Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 12

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 88

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 7.5 - Chương 6: Hướng dẫn tỏ tình của Towano Chikai

Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, xin vui lòng theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Phần 1:

“À phải rồi, hôm nay họ sẽ công bố kết quả vòng chung kết đấy.”

Một buổi sáng nọ, lúc đang ăn sáng, tôi cất lời với Suzuka đang ngồi đối diện mình. Nhờ tất cả dữ liệu mà chúng tôi cùng Nene-san đã thu thập, em ấy đã kịp hoàn thành cuốn tiểu thuyết về em gái để gửi dự thi Cuộc thi Tiểu thuyết Light Novel của Ryuusei Publishing. Sau khi vượt qua vòng một, vòng hai, thậm chí cả vòng ba, tất cả những gì chúng tôi phải làm là chờ đợi kết quả của vòng tuyển chọn cuối cùng, và hôm nay chính là ngày kết quả được công bố.

Tiện thể nhắc đến, bản thân tôi cũng đã gửi một cuốn tiểu thuyết dự thi, nhưng lại bị loại ở vòng thứ hai rồi.

…À thì, thôi không nói về tôi nữa, ha ha ha!

“Không biết Nene-san có giành được giải thưởng lớn không nhỉ?”

“G-Giải thưởng lớn á?”

“Có khi nào cô ấy đã nhận được cuộc gọi từ biên tập viên rồi, và chỉ đang chờ thời cơ để cho chúng ta một bất ngờ như là thú nhận gì đó chẳng hạn.”

“T-T-Thú nhận á?!”

“…Em bị sao vậy?”

Một lúc rồi, cứ mỗi khi tôi nói gì đó là Suzuka lại giật nảy mình. Nói thật, em ấy đã hành động là lạ mấy ngày nay rồi. Càng gần đến ngày công bố kết quả, em ấy càng hay nhìn chằm chằm vào khoảng không và phản ứng thái quá với mọi lời tôi nói.

…Chắc là em ấy rất quan tâm đến kết quả.

“E-Em không có hoảng loạn gì hết đâu nhá?! G-Giải thưởng lớn hay thú nhận gì đó á?! E-E-Em không lo lắng chút nào về mấy cái đó đâu…!”

[IMAGE: ../Images/00002.png]

Rõ ràng là em ấy đang lo lắng về điều gì đó, bằng chứng là em ấy cứ liên tục quệt bơ lên bánh mì nướng của mình. Nhưng chính em ấy lại không hề nhận ra rằng đây là một hành động thường thấy khi người ta đang lo lắng.

“…Ư ư ư, c-cả Madenkouji-san cũng nỗ lực vì Onii-chan đến mức này sao…! Nếu đã vậy, mình phải mạnh dạn hơn nữa…!”

…Và giờ thì em ấy lại lẩm bẩm một mình.

…Thiệt tình, em bị gì vậy chứ?

“O-Onii-chan!”

“Ư oa?!”

–Tôi đang nghĩ vậy thì em ấy lại xích lại gần tôi hơn.

“X-Xin anh giúp em thu thập thêm dữ liệu đi ạ!”

“T-Tự nhiên cái gì vậy?! Dữ liệu gì cơ?”

“Từ giờ trở đi, anh không được phép nói chuyện với bất kỳ cô gái nào khác ngoài em. Không có ngoại lệ!”

“Hả á?!”

“V-Và anh không được phép nghe bất kỳ lời thú nhận nào—Không, không phải cái đó! Ừm…! Em biết rồi! Từ tập tiếp theo trở đi, nhân vật chính sẽ không thể nghe thấy bất kỳ giọng nói nào khác ngoài giọng của em gái mình!”

Cái gì mà diễn biến siêu kỳ lạ vậy?!

“K-Khoan đã… Em không thấy rằng việc thêm một diễn biến đột ngột như vậy là một ý tưởng tồi sao? Với lại, bảo anh không được nói chuyện với các cô gái khác thì thực tế là bất khả thi mà…”

“Ư-Ư ư… T-Thế thì! Onii-chan không được phép đọc bất kỳ tiểu thuyết em gái nào ngoài của em! Trong tập tiếp theo của em, nhân vật chính sẽ đột nhiên thức tỉnh trước vẻ đẹp của tiểu thuyết em gái!”

Nhân vật chính của em bị sao vậy hả?!

Em gái trong tác phẩm của em đâu có viết tiểu thuyết em gái đâu?! Cốt truyện của em đang đi lung tung hết cả rồi đấy!

“E-Em đang bị kẹt ý tưởng hay sao vậy? Anh sẵn lòng lắng nghe những lo lắng của em, nhưng anh không nghĩ rằng việc cứ tùy tiện đẩy câu chuyện đi như thế sẽ có ích đâu…”

“E-Em không có… Ư ư ư…”

“Với lại, bảo anh không được đọc cuốn tiểu thuyết nào khác ngoài của em cũng là bất khả thi… Chúng ta đã nói chuyện về việc Nene-san sẽ cho anh xem bản thảo khi cô ấy có kết quả mà…”

Vấn đề là, mặc dù tôi và Suzuka đã giúp đỡ Nene-san trong công việc viết tiểu thuyết của cô ấy, nhưng cô ấy lại không cho chúng tôi đọc bản thảo cuối cùng. Cho đến bây giờ, cô ấy vẫn luôn chạy tới báo cáo với chúng tôi mọi diễn biến.

có chúng tôi xem qua mỗi khi cô ấy có chỉnh sửa. “Khi nào có kết quả cuộc thi, em muốn Anh đọc ngay lúc đó!” Nene-san cứ khăng khăng như vậy, dù chúng tôi có khuyên cách nào cũng không được.

Chắc hẳn Nene-san cũng có nhiều điều để bận tâm. Nhưng giờ hẳn là gần đến lúc rồi.

“Bởi vậy em mới bảo là…!”

“…Gì cơ?”

“K-Không có gì ạ!”

Suzuka nuốt miếng bánh mì nướng cái ực.

“…Ư ư ư, nếu dùng cách cứng rắn không được thì mình phải dùng biện pháp phòng thân thôi…! N-Nói vậy chứ, Anh hai, hôm nay anh cũng đón em nhé!”

“Khoan đã, ‘nói vậy chứ’ là sao?! Với lại, em lại muốn anh đến đón à?”

Đúng như lời cô bé nói, đôi khi tan học tôi sẽ ghé qua trường Suzuka để hai anh em cùng về.

“Gần đây thì giờ giới nghiêm cũng chẳng thành vấn đề nữa, mà em lại còn muốn anh đến đón hàng ngày. Làm gì có lý do nào cho việc đó chứ?”

“Tất nhiên là để mọi người thấy anh đã có em—Không phải vậy! …Ừm… à, em biết rồi! Có tin đồn về một kẻ khả nghi lởn vởn quanh khu phố, hay đại loại vậy ạ?!”

“K-Kẻ khả nghi?! Hắn trông như thế nào?”

“Ư-Ưm…! Một người đàn ông cứ bám theo em mà gọi ‘Anh hai’, còn nói về những trò chơi không đứng đắn trong khi đang sỉ nhục em?!”

“Cái gã này nghe có vẻ quá đáng ngờ trên nhiều phương diện!”

Và tại sao tôi lại có cảm giác quen thuộc thế này nhỉ?

“D-Dù sao thì, anh phải đón em!” Suzuka cuống quýt nói.

…À, ừm, tôi không nhớ có nghe nói về kẻ khả nghi nào như thế, nhưng cẩn tắc vô áy náy thì hơn.

“C-Cảm ơn anh nhiều ạ. Và tiện trên đường về, em cũng muốn thu thập thêm tư liệu nữa, nên anh nhớ để tâm nhé.”

“Trên đường về?”

“Tư liệu cho c-cảnh tình cảm ấy mà.”

T-Tôi đã nghĩ vậy mà…

Gần đây, mỗi khi tôi đến đón cô bé, chúng tôi luôn thu thập tư liệu. Nào là nắm tay như tình nhân, nào là cô bé níu chặt cánh tay tôi, và đôi khi tôi còn bế cô bé nữa… Những chuyện như vậy (đáng tiếc thay) đã trở thành cơm bữa. Vấn đề là…

“…Đừng có để chúng ta lại phải đi xuyên qua trường em như vậy chỉ vì em quên đồ nữa nhé, được không?”

“E-Em đâu có cố ý làm vậy! Đó chỉ là lực bất khả kháng thôi! Chắc chắn không phải là em muốn mọi người thấy chúng ta như vậy đâu nhé?!”

“Đó không phải là vấn đề ở đây. Anh đang hỏi là chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút và không tiếp tục thu thập tư liệu trong những trường hợp như thế không—”

“Thế thì đâu còn ý nghĩa gì nữa.”

Suzuka cắt ngang lời tôi.

…Thôi được rồi, dù sao thì việc chúng tôi đụng chạm nhau trước mặt người khác cũng đã xảy ra ngày càng thường xuyên hơn rồi…

“D-Dù sao thì, em trông cậy vào anh đến đón đấy nhé!”

Vì Suzuka đã quyết định kết thúc chủ đề, tôi chỉ còn biết gật đầu và cúi mặt.

…Nhưng ít nhất thì chuyện này cũng không tệ lắm. Chúng tôi thậm chí có thể gặp Nene-san ở Hakuou, nên có khả năng chúng tôi sẽ tìm hiểu thêm về cuốn tiểu thuyết của cô bé lúc đó.

[IMAGE: ../Images/03-12-005.jpg]

**Phần 2:**

“Chuyện này nữa chứ…”

Cũng trong ngày hôm đó, sau khi tan học.

Đúng như lời dặn, tôi đi đến trường nữ sinh tư thục Hakuou, nhưng tôi không thấy Suzuka ở chỗ hẹn quen thuộc. Tuy nhiên, tôi nhận được một email từ cô bé.

Nội dung ghi là ‘Đột nhiên có việc của hội học sinh. Em cần giúp họ nhanh một chút, nên anh vui lòng đợi em nhé.’

“Chắc là mình phải giết thời gian một lúc vậy.”

Nghĩ rằng dù sao thì mình cũng nên đọc gì đó, tôi rút một cuốn tiểu thuyết ngắn ra và ngồi xuống một chiếc ghế đá ngay bên trong cổng. Đúng lúc tôi ngồi xuống,

“A-Anh hai…”

Khi có người gọi tôi từ phía sau, tôi quay lại về phía phát ra âm thanh.

“À, Nene-san? Chào em.”

Nene-san đang đứng đó, nhìn tôi.

khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng. Thế nhưng, tôi vốn cũng đang định tìm gặp cô bé, nên có thể nói đây là lúc trời ban rồi.

"Ch-chào anh ạ...! A-Anh trai, anh lại đến đón Tiểu thư Suzuka ạ...?"

"Ừ, anh đến đón em ấy như mọi khi thôi. Nhưng Suzuka bảo có việc gấp ở hội học sinh cần giải quyết, nên anh định chờ ở đây một lát."

Tôi thấy mình thật may mắn khi gặp được cô bé ở đây, dù sao tôi cũng đang muốn hỏi Nene-san về cuộc thi mà. Đã lâu rồi chúng tôi chưa gặp lại cô bé. Dù Nene-san cũng hay ghé nhà tôi, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thực sự nói chuyện về cuộc thi. Cứ như thể chính cô bé đang cố gắng né tránh chủ đề này vậy, và mỗi khi tôi hỏi về cuốn tiểu thuyết, Nene-san chỉ nói "E-em sẽ cho anh xem khi có kết quả ạ...!", nên tôi chẳng biết tác phẩm của cô bé ra sao nữa.

...Thế nhưng, vì hôm nay có kết quả rồi, chắc cô bé sẽ vui vẻ nói chuyện về nó thôi, đúng không?

"Tiểu thư Suzuka sẽ đến muộn ư? Mà lại đúng vào ngày hôm nay chứ... Đây chắc chắn là định mệnh rồi...!"

"Nhân tiện, Nene-san, về kết quả cuộc thi tiểu thuyết ngắn—"

"A-Anh trai...!"

"Gì thế?!"

Đột nhiên, Nene-san bước đến trước mặt tôi, khiến tôi giật mình. Gương mặt cô bé đỏ bừng, đôi mắt như bốc lửa vì sự nhiệt huyết khi nhìn thẳng vào tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô bé như vậy, nên tôi không khỏi sững sờ.

"E-em đang mong muốn được nói chuyện về chuyện đó với Anh trai ạ...!"

"À, vậy sao? Anh cũng rất muốn nghe đấy."

...Có vẻ như Nene-san cũng muốn nói chuyện với tôi? Tôi cũng rảnh rỗi vì đang chờ Suzuka, nên nghe cô bé nói cũng chẳng sao.

"Ồ, là Anh trai của Tiểu thư Suzuka kìa!"

Ngay lúc đó, vài cô gái gọi với theo chúng tôi. Nhìn đồng phục thì có vẻ họ là học sinh khối trung học cơ sở, và họ đang nhanh chóng bước về phía chúng tôi. Có vẻ tôi đã trở nên khá nổi tiếng kể từ Lễ hội Văn hóa được tổ chức ở đây.

...Chà, cũng chỉ vì danh tiếng tốt của Suzuka thôi.

"A-Anh trai, sang bên này ạ...!"

"Ơ? N-Nene-san?!"

Trong khi tôi đang mải suy nghĩ, Nene-san đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi về phía cô bé.

"E-em muốn chúng ta chỉ nói chuyện riêng thôi ạ...!"

Cô bé ngẩng đầu nhìn tôi, mặt đỏ bừng như cà chua, và siết chặt lấy cánh tay tôi. Cứ thế, cô bé kéo tôi đến một nơi vắng vẻ. Tôi vô cùng bối rối trước hành động bất ngờ của cô bé, lại còn ngượng ngùng khi cảm giác mềm mại ấy bao trọn lấy cánh tay mình.

...Ch-chuyện gì thế này? Không khí quanh Nene-san khác lạ quá.

"N-nếu ở đây, chúng ta có thể nói chuyện riêng tư được ạ...!"

Nơi chúng tôi đến là một góc sân trong; một vọng lâu nhỏ được bao quanh bởi cây cối. Chúng tôi ngồi xuống quanh một cái bàn, đối mặt nhau. Suốt khoảng thời gian đó, Nene-san cứ nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt đầy nhiệt huyết.

...Ưm, cảm giác này lạ thật.

"V-vậy thì... Cuối cùng cũng đến ngày công bố kết quả rồi, đúng không? Anh thật sự thấy háo hức rồi đấy!" Tôi nói, cố gắng đưa cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng.

"V-vâng... Khoảng một giờ nữa là em sẽ biết kết quả rồi ạ..."

Khi tôi lên tiếng, Nene-san đáp lại, có vẻ cũng hồi hộp không kém.

"Anh hiểu rồi, vậy là sắp đến lúc rồi. Anh biết bây giờ có nói gì cũng đã muộn, nhưng Nene-san cảm thấy thế nào?"

"Em cũng không biết phải trả lời sao nữa... Toàn thân cứ run lên vì vừa lo lắng vừa mong chờ..."

Cũng phải, tôi đoán vậy. Nếu hôm nay cô bé giành chiến thắng, điều đó có nghĩa là cô bé sẽ được ra mắt với tư cách tác giả tiểu thuyết ngắn.

"E-em có một lời thỉnh cầu muốn nhờ Anh trai ạ...!"

"Thỉnh cầu gì cơ?"

"D-dạ, ừm... Anh sẽ cùng em xem kết quả chứ?!"

Tôi không ngờ đến lời thỉnh cầu này, và cô bé nói ra nghe thật kiên quyết, khiến tôi bất ngờ.

"Em muốn anh cùng em xem kết quả à?"

"D-dạ...!"

Nene-san nhìn thẳng vào tôi, như thể đang cầu xin tôi vậy.

"Tất nhiên là anh không bận tâm rồi. Chúng ta cùng đợi Suzuka nữa, th—"

“K-Không! Ưm…! Nếu chỉ có mình Anh thôi thì không sao, không cần làm phiền chị Suzuka như thế đâu…!” Nene-san thoáng chút bối rối.

“Anh không nghĩ là Suzuka sẽ thấy phiền đâu.”

“E-Em biết là mình chỉ nên tự mình đọc thôi, nếu không sẽ thấy ích kỷ lắm…!”

Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ con bé cần phải quá quan tâm đến chuyện này. Hơn nữa, Suzuka mới là Towano Chikai thực sự, nên chị ấy hoàn toàn xứng đáng được xem thành quả của học trò mình.

…Tất nhiên, tôi không thể nói thẳng ra điều đó.

“E-Em chỉ cần có Anh ở bên thôi là đủ rồi…! Auuu…!”

Nhưng nếu chính người đó đã mở lời, tôi cũng không thể từ chối được. Chắc tôi sẽ phải giải thích tình hình với Suzuka sau vậy. Tất nhiên, là sau khi tôi đưa chị ấy về nhà rồi.

“Anh hiểu rồi. Nếu chỉ có vậy, anh sẽ làm.”

“C-Cảm ơn Anh rất nhiều…!”

Khi tôi đáp lời, Nene-san khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hay ít ra tôi đã nghĩ thế, nhưng rồi con bé đột nhiên đỏ bừng mặt. Nene-san đặt tay lên má, như thể muốn tự trấn tĩnh bản thân.

“C-Cuối cùng cũng tới ngày rồi…”

“Ừ, chúng ta đã chờ đợi kết quả công bố từ rất lâu rồi mà.”

“Đ-Đó cũng đúng…!”

“Hửm?”

“Auuu…! K-Không có gì đâu ạ…! Thay vào đó, có một thứ em muốn Anh xem…!”

Nene-san đột ngột lảng tránh ánh mắt tôi. Con bé lấy thứ gì đó từ trong túi ra và đưa cho tôi.

“C-Cái này…! Đ-Đó là tiểu thuyết em đã gửi đi dự thi… Xin hãy đọc nó…!”

“Ế? Có được không vậy?”

“D-Dạ… E-Em muốn chờ đến khi có kết quả mới đưa cho Anh, nhưng em nghĩ hôm nay có thể sẽ gặp được Anh ở đây, nên đã mang theo… Và em đã định là sẽ cho Anh xem nếu thực sự tình cờ gặp được Anh…”

À, ra là vậy. Thật là một sự trùng hợp đúng lúc.

“Vậy thì anh sẽ nhận và đọc nhé?” Tôi nhận lấy bản thảo, khó khăn lắm mới kìm được sự phấn khích của mình.

Tôi đã rất nóng lòng muốn biết phiên bản cuối cùng của cuốn tiểu thuyết sẽ ra sao.

“X-Xin hãy đọc ạ…! Em đã gửi gắm tất cả cảm xúc của mình vào đó…!” Nene-san nói, gương mặt càng đỏ hơn trước.

Chắc con bé đang cực kỳ hồi hộp, nhưng tôi nghĩ Nene-san có thể tự hào về cuốn tiểu thuyết của mình, vì nó đã lọt vào vòng chung kết rồi mà.

…Nhưng đây không phải lúc để nghĩ về điều đó.

Tôi gạt bỏ dòng suy nghĩ ấy và tập trung vào bản thảo trong tay. Tôi lật từng trang, háo hức muốn xem những dữ liệu chúng tôi thu thập đã ảnh hưởng đến câu chuyện đến mức nào.

…Đúng như Nene-san đã nói, đó là một câu chuyện tình cảm hài hước về một cô em gái kế. Cô bé từ nhỏ đã ngưỡng mộ vị tiền bối của mình, và cuối cùng lại trở thành em gái kế của anh ấy. Tình cảm của cô bé dành cho anh ngày càng sâu đậm hơn khi câu chuyện tiến triển. Mọi tình tiết lãng mạn hài hước kinh điển đều xuất hiện, và khoảng cách giữa hai người không ngừng được rút ngắn, họ liên tục ve vãn nhau trong mọi khoảnh khắc có thể.

Câu chuyện—thật thú vị. Nó chẳng thấm vào đâu so với bản thảo đầu tiên con bé cho tôi xem. Khi đọc bản này, tôi thực sự hiểu Nene-san đã nghiêm túc đến mức nào khi áp dụng tất cả dữ liệu chúng tôi thu thập được. Tuy nhiên…

“………?”

Khi đọc đến một đoạn, có điều gì đó khiến tôi để tâm. Nó bắt đầu như một cảm giác mơ hồ, rồi dần dần lấp đầy lồng ngực tôi, hay đại loại thế. Nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều về nó, vì có một điều khác còn nổi bật hơn nhiều.

“…Ư-Ưm, Nene-san?”

“V-Vâng, có chuyện gì vậy, Onii-sama?”

“Cặp anh em xuất hiện trong tiểu thuyết của em… Đây có thể chỉ là tưởng tượng của anh thôi, nhưng họ có phải được lấy nguyên mẫu từ…?”

“V-Vâng…!”

Đáp lại câu hỏi của tôi, hơi nước bắt đầu bốc lên từ đỉnh đầu Nene-san. Với một cái gật đầu nhẹ nhàng, con bé ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào tôi.

“…V-Vâng. Em đã viết họ dựa trên hình mẫu là Anh và em…” Con bé trả lời trực tiếp.

…Vậy ra đúng là như vậy?! Tôi đã nghi ngờ điều đó ngay từ khi đọc bản thảo rồi!

Cảm giác này thật giống như déjà vu. Tôi đã

“À thì ra là vậy, cứ ngỡ Nene-san sẽ là chị kế của mình cơ,” tôi thầm nghĩ và hóa ra cũng có phần đúng thật! À mà khoan, giữa tôi và Nene-san hoàn toàn không có chuyện yêu đương gì đâu nha! Chỉ là… nói sao nhỉ? Chuyện này thực sự khiến tôi bất ngờ.

“Sao chị lại…?”

Tiểu thuyết của Nene-san lại kết thúc như thế này, tôi thực sự cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng nghĩ lại, mọi chuyện giờ đây đều trở nên hợp lý.

Tại sao chị ấy luôn yêu cầu chúng tôi giúp thu thập tài liệu? Chuyện đó có mối liên hệ sâu sắc với việc chị ấy đã dùng tôi làm nguyên mẫu nhân vật nam (dù tôi ước gì chị ấy bớt "làm quá" đi một chút). Và, vì chị ấy là con gái nên việc dùng chính mình làm nguyên mẫu cho nhân vật nữ là điều hợp lý.

…Cơ bản là không có ý nghĩa sâu xa nào ở đây cả. Chỉ là một lựa chọn tự nhiên thôi… Phù, tôi đã hoảng một chút.

“Không, hợp lý mà. Chắc chị chỉ muốn đưa trực tiếp kết quả thu thập tài liệu của bọn em vào tiểu thuyết thôi. Dù nó thực sự làm em bất ngờ đấy.”

Khi tôi nói vậy với một giọng nhẹ nhõm,

“…Ơ-Ơ?”

Tôi ngẩng lên nhìn Nene-san, bắt gặp ánh mắt cứng đờ của chị ấy. Đôi mắt chị hơi long lanh.

“Ưm, Nene-san?”

“Đ-Đó không phải là điều em…!”

“Hả, gì cơ?”

“Agan, em…! Việc dùng cả hai chúng ta làm nhân vật trong truyện không phải là ngẫu nhiên đâu…! Auuuu…!”

Với khuôn mặt đỏ bừng như mọi khi, Nene-san tiếp tục.

“Em…! Em viết câu chuyện với Onii-sama và em là nhân vật vì em muốn thế, vì em phải thế…!”

“…Hả?”

…Nhưng lý do đằng sau đó là gì?

“…………”

“………………”

Cả hai chúng tôi đều im lặng một lúc lâu.

…K-Không khí gì thế này…?

Nene-san nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, khiến tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.

…Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy nghiêm túc như vậy… Nhưng tại sao bây giờ chị ấy lại nghiêm túc?

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được không khí ngượng nghịu này nữa, và tôi định mở miệng nói thì…

“O-Onii-sama…! Có chuyện em phải nói với anh…!”

Ngay trước đó, Nene-san đã nhanh hơn tôi. Chị ấy bắt đầu nói, giọng đầy quyết tâm.

“…S-Sự thật là, em muốn làm điều này khi kết quả được công bố, nhưng…!”

Nene-san trông gần như hoảng loạn khi gắng thốt ra những lời đó. Khi tôi nhìn chị ấy ngạc nhiên, tôi định hỏi chị ấy muốn nói gì, nhưng…

“…Ưm.”

Thấy chị ấy nghiêm túc như vậy, tôi không thể mở miệng. Và chị ấy tiếp tục.

“E-Em…! Ưm…! Luôn luôn… Em… Đối với Onii-sama, em…!”

Chuyện xảy ra khi Nene-san sắp nói hết câu.

“Onii-chan? Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?… Mình đã bảo anh ấy đợi mà, nên mình đã làm xong việc thật nhanh!”

“!!”

Đột nhiên, cả hai chúng tôi nghe thấy một giọng nói, khiến Nene-san chợt dừng lại.

…Và không chỉ chị ấy. Có lẽ vì cái bầu không khí kỳ lạ đó, mà tôi cũng giật mình khi nghe thấy giọng của Suzuka.

“Thật là, Onii-chan cứ…”

Khi tôi quay lại nhìn, tôi thấy Suzuka đang đi loanh quanh sân trường, nhìn khắp nơi.

…Chắc công việc của em ấy ở hội học sinh đã xong, và vì không tìm thấy tôi ở chỗ hẹn nên em ấy bắt đầu tìm kiếm tôi. Nhưng cái chòi này được giấu khá kỹ, nên có lẽ em ấy không nhìn thấy chúng tôi.

“Này, Suzu—”

Tôi giơ tay và bắt đầu gọi em ấy, nhưng…

“…Mợ?!”

Một bàn tay vươn ra bịt miệng tôi, và tôi bị kéo giật lùi lại.

“…! …?!”

Tất nhiên, người làm điều này là Nene-san, và trong lúc tôi đang bận thắc mắc tại sao chị ấy lại làm như vậy, chị ấy bắt đầu ấn người vào tôi. Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang va vào mình.

…Không, chúng chắc chắn đang va vào tôi! Cái cảm giác mềm mại, đàn hồi này chỉ có thể là một thứ…!

“…Thế là anh ấy cũng không ở đây sao? Anh ấy không vào trong tòa nhà để làm gì bậy bạ đấy chứ?”

Trong lúc đó, giọng Suzuka ngày càng xa dần. Em ấy có lẽ không thể phát hiện ra tôi vì tôi đã bị…

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Cô ấy đã không tìm thấy gì ở đó, nên đang định đi tìm ở một nơi khác.

Và thế là, không gian chìm vào yên lặng.

Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy Nene-san đang nhìn xuống tôi, đôi mắt sắc như loài săn mồi đang nhắm vào con mồi. Thấy vẻ mặt ấy, tim tôi chợt đập thình thịch…

“A…”

Nene-san chợt bừng tỉnh, cô ấy vội vàng bỏ tay ra khỏi miệng tôi.

“…Pwah?!”

“Awa… Awawa…! T-Tôi, tôi thật sự xin lỗi…!”

Thấy cô ấy đỏ bừng mặt đến tận mang tai, mắt rưng rưng nước, tự dưng tôi lại cảm thấy mình mới là người đã đẩy cô ấy xuống.

K-Không, không phải chuyện đó.

“S-Sao cô lại làm thế…?”

Tôi hỏi cô ấy câu hỏi hiển nhiên. Nene-san bình thường sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy. Cô ấy nhút nhát đến mức đó cơ mà.

“Đ-Đó là…!”

Thế nhưng, Nene-san vội vàng xua tay lia lịa, không tài nào trả lời được.

“T-Tôi sắp sửa…! N-Nhưng Suzuka-sama lại…! Auuuuu…!”

Thế này thì khác nào tôi đang bắt nạt cô ấy đâu… Thôi được rồi, kệ đi.

Chắc là Nene-san chỉ bị bất ngờ bởi sự xuất hiện đột ngột của Suzuka thôi, cứ bỏ qua chuyện này đi.

“Tôi sẽ đi gọi Suzuka đến đây.”

Dù lý do là gì đi nữa, có vẻ Suzuka đã hoàn thành công việc ở Hội học sinh rồi, nên cô ấy có thể cùng chúng tôi xem kết quả.

Hay tôi cứ nghĩ thế, nhưng khi tôi vừa đứng dậy…

“L-Làm ơn chờ chút!”

Không hiểu sao, Nene-san lại ngăn tôi lại.

“Ưm, ưm…! Gọi Suzuka-sama đến ngay bây giờ thì…! Auuuu…!”

“N-Này?!”

Nene-san mắt đẫm lệ, bám chặt lấy cánh tay tôi.

…Aaa, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này chứ…?!

Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành ngồi xuống lại. Dù vì lý do gì, Nene-san cũng không muốn Suzuka ở cùng chúng tôi lúc này.

“Sẽ có gì tệ không nếu Suzuka nghe được điều cô muốn nói?”

“Đ-Đó là…! Chắc chắn không phải như thế, nhưng mà…!”

“Thôi được, nếu có chuyện gì khó nói thì không sao cả.”

Tôi hoàn toàn không biết đó có thể là loại hoàn cảnh nào, nhưng chắc chắn là chuyện gì đó nghiêm trọng, xét việc Nene-san đang hoảng loạn đến thế này.

“Vậy cô định nói gì vừa nãy?”

“Đ-Đ-Đ-Đó là…!”

Đây đúng là một ví dụ điển hình của việc luống cuống rồi đây. Có vẻ như cô ấy đang xấu hổ vì bị ngắt lời.

…Hmm, chắc sẽ mất một lúc cô ấy mới bình tĩnh lại được.

“Vậy thì tôi sẽ đi đưa Suzuka về, rồi cô có thể nói cho tôi biết kết quả sau, được không?”

Tôi quyết định cho Nene-san chút thời gian để bình tâm lại, nên tôi đưa ra đề nghị đó, nhưng…

“Ể?”

Nene-san mở to mắt, như thể cô ấy chưa bao giờ ngờ tới việc sẽ nghe những lời này.

“Hừm? Sao thế?”

“Ư-Ưm, anh sẽ hộ tống Suzuka-sama về nhà sao? Thế còn việc xem kết quả…?”

“Tôi biết, tôi biết, nhưng còn một lúc nữa mới công bố mà, đúng không? Nên tôi sẽ đi đưa Suzuka về, rồi chúng ta gặp lại nhau sau một lát.”

“Vậy Suzuka-sama là ưu tiên hàng đầu sao…”

“Tôi đã hứa với em ấy rồi mà, với lại, tôi thậm chí còn không muốn nghĩ đến chuyện gì có thể xảy ra nếu em ấy đi bộ về nhà một mình.”

…Mà, cái chuyện về kẻ đáng ngờ kia đúng là nghe có vẻ vô lý thật. Nhưng tôi không thể bỏ qua dù chỉ là một khả năng nhỏ nhất. Đó là bổn phận của một người anh trai.

“…………”

“Tôi sẽ quay lại ngay” – là điều tôi muốn nói, nhưng Nene-san không hề đáp lại.

“Nene-san?”

Tôi định hỏi xem có chuyện gì xảy ra không thì…

“O-Onii-sama…!”

“Uwaah?! C-Có chuyện gì thế?!”

Cô ấy đột ngột đứng thẳng dậy, khiến tôi phải lùi lại một bước.

“Có một chuyện tôi muốn hỏi anh…! T-Tôi đã suy đoán về chuyện này, nhưng mà…!”

“N-Này?! Cô có ý gì?”

Tôi cố gắng giữ Nene-san khi cô ấy tiến lại gần, nhưng cô ấy không hề có ý định dừng lại.

“V-Vâng…! Đó là điều tôi phải biết ngay bây giờ, dù thế nào đi nữa…!”

“Nhưng khoan đã, cô định nói gì với tôi vừa nãy?!”

“C-Chuyện đó cũng có liên quan!”

Tôi không hiểu cô ấy muốn nói gì cả!

Tôi bối rối trước diễn biến đột ngột này. Nene-san thì hít một hơi thật sâu và…

vẫn tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“A-Anh trai nghĩ gì về Suzuka-sama ạ?!”

“Ể?!”

Câu hỏi bật ra từ miệng Nene-san khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.

“S-Sao em lại đột nhiên hỏi vậy?!”

Khỏi phải nói, tôi đã hoàn toàn bối rối.

...Nếu em đột nhiên hỏi anh chuyện đó...

Câu hỏi này đúng là từ trên trời rơi xuống mà, phải không?!

“Q-Quan trọng lắm ạ...! Rất quan trọng với em ạ...!”

Nhưng Nene-san không hề có ý đùa cợt hay trêu chọc tôi. Việc tôi nghĩ gì về Suzuka vốn không phải là câu hỏi mà bình thường tôi phải trả lời, nhưng...

“…………!”

Khi thấy Nene-san nghiêm túc đến vậy, tôi không thể gạt phắt câu hỏi đi được.

...Aiz da, được thôi!

“Suzuka chỉ là – em gái của anh thôi.”

Đó là lý do tôi đáp lại như vậy...

“Đó là lời nói dối.”

Nhưng Nene-san ngay lập tức phản bác.

“Tại sao anh lại có thể phủ nhận tự tin đến thế...?”

“Bởi vì điều đó không thể là sự thật được. Em không thể tưởng tượng nổi Anh trai lại có thứ tình cảm nửa vời như vậy với Suzuka-sama...!”

Lời Nene-san nói rõ ràng, đầy tự tin, không còn chút nào vẻ nhút nhát thường ngày.

“D-Dù em có nói vậy đi nữa... thì cô bé vẫn đúng là em gái của anh mà...”

Kết quả là, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

...Và tôi chẳng hiểu sao chúng tôi lại đang nói về chuyện này nữa...

Tuy nhiên, Nene-san vẫn tiếp tục:

“Em nghĩ giữa Anh trai và Suzuka-sama có một điều gì đó rất đặc biệt... rất khác biệt... Rất dễ nhận ra khi nhìn Suzuka-sama, và Anh trai cũng thể hiện điều đó nữa...”

“K-Không, không có gì đặc biệt hay gì cả, không phải vậy đâu...”

“Đó là điều em muốn biết. Em muốn biết anh nghĩ gì về em gái mình – về Suzuka-sama...”

Tôi bắt đầu cảm thấy mình đang thua trong cuộc đấu trí này.

“T-Tại sao em lại phải biết chứ?”

Tôi càng lúc càng thấy mình như kẻ xấu, vì tôi cứ chất vấn mọi người và mọi chuyện.

Nene-san đáp lại bằng những lời sau:

“...Đối với em, Anh trai và Suzuka-sama chính là hình mẫu lý tưởng của em...”

“Hả?”

“Em kính trọng cả hai từ tận đáy lòng, nhưng em cũng có chút ghen tị khi thấy hai người là anh em mà lại thân thiết đến vậy...!”

“V-Vậy sao...?”

“V-Vâng ạ...! Hơn nữa, Anh trai, một người tốt bụng như anh, trông anh thật rạng rỡ...!”

Nhìn Nene-san cố gắng diễn tả bằng lời một cách tuyệt vọng, tôi có thể cảm thấy má mình nóng bừng.

...C-Cô bé chỉ đang thổi phồng tôi thôi... Tôi không phải là một người anh tuyệt vời đến vậy đâu.

“Anh không tuyệt vời như em—”“K-Không, Anh trai là một người tuyệt vời... Đó là lý do em nhất định phải biết cảm xúc thật của Anh trai!”

“Bởi vì!” Nene-san tiếp tục, “Không đời nào Anh trai lại nghĩ Suzuka-sama ‘chỉ là em gái’ đâu...!”

“Ực...”

Khi nghe vậy, tôi nghẹn họng. Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn không có gì để phản bác.

“……!”

Nhưng vì Nene-san đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không thể nào nói với cô bé rằng ‘Em sai rồi, không phải như vậy đâu.’ Cô bé đang hiểu lầm chuyện gì vậy? Tôi thực sự không phải là một người anh tốt đến thế. Tuy nhiên, dù tôi là một người anh không đáng tin cậy, tôi chắc chắn có tình cảm dành cho em gái mình. Nếu chuyện này khiến Nene-san viết một cuốn tiểu thuyết ngắn về em gái, thì với tư cách là Towano Chikai hai trong một, tôi không thể nói dối học trò của chúng tôi.

...Chuyện này thực sự không phải là điều tôi nên nói cho người khác biết, nhưng...

“Haaa...”

Thở dài một hơi, tôi cúi gằm mặt.

“...Đây là bí mật, được chứ?”

Tôi khẽ thì thầm câu trả lời.

[IMAGE: ../Images/..]

Phần 3:

“...Tất nhiên anh phải yêu quý Suzuka rồi. Dù sao thì, con bé cũng là em gái quan trọng của anh mà.”

Tôi không thể tưởng tượng một người anh nào lại không quan tâm đến em gái mình. Đối với những người anh, em gái...

Em gái sinh ra là để được che chở. Dù là duyên phận, bổn phận, hay bất cứ điều gì khác, đối với tôi đó là một lẽ tự nhiên, hiển nhiên. Ít nhất là tôi nghĩ vậy, và tôi chưa từng một lần nghi ngờ điều đó.

"Khi em ấy gặp khó khăn, tôi sẽ luôn giang tay giúp đỡ; nếu em ấy cần, tôi sẽ bỏ hết mọi thứ để chạy đến ngay lập tức… Chà, vì em ấy là một 'siêu nhân' hoàn hảo, nên thực sự tôi chẳng mấy khi có cơ hội làm điều đó cả…"

Điều này cũng giống như việc em ấy đã nhờ tôi làm người thay thế cho mình. Tôi đã chấp nhận lời đề nghị đó mà chẳng màng đến ước mơ riêng, hay những khó khăn sắp tới, hay bất cứ điều gì khác tương tự. Và tôi chưa từng một lần hối hận về điều đó.

…Mà nói thật, một đống rắc rối đã ập đến kể từ khi tôi làm người thay thế cho em ấy… Giống như tình huống bây giờ đây. Tôi chắc chắn trong tương lai sẽ còn nhiều hơn nữa.

Thế nhưng, dù có khó khăn đến mấy, dù tôi có phải tốn bao nhiêu ngày để giúp em ấy thu thập dữ liệu về những điều kỳ lạ, dù tôi có muốn khóc đến đâu, thì kể từ khi tôi đã giả vờ làm một tác giả dù chưa chính thức ra mắt, tôi không hề có ý định dừng vai trò người thay thế này.

Tại sao ư?

Đơn giản thôi. Là vì Suzuka đã nhờ tôi. Em gái bé bỏng của tôi đã cầu cứu, dĩ nhiên tôi phải dốc hết sức mình để giúp đỡ em ấy chứ. Và việc Suzuka thật sự mở lời nhờ vả tôi như vậy đã khiến tôi vô cùng hạnh phúc.

"Vì em ấy là một người hoàn hảo như vậy, nên hầu như em ấy chẳng bao giờ nhờ vả ai cả. Huống chi lại là một người anh trai không đáng tin cậy như tôi. Nhưng khi thời khắc ấy cuối cùng cũng đến, tôi thật sự rất vui. Có thể bạn sẽ nghĩ tôi thật đáng thương, nhưng tôi lại cảm thấy tự hào vì có thể giúp được em ấy dù chỉ là một chút."

Thật lòng mà nói, ngay cả tôi cũng thấy câu chuyện này thật thảm hại. Về cơ bản, tôi đang nói rằng mình chỉ là một người anh trai vô dụng, người được cô em gái tài giỏi toàn diện của mình cầu cứu. Nhưng đó là sự thật, nên tôi chẳng thể thay đổi được. Vì cô em gái Suzuka của tôi là một cô bé tuyệt vời như vậy, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội thể hiện mặt tốt của mình.

…Cứ thế, tôi chấp nhận vai trò làm người thay thế cho em ấy. Thật là một người anh trai đơn giản. Thật đáng thương, phải không? Nhưng tôi không quan tâm mình có đáng thương hay vô dụng hay bất cứ điều gì khác, miễn là tôi có thể giúp được em ấy.

"…Tôi chưa bao giờ kể chuyện này cho ai cả, và có thể bạn sẽ không tin, nhưng cho đến một thời gian trước, chúng tôi thực sự không hề thân thiết như vậy đâu. Ngược lại là đằng khác…"

Tôi nhớ lại khoảng thời gian đó… À, thực ra thì cũng chưa đầy một năm trôi qua kể từ lúc đó.

"Ừm, phải nói là em ấy ghét tôi thì đúng hơn. Kể từ hồi học tiểu học, mối quan hệ của chúng tôi luôn lạnh nhạt và gượng gạo. Mãi cho đến mùa xuân này – À, một chuyện gì đó đã xảy ra, và cuối cùng chúng tôi có thể trò chuyện bình thường trở lại."

Suzuka đã giành giải thưởng lớn trong một cuộc thi tiểu thuyết ngắn. Đó là lúc em ấy đã nhờ tôi làm người thay thế. Cuốn tiểu thuyết của em ấy cuối cùng đã trở thành một tác phẩm ăn khách, tôi gặp gỡ rất nhiều người, và tôi liên tục bị cuốn vào rắc rối khi làm người thay thế cho em ấy –

Nhưng tôi không hề hối hận một chút nào. Ngay cả khi tôi có thể quay ngược thời gian trở về khoảnh khắc đó, tôi chắc chắn mình vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự. Suy cho cùng, một khi cô em gái Suzuka của tôi đã nhờ vả điều gì, thì tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc giúp đỡ em ấy cả.

"Thôi, nói lan man quá, đại loại là thế đấy."

Khi nhận ra mình đã nói liền một mạch khá lâu, tôi cảm thấy hai má mình đỏ bừng vì xấu hổ. Nhưng tôi sẽ không cố gắng che giấu điều đó. Đó là những cảm xúc thật của tôi mà.

…Chà, điều này chỉ cho thấy tôi là một người anh trai đáng xấu hổ như thế nào. Dù vậy, lập trường của tôi về vấn đề này sẽ không thay đổi.

Tôi hít một hơi thật sâu, và quyết định kết thúc một cách dứt khoát.

"Nói tóm lại, đối với tôi, Suzuka là cô em gái quan trọng nhất trên đời."

Và cứ thế, tôi kết thúc cuộc trò chuyện với

một câu nói nghe tôi cứ như một tên cuồng em gái chính hiệu.

Sau đó, một khoảng lặng dài bao trùm.

Trong lúc tôi thao thao bất tuyệt, Nene-san hoàn toàn không đáp lại. Cô ấy cứ im lặng từ đầu đến cuối. Khi tôi nhớ lại tất cả những gì mình đã nói, tôi thấy ngượng đến mức không dám nhìn thẳng vào cô ấy nữa.

…M-Mình có lẽ đã hơi quá lời, và những gì mình nói thật sự kinh tởm đúng không? Không, chắc chắn là như vậy rồi.

…Uwaaah, Nene-san chắc chắn phải chán ghét mình lắm, đúng không? Hay cô ấy thậm chí sẽ nhìn mình như một thứ rác rưởi…?!

“...Ư-Ưm…”

Trong lúc dự đoán tình huống tệ nhất, tôi liếc nhìn Nene-san. Nhưng phản ứng của cô ấy lại không như tôi mong đợi.

“………Tình cảm của Onii-sama dành cho Suzuka-sama…”

“H-Hả? Nene-san?”

Không có bất kỳ điều gì tôi sợ hãi xảy ra cả, thay vào đó, cô ấy trông như đang chìm đắm trong suy nghĩ, mắt mở to.

“Ư-Ưm…?”

“…Chắc chắn Suzuka-sama cũng… tôi chắc chắn… Nhưng rồi…!”

Tôi gọi nhưng cũng chẳng nhận được câu trả lời.

…Mình chỉ nghe thấy tiếng lẩm bẩm khe khẽ… Suzuka và mình… Chính xác là chuyện gì cơ?

“…Nhưng rồi… Chỗ của mình… Không còn nữa…”

“C-Chuyện gì thế này?”

Tôi lo lắng gọi cô ấy. Và khi tôi vươn tay định lay vai cô ấy…

“O-Onii-sama…!”

Khuôn mặt cô ấy đột nhiên bừng sáng, mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi giật mình đến nỗi phải hét lên.

“V-Vâng?!”

“Ư-Ưm…! Em…!”

Thế nhưng, khí thế đó lập tức tan biến, và cô ấy trông như không biết nói gì. Cuối cùng,

“……”

Với vẻ mặt quyết tâm, cô ấy ngước nhìn tôi và cất lời hỏi.

“Ư-Ưm…! O-Onii-sama cảm thấy thế nào khi đọc tiểu thuyết của em ạ?!”

“Hả? S-Sao tự dưng lại hỏi thế?”

“E-Em vẫn chưa nghe nhận xét của anh, đó là lý do…! Nó rất quan trọng đối với em…!”

“À, ừm, điều đó cũng dễ hiểu. Ừm, anh nghĩ nó rất hay.”

“Thật sao? Anh có thật sự cảm thấy như vậy từ tận đáy lòng không?”

“…Ư-Ừ. Nhưng, nói thật, anh cảm thấy tiểu thuyết tiền bối – hậu bối trước đây của em có lẽ hay hơn một chút…”

Sự nhiệt huyết mà tôi cảm nhận được ở cuốn tiểu thuyết trước hoàn toàn không thấy ở đây. Gần như có cảm giác như cô ấy đang ép mình viết nó vậy.

“À, nhưng đây chỉ là ý kiến riêng của anh thôi, nên em không cần phải quá coi trọng—”

Nhưng tôi lập tức hối hận vì đã nói ra điều đó một cách bất cẩn. Dù sao thì, những gì tôi nói cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến kết quả cuối cùng… Tuy nhiên,

“À……”

Nene-san nhìn tôi chằm chằm đầy kinh ngạc, mắt cô ấy mở to.

…K-Không ổn rồi. Có phải cô ấy đang lo lắng vì mình đã nói điều gì đó bất cẩn ngay trước khi công bố kết quả không?

“…Vậy là… Thế sao…”

Giọng cô ấy tràn đầy vẻ thất vọng.

“…Ra là vậy.”

“Hả?”

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Nene-san hít một hơi thật sâu và mỉm cười với tôi. Tư thế cứng nhắc của cô ấy biến mất, và cả cái khí chất u ám cũng tan biến, như thể một con quỷ đã ám cô ấy đã bị trừ tà.

Tôi bối rối, không hoàn toàn chắc chắn chuyện gì đã xảy ra.

“Cảm ơn Onii-sama rất nhiều. Vì đã thành thật với em…”

“À, không có gì…? Như anh vừa nói, đừng bận tâm quá nhiều…”

“Không, cuối cùng em cũng đã hiểu ra nhờ Onii-sama. Về tình cảm của anh, về Suzuka-sama… Rằng không ai có thể chen vào giữa hai người ngay lúc này… Và cả điểm yếu trong tình cảm của em—Không, trong tiểu thuyết của em…”

“S-Suzuka và anh…? Và điểm yếu trong tiểu thuyết của em…? Lặp lại lần nữa, anh chỉ nêu ý kiến riêng của mình thôi. Điều đó không hề thay đổi kết quả cuộc thi dù chỉ một chút.”

“Không, không phải vậy. Cuối cùng em cũng đã hiểu ra rồi…” Nene-san nói với nụ cười dịu dàng.

Nụ cười đó thật dịu mát và bình tĩnh, cảm giác như Nene-san đã trở thành một người khác vậy.

“…Có vẻ như em vẫn còn phải đi một chặng đường dài vì sự tự tin yếu ớt của mình… Em cứ nghĩ lần này mình có thể làm được nhờ Onii-sama, nhưng cuối cùng, em lại rẽ hướng sang bên.

“Em gái…”

“Ơ… Chị nói vậy là sao ạ…?”

Thật tình, tôi chẳng hề hay biết Nene-san đang thực sự nói về chuyện gì. Nhưng vì chị ấy bảo mình cuối cùng cũng đã nhận ra điều gì đó, tôi quyết định tin tưởng chị.

“…Nên là ở quanh đây thôi… Mấy người kia đã bảo thấy anh hai đi về phía này cùng với Madenokouji-san mà…!”

Giọng Suzuka chợt vang lên từ đâu đó, khiến tôi lại giật nảy mình kinh ngạc.

“……Hả?”

Thế nhưng, điều làm tôi bất ngờ là Nene-san không hề nhúc nhích dù chỉ một li. Chị chỉ quay đầu về phía tiếng bước chân của Suzuka đang tới gần.

“…Anh hai à, thôi thì em nghĩ em tự mình xem kết quả thì hơn.”

Khi chị ấy nói vậy, tôi chỉ biết đáp lại bằng một tiếng “Eh?” đầy hoang mang.

“Em phải tự mình nhìn nhận mọi chuyện cho đến cuối cùng… Em nghĩ vậy.”

Sau khi xin phép, Nene-san bỏ lại tôi một mình.

…Chắc tôi cũng không thể ngăn cản nếu chị ấy đã nói thế.

“A-Anh hai! Hóa ra anh lại ở chỗ này!”

Không mất quá lâu để Suzuka nhận ra sự có mặt của tôi, và con bé gọi lớn.

“E-Em vừa thấy Madenokouji-san đi khỏi đây! Anh với cô ấy làm gì một mình ở nơi như thế này chứ?!”

“À-À thì, cái đó…”

“K-Không lẽ nào… Cô ấy đã tỏ tình mà không chờ kết quả sao?!”

“Hảaa?! T-Tỏ tình á…? Đừng có nói mấy thứ ngớ ngẩn như thế chứ…!”

Suzuka bỗng nhiên lại buột miệng nói ra điều gì đó nực cười, khiến tôi luống cuống cả lên.

“…Eh? K-Không à?”

“Sao Nene-san lại đi tỏ tình với tôi chứ? Hoàn toàn không phải vậy. Bọn tôi chỉ đang nói chuyện về cuộc thi tiểu thuyết ngắn và thông báo kết quả sắp tới thôi—”

Tôi bắt đầu giải thích mọi chuyện cho Suzuka.

…Dĩ nhiên, tôi giấu tiệt mọi chuyện về cảm xúc của mình với Suzuka.

“—Và chị ấy bảo muốn cùng tôi xem kết quả.”

“Ehhh?! Cùng xem kết quả với anh hai á…! Hóa ra Madenokouji-san đã nhắm đến thời điểm đó sao…!”

“Nhưng cuối cùng, chị ấy lại nói sẽ tự mình xem kết quả và về nhà rồi.”

“………Eh?”

Phản ứng của Suzuka đúng là một cảnh tượng đáng xem, nhưng tôi không thể giải thích thêm gì vì bản thân tôi cũng chẳng biết gì hơn.

…Mà tôi cũng tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với chị ấy. Tôi mừng vì cuối cùng chị ấy đã rất phấn khởi và còn mỉm cười nữa… Nhưng chị ấy cũng trông có vẻ hơi cô đơn.

Có lẽ là vì điều gì đó tôi đã nói?

“Madenokouji-san…?”

Suzuka chỉ đứng nhìn chằm chằm vào hướng mà Nene-san vừa đi khuất.

Chiều tối hôm đó, tôi đã vào kiểm tra kết quả cuộc thi tiểu thuyết ngắn của Nhà xuất bản Ryuusei. Tôi phát hiện ra tiểu thuyết của chị ấy đã suýt soát không đạt được giải.

[IMAGE: ../Images/00001.png]

**Phần 4:**

Ngày hôm sau, kể từ khi kết quả cuộc thi của Nhà xuất bản Ryuusei được công bố.

Ngày hôm đó, tôi cứ luôn trong tình trạng thẫn thờ. Lý do dĩ nhiên là Madenokouji-san. Vì cô ấy là hậu bối của tôi, và vì chúng tôi đã giúp cô ấy tập hợp ý tưởng cho tiểu thuyết, thật sự rất tiếc khi cô ấy không giành được chiến thắng trong cuộc thi. Nhưng, hơn thế nữa, tôi còn lo lắng hơn về việc tại sao Madenokouji-san lại không tỏ tình với anh hai. Cô ấy đã chắc chắn nói với tôi rằng sẽ tỏ tình cùng lúc giành được giải nhất cơ mà.

Đành rằng cô ấy không giành được giải nhất, nhưng liệu điều đó có thực sự ngăn cản cô ấy tỏ tình sau ngần ấy thời gian không?

Chưa kể, cô ấy đã cho anh hai xem tiểu thuyết của mình—cụ thể là thư tình cô ấy viết cho anh—trước cả khi kết quả được công bố. Hẳn cô ấy đã lên kế hoạch tỏ tình ngay cả trước khi có kết quả…

Đúng, không thể nhầm lẫn được! Linh tính em gái tôi đang mách bảo! …Nhưng xem ra cuối cùng cô ấy vẫn không tỏ tình. Dù tôi vẫn còn chút nghi ngờ rằng cô ấy thực sự đã tỏ tình, và anh hai chỉ đang cố giấu tôi, nhưng xem ra không phải vậy.

Anh hai thật sự rất tệ khi nói đến chuyện đó.

anh ấy giỏi giấu giếm thật (mà cũng chính vì thế nên anh ấy mới đáng yêu chứ). Nghe đâu Madenokouji-san còn bảo là sẽ về nhà xem kết quả một mình, vậy nên có lẽ đã chẳng có lời tỏ tình nào được nói ra cả.

…Thế nhưng, tại sao? Tại sao ngay trước thời khắc quan trọng ấy, cô ấy lại dừng việc tỏ tình chứ?

Tôi cứ vò đầu bứt tai mãi về chuyện này cả ngày hôm nay. Tôi mơ màng suốt cho đến khi các tiết học cuối cùng cũng kết thúc. May mắn thay, công việc trong hội học sinh của tôi cũng nhanh chóng xong xuôi ngay sau đó…

Hiện tại, tôi quyết định đến điểm hẹn của chúng tôi như mọi khi. Dù sao thì, hôm nay Onii-chan cũng sẽ đến đón tôi. Chỉ cần Onii-chan đến đón tôi thôi, và để đảm bảo tôi không đến trễ quá, tôi đương nhiên đã hoàn thành nhiệm vụ ở hội học sinh rất nhanh.

Tôi đến chỗ hẹn và ngồi xuống gần đó, thì…

“Tiểu thư Suzuka!”

“M-Madenokouji-san?”

Khi nghe thấy tên mình được gọi, tôi quay lại, và người đang đứng đó không ai khác chính là Madenokouji-san.

“Chào tiểu thư Suzuka. Người đang đợi Onii-sama sao?”

“V-Vâng. Công việc ở hội học sinh của tôi kết thúc sớm hơn dự kiến một chút, nên tôi sẽ đợi ở đây một lát.”

“Thật vậy sao…? Ừm, chúng ta có thể nói chuyện một chút không ạ?”

Khi tôi gật đầu, Madenokouji-san khẽ nói “Xin lỗi” rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi hơi bối rối trước diễn biến bất ngờ này, và cảm thấy mình không thể nào bình tĩnh lại được.

“Ừm… Thật là đáng tiếc. Ý tôi là, kết quả của cuộc thi ấy…”

Tôi không biết bắt đầu câu chuyện thế nào, nên đành chuẩn bị tinh thần cho sự ngượng ngùng sắp tới và khơi mào bằng chủ đề nổi bật nhất.

“…Ừ thì, đúng là đáng tiếc, nhưng tôi biết nó sẽ kết thúc như vậy mà.”

“Ể?”

Nhưng thật bất ngờ, Madenokouji-san trông còn tươi tỉnh hơn là thất vọng.

“Hiện tại, tôi cảm thấy việc không thể giành chiến thắng lại là điều tốt hơn.”

“Ể? T-Tại sao lại vậy?”

“Tôi nhận ra rằng mình vẫn chưa có đủ kỹ năng cần thiết,” Madenokouji-san nói với nụ cười đầy sảng khoái.

Tôi thì chỉ biết lẩm bẩm trong sự hoang mang. “Kỹ năng gì…?”

“Vâng… Ừm, có một chuyện tôi cần nói với tiểu thư Suzuka. Ngày hôm qua, tôi đã định tỏ tình với Onii-sama.”

Vừa nghe đến từ “tỏ tình”, tôi đã thầm hét lên trong đầu “Quả nhiên là vậy!”

“…Nhưng tôi đã không thể làm được. Hay nói đúng hơn, tôi đã bị Onii-sama quở trách.”

“…………”

Bị Onii-chan quở trách? Y-Ý cô ấy là sao?

“Tôi đã đưa tiểu thuyết của mình cho Onii-sama xem trước khi tỏ tình với anh ấy. Nhưng anh ấy lại nói rằng anh ấy thích tiểu thuyết về Tiền bối – Hậu bối trước đây của tôi hơn.”

“A-Anh ấy nói thế sao?”

“Vâng, và tôi đã nhận ra ngay lúc đó. Tại sao tôi lại đột ngột biến nó thành một câu chuyện về chị em kế? Cuối cùng thì, đó chỉ là để che giấu sự thiếu tự tin của chính tôi mà thôi…”

Madenokouji-san nở một nụ cười chua chát.

“Tôi không chắc liệu Onii-sama có nhìn tôi như con người thật của tôi lúc này không, nên tôi đã cố gắng che đậy bản thân. Và Onii-sama đã hoàn toàn nhìn thấu điều đó.”

…Ư-Ưm, tôi thấy khó tin rằng Onii-chan lại suy nghĩ sâu xa đến thế. Có lẽ anh ấy chỉ dựa vào trực giác về độ thú vị của cuốn tiểu thuyết thôi… Nhưng chính vì điều đó, anh ấy đã vô tình tránh được một thảm họa nghiêm trọng…

Đúng là Onii-chan của tôi mà!

“Đó là lý do tại sao tôi từ bỏ ý định tỏ tình với Onii-sama. Bởi vì tôi không xứng đáng vào lúc này, và tôi không thể trực tiếp nói lên cảm xúc của mình…”

Cô ấy nói vậy với một nụ cười, nhưng tôi có thể thấy một tia cô đơn thoảng qua trong mắt cô ấy.

…Thật sự, Madenokouji-san là một người rất chân thành. Nếu không phải vậy, có lẽ cô ấy đã không đi đến kết luận này.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn nghiêng gương mặt cô ấy khi suy ngẫm về những lời cô ấy nói. Cô ấy tiếp tục:

“Và việc nghe được những cảm xúc chân thật của Onii-sama cũng là một phần lớn lý do khiến tôi không tỏ tình… Dù sao đi nữa, tôi cũng không thể hy vọng giành chiến thắng được.”

“C-Cảm xúc? Ý cô ấy là sao?”

Tôi không chắc phải hiểu thế nào về câu nói mơ hồ này.

Khi tôi hỏi lại cho chắc, Madenokouji-san khẽ khúc khích cười, rồi ghé sát tai tôi thì thầm một câu: "Xem ra Suzuka-sama được yêu thương thật đấy."

"Đ-Được yêu thương...?! Ơ kìa?"

...K-Không biết Madenokouji-san đang nói cái gì vậy chứ?! Đ-Được yêu thương kiểu gì cơ?!

"Ơ? Hôm nay em về sớm nhỉ?"

Đúng lúc đó, Onii-chan đi tới chỗ chúng tôi, điều này càng làm tôi thêm hoảng loạn.

………K-Khoan đã?! Onii-chan xuất hiện đúng lúc gì thế này?!

"Onii-sama, xin chào."

"À, Nene-san...!"

Khi nhận ra Madenokouji-san cũng ở đó, Onii-chan cũng bắt đầu hoảng.

"Ư-Ưm, anh có thấy kết quả rồi, nhưng đừng quá bận tâm nhé? Ngay cả anh còn—À, thôi bỏ đi!"

Onii-chan suýt nữa thì không kịp dừng lại. Anh ấy có lẽ định nhắc đến chuyện bản thân đã bị loại khỏi cuộc thi từ rất lâu rồi.

"Không sao đâu. Anh không cần phải để tâm đến em," Madenokouji-san nói, vẻ mặt trông rất thật lòng.

"V-Vậy thì tốt rồi... Nhưng sẽ còn nhiều cơ hội khác mà, em biết đấy, đừng từ bỏ bây giờ nhé."

"...Vâng, đúng vậy. Có lẽ lần này em nên bắt đầu với 'Người bạn của em gái' trước đã."

"Ơ? Người bạn của em gái?"

...Đ-Đại khái là...

"...Suy cho cùng, em vẫn chưa bỏ cuộc...!"

Khi tuyên bố điều đó, Madenokouji-san mỉm cười với tôi. Nhìn thấy nụ cười ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu ra ý định thật sự của cô ấy.

Ra vậy... Thì ra là thế...!

"Ô-Onii-chan!"

"Có chuyện gì vậy Suzu—ka?!"

Tôi nhảy bổ lên và bám chặt lấy cánh tay Onii-chan.

...Tuy xấu hổ nhưng tôi không còn cách nào khác!

"C-Chúng ta hãy đi bộ về nhà bây giờ, cứ gần gũi như mọi khi ấy!"

"N-Nhưng tại sao lại phải như thế này...?!"

Mặc kệ lời van nài của Onii-chan, tôi nhìn sang Madenokouji-san. Tôi không còn thấy bất cứ dấu vết nào của cô gái nhút nhát ban nãy nữa. Giờ đây, cô ấy đã là một đối thủ thực thụ.

...Được thôi. Tôi chấp nhận lời thách đấu của cô.

Nhưng Onii-chan chỉ thuộc về tôi mà thôi, hãy nhớ kỹ điều đó!