Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 11

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 7 - Lời mở đầu:

Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Cuối cùng thì...

[IMAGE: ../Images/00001.jpg]

Ngồi trên ghế, từ trên bục sân khấu nhìn xuống, tôi thấy các em học sinh đang ngồi ngay ngắn từng hàng một. Dù trước đây tôi cũng từng ở vị trí tương tự khi làm Hội trưởng Hội học sinh, nhưng tình cảnh bây giờ lại hoàn toàn khác. Bởi lẽ, các em học sinh phía dưới không còn mặc bộ đồng phục Hakuou quen thuộc, mà là đồng phục của Nanamisaka. Dĩ nhiên, tôi cũng đang khoác lên mình bộ đồng phục ấy. Vâng, tôi đang ở giữa buổi lễ khai giảng năm học mới.

— Aaaah, cảnh tượng mà bấy lâu nay mình hằng mơ ước, cuối cùng cũng đã hiển hiện ngay trước mắt rồi… Được học cùng trường với Onii-chan…! Cùng nhau trải qua đời sống học đường…! Hề hề, hề hề… Á! Dừng lại đi, mình ơi! Có gì mà cứ tủm tỉm cười một mình chỉ vì tưởng tượng thế hả?! Nhưng mà không thể kìm được. Dù sao đi nữa, mình vào ngôi trường này cũng chính là vì lý do đó mà!

Vâng. Tất cả những viễn cảnh lãng mạn mà tôi từng mơ mộng đều đã lấp đầy vô số trang trong ‘Sổ tay Onii-chan’ của mình. Cuộc sống học đường màu hồng này bên Onii-chan… được ngắm nhìn anh ấy bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu mình muốn. Tất cả những khả năng mới mẻ ấy…! Hề hề hề hề hề hề…! N-Nhưng mình vẫn chưa thể lơ là cảnh giác được. T-Tất nhiên rồi, mình sẽ cố gắng hết sức để được ve vãn và âu yếm với Onii-chan! Nhưng hiện tại, mình phải giả vờ rằng đây chỉ là để nghiên cứu thôi. Không thể vội vàng được.

Từ từ tiến gần đến Onii-chan, đồng thời để những người xung quanh thấy được mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta, và cuối cùng trở thành người yêu của anh ấy — Đó chính là kế hoạch.

…Fufufu, hoàn hảo! Đặc biệt là ở thời điểm này, khi mình bắt đầu được học cùng trường với anh. Kết quả đã được định sẵn rồi, vậy nên xin hãy chuẩn bị tinh thần đi, Onii-chan!

“Vậy thì, xin mời đại diện học sinh khóa mới: Nagami Suzuka-san.”

“Vâng.”

Khi tên tôi được gọi, tôi ngừng ngay những mơ mộng viển vông và tự tin đứng dậy khỏi ghế. Dù sao đi nữa, mình không được phép mắc bất kỳ sai lầm nào ở đây. Tôi bước đến trước micro, với những cảm xúc có lẽ mãnh liệt hơn bất kỳ ai có mặt, rồi mở miệng.

…Giờ thì, một câu chuyện mới đã bắt đầu, Onii-chan!

Suzuka cứ lẩm bẩm một mình, còn tôi thì đầu óc trống rỗng, chỉ còn mỗi một ý nghĩ duy nhất. Trở thành tác giả tiểu thuyết ngắn đúng là chẳng dễ dàng gì nhỉ?

[IMAGE: ../Images/..]

“Hừm…”

Đã mấy ngày trôi qua, giờ là buổi tối. Tôi đang ngồi trong phòng riêng, trước chiếc máy tính. Trên màn hình là một tài liệu văn bản trống rơn.

“Aizzz, chết tiệt, chẳng nghĩ ra cái gì sất…” Tôi bứt tóc trong sự bực bội.

Như các bạn thấy đó, tôi đang vò đầu bứt tai với cuốn tiểu thuyết mới của mình – cuốn tiểu thuyết về em gái mà tôi định gửi đi tham gia cuộc thi tiểu thuyết ngắn sắp tới. Mấy ngày nay, dưới sự “trợ giúp” của Suzuka, tôi đã trải qua đủ thứ cảnh tán tỉnh, rồi những khoảnh khắc tình tứ lãng mạn. Thật sự là rất gian nan, tôi nói cho mà biết. Dù thức hay ngủ, đầu óc tôi cứ ngập tràn những trải nghiệm vừa qua, rồi cả những cách tôi có thể "tình cảm ngọt ngào" với Suzuka…

A-À, đương nhiên là không phải theo kiểu biến thái gì đâu, mà chỉ là quá trình suy nghĩ của tôi diễn ra như thế, nên đừng hiểu lầm nhé. Tuy nhiên, nhờ tất cả những điều đó, khả năng viết các cảnh tán tỉnh của tôi đã tiến bộ đáng kể, và sự tự tin cũng tăng lên. Bằng chứng ư? Những phân đoạn trong tiểu thuyết của tôi giờ đây chân thực hơn hẳn, và mọi thứ diễn ra trôi chảy hơn nhiều so với trước. Thế nhưng…

“Hừmmmmmmmmm…”

Nhưng, như tôi vừa nói đấy, tôi đang gặp bế tắc. Đương nhiên, vấn đề không nằm ở dữ liệu mà tôi đã thu thập hay gì cả.

“Nếu không nghĩ ra được một chủ đề bao quát, thì dù dữ liệu có hay đến mấy cũng phí hoài…”

Đúng vậy, bức tường mà tôi đang đối mặt chính là chủ đề của cuốn tiểu thuyết. Đương nhiên, đó là một cuốn tiểu thuyết về em gái, nhưng đó chỉ là thể loại thôi. Có vô số kiểu tiểu thuyết em gái khác nhau. Tôi không biết nên xây dựng cốt truyện của mình như thế nào.

…Thấy chưa, khi nói về tiểu thuyết em gái, có rất nhiều điều cần cân nhắc, phải không? Và tôi đang gặp khó khăn trong việc quyết định xem cuốn tiểu thuyết nên có giọng văn như thế nào. Hồi đó, khi tôi nhận ra mình muốn viết một cuốn tiểu thuyết về em gái, tôi chỉ có một cảm giác mơ hồ về ý tưởng. Nhưng giờ đây khi thực sự bắt tay vào viết, cái hình ảnh tôi có trước đây lại càng trở nên mờ mịt hơn, và tôi cảm thấy hơi lạc lối…

“…Tôi không nghĩ mình lại gặp nhiều rắc rối đến thế khi nghĩ ra cốt truyện.”

Cuối cùng, có thể tôi đã thành công với những cảnh tán tỉnh ngọt ngào của mình, nhưng nếu không có một cốt truyện vững chắc, tôi sẽ chẳng có chỗ nào để đặt chúng vào cả. Tôi cũng đã viết thử vài cốt truyện rồi, nhưng không cái nào thấy ổn, và tôi đành phải bác bỏ tất cả.

“O-Onii-chan, em mang đồ ăn khuya cho anh nè!”

Khi tôi đang thở dài thườn thượt, cánh cửa bất ngờ bật mở. Suzuka nhảy bổ vào, khiến tôi suýt chút nữa ngã khỏi ghế vì giật mình.

“S-Suzuka?! S-Sao em lại ở đây?! V-Và bình thường em không gõ cửa trước sao?!”

“E-Em xin lỗi, em chỉ tò mò không biết anh đã viết được đến đâu rồi với cuốn tiểu thuyết em gái của mình thôi, nên em cứ… Ừ-Ừm… Em muốn giúp Onii-chan bằng mọi cách có thể, nên em đã chuẩn bị chút đồ ăn khuya! Dù sao thì, tiểu thuyết của anh thế nào rồi? Đã xong chưa ạ?”

Khi Suzuka nhiệt tình hỏi dồn tôi một tràng câu hỏi, tay vẫn còn cầm khay đồ ăn, tôi lại thở dài thêm lần nữa. Suzuka gần đây cứ luôn hành động như vậy, và em ấy cứ hỏi mãi bao giờ thì cuốn tiểu thuyết của tôi sẽ hoàn thành. Có lẽ em ấy đang đóng vai một người thầy, cố gắng thúc đẩy học trò của mình đến thành công chăng. Nghe thì có lý, nhưng em ấy có đang làm hơi quá không nhỉ?

Ngay cả hôm qua lúc ăn sáng, em ấy cũng hỏi tôi “Xong chưa?” Rồi đến bữa tối cũng vậy. Em ấy hỏi “Chắc sắp xong rồi phải không?” ngay trong cùng một ngày… Anh đi học suốt thời gian đó mà, em biết không?! Em thậm chí còn đi bộ đến trường cùng anh nữa! Rốt cuộc là em bị làm sao vậy, Suzuka?

“Ừ-Ừm, em biết là anh không thể viết xong một cuốn tiểu thuyết chỉ trong một buổi tối mà, phải không?”

“Nhưng em đã làm được mà.”

“…………Đúng là vậy.”

Cách đây không lâu, Suzuka đã viết xong một bản thảo từ đầu đến cuối chỉ trong một buổi tối. Khi nhận ra điều đó, tôi đành nín lại không nói thêm gì.

thêm lời phàn nàn nào.

“À-à, dù sao thì, truyện vẫn chưa xong mà.”

“Hửm… Vậy à…? Anh hai chậm chạp bất ngờ luôn đó.”

“Hay là em mới nhanh bất thường thì có!”

Suzuka à, làm gì có ai bì kịp em chứ. Thật là đau đầu!

“Thôi thì chịu vậy. Nên đừng thúc giục anh nữa nha?”

“E-Em xin lỗi… Nhưng em mong lắm đó nha. Em cổ vũ cho anh hai hết mình luôn, nên có gì cần cứ nói em nha!” Suzuka nói, ánh mắt tràn đầy sự ủng hộ.

Tôi thực sự rất biết ơn điều đó, nhưng cứ có cảm giác cô bé còn nhiệt tình hơn cả khi tự viết tiểu thuyết của mình nữa. Mà thôi, xét từ góc độ của cô bé, anh trai mình đang viết một tiểu thuyết em gái, nên việc cô bé muốn thấy lời khuyên của mình được thể hiện trong truyện là đương nhiên. Tuy nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc áp lực đè lên tôi cực lớn, và tôi thực sự rất muốn cô bé ít nhất hãy cho tôi chút thời gian yên tĩnh khi tôi đang thực sự viết.

“Vậy thì, em xin phép. Anh hai cố lên nha. Xong rồi báo em liền đó nha!”

Suzuka để lại những lời đó rồi bước ra khỏi phòng mình. “…Ừm, nửa đêm cũng không sao đâu nha? Trường hợp khẩn cấp có thể gọi điện hay gửi mail cho em—”

“Anh biết rồi, nên để anh tập trung viết lách được không?!”

Tôi mạnh mẽ đẩy Suzuka ra khỏi phòng, rồi lại ngồi xuống trước bàn làm việc.

“…Haiz, không hiểu sao thấy mệt mỏi ghê.”

Kỳ vọng của em gái tôi đè nặng lên đôi vai tôi. Càng nặng hơn nữa khi từ trước đến nay Suzuka hiếm khi đặt kỳ vọng vào tôi. Nhưng cô bé nói cũng đúng, tôi nên đẩy nhanh tiến độ lên. Bỏ qua chuyện của cô bé, thì thời hạn nộp bài cũng đang dần đến gần rồi. Dù còn thời gian, nhưng tôi không muốn nước đến chân mới nhảy.

Nói là vậy, tôi bắt đầu tập trung khi quay mặt về phía màn hình máy tính.

“Ừm… xem nào. Nhân vật chính là anh trai, và sau một sự cố nào đó trong quá khứ, anh ấy trở nên xa cách với em gái mình… Anh ấy là một học sinh cấp ba bình thường, còn em gái là một siêu nhân có thể làm mọi thứ. Hơn nữa, cô bé còn xinh đẹp, và không có tính cách xấu nào cả… Nhưng cô bé luôn lạnh lùng và gay gắt với anh trai mình, khiến anh ấy cảm thấy có một bức tường vô hình giữa hai người. Ừm… Và rồi họ dần dần trở nên thân thiết trở lại… Nhưng yếu tố nào sẽ là chất xúc tác nhỉ? Ừm… đại loại như em gái bí mật viết một tiểu thuyết ngắn, và tình cờ giành giải nhất trong một cuộc thi tiểu thuyết ngắn—Khoan đã, dừng lại…!”

Viết đến đây, tôi cuối cùng cũng nhận ra một điều quan trọng.

“…Mình đang viết cái gì vậy?! Đây rõ ràng là Suzuka và mình mà! Không không không! Không thể làm vậy được! Bằng mọi giá cũng không!”

Khi tôi nhận ra sự thật ẩn giấu đằng sau những gì mình đang viết, tôi hoảng loạn và đóng tài liệu lại.

…Lại nữa rồi. Đúng vậy, nó lại xảy ra ‘lại’ nữa rồi.

Gần đây, bất cứ khi nào tôi bắt đầu viết tiểu thuyết em gái, tôi lại vô thức tạo hình câu chuyện và các nhân vật theo Suzuka và tôi. Đây không phải là chuyện chỉ xảy ra một lần. Nó đã xảy ra vài lần rồi.

Nhưng tôi không thể làm vậy. Tôi không được phép làm vậy.

Việc nói rằng tôi muốn viết tiểu thuyết em gái trong khi bản thân lại có một cô em gái đã đủ tồi tệ rồi. Nếu tôi còn tạo hình các nhân vật theo cô bé và tôi bây giờ, tôi sẽ trở thành một người anh trai còn đáng kinh tởm hơn nữa. Suzuka đúng là có nói rằng cô bé không bận tâm nếu tôi muốn viết tiểu thuyết em gái. Nhưng vẫn phải có một giới hạn mà tôi không thể vượt qua. Ít nhất thì, tôi nghĩ vậy. Việc khiến Suzuka, người luôn tốt bụng và ủng hộ, cảm thấy khó xử với tôi như vậy là điều tôi không thể cho phép mình làm.

“………Hừ.”

Tôi gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, và lại thở dài một hơi. Nhưng ngay khi tôi làm vậy, tôi đã có thể cảm thấy những suy nghĩ đó lại ùa về.

Chậc. Kiểu này thì gay rồi. Mình phải làm gì đó thôi!

Mình đảo mắt nhìn quanh, mong đầu óc thông thoáng chút. Định bụng đọc chút tiểu thuyết ngắn cho khuây khỏa, ánh mắt mình vô thức lạc đến góc bàn.

“À, đúng rồi…”

Thấy điện thoại, mình chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với Mai mấy hôm trước.

“…Mai bảo đang tập trung viết một bộ tiểu thuyết romcom khác đúng không nhỉ? Chắc cô ấy sắp hoàn thành rồi đó.”

Suy nghĩ còn chưa dứt, mình đã cầm ngay điện thoại thông minh lên. Dù là một dân chuyên nghiệp không như mình, cô ấy cũng đang miệt mài với tác phẩm của riêng mình. Hơn nữa, đó lại là một bộ mới ra mắt, và cũng thuộc thể loại romcom nữa chứ. Nếu nói chuyện với cô ấy về chuyện này, có lẽ mình sẽ có thêm vài gợi ý và ý tưởng. Nhưng mà, nghĩ đến thời gian này, chắc cô ấy đang bận rộn với cuốn tiểu thuyết của mình lắm, nên nếu cô ấy bận thì mình sẽ cúp máy ngay—

Alo?! D-Yuu?! C-Có chuyện gì mà cậu gọi cho mình vậy?!

—Mình đã nghĩ thế, nhưng cô ấy bắt máy ngay lập tức, thậm chí không để chuông reo một tiếng nào. Hơn nữa, mình còn nghe thấy tiếng lạch cạch, lốp bốp cùng với tiếng "Áaa, cốc bị đổ rồi!" từ phía bên kia.

“À-À thì, mình cũng không có chuyện gì khẩn cấp cả. Chỉ là muốn nói chuyện một chút thôi… Nhưng nếu cậu bận thì để lúc khác cũng được…”

Hả?! C-Cậu nói gì thế! Mình lúc nào chẳng sẵn sàng nghe điện thoại của cậu! Hơn nữa, cậu không có việc gì mà chỉ muốn nói chuyện thôi ư. Chuyện này chưa từng xảy ra đâu, nên cậu đừng có cúp máy đấy! Đừng có cúp máy đấy nhé?!

Không hiểu sao, Mai nghe cứ như thể đang giận mình, khiến mình thấy hơi bối rối. Ngay sau đó, mình lại nghe thấy tiếng "Áaa, dính bẩn mất rồi! Khoan, khô rồi sao?!" với giọng hoảng hốt của Mai, khiến mình cảm thấy như mình vừa làm chuyện gì sai trái vậy.

“C-Cậu thật sự không sao chứ? Bên đó có chuyện gì vậy?”

Cậu đừng bận tâm. Cốc cà phê cao cấp mình vừa pha bị trúng đòn trực diện thôi mà!

“Thế mà không sao á?! M-Mình xin lỗi… Là tại mình gọi.”

Cậu không cần phải xin lỗi đâu. Hơn nữa, nghe điện thoại của Towano Chikai là ưu tiên hàng đầu, nên mình không thể làm gì khác được.

…Mình thậm chí còn không muốn tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy biết mình không phải là Towano Chikai thật… Hơn thế nữa, mình chỉ thấy áy náy vì đã gọi cho cô ấy vào lúc này, nên mình lại xin lỗi một lần nữa.

Mình nói là không sao mà. Lát nữa mình chỉ cần giặt sạch là được. M-Mà này, sao cậu tự nhiên lại gọi cho mình vậy? Cậu muốn nói chuyện gì?!

Tuy nhiên, Mai dường như không hề bận tâm lắm, và giọng vẫn hớn hở như thường lệ. Đến nỗi mình còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cô ấy đang làm.

“À-À thì, cũng không có gì to tát lắm… Mình đang viết tiểu thuyết ngắn thì nhớ ra cậu cũng đang bắt đầu bộ truyện mới, nên mình tò mò không biết mọi chuyện tiến triển thế nào rồi.”

À, ra là một cuộc trò chuyện cấp cao giữa những người đồng nghiệp tác giả về tiến độ công việc à! À-À thì, người duy nhất có thể làm điều đó chính là người như mình, người mà kỹ năng của mình được chính cậu công nhận đó mà!

…Dường như cô ấy đang tiến triển tốt lắm. Tuy nhiên, một cuộc trò chuyện cấp cao sẽ không xảy ra đâu. Mai là một tác giả nổi tiếng, trong khi mình chỉ đang hy vọng sớm được ra mắt… Mình đành phải xin lỗi thầm thêm một lần nữa vậy…

Mình đang làm rất tốt với cuốn tiểu thuyết mới của mình. Tốt đến mức sắp hoàn thành rồi đây này!

“Ồ, thật đáng kinh ngạc. Lần này là một bộ romcom đúng không?”

Đ-Đúng vậy… M-Mình đã viết nó dựa trên cậu để tham khảo…!

À, ra là cô ấy đã bị ảnh hưởng bởi Towano Chikai sao? Cô ấy đúng là một fan bự của Suzuka.

“Trời ơi, mình thật sự rất muốn đọc nó.”

Đó là những lời thật lòng của mình. Mình luôn là một fan hâm mộ của Enryuu Homura-sensei mà, và giờ cô ấy lại viết một thể loại khác, cái khao khát được đọc cuốn tiểu thuyết của cô ấy càng mãnh liệt hơn.

K-Không, không phải bây giờ! Nhất là cậu... sao có thể chứ...!

Chẳng hiểu sao tôi bị cô ấy từ chối gần như ngay tắp lự. Tôi không khỏi ngạc nhiên trước phản ứng có vẻ hơi lạ lùng của Mai.

“À-À vậy sao. Ừm, dù sao thì nó cũng chưa xong mà.”

...Tôi đâu có ý đó đâu…

D-Dù sao thì, nó vẫn chưa đến mức mà tôi có thể cho cậu xem được. Tôi cũng chưa chuẩn bị tinh thần nữa, mà, ừm, ngại lắm...

Giờ thì cô ấy còn nói mấy câu như "chuẩn bị tinh thần" với "ngại lắm" nữa chứ. Tôi hơi bất ngờ. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng phải. Dù sao thì cô ấy cũng đang viết một bộ truyện dài kỳ thuộc một thể loại hoàn toàn mới. Dù có là Mai thẳng thắn, chân thật đến mấy, thì cũng phải cảm thấy hồi hộp chứ.

“Vậy thì tôi rất mong đợi đến lúc nó được phát hành nhé,” tôi nói với tất cả sự chân thành, nhưng những lời Mai tiếp theo lại khiến tôi sững sờ.

“Nhưng mà tôi không định xuất bản nó đâu.”

“Hả?”

“Tôi viết cái này là do ý muốn của bản thân, không phải do biên tập viên yêu cầu hay gì cả, nên tất nhiên họ sẽ không xuất bản rồi.”

“T-Thế ư? Tôi cứ tưởng là để phục vụ cho công việc của cậu chứ.”

“K-Không. Tôi làm cái này chỉ theo ý mình thôi. T-Tôi viết cái này vì lý do cá nhân...”

Giọng cô ấy nghe cứ luống cuống cả lên.

“Lý do cá nhân gì cơ?”

“À...?! Đ-Đừng có hỏi thẳng thừng như thế chứ! Cậu chẳng tinh tế gì cả!”

Cô ấy lại nổi giận với tôi lần nữa. Tôi thực sự đã hỏi một câu kỳ lạ đến thế sao?

“N-Nhưng mà, viết một bộ truyện mới mà không xuất bản thì cũng siêu thật đấy. Cậu còn đang làm SukaMaga nữa đúng không? Thế thì vất vả lắm chứ?”

“Ư-Ưm, thì cũng hơi căng thẳng một chút, nhưng mà tôi không thể không làm được. Ý tôi là, tôi muốn viết nó, nên tôi chỉ có thể viết thôi...”

“...Hả?”

Những lời của Mai khiến tôi như đông cứng lại.

— Tôi muốn viết nó, nên tôi chỉ có thể viết thôi ư?

“Hở? Có chuyện gì thế, Yuu?”

“À, không... Tôi chỉ nghĩ nghe tuyệt vời thật đấy...”

“Hả? Chẳng phải chuyện đó là bình thường sao? Cậu viết tiểu thuyết ngắn là vì cậu muốn viết mà, đúng không? Mặt khác, nếu cậu không thể viết được gì, thì điều đó có nghĩa là cậu không viết những gì cậu thực sự muốn. Cậu không nghĩ vậy sao?”

“Mặc dù tôi chưa từng trải qua chuyện đó,” Mai tiếp lời. Đó là một cú sốc lớn, và tôi chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Nếu cậu không thể viết được gì, thì điều đó có nghĩa là cậu không viết những gì cậu thực sự muốn...

...Có chuyện gì thế, Yuu? Tự nhiên cậu im lặng vậy.

“...Hả? À, xin lỗi, tôi chỉ đang nghĩ về cuốn tiểu thuyết của riêng tôi thôi...”

“Ồ, cậu đang viết dở dang à... Khoan đã, vậy thì đây không phải lúc để nói chuyện như thế này! Mau đi viết tiểu thuyết của cậu đi!”

“Ế?! K-Không, tôi không nói về bộ truyện đó—”

“Tôi thực sự muốn giữ cuộc gọi này đến cùng, nhưng tiểu thuyết của cậu quan trọng hơn! Nếu vì lý do nào đó mà tập tiếp theo không phát hành... thì tệ lắm! Tệ ở nhiều phương diện lắm!”

Tôi không thể nói được lời nào để đáp lại. Dù cô ấy đã hiểu lầm hoàn toàn, tôi vẫn cảm nhận được tình yêu của cô ấy dành cho tiểu thuyết của Towano Chikai.

“Ugh, tôi thật sự không muốn gác máy chút nào! Nhưng tôi không thể làm phiền cậu thêm nữa! Lần tới khi nào rảnh thì gọi cho tôi nhé?! Khi đó tôi sẽ nói chuyện với cậu bao lâu tùy thích, bất kể hạn chót của tôi là gì!”

“Ưu tiên cuốn tiểu thuyết của cậu trước nhé?!”

“Như thể tôi sẽ cúp máy với cậu chỉ vì tôi bận! Cậu nghĩ cho kỹ xem! D-Dù sao thì, tôi cúp máy đây, nên hãy làm bản thảo đi nhé?!”

...Mặc dù có vẻ hơi cường điệu, nhưng tôi có thể nhận ra cô ấy đang quan tâm đến tôi. Và đúng lúc cuộc gọi sắp kết thúc—

“Ư-Ưm... Yuu?”

Mai lại gọi tôi lần nữa.

“Ư-Ưm... Khi tôi hoàn thành cuốn tiểu thuyết của mình, và tôi chuẩn bị tinh thần xong, c-cậu nhất định sẽ đọc nó, đúng không...?”

Đương nhiên là cô ấy chẳng cần phải hỏi tôi điều đó, nên tôi đáp lại với giọng đầy tự tin: “Tất nhiên rồi!” Đáp lại, tôi nghe thấy một vài âm thanh kỳ lạ từ phía bên kia cuộc gọi. Chúng nhanh chóng biến mất và Mai gác máy. Chuyện đó là sao vậy nhỉ?

“Không, thay vì chuyện đó...”

Tôi đặt điện thoại xuống bàn và để mặc...

[IMAGE: ../Images/..]

Cuộc trò chuyện với cô ấy cứ hiện về trong tâm trí tôi.

Tôi muốn viết ra điều này, nên tất cả những gì tôi có thể làm là… cứ viết thôi. Nếu anh không thể viết bất cứ thứ gì, thì điều đó có nghĩa là anh chưa thực sự viết về điều mình khao khát.

…Tôi đã quyết định sẽ viết một bộ tiểu thuyết ngắn về cô em gái. Không, chính xác là tôi chợt nhớ ra lý do mình yêu thích thể loại tiểu thuyết ngắn và chỉ đơn thuần muốn viết một câu chuyện như thế. Tôi có thể tuyên bố điều đó mà không chút hổ thẹn nào. Nhưng, trên thực tế, tôi vẫn chưa bắt tay vào viết. Ngay lúc này đây, tôi vẫn đang loay hoay với việc xây dựng cốt truyện. Và tôi đã luôn trăn trở về lý do tại sao. Sau cuộc điện thoại với Mai, tôi cảm thấy như có điều gì đó đã sáng tỏ. Tôi muốn viết một cuốn tiểu thuyết về cô em gái. Nhưng…

—Thực ra, tôi muốn viết về kiểu em gái như thế nào?

Đương nhiên, đó là một câu hỏi cơ bản, đơn giản đến mức tôi chưa bao giờ nghĩ sâu xa về nó. Thế nhưng, ngay khi tự hỏi bản thân câu đó, tôi lại thấy mình không thể trả lời. Ngày trước, khi thử viết truyện khoa học viễn tưởng, truyện kỳ ảo, hay bất kỳ thể loại nào khác, tôi luôn có một ý tưởng chung về hướng đi mình muốn. Nhưng ngay khi xác định được thể loại mình thực sự muốn viết—một cuốn tiểu thuyết về cô em gái—thì tôi lại hoàn toàn bế tắc.

Cảm thấy có điều gì đó bất ổn, tôi bắt đầu suy nghĩ. Lúc ấy, Suzuka lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí tôi. Đáp lại, tôi điên cuồng lắc đầu. Lại không được nữa rồi…!

“…Nhưng mình nên viết một cuốn tiểu thuyết về cô em gái như thế nào đây…?” Tôi lẩm bẩm một mình. Đúng lúc đó…

Reng reng reng reng! Điện thoại tôi rung lên, báo hiệu có cuộc gọi đến. Dòng suy nghĩ của tôi bỗng khựng lại đột ngột, cả người tôi giật bắn vì bất ngờ. Nhìn vào màn hình hiển thị tên người gọi, tôi thấy tên Shinozaki-san, nên tôi lập tức nghe máy.

“A-Alo?!”

Ôi Tiên sinh, tôi có làm phiền anh trong lúc anh đang làm “việc đó” không? Nếu có, tôi xin lỗi nhé. Lần sau tôi sẽ “phục vụ đặc biệt” cho anh, còn hôm nay anh cứ tạm chịu đựng đi nhé.

“Tôi thấy cô lại bịa chuyện linh tinh nữa rồi đấy, nhưng cô nhầm rồi nhé!”

Mỗi cuộc điện thoại với cô ấy luôn bắt đầu theo cách này, nên tôi lập tức phản bác như mọi khi. Người này đúng là hết chỗ nói…!

Nào nào, anh không cần phải che giấu đâu. Dù sao thì tôi cũng biết anh là một cậu học sinh trung học đang tuổi dậy thì mà. Tôi chỉ mừng vì anh vẫn khỏe mạnh thôi. Fufu~

“…Thật sao? Nếu cô không có gì quan trọng muốn nói thì tôi cúp máy đây nhé?!”

Tại sao cô ấy cứ phải trêu chọc tôi như thế này khi tôi đã phải đối mặt với một vấn đề nan giải như cuốn tiểu thuyết về em gái kia chứ!

Khoan đã, đợi một chút nhé? Hôm nay tôi có chuyện quan trọng muốn nói. Giọng cô ấy bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường.

“Có vẻ như cô cũng nhận ra là bình thường mình chẳng mấy khi nghiêm túc…”

Anh đang nói cái gì vậy? Nhưng dù sao thì, tôi muốn nói về bộ truyện hiện tại của anh, “Chuyện về một cô em gái yêu anh trai mình đến mức không thể kiềm chế nổi”, được chứ?

Lời cô ấy nói khiến tôi căng thẳng… Có chuyện gì rắc rối xảy ra sao?! Không, tôi không nghe Suzuka nói gì cả, và tôi cũng không thấy có gì thay đổi bên đó… Tuy nhiên, tôi có một dự cảm không lành.

“Ư-Ưm, có vấn đề gì à?” Tôi cẩn thận hỏi.

Hả? Không, không hẳn? Bộ truyện của anh vẫn nổi tiếng như mọi khi, điều này khiến tôi, với tư cách là một biên tập viên, có thể tự hào về anh cả ngày. Ngay cả trong tập tiểu thuyết gần đây nhất của anh, những cảnh tán tỉnh giữa anh trai và em gái cũng thật tuyệt vời…!

“……Hả?”

Nghe Shinozaki-san cứ thao thao bất tuyệt về việc cô ấy thích bộ tiểu thuyết đến nhường nào, tôi hơi bất ngờ.

“Ư-Ưm… Vậy tại sao cô lại muốn nói về bộ truyện?”

À, đúng rồi. Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên bàn về tương lai của bộ tiểu thuyết, vì anh đã đi được một chặng đường dài rồi.

“T-Tương lai của bộ tiểu thuyết..?”

Đương nhiên, tôi đang nói về con đường đi đến hồi kết—hướng phát triển dẫn đến…

kết thúc… Chà, nếu là tôi thì tôi lại mong bộ truyện này có thể kéo dài vĩnh viễn, thậm chí trở thành một “kinh thánh” mới dẫn lối cho nhân loại cơ, nhưng…

“Dù sao thì đây vẫn là một cuốn tiểu thuyết ngắn mà, đúng không?!”

Nói đi thì cũng phải nói lại, bất kỳ bộ truyện hay ho nào rồi cũng đến lúc kết thúc mà thôi. Dĩ nhiên, tiểu thuyết của Sensei cũng không ngoại lệ. À, tất nhiên là chuyện đó vẫn còn xa lắm, nhưng với tư cách là biên tập viên của Sensei, tôi muốn Sensei ý thức được điều đó.

…Tôi hiểu rồi. Ra là cô ấy có ý đó.

Vậy là phải thúc đẩy câu chuyện tiến đến cái kết. Chà, điều đó cũng hợp lý. Tiểu thuyết của Suzuka giờ đang rất nổi, nhưng sớm muộn gì mọi người cũng sẽ muốn có một cái kết mà thôi. Và quả thật đây là một vấn đề nghiêm trọng. Ngay cả một người đóng thế như tôi cũng cần phải biết.

Tôi đã nghĩ rằng tạo ra một bước ngoặt lớn ở tập tiếp theo sẽ là một khởi đầu tốt. Ví dụ, người anh trai bắt đầu nảy sinh tình cảm với em gái mình, kèm theo nhiều sự kiện phù hợp với ý tưởng đó.

“Ơ… Ơ… ơ?!”

Hừm? Sao cậu lại ngạc nhiên vậy?

Khi nghe đến đoạn người anh trai bắt đầu nảy sinh tình cảm với em gái mình, tôi suýt chút nữa là tim nhảy ra khỏi lồng ngực. Đồng thời, khuôn mặt Suzuka lại hiện lên trong đầu tôi, khiến tôi sốc đến mức gần như không thể nghe rõ Shinozaki-san nói gì.

Cô ấy cứ nói những câu kiểu như “Một bước ngoặt ở đây thì hay đấy~” và “Kết thúc ở chỗ đó luôn nhé~” vân vân.

Nhưng thôi, tôi cũng sẽ gửi email chi tiết cho cậu, nên có lẽ lát nữa cậu cũng có thể cho tôi một vài ý tưởng của cậu nhé.

Cuối cùng, Shinozaki-san bỏ lại những lời đó và cúp máy. May mắn thay, có vẻ như cô ấy cũng sẽ chuyển thông tin đó cho Suzuka. Tôi sẽ cảm thấy thật tệ nếu lỡ mất điều gì quan trọng vì quá sốc…

Ngay cả sau khi cất điện thoại và hít một hơi thật sâu, nhịp tim tôi vẫn không chịu bình tĩnh lại. Có phải vì tôi lại nhớ ra rằng bộ truyện này rồi cũng sẽ kết thúc… Hay là…?

“…Không, mình phải tập trung vào cuốn tiểu thuyết của riêng mình, nên không có thời gian để hoảng loạn như thế này. Phải bình tĩnh lại!”

Tự nhủ như vậy, tôi cố hít thở sâu, nhưng phương pháp đó cuối cùng chỉ thất bại mà thôi…

“A-Anh hai!”

Chắc là đã xem email của Shinozaki-san, Suzuka xông thẳng vào phòng. Và những lời tiếp theo Suzuka nói với tôi cuối cùng đã khiến tôi nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình.

“L-Làm ơn giúp em thu thập tư liệu!!”