Nhờ cực kì nỗ lực trong môn bóng rổ ở tiết đầu tiên trong phòng thể chất, bằng cách nào đó tôi đã có thể chuyển hướng và tập trung vào bài học.
Tôi không thích phải học nhiều ở nhà nên tôi luôn cố gắng tập trung tối đa trong các tiết học.
Nhân tiện, thằng bạn ngồi trước mặt tôi có vẻ đang chăm chỉ nghiên cứu bộ môn ngủ gật.
Nếu thằng này có thể tỉnh táo trong giờ học chính, có lẽ nó sẽ tiết kiệm được thời gian ôn lại bài.
Lớp học diễn ra suôn sẻ cho đến tiết thứ tư thì đến giờ nghỉ trưa.
Thông thường, tôi ăn trưa với giáo sư bộ môn ngủ gật kia, nhưng nó đã bị Mikami-sensei triệu tập lên phòng lúc nãy.
Chà, thì đó là hậu quả quả khi mà ngày nào cũng ngủ trong giờ học mà thôi.
Đối với nhiều học sinh, việc ở một mình với Mikami-sensei giống như một phần thưởng.
Có lẽ ngay cả tôi cũng sẽ thầm vui mừng về điều đó cách đây một tháng nếu tôi có cơ hội.
Nhân tiện, có vẻ như Mikami-sensei đã mua vé xem trực tiếp từ ba tháng trước cho buổi hòa nhạc hôm nay, đây là đặc quyền của hội nhóm người hâm mộ.
Nếu cô ấy đi về đúng giờ quy định thì sẽ khó mà đến kịp buổi biểu diễn.
Sensei nói đùa rằng nếu cuộc họp nhân viên buổi tối kéo dài, cô ấy sẽ đột nhiên bị đau đầu, đau bụng và đau lưng cùng một lúc..
“Nếu em luôn làm việc chăm chỉ, em sẽ không bị nghi ngờ vào những lúc như thế này.”
Sáng nay khi tôi đến lấy nhật ký của lớp, Mikami-sensei đã khoe khoang về điều đó.
Ừm, bình thường tôi sẽ ăn trưa ở bàn học, nhưng vì hôm nay tôi ở một mình nên có lẽ tôi sẽ thử ngồi ăn ở chiếc ghế dài chỗ bãi đất trống.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá trông thật dễ chịu.
Tôi xỏ giày vào, đi vòng quanh khuôn viên trường rồi tiến về phía sân.
Trường của Orikita được chia thành tòa nhà học tập và tòa câu lạc bộ, kiến trúc tựa như số 'hai (二)'.
Đường ngang dài hơn là tòa để học, nơi đặt các phòng học của từng lớp. Khoảng sân trống nằm giữa hai toà nhà.
Tuy gọi là sân nhưng chỉ có cây cối và ghế dài cách đều nhau, máy bán hàng tự động và tạp hoá của trường ở cách đó khá xa nên hầu như không có học sinh nào đến đây vào giờ nghỉ trưa.
Hôm nay, như mọi khi, không có một bóng người nào trong tầm mắt và tôi có một nơi dành riêng cho mình.
Tôi mở chiếc khăn gói màu xanh nước biển và chuẩn bị mở hộp cơm trưa thì điện thoại thông minh trong túi rung lên.
"…Oa."
Màn hình LCD hiển thị 'Sasaki Yuzuki.'
Tôi hít thở sâu ba lần trước khi nhấn nút nghe.
『…Cậu lại làm thế rồi, Suzufumi…』
Giọng của Yuzuki từ phía bên kia của điện thoại nghe có vẻ không hài lòng cho lắm.
Tôi cũng đại khái biết tại sao.
“Cậu có thích hộp cơm bento đặc biệt tốt cho sức khoẻ mà mình làm riêng cho cậu không?”
『Chẳng có món nào tốt cho sức khoẻ cả!』
Tôi giảm âm lượng trước khi đeo tai nghe không dây.
『Tầng đầu tiên toàn thịt là thịt gồm tonkatsu, cá trắng chiên và thịt viên. Tầng thứ hai là bộ ba món có sức công phá hạng nặng: salad spaghetti, salad khoai tây và salad bí ngô nghiền. Tầng dưới cùng là cơm chiên. Thậm chí còn chả có chút dấu vết nào của sự tốt cho sức khoẻ trong đó!』
“Cậu nói gì vậy? Mình cũng đã chuẩn bị salad xắt nhỏ với các loại rau củ xanh và vàng ”.
『Ý mình là vậy đó, thế là quá nhiều cho một bữa ăn rồi! Ngay cả quản lý cũng chết lặng, họ nói hộp bento này còn lớn hơn cả hộp bento ngày hội thể thao!』
Tôi nghe thấy tiếng đôi đũa bị tách ra khi cô ấy nói với giọng bực tức.
“Cậu đã đến địa điểm biểu diễn chưa?”
『Rùi, mình đang ở trong phòng thay đồ. Các thành viên khác vẫn chưa đến nên giờ mình chỉ có một mình.』
Tôi hiểu rồi, cô ấy muốn ăn xong trước khi có ai phát hiện ra.
“Bây giờ cậu không cần phải cảm ơn mình đâu. Nghĩ về việc cậu dành thời gian trong lịch trình bận rộn của bản thân để gọi điện — điều đó thật chu đáo.”
『Đây không phải là một cuộc gọi cảm ơn! Cậu biết đấy, nó giống như kiểu quà tặng kèm khi mua hàng, 'quyền được gọi điện thoại trong một phút với idol yêu thích của bạn'! Đó là một dịch vụ dành cho fan cho phép giao tiếp hai chiều với một idol ở ngoài tầm với đồng thời cũng thỏa mãn mong muốn chiếm hữu của cậu!』
“Ham muốn chiếm hữu? Nhưng bọn mình toàn nói chuyện trực tiếp.”
Cái kiểu chuyện bình thường như thế này với cô ấy khiến trái tim tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù ở những nơi khác nhau nhưng vẫn có cảm giác an ủi như thể chúng tôi đang ngồi cùng nhau.
“Có thể mình là người đưa nó cho cậu, nhưng cậu không cần quá lo lắng về việc ăn hết mọi thứ đâu.”
『Chà, cậu ngầm ép mình ăn hết đúng không? Sẽ thật lãng phí nếu vứt gì đó đi.』
Cái cách cô ấy viện cớ —— rõ ràng là cô ấy rất muốn ăn hộp bento đó.
Dễ thương quá.
『Vậy thì, itadakimasu. Bắt đầu với món tonkatsu tuyệt hảo…』
Bắt đầu với món thịt mang đậm chất Yuzuki.
『Wow, nó vẫn giòn dù đã nguội♥ Bởi vì nó được cắt mỏng, kết cấu nhẹ không hề miệng cậu cảm thấy có chút gì nặng nề.』
“Khi nhào bột, mình cho thêm một ít giấm. Người ta cho rằng nó có tác dụng ngăn chặn việc sản xuất gluten, chất có thể gây dính trong miệng.”
『Cá trắng giòn và tơi xốp♥ Mình cũng thích cách các miếng cá trong nước sốt tartar được cắt to bản trông rất ngon.』
“Mình tự làm sốt tartar bằng cách nghiền trứng luộc và dưa chua.”
『Thịt viên dày dặn, mang lại cho mình cái cảm giác ‘'đang ăn thịt~' cố hữu♥ Dư vị của giấm đen thật sảng khoái và nhẹ nhàng.』
Tôi không buồn chỉ ra rằng đã hơn một phút trôi qua.
Tôi muốn nghe nhiều thêm nữa giọng nói của Yuzuki, nhiều hơn bất cứ thứ gì.
『Mình cũng thích nhấm nháp món salad ở tầng thứ hai trong quãng nghỉ ~♥ Món salad spaghetti mịn kem với thật nhiều mayo, và món salad khoai tây thoạt nhìn có vẻ khó tiêu nhưng lại sảng khoái và cân bằng với dưa chuột cùng với hương vị đậm đà, chút tiêu đen và bí ngô nghiền thực sự đủ ngọt ngào cho một món tráng miệng♥』
Tôi cũng đã nếm thử từng món salad. Mặc dù các thành phần tương tự nhau nhưng tất cả đều có sức hấp dẫn riêng và kích thích sự thèm ăn của tôi.
『Cuối cùng là cơm chiên… Đúng vậy, hương vị đậm đà của xá xíu thái hạt lựu và cảm giác tươi mát của hành lá hòa quyện vào nhau. Mùi thơm của nước tương thật sảng khoái khi xộc vào mũi♥ Nó rất hợp với các món ăn khác vì nguyên liệu vô cùng đơn giản.』
Nụ cười của Yuzuki hiện lên sống động trong tâm trí.
Trong khi ăn hộp cơm trưa của mình, tôi không thể không nghĩ về những món khai vị cần chuẩn bị cho việc ăn mừng sau buổi hòa nhạc cho cô nàng.
"…Ah"
Tiếng chuông báo giờ học tiếp theo len lỏi qua kẽ lá và lọt vào tai tôi.
Tôi không hề muốn, nhưng đã đến lúc quay lại lớp học rồi.
Hơn một nửa hộp cơm bento của tôi vẫn còn sót lại.
"Tiếc quá. Mình phải quay lại lớp, tiết học buổi chiều đang chuẩn bị bắt đầu.”
『Fuguhymi hoho ho fuhyou hanhahhehe』
“Nuốt hết rồi mới nói chứ cô nàng này.”
Ực-, tôi nghe thấy một âm thanh đặc biệt lớn.
『Suzufumi, hãy cố gắng hết sức trong giờ học buổi chiều nhé.』
“Yuzuki, cậu cũng cố gắng thu hút thêm fan nha.”
『Khỏi lo. Mình đang ở trong tình trạng vô cùng hoàn hảo..』
“…”
『 ….. 』
Dù chúng tôi cần kết thúc cuộc gọi, tiếng thở của hai người vẫn đang đều đặn truyền qua điện thoại.
『Này, mình vẫn luôn thắc mắc… Suzufumi——』
Gió thổi mạnh, cây cối xào xạc.
『——Suzufumi có thích mình không?』
Chuông lại reo một lần nữa. Lớp học buổi chiều đã bắt đầu.
Như một idol? Hay là một người khác giới?
Tôi tự hỏi cô ấy đang đề cập đến bên nào.
Nhưng dù sao đi nữa, câu trả lời của tôi vẫn luôn nhất quán ngay từ ban đầu.
"…Mình…"
Tuy nhiên, miệng tôi lại không cử động như tôi muốn.
Vượt qua ranh giới này chắc chắn sẽ thay đổi mối quan hệ của chúng tôi.
Thế nhưng, nó sẽ đặt gánh nặng tâm lý lên Yuzuki.
『Không sao đâu, cậu không cần phải trả lời đâu.』
Bình tĩnh như hàng cây đung đưa bên bờ hồ — một giọng nói dịu dàng lại vang lên cạnh tôi.
『Cậu biết đấy, gần đây mỗi ngày đều rất vui.』
“Trước đây thì không ư?”
『Tất nhiên là cũng vui rồi. Hát trên các chương trình truyền hình, các chương trình tạp kỹ, luyện thanh, luyện tập vũ đạo, tất cả đều như vậy. Sau tất cả, mình đã trở thành một idol mà mình hằng mong ước. Có rất nhiều ngày khó khăn nhưng mình chưa một lần hối hận vì đã trở thành 'Arisu Yuzuki'. Đó là lý do tại sao ình nghĩ mình sẽ sống cả đời với tư cách là Arisu Yuzuki.』
Rika, Mikami-sensei, Hozumi, mọi người đều gọi cô ấy là Arisu Yuzuki.
Trên thực tế, Yuzuki có thể rất vui khi được đóng vai 'cuộc sống riêng tư của một idol’' ở trường.
Nhưng hiện tại, người đang ăn hộp cơm bento đầy ắp ở đầu bên kia của điện thoại không phải là 'Arisu Yuzuki', người thích ẩm thực Pháp mà là 'Sasaki Yuzuki' thường ngày, người thích đồ ăn vặt.
『Mình thích vừa ăn bento vừa nói chuyện điện thoại. Mình thích ăn vặt sau giờ học. Mình thích được ai đó giải thích về những điều mình không hiểu trong việc học. Mình thích xem okonomiyaki nấu trên bếp điện. Mình ghét phải giả vờ là người khác ở trường. Mình cố làm cậu nao núng bằng bộ đồ bơi, nhưng cuối cùng chính mình cũng thấy ngượng. Mình thích khoảng thời gian cậu đến nhà mình. Mình thích món cơm thịt heo cậu làm cho mình như một món quà. Nếu mình không…』
Tôi nghe thấy tiếng hít thở thật sâu.
『Nếu mình không phải là một idol… mình tự hỏi liệu mình có thể nói được điều bản thân muốn nói tiếp theo không.』
Cuộc gọi kết thúc và màn hình điện thoại thông minh chuyển về màn hình chính.
Không còn giọng nói nào có thể được nghe thấy từ tai nghe nữa.
Tôi buông tay xuống và nhìn lên bầu trời từ băng ghế.
“…Chói quá đi.”
Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Tôi muốn đắm mình trong ánh sáng này thêm chút nữa.
—Hôm nay là lần đầu tiên tôi trốn học.
Suzufumi, gogo no jugyō ganbattene HEAR ME OUT.