Nếu bạn thích tác phẩm của chúng tôi, xin hãy theo dõi chúng tôi trên các kênh mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
http:// https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“Xin hãy cho con đoạt giải đặc biệt…!”
Như mọi khi, tôi khẽ thầm nguyện trước khi nhấp vào nút “Gửi”. Đã gần cuối tháng Một, và tôi vừa gửi tác phẩm mới nhất của mình đến Nhà xuất bản Ryuusei để tham gia cuộc thi tiểu thuyết ngắn sắp tới.
“…Phù. Dù sát nút hạn chót, nhưng cuối cùng mình cũng kịp hoàn thành.”
Mục tiêu của tôi lần này là nhấn mạnh và củng cố vai trò cũng như tính cách của nữ chính. Dù không dễ dàng như tôi hy vọng, nhưng tôi cũng đã thu thập đủ tư liệu và viết xong. Phần lớn là nhờ những gì tôi đã nghiên cứu bấy lâu nay.
…Dù tôi thực sự định xây dựng nữ chính dựa trên Suzuka, nhưng không biết cô ấy có dễ thương như tôi mong đợi không nhỉ? Bình thường, khi gửi bài, tôi luôn mạnh miệng nói “Lần này mình nhất định sẽ thắng cho mà xem!” (dù lần nào cũng bị loại từ vòng sơ khảo), nhưng lần này tôi thực sự không dám chắc.
“Dù mình nghĩ sự đáng yêu của Suzuka đã thể hiện rõ. À, tất nhiên, chỉ ở khía cạnh cô ấy là hình mẫu cho nhân vật thôi nhé!”
Lại nữa, mình đang biện minh cho ai thế này? Thôi thì gửi rồi, có muốn sửa cũng không được nữa. Giờ cứ đợi thôi. Vì trước đây tôi chưa từng lấy ai làm hình mẫu nên lần này mất nhiều thời gian hơn hẳn. Dù đã viết tiểu thuyết ngắn lâu ơi là lâu rồi, nhưng tôi vẫn thấy vô cùng mệt mỏi.
“…Thôi, nghỉ ngơi chút đã.”
Tôi ngả lưng ra ghế, vươn vai. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, rồi giọng của Suzuka vang lên.
“Anh trai ơi, anh có rảnh không?”
“À, có.”
Suzuka rụt rè bước vào phòng tôi. Sau khi hiểu lầm giữa hai anh em được hóa giải và chúng tôi làm lành, cả hai lại trở nên thân thiết hơn— Ơ, nói dối toẹt vời. Chúng tôi vẫn gần như y hệt trước đây. Thôi thì, chúng tôi đâu còn là trẻ con nữa, nên đạt được mức độ thân thiết như xưa là điều gần như không thể. Nhưng ít nhất, tôi cảm thấy bức tường ngăn cách giữa hai anh em đã biến mất. Chắc là sẽ cần thêm thời gian để không khí gượng gạo cũng tan biến.
“À, anh đang bận viết sao?” Cô ấy hỏi khi thấy tôi ngồi trước máy tính.
“Không, anh vừa hoàn thành bản thảo và gửi đi rồi.”
“À, vậy là anh viết xong rồi. Đó là tác phẩm mà em làm hình mẫu cho nữ chính phải không?” Suzuka hỏi, má hơi ửng hồng.
“Đ-Đúng vậy. Nhờ có em nên anh mới hoàn thành được.”
“Ư-Ưhm, em cũng muốn đọc… bản thảo đó.”
“A-Anh thực sự không muốn cho em đọc đâu… Ngại chết đi được.”
Ý tôi là, thử nghĩ xem. Để em gái ruột của mình đọc một câu chuyện mà tôi viết, trong đó em ấy về cơ bản là nữ chính sao? Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến tôi rùng mình rồi!
“Đ-Đâu có được! Em có quyền được đọc chứ, vì em là hình mẫu của anh mà!”
Nhưng tôi không thể nào từ chối lời đáp trả đầy logic này của Suzuka.
“Thôi được rồi… Đó là lý do em qua đây sao?”
Trong lúc tôi gần như muốn khóc, Suzuka khẽ “À” lên một tiếng, như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“K-Không. Chuyện đó để sau đi. Có chuyện này em muốn nhờ anh, anh trai…”
“Chuyện gì vậy?”
“Là về ngày mai. Anh có thể dẫn em đi tham quan trường anh được không?”
“…Hả?”
Tôi không ngờ Suzuka lại hỏi điều này, nên bị bất ngờ.
…Hả? Gì vậy? Dẫn em ấy đi tham quan trường mình ư?
“T-Tại sao?”
“Để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh chứ sao. Cuối tháng này là thi rồi đúng không? Anh phải biết chứ, vì anh cũng từng thi mà.”
Nghe vậy, tôi đáp “Ư-Ừm…”
Đúng rồi, ngày mai không có tiết học vì trường phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh.
Ồ… Thì ra là vậy. Kỳ thi tuyển sinh, hả? Tôi…
quên béng đi mất. Tất nhiên, tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả, nên tôi bèn mở miệng định đáp lời. Thế nhưng—
“…………Ơ?” Cơ thể tôi cứng đờ lại.
…Khoan đã nào? Thi tuyển sinh á?
Suzuka? Hả? Hảááá?!
“AÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ?!”
“Gì-?! Oái! Anh-Onii-chan làm sao thế?!” Suzuka giật thót mình khi tôi hét toáng lên.
“Thi tuyển sinh?! Em á?! Vào trường anh á?!”
“V-Vâng, đúng vậy ạ…”
“Không…! Nhưng mà…! Hảááá?! S-Sao lại thế?!”
“Onii-chan bình tĩnh lại đi ạ. Em là học sinh cấp hai năm ba, nên tháng Tư này em sẽ lên cấp ba. Đương nhiên là em phải thi tuyển sinh rồi ạ!”
“K-Khoan đã! Em vẫn đang học ở Hakuou cơ mà?! Sao lại chuyển sang cái trường công lập của anh?!”
“Em chưa từng nói là sẽ ở lại Hakuou mà.”
Đúng là vậy thật, nhưng mà…! Thông thường, nếu đã học ở một ngôi trường danh giá như vậy, người ta sẽ ở lại cùng một hệ thống trường chứ?! Em ấy thừa sức thi đậu bất cứ trường cấp ba nào mình muốn, vậy tại sao lại là cái trường công lập của tôi cơ chứ?!
“Em đã nói chuyện với ba mẹ rồi, và em cũng đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ rồi ạ.” Em ấy nói một cách tự tin như vậy.
Chẳng hiểu sao, em ấy bắt đầu vân vê hai tay vào nhau, hai má ửng hồng, rồi buông ra những lời sau đó.
“Em sẽ cố gắng hết sức để chúng ta có thể học chung trường nha, Onii-chan.”