Ore no Haitoku Meshi wo Onedari Sezu ni Irarenai, Otonari no Top Idol-sama.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Round 9.2: Cô thiếu đi sự quyết tâm.

“Ừm… Anh có cần thứ gì trong lớp học năm nhất không ạ?”

Một cô gái đeo kính gọng đỏ ngồi cạnh phía bên trái Yuzuki trong lớp bước ra hành lang với vẻ cảnh giác bởi tôi cứ ngó nghiêng nhìn phòng học.

“Có lẽ hôm nay Yuzuki-san nghỉ học. Mấy ngày nay, dù đã đến trường nhưng bạn ấy đều đi muộn hoặc về sớm ”.

“A-anh hiểu rồi.”

“Anh là… Mamori-senpai phải không? Người đã tỏ tình với Yuzuki-san vào ngày lễ khai giảng.”

Có vẻ như danh tính thực sự của tôi đã bị bạn cùng lớp của Yuzuki phát hiện.

“Em sẽ không nói với bạn ấy là anh đã ghé lớp đâu. Có vẻ như Yuzuki-san đang tránh mặt anh.”

"…Ý em là sao?"

“Gần đây, bất cứ khi nào một nam sinh từ lớp khác bước vào lớp, Yuzuki-san luôn kiểm tra xem đó là ai. Cứ như thể bạn ấy đang đề phòng ai đó vậy.”

“Em có nghĩ anh là người mà em ấy cảnh giác không?”

"Còn ai khác vào đây được? Hay là anh đang cố gắng tiếp cận Yuzuki-san lần nữa? Nếu anh mà cố chấp, em sẽ báo với giáo viên đấy nhé?”

Đôi mắt đằng sau cặp kính của em ấy rất nghiêm túc.

Hơn cả cảnh giác với tôi, em ấy có vẻ quan tâm đến Yuzuki.

“…được rồi, anh hiểu. Anh sẽ không đến lớp B nữa. Xin lỗi vì đã làm em sợ. Cảm ơn."

Hy vọng được gặp Yuzuki trong lớp B của tôi đã tắt ngấm.

Nhưng đâu đó trong lòng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Dù sao thì, cô ấy cũng có những người bạn quan tâm đến mình.

☆☆☆

『Mamori Suzufumi từ lớp 2-A, vui lòng đến phòng tư vấn học đường trong giờ nghỉ trưa.』

Ngay khi lớp học buổi sáng kết thúc, tôi bị gọi tên qua loa phát thanh trường. Bị trực tiếp gọi lên phòng cả họ tên như thế này là lần đầu tiên trong đời học sinh của tôi.

“Có vẻ như Suzufumi cuối cùng cũng được Momo-chan gọi lên!”

Hozumi, người tiễn tôi ra khỏi lớp, có nụ cười toe toét nhất mà tôi từng thấy.

Lý do triệu tập đã quá rõ ràng. Có lẽ là về chuyến ghé thăm lớp 1-B của tôi sáng nay.

Bị thuyết giảng liên quan tới Yuzuki là điều tôi không hề mong muốn, nhưng lần này, tôi đang ở trong tình thế nan giản.

Hiện tại, có vẻ như tôi đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ với Yuzuki.

Hơn nữa, tôi toả ra cái aura của một thằng bám đuôi tiềm năng.

Tôi thậm chí không thể phản đối nếu bị cho là tòi tệ hơn Mikami-sensei, người từng suýt trở thành một kẻ biến thái nguy hiểm.

Tôi gõ cửa hai lần, một giọng trầm bên trong vang lên: 'Mời vào.'

"Xin phép ạ."

Căn phòng chỉ có một giá sách duy nhất chứa đầy sách hướng học dẫn đại học và một chiếc bàn hội nghị sáu chỗ ngồi.

Mikami-sensei mặc vest đang ngồi chỗ ghế trung tâm ở phía xa với khuỷu tay đặt trên bàn và hai bàn tay đan vào nhau.

"Ngồi xuống đi."

Tôi ngồi xuống chiếc ghế tựa đối diện trực tiếp với Mikami-sensei ngay chính giữa lối vào.

“Em không có gì muốn nói với cô sao?”

Gạt phần tóc mái ngắn bồng bềnh sang một bên, ánh mắt cô trở nên sắc bén.

──Nếu em dám gây sự với em ấy…

Lời cảnh cáo đáng lo ngại từng được Mikami-sensei thốt ra sắp trở thành hiện thực.

Giờ thì, xin lỗi như nào để sensei nguôi giận bây giờ?

Đầu tiên, có lẽ tôi nên xin lỗi vì đã ghé qua Lớp 1-B. Cúi trán xuống sàn và khẳng định, “Em sẽ không bao giờ tiếp cận Yuzuki nữa”, chắc chắn làm như vậy sẽ thể hiện sự chân thành của tôi.

Yuzuki chắc cũng mong điều đó. Đối với Mikami-sensei, việc một người đàn ông rắc rối như tôi tránh xa Arisu Yuzuki sẽ là một điều đáng mừng.

Có như vậy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết suôn sẻ. Sẽ không có ai bị tổn thương, và sẽ không có ai phải đau buồn.

Dù vậy, tôi vẫn không thể mở miệng được.

—-Mặc dù những gì tôi cần làm đã rõ ràng.

“…Cô hiểu rồi, em vẫn đang giả ngu ngơ cho đến phút cuối cùng.”

Như muốn nói rằng mọi hy vọng đã không còn nữa, Mikami-sensei thở dài thườn thượt.

“Vậy thì cô sẽ nói rõ ràng. Yuzuki-chan──”

Tôi siết chặt nắm tay trên đùi và nhắm chặt mắt lại.

À, hết rồi.

“——Buổi biểu diễn trực tiếp của Yuzuki-chan thật tuyệt vời!”

"…Huh?"

“Em cũng đã xem buổi phát sóng trực tiếp phải không? Lần này, việc lựa chọn bài hát hướng đến khán giả phổ thông hơn thường lệ. Cá nhân cô hoàn toàn hài lòng vì đã có tới ba ca khúc solo của Yuzuki-chan. Cô chưa bao giờ mong đợi 'Red Sun Twilight' sẽ là một solo ver của Yuzuki-chan. Đó là một điều hoàn toàn bất ngờ. Lần trước và lần trước nữa chỉ có hai bài solo, và ở buổi biểu diễn trực tiếp Giáng sinh năm ngoái cũng chỉ có một bài. Chà, điều đó đã làm cho bảng xếp hạng bùng nổ. Hơn thế nữa, cô cũng lo lắng cho sức khỏe của em ấy. Em ấy đã xuất hiện trên các chương trình phát sóng trực tiếp trước và sau buổi diễn, và với buổi gặp gỡ fan sắp diễn ra, ban quản lý thực sự nên đảm bảo Yuzuki-chan được nghỉ ngơi hợp lý──”

“Chờ đã, chờ đã, chờ đã, chờ đã. Là sao ạ, cô muốn hỏi cảm nhận của em về buổi biểu diễn á? Đừng nói với em là cô gọi em đến đây chỉ để nói về điều đó nhé?”

“Chứ còn gì nữa?”

Tôi đang chuẩn bị tinh thần để bị khiển trách vì buổi ghé thăm lớp B đột ngột vào sáng nay, nhưng có vẻ như tin tức đó vẫn chưa đến được tai sensei.

“Mấy ngày qua cô đã đợi em rủ cô thảo luận đó, em biết không? Nhưng vì em thụ động quá nên cô đoán lần này cô không còn lựa chọn nào khác. Với tư cách là thành viên hội người hâm mộ với mã số 000005, cô phải đối xử tử tế với những fan cấp thấp của mình. Cộng đồng nào chắc chắn cũng sẽ suy tàn nếu không có người mới nhập hội——”

Bỏ qua sự thăng trầm của cộng đồng, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Giờ nghỉ trưa của tôi chỉ còn chưa đầy ba mươi phút. Tôi lấy hộp cơm trưa từ chiếc cặp sách tôi đặt bên cạnh chiếc ghế tựa của mình ra.

Tôi đã định ăn ở sân sau khi sensei đã xong buổi thuyết giảng này, nhưng bài phát biểu đầy nhiệt huyết của cô idol otaku này không có dấu hiệu sẽ kết thúc nên tôi đành ăn ở đây vậy.