Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 12

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 88

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 7.5 - Chương 4: Towano Chikai và Trải nghiệm Live Akiba

Nếu bạn thích tác phẩm của chúng tôi, vui lòng theo dõi trên mạng xã hội, tham gia Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

**Phần 1:**

“Đ-Đây chính là phố Akihabara! Hồi trước, anh hai đã đưa em đến đây để dạy em những kiến thức chuyên sâu về văn hóa otaku đó! Vậy nên, vì đang ở gần anh hai thế này, em sẽ dẫn đường cho mọi người!”

“E-Em mong đợi lắm…”

“Dù sao thì, thật ấn tượng khi cô học trò tự xưng là môn đệ của Thầy lại chẳng biết tí gì về văn hóa otaku. Đương nhiên, với tư cách là người đi trước, tôi sẽ phải thay đổi điều đó.”

“E-Em xin lỗi, chị Akino kính mến… Nhưng nhờ vậy mà em được học hỏi nhiều điều từ anh hai, nên em rất vui ạ…”

“Hừm, đúng là môn đệ ít kinh nghiệm hơn thì phải bám lấy Thầy, tôi đoán vậy. Tôi đã không nghĩ đến điều đó.”

“K-Không, người duy nhất được phép bám lấy anh hai là em gái ruột của anh ấy, là em đây! Xin hãy nhớ kỹ điều đó!” Suzuka bước phía trước chúng tôi, ra dáng thủ lĩnh của nhóm.

Ngay sau lưng cô bé, Nene-san đang nhìn quanh với đôi mắt lấp lánh. Bên cạnh cô là Akino-san, hoàn toàn không che giấu sự thù địch của mình.

“…Haizz, sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ…?”

Đương nhiên, cô em gái nhà Kanzaka cũng ở đó, và cô bé thở dài thườn thượt khi bước lững thững bên cạnh tôi.

Suzuka, Nene-san, Akino-san, cô em gái nhà Kanzaka, và tôi đã đến Akihabara, giờ đã là buổi chiều. Để giải thích tại sao mọi chuyện lại đi đến bước này, chúng ta sẽ phải quay ngược thời gian.

**Phần 2:**

“—Nói tóm lại, vì tôi là môn đệ số một của Thầy, tôi sẽ phải kiểm tra quyết tâm của cô.”

“…Ư-Ừm, vậy là chị Akino cũng được anh hai dạy dỗ sao…?”

“Tôi chưa bao giờ nhận được bất kỳ lời khuyên trực tiếp nào từ Thầy. Chính vì thế mà tôi thực sự ghen tị với cô. Nhưng tôi sẽ không chịu thua đâu. Dù sao thì, tôi là môn đệ được Thầy yêu quý nhất.”

“M-Môn đệ được yêu quý nhất sao…?”

Trong khi Nene-san khá bối rối trước lời tuyên bố đột ngột này, Akino-san ưỡn ngực tự tin.

“…Ugh, nhìn chị hai tỏ vẻ kiêu ngạo trước mặt một học sinh cấp hai… Tôi không thể nhìn nổi nữa…”

Và người đang nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt thê thảm chính là cô em gái nhà Kanzaka.

Nếu hỏi chính xác điều gì đã đưa chúng tôi đến tình huống này, thì cách dễ nhất để giải thích là Nene-san lại một lần nữa đến thăm nhà tôi, và chị em nhà Kanzaka đột nhiên ghé qua. Sau khi nhìn thấy Nene-san, Akino-san bỗng nhiên bắt đầu “phát cuồng” như thế này.

“…Có vẻ như Akino-san đã phát hiện ra việc anh hai cho Madenokouji-san lời khuyên, và giờ thì chị ấy nghĩ rằng vị trí môn đệ của mình đang bị đe dọa.”

“…Đúng phóc. Chị ấy thậm chí còn bỏ bê bản thảo của mình… Haizzz…”

Trong khi Suzuka đang đoán xem tại sao lại xảy ra chuyện này, cô em gái nhà Kanzaka thở dài một hơi thật sâu, đầy ngao ngán.

“…Aizzz, đến Madenokouji-san thôi cũng đã đủ rắc rối rồi…”

“Em nói chí phải. Chúng ta đã đủ đau đầu để nghĩ lời khuyên cho Nene-san rồi mà.”

Suzuka ôm đầu khi nghe tôi nói, và đáp lại bằng câu “Ý em không phải thế…” trong khi lườm tôi.

“Ý em là em nhất định phải làm gì đó với những tình cảm mà cô ấy dành cho anh hai…! D-Dù sao thì, anh làm ơn giải quyết chuyện này đi. Rốt cuộc thì, tất cả là lỗi của anh mà.” Buộc tội tôi, Suzuka lảng tránh ánh mắt.

Thực ra tôi nghĩ vấn đề nằm ở việc Towano Chikai quá nổi tiếng, nhưng nói ra điều đó mà không để lộ thân phận đóng thế của mình thì hơi khó…

“Ừm… Akino-san, cô có thể thả lỏng một chút được không?”

“Hừm, tôi cũng muốn Thầy giải thích cho cô ấy nữa. Thầy ơi, hãy nói với cô ấy rằng tôi là môn đệ số một của Thầy, và chúng ta có một mối liên kết sâu sắc đi ạ.”

Chẳng phải Akino-san cũng chỉ là đệ tử tự xưng thôi sao…?

Thầy đã bỏ rơi tôi rồi, vị trí đệ tử cũng bị cướp mất. Sống làm gì nữa đây chứ… Chắc chết quách cho xong!

Không không không không! Lại nữa rồi, bình tĩnh lại đi mà!

Thế nhưng, dù tôi có gọi với theo, cô ấy cũng chẳng chịu nghe lọt tai lời nào.

…Haizzz, chỉ việc cho Nene-san lời khuyên thôi cũng đã đủ rắc rối rồi, sao Akino-san lại còn xen vào lúc này chứ…?

…Không, chờ đã nào.

Tôi chợt nghĩ ra một cách để có thể biến bất lợi thành lợi thế.

…Cách này có thể một mũi tên trúng hai đích – vừa xoa dịu cơn thịnh nộ của Akino-san lại vừa giúp được Madenokouji-san nữa chứ!

A-Akino-san. Là một tiền bối thì cô phải giữ mình hơn chút chứ.

…Tiền bối?

Chỉ một câu nói đó thôi, tôi đã thành công thu hút sự chú ý của Akino-san… Cô ấy cắn câu rồi!

Đ-Đúng vậy. Akino-san là Tiền bối ở đây… Vậy thì, sao chúng ta không để Akino-san xem qua bản thảo của Nene-san và cho cô ấy vài lời khuyên nhỉ?

Ể? Để Akino-sama xem ư…?

Ý cậu là sao? Câu nói tuyệt vời “Tiền bối” này là sao đây?

Akino-san là tác giả tiểu thuyết ngắn chuyên nghiệp, nên như tôi đã nói trước đó, cô ấy sẽ có thể cho cậu vài lời khuyên với một góc nhìn mới mẻ. Và vì cậu cũng là đệ tử tự xưng, vậy thì việc chăm sóc hậu bối của mình là trách nhiệm của cậu, phải không?

Khi tôi đang cố gắng giải thích ý tưởng của mình một cách bình tĩnh nhất có thể, Suzuka đột nhiên huých mạnh vào sườn tôi và khẽ hỏi một cách bối rối: “Chuyện này là sao đây?”

À-À ý tôi là, với cách này chúng ta sẽ vừa có thể cho Nene-san lời khuyên tốt, lại vừa xoa dịu được Akino-san cùng lúc…

K-Kế hoạch này có lẽ tốt đó, nhưng rồi tiểu thuyết của Madenokouji-san sẽ ngày càng tiến bộ hơn nữa…!

Ể? Nhưng đó chẳng phải là chuyện tốt sao? Sao cậu lại có vẻ bồn chồn đến thế?

Ư-Ưm, nếu Onii-sama đã nói vậy, thì em cũng không bận tâm đâu ạ…

Ra vậy. Tôi thấy được đó. Cứ gọi tôi là tiền bối của cô đi. Tôi thích cách gọi đó rồi đấy.

Trong khi Suzuka và tôi đang bận rộn thì thầm với nhau, hai người kia dường như đã đạt được thỏa thuận.

N-Này, Onee-chan, hạn nộp của chị sắp đến rồi đó. Chị không có thời gian cho việc này đâu.

Hoàn thành công việc của một đệ tử của Thầy có ưu tiên cao nhất. Và xem xét tác phẩm của cái đệ tử tự xưng này là bổn phận của tôi với tư cách là một tiền bối.

Akino-san dường như vẫn tràn đầy năng lượng khi cô ấy khịt mũi hài lòng, trong khi cô em gái nhà Kanzaka thì lườm chúng tôi.

…T-Tôi không làm khác được, phải không? Đây là phương pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra mà!

Được rồi, vậy thì đã quyết định xong, để tôi xem cô có đủ tư cách để tự gọi mình là đệ tử của Thầy hay không.

V-Vâng…!

Nene-san đâu có tự nhận mình là đệ tử của tôi đâu…

Tất nhiên, lời phản bác của tôi hoàn toàn bị phớt lờ, Akino-san thay vào đó chăm chú xem bản thảo với vẻ mặt nghiêm túc.

…Ưuu, mình phải làm gì đây? Không ngờ chuyện như thế này lại xảy ra…

Suzuka thì lẩm bẩm gì đó một mình trong khi cúi gằm mặt, nhưng tôi vẫn không nghĩ mình đã làm gì sai cả.

Sau một lúc chờ đợi, Akino-san đã đọc xong bản thảo, và cô ấy ngẩng đầu lên đầy mạnh mẽ.

Tôi đã nắm được ý chính rồi. Thành thật mà nói, tôi nghĩ nó được viết rất hay.

C-Cảm ơn cô rất nhiều…!

Đặc biệt là những cảnh tán tỉnh rất tuyệt vời. Tôi chỉ có thể đoán rằng đây là nhờ sự hướng dẫn của Thầy. Tôi ghen tị quá đi mất.

Tuy nhiên, Akino-san nói, vẫn còn thiếu sót một thứ gì đó.

Nó được viết rất tốt, nhưng thế này vẫn chưa đủ để chứng nhận cô là đệ tử của Thầy đâu.

T-Tiểu thuyết của tôi đang thiếu điều gì vậy…?

Một điều rất đơn giản: Một cảm xúc đồng cảm mạnh mẽ. Sức mạnh để lôi cuốn người đọc. Điều này rất quan trọng đối với tiểu thuyết ngắn nói riêng.

…Một cảm xúc đồng cảm mạnh mẽ? Ưm,

“Làm sao để em có thể tạo ra một tác phẩm như thế được ạ?”

“Thông thường, cô sẽ phải để tâm đến độc giả và phác họa nên một không khí thân thuộc, gần gũi. Riêng với tiểu thuyết ngắn, thì đó phải là những chất liệu đậm chất otaku.”

“Ừm, ưm… Em không rành lắm về văn hóa otaku, nhưng chỉ cần thêm vào những thứ như thế là đủ rồi sao ạ…?”

“Chỉ đơn thuần thêm vào thì sẽ chẳng có tác dụng gì đâu. Như tôi đã nói với cô, cô phải tận dụng những yếu tố này, biến chúng thành công cụ của mình để tạo nên cảm giác đồng cảm trong lòng độc giả.”

…À, ra vậy. Giờ cô ấy nhắc đến, tôi mới nhớ mình cũng từng có cảm giác tương tự.

“Chính xác hơn, cô phải lồng ghép những yếu tố này vào cuốn tiểu thuyết của mình sao cho có thể khiến Tiên sinh cảm thấy vui vẻ.”

“…Em, em hiểu rồi. Ừm, Anh trai ơi, anh có thể dạy em những thứ gì sẽ khiến anh vui được không ạ…?”

“Hả?”

Trong lúc tôi đang tự gật gù, tình hình bỗng rẽ sang một hướng kỳ lạ.

“T-Tại sao chuyện đó lại quan trọng chứ?”

“Độc giả chính của tiểu thuyết ngắn là những chàng trai cùng lứa tuổi với Tiên sinh. Bởi vậy, chúng ta có thể đơn giản lấy anh ra để đại diện cho ý kiến chung của tất cả độc giả. Chẳng có ý nghĩa sâu xa gì đâu, khà khà.”

“Thế cái tiếng cười đó rốt cuộc là có ý gì?!”

…Không phải là tôi không hiểu ý cô ấy, nhưng thật lòng thì tôi cũng không biết thứ gì sẽ khiến mình vui nữa…

“Anh trai, làm ơn đi mà…” Nene-san rướn người tới trước, đôi mắt lấp lánh đầy mong đợi.

…Thôi thì, dù sao thì dạy cô ấy một chút về văn hóa otaku cũng chẳng hại gì, tôi nghĩ mình có thể chấp nhận lần này…

“Em sẽ làm điều đó!”

Tôi đã nghĩ vậy, nhưng bỗng nhiên Suzuka thoát khỏi cơn mơ màng và lớn tiếng.

“Em, em cực kỳ am hiểu về những sở thích của Anh trai và cả những thứ khác nữa! Bởi vậy, em sẽ thay Anh trai dạy cho Madenokouji-san!”

“S-Suzuka-sama sẽ dạy ư?!”

“Em, em trước đây cũng không am hiểu mấy về văn hóa otaku, nhưng Anh trai đã dạy em. Vì cô em gái bé bỏng này yêu cầu, anh ấy đã đưa em đi Akihabara và giới thiệu mọi thứ cho em. Anh ấy đã cố gắng đến mức đó, chỉ vì em thôi đấy!”

C-Cậu đang định làm gì với chuyện này vậy?

…Chà, đúng là tôi từng đưa Suzuka đi quanh Akihabara để chỉ cho cô bé những thứ cần biết. Nhưng đây đâu phải chuyện để khoe khoang, phải không?

“Chính vì thế, em có kiến thức hoàn hảo về sở thích của Anh trai!”

“V-Vậy thì, tôi rất muốn đến Akihabara…”

“Đ-Được, em sẽ chỉ cho cô. Dù sao thì, Anh trai cũng đã chỉ cho em mọi thứ rất chi tiết mà!”

Tôi hơi bối rối trước diễn biến bất ngờ này, nên khẽ hỏi cô bé.

“C-Chẳng có ý nghĩa nào khác ngoài việc làm rõ rằng Anh trai chỉ quan tâm đến em đâu—à không phải! X-Xem này, em sẽ rất thất vọng nếu không giúp ích được gì ở đây.”

Nhưng câu trả lời tôi nhận được chỉ là một lý lẽ mơ hồ mà tôi có thể hiểu một phần, nhưng không hoàn toàn nắm bắt được.

“D-Dù sao thì, dưới sự hướng dẫn của em, em sẽ đưa Madenokouji-san đi quanh Akihabara!”

“Nếu vậy, tôi cũng sẽ đi cùng.”

“C-Chị gái?!”

“Tôi phải để mắt kỹ đến cô học trò tự xưng này. Nene-san, tôi vẫn phải xem cô có xứng đáng là học trò của Tiên sinh hay không đã.”

“…Em, em không hiểu lắm, nhưng xin hãy chiếu cố em, Akino-sama.”

“Đừng gọi tôi như thế. Vì tôi là học trò tiền bối của cô, cô phải gọi tôi cho đúng mực chứ.”

“V-Vậy thì, Akino-oneesama…?”

“Thế thì được.” Akino-san lại hừ mũi một cách rất hài lòng.

…Lại nữa, cô ấy đang nói cái quái gì vậy?

“T-Trong chuyến đi này, em nhất định phải khiến Madenokouji-san hiểu rằng không có gì có thể chen vào giữa em và Anh trai…! Đ-Được rồi, em sẽ dạy cô tất cả những gì cô cần biết!”

Suzuka nhảy cẫng lên khi nói vậy.

Và thế là, chuyện chúng tôi sẽ đi Akihabara đã được định đoạt.

Hồi tưởng: Kết thúc.

[IMAGE: ../Images/..]

Phần 3:

“S-Sao rồi? Tất cả các cửa hàng chúng ta đã ghé qua cho đến giờ đều có mối liên hệ sâu sắc với văn hóa otaku đó.”

Cứ thế, chúng tôi đi bộ quanh Akihabara,

Theo sự dẫn dắt của Suzuka, chúng tôi ghé qua mấy nơi quen thuộc như cửa hàng tiểu thuyết ngắn, tiệm trò chơi, nói chung là toàn những chỗ tôi từng dẫn cô bé đi hồi trước thôi.

“A-À thì… chỗ này đúng là có một bầu không khí rất đặc biệt… Hóa ra đây chính là ‘văn hóa otaku’ mà người ta thường nói tới…”

“Đúng vậy đó ạ. Chính Onii-chan là người đã dạy em về tầm quan trọng của bầu không khí này.”

“Ra vậy… Ưm, Suzuka-sama có thường cùng Onii-sama đến đây như thế này không ạ?”

“Ể? V-Vâng, tất nhiên rồi! Dù sao thì Onii-chan và em rất thân thiết mà! Cứ mỗi khi anh ấy đến đây là tụi em luôn ở cùng nhau!”

“Ể? Không, đâu phải—”

“Đúng không Onii-chan?!”

Khi tôi định lên tiếng thanh minh để tránh hiểu lầm, Suzuka đã lườm tôi một cái như thể muốn tôi xác nhận những gì cô bé vừa nói. Đương nhiên tôi phải gật đầu đồng ý rồi, nhưng có chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ cô bé sợ nếu tôi nói chúng tôi mới chỉ đến đây một lần thì sẽ bị mất uy tín sao?

“Hừm, đúng là Suzuka-san có khác. Luôn luôn đi cùng Sensei nhỉ.”

“…Cô… bắt em gái phải đi cùng mình mọi lúc… đúng là đồ cuồng em gái có khác!”

[IMAGE: ../Images/00003.png]

Thấy phản ứng của chị em nhà Kanzaka, Suzuka liền nói, “Ơ-Ơ tất nhiên rồi. Dù sao chúng tôi cũng là anh em thân thiết mà!” Cô bé có vẻ hơi vui.

…Dù sao thì, Suzuka đã tự nhận trách nhiệm hướng dẫn Nene-san, nên tôi cũng không có gì để than phiền.

“A-Và những gì em học được từ Onii-chan là phải nắm bắt bầu không khí này và đưa nó vào các trò chơi, truyện tranh, và tiểu thuyết ngắn.”

“Đưa bầu không khí vào tiểu thuyết của mình…” Nene-san cẩn thận ghi lại lời Suzuka vào cuốn sổ tay nhỏ.

Thú thật, trong lòng tôi cũng mừng vì điều này thực sự trở thành một lời khuyên hay cho cô bé, nhưng—

“Tuy nhiên, đó chỉ là nền tảng thôi. Để khéo léo thể hiện được nó thì cần rất nhiều sự sắp đặt.”

“S-Sắp đặt…?”

“Đúng vậy. Ngay cả khi cô tạo ra một bầu không khí đậm chất otaku, việc chỉ biến địa điểm thành một trung tâm trò chơi hay để các nhân vật nói chuyện về tiểu thuyết ngắn là chưa đủ đâu. Cô phải xây dựng toàn bộ sự kiện dựa trên điều này. Đó là điều cô muốn nói đúng không, Suzuka-san?”

“…Ể?”

“Xin lỗi vì đã giành lời của cô, nhưng tôi không thể kiềm chế được nữa.”

“K-Không, ừm…”

“Chắc chắn là Sensei đã nói với cô về điều đó, vì cô luôn ở bên cạnh anh ấy mà.”

“…!!! Đ-Đương nhiên rồi! E-Em cũng định nói đến điều đó mà!”

…Này này, tôi không nhớ là mình từng nói với cô bé điều đó nhé… Suzuka, cô bé ổn không vậy? Tôi có thể thấy rõ là cô bé đang hoảng loạn rồi đấy…

“Tôi thực sự ghen tị với Suzuka-san. Chỉ cần là em gái của Sensei thôi là cô đã được học hỏi liên tục rồi.”

“C-Chúng tôi là anh em rất thân thiết mà!”

“Ư-Ưm Akino-oneesama, chúng ta đang nói đến loại sự kiện nào vậy ạ…?”

“Hừm. Vì đây vốn là việc của Suzuka-san, vậy thì sao chúng ta không để cô ấy thực hiện nó ngay tại đây nhỉ? Tôi cũng khá tò mò muốn xem đấy.”

“T-Thực hiện ngay tại đây ạ?”

Này, sao cuộc nói chuyện lại rẽ sang hướng kỳ lạ thế này?

“Tôi cũng muốn xem Sensei đã dạy những gì cho mỗi cô em gái của mình.”

“K-Không, tôi đâu có dạy cô bé cái gì đâu—”

Cảm thấy tình hình không ổn chút nào, tôi vội vàng cố gắng ngăn dòng chảy cuộc trò chuyện trước khi quá muộn, nhưng…

“N-Nếu đã vậy thì em đành chịu vậy! Dù sao thì O-Onii-chan chỉ dạy em mấy cái chuyện này thôi mà!”

“Này?!”

Suzuka đã nhanh chân hơn tôi.

“Cảm ơn nhiều nhé. Đúng lúc lắm. Có một trung tâm trò chơi ngay đằng kia kìa. Chúng ta dùng chỗ đó được không?”

“E-Em hiểu rồi ạ.”

“Tôi mong chờ lắm đấy, Suzuka-sama…”

Khi mấy cô gái vẫn tự ý đẩy cuộc trò chuyện đi xa như mọi khi, mọi chuyện đột ngột được quyết định là chúng tôi sẽ đi đến một trung tâm trò chơi.

“…N-Này, Suzuka, chúng ta chưa từng thu thập thông tin về cái này, vậy bây giờ cô bé định làm gì đây?”

Trong khi đang trên đường đi, tôi hỏi.

Nhắc đến tuyên bố hùng hồn trước đó của Suzuka.

"...K-Không còn cách nào khác. Chuyện này chỉ là một lời thỉnh cầu khác thôi—không phải! Đây hoàn toàn phù hợp để chúng ta đưa ra lời khuyên cho Madenokouji-san mà!"

...C-Chuyện này thật sự ổn chứ?

Mà, Suzuka là Towano Chikai có một không hai, chắc cô ấy đã tính toán đâu vào đấy rồi...

"Đ-Đây là một trong những trung tâm trò chơi mà em từng nghe nói sao...? L-Lần đầu tiên em đặt chân vào nơi này đó..."

"Văn hóa otaku và các trung tâm trò chơi có mối liên hệ mật thiết với nhau. Em hãy nhìn thật kỹ những gì Suzuka-san sắp cho em thấy, để em có thể áp dụng vào tiểu thuyết của mình."

"Sao Onee-chan tự dưng lại ra vẻ ra điều thế kia?"

"Ư-Ưmmm, nhất định phải ở đây rồi... À, kia rồi!"

Trong lúc đám con gái đang trò chuyện ríu rít, Suzuka đảo mắt khắp không gian bên trong, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn.

"Kia là... một buồng chụp ảnh sao?"

"Chính xác. Khi nghĩ đến trung tâm trò chơi, ghé qua buồng chụp ảnh là thứ không thể bỏ qua!"

Cũng không quá quan trọng đâu, nhưng cứ nói tiếp đi... Mà đúng là trước đây chúng tôi cũng từng dùng buồng chụp ảnh để thu thập ý tưởng, nên cô ấy chắc sẽ giải thích được đại ý.

"Ư-Ưmm... Đây có lẽ nào là cỗ máy dùng để chụp ảnh rồi in ra sau không...?"

"Chính xác, Madenokouji-san. O-Onii-chan và em thường xuyên chụp ảnh ở đây," Suzuka nói, ưỡn ngực đầy tự hào.

Chỉ dùng buồng chụp ảnh để giữ chút uy tín thì là một chuyện, nhưng chúng tôi mới chỉ dùng có một lần... Và lần đó còn kết thúc trong thất bại nữa chứ.

"N-Nào, Onii-chan, mình làm như mọi khi nhé."

"À, đừng có kéo anh."

"Mình sẽ chụp ảnh tự sướng như thường lệ, được chứ? Anh em mình thân thiết như vậy, có gì mà lạ đâu chứ!" Suzuka nhấn mạnh sự thân thiết của chúng tôi khi cả hai cùng xuất hiện trên màn hình lớn phía trước.

"V-Vì đây là một kiểu trình bày, nên chúng ta sẽ làm theo cách bình thường như mọi khi."

"N-Này?!"

Trước khi tôi kịp nhận ra một cảm giác mềm mại áp vào cánh tay mình, Suzuka đã bám chặt lấy tôi, ghé sát đầu cô ấy vào đầu tôi đến mức má chúng tôi gần như chạm vào nhau. Khi tôi nhìn sang Suzuka, cả khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, và cô ấy thì thầm vào tai tôi, nói: "C-Cái này là để đưa ra lời khuyên cho Madenokouji-san đó...!"

"Hawawa... V-Vậy là phải đến gần như thế này sao...?"

"C-Cách thu thập dữ liệu này chỉ có thể thực hiện được vì chúng ta là anh em ruột thịt thân thiết. Đúng không, Onii-chan?"

T-Tôi không thể phản đối ở đây, nếu không thì...

"V-Vậy thì, chúng ta sẽ chụp ảnh ngay bây giờ, nên nếu mọi người làm ơn bước ra khỏi buồng một lát," Suzuka nói, siết chặt tay vào cánh tay tôi.

Nhưng thay vì làm theo, Akino-san lại bước vào khung hình.

"Ể? C-Cậu đang làm gì vậy?" Suzuka hỏi, rõ ràng là rất bối rối.

"Em cũng muốn chụp ảnh với Sensei."

"Ế?! K-Không, đây là một buổi trình bày cho Madenokouji-san mà...? C-Chúng ta phải chụp theo cách mà mình thường làm chứ...!"

"Nhưng bây giờ chúng ta đã biết cách hoạt động rồi, đâu cần phải làm như mọi khi, chỉ có hai người nữa đâu, đúng không?"

"C-Cái đó thì..."

"Để cô ấy trải nghiệm trực tiếp sẽ còn tốt hơn, em không nghĩ vậy sao?" Akino-san nói, kéo cả Nene-san vào khung hình.

"...Ư-Ưmm, em tham gia có được không ạ?"

"Thu thập kinh nghiệm là phần quan trọng nhất trong chuyện này. Em nên nghe lời của tiền bối. Nào, Haruna, em nữa."

"N-Này? Em đâu có muốn chụp ảnh—"

Nhưng trước khi cô em gái nhà Kanzaka kịp phàn nàn xong, Akino-san đã kéo cô bé vào bên trong và đóng rèm lại.

"Uuuu... Mặc dù đáng lẽ chỉ có Onii-chan và em thôi chứ..."

"Fufu, chúng ta dùng khung hình trái tim này đi."

"M-Một bức ảnh cùng với Onii-sama..."

"Ưgh, tại sao mình cũng phải làm cái này chứ?"

Bị nhồi nhét vào cái hộp chật chội này cùng với bốn cô gái như vậy, tôi lo lắng đến mức không thốt ra được một lời nào.

[IMAGE: ../Images/032.jpg]

…Ư-ưm… Cái cảm giác mềm mại dán chặt vào lưng và vai này… K-Không được! Mình phải nghĩ sang chuyện khác thôi!

“Em mừng vì chúng ta được chụp một bức ảnh kỷ niệm dàn harem của Sensei như thế này.”

“Đừng có nói mấy lời kì cục đó chứ!”

Vừa bĩu môi đáp lại lời trêu chọc của Akino-san, tôi vừa nhấn nút chụp ảnh. Đúng lúc đó, tôi cảm thấy Suzuka siết chặt cánh tay mình.

“Hmm. Chụp được một bức ảnh khá đẹp đó chứ.”

“Hauuu… Mình đã được chụp ảnh chung với Onii-sama…”

“Trông thế này thì tôi đích thị là thành viên của dàn harem rồi còn gì!”

Chụp xong ảnh, chúng tôi chia nhau mỗi người một bản. Trong lúc các cô gái đang đưa ra những nhận xét khác nhau, tôi nhìn vào bản sao của mình mà thấy hai má hơi nóng lên.

“…Anh trông có vẻ rất vui, Onii-chan.”

“K-Không, không hẳn là vui… Khoan đã, sao tự nhiên em lại khó chịu vậy?”

“E-Em đâu có khó chịu gì. Em chỉ muốn đưa ra nhận định ở đây thôi… Vì mục đích thu thập dữ liệu mà, tất nhiên rồi.”

“Em đồng ý với Akino-san. Em nghĩ Nene-san cũng nên có thêm chút kinh nghiệm thực tế khi chúng ta đang ở đây.”

Khi tôi trả lời như vậy, Suzuka lại càng khó chịu hơn trước, vẻ mặt cô bé dần chuyển thành một cái lườm… Nhưng tại sao chứ?

“Ư-ưm, Suzuka-sama, đây có phải là sự kiện sẽ khiến Onii-sama vui không ạ?”

“Đ-Đúng vậy! Một sự kiện tán tỉnh như thế này là hoàn hảo cho anh ấy. Phải không, Onii-chan?”

“À-À, đúng rồi.”

“V-Vậy sao ạ? Đúng là em đã khá vui khi được chụp ảnh với Onii-sama—Hawawawa…”

Nene-san bắt đầu lẩm bẩm gì đó một mình, khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua.

“Vậy, Suzuka-san. Tiếp theo là gì đây?”

Đúng lúc đó, Akino-san đi đến chỗ chúng tôi.

“Tiếp theo là gì?”

“Chắc chắn phải có nhiều thứ để làm trong một trung tâm trò chơi như thế này ngoài việc vào buồng chụp ảnh, phải không?”

“……Hả?”

“Tôi biết cô bắt đầu với cái gì đó nhẹ nhàng cho cô gái không biết gì về mấy thứ này. Vậy thì bây giờ chúng ta hãy chuyển sang trò chính nào.”

“Trò… chính…?”

“Cô không cần phải giả vờ ngây thơ đâu. Suzuka-san chắc chắn biết tôi muốn nói gì,” Akino-san nói, rồi nắm lấy tay Suzuka kéo cô bé lên tầng hai.

Khi chúng tôi đi theo họ, một khu vực rộng lớn chào đón chúng tôi, với đủ loại thùng máy kim loại to lớn xếp rải rác khắp sàn.

“Đây. Nói đến trò chơi, thì phải chơi mấy cái này.”

Hình như tầng hai được dành riêng cho trò chơi điện tử. Game đối kháng, game bắn súng, game hành động, game giải đố, game nhịp điệu, game đua xe—

Vô số trò chơi thuộc nhiều thể loại khác nhau được hiển thị trên màn hình của những cỗ máy chơi game, chờ đợi người chơi đến.

“Những trò chơi đó đại diện cho văn hóa otaku. Buồng chụp ảnh thì cũng được thôi, nhưng nếu có thể nói thì đó chỉ dành cho những người chơi thông thường.”

“Ể? Ể?”

“Vì vậy tôi muốn cô cho chúng tôi thấy trò chính.”

“……”

Bị dồn vào đường cùng, Suzuka chỉ có thể đảo mắt khắp sàn tìm lối thoát.

…Rõ ràng là rất tệ, dù nhìn thế nào đi nữa. Lúc nãy ở buồng chụp ảnh thì bằng cách nào đó vẫn ổn, nhưng Suzuka chưa bao giờ chơi mấy trò game như thế này.

“Sao vậy, Suzuka-san?”

“À-À, ừm…”

Đúng như tôi dự đoán, Suzuka không biết phải làm gì. Tôi phải ra tay cứu cô bé một phen.

“C-Cô biết đấy, Suzuka không am hiểu mấy thứ này cho lắm…”

“Khoan đã, không phải cô ấy nói họ luôn ở bên nhau khi anh ấy thu thập dữ liệu sao?”

“Đ-Đ-Đ-Đương nhiên! C-C-Chúng tôi cũng thường xuyên đến đây, vì chúng tôi thân thiết mà!”

“Êeeeeh?!”

Nhưng Suzuka lại lập tức từ chối sự giúp đỡ của tôi.

“…N-Này Suzuka! Kế hoạch của em là gì vậy?” Tôi hỏi Suzuka bằng giọng khẽ.

“E-Em không thể không làm! Lời tuyên bố—không, lời khuyên của em đang bị đe dọa…!” Suzuka đáp lại, nước mắt lưng tròng.

…Tôi biết em có tinh thần trách nhiệm rất cao. Nhưng ép buộc bản thân cũng chẳng ích gì đâu…

“…T-Tôi rất mong chờ đó.”

“Suzuka-sama.”

“Nhớ phải nhìn cho rõ nhé.”

“Lại nữa… Tại sao chị Akino lại kiêu ngạo về chuyện này đến thế chứ?”

Trong khi những kỳ vọng xung quanh cứ tăng lên mãi, Suzuka vẫn chẳng thể tìm thấy lối thoát nào.

“Ưm… Ưm…”

Thế nhưng, dù có tìm kiếm điều gì đi nữa thì kinh nghiệm non nớt của cô cũng không thể cứu vãn được tình hình. Cuối cùng, cô khẽ gọi tôi bằng giọng lí nhí: “T-Trò chơi đằng kia là trò gì vậy?”, nhưng đã quá muộn rồi.

“Em đang rất mong chờ đây. Có thể là một trò bắn súng để em được bám vào tay thầy, hoặc một trò đua xe để em được ngồi lên lòng thầy.”

“Chị đang tưởng tượng cái gì vậy, chị Akino?!”

“Huhu…”

K-Không ổn rồi. Mình phải tìm cách thoát khỏi tình huống này bằng được—

“K-Kia là…”

Ngay khi tôi vừa nghĩ đến điều đó, ánh mắt Suzuka chợt lướt về phía góc sàn.

“A-Anh hai, cỗ máy đằng kia có phải là trò nhảy không ạ?” Suzuka khẽ hỏi.

Nhìn theo hướng cô bé chỉ, tôi thấy một cỗ máy khổng lồ với những tấm thảm nhảy ở phía trước.

“…Em từng thấy nó trên TV một lần rồi. Mấy trò khác thì em không hiểu chút nào, nhưng ít ra thì em có thể nhảy được.”

“Trong mấy trò nhảy này, em phải khớp với những lệnh hiện lên trên màn hình, rồi di chuyển chân tương ứng trên thảm nhảy để tích điểm. Nhưng một người mới chơi như em…”

“…Ai mà chẳng làm được ở mức khá—Không, em chỉ cần…!”

“Hai đứa làm sao vậy?”

Đột nhiên nghe thấy giọng Akino-san từ phía sau, cả hai chúng tôi đều giật mình quay lại trong kinh ngạc.

“K-Không có gì! Em chỉ nghĩ là chúng ta có thể thử trò đó thôi ạ!”

“Trò nhảy sao?”

“Đ-Đúng vậy. Khi đến khu trò chơi, chúng ta luôn chơi trò này để thu thập dữ liệu. Phải không anh hai?”

Tôi gật đầu theo phản xạ, nhưng liệu điều này có ổn không đây?

“Trò nhảy để thu thập dữ liệu sao?”

“C-Cứ đi đi. Rồi chị sẽ hiểu thôi.”

Như thể đang cố chạy trốn khỏi Akino-san – người trông có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của mình, Suzuka đi về phía cỗ máy khổng lồ. Vừa đến nơi, Suzuka đứng cứng nhắc trên tấm thảm nhảy khi trò chơi từ từ khởi động.

“…Sao nhìn Suzuka-san có vẻ lạ lạ… Anh không phải lúc nào cũng ép cô bé chơi trò nhảy thế này đâu nhỉ?”

“Đ-Đương nhiên là không rồi? Cô bé chỉ đang hồi hộp vì biểu diễn trước mặt mọi người thôi mà?”

Đáp lại ánh mắt dò xét của Kanzaka em, tôi cố hết sức che giấu việc Suzuka thực sự là người mới chơi trò này. Trong lúc đó, trò chơi đã bắt đầu, và Suzuka đang di chuyển cơ thể theo điệu nhạc.

“…À… Được rồi…”

Thật bất ngờ, nhịp điệu và bước chân của Suzuka khá là trôi chảy. Dù chắc chắn không đạt đến trình độ chuyên nghiệp, nhưng cô bé cũng không hề làm bản thân phải xấu hổ.

“…Suzuka-sama tuyệt vời quá.”

“Hừm, hóa ra con bé cũng làm được.”

Nene-san và Kanzaka em dường như không nhận ra rằng Suzuka là người mới chơi trò này.

…Là vậy sao? Bởi vì cô bé là một “át chủ bài” trong mọi thứ mình làm, kể cả thể thao, nên đã làm quen ngay lập tức ư?

“…À, kết thúc rồi à? Thế nào rồi ạ?”

Sau khi một bài hát kết thúc, Suzuka lập tức quay lại nhìn chúng tôi.

“Đ-Ừm, em khá lắm. V-Vẫn giỏi như mọi khi mà!”

“V-Vậy sao?! C-Chà, dù sao thì em cũng quen rồi mà, nên đương nhiên em sẽ làm được mấy trò như thế này thôi!”

Trong khi hai chúng tôi đang trao đổi những lời thở phào nhẹ nhõm, Akino-san lại một lần nữa nghiêng đầu.

“Nhưng đây có phải là để thu thập dữ liệu không? Hiện tại thì thầy trông không có vẻ gì là vui cả. Đây có phải là một kiểu ám ảnh nhảy nhót không?”

“Nghe này…”

Bỏ qua từ “ám ảnh” đột ngột xuất hiện, có vẻ như Akino-san vẫn còn nghi ngờ về tất cả chuyện này. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, vì đây không hẳn là loại dữ liệu về otaku mà chúng tôi cần.

…Chúng tôi mải lo che giấu việc Suzuka là người mới nên quên bẵng mất dữ liệu mất rồi…!

Trong lúc tôi đang hoảng loạn vì một lý do khác thì Suzuka đã bắt đầu bản nhạc thứ hai, với tiết tấu còn nhanh hơn cả bản trước đó.

“Chà, tuyệt thật…”

Nhưng thay vì trầm trồ như hai người kia, tôi lại bắt đầu có một linh cảm chẳng lành—

“…!”

“Ồ!”

Đúng lúc đó, tiếng reo hò của Akino-san chỉ càng chứng minh linh cảm của tôi là đúng.

…K-Khoan đã. K-Không phải tôi vừa nhìn thấy thứ mình không nên thấy khi cô bé nhảy lên chứ…?

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, và khi Suzuka một lần nữa thực hiện một động tác đột ngột khác, tôi đã chắc chắn.

“Tôi hiểu rồi. Panchira trong trò nhảy ư. Cũng không tệ.”

“Không không không không!”

…Tại sao cô lại gật gù trước cái cảnh này chứ?! Không, bỏ qua chuyện đó đi! Suzuka, em có nhận ra là quần lót của em bị lộ ra mỗi khi em nhảy trên tấm thảm không?! Em đang mặc váy đó! Đừng quên chuyện đó chứ!

Bình thường, Suzuka không đời nào không nhận ra chuyện như vậy, nhưng em ấy chắc hẳn đã quá tập trung vào trò chơi đến mức không hề hay biết, dù cho có ai khác nhìn thấy đi chăng nữa—

“Xin chúc mừng Sensei đã nghĩ ra một sự kiện bất thường như thế này.”

“Cô hiểu lầm rồi đấy nhé?!”

Đây chẳng qua chỉ là một tai nạn thôi. Thật sự là vậy mà. Cứ đà này, tôi sẽ thành thằng anh trai biến thái ép buộc em gái mình làm chuyện này mất thôi, đúng không?!

Ưm… Tôi phải tập trung vào vấn đề trước mắt đã. May mắn là hiện tại không có nhiều người trên tầng này. Nhưng không có gì đảm bảo rằng sẽ không có ai nhìn thấy.

“À, Sensei, anh đang—”

Nghĩ vậy, tôi lập tức di chuyển ra sau Suzuka để che chắn cho em ấy khỏi tầm mắt mọi người. Đây là góc của tầng này. Nếu tôi làm thế này, sẽ không ai có thể nhìn thấy quần lót của em ấy…!

“…Ể? A-Anh hai?”

Tất nhiên, Suzuka không mất nhiều thời gian để nhận ra sự có mặt của tôi. Có lẽ vì bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của tôi, bước chân em ấy thoáng chao đảo một giây.

“A-Anh hai…? A-Anh đang làm gì vậy…?” Suzuka nói, sau khi ổn định lại.

Em ấy vừa liếc nhìn tôi qua vai, vừa tiếp tục nhảy.

“A-Anh không thể làm khác được. Có một vài trường hợp khá bất đắc dĩ…!”

“Và… anh… muốn nói… là gì cơ…?”

Dường như em ấy đã đến đoạn cao trào của bản nhạc, và tốc độ ngày càng nhanh hơn. Đồng thời, chiếc váy của em ấy cũng bắt đầu nhấp nhô lên xuống càng lúc càng mạnh—A, đừng nhìn, mình!

“E-Em thấy đó…!”

“Làm ơn… nói cho em biết…!”

Vì Suzuka có vẻ sẽ không ngừng hỏi tôi sớm, tôi đành lấy hết dũng khí nói thẳng với em ấy.

“…! Mỗi khi em nhảy, em đang… bị lộ quần lót đó…!”

“Ể?”

Và thế là, động tác của Suzuka đột ngột dừng lại, ánh mắt em ấy lướt xuống cơ thể mình. Cuối cùng, em ấy dường như đã nhớ ra chính xác mình đang làm gì khi mặc váy.

“Cái… Cái gì…!”

Dù gương mặt em ấy thoáng chốc không còn chút máu, nhưng sau đó lại đột ngột đỏ bừng như quả cà chua.

“A, này?!”

Cơ thể Suzuka đổ gục xuống sàn, và tôi chỉ kịp đỡ lấy em ấy.

“Q… Quần lót…! Ngay trước mặt Anh hai… mà không hề hay biết…! X-Xấu hổ quá…!” Suzuka nói, úp mặt vào hai bàn tay.

Tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng tương tự trước tình huống hiện tại, khiến tôi cũng đỏ mặt theo.

“S-Suzuka-sama, em có sao không…?”

“C-Cô… cô làm tất cả những chuyện này, chỉ để nhìn quần lót của em gái mình sao…! Đồ quỷ sứ như cô thì bao nhiêu mới đủ hả?!”

Ngay sau đó, Nene-san và cô em gái nhà Kanzaka bước về phía chúng tôi, Akino-san đi phía sau họ.

“Tuyệt vời. Cuối cùng còn được ôm như thế nữa. Tôi không nghĩ cô lại làm được…”

off này một cách chân thực. Làm tốt lắm, Suzuka-san ạ," Akino-san vừa nhận xét, vừa khoanh tay, khuôn mặt ánh lên vẻ mãn nguyện.

"Ư ư ư ư ư..."

Suzuka vẫn cứ làu bàu trong vòng tay tôi, tôi liền lên tiếng gọi cô bé.

"...Ừm... dù sao thì màn biểu diễn cũng khá thành công đấy chứ, nên cứ xem như mọi chuyện ổn thoả rồi mà bỏ qua đi."

"L-Làm ơn quên hẳn đi mà...! Nhất định anh phải quên đấy...! Ư ư ư...!"

À mà này, màn hình kết quả của trò nhảy cho thấy Suzuka chỉ mắc đúng một lỗi duy nhất.

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

**Phần 4:**

"Vậy là tất cả đều là yếu tố otaku có thể khiến Onii-sama vui vẻ..."

Trong lúc chúng tôi nghỉ ngơi tại khu vực giải lao của trung tâm game, Nene-san vừa nói vậy, vừa nhìn vào cuốn sổ ghi nhớ trên tay, má cô bé ửng hồng nhàn nhạt.

"M-Mong là nó sẽ trở thành tài liệu tham khảo quý giá cho em."

Người đáp lời cô bé là Suzuka, lúc này đã bình tĩnh hơn đôi chút (mặc dù má cô bé vẫn còn hơi đỏ).

"Suzuka-sama thật sự đáng kinh ngạc... khi có thể thể hiện hoàn hảo mọi điều Onii-sama đã dạy..."

"Ưm... thì em vẫn thường đi cùng Onii-chan mỗi khi anh ấy thu thập tư liệu mà. Chỉ cần em nhớ rằng không gì có thể xen vào giữa chúng ta, thì như vậy là đủ rồi...!" Suzuka nói, gượng gạo liếc mắt sang chỗ khác.

...Ý tôi là, chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là một tai nạn mà không hiểu sao lại biến thành lời khuyên thôi.

"T-Trước mắt thì việc thu thập tư liệu đã thành công rồi đúng không?"

Thôi thì, vì không có chuyện gì quá tệ xảy ra, tôi quyết định dừng lại ở đây. Nene-san cũng đồng ý với tiếng "V-Vâng", vậy là tạm thời đã xong một vấn đề—

"Giờ thì, đến lượt chúng ta rồi đấy."

...Cứ tưởng vậy, nhưng Akino-san lại buột miệng nói ra điều gì đó khó hiểu lần nữa.

"Màn thể hiện sống động của Suzuka-san là tài liệu tham khảo rất tốt, nhưng chúng ta vẫn phải tự mình thử nghiệm. Nên chúng ta sẽ làm những gì Suzuka-san vừa làm."

"E-Em cũng sẽ phải làm điều tương tự như Suzuka-sama vừa làm ư?"

Nene-san rõ ràng là bị choáng váng trước kế hoạch của Akino-san.

"Tự mình trải nghiệm chính là phương pháp học tập của Towano Chikai. Tôi phải tự mình làm, nếu không thì sẽ không tận dụng được hết hiệu quả đâu," Akino-san khịt mũi khi liếc nhìn tôi.

Ư ư... Tôi chẳng thể phản bác lại lời nào.

"N-Nhưng dù chị có nói vậy, liệu chị có thể làm được đột ngột như thế không?"

"Đừng lo, Sensei. Tôi biết một nơi hoàn hảo cho việc đó. Dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ của người đi trước mà," Akino-san nói rồi đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Chúng tôi đi theo cô ấy ra khỏi cửa hàng. Dù tôi có hỏi bao nhiêu lần chúng tôi đang đi đâu, cô ấy cũng nói là đến nơi sẽ hiểu. Cô ấy dẫn chúng tôi đến một tòa nhà nọ, và ngay khoảnh khắc bước vào, chúng tôi được chào đón bởi một không khí giống như trường quay.

"Đợi một chút."

Akino-san dừng chúng tôi lại, rồi tự mình bước đi.

"Onii-chan, rốt cuộc chúng ta đang ở đâu vậy?"

"Anh cũng không biết...? Em có biết không?"

"E-Em chưa từng đến đây bao giờ, nên đương nhiên là không biết rồi."

Trong lúc tôi đang nói chuyện với cô em gái nhà Kanzaka như vậy, Akino-san quay lại ngay sau đó... nhưng,

"Cảm ơn vì đã đợi."

"Chào mừng qu—aaaa?!"

Tôi nuốt nước bọt. Sau cùng thì,

"N-Này, Onee-chan?! Sao chị đột nhiên lại đeo tai mèo thế?!"

Đúng vậy, không hiểu vì lý do gì, Akino-san đã quay lại trong bộ dạng... một cô gái mèo!

"Đương nhiên đây là cosplay rồi."

"Đó không phải là điều em muốn nghe! Sao chị lại đột nhiên mặc cosplay như vậy?!"

"Để làm chuyện này chứ còn gì nữa."

Akino-san vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ngay cả khi cô em gái nhà Kanzaka rõ ràng đang tức giận với cô ấy. Và, ngay khi tôi nhận ra cô ấy đang tiến lại gần mình, cô ấy đột nhiên bắt đầu cọ xát vào người tôi?!

"Nyaaan~"

"O-Onii-chan?!"

"Hawa... Hawawawawa..."

Cả Suzuka và Nene-san đều hét lên the thé, mặt đỏ bừng bừng, nhưng Akino-san chẳng thèm để ý.

…chút nào, cứ thế dụi dụi má vào ngực tôi.

“C-Chị làm cái gì thế, Onee-chan?!”

“Đóng vai thú cưng thôi mà. Nhưng tất nhiên, không chỉ có vậy đâu. Em đã chuẩn bị hết rồi,” Akino-san nói, đột nhiên lôi ra một chiếc vòng cổ cùng dây xích đồng bộ.

Đương nhiên, vừa thấy mấy món đồ đó, tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vã ngăn Akino-san lại.

“C-Cái này là sao vậy, Akino-san?!”

“Lại nói, đây là cosplay. Em đang muốn trải nghiệm một sự kiện ngoài đời thực.”

“T-Trải nghiệm cái gì cơ?”

“Trải nghiệm một sự kiện có thể khiến Thầy vui lòng. Mà studio cosplay này thì quá hoàn hảo để thử đủ thứ rồi.”

…T-Tại sao lại phải làm đến mức này chứ?

“Ý tưởng hay đó chứ, nếu tự em phải nói. Có vẻ Thầy cũng vui mà.”

“K-Không, không phải thế…”

“A-A-A-A-Anh trai…?!”

Đ-Đừng lườm anh như thế, Suzuka! Tim anh chỉ hơi lỡ nhịp thôi, không có gì hết!

“Nếu ở đây không thể khiến Thầy vui được, thì có lẽ trong tiểu thuyết của Thầy cũng chẳng ích gì đâu.”

“E-Em hiểu rồi… Vậy thì, em cũng sẽ thử thách này cùng với Akino-oneesama…!”

“K-Khoan đã, Nene-san?!”

Bị những lời khích lệ của Akino-san mê hoặc, Nene-san đỏ bừng mặt, vẻ mặt tràn đầy quyết tâm.

“Em không thể để phí hoài những điều đã học được từ Onii-sama và Suzuka-sama…! Em phải khắc ghi những điều này vào thân thể, nếu không…!”

Sao cô bé đột nhiên lại hăng hái thế này…? V-Vậy thì không còn cách nào khác ngoài việc nhờ Suzuka ngăn lại—

“X-Xin chờ một chút! Em cũng tham gia! Em sẽ thể hiện tất cả những gì em đã học từ Onii-chan!”

“Tại sao em lại tham gia cái này?!”

Em đang nói là em cũng góp mặt ư, trong tất cả những chuyện này?!

“…K-Không thể làm khác được mà, phải không? Cách tiếp cận của cô ấy rõ ràng là sai rồi, và em có thể đưa ra một trường hợp tốt hơn—đưa ra lời khuyên tốt hơn về văn hóa otaku mà!” Suzuka nói, dường như còn hăng hái hơn cả hai người kia.

“Vậy thì chúng ta hãy cùng tham gia, ai có thể làm Thầy vui lòng nhất sẽ là người chiến thắng. Tất nhiên, Haruna em cũng sẽ tham gia.”

“K-Cái gì?! T-Tại sao lại là em?!”

“Em có thể vẽ một bức minh họa đẹp khiến Thầy vui lòng mà, em không nghĩ vậy sao?”

“…Ể?”

“Thấy chưa, em hoàn toàn hứng thú với chuyện này. Được rồi, chúng ta đi thay đồ thôi.”

“Ể? Á! E-Em không thật sự thích chuyện này đâu, buông em ra đi mà!”

Lời thỉnh cầu cuối cùng của em gái nhà Kanzaka hoàn toàn bị lờ đi, và cô bé bị Akino-san kéo đi.

“K-Không, ừm, các em thật sự định làm chuyện này sao…?”

“Đừng lo, Thầy ơi, vì đây là studio cosplay, chúng ta có thể thuê rất nhiều thứ ở đây.”

“Tôi đâu có lo lắng về chuyện đó đâu!!!”

Mặc kệ tiếng la của tôi, các cô gái cứ thế bỏ đi, để lại tôi một mình.

…T-Tại sao lúc nào mọi chuyện cũng kết thúc thế này chứ?!

Tôi ôm đầu một lúc, rồi các cô gái sớm quay lại.

“Ưưư… Sao mọi người ai cũng mặc cosplay với váy ngắn thế này…”

“K-Tại sao em lại phải mặc mấy bộ đồ này…!”

“Với mấy bộ này, chúng ta sẽ làm tan chảy não bộ của Thầy!”

“H-Hawa… Đây là lần đầu tiên em mặc thứ gì đó như thế này… Cái này có hơi khác so với bộ hầu gái thường ngày của chúng ta…”

“Sao mấy bộ đồng phục hầu gái này váy lại ngắn thế nhỉ? …K-Không, đây chính là kiểu mà Onii-chan sẽ thích…!”

Trong khi em gái nhà Kanzaka đang lo lắng bồn chồn, Akino-san vẫn đáp lại bình tĩnh như mọi khi. Nene-san thậm chí còn có vẻ hơi tò mò, và Suzuka thì cố gắng gồng mình lên để thể hiện tinh thần chiến đấu, có lẽ là để che giấu sự xấu hổ.

“Bây giờ Thầy ơi, cầm lấy cái điện thoại này.”

Khi tôi vẫn đang cố gắng theo kịp tình hình trước mắt, Akino tiến lại gần.

“K-Ý em là sao?!”

“Em đang nói về việc chụp ảnh đó. Đã đến studio cosplay thì chắc chắn phải chụp ảnh rồi, đúng không?”

“Logic gì thế hả?!” Tôi đáp lại, nhưng Akino-san không thèm để ý và đẩy chiếc điện thoại vào tay tôi.

Mặc dù vậy, giờ đây tôi đã hiểu rõ rằng chống cự cũng chẳng ích gì, nên tôi đành nhanh chóng bỏ cuộc. Ngay cả Suzuka cũng đã chịu tham gia thì tôi còn quyền gì mà than vãn nữa chứ… Thôi thì đành phải chụp hình mấy bộ trang phục hầu gái váy ngắn thôi!

Với hy vọng ít nhất có thể giúp ích cho cuốn tiểu thuyết của Nene-san, tôi mở ứng dụng camera và chĩa điện thoại về phía họ.

“N-Này! Sao anh lại định chụp vào bên trong váy tôi?!”

“T-Tôi có làm vậy đâu!”

“Ra vậy. Một sự kiện kinh điển. Nếu anh chỉ muốn nhìn trộm vào váy tụi tôi thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Tôi có làm vậy đâu!”

“A-Anh trai… Tự dưng em thấy hơi lạ…”

“T-Tôi xin lỗi?!”

“A-Anh hai, Madenokouji-san không quen với chuyện này đâu, nên đừng cứ chăm chăm vào bạn ấy như thế chứ! Em ở ngay đây mà, đừng ngại ngùng gì cả, cứ làm như mọi khi đi!”

“S-Suzuka-san?! Em đừng có buột miệng nói ra mấy thứ dễ gây hiểu lầm tai hại như vậy chứ?!”

“Đ-Đó chỉ là cách nói ẩn dụ thôi mà!”

Cứ thế, dù muốn khóc, buổi chụp hình cosplay vẫn tiếp tục.

…Tuy nhiên, tôi biết rất rõ cách để kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt. Với vai trò là Towano Chikai (thế thân) – một kẻ cuồng em gái, tôi chỉ cần tập trung vào Suzuka là mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Nghĩ vậy, tôi quay người về phía Suzuka và chỉ chĩa camera vào em ấy. Em là người muốn tham gia mà, nên đừng có than phiền về chuyện này…!

“S-Sự chú ý của Anh hai đang đặt hết vào mình…! V-Với cách này, Madenokouji-san chắc chắn sẽ bỏ cuộc…!”

C-Con bé đang vui sao? …Không, chắc là đang diễn thôi…!

“…Anh trai chỉ chụp mỗi Suzuka-sama thôi…”

“Gã đó dù gì cũng là một tên cuồng em gái bệnh hoạn mà.”

Này, tôi nghe thấy hết đấy, em gái nhà Kanzaka!

“Đây không phải lúc để ngẩn ngơ đâu. Nếu muốn có được sự chú ý của Thầy, em phải cố gắng làm Thầy vui hơn cả em gái của Thầy. Chuyện này cũng giống như việc giành lấy sự chú ý của độc giả cho tiểu thuyết của mình vậy. Nguyên tắc là như nhau cả.”

“Một sự kiện có thể khiến Anh trai vui sao…?”

“Hãy cho tôi xem thành quả chuyến đi Akihabara hôm nay của em. Nếu không, Suzuka-san sẽ chiếm hết sự chú ý của Thầy mất. Em có chấp nhận chuyện đó không?”

“Ế? K-Không, em không muốn…”

“Vậy thì đây không phải lúc để sợ hãi! Hãy hóa thân vào nhân vật của mình đi!”

“H-Hóa thân vào nhân vật…”

Ưm? Gì thế nhỉ? Nene-san và Akino-san tự dưng lại nói chuyện gì đó nghe có vẻ đáng ngại…

Tôi nghĩ vậy, nhưng khi nghe thấy tiếng sột soạt ở bên cạnh, tôi vô thức chĩa điện thoại về phía đó, nhưng…

“Khụ?!”

“…Anh trai…”

Khi Nene-san, người đang cởi đồ dở dang, chào đón tôi, tôi đã phải nhìn lại lần nữa. Bờ vai của cô ấy bất chợt hiện rõ mồn một, cùng với chiếc rốn nhỏ xinh. Váy của cô ấy cũng đang ở vị trí nguy hiểm, suýt lộ ra những gì bên dưới.

…C-Cái quái gì thế này?! Khoan đã, Nene-san mà, chắc chắn đây là…!

“Anh hai? Chuyện gì thế…? Khoan đã, M-M-M-Madenokouji-san?!”

Tất nhiên, chẳng mất bao lâu để Suzuka nhận ra sự thay đổi đột ngột của Nene-san. Ngay sau đó, Suzuka bất ngờ lao về phía tôi, toàn thân ôm chặt lấy đầu tôi với lực mạnh, che khuất tầm nhìn của tôi.

Ối?! C-Có gì đó mềm mềm đang đập vào đầu mình…! Trong tình huống này, điều đó chỉ có thể có một nghĩa duy nhất, đúng không…?!

“Anh hai đang nhìn gì đấy?! Cả Madenokouji-san nữa! Làm ơn tỉnh táo lại đi!”

…T-Tôi đoán vậy. Tôi không hiểu vì sao, nhưng Nene-san đột nhiên chuyển sang chế độ nghiêm túc.

“…Ế? Hawawawa?!”

Có vẻ giọng của Suzuka đã kéo Nene-san trở về thực tại, vì cô ấy bất chợt hét lên. Đương nhiên, tôi không nhìn thấy cô ấy, nhưng xét từ đó, chắc cô ấy đang đỏ bừng mặt.

“T-Tôi rất xin lỗi… T-Tôi lại cho anh thấy cảnh tượng đáng xấu hổ như vậy…”

“Hừm, đi xa đến mức đó ư. Có vẻ như em…”

phán đoán của cô ấy tốt hơn tôi tưởng. Haruna này, chúng ta không thể lơ là với cô bé này được đâu.”

“…Ừm, nhưng tôi chắc rằng tên nhóc này đang vui vẻ vì những gì cô ta đã làm đấy.”

“Ô-Onii-sama, em đã làm gì…!”

“Thật bực mình, nhưng đây là tôi thua rồi. Tôi đã không ngờ đến sức mạnh khôn lường của sự đối lập đáng yêu. Xem ra tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều.”

“Onee-chan, chị đừng lúc nào cũng muốn thắng cô ấy nữa được không…? Khá là xấu hổ đấy.”

“Nhưng đúng là vậy mà… Suzuka-sama vẫn thu hút hết sự chú ý của Onii-sama…”

Nene-san đang nói chuyện với hai chị em nhà Kanzaka, nhưng tôi không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó.

“D-Dù sao thì, chị hãy xóa ngay bức ảnh của Madenokouji-san đi!”

“T-Tôi có chụp bức ảnh nào đâu! Tôi chỉ nhìn thấy có một giây thôi mà! Mà Suzuka, em buông tôi ra ngay!”

Tôi vẫn không thể nhìn thấy gì khác ngoài hình dáng của Suzuka đang đứng chắn trước mặt mình.

Cuối cùng, màn hỗn loạn này kéo dài thêm vài phút nữa, cho đến khi buổi chụp ảnh cosplay kết thúc.

…Dĩ nhiên, cuộc tranh cãi về việc ai là người chiến thắng vẫn tiếp tục thêm một lúc lâu.

**Phần 5:**

“Nếu có chuyện gì, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào nhé. Dù sao thì tôi cũng là tiền bối của em, nên tôi sẽ chăm sóc học trò của Thầy/Cô.”

“D-Dạ, em cảm ơn rất nhiều ạ.”

“Haizz, chúng ta về nhà thôi, Onee-chan…”

“Ừ. Vậy thì, Thầy/Cô này, làm ơn hãy dạy dỗ cô bé đó cho đúng mực nhé, rằng con bé mới là học trò số một của Thầy/Cô.”

“Lại nữa rồi, Nene-san hoàn toàn không phải học trò của tôi…”

Sau những gì đã xảy ra, trời đã khá muộn rồi, nên chúng tôi vội vã rời khỏi studio cosplay. Lúc này, Akino-san rõ ràng đang ra vẻ là tiền bối của Madenokouji-san, cũng như là học trò của Onii-chan, nhưng bây giờ có một chuyện quan trọng hơn thế.

“…N-Nhân tiện, em thấy Akihabara thế nào?”

Trong lúc tôi đang nhìn họ bằng ánh mắt của người ngoài cuộc, tôi khẽ gọi Madenokouji-san bằng một giọng nhỏ nhẹ. Dĩ nhiên, ý định của tôi là đánh giá kết quả của kế hoạch đặc biệt của mình. Cụ thể là, kế hoạch khiến Madenokouji-san hiểu được Onii-chan và tôi thân thiết đến mức nào, và khiến cô ấy từ bỏ anh ấy! S-Sau tất cả những chuyện đó, hẳn cô ấy phải hiểu ra rồi chứ…!

“À, thì… nó đã trở thành những tư liệu tham khảo tuyệt vời. D-Dù em lại lỡ cho chị thấy điều gì đó đáng xấu hổ nữa rồi…!” Madenokouji-san lẩm bẩm với khuôn mặt đỏ bừng. “N-Nhưng, nhờ có vậy, giờ em đã hiểu mình phải làm gì từ giờ trở đi rồi…”

“Từ giờ trở đi…?”

Tôi đang có một linh cảm chẳng lành về chuyện này…

“V-Vâng. Em sẽ không chỉ viết tiểu thuyết một cách vô định nữa, mà sẽ gửi gắm tất cả tình cảm của mình dành cho Onii-sama vào đó.”

“Hả?!”

“E-Em đã nhận ra một điều… Lúc Suzuka-sama dùng cơ thể mình để che mắt Onii-sama, em đã ước rằng Onii-sama sẽ nhìn em nhiều hơn nữa… D-Dĩ nhiên, theo một cách khác với cái điều đáng xấu hổ trước đó…!”

Madenokouji-san đang ngọ nguậy một cách ngượng ngùng, nhưng tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô ấy đầy kinh ngạc.

“Để thu hút độc giả, em không nên tự mình thêm vào những yếu tố mà em nghĩ là phù hợp, mà trước hết phải đưa sở thích của Onii-sama vào… N-Nói chung, em sẽ biến tiểu thuyết của mình thành một bức thư tình gửi đến Onii-sama…”

M-Một cuốn tiểu thuyết như một bức thư tình… Nó chẳng khác gì của mình cả…!

“Được rồi, chúng ta cũng về nhà thôi… Suzuka? Em sao vậy? Em đang ngẩn người ra đấy.”

Sau khi tiễn hai chị em nhà Kanzaki, anh ấy đi về phía chúng tôi, nhưng tôi không thể đáp lại bất cứ điều gì.

…T-Thay vì từ bỏ, tình cảm của cô ấy chẳng phải còn mạnh mẽ hơn trước sao? Đây hoàn toàn là tác dụng ngược với những gì mình đã cố gắng mà?!

“Hawa… Ô-Onii-sama…! N-Nếu anh cho phép, em xin phép về trước ạ…!”

“À, ừ. Em về cẩn thận nhé. Suzuka, đi thôi em.”

Chia tay với Madenokouji-san, tôi và Onii-chan bắt đầu đi bộ về nhà. Suốt thời gian đó, tôi bận rộn với

Nghĩ xem từ giờ mình rốt cuộc nên làm gì đây. Về đến nhà, trở lại phòng riêng của mình, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm.

“Đ-Đến nước này thì, mình đành phải bộc bạch tấm lòng trước khi Madenokouji-san kịp làm gì thôi…!”

Nếu khiến cô ấy từ bỏ không được, vậy thì đành phải không cho cô ấy một cơ hội nào hết! Dù thấy có lỗi với Madenokouji-san, nhưng Onii-chan là người duy nhất tôi không thể nhường cho ai cả. Tôi đã luôn, luôn dành những tình cảm ấy cho anh ấy! Tôi là người yêu Onii-chan nhất trên đời này!

“B-Bày tỏ lòng mình…! Mình đã quyết định rồi. Nhưng mà, tỏ tình trực tiếp thì không thể nào…!”

Vậy là tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất. Tôi vội vã bật laptop lên và bắt đầu gõ phím lia lịa. Nếu không thể tỏ tình trực tiếp, thì mình chỉ cần truyền tải tình cảm qua tiểu thuyết là được. Tiểu thuyết của tôi cũng chính là một bức thư tình mà!

Và, một lát sau, khi ngày mới đã sang, cuốn tiểu thuyết mới của tôi đã hoàn thành. Tôi không phí một giây nào. Ngay lập tức rời khỏi phòng, bản thảo trong tay.

“Ư-Ưm, có chuyện gì vậy Suzuka? Giờ này em còn thức à?”

Tất nhiên, đích đến của tôi là phòng Onii-chan.

“O-Onii-chan…! Xin anh hãy đọc bản thảo này…!”

“Ơ? Bản thảo á? Ngay bây giờ ư?”

“V-Vâng! Em muốn anh đọc ngay trước mặt em!”

Chỉ nói thế thôi mà tôi đã cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

…K-Không thể làm khác được mà phải không?! Cuốn tiểu thuyết này chứa đựng tất cả tình cảm của tôi, nên đương nhiên tôi sẽ xấu hổ rồi! Ư ư ư… Nhưng mà, mình không thể chạy trốn nữa! Mình phải bày tỏ lòng mình trước khi Madenokouji-san có bất cứ cơ hội nào!

“À-À thì, anh không ngại…”

Onii-chan chấp nhận yêu cầu ích kỷ của tôi, rồi ngồi xuống ghế trong phòng anh. Tôi ngồi ngay cạnh anh. Tôi sợ đến mức cảm thấy anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Ư ư ư… Anh ấy đang đọc tất cả tình cảm của mình…! Sự thật rằng mình yêu Onii-chan, ngay trước mắt mình…!

“…………”

Dường như Onii-chan cuối cùng cũng đọc xong, vì anh bất ngờ đứng dậy khỏi ghế. Anh đứng ngay trước mặt tôi.

“Suzuka… Cuốn này cực kỳ thú vị.”

T-Thú vị ư?!

Khoảnh khắc nghe thấy điều đó, tôi cứ ngỡ mình sẽ chết vì tim đập quá mạnh.

…Anh ấy nói thú vị nghĩa là anh ấy chấp nhận tình cảm của mình, đúng không?! Auuu… M-Mình vui quá…! Vừa xấu hổ nhưng lại vừa vui sướng…! Giờ thì chúng ta cuối cùng có thể trở thành người yêu… Không, vợ chồng, phải không?! …Không, đợi đã? Vì bây giờ mình đang ngồi trên giường anh ấy… Có phải anh ấy sẽ đẩy mình xuống ngay đây và ngay bây giờ không?! Đ-Đương nhiên, mình hoàn toàn đồng ý! N-N-Nhưng mà, bất ngờ quá…?!

“Và, Suzuka.”

“V-Vâng ạ?! C-Có chuyện gì ạ?!”

“…Đây là ngoại truyện để làm gì?”

“E-E-E-Em rất vui vì anh chấp nhận tình cảm của—khoan, ơ? Để làm gì ạ…?”

“Ý anh là cuốn tiểu thuyết này. Nó siêu hay, nhưng sao tự dưng lại có bản thảo này?”

“…Ư-Ừm, em e là em không hiểu câu hỏi của anh…”

“…Sao lại không? Đây là một ngoại truyện cho loạt truyện hiện tại của em mà, đúng không? Nhưng anh chưa từng nghe nói gì về cái này.”

“…Ơ-Ơ thế à? K-Không, ừm, đó là tình cảm của em mà…”

“Tuy vậy, em thật sự rất giỏi. Ngay cả ngoại truyện của em cũng hay đến vậy. Còn gay cấn hơn cả cặp anh em tình cảm mặn nồng trong truyện chính nữa… Khoan, Suzuka?”

Và rồi, cuối cùng tôi cũng nhận ra. Thay vì đọc đây là bức thư tình của tôi dành cho anh, anh ấy lại đọc nó như bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào khác.

“…………”

“N-Này Suzuka?! Đừng có gục xuống như thế chứ! Nếu em định ngủ, thì về phòng mình mà ngủ…! Này!”

Toàn bộ sức lực rời khỏi cơ thể tôi, và tôi cứ thế ngã vật ra giường. Chỉ có hai điều lấp đầy cái đầu trống rỗng của tôi lúc này.

Điều đầu tiên—Bao giờ thì anh mới nhận ra tình cảm của em đây, Onii-chan?!

Điều thứ hai—Sao mình không dùng tên ‘Yuu’ và ‘Suzuka’ trong tiểu thuyết của mình chứ…?!

Và, điều thứ ba vừa nảy ra trong đầu—

…Nếu mình làm thế, mình sẽ không…

Sao mình lại có thể viết ra cái cuốn tiểu thuyết ngượng chín mặt đến thế này chứ... Mình đúng là đồ ngốc rồi!