Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 11

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 7 - Chương 3: Một buổi trói buộc đầy yêu thương?!

Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Phần 1:

“…Chỉ vì thế này mà bỏ cuộc sao? Không đời nào! Dù cho vô vàn gian khó có cản bước, rồi một ngày nào đó, em nhất định sẽ khiến Onii-chan chỉ nhìn mỗi mình em thôi! Dù sao đi nữa, Onii-chan là người mà em yêu nhất trên thế gian này!!!”

“Ô-Ối giời…!”

Tôi phấn khích và hồi hộp dõi theo cao trào của câu chuyện. Vô thức, tôi còn siết chặt tay lại thành nắm đấm, người rướn về phía trước.

“Onii-chan! Mình cùng đi tắm đi!”

Đó là cảnh phim quan trọng đầu tiên, nơi cô em gái, sau khi bị sự ghen tuông vì hiểu lầm bao trùm, đã xông vào khi anh trai đang tắm. Cảnh này được thể hiện hoàn hảo, với cả phần hoạt họa xuất sắc lẫn diễn xuất tuyệt vời của các diễn viên lồng tiếng.

“Đ-Đúng là đỉnh thật đấy, Suzuka. Mọi khía cạnh đều được làm vô cùng chất lượng! Chắc chắn đây sẽ là một bản chuyển thể thần sầu!”

“……………Vậy à.”

Tôi lắc vai Suzuka, người đang ngồi cạnh. Cô ấy chẳng mảy may hứng thú đáp lời. Nhưng với tư cách là người hâm mộ số một của cô ấy, tôi quá tập trung vào anime nên chẳng bận tâm đến thái độ của Suzuka. Trong buồng đối diện chúng tôi, phía sau bức tường kính cách âm, Minazuki-san đã hoàn tất phần thu âm. Cô ấy nhận ra ánh nhìn của chúng tôi khi quay lại. Rồi với một nụ cười rạng rỡ, cô ấy giơ ngón tay làm dấu chữ V.

Đó là vài ngày sau khi Suzuka đưa bạn bè đến. Chúng tôi đang trên đường đến một phòng thu trong nhà để xem buổi thu âm cho anime của Suzuka. Đương nhiên, bộ anime này không gì khác chính là bản chuyển thể của tác phẩm “Chuyện về cô em gái quá yêu anh trai đến mức không thể kiềm chế”. Vào mùa thu năm ngoái, việc lên kế hoạch cho anime đã bắt đầu, và quyết định rằng phần lồng tiếng sẽ khởi động vào mùa xuân năm nay.

“Sensei Sensei! Diễn xuất của Sakura thế nào ạ?!”

Chúng tôi đang ở trong phòng nghỉ, và Minazuki-san chạy ngay đến chỗ chúng tôi ngay khi công việc của cô ấy trong ngày kết thúc. Cách đó không lâu, cô ấy đã giành được vai nữ chính Yuuka, người em gái trong truyện. Niềm hạnh phúc cô ấy thể hiện lúc đó không thể diễn tả bằng lời, và ngay cả bây giờ, cô ấy trông vẫn như đang tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời nhất đời mình trong suốt quá trình thu âm.

“Làm rất tốt. Thật sự mừng vì tôi đã đến đây để xem.”

“Daaay! Sakura không thể nào vui hơn khi nghe Sensei nói vậy ạ!”

Khi tôi đáp lại bằng những cảm xúc chân thật của mình, Minazuki-san nhảy cẫng lên sung sướng.

…Minazuki-san thật sự rất tuyệt. Diễn xuất của cô ấy cho vai Yuuka hoàn toàn khớp, và tôi có thể hiểu rõ vì sao cô ấy lại là một diễn viên lồng tiếng nổi tiếng đến vậy. Còn về bản thân bộ anime, phong cách nghệ thuật tuyệt đẹp, diễn xuất của các diễn viên lồng tiếng khác cũng rất ấn tượng, và khi tôi một lần nữa nhận ra chất lượng cao của bản chuyển thể này…

“Phù phù phù, thế này thì Sakura có thể gọi Sensei là ‘Onii-chan’ bao nhiêu tùy thích rồi!” Với nụ cười trêu chọc, Minazuki-san áp sát mặt mình vào tôi.

“Ưưư… À thì, đó là lời hứa mà…”

Tôi đáp lại với một nụ cười gượng gạo. Minazuki-san yêu nhân vật Yuuka đến mức cô ấy bắt đầu nhập tâm vào vai diễn, nghĩ tôi là anh trai của mình, và thậm chí còn bắt đầu gọi tôi là ‘Onii-chan’.

…À mà, mặc dù tôi thật sự muốn cô ấy đừng làm thế nhiều như vậy, nhưng cô ấy đã nài nỉ để được quyền gọi tôi như thế nếu giành được vai Yuuka—

…Và đương nhiên, cô ấy đã có được vai diễn.

Bị cô ấy gọi là ‘Onii-chan’ thật sự rất kỳ lạ, chưa kể tâm trạng của Suzuka dường như càng tệ hơn mỗi khi cô ấy làm vậy, nhưng một lời hứa thì vẫn là một lời hứa.

Tôi biết Minazuki-san đã nỗ lực đến mức nào để đạt được vị trí hiện tại, và tôi không thể từ chối cô ấy sau khi chứng kiến diễn xuất tuyệt vời của cô ấy. Vì vậy, tôi đã tự nhủ trong lòng…

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Thế nhưng…

“Phì phì, Sakura chỉ đùa thôi mà. Em vẫn sẽ gọi Sensei là ‘Sensei’ như mọi khi thôi.”

“…Ơ? S-Sao vậy? Em vừa nãy còn kiên quyết lắm mà.”

Minazuki-san bất ngờ nói vậy khiến tôi không khỏi giật mình sửng sốt.

“Hừm… Sakura vẫn chưa thực sự tin rằng mình đã trở thành em gái của Sensei. Vì vậy, em sẽ học theo Yuuka-chan và tìm hiểu kỹ hơn về việc làm một người em gái. Rồi khi nào thích hợp, em sẽ gọi Sensei là ‘Onii-chan’.”

Nghe cô ấy đáp lại, tôi chỉ có thể ấp úng “O-Okay…?”

…Tôi cũng không hiểu lắm lời cô ấy nói là sao, nhưng nghe cứ như đúng kiểu cô ấy sẽ nói vậy ấy…

Thế nhưng, cái động lực mạnh mẽ đó lại khiến tôi một lần nữa vô cùng nể phục những gì cô ấy đang làm.

“Vậy nên thay vào đó!”

“Ơ? N-Này?!”

Trong lúc tôi còn đang xúc động, Minazuki-san bất ngờ ôm chầm lấy cánh tay tôi. Vòng một đầy đặn của cô ấy áp sát vào, khiến tôi bắt đầu hoảng loạn vì sự mềm mại đột ngột này.

“E-Em đang làm gì vậy?!”

“Để trở thành một người em gái thật sự, Sakura muốn được Sensei hướng dẫn diễn xuất trực tiếp ạ!”

…H-Hướng dẫn diễn xuất?! Cái đó là sao chứ?!

“Vì Sensei là tác giả gốc, Sensei phải chỉ cho Sakura biết diễn xuất của em còn thiếu sót ở đâu! Ví dụ, ở cảnh ôm đó, Sakura vẫn cảm thấy mình thiếu thiếu gì đó. Những lúc như thế này, Sakura nên làm gì nữa ạ?”

Vừa nói, cô ấy vừa ấn hai “vũ khí hủy diệt” của mình vào cánh tay tôi, làm đầu óc tôi quay cuồng mất phương hướng.

“D-D-D-D-Dù em có hỏi anh vậy đi nữa! D-Diễn xuất của Minazuki-san đã rất chuẩn rồi, anh chẳng có gì để phàn nàn cả…!”

“Không phải đâu ạ! Chắc chắn Sakura còn thiếu sót vô vàn điều. Sensei đừng kìm nén nhé! Hãy tô vẽ cho Sakura theo bất cứ cách nào Sensei muốn! …À, nhưng nếu là những thứ biến thái thì Sakura cũng chưa có kinh nghiệm đâu ạ….”

Tại sao cô ấy lại đột ngột đi đến kết luận đó chứ?! Ưm… vì là Minazuki-san, tôi chẳng biết cô ấy nói thật hay chỉ đang trêu mình nữa. Dù là gì đi nữa, tôi phải hành động nhanh lên. Nếu không, tôi sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Suzuka—

Ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy, nhưng…

“………”

“………………S-Suzuka-san?”

“…Không hiểu sao hôm nay Suzuka-chan không được vui cho lắm thì phải.”

Trong khi Minazuki-san vẫn còn bám chặt lấy tôi, tôi liếc nhìn Suzuka. Khi tôi làm vậy, tôi thấy em ấy chỉ đang ngước lên trời, thất thần. Bình thường, em ấy sẽ mắng tôi và nói những câu như “A-Anh đang làm gì vậy Onii-chan!” mỗi khi chuyện như thế này xảy ra.

“Sensei, Sensei, có chuyện gì với Suzuka-chan vậy ạ?”

Thành thật mà nói, đó cũng là điều tôi muốn biết.

…Không hiểu sao mấy ngày nay Suzuka cứ hành động kỳ lạ thật. Cứ như em ấy liên tục thất thần, hay luôn chìm trong suy nghĩ… Hoặc tôi nghĩ vậy, nhưng rồi đột nhiên em ấy lại trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ. Tôi cứ tự hỏi mình đã làm gì sai không, nhưng chẳng nghĩ ra điều gì cả. Ban đầu tôi cứ nghĩ em ấy giận vì vụ mấy đứa bạn em ấy đến chơi, nhưng giờ thì em ấy chẳng có vẻ gì là giận dữ cả… Thay vào đó, em ấy trông có vẻ buồn bã, nhưng khi tôi hỏi thì em ấy lại lập tức gạt phắt đi bằng câu “Không có gì ạ.”

“Đến cả anh cũng không biết nữa. Đây là lần đầu tiên anh thấy em ấy như vậy đó…”

“Hừm, em ấy đang lo lắng chuyện gì ư? Suzuka-chan, Suzuka-chan, có chuyện gì vậy?”

Dù Minazuki-san đã gọi, nhưng Suzuka vẫn không đáp lại. Ban đầu, Minazuki-san nhìn Suzuka đầy bối rối, nhưng rồi đột nhiên cô ấy bắt đầu cười toe toét khi quay sang nhìn tôi.

“Sakura không biết có chuyện gì sai, nhưng đây chắc chắn là một cơ hội!”

“…Ý em là sao?”

“Dù Sakura có làm gì với Sensei đi nữa,

Suzuka sẽ không giận đâu ạ! Thế nên, Sakura mong được Sensei chỉ dạy diễn xuất tình cảm!"

"Em tự dưng lại trở nên tính toán như thế này bao giờ vậy?!"

"Sakura sẽ làm mọi thứ để được làm em gái thật sự của Sensei!"

Nói đoạn, cô nàng nhoẻn miệng cười, rồi dùng cả người ôm chầm lấy tôi.

[IMAGE: ../Images/..]

Thế này là gay go rồi đây?! Mặc cho tôi có giãy giụa hay cằn nhằn thế nào, cô ấy cũng lờ tịt đi và đáp: "Cái này là để Sakura tập diễn xuất mà~". Ngược lại, có lẽ do vẫn còn căng thẳng sau buổi thu âm, cô ấy càng trở nên hăng hái và cứ thế bám riết lấy tôi chặt hơn.

[IMAGE: ../Images/..]

"…?"

Khoảnh khắc đó, như thể cuối cùng cũng nhận ra sự ồn ào mà Minazuki-san và tôi đang gây ra, Suzuka nhìn chúng tôi với vẻ bừng tỉnh. Tiếp đó, con bé thở dài một hơi rồi cũng hoàn hồn.

"A-A-A-A-A-Anh ơi, làm ơn buông anh ấy ra đi ạ!"

Con bé bất chợt nhảy bổ vào giữa tôi và Minazuki-san.

"Kya!" Minazuki-san kêu lên một tiếng thất thanh.

Nhưng nhìn sắc mặt cô ấy thì có thể thấy rõ ràng đây chỉ là diễn kịch. Còn về phần Suzuka, con bé trông không giống đang diễn chút nào, dang rộng hai tay đứng chắn trước mặt tôi, như thể muốn bảo vệ tôi vậy.

"C-C-Chuyện… chuyện gì thế này…?!"

Tuy hành động của con bé vẫn như mọi khi, nhưng sao hôm nay trông lại lạ thế nhỉ.

…Nói thế nào nhỉ? Cứ như thể con bé đang làm quá lên, hay là đang quá nhạy cảm vậy.

"N-Này, Suzuka, hôm nay em bị làm sao thế?" Tôi hỏi.

"Hả?!"

Khi tôi gọi, Suzuka có vẻ như đã giật mình tỉnh táo trở lại.

"E-Em xin lỗi. Em làm hơi quá rồi ạ…" Con bé vừa nói vừa hít một hơi thật sâu.

…Nhưng ngay lập tức, con bé quay ngoắt lại lườm tôi.

"A-Anh ơi, tại sao anh lại để cô ấy làm thế với anh ạ?" Con bé đột ngột hỏi.

Vừa rồi rõ ràng là Minazuki-san tự ý hành động như mọi khi, và lẽ ra Suzuka phải hiểu điều đó, nhưng con bé vẫn trút giận lên đầu tôi.

"Em biết không, anh đã cố gắng chống cự hết sức rồi…"

"K-Không đủ đâu ạ! Anh ít nhất cũng phải làm trật khớp vai để thoát khỏi cô ấy chứ!"

"Em nghĩ anh là ninja à?! Làm gì có chuyện đó được!"

"…À? K-Không lẽ nào, anh đã thích thú với những gì Minazuki-san làm sao?"

"Cái gì! Thật vậy sao, Sensei!?"

"Không phải!!!"

Các người hiểu nhầm rồi! Chuyện đó 90% là không đúng! Còn 10% còn lại thì vì tôi là con trai, nên hãy tha thứ cho tôi khoản đó đi!

"K-Khoan đã…? Nếu đã vậy, thì có nghĩa là Sakura-san là của Onii-chan sao?!"

…Ừm? C-Cái gì? Sao tự dưng em lại lườm anh thế?

"Đúng vậy! Sakura là em gái tương lai của Sensei!"

"Lại nữa, đừng có tự ý đưa thêm mấy thông tin thừa thãi vào chứ!"

"…D-Dường như em đã sai rồi… Haaizzz~"

Và Suzuka, về phần mình, lại tỏ ra hài lòng một cách kỳ lạ… Cái gì thế này, thật sự là…?

"S-Sakura-san, đừng có bám riết lấy Onii-chan như thế."

"Ể? Nhưng Sensei sẽ là Onii-chan tương lai của Sakura mà, vậy thì có sao đâu ạ?"

"Đ-Đừng có nói cái đó nhẹ nhàng như vậy chứ! Và sẽ không có cái tương lai nào như thế hết!"

"À, vậy thì ai sẽ là chị gái ạ?"

"Em vẫn còn nói về chuyện đó à?! Và đừng có lái cuộc trò chuyện đi lung tung như vậy chứ! Mà Sakura lớn hơn, nên chúng ta thậmậm chí còn không cần phải nghĩ đến chuyện đó!"

"Dù sao đi nữa, để cải thiện diễn xuất của Sakura, cô ấy phải bám dính lấy Sensei như thế!"

"Cô không nghe tôi nói à?! Và nếu cô thực sự cần, tôi sẽ chỉ dạy diễn xuất cho cô bất cứ thứ gì cô cần! Dù sao đi nữa, tôi là em gái của Onii-chan mà!"

"………"

Không hiểu sao, chỉ trong vài giây, hai người họ đã bắt đầu cãi nhau…

Để tránh trở thành nạn nhân, tôi thoát khỏi vòng vây của họ và đi thẳng ra phía sau phòng nghỉ, bỏ mặc hai người đó.

"Thiệt tình…" Tôi nhìn hai người họ khi rời đi.

…Tất cả sự hứng thú mà tôi dành cho bộ anime này giờ đã hoàn toàn tan biến hết rồi…

Nói thật, có một điều tôi đang thắc mắc. Mặc dù thái độ kỳ lạ của Suzuka cũng là một trong số đó.

Chuyện lo lắng hiện giờ ư? Có một điều còn khiến tôi phải vắt óc suy nghĩ, bận tâm hơn gấp bội. Đó dĩ nhiên chính là cái "tin đồn" mà Nikaido-san đã kể cho tôi nghe. Cái tin đồn nói rằng tôi và Suzuka có mối quan hệ mờ ám – cô ấy bảo là tin đồn đó đang râm ran khắp trường. Dĩ nhiên, tôi thừa biết tin đồn ấy từ đâu mà ra, nhưng đâu thể để nó yên như vậy được. Còn về cách để dẹp bỏ nó, thì đó chính là điều tôi đã vật vã tìm cách suốt thời gian qua.

…Nhưng, ôi trời ơi, sao mình không nhận ra sớm hơn chứ…? Lẽ ra mình phải biết chuyện sẽ thành ra thế này mà. Anh chị em ruột mà cứ tình tứ ở trường, người khác hiểu lầm cũng là lẽ thường. Nhưng mà chúng tôi đâu thể kể cho họ nghe về chuyện nghiên cứu… mà kể rồi họ cũng chưa chắc tin nữa… Hừm, phải làm sao đây?!

Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Họ muốn bắt nạt hay làm gì tôi cũng được. Nhưng tôi không muốn Suzuka phải chịu khổ. Là một người anh trai, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu chuyện đó xảy ra.

“Nhưng mà… biết nói sao đây…”

Tôi không tài nào nghĩ ra được sách lược nào, chỉ đành thở dài ngao ngán.

“Ồ, có chuyện gì vậy đồng chí? Ngươi không hài lòng với bản chuyển thể hiện tại sao?”

Đúng lúc đó, có người ngồi xuống chiếc ghế phía trước tôi. Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy giám đốc điều hành của bộ anime, và cũng là anh trai của Minazuki-san: Sakurada Itsuki-san.

“À, không, không phải vậy ạ. Ngược lại thì có, bộ anime đang rất tuyệt vời. Tôi nóng lòng muốn được xem thành phẩm cuối cùng.”

Khi tôi đáp lời, Sakurada-san đẩy gọng kính lên và nói, “Nghe vậy thì tôi vui rồi. Dù sao thì, tôi cũng đang dốc hết sức vì tiểu thuyết của đồng chí mà.” Anh ta có vẻ hài lòng. “Diễn xuất của Sakura-tan rất chuẩn, con bé hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn. Khi con bé gọi ‘Onii-chan’ ấy, tôi cứ…! Tôi phải ghi âm đoạn đó lại cho riêng mình mới được!”

“Giám đốc điều hành này đang làm cái quái gì vậy?!” Tôi cãi lại, trong khi Sakurada-san vẫn tiếp tục nói như đang nhập thần.

“Không không, là một người anh trai, cậu phải hiểu chứ, đúng không? Cái cảm giác muốn ghi lại mọi lời nói hay hành động của cô em gái nhỏ đáng yêu của mình ấy…! Vậy nên, chúng ta hãy cùng nhau chăm chú theo dõi những cô em gái của mình đang trò chuyện ở đằng kia nhé!” Sakurada-san vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Anh ta bắt đầu quay Minazuki-san.

…K-kẻ này vẫn như mọi khi. Minazuki-san thật sự khốn khổ… Thiệt tình, đúng là một phiền phức. Là một người anh trai hoàn toàn bình thường, tôi không tài nào hiểu nổi cảm giác của anh ta. Một chút cũng không. Đúng vậy.

“…Cái vẻ mặt khó ở kia là sao vậy?”

“Ơ?”

Trước khi tôi kịp nhận ra, Sakurada-san đột nhiên nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Đừng có ‘Ơ?’ tôi. Cậu đã cho tôi thấy vẻ mặt đó, thì dĩ nhiên tôi phải hỏi rồi. Nếu không phải chuyện về anime, vậy có lẽ cậu đang lo lắng về điều gì khác sao?”

Sau khi anh ta nói vậy với vẻ mặt nghiêm trọng, tôi đành nuốt ngược những lời định nói. Đúng là vấn đề này có lẽ quá lớn đối với tôi, nhưng tôi không thể cứ thế mà kể cho người khác được—

…Khoan đã? Hỏi người khác để xin lời khuyên… Tôi chưa từng nghĩ đến việc đó. Nếu không thể tự mình tìm ra câu trả lời, thì việc hỏi người khác hoàn toàn hợp lý. Nhưng, những người xung quanh tôi mà tôi có thể hỏi lời khuyên—Mai, Double Peace-sensei, và Shinozaki-san bỗng nhiên hiện lên trong đầu. Nhưng dù có cố gắng dung hòa thế nào đi nữa, tôi cũng không nên hỏi họ… Ít nhất là không phải cho vấn đề này.

…Nhưng còn Sakurada-san thì sao? Anh ta cũng có một cô em gái, và anh ta cũng ở vào vị trí tương tự như tôi. Chưa kể anh ta cũng khá gần tuổi tôi, nên có lẽ anh ta thực sự có thể giúp tôi…

“Hmm? Có chuyện gì vậy?”

“À, ừm, thật ra thì…”

Nghĩ tới đó, tôi không nén nổi mà tự động mở lời, kể hết cho anh ta nghe khúc mắc của mình. Thật ra thì, cứ mãi tự mình vò đầu bứt tai cũng chán lắm rồi.

“Hừm… tin đồn về cậu và em gái cậu ở trường sao…”

“Ừm… thì cũng là tại bọn tôi nữa… Nhưng tin đồn đó hoàn toàn không phải sự thật. Tôi thì sao cũng được, nhưng phải làm gì đó vì Suzuka chứ…”

Sau khi tôi giải thích tường tận tình hình, Sakurada-san chìm vào suy nghĩ, gương mặt đăm chiêu.

“À, tôi đã nắm được vấn đề cơ bản đằng sau nỗi lo của cậu rồi.”

“Ồ, vậy ra anh hiểu!”

Nghe anh ta nói vậy, tôi thực sự thấy nhẹ nhõm hẳn.

…Anh ta… anh ta thật sự có thể giúp được mình ư! Tuy có đôi chỗ kỳ quặc, nhưng dù gì thì anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành mà!

—Hay ít nhất là tôi đã nghĩ vậy.

“…C-Cái quái gì thế này? Ghen tị chết đi được mất!!!”

“…………Hả?”

A-Anh ta vừa nói cái gì vậy?

“Cậu đi học cùng trường với em gái mình, lại còn có tin đồn về mối quan hệ giữa hai người nữa?! Đương nhiên tôi phải ghen tị chứ! …Chết tiệt, đúng là Ma vương cuồng em gái vĩ đại nhất – Towano Chikai có khác…!”

“À ừm…”

“Aaaa, tôi cũng muốn có tin đồn lan truyền về mình và Sakura-tan quá đi mất…! Tôi lại càng kính trọng cậu gấp mười lần rồi đấy!”

“K-Không, đó không phải vấn đề ở đây…”

“Ồ, phải rồi! Cái phần mà cậu đang lo lắng ấy hả? …Ừm, cậu muốn biết cách làm cho tin đồn trở nên kịch liệt hơn nữa ư?!”

“Không! Hoàn toàn ngược lại! Anh có chịu nghe tôi nói không thế?!”

“Cậu chẳng cần phải hỏi ý kiến tôi làm gì! Cứ làm theo kiểu trong tiểu thuyết của cậu là được rồi! Tôi chẳng thấy có lý do gì để phải lo lắng cả!”

“A, tôi hiểu rồi, anh chẳng nghe gì hết! Lạy Chúa tôi!”

…Mình đã nghĩ gì vậy nhỉ? Hỏi cái người này về bất cứ chuyện gì liên quan đến em gái đúng là phí thời gian mà…!

Thật là một sự thật đáng buồn. Cơ bản là tôi chẳng có ai để hỏi xin lời khuyên cả.

“Ồ? Sao tự dưng trông cậu lại thất thần thế? Aaa, cậu không cần phải kìm nén đâu. Là một người cũng sùng bái em gái mình, chúng ta hãy cùng nhau bước trên con đường cấm kỵ này đi!”

Tôi chẳng còn chút năng lượng nào để đáp lại Sakurada-san đang hăng hái kia. Nhưng, khi anh ta đang bận vỗ vai tôi với nụ cười toe toét…

[IMAGE: ../Images/00001.jpg]

“…Anh đang công bố cái gì mà ồn ào thế?”

“Hiiiiiiiiiiiya!?”

May mắn thay, Sakura-san xuất hiện sau lưng anh ta, bao quanh bởi một luồng khí đen kịt. Đương nhiên, biểu cảm của cô ấy là một nụ cười gượng gạo. Cô ấy đáng sợ như mọi khi.

“Anh lại lên cơn ngớ ngẩn ở cái nơi này…!”

“K-K-Không phải, Sakura-tan! T-Tôi chỉ nói thế vì đồng đội của tôi ở đây thôi…!”

“Đừng có làm ô uế danh tiếng của Sensei! Anh ấy thực sự là một người anh trai đáng quý! Anh ngừng quấy rầy anh ấy ngay được không?!”

“N-Nhưng! Sakura-tan!!!”

“…Hai người đang làm gì ở đây với Giám đốc-san vậy?”

Đúng lúc đó, Suzuka cũng đến, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Đáp lại, tôi chỉ có thể lắc đầu trong im lặng. Tôi không thể kể cho em ấy nghe, và tôi cũng chẳng muốn kể.

Cuối cùng, tôi vẫn không biết phải làm gì, và thứ duy nhất còn lại để an ủi tôi là suy nghĩ rằng việc chuyển thể anime đang diễn ra khá tốt.

[IMAGE: ../Images/00002.jpg]

Phần 2:

“Nhiều thứ phải cân nhắc thật… K-Không có ý gì sâu xa đâu, nhưng em muốn có chiếc điện thoại giống của Anh. C-Có như vậy, nếu em không hiểu gì thì Anh có thể dạy cho em…”

Rời khỏi phòng thu âm, chúng tôi không về nhà ngay mà đi đường vòng ghé vào một cửa hàng điện thoại thông minh. Lý do là: Suzuka muốn mua một chiếc điện thoại mới.

Nói rằng vứt bỏ một chiếc điện thoại vẫn dùng được thì phí phạm, Suzuka đã dùng cùng một chiếc điện thoại gập cũ kỹ suốt nhiều năm. Tuy nhiên, gần đây pin cạn quá nhanh, nên tôi đã tận dụng cơ hội đó để thuyết phục em ấy mua một chiếc mới. Đó là lý do vì sao chúng tôi đã đi đường vòng.

trên đường về nhà, nhưng mà…

“Anh hai, anh có nghe em nói không đó?”

“Ơ? À, ừm, xin lỗi em. Em vừa nói gì cơ?”

Trong khi Suzuka mải mê ngắm nghía đồ đạc trong cửa hàng, đầu óc tôi vẫn chỉ quanh quẩn mỗi tin đồn đang lan truyền khắp trường học.

“Thật tình, anh hai tập trung một chút đi chứ. Em vừa bảo là em muốn mua điện thoại cùng mẫu với anh mà…!”

“À, phải rồi… Để xem nào, điện thoại của anh cũng cũ lắm rồi, mua đúng mẫu đó thì hơi phí. Hay là em xem cái này? Cùng hãng đó, nhưng là bản nâng cấp mới nhất.”

“Em – em hiểu rồi… Nhưng mà cái đó đắt quá. Ngoài việc gọi điện với gửi email ra thì cũng chẳng dùng mấy, nên mẫu cũ đang giảm giá này là đủ rồi ạ.”

“…Với số tiền nhuận bút của em, việc mua mẫu mới nhất đâu có gì là khó…?”

“Em sẽ không lãng phí một xu nào đâu.”

Suzuka buông ra những lời đó như dao cứa vào cổ tôi, khiến tôi chỉ biết sợ hãi mà lắp bắp đáp lại “V – vâng ạ!”

Quả nhiên là em gái tôi, người đang quản lý tất cả tài chính của gia đình, luôn để tâm đến những chuyện như vậy. Trong khi Suzuka quay lại xem xét hàng loạt điện thoại đang trưng bày, tôi lại một lần nữa tập trung suy nghĩ về tin đồn kia.

…Có nghĩ nát óc đến mấy thì tôi cũng chẳng thể tự dưng nảy ra một ý tưởng thiên tài nào đâu…

Giá mà tôi có thể dùng cái lời nói dối với Nikaido-san rằng tôi đã có người trong mộng – hay tốt hơn nữa là có bạn gái, thì tôi có thể dễ dàng dập tắt mấy cái tin đồn đó. Nhưng tôi làm gì có cô bạn gái nào như thế, mà cho dù có nhờ người khác giúp đỡ thì tôi cũng không nghĩ mình có thể giữ được cái vỏ bọc đó lâu. Có Mai là một ứng cử viên tiềm năng… nhưng xét đến sự đãng trí của nhỏ đó, có lẽ sẽ bị lộ tẩy ngay lập tức. Mà giờ nghĩ lại, cho dù tôi có bạn gái đi chăng nữa, người ta cũng có thể tố tôi lăng nhăng, lừa dối bạn gái với em gái mình. Chắc là tôi chẳng có cách nào để tự mình xóa bỏ tin đồn này rồi.

Khi tôi bắt đầu rơi vào tuyệt vọng, tôi chợt nhận ra một điều.

…Nếu hiện giờ tôi không thể xóa bỏ hoàn toàn nó, thì tôi chỉ có thể cố gắng làm giảm nhẹ tin đồn xuống mức thấp nhất có thể. Dẫu sao, một tin đồn chỉ còn tồn tại chừng nào nó còn thú vị. Nếu tôi cắt đứt luồng thông tin và ngừng thêm dầu vào lửa, thì mọi người sẽ quên nó nhanh hơn.

“…Phải rồi, mình phải làm thế.” Tôi tự gật đầu khi tìm ra giải pháp cho mình.

Tôi chỉ cần loại bỏ ngay lập tức lý do đằng sau tin đồn. Mà nhắc đến đó –

Cạch

“Oái?! G – gì vậy?”

Tôi nghe thấy một tiếng “cạch” kim loại phía trước mình, và vội vàng ngước lên nhìn.

“…S – Suzuka? Em đang làm gì thế?”

Đón lấy tôi là cảnh Suzuka đang cầm chiếc điện thoại thông minh với khuôn mặt đỏ bừng.

“G – gì mà gì ạ…? Em vừa chụp ảnh thôi mà. Đó là luyện tập để làm quen với chiếc điện thoại thông minh này đó.”

À – à, ra vậy… Thì ra là thế.

Có vẻ như trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, Suzuka đã chọn được một chiếc điện thoại rồi.

“Đừng có dọa anh thế chứ… Mà nếu em thực sự muốn luyện chụp ảnh, thì không có những thứ gì đáng chụp hơn sao?”

“K – không, dù sao thì em cũng muốn chụp ảnh anh hai mà… T – trước tiên là để làm hình nền…”

“Hình nền? Ảnh của anh ư?”

“À…! K – không, cái này là…! Phải rồi! Chỉ là để nghiên cứu thôi! Nữ chính trong tiểu thuyết cũng muốn mua một chiếc điện thoại thông minh mới, nên đây là hoàn hảo!”

…Phải rồi, nhỏ đó đã miêu tả nữ chính dùng một chiếc điện thoại giống của mình mà…

“Dù – dù sao thì, mình cũng xong việc rồi, về nhà thôi anh hai!”

“À, này.”

Suzuka nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra khỏi cửa hàng đi về nhà. Trên đường về, Suzuka cứ bắt tôi tạo đủ kiểu dáng ở nhiều địa điểm khác nhau, và không quên chụp lại.

những tấm ảnh hoàn hảo mọi lúc. Và không chỉ có thế…

“K-Khoan đã, như vậy là được rồi mà?”

“E-Em vẫn cần thêm nữa! Tất cả là vì nghiên cứu của em! Hì hì hì…!” Suzuka vừa nói vừa rúc vào người tôi để chụp ảnh tự sướng. Cô bé có vẻ hơi lo lắng vì một lý do nào đó.

Ngay cả khi tôi nói rằng đã đủ ảnh lắm rồi…

“K-Không phải đâu. Ngược lại, thế này còn lâu mới đủ!”

“Còn lâu mới đủ…? Em…”

“Đúng vậy ạ…! Em đã nghĩ thế này một thời gian rồi, nhưng nhìn chung nghiên cứu của chúng ta vẫn còn thiếu sót! Chúng ta phải làm nhiều nghiên cứu tình tứ hơn nữa mới được!”

“Ể?! S-Sao vậy?! Em bảo là tập tiếp theo tiến triển tốt mà?”

“Cái đó… là sự khác biệt về ý kiến!”

Không không không?! Em không thể cứ gạt phăng đi như thế là xong đâu nhé?!

“Ư-Ưm, em đã suy nghĩ rất nhiều… Và em nhận ra mình không thể tiếp tục như thế này được nữa. Cứ đà này, Onii-chan sẽ bị giành mất—k-không, quên chuyện đó đi! Em nghĩ là mình vẫn còn thiếu sót, và em không muốn làm độc giả thất vọng như thế này!”

Suzuka, người thường ngày vốn điềm tĩnh và ngầu lòi, giờ đây lại đang hoảng loạn, cố gắng hết sức để thốt ra từng lời, tay thì khoa chân múa tay lia lịa.

“Nhưng anh không nghĩ độc giả mất hứng thú với tiểu thuyết của em chút nào cả…”

“K-Không phải vậy! Em có thể cảm nhận được nguy hiểm sắp đến!” Suzuka hét lên, hai má ửng hồng và mắt lưng tròng.

Ư-Ưm… Tôi không thực sự hiểu, nhưng Suzuka dường như rất tự tin vào điều mình nói. Dù sao thì, cô bé chính là Towano Chikai thật sự, nên chắc chắn cô bé phải hiểu rõ hơn ai hết. Tôi hiểu được chừng đó, và tôi có thể thấy lý do tại sao cô bé muốn nâng cao chất lượng tiểu thuyết của mình, nên tôi muốn giúp cô bé hết sức có thể.

…Nhưng mà, em biết đấy…

Tôi không thể quên được cái tin đồn đó. Và nói đến tin đồn, đây chính là cơ hội hoàn hảo để tôi đề cập đến nó.

“Anh hiểu rồi. Nếu đã vậy, anh sẽ giúp em hết sức có thể.”

“Thật sao?!” …C-Cảm ơn anh rất nhiều…! C-Chúng ta đã ve vãn nhau lâu như vậy, nhưng em rất mong chờ đó! Hì hì hì…!”

“À, anh thực sự ước gì em có thể nhẹ nhàng với anh hơn một chút trong khoản đó… Nhưng vì là cho tiểu thuyết của em, nên anh không còn cách nào khác. Anh sẽ chuẩn bị tinh thần.”

“T-Thế sao ạ! Hì hì… Hì hì, hì hì hì hì hì.”

“Tuy nhiên.”

“Ể?”

“Về cái vụ nghiên cứu tình tứ ở trường, anh nghĩ chúng ta nên dừng lại!”

[IMAGE: ../Images/../img/0020.jpg]

**Phần 3:**

Onii-chan trông như đã hạ quyết tâm, anh nắm chặt tay thành nắm đấm khi nói tiếp.

“Cái lý do mà tin đồn này lan truyền khắp trường là vì chúng ta đã làm cái việc nghiên cứu tình tứ đó. Nếu chúng ta dừng nó lại, thì tin đồn đó sớm muộn gì cũng biến mất thôi. Đây là lựa chọn duy nhất mà chúng ta có, em không nghĩ vậy sao?!”

Dù Onii-chan nói điều đó với giọng điệu vui vẻ, tôi chỉ có thể nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt trắng bệch, không còn chút sắc khí nào.

“…………………………………………………………………Ể?”

Không thể tiếp nhận tình hình, tôi chỉ có thể thốt ra một tiếng ngu ngơ. “Ể… Ểh…? Ểh h h h h? D-Dừng nghiên cứu của chúng ta… ở trường…?”

“Chắc là không sao đâu, đúng không? Nếu là bên ngoài trường, anh sẽ giúp em bất cứ nghiên cứu nào em muốn.”

K-Không, đợi đã… nhưng mà… Anh ấy muốn chúng ta dừng việc tình tứ ở trường sao…? K-Không lẽ nào, người Onii-chan thích đang ở trường chúng ta sao…? Và anh ấy không muốn bị nhìn thấy tình tứ với mình…?!

“C-C-C-C-C-Cái này là ý gì vậy, Onii-chan?!”

Khi cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa lời nói của Onii-chan, tôi thấy mình đang dồn anh ấy vào góc một cách dữ dội.

K-Không thể nào, Onii-chan?! Nghiên cứu này chính xác là để cho người mà Onii-chan th—quan tâm thấy chúng ta thân thiết đến mức nào mà! Đồng thời, em cũng có thể thể hiện sự quyến rũ của mình với Onii-chan! Tán tỉnh ở trường là một phần thiết yếu của kế hoạch đó, anh biết không! E-Em đã tự thề với lòng mình rằng sẽ không bỏ cuộc,

Em đã thề là sẽ càng ngày càng thân mật với Onii-chan, vậy mà giờ anh ấy lại muốn phủ nhận điều đó sao…! Làm sao mà em có thể bình tĩnh cho được chứ!

“Ý-ý em là, làm mấy chuyện này ở trường thì có đủ thứ vấn đề, đúng không ạ…?”

“Có vấn đề chỗ nào cơ chứ?! Đây chính là địa điểm cần thiết cho cuộc nghiên cứu của chúng ta! Bị người khác nhìn thấy mới khiến nó trở nên đặc biệt và giá trị chứ…!”

“X-Xin em hãy dựng lên mấy cảnh tượng đó trong trí tưởng tượng của mình thôi. Dù em có nói gì đi nữa, anh cũng không thể để tin đồn này lan rộng thêm, và anh sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn nó.”

Lạ một cái là, ngay cả khi em nhắc đến chuyện nghiên cứu, Onii-chan vẫn không hề lay chuyển, kiên định với lập trường của mình.

V-Vậy ra anh ấy thực sự đã bị cô gái mà anh ấy th—— mà anh ấy để ý ảnh hưởng sao…?!? K-Không, những lúc thế này, mình phải suy nghĩ thật lý trí. Đây là lần duy nhất trong đời mình phải dùng đến tất cả mọi tế bào não có trong người. Để không mất Onii-chan vào tay cô gái khác, để chắc chắn được cưới Onii-chan trong tương lai, đây là trận chiến quan trọng nhất của mình…!

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một lời mà Onii-chan đã nói đã khiến em giật mình.

“…Tin đồn? Anh nói thế là có ý gì?”

Đúng vậy, những lời đó nghe thật kỳ cục đối với em, nên em đã hỏi Onii-chan về chúng.

“À, có lẽ em chưa nhận ra đâu—ừm, anh cũng không nhận ra ngay. Có một tin đồn kỳ lạ đang lan truyền khắp trường. Ừm, nó là về hai anh em mình ấy mà… rằng chúng ta có một mối quan hệ bất thường…” Onii-chan nhăn mặt, má hơi ửng hồng.

Khi em nghe thấy điều đó, cả người em bắt đầu run lên. Đương nhiên là vì sung sướng rồi.

T-Tin đồn này là sao chứ…? Đây là… điều tuyệt vời nhất từng có!!! N-Nói chung là, có vẻ như Onii-chan và em đang hẹn hò! Chúng ta là người yêu! Là vợ chồng! Là định mệnh của nhau! Ra là mọi người ở trường nhìn chúng ta như vậy sao?! E-Em không hề hay biết…! Một chuyện… một chuyện tuyệt vời như thế này lại đang diễn ra sau lưng mình…?! Đúng là không hổ danh trường cấp ba của Onii-chan! Tất cả học sinh đều rất xuất sắc!

…Ehehehe, ehehehehehehehehe. Cái gì thế này? Chỉ vì một tin đồn thôi mà kế hoạch của mình đột nhiên thành công rực rỡ vậy sao. Nếu chúng ta mà quấn quýt nhau hơn nữa, thì có lẽ chúng ta sẽ biến nó thành một sự thật hiển nhiên luôn…! Ehe, ehehehe, ehehehehehe…!

“Chúng ta không thể cứ lờ đi cái tin đồn đó được, đúng không?”

Dù em đã lạc vào thế giới mộng tưởng vì quá hạnh phúc, nhưng giọng nói của Onii-chan đã kéo em về thực tại.

…K-Không ổn rồi! Diễn biến thế này…!

“Thế sao ạ~? E-Em thì không thấy phiền chút nào cả~?”

‘Mà đúng hơn là, em còn thực sự cảm thấy biết ơn ấy chứ~?’—đó là điều em rất muốn nói thêm, nhưng như vậy thì quá đáng rồi.

“Ý anh là, trái tim em vốn dĩ đã rất mạnh mẽ rồi, có lẽ em không bận tâm lắm về tin đồn này, nhưng…”

“Đ-Đúng là như vậy. Thế nên không có vấn đề gì hết đâu ạ…!”

“Không, anh không thể lờ đi được. Anh không quan tâm nếu mình có sai, nhưng anh sẽ không lờ đi cái việc em có thể bị tổn thương vì tin đồn này. Anh không thể để các học sinh khác nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ được…!”

“Eh…?”

‘K-Không, đó thực ra chính là điều em đang mong muốn’—đó là điều em muốn nói để thuyết phục anh ấy, nhưng em không thể. Dù sao thì, em có thể thấy rõ Onii-chan đang lo lắng đến mức nào.

…Àaa, đôi mắt nghiêm túc đó… Em thậm chí còn thấy hình bóng mình phản chiếu trong đó… Em có thể cảm nhận những tình cảm dịu dàng đó từ Onii-chan đang lan tỏa về phía mình, và em cảm thấy nước mắt bắt đầu ứ đọng trong mắt. Onii-chan đang nhìn thẳng vào em. Anh ấy trông ngầu đến không thể tin nổi, đến mức em muốn quỳ xuống và cầu hôn anh ấy bằng câu “Xin hãy cưới em!”.

…M-Mình phải làm gì đây? Onii-chan lo lắng cho mình, và anh ấy muốn dừng việc nghiên cứu của chúng ta ở trường chỉ vì mình. Tuy nhiên, mình không thể để điều đó xảy ra. Tại sao

[IMAGE: ../Images/01004.png]

Nếu không vì chuyện này, liệu em đã chuyển trường sao? Huống hồ, nếu giờ em dừng lại, thì cô gái mà Anh trai để mắt tới sẽ ung dung mà có được Anh ấy.

“X-Xin em hiểu cho, Suzuka. Chuyện này không sao đâu. Chúng ta có thể nghiên cứu ngoài trường mà.”

K-Không ổn rồi…! E-Em phải nghĩ cách để vừa không làm Anh trai phật ý, vừa không ngừng việc tin đồn này lan rộng…! Nhưng, liệu có thật sự có cách nào không? Không, dù thế nào thì em cũng phải tìm ra! Cuộc sống học đường đầy màu hồng, lãng mạn của Anh trai và em đang lâm nguy! Và hơn thế nữa, tương lai rực rỡ của chúng ta cũng đang bị đe dọa!

“……!”

Em tập trung hơn bao giờ hết, và bộ não bắt đầu vận hành với tốc độ chớp nhoáng. Ngay cả khi em đang chìm đắm trong mơ mộng, em cũng chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.

“À…!!!”

Và cuối cùng, em đã tìm ra. Một kế hoạch hoàn hảo để đạt được hiệu quả tốt nhất! Em là thiên tài hay sao vậy?!

“Em hiểu rồi, Anh trai…”

“V-Vậy sao, em hiểu rồi à… Anh mừng quá.”

Nghe em nói, Anh trai thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Nhưng em vẫn chưa xong. Em tự tin nói tiếp.

“…Cơ bản thì, chỉ cần mọi người không hiểu lầm là được, phải không ạ?”

**Phần 4:**

“…………”

Sáng hôm sau, khi đang đi bộ đến trường, tôi cảm thấy hơi ngượng. Lý do dĩ nhiên là Suzuka, người đang đi bên cạnh tôi. Hôm qua, khi chúng tôi nói về tin đồn lan truyền trong trường, Suzuka nói rằng việc nghiên cứu sẽ không còn bị các học sinh khác nghi ngờ nữa. Ngay cả khi tôi hỏi ý em ấy là gì, em chỉ nhún vai và nói “Mai Anh sẽ hiểu thôi!” và những câu tương tự, vậy nên dù đã đến ngày, tôi vẫn không tài nào biết em ấy định làm gì. Và, có lẽ vì thế, Suzuka cũng hành xử lạ lùng. Dù có vẻ khá hào hứng, em vẫn giữ khoảng cách với tôi.

…Tôi không nghĩ em ấy đang giận dỗi, nhưng tôi không thể nào hỏi thẳng được… Có lẽ em ấy quyết định từ bỏ hoàn toàn việc nghiên cứu ở trường rồi sao?

Giờ nghĩ lại, đến giờ này mọi ngày em ấy sẽ bám lấy tay tôi rồi, nhưng…

“Anh trai sao vậy?”

Hôm nay, em ấy trông như chẳng có ý định làm vậy chút nào. Em chỉ đi bộ bình thường bên cạnh tôi.

…Sao thấy hơi cô đơn… —Khoan đã, mình đang nghĩ gì vậy?! Em ấy chỉ đang làm đúng như mình yêu cầu mà thôi! Đúng rồi!

Cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quặc ra khỏi đầu, tôi lại hướng tâm trí về tin đồn. Lời của Suzuka hôm qua vẫn khiến tôi tò mò, nhưng tôi mừng vì ít nhất mình đã làm em ấy hài lòng.

“À, chào buổi sáng, Suzuka. Hôm nay em dậy hơi muộn đấy.”

Chúng tôi đã khá gần trường, và tình cờ, chúng tôi gặp Nikaido-san. Dù cô ấy liếc nhìn tôi một giây, nhưng chúng tôi không làm gì mờ ám, nên cô ấy chào tôi với câu “Tiền bối Nagami cũng chào buổi sáng ạ” rất bình thường.

“Chào buổi sáng Kaede. Vâng, đúng là thế, sáng nay em ra khỏi nhà hơi lâu một chút.”

Em ấy nói thật. Không hiểu vì lý do gì, việc chuẩn bị của Suzuka sáng nay lại mất thời gian hơn bình thường. Điều này thực sự lạ, vì Suzuka không phải là kiểu người hay đến muộn.

“Ahh, chào buổi sáng Kaede và Suzu-chan.”

Khi ba chúng tôi bắt đầu đi cạnh nhau, chúng tôi cũng gặp thêm một người bạn nữa của Suzuka, Shiina-san.

…Giờ nghĩ lại, cô ấy gọi Suzuka là “Suzu-chan.”

Cô ấy có thái độ khá người lớn, và thậm chí bạn có thể nghĩ họ là chị em ruột — đó là những gì tôi đang nghĩ thì chuyện xảy ra.

“…Cái gì?!”

Tôi bỗng cảm thấy một cảm giác mềm mại trên cánh tay, và tôi quay lại để tìm nguồn gốc.

“Ehehehehe…”

Khi tôi làm vậy, Suzuka với má hơi ửng hồng và nụ cười tinh nghịch, đã bám lấy cánh tay tôi, cố gắng quấn mình quanh nó.

“C-Cái gì…?!”

Có lẽ đã nghe thấy tiếng thốt đột ngột của tôi.

Trước tiếng thét bất ngờ của tôi, Nikaido-san giật mình quay lại, còn Shiina-san thì chỉ điềm tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ngay khoảnh khắc ấy, Suzuka vội buông tay tôi ra trước khi hai người kia kịp trông thấy, rồi nhanh chóng giả vờ như chưa hề có chuyện gì.

“Tiền bối Nagami, có chuyện gì vậy ạ?”

“K-Không, ừm…”

…C-Cái đó mới là điều tôi muốn hỏi chứ?!

Tôi liếc nhìn Suzuka, thấy con bé vẫn trưng ra vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra. Trong khi đó, Nikaido-san và Shiina-san chỉ khó hiểu nhìn tôi một lát rồi lại quay người tiếp tục bước đi.

“…!”

Dĩ nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Suzuka lại một lần nữa bám chặt lấy tay tôi.

“…C-Con làm cái gì vậy?!” Tôi hỏi Suzuka bằng giọng thì thầm để hai người kia không nghe thấy.

“…Đ-Đương nhiên là nghiên cứu rồi. Các sự kiện tình tứ thông thường… Tuy nhiên, tụi mình sẽ làm theo cách mà không ai nhận ra…!”

C-Con vừa nói gì cơ…?! Anh tưởng tụi mình sẽ ngừng nghiên cứu ở trường chứ…?!

Khi tôi đang chìm trong bối rối, Suzuka bất ngờ ghé sát mặt vào tôi và khẽ thổi nhẹ vào tai.

“Uhyaaa?!”

Tôi không kìm được tiếng kêu thất thanh, và đáp lại, hai người kia lại quay đầu nhìn lần nữa. Dĩ nhiên, trong lúc đó Suzuka đã trở về tư thế bình thường của mình.

“…Tiền bối làm sao vậy? Sao tự nhiên lại hét lên như thế?”

“Ưfufufu, anh trai Suzu-chan đúng là hay đùa ghê.”

Nikaido-san trêu chọc tôi, còn Shiina-san thì chỉ mỉm cười.

…S-Suzuka, con…! Thổi vào tai anh… con nghĩ cái gì vậy?!

Sau khi chắc chắn hai người kia đã quay đi lần nữa, Suzuka thì thầm với tôi.

“…C-Con đã bảo rồi, đây là để nghiên cứu. Hôm qua, con nói rằng không sao nếu họ không thấy tụi mình mà…!”

Có vẻ hành động vừa rồi cũng khiến con bé ngượng ngùng, bởi vì nó đỏ mặt cúi đầu, tránh ánh mắt của tôi.

“…Vậy đây là…?”

“…Đ-Đúng vậy. Nếu anh lo lắng về lời đồn, vậy thì chúng ta chỉ cần nghiên cứu khi không có ai nhìn thấy thôi…! Tên của cuộc nghiên cứu này là ‘Chiến dịch tình tứ bí mật’…!”

C-Chiến dịch tình tứ bí mật?!

“…V-Với cái này, tụi mình có thể tình tứ ngay cả khi ở trường, và cảm giác như một mối quan hệ cấm đoán nên khiến tim con đập nhanh hơn—à không, xin lỗi…! Tất cả điều này là để đạt được chất lượng cao hơn trong những gì con viết…!”

Nói xong, con bé nở nụ cười đắc thắng, hai má vẫn còn ửng hồng.

…Không, nhưng mà… cái đó… Hả?

Tôi bối rối đến mức không biết phải phản ứng thế nào với kế hoạch đó. Nhưng còn phiền phức hơn nữa là tôi hiểu chính xác điều con bé đang nói đến.

…Nhưng, liệu điều này có thực sự khả thi không?!

“A-Anh đang làm gì mà sốc vậy? Cứ thế này, chúng ta có thể xua tan nỗi lo của Onii-chan. Và hơn nữa, con cũng sẽ hướng sự chú ý của Onii-chan về phía con để cuối cùng anh ấy sẽ quên đi người mà anh ấy th——đang để ý…!”

“Sự chú ý của anh… về cái gì?”

“A?! K-Không có gì đâu…! D-Dù sao thì, tụi mình sẽ nghiên cứu như thế này, nên Onii-chan không có lý do gì để phàn nàn đúng không?!”

Nói xong, Suzuka lại một lần nữa bám chặt lấy tôi. Dù không nhiều nhặn gì, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của con bé trên cánh tay mình như một bằng chứng cho việc con bé đã lớn, khiến tôi bất ngờ đứng thẳng người. Tôi suýt nữa lại hét lên lần nữa, nhưng kịp thời kìm mình lại.

…N-Nguy hiểm thật…! Hai người kia đã suýt quay lại rồi…! Khoan đã, chẳng phải điều này có nghĩa là…?

Theo như tôi hiểu, Suzuka dự định sẽ làm những điều tình tứ này bất cứ khi nào không có ai nhìn thấy tụi tôi. Và điều đó chắc chắn sẽ xảy ra bất chợt như bây giờ. Cũng đúng thôi. Rốt cuộc, con bé không bao giờ biết khi nào sẽ có cơ hội, và nó cũng không có thời gian để nói trước với tôi “Bắt đầu đây!”

…Vậy cơ bản là, tôi sẽ là nạn nhân.

[IMAGE: ../Images/..]

…Cái vụ nghiên cứu tự biên tự diễn này, mình mà cứ thế này thì thể nào cũng hét toáng lên mất thôi…?!

Nhận ra điều đó, tôi vội vàng quay người sang nhìn Suzuka.

“Ehehehehehehehehehehehehe…”

Thế nhưng, Suzuka lúc này đã hoàn toàn nhập vai nghiên cứu, nàng chỉ khẽ cười một cách kỳ quặc, hoàn toàn lờ đi ánh mắt của tôi.

Này! Em là nhân tố chủ chốt trong kế hoạch này đấy! Em mà cứ thất thần thế này thì chúng ta làm ăn gì được đây?! Hơn nữa, ngưỡng cửa của cái “nghiên cứu” này có hơi cao quá không?! Cấp độ nghiên cứu này còn vượt xa những lần trước, em nghĩ là chúng ta có thể che giấu cho người khác không nhìn thấy được sao?!

“Ra vậy. Suzuka này, em nghĩ sao về câu chuyện của Kotomi?”

Đúng lúc đó, Nikaido-san, người đang nói chuyện với Shiina-san, đột ngột quay người lại. Cùng lúc, Suzuka vội vã tách khỏi tôi, còn tôi thì lùi lại một bước.

“Dowa?!”

“…Trông Nagami-senpai có vẻ hào hứng một cách kỳ lạ nhỉ,” Nikaido-san nói, tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.

…Chết tiệt, suýt nữa thì…!

“Ô? Suzu-chan, mặt em hơi đỏ. Em không sao chứ?”

“V-Vâng, em không sao ạ. Cảm ơn Kotomi đã lo lắng cho em.”

Rõ ràng là nàng cũng không kịp che giấu biểu cảm của mình.

Chúng ta thật sự sẽ tiếp tục cái trò này suốt thời gian ở trường ư?—Tôi thầm nghĩ, nhưng rồi tôi nhận ra Suzuka đang liếc nhìn tôi, khẽ khúc khích.

…Uuu… nàng chắc chắn sẽ tiếp tục trò này mà… Haizz, thôi được rồi! Em muốn thì tôi chiều! Dù gì tôi cũng là người đóng thế của em, tôi sẽ giúp em hết sức có thể! Và tôi sẽ làm được điều đó bằng cách đảm bảo không ai thấy được chúng ta!

[IMAGE: ../Images/..]

“…………”

Trong lúc tôi ngước nhìn trời với vẻ mặt cam chịu, Nikaido-san lại liếc nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

…Đấy, mọi chuyện là như vậy đó.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra sau đó, tôi xin phép bỏ qua chi tiết, nhưng có một điều tôi muốn nói rõ.

………T-Tôi mệt mỏi quá đi mất…!

Điều duy nhất cứu rỗi tôi, và tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói ra điều này, lại chính là giờ học. Dù gì thì Suzuka cũng không thể làm gì trong khoảng thời gian đó. Nhưng nàng lại bù đắp cho điều đó trong giờ nghỉ. Nàng thỉnh thoảng sẽ đến lớp tôi, gọi tôi ra, rồi cứ thế mà âu yếm…

Nội dung của màn diễn xuất đó cứ tăng cấp từng giây, thay vì ôm cánh tay tôi, nàng bắt đầu ôm tôi từ phía sau, vòng tay qua cổ tôi, hoặc bảo tôi tự ôm lấy nàng… Việc cố gắng che giấu tất cả những điều đó thật sự rất khó khăn. Đã có lần tôi phải quay lưng lại với các học sinh khác để che giấu cảnh chúng tôi ôm nhau.

“…Suzuka bé nhỏ như vậy thật sự là một ơn trời,” Tôi nói lúc đó, nhưng rồi lại bị chính người đó trừng mắt nhìn. Thật sự, việc phải cảnh giác với Mai rình rập và những người bạn hay bám víu của Suzuka cũng đủ rắc rối rồi. Đặc biệt là khi một trong số đó lại là Nikaido-san…

Đó là lý do tại sao tôi gần như kiệt sức khi cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa.

…Cho dù đối tượng là Suzuka-sama đi chăng nữa, thì nàng chắc chắn cũng sẽ hài lòng với từng ấy thứ, phải không?

“N-Nếu vậy, em nghĩ chúng ta có thể chuyển sang giai đoạn tiếp theo.”

Giờ nghỉ trưa.

Như thường lệ, tôi đi ăn trưa cùng Suzuka, nên tôi đã đi về phía phòng khách. Và ngay khi tôi đến nơi, Suzuka đã bật thốt ra những lời đó.

“G-Giai đoạn tiếp theo…?”

Nghe có vẻ tệ hại lắm rồi, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi nàng.

“Em nghĩ rằng chúng ta đang che giấu những hành động âu yếm—ý em là, nghiên cứu của chúng ta khá là khéo léo, nhưng có một tình huống khác mà em thật sự muốn thử.”

“Một tình huống khác?”

“Không khác biệt lắm đâu. Đại loại là chúng ta vẫn diễn như cũ, nhưng với một điều kiện bổ sung…!”

Nàng nói vậy rồi bắt đầu lục lọi trong túi xách.

“Đ-Đây rồi,” Cuối cùng nàng cũng nói và ngừng lục lọi.

Trong khi tôi đang nhìn, nàng rút vật đó ra, và cuối cùng nó cũng lọt vào tầm mắt tôi.

“Bfuuuu?!” Vừa nhìn thấy nó, tôi suýt thì sặc.

“Ơ-Ơ sao em lại mang còng tay theo…?!”

Vật quái dị gì mà lại xuất hiện ở một nơi quái dị thế này chứ! Sao… con bé lại mang nó đến trường…?!

“A-Anh trai bình tĩnh đã. Cái này chỉ là đạo cụ để bọn em nghiên cứu thôi mà.”

Nghiên cứu kiểu gì mà lại cần đến mấy thứ này cơ chứ?!

Thấy tôi ngạc nhiên đến sững sờ, mặt Suzuka đỏ bừng lên.

“Nếu chúng ta đeo cái này vào, thì dù có muốn tách nhau ra cũng không được. Điều đó có nghĩa là bọn em có thể thân mật với nhau tùy thích, mà lúc có chuyện khẩn cấp cũng không cần giấu giếm. Chính vì vậy, chúng ta sẽ tiếp tục hoạt động yêu đương bí mật với cái này.”

“…Em đang tự nâng tầm khó lên đấy à?”

“Đ-Đúng thế. Đó chính là điều em nhắm tới. Ngoài việc phải cố gắng không để ai nhìn thấy, chúng ta còn có thêm trở ngại này, điều đó hẳn sẽ dẫn đến nhiều sự kiện yêu đương nồng thắm hơn nữa.”

…Thật là.

“Cái đó em nói không sai, nhưng mà sao lại là còng tay cơ chứ…?”

“Đ-Để viết được một cuốn tiểu thuyết hay hơn nữa, em cần có được dữ liệu nghiên cứu tốt hơn nữa. Mà muốn đạt được điều đó, thì em cần sự chân thực hơn.”

Ừm… Tuy không hoàn toàn hài lòng, nhưng nếu chính Towano Chikai, tác giả truyện, đã nói vậy thì tôi cũng không thể tranh cãi với cô ấy được. Dù sao thì, Suzuka vẫn luôn khiến mỗi tập truyện trở nên thú vị hơn tập trước, nên tôi cũng không biết nói gì hơn…

“H-Hơn nữa, vì anh sẽ ở khoảng cách muốn trốn cũng không thoát, Anh trai sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải chú ý đến em…! Giống như đầu em lúc nào cũng tràn ngập hình bóng Anh trai, thì não Anh trai cũng sẽ chỉ toàn là em thôi…!”

“Nhưng mà, Suzuka?”

“Á á á?! C-C-C-Có chuyện gì ạ?!”

“Lỡ như, vạn nhất có người nào đó nhìn thấy chúng ta dùng cái còng tay này thì sao…?”

“B-Bọn em chỉ cần cẩn thận hơn nữa thôi! V-Với lại, chúng ta cũng chỉ dùng nó trong giờ ăn trưa thôi mà, chuyện đơn giản thế này thì không khó khăn gì đâu! H-Hơn nữa thì em cũng không chịu nổi đâu!” Suzuka nói. Nghe vậy, tôi khoanh tay lại và bắt đầu suy nghĩ.

…Hừm… Nếu chỉ là trong giờ ăn trưa thì có lẽ sẽ ổn thôi…?

Thời gian không quá một tiếng đồng hồ, mà ăn xong là mọi chuyện cũng kết thúc. Với lại, Suzuka nghiêm túc với chuyện này đến vậy, nếu tôi cứ thẳng thừng từ chối thì chắc con bé sẽ không chịu đâu. Thế nào cũng đòi tôi giải thích cho bằng được.

…Thôi vậy, đành chịu thôi. Là một fan của tiểu thuyết con bé, là người thế vai cho con bé, và là anh trai của con bé, tôi không thể từ chối nguyện vọng của em gái mình được.

“C-Cảm ơn Anh trai rất nhiều! V-V-V-Vậy thì, chúng ta mau mau…!”

Khi tôi đồng ý, mặt Suzuka đỏ gay, hai tay run lẩy bẩy khi con bé đeo còng tay vào cổ tay mình và cổ tay tôi. Cùng với tiếng kim loại lạch cạch, chúng tôi giờ đây đã được nối liền với nhau. Nhận ra điều đó, sự ngượng ngùng lan khắp cơ thể tôi, và tôi cảm thấy má mình cũng nóng bừng lên.

“C-Cái này…! Cái này thật sự cứ như chúng ta đang làm chuyện không nên làm ấy…!”

“Đ-Đ-Đ-Đ-Đang làm chuyện như thế này với Anh trai ở trường học…!”

“B-B-B-B-Bình tĩnh lại đi Suzuka…! Chúng ta phải giấu nó đi…!”

“E-Em thuộc về Anh trai…! Số phận của chúng ta đã gắn kết với nhau…!”

“S-Suzuka-san?! Tỉnh táo lại đi! Giờ không phải lúc để mơ màng đâu!”

Trong lúc tôi gọi Suzuka, tôi cũng cố gắng tự trấn tĩnh bản thân.

…Chuyện này còn tệ hơn tôi tưởng. Chúng tôi là anh em ruột, lại còn đang còng tay nhau trong giờ ăn trưa. Nếu bị phát hiện thì có nói cách nào cũng không gỡ được. Bằng mọi giá, chúng tôi nhất định phải giữ bí mật này…!

Để che giấu chiếc còng tay, chúng tôi áp sát người vào nhau hết mức có thể và phủ một chiếc khăn tay lên trên đề phòng có ai đó bất ngờ tới gần.

“…C-Cái này còn kích thích hơn em nghĩ nhiều. V-Vâng, mà đúng ra thì chính vì thế nên nó mới tốt cho việc nghiên cứu chứ… Ehehehehehe…”

Sức chịu đựng cảm xúc của Suzuka thật sự khác biệt so với tôi. Để nghĩ rằng con bé có thể…

[IMAGE: ../Images/03-12-01.jpg]

Trong cái tình cảnh này mà đầu óc tôi vẫn còn lo nghĩ chuyện nghiên cứu...

Nói gì thì nói, tôi cũng dần dần bình tâm trở lại. Cứ giấu thế này thì chắc là không sao đâu.

“Mà sao cậu lại có cái còng tay này cơ chứ...?”

“Đ-Double Peace-san để quên ở nhà tớ. Không phải của tớ đâu.”

Ôi dào, đúng như tôi dự đoán mà. Cái cô nàng đó lúc nào chả mang mấy bộ đồ hóa trang với đủ thứ linh tinh liên quan đến eroge về nhà mình cơ chứ. Dù lúc nào cũng bảo là do bất cẩn, nhưng chắc cô ta cố tình để lại đấy. Chẳng hiểu vì lí do gì.

“…Haiz, thôi bỏ đi. Ăn bento thôi. Cứ ngồi đây không cũng thấy lạ lạ.”

“Đ-Đúng vậy.”

Chúng tôi lấy bento ra (tất nhiên là do Suzuka làm rồi), đặt lên bàn. Nếu cứ trải qua giờ nghỉ trưa thế này, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tồi tệ xảy ra đâu. Và nếu tôi ăn từ từ thôi, Suzuka cũng sẽ không nghĩ ra trò gì quái gở đâu.

—Và đúng lúc tôi định mở nắp hộp bento ra.

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

“À, Yuu và Suzuka-san kìa. Chỗ này còn trống, để tớ ngồi ké nhé.”

“Ế? M-Mai?”

Bất ngờ, Mai đi thẳng đến chỗ chúng tôi, ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện tôi, rồi đặt một chai trà sữa đóng chai cùng chiếc bánh mì kẹp gói trong túi nilon mua ở cửa hàng tiện lợi lên bàn. Cô ấy thỉnh thoảng cũng ăn trưa cùng tôi thế này. Bình thường, như một "kẻ đeo bám" chính hiệu, cô ấy sẽ chỉ ngồi cách tôi vài ghế, cứ thế nhìn chằm chằm vào tôi trong lúc tôi ăn trưa. Cô ấy đã làm vậy từ năm nhất, ngay cả sau khi Suzuka chuyển đến đây, và chẳng thay đổi chút nào.

…Không, đôi khi tôi còn thấy cô ấy ăn cùng chúng tôi thường xuyên hơn thì phải? Dù lí do là gì đi nữa, lúc này tôi chẳng có thời gian mà nghĩ đâu.

“…H-Himuro-san, lại đúng lúc thế này nữa chứ...!” Suzuka lẩm bẩm.

Đúng vậy, như Suzuka đã nói, Mai đến không thể tệ hơn được nữa. Nếu cô ấy phát hiện ra cái còng tay này, chắc chắn cô ấy sẽ gây rắc rối đủ để đẩy chúng tôi vào tình huống tệ nhất. Bằng mọi giá phải giữ bí mật này với cô ấy...!

“Hai cậu sao thế? Không ăn à?” Mai hỏi trong lúc bóc vỏ bánh mì. Cả Suzuka và tôi đều giật mình.

…K-Không ổn rồi. C-Chúng ta không thể hành động kì quặc lúc này nếu không cô ấy sẽ nghi ngờ mất!

“K-Không, chúng tớ chuẩn bị ăn đây,” Suzuka nói, tay phải cầm đũa lên.

Thấy vậy, tôi cũng mở nắp hộp bento, và định cầm đũa bằng tay trái còn… trống…?

“Hả? Sao Yuu lại cầm đũa bằng tay trái thế? Tay phải mới là tay thuận của cậu mà, đúng không?”

Nghe câu nói mà chỉ có một "kẻ đeo bám" thực thụ mới có thể thốt ra, tôi đông cứng người lại.

…Đúng rồiiiiiiiiii! Tôi quên tiệt mất ch-chuyện đó rồiiiiiii!!!

Bây giờ tay phải của tôi đang nối với tay trái của Suzuka, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng tay trái!

“À…”

Vẻ mặt Suzuka cho thấy cô ấy cũng đã nhận ra.

—P-Phải làm sao đây?! L-Làm sao để che đậy chuyện này…?!

“À, thì ra là… À, tớ biết rồi! T-Tớ viết bản thảo nhiều quá, nên hôm nay tay tớ bị đau…!”

“Ế?! K-Không phải tệ lắm sao?! Khoan đã, chẳng phải cậu gõ tiểu thuyết trên máy tính sao? Sao lại chỉ đau tay phải nếu cậu dùng bàn phím chứ?”

“T-Thì là… hôm qua tớ tự dưng muốn viết tay! Chà~ Tớ tập trung đến mức viết xong 10.000 trang~! Vì thế nên tớ bị viêm bao gân khá nặng!”

Ưưưư… lí do dở tệ gì thế này…!

“V-Vậy sao? Ra thế, thì ra Towano Chikai có lúc cũng viết tay...! Được rồi, hôm nay về nhà tớ cũng thử cách đó xem! Dù hạn chót cũng gần rồi, nhưng tớ sẽ coi đó là một phần thử thách!”

Thế mà ngoài sức tưởng tượng của tôi, Mai lại tin lời tôi như một con ngốc ư?! T-Từ trước đến nay…

Gì chứ, ngốc nghếch thì cũng phải có giới hạn chứ…! Nhưng thôi, chỉ lần này thôi, tôi sẽ thấy biết ơn vì điều đó!

“À, vậy thì, vì cậu đang khó khăn khi dùng tay trái—”

Nói rồi, Mai giật lấy đôi đũa từ tay tôi, và…

“K-K-Không còn cách nào khác, nên tôi đành ban ơn cho cậu được ăn bằng tay tôi vậy! N-Nào, há miệng ra!”

Gắp một món phụ từ hộp cơm của tôi, cô ấy chìa tay về phía tôi.

“H-H-Himuro-san?! C-Cô đang làm gì—?!”

“N-Như tôi đã nói đó, tôi sẽ đút cho Yuu ăn vì cậu đang gặp khó khăn với tay trái mà! Nào, há miệng ra!” Cô ấy lại giục tôi.

Dĩ nhiên, tôi đã há miệng ra định từ chối, nhưng Mai lại tận dụng đúng cơ hội đó để nhét đồ ăn vào miệng tôi.

“Mugu?! ……C-Cậu…!”

“Ehehehe~ Sao nào? Ngon không?”

Mai trông đáng yêu vô cùng khi đưa tay chạm vào má ửng hồng, khiến tôi chỉ biết im lặng gật đầu… Chắc mặt tôi cũng đỏ không kém.

“C-Cảm ơn—Ối?!”

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở đùi, và khi tôi nhìn về phía “nguồn cơn” khả dĩ nhất, Suzuka đang lườm tôi cháy mặt.

“A-Anh có vẻ vui vẻ quá nhỉ, dù đây rõ ràng là để nghiên cứu mà, Onii-chan…!”

“K-Không, không phải thế, nhưng…!”

“Himuro-san, xin lỗi cô nhé, nhưng với tư cách là em gái cậu ấy, em mới là người thực hiện nhiệm vụ đó!”

Suzuka dùng đôi đũa của mình gắp thức ăn và đẩy về phía miệng tôi, nhưng…

“…Đ-Đợi đã! Nếu em làm thế, trông chúng ta sẽ giống một cặp đôi đang tình tứ thật sự mất! Chẳng phải như vậy sẽ hoàn toàn đi ngược lại mục đích sao?!”

“Hả?! N-Nhưng, nếu để Himuro-san tình tứ với anh ấy thì cũng…!”

“…A-Anh biết rồi! Ài, Mai à, ừm, anh rất vui vì em muốn giúp, nhưng anh không muốn làm phiền em, nên anh sẽ cố gắng tự ăn bằng tay trái.”

“Ể? K-Không cần phải khách sáo đâu, anh biết không? Em là fan số một của anh mà, phải không?! C-Chuyện như thế này lẽ ra phải hoàn toàn bình thường chứ, phải không?!”

“K-Không, chuyện này chỉ là kết quả của việc anh đã quá đà thôi. Việc tự mình trải nghiệm điều này cũng là một dữ liệu quan trọng đối với anh.”

Tôi thật sự không biết mình đang nói linh tinh cái gì nữa, nhưng Mai dường như đã thấy hài lòng. Cô ấy đáp “Nếu đó là cách của Towano Chikai, thì tôi không còn cách nào khác,” rồi trả lại đũa cho tôi.

…Cô ấy đúng là một cô gái tốt. Giá mà cô ấy đừng là một kẻ bám đuôi…

“O-Onii-chan, anh ăn uống không cần giúp đỡ có ổn không đó?”

Trong khi Suzuka nói thế với giọng điệu có lỗi, tôi bắt đầu ăn bữa trưa của mình.

Và, ngay khi tôi nghĩ rằng chúng tôi đã thoát khỏi cơn khủng hoảng…

“À.”

Mai vừa mở chai nước, nhưng cô ấy làm rơi nắp chai xuống đất. Nó lăn trên nền nhà rời xa Mai và dừng lại phía sau lưng tôi.

“Xin lỗi Yuu, cậu nhặt nó lên giúp tôi được không?”

Không còn lựa chọn nào khác, tôi vươn tay về phía chiếc nắp, nhưng…

[IMAGE: ../Images/00028.png]

Keng!

Khoảnh khắc âm thanh đó vang lên, cơ thể tôi ngừng chuyển động.

“Hửm? Tiếng gì vậy? Dường như cơ thể của Suzuka-san vừa di chuyển một chút?”

…M-Mình toi rồi… Mình đã hành động mà không suy nghĩ…!

Tay tôi vẫn vươn ra, nhưng tôi đã đông cứng lại. Nhưng đã quá muộn rồi. Nếu bây giờ tôi trở lại vị trí cũ, Mai chắc chắn sẽ nghĩ có điều gì đó không ổn.

“Có chuyện gì vậy, Yuu? Cậu đứng yên ở một tư thế lạ quá.”

…M-Mình không có thời gian để ngớ người ra như thế này…!

Không biết phải làm gì, tôi đành bất lực nhìn Suzuka. Khi tôi làm vậy, Suzuka dường như hiểu được tín hiệu không lời của tôi, và cô ấy khẽ gật đầu.

“Huh? Sao Suzuka-san đột nhiên lại ngồi vào chỗ của Yuu vậy?”

“K-Không có ý nghĩa sâu xa gì hết! Em chỉ muốn đổi chỗ thôi…! Phải không, Onii-chan?!”

“Ừ-Ừ. Anh cũng cảm thấy như vậy!”

Để tạo thêm không gian cho tôi, Suzuka đã ngồi vào chiếc ghế mà tôi vừa mới ngồi vài giây trước.

Nhưng

Dù đã cố nhưng tôi vẫn không sao với tới được. Chỉ một chút nữa thôi mà…! Này cánh tay của tôi ơi, đừng có làm tôi thất vọng lúc này chứ!

“…Suzuka, sao em lại nghiêng người sang một bên thế kia?”

“E-Em chỉ là… muốn vươn vai một chút thôi!”

Có vẻ như Suzuka đang cố gắng giúp tôi thêm mấy phân để với tới cái nắp.

Thế nhưng, đúng lúc tôi thẳng người dậy như cũ…

“Á…?!”

Mất thăng bằng, lại còn bị cánh tay tôi kéo theo, tôi thấy Suzuka đổ nhào về phía mình.

“Cẩn thận!”

Tôi cố hết sức đỡ lấy em ấy, nhưng cả hai chúng tôi vẫn ngã chỏng gọng xuống sàn. May mắn là tôi đã kịp vòng tay ôm lấy Suzuka, nên em ấy không bị đập mạnh xuống sàn như tôi.

“H-Hai đứa có sao không đấy?!”

Mai giật mình nhảy dựng lên, vội chạy về phía chúng tôi.

Ừ, chúng tôi không sao đâu – tôi định trả lời như vậy, thì chợt nhận ra.

…K-Không ổn rồi! Cô ấy sẽ nhìn thấy cái còng tay mất!

Tôi cố cử động tay phải, nhưng nó không nhúc nhích chút nào. Tôi liếc nhìn xuống, và thật may mắn, tay phải của tôi cùng tay trái của Suzuka đều đang khuất giữa hai cơ thể chúng tôi, hoàn toàn che khỏi tầm mắt của mọi người xung quanh.

…T-Tạ ơn trời. Chắc Suzuka đã vô thức xoay người theo tư thế đó trong lúc hoảng loạn.

Nhận ra mình vừa tránh được một hiểm nguy cận kề, tôi khẽ thở phào. Rồi cuối cùng, tôi nhận ra tay phải mình đang chạm vào một thứ gì đó mềm mại và căng tròn.

…Hửm? Cái gì thế này? Tay phải tôi đáng lẽ đang kẹp giữa hai cơ thể chúng tôi mà—

“Ô-Onii-chan…!”

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy giọng Suzuka nghẹn ngào như muốn khóc, khiến tôi rùng mình. Khi nhìn xuống, tôi thấy Suzuka đang trừng mắt nhìn tôi, nước mắt lưng tròng và gương mặt đỏ như trái anh đào.

…Khoan đã? Đừng nói với mình, cái cảm giác mềm mại này là… ngực em ấy sao?

“Ưưư… Ưưưư…!!!”

Suzuka cố gắng hết sức kìm nén tiếng hét, còn tôi thì ngập tràn trong cảm giác tội lỗi lẫn xấu hổ.

“Á á?! A-Anh làm gì vậy, Yuu?!”

Cố che đi vẻ ngượng ngùng của mình, tôi vội vàng đỡ Suzuka dậy, rồi lật đật vớ lấy mấy hộp cơm bento.

“C-C-C-Chúng tôi xin phép!”

Vừa nói dứt lời, chúng tôi cắm đầu chạy khỏi nơi đó, bỏ lại Mai đang đứng trơ trọi.

“…Haaah… Haaah… thật là kinh khủng mà…”

Sau khi tìm được một góc khuất không người trong tòa nhà trường học, tôi chống tay lên đùi, thở hổn hển.

“N-Ngực em… bị Onii-chan sờ… Ưưư…!”

Suzuka trượt người xuống sàn, lưng tựa vào tường. Dĩ nhiên, cái còng tay chết tiệt đó vẫn đang gắn chặt hai bàn tay chúng tôi lại với nhau.

“Anh xin lỗi Suzuka… A-Anh không cố ý mà…!”

“E-Em biết! Đó là một tai nạn không thể tránh khỏi, em biết mà, nhưng…!”

Phải, lý lẽ logic chẳng có ý nghĩa gì ở đây cả. Sự thật là tôi đã sờ ngực em gái mình vẫn không thay đổi được.

Haizzz, chết tiệt thật… Giờ chỉ muốn chết đi cho xong…!

“Dù sao thì, anh xin lỗi!”

“X-Xin anh đừng xin lỗi nữa…! Nó khiến em nhớ lại chuyện vừa rồi…!”

Vì lời nói của tôi, một làn sóng đỏ ửng lại tràn lên gương mặt Suzuka.

“C-Chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì đi…! Đó chỉ là một tai nạn thôi, nên cả hai chúng ta đều nên quên nó đi…!”

“Em nói đúng!” “Ừ, em nói đúng!” Cả hai chúng tôi trao đổi những lời này với gương mặt đỏ bừng.

Và, sau vài hơi thở sâu, cuối cùng tôi cũng cảm thấy bình tĩnh trở lại.

“Haaah… dù là để nghiên cứu thì cái còng tay này cũng hơi quá đáng rồi đấy, em biết không?”

Khi tôi hơi nhấc tay phải lên, chiếc còng tay phát ra tiếng kim loại lanh canh.

“Đ-Đúng vậy… Mặc dù đúng là nó không tệ về mặt nghiên cứu, nhưng tác động lại mạnh hơn em tưởng. Có lẽ tốt nhất là nên tạm dừng cuộc nghiên cứu này.”

Thật kỳ lạ, Suzuka cũng đồng ý với tôi.

…Chà, tôi không thể trách em ấy sau chuyện vừa rồi… Nhưng thôi đừng nghĩ về nó nữa. “Vậy thì chúng ta sẽ làm nghiên cứu này ở nhà nhé,” em ấy thì thầm thêm vào cuối câu.

“V-Và

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

“Ngoài ra… Ờm… bây giờ còn một rắc rối lớn nữa…”

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Suzuka bắt đầu bồn chồn.

“Rắc rối lớn gì?”

“À, thì… em đã nói rồi mà…! Là… nhà vệ sinh đó ạ…!”

…………À.

Thì ra là vậy, thảo nào cô bé lại đứng ngồi không yên… Đúng là một vấn đề lớn thật!

“Th-Thế thì mau đi đi. Anh sẽ cởi còng tay ra, đưa chìa khóa đây.”

“V-Vâng, nó ở ngay…”

Suzuka đưa tay vào cặp.

“Ồ, Suzuka và Nagami-tiền bối sao? Hai người làm gì ở chỗ này vậy?”

“……”

“……”

Một giọng nói bất chợt cất lên khiến cả hai chúng tôi giật mình. Vì thế, tay Suzuka vô tình đập vào tay tôi –

“Áááá?!”

Và cứ thế, chiếc chìa khóa còng tay bay vút qua cửa sổ, rơi thẳng xuống bồn hoa bên dưới.

“A! Có chuyện gì vậy?”

Đương nhiên, cả hai chúng tôi đều nhoài người ra ngoài cửa sổ, chứng kiến cảnh tượng đáng tiếc này, nhưng những lời nói đó đã kéo chúng tôi trở lại thực tại. Ngay lập tức, chúng tôi vội vàng giấu chiếc còng tay ra sau lưng.

“Kaede và Kotomi?! Hai cậu/cô làm gì ở chỗ này vậy?!”

Đứng đó là Nikaido-san và Shiina-san. Cả hai đều trông ngạc nhiên và đang nhìn chằm chằm vào Suzuka.

“Bọn tớ đang định đến phòng câu lạc bộ.”

…À đúng rồi, tôi hoàn toàn quên mất chuyện đó.

“Thế Suzu-chan và Onii-san thì sao? Trông hai người có vẻ đang hoảng loạn về chuyện gì đó.”

“Đ-Đâu có?! Đ-Đ-Đ-Đâu phải vậy?! Đ-Đúng không, Onii-chan?!”

“Đ-Đúng vậy. Hai người nói đúng đó. B-Bọn anh chỉ đi dạo một chút thôi mà?!”

“…Hai người ăn trưa cùng nhau mà không làm gì đặc biệt hết sao?”

Nikaido-san nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ không tin.

“B-Bọn em đang nói chuyện xem tối nay nên nấu món gì. V-Vì Onii-chan có nhiều món thích và không thích nên em phải hỏi trước xem anh ấy có ăn được không! Đúng không, Onii-chan?”

“Đ-Đúng vậy. Anh biết mà~ Anh xin lỗi vì đã làm phiền em nhiều như vậy nhé~”

Mặc dù diễn xuất của tôi tệ hại, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hùa theo Suzuka. Mà nhân tiện, tôi cũng không kén ăn lắm, vì Suzuka vẫn luôn nói với tôi rằng tôi nên ăn hết mọi thứ trong đĩa.

“Phư phư phư, hai người thân thiết thật đấy.”

“…………”

Dù Shiina-san che miệng khúc khích cười, Nikaido-san vẫn chỉ tiếp tục lườm tôi.

“K-Khoan đã,” tôi nói, “hai cậu/cô không có cuộc họp hay gì đó sao? Không phải nên nhanh lên sao? Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi đó.”

“À, đúng rồi. Đi thôi, Kaede.”

“…………Ừm.”

Cứ như vậy, chúng tôi lại xoay sở thoát khỏi một tình huống khó xử khác. Bằng cách nào đó. Dù Nikaido-san vẫn tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, tôi không có thời gian rảnh để bận tâm đến chuyện đó. Khi cả hai rẽ vào góc và biến mất hoàn toàn, cả Suzuka và tôi đều thở phào nhẹ nhõm.

“…Khoan đã, bây giờ không phải lúc để thư giãn như thế này!”

“Đ-Đúng vậy! Chúng ta phải nhanh lên lấy lại chìa khóa còng tay…!”

Cả hai chúng tôi nhanh chóng đứng dậy và bắt đầu chạy về phía bồn hoa. Chúng tôi chạy xuống cầu thang, qua một hành lang không có ai, và sau khi chắc chắn không có ai nhìn, chúng tôi bắt đầu lục lọi trong bồn hoa để tìm chìa khóa.

“Áááá! Nó đi đâu rồi?!”

“Ư ư ư… Ch-Chúng ta phải nhanh lên…!”

Tuy nhiên, chúng tôi không thể tìm thấy nó. Những thứ duy nhất mà chúng tôi tìm được chỉ là những bông hoa đủ màu sắc.

“Aaaaauuuu…!”

Và trong khi đó, Suzuka càng lúc càng bồn chồn hơn. Cô bé dường như đã sắp tới giới hạn, và nước mắt bắt đầu rưng rưng ở khóe mắt.

“N-Nếu đã đến mức này, có lẽ tốt hơn hết là… ừm… em cứ giải quyết nhu cầu cá nhân trước đi…”

“N-Nhưng tay em vẫn bị nối với Onii-chan mà…!”

Đúng vậy, đó chính là vấn đề hiện tại. Bây giờ chúng tôi đã bị nối bởi chiếc còng tay này, chúng tôi không thể tách xa đủ để cô bé có thể…

bình tĩnh giải quyết "chuyện riêng" của mình. Chưa kể, tôi không thể ép Suzuka vào nhà vệ sinh nam được. Nếu lỡ đâu một phần triệu có đứa con trai nào đó đi ngang qua mà nhìn thấy Suzuka thì tôi không tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Thứ duy nhất tôi biết chắc chắn là mình tuyệt đối không thể để hình tượng của Suzuka bị vấy bẩn dù chỉ một chút.

Rồi…

Còn chỗ nào đó khuất trong bóng tối, trong lùm cây không ai nhìn thấy thì sao…?

“E-Em…

thà cắn lưỡi tự tử còn hơn…!”

—Suzuka đáp lại sau khi tôi đưa ra gợi ý đó, trừng mắt nhìn tôi, nước mắt lưng tròng.

…Thôi được rồi, chắc vậy là hợp lý. Mà tôi cũng không thể nào ép Suzuka làm mấy chuyện đó được… Vậy thì, lựa chọn duy nhất còn lại là…!

“……”

“……”

Chúng tôi chìm vào sự im lặng ngượng ngùng. Dĩ nhiên, cả hai đều hiểu rõ lựa chọn duy nhất còn lại là gì.

“Ài…

Suzuka này.”

Nói gì thì nói, chúng tôi cũng không thể cứ im lặng mãi, nên tôi quyết định là người mở lời trước.

“A-Anh hai…!”

Thế nhưng, có lẽ đã đoán được tôi sắp nói gì, Suzuka lại lên tiếng.

“Em…

có một nguyện vọng cả đời này xin anh hãy lắng nghe…!”

………Và.

“Quả nhiên, rốt cuộc cũng đến nước này…!”

“Dù thế nào đi nữa, anh tuyệt đối đừng có nhìn vào trong đấy, biết không…?! V-Và, cho đến khi em nói được rồi, anh phải bịt tai thật kín vào đấy…!”

Đó chắc là lần thứ năm cô bé nói câu đó, với khuôn mặt đỏ bừng ló qua khe cửa đang mở. Tôi chỉ ậm ừ một tiếng "Anh biết rồi…" cho qua chuyện, rồi nhét giấy vào tai, cố gắng ngăn mọi âm thanh vọng vào tốt nhất có thể.

—Và tôi nghĩ cũng không cần phải giải thích hiện tại chúng tôi đang ở đâu.

…Chính là nhà vệ sinh nữ… Và tôi đang ngồi xổm trước cửa. Ái chà, muốn chết quách đi cho rồi…! Tôi đang làm cái quái gì ở đây thế này…? Thôi, đừng có hét vào mặt tôi nữa. Tôi biết rồi. Chúng tôi không thể tháo còng tay ra được, mà cô bé thì không nhịn nổi nữa, nên chúng tôi chỉ còn mỗi lựa chọn này thôi… Nhưng mà thế này thì khắc nghiệt quá rồi!

Sợi xích của còng tay quá ngắn, nên về cơ bản tôi phải thò cánh tay mình vào trong buồng vệ sinh. Không đời nào tôi có thể trốn nhanh kịp nếu có ai đó bước vào. Tôi thật sự cảm thấy mình giống như một tên biến thái chính hiệu.

…Thôi thì, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, nên có cằn nhằn cũng chẳng ích gì.

Vậy là, với tư cách một người anh trai, tôi nuốt trôi cái chút sĩ diện gần như không tồn tại của mình, tất cả chỉ vì Suzuka.

Và tôi không hề hối hận về quyết định đó.

…Nhưng mọi chuyện vẫn thật khó khăn…

“Ặc…”

Vì không thể làm gì trong tình huống này, tôi quyết định cảnh giác cao độ và canh chừng lối vào nhà vệ sinh, đứng sẵn sàng đề phòng có ai đó bước vào. May mắn là chúng tôi ở khá xa các lớp học, và chỉ có phòng thí nghiệm hóa học cùng phòng chứa vật liệu ở gần đây, nên khả năng có ai đó ngoài Suzuka sử dụng nhà vệ sinh này là khá thấp.

…Dù vậy, bất kể tỷ lệ đó là bao nhiêu, trong trường hợp xấu nhất thì cuộc đời tôi sẽ chấm hết ngay lập tức khi có ai đó bước vào đây.

Đó là lý do tại sao tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầu nguyện Suzuka giải quyết xong xuôi mọi chuyện nhanh nhất có thể.

“……………?!”

Rồi, tôi nghe thấy một âm thanh lạ.

…Tôi đã bịt tai rồi, nhưng âm thanh này nghe như… nước sao? Khoan khoan khoan khoan?! K-K-K-K-Không lẽ đó là…?! …Đúng vậy, trong tình huống này chỉ có thể là một thứ. Không sai vào đâu được, đây chính là—

“~~~~~~~~~!!!”

Tôi bằng cách nào đó đã cố gắng không để tiếng hét của mình bật ra.

…C-Cái quái gì mà tôi đang tưởng tượng vậy?! Tôi cứ nghĩ rằng mình muốn bảo vệ phẩm giá của Suzuka, vậy mà cái quái gì đã xảy ra vậy hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?!

Tôi nhắm chặt mắt, và cố gắng hết sức tập trung suy nghĩ vào một thứ khác.

Không có gì sao?! Có cái gì đó đi chứ?! …Tôi biết rồi! Hãy nghĩ về những câu thần chú trong SukaMaga đi! Nhớ lại chúng nào!

“…… ‘Tia sét tím xé tan bóng đêm… Trừng phạt kẻ đã vấy bẩn thiên đường! [Phán Quyết Sấm Sét]!’ … ‘Ngươi, kẻ không được phép bước đi trên đất thánh, hãy trở về hư vô! [Trục Xuất

[IMAGE: ../Images/..]

Chết!’… ‘Kẻ nào bác bỏ lý trí, hãy rơi xuống hư không! [Vượt Trọng Lực]!’……”

Tôi cố hết sức tập trung vào suy nghĩ của mình, lẩm nhẩm những câu thoại yêu thích từ bộ SukaMaga để át đi tiếng nước nhỏ giọt. Và ngay khi tôi đã cạn lời để trích dẫn…

“…Ưm? Hả…?”

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía bồn rửa tay. Những giọt nước vẫn đang tí tách rơi từ vòi…

“Ra là vậy!”

Tìm thấy nguồn gốc âm thanh, tôi vô thức thốt lên.

“Oái?!”

Bất chợt, tôi cảm thấy có gì đó chạm vào vai mình. Tim tôi như ngừng đập.

“…A-Anh trai, bình tĩnh nào. Là em, Suzuka đây.”

Tuy nhiên, khi quay người lại, tôi thấy Suzuka. Có vẻ như em ấy đã giải quyết xong việc riêng và rời khỏi buồng vệ sinh mà tôi không hề hay biết.

“…Là em à…! Ơn trời…! Về nhiều mặt…!”

“…E-Em đã làm anh phiền lòng quá nhiều…! Em xin lỗi…!”

“Ài, không sao, không sao mà… Chúng ta mau ra ngoài thôi, rồi tìm lại chìa khóa… Giờ ăn trưa sắp hết rồi,” tôi nói, đồng thời rút những cục giấy vệ sinh tự chế nút tai ra khỏi tai mình.

Suzuka gật đầu đáp lại. Chúng tôi vừa định bước ra khỏi nhà vệ sinh thì…

“…Đúng rồi ha~” “Chị biết mà, đúng không?”

Cả hai chúng tôi cứng đờ người.

…M-Mình vừa nghe thấy tiếng nói sao? Hai cô gái… và hình như họ đang đến gần hơn…?!

“A-Anh trai…!”

Có vẻ tai tôi không lầm, bởi vì Suzuka cũng bắt đầu hoảng loạn. Em ấy đột ngột nắm chặt tay tôi, và tôi cảm nhận được mồ hôi ướt đẫm trên bàn tay em.

“…Phải dọn dẹp phòng vật liệu hả?” “Đúng vậy đó~? Xui xẻo thật.”

Lần này tôi nghe rõ mồn một! Và họ chắc chắn đang đi về phía này!

…K-Không ổn rồi! Điểm đến của họ chắc chắn là nhà vệ sinh nữ! Họ sắp bước vào rồi, đúng không?! M-Mình phải trốn đi đâu đó!

Thực ra, trong tình huống này chỉ có một chỗ để trốn, nhưng vì đây là một tình huống khó tưởng tượng nổi đối với một thằng con trai như tôi, nên tôi đã ngập ngừng.

“…Anh trai!”

Nhưng Suzuka phản ứng nhanh hơn tôi. Em ấy đẩy tôi vào buồng vệ sinh và chốt cửa lại. Đúng lúc đó, hai cô gái bước vào.

“………!”

“Suỵt… Giữ im lặng nhé!”

Trong buồng vệ sinh chật hẹp, Suzuka và tôi nhìn nhau, người kề người sát đến mức không thể sát hơn. Với khuôn mặt đỏ bừng, Suzuka đặt tay lên miệng tôi, và tôi chỉ có thể gật đầu đáp lại.

…Oa…! Mình đang bị em gái ép giữ im lặng trong buồng vệ sinh nữ thế này. Mình đúng là loại biến thái gì chứ…?!

Đây là nơi Suzuka vừa—tôi vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. Chuyện này vốn dĩ không có gì kỳ lạ, vì Suzuka và tôi sống chung dưới một mái nhà, nhưng tôi vẫn không thể không ý thức được điều đó.

“Hả? Vừa rồi có tiếng gì vậy?” “Hình như có người ở trong này rồi.”

Từ phía bên kia cánh cửa, tôi nghe thấy hai cô gái đang trò chuyện về chuyện ma nhà vệ sinh hay gì đó, nhưng tôi chẳng buồn để tâm.

…Haizzz, hai người mau đi nhanh lên đi chứ…! Ch-Chuyện này có quá nhiều điều không ổn…! Q-Quá nhiều luôn! Tôi không thể chịu đựng được tình huống này lâu hơn nữa…!

Có vẻ không chỉ tôi cảm thấy vậy, vì khuôn mặt của Suzuka ngay trước mặt tôi đã đỏ bừng, gần như sắp nổ tung. Nước mắt bắt đầu đong đầy trong khóe mắt em… L-Làm ơn chịu đựng thêm chút nữa thôi, Suzuka…!

Cuối cùng, sau vài phút – mà cứ ngỡ như cả tiếng đồng hồ – hai cô gái cuối cùng cũng rời đi, và chúng tôi đã thoát hiểm an toàn.

“X-X-X-Xin anh hãy quên chuyện đó đi…! Hay đúng hơn là, hãy xóa nó khỏi ký ức của anh…! E-Em thì phải nhớ để phục vụ nghiên cứu của mình…!” Suzuka nói với giọng run rẩy trong khi vội vã chạy dọc hành lang. Đúng như em ấy nói, tôi quyết định khóa chặt những ký ức đó vào một thư mục mang tên ‘Quá khứ đen tối’, và thề sẽ không bao giờ nhìn lại chúng nữa.

…Thật sự là,

chuyện đó, tôi thật sự không muốn nhớ lại chút nào.

Nhân tiện, ngay sau đó, chúng tôi đã tìm thấy chìa khóa còng tay. Chúng nằm chềnh ềnh giữa một vạt hoa trống trải, rõ mồn một như vậy. Con người ta đúng là hay thất bại ở những việc đơn giản nhất khi bị áp lực mà.

Phần 5:

“…T-Tôi mệt quá…”

Tất cả các tiết học trong ngày đã kết thúc, tôi vừa mới tan tiết cuối, tiết sinh hoạt chủ nhiệm. Tôi gục đầu xuống bàn.

…Quả thật là một ngày kinh khủng…

“Sao cậu lại mệt mỏi thế? Có phải vì cậu không ăn gì buổi trưa không?” Vừa nói, Mai vừa tiến lại gần tôi, nhưng tôi chẳng buồn đáp lại chút nào. “Th-Thôi được rồi, cậu phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé? Tớ đi trước đây, vì hạn nộp bài của tớ sắp đến rồi. Lần tới tớ sẽ nhờ cậu giúp tớ nghiên cứu nhé?”

Sau khi đưa ra những yêu cầu ích kỷ của mình, Mai rời khỏi lớp học. Tôi thở dài, nâng cơ thể mệt mỏi lên và bước ra khỏi lớp.

[IMAGE: ../Images/00003.jpg]

“À, Onii-chan.”

Khi tôi ra ngoài, tôi gặp Suzuka. Có vẻ như em ấy đến đây để gặp tôi.

“Xin lỗi anh, nhưng hôm nay anh có thể về nhà một mình được không?” Em ấy hỏi.

“Em đến tận đây chỉ để nói điều đó sao? Một email là đủ rồi mà… Thôi được, hôm nay anh cũng có việc, nên anh không bận tâm. Em đi đường vòng ở đâu đó à?”

“Không, không phải vậy. Em sẽ đi xem câu lạc bộ kịch.”

“Câu lạc bộ kịch?”

“Vâng, thực ra, Kotomi là thành viên của câu lạc bộ kịch, nên cô ấy hỏi em có muốn đến xem cô ấy không.”

“Ồ, anh hiểu rồi. Em có hứng thú với việc đó sao?”

“Không, không hẳn—mà đúng hơn là em hứng thú với trang phục. Đặc biệt là những bộ dành cho nam giới.”

“…D-Dành cho nam giới…? Đ-Đừng nói với em là; em có cái sở thích k-kiểu đó nha…?”

“Cái gì—?! A-Anh sai rồi! Không phải vậy! Chỉ là để phục vụ cho nghiên cứu của em thôi!”

“Nghiên cứu?” Tôi hỏi, và Suzuka nói tiếp.

“Vì chúng ta không được phép công khai tình cảm với nhau, em nghĩ rằng em có thể mặc quần áo nam! Như vậy, ngay cả khi chúng ta bị bắt gặp, họ cũng sẽ không nhận ra đó là em! Hoàn hảo!”

“Em thật sự không quan tâm người khác nghĩ gì về anh chút nào, đúng không?!”

Em đang nói rằng sẽ ổn nếu các học sinh khác thấy anh tình tứ với một người con trai khác sao?! Em là quỷ dữ à?! Anh sẽ bị tổn thương tinh thần nặng nề đấy!

“D-Dù sao thì, em có thể nghĩ ra một ý tưởng mới cho nghiên cứu của mình, nên em sẽ đi xem câu lạc bộ kịch! Em sẽ về nhà trước giờ giới nghiêm!” Để lại những lời đó, em ấy quay gót và bước đi.

…Một ý tưởng mới cho nghiên cứu của em ấy ư…? Em ấy vẫn tiếp tục sau tất cả những gì đã xảy ra trong giờ nghỉ trưa sao…? Em gái tôi đúng là một người cứng cỏi.

“Thôi, kệ đi. Em ấy dành buổi chiều với bạn bè cũng tốt.”

Nói vậy như thể tôi thực sự có bạn bè, tôi bước đi một mình, điều mà đã lâu lắm rồi tôi mới làm. Nhưng khoảnh khắc tôi bước ra khỏi tòa nhà trường, có ai đó gọi tôi lại.

“Nagami-senpai!

Em có thể xin anh một chút thời gian được không?”

Đó là Nikaido-san. Như mọi khi, cô ấy đứng thẳng lưng một cách trang nghiêm, và nhìn thẳng vào tôi.

…C-Có chuyện gì vậy?

Vì tôi không có lý do gì để từ chối, tôi gật đầu đáp lại và đi theo cô ấy đến phía sau tòa nhà trường.

…S-Sao cô ấy lại dẫn mình đến một nơi không ai có thể nhìn thấy chứ…?

“Nếu em có thể nói thẳng, em có điều muốn nói chuyện với anh.”

“C-Có chuyện gì vậy?”

Khi tôi vô thức đáp lại bằng ngôn ngữ trang trọng…

“…Nagami-senpai, thật sự không có chuyện gì không trong sáng giữa anh và Suzuka đâu, đúng không?”

Cô ấy hỏi tôi câu hỏi tương tự như lần trước.

“Tôi đã nói với cô rằng không phải như vậy mà. Tôi đã nói rằng tôi có người mình thích, đó là lý do tại sao tôi sẽ không bao giờ động đến em gái mình. Cô đã hài lòng với điều đó vào hôm trước rồi mà.”

“…Đúng là ban đầu em đã hài lòng, nhưng những nghi ngờ của em vẫn chưa biến mất.”

“C-Cái gì…”

Anh có căn cứ nào để buộc tội tôi không?”

“Chủ yếu là trực giác thôi.”

…Cái đó thì hoàn toàn chủ quan rồi!

“Tuy tôi không có bằng chứng, nhưng tôi lớn lên theo đường kiếm đạo, nên có một loại cảm nhận nhất định về những sự hiện diện đó. Hơn nữa, không chỉ vậy đâu. Sáng nay trên đường đến trường và lúc nghỉ trưa, hai người rõ ràng đã hành động rất đáng ngờ.”

Ugh… Tôi không thể chối cãi điều đó… Chúng tôi đúng là đã hành động kỳ lạ thật.

“Và còn nữa, khi Suzuka ở gần Tiền bối Nagami, cô bé dường như biến thành một người khác vậy. Bình thường, tôi thấy cô bé cứ như một nữ kỵ sĩ đầy kiêu hãnh, nhưng khi ở cạnh anh, trông cô bé không thể nào bình tĩnh lại được vì một lý do nào đó.”

“Uhm… ừm, nói sao đây… Chúng tôi là người nhà, nên cô bé mới thả lỏng cảnh giác khi ở cạnh tôi chăng? Đó không phải là chuyện bình thường sao? Và tại sao cô lại nghi ngờ tôi nhiều đến vậy mà không có bất kỳ bằng chứng nào?”

“…Đúng vậy. Điều khiến tôi quan tâm nhất là tôi nghe nói Tiền bối Nagami là một otaku.”

Otaku…? Cô ấy đã từng nhắc đến chuyện này trước đây rồi sao…?

“Uhm, tôi không hiểu rõ mọi chi tiết lắm, nhưng làm otaku thì có gì sai sao?”

“Otaku có xu hướng chìm đắm trong những dục vọng không đứng đắn… À-À tôi còn nghe nói họ thường tưởng tượng về em gái mình. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ sự nghi ngờ của mình là hợp lý.”

“Ơ-Ơ? Không…? Cô nghĩ văn hóa otaku là cái gì vậy chứ?”

“……Những thứ tà ác. Những thứ đáng ngờ, không đứng đắn. Những thứ có hại…”

Mặc dù tôi có hơi khó chịu khi cô ấy nói xấu thứ mà tôi đã dành cả đời để cống hiến, cụ thể là viết tiểu thuyết ngắn, nhưng đây không phải là lúc để tức giận với cô ấy.

…Vậy là vì cô ấy có một hình ảnh sai lệch về otaku, nên cô ấy đã áp đặt hình ảnh đó lên tôi sao?

“Nghe này, otaku không phải là những con quái vật như cô nghĩ đâu. Đó chẳng qua chỉ là định kiến cá nhân thôi.”

“…Tuy nhiên, đó là nhận thức của tôi. Và nó sẽ không lung lay,” Nikaido-san nói.

Cô ấy vì lý do nào đó lại trưng ra vẻ mặt khó xử.

Nhưng, khi tôi định đáp lại và cố gắng thuyết phục cô ấy…

“Hôm nay tôi xin phép đi trước. Chỉ xin anh hãy biết rằng tôi lo lắng cho Suzuka vì tôi là bạn của cô bé. Và tôi mong Tiền bối Nagami sẽ giúp xua tan nỗi sợ hãi đó.”

“À, này?”

Không hề có dấu hiệu dừng lại, Nikaido-san cứ thế bỏ tôi lại phía sau, nói “Xin lỗi đã làm phiền,” khi cô ấy bước đi.

“…Chuyện gì vậy chứ?”

Sau khi cô ấy rời đi, tôi vắt óc suy nghĩ xem phải làm gì. Nhìn Nikaido-san lo lắng cho Suzuka thì dĩ nhiên tôi rất vui, nhưng tôi muốn những nghi ngờ của cô ấy được xóa bỏ càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, những nghi ngờ của cô ấy lại dường như liên quan đến việc tôi là một otaku, nên tôi không biết làm thế nào để đạt được điều đó. Có lẽ tôi nên thân thiết hơn với Suzuka? Hay có lẽ tôi nên cho Nikaido-san thấy rằng tôi thực ra không phải là otaku chút nào?

“Không, điều đó có lẽ là không thể. Dù sao thì đó cũng là sự thật mà.”

…Ý tôi là, tôi có thể phớt lờ cô ấy. Cô ấy chỉ nghi ngờ chúng tôi vì những lý do ngớ ngẩn thôi mà.

“Nhưng tôi không muốn tình bạn giữa cô ấy và Suzuka phải chịu ảnh hưởng vì chuyện đó…”

…Và hơn nữa, cái tin đồn đó vẫn còn là một vấn đề. Ngay cả khi chúng tôi tiếp tục nghiên cứu các chiêu trò tán tỉnh bí mật của mình, thì cũng vô ích nếu Nikaido-san, một người thân cận với Suzuka, vẫn còn nghi ngờ chúng tôi. Chừng nào còn bất kỳ điều gì âm ỉ, ngọn lửa này sẽ không bao giờ tắt được.

“Tuy nhiên… làm sao tôi có thể xóa bỏ sự hiểu lầm này đây?”

Dù tôi có suy nghĩ cật lực đến đâu, tôi cũng không thể nghĩ ra câu trả lời. Tôi quyết định rời đi và đến chỗ làm thêm.

“Nnn~? Nagamin hôm nay trông không được khỏe khoắn lắm nhỉ~”

Esaka-san chào tôi với thái độ lơ đễnh thường ngày, nhưng vì tôi vẫn còn đang bận tâm đến vụ việc với Nikaido-san, nên tôi không chú ý nhiều đến cô ấy.

“…Làm thế nào để xóa bỏ định kiến về văn hóa otaku đây…?”

Ngay cả

Tôi ngồi ở quầy thu ngân, khoanh tay, chìm vào dòng suy nghĩ.

“Hừm…”

Chuyện này diễn ra đúng lúc tôi đang lơ đãng.

“Ư-Ưm, cho cháu cái này ạ…”

Một cuốn sách bất chợt xuất hiện trước mặt, và tôi nhận ra có một vị khách đang đứng trước quầy.

…Ôi, chết thật. Mình không nên để cái thái độ này làm phiền cửa hàng chứ…!

Nghĩ vậy, tôi ngẩng đầu lên.

“À?”

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, mắt tôi mở to.

“Nikaido-san…?”

“Ể? À, Nagami-tiền bối?!”

Quả nhiên, người đứng đó chính là Nikaido-san, và khi nhận ra là tôi, cô ấy đã đánh rơi cuốn sách xuống bàn vì quá sốc.

“…Ể?”

Và khi tôi nhìn thấy bìa cuốn sách đó, mọi lời muốn nói trong tôi đều tan biến ngay lập tức.

C-Cái này là— tập thứ sáu của bộ “Kỳ Sĩ Ma Thuật Bầu Trời?!” của Enryuu Homura-sensei!

“À, c-c-c-c-cái này không phải như anh nghĩ đâu…!”

Dù Nikaido-san vội vàng định giấu cuốn sách đi, nhưng đã quá muộn rồi. Khi tôi ngước lên nhìn, đôi mắt cô ấy đã ầng ậng nước, và vẻ đoan trang thường ngày hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt đỏ bừng.