Sau khi ăn xong bữa quà vặt, chúng tôi sánh bước bên nhau dọc theo con đường đến trường.
Chúng tôi tìm đường đi về nhà và giữ khoảng cách càng xa càng tốt với người qua đường.
Sau cùng, tốt hơn hết là tôi không để bị nhìn thấy đang đi cùng Yuzuki. Cẩn tắc vô ưu là trên hết.
Trên những con phố rộng rãi, rất dễ nhận ra có người từ phía xa, nhưng vấn đề nằm ở những khu vực đông đúc cửa hàng và nhà ở.
Các tòa nhà và các bức tường cản trở tầm nhìn nên hai đứa cần phải cẩn thận.
Lần này cũng vậy, tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó ở góc phố.
Tôi ra hiệu bằng tay và cùng Yuzuki trốn sau một máy bán hàng tự động gần đó.
Những người xuất hiện từ góc phố là một nhóm nam sinh mặc đồng phục.
Hơn nữa, những bộ đồng phục này là của trường cao trung Orikita.
Chúng tôi nín thở chờ họ đi ngang qua.
“…mày biết gì chưa, có một học sinh năm hai tên Mamori đã tỏ tình với Arisu Yuzuki vào ngày khai giảng.”
“Vãi thật, làm trò đó thì ngang với việc sở hữu lòng dũng cảm ở cấp độ anh hùng. Vậy họ đang hẹn hò à?”
“Còn khuya. Người kia là idol mà, hiểu không?”
Họ mải mê nói chuyện đến nỗi dường như không để ý đến chúng tôi.
Đó vẫn là tin nóng ngay cả sau một tháng kể từ lễ khai giảng.
Tin đồn tôi tỏ tình với idol nổi tiếng dường như đã trở nên phổ biến trong trường.
Có vẻ như nỗ lực di chuyển thật khéo léo của chúng tôi đã được đền đáp.
Khi nhóm nam sinh đã hoàn toàn khuất dạng, tôi khởi động lại công cụ tìm kiếm trong não mình.
Từ những tuyến đường tôi đã đi đến và về từ trường, đường vòng và đường đi mua sắm, tôi tính toán những nơi có mật độ người thấp nhất và mô tả chiến lược cho Yuzuki nghe.
“Chúng mình hãy đi đường vòng qua một dãy nhà khác. Con phố này có quá nhiều cửa hàng tiện lợi và chúng ta có thể sẽ chạm mặt một số học sinh trường Orikita.”
“Ừ-ừm.”
Chúng tôi băng qua đường và di chuyển đến dãy nhà tiếp theo.
Con phố này có ít cửa hàng hơn nên nguy cơ gặp phải người quen sẽ thấp hơn đáng kể.
Khi tôi đang nghĩ vậy và bước chân xuống đường, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ ngôi nhà bên phải chúng tôi——
“Hozumi…!”
Đó là thằng bạn tôi đang mặc thường phục, có nghĩa rằng ở đây là nhà nó.
Bất cứ khi nào tôi với nó đi chơi, chúng tôi luôn hẹn gặp nhau ở ga gần với điểm đến nhất, vì vậy tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thằng đó sẽ sống gần nhà tôi đến vậy.
"Yuzuki, trốn đi!"
Chúng tôi nhanh chóng tháo chạy và quyết định nấp trong một con hẻm giữa các tòa nhà.
Sau khi dẫn Yuzuki ra phía sau toà nhà, tôi thập thò nhìn ra và để mắt đến Hozumi, người đang tập trung vào điện thoại thông minh của mình.
Yuzuki cũng ló đầu ra từ phía sau, cố gắng nhìn ra phía đường chính.
Đúng lúc đó, Hozumi đột nhiên ngước lên.
Tôi quay phắt lại và cố gắng đẩy Yuzuki vào sâu hơn trong con hẻm, nhưng khi làm như vậy, tôi vấp ngã và theo bản năng nắm chặt lấy vai cô ấy.
Không ổn rồi.
Cứ như này thì tôi có thể vô tình đẩy ngã Yuzuki và khiến cô ấy bị thương.
Và rồi sau khi cố gắng đổi tư thế, bằng cách nào đó hai đứa lại xoay nửa người như thể đang thực hiện một động tác khiêu vũ kỳ quái.
Kết quả là Yuzuki dựa lưng vào tường, và tôi thấy mình đang đặt tay gần mặt cô ấy——một tư thế 'kabedon’ cổ điển.
Yuzuki, rõ ràng là rất ngạc nhiên — mặt đỏ bừng trong khi môi mấp máy không ra tiếng.
"…Xin lỗi"
Tôi quay mặt đi và quan sát đường phố một lần nữa.
Hozumi đã đi rồi.
“Đ-Được rồi, giờ hãy chạy vút qua nào.”
“…Nhưng, chúng mình sẽ không chạm mặt người khác lần nữa chứ?”
“Đó là trường hợp hi hữu thôi. Với giờ này thì, có thể chúng ta sẽ chỉ đụng phải mấy bà nội trợ đang đi siêu thị nếu di chuyển bất cẩn.”
“Mình nghĩ như thế còn tốt hơn là gặp phải ai đó từ Orikita…”
“Điều đó không hẳn là đúng. Trong số mấy người nội trợ có thể có phụ huynh từ trường Ori High. Cậu không nên đánh giá thấp mạng lưới phụ huynh. Cái thông tin như kiểu có ai đang đi dạo cùng bạn gái (彼女 - kanojo) có thể lan truyền nhanh như cháy rừng. Nó có thể trở thành một tình huống giống ở Phòng Tài nguyên đó.”
Khi tôi quay người lại định dẫn đường, tôi nhận thấy Yuzuki có vẻ mặt hơi ngơ ngác.
“…cậu nói 'bạn gái'…”
“À, không, đó chỉ là mình lỡ lời thôi…”
“…Hmm”
Yuzuki liếc nhìn tôi —— Không phải trêu chọc, nhưng trông cô nàng có vẻ cũng không bị thuyết phục bởi lời giải thích.
Tôi tự hỏi cô ấy đang nghĩ gì.
“D-dù sao thì Yuzuki, hãy tập trung bảo vệ hình tượng idol của đi.”
"…Ừm, hiểu rồi."
Yuzuki khẽ gật đầu.
Vì lý do nào đó, ánh mắt của cô ấy hướng thẳng vào tay tôi.
Khoảng mười lăm phút sau, bằng cách nào đó chúng tôi đã vượt qua được đống chướng ngại và về được căn hộ.
Trên đường đi, Yuzuki cứ liếc nhìn tôi.
Tuy nhiên, chẳng ai nói với ai câu nào, chúng tôi chỉ đi cạnh nhau trong im lặng.
Chúng tôi đi qua cổng vào và cùng nhau bước vào thang máy.
Khoảng cách giữa chúng tôi chưa đầy mười xen-ti-mét.
“Được rồi, mình sẽ vứt cái giấy gói FavoChick ở đây. Xin lỗi vì đã khiến cậu cầm nó nãy giờ.”
"…Cảm ơn."
Yuzuki, đứng bên trái tôi, đưa cho tôi cái giấy gói bằng tay phải.
Tôi cầm nó bằng tay trái, vò nát rồi nhét vào túi áo khoác.
Tay phải của Yuzuki và tay trái của tôi giờ đã trống trải..
—Trong khoảnh khắc, một cảm giác bất chợt xuyên thẳng qua tâm trí tôi.
” ….. “
—Có thể đó là do tôi tưởng tượng ra hoặc chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng tôi không đủ can đảm để xác nhận điều đó bằng mắt mình.
Tôi có thể cảm thấy một hơi ấm nhẹ ở đầu ngón út bên tay trái của mình.
Yuzuki, vẫn im lặng như tờ, nhìn thẳng về phía trước.
Sự kết nối của chỉ một ngón út — Không hề có lời qua tiếng lại giữa hai con người nơi đây.
Thang máy đến tầng tám và chúng tôi bước ra ngoài cùng lúc.
Thật kỳ lạ, tốc độ bước của chúng tôi hoàn toàn đồng bộ và vị trí của tay chúng tôi không hề thay đổi.
Dù biết điều đó là vô nghĩa nhưng tôi ước rằng khoảnh khắc này sẽ không bao giờ kết thúc——
—Tôi đi vài mét qua phòng 809, đến góc phòng 810.
“…Cảm ơn vì đã đưa mình về nhà, Suzufumi.”
"Cậu có cần phải nói điều đó ở khoảng cách này không?"
Khi tôi khẽ đùa, Yuzuki cười khúc khích. Tôi cũng cười theo.
—Những ngón tay của chúng tôi rời nhau.
“Tối nay mình có buổi diễn tập và sau đó mình sẽ ở lại phòng nghỉ của công ty. Hẹn gặp lại nha."
“Hẹn gặp lại.”
Khi tôi giơ tay trái lên chào, Yuzuki đáp lại bằng tay phải rồi quay trở vào căn hộ của cô.
"…Gì vậy trời…"
Tôi ngồi xổm xuống ngay tại chỗ.
Tôi nhớ lại cảm giác bừng lên ở ngón tay út bên trái của mình.
—Cứ ngỡ như tôi vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ tràn đầy hạnh phúc, chỉ còn vương lại chút hơi ấm mơ hồ.
Muốn được anh nhà thăng chức:3