Tôi đóng nắp hộp bento lại và lấy ra hai loại khăn ăn.
Tôi thường sử dụng cái có màu xanh navy. Cái màu vàng còn lại thì được tôi lấy ra từ trong tủ đồ, nó ở trong đó cũng khá lâu rồi. Thật tình cờ màu vàng lại là màu sắc yêu thích của một idol nào đó.
Đồng hồ chỉ sáu giờ hơn vào buổi sáng.
Thường thì tôi vẫn đang nằm mơ vào giờ này.
Thật ra, tôi phải dậy sớm vì hôm nay đến phiên tôi trực nhật, nhưng nếu đó là lý do duy nhất thì chỉ cần đặt báo thức sớm hơn một chút là được.
Lý do thực sự của việc dậy sớm là để đưa hộp bento này cho người hàng xóm cạnh bên.
Cuối cùng thì hôm nay sẽ là ngày nhóm [Spotlights] biểu diễn
Buổi biểu diễn trực tiếp bắt đầu vào buổi tối nên có vẻ như họ sẽ đến địa điểm vào khoảng giữa trưa.
Có thể nói, hộp bento này là một món quà.
Tôi chắc chắn rằng địa điểm biểu diễn sẽ có đầy đủ các dịch vụ ăn uống sang trọng khiến hộp bento nhà làm đầy khiêm tốn này phải xấu hổ.
Tuy nhiên, cơ thể tôi vẫn tự di chuyển. Thức dậy lúc bốn giờ sáng, tôi tưởng tượng ra khuôn mặt vui vẻ của Yuzuki trong khi thêm từng món một vào hộp bento ba tầng.
Nó có thể hơi cồng kềnh để mang theo, nhưng tôi hy vọng cô ấy sẽ bỏ qua điều đó.
Vấn đề là làm thế nào để đưa nó cho cô nàng.
Tôi nhìn chằm chằm vào ngón tay út bên trái của mình.
“…”
Tôi đã không gặp Yuzuki lấy một lần trong ba ngày kể từ khi chúng tôi cùng nhau ăn vặt sau giờ học.
Tôi không biết mình nên làm bộ mặt nào đây.
Ý nghĩa đằng sau hành động đó là gì?
Có phải đó chỉ là một cú chạm nhẹ vô tình? Hay là do ngẫu hứng?
Hoặc có thể Yuzuki nhìn nhận tôi như một người khác giới…?
Không, đi đến kết luận như vậy là quá vội vàng.
Yuzuki là một thần tượng.
Tại các sự kiện bắt tay, cô bắt tay hàng trăm, thậm chí hàng nghìn người hâm mộ.
Cũng giống như ngày đầu tiên tôi gặp cô nàng, một phần công việc của cổ là nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay của những ai đến ủng hộ khi gặp cô ấy.
Cảm thấy phấn khích chỉ vì chút khoảnh khắc quấn lấy nhau của hai ngón út là thái quá.
Đây là lý do tại sao những chàng trai chưa có kinh nghiệm hẹn hò thường hay mơ mộng.
Tôi không đủ can đảm để trực tiếp đưa hộp bento cho cô ấy.
Cơ mà, treo nó trên tay nắm cửa căn hộ cũng không hay lắm.
Và rồi tôi ra khỏi nhà với tâm trí vẫn còn đang hỗn loạn.
Căn hộ cạnh bên vẫn rất yên tĩnh.
Không thể nào có chuyện cô ấy đã ra khỏi nhà rồi,
Nếu tôi nhớ không lầm thì Yuzuki nói rằng cô ấy sẽ đi từ nhà đến địa điểm biểu diễn.
Tôi nghe nói một số thành viên của nhóm ở khách sạn, nhưng do sự kiện lần này diễn ra ở một địa điểm có quy mô lớn nên Yuzuki muốn chuẩn bị tinh thần ở nhà.
Khi tôi đang cân nhắc việc gửi hộp bento qua chuyển phát nhanh bằng xe đạp, tôi nghe thấy tiếng chìa khóa xoay cái ‘tách’.
Cánh cửa phòng 810 từ từ mở ra.
“Ah, là Suzufumi nè.”
Yuzuki mặc thường phục như thể cô nàng chuẩn bị đi chơi ở thị trấn lân cận.
“Ừ-ừm, c-chào buổi sáng.”
"Sao vậy? Cậu đang lo lắng về việc gì à?”
Cô nàng khúc khích cười. Yuzuki có lẽ chỉ coi đó là một câu đùa, nhưng nó không hoàn toàn sai sự thật.
“…Buổi biểu diễn bắt đầu lúc bảy giờ tối phải không? Mình đã mua một vé xem trực tuyến.”
"Cảm ơn. Mình chắc chắn rằng hôm nay Suzufumi sẽ phải lòng mình với tư cách là một người hâm mộ!”
Ngạc nhiên thay, Yuzuki vẫn như thường lệ.
Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều về việc kia. Khi sống xa cha mẹ, có những ngày bạn sẽ khao khát hơi ấm của người khác.
Có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên khi tôi là người cạnh bên cô vào thời điểm đó.
Nhìn thấy Yuzuki trông có vẻ vui, lẽ ra tôi không nên cảm thấy cô đơn; làm vậy chắc chắn là không được đúng cho lắm.
"Ừm…Đây."
Tôi đưa cho cô ấy một gói đồ màu vàng.
“Ồ, đây là…”
“Đây là…cậu biết đấy. Các buổi biểu diễn trực tiếp là một cuộc đấu tranh về sức chịu đựng, vì vậy đừng ăn uống kham khổ quá vào ngày biểu diễn, ý mình là vậy đó… Các món trong đó xoay quanh cá và rau. Mình cũng đã nghĩ đến việc cân bằng dinh dưỡng nên nó rất tốt cho sức khỏe. Hãy chắc chắn rằng cậu ăn thật đủ vào bữa trưa.
“Ah, bữa trưa… tất cả chỗ này là cho bữa trưa á!?”
Đôi mắt của Yuzuki mở to. Bây giờ tôi cũng đang suy ngẫm về điều đó.
“Chỉ cần cho nó vào tủ đông nếu có gì thừa lại. Mình đi trước đây.”
"Chờ chút!"
Tôi dúi hộp bento, hay đúng hơn là những hộp thức ăn xếp chồng lên nhau cho Yuzuki và vội vã đi về phía thang máy.
Tôi bước vào thang máy và lén nhìn mặt cô nàng.
Yuzuki nheo mắt, nhẹ nhàng nhìn xuống chiếc hộp nặng trịch mà cổ đang cầm trên cả hai tay.
Đột nhiên, Yuzuki nhìn lên và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Nhớ xem biểu biểu diễn nha!”
Nụ cười của cô nàng trong sáng và hồn nhiên, giống như bầu trời thiên thanh yên bình.
Tôi nhẹ vẫy tay đáp lại và nhấn nút 'đóng'.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi dùng lòng bàn tay che mắt mình.
Không tốt chút nào.
Chỉ cần nhìn thấy Yuzuki vui vẻ trong bữa ăn thôi cũng khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em nhiều hơn nữa, Yuzuki — anh muốn chăm sóc em nhiều hơn nữa.
Dù gì cũng hơn tuổi mà, đúng không :3