“Mình đã gọi cậu được một lúc rồi, đừng có phớt lờ mình chứ!”
Yuzuki mặc đồng phục học sinh: Áo blazer màu nâu, cà vạt đỏ tươi và chân váy đen.
Dù tôi có nhìn cô ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Yuzuki trong hình tượng nữ sinh cao trung vẫn luôn dễ thương.
"…Xin lỗi cậu. Mình đang mải suy nghĩ. Cậu đang đi về nhà à?”
“Ừm, hôm nay mình chỉ học buổi chiều. Muốn cùng nhau đi bộ về nhà không?”
Không đợi tôi trả lời, Yuzuki bắt đầu đi về phía trước.
“Nhưng chúng ta đã đồng ý rằng sẽ cư xử như hai người xa lạ ở trường mà.”
“Đang là ở ngoài trường rồi. Hơn nữa, chúng ta còn ở khá xa khu vực trường học nên sẽ ổn thôi.”
Quả thực, không có một đứa trẻ trong độ tuổi đi học nào mặc đồng phục trên đường phố và hầu như không có chiếc ô tô nào chạy qua.
“Cơ mà, chẳng phải chúng nên thận trọng với mấy tạp chí tuần san và những thứ tương tự hay sao?”
“Sự thật là nhà hai đứa ở ngay cạnh nhau và lại còn cùng đi học cùng trường, nên là mấy tay săn tin đó sẽ không viết cả một tin chỉ vì vậy đâu. Tất nhiên, trừ khi chúng ta nắm tay nhau ở nơi công cộng hay gì đó.”
“Nếu Yuzuki đã nói vậy thì ổn thôi…”
Mặc dù trước đây cô nàng khá thận trọng trong lần gặp gỡ bí mật ở Phòng Tài nguyên, tôi tự hỏi liệu có gì đã khiến cô nàng thay lòng đổi dạ không.
Tôi bước chậm lại để đồng bộ với tốc độ đi với Yuzuki trong khi vẫn giữ một khoảng cách ước chừng khoảng hai người với cô nàng. Đề phòng và cẩn thận vẫn là tốt nhất.
Tuy nhiên, Yuzuki trông có vẻ cô đơn khi tôi cố gắng giữ khoảng cách như vậy.
“…Cậu có thể đi gần mình hơn một chút mà…”
Khoảng cách từ trường đến căn hộ là khoảng hai mươi lăm phút đi bộ.
Tôi đang định mua một chiếc xe đạp, nhưng với cái may mắn trời ban như này thì có lẽ tôi sẽ tiếp tục đi bộ đến trường thêm một thời gian nữa.
Trên đường về nhà, chúng tôi trò chuyện lặt vặt.
Chúng tôi nói về việc học đột nhiên trở nên khó khăn hơn như thế nào, việc một cô gái trong lớp chúng tôi bị một senpai năm ba tán tỉnh ra sao, việc tôi đột nhiên phải dạy thằng bạn, hay việc ai đó phải tập thể dục tăng cường vì được ai đó nấu cho ăn. Một cuộc trò chuyện như hai người bạn bình thường.
“A, ở đây có Favoma.”
Nó dường như vừa mới được mở gần đây với biểu ngữ 'Khai trương' tung bay trong gió.
Favorite Mart, thường được gọi là 'Favoma', là chuỗi cửa hàng tiện lợi có số lượng cửa hàng lớn thứ hai trong ngành.
Đồ ngọt theo mùa và đồ ăn nhẹ nóng hổi của họ rất phổ biến.
Trong số đó, món được ưa chuộng nhất là món gà rán không xương được đặt theo tên cửa hàng, 'FavoChick'.
Kể từ khi ra mắt vào năm 2006, nó đã được coi là món ăn vặt độc quyền của cửa hàng Favoma.
Tôi nửa đùa bảo Yuzuki.
“Chúng ta có nên ăn chút đồ ăn nhẹ sau giờ học như học sinh cao trung thường làm không? Mình bao.”
“…Hmm.”
Tôi mong đợi một lời từ chối ngay lập tức, nhưng Yuzuki đã bị đóng băng trong một tư thế kỳ lạ. Có vẻ như cô nàng đang vận nội công để suy nghĩ.
Có lẽ nếu tôi khích một chút, cô ấy sẽ nhượng bộ chăng?
“Đây là một cửa hàng mới, nên mình cá là họ có gà tươi chiên giòn đang xếp thành hàng luôn ấy chứ.”
“…Hmm-hmmhh.”
“Yuzuki, gần đây cậu đã làm việc chăm chỉ với tất cả các buổi diễn tập trực tiếp và mọi thứ khác, nên mình muốn thưởng cho cậu. Mình nghĩ cậu cần phải tích trữ năng lượng khi có cơ hội. Hãy để mình chiều chuộng cậu nha.”
Từ bên cạnh, tay áo bộ đồng phục của tôi bị giật mạnh.
“…cậu sẽ bao mình á?”
“…Ừmm.”
Thái độ của cô ấy làm tôi nhớ đến một đứa trẻ gắt gỏng vừa thức dậy.
“Ừ, mình sẽ mua nó cho cậu. Hãy chọn bất cứ thứ gì cậu thích.”
Yuzuki sau đó đã dành hơn mười phút để xem danh sách sản phẩm trên trang web chính thức bằng điện thoại thông minh.
Cuối cùng, cô nàng chọn món đặc trưng trong thực đơn, 'FavoChick'.
Nhân tiện, tôi đã chọn một món cũng đặc trưng không kém – bánh croquette 'FavoKoro.'
“Đây, cẩn thận đừng để bị bỏng nhé.”
Yuzuki vui vẻ xé lớp giấy gói, để lộ ra miếng gà giòn rụm.
“Đ-đây là món FavoChick nổi tiếng…”
Giơ cao miếng gà bằng cả hai tay, vẻ mặt Yuzuki trông rất hạnh phúc.
Cô nàng thốt lên, 'FavoChick nổi tiếng...', mặc dù phản ứng của cô ấy có vẻ hơi quá cường điệu.
“…Đừng nói với mình đây là lần đầu tiên cậu ăn thử FavoChick nhé?”
"Ừm. Ở quê nhà mình không có nhiều cửa hàng tiện lợi, và từ khi chuyển lên thành phố, mình đã luôn cố tránh xa những món ăn nhẹ nên mình vẫn luôn khao khát được nếm thử…”
Bất chấp sự phấn khích của mình, Yuzuki bắt đầu ăn trông có chút miễn cưỡng.
“M-mình biết mà, ăn một thứ dầu mỡ thế này giống như thể tội ác đối với một idol vậy…”
“Đã quá muộn để nói điều đó rồi. Nếu cậu thực sự không ăn nó thì mình sẽ──”
Khi tôi vươn tay lấy miếng FavoChick mà Yuzuki đang cầm, miếng gà nhanh chóng rời khỏi tầm với.
Tôi cười khúc khích một cách tự mãn còn Yuzuki thì mặt đỏ bừng và cuối cùng đưa miếng FavoChick lên miệng.
“Mình ăn biết đồ vặt ở cửa hàng tiện lợi là không nên, nhưng…!”
Khoảnh khắc cô cắn vào miếng gà, nước thịt phun ra với lực của một chiếc vòi cứu hỏa đang chữa cháy.
“Wow~♥ Miếng thịt đùi ngon ngọt với lớp vỏ giòn rụm có hương vị thực sự bùng nổ trong miệng á~♥ Thật mềm và đậm đà. Là gà rán nhưng lại mềm mịn dễ ăn như gà hấp vậy♥”
Đúng như lời cô ấy nói, một nửa miếng gà đó nhanh chóng tan biến vào trong dạ dày Yuzuki.
Nói đến đây, tôi khoe những kiến thức mình mới lượm lặt được trên mạng.
“Mình thấy trên một trang web công thức nấu ăn có biến thể của món này tên là 'FavoChick Donburi' hay gì đó tương tự."
“Chà, mình rất muốn thử món đó, nhưng lượng calo chắc phải khủng khiếp lắm~”
“Ví dụ, cậu có thể ninh món FavoChick với hành tây trong nước hầm xương, cuối cùng là cho thêm trứng đánh tan để tạo độ bông xốp, giống như món oyakodon.”
"… ực-."
“Hoặc là thịt heo xào cay ngọt, phủ lên trên là những miếng FavoChick vừa miệng ăn, rắc thêm vừng trắng và tía tô cắt nhỏ để tăng gấp đôi hương vị đậm đà và sự tươi mát.”
“… ực- ực- .”
—Grrrrrrowl
Yuzuki khéo léo ăn FavoChick trong khi bụng thì vẫn đang réo.
Cô ôm bụng và đỏ mặt khi cắn miếng gà.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một ánh nhìn mãnh liệt trên tay mình. Yuzuki đang chăm chú nhìn vào tay tôi.
Món FavoKoro của tôi chỉ còn lại một miếng. Tôi nhanh chóng ném miếng cuối cùng đó vào miệng.
“A───! Đồ trộm vặt!”
"Không, mình đã cho cậu đâu."
Đáp lại, Yuzuki nhanh chóng thanh toán nốt miếng FavoChick còn sót lại.
“Haiz, hết rồi… Không biết phải bao nhiêu năm nữa mình mới được ăn món này lần nữa…”
Với ánh mắt khao khát, Yuzuki nhìn xuống chiếc giấy gói trong tay mình.
Ngoài ra còn rất nhiều món ăn ngon khác tại cửa hàng tiện lợi.
Bánh bao hấp nè, khoai tây nè, các món tráng miệng dạng cốc nữa…
Lần tới gặp Yuzuki trên đường về nhà, tôi nên gợi ý cho cô nàng món nào đây?
Lươn lẹo! Quấn anh nhà cũng ác :> Chiều vợ :> Hết yêu rồi kkk.