Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 11

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 6 - Chương 3: Có hơi đột ngột, nhưng tôi sẽ rời khỏi nhà.

Nếu bạn yêu thích các tác phẩm của chúng tôi, đừng quên theo dõi trang mạng xã hội, tham gia Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

**Phần 1:**

“……Aizzz, trời sáng rồi sao…”

Trong lúc còn nửa tỉnh nửa mê, tôi từ từ nhổm dậy kiểm tra đồng hồ. Tuy thức dậy sớm hơn mọi ngày, nhưng tôi lại chẳng hề muốn quay lại giấc ngủ.

…Gần đây, tôi khó ngủ quá… Chắc là vì vẫn còn đang bàng hoàng chưa hết.

Tôi gắng gượng rời khỏi giường, bước vào phòng tắm. Nguyên nhân của cú sốc này là từ vụ việc vài ngày trước, khi Suzuka quyết định viết một cuốn tiểu thuyết mới và Mai lại đòi tổ chức một cuộc thi. Hơn nữa, Suzuka còn nói rằng cô bé sẽ không đưa nhân vật em gái vào truyện nữa. Theo ý tôi, Towano Chikai là một tác giả chuyên viết tiểu thuyết về đề tài em gái, nên tôi thực sự hoảng loạn trước thông tin đó. Mặc dù sau khi nghe giải thích của Suzuka thì tôi cũng thấy hài lòng. Vì đây là cuốn tiểu thuyết mới, cô bé muốn mở rộng đề tài của mình—ngẫm lại thì cũng hợp lý.

“Ưmmm… Nhưng mà, biết sao đây…”

Không hiểu sao, mọi chuyện vẫn cứ lợn cợn trong đầu tôi… Nhưng tôi cũng đành chịu vì không biết chính xác điều gì đang làm mình bận lòng.

“Một cuốn tiểu thuyết mới không có nhân vật em gái… Không biết em ấy đang nghĩ gì nhỉ…”

Tôi rửa mặt, cố gắng gạt bỏ những băn khoăn trong lòng. Và khi tôi định quay về phòng để thay quần áo, tôi nghe thấy tiếng động từ phòng khách.

“………Hả?”

“A, chào buổi sáng, Onii-chan. Hôm nay anh dậy sớm quá nhỉ.”

Đối diện với tình huống không thể tin nổi trước mắt, tôi hoàn toàn đứng hình.

“Ưm… Em đang làm gì vậy…?”

“Như anh thấy đó, em đang thu dọn đồ đạc.” Suzuka điềm tĩnh trả lời. Cô bé đang mặc đồng phục học sinh.

Đúng như lời cô bé nói, hành động của em ấy lúc này không thể là gì khác ngoài việc đóng gói đồ đạc. Trong một chiếc túi lớn, tôi thấy vài bộ quần áo, sách bài tập và những vật dụng cần thiết khác cho cuộc sống hàng ngày. Cô bé thậm chí còn cho cả chiếc cốc yêu thích của mình vào, nên chắc chắn không phải là đi học.

Trong khi tôi vẫn còn đờ đẫn nhìn cô bé, Suzuka tiếp tục thu xếp đồ đạc. Bộ não tôi từ từ khởi động lại, và một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

…………Đừng nói là……………………Em ấy bỏ nhà đi sao?

Ehhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh?! Khoan—?!

Hả?! S-Sao Suzuka lại bỏ nhà đi chứ?! E-Em ấy cuối cùng cũng chịu hết nổi tôi rồi sao?! Dù chúng tôi đã làm hòa rồi mà?!

“S-Suzuka…! A-Anh xin lỗi, được không? Xin em hãy tha thứ cho anh…!”

“…O-Onii-chan? Anh đang có sự hiểu lầm quái gở nào đó đúng không?” Suzuka thẳng thừng hỏi.

…Không, có gì mà hiểu lầm chứ? Nếu em ấy đang thu dọn đồ đạc thế này… thì chỉ có một nghĩa duy nhất, đúng không…?

“Thật tình, anh đang nghĩ linh tinh gì vậy…? Nghe này, đây là để nghiên cứu cho cuốn tiểu thuyết mới của em.”

“……Hả? Nghiên cứu… cho tiểu thuyết mới?”

“Đúng vậy. Thế nên từ giờ trở đi, em sẽ rời khỏi nhà trong vài tuần.”

“V-Vậy là em vẫn bỏ nhà đi sao?!”

“Em đã bảo là nghe cho hết mà! Trời đất ơi, Onii-chan…”

Sau đó, cô bé nói tiếp “Được chứ?” với vẻ mặt kinh ngạc.

“Như em vừa nói đó, em sẽ rời khỏi nhà để nghiên cứu. Câu chuyện sẽ kể về một cặp đôi thay vì anh em ruột, và có một vài điều em cần tìm hiểu về điều đó… Đ-Đương nhiên, với tư cách là cộng sự của em, em sẽ nhờ Onii-chan giúp đỡ.”

“Ô-Ồ, vậy là em định viết một câu chuyện như thế sao…? Nếu vậy thì anh không bận tâm, nhưng tại sao em lại bỏ nhà đi?”

“Gọi là ‘bỏ nhà đi’ thì chưa hẳn đã đúng… Ngay cả khi em muốn viết một câu chuyện về những người yêu nhau, em cũng sẽ không có được dữ liệu tốt nếu cứ tiếp tục sống ở đây. Nó vẫn sẽ mang cảm giác của anh em nhiều hơn bất cứ thứ gì khác. Dù anh

có thể anh nghĩ em đang làm quá mọi chuyện, nhưng em đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi, và thấy việc này là cần thiết. Nói vậy để anh biết, em sẽ ra khỏi nhà một thời gian. N-Nếu chúng ta không sống chung một mái nhà, mối quan hệ giữa chúng ta sẽ phát triển tốt hơn, giống như một đôi tình nhân thật sự, anh không nghĩ vậy sao?”

À… ra vậy, giờ nghĩ lại thì…

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, việc rời nhà để nghiên cứu như thế này quả thật cần sự cống hiến lớn. Đúng là phong thái của tác giả thiên tài Towano Chikai có khác. Ngay cả em cũng đang cố gắng hóa thân thành nhân vật chính của một tiểu thuyết ngắn để viết cho hay hơn, nhưng… nói sao nhỉ, cô ấy lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác rồi.

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

“…? Anh trai? Có chuyện gì sao?”

“À, không, không có gì. Dù sao thì, a-anh cũng hiểu hoàn cảnh rồi. Nhưng vậy em sẽ ở đâu? Em không định nói là sẽ ở khách sạn đấy chứ?”

“Anh đang nói gì vậy…? Em không thể lãng phí tiền như thế được.”

Với tất cả số tiền mà cô ấy đã tích lũy từ các cuốn tiểu thuyết, chắc chắn Suzuka có thể thoải mái chi trả… nhưng nếu cô ấy làm vậy thì đã không phải là em gái của tôi rồi.

“Em sẽ ở ký túc xá Hakuou. Em đã được phép sử dụng một phòng ở đó trong một thời gian.”

“Hả? Hakuou có ký túc xá sao?”

“Chủ yếu là dành cho học sinh nội trú, trong trường hợp nhà các em ấy ở quá xa trường.”

Ừm, cũng hợp lý thôi, một ngôi trường nổi tiếng như Hakuou chắc chắn sẽ có học sinh từ khắp nơi trên cả nước theo học.

“Anh hiểu rồi, nếu là ký túc xá Hakuou thì anh không phải lo… À, nhưng còn bố mẹ chúng ta thì sao—”

“Em cũng đã được bố mẹ cho phép rồi.”

Đúng là như vậy. Cô ấy thậm chí còn được phép dự thi vào trường của tôi nữa. Thật tình, bố mẹ chiều cô ấy quá rồi phải không?

“Dù sao thì, giờ thì mọi việc đã ổn thỏa, em có thể nghiên cứu cả ngày, mỗi ngày rồi. T-Trong thời gian chúng ta sống riêng, chúng ta sẽ là tình nhân, vì vậy em hy vọng anh trai sẽ ghi nhớ điều đó.”

“Ư-Ừm, anh không ngại chuyện đó, nhưng…”

“Nhưng… gì cơ?”

“Chà, đột nhiên sống xa nhau sau bao nhiêu năm làm anh có chút lo lắng…”

“…Vâng, điều đó cũng hợp lý. Để anh trai ở nhà một mình em cũng thấy lo lắng.”

Ư-Ừm… thật ra anh đang lo cho em đó… Nhưng vì tôi luôn phụ thuộc vào Suzuka, nên tôi không thể nói lại được gì.

“Anh trai có thể nhân cơ hội này để tự mình chấn chỉnh lại một chút.”

“Anh sẽ cố gắng hết sức…”

“N-Nhưng, chà, đó chính là lý do tại sao em lại thực hiện những biện pháp đối phó này…”

“Hả?”

“K-Không có gì. Dù sao thì, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ không còn là em gái của anh nữa. Xin hãy nhớ điều đó, anh trai,” Nói xong, cô ấy cầm túi lên và đi về phía lối vào. “Em sẽ giải thích cặn kẽ loại nghiên cứu mà em muốn khi đến lúc. Nếu có thể, em muốn anh đến Hakuou sau khi tan học. T-Có một điều em muốn làm ngay lập tức.”

Tôi gật đầu tiễn cô ấy, và Suzuka chỉ nói “V-Vậy thì, em đi đây,” rồi chầm chậm bước ra khỏi nhà. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi cứ nghĩ khuôn mặt cô ấy có vẻ đỏ bừng, nhưng tôi quyết định tạm bỏ qua điều đó.

Lại một tình huống kỳ quặc nữa rồi… – Tôi nghĩ và lại một lần nữa nghiêng đầu.

Nhưng tôi tin rằng, với sự nỗ lực mà cô ấy đã thể hiện, không nghi ngờ gì nữa Suzuka sẽ tạo ra một kiệt tác khác. Chưa kể đây sẽ là một series hoàn toàn mới. Cứ ngỡ rằng tôi đang dần bắt kịp cô ấy, thì cô ấy lại tiến xa hơn một bước. Tôi biết rõ rằng mình không thể cứ tiếp tục như thế này được.

“…Được rồi, cùng lúc Suzuka hoàn thành tiểu thuyết mới của cô ấy, mình cũng sẽ hoàn thành tác phẩm của mình cho cuộc thi!”

Nếu ngay cả một thiên tài cũng làm việc chăm chỉ như vậy, một người bình thường như tôi phải nỗ lực để bắt kịp!

Tôi quay người và vội vã trở về phòng, muốn tìm vài ý tưởng trước khi đến giờ đi học.

Dù gì đi nữa, cũng cần phải tranh thủ thời gian rảnh ít ỏi này mà làm việc chứ. Ấy thế mà tôi lại quá tập trung, suýt nữa thì muộn học mất.

…Cứ cái đà này, không có Suzuka bên cạnh là tôi lại càng trở thành một ông anh trai vô dụng hơn ư? Thôi nào, tỉnh táo lên đi chứ, mình ơi…

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Phần 2:

Ngày hôm đó, sau giờ học. Tôi đi đến học viện Hakuou, đúng theo lời dặn của Suzuka. Hiện tại con bé đang sống ở đó, nên tôi đâu có lý do gì để đến đón đâu nhỉ. Chắc chắn là có liên quan đến nghiên cứu rồi… Nhưng mà, là nghiên cứu kiểu gì cơ chứ?

[IMAGE: ../Images/00002.png]

“Ô-Ối, anh đợi lâu chưa?”

Ngay khi tôi vừa đến cổng, Suzuka đã ra đón. Dù đây là tình huống quen thuộc như mọi khi, nhưng không hiểu sao từ "người yêu" lại bất chợt hiện lên trong đầu tôi, khiến tim tôi đập nhanh hơn hẳn.

“Ư-Ưm… Vậy chúng ta sẽ nghiên cứu cái gì đây?”

[IMAGE: ../Images/00003.png]

“Đầu tiên là cảnh bạn trai đến đón bạn gái tan học. X-Sau đó, hai người sẽ về nhà bạn trai chơi ạ.”

À, ra vậy, một ý tưởng đơn giản. Thế thì tôi sẽ là bạn trai, và dù không thoải mái lắm khi nói Suzuka là bạn gái mình, nhưng chắc tôi không thể làm gì khác được.

“Đ-Được cùng bạn trai đến nhà chơi là một sự kiện rất quan trọng đấy ạ…! C-Càng quan trọng hơn vì chúng ta chưa bao giờ được làm như thế cả…!”

Mà thực ra, sáng nay đây vẫn là nhà của em mà – nhưng tất nhiên tôi không đời nào nói ra điều ngu ngốc như vậy. Ngay lập tức nhập vai nghiên cứu hết mình, đúng là phong cách của Suzuka, vậy nên tôi cũng phải làm theo.

“V-Vậy thì, em trông cậy vào anh đó, Onii-chan.”

“Ừ-Ừ, đi thôi… Khoan đã, sao em vẫn gọi anh là—”

“E-Em biết! Em thật sự biết chứ! N-Nhưng đây là điều duy nhất em không thể thay đổi được…! Đ-Đã hoàn toàn thành thói quen rồi…”

Nếu ngay cả một Suzuka hoàn hảo như siêu nhân còn nói thế, thì đúng là cô bé không thể làm gì được thật.

“Anh hiểu rồi. Anh sẽ cố gắng không để ý quá nhiều.”

“Em xin lỗi. Em cũng sẽ cố gắng nghĩ rằng tên thật của Onii-chan là ‘Onii-chan’.”

“Đấy không phải là cái tên tệ nhất sao?!”

…Nhưng nếu Suzuka ổn với điều đó, thì tôi cũng sẽ chiều theo. Ài, chỉ cần tưởng tượng nếu tên tôi thực sự là “Nagami Onii-chan”… Chắc tôi sẽ muốn chết mỗi khi tự giới thiệu bản thân mất.

Trong lúc hai chúng tôi trò chuyện, chúng tôi bắt đầu đi bộ. Trên đường về nhà, chúng tôi nắm tay nhau với lý do “Dù gì cũng là người yêu mà”, và chẳng mấy chốc đã về đến nhà.

[IMAGE: ../Images/00004.png]

“E-Em xin phép làm phiền ạ…” Suzuka nói câu mà bất kỳ cô bạn gái nào cũng sẽ nói khi vào nhà bạn trai mình.

Dù đây vẫn là nhà thật của cô bé, nhưng con bé nhập vai đến nỗi không thể nhận ra được. Như mọi khi, con bé diễn xuất kiểu này quá giỏi…

[IMAGE: ../Images/00005.png]

“E-Em hiểu rồi, thì ra đây là cảm giác của một cô bạn gái khi lần đầu đến nhà bạn trai mình,” Suzuka nói.

“Đ-Thế sao? Có vẻ như em có thể dùng cái này trong tiểu thuyết của mình đấy.”

“Ưm, còn Onii-chan thì sao? Lần đầu tiên đưa bạn gái về nhà…?”

Nghĩ đến đó… tôi có thể cảm nhận nhịp tim mình tăng tốc. Dù tôi cố gắng nghĩ cô bé là em gái mình, chỉ cần nghĩ đến việc cô bé là bạn gái tôi thôi cũng đủ khiến tôi bối rối rồi. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ có kinh nghiệm mời một cô gái về nhà trước đây. Tất cả những vị khách trước đây cũng đều khiến tôi lo lắng, mặc dù vì những lý do hoàn toàn khác.

Ví dụ như cô bạn cùng lớp stalker đó, rồi cô họa sĩ tóc vàng biến thái kia, và cô diễn viên lồng tiếng tự ý quyết định trở thành em gái tôi.

“……Onii-chan, sao anh lại nhìn xa xăm thế…?”

“K-Không, không có gì. Dù sao thì, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?”

“Đ-Để em xem. Em nghĩ là vào phòng của bạn trai sẽ là một ý hay ạ.”

“À ra vậy, đó là điều khá phổ biến. Vậy thì, chúng ta sẽ chơi trong phòng anh nhé?”

“C-C-C-C-Chơi?! C-Chính xác thì anh muốn nói ‘chơi’ là nghĩa gì cơ?!”

Ơ? Ý tôi là chơi game, hay chỉ đơn giản là…

nghĩ gì nói nấy thôi mà… sao em lại hoảng hốt đến vậy? Mặt còn đỏ bừng lên nữa.

“C-Có nghĩa là chúng ta sẽ làm chuyện của người lớn ngay bây giờ, theo kiểu bạn trai bạn gái sao…?! Đ-Đó là ý nghĩa của nó, đúng không…?! E-Em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong…! Nhưng, nhưng mà, có khi đây cũng là một phần nghiên cứu tốt đó chứ…!”

“Ư-Ưm, Suzuka-san?”

“Hya?! C-C-C-Cái gì vậy, Onii-chan?!”

“À thì, ý em là việc chơi trong phòng anh tệ đến vậy sao…?”

“K-Không phải vậy, nhưng mà…! Ưm…! C-Chuyện đó có lẽ hơi sớm một chút thì phải! Đ-Đương nhiên là em không có ý kiến gì đâu?! Dù sao thì, em cũng sắp là học sinh cấp ba rồi mà, đúng không?!”

…Ướt át, giờ thì tôi chịu thua, chẳng hiểu cô bé đang nói cái gì nữa.

“D-Dù sao thì, c-chuyện đó cứ để sau đã! Khụ khụ, em có nghĩ đến chuyện khác từ trước rồi, nên chúng ta hãy làm cái đó đi,” Suzuka nói.

“Đ-Được thôi. Mà, rốt cuộc thì là chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Em có thể mượn bếp không ạ?”

Nhà bếp? Em định làm gì trong đó vậy?

“Anh không ngại—nhưng sao em lại nhìn anh chằm chằm như vậy?”

“Đây là lần đầu tiên em đến đây, nên nếu anh không nói thì em sẽ không biết nhà bếp ở đâu.”

“A-À, đúng rồi, xin lỗi em. Lối này,” tôi nói và dẫn cô bé vào bếp.

Khi đến nơi, Suzuka lấy ra một chiếc túi siêu thị nhỏ từ chiếc túi lớn hơn của mình.

“Vậy là… em định nấu gì đó à?”

“Đúng vậy. Em nghĩ Onii-chan chắc chưa chuẩn bị bữa tối đâu. Anh định làm mì gói, đúng không?”

…Ưm, trúng phóc. Tôi đúng là đang định làm pizza đông lạnh thật.

“Em không thể chấp nhận chuyện đó được. Trong quá trình nghiên cứu này, em sẽ là người chuẩn bị đồ ăn. Cả hộp cơm trưa của anh nữa. Mặc dù bữa sáng có thể hơi khó một chút.”

“À, thế thì anh rất biết ơn, nhưng không phải như vậy sẽ quá vất vả cho em sao? Anh không muốn làm em thêm gánh nặng.”

“K-Không có vất vả gì hết ạ. Chăm sóc Onii-chan—K-Không, chăm sóc bạn trai em—khiến em hạnh phúc hơn bất cứ điều gì. Đ-Đương nhiên, đó chỉ là ý kiến chung của các cô bạn gái thôi, đúng không?!”

Má Suzuka đỏ bừng lên khi cô bé nhanh chóng lảng mắt đi, và tôi cũng vậy.

…Em không thể chuyển sang chế độ nghiên cứu nhanh như vậy được sao? Kiểu tấn công bất ngờ đó thực sự không tốt cho tim anh chút nào…

“Vậy là, đây là điều em nghĩ đến để làm nghiên cứu của mình, đúng không?”

“Đ-Đúng vậy ạ. Vì bạn trai sẽ sống một mình, nên bạn gái, tức là em, phải chăm sóc anh ấy. V-Và đó chỉ là bối cảnh cho nghiên cứu thôi, đừng hiểu lầm nhé?!”

Biết rằng mình là hình mẫu cho “bạn trai” đó khiến tôi có chút chán nản khi cô bé cứ nói rằng phải chăm sóc tôi suốt… dù thực tế đúng là vậy.

“Anh hiểu rồi. Nếu đó là bối cảnh cho nghiên cứu của em, vậy thì anh sẽ hợp tác.”

“C-Cảm ơn anh rất nhiều ạ. Để chăm sóc bạn trai mình, cô bạn gái đến nhà anh ấy mỗi ngày. C-Cơ bản là, một ‘vợ đi làm’!”

“V-Vợ đi làm?!” Tôi không thể giấu nổi sự ngạc nhiên sau khi những lời đó đột nhiên thốt ra từ miệng cô bé.

…Mà, Suzuka nghe cái từ đó ở đâu ra vậy?!

“C-Cái đó là Double Peace-san gọi như thế trước đây thôi, được không ạ? Ưm, không phải là em có hứng thú gì với ý tưởng đó đâu, mà chỉ là vô tình nghe cô ấy nói vậy thôi…”

“À, giờ em mới nhắc thì…”

Cô ấy từng đến nhà chúng tôi một lần với một eroge mới, bảo chúng tôi nên chơi thử, và bình luận về từng chi tiết nhỏ khiến nó trở nên tuyệt vời. Đâu đó trong những bình luận đó cũng có cái từ này.

…Mỗi khi tôi không chú ý, Thầy Double Peace lại dạy Suzuka những từ ngữ xấu sau lưng tôi…

À, tiện thể nói luôn, Thầy Double Peace là họa sĩ minh họa cho tiểu thuyết của Suzuka.

“E-Em nghĩ ý tưởng này sẽ hoàn hảo cho nghiên cứu hiện tại của em, nên không phải là em hứng thú gì đâu nhé? …Dù sao thì, chúng ta sẽ làm như vậy, nên anh cứ thế nhé!”

“Onii-chan, vậy thì anh cứ ủng hộ em hết mình nhé,” Suzuka nói.

“Hơn nữa, bằng cách này, em có thể chăm sóc Onii-chan mà không cần phải tìm cớ gì cả, thế là một mũi tên trúng hai đích…” Suzuka thì thầm trước khi nói tiếp.

“V-Và cả… em có một việc phải làm với tư cách là một người vợ đi làm về… K-Không phải là em muốn làm đâu… Chỉ là một việc cần phải làm thôi, kiểu vậy đó… Tạm thời, Onii-chan ra ngoài một lát được không ạ?”

“A-À, ừ.”

Vì lý do nào đó, mặt Suzuka đỏ bừng khi cô bé lầm bầm câu cuối cùng, nhưng tôi phớt lờ và làm theo lời cô bé nói.

“Em sẽ gọi khi nào xong chuẩn bị nhé,” cô bé nói thêm.

Có cảm giác chẳng lành chút nào, tôi nghĩ thầm khi đứng ở hành lang. Tuy nhiên, dù tôi đợi bao lâu đi nữa, cô bé vẫn không gọi tôi.

Cô bé nói gì đó về việc chuẩn bị, nhưng rốt cuộc cô bé đang làm gì mà lại lâu đến thế?—Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng đúng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng “Kya…” khẽ khàng vọng ra từ bếp.

“C-Có chuyện gì vậy, Suzuka?!”

Theo phản xạ, tôi lao vào bếp.

Và thứ chào đón tôi ở đó là…

“…………Ể?”

“……Ể? O-O-O-O-O-Onii-chan…?!”

Đối mặt với cảnh tượng trước mắt, tôi hoàn toàn đứng hình.

Suzuka đang khụy gối trên sàn bếp. Cô bé dường như không bị thương ở đâu cả, nên tôi thở phào nhẹ nhõm một thoáng, nhưng vấn đề là bộ đồ cô bé đang mặc. Bình thường, cô bé sẽ mặc một chiếc tạp dề—nhưng ngay cả chiếc tạp dề này cũng không hẳn là bình thường. Bởi vì, cô bé không mặc gì khác ngoài chiếc tạp dề đó. Làn da trắng ngần ở vai, tay và chân cô bé lộ ra, dù chúng nhanh chóng đỏ bừng khi cô bé nhận thấy ánh mắt tôi. Khi từ “tạp dề khỏa thân” hiện lên trong đầu, tôi cũng cảm thấy mặt mình nóng ran.

“E-Em… N-N-N-N-N-N-Bộ đồ đó…?!”

“Hyaaaah?! X-X-X-X-Xin đừng nhìn ạ…!!!”

Khi Suzuka vội vàng che chắn cơ thể bằng hai tay, cô bé hoảng loạn và quay mặt đi. Nhờ đó, tôi có thể nhìn thấy đường nét cơ thể hoàn chỉnh của cô bé—hoặc ít nhất, tôi đáng lẽ phải nhìn thấy được.

“H-Hả…? K-Không phải tạp dề khỏa thân…?”

Tôi không thể nhìn rõ khi cô bé quay thẳng mặt về phía tôi, nhưng thực ra cô bé đang mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi bên trong chiếc tạp dề. Nhưng vì lý do nào đó, chúng lại có kích thước không vừa với cô bé chút nào, và tôi có thể thoáng thấy đồ lót của cô bé bên dưới.

…Không, cô bé còn không mặc quần đùi đúng cách, nên tôi có thể nhìn rõ chiếc quần lót của cô bé!

“E-Em vừa nói là đừng nhìn chằm chằm như thế mà!!! Auuu…!”

“X-Xin lỗiii?!”

Suzuka lườm tôi, trông như sắp khóc, nên tôi vội vàng quay mặt đi.

…Bây giờ nghĩ lại thì… Dù tôi có ngạc nhiên thế nào đi nữa… Tại sao tôi lại nhìn chằm chằm cô bé như vậy chứ…!

“E-Em xin lỗi thật nhiều…! N-Nhưng, anh nghe thấy tiếng em hét, nên anh nghĩ có chuyện gì đó xảy ra…! V-Và rồi em lại mặc bộ đồ đó…!”

“C-Cái này là…! N-Nghiên cứu về tạp dề khỏa thân…!”

“Nghiên cứu về tạp dề khỏa thân?! Giờ nghĩ lại thì… Minazuki-san đã mặc một bộ trước đây rồi, đúng không…?”

“Đ-Đúng vậy…! K-Không đời nào em có thể làm điều đó một cách trần trụi được, nên em nhớ lại cách Sakura-san đã làm và mặc cùng một bộ đồ…!”

Có vẻ như kích thước không vừa với cô bé, và chiếc quần đùi của cô bé sắp tụt xuống khi cô bé hét lên. Và đó là lúc tôi bước vào…

“A-Anh hiểu rồi, anh hiểu tình hình rồi… Nhưng tại sao lại là tạp dề khỏa thân…?”

“N-Như em đã nói, em nhớ rằng Double Peace-san đã nói gì đó về một người vợ đi làm về, và việc mặc ‘tạp dề khỏa thân’ là điều bắt buộc…!”

Và đó là lý do tại sao cô bé quyết định làm một chiếc tạp dề khỏa thân giả…?

“Auuu…! D-Dù không phải là hoàn toàn khỏa thân, có vẻ như em vẫn không thể mặc tạp dề khỏa thân được…! Trước mặt Onii-chan, làn da và đồ lót của em…! T-Thôi được rồi, em sẽ thay đồ lại, nên Onii-chan làm ơn ra khỏi phòng đi ạ…!”

Đ-Đúng rồi! Tại sao mình còn đứng đây chứ!?

Tôi lập tức rời khỏi bếp và ngay lập tức

[IMAGE: ../Images/..]

ngoài hành lang. Dù hình ảnh em ấy trong chiếc tạp dề vẫn luẩn quẩn trong tâm trí tôi, nhưng tôi cố gạt bỏ những suy nghĩ ấy đi. Cuối cùng, Suzuka cũng gọi tôi trở lại bếp với gương mặt đỏ bừng. Dĩ nhiên, quần áo em ấy đã chỉnh tề như bình thường.

“Ưm… mấy chuyện như ‘tạp dề khỏa thân’ hay ‘vợ đi làm’… nếu cô Double Peace-sensei có nói gì thì anh đừng tin quá nhé!”

“Ư, ư ư… Em biết mà… Nhưng mà như vậy vẫn là quá nhanh với em rồi… E-Em sẽ quên nó đi, nên anh trai cũng hãy quên đi nhé…!”

Hai anh em chúng tôi cùng gật đầu với nhau…

Nhưng làm sao tôi có thể quên được cái cảnh tượng đó chứ…?

“Ưm… thế chuyện nghiên cứu của em thế nào rồi?”

“…T-Tạm thời thì, chúng ta sẽ tiếp tục nghiên cứu đề tài ‘vợ đi làm’ ạ. Dĩ nhiên là không có ‘tạp dề khỏa thân’ đâu nhé,” Suzuka nói. Em ấy lại đeo tạp dề vào, lần này thì mặc quần áo tử tế bên trong.

“Giờ thì em sẽ làm bữa tối, y như một cô vợ đi làm…”

“Hiểu rồi… Thế anh nên làm gì trong lúc này đây?”

“Vì là nghiên cứu mà, nên em muốn anh trai nhìn em trong lúc em nấu bữa tối. N-Trong những lúc thế này, bạn trai phải trông chừng bạn gái của mình… đúng không ạ?”

…Ư-Ưm, vậy ư? Thôi được rồi, em ấy đã nói thế thì tôi cũng đành.

Suzuka quay lưng lại với tôi và bắt đầu lấy nguyên liệu ra. Có lẽ vì chuyện vừa nãy, hoặc có lẽ em ấy lo lắng về cái “tình huống bạn trai – bạn gái” này, nhưng tôi có thể thấy tai em ấy đỏ bừng lên. Và, dù chỉ là đứng nhìn em ấy, tôi cũng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Dù tình huống này trước đây hoàn toàn bình thường, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Suzuka là bạn gái mình, mọi thứ bỗng trở nên gượng gạo lạ thường. Và vì tôi chưa bao giờ nhìn em ấy chăm chú như vậy khi nấu ăn, tim tôi cứ đập thình thịch không ngừng.

…Thật sự, nhìn em ấy một lần nữa như thế này lại khiến tôi nhớ ra rằng Suzuka là một cô gái xinh đẹp lạ thường. Nghĩ đến việc một cô gái như em ấy lại chuẩn bị đồ ăn tự tay làm cho một gã như tôi, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Chà, tôi vừa nghĩ như thế là hoàn toàn bình thường ư…

Khoan, không không không! Em ấy chỉ là em gái mình! Không phải bạn gái! Sao mình lại nhầm lẫn thế này chứ?!

“A-Anh trai, tình huống này… thế nào ạ…?”

“Cái gì—?! À! Ưm, cái đó thì… R-R-Rất tuyệt đấy, anh nghĩ vậy!”

“V-Vậy ư. Đ-Đối với em, chuyện này cũng khác với lúc em nấu ăn bình thường. N-Nhưng mà, vì đây là nghiên cứu, em nhất định sẽ đặt rất nhiều tình yêu vào đó như một cô vợ đi làm, nhưng đây không phải là chuyện em sẽ làm thường xuyên đâu nhé?!”

Suzuka tiếp tục độc thoại. Dù không khí có hơi cứng nhắc, nhưng bằng cách nào đó lại không đến nỗi tệ. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, tôi không thể kìm được sự ngượng ngùng và đành đứng dậy.

“À-À mà, em có phải cố công đi mua nguyên liệu không đấy?”

“K-Không. Sáng nay, em đã lấy tất cả những gì cần từ tủ lạnh trước khi ra khỏi nhà rồi. D-Đó là bổn phận của một cô vợ đi làm mà, phải chuẩn bị mọi thứ cần thiết chứ.”

“C-Chu đáo thật. Ừm.”

Tôi cố giấu đi sự khó chịu của mình, định đổi chủ đề, nhưng vì chúng tôi lập tức quay lại chủ đề ban đầu, mọi thứ lại càng trở nên xấu hổ hơn.

…Thật sự không ổn rồi. Mình không nên ngượng ngùng. Vì đây là nghiên cứu, mình phải trông chừng bạn gái của mình, dù cho nó có gượng gạo đến mấy.

Cuối cùng, tôi tiếp tục giữ im lặng và chỉ nhìn em ấy. Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy trong phòng là tiếng em ấy thái nguyên liệu, tiếng nồi lẩu xì xèo, và tiếng em ấy ngân nga khe khẽ. Tất cả những điều này kết hợp với cảnh em ấy làm việc khiến tôi cảm thấy bị em ấy mê hoặc hoàn toàn.

…Tôi không biết em ấy sẽ đạt được gì từ việc này, nhưng có một điều tôi đã nhận ra rất rõ ràng. Có một cô gái như em ấy chuẩn bị đồ ăn cho mình khiến em ấy trở nên đáng yêu đến mức thần thánh…

Chắc chắn mình phải đưa chi tiết này vào tiểu thuyết mới được.

[IMAGE: ../Images/..]

"Phù, xong rồi… Anh hai?

Sao thế? Anh đang ngẩn người ra à?"

"Hả?"

Khi tôi trở về thực tại, Suzuka đang nhìn tôi, hình như em ấy đã nấu xong xuôi. Khá nhiều thời gian đã trôi qua, và có vẻ như tôi đã quá đắm chìm vào Suzuka đến mức hoàn toàn thất thần.

"K-Không, không có gì! Dù sao thì, em xong rồi đúng không? Việc nghiên cứu của em thế nào rồi?" Tôi hỏi.

"C-Cái đó…! Tuyệt vời lắm ạ… E-Em chỉ đang ngẩn người vì hạnh phúc thôi…! A-À, tất nhiên, chỉ là nhân vật thôi ạ! T-Tạm thời thì, việc nghiên cứu đã thành công!"

"T-Thật vậy sao? Anh mừng khi nghe em nói thế."

"Vậy… với Anh hai thì sao ạ?" Em ấy hỏi.

"Ư-Ưm… anh rất thích, ừm."

Nghe tôi nói vậy, mặt Suzuka đỏ bừng, em ấy nói "T-Thật vậy sao ạ…!"

Ưu… Cái không khí này là sao đây…? Mình có khi chết vì xấu hổ mất thôi…!

Cố gắng đổi chủ đề một lần nữa, tôi đưa mắt nhìn về phía bàn.

"Hả? Sao chỉ có phần của anh thôi vậy?"

Vì rõ ràng chỉ có một suất ăn, tôi nghiêng đầu bối rối.

"Bởi vì em chỉ làm phần của Anh hai thôi. Em sẽ ăn ngay khi về ký túc xá… V-Và nữa, một người vợ đi làm thì chỉ chuẩn bị bữa ăn cho chồng thôi ạ."

V-Vậy sao? Tôi không hiểu lắm, nhưng nếu "người vợ đi làm" bên trong em ấy đã thấy như vậy thì chắc là đúng rồi.

"Vậy là cả hai chúng ta đều sẽ ăn tối một mình à?"

"C-Chuyện là… Thực ra vẫn còn một việc cần nghiên cứu nữa ạ…"

"Một việc nữa?" Tôi hỏi, và Suzuka đáp lại bằng cách ngồi đối diện tôi ở bàn.

Em ấy lấy ra đũa và gắp thức ăn.

…Đ-Đừng nói là.

"E-Em sẽ đút cho Anh hai ăn…! V-Vì đây là việc một người vợ đi làm phải làm mà…!"

M-Mình đã nghĩ vậy mà! N-Nhưng đút ăn nghĩa là…

"Đ-Đây ạ, Anh hai. M… M-M-M-M-Mở miệng ra nào…!"

"Đương nhiên rồi đúng không?! Nhưng khoan đã! C-Chuyện này thật sự có liên quan gì đến người vợ đi làm không?!"

"N-Nếu không làm thế thì sẽ kém thuyết phục lắm ạ…!"

Vậy là đến cả chuyện thế này em ấy cũng không thể bỏ qua, dù chỉ là đang nghiên cứu thôi sao…

"Đ-Đây ạ, Anh hai…! M-Mở miệng ra đi ạ…?"

"A-Anh hiểu rồi."

Nuốt sự xấu hổ xuống, tôi mở miệng. Ngay sau đó, một miếng khoai tây từ món thịt hầm khoai tây đã vào miệng tôi.

"K-Khoan đã, Anh hai? Ngon không ạ?"

M-Mình căng thẳng quá nên không thể tập trung vào mùi vị được chút nào…! T-Không ngờ lại có chuyện đáng xấu hổ đến vậy..!

Không thể nói được gì, tôi chỉ gật đầu.

Đáp lại, Suzuka hạnh phúc mỉm cười nói "Tạ ơn trời." D-Dù tôi biết em ấy chỉ đang diễn vai nhân vật, tôi vẫn không thể không bị em ấy mê hoặc thêm lần nữa.

"Đ-Được rồi, nhớ tắm rửa, đánh răng và đừng thức khuya quá nhé."

Sau chuyện đó, bữa tối của tôi tiếp tục với Suzuka đút cho ăn, và khi đến lúc em ấy phải trở về Hakuou, tôi đã tiễn em ấy đến đó.

Sau khi chúng tôi đến nơi, em ấy tiếp tục dặn dò tôi đủ thứ trước khi cuối cùng đi qua cánh cổng. Khi làm vậy, em ấy rất miễn cưỡng, cứ liên tục ngoái đầu nhìn lại tôi với vẻ mặt cô đơn. Đến cuối cùng em ấy vẫn giữ vai nhân vật, hả?

"Thôi, về nhà thôi…"

Giờ lại một mình, tôi đi bộ về nhà, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Ngay khi tôi bắt đầu cố gắng thả lỏng đầu óc, tôi chợt nhớ đến chiếc tạp dề trần trụi lúc nãy, nên tôi vội vàng lắc đầu để xua những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Một cô gái đang đi về phía tôi nhìn thấy cảnh đó và vội vã cố gắng tránh tôi. Cảm ơn cô, nhưng tôi không phải là kẻ biến thái đâu nhé?

"Nhưng, Suzuka thật sự đáng kinh ngạc, nhỉ…"

Tôi lẩm bẩm. Câu nói đó có rất nhiều ý nghĩa khác nhau. Chỉ nghĩ đến nó thôi cũng khiến tim tôi đập nhanh hơn.

[IMAGE: ../Images/..]

Khi tôi về đến nhà và mở cửa

cửa ra vào, tôi vô thức buột miệng "Tôi về rồi," nhưng dĩ nhiên chẳng có ai đáp lại. Tôi tắm rửa đúng như lời Suzuka dặn, đánh răng thật sạch rồi lên giường đi ngủ như mọi khi. Bố mẹ cũng chưa về, vậy là giờ chỉ còn mình tôi trong căn nhà rộng thênh thang này, tự dưng thấy trống trải làm sao.

"Cảm giác này y hệt như hồi một năm trước vậy… Hồi đó, tôi và Suzuka gần như không nói chuyện với nhau chút nào…" Tôi lẩm bẩm rồi nằm phịch xuống giường.

Nghĩ lại mới thấy, mối quan hệ giữa tôi và Suzuka thực sự đã thay đổi rất nhiều. Chúng tôi vừa mới làm lành cách đây không lâu, vậy mà giờ cô ấy đi rồi, ngực tôi cứ như bị khoét một lỗ trống hoác…

"Khoan đã, nghe thế này chẳng phải cứ như mình đang yêu Suzuka sao…! Cô ấy chỉ đi nghiên cứu thôi mà! Tỉnh táo lại đi, mình ơi…!" Tôi vỗ bốp hai má, đứng dậy khỏi giường và tiến về phía bàn học.

Tôi không có thời gian mà lãng phí như thế này. Cứ tập trung vào việc viết tiểu thuyết của mình thôi. À, tôi nói trước nhé, không phải tôi đang cố gắng phân tán những suy nghĩ vớ vẩn lúc nãy đâu, hiểu chứ?

Tôi bật phần mềm viết lách trên máy tính xách tay và nhìn vào trang tài liệu trắng tinh trước mặt.

"……Hửm? Một cuộc gọi?"

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi đổ chuông.

Ai vậy? Giờ này mà gọi thì chỉ có thể là Shinozaki-san gọi vì rảnh rỗi, Double Peace-sensei lại gọi đến làm phiền tôi với mấy chuyện đồi trụy, Minazuki-san bỗng dưng gọi không có lý do, mấy chị em nhà Kanzaka thì gọi điện cho tôi rồi lại cãi nhau chí chóe… Tôi nghĩ chắc không phải Mai đột ngột gọi lại sau chuyện đó đâu, nhưng ai mà biết được…

Thế nhưng, khi tôi kiểm tra, thứ duy nhất tôi có thể thốt ra từ phổi mình chỉ là một tiếng "Ể?!" khô khốc.

"S-Suzuka? S-Sao cô ấy lại gọi cho mình…?"

Tôi không biết. Mà chúng tôi có bao giờ nói chuyện điện thoại đâu. Bối rối, tôi nhấc máy. Và…

>A… O-Onii-chan?<

Dù hiển nhiên là vậy, nhưng giọng Suzuka vang lên chào tôi.

"C-Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì à?"

>À, không, không phải thế… Ừm, em chỉ cảm thấy hơi khó chịu khi ở trong môi trường này mà không có Onii-chan… nên em mới nghĩ đến việc gọi cho anh…<

"Vậy là em cũng thấy cô đơn sao?"

>Cá—?! A-A-A-Anh nói cái gì vậy, Onii-chan?! L-L-L-Làm gì có chuyện em cảm thấy cô đơn rồi bắt đầu nhớ Onii-chan hay gì! Đ-Đúng rồi! K-Không phải em muốn nghe giọng Onii-chan hay gì đâu, mà là vì em đang diễn như một người bạn gái…! C-Cơ bản là chỉ để nghiên cứu thôi!<

Tôi phải kéo điện thoại ra xa tai một chút vì Suzuka bắt đầu hét ầm lên.

"À-À, anh hiểu rồi, chỉ là nghiên cứu thôi ha! Đ-Đúng rồi, làm gì có chuyện em cũng cảm thấy cô đơn, ha ha ha!"

>Đ-Đúng vậy! …Hả? Onii-chan, anh vừa nói "cũng cô đơn" hay gì đó đúng không…? Đ-Đ-Đ-Đ-Điều đó có nghĩa là…?!<

"À, không, em nhầm rồi! Không phải thế… chỉ là… Đúng vậy! A-Anh cũng đang giả vờ là bạn trai, nên mới nói vậy. Không phải anh thực sự cô đơn gì đâu!" Đó hoàn toàn là một lời nói dối.

>V-Vậy sao!<

"Đ-Đúng vậy!"

Hai chúng tôi cùng trao đổi một sự đồng tình gượng gạo, điều này ít nhất cũng giúp tôi bình tĩnh lại một chút.

>…Em không hay nói chuyện điện thoại với Onii-chan như thế này…<

"Ừ, giờ em nói mới để ý, trước giờ chúng ta đúng là chưa từng làm thế."

>K-Không hiểu sao em thấy hơi lạ. Nói chuyện với một bạn nam muộn thế này thật sự khiến tim em đập thình thịch… À, ý em là trong bối cảnh nghiên cứu thôi nhé?!<

"A-Anh hiểu rồi. Nếu anh có thể giúp em trong việc nghiên cứu thì đó là điều quan trọng nhất."

>À mà nói mới nhớ, Onii-chan, vì anh đã nói chuyện điện thoại với vô số người trước đây rồi, chắc chắn đây không phải lần đầu của anh đúng không…?<

"S-Sao tự nhiên anh có cảm giác giọng em trầm hơn một chút vậy?!"

>Đ-Đương nhiên rồi, một người bạn gái phải quan tâm xem bạn trai mình đang nói chuyện điện thoại với ai chứ! Không có

[IMAGE: ../Images/..]

để cô ấy không ghen tị!

“Cậu không nhầm tớ với cái nhân vật bạn trai trong truyện đó chứ?!”

>Nhân vật bạn trai trong tiểu thuyết mới của tớ cũng rất ngốc nghếch, không hề nhận ra mình nổi tiếng với các cô gái xung quanh, nên làm sao tớ nhầm lẫn được!

“Không, cậu thật sự đang nhầm đó! Tớ không hề nổi tiếng chút nào! Chuyện đó chỉ xảy ra vì tớ đang đóng vai người thay thế cho cậu thôi, lẽ ra cậu phải biết rõ điều đó chứ!”

>Muu… Cách suy nghĩ đó đã cứu tớ rất nhiều lần, nên tớ không thể nói gì được…!

“Cậu đang gặp rắc rối gì thì tớ chẳng hiểu chút nào đâu nhé…”

Cứ thế, hai đứa tôi tiếp tục trò chuyện, hoàn toàn quên bẵng cốt truyện của cuốn tiểu thuyết mới và chỉ đơn thuần tận hưởng cuộc nói chuyện với Suzuka.

…Tôi biết đó chỉ là vì mục đích nghiên cứu thôi, nhưng mà…

>A-À phải rồi, tớ nghe nói những cuộc gọi như thế này thì phải nói cho đối phương biết màu đồ lót của mình, nhưng điều đó có thật sự cần thiết không…?

“Ai đã nói cho cậu điều đó?! Là Cô Double Peace đúng không?! Chắc chắn là vậy rồi! Đừng tin lời cô ấy nhé?!”

Bỗng dưng, cảm giác cô đơn lúc trước hoàn toàn biến mất… Chẳng lẽ mình lại phụ thuộc vào Suzuka đến vậy sao?—Cái suy nghĩ ghê tởm đó thoáng qua trong đầu, tôi vội vàng lắc đầu lia lịa để xua nó đi.

Mặc dù vậy, tôi vẫn không kết thúc cuộc gọi “nghiên cứu” với Suzuka cho đến gần nửa đêm.

Phần 3:

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Suzuka và tôi bắt đầu sống riêng.

“Này, Yuu? Cậu có rảnh không?”

Giữa giờ giải lao trong lớp học, một chuyện bất thường đã xảy ra. Mai bỗng dưng gọi tên tôi.

“C-Có chuyện gì vậy? Cậu định nói chuyện với tớ một cách bình thường sao?” Tôi hỏi, có chút bối rối, Mai nghiêng đầu hỏi lại, “Ý cậu là sao?”

“Thì chúng ta đang trong một cuộc cạnh tranh mà, đúng không? Mấy ngày nay cậu không nói chuyện với tớ, tớ cứ nghĩ rằng tình bạn của chúng ta đã tan vỡ cho đến lúc đó chứ.”

“C-Cái gì?! S-Sao chúng ta lại phải làm vậy chứ?! Thế thì có nghĩa là tớ không thể nói chuyện với cậu ít nhất hai tháng liền! Đừng có nói đùa như thế!”

Mặc dù những lời này thường ngày nghe rất dễ thương, nhưng thực chất cô ấy đang nói “Thế thì tớ không thể thực hiện các hoạt động theo dõi của mình được!”, nên tôi chẳng thể vui nổi về điều đó.

“Không phải tớ sẽ bám lấy cậu suốt ngày đâu, nhưng tớ không có ý định ngừng nghiên cứu cậu.”

“Cậu tiện lợi thật đấy…”

“C-Cái gì? Công việc nghiên cứu này ưu tiên hơn mọi thứ khác, nên tớ không thể làm khác được. Mặc dù mấy ngày nay tớ hơi bận với chiến dịch của mình, nên mới không có thời gian đến nói chuyện với cậu.”

C-Chiến dịch…? Cái từ này bình thường cũng đã khiến tôi có cảm giác chẳng lành rồi, huống hồ lại là từ miệng Mai thốt ra, thì cảm giác đó càng tệ hơn.

“C-Cậu đang âm mưu gì vậy? Cậu sẽ không biến tớ thành người chết để mặc định thắng cuộc thi đó chứ, đúng không?”

“C-Cậu đang nói cái quái gì vậy?! Tớ sẽ thắng bằng thực lực! Tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng cách đó! …T-Tớ cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khiến cậu phải yêu tớ say đắm hay bất cứ thứ gì tương tự cả.”

Đó chẳng phải là một điều kỳ lạ cụ thể để chưa bao giờ nghĩ đến sao?!

“Không phải vậy đâu, nhé? Tớ sẽ thắng, đơn giản vậy thôi. Và để đạt được điều đó, tớ cần cậu.”

“…Tớ không hiểu. Tớ là đối thủ của cậu mà, đúng không? Vậy tại sao cậu lại cần tớ để thắng? Cậu không định yêu cầu tớ làm điều gì ngu ngốc như giúp đỡ cậu chứ?”

“T-Tớ chưa bao giờ nói gì về việc cậu giúp tớ cả… Nhưng,” mặt Mai đỏ bừng.

Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt nghiêm túc như đang đâm thẳng vào tôi. Nếu gạt bỏ cái tính cách chẳng ra gì của cô ấy sang một bên, thì Mai vẫn là mỹ nhân nổi tiếng nhất trường, và thấy biểu cảm này của cô ấy quả thật rất đáng yêu. Thành thật mà nói, những lúc như thế này thì quả là không công bằng chút nào.

—Chuyện xảy ra ngay lúc tôi mất cảnh giác.

“À-À thì, đại loại là em sẽ làm thế này…!”

Tôi còn đang nghĩ sao giọng cô bé bỗng nghe gần hơn lúc nãy, thì mặt cô bé đã xuất hiện ngay trước mắt tôi.

Đùi tôi có một cảm giác gì đó vừa mềm vừa lạ. Và ngay lập tức, vòng tay cô bé đã ôm chặt lấy cổ tôi. Chưa kể đến cái cảm giác đầy đặn, căng tràn trên ngực tôi—

“C-C-Cậu đang làm cái quái gì—?!”

Đúng vậy, trước khi tôi kịp nhận ra, Mai đã ngồi nghiêng sang một bên, trên đùi tôi, và ôm lấy tôi thật chặt!

“Rốt cuộc là cậu đang làm cái gì thế hả?!” Tôi cố hết sức để không bị những kích thích đang dồn dập tấn công bộ não làm cho choáng váng mà hỏi.

“Ư-Ưm, như cậu thấy đó! Em đang ôm cậu!”

Tôi thừa biết điều đó mà! Ý tôi là tại sao cậu đột nhiên lại làm thế?!

“Phư phư phư, đây là kế hoạch của em…! Là công trình nghiên cứu của em…!”

“N-Nghiên cứu, cậu nói…?”

“Đ-Đúng vậy! Đây là nghiên cứu cần thiết để em viết tiểu thuyết tình cảm hài của mình! Em muốn tự mình thử xem cậu luôn làm gì với Suzuka-san! Nhưng vì em không thể hỏi thẳng kẻ thù của mình để nghiên cứu được, nên em đã nghĩ ra cách này… Về cơ bản, em sẽ cứ thể hiện tình cảm thân mật với cậu mà không cần hỏi ý kiến! Bằng cách đó em vừa có dữ liệu, lại vừa có thể loại cậu ra khỏi cuộc thi! Thật hoàn hảo!”

“Hoàn hảo cái gì chứ?! Cứ như tôi sẽ chấp nhận cái lý lẽ hoang đường này ấy!!”

“S-Sao lại không được! K-Không phải là em trực tiếp nhờ cậu giúp đỡ, nên cứ vậy là được rồi, đúng không? Cậu cứ hành động như bình thường là được! Em chỉ ích kỷ tự làm nghiên cứu ở đây thôi!”

Khỉ thật! Làm như tôi có thể phớt lờ cái tình huống đang diễn ra ngay lúc này vậy!

…Ôi trời ơi, thật tình! Tôi đã nghĩ cô bé này điên rồi, nhưng thế này thì quá đáng lắm rồi…! Đến mức này thì những hành động rình rập trước đây của cô bé trông còn dễ thương ấy chứ…!

“Aaaaaah, Nagami-kun đang có Himuro-san ngồi trong lòng phục vụ ư?!”

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, đúng như dự đoán, bạn cùng lớp đã phát hiện ra chúng tôi, và không gian xung quanh trở nên ồn ào với tốc độ chóng mặt. Nhưng vì tôi vẫn bị Mai giữ chặt, tôi chỉ có thể ngồi yên mà chấp nhận tình hình.

Ài… Sao lại toàn những chuyện thế này cứ xảy ra với tôi vậy chứ…?

“Chết tiệt! Nagami, thằng khốn! Ghen tỵ quá đi mất!”

“T-Tại sao…! Tại sao lúc nào cũng là Nagami…!”

“H-Himuro-san, cậu đang bị lừa đó!”

Mấy đứa con trai trong lớp cứ buột miệng nói lung tung. Và dĩ nhiên, tất cả sự căm ghét của chúng đều hướng về tôi.

“Xin lỗi, nhưng chuyện này không liên quan gì đến mấy người, tránh ra đi.”

Đáp lại lời của Mai, vốn đúng với danh hiệu ‘Nữ hoàng Băng giá’ của cô bé, ánh mắt của chúng chỉ càng trở nên gay gắt hơn.

…Chắc tôi không thể thoát khỏi đây lành lặn được mất…

“Himuro-san thích Nagami-kun thật mà.”

“Có lẽ cô ấy chỉ đang bị lừa thôi? Rất có thể hắn ta đang lợi dụng điểm yếu nào đó mà hắn đã tìm ra.”

“Đó là lý do hắn ta đang lợi dụng cô ấy như thế này… Uwa, hắn là đồ tệ hại nhất…”

[IMAGE: ../Images/00002.png]

Và thiện cảm của chúng cứ thế tiếp tục giảm xuống. Tôi vốn luôn ở dưới đáy của hệ thống cấp bậc trong lớp, nhưng có vẻ như giờ tôi đã chạm đáy rồi. Tôi phải tìm cách thỏa thuận với Mai ngay bây giờ và chấm dứt cảnh tượng kinh khủng này.

“D-Dù sao thì, làm ơn buông tôi ra đi! Làm ơn!”

Tôi cố gắng dùng sức đẩy cô bé ra. Nhưng dù tôi làm gì, cô bé vẫn không chịu buông.

“K-Không! Em sẽ không bao giờ buông ra!”

Đáp lại, cái ôm của cô bé càng siết chặt hơn. Trông cô bé thật sự nghiêm túc, và đôi mắt bắt đầu ươn ướt.

“…Đ-Để đánh bại cậu… Em cần công trình nghiên cứu này bằng mọi giá…! N-Nếu cậu thực sự cố gắng xé em ra như thế thì em… *nức nở*…”

Đ-Đang giả vờ khóc sao?!

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi, người vốn đã bị coi là đồ cặn bã, lại làm cho hoa khôi số một của trường bật khóc? Đó là một câu hỏi rất dễ trả lời.

Tất cả ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía tôi, và chúng tràn ngập sự ghê tởm cùng tức giận.

Vậy là mày vừa làm cô ấy xấu hổ thế này lại còn làm cô ấy khóc nữa sao? — Ánh mắt của họ như muốn nói điều đó.

“*Nức nở* Oaaaaa…”

Ôi trời ơi là trời!

Chẳng biết lấy đâu ra sức mà tôi cứ thế phóng ra khỏi lớp, mặc cho Mai vẫn còn bám víu chặt lấy.

“Haaah… Haaah… Tôi có tội tình gì đâu cơ chứ…? Cậu định giả vờ khóc đến bao giờ nữa hả…? Xung quanh đâu còn ai đâu.”

“*Sụt sịt*… Ơ? Hả…? Sao chúng ta lại ở đây? *Sụt sịt*.”

“C-Cậu… Cậu khóc thật à?”

“Hả…? K-Không thể nào, đúng không?! K-K-K-Không đời nào đâu chứ?!” Mai vội vàng lau nước mắt trên mặt rồi buông tôi ra.

Trúng phóc rồi, nhỉ?

“Haaah… Thật tình, vì cậu mà tôi bị người ta đối xử như tội phạm ấy…”

“Sao thế được? Ai mà dám đối xử với Yuu như thế thì tôi sẽ không tha đâu!”

“Là lỗi của cậu! Lỗi của cậu đấy! Rồi cái vụ ‘nghiên cứu’ đột ngột kia là sao hả?!”

“T-Tôi đã nói rồi mà, đúng không?! Tôi cũng muốn thu thập dữ liệu như thế! Tôi là fan số một kiêm đối thủ của Towano Chikai, đương nhiên tôi phải tìm cách học lỏm mấy chiêu của anh ấy rồi!”

“Ừ-Ừm, tôi cũng phần nào hiểu cái ý tưởng đó… Nhưng tại sao cứ phải là tôi chứ? Giờ tôi đang là đối thủ của cậu mà, đúng không? Dùng tôi làm vật thí nghiệm cho ‘nghiên cứu’ của cậu thì có gì đó là lạ thì phải?”

“C-Cái đó… Ngoài cậu ra thì đâu còn nam sinh nào khác mà tôi có thể dùng cho việc đó…”

“Cậu nói thật đấy à…?”

Hay đúng hơn, nghĩ kỹ lại thì, thật kỳ lạ khi một cô gái xinh đẹp như cô ta lại không tìm được ai khác. Cô ta thậm chí còn chẳng cần phải cầu xin; hầu hết các nam sinh trong trường này đều sẵn lòng hy sinh mọi thứ để giúp đỡ cô ta.

“Và nữa… Tôi không muốn là ai khác ngoài Yuu—Cậu biết đấy, để giành chiến thắng, tôi sẽ thử mọi cách mình có!”

“Cũng phải có giới hạn chứ?! Ít nhất thì cũng giữ lại cái ranh giới cuối cùng đấy đi chứ?!”

Để thắng tôi mà cô ta lại bắt tôi phải chịu đựng mấy cái ‘nghiên cứu’ điên rồ của mình ư? Cái lý lẽ khùng điên gì thế này, trời đất ơi?!

“S-Sao chứ?! Như thế mới chứng tỏ tôi nghiêm túc đến mức nào! Đây chính là mức độ quyết tâm của tôi!”

Tôi thật chẳng biết làm cách nào để ngăn cái tên cuồng theo dõi quá ư nghiêm túc, vô dụng này nữa… Phải làm sao đây…?

Tôi biết là tôi không thể giúp Mai vì tôi đang về phe Suzuka, nhưng nếu tôi không làm gì thì cô ta sẽ tiếp tục cái ‘nghiên cứu’ ích kỷ của mình thật đấy.

…Đ-Điều này không ổn. Đ-Điều này thực sự rất tồi tệ. Tôi không có ý định cản trở nghiên cứu của cô ta, nhưng tôi cũng không có ý định giúp cô ta—Vậy thì chỉ còn… một cách khả thi ư?

Về cơ bản, tôi phải chịu đựng cái ‘nghiên cứu’ ích kỷ của Mai, nhưng giờ tôi đã quyết tâm làm điều đó thì nghe vẫn thấy thật điên rồ.

“À… Trước mắt thì, cơ hội để tôi ngăn cái ‘nghiên cứu’ này là bao nhiêu…?”

“Không tồn tại.”

Đúng như tôi nghĩ. Mặc dù đã đoán trước được câu trả lời đó, nhưng tôi vẫn rũ vai đầu hàng.

…Chết tiệt, không còn cơ hội nào khác ngoài việc làm điều này.

“T-Tôi hiểu rồi. Nhưng trước mắt, làm ơn đừng thực hiện ‘nghiên cứu’ ở những nơi người khác có thể thấy chúng ta. Nếu cậu đồng ý điều đó, tôi sẽ không giúp cậu, nhưng cũng sẽ không cản trở cậu đâu.”

“…Hả? T-Thật sao?”

“Tôi sẽ nói thẳng luôn, nhưng tôi thật sự sẽ không giúp cậu đâu đấy nhé?! Cứ làm gì tùy thích đi. Tôi sẽ giả vờ như không thấy gì cả,” tôi nói với Mai, hoàn toàn từ bỏ hy vọng ngăn chặn tình huống này.

“C-Cảm ơn—… H-Hừm, đây là điều tôi đã lên kế hoạch từ đầu mà.”

“…Thật tình. Tuy nhiên, không ngờ cậu lại ép tôi tham gia vào ‘nghiên cứu’ của cậu… Tôi đã đoán trước được điều đó từ cậu, nhưng không phải là thế này.”

Đáp lại, Mai bĩu môi và gầm gừ: “Ý cậu là ‘tôi đã đoán trước được điều đó từ cậu’ là sao?!”, rồi cô ta đột ngột thay đổi biểu cảm trở nên nghiêm túc và tiếp tục. “…Tất cả những điều này là để tôi có thể đánh bại cậu. Để viết một cuốn tiểu thuyết mà cậu thấy thú vị. Để đạt được điều đó, tôi sẽ tận dụng mọi cơ hội mình có,” Mai một lần nữa khẳng định quyết tâm của mình khi nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt nghiêm nghị.

Đó hoàn toàn không phải gương mặt của Mai vô dụng thường ngày, mà là của nhà văn Light Novel chuyên nghiệp Enryuu Homura. Đáp lại, tôi chỉ có thể nuốt khan.

Dù sao thì, tôi vẫn sẽ làm cái nghiên cứu riêng của mình. Nhưng tôi không muốn gây phiền phức cho Yuu chút nào, nên tôi sẽ nói trước cho cậu biết.”

“N-Nói trước ư?”

“Đúng vậy. Dù cậu có cố gắng lờ đi thì cũng phải chuẩn bị tinh thần chứ, đúng không? Sẽ rất khó xử nếu cậu bắt đầu hoảng loạn giữa chừng, cậu không nghĩ vậy sao?”

Ưu ưư, bị Mai làm cho phấn khích thì tệ lắm… Dù vậy, tôi cũng thực sự biết ơn nếu cô ấy báo trước những gì mình định làm.

“Vậy thì, không biết cậu có thể phớt lờ sự tiếp cận của tôi trong bao lâu nhỉ? Tôi sẽ đảm bảo làm cho cậu không thể phớt lờ được nữa, và khiến cậu phải mê mệt tôi!”

“…Sao nghe có vẻ mục tiêu của cậu hơi thay đổi một chút rồi nhỉ?”

“K-K-Không, đấy chỉ là tưởng tượng của cậu thôi! Đây chỉ là một phần tính cách tôi thể hiện cho cuộc nghiên cứu thôi mà, không sao cả! D-Dù sao thì, thời gian nghiên cứu tiếp theo của chúng ta sẽ là trong giờ nghỉ trưa này, mong cậu chuẩn bị sẵn sàng nhé!” Mai tuyên bố hùng hồn với gương mặt đỏ bừng, tay chỉ vào tôi.

…Thật sự, tại sao chuyện này lại xảy ra chứ? Nhất là vào lúc này chứ…

Thôi thì, điều duy nhất tôi có thể làm là đưa Mai đến một nơi vắng người để danh tiếng của mình không bị sụt giảm thêm nữa.

“Vậy nhé, tôi sẽ về lớp và nói với mọi người rằng cứ bỏ qua những gì vừa xảy ra đi. Hy vọng cậu sẽ mong chờ giờ nghỉ trưa!”

Nói những lời bốc đồng như vậy xong, cô ấy quay gót bỏ đi, tôi chỉ biết dõi theo.

Cô ấy thật sự bày ra những trò quái đản nhất… — Tôi thầm nghĩ, thở dài trong sự cam chịu.

Điều duy nhất tôi biết chắc chắn là cô ấy nghiêm túc 100%. Cô ấy đang làm mọi thứ cần thiết để thắng tôi (Suzuka). Dù phương pháp của cô ấy hơi…

…Thôi được rồi, chắc không sao đâu. Là người thay thế cho Suzuka, tôi chỉ việc chịu đựng tất cả. Đơn giản là vậy thôi.

Cứ nghiên cứu thoải mái đi. Nhưng tôi sẽ không giúp cậu đâu. Đó là điều tốt nhất tôi có thể làm. Tôi không biết cậu đang định làm gì, nhưng tôi sẽ không nao núng đâu!

…Đó là những gì tôi đã nghĩ vào thời điểm đó.

Giờ thì, đã đến giờ nghỉ trưa. Mai và tôi đang ở một mình trên sân thượng.

“…N-Này, tôi đã nói rồi mà, cậu gần quá đấy! Tại sao cứ phải bám dính lấy tôi như thế hả!”

“T-Tôi không thể làm khác được! Đây là cuộc nghiên cứu về sự yêu đương mà! Hay là cậu cứ không để ý đến nó đi — À, cái này tôi lấy nhé.”

“Áaaa, đấy là bữa trưa của tôi mà?! Đừng có tự nhiên ăn luôn từ đũa của tôi như thế chứ!”

“T-Thì, đây vốn dĩ là cảnh tượng trong giờ ăn trưa mà. Đây, tôi cho cậu một ít của tôi này.”

“Khụ khụ?! N-Này, đừng có tự nhiên nhét vào miệng tôi như thế chứ!”

Dù tôi đã tự nhủ lòng sẽ không để ý đến cuộc nghiên cứu của Mai — nhưng nó đã thất bại thảm hại.

Thì, tôi có thể làm gì được chứ?!

Dù sao thì, chúng tôi ngồi gần nhau đến mức vai chạm vai, bữa trưa của tôi thì bị cướp, và cô ấy còn đút cho tôi ăn nữa!

Tôi thật sự sẽ có lời lẽ gay gắt với bất cứ ai tuyên bố mình có thể giữ bình tĩnh trong tình huống như thế này. Chưa kể mỗi khi cô ấy cử động, một cảm giác mềm mại, đầy đặn lại chạm vào cánh tay tôi, và dù có mất 1000 năm để đạt đến Niết bàn, thì tất cả cũng sẽ thành công cốc trong tình huống này.

“R-Ra vậy, đây chính là sự kiện ‘đút cho nhau ăn’. Quả nhiên khác hẳn khi tự mình làm. T-Nó cảm giác khá tuyệt.”

Và điều khiến tôi tức điên hơn nữa là cuộc nghiên cứu của cô ấy đang tiến triển thuận lợi. Mặc dù tôi mới là người đang phải chịu đựng ở đây. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể giữ im lặng đúng như đã hứa. Tôi thực sự muốn hét lên “Dừng lại ngay!” bằng tất cả sức lực, nhưng —

Tôi thực sự không muốn làm vậy.

Dù sao thì, tôi hoàn toàn có thể hiểu được mong muốn viết một cuốn tiểu thuyết thú vị của cô ấy. Để viết được một cuốn tiểu thuyết thú vị, bạn phải sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Đó là điều tôi tin. Và đó là lý do tại sao tôi không thể cản trở cuộc nghiên cứu này, dù tôi có muốn đến mấy đi chăng nữa.

Công bằng mà nói, tôi thực sự cũng khá ngưỡng mộ.

to her. It doesn’t matter how embarrassing it is; if it’s for her

novel, she’ll do it.

Dù có ngượng ngùng đến mấy, chỉ cần vì tiểu thuyết của cô ấy, Mai cũng sẵn lòng làm.

I have to do the same for my next

novel. No, I have to be willing to do even more than that, since I’m

just a normal person who can’t win against Suzuka and Mai with

skill alone…

Mình cũng phải như vậy cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo của mình. Không, thậm chí phải sẵn sàng làm nhiều hơn thế, vì mình chỉ là một người bình thường, không thể thắng được Suzuka và Mai chỉ bằng kỹ năng…

“What’s wrong, Yuu?” You’re

looking gloomy all of a sudden… D-Don’t tell me, you hate this

that much?”

“Có chuyện gì thế, Yuu?” Tự dưng cậu trông ủ rũ quá… Đ-Đừng nói là cậu ghét việc này đến vậy nhé?

“Eh?”

“Hả?”

When I came back to my senses, Mai was

looking at me, worried, with her face close to mine.

Khi tôi hoàn hồn, Mai đang nhìn tôi vẻ lo lắng, gương mặt cô ấy kề sát mặt tôi.

“Ah, no, it’s not that, I was just

lost in thought—”

“À, không, không phải thế, tôi chỉ đang mải suy nghĩ linh tinh thôi—”

“I-Is that so? So I wasn’t being a

bother, huh? Then I’ll continue this research!”

“V-Vậy sao? Thế là tôi không phiền cậu rồi, nhỉ? Vậy thì tôi tiếp tục 'nghiên cứu' đây!”

Wha—?! Hey! I never said anything

about it not being a bother!”

Khoan đã?! Này! Tôi có nói là không phiền đâu cơ chứ!

O-Oh no, I got careless and blurted

that out…! And your face is way too close! Your breasts are going

to hit me!

Ô-Ôi không, mình lỡ lời rồi…! Mặt cậu ấy gần quá! Ngực sắp đụng vào tôi rồi!

I heard the sound of a camera taking a

photo, and realized that Mai had taken a selfie. Of course, at that

range, I was perfectly visible too.

Tôi nghe thấy tiếng tách của máy ảnh và nhận ra Mai vừa chụp ảnh tự sướng. Chắc chắn rồi, với khoảng cách gần như thế, tôi cũng lọt vào khung hình rõ mồn một.

“Hey, why did you take a photo?”

“Này, sao cậu lại chụp ảnh?”

“Well, I thought of using this as

further research material, but a photo as proof wouldn’t be too bad

either so that I can send it to the Towano Chikai LINE group.”

“À thì, tôi định dùng cái này làm tư liệu nghiên cứu thêm, nhưng một bức ảnh làm bằng chứng để gửi vào nhóm LINE Towano Chikai cũng không tệ chút nào.”

“Proof? LINE?”

“Bằng chứng gì? LINE gì cơ?”

“You know, we girls created a Towano

Chikai group on LINE, right?”

“Cậu biết đấy, mấy đứa con gái bọn tôi đã tạo một nhóm Towano Chikai trên LINE mà, đúng không?”

“This is the first I’ve heard of

it! What even is that group?!”

“Đây là lần đầu tôi nghe đấy! Nhóm đó là nhóm gì vậy?!”

“It’s like a meeting space for fans

of Towano Chikai. Though the group only consists of the people who

know your real identity. Your illustrator, the voice actress Minazuki

Sakura, the Kanzaka sisters, and me.”

“Kiểu như một không gian hội họp dành cho những người hâm mộ Towano Chikai vậy. Mặc dù nhóm chỉ có những người biết danh tính thật của cậu thôi. Họa sĩ vẽ minh họa cho cậu, diễn viên lồng tiếng Minazuki Sakura, hai chị em nhà Kanzaka, và tôi nữa.”

…I-I had no idea. To think that they

had something like that…

…Mình-Mình hoàn toàn không biết gì luôn. Không ngờ họ lại có một cái nhóm như thế…

“And before this research, I got a

lot of advice from them, so they told me to upload a picture as

proof. Really, it’s not like I wanted to do it, but I couldn’t

help it~”

“Và trước khi thực hiện 'nghiên cứu' này, tôi đã nhận được rất nhiều lời khuyên từ họ, nên họ bảo tôi phải đăng ảnh lên làm bằng chứng. Thật ra, không phải tôi muốn làm đâu, nhưng tôi không thể không làm~”

…She says, but she sounds really

happy as she gazes at the photo in her phone…

…Cô ấy nói vậy, nhưng giọng điệu lại cực kỳ vui vẻ khi ngắm nhìn bức ảnh trong điện thoại…

And just when I thought that she would

keep admiring it for all eternity…

Và đúng lúc tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ cứ say sưa ngắm mãi không thôi…

“And, sent. I-It’s not like I’m

happy and proud of it or anything, but a promise is a promise~”

“Và, gửi. T-Không phải là tôi vui vẻ hay tự hào gì đâu, nhưng lời hứa là lời hứa mà~”

*Tap* —She uploaded it. I couldn’t

stop her in time, huh…?

*Tách* —Cô ấy đã đăng rồi. Mình không kịp ngăn cô ấy lại, nhỉ…?

At that moment, her phone started

ringing like crazy, and a cold sweat ran down my cheek as I realized

what that meant.

Ngay lúc đó, điện thoại của cô ấy bắt đầu reo inh ỏi như điên, và một luồng mồ hôi lạnh chảy dọc má tôi khi tôi nhận ra điều đó có nghĩa là gì.

“H-Hmpf, an instant reaction I see.

N-Not that I really care or anything~”

“H-Hừm, phản ứng tức thì đấy nhỉ. K-Không phải là tôi quan tâm gì đâu nhé~”

“L-Let me see it for a bit,” I took

took a glance at her smartphone.

“C-Cho tôi xem chút,” tôi liếc nhanh qua màn hình điện thoại của cô ấy.

I saw that every member of the LINE

group had already commented on the photo.

Tôi thấy tất cả thành viên trong nhóm LINE đều đã bình luận về bức ảnh.

[Ohh, I’m glad that your research was

a success, desu! But, it’s unfair if it’s just Mai! Now I want to

do that, too! Sensei should be present as well, right? Please tell

him that I will be the next to research with him, desu!] said Double

Peace-sensei.

[IMAGE: ../Images/..]

[Ồ, mừng quá, 'nghiên cứu' của cậu thành công rồi, desu! Nhưng mà, chỉ mình Mai thôi thì không công bằng! Giờ tôi cũng muốn làm thế! Sensei cũng phải có mặt chứ, đúng không? Làm ơn nói với anh ấy rằng tôi sẽ là người tiếp theo 'nghiên cứu' cùng anh ấy nhé, desu!] Double Peace-sensei nói.

[So jealous so jealous so jealous!

Sakura also wants a selfie with Sensei! If she knew that you would

use it like this, Sakura wouldn’t have given you any advice at all!

She will make sure to get a selfie too, so give him my regards!] said

Minazuki-san.

[Ghen tị quá ghen tị quá ghen tị quá! Sakura cũng muốn chụp ảnh tự sướng với Sensei! Nếu biết cậu sẽ dùng thế này, Sakura đã không cho cậu bất kỳ lời khuyên nào rồi! Cô ấy nhất định sẽ tự chụp một bức tự sướng, nên gửi lời thăm hỏi của tôi đến anh ấy nhé!] Minazuki-san nói.

[That’s nice. I never thought that

you would ask Towano-sensei to help with your research. But I will be

the one to ask for that next time. And, of course, I will help Sensei

with every research need he has. Please ask him if he’s interested

in writing a more adult novel.] said Akino-san.

[Hay đấy. Tôi không ngờ cậu lại nhờ Towano-sensei giúp đỡ 'nghiên cứu' của mình. Nhưng lần tới, tôi sẽ là người nhờ đó. Và, dĩ nhiên, tôi sẽ giúp Sensei với mọi nhu cầu 'nghiên cứu' của anh ấy. Xin hãy hỏi anh ấy xem có hứng thú viết một tiểu thuyết mang tính người lớn hơn không.] Akino-san nói.

[I can’t believe this! Even if it’s

for research, something like that is…! You should really stop being

deceived by him, don’t you think?! And, Onee-chan wrote something

weird, so please ignore that! No, just ignore it!] said the younger

Kanzaka sister.

[Không thể tin được! Dù là để 'nghiên cứu' thì chuyện như thế này…! Cậu nên ngừng bị anh ta lừa gạt đi, không nghĩ thế sao?! Và, Onee-chan đã viết cái gì đó kỳ lạ, nên làm ơn đừng để ý! Không, cứ bỏ qua đi!] em gái nhà Kanzaka nói.

“Ah… This is a nightmare.”

“À… Ác mộng rồi.”

“What nice reactions!” said Mai

with a grin, but I couldn’t help feeling depressed. “Now then,

the report is finished, so let’s continue the research!”

“Phản ứng thú vị thật!” Mai nói với vẻ tươi cười, nhưng tôi thì chỉ muốn chán nản. “Giờ thì, báo cáo đã xong, chúng ta tiếp tục 'nghiên cứu' nào!”

“Just do whatever you want…”

“Cứ làm gì cậu thích đi…”

“Hmm? That’s what I’ve been doing

“Hửm? Tôi vẫn đang làm thế mà…”

ngay từ đầu rồi. Anh đang nói cái gì vậy hả?”

Tôi thậm chí còn chẳng có chút động lực nào để đáp lời cô ta.

Với câu “Đ-Được rồi, vậy thì làm cái này tiếp nha!” từ Mai, tôi bị đẩy đổ nghiêng.

“Đ-Đây là gối đùi ư… Đúng là khác hẳn so với những gì mình tưởng tượng. Chắc chắn sẽ có ích cho tiểu thuyết của mình…!”

Tôi nghe thấy giọng nói ấy vọng xuống từ phía trên, trong khi cảm nhận vòng đùi mềm mại, ấm áp từ phía dưới, nhưng tôi chẳng còn chút sức lực nào để phản ứng.

…Phải rồi. Cứ để cô ta muốn làm gì thì làm. Nếu mình không nói gì, chắc chắn cô ta sẽ thấy hài lòng thôi.

“Ư-Ưm, vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo đây… À, mình biết rồi! Sự kiện ‘ngủ chung’! Giờ đã quyết định xong rồi, chúng ta đến phòng y tế thôi…!”

“Cô biết đấy, tôi vẫn ước cô tiết chế một chút…”

Nhưng than ôi, lời càu nhàu của tôi chẳng lọt được vào tai Mai.

“Haizzz… Đúng là một ngày kinh khủng…”

Sau giờ học, cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi sự “tra tấn” của Mai và tôi đi về phía Hakuou.

Sau những gì đã xảy ra, Mai bất ngờ kiềm chế việc nghiên cứu trước mặt người khác. Tuy nhiên, khi chỉ có hai chúng tôi thì còn tệ hơn nữa.

Dù tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết – hay đúng hơn là tôi hoàn toàn không muốn đi sâu vào chi tiết – công cuộc nghiên cứu của Mai diễn ra suôn sẻ (đối với cô ta), trong khi tôi cảm thấy mình dần biến thành một cái xác sống.

Để nghĩ rằng cô ta lại đi xa đến mức này chỉ để viết một cuốn tiểu thuyết lãng mạn hài hước có thể chiến thắng tôi (Suzuka).

“Vậy ra đây là phong cách của một tác giả tiểu thuyết ngắn chuyên nghiệp ư?”

Trong khi tôi đang lầm bầm với chính mình, tôi đã đến Hakuou. Đương nhiên, Suzuka đã đứng đợi sẵn ở cổng. Khi tôi định cất tiếng gọi cô ấy, tôi chợt dừng lại.

…K-Không hiểu sao, khí chất tỏa ra từ cô ấy thật đáng sợ…

“Hôm nay anh trai về muộn thật đấy.”

Cô ấy khoanh tay bước về phía tôi. Dù miệng cô ấy trông có vẻ đang mỉm cười, nhưng đôi mắt thì không.

“Nhân tiện, anh có phiền giải thích chuyện này không…?”

Và tôi lập tức hiểu ra lý do. Cô ấy dúi màn hình điện thoại vào mặt tôi. Và hiển thị trên đó là bức ảnh tự sướng mà Mai đã chụp trước đó –

“Cái—?! T-Tại sao em lại…!”

“Himuro-san gửi cho em. Chắc là nhầm lẫn thôi.”

N-Nhầm lẫn ư?! Gửi cho Suzuka trong số tất cả mọi người sao?!

…Khoan đã, tôi nhớ cô ta có nói gì đó về việc sẽ gửi ảnh cho tôi sau mà… Cô ta lại nhầm địa chỉ email ư?! Đầu óc có thể rỗng tuếch đến mức nào chứ?! Và tại sao tôi lại phải chịu đựng vì chuyện đó chứ?!

“Chà, em không thực sự quan tâm việc cô ấy gửi cho em đâu. Em quan tâm hơn đến chính bức ảnh đó kìa,” Suzuka nheo mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

“K-Không phải đâu! Chuyện này chỉ là… ừm… ái chà…”

Vì tôi đã tự gây ra đủ rắc rối cho mình trước đó rồi, tôi quyết định thú thật ngay lập tức. Đương nhiên, tôi nhấn mạnh phần nói rằng tôi không hề cảm thấy chút khoái lạc nào trong đó và tôi chỉ để Mai làm vậy với mình thôi.

“N-Nghiên cứu…? V-Với anh trai…?!”

“Ừ, bỏ qua phương pháp của cô ấy đi, cô ấy có vẻ rất nghiêm túc với cuộc thi đó.”

“N-Nhưng mà, anh trai chỉ thuộc về em – K-Không có gì! Anh trai là người đóng thế của em mà, đúng không?! Vậy thì cô ấy lấy quyền gì mà dùng anh trai để giúp cô ấy chứ?!”

“T-Tôi không giúp cô ấy! Tôi chỉ không muốn có chuyện gì tệ xảy ra… hay đúng hơn là không muốn xảy ra thêm nữa, nên tôi mới để cô ấy muốn làm gì thì làm! Nhưng để tôi nói thẳng nhé. Tôi chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ phản bội em, Suzuka. Dù có phải chết đi chăng nữa. Tôi hứa với em điều đó.”

“C-Chuyện đó… Ưm, c-cảm ơn anh rất nhiều…”

Tôi là người đóng thế của Suzuka. Cô ấy có ưu tiên cao nhất.

Mặc dù Suzuka vẫn đỏ bừng mặt như sắp bùng nổ vì giận dữ, cô ấy đột nhiên gật đầu và mở miệng.

“Để em chắc chắn rằng mình đã hiểu rõ mọi chuyện. Bức ảnh này được chụp mà không có sự đồng ý của anh trai, và anh không hề giúp Mai trong cuộc nghiên cứu của cô ấy chút nào, đúng không?”

“Đúng vậy. Mọi chuyện đúng như tôi đã nói.”

“N-Nhưng mà… anh vẫn sẽ tiếp tục giúp em nghiên cứu chứ ạ?”

“Đương nhiên rồi. Anh dù sao cũng là người hỗ trợ của em mà,” tôi đáp.

Suzuka cúi đầu, khẽ lẩm bẩm, “V-Vậy sao ạ?”

C-Cái gì? M-Mình được tha thứ rồi sao…? Hay là ngược lại…?

“…V-Vậy thì, anh hai, có vẻ như chúng ta phải nghiên cứu một thứ thậm chí còn quan trọng hơn đấy.”

“Ơ?”

“S-Sao anh lại phát ra tiếng kỳ lạ thế? Himuro-san đã làm đến mức này rồi, chúng ta cũng phải cố gắng hơn chứ. Nếu không thì làm sao biết được chúng ta có thực sự thắng cô ấy không!”

“À-À, ừm, đúng vậy,” tôi gật đầu khi Suzuka nhìn chằm chằm vào mình.

Tuy cô bé vẫn có vẻ hơi khó chịu về chuyện gì đó, nhưng tôi vui vì cô bé không còn giận mình nữa…

“K-Không ngờ Himuro-san lại dùng đến những biện pháp như vậy… Việc nghiên cứu với anh hai và tán tỉnh anh ấy là đặc quyền riêng của em… N-Nhưng mà, anh ấy đúng là chỉ giúp mình nghiên cứu thôi mà… Hê hê, hê hê hê hê…”

“Vậy chúng ta nên nghiên cứu gì đây?”

“Á?! X-Xin đừng ngắt lời em khi em đang suy nghĩ sâu sắc chứ! *Khụ* Về việc nghiên cứu—Mai không có tiết mà phải không? Em muốn anh đến Hakuou thật sớm.”

“Anh không bận gì, nhưng chúng ta sẽ làm gì? Đi chơi đâu đó sao?”

“M-Một buổi hẹn hò bình thường cũng là ý hay, nhưng lần này sẽ khác… Tuy một mức độ nào đó, nó vẫn là một buổi hẹn hò…” Vì lý do nào đó, Suzuka đặt cả hai tay lên má và bật ra tiếng cười kỳ lạ. “…Ha?! D-Dù sao thì, em sẽ trông cậy vào anh ngày mai!”

Suzuka cuối cùng cũng trở lại thực tại và bắt đầu đi về phía sân trường Hakuou.

…Ít nhất tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi cô bé đột nhiên dừng lại.

“E-Em suýt quên mất… T-Trước đó, hôm nay có một thứ em phải nghiên cứu cho bằng được…”

“Ơ? Ngay bây giờ sao?”

“K-Không sao đâu. Sẽ xong ngay thôi. Xin lỗi anh, nhưng anh có thể cho em mượn điện thoại của anh không, anh hai? Điện thoại của em là đời cũ rồi.”

“À-À, ừm,” tôi nói khi lấy điện thoại ra và đưa cho cô bé.

“Cảm ơn anh rất nhiều. Vậy anh hai, lại đây một chút.”

Nghe theo lời cô bé, tôi đứng cạnh cô. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Suzuka bám chặt lấy tôi, má chúng tôi cọ vào nhau.

Khi tôi thốt lên một tiếng “C-Cái gì—?!”, Suzuka đưa điện thoại lên phía trên chúng tôi và chạm vào màn hình. Tiếng chụp ảnh vang lên ngay sau đó.

“C-Cái này là sao vậy…?!”

“N-Như em đã nói, là để nghiên cứu! Em không thể để Himuro-san một mình trải nghiệm chuyện như thế này — không, xin lỗi! Em không thể thua cô ấy khi nói đến nghiên cứu! Đ-Đương nhiên em cũng muốn chụp ảnh tự sướng chứ! C-Chỉ là về mặt lý thuyết và để phục vụ nghiên cứu thôi!”

V-Vậy ra là chuyện này sao? Thật sự làm tôi bất ngờ.

“N-Bây giờ thì, xin phép nhé! X-Xin hãy gửi bức ảnh đó cho em sau!”

Nói xong những lời chia tay, cô bé đi về phía cổng trường và dần biến mất vào màn đêm. Dù tôi không thể nhúc nhích một sợi cơ nào trong chốc lát, nhưng cơ thể tôi cuối cùng cũng cử động theo ý muốn và tôi cúi nhìn chiếc điện thoại trong tay.

Một bức ảnh mà cả tôi và Suzuka đều sát gần nhau đến mức má chạm má, cả hai đều đỏ bừng mặt. Tôi lại nhớ đến cảm giác mềm mại, ấm áp đó và đưa tay lên má vừa chạm vào cô bé.

“Ưư… Nóng quá… Về nhà thôi…”

Cứ như thể tôi đang cố chạy trốn khỏi sự xấu hổ của mình.

…D-Dù là để nghiên cứu… chụp một bức ảnh như vậy với em gái mình…

Phần 4:

Ngày hôm sau. Đúng như Suzuka đã yêu cầu, tôi đến Hakuou vào sáng sớm. Đương nhiên, vì hôm nay không có tiết học nên hầu như không có ai xung quanh trường và cổng trường đã đóng. Tuy nhiên, ngay khi tôi đến, Suzuka, trong bộ đồ thường phục, đã chào đón tôi.

“Chào buổi sáng, anh hai. Xin lỗi vì

[IMAGE: ../Images/031.png]

“Thật ngại quá vì bắt anh phải tới đây sớm như vậy.”

“Chào buổi sáng, Suzuka. Vậy là hôm nay chúng ta lại tiếp tục… nghiên cứu, phải không?”

“Vâng. Mà nói về chuyện nghiên cứu đó thì… Ư-ừm, tạm thời, cứ vào trong rồi em nói chi tiết sau ạ.”

“Vào trong? Là vào đâu cơ?”

“V-Vào khuôn viên trường… Cụ thể là ký túc xá Hakuou ạ.”

“…Ế? Ế ê ê?! Ký túc xá Hakuou á?! Đ-Đó là ký túc xá nữ mà, đúng không?! V-Vậy em vào đó thì có sao không?!”

“Không sao đâu ạ. Mình có thể nộp đơn xin phép mời người khác vào mà. Dù sao thì, anh là người nhà, với lại anh đã giúp đỡ rất nhiều ở lễ hội văn hóa, nên họ đã đồng ý ngay lập tức. Anh không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu ạ.”

“T-Thật vậy sao? N-Nhưng mà, em định làm gì khi mời anh vào thế này?”

“L-Lại là nghiên cứu đó ạ. Chủ đề hôm nay sẽ là, ừm…”

Suzuka cứ bứt rứt như thể có điều gì khó nói, nhưng cuối cùng cô bé cũng quyết định, rồi…

“Đ-Đó là cảnh bạn trai được gọi vào phòng của bạn gái…”

“Bạn trai được gọi… vào phòng của bạn gái…?”

“Đ-Đúng vậy ạ. Anh thấy có phải là hoàn hảo không khi em hiện đang sống ở ký túc xá? Vì đây là một căn phòng khác so với mọi khi, đây có thể là một cơ hội tốt. Và với anh cũng vậy, đúng không? Được gọi vào phòng của một cô gái. Anh cũng có thể thu thập thêm dữ liệu từ việc này nữa.”

“Đúng là như vậy. Đây quả thực là tình huống hoàn hảo cho việc nghiên cứu.”

“Đây là một nghiên cứu mà bình thường không thể thực hiện được. Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội này. Nói vậy chứ, x-xin anh hãy một lần nữa đóng vai bạn trai của em nhé, Onii-chan,” Suzuka nói và nắm chặt tay tôi. “E-Em cũng sẽ đóng vai bạn gái. Đ-Đi thôi nào,” Cô bé nói thêm rồi kéo tôi đi.

…Tôi thật sự không ngờ lại có kiểu nghiên cứu thế này. Cơ hội như vậy đúng là không dễ có được. Đúng là Suzuka có khác. Các ý tưởng của em ấy quả thực rất đáng nể.

“…Phư phư phư, bình thường thì đúng là không thể làm được chuyện này mà… Mình phải cho Onii-chan thấy sức hút nữ tính của mình, không phải với tư cách em gái, mà là một cô gái bình thường… Dù sao thì Himuro-san cũng có vẻ rất nghiêm túc…”

“Nhân tiện, Suzuka này.”

“Nha?! C-C-C-C-Chuyện gì thế, Onii-chan?!”

“À, thì, anh vừa nghĩ ra một chuyện. Dù trường có cho phép đi chăng nữa, thì các bạn nữ khác trong ký túc xá sẽ nghĩ gì…?”

…Có gì đó sai sai. Những lần hẹn nghiên cứu khác em ấy cũng hơi kỳ lạ, nhưng lần này còn hơn bình thường nữa…

“À-À, là chuyện đó ạ! *Khụ*… Không sao cả đâu ạ. Mọi người đều biết là Onii-chan sẽ đến, và em đã đảm bảo rằng họ sẽ không cản trở nghiên cứu của chúng ta — À không, em đã đảm bảo rằng chúng ta sẽ không làm phiền họ!”

“Ra vậy. Ừm, nếu em đã nói thế thì…”

Em ấy nói vậy, nhưng tôi vẫn thấy rất lo lắng. Dù sao đây cũng là một trường nữ sinh nổi tiếng mà. Một nơi mà một đứa con trai như tôi bình thường sẽ không bao giờ được phép bước vào. Nhưng, cùng lúc đó, lại có một cảm giác háo hức — …À, ý tôi không phải là cái gì kỳ lạ đâu nhé, tôi đang nói đến bầu không khí thôi đấy!

“…Onii-chan? Anh đang nghĩ chuyện gì kỳ lạ đúng không?” Và như mọi khi, Suzuka lại đưa ra một nhận xét sắc bén.

…T-Tôi không có nghĩ chuyện gì kỳ lạ đâu nhé?! Với một đứa con trai bình thường như tôi, ký túc xá nữ đúng là một nơi giống như thánh địa, chỉ vậy thôi!

“Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, em sẽ báo cáo ngay lập tức, nên xin anh đừng làm gì kỳ lạ nhé.”

“…V-Vâng.”

Trong khi cô bé cảnh báo, chúng tôi đi về phía sân sau. Chúng tôi đi theo lối đi lát đá, và Suzuka chỉ vào một tòa nhà rồi nói: “Đây là ký túc xá ạ.”

“Đúng là một trường dành cho tiểu thư có khác. Ngay cả trong ngày nghỉ, ở đây cũng khá yên tĩnh.”

“…Không, hôm nay là đặc biệt. Hơn nữa, chúng ta hãy nhanh chóng đến phòng em thôi. Ở khu vực tiếp tân quá lâu rất nguy hiểm.”

Đúng vậy, một đứa con trai như tôi thật sự không thuộc về nơi này, nên tốt nhất là không nên thu hút sự chú ý không cần thiết.

chú ý. Mà nói ‘nguy hiểm’ thì hơi quá lời.

Tôi cùng Suzuka đi dọc hành lang,

cuối cùng cũng đến được phòng ký túc xá của em ấy.

“Đây là phòng của em. Mặc dù vậy,

dù sao em cũng chỉ dùng tạm thời thôi.”

Đúng như dự đoán, nội thất bên trong

sang trọng chẳng kém gì phần còn lại của trường. Tuy nhiên, em ấy chẳng có

gì ngoài những món đồ thiết yếu nhất. Cụ thể, căn phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn

kèm ghế, một tủ quần áo và một tấm gương soi toàn thân. Dù ít ỏi như vậy nhưng nó

vẫn toát lên vẻ sang trọng, đẳng cấp.

“Chỗ này của em đẹp thật đấy…

Còn rộng hơn cả phòng anh nữa chứ.”

“Thật là phí phạm với em mà… Thôi

bỏ qua chuyện đó đi. Chúng ta tập trung vào nghiên cứu thôi.”

Tôi đang lơ đãng nhìn quanh căn phòng,

nhưng những lời nói đó chợt khiến tôi căng thẳng trở lại.

…Đ-Đúng rồi, hôm nay chúng ta

nghiên cứu một loại sự kiện đặc biệt: ‘Được mời vào phòng bạn gái.’

Mà nói thật thì, đây thực ra là phòng

của em gái tôi, Suzuka, nhưng nó lại ở một nơi hoàn toàn khác. Cảm giác như tôi vừa bước vào

phòng của một cô gái mà mình chưa từng đặt chân tới vậy.

“Ư-Ưm, vậy chính xác thì anh nên làm gì?”

“K-Không phải chuyện đó… Em

cũng không biết chính xác phải làm gì nữa.”

“Hả? Khoan đã… em là người muốn

tiến hành nghiên cứu này mà, đúng không?”

“Đúng là như vậy, nhưng em chưa bao giờ

có bạn trai đến phòng mình như thế này, nên em không biết phải làm gì…”

Rõ ràng là em ấy muốn nghe ý kiến của tôi,

và trả lời có vẻ chán nản.

“Vậy, Anh hai, anh nghĩ điều gì là hợp lý

cho một sự kiện như vậy? Chuyện gì thường xảy ra?”

“Anh hiểu rồi… Nhưng dù em có đột ngột

hỏi anh như vậy… anh cũng chưa có kinh nghiệm vào phòng con gái bao giờ.”

À, điều đó khiến tôi có chút buồn.

“…Thật sự là như vậy sao? Anh

chưa lén lút vào phòng của Himuro-san hay Double Peace-san sau lưng em đó chứ…?”

“Tất nhiên là không! Anh chỉ đưa

Mai về nhà mà chưa từng vào phòng cho đến bây giờ, và anh có vào phòng của Double

Peace-sensei một lần, nhưng lúc đó có em đi cùng mà, đúng không?!”

“Đ-Giờ anh mới nhắc… Dù em thật sự

không muốn nhớ lại chuyện đó…”

“Anh cũng vậy… Dù sao thì, về cơ bản

anh cũng không thực sự biết.”

“Nhưng anh cũng phải có một vài ý tưởng chứ,

đúng không?”

Ưm… Em ấy nói cũng không sai.

Dù sao thì, những cảnh như thế này cũng có trong light novel và manga. Và,

sự kiện số một sẽ là…

“Thông thường, vì đây là cơ hội

để anh có thể thấy cuộc sống thường ngày của em, việc cho anh xem những đồ dùng cá nhân của em

sẽ là một khởi đầu tốt, anh nghĩ vậy?”

“Điều đó khá khó trong tình huống này…”

“Ừm… đây dù sao cũng không phải

phòng thật của em… Nhưng vẫn còn quá sớm để bỏ cuộc. Em phải có tối thiểu

đồ dùng cá nhân ở đây chứ, đúng không?”

“Thế thì chỉ có quần áo cá nhân của em thôi,” Suzuka nói và mở tủ quần áo.

Trong đó nhét đầy đồng phục Hakuou

và quần áo cá nhân của em ấy.

“Ố ồ, hóa ra em có những bộ quần áo như thế này.

Anh chưa bao giờ thấy chúng.”

“V-Vậy sao? Không hiểu sao em thấy

thật ngại quá… N-Nhưng giờ em hiểu rồi, đây đúng là một cách để tình cảm hơn.”

Nói rồi, em ấy lấy ra vài bộ quần áo,

đi đến trước tấm gương soi toàn thân, và ướm thử lên người.

“A-Anh hai thấy thế nào?”

“À, ừm. Anh nghĩ là rất hợp với em.”

“V-V-V-V-V-Vậy sao! Vậy thì, em sẽ

thường xuyên mặc bộ này khi về nhà!”

Cứ thế, em ấy thử những bộ quần áo khác.

…Ừm, không khí thế này thật dễ chịu nhỉ? Có lẽ cách này hiệu quả đấy.

“À, nhân tiện em cũng sẽ thử một vài phụ kiện.

Chúng ở trong ngăn kéo nhỏ của tủ quần áo,

anh có thể lấy giúp em không?”

Đúng như Suzuka yêu cầu, tôi mở ngăn kéo.

“Ưm, cái này được không?” Tôi hỏi khi

đưa thứ mình vừa lấy được về phía em ấy.

…Đây là một mảnh vải mềm, với

màu sắc rất đẹp. Chắc là một chiếc nơ?

“À, vâng, đó là…………À-À…”

Tuy nhiên, khi Suzuka quay lại, khuôn mặt em ấy

Mặt cô bé đỏ bừng lên, đứng chết trân tại chỗ.

"...Có chuyện gì vậy nhỉ?" — Tôi thầm nghĩ, đoạn nhìn xuống bàn tay phải của mình để kiểm tra.

Và... đó không phải là một sợi ruy băng. Đó là một thứ lãng mạn bất diệt của con trai. Một vật bảo vệ chốn linh thiêng. Một chiếc tam giác đầy mê hoặc.

"S-S-S-S-Sao Onii-chan lại cầm quầ... quầ—!"

Đúng rồi, đó là quần lót! Và tôi đã hãnh diện giơ nó lên! Quần lót của em gái tôi, của Suzuka!!!

Khoan đã, đây không phải lúc để bình luận mấy chuyện đó!

"K-K-Không phải đâu nhé! Đây chỉ là...!"

"E-Em đâu có nói cái ngăn kéo đó...! Đó là chỗ đựng đồ lót của em...! Áhhh...!"

"X-Xin lỗi! Anh chỉ tình cờ thôi! Anh sẽ để nó vào lại ngay...!"

Tôi vội vàng nhét bàn tay phải của mình trở lại ngăn kéo. Nhưng vì đang hoảng loạn, tôi lại đụng mạnh vào thành ngăn. Thế là, cả ngăn kéo rơi ra, tất cả những chiếc quần lót bay múa trong không trung rồi từ từ đáp xuống sàn.

"Kyaaaaaaaaaaaaaaa?! O-O-O-O-Onii-chan?!"

Suzuka vừa hoảng loạn vừa tức giận, vội vàng chạy lại nhặt đồ lót của mình từ dưới sàn. Đôi mắt cô bé quay cuồng vì xấu hổ, nước mắt bắt đầu chực trào. Thấy vậy, tôi gần như ngất đi vì dằn vặt. Dù tôi thật sự không cố ý, nhưng tôi đã làm em gái mình khóc, và còn khiến em xấu hổ đến mức này. Tôi đúng là đáng bị xử tử.

—Không, chết quách đi cho rồi, tôi ơi! Đây là lần thứ mấy rồi chứ?!

"A-A-A-A-A-A-A-A-Anh xin lỗi! Dù anh thật sự không cố ý, nhưng đó là lỗi của anh 100%! Thế nên... anh thật sự xin lỗi!"

Tôi nhảy xuống sàn và cúi gập đầu. Tôi biết chừng này là không đủ, nhưng đây là tất cả những gì tôi có thể làm lúc này.

"Ưưư...!" Từ phía trên đầu, tôi có thể nghe thấy giọng Suzuka run run.

Đáp lại, tôi một lần nữa liên tục xin lỗi không ngớt.

"...O-Onii-chan, làm ơn ngẩng đầu lên đi..."

Khi cuối cùng nghe được những lời này, tôi từ từ ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng lên, tôi đã thấy Suzuka đang cầm chiếc quần lót của mình, mắt đong đầy nước, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn tôi.

"A-Anh thật sự xin lỗi, Suzuka...!"

"Ưưư... được rồi. Em biết anh không cố ý... Và đáng lẽ em cũng nên chỉ dẫn rõ ràng hơn..."

"N-Nhưng dù sao, anh vẫn là người có lỗi ở đây! Anh sẽ làm bất cứ điều gì, xin em hãy tha thứ cho anh...!"

"...Vậy thì, anh sẽ thành thật trả lời em một câu hỏi chứ?"

"Vâng, dĩ nhiên rồi! Anh không dám thốt ra dù chỉ một lời dối trá!"

Nếu Suzuka chịu tha thứ cho tôi, tôi sẽ trả lời bao nhiêu câu hỏi em muốn. Nhưng nghĩ đến việc em sẽ tha thứ cho tôi dễ dàng như vậy... em gái tôi thật nhân từ quá...!

"Ư-Ưm, anh có vui không, khi vào phòng con gái và nhìn thấy quần lót của em ấy?"

"…………Hả?" Nhưng đáp lại câu hỏi đó, mắt tôi mở to.

"N-Như em đã nói đó, với tư cách là một người bạn trai, anh có vui không khi nhìn thấy quần lót của bạn gái mình...?!"

"Đ-Đó là... Vâng. Anh nghĩ là anh đã vui... nhưng..."

"O-Onii-chan đúng là đồ tồi tệ nhất, đồ quỷ biến thái!"

"Ếhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh?!"

K-Khoan đã, chính em là người đã hỏi anh mà?! K-Không, mình không có quyền cãi lại!

"...Ưưư, nhưng mà, được rồi. Em không giận nữa. Dù em thật sự rất xấu hổ, nhưng em chỉ cần nghĩ đây là một cuộc nghiên cứu... Khi chúng ta làm cái nghiên cứu lộ quần lót đó, em cũng...!"

Cơ thể nhỏ bé của cô bé khẽ run rẩy khi ôm chặt hơn chiếc quần lót của mình. "Đ-Đúng vậy, nếu là vì nghiên cứu, mình có thể làm bất cứ điều gì mình muốn...! Nếu đã như thế này... mình phải tận dụng cơ hội này...!"

Khuôn mặt cô bé vẫn đỏ như quả táo chín, và cô bé cứ lẩm bẩm một mình điều gì đó.

...Em ấy không được khỏe vì quá xấu hổ sao...? — Tôi thầm nghĩ, nhưng...

"O-Onii-chan, làm ơn quay lưng lại một lát!"

Vì câu đó nghe giống một mệnh lệnh hơn là một câu hỏi, tôi run run "V-Vâng!" rồi làm theo.

Tôi nghe thấy tiếng sột soạt phía sau mình, và tự hỏi cô bé đang làm gì. Sau một lúc chờ đợi ngắn ngủi, cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng Suzuka từ phía sau.

"Được rồi đó..."

"......Ưm? Suzuka?"

Sau khi tôi từ từ quay người lại, tôi thấy quần lót của cô bé đã về lại đúng vị trí, và ngăn kéo cũng được sửa xong xuôi.

…Ừm, mọi thứ thế này thì cũng ổn thôi, nhưng mà…

“Sao em lại ngồi trên giường thế kia?”

Trong phòng có tới hai cái ghế, nên dù tôi có chiếm một cái thì cũng đâu cần phải ngồi lên giường, đâu phải phòng tôi thiếu chỗ đâu.

“C-Cái này đương nhiên là một phần khác của công trình nghiên cứu rồi.”

“Một phần khác á? Là cái gì cơ?” Tôi hỏi, và Suzuka chỉ ấp úng đáp lại “C-Cái đó thì…”, dường như không thể nói thành lời.

Rồi, sau một thoáng im lặng, trông cô bé như thể hơi nước đang bốc ra từ tai vậy. Có vẻ như cô bé đã đưa ra quyết định của mình.

“Ưưư…! A-Anh trai, làm ơn đẩy em xuống giường đi ạ!” Cô bé nói một cách tha thiết, như thể mạng sống mình đang bị đe dọa.

“Ơ-Ơ?! Đ-Đẩy xuống á… C-C-C-Cái quái gì vậy?!”

“Đ-Đúng như những gì anh nghe thấy đó! Anh trai phải đẩy em xuống giường!”

“S-Sao tôi phải làm cái đó?! Không, tôi biết là để nghiên cứu, nhưng mà?!”

“Đ-Đừng hiểu lầm! Em chỉ muốn trải nghiệm cái cảm giác này thôi! K-Khi bạn trai em tới phòng, kiểu tình huống như vậy rất có thể sẽ xảy ra! Cái này là để viết ra một tiểu thuyết thật chân thực!”

N-Nhưng mà, cho dù là để nghiên cứu, làm cái chuyện đó thì…!

“T-Thật ra em không hề định đi xa đến mức này… Nhưng mà giờ anh đã thấy quần lót của em rồi…! Mặc dù rất xấu hổ, nhưng em nhận ra mình không nên do dự nhiều như vậy! V-Vậy nên làm ơn nhanh lên và đẩy em xuống đi!”

“K-Khoan đã! Em có hơi tuyệt vọng quá không đó?!”

“E-Em không có! C-Cái này là cần thiết để viết ra một cuốn tiểu thuyết hay! Một phần thiết yếu trong công trình nghiên cứu để đánh bại chị Himuro! Với lại, đây có thể là một cơ hội hoàn hảo — K-Không, quên chuyện đó đi! Dù sao đi nữa, để viết ra một cuốn tiểu thuyết hay, em hoàn toàn không sao cả!”

Ưưư… vậy là một thiên tài tiểu thuyết ngắn như Suzuka lại sẵn sàng đi xa đến mức này… Trong khi một người bình thường như tôi vẫn còn đang do dự.

“A-Anh trai vừa mới nói là sẽ làm bất cứ điều gì mà, đúng không?!”

Và cô bé ném cái lời tuyên bố tôi vừa nói thẳng vào mặt tôi.

…Đúng vậy. Tôi là người thay thế cho Suzuka. Ngay cả khi xấu hổ, hay vô lý, nếu đó là nghiên cứu của Suzuka, thì giúp cô bé là nghĩa vụ của tôi!

Tôi hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước, và đặt tay lên vai cô bé. Mặc dù vai cô bé hơi giật một cái, nhưng cô bé vẫn im lặng ngước nhìn tôi. Tôi dùng thêm một chút sức vào cánh tay, và nửa thân trên của cô bé đổ rạp về phía sau lên giường.

“Fua… Auu… Auu…”

Những âm thanh không thể diễn tả phát ra từ miệng Suzuka.

Tôi biết cô bé đang lo lắng, nhưng tôi cũng vậy. Toàn bộ nửa thân trên của cô bé giờ đã nằm trên giường.

…Và chính xác thì bây giờ tôi nên làm gì?

“A-Anh trai, làm ơn lại gần hơn nữa đi ạ…!”

Hiện tại, tôi quyết định làm theo lời cô bé… và đưa người mình nằm phía trên cô bé. Cứ thế, bóng của tôi bao trùm lên thân hình nhỏ bé của cô bé.

“Đ-Đ-Đ-Đ-Đây chính là cảm giác khi bị đẩy xuống…!”

Đ-Đ-Đây chính là cảm giác khi đẩy một cô gái xuống…! K-Khoan đã, cô bé là em gái tôi mà. Bình tĩnh đi, mình ơi. Đừng có mà nghĩ lung tung!

Có lẽ vì xấu hổ, cô bé không nhìn thẳng vào mắt tôi mà chỉ nhìn quanh phòng một cách bồn chồn.

“………!”

Cuối cùng, mắt chúng tôi chạm nhau, và cô bé nuốt nước bọt. Tôi cũng vậy.

“A-Auu… Anh trai…”

Đột nhiên, cô bé nhắm mắt lại.

…Khoan đã, đ-cái này thật sự tệ rồi đó nha?! C-Cứ nhắm mắt lại trong tình huống như thế này!

Tuy nhiên, Suzuka không nhúc nhích. Cứ như thể cô bé đang chờ đợi điều gì đó.

Không không không không không?! K-K-Không quan trọng đây có phải là để nghiên cứu hay không! Đi xa hơn nữa, mọi thứ sẽ kết thúc rất tồi tệ! Và tôi đang nghĩ cái quái gì vậy?! Đừng có tự ý nghĩ những điều kỳ lạ như thếeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee này nữa?!

Và trong khi tôi đang cố gắng dọn dẹp những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, thì chuyện đã xảy ra.

*Bang* !!!

“Uwaaa?!” “Kyaaa?!”

[IMAGE: ../Images/..]

Cùng lúc một tiếng động lớn vang lên từ lối vào, cả tôi và Suzuka đều giật bắn mình.

“C-C-C-C-Cái gì vậy?!”

“M-Mấy người…! Mấy người đang làm gì ở đó vậy!”

Trong khi tôi vẫn còn đang bối rối vì chuyện vừa xảy ra, Suzuka thì chỉ trừng mắt nhìn về phía cánh cửa. Mặt cô bé vẫn đỏ bừng.

“M-M-Em đã bảo là đừng có đẩy em quá mà…”

“A-Anh đâu có đẩy gì đâu!”

“E-Em đã cố ngăn lại rồi…”

“A, tự nhiên viện cớ thế là không công bằng đâu!”

Không hiểu sao, một vài nữ sinh đang nằm rạp ra ở ngay khung cửa.

…Vậy ra họ đã nghe lén qua cửa ư?

“M-Mấy người… Đừng nói là mấy người đã nghe lén nhé…?”

Từng người trong số họ đều nuốt nước bọt cái ực. Có vẻ như Suzuka đã nói trúng tim đen rồi… Mà cô bé đáng sợ thật…

Khi Suzuka bước về phía họ, tất cả đều vội vàng bật dậy và tìm cách biện minh.

“K-Không phải đâu ạ, Suzuka-sama!”

“B-Bọn em chỉ định chào hỏi Onii-sama thôi ạ!”

“Nhưng bọn em nghĩ nếu đột ngột xông vào sẽ rất thất lễ, nên bọn em quyết định đợi ạ!”

“Chị đã bảo là đừng có tránh xa tụi em khi Onii-chan đến thăm chị rồi mà…?”

Vậy là cô bé đã ra thông báo chính thức như vậy sao? Hèn chi lúc chúng tôi vào ký túc xá lại im ắng đến đáng sợ.

…Nhưng đó không phải là chuyện quan trọng lúc này. Đây thực sự là lần đầu tiên tôi thấy Suzuka trong chế độ Chủ tịch Hội học sinh… Tôi đang nhìn cô bé từ bên cạnh, và chỉ vậy thôi cũng đủ đáng sợ rồi. Cả người tôi cứ run lên bần bật.

“N-Nhưng bọn em vẫn nghĩ là phải ít nhất một lần chào hỏi Onii-sama chứ ạ…”

“Đ-Đúng vậy ạ. Dù sao thì, bọn em chắc sẽ không được gặp Onii-sama sớm đâu ạ.”

“Bọn em chưa gặp anh ấy lần nào kể từ lễ hội văn hóa…”

“Bọn em muốn cảm ơn anh ấy vì chuyện trước đây…”

Tất cả đều cố gắng đưa ra lý do riêng của mình. Thậm chí có cả những khuôn mặt tôi quen. Và vì một số người trong số họ đang nói về việc cảm ơn tôi… Chắc hẳn họ là thành viên câu lạc bộ kịch.

“Ồ, vậy ra đó là lý do mấy người nghe lén đúng không?”

Tuy nhiên, Suzuka dường như chẳng mảy may quan tâm. Cô bé vẫn trừng mắt nhìn họ với hai tay khoanh lại, một luồng hắc khí cuồn cuộn phía sau lưng, khiến những nữ sinh tội nghiệp trước mặt cô bé hóa đá vì sợ hãi.

…Có lẽ cô bé giận vì việc nghiên cứu bị gián đoạn chăng…?

“Thôi nào, Suzuka, bình tĩnh đi. Họ trông có vẻ không có ý xấu đâu…” Tôi cố gắng khuyên nhủ Suzuka.

“O-Onii-chan?!”

Dù sao thì, tôi không muốn họ sợ hãi Suzuka như thế này.

“…Anh nghĩ là, cho dù em có giải thích tình hình bao nhiêu lần đi nữa, một cậu con trai bước vào ký túc xá nữ vẫn là chuyện lớn đến mức họ có lẽ không thể nào không tò mò. Và chưa kể anh là anh trai của em mà, đúng không? Chúng ta luôn có thể tiếp tục việc nghiên cứu sau, vậy chúng ta tha cho họ lần này nhé?”

“…Đ-Điều đó có thể đúng, nhưng dù sao đi nữa… Đúng lúc nó cuối cùng trở nên thú vị — Không, bỏ đi! Nếu Onii-chan đã nói vậy, thì em cũng đành chịu thôi. Em sẽ tạm thời chấp nhận,” Suzuka bĩu môi và quay mặt đi.

Phù, suýt nữa thì. May mà cô bé chấp nhận…

“Cảm ơn Onii-sama rất nhiều ạ!”

Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả những cô gái đang run rẩy vì sợ hãi đột nhiên xích lại gần tôi hơn.

“Đúng là Onii-sama có khác. Lại có thể xoa dịu Suzuka-sama như thế này…”

“Đúng lúc bọn em đang lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình…”

“Thông thường, Hội trưởng Nagami rất tốt bụng, nhưng cô ấy thực sự đáng sợ khi tức giận…”

“Onii-sama thực sự là một người tuyệt vời!”

“Tuyệt vời quá đi mất!”

“A, ừm, xin lỗi nhé?!”

Tất cả họ đột nhiên vây quanh tôi mà ca ngợi, khiến tôi không biết nói gì. Không hiểu sao, điều này thực sự rất xấu hổ.

“Ưm…!”

Mặc dù Suzuka đang trừng mắt nhìn tôi dữ dội, tôi lại chẳng có tâm trí nào để bận tâm đến điều đó.

“Có một điều em luôn muốn nói nếu được gặp Onii-sama.”

“Đúng vậy. Dẫn cả Suzuka-sama về trường của mình… Onii-sama thật độc ác.”

“Suzuka-sama mà đi rồi thì bọn em buồn chết mất thôi…”

“Nhưng mà em nghe nói là Onii-sama đã cho phép cô ấy tạm thời ở lại ký túc xá để có thể dành thêm thời gian cho chúng ta trước khi đi mà…”

“Thật á? Onii-sama đúng là tốt bụng quá đi!”

“Xin hãy để bọn em cảm ơn Onii-sama về điều đó!”

“Ơ, à thì… Ơ hay?”

Bị đổ tội xong lại được cảm ơn ngay lập tức vì cái điều mình còn chẳng hề làm, tôi thực sự hoang mang. Thế nhưng, trong lúc tôi còn chưa kịp nói lời nào, mấy cô nữ sinh cứ thế vây lấy tôi, không ngừng chất vấn và đủ thứ chuyện khác, khiến tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc bị cuốn theo.

Sau đó, đám đông trong phòng cứ thế lớn dần lên khi các học sinh khác nghe thấy tiếng ồn ào mà kéo tới.

“T-Thời gian quý báu ở bên Onii-chan của mình…”

Suzuka lườm tôi với vẻ mặt khó chịu, nhưng tôi chẳng thể làm gì để cải thiện tâm trạng xấu của cô ấy, hay nói chung là để giải quyết tình hình hiện tại.

[IMAGE: ../Images/03.jpg]

**Phần 5:**

“…T-Thế thì, anh về nhà đây nhé?” Onii-chan vừa nói vừa nở nụ cười hạnh phúc nhưng vẫn thoáng vẻ mệt mỏi.

Mặt trời lúc này đã xuống núi, nhuộm đỏ cả một vùng trời.

Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, chúng tôi vẫn không tài nào khiến lũ học sinh chịu về. Thay vào đó, tất cả lại ồn ào đòi uống trà, thế là chúng tôi đành phải dành cả bữa trưa để tiếp chuyện với họ, rồi cứ thế nói mãi cho đến tận chiều – cho đến khi toàn bộ thời gian tôi dự định dành cho Onii-chan đều tiêu tan hết. Nhưng vì cũng thu thập được chút ít dữ liệu cho nghiên cứu, nên tôi quyết định không bận tâm quá lâu làm gì.

…Nói vậy chứ, Onii-chan đúng là nổi tiếng thật. Dĩ nhiên, phần lớn là vì anh ấy là anh trai tôi, nhưng cũng nhiều người từng gặp anh ấy trong buổi diễn thuyết nữa. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất có lẽ vẫn là tính cách của Onii-chan.

Anh ấy tốt bụng, mà lại không hẳn là đáng tin cậy, điều này tạo cho anh một bầu không khí gần gũi, dễ thân thiết. Ai ai cũng nhận ra điều đó và tự nhiên bị thu hút bởi anh. Bình thường, họ sẽ suy nghĩ lý trí hơn, nhưng hễ là Onii-chan, họ lại hóa điên…

“…? Suzuka? Em trông có vẻ buồn bã. Là vì chuyện nghiên cứu sao?”

Không được rồi. Tôi mải suy nghĩ đến mức lỡ làm Onii-chan lo lắng. Đ-Dĩ nhiên, tôi rất vui khi thấy anh ấy lo lắng cho mình.

“K-Không, em nghĩ nghiên cứu đã quá đủ rồi ạ. Với chừng này, em hẳn sẽ viết được một cảnh thật hay cho cuốn tiểu thuyết của mình.”

Đó là sự thật. Dù cuối cùng bị cản trở, tôi vẫn có được khoảng thời gian nóng bỏng – à không, khoảng thời gian hiệu quả – để tiến hành nghiên cứu. Nhờ cái sự cố đặc biệt đó mà tôi đã có thể nhờ Onii-chan đẩy mình xuống giường. Bình thường thì tôi sẽ chẳng đời nào dám yêu cầu như vậy.

…À, chỉ cần nhớ lại thôi là mặt tôi lại nóng bừng lên rồi… Ehehehe… Cơ thể tôi cứ tự động thả lỏng ra… Ehehehe, thật là phiền phức quá đi, ehehehe…

“Vậy sao? Anh mừng lắm.”

Ha!? K-Không được rồi. Đây không phải lúc để chìm đắm trong ký ức.

Khi anh ấy đẩy tôi xuống, tôi đã sẵn sàng dâng hiến tất cả cho anh. Với những cảm xúc vẫn còn rõ ràng như in ấy, chắc chắn tôi sẽ không thể ngăn dòng ảo tưởng của mình tuôn trào. T-Hiện tại tôi đành phải tạm bằng lòng với chừng này vậy.

“Vậy em có nghĩ là mình có thể viết một cuốn tiểu thuyết thú vị không? Dù thể loại có khác với những gì cô ấy thường viết, Mai có vẻ khá nghiêm túc với chuyện đó. Dù có lẽ em không gặp rủi ro gì, nhưng cô ấy sẽ bắt anh làm theo yêu cầu của cô ấy mà…”

Anh đang nói gì vậy? Đây chính là rủi ro lớn nhất có thể đối với em đấy! Cô ta chắc chắn sẽ dùng cái yêu cầu đó để mà tình tứ với Onii-chan… Không, có khi còn hơn thế nữa…?! N-Nghĩ đến thôi là máu tôi đã sôi lên rồi…! Em không thể cho phép điều đó xảy ra! Em phải lấp đầy cuốn tiểu thuyết của mình bằng những cảm xúc mạnh mẽ hơn cả Himuro-san, và cho cô ta thấy rằng cô ta không thể cạnh tranh lại tình yêu của em dành cho Onii-chan!

Tuy nhiên…

“Chà, vẫn chưa đủ đâu ạ…”

chuyện này." Vẫn chưa đủ. Vẫn còn thiếu sót nhiều lắm. Hoàn toàn chưa đủ!

Sau vụ việc ở phòng ký túc xá của mình, em cũng đã nhận ra điều đó. Cứ hễ có những cô gái khác xuất hiện bên cạnh Onii-chan, em lại chỉ còn là cô em gái bé bỏng của anh ấy mà thôi. Và điều đó, hoàn toàn không ổn chút nào. Chừng nào em vẫn chưa trở thành cô gái mà Onii-chan luôn phải để tâm đến, thì việc học chung trường với anh ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Em không thể để lần này lãng phí. Em phải tiếp tục với nghiên cứu của mình… Có vẻ như em thực sự phải chuẩn bị cho sự kiện đó rồi…!

“*Khụ khụ* Dù sao thì, chúng ta vẫn phải nghiên cứu nhiều hơn nữa. Nói chính xác là về ngày 14 tháng 2 — đó chính là L-Lễ tình nhân!”

“L-Lễ tình nhân à. Giờ em nhắc mới nhớ, là tuần sau rồi còn gì?”

“Năm nay, trường học sẽ không có tiết vào ngày đó. Onii-chan nhớ phải ở nhà cả ngày nhé. H-Hay là, anh đã có kế hoạch gì rồi ạ?”

“C-Chỉ có bọn thường dân (normies) mới có kế hoạch vào Lễ tình nhân thôi chứ…”

Dù Onii-chan trông như vừa thở dài trong thất bại, nhưng em lại nhẹ nhõm vô cùng. Suốt thời gian qua, em vẫn chưa thể tặng sô cô la cho anh ấy, nhưng năm nay sẽ khác. Em sẽ biến Lễ tình nhân này thành một thành công vang dội, và khắc sâu mình vào trái tim Onii-chan!

Hơn nữa, em sẽ lấy kinh nghiệm đó để đánh bại Himuro-san nữa! Bởi vì em sẽ viết một cuốn tiểu thuyết bình thường với một cô gái bình thường làm nữ chính, và khiến Onii-chan cảm thấy nó thật thú vị!

“Ơ… Suzuka?”

E hèm, ê hề hề hề… một kế hoạch hoàn hảo… Nếu Lễ tình nhân diễn ra thật suôn sẻ, tình cảm của chúng ta thậm chí có thể được đáp lại. Với điều đó, chúng ta sẽ có một buổi tối tuyệt vời…

E hèm hề hề hề hề hề…

“Nàyyy, Suzuka.”

“Hya?! V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-V-