Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 12

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 7 - Chương 5: Xin hãy lắng nghe sự ích kỷ của tôi

Nếu yêu thích các sản phẩm của chúng tôi, xin hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và ủng hộ chúng tôi qua Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Phần 1:

Dạo gần đây, anh trai cứ kỳ lạ sao ấy. Nói đúng hơn thì, anh ấy cứ thẫn thờ suốt. Đương nhiên, chuyện đó cũng không hẳn là lạ lùng gì. Nếu nói là không đáng yêu thì cũng là nói dối, nhưng lần này lại khác hẳn so với những lần trước.

Ngay cả sáng nay, khi hai anh em đang cùng nhau đi bộ đến trường—

“Anh ơi! Anh trai!”

“……”

“Anh ơi! Anh có nghe thấy em không? Anh trai!”

“…………Ưm? À.”

“Đừng có ‘à’ nữa. Anh bị sao vậy? Trông anh cứ thẫn thờ…”

“K-Không, có gì đâu.”

“Chắc gì… Thôi được rồi, nếu anh đã nói vậy. K-Khoan đã, về buổi nghiên cứu hôm nay—Này, anh trai?!”

“…Ừ, gì vậy em?”

“Nghe em nói đi chứ! Em muốn bàn về buổi nghiên cứu hôm nay! Đừng có lại thẫn thờ nữa!”

“À, nghiên cứu à…? Xin lỗi, hôm nay anh không được khỏe lắm, vậy mình bỏ qua buổi nghiên cứu hôm nay nhé?”

“Ếh?! T-Tại sao ạ?!”

“Thì… cứ thế đi. D-Dù sao thì, mau đi đến trường thôi. Sắp muộn rồi…”

“À, đ-đợi đã, anh trai!”

…Như mọi người thấy đấy, chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả những lần anh ấy thẫn thờ trước kia. Anh ấy dường như chẳng ở đây chút nào, và khi nói chuyện, anh ấy luôn đăm chiêu suy nghĩ. Đương nhiên, trong cái tình cảnh này thì việc mè nheo, nũng nịu là điều hoàn toàn không thể. Chuyện nghiêm trọng đến mức này chưa từng xảy ra với anh ấy trước đây. Cảm giác như anh trai đang cố gắng tránh mặt em vậy—

…Ư ư ư! M-Mới nghĩ đến thôi mà tim em đã đau nhói rồi! K-Không đời nào lại như vậy được, đúng không…? C-Chuyện như thế…!

Em ôm chặt lấy chiếc gối, lăn lộn trên giường, cố gắng trấn an bản thân.

…Khi nghĩ một cách lý trí, chỉ có một điều duy nhất em có thể nghĩ đến đã gây ra chuyện này.

Người mà anh trai thích.

Em không muốn nghĩ đến điều đó, nhưng cũng không thể cho phép mình phớt lờ nó…! Vậy có phải anh trai đang hành xử lạ lùng vì người đó không? Có phải anh ấy chỉ nghĩ về cô ta, và vì thế đang cố gắng tạo khoảng cách giữa anh ấy và em không…?

“Ư ư ư… A-Anh traaaaai…!”

K-Không được rồi. Càng nghĩ, em càng muốn khóc…! N-Nhưng, đây không phải lúc để chìm trong nước mắt…! Nếu cứ tiếp tục thế này, anh trai có thể bị người khác cướp mất…!

Ư ư…! K-Trước mắt, cứ giả định là như vậy đi. Tại sao anh trai lại đột nhiên thay đổi đến mức này? Với em, dường như không có bất kỳ thay đổi lớn nào xung quanh anh ấy cả, và điều đó đến từ một người quan sát mọi hành động của anh ấy đấy nhé. Và cũng chẳng có cô gái nào mới xuất hiện xung quanh anh ấy—À, ngoại trừ Himuro-san, Double Peace-san, Sakura-san, Akino-san, và Haruna-san… Nhưng ngoài họ ra thì không nên có bất kỳ đối thủ mới nào chứ.

…Em thực sự chẳng hiểu gì cả. Hãy thay đổi cách tiếp cận của mình… Chính xác thì em bắt đầu nhận thấy sự thay đổi này ở anh trai từ khi nào? Em đoán là nó xảy ra vào đêm của ngày chúng ta đi Akihabara…? Vậy thì, có chuyện gì đã xảy ra khiến điều đó xảy ra không? Ngoài việc đến nhà Double Peace-san và cosplay (mà em thực sự không muốn nhớ lại chút nào, nói thật lòng), không có gì khác xuất hiện trong đầu.

“…À, nhắc mới nhớ. Trên đường về, em có nói chuyện với Kaede.”

Đột nhiên, ký ức đó ùa về. Đúng vậy. Cuộc nói chuyện của chúng em đột nhiên chuyển sang chủ đề về những chàng trai mà chúng em thích. Em nhớ mình đã hoảng loạn thế nào khi Kaede bất ngờ hỏi em điều đó.

…Không, chỗ đó cũng không có gì đáng nói. Nhưng nếu vậy, tại sao anh trai lại đột nhiên thay đổi đến mức này?

“…K-Kiểu này thì, em phải tìm ra nguyên nhân ngay lập tức, và tìm cách loại bỏ nó.”

Đó là điều em quyết định sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Đúng vậy. Phải loại bỏ “người đó” ra khỏi đầu anh ấy. Nói trắng ra là, mình phải khiến Onii-chan bị mình mê hoặc, để anh ấy quên tiệt cái người mà anh ấy thích.

…Thế nhưng, mọi chuyện lại không suôn sẻ như mình mong muốn. Dù cho đáng lẽ ra tụi mình phải đang tình cảm mặn nồng mới phải, thì Onii-chan lại chẳng thèm nhìn mình lấy một cái, mà cứ đờ đẫn ra như người mất hồn vậy.

“Có vẻ như tụi mình cần phải tình cảm hơn nữa, hơn bao giờ hết…!”

Vừa nghĩ đến việc sẽ làm cái này cái kia, mình suýt chút nữa đã chìm đắm trong mớ ảo tưởng ấy, nhưng cuối cùng cũng gắng gượng kìm mình lại.

…Làm vậy thật sự ổn chứ? Tất nhiên, mình lúc nào cũng muốn được tình cảm với Onii-chan, hai mươi tư trên bảy. Thế nhưng, đó chẳng qua cũng chỉ là mong muốn cá nhân của mình. Điều quan trọng bây giờ là khiến Onii-chan quên đi người mà anh ấy thích, và chỉ nhìn về phía mình mà thôi. Chỉ tán tỉnh và tình tứ thì không đủ đâu…

Nếu mình không có những biện pháp triệt để hơn, Onii-chan có khi sẽ bị cướp mất thật sự mất. Mãi mãi về sau.

“...C-Cái đó thì tuyệt đối không được phép xảy ra! Mình phải nghĩ ra cái gì đó…!”

Dù rất muốn khóc, mình cũng phải nén lại những giọt nước mắt ấy. Nhưng cho dù có lăn lộn trên giường bao nhiêu đi chăng nữa, cứ mãi suy nghĩ vẩn vơ, thì cũng chẳng có kế hoạch nào hiện ra trong đầu cả.

“Ư ư ư… Mình không có thời gian để lãng phí ở đây, nhưng—À.”

Ngay lúc đó, ánh mắt mình đổ dồn vào chiếc điện thoại thông minh đang nằm trên bàn học. Một thời gian trước, mình và Onii-chan đã đi mua nó, vì đã đến lúc mình nâng cấp điện thoại rồi. Khi mình nhìn nó, những lời của Onii-chan lại vang vọng trong đầu: “Nếu em gặp rắc rối mà không thể tự mình giải quyết, thì luôn tốt hơn hết là nên nhờ giúp đỡ…”

“…Mặc dù, mình vẫn hơi lo lắng về chuyện này…”

Mình tự hỏi liệu có nên nhờ Himuro-san hay Double Peace-san giúp đỡ không. Từ những gì mình nghe được khi ở Akihabara, có một nhóm ‘Towano Chikai LINE’ tồn tại, và họ trao đổi thông tin ở đó mỗi ngày. Vì trước đây mình chưa từng có điện thoại thông minh, nên mình không thể tham gia, nhưng có lẽ bây giờ thì ổn rồi? Nếu mình tham gia nhóm đó, có thể mình sẽ nhận được một số giúp đỡ. Chẳng phải đây là một ý hay sao? Dù sao thì mình cũng đã đi vào ngõ cụt khi cố gắng tự mình làm tất cả. Gật đầu với chính mình, mình chạm vào nút ‘tham gia’.

‘Ồ, Imouto-san, cuối cùng em cũng tham gia rồi, desu! Chào mừng! Cứ tự nhiên nhé!’

Ngay khi mình vừa tham gia, mình nhận được một tin nhắn từ Double Peace-san. Chẳng bao lâu sau, Himuro-san và Sakura-san, thậm chí cả Akino-san và Haruna-san, tất cả đều chào đón mình. Vậy ra năm người này là thành viên của nhóm, mình hiểu rồi.

…Hừm, cái này có vẻ rất hữu ích. Nhắc mới nhớ, Kotomi cũng từng đề cập đến việc lập một nhóm, vậy đây chắc hẳn là điều cô ấy muốn nói.

Vừa nghĩ về những điều như vậy, mình vừa chào hỏi mọi người. Sau khi mình đã quen với việc trò chuyện một lúc, mình đi vào chủ đề chính.

‘Hiện tại, Onii-chan đang gặp một chút rắc rối với tiểu thuyết của anh ấy. Chính xác hơn là, anh ấy không biết nữ chính nên hành động như thế nào để thu hút sự chú ý của nam chính. Mọi người nghĩ sao? Mình đang cố gắng hết sức để giúp anh ấy, nhưng có một số điều mình không giỏi bằng mọi người ở đây.’

Tất nhiên, đây chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ. Không đời nào mình có thể tiết lộ rằng mình đang lo lắng về người mà Onii-chan thích, cũng như không thể tiết lộ rằng mình là Towano Chikai thật.

Để đáp lại câu hỏi của mình, mọi người đều đưa ra ý kiến riêng của họ.

‘Mình nghĩ nên có một sự kiện nào đó khiến anh ấy để ý đến cô ấy,’ Akino-san nói.

‘Vì nữ chính là em gái, nên cách tiếp cận của một cô em gái thực sự là tốt nhất!’ Sakura-san trả lời.

‘Để khiến nam chính để ý đến cô ấy, một sự kiện gợi cảm là cần thiết, desu!’ Tất nhiên là Double Peace-san.

‘Không, một buổi hẹn hò bình thường cũng đủ rồi, phải không? Và hãy để điều gì đó đặc biệt xảy ra trong đó,’ Haruna-san bình luận.

‘Sự kiện càng điên rồ, càng tốt.’

"Giống như một lời tỏ tình vậy. Đơn giản mà hiệu quả đến không ngờ," Himuro-san tự tin nói.

…Hừm, dù hiểu ý của mọi người, nhưng chẳng có ý nào thật sự khiến mình ưng ý cả. Đúng như Akino-san đã nói, cần phải có một sự kiện nào đó để anh hai chú ý đến mình hơn. Và tất nhiên, 'sức mạnh em gái' của mình cũng phải được phát huy triệt để… Ơ-Ờm, nếu thật sự cần một sự kiện hơi 'nhạy cảm' một chút thì mình cũng không ngần ngại đâu, nhưng mà…

Còn hẹn hò thì không có gì to tát, nhưng để một chuyện đặc biệt xảy ra thì sao nhỉ…? Dù vậy, tỏ tình là không thể nào! Mình biết rõ đó sẽ là cách dễ hiểu nhất, chỉ cần nghĩ đến thôi là đã… Auuu…!

Mặc dù mọi người ai cũng có ý tưởng riêng, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

"Mình nghĩ chỉ hai người thì có giới hạn. Hay là thêm một người thứ ba vào xem sao?" Akino-san nói.

"Hay là giới thiệu một đối thủ vào, desu?" Double Peace-san lên tiếng.

"A, cái đó có vẻ hay đấy nhỉ? Nếu làm vậy, nhân vật chính sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để ý đến cô bé," Haruna-san nói.

"Ể, nhưng Yuuka chỉ có mắt nhìn anh hai thôi mà. Một đối thủ xen vào thì lạc quẻ lắm," Sakura-san phản bác.

"Chỉ cần làm rõ là có một đối thủ tồn tại là được," Himuro-san nói.

[IMAGE: ../Images/..]

Chứng kiến cuộc trao đổi của họ, cuối cùng mình cũng cảm thấy như đã hiểu ra, nên liền chen vào:

"Vậy thì, một nhân vật đối thủ thế nào là phù hợp?"

Sau câu hỏi của mình, mọi người đã giải thích cặn kẽ.

Có vẻ như, một nhân vật đối thủ là một nhân vật, thường là nam, dành tình cảm cho nữ chính của câu chuyện và tìm cách tiếp cận cô ấy. Mục đích của việc thêm đối thủ là để buộc nhân vật chính phải chú ý hơn đến nữ chính. Và để tăng thêm kịch tính, nhân vật đối thủ thường có rất nhiều điểm ưu việt.

"…Đ-Đúng rồi!"

Khi biết được điều đó, mình nắm chặt tay lại.

"Một nhân vật đối thủ sẽ hoàn hảo cho tình huống hiện tại! Sự xuất hiện bất ngờ của một nhân vật nam trước mặt em gái! Với điều đó, anh hai sẽ bắt đầu hoảng loạn và nhìn mình nhiều hơn…!"

Tất nhiên, trong tiểu thuyết của mình không cần có một nhân vật như vậy. Họ sẽ chẳng làm gì ngoài gây phiền toái cả.

…Nhưng mình có thể áp dụng điều này vào thực tế!

Sau khi cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, mình cất điện thoại đi và bắt đầu vạch ra một kế hoạch tấn công.

Trước hết, mình không thể nào tự nhiên mà tạo ra một đối thủ. Bởi vì tình yêu của mình chỉ dành cho anh hai, và tất cả những lời tỏ tình mình nhận được từ trước đến nay đều chỉ là phiền phức. Chưa kể, mình cũng chẳng quen biết cậu con trai nào khác xung quanh để nhờ vả, mà mình cũng không có ý định làm quen.

…Vậy là mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạo ra một nhân vật như thế trong tiểu thuyết của mình, phải không? Anh hai yêu em gái cũng như yêu tiểu thuyết của mình vậy. Nếu một nhân vật đối thủ đột ngột xuất hiện thì sao nhỉ…? Điều đó không thể chấp nhận được, đúng không?

Sớm muộn gì, anh ấy chắc chắn sẽ thể hiện những cảm xúc ghen tuông đó với mình.

"…'Nếu một cậu bé như vậy đột nhiên xuất hiện trước mặt Suzuka thì sao? Aaa, đây không phải lúc để nghĩ về người mình thích!'… Chắc chắn sẽ có chuyện như vậy! Hì, hì hì hì…!"

Đ-Đây chẳng phải là kế hoạch tuyệt vời nhất sao?!

Tất nhiên, mình không hề có ý định thật sự thêm một nhân vật như vậy vào tiểu thuyết. Mình sẽ chỉ giả vờ như đang thêm nhân vật đó trước mặt anh hai thôi. Sau đó, khi anh hai bắt đầu cảm thấy ghen tuông, mình sẽ bắt đầu lại việc viết, nhưng không có đối thủ.

"Giờ thì đã quyết định rồi, đã đến lúc bắt tay vào viết truyện!"

Nói rồi, mình khởi động máy tính xách tay. Nhưng khi định bắt đầu gõ, hai tay mình lại không thể làm được.

"………Làm thế nào để viết một nhân vật đối thủ đây nhỉ?"

Có vẻ như, một nhân vật như vậy phải có "thông số kỹ thuật" (specs) rất cao. Nhưng mình không thực sự hiểu "thông số kỹ thuật cao" nghĩa là gì. Và điều đó chắc chắn không giúp ích gì khi mình chỉ có

Anh trai chính là hình mẫu lý tưởng trong tâm trí em. Cha thì… ừm… là cha thôi. Vậy thì chỉ còn lại Onii-chan, nhân vật chính nhưng ở một phiên bản khác.

“…Nói tóm lại, mình sẽ được hai ‘Onii-chan’ tiếp cận…!”

Vừa buột miệng nói ra câu đó, vô số ảo mộng đã bắt đầu dập dềnh trong đầu tôi. Tôi bật dậy, lao mình lên giường rồi ôm chặt lấy chiếc gối mà “ehehe” không ngừng.

Lăn qua lăn lại.

“K-Không được rồi… Đây không phải lúc để chìm đắm trong những ảo tưởng của mình…! Mình phải nhanh chóng bắt tay vào bản thảo thôi…!”

Vài phút sau, tôi cũng tự mình kéo bản thân trở về thực tại, rồi quay lại với công việc.

“…Một Onii-chan trầm tính và tốt bụng, luôn điềm đạm nhưng đôi khi lại có chút vô tâm… và cả hai người họ đều đang tiếp cận mình…! Aizz, mình nên chọn ai đây nhỉ…? Ehe, ehehe, ehehehehe!”

Đương nhiên, chẳng có gì ngạc nhiên khi ngón tay tôi gõ bàn phím với tốc độ chóng mặt.

…Cứ chờ đó nhé, Onii-chan! Em nhất định sẽ khiến anh phải để ý đến em! Em nhất định sẽ giành chiến thắng trước người mà anh thích!

**Phần 2:**

“…………Ưm… Hả?”

Khi tôi lấy lại ý thức, tôi đang ở trong phòng mình, không làm gì cả, chỉ ngẩn ngơ. Ngay trước mặt tôi là màn hình máy tính với một tài liệu viết trống không.

…À, đúng rồi, mình định viết tiểu thuyết tham gia cuộc thi mà… đúng không?

“…Có vẻ như mình vẫn chưa hoàn toàn bình thường trở lại,” tôi nhẹ nhàng xoa thái dương.

Đầu óc tôi vẫn chưa hoạt động trơn tru, và cả cơ thể cứ như đang trong trạng thái mơ màng. Đã mấy ngày nay đều như vậy. Tôi chẳng thể dồn chút sức lực nào vào bất cứ việc gì, từ sinh hoạt hằng ngày cho đến việc viết light novel. Cứ hễ thả lỏng là lại thành ra thế này.

…Tôi biết lý do. Là vì “người trong lòng” của Suzuka. Những lời đó cứ như một cú đá thẳng vào bụng.

Suzuka – em gái tôi – đã có người mình thích. Mà Suzuka giờ cũng là nữ sinh cấp ba rồi, một cô gái ở tuổi đó. Chuyện yêu đương một hai lần là hoàn toàn bình thường…

Nhưng,

“…………”

…Nhưng không hiểu sao, nó lại cho tôi một cảm giác đáng ngại. Dù không thể miêu tả chính xác, nhưng nó cứ như có gì đó đang bóp chặt lấy lồng ngực tôi… Mỗi khi nghĩ đến chuyện Suzuka đang yêu ai đó… Lý trí thì hoàn toàn chấp nhận, nhưng trái tim lại không muốn hiểu. Tóm lại, việc nghe tin Suzuka có người trong lòng đã giáng một đòn sốc toàn diện vào trái tim tôi, và tôi thực sự không thể chấp nhận được.

“…Tỉnh táo lại đi, mình ơi…” Tôi thì thầm với chính mình, thở dài một tiếng.

Dù có biết chuyện đó thì cũng không thể thay đổi được, vậy tại sao mình lại phiền lòng đến thế chứ? Mình không nên cuồng em gái đến mức có cảm giác này với em gái ruột của mình chứ…

Nghĩ vậy, tôi lại thở dài một lần nữa. Rồi có tiếng gõ cửa.

“A-Anh trai, giờ anh có rảnh không ạ?”

Khi Suzuka bước vào phòng, tim tôi đập lỡ một nhịp.

…N-Này, phản ứng kiểu gì thế này… Có phải vì mình vừa nghĩ về em ấy không?

“C-Có chuyện gì thế, Suzuka? Em cần gì à?” Tôi cố gắng hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể.

Nghe vậy, em ấy bắt đầu bồn chồn, rồi…

“Ư-Ưm… Làm sao để nói nhỉ…? Em muốn xin lời khuyên về tập tiếp theo ạ…”

Không hiểu sao, hai má em ấy ửng hồng nhàn nhạt, và em ấy nói điều này trong khi né tránh ánh mắt tôi.

…Tập tiếp theo… À, tiểu thuyết của em ấy đúng không. Chết tiệt, đầu óc mình vẫn chưa hoạt động trơn tru.

“Ừ-Ừ, chuyện gì? Có vấn đề gì à?”

“À-À thì, em hơi băn khoăn về việc làm thế nào để phát triển câu chuyện tiếp theo.”

“Vậy à? …Khoan, chúng ta đang nói về chuyện gì vậy?”

“C-Chuyện đó… Em nghĩ là em sẽ giới thiệu một nhân vật đối thủ của Ryou, và họ sẽ yêu Yuuka…!”

“………………………………………………………………………Hả?”

Toàn thân tôi cứng đờ.

…Em ấy vừa nói cái gì vậy…? Một nhân vật đ-đối thủ? Về cơ bản, là đối thủ tình trường của nhân vật chính sao…?

Ố-Ối giời ơi là giời ơi cái gì thế này?!?!

T-Tại sao lại đột ngột như vậy chứ?! Chẳng phải tiểu thuyết của em là truyện tình cảm về em gái sao?! Vậy thì tại sao lại có cái thể loại này—

“……!”

Tôi vội vàng nuốt khan.

…K-Không lẽ nào?! Đột ngột giới thiệu một nhân vật đối thủ vào thời điểm này… Chắc chỉ có một lý do duy nhất thôi, đúng không…? Về cơ bản, cô ấy đang xây dựng nhân vật đối thủ này dựa trên người mà cô ấy thích…?!

Dù chẳng có chút căn cứ nào, nhưng tôi lại chắc chắn là như vậy. Không thể có lý do nào khác để một tác giả thiên tài như Towano Chikai lại đột ngột giới thiệu một nhân vật như thế này. Vậy ra nhân vật đối thủ này thực sự là người Suzuka thích…

“E-Em nghĩ là nên viết gì đó trong khi vẫn giữ ý tưởng đó…”

Suzuka đưa bản thảo cho tôi. Chẳng hiểu sao, nó nặng trĩu trong tay tôi.

“V-Và, anh nghĩ nên phát triển như thế nào sau khi giới thiệu nhân vật này ạ?”

Không hiểu vì sao, Suzuka bồn chồn liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi, nhưng tôi chẳng có thời gian bận tâm đến điều đó. Đầu óc trống rỗng, tôi chỉ yếu ớt nói được câu “…Em có thể cho anh chút thời gian không?” và tiễn cô bé về phòng. Khi cô bé đã đi rồi, tôi bắt đầu đọc bản thảo.

…C-Cái gã này là sao chứ…! Bình thường thì do dự, yếu đuối, không đáng tin cậy, nhưng giờ lại trở thành một người tốt bụng và ấm áp ư? Làm gì có ai như thế trên đời chứ…!

Càng đọc, nhân vật đối thủ này càng cố chen chân vào giữa cô em gái Yuuka và anh trai của cô bé. Sau khi đọc xong một chương mà Suzuka đưa, tôi thở dài nặng nề. Chắc chắn không có gì để phàn nàn về diễn biến câu chuyện, nhưng…

“…Vậy đây là người mà Suzuka thích à…?”

Không còn nghi ngờ gì nữa. Không sau khi hắn ta đột ngột xuất hiện như thế. Và rồi, hình ảnh Suzuka và người đó sánh bước bên nhau chợt lóe lên trong đầu tôi.

…Người mà Suzuka thích… Bạn trai của Suzuka…

Khoảnh khắc từ ‘bạn trai’ hiện lên trong tâm trí, tâm trạng tôi bỗng trở nên nặng nề, và tôi cảm thấy năng lượng như đang rời khỏi cơ thể.

“…K-Không ổn rồi. Sao tự nhiên mình lại thấy chán nản thế này chứ…?! Một cô em gái có bạn trai là chuyện hoàn toàn bình thường mà…! Vậy mà sao mình lại cảm thấy buồn đến vậy chứ?!”

Dù cố gắng tự an ủi bằng những lời đó, nhưng thực tế lại phản tác dụng, khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn.

“Aizzz thôi nào! Đây là chuyện về tiểu thuyết! Cô ấy đang viết tiểu thuyết ngắn ở đây mà!”

Tát vào má mình, tôi lại một lần nữa ngồi xuống trước máy tính. Cố gắng thay đổi tâm trạng, tôi điên cuồng gõ bàn phím, viết bất cứ thứ gì nảy ra trong đầu cho cuốn tiểu thuyết của riêng mình.

…Mình còn có tiểu thuyết ngắn của mình… Mình còn có tiểu thuyết ngắn của mình…!

Và sau gần một giờ trôi qua…

“Haaah… Ufff…”

Như thể vừa chạy marathon, tôi thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại trên trán.

…Đ-Đây có lẽ là lần đầu tiên mình viết tập trung đến thế…

Và tất nhiên, tôi lập tức kiểm tra thành quả lao động vất vả của mình.

“T-Tại sao nó lại biến thành một truyện hài lãng mạn về em gái?! Không đời nào! Mặc dù mình đã định viết một tiểu thuyết chiến đấu siêu năng lực mà?!” Tôi hoàn toàn sốc. Chắc chắn rồi, câu chuyện ngay trước mắt mà tôi vừa viết là một truyện hài lãng mạn về em gái.

Tôi chết lặng sau khi nhận ra tình hình của Suzuka lại có tác động lớn đến mình như vậy. Bởi vì nhận thức đó, tôi phiền muộn đến nỗi không thể đứng vững được. Tôi đổ sụp xuống giường, rồi trượt hẳn xuống.

“…Mình đang làm cái quái gì thế này?”

Tràn ngập nỗi buồn, tôi chìm xuống sàn nhà.

“…………Haah, đúng rồi.”

Kiệt sức hoàn toàn, cuối cùng tôi cũng đến được…

...Đã đi đến một kết luận.

...Đáng lẽ ra tôi phải nhận ra điều này ngay từ đầu.

"Chuyện một người anh trai lại phải nói ra hay thậm chí là nghĩ gì về các mối quan hệ nam giới của em gái mình, bản thân điều đó đã kỳ lạ rồi..."

Tôi đã từng nghĩ điều đó là hoàn toàn hợp lý. Tôi lo sợ bản thân thực sự bị ảnh hưởng quá nhiều bởi nó. Thực lòng mà nói, cảm giác khó chịu vẫn chưa hề tan biến, cơ thể tôi vẫn còn bồn chồn không yên, nhưng tôi buộc mình phải chấp nhận và tự nhủ rằng đây chính là kết luận đúng đắn.

"...Được thôi, vậy thì bắt đầu thôi."

Cuối cùng tôi cũng đứng dậy, hai tay ôm lấy bản thảo và rời khỏi phòng.

"Ô-Onii-chan, anh đã đọc bản thảo của em rồi ư?"

Tất nhiên, điểm đến của tôi là phòng của Suzuka. Tôi trả lại bản thảo cho em ấy, và em nhìn tôi bằng đôi mắt đầy mong đợi. Ánh mắt ấy, thật sự còn khiến tôi khó chịu hơn bất cứ điều gì khác.

"V-Vậy, anh nghĩ sao?! Sau này em nên phát triển truyện theo hướng nào đây?!"

Khi em hỏi câu đó, tôi đã đáp lại bằng cái kết luận mà tôi đã đi đến. Dù trong lòng vẫn còn kháng cự, nhưng tôi vẫn cố nặn ra từng lời.

"A-Anh xin lỗi. Anh không nghĩ ra được gì cả, có lẽ em cứ làm theo ý mình đi."

"...Hả? Hảáááá?!" Mắt Suzuka mở to. "Cá-Cái gì?! Anh nói vậy là có ý gì chứ?!"

"N-Như anh đã nói đấy, anh không thể cho em bất kỳ lời khuyên nào, nên em cứ viết bất cứ điều gì em cho là hay nhất... Anh xin lỗi vì không giúp được gì..."

"Không-Không thể nào...?! Ô-Onii-chan lại chấp nhận một sự phát triển như thế này sao?! Anh không cảm thấy gì khi em giới thiệu một nhân vật đối thủ sao?!"

Tất nhiên là tôi có chứ. Và chắc chắn đó không phải là một cảm giác tích cực.

...Thật lòng, nếu có thể, tôi chỉ muốn cái nhân vật đó biến mất ngay lập tức. Tôi sẽ không bao giờ muốn đọc một cảnh nào có mặt hắn ta. Từ tận đáy lòng, tôi ước gì em vẫn tiếp tục viết những câu chuyện tình yêu ngọt ngào của cô em gái bé bỏng như mọi khi. Nhưng liệu tôi có quyền nói ra điều đó không? Suzuka đã lấy người mình thích làm hình mẫu cho nhân vật này, em biết không? Bảo em ấy loại bỏ hắn ta ư... Được làm một fan hâm mộ là một chuyện, nhưng làm sao tôi có thể nói ra một điều ích kỷ như vậy với em, đặc biệt là khi tôi là anh trai của em...!

"Đ-Đừng nói là... Onii-chan chẳng quan tâm chút nào...? Bởi vì anh đã có người trong lòng... nên anh không muốn bận tâm... đến em...?!"

Với gương mặt như bị đâm thẳng vào tim, toàn thân em bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng run theo. Tôi không thể nghe rõ hết những gì em nói.

Tất nhiên là anh quan tâm...! Nhưng...!

"Ô-Onii-chan... không muốn chọn em... mà lại là người đó...! Ở những nơi em không nhìn thấy... Họ đang tình tứ với nhau...! Hức hức hức...!"

Tôi không có quyền phản đối kế hoạch của em. Ép em viết thứ em không muốn, và khiến cả em lẫn câu chuyện đều phải chịu đựng sẽ là điều quá kinh khủng...!

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ im lặng. Tôi không muốn làm em tổn thương...

"...Hức hức... Để tôi yên...!!!"

Suzuka nói mà không nhìn vào mắt tôi khi em mở cửa.

"Anh xin lỗi..." là tất cả những gì tôi có thể lẩm bẩm khi bước ra khỏi phòng em. Suốt thời gian đó, tôi cứ nghĩ rằng mình thực sự là một người anh thất bại, ở rất nhiều khía cạnh.

**Phần 3:**

Sau đó, tôi cảm thấy bức tường giữa tôi và Suzuka đã được dựng lại. Nhưng cảm giác lần này hơi khác so với trước. Hồi đó, tôi đã nghĩ rằng Suzuka chỉ ghét tôi, và dường như em đã xây một bức tường gạch ngăn cách giữa chúng tôi. Lần này, nó lại giống như một bức tường kính trong suốt.

Mắt tôi có thể nhìn thấy em, nhưng tay tôi lại chẳng thể vươn tới. Theo một cách nào đó, khoảng cách giữa chúng tôi còn xa hơn trước rất nhiều.

"...Đi thôi."

"Ừ..."

Sự giao tiếp của chúng tôi giảm xuống mức tối thiểu, và luôn đi kèm với một bầu không khí gượng gạo. Trên đường đến trường, chúng tôi chỉ đơn thuần đi cạnh nhau.

khác, không nắm tay nắm chân hay gì cả. Không, lúc trước chúng tôi làm vậy chỉ là để nghiên cứu thôi, giờ thì chẳng còn lý do gì nữa. Chấm hết.

Cứ thế, những ngày tháng trôi đi, và cả hai chúng tôi đều đánh mất sự tích cực như trước.

…Với tôi, nguyên nhân dĩ nhiên là vì tôi vẫn đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ về người mà Suzuka thích. Dù có nghĩ nát óc đến mấy, tôi cũng không thể chấp nhận được. Mặc dù tôi biết mình không nên có cảm giác này, nhưng đó không phải là vấn đề lý trí.

Còn Suzuka thì vẫn cứ như đang suy tư điều gì đó. Có lẽ là vì chúng tôi là hai người tạo nên một Towano Chikai, và cô ấy giận tôi đã bỏ chạy khỏi vai trò đó—hoặc có thể không phải. Trông cô ấy như đang nghĩ về một điều hoàn toàn khác.

…Chắc là cô ấy đang nghĩ về người mình thích. Hoặc có thể đang nghĩ về tập tiếp theo của mình… Dù là gì đi nữa, tôi cũng chẳng làm được gì.

“Này Yuu, dạo này cậu có vẻ khó chịu. Và Suzuka-san cũng vậy… Có chuyện gì sao?”

Rõ ràng, mọi người xung quanh chẳng khó khăn gì để nhận ra sự thay đổi đó của chúng tôi.

‘Mai bảo mình như thế đấy. Nếu cậu đang lo lắng chuyện gì, cứ tự nhiên hỏi mình nhé.’

‘Tuy không biết đã có chuyện gì, nhưng thầy ơi, hãy vui lên nhé! Sakura sẽ luôn là đồng minh của thầy dù có chuyện gì xảy ra!’

‘Là học trò của thầy, tôi không thể làm ngơ khi thấy thầy không được khỏe. Tôi có thể làm tiền bối trong cuộc đời này của thầy.’

‘Tôi không quan tâm đến cậu lắm đâu, nhưng Suzuka-san cũng đang hành xử lạ lắm. Có chuyện gì vậy?’

Và thế là, tôi nhận được vô số email và cuộc gọi tương tự. Nhưng dĩ nhiên, việc hỏi ý kiến bất kỳ ai đều không phải là một lựa chọn, và tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc đưa ra những câu trả lời bao biện.

Thời gian trôi đi, cho đến khi—

“Tiền bối? Em muốn hỏi ý kiến một chút, vậy tiền bối có thể đi cùng em một lát không?”

Nikaido-san gọi tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

**Phần 4:**

Sau giờ học, tại một góc của tòa nhà trường, tôi bước theo Nikaido-san.

“Dĩ nhiên, em muốn nói chuyện về Suzuka. Gần đây, Suzuka rõ ràng trông không được khỏe. Khi em hỏi thì cô ấy nói không có gì… Nên em nghĩ có lẽ Nagami-senpai sẽ biết chút gì đó.”

…Tôi đã đoán trước được.

Vì đã lường trước được diễn biến này, tôi ngay lập tức biết phải trả lời thế nào.

“Không, bản thân tôi cũng không thực sự biết.”

“Vậy là tiền bối không biết vấn đề là gì, dù hai người sống chung dưới một mái nhà sao?”

“Có những điều anh không biết dù sống chung một nhà đâu.”

Nikaido-san có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi. Sau đó, Nikaido-san cứ liên tục hỏi, còn tôi thì cứ đưa ra những câu trả lời mơ hồ.

“…Ban đầu em không định nói cho Tiền bối chuyện này đâu, nhưng…”

Cuối cùng, Nikaido-san trông như đã hạ quyết tâm điều gì đó, và cô ấy nói tiếp.

“Tiền bối có biết Suzuka có người trong lòng không?”

“Ế hơ hơ?!”

Phải thừa nhận rằng phản ứng giả vờ của tôi kỳ quái hết mức có thể, nhưng may mắn là Nikaido-san đã tin.

“Em đã hỏi thẳng cô ấy. Và cô ấy nói rằng cô ấy có người mình thích… Tiền bối có biết người đó là ai không?”

“K-Không?! T-T-Tôi chịu thôi?!”

“…Vậy sao? Nói thật, em đã suy đoán đây có thể là lý do khiến cô ấy trông lạ lùng mấy ngày nay. Có lẽ cô ấy đang phiền muộn vì chuyện tình cảm,” Nikaido-san nói, mặt hơi đỏ lên.

…Ài, nguy hiểm thật… Nhưng giờ cô ấy nhắc đến mới nhớ, Nikaido-san thực ra chính là người đã hỏi thẳng Suzuka như vậy.

“T-Thật vậy sao? Tôi không hề hay biết,” tôi cố gắng trả lời bình tĩnh nhất có thể, nhưng…

“Tiền bối thực sự ổn với chuyện đó chứ?”

Nikaido-san đột nhiên hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Ổ-Ổn với chuyện gì?”

“Em đang nói về việc Suzuka có người trong lòng đó.”

người cô ấy thích. Cô ấy mới chỉ là học sinh năm nhất cấp ba thôi đấy anh biết không? Em—em cá nhân thấy là cô ấy hành động hơi vội vàng rồi!”

“Cậu cũng nghĩ vậy sao?!”

À—Bình—Bình tĩnh nào… Dù xem ra Nikaido-san cũng không mấy ủng hộ chuyện Suzuka thầm thích ai đó… Lại—Lại nữa rồi, mình không nên có cảm giác này!

“Tiền bối, anh có chút manh mối nào về người cô ấy thích không?”

“Không—Không, anh không biết gì cả.”

Nói thật, tôi thực sự muốn biết—tôi phải kìm mình lại để không buột miệng nói ra điều đó.

“Vậy sao…? Nếu chúng ta không làm gì, cô ấy có thể sẽ bị cướp mất…!”

“Bì—Bình tĩnh. Đây không phải là chuyện chúng ta nên quyết định thay con bé.”

Đó là điều tôi đã quyết định, sau khi suy nghĩ rất lâu.

“Anh—Anh nói gì vậy! Anh thực sự ổn với việc Suzuka bị một người đàn ông lạ mặt cướp đi sao?!”

Tất nhiên là không!—là điều tôi muốn đáp lại, nhưng tôi buộc phải ngậm chặt miệng.

…Tôi thực sự muốn thay đổi điều đó! Nhưng một người anh trai như tôi không thể nào nói ra những lời như vậy được! Tôi chỉ nên ở bên cạnh dõi theo con bé và đảm bảo rằng nó không bị tổn thương! Dù sao thì đó cũng là giới hạn trong mối quan hệ anh em của chúng tôi! Hạnh phúc của Suzuka là ưu tiên hàng đầu của tôi!

“…Dù—Dù sao đi nữa, cho dù tâm trạng của cô ấy hiện tại là do người đó hay không, em không thể bỏ qua việc người bạn Suzuka của em lại như thế này. Đó là lý do em hỏi anh, Tiền bối. Anh không thể thử động viên cô ấy từ phía anh sao?”

“Hả? T—Tôi á?”

“Vâng. Em nghĩ rằng hiệu quả sẽ lớn hơn nếu lời khuyên đó đến từ Tiền bối. Đây không phải lần đầu cô ấy buồn đúng không?”

Khô—Không không không, tôi không thể làm thế được. Nhất là khi chuyện đó liên quan đến chuyện tình cảm của em gái mình.

“…Xin lỗi, nhưng tôi không thể.”

“Cái—?! T—Tại sao vậy, Tiền bối?! Chúng ta đang nói về em gái anh mà! Vì anh là anh trai của cô ấy, hẳn phải có cách nào đó…!”

“Tôi không thể làm được. Lần này, tôi không thể giúp con bé được…”

Đôi mắt Nikaido-san mở to, như thể cô ấy không thể tin vào những gì tôi vừa nói. Nhưng cuối cùng, cô ấy nheo mắt lại, nhìn tôi đầy vẻ khinh bỉ.

“Em đã nhìn nhầm anh rồi, Tiền bối! Em tưởng ít nhất anh sẽ…!”

“…Cậu nói gì thì nói, tôi sẽ không thay đổi quyết định.”

“…! Suzuka từng nói rằng Tiền bối, nếu cần, rất tốt bụng và đáng tin cậy! Và em cảm thấy anh không thể phủ nhận là rất giống với người anh trai trong tiểu thuyết của anh…!”

“Ơ? C—Cậu đã đọc nó sao…?”

“V—Vâng, em đã mua và tự đọc! Nó thực sự có tác động rất lớn đến em, ở nhiều khía cạnh…! Nhưng tạm gác chuyện đó sang một bên, chẳng phải Tiền bối cũng đã cứu em sao? Em đã nghĩ anh sẽ là một người tuyệt vời như nhân vật chính trong câu chuyện đó…!”

“…Tôi không giống với hình mẫu người anh lý tưởng đó chút nào.”

“…! Vâng, đúng vậy.”

Với câu “Được thôi,” cô ấy kết thúc cuộc trò chuyện. Sau khi trừng mắt nhìn tôi một lúc, cô ấy quay lưng bỏ đi.

“…Em thực sự đã nghĩ anh sẽ là một người anh trai hoàn hảo… Thật là một nỗi thất vọng.”

Để lại những lời đó, cô ấy bỏ mặc tôi một mình. Sau khi dõi theo cho đến khi cô ấy biến mất, tôi thở dài và dựa lưng vào bức tường phía sau.

“Chẳng còn cách nào khác, phải không…?”

Vâng, tôi không thể làm gì trong tình huống này. Tôi chỉ có thể ngước nhìn bầu trời một cách vô định, để đầu óc trống rỗng. Ngay cả sau vài phút trôi qua, những lời cuối cùng của Nikaido-san vẫn văng vẳng trong tâm trí tôi.

“…Thất vọng, hả…?”

Tất nhiên rồi. Một người anh trai không thể làm gì khi em gái mình đau khổ thì hoàn toàn là một kẻ thất bại. Nhưng tôi biết lý do tại sao tôi không thể làm gì, và không có gì để làm được.

…Ngay cả khi nó không hợp lý với tôi, dù tôi có yêu thương em gái mình đến đâu, tôi cũng không thể làm gì ngoài chấp nhận tình cảm của con bé. Nếu tôi muốn đặt hạnh phúc của con bé lên hàng đầu, tôi chỉ có thể im lặng ở đây.

“Đúng vậy…”

Thật lòng mà nói, tôi ước gì ngày đó, khi Suzuka đến tìm tôi hỏi ý kiến, tôi đã có thể nói thẳng những gì mình nghĩ. Nhưng giờ thì quá muộn rồi. Tôi chẳng thể làm gì được nữa. Cứ thế, mặc kệ nỗi đau thắt trong lồng ngực, tôi cứ trôi dạt ngày càng xa khỏi Suzuka.

"Dù có lẽ con bé đã về rồi, nhưng cứ thử ra xem sao…"

Thở dài một tiếng, tôi đi về phía dãy phòng học khối năm nhất. Thế nhưng, khi đến nơi, tôi không thấy Suzuka, cũng chẳng thấy bạn của con bé là Nikaido-san hay Shiina-san đâu cả.

…Con bé về rồi sao?

"A, chẳng phải đó là anh trai của Nagami-san sao?"

"A, đúng rồi."

"Để em xem nào!"

Các nữ sinh trong lớp con bé nhanh chóng nhận ra tôi và ùa đến vây quanh.

"Anh đến đây có việc gì thế ạ~?"

"Chắc là vì Nagami-san rồi?"

"Hai anh em họ chẳng giống nhau chút nào cả…"

Ồn ào quá… Mà này, cái câu cuối là ý gì vậy hả?

"Ưm… Suzuka có ở đây không? Hay con bé về rồi?"

Dù sao thì, tôi vẫn nghĩ hỏi một câu cũng chẳng mất gì.

"…Ưm…"

"Này, chúng ta nên làm gì đây?"

"Nói cho anh ấy biết có được không?"

Và tôi nhận được một câu trả lời nghe khá khó chịu.

"Chuyện này mới xảy ra vài phút trước thôi ạ…"

"Có một cậu con trai lạ mặt đến đây, gọi Nagami-san ra phía sau tòa nhà trường học."

"Chắc chắn là tỏ tình rồi!"

………Cái gì?

………Có một thằng con trai tự dưng gọi Suzuka ra sau tòa nhà trường học… Tỏ tình sao?!

Ngay lập tức, tôi cắm đầu chạy hết tốc lực, bỏ ngoài tai những lời nói xung quanh. Tôi lao đi như bay trên hành lang đầy ắp học sinh đang trên đường về nhà sau giờ học.

Tôi chỉ biết mình đang hướng về phía sau tòa nhà trường học. Tôi không biết mình sẽ làm gì khi đến đó. Tôi không biết, nhưng đôi chân tôi vẫn không ngừng di chuyển nhanh hết mức có thể.

"Hộc… hộc…! Chết tiệt…!"

Trong khi cơ thể mệt mỏi vì thở dốc, cảm giác khó chịu trong lồng ngực tôi càng lúc càng dữ dội.

…Không, đây không chỉ là khó chịu. Đây là… sự chối bỏ. Nó lấp đầy trái tim tôi. Nó lấp đầy tâm trí tôi.

Suzuka đang được một thằng con trai tỏ tình. Đương nhiên rồi. Với vẻ đẹp và tính cách của Suzuka, điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Và con bé đã được tỏ tình vô số lần rồi.

…Nhưng nếu…? Nếu thằng con trai này chính là người Suzuka thích thì sao?!

"…Hộc… hộc…! Chết tiệt…!"

Trong đầu tôi, hình ảnh đó cứ hiện lên. Dù tôi đã cố gắng bao nhiêu lần để xua đuổi những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí, chúng vẫn quay lại, hết lần này đến lần khác. Suzuka và kẻ lạ mặt đó, đứng đối mặt nhau. Suzuka nhìn hắn, má ửng hồng với nụ cười đáng yêu thường thấy, và hắn đáp lại bằng một nụ cười đẹp trai. Và sau khi tên đó nói những lời Suzuka muốn nghe, con bé bắt đầu khóc những giọt nước mắt hạnh phúc. Hiện thân của niềm vui sướng. Cuối cùng, tên con trai đẹp trai đó đặt tay lên vai con bé, đáp lại, con bé khẽ gật đầu, nhắm mắt lại và ngẩng đầu lên. Và rồi… rồi…!

Giật mình!

"Dù thế nào cũng không thể để chuyện đó xảy raaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"

Tôi gầm lên một tiếng giận dữ, tăng thêm tốc độ.

Aaa, tránh ra ngay đi chứ! — Tôi thầm mắng những học sinh đang đi trên hành lang khi tôi lướt qua họ. Trong đầu tôi, tôi chỉ nghĩ về Suzuka. Vẻ ngoài của Suzuka, vẻ ngoài mà tôi đã nhìn thấy từ khi con bé còn bé xíu. Tôi vẫn còn những ký ức về con bé.

Cứ lẩm bẩm 'Onii-chan, Onii-chan' trong khi bám chặt vào lưng tôi, hạnh phúc tột cùng, khi con bé còn là một đứa trẻ sơ sinh.

Suzuka khi còn học mẫu giáo, sau khi ngã và trầy đầu gối, nói 'Onii-chan em yêu anh!' trong khi tôi ôm con bé vào lòng khi con bé đang khóc.

Suzuka khi học tiểu học, với chiếc cặp sách trên lưng, vươn người cao hết mức có thể trong khi nói 'Em lớn rồi.' Tôi đã cười đến chảy cả nước mắt,

khi gương mặt nàng ửng hồng vì ngượng.

Và cuối cùng, là Suzuka thuở trung học

khi em nở nụ cười mà tôi đã bao năm không được thấy, sau khi chúng tôi

cuối cùng cũng làm hòa…

Mọi ký ức cứ thế ùa về,

cuối cùng tôi cũng hiểu ra Suzuka là một sự tồn tại quan trọng đến nhường nào

đối với tôi. Chính vì lẽ đó—

“Không phải Suzuka của tôi…! Đừng hòng

đụng vào cô em gái quý giá nhất của tôi! Tôi không biết ngươi là ai,

nhưng ta sẽ không bao giờ tha thứ

cho ngươi đâuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!”

Mặc kệ liêm sỉ cá nhân và những ánh mắt

đầy dò xét của đám học sinh xung quanh, tôi gào thét

từ tận đáy lòng.

Tôi ích kỷ ư? Tôi tự cao tự đại ư? …Đúng vậy,

tôi biết mà! Có gì mà thắc mắc?! Ahhhhhh, tôi muốn lao vào đấm thẳng một cái

vào mặt cái thằng tôi của vài phút trước…!

Cái kiểu “Là anh trai, mình sẽ không

can thiệp vào chuyện tình cảm của em gái” là cái gì chứ!?

Cái kiểu “Mình phải chấp nhận

việc em gái có người mình thích” là cái gì chứ?!

Mấy lời nói suông đó cứ đi chết đi! Tôi sẽ quẳng hết lòng tự trọng!

“Tôi… tôi…!”

Tôi sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai

cướp Suzuka khỏi tôi!!!

Đó là những gì tôi khẳng định, rõ ràng và dứt khoát.

Cái khái niệm “Là anh trai của em ấy” trong đầu tôi tạm thời bị xóa sạch.

Tôi không muốn em bị cướp đi. Và tôi cũng chẳng quan tâm liệu

Suzuka có tình cảm với thằng đó hay không. Dù cho em có ghét tôi… dù cho em có căm hờn tôi đến chết đi chăng nữa! Tôi sẽ không nói dối bản thân mình nữa.

“…Chết tiệt! Đợi đó cho tôi…!”

[IMAGE: ../Images/..]

Vọt ra khỏi tòa nhà trường học, tôi

tiến về phía sau tòa nhà, nơi có rất nhiều cây cối bao quanh. Và…

“Em ấy đây rồi!”

Cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy Suzuka, người

đang đứng bất động. Và em ấy chỉ có một mình.

“Tôi đến kịiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiip!”

“Kyaa?!”

Thốt lên một tiếng hét, tôi nhảy phóc

ra trước mặt Suzuka. Vì sự xuất hiện bất ngờ của tôi, Suzuka khẽ giật mình,

cả người run lên. Mắt em mở to tròn, và em dường như không biết chuyện gì đang xảy ra.

“A-Anh hai?! S-S-S-Sao anh lại ở đây?!”

Bỏ qua tiếng kêu ngạc nhiên của em, tôi

hít thở sâu, nhìn quanh.

“Phù… Haaah… T-Thằng khốn đó

hình như chưa đến…!”

“Ơ-Ơ…? Anh đang nói gì vậy…?”

Ai mà chẳng trách được em ấy? Em bị

một cậu con trai hẹn ra đây, để rồi anh trai mình lại đột nhiên

xuất hiện trước mặt… Thôi, chuyện đó không quan trọng lúc này.

“…Haaah… haaah… Được rồi! Chúng ta về nhà thôi, Suzuka!”

“Hả?!”

Em hoàn toàn bối rối. Dù trông em có chút

do dự, tôi vẫn nắm tay em và bắt đầu bước đi.

“A-Anh hai?! K-K-K-Khoan đã!”

“Anh không khoan đâu.”

“Cái—?! Anh đang nói cái gì vậy?! Sao anh lại ở đây ngay từ đầu…!”

Vì Suzuka đang chống cự với cái nắm tay của tôi,

tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài quay lại. Khi quay lại, tôi thấy

Suzuka đang lườm tôi với gương mặt ửng đỏ.

“Dù sao đi nữa, làm ơn buông tay em ra

đã…! Tim em…”

“Anh không muốn.”

“Ơ kìa?! T-Tại sao?!”

“Vì anh không muốn buông ra.”

“Đ-Đó là…! Auauauauuuuuuuu…!”

Dù em đỏ mặt đến tận mang tai, em vẫn

không ngừng chống cự, và em đã cố gắng gỡ tay mình ra.

“C-Chuyện gì đang xảy ra vậy…! Anh lúc

nào cũng kỳ lạ, nhưng hôm nay thì còn hơn mọi ngày đó, anh biết không?!

Làm ơn giải thích rõ ràng đi!”

“Chuyện đó có thể đợi sau. Bây giờ,

chúng ta phải rời khỏi đây đã.”

“Tại sao chứ!? Em đang đợi ai đó ở đây,

nên em không thể đi được! …Mà sao anh hai lại ở đây ngay từ đầu?!” Suzuka bắt đầu tuôn ra vô số

câu hỏi về phía tôi.

Nhưng không đáp lại bất kỳ câu nào trong số đó,

tôi lại hỏi ngược lại một câu hỏi của riêng mình.

“Em bị một cậu con trai hẹn ra đây,

đúng không?”

“Hả?”

Đối mặt với câu hỏi đó, mắt Suzuka

mở to.

“…Có thể là thật, nhưng tại sao chuyện đó

lại quan trọng lúc này chứ? Không, sao anh hai lại biết chuyện đó?!”

“Chuyện đó không quan trọng lúc này.”

“Quan trọng hơn cả, việc em bị thằng nhóc này tỏ tình mới là vấn đề lớn nhất lúc này.”

“T-Tỏ tìn—?!”

…Em ấy không ngờ ư? Đúng là đôi khi em ấy ngây thơ đến khó hiểu.

“Anh không thể cho phép chuyện đó xảy ra. Thế nên, chúng ta về nhà. Ngay bây giờ.”

“X-Xin chờ một chút! Anh nói vậy là có ý gì?!”

“Anh sẽ giải thích chi tiết sau, giờ cứ đi đã—”

“K-Không! Nếu anh không giải thích rõ ràng cho em ngay bây giờ, em sẽ không về đâu!”

Tôi một lần nữa đưa tay ra.

Nhưng Suzuka gạt phắt tay tôi ra, từ chối sự giúp đỡ của tôi.

Việc em ấy không thỏa mãn chỉ với lời giải thích này cũng là lẽ thường. Nhưng cho dù phải kéo em ấy đi bằng vũ lực, tôi cũng không đời nào để em ấy gặp cái thằng nhóc kia.

Tuy nhiên, dù Suzuka có hiểu được ý định của tôi hay không, thì việc làm vậy chắc chắn sẽ khiến em ấy nổi giận.

“A-Anh nói vậy là có ý gì?! C-Cậu con trai… tỏ tình… anh đang nói gì vậy?!”

Suzuka vẫn tiếp tục lườm tôi.

“Chuyện này không liên quan gì đến anh, nên đừng có xen vào!”

“Sao lại không liên quan đến anh chứ! Làm sao anh có thể làm ngơ chuyện em bị tỏ tình! Hơn nữa lại còn bị cái thằng nhóc mà em để ý tỏ tình nữa chứ!”

Những lời đó đã khiến Suzuka bừng tỉnh, và em ấy chỉ đứng đờ người nhìn tôi vài giây.

“Ơ…? A-Anh hai? Anh không phải đang hiểu lầm gì đó sao…?”

“Làm gì có! …Em không cần phải giấu đâu. Anh biết hết rồi. Chính vì thế nên anh mới không thể làm ngơ chuyện này!”

“H-Hả?! K-Kể cả có là thế đi nữa thì sao?! Anh hai có liên quan gì đến chuyện này đâu!”

“Anh đã bảo là anh—”

Nhưng trước khi tôi kịp nói hết câu, Suzuka đã ngắt lời tôi. “Với cả! Anh hai có bao giờ quan tâm đến em đâu, phải không?!”

Những lời của em ấy khiến tôi nghẹn họng vì bối rối.

“…Hả?”

Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn không thể hiểu nổi Suzuka vừa nói gì.

“…Đ-Đúng vậy! Anh hai có bao giờ quan tâm đến em đâu! Anh ấy chưa bao giờ thảo luận bất cứ điều gì với em…!”

“N-Này, Suzuka?”

“Thế mà, tự nhiên… tự nhiên lại nói những lời như thế này! Đối với anh, em chỉ là một cô em gái tầm thường, nên cứ để em yên đi!” Suzuka quay mặt đi.

Tôi hoàn toàn không hiểu Suzuka đang nói gì. Dường như em ấy đang hiểu lầm nghiêm trọng một chuyện gì đó.

Nhưng…

“…………!”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi thấy nước mắt đọng lại trong mắt Suzuka, và có cái gì đó trong đầu tôi như đứt phựt.

“Anh đương nhiên quan tâm đến em!”

Tôi đã gào lên điều đó trước khi kịp nhận ra.

“A-Anh hai?”

“Chỉ nghĩ đến chuyện Suzuka bị một cậu con trai tỏ tình…! Và anh chắc chắn rằng em sẽ chấp nhận…! Cơ thể anh cứ tự động làm theo…!”

Tôi không thể diễn tả cảm xúc của mình thành lời một cách trọn vẹn. Có lẽ có cái gì đó bên trong ngăn cản tôi giải thích rõ ràng. Và khi nhận ra điều đó, tôi quyết định nói ra cảm xúc thật của mình, bất chấp mọi người sẽ nghĩ gì về tôi…

“Anh…! Chỉ nghĩ đến chuyện em có bạn trai thôi đã khiến anh cảm thấy khủng khiếp rồi! Vì vậy, làm ơn, đừng có bạn trai!”

Đó là sự thật trần trụi, thô lỗ, và là lời tỏ tình tệ hại nhất có thể.

“………Hả?”

Một khoảnh khắc im lặng tuyệt đối bao trùm.

Vẻ mặt Suzuka hiện lên sự bối rối, và rồi…

“Ớ-Ớhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh?!”

Suzuka thốt ra một tiếng hét bối rối, chớp mắt liên tục nhìn tôi.

“C-Chuyện đó… Ớhhh?! A-Anh hai không muốn em… có bạn trai?! Và anh ấy sẽ ghét điều đó?! Anh không muốn em có à?! Âu…!”

Mặt Suzuka đỏ bừng như trái cà chua, và em ấy bắt đầu vung vẩy tay loạn xạ. Tôi chưa bao giờ thấy em ấy như vậy trước đây, nhưng tôi hầu như không để ý. Con đập kìm nén trái tim tôi vỡ tan, và những lời nói cứ tuôn ra.

“Đúng vậy! Chỉ tưởng tượng em có bạn trai thôi đã khiến ngực anh đau nhói rồi! Anh biết anh không có quyền nói điều đó với tư cách là anh trai của em, nhưng anh không thể chấp nhận điều đó!”

Tôi không thể dừng lại được nữa. Tất cả

Những cảm xúc bấy lâu tôi vẫn kìm nén trong lòng cứ thế vỡ òa.

“A-A-Anh hai?!”

“Anh xin lỗi, Suzuka! Nhưng anh phải nói điều này ngay lúc này!”

Tôi nhìn thẳng vào mắt em. Đáp lại, em ấy khẽ lùi lại một bước, nét mặt ngơ ngác.

“Xin em đừng có bạn trai! Đừng chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta! Anh biết mình đang ích kỷ, đang tự tư tự lợi… Nhưng anh không chịu nổi! Chỉ cần nghĩ đến cảnh em bị người khác cướp mất… nỗi cô đơn đã gặm nhấm trái tim anh đến nhức nhối rồi!!!”

“N-Nhưng… Ơ… À…! Fuaa… Nya….!”

“Đó… đó là những cảm xúc thật lòng của anh…!”

Đầu óc tôi quay cuồng, hơi thở dồn dập, nhưng giờ hoặc không bao giờ. Dĩ nhiên, tôi biết những yêu cầu của mình thật nực cười. Tôi đang quá ích kỷ, hoàn toàn bỏ qua cảm xúc của Suzuka, và thẳng thắn mà nói, những cảm xúc này của tôi thật đáng ghê tởm. Thật sự, đây là lời tỏ tình tồi tệ nhất đời. Nhưng tôi đã hạ quyết tâm rồi.

Kể cả khi bức tường giữa tôi và Suzuka cứ thế cao thêm, kể cả khi em ấy ghét bỏ tôi hơn cả trước khi chúng tôi làm lành, tôi vẫn muốn được sống thật với cảm xúc của chính mình.

…Mình phải thành thật…! Anh xin lỗi. Anh thật ghê tởm đến mức khiến em phải khóc. Suzuka… Anh xin lỗi… vì đã là một người anh tồi tệ nhất trên đời! Anh thật sự là một thằng cuồng em gái vô dụng, không còn cách nào cứu vãn được nữa…!

Nhưng hãy để anh nói điều này… Làm ơn, hãy chấp nhận sự ích kỷ của anh đi—!

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thốt lên:

“Anh…! Anh không muốn em bị bất cứ ai cướp đi! Vậy nên làm ơn, đừng bỏ lại anh một mình! Hãy là em gái bé bỏng của anh mãi mãi!!!”

“——————Vâng.”

Một giọng nói khẽ khàng đáp lại tiếng gào của tôi.

Suzuka đang nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được, hai tay đặt lên ngực như đang mơ màng. Đến cả tôi cũng không biết mình vừa nói gì, nhưng em ấy lại phản ứng như thể vừa được người mình yêu tỏ tình. Em ấy đã phản ứng như thế trước sự ích kỷ của tôi. Và…

“…………Vâng, em hiểu rồi ạ…”

Đó chính xác là những gì em ấy nói. Có lẽ bản thân Suzuka cũng không biết mình đang nói gì. Có lẽ em ấy đang lạc lối trong tình huống kỳ lạ này, và chỉ đơn thuần đưa ra một câu trả lời để kết thúc nó. Nhưng ánh mắt đầy sự khẳng định của em ấy thì không thể nào hiểu lầm được.

…Đ-Đùa à…? Suzuka chấp nhận cái yêu cầu vô lý này sao…?

Khoảnh khắc tôi nhận ra điều đó…

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”

Không hiểu sao, phía sau trường học, nơi đáng lẽ chỉ có tôi và Suzuka, bỗng vang lên những tiếng la hét chói tai.

“Oa?! G-Gì thế?!”

“Oái?! A-Anh hai?!”

Vì quá sốc, tôi và Suzuka đều giật mình, rồi nhảy bổ vào nhau, ôm chặt lấy đối phương. Hoảng loạn nhìn quanh, chúng tôi thấy vô số học sinh khác đang hiện ra từ trong bóng cây, hoặc thò đầu ra khỏi cửa sổ, tất cả đều nhìn chúng tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.

…C-Cái gì thế này?! Chuyện gì vừa xảy ra vậy?!

“T-Tôi thật sự cảm động quá!”

“Cái gì vậy?!”

“Tuyệt vời… Tôi không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng thật tuyệt vời…”

“Oa, tim tôi đập thình thịch luôn…!”

“Thế này thì hỏng rồi, hỏng thật rồi!”

“Oaahh… Nước mắt… Nước mắt cứ trào ra…”

…Và cứ thế. Ai nấy đều nói những điều kỳ lạ như vậy.

Những cậu con trai phấn khích, những cô gái sắp khóc… chưa kể những người đang giơ điện thoại thông minh ra… Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Và tôi không phải là người duy nhất bối rối trước tình huống này. Vẫn còn trong vòng tay tôi, Suzuka cũng đang kinh ngạc nhìn quanh.

“M-Mọi người làm gì ở đây?!”

Một cậu con trai bước về phía chúng tôi.

…À, thì ra đây là kẻ đã gọi Suzuka ra đây!

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, sẵn sàng mằn mặt, nhưng rồi tôi nhận ra.

“…Đừng nói là; Nikaido-san?”

“Vâng, đúng là Kaede đây ạ.”

Suzuka đáp lời tôi, vẻ bình thản đến lạ.

À, thì ra là vậy... Khoan đã.

“Cái quái gì thế này?! Tại sao cậu ấy lại mặc đồ đó?!”

…Cậu ấy mặc đồ con trai! Và sao cậu ấy lại ở đây?!

Trước khi tôi kịp hỏi thêm cho rõ, những người xung quanh đã bắt đầu gọi Nikaido-san là ‘đối thủ mới’ hay gì đó.

…Ôi trời đất ơi, làm ơn đừng khiến mọi chuyện rối rắm thêm nữa được không?!

[IMAGE: ../Images/..]

“…Anh ơi, Kaede, chạy thôi!”

Suzuka túm lấy tay tôi và Nikaido-san, lôi tuột chúng tôi đi. Dù tôi phải gắng sức lắm mới theo kịp, nhưng quả thật tôi rất muốn thoát khỏi đám đông này. Cuối cùng, chúng tôi rẽ một góc tòa nhà trường học nơi không có ai xung quanh, và Suzuka mới chịu dừng lại.

“Phù… Tạm thời thế này là ổn rồi.”

“Hộc… hộc… Chuyện gì vừa xảy ra vậy?!” Vai tôi phập phồng lên xuống khi tôi cố gắng hít thở.

Kiểm tra lại, Nikaido-san cũng chẳng khá hơn là bao.

…Dù nhìn thế nào, cậu ấy trông cũng hệt một cậu con trai. Mặc đồ nam sinh và giấu đi mái tóc dài… Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“S-Suzuka, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao lại có nhiều học sinh như vậy…?”

“Trước đó, chúng ta hãy hỏi Kaede về diện mạo của cậu ấy đi đã,” Suzuka điềm tĩnh nói. Đáp lại, Nikaido-san nuốt khan một tiếng.

Chắc cậu ấy nhận ra mình vẫn đang trông giống một cậu con trai.

“Và cũng hỏi cậu ấy tại sao lại gọi tôi ra phía sau tòa nhà trường học.”

“C-Cái đó…!”

“Khoan đã, khoan đã?! Vậy ra cái cậu đẹp trai gọi Suzuka ra đây lại chính là Nikaido-san?! Và Suzuka, em biết chuyện đó à?!”

Đáp lại phản ứng bối rối của tôi, Suzuka bình thản đáp “Vâng.” Không, không thể nào!

“Em cũng không rõ tại sao, nhưng Kaede, mặc đồ con trai, đột nhiên đến lớp và bảo em ra phía sau tòa nhà trường học. Cậu ấy bỏ đi ngay sau đó, nên em không kịp hỏi chi tiết.”

“…Ra đó là lý do tin đồn về lời tỏ tình lan truyền… Tôi đến đây khi nghe được chuyện đó…”

“Ơ, tin đồn ạ?!”

Thật bất ngờ, Nikaido-san lại là người ngạc nhiên.

…Dĩ nhiên cậu nổi bật rồi, nếu cậu ăn mặc như thế! À, vậy ra những người khác nghe được chuyện đó nên mới ẩn nấp trong bóng tối!

“Vì không thể cứ để mặc chuyện đó, em không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến đó. Em nghĩ em có thể hỏi Kaede về kế hoạch của cậu ấy…”

Cả Suzuka và tôi đều nhìn về phía Nikaido-san.

“T-Tôi không…! Tôi không hề muốn mọi chuyện kết thúc như thế này…!”

Khi cậu ấy đang cúi đầu, tôi lại thấy một người khác đi về phía chúng tôi.

“À, kia rồi, Kaede~ Thật đấy, cậu đi đâu mất tiêu vậy? Kế hoạch thành công chứ?”

Một người bạn khác của Suzuka, Shiina-san, điềm tĩnh tiến đến.

…Kế hoạch?

“À, Suzu-chan và anh trai cậu ấy à? Ơ? Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ…?”

“…Kotomi, rốt cuộc kế hoạch này là về cái gì?”

“Ơ? Bọn mình đã định để Kaede tỏ tình với Suzu-chan. Đó sẽ là một kế hoạch yêu đương nồng thắm mà.”

“Á, Kotomi!”

Nikaido-san vội vàng che miệng Shiina-san lại, nhưng đã quá muộn.

…Tỏ tình…? Kế hoạch yêu đương nồng thắm?

Tôi có một dự cảm chẳng lành về chuyện này…

“…Kaede, tôi muốn một lời giải thích,” Suzuka quay sang Nikaido-san và nhìn chằm chằm.

Đáp lại lời gọi đó, Nikaido-san giật mình và thở dài đầu hàng.

…Và thế là cậu ấy bắt đầu giải thích.

“T-Tôi đơn giản là không thể chấp nhận được việc Suzuka sẽ hẹn hò với một cậu con trai…! Tôi không biết phải làm gì, nên tôi đã nghĩ ra kế hoạch này để cậu hẹn hò với tôi khi tôi cải trang thành con trai. Tôi không muốn cậu bị người khác cướp mất…”

“U-Uwaa…”

“K-Kaede, cái đó thì…”

Đến nước này thì tệ thật rồi. Phải nói sao đây…? Đó là một ý tưởng tồi tệ đến mức kinh khủng. Ngay cả Suzuka cũng không biết phải phản ứng thế nào.

“V-Và đó là lý do tôi đã nhờ Kotomi làm—”

“…Giúp tôi chỉnh trang lại cho tươm tất một chút nhé,” cô Nikaido vừa nói, vừa tháo tóc giả xuống.

…Sực nhớ ra, Suzuka từng kể với tôi rằng Shiina-san rất giỏi làm trang phục nam, bởi vì cô ấy là thành viên của câu lạc bộ kịch.

“Ban đầu thì ổn. Tôi đã gọi Suzuka đến đây, nhưng… đúng lúc xui xẻo, miếng vải che ngực của tôi bị tuột ra nên tôi phải sửa lại, và khi tôi quay lại thì Tiền bối Nagami cùng tất cả các bạn học khác đã bao vây Suzuka mất rồi…”

Và thế là cô ấy không thể làm gì được nữa.

…Vậy ra tôi chính là cái gai trong kế hoạch của cô ấy, hả…

“Haaaah… Cậu đúng là…”

Sau khi nghe toàn bộ sự tình, Suzuka thở dài thườn thượt. Thấy vậy, dáng vẻ cô Nikaido như nhỏ bé lại, nước mắt bắt đầu chực trào nơi khóe mi.

“Nào nào, Suzu-chan, đừng thế chứ. Kaede lo cho cậu nên mới làm chuyện ngốc nghếch như vậy mà. Thật đó, suy nghĩ và hành động của cậu ấy lúc nào cũng cực đoan quá mức. Lúc nào cũng hành động ngay mà chẳng nghĩ ngợi gì.”

C-Chị Shiina-san đúng là chẳng nể nang gì nhỉ?

“Cậu đúng là đồ ngốc… Haaah…”

“Ư ư ư, Suzuka…”

“Tuy nhiên—”

Đáp lại, Suzuka nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô Nikaido.

“…Cảm ơn cậu rất nhiều, Kaede.”

“Ể? S-Suzuka?”

“Cậu cảm thấy mình phải làm vậy vì lo cho tớ, đúng không?”

“N-Nhưng cuối cùng thì tớ lại làm mọi chuyện tệ hơn…”

“Ừ, đúng vậy. Tớ chẳng thể nói điều gì tốt đẹp về chuyện đó được.”

“Tớ… tớ xin lỗi thật nhiều.”

“Nhưng Kaede này, tớ hiểu được tấm lòng của cậu mà. Tớ không thể giận cậu nếu cậu chỉ làm thế vì muốn tốt cho tớ. Và nhờ có chuyện đó…”

Nhẹ nhàng vuốt tóc cô Nikaido, tôi thoáng thấy Suzuka liếc mắt nhìn mình một cái. Dù có lẽ chỉ là tôi tưởng tượng thôi, nhưng má cô ấy dường như ửng hồng nhàn nhạt.

“D-Dù sao thì, đừng lo lắng. Tớ sẽ không hẹn hò với một cậu con trai nào đó mà tớ chưa từng gặp bao giờ đâu.”

“S-Suzuka…! Oaaaaa!”

Cô Nikaido vỡ òa, không kìm được những giọt nước mắt nữa. Đáp lại, Suzuka tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô ấy. Chị Shiina-san nhìn họ với vẻ mặt dịu dàng. Tôi hy vọng tình bạn của họ sẽ mãi tiếp diễn như vậy.

“…Cô ấy thật sự có những người bạn tốt.”

Vì thế mà tôi lỡ thốt lên những lời đó.

Khi tôi nói ra, Suzuka quay lại mỉm cười với tôi một giây, rồi lại quay đi, và nói…

“Kaede… Cảm ơn cậu rất nhiều.”

[IMAGE: ../Images/../00018.png]

**Phần 5:**

Ngày hôm đó trên đường về nhà, chỉ có Suzuka và tôi. Dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi con phố, tôi bước bên cạnh cô ấy, vẫn còn bối rối vì những gì đã xảy ra trước đó.

…Chỉ cần nhớ lại thôi là mặt tôi lại nóng bừng… Nhưng tôi không hối hận… Thật sự là không hối hận, nhưng tôi không khỏi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ khi tất cả các bạn học khác đều đã chứng kiến cuộc trò chuyện của chúng tôi. Và vấn đề chính là Suzuka. Tôi chưa có cơ hội hỏi trước đó, nhưng không biết cô ấy thực sự cảm thấy thế nào. Liệu cái từ "Được rồi" lúc nãy có phải là cảm xúc thật của cô ấy không?

“O-Onii-chan.”

Đúng như thể đã biết tôi đang nghĩ gì, Suzuka gọi tôi.

“G-Gì vậy?”

“T-Tại sao Onii-chan lại làm một chuyện như vậy ạ?”

Có vẻ như Suzuka không định bỏ qua chuyện này. Nhưng hỏi bây giờ khi mọi căng thẳng đã tan biến thì hơi…

Tuy nhiên, trước khi tôi có thể nghĩ ra câu trả lời, Suzuka tiếp tục.

“V-Vì Onii-chan có người mình thích… thì có nên quan tâm đến em không ạ…?”

“……Xin lỗi?”

Tôi hoàn toàn bị bất ngờ bởi câu hỏi đó.

“N-Người mình thích…? Anh á?! Sao em lại đi đến kết luận đó?!”

“Đ-Đừng cố che đậy!”

…Không không không, anh thật sự không hiểu em đang nói gì luôn ấy!

“Em… em thật ra đã nghe thấy cuộc trò chuyện đó! Hôm đó, khi anh nói chuyện với Kaede, anh đã nói rằng anh có người mình thích!”

…À, ra là vậy! Thì ra là cô ấy đã nghe thấy mình nói lúc đó.

Tôi đúng là đã nói vậy. Rõ ràng rành mạch. Nhưng…

“Đó chỉ là lời nói dối anh bịa ra để làm Nikaido-san hài lòng thôi.”

“…D-Dối trá ư?! Không đời nào! Anh trai việc gì phải nói dối như vậy chứ!?”

“Đó là vì Nikaido-san nghĩ rằng hai đứa mình có quan hệ mờ ám, cô ấy đang nghi ngờ anh. Nên anh nghĩ nếu nói với cô ấy rằng anh đã có người trong mộng, một người không phải em, thì cô ấy sẽ yên tâm thôi.”

“Ể, ếhhhhh?!”

Suzuka thực sự kinh ngạc.

“Vậy còn bao nhiêu cố gắng của em từ trước đến nay thì sao?!” Con bé bắt đầu nói những điều khó hiểu, còn tôi thì không biết phải đáp lại thế nào.

[IMAGE: ../Images/..]

Nhưng nói đến đây, vậy còn người Suzuka thích thì sao nhỉ? Dù tôi đã nói dối, nhưng cái việc con bé có người trong mộng thì có thể là thật. Thế thì tại sao trước đó con bé lại đáp “Được thôi” với tôi chứ?

Tôi lấy hết can đảm, hỏi con bé.

“Này Suzuka, em có người mình thích đúng không…? Vậy tại sao em lại chịu đựng cái yêu cầu vô lý đó của anh…?”

“Người mình thích ư?! Tại… tại sao anh lại hỏi vậy?!”

Khi Suzuka bắt đầu hoảng loạn, mặt đỏ bừng như quả táo chín, tôi bình tĩnh giải thích.

“Thì, cũng giống như em thôi… Lần đó ở Akiba, em nói chuyện với Nikaido-san ở công viên đúng không? Anh đã nghe lén được lúc đó… em nói là em có người mình thích…”

“Ếhhh?! Anh nghe thấy ạ?!”

Mắt con bé mở to, rồi lắp bắp “K-Không phải đâu!”, nhưng một lát sau, con bé dừng bước.

“…K-Khoan đã… Đây chẳng phải là cơ hội tuyệt vời để nói với anh trai về tình cảm của mình sao?!”

Con bé đột nhiên lầm bầm một mình bằng giọng rất khẽ. Tôi hoàn toàn không hiểu con bé đang nói gì.

“…Ưm, Suzuka-san?”

“Dạ!? Ấy, ừm… Chuyện là!”

Con bé hít một hơi thật sâu, rồi nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

“E-Em…! N-Người mà em thích…!”

Và, con bé hạ quyết tâm, cố gắng hết sức để nói với tôi điều gì đó.

“N-Người mà em thích là…! Là A-Anh trai…!”

“…Hả?”

Nhưng…

“—người mà em lúc nào cũng phải trông chừng, nên làm gì còn thời gian để yêu đương nữa chứ?!”

“…Hả?! V-Vậy còn cuộc nói chuyện với Nikaido-san thì sao?!”

“C-Cái đó… là về Anh trai—em đã nói dối để anh không phải gánh chịu những lời đồn đại kỳ quặc thôi! Chỉ có vậy!”

“D-Dối trá ư…? Vậy ra là thế sao?”

“V-Vâng, đúng vậy! Chỉ là một lời nói dối thôi! Tập tiếp theo của em sẽ có cảnh tượng tương tự như thế này, nên em nghĩ cứ trả lời như vậy là được!”

“…Thật sao? Thôi được rồi…”

Khi nghe điều đó, tôi cảm thấy toàn thân bủn rủn.

…V-Vậy ra là thế à? Vậy là Suzuka không có ai trong mộng cả…

Vì lý do nào đó, Suzuka trông có vẻ chán nản, con bé ôm đầu nói “Sao mình lại thế này cơ chứ…?”, nhưng điều duy nhất tôi có thể làm là thở phào nhẹ nhõm… Ơn trời.

“T-Thế thì tại sao mình lại phải làm tất cả những chuyện đó cơ chứ?!”

“Đó là câu tôi muốn hỏi mới phải!”

Vì lý do nào đó, tôi đã khiến con bé nổi giận.

…V-Và tôi đã nói những lời kinh tởm đó một cách vô ích!

“A-Anh xin lỗi, Suzuka!”

“A-Anh làm sao thế, tự nhiên lại vậy?!”

“Anh đã ích kỷ khi yêu cầu em không được có bạn trai! Nhưng đó là cảm xúc thật của anh! Đ-Đương nhiên, chỉ ở mức độ trân trọng em như một đứa em gái thôi, chứ không có gì kỳ lạ đằng sau lời nói của anh đâu…!”

Cuối cùng thì, tôi sẽ không bao giờ động chạm gì đến Suzuka, nhưng tôi vẫn đủ mức độ cuồng em gái để không muốn xa rời con bé.

“K-Không sao đâu!”

Thật ngạc nhiên, Suzuka không hề trách mắng tôi gì cả.

“E-Em biết Anh trai không có ý gì kỳ lạ. Nhưng Anh trai vẫn là một kẻ cuồng em gái vô phương cứu chữa mà đúng không?! Hề hề hề…!”

…Tôi biết mình hoàn toàn đáng bị như vậy, nhưng tôi muốn chết quá…!

“T-Thật đấy, Anh trai đúng là một người phiền phức mà! Hề, hề hề hề, hề hề hề hề hề hề!”

“Ưuu… Nhẹ tay với anh thôi, anh xin em…”

“Nhưng anh không cần phải để tâm nhiều đến mức đó đâu.”

“……Hả?”

Khi con bé nói vậy, tôi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Suzuka. Và với nụ cười rạng rỡ nhất có thể, con bé nói tiếp.

“Nói thật lòng, em sẽ ghét lắm nếu anh Onii-chan có bạn gái.”

Ngay khi những lời đó thốt ra, cô bé lập tức nhận ra mình vừa nói gì, và khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

“A-À dĩ nhiên rồi, chỉ là với tư cách em gái thôi, được không chứ?!”

Nói rồi, cô bé vội quay mặt đi.

…Ư-Ưm… Vậy ra, Suzuka không giận mình, thậm chí còn tha thứ cho sự ích kỷ của mình, và em ấy thật ra là một cô bé cuồng anh trai…

“…N-Nghĩ gì thế?”

“K-Không có gì hết!!”

Giọng Suzuka hơi khó chịu kéo tôi trở về thực tại, và cả hai chúng tôi lại im lặng bước đi.

“……”

“………”

Cuối cùng, tôi cũng nhớ ra điều cuối cùng còn vướng bận trong lòng.

Chuyện tôi là người thay thế. Chuyện cả hai chúng tôi đều là Towano Chikai. Nghĩ đến đây, tôi lại gọi em ấy.

“…Này, Suzuka, về diễn biến ở tập tiếp theo…”

Đáp lại, Suzuka điềm đạm nói: “Em biết rồi.”

“Trong câu chuyện của chúng ta, chỉ cần có Onii-chan và một cô em gái là đủ.”

Khi tôi nói ra điều đó, nụ cười rạng rỡ của em ấy hướng về phía tôi ấm áp đến lạ, khiến tôi thực sự nghĩ rằng đó là nụ cười đáng yêu nhất mà em ấy từng dành cho tôi.

…Thật kỳ lạ, nụ cười ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn bao giờ hết…