Khi đặt tay lên nắp hộp cơm trưa, tôi cảm thấy một ánh nhìn mãnh liệt trước mặt.
Mikami-sensei đang trừng mắt nhìn tôi một cách sắc bén như thể muốn thủ tiêu tôi luôn.
“Sao em dám trơ tráo lấy hộp bento của mình ra trước mặt cô…!”
Có lẽ tôi đã quá thoải mái với cô giáo chủ nhiệm của mình.
Mặc dù tôi luôn cố chú ý đến cách cư xử và phép xã giao, nhưng tôi lại thường quên mất chính khái niệm đó trước mặt người này.
“Chà, không còn nhiều thời gian nghỉ trưa nữa nên—”
“Còn cô ba ngày nay không ăn gì ngoài cỏ với đậu!”
Một lần nữa, câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
Nghĩ lại thì, người này đã cắt giảm chi phí ăn uống đến mức tối đa để ủng hộ idol yêu thích của mình.
“Tối qua cô đã ăn giá xào và măng đậu với năm lon chuhai (shochu highball). Sáng nay, cô ăn đậu phụ lạnh cùng với natto, còn bữa trưa, cô được đồng nghiệp tặng kẹo đậu… Cô hết chịu nổi rồi!”
Nhìn theo ánh mắt của sensei, tôi nhận ra chúng không hướng về phía tôi mà là hướng về hộp bento của tôi.
Nếu cô ấy vốn là người gặp khó khăn về tài chính thì tôi chắc chắn sẽ quan tâm chăm sóc cổ, nhưng trong trường hợp của người này, rõ ràng việc sensei thiếu tiền là do các khoản chi tiêu liên quan tới idol.
Tuy nhiên, việc phớt lờ một giáo viên đang đói khát trước mặt khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
“…Cô có muốn một ít không?”
Trong giây lát, đôi mắt của Mikami-sensei lấp lánh nhưng sau đó chúng nhanh chóng trở lại bình thường.
“Hừm, cô chưa sa sút đến mức để một một học sinh thương hại mình và cho đồ ăn đâu.”
“Thật ra em còn một hộp khác.”
"Thật á!?"
Cô rướn người vào bàn, đôi mắt mở to như một đứa trẻ.
"Đúng. Em đã làm quá nhiều.”
Thực ra tôi đã định đưa nó cho Yuzuki ở trường nếu tôi gặp cô ấy, nhưng hôm nay điều đó có vẻ khó xảy ra.
Tôi đưa hộp cơm trưa thứ hai cho Mikami-sensei trông có vẻ rất vui mừng, cả hai chúng tôi đồng thời nhấc nắp hộp làm bằng liễu lên.
“Ồ…”
Miệng Mikami-sensei há hốc như một đứa trẻ vừa mở rương kho báu.
Bữa trưa hôm nay là bánh sandwich.
Nguyên liệu bao gồm các món cổ điển như cá ngừ và giăm bông, cũng như tonkatsu sang chảnh cho bánh sandwich katsu và bánh sandwich trái cây trộn với nhiều kem tươi và dâu tây cắt nhỏ, kiwi và chuối.
“Haaah…”
Cầm chiếc bánh sandwich cắt vuông cỡ lòng bàn tay bằng cả hai tay, Mikami-sensei chăm chú nhìn nó như một người lính quèn được nhà vua ban tặng phần thưởng.
“Itadakimas—”
Cô nhanh chóng cắn lấy món bánh sandwich cá ngừ chứa đầy hạt tiêu đen như một con thú nhỏ.
“…Shochu khoai lang, trên hòn đá.”
"Dạ?"
“Hoặc, có thể là rượu vang trắng…”
” …… “
Sau khi lẩm bẩm những cụm từ bí ẩn này, Mikami-sensei tiếp đó chọn món sandwich giăm bông.
Ngoài giăm bông còn có dưa chuột cắt nhỏ, tạo thêm kết cấu tươi mát và ngon ngọt.
“Rượu vang đỏ, loại rẻ tiền từ nhà hàng gia đình là chuẩn nhất… Một ly highball cũng có vẻ ổn.”
“…Có phải cô đang nói về đồ uống nào sẽ hợp với những chiếc bánh sandwich này đúng không ạ?”
Có vẻ như đối với Mikami-sensei, ngay cả đồ ăn kiểu dã ngoại cũng được coi là phù hợp để thưởng thức với rượu.
Món thứ ba mang lại một ấn tượng đầu mạnh mẽ là bánh sandwich katsu.
Tay sensei hơi run khi cầm nó, có lẽ đã lâu rồi cô không được ăn thịt hay đồ chiên.
Rộp- rộp -nhom -nhom
Trong tích tắc, đôi mắt của Mikami-sensei mở to.
"Bia! Bia bia bia! Một bia tươi, làm nhanh lên!
“Sensei, xin hãy bình tĩnh lại! Đây không phải quán pub, mà là phòng tư vấn học đường của trường!”
Tôi lắc vai Mikami-sensei, cố gắng giúp cô ấy tỉnh lại.
Bỏ qua mấy lời bình của cổ, có vẻ như Mikami-sensei thực sự rất thích món bánh sandwich.
Cô tiếp tục nhai ngấu nghiến, chỉ để lại chiếc bánh sandwich trái cây.
Ngay cả Mikami-sensei, người nổi tiếng thích uống rượu, cũng trở thành bao cô gái điển hình khác khi ăn đồ ngọt.
Cô lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt màu bạc, dường như đang chuẩn bị cho một buổi uống trà tao nhã.
“Vị kem béo ngậy, ngọt dính của chuối kết hợp với vị chua ngọt đậm đà của dâu tây và kiwi tạo nên một món tráng miệng hoàn hảo. Lát bánh mì cũng ẩm và bông xốp, tan chảy trong miệng rất ngon.”
Sau chiếc bánh sandwich thứ tư, cuối cùng tôi đã được nghe được lời nhận xét tử tế của sensei về đồ ăn.
“Đang ăn ngọt mà uống thứ này thì——aahhh!”
Khuôn mặt của Mikami-sensei ngay lập tức tràn ngập sự hài lòng khi cô ấy uống hết thứ trong bình giữ nhiệt.
“…Chỉ để xác nhận thôi, đó là trà trong bình giữ nhiệt của cô phải không?”
"…Em có biết không? Kem đánh bông lại rất hợp với rượu sake. Vị ngọt của kem và vị đắng của rượu sake nâng tầm lẫn nhau. Rượu sake có thể dùng lúc ấm hoặc ở nhiệt độ phòng, nhưng cô khuyên em phải thử sake lạnh. Em thấy đấy, cái lạnh buốt thấu xương, mang lại cho em cảm giác như được ngâm mình vào bồn nước lạnh sau khi xông hơi”.
“Ưm, sao tự nhiên cô liến thoắng vậy ạ? Và không phải mặt cô đang hơi đỏ lên sao?”
“Mình đúng là một cô gái hư, ăn và uống trước mặt học sinh——Ufu-ufufufu.”
Thì ra đây là cảm giác 'khiến người ta nổi da gà’
Mikami-sensei cười khúc khích một mình, dường như đang cảm thấy thích thú.
Sau đó, cô duỗi tay lên bàn và đổ người về phía trước, ném đôi giày cao gót đế thấp của mình sang một bên.
“Ah… Yuzuki-chan… quý giá của cô… tình yêu của cô…”
Với ánh mắt mơ màng, cô bất ngờ bày tỏ tình yêu của mình với idol mà mình yêu thích.
Cô ấy thực sự yêu Yuzuki.
“Này, em có nghĩ cô dễ thương không?”
"Thì cũng có ạ?"
Người Phụ Nữ Miệng Rạch——có vẻ như cô ấy xuất hiện ngay cả ở trường học vào ban ngày.
“Đúng vậy, cô là người dễ thương nhất trường phải không?”
Mặc dù tôi đã trả lời bằng một câu hỏi ngược lại, nhưng nó được coi như một lời khẳng định, chỉ là thêm tí mắm muối.
Bỏ qua việc cô ấy có phải là người dễ thương nhất trường hay không thì Mikami-sensei chắc chắn rất đáng yêu.
Đôi mắt tròn, chiếc mũi cao và đôi môi bóng. Tóc bob ngắn rất hợp cùng với gương mặt nhỏ nhắn và thân hình quyến rũ.
Một truyền thuyết đô thị; cô ấy đến gần mọi người (thường là trẻ em) và hỏi họ xem họ có thấy cô ấy đẹp không. Nếu họ trả lời 'không', cô ấy sẽ trở nên điên tiết. Nếu họ trả lời 'có', cô ấy sẽ tháo mặt nạ ra để lộ cái miệng bị rạch và hỏi lại.