Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 11

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 8 - Chương 2: Đường Đến Ra Mắt

Nếu yêu thích các sản phẩm của chúng tôi, xin vui lòng theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

[IMAGE: ../Images/../img01.png]

Đã lâu lắm rồi, nhưng chúng tôi đã trở lại. Và lần này là một màn tái xuất đầy bùng nổ!

[IMAGE: ../Images/../img02.png]

…Dạo gần đây, tôi cứ thấy bản thân mình hơi lạ. Tôi thường xuyên bắt gặp mình cứ thẫn thờ, ngẩn ngơ ra.

“…………chan.”

Và tôi biết rõ lý do vì sao. Lý do đó là—

Cái lời tỏ tình kinh khủng, đáng xấu hổ đó đã khiến tôi trông như một người anh trai tồi tệ nhất hệ mặt trời. Lời tỏ tình mà tôi đã nói ra ở phía sau dãy nhà học vào đầu xuân năm nay.

“………ii-chan.”

[IMAGE: ../Images/../img03.png]

Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại, nhờ có chuyện đó mà mọi hiểu lầm được hóa giải, những lời đồn đại không hay về chúng tôi cũng chấm dứt, và thật kỳ diệu là Suzuka cũng không hề ghét bỏ tôi. Vậy nên tôi đoán mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ lắm. Dĩ nhiên, chỉ vì kết quả tốt đẹp không có nghĩa là nó không trở thành một phần của “lịch sử đen tối” mà tôi chỉ muốn xóa bỏ ngay lập tức. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, giờ có tiếc nuối cũng vô ích.

“………Trời ơi là trời.”

[IMAGE: ../Images/../img04.png]

Thế nên, nếu có ai hỏi tôi vì sao gần ba tháng đã trôi qua mà tôi vẫn còn suy nghĩ về nó, tôi sẽ phải nói rằng bản thân sự việc đó không phải là vấn đề chính. Đúng hơn, nó chỉ đóng vai trò là chất xúc tác, và tôi đã trở nên để tâm nhiều hơn đến… à thì, một người nào đó.

“Onii-chan, sao anh không chịu nghe em nói gì hết vậy?”

“……?!”

[IMAGE: ../Images/../img05.png]

Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, tôi cảm thấy cơ thể mình bị lay nhẹ, và suýt nữa thì tôi đã giật nảy mình. Cố gắng kìm lại tiếng kêu kinh ngạc, tôi quay người lại. Chính cô em gái mà tôi đang mải nghĩ đến, Suzuka, đang đứng đó nhìn tôi với vẻ mặt bực bội.

“C-Có chuyện gì vậy?! C-Chuyện gì xảy ra?!”

“…Câu đó em mới muốn hỏi anh. Anh lại ngẩn ngơ ra nữa rồi, Onii-chan.”

Tôi cố gắng lấp liếm, nhưng ánh mắt của Suzuka cứ lạnh dần đi.

…K-Không xong rồi. Mình lại chìm vào suy nghĩ nữa rồi. Hơn nữa, ngay trước mặt em ấy…! Dù mình đã cố gắng cẩn thận đến thế…!

[IMAGE: ../Images/../img06.png]

Đúng vậy, lý do tôi thường xuyên mất tập trung dạo gần đây là vì suy nghĩ của tôi lúc nào cũng trôi dạt về phía Suzuka.

…K-Khoan đã! Trước khi các bạn kịp thốt lên "Ghê tởm!" hay "Eww…", xin hãy nghe tôi giải thích đã! Tôi van xin đấy!

Khụ khụ…

À thì… chuyện là, kể từ sự việc đó, tôi bỗng nhiên để tâm đến Suzuka một cách kỳ lạ, ngày càng nhiều hơn… Khuôn mặt em ấy cứ hiện lên trong tâm trí tôi, rồi trước khi kịp nhận ra, ánh mắt tôi đã bắt đầu tìm kiếm và cuối cùng là dõi theo em ấy, và khi tôi ở gần em ấy, ánh mắt tôi lại vô thức hướng về phía em. Những chuyện đại loại như thế. Cơ bản thì, ừm, nói tóm lại trong một câu, có vẻ như tôi đã trở nên cực kỳ để tâm đến Suzuka. Mặc dù bản thân tôi cũng không biết lý do tại sao…

[IMAGE: ../Images/../img07.png]

Nhưng đừng hiểu lầm nhé, được không? Không phải là cảm xúc của tôi đối với em ấy đã thay đổi gì đâu, được không? Chúng tôi vẫn là anh em ruột, nên không đời nào tôi lại nhìn em gái ruột của mình theo cái kiểu đó được, hiểu chưa?!

Đúng là Suzuka đẹp điên đảo thật, và mỗi khi tôi nhìn thấy thân hình nhỏ bé của em ấy, tôi chỉ muốn ôm chầm lấy em ấy và nghĩ ‘Aaaa, em ấy vừa vặn trong vòng tay mình quá~’ và—Khoan đã, k-không phải vậy đâu!

…D-Dù sao thì, thực sự không phải như các bạn nghĩ đâu. Cơ bản là, đây không phải chuyện ngớ ngẩn gì cả, mà đúng hơn, tôi nghĩ mình chỉ để tâm đến em ấy là nhờ tất cả những lời bàn tán về việc em ấy có người trong mộng thôi.

[IMAGE: ../Images/../img08.png]

Bản thân Suzuka đã nói rằng em ấy không có người như thế, và tôi chắc chắn em ấy không hề nói dối tôi, nhưng đây chỉ là giả thuyết thôi. Không có gì đảm bảo là mọi chuyện sẽ không thay đổi. Suzuka giờ đã là một học sinh cấp ba rồi. Việc em ấy tìm được người như thế sớm hay muộn cũng không có gì là lạ. Chính vì lẽ đó mà tôi mới lo lắng. Tôi là anh trai của em ấy mà!

“O-Onii-chan…? Có chuyện gì vậy? Mặt em có dính gì sao?”

“Eh?”

Nghe thấy vậy, tôi mới trở về thực tại.

[IMAGE: ../Images/../img09.png]

Khi tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt Suzuka đã ở ngay trước mắt. Em ấy trông có vẻ hơi bối rối, và đang cứ bứt rứt không yên.

…K-Không ổn rồi… Mình đã nhìn chằm chằm vào mặt Suzuka sao…? Mà em ấy có thể xinh đẹp đến mức nào cơ chứ? Đôi mắt hơi ướt át khi nhìn chằm chằm vào tôi, cùng đôi môi chúm chím có vẻ hờn dỗi kia quá đỗi đáng yêu. Vừa giận dỗi lại vừa đáng yêu thế này thì thật là quá bất công. Nếu có người đàn ông khác nhìn thấy Suzuka như thế này, chắc chắn họ sẽ đổ gục mất. Xin đừng để ai khác ngoài tôi thấy dáng vẻ đó của em… À mà thôi!

“………!”

Tôi nhanh chóng quay đi chỗ khác. Nghe thấy Suzuka lầu bầu "G-Gì vậy?!", nhưng trái tim tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.

…Haizzz… Dù sao thì, hôm nay không hiểu sao còn tệ hơn mọi khi, nhưng dạo gần đây vẫn cứ như thế…

Nói đi cũng phải nói lại, tôi không thể cứ đứng ngây ra thế này mãi, nên tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, bỏ qua những lời cằn nhằn của Suzuka phía sau lưng.

“Y-Yuu… Tớ không hiểu bài này…”

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói khá chán nản từ phía bên kia bàn. Nhìn sang, tôi thấy Mai, với cuốn sách toán đang mở trước mặt, nhìn tôi bằng đôi mắt ngân ngấn nước.

“Hình như việc học trở nên khó khăn hơn khi lên năm hai thì phải.”

“Đúng là thế thật. Tớ cảm thấy có lỗi với Enryuu-sensei…”

Bên cạnh Mai là hai người bạn của Suzuka, Shiina-san và Nikaido-san, họ cũng đang học bài và trông chừng Mai. Shiina-san nở một nụ cười khổ sở, còn Nikaido-san thì tỏ ra thực sự lo lắng cho cô bạn.

“Yuu, giúp tớ với, làm ơn…! Cứ đà này, tớ sẽ trượt kỳ thi tới mất…!”

“Ư-Ừm, được thôi… Nhưng cậu không hiểu chỗ nào?”

“Ưm… Tớ còn không biết mình không hiểu chỗ nào nữa…”

“Thế thì không phải là đã quá muộn để tớ giúp cậu rồi sao?!”

“T-Tớ không thể làm gì khác! Dạo gần đây công việc của tớ cứ chiếm hết thời gian! Bản thảo cho SukaMaga, các kỳ đăng truyện trên tạp chí, đạt hạng SS trong sự kiện, và cả tiểu thuyết mới của tớ nữa—”

“Thôi được rồi, tớ hiểu rồi! Hiểu rồi, đừng khóc nữa! …Đầu tiên, để đảm bảo cậu không trượt môn nào, chúng ta sẽ phải cố gắng đạt điểm vừa đủ để qua hết các môn đã.”

“V-Vâng… Cảm ơn Yuu.”

Nghe tôi nói, nước mắt Mai ngừng rơi, và một nụ cười nở trên môi cô bé.

…Em ấy luôn hành xử như một kẻ bám đuôi vô tích sự thái quá, nhưng đôi khi lại thành thật đến thế này. Gần đây, sự thành thật này càng ngày càng thể hiện rõ hơn, khiến việc đối phó với em ấy trở nên khó khăn hơn một chút. À, ít nhất là đôi khi.

“…Hừm, cậu lại nhìn đi chỗ khác nữa rồi… Vậy là cậu phớt lờ tớ để chạy đi giúp Himuro-san, phải không? Thật thú vị…!”

Khi tôi tiến lại gần Mai, tôi có thể nghe thấy Suzuka càu nhàu về điều đó.

Cho đến khi tôi bình tĩnh lại, tôi chỉ cần đảm bảo rằng mình sẽ không nhìn vào mặt Suzuka trong một thời gian. Tôi biết, điều đó khá đáng thương, nhưng tôi không thể làm gì khác. Buộc bản thân phải gạt bỏ mọi suy nghĩ về Suzuka ra khỏi đầu, tôi tự nhủ phải kiên quyết không để mình lạc lối trong suy nghĩ khi em ấy ở gần từ bây giờ.

Đó là những ngày đầu tháng Bảy, vào một ngày nghỉ nào đó.

Chúng tôi đang tổ chức một buổi học nhóm tại nhà. Nhóm bao gồm tôi, Suzuka, Mai, Nikaido-san và Shiina-san. Chỉ để nói rõ thôi, buổi học nhóm này thực sự chỉ để chúng tôi học, và không có bất kỳ ý nghĩa đặc biệt hay kỳ lạ nào phía sau nó đâu, được chứ?

Dù sao thì, hẳn các bạn đang tự hỏi làm sao tôi lại rơi vào tình huống này. Chà, có một chuỗi sự kiện nhất định đã dẫn đến thời điểm này. Hay tôi nói vậy, nhưng cũng không có gì to tát lắm. Thôi thì, để bắt đầu từ đầu…

“…Yuu, giúp tớ học bài với… Làm ơn…”

Mai đã đến cầu xin tôi, mắt rưng rưng. Đúng như lời cô bé tự nhận trước đó, em ấy là một

[IMAGE: ../Images/..]

[IMAGE: ../Images/..]

Người đó là Himuro-san – tác giả tiểu thuyết ngắn Enryuu Homura, và vì quá bận rộn với công việc viết lách, cô ấy hoàn toàn không thể tập trung vào việc học hành. Mà vốn dĩ thành tích học tập của cô ấy cũng chẳng khá khẩm gì, nên kỳ thi cuối kỳ sắp tới có thể sẽ rất chật vật. Vì không thể phí thời gian vào các buổi học phụ đạo, cô ấy đành tìm đến nhờ vả đối thủ (tự xưng) của mình, trong cái cảnh phải “nuốt ngược sĩ diện” hay gì đó đại loại vậy.

Thật ra, vì bố tôi (và cả Suzuka lúc ban đầu nữa) đã ra điều kiện là tôi phải giữ vững thành tích học tập nếu muốn tiếp tục viết tiểu thuyết ngắn, nên việc dạy học bản thân nó cũng không gây ra vấn đề gì lớn. Dù sao thì cô ấy cũng có hoàn cảnh riêng, mà cứ làm ngơ thì tôi cũng thấy không đành, nên cuối cùng tôi đã chấp nhận lời đề nghị của cô ấy. Nhưng khi Suzuka biết chuyện thì…

“A-Anh định tổ chức buổi học nhóm với Himuro-san ư? Chỉ hai người thôi sao…?! Ngay cả em cũng chưa… N-Nếu vậy thì em cũng tham gia nữa!”

“Ơ… nhưng em là học sinh năm nhất mà, nội dung học hoàn toàn khác với bọn anh, đúng không? Mà thành tích của em còn tốt hơn cả anh nữa chứ…”

“Làm sao em có thể để Anh hai ở một mình với Himuro-san được! Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao…! Với lại, em cũng đang định tổ chức buổi học nhóm với Kade và Kotomi cho kỳ thi sắp tới, chi bằng chúng ta gộp chung lại thành một buổi học nhóm lớn luôn đi!”

Và thế là, tất cả chúng tôi đã cùng nhau tham gia vào một nhóm học chung.

[IMAGE: ../Images/..]

Một lần nữa, tôi không có lý do gì để từ chối, vả lại tôi cũng hơi lo rằng Mai sẽ lợi dụng cơ hội này để theo dõi tôi thay vì thật sự học hành, nên thực ra điều này lại có lợi cho tôi. Chính Mai thì có vẻ không hài lòng lắm với quyết định của tôi, nhưng cô ấy cũng không phàn nàn nhiều vì “đây không phải lúc để làm vậy”.

—Và thế là, chúng tôi ở đây.

“Suzuka, xin lỗi, em có thể chỉ anh cách giải bài này được không?”

“Ơ? …À, anh phải dùng công thức này nè.”

“Suzu-chan, tớ có thể giải bài này giống như bài kia không?”

“Trước khi dùng công thức, cậu nên phân tích cả hai vế thì hơn.”

[IMAGE: ../Images/..]

Về phần các em năm nhất, các em ấy vẫn miệt mài học tập, với Suzuka đóng vai trò như một người thầy. Chúng tôi gọi đây là buổi học nhóm chung, nhưng vì học sinh năm nhất và năm hai có tài liệu môn học hoàn toàn khác nhau, nên họ không thể giúp được ai trong chúng tôi, mà chúng tôi thì lại quá bận để giúp họ.

“Tạm thời thì chúng ta sẽ bắt đầu với môn Khoa học để giải quyết những phần quan trọng nhất. Cậu nói rằng cậu có thể xoay sở với môn Xã hội rồi, nên nếu trường hợp xấu nhất thì cậu cứ cố gắng học thuộc lòng các môn khác, chắc là sẽ tránh được điểm liệt… Vậy là còn môn Toán.”

“Aish… Tại sao môn Toán lại tồn tại trên đời này chứ… Chỉ cần tôi hiểu giá một cuốn sách giấy và thuế tiêu thụ là đủ rồi mà…”

“Hình như cậu đã nói câu đó rồi thì phải?”

[IMAGE: ../Images/..]

Thế nhưng, có lẽ vì đang trong tình thế cấp bách, lời nói của Mai không còn sắc bén nữa. Bỏ qua lời bình luận của cô ấy, chúng tôi nhanh chóng tiếp tục việc học, vì thời gian là vàng bạc. Do đó, tôi để Mai tự làm các bài tập trong sách Toán, chỉ giúp đỡ mỗi khi cô ấy gặp khó khăn, nhưng…

“N-Này, tôi không hiểu chỗ này lắm…”

“Cậu có hiểu được gì không vậy…? Cậu cứ nói thế mãi thôi…”

“T-Tôi không thể làm gì khác được nếu tôi thật sự không hiểu gì cả! Tôi xin lỗi, được không?! Mà không chỉ riêng việc học. Tôi thậm chí còn chẳng nhớ mình đã viết gì trong tập một và tập hai của bộ truyện nữa!”

“Cậu nói mấy cái đó thì được gì chứ?! B-Bình tĩnh lại đi được không?! Cậu lại bắt đầu hoảng loạn rồi nói linh tinh nữa rồi!”

“Lý do tôi không có thời gian…”

để học là vì em phải đọc lại mấy tập cũ thì mới có thể đọc tiếp mấy tập mới của nó…”

“Chưa bao giờ em nghe thấy kiểu gì như thế này cả?!”

Cứ mãi nói chuyện kiểu này, chúng tôi chẳng tiến bộ được chút nào. Thế nên, thay vì ngồi đối diện Mai, tôi liền xích lại ngồi cạnh cô ấy, chỉ tận tình từng công thức một.

“Nghe này, bài này thì em phải làm như thế này, rồi đặt X là—”

“…A-Anh trai, Anh trai.”

“Hửm? Gì thế, Suzuka?”

Một lúc sau, trong lúc tôi đang tập trung chỉ bài cho Mai thì Suzuka đột nhiên kéo áo tôi, lên tiếng.

…Gì thế này? Sao trông em ấy khó chịu vậy?

“S-Sao tự dưng anh lại dính lấy Himuro-san như thế…!”

“Hả? Ý anh là, ngồi gần mới dễ hướng dẫn hơn chứ…”

“A-Anh không nghĩ là mình quá gần sao…?! Hai người sắp chạm vào nhau rồi kìa! Em nghĩ như thế là quá đáng rồi đó…! T-Thật không đứng đắn…!”

“H-Hả?!”

Nghe em ấy nói vậy, tôi bối rối. Nhưng đúng như lời Suzuka, quả thực chúng tôi đã xích lại rất gần nhau. Hai cánh tay gần như chạm vào nhau, đầu cũng kề sát vì cả hai cùng nhìn vào một quyển sách bài tập toán.

“Này Yuu, em phải làm gì ở đây đây?”

Mỗi lần Mai nghiêng người về phía trước, bầu ngực mềm mại, căng đầy của cô ấy lại chạm vào cánh tay tôi?! T-Thế này không ổn rồi…!

“Này… Mai, em có thể dịch ra một chút được không?”

“Sao vậy? Với lại, em thấy mình sắp hiểu ra rồi đó! Bài này thì cứ dùng phương pháp anh vừa chỉ là được, đúng không?!”

Tuy nhiên, Mai không hề có vẻ gì là nhận ra điều đó. Cô ấy hoàn toàn tập trung vào những câu hỏi. Thay vào đó, Mai dường như còn hăng say hơn, áp sát người vào tôi mạnh hơn nữa. Lý trí của tôi bắt đầu lung lay, và điều đó khiến tôi nhận lấy cái nhìn sắc lẹm từ Suzuka.

…Lại nữa rồi, tệ thật đấy…! Đến nước này rồi, chi bằng mình cứ dịch ra một chút đã—

—Đúng lúc đó thì chuyện xảy ra.

“A, em giải được rồi! Em giải được thật rồi đúng không?! Này Yuu, nhìn xem!”

Khuôn mặt Mai bừng sáng, cô ấy bắt tôi nhìn vào sách bài tập. Tôi làm theo lời cô ấy, cúi xuống nhìn, và quả thực Mai đã dùng đúng công thức, thậm chí còn ra được đáp án chính xác.

“Đ-Đúng rồi sao…? Ừ, đáp án của em đúng rồi!”

“Thật sao?! Tuyệt vời~! Em làm được rồi! Cuối cùng em cũng hiểu rồi!”

Đáp lại lời xác nhận của tôi, Mai giơ cả hai tay lên trời ăn mừng. Dù cô ấy mới chỉ giải được những bài toán cơ bản nhất, nhưng ít ra đó cũng là một bước đi đúng hướng.

“Tốt lắm! Mà, bài này chỉ là bài luyện tập cho những bài sắp tới thôi, nhưng dù sao em cũng đã giải được rồi. Cứ đà này, em chắc chắn sẽ không trớt đâu!”

“V-Vâng! Cảm ơn anh, Yuu! Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục như thế này nhé! Miễn là em không trượt môn là được rồi!”

“Mục tiêu của em hơi thấp thì phải?!”

Chẳng hề để ý đến lời đáp của tôi, Mai một lần nữa trở lại trạng thái học tập nghiêm túc. Thế nên, cảm giác mềm mại ban nãy lại ùa về, nhưng…

“Này này, bài này thì sao? Công thức có dạng khác bình thường.”

Trong chốc lát, tôi định bảo cô ấy giữ khoảng cách một lần nữa nhưng… tôi đã dừng lại.

Bạn hiểu chứ? Mai đang tập trung vào việc học. Tôi sẽ thấy áy náy nếu làm gián đoạn sự tập trung của cô ấy vì chuyện này, và việc ngồi gần thế này là điều không thể tránh khỏi trong hoàn cảnh hiện tại, như thể một lẽ tự nhiên vậy. Quá để tâm đến nó là lỗi của tôi.

Tự biện hộ cho mình, tôi cố gắng hết sức để không quá bận tâm đến cảm giác mềm mại, căng đầy chạm vào cánh tay mình—À mà, hoàn toàn phớt lờ nó là điều gần như không thể, nhưng tôi đã cố gắng đó nhé?—và tôi tiếp tục chỉ bài cho Mai. Thế nên…

“…Suzuka, vì anh phải giúp cô ấy

"học hành, lần này thì chịu thôi. Mà dù sao, tiếp xúc gần cỡ này cũng chẳng có gì to tát đâu."

Tôi khẽ đáp lời Suzuka.

"Ơ-Ơ?! Anh bảo chẳng sao cả ư…?!"

"Giờ tôi đang kèm học cho cô ấy, nên không có thời gian cũng chẳng có đầu óc đâu mà nghĩ mấy chuyện bậy bạ đâu. Em đừng bận tâm."

"B-Bậy bạ?! Không đời nào… Sao tự dưng em lại cảm thấy mình mới là người kỳ cục vậy chứ…?!"

…Xin lỗi, tôi biết em chỉ đang quan tâm thôi, nhưng giờ không phải lúc cho chuyện đó.

"Ưưư…"

"Thay vào đó, hay là em về lo việc học của mình đi? Nhìn kìa, hai người kia đang đợi em giúp đấy."

Khi tôi liếc nhìn ra sau lưng Suzuka, tôi thấy Nikaido-san và Shiina-san đang ngó sang phía chúng tôi với vẻ mặt đầy khó hiểu. Họ có vẻ đang trò chuyện kiểu như "Chuyện gì với Suzuka vậy nhỉ?" và "Em cũng không biết nữa… Fufu…"

Chắc là họ đang đợi cô bé quay về.

"Gừừừừ…"

Sau khi nhìn họ một giây, Suzuka có vẻ rất muốn nói gì đó, nhưng lại kiềm chế bản thân rồi quay về chỗ ngồi. Dĩ nhiên, trên đường đi, cô bé vẫn không ngừng lườm nguýt tôi một cách đầy nghi ngờ.

…Bình tĩnh nào. Chúng tôi thực sự chỉ đang học ở đây thôi.

"Này, Yuu, chỗ này em phải làm thế nào đây?"

"À, đó vẫn là nguyên tắc cũ. Em phải dùng công thức này để giải phương trình kia —"

Cứ thế, chúng tôi quay lại việc học. Vẫn giữ khoảng cách như trước, thỉnh thoảng tôi còn ngửi thấy một mùi hương dễ chịu. Cảm giác mềm mại vẫn liên tục chạm vào cánh tay tôi, và tôi cố hết sức phớt lờ cả hai.

"H-Học bài cùng Onii-chan gần như thế…! Ghen tỵ quá đi mất…! Em không thể để Himuro-san độc chiếm hết niềm vui đó được!"

Ngay cả sau đó, Suzuka vẫn tiếp tục liếc nhìn tôi trong khi lầm bầm gì đó, nhưng tôi quyết định không thèm để ý đến cô bé nữa.

Cố gắng không để ý đến Suzuka, và cũng không nhận thức được sự gần gũi của Mai, tôi càng lúc càng tập trung hết mình vào việc kèm học cho Mai —

*

"Được rồi, đến mức này rồi thì anh nghĩ em chỉ cần phân tích các con số thôi."

"C-Cảm ơn anh, Yuu!"

Sau đó, một vài giờ ngắn ngủi trôi qua, và mục tiêu giúp Mai vượt qua kỳ thi cuối kỳ cuối cùng đã nằm trong tầm mắt. Tôi đã nhồi nhét tất cả những kiến thức cơ bản quan trọng vào đầu cô bé, vì vậy tất cả những gì còn lại là cô bé từ từ làm quen với việc áp dụng các công thức phức tạp. Với điều đó, cô bé sẽ có thể đạt được số điểm tối thiểu cần thiết. Khi tôi nhìn cô bé giải quyết những bài tập còn lại trước mặt, tôi thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng cơ thể. Với việc này, chúng tôi coi như đã hoàn thành. Nhờ đó, tôi nghi ngờ rằng mình không cần phải dạy cô bé kỹ lưỡng đến vậy nữa.

"……Haaaah."

"Anh hai làm tốt lắm."

Khi cơn mệt mỏi ập đến, Suzuka bất ngờ gọi tôi, khiến tôi giật mình một chút. Khi tôi quay sang nhìn cô bé, cô bé vẫn giữ vẻ mặt khó chịu khi nhìn chúng tôi.

…G-Gì vậy? Cô bé vẫn còn để bụng chuyện tôi nói trước đó sao?

—Tôi đã nghĩ vậy, nhưng…

"Ư-Ưm…"

Không hiểu sao, Suzuka bắt đầu bồn chồn, rồi đột ngột đưa cả hai tay về phía trước. Khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi thấy cô bé đang cầm một cuốn sách bài tập toán năm nhất chìa ra cho tôi. Hửm? Cô bé đang định làm gì vậy?

"Ưm, Suzuka-san… Cái này là…?"

Tôi dè dặt hỏi cô bé, không rõ lý do cho hành động của cô bé. Khi tôi hỏi, mặt Suzuka sáng bừng như đèn pha, đỏ bừng lên.

"E-E-Em cũng muốn anh dạy em nữa…!" Cô bé nói, mắt tránh đi trong khi đột nhiên thốt ra những lời lẽ vô lý này.

………Ể? Gì cơ? Suzuka ư…? Xin tôi… Dạy cô bé ư…? …Ểểể?

"Ưm… Anh thực sự không hiểu ý em là gì…"

"Cá —?! T-Tại sao?! Chính là những gì em đã nói mà…!"

"K-Không không không, nếu em nói những gì em…"

Em nói thế là đang muốn anh dạy kèm chứ còn gì nữa?”

“Đúng là như thế còn gì nữa?! Sao anh cứ không chịu nhận lời em chứ?!”

“Thì… ngay từ đầu có cần phải dạy em đâu chứ?”

Nghĩ cho kỹ thì điều này thật vô lý.

“C-Cái đó… ừm… Có vài chỗ em không hiểu…”

“Vớ vẩn. Làm gì có chuyện đến cả em mà cũng có thứ không hiểu. Kỳ thi giữa kỳ em còn đạt điểm cao nhất như không ấy.”

Ừ, ngay cả tôi cũng phải mắt tròn mắt dẹt.

Con bé không chỉ đứng đầu khối mà còn đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn. Điểm tuyệt đối đó, biết không? Một trăm điểm tất cả các môn. Em gái tôi rốt cuộc là loại quái vật gì vậy chứ? Thôi thì, đây cũng chẳng phải lần đầu tôi bàng hoàng nhận ra Suzuka là một siêu nhân hoàn hảo đến mức nào. Như đã thấy đấy…

“Chẳng có gì mà anh có thể dạy em được đâu, biết không hả?”

Chẳng có gì cả. Tôi không cần nghĩ cũng biết, sẽ không có gì đâu. Nếu là kiến thức năm hai thì còn đỡ, chứ dạy cho học sinh năm nhất thì chẳng ích lợi gì cho chúng, mà với cái kiểu của con bé, chắc nó cũng hiểu trong vài giây.

…Không, có khi con bé còn đang lên kế hoạch học môn năm ba rồi cũng nên… Hoặc có khi nó đã chuẩn bị cho kỳ thi đại học rồi ấy chứ…!

Đương nhiên, những viễn cảnh đó là bất khả thi đối với người bình thường, nhưng ở đây chúng ta đang nói đến Suzuka. Thế nên tôi mới bối rối đến thế khi con bé đột nhiên đòi tôi dạy.

“Ư… C-Cái đó…!”

Suzuka nuốt ngược lời vào trong. Nhưng sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, con bé lại lên tiếng.

“C-Cái đó chẳng có nghĩa lý gì hết!”

“Hả?!” Sao tự nhiên lại nổi giận với tôi vậy?!

“N-Nghe đây! Em là học sinh năm nhất, còn Onii-chan là năm hai. Nói cách khác, em là Kouhai, còn Onii-chan là Senpai. Với những điều đó, hiển nhiên là Senpai phải quan tâm đến việc học hành của Kouhai chứ! Chẳng cần biết em có gì không hiểu hay không có gì không hiểu hết!”

“Cái—?! Nói là chẳng cần biết thì hơi quá đáng rồi đó, em không nghĩ vậy sao?!”

Em không thể cứ thế mà tự quyết mọi chuyện như thể đó là quyền lợi hợp pháp của mình được!

Nhưng Suzuka chỉ hơi đỏ mặt, nói “Dù sao thì,” rồi kéo tôi ra khỏi Mai, về phía mấy cô bé năm nhất.

“Anh có nghĩa vụ của một Senpai là phải giúp đỡ Kouhai đang cần!”

Vừa nói, con bé vừa ngồi xuống cạnh tôi và mở sách bài tập toán ra.

…Ừm, em hơi bá đạo quá rồi đó nha…

“Ara ara, vậy là lần này mình sẽ được Onii-san của Suzu-chan dạy dỗ.”

Tôi nghe thấy giọng nói đó từ phía bên kia bàn, và khi ngẩng đầu lên, Shiina-san nở nụ cười vô tư (nhưng có chút trêu chọc?) với tôi. Và không chỉ mình cô ấy. Từ phía bên kia của Suzuka, một giọng nói khác vang lên.

“Nhìn cảnh anh trao đổi với Enryuu-sensei, hình như anh rất giỏi dạy học, vậy xin hãy chỉ bảo,” Nikaido-san nói với vẻ mặt cần mẫn và cúi đầu nhẹ. Tôi bối rối đến nỗi không thể đáp lời.

“N-Nhìn đi, hai người kia cũng đồng ý đó.”

Và Suzuka giáng đòn quyết định.

Mặc dù tôi có cảm giác Suzuka đang lấy hai người kia ra làm đòn bẩy…

…Mặc kệ đi. Việc con bé muốn tôi chăm sóc cũng hợp lý thôi, vì tôi là Senpai của con bé, ít nhất là trên danh nghĩa. Chưa kể Mai hiện tại vẫn đang tự xoay xở ổn, nên tôi cũng không quá bận.

Quan trọng hơn—

Cứ mỗi khi Suzuka kiên quyết như vậy, chắc chắn đều có lý do. Với kiểu người như con bé, có lẽ nó lại đang cố gắng thu thập dữ liệu. Vì con bé là một tác giả tiểu thuyết ngắn nổi tiếng một cách bí mật, nên nó có xu hướng thu thập dữ liệu về rất nhiều thứ để nâng cao chất lượng tiểu thuyết của mình.

Xét tình hình hiện tại, tập tiếp theo có lẽ sẽ có

\[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

[IMAGE: ../Images/..]

một cảnh hai anh em cùng học bài. Có lẽ em ấy đã quyết định tận dụng dịp này để thu thập tư liệu. Tôi đã làm "người đóng thế" cho em ấy hơn một năm nay rồi, nên đoán ra cũng không khó lắm.

“...Anh hiểu rồi. Vậy em muốn anh dạy cái gì đây?”

Tôi hoàn toàn thay đổi giọng điệu, quyết định giúp Suzuka thu thập dữ liệu.

“A… Ừ-ừm…!”

Đổi lại, vẻ mặt Suzuka sáng bừng lên, em ấy vội vàng lật qua sách bài tập.

[IMAGE: ../Images/..]

“...À này…! E-Em biết rồi! Chỗ này đây!” Suzuka vừa nói vừa chỉ vào một trang nào đó.

...Sao em lại vui mừng đến vậy khi tìm thấy thứ mình không hiểu chứ...? Kể cả khi em chỉ giả vờ đi nữa...

“Xem nào... Khoan đã. Đây chẳng phải là kiến thức cơ bản nhất mà học sinh năm nhất phải học sao?”

“Ừ-ừm, đúng là từ trước đến giờ em chưa động đến phần này vì em thấy không chắc chắn. Nhưng vì em không thể cứ thế mãi được, nên em nghĩ sẽ nhờ Onii-chan dạy cho em...!”

“Vậy sao em lại đạt điểm tuyệt đối nếu em chưa động đến nó bao giờ?!”

“Đ-Đó chỉ là trùng hợp thôi! Em chỉ gặp may thôi! Em chỉ tình cờ viết đúng đáp án thôi, không hơn không kém!”

Làm gì có chuyện đó! Nếu em muốn thu thập dữ liệu ở đây, ít nhất cũng phải nghĩ ra một lý do thuyết phục hơn chứ!

“Dù sao thì, em không hiểu thì anh cũng không thể làm gì khác được. N-Nên làm ơn hãy dạy em thật kỹ càng như anh đã làm với Himuro-san lúc nãy...!”

Vừa dứt lời, Suzuka liền thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. Rồi em ấy ghé sát cả người vào tôi. Không chỉ cánh tay, mà cả đùi nữa.

“......!”

Khoảnh khắc tôi cảm nhận được sự mềm mại của em ấy, toàn thân tôi giật nảy và bất giác lùi lại.

“......Ể? O-Onii-chan? Có chuyện gì vậy?”

Suzuka tỏ vẻ bối rối, và tôi cũng vậy. Mới một giây trước thôi, khi em ấy chạm vào tôi, tôi cảm giác như có điện chạy khắp người, và cơ thể tôi tự động di chuyển.

“À, ừm, em làm anh giật mình thôi...”

“V-Vậy sao? ...Đừng làm em sợ như thế chứ. Ừm... vậy chúng ta bắt đầu lại nhé. Bình tĩnh thôi, được chứ?”

Trong khi trái tim tôi vẫn đập như điên, Suzuka một lần nữa ghé sát người lại. Rồi, giây trước khi cơ thể chúng tôi chạm vào nhau, tôi lại theo bản năng nhảy ra xa.

“O-Onii-chan...?!”

Giọng Suzuka rõ ràng đang run rẩy. Còn tôi thì không tài nào nhìn vào mắt Suzuka được.

Tại sao ư? Đơn giản thôi. Bởi vì tôi ngượng chết đi được...! T-Tôi biết tại sao rồi.

Cuối cùng thì, tôi vẫn không thể không chú ý đến Suzuka. Đó là lý do tại sao cơ thể tôi lại phản ứng như thế này, ngay cả với một chút tiếp xúc vật lý nhỏ nhoi đó. Mặc dù chúng tôi đã từng làm những chuyện tình tứ và trêu ghẹo điên rồ hơn nhiều để thu thập dữ liệu...!

“T-Tại sao anh lại nhảy ra xa khỏi em?”

“A-Anh có nghĩa là, không cần phải dính sát như thế khi anh chỉ dạy em thôi...” Tôi đáp, không nhìn em ấy.

Đương nhiên, đó chỉ là một cái cớ. Trong lòng tôi không ngừng niệm “Mình không thể chú ý đến Suzuka...!” như một câu thần chú, nhưng nếu dễ dàng như vậy thì tôi đã chẳng gặp rắc rối gì bây giờ rồi.

...Aizz, chết tiệt, sao tự nhiên mình lại cảm thấy kỳ lạ thế này chứ?

“C-Chuyện này là sao? Anh đâu có vấn đề gì với Himuro-san lúc nãy đâu...! Mà không được với em sao?!”

Cơ thể Suzuka run lên bần bật.

...Đúng vậy. Tôi cũng đồng ý. Nhưng tôi không thể làm gì được nếu tôi không làm được. Nói sao nhỉ, không có lý do gì đằng sau nó cả... Tôi chỉ cần bình tĩnh lại bây giờ thôi.

“Q-Chúng ta cứ quên chuyện đó đi và tập trung vào việc học. Đây là chỗ em không hiểu đúng không? Vậy về cơ bản em phải—”

“Cái đó em hiểu rồi, nên anh không cần phải dạy em cái đó!”

“Ểhh?! Em vừa nói là em không hiểu nên nhờ anh dạy mà?!”

Sao em lại vô lý đến vậy chứ?! Bây giờ em lại tự mâu thuẫn với mình rồi!

Nhưng Suzuka vẫn tiếp tục áp sát tôi. “Tại sao anh lại kiên quyết không để em bám lấy anh như vậy chứ?!”

“Cái gì mà cái đó chứ?!” Cô ấy gắt gỏng hỏi. Đương nhiên, tôi không thể nói ra lý do thật sự, mà ngay cả bản thân tôi cũng chẳng rõ ngọn ngành, nên đành phải im lặng. Dù vậy, tôi thấy thật tệ khi không thể hoàn thành vai trò người thay thế, giúp cô ấy thu thập dữ liệu.

“Onii-san, có chỗ này em không hiểu, anh giúp em được không ạ?”

Shiina-san, người đang ngồi đối diện tôi, lên tiếng gọi với nụ cười tươi tắn. Tôi cũng đang mong có dịp để hạ nhiệt thế này, nên tôi vui vẻ nhận lời và dịch chuyển sang chỗ cô bé. Đương nhiên, Suzuka không hề thích điều đó, cô bé bắt đầu lằn nhằn: “Anh ấy lại lờ mình đi nữa rồi!” Thôi thì xin lỗi em một lần này thôi nhé!

“Ư-Ưm, chuyện gì vậy?”

“Em đang gặp khó khăn khi áp dụng công thức cho bài này, và em không biết phải làm gì tiếp theo sau bước này ạ.”

Shiina-san và tôi cùng cúi đầu xuống nhìn quyển sổ của cô bé. Lúc đó, một mùi hương dễ chịu khác lại nhẹ nhàng thoảng đến từ phía cô bé, khiến tôi hơi giật mình. Nhưng, mùi hương này chắc chắn không thể sánh bằng lúc tôi ở gần Suzuka.

…Bình tĩnh nào, tôi không hề có ý nghĩ biến thái đâu nhé.

“Nếu em biến đổi chỗ này…”

“À, vậy thì em có thể dùng công thức rồi. Đúng là không hổ danh Onii-san của Suzu-chan. Anh dạy giỏi quá!”

Với vẻ mặt rạng rỡ vui mừng, Shiina-san tiếp tục làm bài, khiến tôi cảm thấy thật vui vì đã giúp được cô bé.

“Nagami-senpai, em làm phiền anh một chút được không ạ?”

Ngay lúc đó, Nikaido-san cũng lên tiếng gọi tôi. Khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy cô bé cũng đang mắc kẹt ở một bài tương tự, nên tôi liền dịch sang chỗ cô bé. Trong quá trình đó, tay chúng tôi chạm nhẹ vào nhau một thoáng khi tôi đưa tay qua quyển sổ, nhưng sau đó cũng chẳng có gì xảy ra cả. Vậy là tôi nhận ra, mình chỉ hoảng loạn khi ở cạnh Suzuka thôi.

“…Em hiểu rồi, em nghĩ là em đã nắm được vấn đề. Em nghĩ sẽ áp dụng được cái này vào bài kiểm tra. Em nhất định sẽ trả ơn này. N-Nhưng không được nghĩ bậy bạ đâu nhé?!”

“Anh có nghĩ vậy bao giờ đâu!”

“Ưm… Nhưng bị Tiền bối dồn vào góc tường, liệu em có chống đỡ nổi bàn tay quỷ quyệt của anh ấy chạm vào mọi bộ phận trên cơ thể mình không?! Em đã thấy được tương lai đen tối của mình rồi! Ái chà chà…!”

Thế là, Nikaido-san lại bắt đầu chìm đắm vào những suy nghĩ viển vông.

T-Tôi nghĩ tốt nhất là cứ để cô bé như vậy đi…

“Phù…”

Vì tôi vẫn giữ được sự bình tĩnh khi giúp hai cô bé kia, chắc chắn bây giờ tôi sẽ xử lý được Suzuka thôi, đúng không?

Nghĩ vậy, tôi lại trở về chỗ ngồi cũ của mình.

“…Ưuu…!”

Đón chào tôi là một Suzuka đang cau có. Tôi chưa bao giờ thấy cô bé khó chịu đến thế này.

“Vậy là anh không dạy em, nhưng lại vui vẻ nhảy xổ ra giúp các cô ấy, phải không… À, cô ấy may mắn thật…”

“K-Không, không phải vậy mà…”

Đáng buồn thay, tôi không thể gom chút sức lực nào vào giọng nói của mình.

“Cái gì vậy chứ?! Không chỉ với Himuro-san, mà cả Kotomi và Kaede nữa! Anh thân mật quá đáng rồi đấy! Còn em thì bị bỏ rơi! Onii-chan cư xử thật kỳ lạ!”

Suzuka quay mặt đi và bắt đầu hờn dỗi.

“Anh xin lỗi…” Tôi đáp lại, cảm thấy có lỗi vì không giúp cô bé thu thập dữ liệu.

Nhận ra hành vi của mình đang bắt đầu gây hại cho những người xung quanh, tôi quyết định rằng mình phải làm gì đó ngay lập tức. Tôi không biết có chuyện gì đang diễn ra bên trong mình, nhưng tôi phải đảm bảo rằng mình sẽ không ngày càng bận tâm về Suzuka nữa…!

Nghĩ vậy, tôi chợt nhận ra sâu thẳm bên trong mình có một sự an tâm nhẹ nhõm. Đó là bởi vì Suzuka, tâm trạng đã khá hơn một chút, gọi tôi bằng câu “Lần này dạy em đàng hoàng vào nhé!”, mà không hề cố gắng đến gần tôi.

…Mặc dù nếu diễn biến này thực sự trở nên căng thẳng hơn, thì quyết tâm tôi vừa gom góp được có thể sẽ tan biến ngay lập tức…

Phớt lờ giả định đó, tôi đẩy nó vào sâu nhất trong tâm trí mình.

*

“H-Hoàn hảo! Với tất cả những gì tôi đã học, thay vì tránh điểm liệt, tôi thậm chí còn có thể vượt qua…”

có khi mình còn vươn lên đứng đầu khối cũng nên! Không, chắc chắn mình sẽ đạt điểm tuyệt đối luôn cho xem!”

Khi chúng tôi tạm nghỉ buổi học nhóm, Mai buột miệng thốt ra những lời này với vẻ mặt toe toét, hoàn toàn trở lại là con người thường ngày. Không biết cái vẻ ủ dột của cô nàng lúc nãy đã bay đi đâu mất rồi nhỉ? Cứ hễ đạt được chút tiến bộ nào là cô nàng lại y như rằng... Thôi kệ đi, không phải chuyện của mình, cô ta muốn khoác lác sao thì khoác lác.

“Thì ra đây chính là kết quả sau khi Onii-chan đã vất vả từng ly từng tí hướng dẫn cho cậu từng bước một như vậy à? Đúng là Onii-chan của mình mà.”

Đáp lại, Suzuka vừa nói vừa pha trà cho mọi người. Cô bé liếc xéo, trừng mắt nhìn tôi, rồi còn cố tình nhấn mạnh mấy từ cuối câu, nên tôi đoán cô bé vẫn còn khó chịu vì chuyện lúc nãy. Những lúc như thế này, tốt nhất là nên lảng sang chuyện khác, vậy nên tôi vội vàng chuyển chủ đề.

“À… à đúng rồi, sau khi thi cuối kỳ xong là đến kỳ nghỉ hè rồi nhỉ? Mọi người có kế hoạch gì chưa?”

“Tớ vẫn còn phải làm việc. Haiz~ Làm tác giả light novel nổi tiếng đúng là vất vả thật!”

Mai vẫn còn trong trạng thái ngạo mạn khi đáp lời, nhưng vì hơi khó chịu với thái độ đó, tôi liền “đáp trả” cô ta.

“Cậu liệu mà hoàn thành hết bài tập của mình đi đấy. Đến cuối kỳ nghỉ hè mà có khóc lóc cầu xin tớ cũng không giúp đâu.” Tôi nói, như thể đóng một cái đinh vào thái độ kênh kiệu của cô nàng.

…Này, tôi chỉ nói đùa thôi, đừng có mà khóc thật chứ.

“Chắc anh của Suzu-chan và Himuro-senpai vất vả lắm với công việc của hai người nhỉ. Em thì có lẽ sẽ chỉ tập trung vào các hoạt động câu lạc bộ thôi ạ? Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, lễ hội văn hóa là đến ngay rồi, và câu lạc bộ kịch của bọn em sẽ cực kỳ bận rộn với việc chuẩn bị cho nó.” Shiina-san đáp lời, nở nụ cười dịu dàng thường thấy của cô ấy.

Nhân tiện, Shiina-san biết tôi và Mai đều là tác giả light novel. À, sau khi chuyện đó xảy ra, chúng tôi đã tự mình kể cho cô ấy. Nếu là người duy nhất trong nhóm bạn thân của Suzuka mà không biết chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ gây nghi ngờ, nên Suzuka đã khuyên chúng tôi nên kể cho cô ấy. Đương nhiên, chúng tôi đã bắt cô ấy hứa là sẽ không kể cho bất cứ ai khác.

“Em cũng vậy ạ. Em sẽ ở nhà luyện tập, cố gắng cải thiện kiếm pháp của mình… N-Nhưng mà, em rất muốn được tham gia cái sự kiện otaku tên là ‘NatsuComi’…”

Nikaido-san tiếp lời, khuôn mặt hơi ửng đỏ và cô bé có vẻ ngượng ngùng. Sau chuyện xảy ra lúc trước, cô bé đã dần mở lòng hơn với văn hóa otaku, thật vui khi thấy điều đó.

“Nghe hay đấy. Hay là chúng ta đi cùng nhau đi?”

“C-C-Chuyện này thật là một vinh dự khi được đi cùng với Enryuu-sensei! K-Kotomi, cậu cũng đi cùng bọn tớ chứ?!”

“Ara ara, nghe có vẻ thú vị thật đấy. Đương nhiên là Suzu-chan và Onii-san cũng sẽ đi cùng bọn mình rồi, đúng không? À phải rồi, Suzu-chan, em có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè này không?”

Khi cô ấy nói những lời này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Suzuka. Vì lý do nào đó, má cô bé bắt đầu ửng hồng nhẹ, và cô bé vừa liếc nhìn tôi vừa trả lời.

“Em muốn… Ừm… Chà, vì đây là kỳ nghỉ hè đầu tiên của em với tư cách là học sinh cấp ba, nên em muốn tạo ra những kỷ niệm thật đặc biệt…”

Cô bé bắt đầu liếc nhìn tôi thường xuyên hơn, và tiếp tục.

“Đ-Đi du lịch và ngủ lại ở một nơi nào đó nghe rất giống một kỳ nghỉ hè đúng điệu…! Cái gọi là ‘Chuyến đi của người lớn’ này…! Đ-Đương nhiên, em không có ai để rủ đi chuyện này, nên người duy nhất em có thể hỏi chính là Onii-chan…! À-À, đương nhiên, chỉ là với mục đích giúp Onii-chan thu thập tư liệu cho tiểu thuyết thôi. Em hoàn toàn không muốn tự mình làm chuyện này một chút nào đâu!”

Cô bé không còn chỉ liếc nhìn tôi nữa, mà thay vào đó, cô bé nhìn chằm chằm vào tôi.

[IMAGE: ../Images/..]

“Suzuka thực sự tận tụy mỗi khi có liên quan đến anh trai.”

“Tôi biết Suzuka vẫn đang giúp Tiền bối Nagami viết tiểu thuyết, nhưng đừng có mà vượt quá giới hạn đấy nhé!… N-Nếu anh thật sự cần người giúp chuyện đó, tôi sẽ miễn cưỡng thay thế Suzuka…!”

Cả Shiina-san và Nikaido-san đều không hề tỏ ra chút nghi ngờ nào trước kế hoạch của Suzuka. Đúng như Nikaido-san nói, Suzuka thường giúp ‘tôi’ viết tiểu thuyết, thế nên cô ấy chẳng mảy may nghi ngờ khi chúng tôi cứ dính lấy nhau. Trên thực tế, Suzuka muốn thu thập dữ liệu cho những cảnh như vậy, và tôi chỉ đóng vai trò người thế vai cho cô bé, nhưng vì lý do bảo mật, chúng tôi giả vờ như mọi thứ ngược lại. Mặc dù tôi đã nghĩ họ sẽ nghi ngờ vì bình thường Suzuka hay hành xử khác hẳn khi chúng tôi cùng thu thập dữ liệu. Tuy nhiên, sau sự cố cách đây một thời gian, họ đã hoàn toàn ngừng nghi ngờ cô bé. Nếu tệ nhất, tôi sẽ chỉ là một người anh trai biến thái ép buộc em gái mình phải chịu đựng, trong khi Suzuka vẫn trong sáng vô tội. Hơi bất công phải không?

Cũng chính vì vậy mà họ không thấy hành động vừa rồi của Suzuka trong buổi học nhóm là kỳ lạ, nhưng thôi, tạm gác chuyện đó lại đã.

“N-Nói về những chuyến đi của người lớn, một khách sạn với cảnh biển lãng mạn thì tuyệt vời phải không?! Nhưng một nhà trọ trên núi với không khí yên bình, nhẹ nhàng cũng là một lựa chọn tuyệt vời đấy! A-Anh trai, anh thích cái nào hơn?!”

Suzuka tiến một bước về phía tôi với ánh nhìn dò hỏi, và tôi vô thức lùi lại một bước. Cơ bản, Suzuka muốn đi chuyến đi của người lớn (dù đó là chuyến đi gì đi nữa), và đang hỏi tôi – người thế vai – phải diễn theo.

“À, ừm… Để xem nào…”

Nhưng những lời thốt ra từ miệng tôi chẳng thể coi là một câu trả lời thực sự.

…Không, tôi biết mình khá đáng thương, nhưng chờ một chút đã! Tôi vừa mới trấn tĩnh lại được một chút, giờ cô bé lại đột nhiên nhắc đến chuyến đi chỉ có hai chúng tôi! Tôi biết đó là để thu thập dữ liệu, nhưng đối tượng lại là Suzuka, thành ra hơi khó xử lý. Tuy nhiên, hoảng loạn mãi cũng không được, vì vậy tôi cố gắng trấn an cơn bão cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực mình, và ép mình nói ra những lời dứt khoát hơn.

“Ưmmmmm… Cả hai đều được với anh…?”

…Phù, tôi vừa mới trả lời được – tôi cứ nghĩ thế, nhưng…

“V-Với cái kiểu trả lời ấp úng đó là sao chứ…?!”

Không hiểu nỗi khổ của tôi, Suzuka chỉ biết tức giận.

…N-Này, làm sao tôi có thể trả lời một cách sến sẩm như “Anh nghĩ rằng được ngắm sao cùng em trên bãi biển vào ban đêm là tuyệt nhất!” ở đây chứ! Đừng đòi hỏi điều bất khả thi! Tôi đang cố gắng diễn theo hết sức mình rồi, nhưng tôi cũng có giới hạn chứ!

Tuy nhiên, bỏ qua những đấu tranh nội tâm của tôi, Suzuka vẫn tiếp tục lườm tôi, không có ý định dịu xuống chút nào. Ngay cả trong giờ giải lao uống trà sau đó, dù diễn ra khá suôn sẻ, áp lực thầm lặng mà Suzuka tỏa ra vẫn khiến tôi căng thẳng, và tôi chỉ còn biết cố gắng hết sức để trấn tĩnh thần kinh.

Chiều tối hôm đó.

“Anh trai… Có chuyện này em muốn nói.”

Sau khi tắm xong, tôi trở về phòng, nhưng Suzuka đã đợi sẵn ở đó. Mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một tràng cằn nhằn vì những gì đã xảy ra vào buổi sáng, nhưng khí chất nguy hiểm mà Suzuka tỏa ra khiến tôi cứng đờ vì sợ hãi, và tôi chỉ có thể lắp bắp một tiếng “D-Dạ!” yếu ớt.

“Anh trai, chuyện lúc nãy là sao vậy?!”

Và đúng như tôi dự đoán, bài giáo huấn của cô bé bắt đầu. Cô bé nói những câu như…

“Anh trai là người thế vai của em, nên em mong anh phải tiếp tục diễn tròn vai!”—

“Dạo này anh trai đã lơ là rồi đấy. Nghiêm túc một chút đi!”—

“Tại sao anh có thể làm được với Himuro-san, nhưng lại ngừng phối hợp ngay khi em cố gắng làm… C-Chỉ là vì dữ liệu của em thôi ạ!”—

“Anh thậm chí còn giúp Kaede và Kotomi

Vậy là anh thích mấy đứa hậu bối hơn cả em gái mình sao?”—

Mặc dù nội dung bài "thuyết giáo" không hoàn toàn như tôi dự đoán, nhưng không nghi ngờ gì nữa, cô ấy đang giận tôi. Phải công nhận, mỗi khi tôi đóng vai thế thân cho cô ấy, kết quả thường là tôi bị mắng oan. Nhưng chỉ lần này thôi, tôi hoàn toàn hiểu cho cô ấy, và cũng chẳng còn sức lực mà chống trả…

“Dạo này anh trai cứ lạ lạ. Chuyện gì mà anh cứ suy nghĩ mãi trong đầu vậy?”

Cuối cùng, Suzuka cũng chịu bình tĩnh lại sau khi trút hết cơn giận lên tôi, nhưng tôi vẫn chết lặng khi nghe cô ấy nói vậy.

“K-Không lẽ anh đã tìm được người mình thích thật rồi sao…?!

Và đó là lý do tại sao anh không còn nhiệt tình giúp em gái thu thập dữ liệu nữa?!”

“Không không không không! Không phải như vậy đâu nhé?!”

Khi tôi kịch liệt phủ nhận lời buộc tội của Suzuka, cô ấy lạnh lùng đáp trả bằng câu “Vậy thì là chuyện gì?!” mà tôi không tài nào trả lời được.

…Lại nữa rồi, tôi không thể nào nói với cô ấy rằng dạo gần đây tôi cứ cảm thấy ngại ngùng một cách kỳ lạ mỗi khi ở gần cô ấy!

Nhưng Suzuka không phải là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy. Trực giác của cô ấy cực kỳ nhạy bén, và vì lý do nào đó, khi liên quan đến tôi thì lại càng nhạy hơn nữa. Đến mức tôi cứ lo lắng rằng cô ấy có thể phát hiện ra cảm xúc này của mình bất cứ lúc nào. Vì lẽ đó, tôi cuống cuồng tìm kiếm một cái cớ nào đó để thoát khỏi tình huống này. Sau khi vắt óc suy nghĩ hết cỡ, tôi chỉ nghĩ ra một khả năng duy nhất và buột miệng nói ngay lập tức.

“C-Chuyện là, em biết đấy, anh chỉ đang thất thần vì kết quả cuộc thi tiểu thuyết ngắn sắp được công bố thôi! Lần này anh đã cố gắng rất nhiều, nên anh nghĩ là mình có thể giành được giải thưởng lớn, hoặc ít nhất là lọt vào vòng chung kết!”

“Giải thưởng lớn cơ à…?”

Cô ấy lộ ra vẻ mặt trống rỗng—hay đúng hơn là vẻ mặt đầy nghi ngờ. Mặc dù lời nói của tôi nghe có vẻ như một lời nói dối, nhưng cô ấy không có bằng chứng gì cho việc đó, và tôi cũng không có bằng chứng để xác nhận lời nói của mình. Biểu cảm của cô ấy cho thấy rằng cô ấy càng nghi ngờ tôi hơn nữa.

“Vậy anh có thể giành chiến thắng ở cuộc thi nào…?”

“A-Anh cũng không biết. Anh không có ý khoe khoang đâu, nhưng anh đã gửi bản thảo của mình đến cả hai nhà xuất bản lớn, cũng như một vài nhà xuất bản nhỏ hơn…”

“Cái đó thật sự không có gì đáng để khoe khoang cả…”

Mặc kệ tôi đi! Tôi đang tuyệt vọng muốn đẩy em ra khỏi chuyện này đấy!

Và tôi đã áp dụng chiến thuật ‘rải đơn nhiều nơi, trúng một chỗ’ trước đây rồi, nên ít nhất tôi cũng không hoàn toàn nói dối.

“Chà, vậy thì cũng giải thích được tại sao anh cứ lơ đãng mãi… Anh chắc là sẽ sớm có kết quả thôi, đúng không? Anh có thể cho em xem những nơi mà anh có linh cảm tốt rằng mình sẽ thắng không?”

“Hả?”

Khi cô ấy hỏi tôi câu đó, tôi hoảng loạn. Tôi nghĩ là có vài nơi mình đã vượt qua vài vòng sơ khảo, nhưng kết quả của chúng vẫn chưa được công bố, vậy nên tôi không thể dùng chúng để che đậy được…?! K-Không phải vừa mới có vài kết quả được công bố gần đây sao…?!

Trong khi mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng trên trán, ánh mắt sắc như dao của Suzuka bắt đầu nhìn thẳng vào tôi. Suzuka dường như càng trở nên nghi ngờ hơn, và cô ấy nói “Anh đang giấu em chuyện gì phải không?”. Tôi có thể cảm nhận được áp lực tỏa ra từ cô ấy. Ngay lúc đó, chúng tôi bị gián đoạn.

—Reng reng reng reng…

Điện thoại của tôi bỗng nhiên rung lên, và một tiếng chuông vang vọng khắp phòng.

…Có cuộc gọi sao? T-Tôi được cứu rồi?! Tôi có thể thoát khỏi màn thẩm vấn của Suzuka! Tôi không biết ai đang gọi cho mình, nhưng đúng lúc quá! Cảm ơn rất nhiều!

“A-Anh xin lỗi, anh có cuộc gọi,” tôi nói với Suzuka. Tôi bước về phía bàn làm việc nơi có chiếc điện thoại thông minh.

“Hừm… Chắc là Himuro-san hay Double Peace-san hay Sakura-san hay một trong hai chị em nhà Kanzaka hoặc

[IMAGE: ../Images/..]

“Shinozaki-san hay là—Khoan đã nào, anh không thấy xung quanh anh có quá nhiều con gái rồi sao?!”

“Đừng có vô cớ nổi giận với em như thế chứ?!”

“…Mà nói mới nhớ, hình như một dạo trước anh cũng đã đổi số điện thoại với Kaede và Kotomo rồi phải không?”

“Là họ hỏi xin số của em đấy chứ?! Đừng có nói như thể em đang cố gắng cưa cẩm tất cả các cô gái em gặp chứ?!”

“…Hừm, sao cũng được. Dù sao thì, hiện tại anh đang nói chuyện với em, nên làm ơn kết thúc cuộc gọi đó càng nhanh càng tốt… Không, cũng có lựa chọn là không nghe máy ngay từ đầu—”

“Không đời nào!”

Dù là ai đi nữa, mình cũng phải kéo dài cuộc gọi này ra càng lâu càng tốt. Dù điều đó có khiến Suzuka nổi giận, nhưng vẫn tốt hơn là bị dồn vào đường cùng thế này!

Nghĩ vậy, tôi nhấc điện thoại lên khỏi bàn, nhưng…

“Hả?”

Nhìn vào màn hình, tôi thấy cuộc gọi đến từ một số lạ.

…Chắc là gọi nhầm số rồi? Có vẻ mình không thể viện cớ bằng cách này được…

“Có chuyện gì vậy, Onii-chan?”

Nhưng không nghe máy ngay từ đầu thì không phải là một lựa chọn. Nếu tôi không nghe, Suzuka sẽ không buông tha cho tôi. Kéo dài thời gian ra một chút vẫn tốt hơn.

「Ưm~ Xin hỏi đây có phải số của Nagami Yuu-san không ạ~?」

Bất ngờ, người ở đầu dây bên kia lại biết tên tôi… Có vẻ họ không gọi nhầm số. Nhưng là ai vậy? Nghe có vẻ là phụ nữ, nhưng tôi không nhận ra giọng nói này.

“À, vâng, tôi là Nagami Yuu…” Tôi trả lời, hơi bối rối.

Chẳng lẽ là người từ trung tâm cuộc gọi nào đó?

「À, tốt rồi, tôi là Sakaki từ Nhà xuất bản Crescent đây ạ.」

“———?!”

Khoảnh khắc nghe những lời đó, tôi nín thở.

…Cô ấy vừa nói gì vậy…?

C-C-C-C-C-Cô ấy vừa nói gì cơ…? Nhà xuất bản… Crescent? Vậy là, cô ấy đến từ một… Công ty xuất bản?!

“…Onii-chan? Sao vậy? Ai gọi thế?”

Mặc dù tôi có thể nghe thấy giọng Suzuka sau lưng, nhưng đây không phải là lúc để để tâm đến cô bé.

…K-Khoan đã, bình tĩnh nào… Đây là cuộc gọi từ một công ty xuất bản… Điều đó chỉ có thể có một ý nghĩa, đúng không?!

Tim tôi đập nhanh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng trong lồng ngực, và toàn thân tôi căng cứng lại. Vô số suy nghĩ xoay mòng trong đầu tôi. Mọi khả năng, mọi ảo mộng, tất cả.

「Ưm~ Tôi muốn nói chuyện về tiểu thuyết dự thi của anh cho cuộc thi của chúng tôi, vậy anh có thể dành chút thời gian được không ạ? …Hừm? Alo? Anh có nghe tôi nói không ạ?」

“V-V-V-V-Vâng! Tôi nghe rõ lắm, vâng ạ!”

Suzuka ngừng cố gắng nói chuyện với tôi và giữ im lặng. Có lẽ cô bé nhận ra cuộc gọi này quan trọng.

「Ưmmmm, trước hết tôi muốn cảm ơn anh đã gửi tiểu thuyết tham dự. Tôi đã tự ý đọc nó rồi ạ.」

“V-Vâng…!”

Không nhận ra, tôi đã siết chặt tay thành nắm đấm.

…C-Chỉ có thể là điều đó thôi, đúng không?! Một cuộc gọi từ nhà xuất bản sau một cuộc thi. Đúng vậy…! Đây chắc chắn là cái cuộc gọi ‘Tôi gọi đến để thông báo’ mà tôi từng nghe đồn…!

Cái cảm giác khó chịu lúc trước khi nói chuyện với Suzuka giờ đã hoàn toàn tan biến, và tôi dồn toàn bộ tâm trí vào cuộc gọi.

L-Liệu mình cuối cùng cũng sẽ nghe thấy những lời mình đã chờ đợi bao năm qua không?! ‘Chúc mừng anh đã đạt giải thưởng lớn’, hay đại loại thế?! Chắc chắn không thể là cái gì khác, đúng không?

…Hay mình đã nghĩ vậy.

「Vâng, tôi rất tiếc khi phải nói điều này, nhưng tác phẩm của anh đã bị loại khỏi cuộc thi, mặc dù rất đáng tiếc.」

“Ấy chàaaaaaaaaaaaaaaaaa?!”

Đương nhiên, không ngờ đến diễn biến này, tôi không thể kìm nén được sự bàng hoàng của mình.

C-C-Cái quái gì thế này?! Mình không qua vòng loại ư?! Đáng tiếc ư?! Khoan đã, lại nữa ư?! Lại giở trò này với mình nữa ư?!

Tôi nhớ lại lúc một chuyện tương tự đã xảy ra cách đây không lâu. Tôi đã nhận được một cuộc gọi như thế này, và ngay khi tôi bắt đầu nuôi hy vọng, tôi lại chỉ được bảo “Xin lỗi, nhưng lần sau hãy cố gắng hơn nhé”, điều đó hoàn toàn…

làm tôi như chết lặng. Cảm giác tuyệt vọng một lần nữa len lỏi khắp lòng, tôi khụy gối xuống.

“A-Anh hai?! Có chuyện gì vậy?!”

Suzuka vội chạy tới, lo lắng quỳ xuống bên cạnh tôi, nhưng tôi chẳng thể thốt nên lời.

…C-Cái quái gì thế này? Tôi đã làm gì để phải nhận một cuộc gọi như vậy nữa chứ? Có phải tôi là người duy nhất phải chịu đựng những trò đùa tàn nhẫn này không...?

「Ưm? Alo? Có chuyện gì vậy? Cậu còn nghe tôi nói không thế~?」

“Ư… Ư…! V-Vâng… Tôi nghe rõ lắm…!” Tôi chẳng thể kiềm chế mà đáp lại với giọng bực bội.

…Đúng thế, tôi nghe rõ đấy, và tôi không quan tâm! Tôi biết thế nào nó cũng sẽ kết thúc như thế này mà! Làm như tôi sẽ bỗng dưng nhận được một cuộc gọi nói rằng: “Bạn đã thắng giải đặc biệt trong cuộc thi tiểu thuyết ngắn của chúng tôi! Giờ thì bạn là một tác giả tiểu thuyết ngắn chuyên nghiệp rồi! Hoan hô hoan hô!” cơ chứ! Haizzz, chết tiệt thật…!

Nước mắt bắt đầu chảy dài, tôi nguyền rủa bản thân vì đã nuôi hy vọng. Trong lúc đó, Suzuka hoảng hốt mang khăn tay đến. Con bé bắt đầu nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho tôi.

…Em thật sự rất tốt… Em chính là một thiên thần…

「Ừm? Tốt rồi, vì có chuyện này nữa nè—」

“Ugh… Còn chuyện gì nữa đây…? Cuối cùng thì tiểu thuyết của tôi cũng bị loại rồi, đúng không…?!”

「Đúng là cậu đã lọt vào vòng chung kết thật. Nhưng nó thiếu một chút bứt phá cuối cùng, và chúng tôi lo rằng sẽ không bán chạy. Ít nhất là chúng tôi đã nghĩ như vậy.」

“…Vậy sao?”

Cô ấy chắc đang bảo tôi lần sau hãy cố gắng hơn. Nghĩ một cách lý trí, có lẽ tôi nên biết ơn vì họ đã bỏ công gọi cho tôi như thế này. Nhưng tôi vẫn chưa phải là người lớn, và tôi không thể thể hiện lòng biết ơn ngay lúc đó. Tôi chỉ mong cô ấy kết thúc cuộc gọi này càng sớm càng tốt, hoặc ít nhất là cho tôi vài lời khuyên hữu ích cho lần sau.

—Nhưng…

「Thôi được, bỏ qua chuyện đó đi, giờ chúng ta nói về lý do thực sự tôi gọi đây.」

“…? Lý do thực sự? Tại sao cô lại có chuyện gì muốn nói với tôi, trong khi tiểu thuyết của tôi đã bị loại rồi…?”

「Đúng là tiểu thuyết của cậu suýt soát không được chọn thật. Nhưng không đời nào tôi lại gọi cho cậu chỉ để thông báo chuyện đó đâu, cậu biết không? Như vậy thì phí thời gian lắm.」

“………Hả?”

Trong khoảnh khắc, tôi không thể hiểu cô ấy muốn nói gì. Nếu cô ấy không gọi để thông báo về việc bị loại, vậy thì cô ấy gọi để làm gì?

Trong khi tôi đang bận cảm thấy hoang mang, người phụ nữ tên Sakaki tiếp tục với giọng điệu thư thái.

「Thật ra, tôi muốn gặp cậu và nói chuyện nếu cậu thấy ổn. Đó là lý do tôi gọi đấy.」

“Ơ-Ơ…? Gặp tôi…?”

「Gặp mặt trực tiếp~. Kiểu như trong tương lai gần ấy.」

Tôi hơi bất ngờ khi nghe câu “tương lai gần”.

“Ư-Ưm, tôi đã bị loại rồi mà, đúng không…? Vậy tại sao cô lại…?”

「Cậu thấy đó, tôi hơi hứng thú với cậu một chút~ Cậu nghĩ sao? Tôi sẽ không ép buộc cậu đâu, nhưng—」

“K-Không! Tôi sẽ đi! ….Không, tôi sẽ gặp cô! Làm ơn hãy cho tôi gặp cô!”

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã hét câu trả lời vào điện thoại. Cơn trầm cảm từ trước đó đã hoàn toàn biến mất, và cơ thể tôi đang run lên vì mong đợi.

「Vậy, ngày mai thì sao? Dù sao cũng là ngày nghỉ… Còn về địa điểm… Ưm~ hay là tại công ty xuất bản của chúng tôi nhé?」

“N-Ngày mai? Tôi hiểu rồi!”

Sau đó, chúng tôi thống nhất về địa điểm và thời gian cụ thể, và sau khi xác nhận xong, chúng tôi kết thúc cuộc gọi. Tuy nhiên, tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay hồi lâu sau đó.

“…Anh hai? Cuộc gọi đó là của ai vậy? Anh nói tiểu thuyết của anh bị loại rồi mà…”

Suzuka gọi tôi, hơi ngập ngừng. Con bé dường như đã hiểu sơ qua mọi chuyện, nhưng hành vi kỳ lạ của tôi có vẻ khiến con bé hơi bối rối.

“À-À, đúng vậy, chuyện là…”

Tôi quay sang con bé và giải thích về cuộc gọi vừa rồi. Đặc biệt là về việc tôi sẽ gặp người đó sau.

“Ưm… Vậy rốt cuộc chuyện này có ý nghĩa gì? Tiểu thuyết của Anh hai bị loại rồi mà, đúng không? Vậy tại sao…”

thì còn gì để mà nói nữa chứ?”

“Em cũng không biết nữa… N-Nhưng mà, lỡ như…?!”

Lòng tôi thầm bấu víu vào một niềm hy vọng nào đó. Không như những lần trước, dù bị từ chối, nhưng lần này lại có một điều gì đó khác dành cho tôi. Vậy thì, lẽ nào chỉ có thể là chuyện đó thôi sao, đúng không?

…Không không không, vội vui mừng thế này là quá sớm. Vẫn còn khả năng là tôi sẽ bị vỡ mộng một lần nữa. Nhưng mà, tôi không thể ngừng nghĩ về điều đó, em biết không?!

“Ha… Ha ha ha he he he hee…!”

“A-Anh hai?! Anh cười ghê quá đi mất!”

Bình thường, Suzuka nói thẳng thừng như vậy sẽ khiến tôi hơi tổn thương, nhưng giờ thì tôi chẳng bận tâm. Ngay cả bản thân tôi cũng nhận ra là mình đang phấn khích đến tột độ.

…K-Kiểu này nguy rồi… Tim mình đập thình thịch…!

“V-Vâng, miễn là anh hai vui thì được rồi ạ…”

Được rồi, phải bình tĩnh lại. Mình chưa thể xác nhận được. Mình chưa thể vui mừng được. Phải giữ hết sự vui sướng đó lại cho đến khi mình đến công ty của họ vào ngày mai và nghe họ nói. Nhưng thật sự là chỉ có thể là chuyện đó thôi mà, đúng không?!

“Ngoài chuyện đó ra, chúng ta còn một vấn đề phải suy nghĩ nữa.”

“He he he…! Hửm? Vấn đề gì cơ?”

“…Anh hai? Anh nói thật đấy à?”

Suzuka nhìn tôi như thể tôi chỉ là một con côn trùng bé nhỏ. Tôi biết là đầu óc mình đang ở trên mây, nhưng nói thế thì hơi quá đáng đấy…

“Haaaiz… Anh hai, ngày mai anh sẽ đến cái công ty xuất bản gì đó à?”

“Đương nhiên rồi? Họ có chuyện cần nói với anh, nên anh phải đến nghe họ trình bày chứ.”

“Vấn đề không phải là cuộc nói chuyện đó, mà là mọi thứ trước đó.”

“Mọi thứ trước đó á?”

“…Anh là người thay thế của em, Towano Chikai, đúng không?”

“…Thì sao?”

“Thật hả?! Anh vẫn chưa hiểu sao?! Anh là Towano Chikai nổi tiếng, nên không thể cứ thế mà thong dong đi vào một công ty xuất bản khác, lại còn tỏ vẻ như một người hoàn toàn mới được!”

Khi bị nói như vậy, tôi bắt đầu dần dần hiểu ra ý của Suzuka.

…À-À, ra vậy… Khoan đã, đợi chút?

“Đúng vậy, nhưng đó chỉ là khi anh lộ diện ở các sự kiện chính thức, như tiệc kỷ niệm, hay buổi ký tặng, hoặc buổi diễn thuyết của anh ở Hakuou thôi, đúng không? Anh không nghĩ là có ai từ các công ty xuất bản khác có mặt ở đó, và anh không thể tưởng tượng là họ sẽ nhớ mặt anh như thế được.”

“Anh đang quá lơ là đấy. Anh không bao giờ biết được khi nào có người sẽ thấy mình đâu. Không có gì đảm bảo là người anh gặp ngày mai sẽ không nhận ra ngay anh là Towano Chikai, đúng không?”

“D-Dù em có nói vậy thì…”

Rồi, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó.

…Vậy là, ý của Suzuka là…

“Em nói là anh không nên đi à…?!”

“A-Anh hai?! Đừng có làm cái vẻ mặt như sắp khóc thế chứ! Em cũng nghĩ đó là con đường an toàn và chắc chắn nhất nên đi, nhưng em không thể bắt anh hai ở nhà được!”

Với vẻ mặt khó chịu, Suzuka nhanh chóng lảng mắt đi. Có phải tôi tưởng tượng không, hay là lúc đó mặt cô bé hơi đỏ lên nhỉ?

“Không phải vậy. Em nói là anh nên chuẩn bị nếu định đi.”

“Chuẩn bị để họ không phát hiện ra mình là Towano Chikai…? Nhưng mà, bằng cách nào? Mình có nên cải trang không?”

Tôi vừa nói bừa ý đó ra, nhưng mà…

“Đúng, chính là cái em đang nói đến đấy.”

Suzuka thật sự đồng ý với ý kiến đó.

Thật ư?

“Tất cả là để ngăn chặn tình huống xấu nhất là họ sẽ phát hiện ra.”

“Em nói vậy, nhưng mà chúng ta đang nói đến kiểu cải trang nào ở đây chứ?”

“Còn bộ đồ em đã mặc ở buổi ký tặng của anh thì sao?”

“Không phải em mặc kính râm, khẩu trang và áo khoác măng-tô sao?! Thế thì lại càng khiến anh nổi bật hơn, đúng không?!”

Cơ bản là giống như đang yêu cầu họ nghi ngờ mình. Hoặc có khi tôi sẽ bị cảnh sát bắt trước khi kịp đến công ty xuất bản mất.

“Hừm… Dù em đoán trong trường hợp này thì cũng hợp lý… Anh không muốn nổi bật, nhưng anh cũng không muốn…”

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

“…không muốn gây ra bất kỳ nghi ngờ nào…”

…Sao từ đầu cô ấy không nghĩ đến chuyện đó nhỉ? Xem ra đôi khi Suzuka cũng thật đãng trí quá mức…

“Vậy thì… À, phải rồi, làm thế này đi.”

Suzuka chìm vào suy tư một lúc, nhưng rồi cô bé bỗng ngẩng đầu lên với vẻ mặt bừng tỉnh. Cô bé bảo tôi ngồi xuống ghế. Sau đó, Suzuka tức tốc chạy đi và trở lại với một chiếc lược cùng một cái máy sấy tóc trên tay.

“Nếu không thể thay đổi cách ăn mặc thì có lẽ chúng ta nên thay đổi ấn tượng tổng thể. Kiểu như thay đổi kiểu tóc ấy. Gọi là ‘thay đổi hình tượng’ đi.”

“Ồ, ra là thế.” Tôi gật đầu hiểu ý.

Đó là việc có thể làm dễ dàng mà vẫn hiệu quả.

“Anh cứ ngồi yên đó. Em sẽ thử tạo cho anh một kiểu tóc khác với thường ngày…!”

“Thế thì tốt quá, nhưng em không cần làm quá nhiều đâu. Chỉ cần khác biệt một chút so với thường ngày là được rồi mà.”

“K-Không, em phải suy nghĩ thật kỹ xem kiểu tóc nào là đẹp nhất chứ. Với lại, em muốn thấy một Anh khác lạ so với thường ngày… Và do chính tay em làm… Ehehehe, đây là cơ hội mà…!”

“Ơ-Ưm, Suzuka-san?”

“Á?! G-Gì vậy?! K-K-Không được hiểu lầm nha?! Tuyệt đối không phải là em đang thích thú với tình huống này đâu nhé! Em chỉ đang cố gắng tránh khỏi kết quả tồi tệ nhất là bị phát hiện thôi!” Mặt Suzuka đỏ bừng, cô bé vung vẩy lược và máy sấy lung tung.

…Không, rõ ràng là em đang rất tận hưởng mà. Cứ như là em đang dùng tôi làm búp bê đồ chơi để thay đồ vậy…

“D-Dù sao thì, em bắt đầu đây, đừng có nhúc nhích đó!”

Thôi thì, đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phó mặc cho cô bé. Tự mình thay đổi hình tượng thì không thể được rồi, mà Suzuka thì lại có gu thời trang khá tốt.

Tôi im lặng lắng nghe tiếng máy sấy tóc cho đến khi Suzuka lên tiếng gọi tôi.

“Xong rồi!” Cô bé nói, rồi đưa cho tôi một chiếc gương cầm tay nhỏ. Hơi hồi hộp, tôi nhanh chóng soi mình.

“…Khoan đã, đây là cái quái gì thế này…?!”

Nhưng tôi lại không nói nên lời. Bởi vì người phản chiếu trong gương có mái tóc rẽ ngôi, trông gọn gàng một cách hoàn hảo. Và người này, không nghi ngờ gì nữa, chính là tôi.

“Thế nào ạ? Trông có vẻ lịch sự, và em thấy nó đẹp tuyệt vời luôn! …À, đương nhiên là ý em nói là kiểu tóc đẹp thôi nhé, chứ không phải Anh trông rất ngầu hay gì đâu nha?!”

Nhưng Suzuka không đồng tình với cảm giác khó chịu của tôi, ngược lại còn hăng hái hẳn lên trước mặt tôi…

Thật sao?

“…K-Khoan đã, ừm, kiểu tóc rẽ ngôi thì không tệ, nhưng, nói sao nhỉ… nó không hợp với tôi cho lắm… Kiểu tóc này có lẽ hợp hơn với người nào đó làm việc đàng hoàng trong xã hội, mặc vest hay gì đó…”

Vì tóc tôi vẫn còn hơi ẩm sau khi tắm nên Suzuka không gặp vấn đề gì khi tạo kiểu như thế này, điều đó càng khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn… Nhưng Suzuka thì…

“Ể, thật hả? Em thấy Anh để kiểu tóc nào cũng dũng mãnh hết mà—Ưm, em chỉ đùa thôi. M-Mặc dù em thấy nó rất hợp với Anh!”

Mắt cô bé lấp lánh khi nói.

…C-Con bé này, rốt cuộc gu thời trang của nó có phải là kỳ quặc không…?

“D-Dù sao thì, tôi không nghĩ đây là kiểu tóc dành cho mình… Nên phiền em thử một kiểu khác được không…?” Tôi thận trọng nhất có thể hỏi Suzuka.

Khi tôi hỏi, Suzuka hơi bối rối nói “Thế à?”, nhưng nụ cười thường ngày của cô bé lập tức trở lại với câu “À, em cũng định thử nhiều kiểu khác mà, nên không sao hết!”

…Tôi-Tôi dần dần thấy lo rồi đấy…

“À, nhưng trước đó, chúng ta chụp một tấm ảnh đã.”

“Ể?!”

Trong lúc tôi đã thấy mệt ngay từ đầu, Suzuka đột ngột lấy điện thoại thông minh ra và bắt đầu chụp.

cả đống ảnh của tôi với kiểu tóc hiện tại, khiến tôi giật bắn cả mình.

“N-Này, em đang làm gì thế hả?!”

“Đ-Để chụp ảnh kỷ niệm mà. Đâu phải lúc nào em cũng được thấy Onii-chan ra nông nỗi này đâu, thế nên đương nhiên phải chụp rồi!”

K-Không được mà...! Em hoàn toàn đang biến anh thành búp bê để nghịch đấy có biết không...!

“…Được rồi! Giờ thì, kiểu tóc tiếp theo đây...!”

“Ơ-Ơ hay, cứ thế này có khi lại được đấy nhỉ? Có lẽ mai đội mũ vào là ổn thôi mà...”

“Đội mũ trong nhà suốt ngày thì đáng nghi lắm, với lại nếu không có lý do chính đáng thì cũng bất lịch sự nữa chứ.”

“Em nói cũng đúng, nhưng đây là cải trang mà, chẳng phải vẫn ổn sao?!”

“Con người ta đẹp vì mái tóc mà, nên em muốn thấy Onii-chan với thật nhiều kiểu tóc khác nhau—À không! K-Chúng ta phải tính đến trường hợp xấu nhất, nên cần phải nhắm đến kiểu cải trang hoàn hảo nhất!” Thay vì có dấu hiệu dừng lại, Suzuka càng thêm hăng hái.

Em ấy thậm chí còn lôi đâu ra lọ sáp vuốt tóc, khiến tôi chỉ muốn hỏi từ nãy đến giờ em ấy cất nó ở đâu.

“N-Giờ thì, kiểu tóc tiếp theo đây...!”

Cuối cùng, tôi không thể nào khuyên nhủ Suzuka được, đành mặc kệ em ấy muốn làm gì thì làm. Tôi thở dài một tiếng đầu hàng. Sau một lúc, Suzuka lại hào hứng thốt lên “Xong rồi!”

“…Giờ tóc tôi dựng đứng lên như thằng du côn nào thế này?!”

Tóc tôi dựng thẳng tắp, hoàn toàn bất chấp trọng lực, trong khi tôi chỉ biết khóc ròng.

“Tuy có hơi nổi loạn một chút... nhưng chắc là ổn thôi! Kiểu tóc này hợp với anh lắm đấy!”

“Nghe không giống lời khen chút nào cả!”

Thế nhưng, đôi mắt Suzuka vẫn lấp lánh, miệng không ngừng nói “T-Tuyệt vời quá...!”

Không, ừm, hình như gu thời trang của em có hơi... có hơi lệch lạc rồi thì phải... Biến tôi thành siêu Saiya*in thế này thì có hơi quá đáng rồi đấy, theo ý kiến của tôi là thế...

Khi tôi vẫn còn đang ngơ ngác, Suzuka lại lôi điện thoại ra và chụp thêm ảnh. Đến lúc này, tôi chẳng khác nào một công cụ để em ấy giải tỏa sự buồn chán. Tôi sẽ phải cầu xin em ấy xóa mấy tấm ảnh đó sau này mất...

“E hèm, he he he... Vậy tiếp theo là...”

“Ơ-Ơ hay... Em quên mục đích ban đầu của chúng ta rồi sao? Chúng ta làm cái này là cho ngày mai mà, đúng không?”

“.........Á?!”

“Em vừa nói ‘Á?!’ đúng không?!”

“K-Không, đương nhiên là em chưa quên! Chúng ta làm cái này là vì ngày mai, và em chắc chắn không hề lợi dụng cơ hội này để thỏa mãn dục vọng của bản thân đâu nha?!”

“...Vậy thì cố gắng làm kiểu tiếp theo nom bình thường hơn chút nhé...?”

“K-Không sao đâu... Tiếp theo là...!”

Và, sau vài phút trôi qua—

“…T-Tất cả vuốt ngược ra sau à... Ừ thì, cũng khá bình thường, tôi đoán vậy...”

Mặc dù hơi bối rối, nhưng kiểu này chắc chắn tốt hơn tất cả những kiểu trước. Nhưng, ngay khi tôi vừa nghĩ như vậy, tôi cảm thấy có gì đó ở tai mình, và tầm nhìn của tôi bỗng tối sầm đi một chút.

“Thử đeo cái này nữa đi...!”

“K-Kính râm?! Sao lại là kính râm?!”

“Đ-Đó là phần quan trọng nhất của cải trang. Không sao đâu, trông anh hơi giống yakuza một chút cũng đâu đến nỗi nào, lại còn rất hợp với Onii-chan nữa chứ!”

“Cái này vẫn không giống lời khen chút nào cả?!”

Không coi trọng lời đáp của tôi, Suzuka lại chụp ảnh lần nữa. Đáp lại, tôi rũ vai nhìn mình trong gương.

...Suzuka à, gu thời trang của em thật sự rất quái lạ. Ít nhất là về kiểu tóc nam ấy...

“Haizzz... Được rồi... Giờ đến kiểu tiếp theo...!”

“À, không, không cần đâu. Tự anh sẽ làm gì đó với nó...”

“K-Không được! Em phải thử tất cả những kiểu tóc mà em đã mơ ước—à không, mà em đã nghĩ ra cho dịp đặc biệt này lên Onii-chan chứ!”

“Em chỉ đang đùa với anh thôi phải không?!”

Tuy nhiên, Suzuka, hoàn toàn chìm đắm trong việc của mình, không còn nghe lời tôi nói nữa, và công cuộc chuẩn bị cho ngày hôm sau của chúng tôi cứ thế kéo dài đến tận đêm khuya.

...Cuối cùng, dù tôi có

Dù tôi có van xin thế nào, Suzuka vẫn kiên quyết không chịu xóa mấy tấm ảnh đó đi… Haiz…

*

“…Ưm, chắc là ở đây rồi nhỉ?”

Hôm sau, đúng giờ, tôi có mặt tại địa điểm đã định.

Crescent Publishing.

Đứng trước cánh cửa có phần cũ kỹ, trên đó có tấm biển ghi tên công ty, tôi cảm thấy từng thớ thịt trên người đều căng như dây đàn. Đó là một tòa nhà văn phòng chung, nằm gần ga tàu điện ở Tokyo, trên tầng hai. Cánh cửa này nằm giữa một dãy cửa khác, mỗi cái đều có gắn biển tên một công ty.

“Chà… Tự nhiên thấy run quá…!”

Sau cánh cửa này là thứ sẽ ảnh hưởng lớn đến tương lai của mình… chắc vậy. Vừa nghĩ đến đó, cảm giác căng thẳng trong tôi tăng lên gấp mười lần. Có lẽ đây sẽ là lúc tôi không còn phải đóng vai người thay thế cho Suzuka nữa.

“D-Dù sao thì, kiểm tra lần cuối đã.”

Trước khi định mở cửa, tôi kiểm tra lại vẻ ngoài của mình một lần nữa, đảm bảo mọi thứ vẫn chỉnh tề. Theo kế hoạch của Suzuka, tôi đã thay đổi kiểu tóc và thêm chút hóa trang. Nghe có vẻ hơi quá đà, nhưng cuối cùng chúng tôi chỉ quyết định kiểu tóc rẽ ngôi nhẹ và một cặp kính đeo cho có.

…Ôi trời, hôm qua rốt cuộc là sao vậy? Cứ như thể cô ấy muốn trêu chọc tôi bao nhiêu tùy thích—

Tôi lẩm bẩm trong khi chuẩn bị tinh thần. Vì không có trang phục công sở đàng hoàng, tôi đành mượn bộ vest cũ của ông già mình một lần nữa. Kiểm tra lại cà vạt xem có bị lệch không, tôi hít một hơi thật sâu rồi cất chiếc gương cầm tay đi.

“…M-Mình đi đây!”

Dồn hết quyết tâm, tôi gõ cửa, nhưng…

“Hửm…? Không có tiếng gì sao?”

Không có giọng nói nào vọng ra từ phía bên kia cánh cửa, cũng chẳng có dấu hiệu chuyển động.

“……Có phải mọi người đang nghe điện thoại hay gì không nhỉ?”

Sau một lúc chờ đợi, tôi lại gõ cửa thêm lần nữa, nhưng vẫn vô ích. Không còn lựa chọn nào khác, tôi cẩn thận đặt tay lên cánh cửa. Cửa không khóa, và nó từ từ hé mở.

“Ư-Ưm, xin lỗi… ơ?”

Khi tôi hé mắt nhìn qua khe cửa nhỏ, không thấy một bóng người nào bên trong. Căn phòng ngổn ngang sách vở chất đầy cả bàn, nhưng lại không có một ai.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy…? Đây đúng là nơi cần đến mà? Rõ ràng trên cửa ghi là Crescent Publishing…”

Khi tôi vẫn còn đang bối rối không biết phải làm gì, một giọng nói ngái ngủ từ bên trong vọng ra.

“Ưm…? Giám đốc…? Ông về rồi sao…?”

Tôi nghe thấy tiếng nói phát ra từ phía cuối căn phòng, từ chiếc ghế sofa chất đầy sách. Nhìn về phía đó, tôi thấy một người phụ nữ đang ngồi thẳng dậy.

Tuổi của cô ấy… Chắc khoảng giữa hai mươi, tôi đoán vậy? Cô ấy mặc một chiếc áo phông và quần jeans rách lỗ chỗ, trông khá bụi bặm. Mái tóc xoăn nhẹ bù xù, không chút dấu hiệu trang điểm, tạo ấn tượng về một cô gái rõ ràng không hợp với tuổi của mình. Tuy nhiên, bản thân người phụ nữ đó không hề bận tâm, chỉ nhìn xung quanh một cách lộn xộn.

“Hửm…? Anh là ai…?”

Người phụ nữ dường như cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của tôi, cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt lim dim, rồi sau đó ngáp một cái dài. Trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ mình lỡ đột nhập vào nhà ai đó, nhưng giọng cô ấy khá giống với người mà tôi đã nói chuyện qua điện thoại, nên tôi vội vàng lên tiếng.

“Ư-Ưm, tôi là Nagami Yuu. Chúng ta đã nói chuyện điện thoại hôm qua…”

“Hửm…? Nagami…? À à, ra vậy… Là tôi đã gọi anh đến đây.”

Người phụ nữ đứng dậy khỏi ghế sofa và tiến lại gần tôi, vẫn còn ngái ngủ. Khi đến trước mặt tôi, cô ấy nhìn tôi thật kỹ, thật lâu.

…M-Mặt cô ấy gần quá. Nhưng mà, nhìn gần thế này, trông cô ấy cũng không đến nỗi nào. Thậm chí, nếu mặc đồ thanh lịch hơn, có lẽ cô ấy sẽ là một mỹ nhân… Nhưng bây giờ thì không.

cùng vẻ ngoài có phần giản dị và đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.

“Vậy cậu là Nagami Yuu-kun~ Tôi là Sakaki, người đã gọi cho cậu hôm qua. Sakaki Ruriko………… Hả? Hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải?”

“Ể?!” Bất ngờ trước câu hỏi đó, tôi bắt đầu hoảng loạn.

…K-Không sao đâu. Kể cả cô ấy có biết Towano Chikai, thì chắc cũng chỉ là thoáng qua, với lại giờ mình đang cải trang mà…!

Trong lúc tôi vẫn còn đang hoảng loạn trong lòng, Sakaki-san lại ngáp dài một tiếng.

“Ừm… Chắc tôi tưởng tượng thôi… Fuwaaaaaa…”

Với những lời đó, cô ấy dẫn tôi đến một cái bàn ở phía trong.

…M-Mình an toàn rồi!

“Thôi, cứ ngồi đại xuống đó đi.”

“V-Vâng… Nhưng trên ghế chất cả một núi sách…”

“À, mấy cuốn đó sắp phải trả lại rồi… Không, hay là tài liệu nghiên cứu nhỉ? Thôi kệ đi, chắc không quan trọng lắm đâu, cứ để bừa đâu đó là được.”

“Thế thì hơi tùy tiện quá đấy ạ?!”

“Đời nó là thế mà cậu~”

…Tôi có nói gì ghê gớm lắm đâu chứ… Sao cô ấy lại nhìn tôi như một đứa trẻ con chưa biết sự đời thế này…

Mặc dù Sakaki-san vừa ngồi xuống trước mặt tôi một giây, cô ấy lại đứng dậy ngay lập tức với một tiếng “À!”.

“Tôi đi lấy đồ uống đây. Cậu muốn gì, Nagami-kun? Cà phê, trà đen, hay trà lúa mạch… Thôi, tôi cũng chẳng biết tủ lạnh còn không nữa.”

“Có cái gì mà cô chắc chắn là có không ạ?! …Không, ừm, gì cũng được ạ. Tôi cảm ơn nhiều.”

“À, thật hả? Tôi có chûhai đấy, sao hả?”

“Rượu thì hơi không ổn rồi ạ?! Với lại tôi vẫn còn vị thành niên?!”

“Thôi mà, nếu làm tròn lên thì tuổi cậu cũng cỡ hai mươi rồi còn gì, nên thế cũng được mà?”

“Sao mà tùy tiện quá vậy?! Dù sao thì, tôi muốn thứ gì đó không cồn…”

“Bia không cồn thì sao?”

“Trừ cái đó ra thì cái gì cũng được ạ!”

Khi tôi trả lời, Sakaki-san thờ ơ đáp “Thế à… Nhưng tìm thì ngại lắm…” rồi bỏ đi. Cô ấy bị làm sao vậy?

“C-Cô ấy đúng là người kỳ lạ thật… Nhưng dù sao, cuối cùng cũng đến lúc rồi…”

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

Dù hơi bất ngờ vì thái độ vô tư của Sakaki-san, giờ khi chỉ còn lại một mình, tôi đã bình tĩnh lại và cảm thấy chuyện này cuối cùng cũng là thật rồi. Tôi đã từng đến nhà xuất bản với tư cách là người thay thế cho Suzuka, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến đây vì chuyện của chính mình. Cảm giác hoàn toàn khác biệt. Dù sao thì, tiểu thuyết của tôi đã bị từ chối rồi.

Tôi một lần nữa nhớ lại hoàn cảnh hiện tại của mình. Không như Sumeragi, nơi này giống một công ty xuất bản hơn, và tôi không khỏi cảm thấy có chút phấn khích—

「…Onii-chan, anh nghe thấy em không?」

“Uwaaa?!”

Ngay giây phút đó, tôi đột nhiên nghe thấy giọng Suzuka bên tai, khiến tôi hét lên.

「Gì chứ, sao anh lại hoảng loạn thế?」

“X-Xin lỗi, anh chỉ hơi mất tập trung một chút thôi…”

Giữ vành tai phải, tôi khẽ đáp. Tôi có một bộ thu tín hiệu nhỏ trong tai phải. Bên trong cà vạt của tôi có một chiếc micro bé tí, nhìn thoáng qua không thể thấy được. Đương nhiên, tất cả là để tôi có thể giữ liên lạc với Suzuka.

…Thôi thì, Suzuka là người nghĩ ra chuyện này ngay từ đầu. Thực ra cô bé muốn đi cùng tôi hôm nay. Cô bé quá lo lắng khi tôi đi một mình, hay cô bé nghĩ đó là bổn phận của một đứa em gái hay gì đó—thôi thì, có rất nhiều lý do, nhưng đây là tình hình hiện tại của chúng tôi. Chắc chắn cô bé không thể đi cùng tôi, nên tôi đã phải thuyết phục cô bé đồng ý với chuyện này.

…Tối qua, Suzuka đã đặt mua thứ này với tốc độ giao hàng nhanh nhất có thể, và lắp đặt mọi thứ sáng nay trước khi tôi ra ngoài. Nhưng tại sao chúng tôi phải làm đến mức này chứ?

「Thôi, được rồi. Onii-chan, anh nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh anh xem?」

“Ngoài cửa sổ?”

Tôi làm theo lời cô bé, và…

“Cái—?! S-Sao em lại ở đó?!”

Qua tấm kính, tôi thấy Suzuka đang ngồi ở tòa nhà bên cạnh. Khi thấy vậy, tôi không thể giấu nổi vẻ

Bàng hoàng.

「Đây là một quán cà phê mà. Từ chỗ này, em có thể nắm rõ tình hình của anh. Em đang theo dõi anh đấy, nên anh cứ yên tâm nhé!」

Không không không không!

“Sao em lại bình thản như thế hả?! Chẳng lẽ em tình cờ nhìn thấy anh thôi sao…?”

「Không. Hôm qua em đã đi khảo sát địa điểm và các tòa nhà xung quanh, rồi tìm thấy nơi này có thể giúp em quan sát rõ mọi thứ. May quá, hóa ra em đã đúng. Xem ra việc đặt chỗ gần cửa sổ cũng đáng giá đó chứ!」

“E-Em còn đặt chỗ nữa sao…! Em có thấy mình càng ngày càng giống kẻ bám đuôi không? Chẳng lẽ hành vi của Mai đang dần ảnh hưởng đến em à…?!”

「Gì cơ—?! Đ-Đừng có vơ đũa cả nắm như vậy! Em chỉ lo lắng cho anh thôi mà…!」

Tôi thấy Suzuka điên cuồng vẫy tay, cố gắng chối bỏ lời buộc tội của tôi.

“Anh biết em lo cho anh, nhưng thật sự không cần thiết đâu em biết không? Hôm nay anh không phải là người thay thế em, nên sẽ không có chuyện anh mắc lỗi trong chuyện đó đâu.”

「Em biết điều đó rồi, nhưng… E-Em chỉ đơn giản là thấy hứng thú thôi mà!」

Ừ thì dù em có hứng thú đi nữa, cũng hơi quá đà rồi đấy…

「…Với lại, có điều gì đó lạ lắm.」

“Chuyện gì?”

「Cái công ty này nè. Em chỉ cần nhìn thôi là biết ngay. Đối với một nhà xuất bản thì nó khá nhỏ, và chất đầy sách vở. Chẳng thấy bóng người đâu cả… Với lại, nghe từ mic thì Sakaki-san cũng đang hành động rất đáng ngờ…」

“Đ-Đúng là cô ấy hơi kỳ lạ, nhưng có rất nhiều nhà xuất bản ngoài kia mà em? Sumeragi có lẽ chỉ là một công ty lớn hơn thôi.”

「Dù vậy, đây vẫn là một trong những công ty nhỏ mà ngay cả anh cũng quên mất mình đã nộp đơn xin việc vào đó đúng không?」

Khi nghe cô ấy nói vậy, tôi nuốt ngược lời mình. Đúng là tôi đã quên béng mất việc từng nộp đơn vào Crescent Publishing. Quên đến nỗi tôi muốn biết rốt cuộc mình đã gửi cuốn tiểu thuyết nào đến đây, vì đã quá lâu rồi.

“Nhưng điều đó không thay đổi được gì cả đúng không? Đúng là nó không phải một nhà xuất bản lớn, nhưng điều quan trọng nằm ở những cuốn tiểu thuyết họ xuất bản!”

「…Onii-chan, từ hôm qua đến giờ em đã nghĩ rồi, nhưng có phải bây giờ anh đang hơi quá sốt sắng không? Chúng ta hãy nhìn nhận tình hình một cách lý trí hơn—」

“Ừm, đã để cậu đợi rồi nhỉ.”

Sakaki-san quay lại, cắt ngang lời Suzuka. Hoảng hốt, tôi vội thì thầm vào mic một cách lúng túng “A-À dù sao thì, lát nữa mình nói chuyện nhé…!” rồi cắt đứt cuộc trò chuyện với Suzuka.

Mặc dù Suzuka phát ra một tiếng như muốn than phiền, nhưng cô ấy cũng hiểu ý tôi và giữ im lặng.

“Hửm? Vừa nãy cậu đang nói chuyện với ai à?”

“K-Không, không phải. Tôi chỉ đang tự nói chuyện một mình thôi…”

“À, vậy hả? Thôi kệ. Đây, tôi mang đồ uống đến rồi này, cậu cứ tự nhiên như ở nhà nhé~”

Dù dường như còn chút nghi ngờ trong giây lát, Sakaki-san vẫn bỏ qua vấn đề. Cô ấy đặt một cốc đầy chất lỏng màu nâu đỏ sẫm xuống trước mặt tôi.

“À, trà lúa mạch. Cảm ơn cô rất nhiều.”

“À ha, thật ra tôi cũng không biết đây là trà lúa mạch hay sốt soba nữa, ngay cả sau khi đã rót vào, nên cậu cứ thử một ngụm rồi kiểm tra xem sao. Rồi cậu sẽ biết chắc ngay thôi~”

“Vậy là không uống thì không biết sao?!”

“Thứ gì cũng giống nhau thôi một khi đã vào bụng.”

“Tôi nghĩ hai thứ đó vẫn sẽ khác nhau ngay cả khi vào bụng tôi…”

“Ực ực… Phù à~! À, không sao, là trà lúa mạch,” Sakaki-san nói sau khi nhấp một ngụm lớn.

Đôi mắt hé mở của cô ấy vẫn như khi vừa mới thức dậy, và tất cả mọi thứ về cách cô ấy thể hiện bản thân đều toát ra vẻ “lơ là” và “hời hợt.”

Vì tôi không có ý định thực sự nếm thử thứ trà lúa mạch đó, tôi liền chuyển sang chủ đề chính của ngày hôm nay.

“Ừm, xin phép hỏi tại sao cô lại gọi tôi đến đây hôm nay…?”

“Hửm? À à~ Tôi nhớ rồi.”

Khi tôi hỏi vậy, Sakaki-san uống cạn cốc của mình rồi đặt xuống bàn.

“À thì~ Tôi đã đọc tiểu thuyết của cậu rồi, và nó…”

"Thật ra cũng sát nút lắm rồi đó~ Nếu mà chỉnh sửa chút xíu, có khi cậu đã giật được giải nhất rồi." Vừa nói, cô vừa thọc một tay vào vạt áo thun, gãi gãi bụng.

"À-À vậy sao…? Cảm ơn cô nhé."

"Mà thôi, dù sao thì lần này cậu cũng bị loại rồi, có tiếc nuối cũng chẳng ích gì đâu~"

"Thế thì sao cô lại gọi tôi đến đây, nếu tiểu thuyết của tôi bị loại rồi?" Tôi hỏi, giọng còn vương chút hy vọng.

"À à~ Đúng rồi. Chuyện đó là đương nhiên rồi, nhưng mà trong tác phẩm của cậu, tôi thấy có gì đó thật lấp lánh và sáng chói đó~ Thế nên tôi mới nghĩ là nên nói chuyện trực tiếp với cậu thế này."

Chưa kịp đáp lời, tôi đã cảm thấy tim mình đập thình thịch.

"À-À và tại sao vậy ạ…?"

"Nói chung là, chúng tôi chưa thể xuất bản tiểu thuyết của cậu ngay bây giờ được, nhưng nếu cậu đồng ý, tôi muốn hỏi cậu có muốn viết dưới sự hướng dẫn của chúng tôi tạm thời không. Tôi sẽ là người chịu trách nhiệm trực tiếp cho cậu, là biên tập viên sẽ hỗ trợ cậu cho đến khi cậu hoàn thành một tiểu thuyết đủ tiêu chuẩn xuất bản. Và một khi tôi gật đầu, chúng ta sẽ làm thôi. Cậu thấy sao?" Sakaki-san hỏi tôi, nhưng tôi không thể trả lời ngay lập tức.

Tuy nhiên, đó không phải vì tôi còn băn khoăn hay đang do dự. Mà là vì—

…M-Mình làm được rồi—!!! Cuối cùng, nó cũng đến rồi! Thời khắc này đã điểm!

Không, tôi biết mà! Không phải là điều ước của tôi cuối cùng đã thành sự thật! Tôi biết mình vẫn chưa đảm bảo được suất ra mắt đâu! Đây chỉ là một cơ hội thôi, không hơn không kém! Nhưng dù sao thì, đây cũng là một bước đi đúng hướng! Bước đầu tiên trên con đường trở thành tác giả chuyên nghiệp! Điều này hoàn toàn khác với tất cả những lần tôi bị từ chối trước đây! Tôi sắp có biên tập viên riêng của mình rồi, mọi người biết không?! Một khi cô ấy thấy tiểu thuyết đủ hay, nó sẽ được xuất bản đó, mọi người biết không?!

Bởi vì diễn biến mà tôi khao khát bấy lâu đã đến, tôi cảm thấy vui mừng đến nỗi lo sợ mình sẽ bật khóc. Con đường dẫn đến sự ra mắt đang nằm ngay trước mắt tôi đây!

…Sao mà tôi không thể không phấn khích cho chuyện này chứứứứứứứứứứứứứ!!!

「O-Onii-chan, bình tĩnh lại đi」

Đúng lúc toàn thân tôi đang tràn ngập trong niềm hạnh phúc, Suzuka, người vẫn im lặng nãy giờ, bỗng gọi tên tôi.

「Em biết là nghe có vẻ tuyệt vời, nhưng mà, công ty xuất bản này có vẻ hơi lạ. Để tránh hấp tấp, chúng ta nên để lại cuộc nói chuyện này sau, rồi sắp xếp một buổi gặp mặt khác—」

Để lại sau ư? Em đang nói cái gì vậy! Đây là cơ hội của anh đó, em biết không?! Nếu anh bỏ lỡ nó, anh sẽ lại quay về cuộc sống hàng ngày là gửi tiểu thuyết dự thi khắp nơi mất thôi! Anh sẽ được viết tiểu thuyết với một biên tập viên đứng sau hỗ trợ ở đây đó! Không đời nào anh có thể do dự được!

"Hửm? Có chuyện gì sao? Không được sao?"

"Không, tôi sẽ làm! Làm ơn hãy chấp nhận tôi!"

「Onii-chan?!」

Dù Suzuka có hét lên điều gì, những lời đó cũng chẳng còn lọt vào tai tôi nữa. Tôi có thể trở thành một tác giả tiểu thuyết ngắn—ngay khoảnh khắc suy nghĩ đó chiếm trọn tâm trí, tôi đã chìm đắm trong giấc mơ của chính mình, không thể nghĩ được gì khác ngoài việc viết một cuốn tiểu thuyết mới.

"À, vậy sao? Mừng quá. Vậy thì, từ giờ tôi sẽ là biên tập viên của cậu. Rất mong được làm việc cùng."

"Vâng! Hãy cùng nhau hướng đến đỉnh cao của ngành tiểu thuyết ngắn nhé!"

"Cái sự nhiệt huyết điên cuồng đó… Cô rất cảm kích đó nha~"

Đáp lại câu trả lời đầy năng lượng của tôi, Sakaki-san chỉ ngáp một cái chán nản, nói: "Thôi, cứ từ từ thôi đã nha~"

…Sao mà tôi có thể giữ bình tĩnh được ở đây chứ! Dù tôi vẫn đang đứng ở điểm khởi đầu, nhưng tôi đã nhìn thấy con đường dẫn đến sự ra mắt rồi! Giờ tôi chỉ cần đi theo con đường đó, viết một cuốn tiểu thuyết đủ hấp dẫn, và rồi giấc mơ của tôi cuối cùng sẽ thành hiện thực!

"À-À mà Sakaki-san này! Tôi nên viết thể loại tiểu thuyết gì đây? Cô cứ nói đại đi! Tiểu thuyết chiến đấu, hay tiểu thuyết học đường, hay dị giới, hay giả tưởng hay khoa học viễn tưởng hay gì cũng được, tôi đã đọc nhiều tiểu thuyết đến mức hầu như thể loại nào tôi cũng nắm rõ rồi!"

mọi thứ!”

“Ối chà~ nghe có vẻ 'khủng' nhỉ. Dạo này tôi chả có hứng thú gì cả, nên cũng không cập nhật được mấy tiểu thuyết mới... Hay nói đúng hơn là chẳng cái nào luôn~”

K-Kiểu làm biên tập viên thế này có ổn không chứ...?

Nhưng gác chuyện đó sang một bên!

“Tôi đang rất hăng hái, chỉ ba ngày là có thể viết xong một cuốn tiểu thuyết! Vậy hay là tôi thử sức với vài thể loại luôn nhé?!”

Tôi nghiêng người về phía trước, còn cô Sakaki vẫn không giống một biên tập viên chút nào khi vừa vẫy tay vừa đáp: “Không không, tôi không đọc xuể đâu~ Không phải vậy. Tôi đã quyết định được thể loại mà tôi muốn cậu viết rồi,” cô nói, giọng chẳng có tí năng lượng nào.

“Hả, cô quyết định rồi sao...?”

“Tôi vừa nói rồi mà, phải không~? Là tôi cảm thấy có một tia sáng lóe lên trong cuốn tiểu thuyết của cậu, và tôi muốn phát triển nó lên.”

...À, thì cô ấy cũng nói vậy thật.

“Vậy... chúng ta đang nói về thể loại gì đây...?” Tôi lẩm bẩm trong vô thức.

Đáp lại, cô Sakaki hơi hé đôi mắt lờ đờ, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi cô. Và, với những lời tiếp theo của cô, con đường tôi phải đi đã được định đoạt.

“Tôi muốn cậu viết một bộ romcom. Một bộ romcom khiến trái tim độc giả phải đập loạn xạ, tràn ngập những ý tưởng và tưởng tượng của cậu. Bộ romcom hay nhất từ trước đến nay, thấy chưa~”