Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 7

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 59

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 03 - Chương 1

Minh họa bìa và nội dung: Akina Tsukako.

"À, ừm, thật ra em..."

Tôi đang đứng lặng nghe cô bé Matsuri, hay còn gọi là Ikoma Agito, đọc thoại ở phòng làm việc của em ấy.

"Em thích anh!"

"Hả... Hảáá?"

Cô bé vừa dứt lời đã nhào tới ôm chầm lấy tôi. Sức nặng khiến cả hai chúng tôi ngã khuỵu xuống giường.

Này, này... đùa à?

"Cái gì, tự nhiên nói cái quái gì vậy!?"

"Không phải tự nhiên! Em đã thích anh từ lâu rồi. Thật ra anh cũng nhận ra rồi, đúng không?"

"Hả!? Khoan đã... Em đang trêu anh đấy à!? Mà cái tư thế này là sao!?"

Trong tư thế như bị đè ngửa, vậy mà cô ấy còn bắt đầu cởi cúc áo blouse đồng phục.

Đ, đồ ngốc... Thật không thể tin nổi.

"N, này, cởi cái gì vậy!?"

"Chứ anh, nếu không làm thế này thì sao anh hiểu lòng em được!"

"R, rồi rồi! Tôi hiểu rồi nên bình tĩnh đi!"

Mọi lời ngăn cản đều vô ích, cô ấy đã cởi hết cúc áo blouse, để lộ nội y bên trong.

"Thật không? Anh thật sự hiểu điều em nói rồi sao?"

"À, ừ!"

"Vậy thì... hôn em đi."

"Hả!?"

Cô bé xấu hổ đỏ bừng mặt nói ra những lời đó.

Thế nhưng, sau khi đã hành động táo bạo đến mức này rồi, liệu có còn ai biết ngượng nữa không? Tôi thầm nghĩ muốn lên tiếng phản đối.

Cô ấy khẽ nhắm mắt, từ từ đưa mặt lại gần.

".............."

Cứ thế, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng rút ngắn lại và─.

"Em về rồi."

Cánh cửa phòng làm việc bất ngờ mở ra.

"Ồ! Matsuri. Em về rồi à."

Matsuri-chan hình như vừa đi học về.

"Anh lại xem anime trong khi làm bản thảo nữa à?"

Matsuri-chan nhìn hình ảnh đang chiếu trên màn hình TV trong phòng làm việc mà nói.

"À, ừm..."

Trên màn hình, Arisa Nagihara – nữ chính của bộ anime này – ngay trước khi định hôn đã nói "Thôi, thế này không được rồiii!" rồi tát vào má nam chính.

C, cái gì cơ...!? Chủ động tiếp cận đến mức đó, vậy mà đến lúc sắp hôn lại tát người ta... Thật sự chẳng hiểu nổi.

"Dạo này anh cứ xem mãi 'Love☆Hap' ấy nhỉ."

'Love☆Hap' ─ tên đầy đủ là 'Love☆Happening'.

Đó là bộ anime hài lãng mạn đời đầu, ra mắt gần mười năm trước.

Matsuri-chan vẫn luôn bảo tôi rằng bộ anime này là một tác phẩm kinh điển, tổng hợp tất cả các yếu tố cơ bản của rom-com, nên tôi nên xem hết. Em ấy nói rằng nó chắc chắn sẽ là nguồn tham khảo hữu ích cho việc vẽ truyện tranh hài lãng mạn hiện đại.

Vì Matsuri-chan nhiệt tình giới thiệu như vậy, tôi nghĩ chắc hẳn nó sẽ rất bổ ích, và nếu vừa làm bản thảo vừa xem thì cũng ổn thôi, nên dạo này tôi vẫn thường bật nó trong lúc làm việc.

"Thế nào? Anh học được gì chưa?"

"Không, hoàn toàn không."

Tôi lập tức trả lời.

"...Hả?"

"Nữ chính này quá lẳng lơ rồi còn gì!?"

"Anh nói gì thế, Arisa là thiếu nữ trong trắng mà."

"Tôi biết điều đó, nhưng một nữ sinh trung học ngây thơ chưa từng trải qua tình yêu đời thực sẽ không đời nào chủ động tiếp cận như thế này! Chuyện này, tuyệt đối không thể xảy ra!"

Trong khi xem bộ anime này, tôi không biết đã bao nhiêu lần ngạc nhiên đến mức rùng mình, và bao nhiêu lần thầm chửi rủa trong lòng.

Matsuri-chan đã giới thiệu nhiều tác phẩm khác nhau và tôi cũng đã xem thử một vài bộ, nhưng trong số đó, tác phẩm này thực sự quá là kỳ lạ.

"Trước hết, một nam chính chẳng có tài cán gì lại được vô số mỹ nữ vây quanh đã khó hiểu rồi, nhưng dù cho tôi có tự nhủ rằng rom-com dạng moe là phải vậy đi nữa, vẫn còn quá nhiều điều không hợp lý! Các cô gái cứ thích nam chính cái rụp, rồi tự động làm chuyện khiêu gợi để tiếp cận..."

"Đó mới là cái tinh túy của rom-com dạng moe chứ. Đó là lý tưởng của đàn ông còn gì."

"Cũng đúng, nhưng mà tiện lợi quá mức rồi đấy."

Mặc dù có một vài cảnh có vẻ đáng để học hỏi, nhưng vì tôi cứ bị mấy cái điểm đó làm cho phân tâm, nên bản thân tôi xem bộ này không thể nào "moe" nổi một chút nào.

"Thiếu thực tế quá nên tôi không thể nào cảm thấy 'moe' được. Tôi cứ nghĩ, 'chuyện này đời nào mà xảy ra thật được', và thế là thôi."

Nếu ngoài đời có một cô gái nào đó chủ động tiếp cận theo cách khiêu gợi như vậy, thì đó hẳn là một kẻ biến thái.

Cô ấy quá chủ động, không có chút gì là thực tế cả. Cá nhân tôi nghĩ, các cô gái nên có chút ngại ngùng thì hơn.

"Thực tế chuyện này đời nào mà xảy ra ư? Một mangaka rom-com lại nói những lời thiếu ước mơ như vậy thì làm được gì chứ!"

Matsuri-chan tức giận, lớn tiếng phản đối lời tôi nói.

"Nhưng mà, đó là vấn đề thực tế mà, đúng không?"

"Tôi cứ tưởng anh đã hiểu được 'moe' một chút rồi, nhưng có vẻ vẫn còn kém lắm! Đây là giai đoạn chuẩn bị cho series mới sắp bắt đầu, cần phải cố gắng hết sức, vậy mà anh vẫn còn nói những lời như thế... Thế này thì phải khẩn trương, càng sớm càng tốt, dạy cho anh hiểu 'moe' là gì mới được!"

"Khoan, khoan đã! Đúng là việc học về 'moe' rất quan trọng, nhưng bây giờ có chuyện khác quan trọng hơn mà!"

Hiện tại là đầu tháng 5.

Bản thảo chương đầu tiên của bộ truyện tranh rom-com chiến đấu mới của chúng tôi, 'BATTLE IDOL!' (gọi tắt là BatAi), do tôi và Matsuri-chan cùng vẽ, đã hoàn thành vào tháng trước và sẽ được đăng trên tạp chí 'Monthly Pretty Dragon' (gọi tắt là PuriDora) phát hành vào cuối tháng này.

Hiện tại, chúng tôi đang cùng nhau thực hiện chương hai của 'BatAi' để kịp thời hạn cuối tháng.

Do có chuyến đi thực tế của trường vào cuối tháng này, lịch trình cho bản thảo tháng này đã trở nên cực kỳ căng thẳng.

Việc xem DVD 'Love☆Hap' cũng chỉ là để bật làm nhạc nền trong lúc làm việc, và tôi cũng đang nghĩ đến việc dừng xem để tập trung vào bản thảo.

"Đ, đúng là vậy... nhưng mà, việc khiến anh hiểu 'moe' cũng quan trọng không kém chứ!"

Matsuri-chan bắt đầu suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm trọng một cách thái quá.

"Nếu xem anime mà anh vẫn nói là thiếu thực tế, thì biết phải làm sao đây! Dù sao đi nữa, bây giờ bản thảo tháng này là ưu tiên hàng đầu..."

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa kêu. Matsuri-chan ra mở cửa, và có vẻ như trợ lý Emiri đã đến.

"Ngoài này nghe thấy tiếng cãi nhau, lại là hai người gây lộn nữa à? Trời ạ, lần nào cũng vậy, thật sự vừa phải thôi chứ. Đâu phải trẻ con nữa đâu."

Vừa bước vào phòng làm việc, Emiri đã cằn nhằn với vẻ mặt chán nản.

"Ơ? Đâu có cãi nhau đâu..."

"Hai người không nói to tiếng à?"

"À, thì đó là chuyện bình thường mà..."

"Cái gì mà 'chuyện bình thường'? À mà, chuyến đi thực tế của trường là từ khi nào, mấy đêm vậy ạ? Có vẻ số ngày hơi căng thẳng thì phải, đúng không?"

Ngay cả Emiri, với tư cách là trợ lý, cũng phải lo lắng cho chúng tôi...

"Chuyến đi thực tế là tuần thứ tư của tháng này, bốn đêm năm ngày."

Chúng tôi phải hoàn thành kha khá bản thảo trước chuyến đi thực tế.

Cho dù mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến đâu, thì sau mấy lần tính toán, vẫn luôn là sát nút.

"Từ giờ phải dồn hết sức lực để cố gắng thôi. Chắc chắn tháng này Emiri-chan cũng sẽ phải làm nhiều hơn tháng trước đấy."

"..."

Lúc đó, không hiểu sao Matsuri-chan giật mình quay sang nhìn tôi.

Hửm? Tôi vừa nói gì sai à?

"Em không có vấn đề gì đâu ạ. Dù sao em cũng sẽ được trả thêm tiền mà."

"Ha ha ha..."

Tôi cười gượng trước lời của Emiri.

Sau đó, tôi và Matsuri-chan tiếp tục phác thảo chương hai.

Vì phác thảo của chúng tôi chưa xong, Emiri-chan vẫn chưa có việc gì để làm, nên cô bé tự làm bản thảo của mình.

"Này, Izumi... anh, anh ở lại đây, tôi có chuyện muốn nói."

Khi đến giờ tan sở, lúc tôi đang thu dọn đồ đạc để về cùng Emiri như mọi khi, Matsuri-chan đã gọi tôi lại.

Nghe lời Matsuri-chan, Emiri nói:

"......Vậy, em xin phép về trước ạ."

Rồi chào hỏi và về trước.

"Hả? Chuyện gì, chuyện gì cơ?"

Nói chuyện trang trọng như vậy, không biết là chuyện gì đây. Chẳng lẽ là bị chê bản thảo? Tôi hơi lo lắng.

"Anh đó, cái, cái cách gọi đó..."

Chỉ còn hai người trong phòng làm việc, Matsuri-chan mở lời. Nhưng có vẻ em ấy hơi đỏ mặt, khó nói ra.

"Matsuri-chan, chuyện gì vậy?"

"À! Tôi đã bận tâm từ lâu rồi! Cái cách anh gọi tôi đó!"

"À! C, cách gọi ư?"

"Là đối tác làm việc của nhau mà cứ khách sáo như người ngoài, hay đúng hơn là hơi ngại ngùng sao đó... Với lại, anh cũng gọi Emiri bằng 'Emiri-chan' mà! Tại sao đối tác của anh là tôi và trợ lý Emiri lại ngang hàng với nhau chứ."

"Hả?"

Giọng cô bé càng ngày càng nhỏ dần, nên tôi không nghe rõ em ấy nói gì từ giữa chừng.

"Đ, đại khái là! Tóm lại, anh hãy thay đổi cách gọi đi!"

Cách gọi, ư... Ý là cách gọi 'Matsuri-chan' sao? Thật không ngờ lại bị gọi lại vì chuyện đó.

"Đ, được thôi, vậy thì tôi nên gọi em là gì...?"

Thì ra em ấy ghét cách gọi này đến vậy. À mà tôi cũng tự thấy cách gọi đó hơi ngại ngùng thật.

"Đ, đại khái là, cứ gọi 'Matsuri' bình thường thôi! Tôi cũng gọi anh trống không mà!"

"Hả? À, đúng rồi... Ừm."

Bị khí thế mạnh mẽ của Matsuri-cha... không, của Matsuri áp đảo, tôi bất giác gật đầu.

Gọi trống không, ư. Sao mà, thế cũng thấy hơi ngại ngùng vậy.

Nhưng mà, nếu chính cô ấy muốn thế thì chắc là tốt hơn.

Vừa mới quen với cách gọi 'Matsuri-chan' thì lại đổi rồi.

"Đ, được rồi... Vậy thì, tạm biệt. Ma... Matsuri."

"...! Ơ, chào anh."

Tôi chào một cách gượng gạo rồi rời khỏi phòng làm việc.

Từ giờ, nếu không cẩn thận, có lẽ tôi sẽ lại nhầm lẫn mà gọi theo cách cũ mất. Phải chú ý mới được.

Sáng thứ Bảy hôm sau.

Tôi và Matsuri-cha... Matsuri tiếp tục công việc phác thảo cho chương hai của 'BatAi', còn Emiri-chan thì từ các bản thảo đã xong phác thảo, cô bé tiến hành kẻ khung và viết thoại.

"Ma, Matsuri... trang này thế này được chưa?"

Tôi đưa bản thảo cho Matsuri, cố gắng chú ý cách gọi.

Ừm, vẫn không quen, cảm thấy kỳ cục quá. Chắc gọi nhiều rồi sẽ quen thôi nhỉ?

"..."

Không chỉ Matsuri, mà cả Emiri-chan cũng nhìn tôi sau câu nói của tôi.

"Đ, để tôi xem."

Matsuri hơi ngạc nhiên, sững lại một chút, nhưng sau đó nhanh chóng đón lấy bản thảo từ tôi như không có chuyện gì.

"Anh đã thay đổi cách gọi rồi à?"

Emiri-chan nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nói một cách vô cảm.

"À, ừm, thì..."

"Hê... Nghe có vẻ như anh đang cố gắng gọi, lộ liễu quá, khiến người nghe thấy rùng mình."

"Hả!?"

Emiri-chan chỉ nói thế bằng giọng điệu lạnh lùng rồi lập tức quay đi, trở lại với công việc.

"Khiến người nghe thấy rùng mình," ư... Emiri-chan vẫn cứ thẳng tính ghê gớm thật.

Tuy nhiên, việc tôi đang cố gắng gọi là sự thật, nên tôi chẳng thể phản bác được gì. Phải cố gắng gọi tự nhiên hơn mới được.

"À, đúng rồi. Tông nền bóng tối cho tập này sắp hết rồi! Izumi, anh mua hộ tôi được không?"

Kết thúc công việc trong ngày, khi đang định về, Matsuri như chợt nhớ ra điều gì đó mà nói với tôi.

"Hả?"

Tôi thoáng nghĩ, "Cô ấy định sai vặt mình đấy à?", nhưng Matsuri cũng hay mua thêm dụng cụ vẽ giúp tôi, nên tôi nghĩ lại, lần này mình đi mua vậy.

"À, được thôi, vậy thì mai tôi sẽ mua trước khi đến chỗ làm."

Sau đó, tôi và Emiri cùng rời khỏi căn hộ của Matsuri như mọi khi.

"K, Kimishima-san... Giấy tô màu, anh định mua vào ngày mai sao?"

Trên đường về, Emiri bất chợt hỏi tôi.

"À, đúng rồi, tôi định thế."

"Hê. Tr, trùng hợp quá, em cũng có mấy món đồ vẽ muốn mua. Nên là đi cùng..."

"À, vậy sao? Thế thì tôi mua hộ em nhé?"

"...! K, không, không sao ạ! Em muốn tự mình xem và chọn cơ!"

"À, vậy à?"

"Đ, đại khái là, em cũng sẽ đi cùng vào ngày mai!"

"Hả?"

Tôi hơi ngạc nhiên trước lời của Emiri.

Chuyện cô bé lại ngỏ ý muốn đi mua dụng cụ vẽ cùng tôi, không biết là có chuyện gì lạ vậy.

"Nếu đi một mình thì sẽ, sẽ, rất phiền phức, nên em lười lắm! Đ, nếu đi cùng ai đó thì em sẽ có động lực hơn."

À, ra vậy. Là thế sao.

"Thật à? Vậy thì ngày mai chúng ta đi cùng nhau nhé. Tôi định đi đến cửa hàng vật liệu vẽ ở Shinjuku mà chúng ta hay đến, em có tiện không?"

"Vâng, vâng ạ!"

Chúng tôi hẹn giờ và địa điểm gặp mặt vào ngày mai, rồi chia tay.

Ngày hôm sau.

Chúng tôi hẹn gặp nhau vào lúc mười giờ sáng tại đồn cảnh sát ở cửa Đông ga JR Shinjuku.

Hẹn gặp một cô gái ở ga từ sáng sớm như thế này, cảm giác cứ như đi hẹn hò vậy. Thực tế thì chỉ là đi mua đồ dùng cho công việc mà thôi.

"Xin lỗi ạ, đã để anh đợi lâu!"

Emiri-chan đến điểm hẹn muộn năm phút.

"Không, không có đợi lâu đâu."

"T, tại em chuẩn bị mất thời gian..."

Chắc là cô bé đã chạy, nên thở dốc. Nhìn Emiri như vậy, tôi cảm thấy cô bé hơi khác so với mọi ngày.

"Ơ... Kiểu tóc, hình như khác?"

"..."

Tóc của Emiri không phải kiểu duỗi thẳng như bình thường, mà được uốn xoăn ở phần đuôi. Với hình ảnh khác lạ này, cô bé trông rất đáng yêu.

Trang phục của cô bé cũng luôn nữ tính và dễ thương, nhưng hôm nay cô bé mặc áo blouse trắng với chân váy mini màu đỏ, trông có vẻ người lớn hơn một chút và rất sành điệu. Một sợi dây chuyền bạc nhỏ lấp lánh ở cổ.

"Đ, đâu có, chỉ là hôm nay em có hứng thú muốn vậy thôi mà! Với lại, anh Kimishima mà lại tinh mắt nhận ra quá sớm như thế thật là ghê tởm!"

"Hả!? Chỉ thế thôi mà đã ghê tởm, quá đáng thật!"

Emiri-chan vừa đỏ mặt xong đã quay ngoắt đi, rảo bước nhanh. Không rõ là cô bé đang ngượng hay đang giận nữa.

Thế này mà tôi lỡ nói "Tóc em đáng yêu quá" thì chắc chắn sẽ bị coi là càng ghê tởm hơn. À, may mà không nói...

Thật sự, các cô gái tuổi dậy thì thật khó chiều quá đi.

Đi bộ khoảng mười phút từ ga Shinjuku, chúng tôi đến cửa hàng vật liệu vẽ 'Sekai-do'.

Đây là một cửa hàng vật liệu vẽ rất lớn, tôi thường xuyên đến mua đồ ở đây. Hàng hóa đa dạng, chỉ cần nhìn thôi cũng không chán.

Tôi đi tìm giấy tô màu, còn Emiri-chan đi tìm ngòi bút, nên chúng tôi tách ra trong cửa hàng.

Thời gian có hạn, nên dù đi cùng nhau, chúng tôi không đi vòng quanh xem đồ mà mỗi người nhanh chóng chọn mua thứ mình cần.

"Em mua xong chưa?"

"À, vâng ạ."

Mua xong đồ cần thiết, chúng tôi định rời Sekai-do.

Thì Emiri-chan dừng chân ở một góc tầng một.

Cô bé đang chăm chú nhìn thứ gì đó ở đó.

"..."

Tò mò, tôi ghé mắt nhìn thứ cô bé đang xem.

Có một góc đặt máy bán trứng đồ chơi tự động (gacha gacha).

Đúng chất của một cửa hàng vật liệu vẽ, ở đó là một thế giới đầy cá tính và nghệ thuật với các mô hình thu nhỏ của tượng thạch cao dùng để vẽ, các mô hình động vật nhỏ như chim, thỏ, móc khóa tượng Phật,...

"Siêu đáng yêuu..."

Emiri-chan thì thầm, mắt lấp lánh.

"Em chơi một lần được không!?"

"Hả? Dĩ nhiên là được chứ."

Tôi đoán cô bé sẽ chơi mấy cái gacha gacha có mô hình thỏ nhỏ, hoặc móc khóa hình mèo gì đó.

"...!?"

Bất giác, tôi gần như không tin vào mắt mình.

Cô bé đang mê mẩn cái móc khóa hình một nhân vật "tiên" có tên là 'Sách bách khoa yêu tinh', với khuôn mặt rất thật, trông như một người đàn ông trung niên.

Lúc nãy Emiri-chan vừa thốt lên "siêu đáng yêu", nhưng tôi thì tuyệt nhiên không thể thấy nhân vật đó "đáng yêu" chút nào. Thậm chí còn thấy hơi ghê.

Chắc đây là thể loại mà người ta hay gọi là "dễ thương một cách ghê ghê" chăng?

Thật bất ngờ khi Emiri-chan lại có sở thích kỳ lạ như thế.

"Cái này mà đáng yêu sao... Học sinh cấp hai bây giờ chuộng mấy thứ này à?"

"Hả, anh không biết 'Sách bách khoa yêu tinh' à!? Kimishima-san, anh là học sinh cấp ba mà lạc hậu quá đấy! Với lại, câu nói đó nghe như ông chú già rồi!"

Emiri-chan vừa nói một cách phẫn nộ vừa cho hai đồng 100 yên vào máy (Cái thứ này mà tận 200 yên cơ à...). Cô bé xoay cần gạt, sản phẩm rơi xuống.

"Á! Lại ra yêu tinh Tsucchon rồi... Em muốn yêu tinh Beni Kinoko cơ!"

Emiri-chan mở vỏ bọc ra xem bên trong, vẻ mặt thất vọng. Tôi thì chẳng hiểu gì khác nhau giữa chúng.

"Mình chơi thêm lần nữa xem sao... À, nhưng hết tiền lẻ rồi."

Emiri-chan mở ví ra nói với vẻ tiếc nuối.

"Thôi, lúc khác đến đây chơi cũng được. Giờ mình đi thôi ạ."

Emiri-chan có vẻ nhanh chóng bỏ cuộc với trò gacha gacha, cô bé cất ví vào túi và định ra khỏi cửa hàng.

Tôi kiểm tra tiền lẻ trong ví mình, có khoảng ba đồng 100 yên.

"Khoan đã, tôi cũng thử xem sao."

"Hả?"

Tôi lờ đi vẻ bối rối của Emiri, cho hai đồng 100 yên vào máy và xoay cần gạt.

Lấy sản phẩm vừa rơi xuống, xoay vỏ bọc để mở ra.

"Ưm, đây là..."

"Ááá, yêu tinh Beni Kinoko!"

Nhìn thấy vật bên trong vỏ bọc, Emiri-chan phấn khích reo lên.

"Hả, cái em nói là muốn có, là cái này sao?"

"Đúng vậy ạ!"

Emiri-chan mắt sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào cái móc khóa hình yêu tinh trông ghê ghê đó. Thì ra cô bé lại muốn thứ này đến vậy.

"Đây."

"Hả?"

Tôi đưa cả vỏ bọc cho Emiri-chan, cô bé mở to mắt ngạc nhiên.

"Tôi không cần thứ này, cho em đấy."

"Cái gì mà 'thứ này'!? Hả? Thế thì tại sao anh lại chơi ạ!?"

"À, thì tại thấy Emiri-chan có vẻ muốn quá nên..."

"!? Hả, ơ, vì em sao...!?"

"Không, thì, đại khái là, tôi muốn thử xem có ra cái đó không."

Vì thấy Emiri-chan nhìn với vẻ mong muốn, tôi đã muốn trúng được món đồ mà cô bé muốn, nhưng nói thật thì ngại quá.

"V, vậy sao ạ... Thật sự là cho em sao!?"

"Ừ, dĩ nhiên rồi. Tôi không cần mà!"

"Vậy, vậy thì, em xin nhận ạ. Em cảm ơn anh."

Emiri-chan nhận vỏ bọc từ tôi với vẻ mặt phức tạp. Cô bé hơi đỏ mặt. Emiri-chan mà nói lời cảm ơn một cách thật lòng như thế này, thật là hiếm có.

"À, vậy thì! Cái này, em tặng anh."

"Hả!?"

Emiri-chan bất ngờ đưa cho tôi cái vỏ bọc mà cô bé đã quay được từ máy gacha gacha.

"N, tại sao!? Nói thật là, tôi cũng không muốn lắm đâu..."

"Này, là đồ đáp lại mà, anh hãy vui vẻ nhận đi chứ!"

"Nhưng mà, thật sự thì tôi không hiểu cái sản phẩm này đáng yêu ở chỗ nào cả."

"Gì chứ!? Này, anh quá đáng thật đấy! Dù nó đáng yêu đến thế này mà! Hơn nữa, đây là đồ đôi với em đấy nhé? Chỉ riêng điều đó thôi đã khiến anh vui rồi đúng không?"

"Hả!? À, ha ha ha."

Emiri-chan nói với nụ cười đầy tự tin. Vì cô bé nói mạnh quá, tôi đành cười gượng mà miễn cưỡng nhận lấy.

"Anh nhớ phải gắn nó vào chỗ nào đó đấy nhé?"

"Hả!? P, phải gắn sao?"

"Dĩ nhiên rồi, nếu không gắn thì đâu có thành đồ đôi được!"

Emiri-chan vẫn cứ mạnh mẽ như mọi khi, nhưng nở nụ cười tươi rói.

Emiri-chan lại vui vẻ đến vậy... Thì ra cô bé lại vui đến thế khi có được cái móc khóa trông hơi kỳ cục kia sao. Học sinh trung học cũng có những điểm đáng yêu riêng nhỉ.

Khi Emiri-chan vui vẻ như vậy, không hiểu sao tôi cũng cảm thấy vui lây một chút.

Nếu Emiri-chan đã nói đến mức đó, thì ít nhất mình cũng thử gắn vào chỗ nào đó trên đồ đạc của mình xem sao. Chắc sẽ bị người ta nghi ngờ gu thẩm mỹ, nên tốt nhất là tìm chỗ nào ít người để ý thì hơn.

Mà cũng lạ thật, Emiri-chan lại không ngại việc cái móc khóa đó trở thành đồ đôi với tôi sao.

Sau đó, chúng tôi cùng rời Sekai-do và đi về phía ga Shinjuku để đến phòng làm việc của Matsuri.

"À, mà bản thảo dự thi của em có tiến triển tốt không?"

Tôi tò mò muốn biết tình hình gần đây của Emiri một cách thuần túy, nên hỏi Emiri đang đi cạnh tôi với vẻ mặt vui vẻ.

"À, vâng ạ. Mới tuần trước em đã hoàn thành và gửi dự thi rồi."

"Ồ, vậy sao!? Vừa phụ bản thảo của bọn tôi mà vẫn làm được, giỏi thật đấy!"

Tôi hoàn toàn không biết. Emiri-chan thật sự rất cố gắng.

Ngoài công việc trợ lý, cô bé còn phải đi học, ôn bài, và hình như còn làm việc nhà nữa.

Có khi nào, cô bé còn vất vả hơn cả tôi và Matsuri không?

"À, thì cách đây một thời gian hai anh chị vẫn đang trong giai đoạn phác thảo nên em cũng không có nhiều việc trợ lý lắm, nên tranh thủ thời gian đó mà làm đấy ạ."

"Hê~ vậy sao. Hay thật đấy, em đã cố gắng rất nhiều!"

"Mà, lần này chắc chắn em sẽ debut được thôi! Dù sao thì, đây là bản thảo mà em đã cố gắng hết sức để hoàn thành mà."

"Ha, ha ha ha."

Tôi cười gượng trước lời Emiri-chan nói đầy tự hào. Thật là tự tin quá mức.

"À, ừm... Sau này thì, có phải đi thẳng đến chỗ làm không ạ?"

Khi chúng tôi dần đến gần ga, Emiri hỏi tôi, ghé mặt nhìn như đang thăm dò thái độ của tôi.

"Hả? À, thì tôi đã bảo Matsuri là sẽ đến vào khoảng trưa, nên vẫn còn thời gian mà?"

"Vậy ạ... V, vậy thì, em có một nơi muốn ghé qua một chút thôi... C, có được không ạ?"

"Hả? Đ, được thôi."

Nơi mà tôi và Emiri-chan đến là Shinjuku Alta.

"Em có muốn mua một vài bộ quần áo."

"Ô, vậy sao."

Bước vào bên trong tòa nhà, tôi hơi bối rối.

Đây là lần đầu tiên tôi vào tòa nhà này, bên trong có các cửa hàng quần áo dành cho nữ và các cửa hàng mỹ phẩm. Ngoài tôi ra, chẳng có khách nam nào khác.

Emiri-chan bước vào một cửa hàng thương hiệu có tên 'INGNI' ở cuối tầng một. Tôi vội vàng đi theo.

"Oa~, đồ hè ra rồi! Dễ thương quá~"

Emiri-chan vui vẻ đi quanh xem các bộ quần áo trong cửa hàng. Đó là một cửa hàng bán quần áo nữ tính, đáng yêu. Trông rất hợp với Emiri-chan.

"À, ừm, em thử vài bộ được không ạ!?"

"Ừ, dĩ nhiên rồi."

Emiri-chan cầm vài bộ quần áo và đi đến chỗ nhân viên.

Emiri-chan biến mất vào phòng thử đồ, tôi bối rối vì ở trong một cửa hàng như thế này mà chỉ có một người đàn ông như tôi thì biết làm gì đây.

"Quý khách~, rất hợp với cô đó ạ~!"

Tôi đang suy nghĩ và bối rối như thế thì, rèm phòng thử đồ mở ra, và Emiri-chan bước ra.

"..."

Nhìn thấy cô bé, tôi bất giác không thốt nên lời.

Emiri-chan mặc chiếc váy liền caro gingham màu xanh nhạt, trông thật xinh xắn và đáng yêu đến mức khiến người ta phải ngắm nhìn.

"K, Kimishima-san! T, t, th, thế nào... ạ?"

"Hả!?"

Bị Emiri-chan hỏi ý kiến, tôi lúng túng.

Không ngờ cô bé lại hỏi ý kiến của tôi.

"Không, thì, ừm... Em muốn nghe ý kiến của một người đàn ông, để tham khảo một chút ấy mà?"

"Ha, ha ha."

Tôi chấp nhận lời giải thích đó. Ra là vậy, đó mới là Emiri-chan chứ.

"Không, t, tôi thấy rất đáng yêu."

Tôi nghĩ đã được hỏi ý kiến thì phải nói, nên cố gắng giấu đi sự ngượng ngùng, nói ra nhận xét thật lòng của mình.

"...! V, vậy sao ạ. À mà, đương nhiên rồi! Một người siêu đáng yêu như em mà mặc quần áo đáng yêu thì làm sao mà không đáng yêu được chứ!?"

"Ha ha ha, ừ ừ."

Thật sự cô bé có thể tự tin nói ra những lời như thế, thật là đáng kinh ngạc. Mà, dù sao thì, cô bé cũng thực sự rất hợp và đáng yêu, nên có nói thế cũng được thôi.

"Vậy thì, anh đợi em một chút nhé!"

"Hả!?"

Emiri-chan nói xong liền đóng rèm phòng thử đồ lại.

Và rồi, nó lại mở ra ngay lập tức.

"T, thế nào ạ!?"

Tiếp đó, cô bé mặc một chiếc váy liền màu trắng với họa tiết hoa nhí màu vàng.

Bộ trước mang vẻ thanh lịch của một tiểu thư, nhưng bộ này lại mang hình ảnh tươi sáng, năng động, và nó cũng rất hợp, trông thật đáng yêu.

「Ơ, ừm… anh thấy dễ thương mà。」

「Thế thì vẫn y chang ý kiến lúc nãy còn gì! Giữa bộ hồi nãy với... với cái này, anh thấy cái nào đẹp hơn ạ!?」

Emiri hỏi tôi, vẻ hơi ngượng ngùng và bối rối.

「Hả!?」

Nghe ý kiến của tôi thì định làm gì chứ!? Dù tôi nghĩ là cô bé chỉ muốn nghe ý kiến từ một người đàn ông thôi, như cô bé đã nói ban nãy.

「Ưm, ừm... cả hai đều dễ thương mà.」

「Cái gì vậy, không dứt khoát gì cả! Anh phải chọn rõ ràng đi chứ!」

「Hả!? Ừm... Vậy thì, cái váy kẻ caro hồi nãy đẹp hơn chăng?」

「Hừm. Thì ra là vậy.」

Emiri đáp lời tôi, như đã chấp thuận, rồi lại kéo rèm lại.

Một lát sau, Emiri thay lại bộ quần áo cũ rồi bước ra khỏi phòng thử đồ.

「Em mua đồ à?」

「À, vâng.」

「Mua bộ nào thế?」

「...!」

Tôi hỏi vì tò mò, vậy mà không hiểu sao Emiri lại hơi đỏ mặt, rồi né tránh ánh mắt tôi.

「Là bộ... kẻ caro ban nãy ạ.」

「Hả!?」

Là bộ mà tôi bảo đẹp hơn sao…

「Đâu, đâu có! Em chỉ tự mình thấy bộ đó dễ thương hơn thôi! Không phải vì anh Kimijima chọn đâu ạ!」

Emiri bướng bỉnh nói với tôi.

「Hả!? À, à, vậy sao... Không, anh cũng có nghĩ vậy đâu.」

À, thì ra là trùng hợp. Chắc chắn là vậy rồi.

Sau đó Emiri thật sự đã mua chiếc váy đó.

Dù chỉ là trùng hợp, nhưng cô bé mua bộ đồ mà tôi đã chọn, thế mà tôi lại cảm thấy vui vui lạ thường.

「À, à, xin lỗi đã làm phiền anh. Em đã thấy hài lòng rồi.」

「Không sao đâu. Vậy, mình ra ga nhé.」

Emiri không hiểu sao lại hơi đỏ ửng má, vẻ bẽn lẽn, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

「À, phải rồi! Anh muốn rút tiền. Cho anh ghé ngân hàng một lát nhé?」

Vừa ra khỏi cửa Alta, tôi mới chợt nhớ ra là ví tiền đã gần cạn sạch vì mua bảng nét vẽ, nên cần rút tiền gấp. Mà dù sao thì tiền bảng nét vẽ sau này cũng chia đôi với Mari.

「À, vâng được thôi ạ. Vậy tôi sẽ đợi anh ở gần đây.」

Để Emiri đợi ở trước Alta, tôi nhanh chóng vào ngân hàng gần đó rút khoảng một vạn yên từ tài khoản.

Xong xuôi thủ tục, tôi rời ngân hàng và quay lại trước Alta, và hơi ngỡ ngàng trước cảnh tượng đập vào mắt mình.

「Này~, anh đãi chú gì đó nhé~!」

「Da, dạ xin lỗi, bây giờ em đang đi cùng bạn ạ...」

「À, vậy sao!? Thế thì rủ bạn đi cùng luôn đi! Dù sao thì lát nữa anh cũng định gặp hội bạn mà, thế thì còn gì bằng!」

「À, không ạ, nhưng bạn em không phải là con gái...」

Một người đàn ông lạ mặt đang nói chuyện với Emiri.

Trong thoáng chốc, tôi đã nghĩ họ là người quen, nhưng nghe loáng thoáng nội dung câu chuyện, tôi nhận ra đó không phải là người quen, mà Emiri đang bị anh ta tán tỉnh.

「Mà nói thật là, em đúng kiểu gu của anh đó! Kiểu như, yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy đó?」

Gã tán tỉnh, nhìn qua thì ăn mặc có vẻ sành điệu, nhưng nhìn kỹ lại thì có chút gì đó chưa được tinh tế, dáng người thấp, nhìn mặt thì tuổi tác có vẻ ngang với tôi.

Nếu gã trông có vẻ độc ác, hoặc thân hình vạm vỡ mạnh mẽ, hay lớn tuổi hơn, thì chắc tôi đã sợ hãi mà co rúm lại rồi, nhưng vì không phải vậy, nên tôi hạ quyết tâm tiến lại gần chỗ Emiri.

「Cảm ơn anh. Nhưng mà...」

Emiri nở nụ cười gượng gạo, lịch sự từ chối lời mời. Có phải cô bé đang giả vờ ngoan hiền ngay cả với gã tán tỉnh này không.

「À, này, cậu, cậu đang làm gì thế?」

「! Kimijima-san.」

Khi tôi tiến lại gần và cất tiếng, ánh mắt của gã tán tỉnh và Emiri đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

「Ơ, gì vậy, đi cùng bạn trai à?」

Gã tán tỉnh nhìn chằm chằm vào tôi một cách không kiêng nể.

「Ê, gì chứ, cô bạn gái siêu dễ thương thế mà thằng bạn trai trông thường quá nhỉ?」

Hắn cười cợt, nói ra câu đó.

Này, thằng cha này, thật là bất lịch sự!

Mà đúng là, có lẽ hắn nói đúng thật. Nhưng bản thân hắn cũng đâu phải là người đẹp trai gì, chỉ được cái ăn mặc lòe loẹt thôi mà.

「Da, dạ không phải bạn trai ạ.」

「!?」

Đúng lúc đó, Emiri thẳng thừng nói như vậy.

Này, bây giờ điều đó đâu quan trọng đâu chứ. Sao lại phải phủ nhận làm gì. Cô bé ghét đến thế sao khi bị nghĩ là bạn gái tôi?

「À, vậy sao!? Thế thì được rồi! Không phải bạn trai thì kệ hắn đi, chơi với anh đi!」

Gã tán tỉnh có vẻ đã hiểu lời của Emiri theo hướng có lợi cho mình, đột nhiên trở nên chủ động, nắm lấy tay Emiri định kéo cô bé đi.

「Chờ, chờ đã! Cô, cô bé đang gặp rắc rối mà!」

Nếu cứ thế này, Emiri sẽ thật sự bị kéo đi mất. Tôi hoảng hốt, trong tích tắc, dùng hai tay nắm lấy cánh tay của gã tán tỉnh đang giữ tay Emiri, rồi giật Emiri ra.

「Ui, làm gì thế hả!」

「...!?」

Nghe thấy thế, gã kia gạt tay tôi ra, dùng hết sức bình sinh đẩy một tay vào vai tôi.

Tôi lảo đảo lùi lại, mất thăng bằng, và thế là không thể tránh khỏi việc ngã bệt xuống đất.

「Ối...」

Chết tiệt, mình thảm hại quá rồi.

「—! ...Chậc.」

Lúc đó, tôi tưởng mình nghe thấy một tiếng tặc lưỡi khe khẽ. Đó không phải là tiếng của gã kia.

「Mà nói thật nhé, người ta đã chọn lời để nói nhẹ nhàng, tránh làm tổn thương rồi, mà không nói thẳng ra thì không hiểu à? Thật sự rất phiền phức đó.」

「!?」

Emiri, người từ nãy đến giờ vẫn hoàn toàn ở chế độ "giả vờ ngoan hiền", đột nhiên với vẻ mặt lạnh lùng và giọng nói trầm xuống, thốt ra những lời đó như một người khác, khiến tôi kinh ngạc nhìn cô bé.

「Ơ...!?」

Nhìn Emiri như vậy, gã tán tỉnh cũng đực mặt ra.

「Vốn dĩ anh với tôi, anh có thật sự nghĩ là hợp nhau sao? Nếu muốn tán tỉnh tôi, thì hãy tự trau dồi bản thân cho tốt hơn rồi hẵng quay lại đây. Mấy cái thể loại đàn ông không biết thân phận mình là cái gì thật sự không thể chịu nổi!」

Emiri hất tóc lên, dùng ánh mắt khinh miệt tận xương tủy mắng nhiếc gã kia.

Emiri, sao đột nhiên lại tức giận đến thế này!?

Mà nói thật, đâu cần thiết phải mắng nhiếc đến mức đó chứ? Nếu gã kia tức giận hóa rồ thì sao!

「Cái gì!? Con nhỏ này, muốn gây sự hả!?」

Nghe lời của Emiri, gã tán tỉnh lập tức đỏ bừng mặt, nổi giận đùng đùng.

「Rõ ràng tôi đã hạ mình xuống rồi, mà anh lại ra tay trước chứ!?」

Với khí thế kinh ngạc, Emiri quát vào mặt gã kia.

Gã đàn ông lùi lại trước tiếng hét lớn đó. Tôi cũng ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

Thế nhưng... lúc đó, tôi nhận ra. Nắm đấm tay phải cô bé siết chặt đang run lên khe khẽ.

Trước tiếng hét lớn của Emiri, những người xung quanh nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

「Con nhỏ... con nhỏ tự luyến vớ vẩn như mày, tao cũng không thể chịu nổi!」

「Vậy thì biến khỏi tầm mắt tôi ngay được không? Thật sự chướng mắt lắm.」

「Thằng... con nhỏ này!」

Lời nói của Emiri khiến gã đàn ông có vẻ rất tức giận. Hắn vừa bước chân về phía Emiri, vừa vung tay lên.

「!?」

Tôi hoảng hốt trước cảnh tượng đó, vội vàng đứng dậy chen vào giữa hai người. Ngay khoảnh khắc ấy.

Bốp.

Một tiếng động khô khốc và một cơn đau chạy dọc má tôi.

「...! Ki, Kimijima-san...」

Tôi đã bị gã kia tát vào má bằng bàn tay.

Chắc là hắn không dùng nhiều sức, nên cũng không đau lắm.

Thế nhưng, hiếm khi bị người khác đánh nên tôi kinh ngạc đến mức ngây người ra.

「Chết tiệt.」

Gã kia, có vẻ không có ý định đánh tôi, vội vàng nhìn tôi với vẻ hoảng hốt.

「Ki, Kimijima-san... anh có sao không!?」

Emiri nhìn mặt tôi rồi hét lớn. Có lẽ cô bé quá kinh ngạc, đến nỗi mắt còn ướt lệ. Dù cũng chẳng đến mức phải lo lắng quá mức như vậy...

「À ha ha, không, anh hoàn toàn không sa...」

「Ơ, gì vậy? Đánh nhau à?」

「Hay là gọi cảnh sát...」

Nhận ra, những người qua lại trên phố Shinjuku đang xôn xao nhìn chúng tôi.

Chết tiệt, hình như mọi chuyện đang trở nên lớn hơn rồi...

「Emiri, đi thôi!」

「Ơ, ơ!?」

Vì không muốn mọi chuyện rắc rối hơn, tôi kéo tay Emiri và nhanh chân chạy khỏi đó.

「Chờ, sao bọn mình là nạn nhân mà lại phải chạy trốn thế nà...」

Emiri kêu lên từ phía sau, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là nên rời đi trước khi cảnh sát đến, nên tôi không dừng bước.

「Đến đây thì chắc là ổn rồi nhỉ?」

Đi một lúc đến chỗ ít người qua lại, tôi mới dừng chân.

「Chờ... bỏ tay ra đi.」

「! À, xin lỗi.」

Emiri nói, tôi mới nhận ra mình vẫn nắm tay cô bé, vội vàng buông ra.

「Mặt... anh có sao không?」

Emiri nhìn tôi với vẻ lo lắng, rồi chạm vào má phải của tôi.

「À, à, anh không đau chút nào nên không sao đâu. Chắc là gã đó không có ý định đánh anh đâu.」

Bị chạm vào mặt, tôi không khỏi đỏ mặt.

「Em xin lỗi! Là lỗi của em!」

Emiri cúi đầu xin lỗi tôi. Đôi mắt cô bé đong đầy nước.

「Em, Emiri...」

Tôi ngạc nhiên vì không ngờ Emiri lại xin lỗi mình.

「Anh Kimijima, không ngờ anh lại che chở em như vậy...」

Với đôi mắt đẫm lệ, Emiri nói một cách đau khổ.

「Không, anh thật sự không đau nên không sao đâu. Nhưng mà...」

Tôi nhìn vào mắt Emiri. Nhận ra điều đó, Emiri cũng nhìn vào mặt tôi.

「Đối với những người đàn ông lạ mặt, anh nghĩ sau này em không nên quát mắng dữ dội như vậy thì hơn.」

「...!」

Nghe lời tôi nói, cô bé mở to mắt kinh ngạc.

「Vâng, em xin lỗi.」

Nhưng ngay giây sau đó, cô bé lại buồn bã thành thật xin lỗi, khiến tôi ngạc nhiên. Emiri đó mà lại có thể thành thật đến thế này sao.

「Không, anh không có ý trách em. Lần này may mà có anh ở đây, nhưng nếu em một mình, tệ nhất là Emiri có thể đã bị gã đó đánh rồi.」

「...!」

「Trên đời này, còn có những kẻ hung ác hơn cả gã đó nữa mà.」

「Ki, Kimijima-san, anh, anh đang lo cho em sao...?」

「Hả?」

「Da, dạ... vâng, em hiểu rồi. Sau này em sẽ chú ý hơn.」

Có lẽ việc tôi bị đánh đã khiến Emiri bị sốc nặng, nên cô bé ngoan ngoãn lắng nghe lời tôi nói.

「Nhưng mà, ban nãy thì em vẫn bình thường, đối xử nhẹ nhàng với gã đó, sao đột nhiên lại tức giận như vậy?」

Đó là điều mà tôi vẫn luôn thắc mắc.

「...! Ch, chuyện đó... ừm,」

Emiri lắp bắp trước câu hỏi của tôi.

Chuyện đó khó nói đến vậy sao?

Emiri đã tức giận vì điều gì nhỉ. Tôi nhớ lại khoảnh khắc cô bé nổi giận.

Lúc đó, hình như tôi đã kéo cô bé ra khỏi gã kia, rồi bị gã đàn ông tức giận đó đẩy ngã...

「...! À, là vì tôi bị đẩy ngã sao? Thế nên, em đã tức giận thay cho gã đó à?」

Tôi nghĩ là không thể nào, nhưng nếu nói đến những việc có thể kích hoạt cơn giận của Emiri lúc đó, thì chỉ có chuyện đó mà thôi.

Emiri đã tức giận như vậy để che chở cho tôi sao? Thật sự thì cô bé rất sợ hãi đến mức run rẩy, nhưng lại cố gắng?

「! ......」

Emiri nhìn tôi trong thoáng chốc với vẻ ngạc nhiên, rồi im lặng cúi đầu. Phản ứng này, tôi có thể coi là đồng ý không nhỉ.

「Thì ra là vậy... Cảm ơn em.」

Vừa mừng vì cô bé đã làm mọi thứ vì tôi, tôi vừa tràn ngập lòng biết ơn, không kìm được mà nói lời cảm ơn.

「...! Sa, sao anh lại nói lời cảm ơn. Vì chuyện đó, mà anh Kimijima lại bị đánh mà!」

「Không, nhưng mà, anh thấy mừng vì tấm lòng đó.」

「Ki, Kimijima-san...」

Sau đó, Emiri đỏ mặt, im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.

Cứ thế, chúng tôi lại bắt đầu đi bộ về ga Shinjuku phía cửa Đông.

Khu vực quanh ga Shinjuku vào Chủ Nhật đông người khủng khiếp.

Sau cuộc nói chuyện như vậy, chúng tôi đều im lặng. Sự im lặng này có hơi khó xử.

「Vậy, giờ anh đi thẳng đến chỗ làm luôn nhé, được không?」

「Vâng.」

Bị dòng người cuốn đi, chúng tôi bước xuống cầu thang, đi về phía bên trong ga Shinjuku cửa Đông.

Trong lúc đi xuống cầu thang, chúng tôi im lặng nên nghe rõ những cuộc trò chuyện của những người xung quanh.

「Trời ơi, dù sao thì ban nãy cũng hết hồn. Đang tự hỏi sao lại có đám đông tụ tập, ai dè thấy tiền bối ở giữa luôn.」

「Này, đừng có mà coi đó là chuyện đùa! Thiếu chút nữa là bị cảnh sát bắt đi rồi!」

「Rốt cuộc anh đã gây ra chuyện gì vậy?」

「Thì đã bảo là không làm gì cả! Chỉ là tán tỉnh một cô gái một chút, không hiểu sao cô gái đó tệ kinh khủng, đột nhiên nổi điên, rồi cãi vã với thằng bạn trai của cô ta.」

「Anh lại tán tỉnh cô gái đã có bạn trai à?」

「Ban đầu cô ta đứng một mình nên tao nghĩ là không có ai. Ai dè giữa chừng có một thằng đàn ông đến.」

「Ồ. Cô gái tệ kinh khủng là sao vậy?」

「À, thì là thế này...」

Từ phía sau, một vài gã trai trẻ tuổi đang trò chuyện với giọng điệu lả lơi.

「Ơ, Tsubaki-san!?」

Trong lúc đó, khi chúng tôi vừa bước xuống hết cầu thang, cuộc trò chuyện đột nhiên ngưng bặt, rồi nghe thấy tiếng một gã trai trẻ khác từ phía sau hét lớn.

Tsubaki-san, đó là Emiri mà nhỉ.

Emiri giật mình trước tiếng gọi đó, quay đầu lại với vẻ mặt hoảng hốt. Tôi cũng theo Emiri mà quay đầu nhìn ra phía sau.

「À, đúng là Tsubaki-san rồi!」

Ở đó có khoảng ba gã trai trẻ tuổi trông sành điệu, một trong số đó dường như đã gọi Emiri lại... nhưng nhìn mặt của một gã khác trong số đó, tôi giật bắn mình.

「À... Ơ!?」

Emiri cũng kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

「! Á à! Con nhỏ ban nãy!」

Đúng vậy, gã trai tán tỉnh Emiri ban nãy, đang có mặt ở đó. Gã ta cũng kinh ngạc hét lớn.

Thời gian chưa trôi qua được bao lâu, mà không ngờ lại gặp lại ở đây... Thật đúng là xui xẻo.

「Ơ, tiền bối, anh quen Tsubaki-san ạ?」

「Quen cái gì mà quen, chính là con nhỏ này đây! Cái con nhỏ tệ hại mà ban nãy tao vừa kể đó!」

「Ế!? Tsubaki-san sao!?」

Emiri nhìn cảnh đó, mặt tái mét, không nói nên lời.

「Chết tiệt, tại bọn mày cả!」

Gã kia nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy thù hận.

「Chờ, tiền bối bình tĩnh đi! Dù sao thì ban nãy cũng coi như không có chuyện gì mà.」

「Chậc... Tao biết rồi.」

Nhờ có thằng bạn đi cùng khuyên can, tạm thời gã tán tỉnh đó không làm gì chúng tôi.

Nhưng tôi, không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, bối rối vô cùng.

「Ơ, ừm, Emiri, những người này là ai vậy?」

Tôi hỏi Emiri trước tiên.

「À, cái đó, hai người kia là bạn cùng lớp ở trường ạ...」

Dù bối rối, Emiri vẫn giải thích cho tôi. Bạn cùng lớp?

「Tụi mày mới là cái gì chứ, quen biết con nhỏ này hả?」

Gã tán tỉnh ban nãy cũng hỏi hai người bạn đi cùng của hắn── những người mà Emiri nói là bạn cùng lớp.

「À, đúng là con gái cùng lớp tụi em. Cái cô gái tệ hại mà tiền bối tán tỉnh ban nãy, thật sự là Tsubaki-san sao?」

「Đúng vậy! Vì cô ta nói chuyện rất khó nghe và tính cách cũng tệ nữa. Chỉ mới bắt chuyện một chút thôi mà đã nổi điên rồi.」

「Ế, thật vậy sao? Nghe khó tin quá. Tsubaki-san ở trường hiền lành lắm mà.」

「Hả!? Gì vậy chứ. Rõ ràng con nhỏ này ban nãy đã mắng nhiếc tao không tiếc lời mà...」

Gã tán tỉnh nhớ lại chuyện ban nãy, vẻ bực bội, kể lại cảnh Emiri vừa rồi cho hai gã bạn cùng lớp của cô bé nghe.

Trong lúc đó, Emiri không phản bác một lời nào, chỉ đứng đó với vẻ mặt tái mét, ngây người ra.

「Th, thật sao? Khó tin quá...」

「Ở trường thì chắc chắn là giả vờ ngoan hiền thôi. Mà ban nãy, cô ta còn nói những lời như kiểu mình dễ thương nữa chứ. Con nhỏ này, tính cách đã tệ còn siêu ảo tưởng nữa chứ!」

Gã tán tỉnh vẫn vẻ tức giận, nói với những người bạn đi cùng.

Hai gã trai được cho là bạn cùng lớp của Emiri, kinh ngạc nhìn Emiri.

Chuyện này, hình như sắp có gì đó nghiêm trọng rồi đây...

「Mà này Tsubaki-san, ở trường cậu bảo là không có bạn trai, sao lại đi cùng đàn ông? Đa, đang hẹn hò à?」

Gã trai cùng lớp của Emiri nhìn chằm chằm vào tôi và Emiri rồi hỏi.

「À, ơ, ừm...」

Thế nhưng Emiri, người trong cuộc, có vẻ đang quá bối rối trước sự việc bất ngờ này, không thể trả lời câu hỏi của gã kia.

「À, không, tôi không phải bạn trai hay gì cả, chỉ là người quen thôi! Hôm nay không phải hẹn hò, hai người bọn tôi có việc nên tình cờ cùng nhau đến Shinjuku thôi!」

Trong tích tắc, tôi thay cho Emiri đang ngây người, trả lời câu hỏi.

「À, ơ, và nữa! Ban nãy là vì gã đàn ông kia đã đẩy tôi, nên Emiri đã che chở cho tôi và nói những lời khó nghe như vậy thôi. Emiri tuyệt đối không có tính cách tệ đâu, cô bé thật sự là một người rất tốt!」

「...!? Chờ, Ki, Kimijima-san!? An, anh nói gì, những chuyện không cần thiết...!」

Tôi nhận ra mình đã nói những lời đó một cách đầy kịch liệt. Emiri nhìn tôi với vẻ khó xử.

「À, à... Thôi được rồi, mình đi thôi. Sắp trễ cuộc hẹn rồi. Vậy, ch, Tsubaki-san. Hẹn gặp lại ở trường nhé.」

Một trong những gã bạn cùng lớp của Emiri cười gượng gạo nói vậy, rồi đám đàn ông đó cứ thế bỏ đi.

Chết tiệt, mình lại nói những chuyện không cần thiết rồi không chừng. Emiri có giận không nhỉ.

Lo lắng, tôi nhìn về phía Emiri, cô bé đột nhiên cúi gằm mặt xuống, rồi khuỵu gối ngồi xổm xuống ngay tại chỗ.

「Chờ, Emiri!?」

「Haaa... Thật là tệ hại!」

Cô bé vẫn cúi đầu, thở dài thườn thượt rồi nói.

「Làm sao bây giờ... vì cái tên tán tỉnh khốn nạn đó, chuyện hôm nay có thể sẽ bị kể khắp trường mất...」

Mặt Emiri tái mét.

「Mà nói thật, không ngờ gã đàn ông đó lại là người quen của mấy đứa con trai trong lớp... Không thể tin được! Thật sự là tệ hại, tệ hại, tệ hại!」

「Em, Emiri, bình tĩnh lại đi.」

「Làm sao mà bình tĩnh được ạ! Bao nhiêu công sức em đã cố gắng đóng vai người tốt đến thế... Bao nhiêu nỗ lực đó đều đổ sông đổ biển hết rồi sao!? Thật không thể tin được! Tính cách tệ, hư hỏng, con nhỏ ảo tưởng, có lẽ em sẽ bị nói đủ thứ hết... Vốn dĩ em luôn được coi là kiểu con gái trong sáng, còn chẳng quen nói chuyện với con trai chứ đừng nói đến bạn trai, thế mà lại còn bị nhìn thấy đi cùng đàn ông nữa chứ!」

Emiri ôm đầu, gần như khóc nức nở, vừa la hét một cách cuồng loạn.

「Em, Emiri...」

Emiri, rốt cuộc thì ở trường cô bé cũng giả vờ ngoan hiền, giả dối với bản thân sao. Làm vậy chắc mệt lắm chứ.

Mà nói thật, tại sao cô bé lại cố gắng đến mức đó cho đến tận bây giờ, đâu phải là thần tượng đâu chứ. Trong lòng tôi muốn thốt lên như vậy, nhưng thấy cô bé thật sự suy sụp, nên tôi đành nín nhịn.

「Không, mà thật ra anh nghĩ... đây chẳng phải là cơ hội tốt để em thể hiện con người thật của mình ở trường sao?」

「...Hả?」

Nghe lời tôi nói, Emiri vẫn ngồi xổm nhìn lên mặt tôi, vẻ mặt kinh ngạc.

「Không, anh đã nói trước rồi mà, anh thích tính cách thật của Emiri hơn, và anh nghĩ cũng có nhiều người như anh, thích con người thật đó của em mà. Nhân cơ hội này, thử thể hiện con người thật ở trường xem sao, đó là điều anh nghĩ...」

Đó là điều tôi đã nghĩ từ lâu rồi. Thấy đây là cơ hội tốt, tôi quyết định nói thẳng với cô bé.

「Hả!? Anh, anh đừng có nói bừa bãi như thể không phải chuyện của mình như vậy chứ!」

Emiri đột nhiên đứng phắt dậy, quát lớn vào mặt tôi. Tôi kinh ngạc vì không ngờ cô bé lại tức giận như vậy, nên đâm ra sợ hãi.

「Ơ!? Kh, không, anh thật sự nghĩ vậy mà...」

Emiri vẫn im lặng với vẻ mặt bực bội.

「Cái đó, anh thắc mắc từ trước rồi, ở trường mỗi ngày đều phải giả bộ như vậy, em không thấy mệt sao? Anh nghĩ nếu em cứ là Emiri thật sự như khi ở chỗ làm, chắc chắn sẽ không mệt mỏi, mà còn vui hơn nữa.」

「...! Đồ ngốc, đừng có nói bậy! Con người thật của em, đúng như lời gã đàn ông đó nói, tính cách tệ, miệng lưỡi cũng khó nghe...」

Emiri cúi đầu, với vẻ mặt lo lắng, buông ra những lời đó.

「Ừm, đúng là miệng lưỡi có hơi khó nghe thật.」

「!?」

Nghe lời tôi nói, Emiri kinh ngạc ngẩng mặt lên, trừng mắt nhìn tôi.

「Nhưng mà, em luôn cố gắng hết mình vì ước mơ của mình, làm việc cũng rất chăm chỉ, biết nghĩ cho gia đình, và còn che chở anh trước gã tán tỉnh nữa... Tính cách đâu có tệ đâu chứ. Rõ ràng là một người rất tốt mà.」

「Cái gì!?」

Emiri nghe lời tôi nói, mở to mắt, ngây người ra.

Rồi, mặt cô bé đỏ bừng lên.

「Anh nói con người thật của em là người tốt... An, anh nói thật sao!? Đừ, đừng có nói những lời không hề nghĩ như vậy chứ!」

「Hả? Không, anh chỉ nói sự thật thôi mà...」

「!」

「Nào, chuyện này... hôm nay tâm trạng em tệ rồi nên em về đây! Dù sao thì bản nháp vẫn chưa xong nên chắc cũng không có nhiều việc phải làm đúng không ạ!?」

Sau đó, Emiri đột nhiên đứng phắt dậy, nói ra những lời đó. Không hiểu sao, mặt cô bé đỏ bừng.

「Ơ, ơ!? Chờ, thật sao!?」

Ban nãy mình có nói gì làm Emiri mất hứng đến thế sao? Mình chỉ muốn cô bé tự tin vào con người thật của mình thôi mà...

「Chờ, thật sự về sao!?」

Tôi hoảng hốt gọi theo bóng lưng Emiri đang bỏ đi nhanh thoăn thoắt, không thèm để ý đến tôi.

「Vâng, tạm biệt!」

Không thèm quay đầu lại, Emiri chỉ giơ tay phải lên vẫy vẫy rồi nói thế, sau đó bước vào cổng soát vé ga Shinjuku, rồi biến mất giữa dòng người đông đúc.

Mình, mình thật sự đã về rồi...

Này, đó là bỏ việc đường đường chính chính đấy!

Mà đúng là, như cô bé nói, hôm nay dù có đến cũng không có nhiều việc phải làm, nên về mặt công việc thì cũng không sao.

Thế nhưng, rốt cuộc cô bé đã tức giận vì chuyện gì đến thế nhỉ?

Thật sự hoàn toàn không thể hiểu nổi.

「Xin làm phiền nha.」

Sau đó, bất đắc dĩ, tôi một mình đến chỗ làm.

Tôi bước vào trong nhà, thấy đèn phòng khách đang sáng nên đi về phía đó.

Mở cửa phòng khách, Mari đang mặc bộ đồ thể thao quen thuộc, nằm dài trên ghế sofa, nghịch iPad.

「Đang nghỉ ngơi à?」

「À, hôm nay vẫn chưa làm việc.」

「Này!」

Mari tuy chăm chỉ làm việc, nhưng sự hứng thú lên xuống thất thường, đôi khi tôi không có ở đây thì cô bé sẽ lười biếng như vậy.

Mà dù sao thì khi tôi hoặc Emiri đến chỗ làm thì cô bé sẽ bắt đầu làm việc nghiêm túc, nên cũng không sao.

「Anh mua bảng nét vẽ về rồi.」

「À, cảm ơn nhé.」

Mari liếc nhìn vào iPad, tùy tiện đáp lời.

「À, Emiri bảo hôm nay không đến.」

「Hả? Mà dù sao thì công việc cũng ít nên không sao, nhưng sao lại thế? Mà, sao anh lại biết?」

「À, thì, hôm nay anh với Emiri đi mua dụng cụ vẽ cùng nhau.」

「...!」

Lúc đó, Mari mới lần đầu tiên rời mắt khỏi chiếc iPad trên tay, nhìn về phía tôi.

「Đ, đi cùng nhau!? Gì vậy chứ, sao tôi không hề hay biết!」

Mari nói với vẻ hoảng hốt.

Không ngờ cô bé lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy với chuyện đó, tôi kinh ngạc.

「Không, hình như Emiri cũng muốn mua dụng cụ vẽ.」

「......」

Mari im lặng, với vẻ mặt như muốn nói rằng không thể chấp nhận được.

「Và, à, xảy ra đủ thứ chuyện, cô bé mới bảo là hôm nay sẽ không đến nữa.」

Tôi thấy lười giải thích nên tóm tắt lại.

「Hả!? Đủ thứ chuyện là cái gì?」

Mari đứng dậy khỏi ghế sofa, hỏi tôi với giọng bực bội.

Chết tiệt, vẫn phải giải thích sao. Mấy chuyện đáng xấu hổ như việc tôi bị đẩy ngã hay bị đánh, tôi không muốn kể lắm.

「À, thì đầu tiên là Emiri bị tán tỉnh...」

Bất đắc dĩ, tôi kể hết mọi chuyện đã xảy ra hôm nay cho Mari nghe.

Chuyện cãi vã với gã đàn ông tán tỉnh.

Chuyện bạn của gã đó là bạn cùng lớp của Emiri, và bạn cùng lớp đã bóc trần bản chất thật của Emiri.

「Rồi tôi, kiểu như, nhân cơ hội này sao không thể hiện con người thật của mình ở trường luôn đi? Nói xong thì không hiểu sao cô bé lại mất hứng, rồi bảo là hôm nay tâm trạng tệ rồi nên về đây~...」

"Hả? Cái quái gì thế này? Sao tự dưng chuyện đó lại làm Emiri giận dỗi?"

Khi tôi kể hết mọi chuyện, gương mặt của Mari đã lộ rõ vẻ khó chịu. Không lẽ cô ấy cáu vì tôi nói dài dòng quá?

"Ừm, chuyện này tôi cũng chẳng hiểu ra sao nữa."

"Mấy cha này! Anh kể lể dài dòng thế mà rốt cuộc vẫn không giải thích được điều quan trọng nhất, là tại sao Emiri lại không đến chứ!"

Mari cuối cùng cũng nổi giận, bật phắt dậy khỏi ghế sô pha.

"Mà từ đầu tại sao Emiri lại..."

"Hả?"

Cô ấy lẩm bẩm gì đó, nhưng nói nhỏ quá nên tôi không nghe rõ.

"Haizzz... Thôi kệ đi! Tôi đi làm đây!"

"Hả!? À, ừm..."

Câu chuyện đến đây tạm kết thúc, chúng tôi di chuyển sang phòng làm việc và tiếp tục công việc phác thảo.