Tối hôm đó, dịch vụ chuyển phát nhanh đã giao một gói hàng đến nhà tôi.
Bên trong gói hàng là một hộp bento được rửa sạch sẽ.
Người gửi là 'Văn phòng sản xuất MIYATO', tên công ty mà Yuzuki trực thuộc.
Với điều này, mối liên hệ của tôi với Yuzuki đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Dường như bây giờ có làm gì cũng vô nghĩa.
Sau khi mối quan hệ ngoài đời thực đã ổn định và một bức tường gọi là 'idol’ được dựng lên giữa chúng tôi, tôi không thể làm gì hơn.
Thực ra, có lẽ tôi nên lặng lẽ rút lui nếu thực sự quan tâm đến cô ấy.
Tôi nằm trên ghế sofa phòng khách, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Tôi không có ý định cứ mãi cứng đầu. Trên thực tế, tôi dự định sẽ tiếp tục ủng hộ các hoạt động thần tượng của cô nàng một cách lặng lẽ.
Tôi muốn đi xem một buổi hòa nhạc trực tiếp ít nhất một lần và tôi rất tò mò về các sự kiện bắt tay với idol.
Một ngày nào đó, sau một thời gian dài, chúng ta sẽ trao nhau cái bắt tay chỉ kéo dài một giây —— Không đề cập đến quá khứ từng là hàng xóm của hai đứa.
Tình hình không hề xấu đi chút nào. Nó chỉ trở lại điểm xuất phát khi cả hai mới gặp nhau.
──Mình sẽ biến cậu thành fan của mình!
Tốt cho cậu, Yuzuki. Cậu đã đạt được mục tiêu của mình.
──Itadakimasu!
Dù chống cự rất nhiều nhưng cậu đều mỉm cười khi bắt đầu bữa ăn.
──Yasai ninniku mashimashi abura karamé mashi, ō buta daburu de
Không có một idol nào khác sẽ gọi một món ramen Jiro nhà làm như vậy.
──Nếu mình không phải là một thần tượng… Mình tự hỏi liệu mình có thể nói được điều mình muốn nói tiếp theo không.
Chính vì Yuzuki là thần tượng nên chúng tôi mới có thể trở nên thân thiết.
Việc tôi sẽ không bao giờ gặp lại Sasaki Yuzuki nữa đè nặng lên tôi.
“…Yuzuki…!”
“Chị không phải Arisu Yuzuki—”
"Huh?"
Một cô gái tóc nâu đang ngồi kế bên ghế sofa.
Dấu chấm quyến rũ ở dưới mắt phải, đôi khuyên lủng lẳng trên tai và đôi môi hồng của cô ấy đều có độ phân giải quá cao để có thể chỉ là một giấc mơ.
“Ồ, Rika? Sao chị lại ở đây?"
“Chị đã bấm chuông cửa nhiều lần nhưng không có ai ra ngoài. Chị lo lắng rằng em có thể bị ốm liệt giường hay gì đó. Là onee-san của em, chị không thể không ngó xem sức khoẻ em, đúng không?”
Không, tôi không bận tâm việc chị ấy đã vào nhà.
Điều tôi bối rối là tại sao Rika lại đeo tạp dề.
“Có lẽ em vẫn chưa ăn tối. Hôm nay chị sẽ nấu cho em ăn.”
Với nụ cười ngây thơ, Rika đi vào bếp và bật bếp có chảo rán.
Có một hộp trứng trên bàn bếp, nên có vẻ như chị ấy định làm món gì đó với trứng.
Đợi đã, mặc dù đó là chảo Teflon nhưng chị ấy có định cho dầu vào không? Và bây giờ chị ấy có định đánh trứng không?
Có vẻ như có mảnh vỏ nào đó đã rơi vào nhưng chị ấy dường như không để ý.
Chị ấy cũng không rắc muối hay hạt tiêu. Khói bắt đầu bốc lên rồi nên tốt hết chị ấy nên nhanh chóng bật quạt thông gió.
Xem kia, chị ấy đang ho, "Ehh, nó dính vào mũi chị òi". Lẽ ra chị ấy nên dùng dầu hoặc bơ trước.
Khói ngày càng đậm màu hơn. “Suzu! Giúp chị với! Cháy, cháy rồi!” À, cái máy cảm biến khói tắt ngóm rồi còn đâu.
Sự lo lắng của tôi lấn át cảm giác u ám trước đó, nên tôi bất giác đứng dậy khỏi ghế sofa.
Trước tiên tôi mở cửa sổ bếp nhỏ và tắt chuông báo cháy.
Sau đó tôi tắt bếp và đặt chảo rán lên một miếng vải ướt, nó kêu lên tiếng rít.
“Rika, chị lau bàn được không?”
"…Được rồi."
Tôi vớt quả trứng cháy ra đĩa và lấy một chiếc chảo rán khác ra.
Tôi sử dụng ba quả trứng một cách xa hoa, đập chúng vào tô và nêm muối, hạt tiêu và nước dùng consommé.
Sau đó, tôi cho thêm sữa để tạo độ ẩm và kết cấu mịn.
Tôi khuấy đều trứng thật kỹ để tránh trứng chín không đều.
Bây giờ tôi mới bật bếp lại, đun chảo với lửa lớn trước, sau đó giảm xuống lửa vừa.
Khi bơ tan chảy, tôi đổ hỗn hợp trứng vào, khuấy đều từ ngoài vào trong.
Khi chúng nửa chín, tôi dùng thìa spatula tạo hình các cạnh. Lượng nhiệt dư còn lại sẽ làm chín nên tôi tắt bếp và nhẹ nghiêng chảo để tạo trứng thành hình bầu dục.
Cuối cùng, tôi nấu sơ qua viền ngoài và voila, món trứng ốp la đơn giản đã hoàn thành.
“Giờ thì ăn thôi.”
Hôm nay tôi chưa nấu cơm nên đành ăn cơm đóng gói sẵn vậy.
Muốn có thêm món salad nữa nên tôi rắc rau diếp cắt nhỏ và bơ đông lạnh, sau đó rưới nước sốt salad Cobb lên.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở bàn, mỗi người có một món trứng tráng do người đối diện làm.
“Suzu, cái đó…”
Rika chỉ vào thứ trước mặt tôi.
Ngay cạnh ngón trỏ của chị ấy là một thứ từng được gọi là quả trứng.
“Itadakimasu.”
"Ah…"
Tôi gắp món trứng tráng vụn vỡ mà Rika làm cho tôi bằng đũa.
Rộp- rộp-
“Đây là một kết cấu mới làm đảo lộn quan niệm thông thường về các món trứng. Có vẻ như muối thô sẽ hợp với thứ này hơn sốt cà chua.”
Tôi rắc một ít muối thô bằng cái cối xay tiêu và cắn một miếng nữa.
Vâng, vị đắng của trứng kết hợp hài hòa với vị mặn một cách đáng kinh ngạc.
“Không cần phải ép buộc bản thân…”
“Em không tự ép mình.”
Tôi thực sự không hề cố ép bản thân. Không đời nào tôi lại không ăn món mà ai đó đã dành thời gian và tiền bạc chuẩn bị cho tôi, đặc biệt khi người đó là người bạn thời thơ ấu đáng tự hào của tôi.
“Quan trọng hơn, Rika,chị nên ăn khi còn nóng. Để quá lâu có thể khiến nó bị chín quá.”
“V-Vậy thì… Itadakimasu.”
Khi chị ấy dùng đũa cắt miếng trứng, hơi nước tỏa ra nhẹ nhàng từ giữa miếng trứng ốp la.
Đôi mắt Rika mở to khi chị ngập ngừng đưa nó lên miệng.
“Wow, nó ngậy quá… Suzu thực sự tuyệt vời…”
Không đúng. Tài năng là không cần thiết đối với việc nấu ăn tại gia của một người nghiệp dư.
Chín mươi chín phần trăm mọi chuyện sẽ ổn nếu bạn làm đúng theo công thức.
Rika có thể hơi nhiệt tình quá, nhưng chị ấy sẽ tiến bộ nhanh chóng khi đã quen với nó.
onsommé là một loại súp trong được làm từ nước dùng có hương vị đậm đà hoặc nước dùng đã được làm trong, một quá trình sử dụng lòng trắng trứng để loại bỏ chất béo và cặn.