng có vẻ hơi bực bội. 「Cậu định làm gì với chuyện này?」

「Hả? Tôi á?」 Tôi định làm gì với chuyện gì cơ?

Trong lúc tôi còn đang hoàn toàn bối rối trước câu hỏi này, Hikaru-san thở dài một cách đầy kịch tính và nói, 「Chắc là không thể mong đợi một tên otaku có chút chủ động nào rồi.」

「Cái gì? Khoan đã... Cái gì? Chúng ta đang nói về chuyện gì vậy?!」

「Chúng tôi đang hỏi,」 Hikaru-san nói, nhìn tôi chằm chằm, 「cậu sẽ quay về hay ở lại đây?」

「Hả? Nhưng mà chuyện đó...」

「Nếu cậu thật sự muốn, tôi nghĩ cậu có thể làm được,」 Hikaru-san nói trước khi tôi kịp nói hết câu. Tôi nhìn sang Minori-san, nhưng cô vệ sĩ WAC của chúng tôi chỉ im lặng mỉm cười. Thậm chí không gật đầu, nhún vai, hay làm gì cả. Tôi đoán với tư cách là một thành viên của lực lượng vũ trang, cô ấy không thể nào nói thẳng ra là tôi có thể ở lại—nhưng cô ấy cũng sẽ không phản đối Hikaru-san.

「Thật sự là hơi muộn để lo lắng về mối quan hệ nhân quả rồi,」 Hikaru-san nói. 「Chúng ta đã làm mọi thứ rối tung lên cả rồi. Không thể quay ngược thời gian được nữa, có thể nói là vậy. Và tôi thực sự nghi ngờ việc một mình cậu ở lại đây sẽ tạo ra khác biệt gì lớn đâu, Shinichi-san.」

「Chà...」

Có lẽ cậu ta nói đúng. Vấn đề hiện tại là sự bất ổn liên tục trong đường hầm siêu không gian và sự lệch pha thời gian ngày càng tăng giữa hai thế giới. Họ muốn loại bỏ bất cứ thứ gì có thể gây ra bất ổn hơn nữa, chứ không phải hoàn tác lại tất cả những can thiệp đã xảy ra.

「Cậu phải tự mình quyết định,」 Hikaru-san nói với một nụ cười. 「Cậu có thể trở về Nhật Bản, quê hương của cậu, hoặc cậu có thể ở lại Đế quốc Thần thánh Eldant với tư cách... tạm gọi là một thường trú nhân. Tôi cho rằng chính phủ Nhật Bản sẽ không để cậu đi mà không tranh cãi một chút, nhưng dựa trên những gì tôi nghe về cách hành xử của họ, tôi không nghĩ họ có thể làm gì quyết liệt đâu. Nếu cậu khăng khăng muốn ở lại đây, tôi không nghĩ họ sẽ ép buộc.」

Sự thật là trước khi Hikaru-san đến đây, chính phủ Nhật Bản đã cố gắng giết tôi, hoặc cưỡng chế hồi hương—nhưng họ đã không làm được. Vì vậy, họ biết chuyện gì có thể xảy ra nếu tôi thực sự muốn chống cự. Xét đến việc họ muốn rút khỏi đây càng nhanh càng tốt và ít ồn ào nhất có thể, nếu tôi cứ cù nhầy ở lại, có lẽ họ sẽ không ép buộc tôi—ít nhất là Lực lượng Phòng vệ sẽ không—vì nể mặt phía Eldant.

「Và nếu họ cố dùng vũ lực, cậu chỉ cần nhờ Garius-san và Bệ hạ giúp đỡ. Đâu phải cậu phải trốn chui trốn lủi mãi mãi hay gì. Chỉ cần tránh mặt cho đến khi quân Nhật rút hết khỏi đây là được.」

「Nhưng Petralka, nàng ấy...」 Nếu nàng đã thực sự chán ghét tôi, có thể nàng sẽ không bảo vệ tôi ngay cả khi tôi nói tôi sẽ ở lại. Và tôi không trông mong mình có thể trụ được bao lâu một mình chống lại những người lính chuyên nghiệp (khụ, lực lượng tự vệ). Ngay cả với phép thuật tôi học được ở đây, tôi cũng đâu phải là một chuyên gia chiến đấu.

「Ôi trời ơi, cậu có thể ngốc đến mức nào nữa vậy?」 Hikaru-san nhăn mặt nói. Tôi có thể thấy cậu ta đang bực mình, chỉ là không hiểu tại sao. 「Bệ hạ không cố níu kéo cậu là vì nàng quan tâm đến cậu. Nàng yêu cậu say đắm, rồi chúng ta đột nhiên xuất hiện và nói rằng cậu sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa? Cái gì, cậu nghĩ chuyện đó sẽ không làm nàng bận tâm à?」

Ờ... Yêu say đắm? Chỉ nghe những từ đó thôi cũng đủ khiến tôi đỏ bừng mặt rồi.

「Nhưng chẳng phải nàng vừa bảo chúng ta cứ về nhà nếu muốn sao? Garius-san cũng chẳng nói gì nhiều. Tôi chỉ cho rằng họ đã chán ghét tôi rồi...」

「Cậu có bộ nhớ hoạt động không vậy?!」 Hikaru-san gắt lên, có vẻ ngày càng bực bội. Ờ, cậu ta đang nói về cái gì vậy? Bộ nhớ hoạt động?

「Chính cậu là người đã nói rằng Bệ hạ rất nhạy cảm với những chuyện về gia đình và cha mẹ, đúng không?」

「Ồ...」

Ừ, hình như tôi có nói vậy. Khoan đã... Có nghĩa là nàng đang cố không chia cắt tôi với gia đình sao? Nàng cố tình đẩy tôi ra xa để tôi không phải phân vân về chuyện đó ư? Ý tôi là, điều đó cũng hợp lý...

「Cậu đúng là đồ ngốc nhất trần đời... Ý tôi là, cậu có cái kiểu tự ti một cách kỳ quặc,」 Hikaru-san nói với một tiếng thở dài đầy kịch tính khác.

「Thôi nào, đó mới là điểm thú vị của cậu ấy chứ,」 Minori-san nói. 「Nhưng Shinichi-kun này? Tạm gác câu hỏi liệu cậu có thực sự ở lại đây được hay không sang một bên, cậu hiểu rằng Bệ hạ đã muốn giữ cậu lại, đúng không?」

「Chà... Ý tôi là... Giờ thì tôi đoán là tôi hiểu rồi.」

Họ nói đúng. Thậm chí không cần phải nghĩ đó là chuyện yêu đương. Nếu bạn nghe tin một người bạn rất thân của mình sắp đi xa và bạn sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa, bạn có muốn níu kéo họ không? Tôi chắc chắn coi Petralka là một người bạn, và tôi khá chắc rằng nàng cũng cảm thấy như vậy về tôi.

「Nhưng như vậy có nghĩa là để người khác đưa ra quyết định thay cậu. Dù là ở lại hay ra đi,」 Minori-san nói.

「Hả? Ồ... Phải rồi.」

Nếu Petralka cầu xin tôi ở lại thì sao? Nếu nàng nói rằng nàng ghét ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa? Khi đó, tôi gần như không có lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại đây—và nếu tôi không muốn thì sao? Như Minori-san và Hikaru-san đã nói, điều đó có nghĩa là để người khác chịu trách nhiệm cho quyết định mà lẽ ra phải là của tôi.

Tôi ghét ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Petralka nữa. Điều đó làm tôi sợ hãi.

Tôi ghét ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Myusel nữa. Điều đó làm tôi sợ hãi.

Tôi ghét ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Elvia nữa (v.v.)

Và không chỉ có họ. Có rất nhiều người trong thế giới này mà tôi đã trở nên thân thiết. Brooke và gia đình ông ấy; những học sinh ở trường tôi như Loek, Romilda và Eduardo; Garius và Zahar-san; người lùn Lauron; Amatena, Clara. Bị người bạn thời thơ ấu từ chối đã khiến tôi sợ giao tiếp với mọi người, sợ bị cười nhạo, và nỗi sợ đó đã biến tôi thành một kẻ hikikomori... ấy thế mà ở thế giới này tôi đã kết bạn được.

Và bây giờ tôi sắp rời đi và không bao giờ gặp lại họ nữa sao? Điều đó đau đớn. Một nỗi đau mà tôi chưa bao giờ trải qua.

Từ góc độ đó, có vẻ như ở lại đây là lựa chọn duy nhất của tôi. Ấy thế mà... Nếu tôi ở lại đây...

Điều đó có nghĩa là phải nói lời tạm biệt với Nhật Bản, mãi mãi. Có lẽ cả gia đình tôi nữa—mẹ tôi, bố tôi và Shizuki. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.

Rồi còn tất cả những thứ từ Nhật Bản, những thứ otaku; có lẽ tôi cũng sẽ bị cắt đứt với chúng mãi mãi. Tôi sẽ không thể mua bất kỳ manga, game, anime, đĩa hay figure nào nữa. Tôi sẽ bị cắt đứt khỏi nguồn truyện phong phú đó, không bao giờ được thấy những nhân vật và câu chuyện mới nào có thể nảy sinh từ đó nữa. Và điều đó cũng đau đớn. Đau đớn lắm. Nó giống như bị bảo rằng bạn sẽ chết đói vậy. Phần otaku trong tôi sẽ khô héo đi. Và khi nó biến mất, thì còn lại gì? Tôi sẽ chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch ư?

Chà, có lẽ đã đến lúc từ bỏ việc làm một otaku, và bắt đầu một cuộc sống mới ở thế giới khác này...

Nhưng cuộc sống đó sẽ như thế nào chứ?

Hãy tạm gác những câu hỏi về gia đình và các yếu tố phức tạp khác sang một bên. Dù tốt dù xấu, tôi đã đến thế giới này với tư cách là một nhà truyền giáo otaku, một nguồn kiến thức otaku phong phú. Tôi đã được chấp nhận ở đây với vai trò đó. Petralka lần đầu chú ý đến tôi vì tôi là một otaku, Myusel tôn trọng tôi vì cùng lý do đó, và Elvia...

Vậy, nếu tôi không thể có thêm bất kỳ thứ gì liên quan đến otaku nữa thì sao? Nếu chỉ còn lại một mình tôi? Tôi có thể làm gì? Tôi sẽ có giá trị gì? Không có Amutech hỗ trợ, tôi chỉ là một cựu nhân viên an ninh tại gia. Không thông minh hơn hay mạnh mẽ hơn ai khác. Có lẽ còn kém hơn.

Chà, nói thật, tôi đã có cuộc đối thoại này với chính mình vào cái lần tôi cố gắng nổi loạn chống lại chính phủ Nhật Bản. Đáng lẽ nó đã được giải quyết xong rồi. Đáng lẽ là vậy. Nhưng lúc đó...

「Tôi...」

Tôi đang lo lắng về một điều gì đó, một điều mà tôi không thể diễn đạt thành lời ngay lúc này. Tôi muốn làm gì? Tôi nên làm gì? Vấn đề nảy sinh quá đột ngột và cấp bách đến nỗi tôi dường như không thể sắp xếp được suy nghĩ của mình.

Rồi tôi giật nảy mình khi cỗ xe ngựa đột ngột dừng lại. Tôi suýt nữa thì ngã nhào khỏi ghế—tất nhiên, những cỗ xe ngựa này không có dây an toàn—nhưng Minori-san đã túm lấy cổ áo tôi và bằng cách nào đó giữ tôi ngồi yên tại chỗ.

「Ch-Chuyện quái gì vậy?」

「Câu hỏi hay đấy.」 Minori-san ra hiệu cho tôi và Hikaru-san ngồi yên, trong khi cô ấy nửa đứng dậy và mở cửa sổ trượt thông với người đánh xe. 「Ngoài đó có ổn không?」

「Ơ, khụ, có người nhảy ra trước xe chúng ta,」 người đánh xe nói, giọng run rẩy. Tôi đoán chúng tôi suýt nữa thì đâm phải họ, và ông ấy đã phanh gấp để tránh. Ít nhất thì nghe có vẻ như không có chuyện gì khủng khiếp xảy ra...

「Này người kia! Xin lỗi nhé!」 Ai đó mà chúng tôi suýt đâm phải, rõ ràng là đang nói chuyện với người đánh xe của chúng tôi. Hơn nữa, tôi nghĩ mình nhận ra giọng nói của họ. 「Tôi đang tìm nhà của một người tên là Shinichi Kanou. Tôi nghĩ nó ở quanh đây. Ông có biết không?」

「Là—?」 Hikaru-san và tôi nhìn nhau.

「Cô gái ở Hang Rồng?」

Tôi vội mở cửa xe và thò đầu ra ngoài. Và ở đó là... 「Theresa-san?!」

「Hử? Shinichi! Shinichi Kanou! Đây là xe ngựa của cậu à? Chà, thế thì đỡ mất công quá!」 Cô ấy chào tôi bằng một nụ cười rạng rỡ. Dù giọng điệu có phần cộc lốc, cô ấy là một cô gái xinh đẹp lạ thường. Cô ấy khá cao, mặc một chiếc áo khoác lớn nào đó, nhưng nếu nhìn kỹ bạn có thể thấy cô ấy mặc một bộ đồ bó sát cơ thể và không đi giày.

Theresa Bigelow. Một con người nhân tạo từ cơ sở quân sự Bahairamanian—hay nói chính xác hơn, cơ sở mà Bahairam đã khai quật được. Và chính xác hơn nữa, cô ấy là một con người thực sự có nhân cách đã được sao chép vào một avatar—có thể gọi là một dạng cyborg.

Cô ấy cũng là người đã nói với chúng tôi rằng thế giới này chính là tương lai của chúng tôi.

「Nhưng cô đang làm gì ở đây?」 Tôi tưởng cô ấy sẽ ở lại Bahairam để bảo vệ di tích của nền văn minh cổ đại của mình.

「À, về chuyện đó.」 Theresa gãi má, trông có vẻ hơi lúng túng. 「Có chút vấn đề. Muốn hỏi cậu về nó.」

Tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng ngôn ngữ là một thực thể sống, luôn thay đổi theo vô số cách nhỏ nhặt. Những cách dùng ban đầu bị coi là sai dần dần được coi là đúng theo thời gian, trong khi những từ khác hoặc toàn bộ ngôn ngữ khác hoàn toàn không còn được sử dụng và biến mất. Bạn có thể không thấy những thay đổi hàng ngày, nhưng hãy so sánh ngôn ngữ bạn dùng bây giờ với ngôn ngữ của mười hay hai mươi năm trong tương lai—chưa kể đến một hoặc hai trăm năm—và đột nhiên chúng bắt đầu trông khá khác biệt.

Ví dụ, hãy lấy những bộ phim cổ trang luôn chiếu trên TV Nhật Bản. Chúng ta xem nhiều đến nỗi có cảm giác rằng vào thời Edo hay thời Chiến Quốc, họ nói chuyện gần giống như chúng ta—nhưng đó là một sai lầm. Nó gần giống như lồng tiếng cho một bộ phim phương Tây: một số người nói rằng nếu chúng ta nghe được người thời Edo thực sự nói chuyện như thế nào, nó sẽ nghe như tiếng lảm nhảm đối với chúng ta không khác gì một ngoại ngữ xa lạ.

Có rất nhiều câu chuyện, từ khoa học viễn tưởng mới nhất đến câu chuyện cổ tích Urashima Tarou của Nhật Bản, về những nhân vật đối mặt với thử thách bị ném vào tương lai vài thế kỷ. Khi bạn nghĩ về nó, nó còn hơn cả thử thách. Bạn có thể thậm chí không thể giao tiếp với những người ở thời đại mới của mình, và bạn sẽ phải lang thang khắp nơi mà không có một chút ý niệm nào về năm tháng hay thậm chí là ngày nào.

Nói tóm lại, khi bạn tỉnh dậy từ giấc ngủ đông lạnh, hoặc cổng thời gian, hoặc bất cứ thứ gì khác đưa bạn đến tương lai hàng trăm hoặc hàng nghìn năm, bạn sẽ phải đối mặt với một cơn đau đầu thực sự.

Đó chính xác là tình huống mà Theresa đang gặp phải bây giờ.

「Cậu đã kể cho tôi một chút về cách thế giới này vận hành ngày nay,」 cô ấy nói. Chúng tôi đang ngồi trong phòng khách của dinh thự của tôi. Theresa đang uống trà do Myusel pha và giải thích điều gì đã đưa cô ấy từ Bahairam đến đây. Minori-san và Hikaru-san ngồi cùng tôi lắng nghe. Sau khi mang trà, Myusel đã rời đi, nói rằng cô ấy phải làm bữa tối.

「Tôi đã niêm phong cơ sở đó và để nó hoạt động ở mức tối thiểu,」 Theresa nói. 「Và rồi tôi bắt đầu nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo. Đâm đầu vào ngõ cụt luôn.」

「Loại ngõ cụt nào?」

「Cậu biết tôi rồi đấy. Tôi là một người lính. Hơn thế nữa, tôi là một tài sản quân sự, không khác gì một khẩu súng trường hay một chiếc xe tăng.」

Dường như Theresa ban đầu là một phần của cơ quan hành chính giám sát các cơ sở quân sự khác nhau, nhưng khủng bố có động cơ chính trị đã khiến mỗi cơ sở cuối cùng phải được đặt vào chế độ ngủ. Ban đầu, người ta nói rằng đó chỉ là tạm thời—chúng được cho là sẽ được khởi động lại sau vài năm. Nhưng khi cô ấy mở mắt ra lần nữa, đó không phải là vài năm. Đó là vài thiên niên kỷ. Hoặc hơn.

「Tôi chỉ biết làm tốt một việc, đó là tuân theo mệnh lệnh. Giờ đây khi không còn quân đội nữa, tôi đoán điều đó có nghĩa là tôi phải tự quyết định mình phải làm gì. Nhưng tôi thực sự không chắc làm thế nào.」

「Ra vậy...」 Cô ấy nghe có vẻ kỳ lạ giống như một người về hưu đang cố gắng tìm cách để bận rộn nhiều năm sau khi nghỉ việc. Tôi nghĩ cô ấy chỉ cần, bạn biết đấy, chọn một việc gì đó và làm nó. Công bằng mà nói, nếu bạn thức dậy và phát hiện ra mình đã ngủ quên một cách kinh khủng và thế giới đã hoàn toàn thay đổi xung quanh mình, việc cảm thấy hơi lo lắng, hơi lạc lõng cũng là điều dễ hiểu.

「Nghe này, tôi phải chăm sóc cơ sở đó. Nếu tôi muốn biết mình phải hành xử như thế nào ở đây, tôi phải học một chút về thế giới ngày nay như thế nào... Nhưng không hề dễ dàng.」

Tôi hiểu rằng bằng cách phân tích ngôn ngữ xung quanh mình, cô ấy đã xoay sở để đạt được mức giao tiếp cơ bản với người dân của thời đại này, nhưng dường như cô ấy không cảm thấy mình tận dụng được tối đa những cuộc thảo luận này. Cô ấy nói nó giống như các từ không có cùng ý nghĩa đối với cô ấy và những người cô ấy nói chuyện. Như tôi đã nói, ngôn ngữ là một thực thể sống; bạn phải hiểu văn hóa và cách sử dụng đằng sau một từ nhất định, nếu không bạn có thể dùng nó với ý nghĩa hoàn toàn ngược lại so với cách nó thường được hiểu. Và nếu những người tham gia một cuộc trò chuyện không hiểu rằng họ đang nói chuyện với một người nói một ngôn ngữ xa lạ, mọi chuyện có thể trở nên rối rắm nhanh chóng.

Bên cạnh đó, vì Theresa đã cố tình chặn Hang Rồng để người dân Bahairam không thể tiếp cận nó, cô ấy không thể nào ra ngoài và bắt đầu trò chuyện với họ bây giờ được. Họ có thể sẽ coi cô ấy là kẻ thù, người đã đánh cắp Thủ đô thứ ba quý giá của họ. Chúc may mắn lấy được bất kỳ thông tin nào từ họ. Cô ấy sẽ may mắn lắm nếu họ không tấn công cô ấy ngay khi nhìn thấy cô ấy.

Điều đó, rõ ràng, đã khiến cô ấy nghĩ đến chúng tôi. Một nhóm người có chung một thứ gì đó ít nhất cũng giống như nhận thức chung từ thế giới mà cô ấy đến, ngay cả khi chúng tôi đến từ những khoảng thời gian hơi khác nhau.

「Vì vậy, tôi đã giao việc bảo trì và phòng thủ cơ sở cho các BOU và đi tìm cậu.」

「Tôi hiểu rồi...」 tôi nói. Tôi liếc nhìn Minori-san và Hikaru-san, rồi nhìn lại Theresa. 「Tôi thực sự xin lỗi. Tôi biết cô đã đi cả quãng đường dài đến đây và mọi thứ, nhưng tôi không chắc chúng tôi có thể giúp được gì nhiều cho cô đâu.」

「Hửm? Thế nghĩa là sao?」 Lông mày của Theresa nhíu lại. 「Một cô gái ngọt ngào, yếu đuối đến nhờ cậu giúp đỡ, mà cậu lại định lờ đi sao?」

「Ai ngọt ngào dễ bị tổn thương cơ?」 Hikaru-san càu nhàu. Anh ta biết quá rõ rằng avatar của Theresa là một đơn vị quân sự đặc chủng có khả năng hạ gục một người bình thường bằng tay không. Trên thực tế, có lẽ anh ta còn biết rõ hơn cả tôi và Minori-san, vì anh ta cũng từng sử dụng một avatar của riêng mình. Hơn nữa, dữ liệu nhân cách tạo nên Theresa — một người lính mà cô từng là — khó có thể được gọi là một “cô gái” trẻ tuổi. Dù vậy, tôi có cảm giác rằng việc bất cẩn chỉ ra điều đó sẽ không tốt cho cái mạng của tôi chút nào, nên tôi đành giữ im lặng.

「Nghe này, chúng tôi rất muốn giúp cô, thật sự đấy, nhưng hiện tại chúng tôi, ờ... chúng tôi đang ở trong một tình thế hơi kỳ cục. Bọn tôi kiểu như phải, ờ, rời khỏi thế giới này ngay lập tức.」 (Tôi sẽ không đề cập đến việc mình vẫn chưa thực sự quyết định sẽ ở lại hay ra đi.)

「Giải thích đi.」

「Ừm... Tôi giải thích được không?」 Tôi nói và liếc nhìn Minori-san và Hikaru-san. Họ gật đầu, thế là tôi bắt đầu tóm tắt cho Theresa về đường hầm siêu không gian, sự bất ổn của nó, và kế hoạch rút khỏi thế giới “khác” này để tránh mọi nguy hiểm liên quan. Theresa trông có vẻ hơi sốc, nhưng cô không hề ngắt lời tôi; thực tế, cô đã lắng nghe rất chăm chú.

Cuối cùng cô nói: 「Tôi hiểu rồi. Giờ thì mọi chuyện đều có lý cả.」 Cô gật đầu như thể thực sự nghĩ vậy.

「Cái gì? Chuyện gì có lý cơ?」

「Sau khi tôi đặt lò phản ứng vào chế độ ngủ, tôi đã xem kỹ nhật ký của các thiết bị ngoại vi. Năng lượng đang biến mất, nhưng không phải dưới bất kỳ hình thức nào mà tôi nhận ra,」 Theresa nói.

“Lò phản ứng” mà cô ấy đề cập đến chính là Lò phản ứng Hủy diệt. Đó là một cỗ máy tạo ra năng lượng tối thượng, sử dụng phản vật chất để tạo ra một lượng nhiệt khổng lồ. Nhờ ơn lũ người Bahairam táy máy với nó, nó đã vượt khỏi tầm kiểm soát và đe dọa cho nổ tung cả lục địa, nhưng tôi đã kịp thời điều chỉnh nó giảm xuống. Tôi không hoàn toàn ngăn chặn nó — về mặt vật lý, không thể nào khiến nó dừng lại hoàn toàn. Nhưng tôi đã có thể đặt nó ở mức tạo ra năng lượng thấp nhất.

「Biến mất ư?」 Tôi hỏi. 「Tôi tưởng năng lượng dư thừa đã được giải phóng qua các trận động đất chứ.」 Đã có vài trận động đất nghiêm trọng, không chỉ ở Bahairam mà còn ở cả Eldant này. Động đất thì — à thì, tôi sẽ không nói đó là chuyện thường ngày đối với người Nhật, nhưng chắc chắn là thứ bạn sẽ quen dần nếu sống ở đó. Tuy nhiên, ở đây, cảm giác mặt đất rung chuyển dưới chân là một dấu hiệu đáng báo động. Và tất nhiên, các công trình ở đây không được xây dựng để chống chịu địa chấn.

Theresa đáp lại tôi bằng một điều không thể tin nổi: 「Đúng vậy, nhưng dù tôi tính toán bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn thấy các trận động đất không đủ để giải phóng hết năng lượng đó.」

Động đất mà cũng không đủ ư? Cần bao nhiêu năng lượng mà thảm họa tự nhiên cũng không thể giải quyết hết được chứ?

「Xem ra lũ người Bahairam hay gì đó mà cậu gọi đã nghịch ngợm với cài đặt của lò phản ứng từ khá lâu rồi. Hơn năm năm trước, nếu xét theo nhật ký. Nhưng nếu lò phản ứng hoạt động bình thường suốt thời gian đó, thì lẽ ra nó đã phải vượt quá ngưỡng giải phóng năng lượng của cơ sở sớm hơn nhiều.」

「Ồ... Tôi hiểu rồi.」

Lò phản ứng được chế tạo để hoạt động hết công suất mọi lúc — dù gì đây cũng là một cơ sở quân sự — và mặc dù chúng tôi chỉ biết về nhà máy sản xuất BOU, nhưng vào thời của Theresa đã có rất nhiều phòng thí nghiệm với đủ loại thí nghiệm đang diễn ra, kéo theo đó là nhu cầu năng lượng khổng lồ. Một lò phản ứng không thể phá hủy nửa thế giới khi nó gặp sự cố thì ngay từ đầu cũng chẳng bao giờ tạo ra đủ năng lượng. Thực tế, tôi có phần ấn tượng khi họ dám xây dựng thứ này. Người thời đó đã nghĩ gì vậy nhỉ?

Mà nói đi cũng phải nói lại, thời của chúng tôi cũng có lò phản ứng hạt nhân. Có lẽ ngoài không gian sẽ là nơi tốt nhất cho những thứ như vậy. Tất nhiên, không phải là Nhật Bản thế kỷ 21 có công nghệ để xây dựng lò phản ứng hạt nhân trong không gian, hay đưa năng lượng từ đó xuống Trái Đất.

「Tôi đã nghĩ có lẽ do tình cờ mà nó được lưu trữ ở đâu đó, nhưng năng lượng chắc chắn đã đi đến một nơi nào đó trong khu vực thử nghiệm. Suy nghĩ tiếp theo của tôi là có lẽ các chấn động địa chất đã phá hủy toàn bộ nơi này, nhưng các đường dây điện dường như vẫn được kết nối. Việc năng lượng đang được sử dụng ngụ ý rằng một số máy móc vẫn đang hoạt động.」

「Khu vực thử nghiệm?」 Tôi hỏi.

「Chúng tôi đã nhúng tay vào rất nhiều thứ. Tôi nhớ mang máng có vài thí nghiệm về công nghệ tàng hình thế hệ tiếp theo — thao túng không-thời gian để che giấu đối tượng.」

「Vãi chưởng!」

Khoan đã... Thao túng không-thời gian? Không lẽ nào...

「Tôi chỉ đoán thôi, nhưng cái đường hầm siêu không gian mà các cậu đang nói đến ấy? Tôi nghĩ năng lượng phát ra khi lò phản ứng gặp sự cố đã kích hoạt một cỗ máy nào đó giống như thiết bị tàng hình kia, đánh thức nó khỏi trạng thái tạm ngưng hoặc thậm chí khiến nó mất kiểm soát, và xé toạc một lỗ hổng trong liên tục không-thời gian.」

「Làm sao một thí nghiệm tàng hình đơn giản lại có thể làm được tất cả những điều đó?」 Tôi nói, nhưng rồi tôi nhớ ra một chuyện.

Có một thí nghiệm được cho là do Hải quân Hoa Kỳ tiến hành tại tiểu bang Pennsylvania vào năm 1943. Được gọi là Thí nghiệm Philadelphia, hay với tên chính thức là Dự án Cầu vồng, đó là một truyền thuyết đô thị khá nổi tiếng. Nó là một trong những bí mật quân sự, giống như lời đồn có người ngoài hành tinh chết ở Khu vực 51, hay Đức Quốc Xã đã sử dụng đĩa bay thực sự.

Vậy, điều gì khiến Thí nghiệm Philadelphia trở thành một truyền thuyết đô thị? Chuyện kể rằng mặc dù mục tiêu của thí nghiệm là sử dụng cuộn dây Tesla tần số cao/điện áp cao để làm cho một chiến hạm trở nên vô hình trước radar, nhưng thay vào đó, nó lại khiến con tàu biến mất theo đúng nghĩa đen, hoặc trong một số phiên bản, dịch chuyển tức thời nó đi hàng ngàn cây số.

Câu chuyện thậm chí còn là nguồn cảm hứng cho một bộ phim, *Thí nghiệm Philadelphia*, trong đó có một cảnh chiến hạm được dịch chuyển xuyên không-thời gian, và hai thành viên thủy thủ đoàn bị lạc về quá khứ hàng chục năm, đến nước Mỹ đầu thế kỷ. Công nghệ tàng hình tối thượng tự nhiên sẽ liên quan đến việc làm cho vật thể biến mất về mặt vật lý, hoặc cất giấu nó ở đâu đó ngoài không gian bình thường. Hãy nhớ lại bộ anime cũ kỹ yêu thích, nơi nó được gọi là “ẩn mình trong không gian thứ cấp.” Tôi đoán quân đội thời Theresa đã nghiêm túc nghiên cứu khả năng này.

「Việc đường hầm siêu không gian của các cậu không ổn định cũng là điều dễ hiểu, vì các cậu vừa mới tắt thứ cung cấp năng lượng cho nó.」 Cô ấy làm một động tác chém tay ngang cổ. 「Tôi không phải là nhà vật lý, nhưng ngay cả tôi cũng hiểu rằng nó không giống như bật tắt công tắc. Đường hầm sẽ không đột ngột biến mất. Khi bạn đối phó với không gian và thời gian, sẽ có một chút độ trễ. Nhưng có một điều chắc chắn: cứ để đủ lâu, và đường hầm đó sẽ biến mất.」

Tất cả chúng tôi nhìn nhau, không nói lời nào. Có lẽ chúng tôi vẫn phải rời khỏi đây, nhưng nghe có vẻ như chúng tôi sẽ tránh được kịch bản tồi tệ nhất, nơi quá khứ và tương lai va chạm. Chắc là trong cái rủi có cái may.

Nhưng rồi Theresa nói tiếp: 「Có một điều tôi không thể nói cho các cậu biết là chuyện gì có thể xảy ra trước khi nó biến mất. Không thể tưởng tượng được.」 Cô nhìn lên trần nhà và thở dài. 「Nếu chúng ta may mắn, đường hầm sẽ chỉ co lại và tan biến... Nhưng với sự bất ổn này, có thể sẽ có những chấn động không-thời gian hoặc ai biết được điều gì. Các kết nối ngẫu nhiên xuyên suốt liên tục thể. Và giả sử chúng kết nối đến đáy đại dương, hoặc bên trong một ngọn núi lửa đang phun trào...」

Những người còn lại chúng tôi đều nín thở. Sẽ ra sao nếu một trong những kết nối đó đi thẳng đến đáy Rãnh Mariana? Nước biển dưới áp suất hàng nghìn tấn có thể phun trào ra. Đủ sức đánh sập một bức tường thành mà không vấn đề gì — một khẩu pháo nước theo đúng nghĩa đen. Bất cứ ai ở gần đó sẽ không có cơ hội chết đuối; họ có lẽ sẽ bị bốc hơi bởi làn nước.

Và nếu cánh cổng kết nối với ngoài không gian thì sao? Khi đó bạn sẽ gặp vấn đề ngược lại. Mọi thứ có lẽ sẽ bị hút vào chân không ở đầu bên kia. Và một người không có đồ du hành vũ trụ không thể sống sót quá năm phút ngoài không gian. Ngay cả khi cổng không mở ra đúng vùng chân không, chỉ cần ở đủ cao trong khí quyển, con người cũng sẽ chết cóng ngay lập tức. Tôi nghĩ chúng ta sẽ hôn mê nếu nhiệt độ cơ thể đột ngột giảm bốn hoặc năm độ...

Chết tiệt, hồi mà ma thuật từ Eldant bắt đầu bị hút về phía Nhật Bản, đó đã là một vấn đề đau đầu lắm rồi.

「Giả sử lỗ sâu kết nối với đáy biển, tầng khí quyển trên cao, hoặc lớp phủ của Trái Đất... Bất kỳ trường hợp nào cũng sẽ gây ra một thảm kịch kinh hoàng,」 Hikaru-san, người đã im lặng lắng nghe đến lúc đó, lên tiếng. Anh ta trông vô cùng lo lắng. Minori-san lẩm bẩm, cũng cau mày.

Có quá nhiều điều chúng tôi không hiểu về chuyện này — nhưng nó rõ ràng nghiêm trọng đến mức chúng tôi khó có thể chỉ cười và lờ đi.

「Cậu nói đúng,」 Theresa nói và khoanh tay. 「Vấn đề là, chúng ta phải làm gì đây?」

Không ai trong chúng tôi có câu trả lời.

Sau bữa tối, chúng tôi sắp xếp cho Theresa một phòng ngủ dành cho khách. Với cơ thể avatar, thứ mạnh hơn da thịt con người và còn được làm từ các nanomachine tự sửa chữa, cô ấy có thể dễ dàng cắm trại ở bất cứ đâu, và cô ấy cũng nói với chúng tôi như vậy, nhưng không phải là chúng tôi có thể cứ thế bảo, 「Ồ, tuyệt, cô có thể ngủ ngoài sân.」

「Arghh...」 Ngồi lại bàn làm việc trong phòng riêng, tôi thở dài. Tôi thực sự không biết phải làm gì. Tôi đã đủ lo lắng về việc quyết định có nên quay về Nhật Bản hay không. Giờ tôi lại biết thêm đường hầm siêu không gian có thể kết nối với một nơi nào đó khủng khiếp và gây ra thảm họa. Tôi gần như không thể ngồi yên. Cảm giác lo lắng sắp giết chết tôi rồi.

Tôi phải làm gì với tất cả những chuyện này đây? Dù có nói gì đi nữa, tôi vẫn chỉ là một cựu nhân viên bảo vệ. Tôi không phải là anh hùng cứu thế, và tôi cũng chẳng có năng lực đặc biệt nào. Trừ khi bạn tính cả kiến thức otaku của tôi, mà tôi thì thực sự không cho là vậy. Về mặt thể chất, tôi chẳng có gì nổi trội hơn bất kỳ thanh niên nào khác. Thậm chí có khi còn kém hơn một chút.

Tôi cũng băn khoăn không biết có nên nói cho Matoba-san và Petralka hay không. Với vị trí của mình, Minori-san có nghĩa vụ báo cáo những chuyện xảy ra trong ngôi nhà này, nên rất có thể Matoba-san đã biết. Nhưng nếu chính phủ Nhật Bản coi trọng câu chuyện của chúng tôi về Theresa, điều đó có lẽ chỉ khiến họ đẩy nhanh thời hạn rời khỏi đây. Họ sẽ không làm gì khác. Chính xác hơn là, không thể làm gì khác.

Rốt cuộc, đối thủ mà chúng tôi đang phải đối mặt là thời gian và không gian. Bạn không thể cứ thế khóa cổ chúng lại hay gì đó. Chết tiệt, với công nghệ Nhật Bản đầu thế kỷ 21, chúng tôi còn hầu như chẳng hiểu gì về chúng. Chúng tôi có lẽ không có hy vọng tìm và ngăn chặn công nghệ tàng hình thử nghiệm được cho là nguyên nhân của tất cả những chuyện này. Việc đó đã đủ khó nếu cỗ máy ở đây tại Eldant, nhưng ở Bahairam, một nơi chúng tôi thậm chí còn không có quan hệ ngoại giao — tôi không nghĩ một người Nhật Bản quèn có thể tham gia vào một nhiệm vụ phá hủy được. Hơn nữa, nếu thứ đó đang cạn kiệt năng lượng và sẽ sớm tự dừng lại, thì việc đi làm tất cả những chuyện phiền phức đó có ích lợi gì?

Còn về việc cho Petralka và những người khác biết, vì chúng tôi không biết chính xác điều gì sẽ xảy ra hay khi nào, có vẻ không cần thiết phải dọa họ bằng những câu chuyện về các thảm họa tiềm tàng. Sẽ là một chuyện khác nếu có cách tốt để chuẩn bị cho bất cứ điều gì có thể xảy ra, nhưng thực sự là không có.

「Hừmm...」 Tất nhiên, vẫn có khả năng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Rằng đường hầm siêu không gian sẽ chỉ lặng lẽ biến mất, và tất cả nỗi lo này đều là vô ích.

「Thực tế, mình hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.」 Điều đó có nghĩa là quyết định thực sự duy nhất tôi phải đưa ra là ở lại bên nào của cái hố. Đó là một vấn đề khá nhỏ so với một thảm họa khổng lồ... nhưng đó là một vấn đề tôi phải sớm giải quyết.

Thế giới bên đó? Hay thế giới bên này? Gia đình tôi? Hay những người bạn tôi đã có? Đó là một lựa chọn tàn nhẫn. Và ngay cả khi điều này không nằm trong danh sách ưu tiên hàng đầu, đây là một cách nói khác: Nhật Bản, với vô vàn thứ thuộc về văn hóa otaku? Hay Thánh Quốc Eldant, nơi tôi được đối xử gần như là một quý tộc?

Nếu tôi trở về Nhật Bản, tôi sẽ thực sự chỉ là một otaku khác, chỉ là một cựu nhân viên bảo vệ, chỉ là một kẻ bỏ học cấp ba. Nếu tôi ở lại Eldant, tôi có thể mong đợi được đối xử tốt và thậm chí sống trong xa hoa. Nhưng rồi, điều gì sẽ xảy ra khi chúng tôi mất kết nối với Nhật Bản?

Đau cả đầu. Và dù Hikaru-san và Minori-san có chế giễu tôi là “thiếu quyết đoán” hay “hiện thân của sự do dự”, tôi vẫn không thể đưa ra quyết định nhanh như vậy.

「Nghĩ lại thì...」 Hikaru-san có thể chế nhạo tôi nếu anh ta thích, nhưng anh ta định làm gì? Anh ta đã yêu thích thế giới này theo cách riêng của mình; anh ta hòa đồng với các học sinh và mọi thứ. Tôi phải nghĩ rằng Eldant đã có một vị trí trong tim anh ta, và ít nhất một phần trong anh ta sẽ cảm thấy khó khăn khi rời đi. Được rồi, anh ta không hề tỏ ra một chút dấu hiệu nào, nhưng tôi đoán đó là chuyện thường tình với anh ta.

Tôi ngừng lại một lúc lâu. Nghiêm túc mà nói: tôi phải làm gì đây? Tôi muốn làm gì? Tôi có thể cảm thấy sự lo lắng đang bào mòn sức lực của mình thì:

「Chủ nhân?」 Tôi nghe thấy tiếng Myusel, kèm theo tiếng gõ cửa. 「Xin thứ lỗi, nhưng em mang trà đến ạ...」

「Ồ, cảm ơn. Vào đi,」 tôi nói, và như thường lệ, Myusel bước vào phòng làm việc của tôi đẩy theo một chiếc xe đẩy chứa đầy đủ bộ ấm trà và một ít đồ ăn nhẹ. Cô đặt một cái khay và tách trà xuống như tôi đã thấy cô làm không biết bao nhiêu lần trước đây. Giờ nghĩ lại, tôi biết Myusel đôi khi hơi vụng về, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy phạm sai lầm khi nói đến trà hay nấu ăn.

Thật ngạc nhiên, lần này tôi nghe thấy tiếng lách cách khi ấm trà và tách trà chạm vào nhau. Tay của Myusel đang run, dù chỉ rất nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy điều gì như vậy.

「Myusel?」

「A, v-vâng, thưa ngài?」 Cô ấy quay về phía tôi và—

「Oái!」

「Ôi! Em xin lỗi!」

Cô ấy vẫn chưa rót xong trà, và nó đã đổ lênh láng khắp nơi. Trà rất nóng. Nó văng lên bàn làm việc của tôi, và từ đó lên đầu gối của tôi. Đó là một vùng nguy hiểm theo nhiều cách...

「Shinichi-sama...!」

Myusel vòng qua bàn và quỳ xuống bên cạnh tôi, định lau đôi chân ướt sũng của tôi. Nhưng — à, cô ấy hoảng đến mức dường như không nhận ra, nhưng với việc tôi đang ngồi trên ghế, và phần thân trên của cô ấy ngang tầm đầu gối tôi, nghiêng về phía tôi... Nó có hơi... Nó hơi giống như— (phần còn lại xin được lược bỏ)

「Này, ờ... N-Này, cẩn thận nhé?」

Cô ấy đang ở một vị trí rất, ờ, nhạy cảm. Một khu vực có thể trở nên rất, bạn biết đấy, nguy hiểm nếu một cô gái trẻ vô tình chạm vào. Không phải là mọi thứ không đang bỏng rát đâu, bạn hiểu chứ. Bỏng vì trà. Nhưng tôi đâu thể cứ thế mà cởi quần ra...

「Em xin lỗi! Trời ơi, em xin lỗi ngài rất nhiều, Shinichi-sama!」 Myusel suýt chút nữa là giật phăng chiếc quần của tôi ra, nhưng giờ trông cô ấy như sắp suy sụp. Mắc kẹt giữa sự xấu hổ và cơn đau bỏng rát, tôi giữ chúng lại và ngăn cô ấy.

*Trời ạ, mình đang làm cái quái gì vậy?*

Trong một khoảnh khắc, Myusel và tôi ngồi đó giằng co chiếc quần của tôi, nhưng nó chẳng đi đến đâu cả.

「Tôi không sao! Mọi thứ đều ổn, làm ơn buông ra đi!」 tôi hét lên, có lẽ hơi to hơn ý muốn.

「Ơ, cái gì ạ?!」 Myusel nói. Cô ấy giật bắn mình, rồi lùi lại như thể bị phóng đi. Tuy nhiên, cô ấy vẫn quỳ gối, nhìn xuống đất và run rẩy. Có lẽ cô ấy nghĩ tôi đang giận cô ấy.

*Arghh... Không, đây không phải điều mình muốn.*

「Em rất... rất xin lỗi... Em không cố ý... bất tài như vậy...」 Myusel đang cúi đầu sâu hết mức có thể. Tôi nghĩ cô ấy có thể gập người làm đôi mất. Cô ấy đang thu mình nhỏ nhất có thể. Tôi có thể cố nói với cô ấy rằng tôi không giận, nhưng có lẽ cô ấy sẽ tiếp tục tự trách mình. Cô ấy là người như vậy. Thay vì cứ lặp đi lặp lại rằng tôi không bực, sẽ nhanh hơn nếu tôi cố gắng đổi chủ đề.

「À thì, năng lực là do năng lực quyết định thôi,」 tôi nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể, 「nhưng tôi hiếm khi thấy em mắc lỗi với đồ ăn. Hiếm lắm đấy! Cứ như là hàng SR — Siêu Hiếm ấy. Mà không, phải là SSR. Kiểu như nếu là gacha, nó sẽ chẳng bao giờ, chẳng bao giờ ra đâu. Tôi thực sự khá là phấn khích đấy. Cứ như cuối cùng tôi đã hoàn thành bộ sưu tập của mình: Các Biến Thể Của Một Cô Nàng Vụng Về!」

「Ơ... Hả?」 Myusel chớp mắt. Hoàn hảo. Thấy có cơ hội giúp cô ấy thoát khỏi sự thất vọng, tôi tiếp tục nói: 「Chuyện này lạ thật, đến từ em đấy. Có chuyện gì em đang lo l—」

Tôi định nói “lo lắng sao,” nhưng tôi đã ngậm miệng lại.

Quá muộn rồi. Chết tiệt. Giờ thì mình gây chuyện rồi.

Vẻ mặt của Myusel trở nên u ám. Ngu ngốc, ngu ngốc quá. *Có chuyện gì em đang lo lắng sao?* Hay thật.

Tôi thậm chí không cần phải hỏi. Đây là về việc tôi trở về nhà. Chúng tôi đã đến gặp Petralka, Theresa đã xuất hiện tại nhà chúng tôi, và mọi thứ đã diễn ra chóng mặt cả ngày. Myusel có thể không nắm được chi tiết — tôi khó có thể cứ thế ngồi xuống và trò chuyện với cô ấy về chuyện đó. Nhưng cô ấy đã nghe được những gì Matoba-san nói với chúng tôi trong cuộc trò chuyện đầu tiên, hoặc ít nhất là một phần. Cô ấy hẳn đã hiểu đại khái những gì đang diễn ra.

Hoặc có lẽ cô ấy đã nghe được điều gì đó từ phía Petralka về công việc của mình. Rốt cuộc, nếu tôi rời đi và Amutech không còn tồn tại, Myusel, người giúp việc của chúng tôi, sẽ bị sa thải. Cô ấy làm việc tại biệt thự của chúng tôi, nhưng chủ lao động chính thức của cô ấy là Thánh Quốc Eldant. Trên giấy tờ, Petralka là sếp của cô ấy.

Dù sao đi nữa, Myusel biết rất rõ rằng chúng tôi sẽ sớm ra đi.

「Shinichi-sama...」 Giọng của Myusel khi cô ấy gọi tên tôi nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy. Thật ngạc nhiên, cô ấy, giống như Petralka, hóa ra cũng có cảm tình với tôi. Thực tế, theo Minori-san, Myusel thậm chí có thể là một yandere chính hiệu, kiểu người có thể trở nên khó lường khi thực sự say đắm. Bạn biết đấy, liều chết vì tôi hay gì đó.

Phải thừa nhận rằng: mọi thứ về con người và bản chất của Myusel đều hợp gu tôi. Thêm vào đó, cô ấy có tính cách tuyệt vời, và cũng dễ thương vô cùng. Vì vậy, thành thật mà nói, tôi rất vui khi cô ấy có tình cảm như vậy với tôi. Tôi không thể không biết ơn khi ai đó đã quan tâm đến một tên otaku thất bại này. Tôi vui đến mức muốn quay ba vòng, sủa một tiếng, rồi nằm rạp xuống đất trước mặt cô ấy.

Đó là lý do tại sao tôi rất khó chịu khi thấy cô ấy suy sụp đến vậy. Tôi cảm thấy mình mới là người nên xin lỗi. Vì vậy, tôi đã cố gắng.

「Ừ-Ừm, Myusel?」

“Vâng, thưa Shinichi-sama?” Vẫn đang quỳ trước mặt tôi, Myusel nhìn tôi như thể sắp bật khóc. Oái! Ánh mắt đó khiến độ moe tăng vọt lên mức mười một... Không! Ý tôi là, nó giày vò tôi bằng cảm giác tội lỗi. Chứ đừng nói là đi vòng quanh ba lần, tôi có thể ngồi đây sủa gâu gâu luôn cũng được.

“Ừm... Chuyện là...” Ngôn từ không cách nào thốt ra, và tôi lặng thinh. Ngay cả tôi cũng thấy mình thật thảm hại. Nhưng tôi nên nói gì đây? Tôi có thể nói gì với em ấy đây? Tôi thực sự không biết nữa rồi.

Một sự im lặng dài và nặng nề bao trùm giữa chúng tôi. Cả hai đều biết một lời nói sai có thể khiến mọi chuyện trở nên khó chịu hơn rất nhiều. Nhưng rồi...

“Ơ, ờ, Shinichi-sama...”

“Hử? Ừ, có chuyện gì vậy?” Tôi vô thức ngồi thẳng dậy.

“Chuyện mà Matoba-sama đã nói sáng nay... Shinichi-sama, ngài sắp trở về Nhật Bản... phải không ạ?”

“Ồ... Ờ, phải.” Tôi gật đầu như một con búp bê ọp ẹp. “Đó là những gì Matoba-san yêu cầu, nhưng... Chà...”

Grừ! Thế này không ổn chút nào. Sau tất cả, tôi vẫn đang cố tỏ ra như thể đó là lỗi của Matoba-san. Dù sao đi nữa, tôi lại có một vấn đề khác phải giải quyết.

“Ngài sẽ trở về, và...” Myusel liếc xuống đất, như thể đang cố kìm nén điều gì đó. “Và ngài sẽ... không bao giờ có thể quay lại đây được nữa, phải không ạ?”

Tôi không nói gì. Phải. Gần như là vậy đấy. Nếu tôi có thể nói thẳng với Myusel như thế, có lẽ cuộc đời tôi đã dễ dàng hơn rồi.

“Và Nhật Bản... Liệu... Liệu em có thể...” Em ấy không nói hết câu. Có vẻ như em muốn nói, nhưng không thể thốt nên lời.

Nghĩ lại thì, chuyện này đã từng được đề cập trước đây. Myusel đã từng nói với tôi rằng nếu tôi trở về Nhật Bản, em muốn đi cùng tôi. Và trên thực tế, khi tôi về thăm nhà, em đã đi cùng. Elvia cũng vậy. Và cả Petralka nữa, dù cho cô ấy đã phải đi lậu vé. Chuyến thăm không hoàn toàn suôn sẻ, nhưng nó đã vô cùng vui vẻ. Tôi rất mừng khi thấy Myusel dường như cũng thích thú như tôi.

Thực tế, mẹ tôi đã hỏi Myusel rằng liệu em có muốn về làm dâu nhà tôi không...

Mà khoan, liệu mình có lựa chọn đó không nhỉ?

Một lựa chọn thứ ba—trở về Nhật Bản nhưng mang theo Myusel và những người khác. Được rồi, có lẽ việc đưa Petralka, một nữ hoàng, theo cùng là bất khả thi... Nhưng Myusel và Elvia thì sao...?

Không, sẽ không bao giờ được. Tôi lắc đầu. Không thể nào. Matoba-san và cấp trên của ông ta sẽ không bao giờ đồng ý. Mấu chốt của vấn đề là chính phủ Nhật Bản muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với thế giới này. Không đời nào họ lại để bất cứ ai—dù là Myusel hay ai khác—từ thế giới này đến thế giới của chúng tôi.

Và giả sử—chỉ là giả sử thôi, giả sử có một cơ hội mong manh đến vô cùng là họ đồng ý, thì làm sao tôi có thể đảm bảo an toàn cho Myusel? Hay cho Elvia? Nếu những gì Theresa nói là sự thật, thì Myusel, giống như tất cả các á nhân khác trên thế giới này, đều là sản phẩm của kỹ thuật di truyền. Công nghệ di truyền trong thế kỷ hai mươi mốt vẫn còn ở giai đoạn sơ khai. Còn gì hấp dẫn hơn một mẫu vật sống của công nghệ đó chứ? Myusel sẽ bị đem ra làm thí nghiệm để xem họ có thể học được gì từ em ấy—tất nhiên là trong bí mật hoàn toàn.

Rồi còn một thực tế đơn giản là Myusel và những người khác không hề có bất kỳ loại hộ tịch hay thẻ cư trú nào ở Nhật Bản. Từ góc độ hành chính, họ không tồn tại. Điều đó càng khiến việc mong đợi họ được đối xử nhân đạo trở nên ngu ngốc hơn. Họ sẽ không được sống cùng tôi. Họ sẽ mãi là vật thí nghiệm cho đến khi chết.

Tôi sẽ bảo vệ họ ư? Không, thật nực cười. Lý do duy nhất tôi có thể chống lại chính phủ Nhật Bản lần trước khi bị dồn vào chân tường chính là vì tôi đã ở đây, trong thế giới khác này, nơi tôi có sự bảo hộ của Thánh Đế quốc Eldant. Chỉ là một tên otaku thất bại, cựu nhân viên an ninh quèn, việc bảo vệ Myusel hay Elvia khỏi một chính phủ nhà nước hung hăng trong nhiều năm hay nhiều thập kỷ là điều hoàn toàn vượt quá khả năng của tôi. Trò chơi đó sẽ kết thúc trước khi nó bắt đầu. Và trên hết thảy...

“Em hiểu rồi... Không thể được, phải không ạ...” Myusel rõ ràng đã coi sự im lặng của tôi là một lời từ chối. Em nhìn xuống đất. “Em... Em xin lỗi. Em thật đáng xấu hổ. Em chỉ muốn được ở bên cạnh ngài... Em đã nghĩ có lẽ mình có thể cùng ngài trở về Nhật Bản... Em biết đó là điều vượt quá thân phận của mình...”

“Không phải thế!” Tôi la lên, ngã khỏi ghế và quỳ xuống trước mặt Myusel. Em ấy ngạc nhiên ngước lên nhìn tôi đang lắc đầu lia lịa. “Không, không, không phải vậy! Nếu có thể đưa em đi cùng, nếu anh nghĩ rằng điều đó là có thể, anh sẽ làm ngay lập tức! Vượt quá thân phận cái quái gì chứ! Anh cảm thấy mình mới là người phải cầu xin em đi cùng!”

“Shinichi-sama...” Đôi mắt Myusel ngấn lệ. Chúng bắt đầu lăn dài trên đôi má nhợt nhạt của em khi sự bối rối trên khuôn mặt từ từ hòa lẫn với niềm hạnh phúc.

Tôi nói: “Nhưng Myusel, em sẽ làm gì với Falmelle-san?”

Tôi thấy em nín thở. Falmelle Faugron là mẹ của Myusel—tất nhiên là em có mẹ, dù họ đã xa cách nhiều năm. Họ chỉ mới được đoàn tụ gần đây. Nếu tôi đưa Myusel về Nhật Bản, em và Falmelle-san sẽ bị chia cắt mãi mãi. Và Elvia còn có các chị gái, Amatena và Jijilea, chưa kể đến cha mẹ họ, và cô ấy sẽ không bao giờ được gặp lại bất kỳ ai trong số họ nữa. Nếu tôi cứ khăng khăng đưa họ về Nhật Bản vì tôi không muốn xa họ, thì chẳng phải tôi chỉ đang đẩy gánh nặng của chính mình lên vai người khác sao?

“Đó là mẹ của em,” tôi nói. “Em cuối cùng cũng đã tìm lại được bà ấy, phải không?”

“Vâng, đúng vậy ạ...”

“Em đã phải xa mẹ từ khi còn rất nhỏ, đúng chứ? Bây giờ là cơ hội để em bù đắp lại khoảng thời gian đã mất với bà ấy. Anh biết em đã ở lại đây với anh khi Falmelle-san cố gắng đưa em về nhà—nhưng em làm vậy vì biết rằng mình vẫn có thể gặp nhau nếu muốn. Lần này sẽ khác, em hiểu chứ?”

“Shinichi-sama—”

“Và anh lại yêu cầu em đi cùng anh, dù điều đó có nghĩa là em sẽ không bao giờ gặp lại gia đình mình nữa? Làm sao anh có thể nói một điều ích kỷ như vậy?”

Tôi không thể đưa Myusel về Nhật Bản. Tôi không thể ép em từ bỏ mẹ mình. Vì vậy, tôi phải đưa ra một lựa chọn: tôi phải chọn một người, hoặc một nhóm người, và từ bỏ người còn lại.

“Myusel, anh nghĩ chỉ có một cách duy nhất để chuyện này kết thúc mà chúng ta không phải nói lời tạm biệt...”

“Shinichi-sama...” Em chớp mắt lia lịa, dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên má, và rồi em nói: “Bệ hạ... Người cũng cảm thấy như vậy, phải không ạ?”

“Hả?” Điều đó làm tôi sững lại.

“Em... Người biết đấy, em...” Myusel từ từ, ngập ngừng đưa tay ra, đặt lên ngực tôi. Dường như em muốn ôm tôi, nhưng không đủ can đảm để làm vậy. Đây là tất cả những gì em có thể làm được. Đúng là phong cách của em ấy. Đáng lẽ tôi mới là người phải ôm lấy em, nhưng là một tên otaku thất bại với số năm không có bạn gái bằng đúng số tuổi của mình, tôi không thể vượt qua sự ngượng ngùng của bản thân.

“Đó là vì... vì em là một đứa ngốc như vậy...” Myusel cuối cùng cũng nặn ra được từng chữ, tay vẫn nắm chặt lấy quần tôi. “Bởi vì em quá ngu ngốc để... để nói những lời đúng đắn, như Bệ hạ đã làm...”

“Myusel?” Petralka thì có liên quan gì đến chuyện này?

“Em lúc nào cũng nhanh nhảu... nói những lời ích kỷ với ngài, Shinichi-sama...”

“Ý em là...”

Bằng cách nào đó, Myusel đã nghe phong thanh về cuộc trò chuyện của chúng tôi với Petralka tại lâu đài. Em biết Petralka đã không ngăn tôi rời đi. Rằng vị nữ hoàng, dù đáng yêu và đôi khi ích kỷ, đã không khăng khăng bắt tôi ở lại đây. Nhưng chính những lời nói của tôi đã khiến Myusel nhận ra tại sao Petralka không cố gắng ngăn cản tôi, tại sao cô ấy đã kìm lòng không nói bất cứ điều gì với tôi.

“Nhưng anh—”

Hikaru-san có lẽ sẽ nói rằng tôi đang cố gắng đùn đẩy trách nhiệm. Nhưng dù vậy—dù vậy đi nữa—tôi vẫn ước gì Myusel sẽ nói “Xin hãy ở lại đây.” Em là người đầu tiên tôi gặp khi đến thế giới này. Với tôi, em là hình mẫu lý tưởng của cư dân nơi đây. Chính vì cách em chấp nhận một tên otaku thất bại, cựu hikikomori như tôi mà tôi đã có thể chống lại chính phủ Nhật Bản khi họ cố gắng ép buộc tôi. Nếu em nói ra lời đó... Nếu em nói rằng ngay cả khi không có Nhật Bản chống lưng, chỉ là một otaku đơn thuần—thực ra là một cựu otaku đơn thuần—thì ngay cả như vậy, em vẫn cần tôi...

“Em không thể... Em không được phép nói điều đó.” Myusel lắc đầu. “Làm sao em có thể đòi hỏi một điều ích kỷ như vậy, rằng ngài phải từ bỏ gia đình mình để ở bên em?” Em mỉm cười qua làn nước mắt khi nói gần như y hệt những gì tôi đã nói với em vài phút trước.

Phải. Chuyện là vậy đấy, phải không? Không chỉ có Petralka. Myusel cũng đã phải lớn lên mà không bao giờ biết trọn vẹn tình yêu thương của cha mẹ. Không giống như Petralka, không phải cái chết đã chia lìa Myusel khỏi cha mẹ mình, nhưng ngay cả khi bây giờ em có cơ hội để bù đắp lại một phần thời gian đã mất đó, em vẫn sẽ hiểu được nỗi sợ hãi khi không bao giờ có thể gặp lại gia đình mình nữa. Thực tế, điều đó có thể còn khiến em đau khổ hơn.

Đây không phải là lựa chọn không gặp họ vào một thời điểm nào đó; mà là hoàn toàn không thể gặp được họ. Dù cho em có muốn đến đâu. Điều đó chẳng khác gì việc họ đã chết. Và bởi vì hiểu được điều đó, Myusel không thể cất lời ngăn cản tôi. Không thể yêu cầu tôi chọn em thay vì gia đình của chính mình. Có lẽ những lời đó đã lên đến cổ họng, nhưng chúng đã mắc kẹt ở đó, và lòng trắc ẩn dành cho tôi đã khiến em nuốt chúng trở lại.

Myusel thật tốt bụng. Và cả Petralka nữa. Những cô gái này thật quá lãng phí cho một kẻ như tôi.

“Myusel...”

Chết tiệt, bản thân ơi, đây không phải là lúc để do dự! Mình đã đi xa đến mức này rồi!

Tôi ép mình đặt tay lên vai Myusel. Tôi không đủ can đảm để đột ngột ôm chầm lấy em. Em ngạc nhiên nhìn tôi. “Shinichi-sama...”

Chúa ơi, em ấy dễ thương quá! Nước mắt, sự bối rối—chỉ có thể là đáng yêu! Điều đó gần như có thể giết chết tôi... Ai đó cứu tôi với!

Đây đã vượt qua cả mức độ moe rồi. Chỉ cần nhìn em ấy thôi cũng đủ khiến tim tôi đập thình thịch. Tôi không cần phải đo mạch hay nhiệt độ cũng biết cả hai đều cao hơn bình thường rất nhiều.

Nhưng, ừm, ờ, giờ mình phải làm gì đây? Mình phải làm gì tiếp theo? Trong các gal game, những khoảnh khắc như thế này thường dẫn đến một cảnh hôn, nhưng tôi phải thừa nhận rằng rất khó để có tâm trạng với tình hình hiện tại. Nó sẽ có vẻ như tôi chỉ đang lợi dụng thời cơ để thỏa mãn ham muốn của bản thân, và điều đó thì không...

“Shinichi-sama...!” Trong lúc tôi còn đang do dự, Myusel, dường như không thể kìm nén được nữa, đã lao vào vòng tay tôi. Em chắp hai tay trước ngực như đang cầu nguyện, như thể đang dốc hết tất cả những gì mình có và cả con người mình vào tôi.

Ngay cả một kẻ yếu ớt như tôi cũng có thể đỡ được em, nhờ cả hai chúng tôi đang quỳ trên sàn. Tôi theo phản xạ vòng tay qua vai em để ôm lại, nhưng một lần nữa, với mọi chuyện đang nặng nề như thế này, tôi thấy mình không thể làm gì hơn. Ngay cả tôi cũng không có gan để mà “He he he, người Myusel mềm quá, tóc em ấy thơm quá, hừ hừ” vào lúc này. (Thôi được rồi, có lẽ nó đã thoáng qua trong đầu tôi một giây. Chắc tôi đúng là một con quái vật thật.)

Tôi quỳ đó, ôm Myusel đang run rẩy, mắt tôi thơ thẩn nhìn quanh không biết nên tập trung vào đâu.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng cọ xát kim loại. Tôi nhìn về phía âm thanh và thấy cánh cửa, vốn đang hé mở một chút, như thể đang trôi ra khỏi tường, đã đóng lại. Ít nhất, tôi thấy như vậy. Có lẽ tôi đã nhìn nhầm. Liệu có ai ở phía bên kia cánh cửa không? Nhưng là ai? Minori-san? Hikaru-san? Hay có lẽ...

***

“Vào đi,” tôi nói khi nghe tiếng gõ cửa. Tôi cho rằng đó là Myusel mang trà đến như thường lệ, nhưng khi tôi kiểm tra đồng hồ, tôi thấy hơi sớm so với giờ của em ấy. Thay vào đó, khi cánh cửa mở ra, trước sự ngạc nhiên của tôi, người bước vào là Elvia, trông ngượng ngùng một cách lạ thường.

Đôi tai bông xù của cô ấy luôn cụp xuống trên đầu, nhưng chiếc đuôi thường ngày vẫn vẫy tít đầy năng lượng giờ đây lại ủ rũ và thõng xuống. Cô ấy đóng cửa lại sau lưng rồi thở dài một hơi dường như bằng cả cơ thể. Điều này thực sự rất bất thường đối với cô ấy. Cô ấy là họa sĩ thường trú của chúng tôi, và thường vui vẻ không thể kìm nén.

“Có chuyện gì vậy?” tôi nói, và Elvia ngồi phịch xuống ngay tại chỗ.

“Tôi đoán là... tôi không được khỏe lắm.”

“Không khỏe?”

“Tôi không thể nói chuyện được... Ý tôi là, với anh ta.”

“..................À...”

Các mảnh ghép khớp lại trong đầu tôi. Cô ấy đang nói về căn phòng bên cạnh, một cánh cửa chỉ cách phòng tôi vài mét. Đó hẳn là phòng của Shinichi-san. Vào một buổi tối bình thường, Myusel sẽ đến phòng anh ta trước, họ trò chuyện một chút, rồi em ấy mang trà qua cho tôi. Trước đây họ không bao giờ trò chuyện, nhưng tôi không thể không nhận thấy Myusel cứ liếc về phía phòng Shinichi-san khi mang đồ uống của tôi đến, nên tôi đã khuyên em ấy cứ dành thời gian cho anh ta.

Elvia có lẽ đã đến xem phòng của Shinichi-san, và nghe lỏm được cuộc nói chuyện của họ. Hoặc có lẽ cô ấy đã nhìn trộm qua khe cửa.

“Sự bi thương có quá sức chịu đựng không?” tôi hỏi.

“Bi-thương?” Elvia nhìn tôi ngơ ngác.

“Đại loại là khi một cái gì đó quá bi thảm. Shinichi-san và Myusel có khóc lóc hay gì không?”

“Ồ...” Elvia gãi gáy và lại thở dài. “Tôi đoán là, cũng đại loại thế. Họ nói chuyện rất nhỏ, nên tôi không nghe chính xác được...”

“Ừ, tôi đoán ít nhất thì đó là cách của Myusel.” Em ấy là một người cứng rắn, và dù tốt hay xấu tôi cũng không thể tưởng tượng em ấy la hét, khóc lóc và làm loạn lên. Nhưng rồi, việc kìm nén mọi thứ bên trong đôi khi lại dẫn đến những hành động bùng nổ bất ngờ. Về phần Shinichi-san, anh ta có thể thiếu quyết đoán một cách đáng kinh ngạc khi có chuyện liên quan đến cá nhân mình (một sự thật mà tôi nghĩ anh ta nhận thức rõ). Nếu Myusel bắt đầu khóc trước mặt anh ta, có lẽ anh ta sẽ không biết phải làm gì. Tôi có thể hình dung ra cảnh đó.

Grừ, thật là ngứa gan!

“Và vì bên đó quá buồn thảm để cô xông vào, nên cô qua đây, đúng không?”

“Tôi phải làm gì bây giờ, khi họ như thế và tất cả?” Elvia nhìn đi chỗ khác, hơi cúi xuống đất. Cô ấy gần như đang hờn dỗi. Bất cứ điều gì cô ấy nghĩ thường sẽ tuôn ra khỏi miệng ngay khi cô ấy mở lời, nhưng tôi đoán ngay cả cô ấy cũng không đến mức vô tâm để làm gián đoạn một khoảnh khắc như vậy. Đôi khi cô ấy cũng có thể chu đáo một cách đáng ngạc nhiên. Đó là một trong những điều khiến cô ấy trở nên hấp dẫn—à mà, thôi kệ đi.

“Elvia này,” tôi nói, gập chiếc laptop trên bàn lại. “Nếu cô cứ mãi lùi bước, cô sẽ không bao giờ thắng được Myusel đâu.”

“Gì cơ?”

“Myusel có một lợi thế rõ rệt so với cô: em ấy biết Shinichi-san lâu hơn cô. Thẳng thắn mà nói, nếu cô không chuẩn bị để gạt em ấy sang một bên, có thể là theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, tôi không chắc cô có cơ hội.”

“Ặc...” Vù, vù. Tôi nghe thấy tiếng đuôi của Elvia giật giật khi cô ấy rên rỉ. “Anh có chắc là phải có người thắng kẻ thua không?”

“Có lẽ là không, nếu Shinichi-san thay lòng đổi dạ và đột nhiên đi theo con đường hậu cung ‘Các em là đôi cánh của anh!’.” Nhưng tôi không thấy anh ta làm bất cứ điều gì như thế. Anh ta chắc chắn là một otaku, nhưng trong vấn đề đặc biệt này, anh ta lại tỉnh táo một cách kỳ lạ. Mà thôi, bỏ qua chuyện đôi cánh, không chỉ có Myusel và Elvia có tình cảm với Shinichi-san. Bệ hạ Petralka Đệ Tam của Eldant rõ ràng cũng có hứng thú, nhưng trên hết, chị gái của Elvia là Amatena và cả thuộc cấp quân sự của cô ấy là Clara cũng không hề ghét anh ta. Tuy nhiên, họ không sống cùng chúng tôi, nên tôi nghi ngờ họ có nhiều cơ hội trong cuộc đua giành lấy Shinichi-san.

“Không thể tin được mình lại đang nghĩ về những thứ này...” tôi lẩm bẩm, thực sự tức giận. “Đây không phải là lúc để diễn trò gal game! Shinichi-san ngốc nghếch...” Tôi thở dài với hy vọng thở ra được cơn giận.

Nhưng rồi Elvia nói: “Hikaru-sama?” Nghe như thể cô ấy vừa nảy ra một ý nghĩ. “Ngài cũng ở phe Shinichi-sama, phải không?”

“Ở phe anh ta là sao?”

“Kiểu như... Ngài cũng phải quyết định có nên trở về Nhật Bản hay không, đúng không?” Cô ấy ngước nhìn tôi. Tôi đoán câu chuyện về việc chúng tôi có trở về Nhật Bản—và không bao giờ quay lại—hay không đã đến tai Elvia. “Nếu Shinichi-sama quyết định ở lại đây, Hikaru-sama, ngài sẽ—?”

“Quyết định của tôi không liên quan gì đến anh ta. Sao cô lại hỏi?” Cô ấy nghĩ Shinichi-san và tôi luôn làm mọi thứ giống hệt nhau à? Ý tôi là, đúng, tôi ban đầu được cử đến đây để hất cẳng anh ta khỏi vị trí người đứng đầu Amutech, nhưng mà...

“Ý tôi là, bởi vì ngài cũng yêu Shinichi-sama, phải không, Hikaru-sama?”

“................................................................................................Hả?” Trong một giây, tôi gần như không hiểu cô ấy đang nói gì. “Hả? Cô... cô đang nói cái quái gì vậy?”

Tôi không hề nhớ mình đã nói hay làm bất cứ điều gì khiến bất kỳ ai, nhất là Elvia, nghĩ rằng tôi có tình cảm với Shinichi-san. Đúng là bất chấp khởi đầu không mấy suôn sẻ, tôi đã coi anh ta như một người bạn và đồng nghiệp, nhưng tôi chắc chắn đó không phải là điều Elvia đang nghĩ đến lúc này.

“Để tôi hỏi cô một điều, Elvia. Tôi đã bao giờ nói rằng tôi yêu Shinichi-san chưa?”

“Nhưng chẳng phải có một từ dành cho chuyện đó sao? Tsundere, phải không? Nó có nghĩa là, ừm, khi anh kiểu như, ‘Nói cho mà biết, tôi không có thích anh đâu đấy! Thế nhé!’”

“Ai là tsundere? Được rồi, trước hết—tôi là đàn ông.”

“Nhưng lại ăn mặc như con gái, phải không?” Qua cách Elvia chớp mắt, tôi có thể thấy chúng tôi đang có một sự hiểu lầm. Tuyệt vời.

“Đúng, tôi làm cái mà một số người gọi là giả gái. Nhưng bên trong, tôi vẫn là một người đàn ông.”

Có thể công việc của chúng tôi là truyền bá văn hóa otaku, nhưng theo ý kiến của tôi, có hơi nhiều thứ không mấy hay ho cũng đã bị lan truyền đi. (Mà thôi, xét đến việc sáng kiến đầu tiên của tôi ở thế giới này là phân phối eroge, tôi biết mình chẳng có tư cách để nói.)

“Chẳng phải chúng ta đã từng nói chuyện này rồi sao? Dù sao đi nữa, để cho rõ, việc mặc đồ như phụ nữ không nhất thiết có nghĩa là muốn trở thành phụ nữ.”

“Thật sao?”

“Cá nhân tôi, tôi chỉ bắt đầu ăn mặc theo cách này vì tôi đã cạn kiệt mọi cách để khiến người khác thích mình.”

“Ồ, ý anh là kiểu... ‘đáy dâm đãng’?”

“Không phải.”

“Ồ! Đây có phải là cái trò ‘đáy toàn phần’ không?”

“Không, không phải!”

Shinichi-san đã đủ tệ rồi, nhưng con otaku nữ thối nát của chúng tôi cũng đang chứng tỏ mình là một thế lực đáng gờm. Tôi bắt đầu nghĩ rằng cô ấy có thể tự mình truyền bá một số văn hóa otaku nếu Shinichi-san và tôi không có ở đây. Một loại văn hóa otaku rất đặc trưng...

“Điều tôi đang nói là, quần áo con gái đối với tôi giống như một trò chơi. Khi tôi yêu, đối tượng gần như luôn là con gái. Tôi không thực sự có hứng thú với con trai.”

“Hả! Vậy à?” Elvia nói, gật đầu như thể vui mừng vì đã học được điều gì đó mới. Tôi rất vui khi thấy vẻ buồn bã trên khuôn mặt cô ấy đã vơi đi một chút, dù chỉ là nhờ đã đổi chủ đề.

Rồi Elvia lên tiếng: "Nè, Hikaru-sama, có phải anh đang thầm thương trộm nhớ cô nào rồi không ạ?" Thật không thể tin nổi. Mà cái vẻ mặt hớn hở của cô ấy là sao chứ! Xem ra con gái ở thế giới nào cũng mê hóng chuyện yêu đương...

"Sao cô lại hỏi thế?"

"À thì, em toàn tới nhờ vả Hikaru-sama, nhưng lúc nào cũng chỉ có mình em nói. Em có được nghe chuyện gì về anh đâu."

"Ừm, cũng đúng..."

"Và em muốn được nghe."

".............Chà..." Tôi thở dài một hơi. Mình phải làm gì với cô nhóc người thú này đây? Sau một hồi im lặng thật lâu, tôi đáp: "Chắc là có. Một người. Ý tôi là, một cô gái tôi thích." Tôi cảm nhận rõ rệt tim mình bỗng đập thình thịch, nhưng tôi cố gắng trấn tĩnh lại và cẩn thận lựa chọn từng lời. "Cô ấy vui vẻ và hoạt bát... Thật thà và đáng yêu, nhưng đôi khi cũng hơi, ừm... ngốc nghếch một chút."

"Hở! Thật sao ạ?"

"Có lẽ cô ấy không phải lúc nào cũng nhanh nhạy, nhưng cô ấy rất tốt bụng và cực kỳ dễ thương. Cô ấy luôn thẳng thắn tiến về phía trước để đạt được điều mình muốn. Có thể nói là một khi đã quyết thì chẳng thèm để ý gì xung quanh nữa." Nói đến đây, tôi gần như cảm thấy mình đang bực lên. "Nhưng vấn đề là, cô ấy không có tình cảm tương tự với tôi." Cơn bực bội khiến tôi kết thúc câu nói một cách dứt khoát hơn hẳn lúc đầu.

"Hừm... Gay go nhỉ," Elvia vừa nói vừa khoanh tay trầm ngâm. Cái cô này...

"Người ta bảo vật nuôi nào chủ nấy," tôi lẩm bẩm, "nhưng thật tình, chúng ta không cần tới hai kẻ đầu đất giống tên đó đâu..."

"Hả? Anh vừa nói gì cơ?" Elvia hỏi. Vẫn là vẻ mặt ngơ ngác thường thấy.

"Không có gì," tôi đáp. Rồi tôi lại mở laptop ra, như thể muốn tuyên bố rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc.