Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 11

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 7 - Chương 2: Phong cảnh cùng em gái

Nếu thích tác phẩm của bọn mình, hãy theo dõi bọn mình trên mạng xã hội, tham gia Discord và ủng hộ bọn mình trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Phần 1:

"...Em khóa cửa xong rồi. Mình đi thôi, Onii-chan."

"Ừ."

Khóa cửa xong, Suzuka nhanh nhẹn chạy về phía tôi rồi sánh bước bên cạnh. Bình thường, hai anh em sẽ tách ra để đi đến trường riêng của mỗi đứa, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi.

[IMAGE: ../Images/00001.png]

"Ehehehehe, hôm nay thời tiết đẹp ghê."

Đáp lại tiếng cười hớn hở của Suzuka, tôi chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Không một gợn mây, thỉnh thoảng vài cánh hoa anh đào lại lất phất bay trong gió. Dù khung cảnh vẫn y hệt như tháng Tư năm ngoái, nhưng mọi thứ xung quanh tôi đã thay đổi hoàn toàn.

"Nhiệt độ thì vừa phải, không khí trong lành cũng sảng khoái nữa chứ..."

Đương nhiên, nguyên nhân của sự khác biệt này không gì khác chính là việc Suzuka đang đi cạnh tôi. Dù tôi đã hiểu được rằng em ấy sẽ học cùng trường với mình, nhưng tôi vẫn cần thêm thời gian để thực sự quen với điều đó.

...Nói thế nào nhỉ? Cảm giác cứ là lạ.

Dĩ nhiên, không phải tôi ghét việc học chung trường với Suzuka. Tôi nghĩ là do tôi chưa từng có trải nghiệm như vậy với em ấy. Suy cho cùng, từ hồi tiểu học và trung học, bố mẹ tôi (đặc biệt là ông già) đã quá cưng chiều Suzuka, nên hai anh em luôn học ở các trường khác nhau. Chính vì thế, dù chuyện này không phải là gì to tát, tôi vẫn không thể không để tâm đến em ấy. Nhất là khi mối quan hệ của chúng tôi từng khá lạnh nhạt và xa cách cho đến vài tháng trước.

"...Sao thế, Onii-chan? Anh có vẻ mặt buồn rầu lắm đấy."

"Hả? À, không! Không có gì đâu!"

...Mặt khác, Suzuka dường như chẳng bận tâm chút nào. Em ấy đúng là có tính cách điềm tĩnh thật.

Có vẻ như chỉ mỗi tôi là cảm thấy ngại ngùng khi đi học cùng em gái, nên tôi cố gắng không nghĩ ngợi nữa.

"Anh không nên bày ra cái bộ mặt như thế vào một ngày đẹp trời như vầy đâu nhé."

"Ừ-Ừm. Nhưng em hôm nay có vẻ vui lắm nhỉ?"

"Dĩ nhiên rồi ạ. Dù sao thì, em cuối cùng cũng được đi học cùng Onii-chan—"

Suzuka vội vàng ngậm miệng lại.

"Đi cùng anh?"

"À-À, không, ừm...!"

Khi tôi gặng hỏi, Suzuka liền đỏ bừng mặt, tay chân múa loạn xạ.

"T-Thời tiết đẹp thế này, lại còn được đi học cùng Onii-chan nữa, nên dĩ nhiên em không thể nào buồn được. M-Mà cái quan trọng nhất là thời tiết đẹp nhé, còn việc đi cùng Onii-chan chỉ là thứ hai thôi, được chưa?! Không có ý nghĩa sâu xa gì hết đâu!" Nói rồi, em ấy liền quay mặt đi. "...Onii-chan, anh ghét việc đi học cùng em à?"

"L-Làm gì có chuyện đó."

"T-Thế thì anh phải vui vẻ hơn chứ."

Tôi hơi bất ngờ khi Suzuka lại là người nói câu đó với mình. Nói thật, dù cảm thấy hơi lạ lẫm, nhưng tôi cũng vui vì có thể đi học cùng em ấy như thế này. Dù sao, tôi và Suzuka cũng chỉ mới hòa giải được một thời gian ngắn, nên tôi không khỏi ấn tượng khi chúng tôi có thể làm điều này một lần nữa.

...Dĩ nhiên, tôi không đời nào có thể nói thẳng điều đó ra. Tại sao ư? ...Đơn giản thôi. Vừa ngại vừa nguy hiểm. Mấy người nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nói toẹt ra điều đó và bị lộ là một tên cuồng em gái hả? Em ấy chắc chắn sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn, rồi lạnh lùng nói "Thôi, mình làm mỗi lần này thôi nhé...", sau đó băng qua đường để tránh xa tôi. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ khóc mất. Chắc chắn đấy.

Và dù mang trong mình những cảm xúc đó...

"S-Suzuka?" Tôi ngạc nhiên nói.

“Đ-Đây là để phục vụ cho việc nghiên cứu của em mà.”

Bất chợt, Suzuka nắm lấy tay tôi.

Phiền toái ở chỗ, con bé hoàn toàn không biết tôi đang nghĩ gì. Tất nhiên, tôi hiểu rất rõ Suzuka làm vậy chỉ vì cuốn tiểu thuyết ngắn của nó, nhưng điều đó vẫn có thể gây ra không ít hiểu lầm.

...Nhưng mà, tạm thời thì cũng không sao.

Thú thật, tôi cũng khá hài lòng với tình cảnh này. Cùng nhau đi học, cùng ăn trưa ở trường, rồi lại cùng về nhà sau buổi học— dù cuộc sống học sinh kiểu này mới chỉ bắt đầu vài ngày, nhưng nó đã trở nên hoàn toàn tự nhiên rồi.

“~~~~~~♪ ~~~♪”

Cứ thế, tôi tiếp tục dõi theo gương mặt hớn hở của Suzuka khi cả hai cùng bước đi, cảm giác như những tháng ngày làm anh em của chúng tôi đã quay trở lại. Chẳng cần suy nghĩ sâu xa làm gì, cứ tận hưởng cuộc sống thường ngày này một cách trọn vẹn nhất có thể là được rồi...

“...Hả?”

Đột nhiên, một cảm giác lạ lẫm, mới mẻ ập đến trong tâm trí tôi. Dù chiều cao của Suzuka không hề thay đổi trong vài tháng kể từ khi con bé tốt nghiệp cấp hai, nhưng khi mặc bộ đồng phục cấp ba của trường, trông Suzuka chững chạc hơn hẳn.

...K-Kì lạ thật? Dù tôi đã nhìn thấy Suzuka trong bộ dạng này không biết bao nhiêu lần, nhưng ấn tượng của tôi về con bé dường như khác biệt. Phải nói sao nhỉ... Thay vì đáng yêu, giờ đây trông con bé còn xinh đẹp hơn nữa...

“Anh hai? Anh sao vậy? Sao lại ngẩn người ra thế?”

Những lời của Suzuka kéo tôi trở về thực tại.

“K-Không, ừm... Anh chỉ thấy có gì đó khác lạ. Có lẽ em đã thay đổi kiểu tóc hay gì đó...”

“Em ư? Em không nghĩ mình đã thay đổi gì cả,” Suzuka nói, nghiêng đầu bối rối.

“A-Anh hiểu rồi,” tôi lảng mắt đi.

...Đúng vậy, chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi.

Có vẻ như tôi vẫn chưa quen với điều này. Có lẽ vì thế mà Suzuka trông khác lạ hơn mọi khi.

“Anh hai phải tập trung vào chứ... Ư-Ưm, khuôn mặt dũng mãnh của anh mới ngầu hơn nhiều...”

Dù tôi không nghe rõ vế cuối vì con bé nói thì thầm, tôi vẫn hiểu ý và cúi đầu “Anh xin lỗi.” Giờ đây khi con bé học chung trường với tôi, tôi không thể gây rắc rối cho nó chỉ vì là một người anh trai tệ hại.

“N-Nếu anh hiểu thì tốt rồi... À, với lại, về việc nghiên cứu hôm nay—”

Suzuka đổi chủ đề và bắt đầu kể cho tôi nghe về kế hoạch sau giờ học của mình, tay vẫn siết chặt tay tôi. Khi tôi nhìn nụ cười tươi rói của Suzuka, tôi bỗng cảm thấy một thứ hơi ấm khác lạ bên trong mình, khác với hơi ấm tôi thường cảm nhận.

**Phần 2:**

“Đ-Đừng có tự tiện về nhà mà không có mình nha? Sắp xong rồi! ...Thiệt tình, sao mình lại bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên chứ...”

“Đó là vì cậu là người duy nhất quên nộp bài tập về nhà kì nghỉ xuân.”

“Mình đâu có cách nào khác, mình bận công việc mà!”

Người đang than vãn với vẻ mặt bĩu môi đó là bạn cùng lớp tôi, Himuro Mai, người vẫn học chung lớp với tôi trong năm học này dù có sự luân chuyển lớp.

Sau khi các tiết học và giờ sinh hoạt lớp kết thúc, cô ấy đã lập tức đi về phía chỗ ngồi của tôi. Tuy nhiên, cô ấy đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên phòng giáo viên vì chưa nộp bài tập về nhà kì nghỉ xuân đúng hạn.

“Đúng lúc mình định nghiên cứu thêm cho cuốn tiểu thuyết mới với Yuu...!”

“Cái đó là lần đầu tiên tôi nghe đó nha?! Đừng có tự tiện quyết định mọi thứ mà không có sự cho phép của người cậu định làm cùng chứ!”

“M-Mình làm theo ý mình thì có sao đâu! Dù sao đi nữa, cậu tốt nhất là nên đợi mình đó!”

Chỉ để lại những lời đó, cô ấy lao ra khỏi lớp học. Đáp lại, tôi thở dài. Kể từ khi cuộc thi hài lãng mạn đó kết thúc, tôi cứ nghĩ rằng mấy trò đeo bám của cô ấy sẽ giảm bớt (dù chỉ một chút), nhưng ngược lại, sự ích kỷ của cô ấy lại càng tăng lên.

Các câu chuyện kiểu ấy càng lúc càng nhiều. Cô ấy thậm chí còn nói những câu đại loại như: “Từ khi Suzuka-san vào đây thì tôi chẳng còn thời gian mà thư giãn nữa!”, khiến tôi chỉ biết ngơ ngác nhìn trân trân. Tôi vốn không định dây dưa vào mấy trò của cô ấy, nên vội vàng đứng dậy định chuồn đi.

Đúng lúc đó, cả lớp bỗng ồn ào hơn hẳn.

“A, Onii-chan…”

Khi tôi đưa mắt nhìn theo, Suzuka đang rụt rè hé đầu vào lớp từ ngoài hành lang. Dĩ nhiên, lý do khiến các bạn học của tôi náo loạn chính là cô bé. Người trong cuộc dường như chẳng hề hay biết gì, cứ thế bước vào lớp sau khi bắt gặp ánh mắt tôi.

“Anh đến muộn nên em đến đây. Vậy thì, về chuyện chúng ta đã nói ban nãy, mong anh chiếu cố nhé.”

Cô bé tự nhiên nói vậy với một nụ cười rạng rỡ, khiến những học sinh xung quanh chúng tôi càng làm ầm ĩ hơn. Không chịu nổi những ánh mắt dò xét xung quanh, tôi vội vã nắm lấy tay Suzuka và kéo em ra khỏi lớp.

“Hửm? Chuyện gì vậy, Onii-chan?”

“Sao em lại không nhận ra điều đó— à thôi bỏ đi.”

Tôi đành bỏ cuộc việc giải thích cho em rằng em là một sự hiện diện quá nổi bật. Dù tôi có nói thì có lẽ em cũng sẽ đáp lại một cách dửng dưng mà thôi. Nếu bản thân em không bận tâm, thì tôi cũng nên tiết kiệm sức lực vậy.

Mà dù tôi có nói, em cũng chẳng thể làm gì được, vì thẳng thắn mà nói, em là một mỹ nhân. Không chỉ là một mỹ nhân bình thường, mà cái cụm từ “siêu mỹ nhân” gần như treo lơ lửng trên đầu em vậy. Chưa kể em còn đạt điểm cao nhất trong kỳ thi đầu vào, và là đại diện của tân học sinh, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ khiến em nhận được vô vàn sự chú ý rồi. Dĩ nhiên, việc em đến từ trường Hakuou cũng chẳng giúp ích gì, nên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, em đã trở thành một người nổi tiếng cả trong số học sinh cùng khóa lẫn các Tiền bối của mình.

…Đến đây thì chắc mọi người cũng đã hình dung ra rồi, nhưng em gái tôi quá hoàn hảo… Và vì chúng tôi thường xuyên đi cùng nhau, mọi người nhanh chóng phát hiện ra tôi là anh trai của em ấy. Dù năm học mới vừa mới bắt đầu, tôi đã liên tục bị hỏi han về em ấy. Tôi thường xuyên bị nhờ giới thiệu người này người kia cho em ấy, và những chuyện đại loại như thế. Và vì tôi còn có Mai cũng bám lấy mình, bạn có thể tưởng tượng được những ánh mắt ghen tị mà tôi nhận được từ lũ con trai.

…Á à, tôi không muốn nghĩ về chuyện đó đâu…

Mặc dù tất cả những chuyện đó lẽ ra đã phải lắng xuống rồi, nhưng như bạn thấy đấy, chỉ việc em ấy đến lớp tôi thôi cũng đã gây ra một trận náo động rồi.

“Em không hiểu lắm, nhưng mà, anh cứ vui lên đi ạ… Chúng ta còn phải nghiên cứu sau chuyện này mà,” Suzuka phàn nàn mà chẳng hề hay biết đến nỗi khổ của tôi.

Đây chỉ là bổn phận của một người anh trai có em gái hoàn hảo, nên tôi đành tạm thời bỏ qua vậy.

“Mà khi em nói ‘nghiên cứu’, rốt cuộc thì em định làm gì?… Ừm, anh thực sự rất muốn em đừng đi lại quanh trường mà cứ khoác tay anh như vậy…” Tôi chán nản nói, khi nhớ lại những ‘cuộc nghiên cứu’ từ vài ngày trước.

“E-Em không thể không làm được mà, đúng không? Ở tập tiếp theo, bối cảnh sẽ là cuộc sống học sinh trung học. Em phải thu thập dữ liệu về càng nhiều sự kiện yêu đương lãng mạn càng tốt.”

Một khi em đã nói vậy, tôi, với tư cách là người đóng thế của em, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu thua. Mặc dù Suzuka là tác giả Light Novel siêu nổi tiếng Towano Chikai, em ấy vẫn muốn nâng cao chất lượng tiểu thuyết của mình hơn nữa, đó là lý do vì sao chúng tôi luôn làm những chuyện như thế này.

…Mà thôi, dù không vì thế đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không từ chối một yêu cầu từ em gái mình. Đó là bổn phận của một người anh trai mà, bạn biết đấy?

“H-Hơn nữa, nghiên cứu hôm nay không phải về chuyện đó. Em chỉ muốn anh đi cùng em để xem các hoạt động câu lạc bộ khác nhau thôi.”

“Hoạt động câu lạc bộ?”

“Vâng. Vì năm học mới đã bắt đầu rồi.”

mới có học sinh năm nhất, nên rất nhiều câu lạc bộ đang tổ chức các sự kiện để chúng em có thể tìm hiểu rõ hơn về hoạt động của họ. Vì thế, em muốn cùng Onii-chan đi xem thử... À, à tất nhiên là chỉ vì em định đưa cảnh này vào tiểu thuyết mới thôi!"

...Phải rồi, cô bé nói đúng. Tôi bận viết light novel đến nỗi hoàn toàn bỏ qua các câu lạc bộ ở đây, nhưng tôi nghe nói một số câu lạc bộ có nhiều thứ rất hay ho để khoe.

"...À-À với lại, sẽ có rất đông người ở đó, nên em có thể chứng minh cho họ thấy Onii-chan và em thân thiết đến mức nào...! Và nếu Onii-chan và em cùng tham gia một câu lạc bộ, sẽ có thêm rất nhiều cơ hội để... tán tỉnh Onii-chan hơn nữa!"

"Anh hiểu rồi. Nhưng em không định tham gia câu lạc bộ nào đúng không?"

"Hya?! V-Vâng, sao thế ạ?!"

"Này... Anh hỏi em có ý định thực sự tham gia câu lạc bộ nào không?"

"K-Không, không nhất thiết ạ. Nhưng là lớp trưởng, em vẫn có nghĩa vụ phải ít nhất xuất hiện ở một vài câu lạc bộ."

À, phải rồi, còn chuyện đó nữa. Dù có tham gia hay không, việc Suzuka nghiêm túc với mọi thứ rất đúng với tính cách cô bé.

"Anh hiểu rồi. Nếu đã vậy, thì đi thôi."

"V-Vâng! Mong Onii-chan giúp đỡ!"

Nói rồi, cô bé đột nhiên nhảy vào tay tôi, nắm chặt lấy.

"Khoan—?! S-Sao lại ở tư thế này?!"

"Đ-Đừng hiểu lầm! Cuộc nghiên cứu này có tên là 'Anh em tình tứ đi ngắm các câu lạc bộ khác nhau', nên không phải là em đang cố khoe cho mọi người thấy chúng ta thân thiết đến mức nào đâu, được chứ?!"

"C-Chúng ta sẽ đi xem câu lạc bộ kiểu này ư? Em vốn đã nổi bật rồi, làm thế chẳng phải chỉ thu hút thêm sự chú ý sao...?"

"Đúng như em mong đợi— Ý em là thật đáng tiếc, nhưng so với việc nghiên cứu của em thì như vậy hoàn toàn ổn!"

Ưm... cô bé thật sự quá chăm chỉ đến mức làm khổ bản thân. Nhưng có lẽ đó cũng là lý do tại sao cô bé có thể viết ra một cuốn tiểu thuyết thú vị đến vậy.

"A-Anh hiểu rồi. Nhưng đừng làm bất cứ điều gì có thể gây ra những hiểu lầm kỳ quặc nhé, được không?"

"...Không, đó mới thực sự là mục tiêu của em đó..."

"Ể?"

"K-K-K-K-Không có gì hết! Dù sao thì, đi thôi!"

"À, khoan đã!"

Không đợi tôi trả lời, Suzuka cứ thế kéo tôi đi. Tất nhiên, khi chúng tôi đi qua những học sinh khác, tôi nhận được những ánh nhìn đau nhói theo nhiều cách, nhưng tôi chỉ có thể đành chịu để mọi chuyện xảy ra.

Và cứ thế, chúng tôi đến tòa nhà câu lạc bộ của trường. Đúng như tên gọi, đây là nơi rất nhiều câu lạc bộ tập trung, và vì nhiều câu lạc bộ đang trong giai đoạn tổ chức sự kiện giới thiệu, nên rất đông thành viên câu lạc bộ có mặt ở đó.

"Haaaah... thì ra những sự kiện này náo nhiệt đến vậy..."

"Năm ngoái cũng phải có chứ, Onii-chan phải biết rồi chứ?"

"Không, anh chưa bao giờ thực sự đi xem. Dù sao thì anh cũng chẳng hứng thú với câu lạc bộ."

Trong lúc Suzuka và tôi đang trò chuyện, những người xung quanh chú ý đến chúng tôi.

"K-Không phải đó là Nagami-san năm nhất sao...?"

"T-Thật à? Vậy là cô ấy đến xem các câu lạc bộ."

"Woah! Chúng ta phải rủ cô ấy tham gia câu lạc bộ của mình!"

"Này, đừng giành cô ấy của chúng tôi!"

"Và cô ấy đến đây cùng anh trai mình..."

Khi tôi tình cờ nghe được những cuộc trò chuyện này, tôi nhận ra rằng rất nhiều học sinh đã vây quanh chúng tôi.

...Chà, không phải là tôi không ngờ tới. Mặc dù giọng điệu của người cuối cùng đó không hiểu sao lại khiến tôi khó chịu.

"C-Chúng tôi là câu lạc bộ bóng chày. L-Làm ơn hãy trở thành quản lý của chúng tôi...!"

"Không, xin hãy tham gia câu lạc bộ bóng rổ!"

"Cô bé sẽ không chơi tennis với chúng tôi sao?!"

"Chúng ta sẽ hướng tới giải toàn quốc nếu cô bé tham gia câu lạc bộ điền kinh...!"

"C-Câu lạc bộ Sumo..."

Rất nhiều thành viên câu lạc bộ thể thao khác nhau đột nhiên xúm lại gần Suzuka. Mặc dù một số hoạt động câu lạc bộ không hẳn dành cho con gái, nhưng các thành viên câu lạc bộ dường như đang bị mê hoặc khi họ tuyệt vọng cố gắng khiến cô bé tham gia. Ngay cả những học sinh năm nhất mới khác cũng bị thu hút.

Nhiều học sinh đã theo dõi tình hình, xì xào bàn tán những câu như: “Nếu Nagami-san đã chịu vào thì tôi cũng sẽ tham gia...!” hoặc “Không biết cô ấy sẽ chọn câu lạc bộ nào nhỉ?” thể hiện sự tò mò không dứt.

“...Xin lỗi, nhưng tôi phải từ chối.”

Thế nhưng, Suzuka vẫn từ tốn và lịch sự đáp lại cơn bão lời mời ấy.

...Cô ấy... thật sự quá đỉnh. Xử lý tình huống này mà vẫn bình tĩnh, điềm đạm đến vậy...

Dù lịch sự, nhưng lời nói của cô ấy lại ẩn chứa một sức nặng đủ để không một thành viên nào dám làm phiền cô thêm nữa. Cuối cùng, tôi chỉ biết ngạc nhiên nhìn cảnh tượng từng người từng người một đến tìm cô ấy, rồi lại cúi gằm mặt rời đi.

...Tôi đã đoán trước điều này, nhưng Suzuka quả thật rất được các bạn nam yêu thích. Họ nhìn cô ấy cứ như thể cô ấy là một thần tượng vậy. Thật sự, tôi chỉ ước họ đừng nhìn cô ấy bằng ánh mắt đó... Nó khiến tôi thấy không thoải mái chút nào.

“Fufu, cuối cùng chúng ta cũng có thể đi tiếp rồi.”

Suzuka nở một nụ cười khổ sở khi con đường phía trước chúng tôi cuối cùng cũng thông thoáng.

“Thật sự là một cảnh tượng điên rồ... Và tất cả những chàng trai bị từ chối đều trừng mắt nhìn em đầy ghen tị...”

“Trừng mắt?”

“K-Không, không sao nếu chị không hiểu đâu. Dù sao thì, chúng ta hãy đi xem xét một vài câu lạc bộ khác mà chúng ta chưa ghé qua cho nghiên cứu của chị nhé.”

Nghe tôi nói vậy, Suzuka gật đầu.

“Đúng vậy.”

Thế là, chúng tôi cùng nhau tiến sâu hơn vào khu nhà câu lạc bộ. Suzuka vẫn níu lấy cánh tay tôi suốt cả quãng đường, điều này tiếp tục thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng tôi đành chịu thua không thèm bận tâm nữa.

“Phía bên này là các câu lạc bộ văn hóa và câu lạc bộ thể thao nữ, phải không?”

Đúng như Suzuka đã nói, càng đi tới, không khí càng thay đổi. Đó là một kiểu sôi động khác hẳn so với các câu lạc bộ thể thao nam lúc trước. Đương nhiên, việc Suzuka (và tôi bên cạnh cô ấy) vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý thì chẳng hề thay đổi.

“Vậy, chị có câu lạc bộ nào mình hứng thú không?”

“Không, em cũng không có quá nhiều hứng thú muốn tham gia—”

Trong lúc hai chúng tôi đang trò chuyện...

“À, là Nagami-san!”

“Đúng vậy!”

“Không đời nào! Tôi sẽ thuyết phục cô ấy vào câu lạc bộ của chúng tôi!”

Giống hệt như lúc nãy, một làn sóng học sinh lại ùa đến (hướng về phía Suzuka).

...Sức hút của Suzuka ngay cả đối với các bạn nữ cũng cao đến vậy sao? Điều này làm tôi nhớ lại hồi Suzuka còn được gọi là ‘Onee-sama’ ở Hakuou.

—Tôi vừa suy nghĩ như vậy, vừa cố gắng chịu đựng tiếng ồn từ đám con gái xung quanh. Cô ấy chắc chắn sẽ lịch sự từ chối lời mời của họ như lúc nãy, hoặc ít nhất tôi đã nghĩ như vậy...

“Ưm ưm, em cũng có một lời thỉnh cầu cho Nagami-kun?”

“Cậu có thể giúp chúng tôi thuyết phục Nagami-san được không?”

“À, ý hay đó!”

Vì một lý do nào đó, sự chú ý của họ cũng đổ dồn về phía tôi.

“Ể? Chuyện này là sao vậy?”

“Như tôi đã nói, tôi muốn Nagami-kun hãy van nài em gái mình tham gia câu lạc bộ bóng mềm!”

“Không công bằng! Không, Tiền bối, hãy hỏi Nagami-san xem cô ấy có muốn tham gia câu lạc bộ bóng chuyền không...!”

“Không, câu lạc bộ bắn cung mới là lựa chọn hoàn hảo, vậy nên nếu cậu có thể giúp đỡ.”

“Ếếếếế?!”

Bỗng chốc, việc thuyết phục Suzuka lại trở thành nhiệm vụ của tôi.

“K-Khoan đã! Nhờ tôi làm điều đó thật sự rất rắc rối đấy! Suzuka sẽ không đời nào tham gia câu lạc bộ của mấy người nếu tôi yêu cầu đâu, mấy người biết không?!”

“Tại sao? Nagami-kun và Em gái-san là anh em khá thân thiết mà, đúng không? Tôi nghĩ cô ấy sẽ nghe lời anh trai mình nếu anh ấy yêu cầu.”

...Đ-Đừng có tự tiện quyết định như vậy chứ...! Làm như tôi có thể ảnh hưởng đến cô ấy bằng bất cứ cách nào vậy! Sức ảnh hưởng của tôi đối với Suzuka đã đủ thấp rồi mà...!

“Ehehe, ehehehe... Chúng ta đúng là anh em thân thiết mà nhỉ...?”

“Tại sao chị lại đỏ mặt?!”

Tuy nhiên, người trong cuộc lại không phản ứng như tôi mong đợi.

...Không, đóng vai cho nghiên cứu của cô ấy thì cũng tốt thôi, nhưng rõ ràng đây không phải lúc để hành động như vậy đâu, chị biết không?!

Đáp lại, tất cả các nữ sinh khác chỉ càng bắt đầu gây áp lực cho tôi nhiều hơn. Chưa kể là

Bản dịch tiếng Việt:

Bỗng nhiên một cô gái mặc đồ tập thể dục bó sát - có lẽ là thành viên câu lạc bộ thể dục dụng cụ - xuất hiện ngay trước mặt tôi và ôm chặt lấy người tôi.

"Xin cậu đó! Nếu là Nagami-san thì chắc chắn sẽ trở thành vận động viên xuất sắc!"

Không, chuyện đó không quan trọng bằng! Có thứ gì đó rất nguy hiểm đang đè vào người tôi!

Đương sự dường như hoàn toàn không nhận ra điều đó, tiếp tục nài nỉ. Cảm giác mềm mại đáng lo ngại gần như truyền thẳng qua lớp đồ tập mỏng tang.

"Ehehehe… Khoan đã Onii-chan?! Anh đang làm gì thế?!"

"Đáng lẽ em mới là người phải hỏi câu đó!"

Khi Suzuka tỉnh táo lại, cô bé đỏ mặt giận dữ nhìn tôi. Dù tôi cố gắng giải thích bằng ánh mắt cầu cứu, cô nàng chỉ càng siết chặt tay hơn vào cánh tay tôi.

Thay vì lo cho "nghiên cứu" của mình, hãy giải quyết tình huống này trước đi!

— Và rồi chuyện ấy đã xảy ra.

"Aaaaa! Hóa ra cậu ở đây!"

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, mọi người hiện trường đồng loạt ngoảnh lại. Người xuất hiện trước mắt chúng tôi là…

"M-Mai?! Sao em lại ở đây?!"

"Tất nhiên là đi tìm anh rồi! Đã bảo đợi em mà!"

"...Mu, Himuro-san. Đây là ý gì vậy Onii-chan?"

"À, Suzuka-san cũng đi cùng à? Em với Yuu có hẹn sau giờ học sẽ cùng nghiên cứu mà."

"O-O-O-O-Onii-chan?!"

"Tao không nhớ có hứa hẹn gì! Cô ấy tự bịa đấy!"

"K-Không phải vậy! Em đã hỏi đàng hoàng rồi! 'Em sẽ nghiên cứu nên anh chuẩn bị tinh thần đi!'"

"Tao đâu đồng ý, với lại nghe chẳng khác gì mệnh lệnh!"

"...C-Còn hai người đang làm gì ở đây thế?"

C-Cô ấy phớt lờ câu trả lời của tôi…!

"Chúng tôi đang tham quan các câu lạc bộ. O-Onii-chan đã cất công đi cùng em. Đồng thời cũng đang nghiên cứu."

"Gì cơ- n-nghiên cứu ư…!"

Đáp lại lời nói nghe như đang khoe khoang của Suzuka, Mai nhăn mặt đắng chát. Nhưng ngay lập tức, biểu cảm cô nàng thay đổi như vừa lóe lên ý tưởng…

"T-Thế thì em có đề xuất này. Em sẽ cùng Yuu nghiên cứu trong lúc tham quan các câu lạc bộ!"

"Ehh?! K-Không được…! Nghiên cứu phải là chỉ riêng em với Onii-chan chứ…!"

"Vậy là quyết định rồi nhé, em sẽ đi cùng."

Lần này đến lượt Mai tuyên bố đầy tự tin với nụ cười ranh mãnh, trong khi Suzuka co rúm người "Uuu…!".

Dĩ nhiên, ý kiến của tôi hoàn toàn bị bỏ qua. Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu đây có phải là một phần nghĩa vụ của người đóng thế.

"Này này, chuyện gì đang xảy ra thế?"

"Tôi cũng không hiểu 'nghiên cứu' mà họ nói là gì…"

"Nhưng nếu vậy, biết đâu Nagami-kun có thể thuyết phục Himuro-san gia nhập câu lạc bộ…?"

"K-Kể cái gì cơ?!"

Ngay lúc đó, những cô gái vốn đang bối rối vì sự xuất hiện đột ngột của Mai bỗng xôn xao bàn tán.

…Ah, tôi đang nhận được toàn những tín hiệu xấu.

Và đương nhiên, tất cả thành viên câu lạc bộ lại xúm vào vây quanh tôi.

"Nè nè, nếu nghe theo yêu cầu của chị, chị có thể đặc cách phục vụ riêng cho em đó~"

Ngay sau đó, một cô gái mặc đồ cổ vũ với bộ ngực cực kỳ nảy nở tiến đến, nắm lấy cánh tay tôi và ép ngực vào người. Cảm giác mềm mại nơi cánh tay khiến tôi đờ đẫn.

"C-C-C-C-Cô đang làm gì thế?!"

"Yuu! Anh đòi hỏi những thứ bậy bạ gì thế! T-Tuy em hoàn toàn không phản đối…!"

"Nào nào, chị là hội trưởng câu lạc bộ cổ vũ đây. Có vẻ Nagami-kun khá hứng thú với bọn chị. Em có muốn gia nhập để khiến cậu ấy si mê không?" vị hội trưởng vừa nói vừa tiếp tục ép ngực vào tôi với nụ cười chế nhạo.

Đây rõ ràng là lời khiêu khích. Cô ấy đang dùng tôi làm mồi nhử để dụ hai người kia vào câu lạc bộ. Vì... [IMAGE: ../Images/..]

*Giải thích các điểm dịch đáng chú ý:*

1. Giữ nguyên các hậu tố xưng hô như "Onii-chan", "-san", "-kun" theo bảng quy ước

2. Dịch "research" thành "nghiên cứu" xuyên suốt để giữ tính nhất quán với ngữ cảnh truyện

3. Xử lý các tình huống hài hước bằng ngôn ngữ đời thường: "dịch vụ riêng", "ép ngực", "đờ đẫn"

4. Giữ nguyên các từ tượng thanh như "Uuu…!", "Ehehehe" để bảo toàn sắc thái nguyên tác

5. Chuyển đổi linh hoạt cấu trúc câu dài thành các câu ngắn phù hợp với văn phong tiếng Việt

[IMAGE: ../Images/..]

Cái mưu hèn này rõ ràng như ban ngày, tôi dám chắc cả hai sẽ chẳng đời nào mắc bẫy đâu—

“Em sẽ tạm thời tham gia câu lạc bộ!”

“E-Em cũng thế!”

“Cái gìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii?!”

“…Mà tại sao hai người lại dễ dàng mắc câu vậy hả?”

“E-Em có muốn không cũng không được chứ sao! Là lỗi của Anh hai vì đã bị dụ dỗ như thế đấy! Anh phải tự kiểm điểm đi!”

Suzuka trừng mắt nhìn tôi, mặt đỏ bừng. Dù tôi rất muốn nói lý với em ấy, nhưng quả thật tôi đã lơ là cảnh giác vì cái cảm giác từ bộ ngực của cô bé kia… Mà mấy chuyện đó có nằm trong khả năng kiểm soát của tôi đâu, đúng không?

[IMAGE: ../Images/..]

“Th-Thôi được rồi. Chuyện này cứ coi như là dữ liệu cho nghiên cứu của chúng ta,” Suzuka nói, nhìn xuống bộ trang phục cổ vũ mà em đang mặc.

Sau vụ việc đó, chúng tôi đã mượn đồng phục cổ vũ và đến khu vực luyện tập.

“Đúng vậy. Vì trang phục này là một trong những bộ Yuu thích nhất, nên có lẽ đây cũng không phải là trải nghiệm tồi.”

Cùng lúc đó, Mai cũng đi cùng chúng tôi dưới danh nghĩa “nghiên cứu,” cũng mặc một bộ đồng phục cổ vũ.

“Không, đâu phải là tôi thích mấy bộ đồ đó đâu…” tôi đáp.

“Vậy anh ghét chúng sao?”

…Lại nữa, tại sao mấy cô gái xung quanh tôi lại thích tranh luận theo kiểu logic đó chứ?

[IMAGE: ../Images/..]

“Hehehe, hay quá hay quá! Cả Nagami-san và Himuro-san đều là những mỹ nữ tuyệt vời, nếu hai em tham gia, câu lạc bộ của chúng ta sẽ không thể bị ngăn cản!”

Trong lúc đó, Hội trưởng câu lạc bộ bước đến gần chúng tôi, rõ ràng đang bày mưu tính kế với nụ cười nham hiểm trên môi.

“Tôi biết ngay là mời Nagami-san và mọi người là lựa chọn đúng đắn mà. Hehehe, hay là tôi phục vụ hai em thêm một chút nữa nhé?”

“Vị thế của tôi chỉ tổ đi xuống vì mấy chuyện này thôi, nên tôi phải từ chối thẳng thừng!” tôi đáp.

…Ôi trời, rõ ràng là tôi đang bị lợi dụng ở đây. Nhưng tôi đoán là việc thử nghiệm một câu lạc bộ như thế này cũng không tệ cho nghiên cứu của Suzuka, đúng không?

“Vậy chúng ta chính xác nên làm gì đây?”

“Đúng vậy. Em cũng thấy vài lần rồi, nhưng chưa có kinh nghiệm.”

Cả Mai và Suzuka đều nhìn xuống những quả bông cổ vũ của mình.

“Vì là cổ vũ, nên đương nhiên là phải cổ vũ cho ai đó rồi. Để xem, sao hai em không thử ngay bây giờ luôn?”

“…Chúng em nên làm gì chính xác đây ạ?”

“À, thử cổ vũ cho Nagami-kun ở đây đi. Cứ làm bất cứ điều gì chợt nghĩ ra thôi.”

…T-Tôi sao?

Khi tôi nhìn cô ấy với vẻ bối rối, hai người kia khẽ giật mình đáp lại. Họ đều có vẻ mặt hài lòng.

“V-Vậy à, cổ vũ cho Yuu. Nếu là thế thì em sẽ thử… Khụ, thôi nào, cố gắng hết sức vì em nhé! Em cổ vũ cho anh đấy, Yuu!” Mai nói, chỉ quả bông cổ vũ trong tay phải vào tôi.

Cô ấy đặt tay trái lên hông, mỉm cười với tôi, nhưng…

“Thế này mà gọi là cổ vũ sao…?”

“A-Anh nhìn đi đâu vậy! Anh đang quá phấn khích về chuyện này đấy, phải không? Đúng không?!”

Tuy nhìn em ấy mắt đỏ hoe, mặt đỏ bừng, cộng thêm cái vẻ "vô dụng" quen thuộc, cũng khiến tôi thấy hơi hơi đáng yêu... Nhưng thôi, tốt nhất là đừng nói ra.

“Ư-Ưm… Cổ vũ cho Anh hai, cổ vũ cho Anh hai…! A-A-Anh hai cố gắng hết sức nhé…!”

Về phần mình, Suzuka cố gắng thử theo cách tự nhiên, nhưng em ấy cứ liên tục giấu nửa mặt sau những quả bông cổ vũ. Dù vậy, vẫn có thể thấy rõ em ấy đỏ bừng cả đến tai, và rõ ràng là em ấy đang cố gắng hết sức.

“Hay quá! Những mỹ nữ như hai em làm gì cũng tỏa sáng hết! Thấy không Nagami-kun, nhờ có họ mà cậu đã tràn đầy năng lượng tích cực rồi đó!”

“Không, đâu phải tôi… Mà, thế này có ổn không? Tôi cứ tưởng cổ vũ phải có gì đó… ừm, dữ dội hơn chứ?”

“Thì họ chỉ đang thử thôi mà. Quan trọng là tấm lòng. Nhưng dù sao thì họ cũng nên trải nghiệm thực tế,” Hội trưởng nói, đặt những quả bông cổ vũ của mình lên tay. “Cổ vũ là một môn thể thao rất chú trọng…”

dựa vào động tác. Có rất nhiều cách để di chuyển, nhưng tôi nghĩ quan trọng nhất vẫn là nhảy nhót.”

Đúng như lời cô ấy nói, cô Hội trưởng giơ tay lên và bắt đầu nhún nhảy. Bông cổ vũ cùng chiếc váy của cô ấy phấp phới, còn đôi gò bồng đảo căng tròn thì rung lắc như thạch –

“A-a-a-a-a-Anh trai?! Sao tự dưng anh lại dán mắt vào cô ấy vậy?!!”

“K-k-k-Không phải đâu nhé?!”

Tôi vội vàng quay mặt đi.

…Thật là không công bằng!

“Hehehe. Vâng, cứ như thế này, chúng ta sẽ cố gắng thu hút sự chú ý bằng động tác. Vậy thì, hai em thử xem nào?”

Đầu tiên tôi nhìn Suzuka. Chẳng có gì. Rồi đến Mai. Rung lắc như thạch.

“N-Này, Yuu! Anh nhìn đi đâu thế! Anh đúng là đồ quỷ mê gái mà! N-Nhưng, chỉ lần này thôi, tôi sẽ tha thứ cho anh!”

Tôi vô thức dán mắt vào cô ấy, và khi Mai nhận ra điều đó, mặt cô ấy đỏ bừng lên mà nói những lời như vậy.

…Cô ấy đang lườm mình, nhưng sao lại có một chút hạnh phúc lẫn trong đó nhỉ?

“A-Anh trai…!!!”

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó, tôi cứng đờ cả người. Khi nhìn sang, Suzuka đang cau mày và nước mắt lưng tròng. Mặc dù đã cố gắng hết sức để tiếp tục nhún nhảy, nhưng ngoài cái đuôi ngựa ra thì chẳng có gì rung lắc cả.

…K-Không ổn rồi. Suzuka đang mặc cảm về kích cỡ vòng một của mình, phải không nhỉ? Hay mình thử đánh trống lảng xem sao…

“Ừ-ừm, còn động tác nào khác không ạ?”

“Để xem, có một động tác gọi là đá, em nhấc chân lên như thế này này,” cô Hội trưởng nói, và làm theo, dùng cả hai tay kéo chân mình lên.

Ôi, ngầu thật. Cô ấy đã duỗi thẳng chân lên cao quá đầu mình.

…Cũng tuyệt đấy, nhưng ở tư thế đó, tôi có thể nhìn rõ dưới váy cô ấy. À thì, cô ấy có mặc quần lót chuyên dụng, nhưng vẫn vậy.

“…Anh trai?”

“K-Không có gì cả đâu?! H-Hay em thử cái này tiếp theo xem?!”

Đương nhiên là tôi phải che mắt lại rồi… Mà sao Suzuka lại nhạy bén mấy chuyện này thế không biết…?!

Mặc dù cô ấy có vẻ vẫn chưa hài lòng, nhưng vẫn làm theo động tác của Hội trưởng. Khi làm vậy, cô ấy đã duỗi chân lên cao gần bằng Hội trưởng lúc nãy, thế nên đương nhiên tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên.

“Ồ, tuyệt vời quá, Nagami-san! Cơ thể em dẻo dai thật đấy!”

“Có gì khó đâu ạ.”

Mặc dù Suzuka nói như thể đó là chuyện dễ như ăn kẹo, tôi vẫn tròn mắt kinh ngạc. Đúng là một siêu nhân hoàn hảo có khác. Khi Suzuka nhận ra rằng tôi đang nhìn cô ấy đầy ngưỡng mộ, cô ấy mỉm cười rạng rỡ tiếp tục. Đương nhiên, trong lòng tôi cũng có chút ngượng ngùng, vì váy cô ấy bị kéo lên.

“Đ-Đúng là Anh trai… Anh chắc đang nhớ lại vụ ‘nghiên cứu quần lót’ đấy mà.”

Lại nữa rồi, em thôi cái trò đọc suy nghĩ của anh trực tiếp như thế được không…?

“Muuu…! T-Tôi cũng sẽ làm, Yuu hãy xem này!”

Mai im lặng theo dõi cảnh tượng, và thử nhấc chân mình lên.

“…Oa, á…!”

Chỉ để cô ấy mất thăng bằng và ngã vật ra.

“N-Này, em có sao không?”

Cô ấy ngã ngồi phịch xuống đất và xoa mông, nước mắt lưng tròng. Nhưng, sự chú ý của tôi ngay lập tức bị thu hút bởi chiếc váy của cô ấy, giờ đã không còn che được chiếc quần lót trắng tinh của cô ấy nữa –

“…Ơ? Màu trắng…?”

“H-Himuro-san?! Sao cậu chỉ mặc quần lót vậy?!”

“Ơ?”

Suzuka suýt nữa thì hét lên với cô ấy, trong khi Mai chỉ nhíu mày bối rối. Khi nhận ra tư thế của mình, mặt cô ấy đỏ bừng ngay lập tức.

“Áaaaaaaaaa?! N-Nhìn đi đâu đấy?!”

“T-Tôi có nhìn gì đâu…! S-Sao cậu không mặc quần lót chuyên dụng?!”

“Ơ? Q-Quần lót chuyên dụng?”

…C-Cái cô bé này! Cô ấy không biết chuyện đó sao?! Không, dù không biết thì sao cô ấy vẫn làm mấy động tác mạo hiểm đó với chiếc váy siêu ngắn kia chứ!? Sao mà vụng về thế không biết!?

“Ư, ư ư… Mình đã bị Yuu nhìn thấy…! Quần lót của mình…! A-Anh, anh đúng là đồ quỷ mê gái!”

“Sao lại đổ lỗi cho tôi chứ?!”

“Muu…! Tôi mới là người đã làm mà…!”

hơn hẳn, vậy mà sao Himuro-san lại được Anh trai để ý nhiều hơn chứ…! Nếu đã vậy, em sẽ thử cách khác!”

“Ôi chao, tôi thích thế đấy, Nagami-san!”

“Vậy thì, tiếp theo là—”

“K-Khoan đã, được không!? Tôi cũng có thể tiếp tục đấy chứ! Tôi cần phải thu hút sự chú ý của Yuu hoặc— Thôi bỏ đi! Cái này là vì nghiên cứu của tôi!”

“Vậy thì, Himuro-san thử mặc bộ đồ lót đặc biệt này xem sao!”

“Ồ hô hô, Himuro-san cũng đang hăng hái lên rồi kìa! …Cứ đà này, có khi tôi sẽ mời được cả hai người họ tham gia luôn… Hehehehe, vậy thì, chúng ta hãy thử làm cho Nagami-kun mê mẩn hơn nữa nào!”

“Đã bảo rồi mà! Mấy cậu đừng lôi tôi vào chuyện này chứ?!”

…Và cứ thế, mọi chuyện diễn ra.

Ngay cả sau đó, cả hai vẫn cứ hăng hái một cách lạ lùng, “thử nghiệm” đủ mọi tư thế và động tác. Thật ra, tôi chẳng cần phải có mặt ở đó, nhưng chẳng hiểu sao một cuộc thi giành sự chú ý của tôi lại nổ ra, khiến tôi không tài nào chạy thoát được…

“Này! Này! Anh trai!”

“Em sẽ thưởng cho Anh trai vì đã cố gắng nhiều như vậy! M-Mặc dù, những thứ nhạy cảm thì không được đâu nha!”

Họ càng lúc càng hăng máu. Thậm chí tôi còn tự hỏi liệu họ có còn nhớ rằng chúng tôi ở đây là để nghiên cứu hay không. Vì không thể biết được, tôi đành thở dài một tiếng. Và những lời tiếp theo mà cô hội trưởng sung sướng nói với tôi rõ ràng chẳng giúp ích được gì.

“Họ thật là tuyệt vời! Tôi nhất định phải mời hai người này tham gia câu lạc bộ! Để đạt được điều đó, Nagami-kun cũng phải tham gia nữa đấy nhé? Dĩ nhiên là câu lạc bộ cổ động rồi!”

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

**Phần 3:**

Dĩ nhiên, chúng tôi không tham gia câu lạc bộ.

…Dù sao thì, họ cũng chỉ tạm thời tham gia để nghiên cứu. May mắn thay, cuối cùng thì cả Suzuka lẫn Mai đều nhớ ra điều đó.

“Em về rồi…”

“Chúng ta về rồi.”

Tiếng nói của chúng tôi vang lên đơn độc trong ngôi nhà trống vắng. Mới chỉ một thời gian trước, cảnh tượng như thế này chỉ xảy ra khi tôi đến đón Suzuka từ Hakuou, nhưng kể từ khi chúng tôi thực sự cùng nhau về nhà mỗi ngày, tình huống này đã trở thành chuyện bình thường.

“…Sao Anh trai lại mệt mỏi thế? Dù sao thì Anh trai cũng chỉ đứng nhìn thôi mà,” Suzuka hỏi tôi khi đang cởi giày.

…Bởi vì em đã lôi anh đi một cách cưỡng ép, dĩ nhiên rồi— đó là điều tôi muốn nói, nhưng Suzuka có lẽ sẽ chỉ đáp lại bằng câu “Xin hãy tự mình nỗ lực lên.”

“À… Và cuộc nghiên cứu đó của em thế nào rồi?” Tôi hỏi cô bé khi thay dép đi trong nhà.

Dù sao thì, đây mới là điều quan trọng nhất. Nếu cô bé nói rằng đó là một thất bại và chúng tôi sẽ phải làm lại, chắc tôi chết mất.

“D-Dạ. Để xem nào. Dù Himuro-san có làm gián đoạn giữa chừng, em cũng đã tìm cách ve vãn Anh trai… Đ-Dĩ nhiên, chỉ là để phục vụ cho nghiên cứu thôi nhé!”

“Anh mừng khi nghe thế. Với cái này, tập tiếp theo của em sẽ hay như mọi khi.”

“K-Không, vẫn còn rất nhiều nghiên cứu về những kiểu sự kiện trung học này, nên chúng ta sẽ phải tiếp tục. Tình tứ mặn nồng — à không, xin lỗi. Ý em là, không bao giờ là đủ nghiên cứu mà.”

“T-Thật chứ…” Tôi vô thức thở dài ngao ngán.

…Thôi thì, nếu nó giúp nâng cao chất lượng tiểu thuyết của Suzuka, vậy thì tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc giúp đỡ em ấy.

“N-Nhưng mà, em sẽ không gặp vấn đề gì khi viết tập mới nhất đâu. Em đang tiến triển rất tốt, nên Anh trai không cần lo lắng đâu.”

“…Anh hiểu rồi.”

Dù thế nào đi nữa, công việc của cô bé vẫn đang tiến triển đều đặn, vậy là được rồi. Cô bé có vẻ rất phấn khởi, nên nếu cô bé nói ổn thì tôi có thể yên tâm.

“Nhân tiện, bên Anh trai thì sao rồi?”

“Anh hả?”

“Em đang hỏi về tác phẩm mà Anh trai sẽ gửi cho cuộc thi tiểu thuyết ngắn tiếp theo ấy. Tiến độ của Anh trai thế nào rồi?”

“Chuyện đó không thực sự là điều em cần phải lo lắng đâu…”

“C-Cũng giống như Anh trai quan tâm đến tiểu thuyết của em, em cũng quan tâm đến những gì Anh trai đang làm. Ư-Ừm, chúng ta là anh em ruột mà, nên dĩ nhiên em sẽ lo lắng.”

Dù Suzuka né tránh ánh mắt, gương mặt ánh lên vẻ bối rối, tôi vẫn hiểu rằng em ấy thực sự quan tâm đến mình. Kể từ khi chúng tôi làm lành, Suzuka đã luôn chậm rãi nhưng kiên trì kéo gần khoảng cách giữa hai anh em.

Tôi đáp: “Anh hiểu rồi… cảm ơn em. Nhưng không sao đâu. Dù hơi chậm, nhưng anh vẫn đang cố gắng từng chút một.”

“Th-thật vậy sao? Vậy thì tốt quá. Thế thì em về phòng làm việc với tiểu thuyết đây.”

Với đôi má ửng hồng, Suzuka quay gót rời đi.

Em ấy đang bối rối sao? — Tôi nghĩ thầm.

Tôi cũng làm theo, trở về phòng riêng của mình.

“Bây giờ thì…”

Tôi thay bộ đồng phục học sinh, mở máy tính xách tay và khởi động phần mềm viết lách. Đương nhiên, không phải để viết bản dự thi cho cuộc thi Light Novel, mà là để tìm ra thể loại tiểu thuyết tiếp theo mà tôi nên viết. Đúng vậy. Hiện tại, tôi không viết bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào cả. Bởi vì, ngay cả bây giờ, tôi vẫn không thể tìm ra thể loại tiểu thuyết mà mình thực sự muốn viết là gì.

“Mới nãy, mình còn bảo Suzuka rằng em ấy chỉ cần viết những gì mình thực sự muốn, nhưng ngay cả bản thân mình còn chẳng biết đó là gì…”

Chính vì thế, tôi phải tìm ra câu trả lời cho vấn đề đó càng nhanh càng tốt.

…Thú thật, mọi chuyện không suôn sẻ như tôi mong đợi. Tôi đã thử viết hàng trăm bản nháp khác nhau, nhưng ngay lập tức tôi nhận ra rằng không có bản nào đủ sức để chiến thắng cuộc thi.

“Ưmmm… Có lẽ là tiểu thuyết chiến đấu… Có lẽ đó là thể loại phù hợp nhất với mình… Hmmm…” Tôi lẩm bẩm, ngón tay vẫn miết trên bàn phím.

Dù sao đi nữa, tôi cũng không hề cảm thấy khổ sở hay gì cả, đây chỉ là việc cần thiết để tôi có thể trở thành một tác giả Light Novel đúng nghĩa như Suzuka. Đang miên man suy nghĩ, tôi liếc nhìn bức tường phía trước. Phía bên kia, Suzuka hẳn cũng đang say sưa với cuốn tiểu thuyết của em ấy. Để có thể đuổi kịp em ấy vào một ngày nào đó, tôi phải cố gắng hết sức để viết ra thể loại tiểu thuyết phù hợp nhất với mình.

“Hmmmm… Cái này… Không, nhưng mà…”

Cứ thế, thời gian trôi đi cho đến tận nửa đêm.

Dù khá bất ngờ khi biết Suzuka sẽ học cùng trường với tôi, nhưng ngay cả khi chúng tôi liên tục tìm hiểu về em ấy, tôi cũng dần quen với tình cảnh này. Nếu những ngày tháng cứ tiếp diễn như thế này, mọi chuyện chắc chắn sẽ lắng xuống. Suzuka đang nỗ lực hết mình cả với tư cách là một học sinh trung học năm nhất và một tác giả Light Novel, và tôi cũng không hề cảm thấy khổ sở trong hoàn cảnh này.

Về cơ bản, có thể nói mùa xuân năm hai trung học của tôi đã khởi đầu khá êm đềm—

…hay ít nhất đó là những gì tôi đã nghĩ vào thời điểm đó…

[IMAGE: ../Images/00007.jpg]

**Chương 4:**

“Mấy đứa bạn của em sẽ đến chơi à?” Tôi hỏi.

Đó là một ngày nghỉ, khoảng hai tuần sau khi Suzuka bắt đầu nhập học. Khi tôi đang thư giãn trong phòng khách, Suzuka bỗng nhiên lên tiếng.

“Vâng… Sao vậy ạ? Trông anh cứ như vừa thấy ma không bằng,” Em ấy đáp.

“K-Không, ừm, ‘bạn’ ở đây, ý em là bạn của em sao?”

“…Em không hiểu anh đang cố hỏi cái gì nữa. Có ý nghĩa nào khác ngoài nghĩa đen không ạ?”

“Em thật sự có bạn sao…?”

Khoảnh khắc những lời đó thoát ra khỏi miệng, tôi thấy lông mày Suzuka khẽ giật giật, và tất cả mọi cảm xúc trên gương mặt em ấy biến mất.

“Onii-chan…? Anh vừa nói gì vậy…?”

“K-Không, đừng hiểu lầm! Anh xin lỗi! Anh không có ý đó…!” Tôi vội vàng xin lỗi.

Những lời đó cứ thế tuột ra khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp ngăn lại.

…Nhưng, bạn biết đấy. Tôi muốn bạn hãy thử nghĩ cho vị trí của tôi. Hai từ “Suzuka” và “bạn bè” chưa bao giờ có bất kỳ mối liên hệ nào trong tâm trí tôi. Khi em ấy còn học cấp hai – theo học trường Hakuou, em ấy quả thật là một người nổi tiếng. Nhưng đó giống như “sự kính trọng” và “sự sùng bái” hơn là “tình bạn” thực sự, ít nhất là tôi cảm thấy như vậy.

[IMAGE: ../Images/..]

Theo tôi thì Suzuka chẳng có người bạn thân thiết nào cả. Tất nhiên, tôi đâu thể biết hết mọi chuyện về các mối quan hệ bạn bè của con bé (vì như vậy thì cũng hơi đáng sợ thật), nên biết đâu con bé cũng có bạn thật. Nhưng theo tôi biết, Suzuka chưa bao giờ dẫn ai như thế về nhà cả. Nên tôi cứ thấy lạ lẫm, không thể tưởng tượng nổi cảnh Suzuka dẫn bạn về nhà chơi.

—Nói trắng ra là tôi thầm nghĩ bụng: *Con bé này mà cũng có bạn kiểu đó sao ta…?* Nhưng mà, sao tôi dám nói ra câu đó chứ…

“Hình như Anh trai đang nghĩ cái gì đó thất lễ lắm thì phải.”

“Đ-Đâu có đâu! Anh… ừm… chỉ là, chuyện này… hơi bất ngờ thôi mà…”

“A-Anh nói ‘bất ngờ’ là sao?! Trông em giống cái kiểu người không thể kết bạn được chắc?!”

“A-Anh bảo là không phải mà! Hồi em còn ở Học viện Hakuou, có bao giờ xảy ra chuyện này đâu!”

“Muu, chuyện đó thì anh nói không sai. Nhưng mà ở Học viện Hakuou thì mọi người đều sống trong ký túc xá mà, đâu cần phải đến nhà chơi, muốn gặp thì cứ dùng sảnh chung ở đó là được.”

À, con bé nói đúng thật.

“Khụ khụ… Dù sao thì, em đã kết bạn được rồi. Và để tình bạn thêm gắn bó, các bạn ấy sẽ đến chơi nhà mình. Các bạn ấy rất muốn thấy nhà em…”

“Anh hiểu rồi. Nếu vậy thì không sao cả,” Tôi đáp lời, lòng nhẹ nhõm vô cùng.

Tôi thực sự vui khi biết Suzuka đã kết bạn được. Không phải là tôi không tin vào khả năng kết bạn của con bé, mà là tôi sợ rằng người khác sẽ coi con bé như một bông hoa không thể chạm tới vì địa vị siêu phàm của nó.

“Được rồi, vậy thì anh sẽ cố gắng cư xử cho phải phép, không để em mất mặt đâu.”

“Không, không cần thiết đâu. Dù sao thì, em muốn Anh trai cứ ở trong phòng trong suốt thời gian các bạn em ở đây.”

“……Ơ?”

Trong khi tôi còn đang sốc, Suzuka tiếp lời: “Nên em mới đến đây hỏi ý kiến anh đó.”

“Ơ kìa?! C-Con bé nói vậy là sao?!”

“Như em đã nói đó, em không muốn Anh trai xuất hiện khi các bạn em ở đây.”

Những lời của Suzuka cứ vang vọng trong đầu tôi.

…Ooooohhhhhh! C-Câu nói này đau hơn bất cứ điều gì khác…!

“Đ-Đợi đã… D-Dù anh có vô dụng đến mấy đi chăng nữa, thì em nói vậy không phải là quá đáng sao?!”

“…? Anh đang nói gì vậy, Anh trai? Và sao anh lại sắp khóc rồi?”

“A-Anh ý là, em xấu hổ khi có anh trai như anh đến mức không muốn bạn bè em thấy anh, đúng không…?”

À, nói ra thành tiếng thế này làm tôi chỉ muốn khóc thôi. Chuyện này tất nhiên là phải như vậy rồi!

“Cái—?! A-Anh sai rồi! Em không có ý đó!”

Nhưng Suzuka chỉ đỏ bừng mặt và bắt đầu hoảng loạn.

“E-Em không có ý đó…! Em luôn kể về Anh trai cho các bạn ấy nghe mà…! Nếu bây giờ họ mà gặp Anh trai trực tiếp, thì dù chỉ là một phần triệu khả năng thôi, họ cũng có thể…! Ư-Ưm…!”

“Với anh… thì sao? Và, em nói em luôn kể về—”

“Hya?! A-Anh trai cứ phải đảm bảo là không gặp các bạn ấy! E-Em xấu hổ lắm! Đó sẽ là tình huống tệ nhất!”

Tất nhiên, những lời đó chẳng làm tôi vui lên chút nào, mà còn khiến tôi chán nản hơn.

…V-Vậy ra Suzuka lại nhìn nhận tôi, anh trai của con bé, như thế sao…!

Đúng là chúng tôi đã làm lành được một thời gian rồi, và tôi vẫn nghĩ con bé sẽ khá lạnh nhạt với tôi, nhưng bị nói thẳng ra như vậy vẫn là một cú sốc lớn.

“E-Em hy vọng anh sẽ giúp em chuyện này. Bọn em định sẽ dành phần lớn thời gian ở trong phòng em, nhưng làm ơn hãy chú ý khi anh phải ra khỏi phòng nhé.”

…Uuuu, thật thảm hại, nhưng tôi không thể làm gì được. Con bé nói thẳng thừng như vậy mà. Tuy nhiên…

“Anh hiểu rồi… Nhưng ít nhất thì,

Để anh ra chào các em ấy khi các em ấy tới đây.”

“Hả?! A-Anh làm thế làm gì cơ chứ?!”

“Thì, anh thấy phép lịch sự tối thiểu là phải chào hỏi khách tới nhà mình chứ, em không nghĩ vậy sao?”

Vì lập luận của tôi hoàn toàn chí lý, Suzuka chẳng thể nói lại lời nào. Nhưng thực ra còn một lý do khác. Với tư cách là anh trai, tôi muốn ít nhất cũng phải nhìn thoáng qua xem Suzuka sẽ dẫn bạn bè thế nào về nhà. Dù tôi không nghĩ Suzuka sẽ chơi với những người kỳ quặc, nhưng lòng vẫn có chút lo lắng.

“Ưm ưm ưm… Nhưng, để họ gặp trực tiếp anh thì vẫn nguy hiểm lắm…!”

“Nguy hiểm chỗ nào chứ?! Anh chỉ ra chào thôi mà! Ngoài ra thì còn làm gì nữa, thế không phải vô duyên lắm sao?!”

“Khụ…! Lần này Onii-chan lại dùng lý lẽ để nói chuyện…!”

Phản ứng này là sao đây…? Em nghĩ về anh tệ đến thế cơ à…?

Tuy Suzuka còn do dự một chút, nhưng cuối cùng cô bé cũng thở dài, vẻ như đã bỏ cuộc.

“…Em hiểu rồi. Đúng như Onii-chan nói. Chỉ chào hỏi thì chắc không sao đâu.”

Xem ra Suzuka cuối cùng cũng xuôi rồi… Dù trông cô bé vẫn không mấy vui vẻ với ý tưởng này.

Khoảng 30 phút sau, bạn của Suzuka đã đến. Tôi và Suzuka cùng ra cửa chào đón, nhưng những cô bé này lại toát ra một khí chất rất khác so với tưởng tượng của tôi.

“Chào mừng Kaede và Kotomi. Đây là Onii-chan của tớ.”

“R-Rất vui được gặp hai em. Anh là Nagami Yuu, anh trai của Suzuka.”

Khi Suzuka giới thiệu, tôi liền cúi đầu chào hỏi.

“Rất vui được gặp anh. Em là Nikaido Kaede. Vì muốn kết bạn thân hơn với Suzuka, nên rất mong được anh chiếu cố.”

Với vẻ mặt trang nghiêm, cô bé tên Kaede chào hỏi rất lịch sự.

Nói sao nhỉ? Cô bé toát ra một khí chất rất mực nghiêm túc, dáng người thẳng tắp. Thêm mái tóc đen dài, trông cô bé cứ như một nữ võ sĩ samurai vậy.

“Em là Shiina Kotomi. Fufufu, thì ra đây là người anh trai nổi tiếng của Suzu-chan đó sao,” cô gái còn lại nói, gương mặt nở nụ cười dịu dàng.

Cô bé khá cao so với một học sinh năm nhất, và trông cũng khá chững chạc so với tuổi. Mái tóc dài, bồng bềnh của cô bé buông xõa xuống tận thắt lưng, và nếu cô bé mỉm cười nhìn bạn, chắc chắn ai cũng sẽ bối rối vì vẻ quyến rũ đó.

…V-Vậy ra những cô bé này là bạn của Suzuka à? Hơn nữa, cả hai đều rất xinh đẹp. Đây có phải là một đặc điểm của Suzuka không, luôn thu hút những cô gái xinh đẹp khác như cô bé?

“Onii-chan…? Sao anh cứ nhìn chằm chằm họ thế…?”

“Hả?! K-Không, anh có nhìn chằm chằm gì đâu…!”

Tôi thực sự không cố ý làm vậy, nhưng tôi hoàn toàn cứng người khi nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Suzuka. Thấy vậy, Shiina-san khẽ khúc khích cười, còn Nikaido-san thì chỉ liếc xéo chúng tôi.

…Dù sao thì, có vẻ hai cô bé này cũng không phải là người xấu.

Nhận thấy ánh mắt lườm nguýt của Suzuka, rõ ràng đang bảo tôi rời đi ngay khi đã đạt được mục đích, tôi liền xin phép và trở về phòng mình. Khi tôi liếc nhìn lại họ một giây, có cảm giác như ánh mắt của Nikaido-san và tôi chạm nhau trong thoáng chốc trước khi cô bé bước vào phòng Suzuka.

…Chắc là tôi tưởng tượng thôi nhỉ? Thôi kệ đi.

“Giờ thì, đúng như Suzuka đã yêu cầu, chắc tôi sẽ im lặng và ở yên trong này.”

Tôi bước vào phòng và ngồi xuống trước máy tính. Đằng nào thì tôi cũng định viết tiểu thuyết của mình, nên Suzuka thậm chí chẳng cần phải bảo tôi ở trong phòng—

…À há há há há….! Đ-Đừng trêu em như thế…! Fufu, Kaede…

“……”

Từ phía bên kia bức tường, tôi nghe thấy những tiếng cười khúc khích vui vẻ của Suzuka và các bạn, khiến tôi vô thức ngẩng đầu lên. Tôi không hề nghĩ rằng đó là một sự phiền toái hay gì cả. Ngược lại, tôi cảm thấy vui lạ lùng khi nghe thấy tiếng nói phát ra từ phòng Suzuka. Vì họ dường như đang rất vui vẻ ở đó, tôi nghĩ có lẽ một cuốn tiểu thuyết hài hước hay slice-of-life cũng không tệ chút nào.

Thế nhưng, vừa đặt tay lên bàn phím định gõ tiếp…

“Ơ? Giờ lại là ai vậy?”

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa lại vang lên, báo hiệu có người nữa vừa tới. Tôi đành ngừng gõ. Vì không muốn làm gián đoạn cuộc vui của Suzuka, tôi chủ động đi ra mở cửa.

“Ồ hô hô, Sensei! Chào Sensei ạ!”

“Chào Sensei. Học trò cưng đáng yêu của Sensei đến rồi đây.”

“…T-Tôi phải nói trước là, tôi bị ép tới đây đấy nhé!”

Nhưng vừa mở cửa ra, tôi đã đứng hình. Bởi những người đang đứng trước mặt tôi chính là AhegaoDouble Peace-sensei và chị em nhà Kanzaka.

“D-Double Peace-sensei? Cả Akino-san và cô em gái nhà Kanzaka nữa sao…? T-Tại sao vậy?”

“Tất nhiên là chúng cháu tới chơi rồi ạ! Dù sao thì đây cũng là ngày nghỉ quý báu mà!”

…À, tôi hiểu rồi. Lý do vẫn như mọi khi. Mặc dù bình thường tôi chỉ thở dài một tiếng rồi cho qua, nhưng tình cảnh lần này lại khác.

“Cháu mua rất nhiều đồ hóa trang khác muốn Imouto-san thử ạ!”

“H-Khoan đã, Double Peace-sensei! Suỵt! Suỵt!”

“Ể? Trò chơi tiểu tiện sao? N-Ngay cả cháu cũng thấy ngượng đó ạ…”

“C-Cô… cô đúng là đồ biến thái hạng nặng…”

“Cô nói sai rồi! Cháu bảo cô nói khẽ thôi! Suzuka đang có bạn ở nhà đấy!”

“Bạn của Suzuka-san sao?”

Để ổn định tình hình, tôi mời tất cả vào phòng mình và giải thích.

“…Thế nên, tôi mong mọi người hãy giữ trật tự một chút. Tôi không muốn làm phiền Suzuka và bạn của em ấy.”

“Ồ hô, cháu hiểu rồi ạ. Nhưng thành thật mà nói, cháu hơi tò mò về bạn của Imouto-san đó ạ. Cháu rất muốn tự mình giới thiệu!”

“Không được đâu!”

Dù sao thì cũng không cần phải giới thiệu làm gì. Nếu chúng tôi nói cho họ biết Double Peace-sensei là một họa sĩ, cuối cùng kiểu gì chúng tôi cũng phải giải thích về việc tôi (mặc dù chỉ là người thay thế) chính là Towano Chikai. Vì cô ấy đang giữ bí mật này ở trường nên chúng tôi phải bảo vệ bằng mọi giá.

…Và nếu họ nghĩ tôi là Towano Chikai, họ sẽ nghĩ rằng tôi đã viết cuốn tiểu thuyết đó…

‘Câu chuyện về một cô em gái yêu anh trai quá mức đến mức không thể kiềm chế được.’ Mọi người sẽ nghĩ gì về Suzuka nếu họ phát hiện ra anh trai của cô bé đã viết một cuốn tiểu thuyết như vậy…?

“Tóm lại, tuyệt đối không được.”

Khi tôi nghiêm mặt nói vậy, Double Peace-sensei do dự một chút, nhưng cuối cùng…

“Cháu hiểu rồi ạ. Nếu đã vậy thì cháu không còn cách nào khác.”

Cô ấy gật đầu đồng ý với nụ cười thường thấy. Nhìn chung, cô ấy là kiểu người biết điều khi gặp chuyện nghiêm trọng.

“…Thật ra, việc giới thiệu cũng chẳng ích gì cho chúng ta cả…”

“Giờ Suzuka-san không có ở đây, chúng ta có thể độc chiếm Sensei rồi.”

Thấy chị em nhà Kanzaka cũng có vẻ đã hiểu ra, tôi nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

“Đúng vậy ạ! Đây chính là cơ hội hoàn hảo! Trong lúc Imouto-san vắng nhà, chúng ta sẽ tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ với Sensei!” Double Peace-sensei bỗng nhiên bắt đầu cởi quần áo. Ngay lập tức, chị em nhà Kanzaka và tôi đều hoảng loạn.

“Khoan đã! C-Cô đang làm gì vậy?!”

“Ể? Cháu định mặc bộ cosplay cháu mang theo đó ạ. Và để mặc nó thì phải thay đồ, đúng không? Vậy nên cháu phải cởi đồ trước đã ạ!”

“Một kết luận hợp lý.”

“Đừng có đồng tình với cô ta chứ, Onee-chan!”

Cô em gái nhà Kanzaka cố gắng ngăn Double Peace-sensei đang cởi nửa người, trong khi Akino-san chỉ gật đầu đồng ý.

…Tại sao mọi thứ lại trở nên hỗn loạn ngay giây phút họ đến vậy chứ?

Khi tôi đang nhìn cảnh tượng trước mắt…

“A-Anh đang làm gì trong phòng của Onii-chan vậy?!!!”

Suzuka, người đáng lẽ đang vui vẻ với bạn bè ở phòng bên cạnh, bỗng nhiên mở cửa và xông vào phòng, mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng.

[IMAGE: ../Images/..]

“S-Suzuka?! Con… lẽ ra phải đang nói chuyện với bạn bè chứ…!”

“Làm sao con nói chuyện được khi nghe thấy cả mớ ồn ào này vọng qua bức tường cơ chứ!!!”

—Ơ?! Con bé nghe thấy hết những gì chúng ta nói sao?! Khoan đã, thế thì quá hợp lý rồi! Mình cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng lúc nãy mà! Chẳng lẽ mình ngốc thật sao?!

“V-Vậy, anh trai đã làm những chuyện gì không đứng đắn trong lúc con không để mắt đến hả…?! Hả?!”

“Không không, chúng tôi đâu có làm gì kiểu đó, đâu. Tôi chỉ định thay đồ cosplay ở đây thôi, vì không thể thay trong phòng của cô em gái được.”

“Gì cơ—?! Vậy mà anh trai cứ đứng nhìn rồi cười tủm tỉm như vậy sao?!”

“Hoàn toàn không phải! Còn Double Peace-sensei, đừng có đổ dầu vào lửa nữa!” Tôi vội vàng ra sức kiểm soát tình hình.

Tuy nhiên, cả hai cô gái đều không có vẻ gì là thật sự nghe tôi nói, nên tôi chỉ có thể nghĩ ra một cách duy nhất để thoát khỏi tình cảnh này.

“…X-Xin lỗi mà! Anh hứa sẽ giữ yên lặng hơn…! Vậy nên, con mau quay lại với bạn bè đi. Để các bạn ở một mình như vậy không hay đâu, đúng không…?”

“Hừm…! X-Xin anh đừng làm gì kỳ quặc nữa nhé!”

Mặc dù Suzuka vẫn chưa có vẻ gì là hài lòng, nhưng ngay khi tôi nhắc đến bạn bè, người con bé khẽ giật lên, rồi nó giậm chân quay về phòng. Khi cánh cửa cuối cùng cũng đóng lại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, vì đây vốn là lỗi của tôi ngay từ đầu, nên tôi phải suy nghĩ lại.

“…Thôi được rồi, mọi người thấy đó, vậy nên không được gây ồn ào đâu nhé. Đương nhiên, cosplay cũng bị cấm.”

“Ưm, vậy thì phải làm sao bây giờ ạ? Nếu cứ thế này thì tôi không thể cho Thầy xem quần lót của mình trong lúc chơi Twister được.”

“A-Ahi, em lại nghĩ đến chuyện đó sao? …À, đó là lý do tại sao em bảo chúng tôi mặc váy phải không?!”

“Chứ còn gì nữa ạ?” Double Peace-sensei đáp lời, khiến cô em nhà Kanzaka kéo váy xuống, mặt đỏ bừng.

D-Dù sao thì, tôi cũng mừng vì kế hoạch kinh khủng của cô ta đã bị phá vỡ.

“Thầy ơi, Thầy.”

Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Akino đột nhiên kéo ống tay áo tôi.

“Ừm? Có chuyện gì thế, Akino?”

“Thấy sao ạ?”

“Hả?”

Cô bé đột nhiên đứng ngay trước mặt tôi, và như một người mẫu trên sàn diễn thời trang, cô bé xoay một vòng ngay tại chỗ. Tôi không biết cô bé muốn nghe gì từ tôi khi đưa ra câu hỏi khó hiểu này.

“…E-Em đang làm gì vậy?”

“Em muốn Thầy nhìn em. Thầy thấy sao ạ?”

“Lại ‘Thầy thấy sao ạ?’ là ý gì?”

Khi tôi đáp lại bằng một câu hỏi khác, vẻ mặt Akino không hề thay đổi, cô bé chỉ khẽ “Mu” một tiếng nghe đầy thất vọng.

“Thầy đúng là ngốc nghếch mà. Em không còn như trước nữa. Giờ thì, em sẽ vào học đại học nữ rồi đấy.”

“À, ra vậy. Em đã trở thành sinh viên đại học vào mùa xuân này phải không?”

Giờ thì cô bé đã nhắc, tôi mới nhớ ra. Mới chỉ cách đây không lâu, Akino vẫn còn là học sinh cấp ba năm cuối.

“Đúng vậy, đại học nữ. Một nơi tràn ngập sự quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành. Đó là lý do tại sao, với tư cách là học trò yêu quý của Thầy, em muốn nghe ấn tượng của Thầy về diện mạo mới của em.”

“Ehhh…?”

…Dù cô bé có nói vậy, trông Akino vẫn y như mọi khi đối với tôi. Cô bé vẫn dáng người nhỏ nhắn quen thuộc, biểu cảm vô cảm thường thấy, và cách nói chuyện súc tích như mọi khi. Cử động của cô bé vẫn không thay đổi, và theo như tôi thấy, chẳng có gì khác biệt cả. Vẫn là Akino của ngày xưa.

“Giờ em đã thành người lớn rồi, có khi em sẽ vô tình khiến Thầy phấn khích mất, fufufu.”

Tuy nhiên, Akino cứ khúc khích cười, không hề hay biết tôi thực sự nghĩ gì.

…K-Không ổn rồi. Tôi biết cô bé đang mong đợi câu trả lời nào từ mình, nhưng đó sẽ là một lời nói dối trắng trợn, và thật khó chịu khi phải nói ra.

Trong lúc tôi cảm thấy một lớp mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán, Double Peace-sensei đột nhiên cất tiếng “À, đúng rồi ạ!” đầy phấn khởi, may mắn thay đã chuyển chủ đề.

“Tôi mang đến một eroge mới mà chúng tôi vừa hoàn thành rồi ạ! Chúng ta cùng chơi đi!”

Tất nhiên, những lời cô ấy nói không giúp ích được gì cho tôi, mà chỉ làm tình hình thêm tệ.

“C-Cậu muốn tất cả chúng ta cùng chơi eroge ư?! Ahi, đầu óc cậu thật sự ổn chứ…?”

“Thôi nào, Runa-chan, tôi vừa mới nhớ ra nhờ lời Kino-chan đó. Các nữ chính trong game đều là sinh viên trường nữ sinh, mà game này mới ra gần đây nên tôi muốn Sensei chơi ngay. Vậy thì chúng ta làm luôn bây giờ đi, desu!”

“Ahi, ý hay đấy. Với cái này, Sensei chắc chắn sẽ nhận ra sức hấp dẫn của tôi. Và việc chấp nhận thầy ấy dù có bị thầy ấy đẩy ngã cũng là nghĩa vụ của một học trò.”

“Cái c-c-c-c-cậu! Cậu định làm thế chỉ vì cậu là giáo viên của chị gái tớ ư?!”

“Sao lại là lỗi của tôi chứ?!”

Và cứ thế, một lần nữa, cảnh hỗn loạn lại bùng nổ. Không biết từ đâu, cô giáo Double Peace bỗng dưng lôi ra một chiếc eroge và một cái laptop, trong khi cô em gái nhà Kanzaka mặt đỏ bừng cố gắng ngăn cản cô ấy. Vừa khởi động game, Akino-san vẫn liên tục kéo áo tôi, cố gắng thu hút sự chú ý của tôi, nhưng đến lúc này thì tôi đã chịu thua rồi.

—Giờ thì, tôi nghĩ ai cũng có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo…

BÙM!!!

“…A-Anh trai?!”

Cánh cửa bật mở với một tiếng động lớn, và Suzuka bước vào với một luồng hắc khí tỏa ra. Cô giáo Double Peace đang ở bên tay phải tôi, Akino-san đang bám chặt vào tay trái tôi, cô em gái nhà Kanzaka thì bám lấy chân tôi, và màn hình laptop đang hiển thị tiêu đề của trò eroge. Dù nhìn kiểu gì, tôi cũng không thể nào nói đỡ cho mình được.

“Hai người đang làm cái quái gì thế——?!!!”

“B-B-B-B-B-Bình tĩnh đã nào!!!”

Tất nhiên, ngay khi tiếng hét đó vang vọng khắp căn phòng, Suzuka lập tức xông vào tách tôi ra khỏi mọi người. Khi tôi cố vươn tay ra để ngăn cô ấy—

“Kỳaa?!”

“Uwaa?!”

Vì tôi mất thăng bằng, và vì Suzuka lao tới quá mạnh, cả hai chúng tôi đều ngã khuỵu xuống sàn nhà. Trước khi kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, tôi thấy khuôn mặt của Suzuka đang ngước nhìn mình. Cô ấy nằm ngửa trên sàn, được tôi ôm trong lòng. Khi tôi nhìn quanh, tôi thấy cô giáo Double Peace và hai chị em nhà Kanzaka đang nhìn xuống chúng tôi. Và, ở ngưỡng cửa đang mở là…

“Ô kìa, hai người thân thiết thật đấy.”

“Cái gì—?!”

Shiina-san, một tay chống cằm, đang bật ra tiếng cười khúc khích vui vẻ, còn Nikaido-san thì đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi với đôi mắt mở to.

“Ưưư… Anh trai…”

…Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này cơ chứ?!

[IMAGE: ../Images/part_5.jpg]

**Phần 5:**

“Haaaaaaaaah~~~”

Tôi bước đi trên con phố nhuốm ánh hoàng hôn, tay cầm một chiếc túi nhựa từ cửa hàng tiện lợi.

“Suzuka chắc vẫn còn giận lắm phải không nhỉ?”

Thở dài một tiếng nữa, tôi bắt đầu bước chậm hơn. Đó là một nỗ lực vô vọng để cho Suzuka thêm thời gian bình tĩnh lại.

Thật lòng mà nói, tôi thực sự không muốn nhớ lại chuyện gì đã xảy ra sau đó.

…À, nói đơn giản thì, tôi đã xoay sở che đậy được mọi chuyện. Việc tôi ôm Suzuka chỉ là một tai nạn. Cô giáo Double Peace và những người khác chỉ là bạn bè của tôi. Tất nhiên, chúng tôi đã bỏ qua phần giới thiệu, và chỉ viện cớ trời đã tối để đưa mọi người về nhà. Mặc dù Suzuka vô cùng tức giận, cô ấy vẫn cố gắng kiềm chế bản thân đủ để giữ thể diện cho đến khi mọi người rời đi.

“W-Trong lúc em không để ý, anh…!” hay “Bạn em còn thấy chúng ta…!” hoặc “À, nhưng mà, anh ấy đã ôm mình…” là tất cả những gì cô ấy lẩm bẩm với chính mình trong khi lườm nguýt tôi. Vì Suzuka có vẻ không bình tĩnh lại sớm, tôi quyết định cho cô ấy một khoảng không gian riêng. Tôi rời khỏi nhà, quyết định ghé qua cửa hàng tiện lợi gần nhất.

“Tạm thời, khi về nhà, mình sẽ xin lỗi thêm lần nữa…” Tự nhủ như vậy, tôi tiếp tục lê bước nặng nề về nhà.

Và khi ngôi nhà đó của tôi hiện ra trong tầm mắt…

Trong tầm mắt tôi, một thứ không nên xuất hiện cũng đập vào mắt, khiến bước chân tôi khựng lại.

“Ơ… Ai thế kia?”

Tôi thấy có người đang đi lại trước nhà mình.

Đừng nói là kẻ đột nhập chứ?!—Đó là suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, nhưng chỉ ngay sau đó, một tiếng “À” khẽ khàng thoát ra khỏi môi. Thì ra, người đó chính là Nikaido Kaede-san, người tôi vừa gặp mấy tiếng trước.

“Ừm, có chuyện gì không ạ?”

Dù không hiểu sao cô ấy vẫn còn ở trước nhà mình, tôi vẫn quyết định lên tiếng gọi.

“?!”

Nghe thấy tiếng tôi, Nikaido-san vội vàng quay phắt lại. Khi nhận ra người gọi mình là tôi, đôi mắt cô ấy mở to hết cỡ.

“A-Anh trai của Suzuka— K-Không, Tiền bối Nagami sao?!”

“Cô là Nikaido-san, phải không? Cô làm rơi thứ gì à?”

“K-Không, không phải thế ạ…! Ưm, lại để Tiền bối nhìn thấy trong tình huống này…!”

Trong một thoáng, Nikaido-san lộ ra vẻ mặt như thể đang tự trách mình, nhưng rồi cô ấy lại chỉnh tề tư thế, nhìn thẳng vào tôi.

“Xin lỗi vì sự bất cẩn vừa rồi. Là một kiếm sĩ mà lại như thế này, tôi thật sự vô cùng hổ thẹn.”

“K-Không, không cần phải để tâm đến thế đâu… Khoan đã. Kiếm sĩ?”

“Vâng. Gia đình tôi có truyền thống võ thuật lâu đời. Vì vậy, từ khi còn rất nhỏ, tôi đã đi theo con đường kiếm sĩ.”

“T-Thế sao…?”

Tôi hơi choáng váng khi cô ấy nói điều đó với vẻ mặt nghiêm túc.

…Truyền thống võ thuật… Ra là thế, thảo nào trước đó tôi lại có cảm giác cô ấy giống samurai đến vậy.

Bị cuốn vào cái bầu không khí khá là bí ẩn của Nikaido-san, tôi bỗng nhiên thấy mình bình tĩnh lại.

“…Ừm, vậy sao cô vẫn còn ở đây? Tôi có nên gọi Suzuka ra không?”

Khi tôi nói vậy, Nikaido-san trông có vẻ bối rối trong giây lát.

“À, không… Thật ra, có chuyện tôi muốn nói với Tiền bối Nagami.”

Với tôi ư?—Tôi nghiêng đầu khó hiểu.

“Vâng. Có một chuyện tôi nhất định phải hỏi. Đương nhiên, là chuyện liên quan đến Suzuka.”

“Chuyện gì về Suzuka? Về tôi ư?”

Đáp lại, Nikaido-san gật đầu.

…Không biết là chuyện gì đây? K-Không liên quan đến Towano Chikai đấy chứ? Với Suzuka thì chắc em ấy sẽ không để mình mắc phải sai lầm như thế đâu…

“Vậy, Tiền bối Nagami có biết về danh tiếng của Suzuka ở trường không ạ?”

“Ể? Danh tiếng?… Không phải chuyện xấu chứ?”

“Đương nhiên là không rồi. Suzuka thật sự là một cô gái tuyệt vời. Em ấy điềm tĩnh, đĩnh đạc nhưng không lạnh lùng với ai cả. Em ấy có nghị lực kiên cường nhưng cũng rất tốt bụng khi cần. Em ấy xinh đẹp, dễ thương, và tất cả mọi người đều xem em ấy là hình mẫu để noi theo.”

“Ô-Ok…”

“Trong mắt em ấy không hề có chút thành kiến nào. Mọi người đều bình đẳng với em ấy, thậm chí còn đề nghị dành thời gian cho một người khó gần như tôi. Với tôi, Suzuka là một người bạn của những người bạn!” Đôi mắt Nikaido-san lấp lánh.

…À, nói sao nhỉ? Có vẻ như cô ấy thật sự rất ngưỡng mộ Suzuka. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy đang cường điệu hóa đâu, bởi vì Suzuka quả thật là một người phi thường đến mức đó.

“Tôi không thể hạnh phúc hơn khi được gặp Suzuka và trở thành bạn của em ấy.”

Dù lời nói của cô ấy có vẻ tràn đầy năng lượng hơn là lý trí, nhưng tôi vẫn rất vui khi cô ấy nghĩ về Suzuka như vậy.

“Danh tiếng của Suzuka thật sự tốt đến thế ư?”

“’Tốt’ thì vẫn còn là nói giảm nói tránh đấy ạ. Sẽ không quá lời nếu nói rằng mọi học sinh cùng khối chúng tôi đều ngưỡng mộ em ấy. Chẳng ai nói xấu về em ấy cả.”

“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi! Chà, điều đó hợp lý mà, đúng không!” Tôi gật đầu lia lịa đáp lại lời cô ấy.

Đương nhiên tôi sẽ tận dụng cơ hội này để khoe về cô em gái bé bỏng của mình!

“Rõ ràng, điều đó cũng đúng với cả nam sinh và nữ sinh. Bản thân điều đó thì không tệ đến thế, nhưng ngay sau khi năm học bắt đầu, dường như có vô số lời tỏ tình từ đủ mọi loại nam sinh. Mặc dù gần đây có vẻ đã lắng xuống rồi.”

“C-Cậu nói gì cơ?!”

“Đừng lo, từ trước đến giờ con bé đều thẳng thừng từ chối hết. Xét cho cùng, nó sẽ không dễ dàng bị mấy cái trò vớ vẩn ấy làm cho lung lay đâu.”

Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

…Cái cảnh Suzuka chấp nhận lời tỏ tình kiểu đó, tôi thậm chí còn không muốn tưởng tượng ra nữa là.

“Dù sao thì, đúng như tôi đã nói, Suzuka là một người rất tuyệt vời. Và với tôi, con bé là một người bạn vô cùng quan trọng. Chính vì vậy, tôi muốn tình bạn của chúng tôi ngày càng sâu sắc hơn nữa.”

Tôi thật sự rất cảm kích vì cô ấy đã nghĩ như vậy. Với tư cách là anh trai của Suzuka, tôi cảm thấy mình nên cảm ơn cô ấy vì điều đó. Tôi mừng vì em gái mình đã tìm được những người bạn như thế này…

Nhưng trong khi tôi đang mải nghĩ ngợi, Nikaido-san tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Thế nhưng, chính vì điều đó mà tôi không thể ngừng lo lắng cho con bé.”

Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

“Có gì mà phải lo chứ?”

“…Đó là điều tôi muốn hỏi Tiền bối Nagami.”

Mắt cô ấy nheo lại, và Nikaido-san nhìn thẳng vào tôi.

“Tiền bối Nagami, giữa tiền bối và Suzuka không có chuyện gì kỳ lạ ngoài mối quan hệ anh em ruột đâu nhỉ?”

“…Ơ? Ơ-Ơơơơơơơơơơơơơơơơơơơơơơơơơơơ?!”

Bị câu hỏi này làm cho bất ngờ, tôi không thể kìm được mà bật thốt lên.

“À, mối quan hệ kỳ lạ ư?! C-Chuyện đó là sao chứ? Đương nhiên là không rồi! T-Tại sao cô lại nghĩ vậy?!”

Chuyện tôi đang hoảng loạn thì ai cũng thấy rõ.

Tất nhiên, không phải là cô ấy hoàn toàn sai, xét đến chuyện “đóng thế” kia, nhưng tôi nghĩ cô ấy đang hỏi về một chuyện khác cơ mà?!

Nhưng Nikaido-san vẫn nhìn tôi với vẻ mặt không hề hối lỗi và tiếp tục.

“Có một tin đồn như vậy đang lan truyền. Kiểu như hai người trông rất thân thiết, ngay cả đối với anh em ruột.”

…C-Có thật là có tin đồn như thế không? Tại sao lại có chuyện đó…?

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ hơn một chút, tôi lập tức nhận ra lý do.

…K-Không sai đâu! Chắc chắn là do ‘nghiên cứu’ của chúng tôi! Là bởi vì chúng tôi đã diễn trò yêu đương thắm thiết ở trường để phục vụ cho tiểu thuyết tiếp theo của Suzuka!

Nào là nắm tay nhau đi về nhà, nào là cùng nhau ăn ở căng tin rồi đút cho nhau, nào là khoác tay nhau đi xem các câu lạc bộ—

…Đương nhiên mọi người sẽ hiểu lầm rồi!

Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng tôi có một mối quan hệ kỳ lạ, nhưng sự thật là chúng tôi đã làm tất cả những điều đó vẫn là thực tế.

…Nhưng không ngờ lại có tin đồn lan truyền vì chuyện đó…!

“Vậy rốt cuộc là sao, Tiền bối Nagami?”

Nikaido-san lại hỏi tôi, buộc tôi phải quay trở lại thực tại.

…Đ-Đúng rồi, đây không phải lúc để hoảng loạn! Nếu không cô ấy sẽ hiểu lầm mất! Tôi không quan tâm nếu họ phán xét tôi, nhưng tôi không muốn Suzuka phải chịu đựng bất kỳ tin đồn kỳ lạ nào!

“N-Như tôi đã nói, chúng tôi chỉ là anh em bình thường thôi…! Không có mối quan hệ kỳ lạ nào giữa hai chúng tôi cả…!”

Nhưng, tôi không thể gom đủ sự kiên quyết khi nói ra câu đó. Dù sao thì, chúng tôi đã diễn cảnh yêu đương thắm thiết, nên để làm rõ sự hiểu lầm đó, tôi sẽ phải nói cho cô ấy biết về Towano Chikai. Và không đời nào tôi có thể làm điều đó.

“Tôi cũng không muốn tin đâu. Tuy vô lý đến mấy, chắc chắn phải có lý do cho tin đồn đó, tiền bối không nghĩ vậy sao?”

Đúng vậy, tôi biết chính xác lý do là gì mà! …Ôi, nhưng tôi vẫn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói dối!

“Và còn cả vụ việc trước đây nữa… Đ-Dùng cái tư thế đó với Suzuka…! Đ-Phải có giới hạn cho việc vô liêm sỉ chứ!”

“Một lần nữa, đó chẳng qua chỉ là tai nạn! Một tai nạn xui xẻo!”

“Đừng nói với tôi… Tiền bối làm những chuyện như thế này thường xuyên đấy nhé?! Tiền bối phải thấp kém đến mức nào mới làm những chuyện như thế với em gái mình?! Tôi sẽ không cho phép tiền bối động vào Suzuka!”

“Không đời nào! Đó chỉ là một sự hiểu lầm tệ hại! Là một lời vu khống!”

“Hừ! Tiền bối có lẽ đang lợi dụng con bé làm…”

Chẳng phải vì anh chẳng được cô gái nào để mắt tới, nên mới nhắm vào Suzuka để lấp chỗ trống sao?!

Đ-Đừng lại gần đây! N-Nếu anh dám làm gì mờ ám với tôi, tôi thà cắn lưỡi tự tử còn hơn!!!”

“Em không thể tự biên tự diễn như vậy được không?!”

Trong khi Nikaido-san trừng mắt nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng, tôi chỉ biết đáp trả trong nước mắt.

…T-Tại sao tôi lại bị đối xử như cặn bã xã hội nữa rồi?!

“X-Xin lỗi, tôi đã đi quá xa rồi.”

“Thật đấy…”

“D-Dù sao đi nữa, nếu anh thực sự dám giương nanh độc với Suzuka, tôi sẽ lập tức ra tay diệt trừ anh ngay tại chỗ!”

“Chuyện đó tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra! Và tôi đã giải thích không biết bao nhiêu lần rồi mà, đúng không?!”

Tất cả sự biết ơn mà tôi dành cho việc cô ấy trở thành bạn của Suzuka bỗng chốc tan biến, giờ đây cô ấy dường như chỉ là một phiền phức hoàn toàn.

“Ôi trời, thực sự thì làm sao tôi mới có thể khiến em hiểu đây…?”

“K-Không phải là tôi muốn tin những tin đồn như vậy…”

Vậy là lời phủ nhận của tôi quá yếu ớt nên cô ấy không tin. Liệu có cách nào tôi có thể khiến cô ấy tin mình không?

“Em biết không, tôi chẳng có lý do gì để động chạm đến Suzuka cả, em nghĩ sao?”

“Nhưng tôi nghe nói Nagami-senpai là một otaku…”

“Otaku?”

“À, ừm! …Anh thấy đấy, tôi chỉ lo lắng thôi vì Suzuka là một cô gái quyến rũ đặc biệt.”

“Đ-Điều đó đúng, nhưng tôi sẽ không tấn công cô ấy chỉ vì chuyện đó…”

Khi tôi trả lời, Nikaido-san ngập ngừng một lúc, nhưng cuối cùng…

“Nagami-senpai, anh có cô gái nào khác mà anh thích ngoài Suzuka không?”

Cô ấy ném một câu hỏi như quả bom vào tôi.

“…Hả?” Tôi chỉ có thể cố gắng thốt ra một câu trả lời ngắn gọn, bối rối.

Tôi thậm chí còn không hiểu tại sao cô ấy lại hỏi tôi câu đó. Tôi muốn phủ nhận ngay lập tức, nhưng rồi tôi chợt nhận ra điều gì đó.

…À, nếu tôi nói với cô ấy rằng tôi thích người khác, liệu cô ấy có tin tôi không? Tôi hoàn toàn có thể tận dụng điều này!

Tất nhiên, tôi không có cô gái nào mà tôi thích. Dù sao đi nữa, tôi ưu tiên giấc mơ trở thành tác giả light novel hơn là chuyện hẹn hò. Và còn có vấn đề là tôi không hề nổi tiếng.

…Nói dối ở đây có ổn không nhỉ?

Ý tôi là, nếu không, Nikaido-san có lẽ sẽ không hài lòng, và Suzuka có thể phải chịu đựng những tin đồn kỳ lạ đang lan truyền. Chưa kể, thực ra thì chẳng ai quan tâm nếu tôi thực sự có tình cảm với ai đó.

“…Chuyện đó thì—”

Đó là lý do tại sao tôi phải làm điều này.

Mặc dù khuôn mặt của Suzuka chợt lướt qua tâm trí tôi trong giây lát, tôi vẫn lắc đầu và nói ra những lời mà tôi đã quyết định.

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

**Phần 6:**

“Haizz… Mình thực sự ghét bản thân mình quá…”

Tôi lăn lộn trên giường, ôm chặt chiếc gối. Lý do cho việc đó tất nhiên là sự việc vừa rồi. Vì tôi không thể tin tưởng Onii-chan sẽ không thân mật với Double Peace-san và những người khác khi không có sự giám sát của tôi, nên cuối cùng tôi đã quên cả bạn bè mà xông vào phòng anh ấy.

“N-Nhưng, bọn họ đều bám lấy nhau… Chơi cái trò vô phép tắc như vậy…!”

Tất nhiên, tôi không thể chấp nhận tình huống đó, nên tôi không hề hối hận về điều đó… Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng mình đã đi quá xa rồi.

Tôi chắc chắn rằng Onii-chan không hề có lỗi một chút nào, và anh ấy có lẽ chỉ bị ép phải làm theo những gì Double Peace-san và những người khác đang làm. Mặc dù vậy, tôi vẫn chỉ đổ lỗi cho anh ấy. Ngay khi tôi thấy anh ấy với một cô gái khác, máu dồn lên não tôi ngay lập tức…

“N-Nhưng Onii-chan thực sự nên nghiêm túc hơn một chút! Anh ấy đã có một cô gái như tôi ở bên cạnh rồi mà…!”

Đúng vậy. Giờ đây khi chúng tôi học cùng trường, chúng tôi càng có thể thân thiết hơn, mặc dù dưới cái cớ là nghiên cứu. Giá như Onii-chan chỉ biết nhìn mỗi tôi, thì tôi đã không phải lo lắng như thế này… Nếu vậy, tôi có thể giới thiệu bạn bè của mình cho anh ấy mà không gặp bất kỳ vấn đề gì.

“K-Khi Onii-chan và mình trở thành người yêu… và sau này là vợ chồng, hê hê hê hê…!”

Tất nhiên tôi muốn khoe với bạn bè.

"...Anh hai là người anh trai tuyệt vời nhất trần đời, nhưng bây giờ mình chưa thể kể lể điều đó ra được. Lỡ đâu, chỉ là vạn phần tỉ lệ nhỏ thôi, họ cũng nhận ra anh ấy tuyệt vời đến nhường nào... Haizzz, mình không dám nghĩ tới luôn đó...!"

"Ư ư ư... Chắc chắn mình phải xin lỗi anh hai đàng hoàng khi anh ấy về nhà..."

Em xin lỗi, anh hai. Thực ra em yêu anh nhiều lắm. Chính vì thế mà em không muốn anh bị bất kỳ ai khác cướp mất. Em chỉ muốn anh mãi mãi hướng về phía em thôi. Nhưng một câu nói đáng xấu hổ như vậy, liệu mình có dám nói ra thành lời không chứ?!

Úp mặt vào gối, tôi tiếp tục lăn lộn trên giường. Nhưng giờ cũng sắp đến lúc chuẩn bị bữa tối rồi, nên mình phải dậy thôi.

"Hôm nay mình sẽ làm món anh hai thích," tôi nghĩ bụng. Nhưng đúng lúc đó, chuyện lại xảy ra.

"Hả? Anh hai và... Kaede?"

Thật tình cờ, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, và đập vào mắt là cảnh anh hai cùng Kaede đang đứng nói chuyện trước nhà.

"Lẽ ra Kaede phải về rồi chứ nhỉ?" — Tôi nghiêng đầu khó hiểu. Thấy cuộc trò chuyện của họ có vẻ thú vị, tôi vội vã chạy xuống tầng một. Và khi tôi vừa định mở cửa ra hỏi xem họ đang làm gì...

"Nagami-senpai, ngoài Suzuka ra, anh có thích cô gái nào khác không ạ?"

Tay tôi khựng lại. Tôi chỉ mới mở hé cửa vừa đủ để nghe thấy câu hỏi đó, nhưng tôi đã đứng sững lại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

...A-Anh hai... có cô gái mà anh ấy thích sao?!

Dù không rõ cuộc trò chuyện của họ đã dẫn đến câu hỏi đó bằng cách nào, tôi nín thở, chờ đợi câu trả lời. Vì nhịp tim đập ầm ĩ khiến tôi gần như không thể nghe thấy gì, tôi liền nhích lại gần hơn một chút.

...H-Họ đang nói chuyện gì vậy?

"Đó là..."

Trong lúc tôi còn đang bàng hoàng, cuộc trò chuyện của họ vẫn tiếp diễn. Và khi tôi nghe thấy giọng anh hai, tim tôi lại một lần nữa hẫng đi một nhịp.

"...Ừm, có."

Và khi câu trả lời của anh hai lọt vào tai tôi, tôi có thể cảm thấy toàn bộ máu trong người như rút hết khỏi khuôn mặt mình.

...Hả? A-Anh ấy vừa nói gì vậy?

A-Anh hai có người con gái anh ấy thích sao...? K-Không phải là mình sao? Phải là mình chứ? À, nhưng, không phải Kaede vừa nói 'ngoài Suzuka' ra sao? Vậy có nghĩa là... Sao cơ? Hả?

"Anh có một người anh thích! Và tất nhiên, người đó không phải là Suzuka!"

............

...............

.......................Hả.

Haaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?!?!?!?!?!