Nếu bạn yêu thích các tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord và ủng hộ trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“Ừm, tôi thấy cậu đã có tiến triển tốt rồi đấy. Các yếu tố hài lãng mạn đã thành hình khá ổn, nên tôi nghĩ chúng ta sắp hoàn thiện cốt truyện rồi.”
“T-Thật ư?! Vậy là tôi có thể bắt đầu viết thật sự được rồi sao…!”
“Đừng vội thế chứ. À mà, cậu có muốn uống gì không? Dù sao thì tôi đã gọi cậu đến đây, cứ tự nhiên gọi món mình thích đi. Về chuyện tiền nong… nếu chỉ có cậu thôi thì tôi nghĩ mình lo được.”
“…K-Không, đừng bận tâm đến tôi, cô cứ tiếp tục đi…”
“À, thật à? Vậy thì tôi cứ gọi món cho mình nhé?”
“Cô cứ tự nhiên!”
[IMAGE: ../Images/../Images/00003.jpg]
Vài ngày sau chuyến đi, vào một buổi chiều muộn nọ, tôi lại một lần nữa có buổi gặp gỡ với cô Sakaki. Hôm nay, chúng tôi không gặp nhau ở công ty xuất bản, mà là tại một quán cà phê gần đó do cô Sakaki giới thiệu.
[IMAGE: ../Images/../Images/00004.jpg]
“V-Vậy tôi nên làm gì tiếp theo đây ạ?” Tôi hỏi cô Sakaki sau khi cô ấy nhấp một ngụm soda dưa lưới vừa gọi. Rốt cuộc thì, cảm giác như cốt truyện đã được thông qua hoàn toàn rồi, và sau đó tôi sẽ bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết của riêng mình. Tiếp theo đó sẽ là màn ra mắt! Ôi, tôi không thể chờ đợi được nữa!
“À thì, tôi nghĩ là cậu có thể bắt tay vào phần chính rồi đấy.”
“T-Tôi sẽ làm ngay! Cho tôi một tuần. Không, ba ngày thôi, tôi sẽ ghé qua—”
“Bình tĩnh nào. Cậu vội vàng quá đấy. Có động lực thì tốt, nhưng cứ lao về phía trước như vậy sẽ không ổn đâu… Oa, nghe hay phết nhỉ?”
[IMAGE: ../Images/../Images/00005.jpg]
Hừm… Cô Sakaki vẫn cứ thong dong theo ý mình như mọi khi… Dù cô ấy nói đúng là tôi đang hơi vội, nhưng cô Sakaki lại quá thư thả thì phải…
“À mà, vẫn còn một điều về cuốn tiểu thuyết của cậu khiến tôi tò mò… Ưm, là gì ấy nhỉ?”
“Sao tôi biết được?! Và ý cô là sao cơ chứ?!”
“…À, tôi nhớ rồi! Sau khi đọc bản thảo của cậu, tôi tự hỏi tại sao cậu lại không viết cuốn tiểu thuyết của mình theo một thể loại khác.”
“M-Một thể loại khác là gì ạ?!”
“Tại sao cậu lại không viết một cuốn tiểu thuyết về em gái?”
[IMAGE: ../Images/../Images/00006.jpg]
Câu hỏi đó khiến tôi bất ngờ đến mức không thốt nên lời.
“D-Dù cô có hỏi thế thì tôi cũng không biết phải trả lời thế nào…”
“Ý tôi là, nữ chính mà cậu xây dựng hoàn toàn giống một cô em gái mà, đúng không? Cô ấy nhỏ tuổi hơn, vóc dáng bé nhỏ, có vẻ như cô ấy rất dựa dẫm vào nhân vật chính, và cái khí chất quanh cô ấy hoàn toàn phù hợp với những gì cậu kỳ vọng ở một cô em gái mà~”
Đ-Đó là vì tôi đã lấy Suzuka làm hình mẫu khi viết nhân vật nữ chính.
“Vậy nên, tôi tự hỏi tại sao cậu không viết một cuốn tiểu thuyết về em gái ngay từ đầu. Dường như đó là sở trường của cậu mà, lại dễ hiểu đối với độc giả, nên việc nghĩ ra câu chuyện và cốt truyện cũng không quá khó khăn—”
“Xin lỗi cô, nhưng tôi sẽ không viết tiểu thuyết về em gái.”
[IMAGE: ../Images/../Images/00007.jpg]
Không hiểu từ lúc nào, tôi đã thẳng thừng từ chối đề xuất của cô Sakaki.
“Hửm? Tại sao lại không?”
Cô ấy nhìn tôi ngây người khi nghe câu trả lời bất ngờ của tôi. Theo một nghĩa nào đó, phản ứng đó cũng dễ hiểu, và khách quan mà nói, chẳng có gì lạ cả. Nhưng điều đó không quan trọng với tôi. Chỉ lần này thôi, tôi không thể lùi bước được. Tôi sẽ không viết tiểu thuyết về em gái.
Tại sao ư?
Bởi vì tôi có một cô em gái thật sự tên là Suzuka! Tôi đúng là thích em gái, và tôi nghĩ Suzuka vô cùng đáng yêu, và tôi cuồng em gái đến mức có lẽ tôi sẽ không sống nổi nếu con bé chán ghét mình! Tôi thừa nhận điều đó! Nhưng ngay cả tôi cũng sẽ không lấy em gái làm chủ đề cho cuốn tiểu thuyết của mình. Đó là điều mà tôi không thể làm, vì tôi có một cô em gái thật sự! Tôi không thể cho phép mình vượt qua giới hạn đó.
…Chưa kể gần đây, tôi cứ cảm thấy kỳ lạ mỗi khi nhìn Suzuka. Với tất cả những chuyện đang xảy ra…
Trời đất, cô thật sự nghĩ tôi có thể viết cái kiểu tiểu thuyết em gái như vậy sao?
“À-À mà thôi, tôi sẽ không viết tiểu thuyết em gái đâu.”
Dù vậy, nói toẹt ra lòng mình thì tôi cũng chẳng làm được, nên đành phải tự tin khẳng định lập trường thôi. Khi tôi dứt lời, cô Sakaki thoáng ngạc nhiên một chút, nhưng…
“Ưm… Thôi được, nếu cậu không muốn thì tôi cũng đành chịu vậy.”
May mắn là cô ấy không gặng hỏi thêm. Có lẽ cô ấy nhận ra điều gì đó qua thái độ của tôi, hoặc đơn giản là cô ấy thấy phiền phức, nhưng dù sao tôi cũng thấy vui vì kết quả này.
“Ưm, nhưng thế thì biết làm sao bây giờ nhỉ? Tình bạn thanh mai trúc mã thì hơi yếu, mình phải nghĩ cách khác để tạo ra một yếu tố đủ mạnh mẽ cho cuốn tiểu thuyết của cậu… Haizz, phiền phức ghê.”
Với đôi mắt lờ đờ, mơ màng thường thấy, cô Sakaki lẩm bẩm một mình. Không phải cô ấy đột nhiên tỏ ra khó chịu, nhưng vẻ mặt như thể mọi chuyện đều thật phiền phức khiến tôi cứ thấy mình có lỗi làm sao. Kết quả là tôi đành phải lí nhí nói “Tôi xin lỗi…”
“Tôi sẽ suy nghĩ thêm, nhưng cậu cũng phải xem xét lại cốt truyện của mình đi nhé. Xin lỗi, bây giờ tôi không có nhiều thời gian. Tôi phải đi họp rồi.”
“Vâng… Xin lỗi vì đã làm phiền cô thế này.”
“Cậu không hề làm phiền tôi chút nào cả, nên đừng cúi đầu như vậy chứ~ Đây là công việc của một biên tập viên mà… Chỉ là những việc tôi phải làm bây giờ hơi vượt quá phạm vi công việc của một biên tập viên thôi~”
“Hả?”
“Không, không có gì đâu. Thôi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”
Nói rồi, cô Sakaki ăn nốt chỗ đá còn lại trong cốc và đứng dậy rời đi. Tôi nhìn xuống bàn, hóa đơn vẫn còn nguyên đó, chưa trả tiền, nhưng xem đây như một cách trả ơn vì cô ấy đã bận tâm đến tôi, tôi liền đưa tay ra lấy hóa đơn, miệng lẩm bẩm.
“…Tiểu thuyết em gái, ư?”
“…Vậy, tại sao anh lại không viết tiểu thuyết em gái…?”
Đúng lúc đó, tôi chợt nghe thấy một giọng nói phía sau lưng, khiến tôi lập tức đứng khựng lại. Đó là một giọng nói đủ sức khiến người ta rợn tóc gáy. Tôi quá sợ hãi không dám quay lại kiểm tra, nhưng phớt lờ giọng nói đó cũng không được, nên tôi đành miễn cưỡng quay đầu.
“Em muốn có một lời giải thích chi tiết về lý do tại sao anh không viết tiểu thuyết em gái…!”
Khi tôi quay lại, khuôn mặt đón chào tôi đúng là người mà tôi đã đoán trước. Đó là Suzuka, đang trừng mắt nhìn tôi với vẻ giận dữ rõ rệt.
Tại sao Suzuka lại ở đây? Có phải vì nơi chúng tôi gặp nhau là một quán cà phê công cộng, và cô bé đã ngồi ở ghế phía sau tôi suốt từ nãy đến giờ không? Tôi thực sự bắt đầu tự hỏi liệu cô bé đã trở thành một kẻ bám đuôi rồi chăng. Có lẽ tôi nên nói chuyện này với Mai!
“Thế là sao hả, Onii-chan?”
“Ư-Ưm… Hay là chúng ta cứ ra khỏi đây trước đã!”
“À, đợi một chút!”
Tôi bỏ lại quán cà phê phía sau và bắt đầu chạy trối chết. Suzuka bám theo tôi ngay sau đó, nhưng tôi cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với cô bé, và lẩm bẩm một cách hoảng loạn “V-Về nhà thôi” rồi bước đi nhanh hơn nữa.
“Tại sao tiểu thuyết em gái lại không được chứ?! Biên tập viên của anh thậm chí còn nói rằng anh nên viết, mà nó lại rất hợp với thuộc tính cuồng em gái yêu quý của anh nữa! Anh còn dùng em làm hình mẫu, vậy thì cứ thêm yếu tố em gái vào có phải hơn không?!”
Đương nhiên, chừng đó chẳng đủ để làm Suzuka hài lòng, và một tràng câu hỏi xen lẫn lời trách mắng của cô bé nhanh chóng nối tiếp, nhưng tôi chẳng thể đáp lại bất cứ điều gì.
…Tại sao ư? Chính xác là vì anh đang dùng em làm hình mẫu đấy!!
—Ít ra thì tôi cũng muốn nói thế, nhưng tôi không có đủ can đảm. Hơn nữa, nghe Suzuka tự mình nhắc đến lý do đó khiến tôi không thể nào phản bác được! Nếu là bất kỳ ai khác, nhắc đến lý do đó cũng chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng Suzuka là người duy nhất tôi không thể nói ra. Biến em gái ruột của mình thành nữ chính, và viết một cuốn tiểu thuyết em gái về cô bé… Cảm giác tội lỗi…
sẽ khó mà chịu nổi. Đến luật sư cũng bó tay để bào chữa cho anh mất.
“E-Em nghe rồi đó chứ? Anh không muốn viết tiểu thuyết em gái đâu! Nói sao nhỉ… Chuyện đó không hợp với anh. Cứ thấy sai sai kiểu gì ấy!”
Thế nên, anh chỉ có thể nhấn mạnh quan điểm của mình mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích chi tiết nào. Nhưng…
“C-Cái lý do rẻ tiền gì thế kia?!”
“Đâu phải lỗi của anh nếu nó không hợp với khả năng viết light novel của anh! Chỉ là anh cảm thấy thể loại này không phù hợp với mình thôi! Thật đấy!”
“Anh nói câu đó sau khi đã ra mắt với tư cách một tác giả light novel ấy!”
Anh biết rồi, được chưa?! …Mẹ kiếp, đúng là Suzuka. Em ấy chắc chắn biết có một lý do khác… Nhưng anh tuyệt đối không thể nói cho em ấy biết, bằng bất cứ giá nào!
“Onii-chan…!”
Khi anh kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình, Suzuka lộ vẻ mặt bực bội, và…
“C-Chuyện này là sao?! Sao Onii-chan lại cố chấp như thế?! Vậy là tiểu thuyết em gái thực sự không được sao?!”
Ban đầu, em ấy cúi đầu vẻ chán nản, nhưng ngay lập tức thay đổi thái độ,
“K-Không, đây không phải lúc để buồn bã! Đã đến nước này rồi thì em nhất định phải bắt Onii-chan viết tiểu thuyết em gái cho bằng được!”
Em ấy trông như thể đã hạ quyết tâm, và nắm chặt tay thành quyền.
…Anh không biết em ấy định làm gì, nhưng anh chắc chắn sẽ không viết tiểu thuyết em gái đâu, được chưa?!
Trong lúc đó, chúng tôi đã về đến nhà, và cuộc trò chuyện đã kết thúc—
…Đùa thôi.
“Onii-chan, đến giờ nghe giảng rồi.”
Ngay khi cánh cửa ra vào đóng lại sau lưng anh, Suzuka đã kéo anh vào phòng em ấy, và anh biết ngay rằng trận chiến vẫn chưa kết thúc.
“Nào…”
Em ấy ép anh quỳ xuống trên một chiếc đệm. Suzuka đứng trước mặt anh, nhìn xuống anh như một vị thần, và anh biết mình không được phép cãi lại.
“Chuyện là Onii-chan không muốn viết tiểu thuyết em gái. Nếu Onii-chan muốn trở thành tác giả light novel, chẳng lẽ Onii-chan không nên viết tiểu thuyết em gái nếu nó có cơ hội thành công cao hơn sao?”
Lần này, em ấy lập luận bằng một logic hoàn hảo. K-Không ổn rồi…
“Đ-Đúng là có thể như vậy, nhưng nếu đó là một cuốn tiểu thuyết mà anh không thực sự cảm thấy hợp…”
“Sao Onii-chan cứ nói mãi câu đó vậy? Ngay cả biên tập viên của Onii-chan cũng đã gợi ý rồi mà. Nghe cứ như Onii-chan đang cố chấp thôi.”
“K-Không được nói thế! Trực giác của anh mách bảo vậy, và điều đó quan trọng khi viết tiểu thuyết, đúng không?!”
“Vậy là chỉ có thế thôi sao? Ước mơ trở thành tác giả light novel của Onii-chan… Nó thực sự tầm thường đến vậy với Onii-chan ư?”
“Ưm… K-Không phải vậy. Chính vì nó mà anh muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo!”
“Hừm… Nhưng vì thế mà Onii-chan đang tự làm mình xa rời ước mơ, Onii-chan không nghĩ vậy sao?”
“Không hẳn. Đó chỉ là một bước để làm cho cuốn tiểu thuyết của anh trở nên tốt hơn nữa thôi!”
“V-Vậy thì một bước đó sẽ mang lại lợi ích gì? Có kiểu nữ chính nào tốt hơn các em gái đối với Onii-chan sao?”
“A-Anh đang tìm kiếm điều đó ngay bây giờ!”
“Nói thế chẳng khác nào bảo là không có!”
“Ưm…!”
“Hừm…!”
Cả hai chúng tôi chỉ còn biết trừng mắt nhìn nhau. Suzuka kiên quyết muốn anh thay đổi kế hoạch, và đồng thời, anh cũng kiên quyết giữ vững chúng. Không ai trong chúng tôi cho thấy dấu hiệu lùi bước khỏi quan điểm của mình, và cuộc tranh luận cứ thế tiếp diễn. Trước khi anh nhận ra, một giờ đã trôi qua, và cả hai bắt đầu mệt mỏi, thở hổn hển.
“O-Onii-chan, sao Onii-chan lại…?! Onii-chan không muốn viết tiểu thuyết em gái, ngay cả khi nó có thể giúp Onii-chan đến gần hơn với ước mơ của mình…!”
Ngay cả với cái nhìn chằm chằm của Suzuka, em ấy cũng không thể làm anh lung lay. Ngoài ra, anh cảm thấy như có nước mắt đang đọng lại trong mắt em ấy… Chuyện này thực sự đáng để khóc sao? L-Làm ơn dừng lại đi, được chứ? Làm em khóc sẽ khiến anh muốn tự sát hơn cả những gì anh đã muốn…!
“Thái độ kiểu gì thế hả tự nhiên lại…! Cái `Onii-chan` ngày xưa, cái người mà làm mọi thứ để đạt được ước mơ trở thành tác giả `light novel` của mình đâu mất rồi…!”
May mà Suzuka lại đưa ra lý lẽ khác thay vì khóc… Ơn trời. Nhưng cũng phải khen con bé thật, cứ liên tục nghĩ ra đủ thứ để cãi. Lần này còn đem cả cái thái độ ngày xưa của mình ra để so sánh nữa chứ…
“Đúng rồi…! Em đã từng rất thích nhìn `Onii-chan` cố gắng hết sức vì ước mơ của mình! Giờ trông anh thảm hại hết chỗ nói—”
D-Đ-Đành vậy, muốn nói gì thì cứ nói đi. Quan điểm của tôi sẽ không lay chuyển dù có bị xúc phạm nặng nề thế này đâu!
“………À.”
“…Hả? S-Suzuka?”
Nhưng không hiểu vì lý do gì, Suzuka bỗng im bặt giữa lúc cãi nhau. …C-Cái gì? Đây là chiêu nghi binh à?
“Nhắc mới nhớ, có một chuyện em muốn hỏi `Onii-chan`.”
Cái bầu không khí hăng hái ban nãy của con bé đã biến mất, giờ trông nó có vẻ không chắc chắn hơn bao giờ hết.
“C-Cái gì mà đột nhiên thế…? Em muốn hỏi chuyện gì?”
“Em chợt nhận ra mình chưa bao giờ hỏi anh về chuyện này, nên em nghĩ có lẽ bây giờ mình nên hỏi luôn.”
Suzuka nhìn thẳng vào tôi khi con bé nói tiếp.
“Điều gì đã khiến anh muốn trở thành tác giả `light novel`? Nguồn gốc ước mơ của anh ấy. Em chưa bao giờ hỏi.”
Sau khi Suzuka hỏi câu đó, một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Nhưng nó không kéo dài lâu, bởi vì ngay khoảnh khắc tôi hiểu được câu hỏi con bé vừa nói, phản ứng của tôi… có thể nói là cực kỳ bất ngờ.
“N-Nguồn gốc ước mơ của anh sao…?!”
“Vâng. Nghĩ kỹ thì, em chẳng biết gì về chuyện đó cả. Em chỉ luôn nghĩ đó đương nhiên là ước mơ của anh thôi. Nhưng như thế thì chẳng có ý nghĩa gì cả, đúng không? Phải có lý do tại sao nó lại trở thành ước mơ của anh chứ.”
Suzuka vẫn điềm tĩnh giải thích những gì con bé muốn biết, và tôi có thể thấy ánh mắt nó rất nghiêm túc.
“…Vậy cái gì là tác nhân? Chắc chắn phải có thứ gì đó đã ảnh hưởng để anh muốn trở thành một tác giả, và xét việc ước mơ của anh là trở thành tác giả `light novel`, hẳn phải là một cuốn `light novel`, đúng không—?”
Sau khi nói đến đây, Suzuka đột nhiên ngẩng đầu lên như thể con bé đã nhận ra điều gì đó.
“Đúng rồi! Cuốn `light novel` đầu tiên anh đọc là gì?!”
Câu hỏi con bé hỏi khiến tôi cứng đờ cả người.
…C-Chết tiệttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt!!!
“Ư-Ừm, cái đó thì…!”
“Nói cho em biết đi ạ! Cuốn tiểu thuyết đó nhất định là nguồn gốc ước mơ của anh!”
…C-Con bé này, sao mà nó sắc bén kinh khủng vậy hả?! Vừa rồi nó đã hỏi trúng phóc luôn rồi đấy chứ?!
“E-Em cũng muốn đọc nó nữa! Cuốn ‘Tiểu thuyết đầu tiên’ của `Onii-chan`! Anh còn giữ nó không?!”
Suzuka tràn đầy nhiệt huyết áp sát tôi.
M-Mình phải làm sao đây?! Làm cách nào để thoát khỏi chuyện này đây?!
“Mà anh biết đấy, che đậy là không có tác dụng đâu nhé?!”
Trước khi tôi kịp nghĩ ra điều gì, Suzuka đã chặn hết lối thoát của tôi.
S-Suzuka nghiêm túc thật rồi. Con bé sẽ không buông tha tôi cho đến khi tôi cho nó xem…! Và điều tồi tệ nhất là tôi rõ ràng không ở trong trạng thái bình tĩnh để suy nghĩ về chuyện này. Bình thường, tôi có thể nghĩ ra cách nào đó như mọi khi, nhưng—
Nhìnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn chằm chằm
Nhưng không phải khi Suzuka đang hành động như bây giờ! Con bé chắc chắn sẽ nhìn thấu tôi ngay lập tức!
“C-Cuốn `light novel` đầu tiên của anh là một thứ anh đọc khi còn rất nhỏ, nên ký ức về nó khá mơ hồ… Hồi đó anh không mua nó, nên anh cũng không có nó…”
Do đó, tôi chỉ có thể trả lời như vậy. Đương nhiên, đó không phải là lời nói dối, cũng không phải là cách để che đậy. Tôi chỉ nhớ một chi tiết quan trọng của câu chuyện. Nhưng chính cái chi tiết quan trọng đó lại khiến nó trở nên không thể nào quên đối với tôi.
Bởi vì—đó là nguồn gốc ước mơ trở thành tác giả `light novel` của tôi.
“…Thật sao?”
“Thật mà! Em phải hiểu chứ, đúng không?! Vậy nên làm ơn cứ bỏ qua đi…!”
“Em vẫn chưa thể. Có thể đúng là anh đã quên phần lớn nội dung cuốn tiểu thuyết, nhưng nếu nó liên quan đến
giấc mơ của anh, chắc chắn phải có điều gì đó quan trọng mà anh vẫn còn nhớ!”
Đừng có mà suy diễn quá đáng! Cho tôi chút riêng tư được không hả?!
“Em nhất định phải đọc cuốn sách này ngay bây giờ!! Anh mua nó ở đâu thế?!”
“Anh có biết đâu, có phải của anh đâu mà biết! Với lại, thật sự không có lý do gì để chúng ta phải làm thế cả, nên thôi đi, anh lạy em!”
“Vậy thì em chỉ cần tìm kiếm nó thôi! Internet chắc chắn sẽ cho em biết chỗ mua!”
“Lại nữa rồi, anh thậm chí còn quên cả tên sách nữa kìa! Em có tìm kiếm bao nhiêu cũng vô ích thôi, không có từ khóa thì làm sao mà tìm ra được, em không nghĩ thế sao?!”
Nghe tôi nói vậy, Suzuka im lặng và bắt đầu suy nghĩ.
“Nhưng mà đợi đã. Nếu anh không mua nó, vậy thì anh đọc nó ở đâu, Anh?”
“Hả? Anh tình cờ nhặt được nó trong thư viện…”
“Vậy thì chúng ta đi thư viện ngay bây giờ!”
“K-Khoan đã. Không được đâu. Thư viện đó bị phá dỡ mấy năm trước rồi.”
Đó cũng là sự thật. Chính vì thế mà tôi chưa bao giờ có cơ hội đọc lại nó.
“Không đời nào?! Vậy thì thực sự không còn cách nào nữa sao?!”
Chính xác! Nên làm ơn hãy bỏ cuộc đi mà…
“…Vậy thì hết cách rồi. Anh, chúng ta ra ngoài thôi.”
“Hả? Đ-Chúng ta đi đâu vậy?”
“Hiển nhiên rồi. Chúng ta sẽ đi tìm cuốn tiểu thuyết đó. Các hiệu sách quanh đây có thể vẫn còn.”
“Không không không không, làm gì có hiệu sách nào còn bán một cuốn sách cũ rích như vậy chứ, em biết mà?!”
“Vậy thì các hiệu sách cũ. Đi thôi! Sao anh lại do dự như vậy?! Đây có thể là chìa khóa để hoàn thành giấc mơ của anh đó! Nên ít nhất anh hãy cố nhớ xem bìa sách trông như thế nào đi!”
“Anh có mơ hồ nhớ một chút, nhưng… Đó chỉ là kiểu tóc của các nhân vật và tư thế của họ thôi…!”
“Thế là quá đủ rồi!”
Suzuka không có dấu hiệu bỏ cuộc. Ngược lại, cô bé trông tràn đầy động lực hơn bao giờ hết khi nhanh chóng kéo cánh tay tôi. Như các bạn thấy đấy, tôi hoàn toàn không có cơ hội chống cự nào.
…Ugh, giờ thì đã đến nước này rồi, cô bé sẽ không bỏ cuộc trừ khi tìm thấy nó. Và cô bé cũng sẽ không để tôi chỉ đi theo đâu… Cô bé sẽ ép tôi phải giúp bằng cách moi móc từng chút thông tin mà tôi còn nhớ…
Chúng tôi rời khỏi nhà và đi đến một hiệu sách cũ gần đó. Cuối cùng, tất cả những gì chúng tôi có thể làm là xem từng cuốn tiểu thuyết, kiểm tra bìa sách, và thậm chí còn có những hiệu sách cũ không bán tiểu thuyết ngắn. Do đó, chúng tôi nhanh chóng nhận ra rằng tìm kiếm theo cách này là bất khả thi, và Suzuka đã nảy ra một ý tưởng khác.
[IMAGE: ../Images/../Images/Image00007.jpg]
Địa điểm tiếp theo chúng tôi ghé thăm là một tiệm cầm đồ gần đó. Họ không chỉ bán sách, mà còn có cả trò chơi và đĩa CD, thậm chí còn có một khu bán tiểu thuyết ngắn khá lớn. Tuy nhiên…
“…Không có ở đây. Vả lại, ở đây chủ yếu là sách của các bộ truyện nổi tiếng và truyện one-shot, nên tìm một cuốn sách cũ hiếm thì vô vọng thôi…”
“Vậy có nghĩa là, cuốn tiểu thuyết ngắn đầu tiên anh đọc không phải là một bộ nổi tiếng, và cũng không bán được nhiều bản. Sao anh lại chọn nó làm cuốn tiểu thuyết đầu tiên vậy?!”
“Anh chỉ tình cờ tìm thấy nó thôi, được chưa?!”
Cuộc tìm kiếm của chúng tôi trong tiệm cầm đồ cũng kết thúc, và Suzuka càng thêm bực bội khi chìm vào suy nghĩ.
…Gần đây không có hiệu sách cũ nào cả, vậy thì không còn phương pháp nào khác nữa…
Thế mà sao em vẫn nhìn như chưa bỏ cuộc vậy?
“…Để xem. Nếu đã tìm thì phải tìm cho kỹ càng. Anh, đi thôi.”
“Hả? Bây giờ chúng ta đi đâu nữa? Anh nghĩ chúng ta đã kiểm tra tất cả các hiệu sách trong khu vực rồi mà…”
“Hiển nhiên rồi. Nếu đã tìm một thứ gì đó, anh phải tìm ở nơi có nhiều món đồ tương tự nhất. Thế nên, bây giờ chúng ta sẽ đến Akihabara, và anh sẽ dẫn đường cho em, như mọi khi.”
“A-Akiba?! Ngay bây giờ sao?!”
“Sao anh lại sốc như vậy? Akihabara là
chốn ngập tràn đồ otaku đúng không? Thế nên, khả năng cao là mình sẽ tìm thấy một cuốn light novel cũ ở đó.”
“Á, này! Bình tĩnh chút đi…!”
Suzuka nắm lấy tay tôi và kéo xềnh xệch ra ga tàu. Tôi không thể ngờ được Suzuka lại chủ động đề nghị đến Akiba. Cô ấy thật sự rất tận tâm với việc tìm kiếm này, khiến tôi không khỏi bất ngờ.
…C-Chắc là cô ấy sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tìm thấy nó đâu.
“…Tôi hiểu rồi… Vậy là những tiệm sách cũ ở Akihabara nằm ở đây và đây…”
Trong suốt chuyến tàu, Suzuka liên tục kiểm tra các địa điểm muốn tìm kiếm trên điện thoại thông minh, và tôi ngày càng lo lắng rằng có lẽ một trong số đó thật sự có cuốn sách kia.
Ngay khi vừa đến nơi, chúng tôi đã đi khắp các tiệm sách cũ và lục tung từng nơi một. Sự nhiệt tình của Suzuka thật sự rất dễ lây lan, đến nỗi tôi cũng thành thật mà cùng cô ấy tìm kiếm.
“…Không có ở đây, đúng như tôi nghĩ.”
“S-Sao không tiệm nào có vậy…?!”
Cuối cùng, chúng tôi đã đi khắp Akiba mà vẫn không thể tìm thấy cuốn tiểu thuyết đó.
…Có lẽ đó thật sự là một cuốn sách hiếm, đến nỗi chúng tôi tìm mãi mà chẳng thấy đâu…
“Muuuu…!”
“Thôi nào, chúng ta đã cố hết sức rồi. Thật đáng tiếc khi không tìm thấy nó, nhưng giờ ngay cả ở Akiba cũng không có, thì chúng ta đành phải bỏ cuộc thôi…”
Tôi đặt một tay lên vai Suzuka, dùng giọng điệu tha thiết nói với cô ấy, và trong thâm tâm, tôi thấy rất tội nghiệp cho cô ấy. Ban đầu, việc không tìm thấy cuốn sách hoàn toàn chẳng sao với tôi cả, nhưng nhìn thấy Suzuka tìm kiếm một cách tuyệt vọng đến thế, tôi cũng bắt đầu hy vọng rằng chúng tôi sẽ tìm thấy nó.
“Trời tối muộn rồi…”
Khi tôi ngước lên nhìn bầu trời, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Định nói với cô ấy rằng đã đến lúc về nhà, tôi quay sang Suzuka. Nhưng, ngay khoảnh khắc đó, tôi phản xạ buột miệng thốt ra một tiếng “Hả?” đầy khó hiểu.
“………Tiện thể thì?”
Suzuka vẫn không hề có vẻ gì sẽ bỏ cuộc. Thay vào đó, vẻ mặt bực bội lúc trước của cô ấy đã biến mất, và cô ấy đang chìm vào suy tư với biểu cảm nghiêm túc.
…C-Cô vẫn định tìm tiếp ư? Chúng ta chẳng tìm thấy gì ở Akiba, vậy còn có thể tìm ở đâu nữa chứ?
Những suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi nghe thấy những lời tiếp theo của Suzuka.
“Anh hai, chúng ta đến tư dinh của Himuro-san đi.”
“…Hả? ……H-Hả?!”
[IMAGE: ../Images/..]
N-Nhà của Mai… Cô nói gì vậy?!
“Có một tiệm sách cũ gần nhà cô ấy đúng không? Trông nó có vẻ như có thể có cuốn sách chúng ta đang tìm kiếm. Anh đã từng nhìn thấy cuốn sách đó trước đây phải không?”
“A… C-Cô… Cô là…?!”
“Đúng vậy. Chúng ta đến đó kiểm tra thử.”
Suzuka bình thản đáp, nhưng tôi không thể giữ im lặng khi nghe điều đó.
“Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thử tìm nó ở đó.”
“K-Khoan đã! Ngay bây giờ ư?! Gần tối rồi mà?!”
“Có tàu điện rồi, không vấn đề gì đâu.”
“Tôi đang nói về đường về nhà…”
“Chúng ta chỉ cần tìm một chỗ để ở lại đó là được. Em sẽ gọi điện cho bố mẹ, và cũng không cần lo lắng về tiền bạc. Những lúc như thế này, em có thể dùng nhuận bút của mình với tư cách là một tác giả.”
Tôi sững sờ và kinh ngạc.
Đây… thật sự là Suzuka ư?
“N-Nhưng, anh có thể đã nhầm lẫn cuốn tiểu thuyết đó với một cuốn khác…”
“Vậy thì chúng ta cứ đến đó kiểm tra thôi.”
Suzuka không hề do dự chút nào, và tôi không tài nào tìm được cách nào để thuyết phục cô ấy thay đổi ý định. Ánh mắt dữ dội của cô ấy hướng về phía tôi, và cường độ trong đôi mắt đó càng khiến tôi cảm thấy yếu thế hơn. Cuối cùng, tôi không thể nói thêm lời nào.
“Đi thôi, Anh hai. Thời gian đang trôi đi đấy,” Suzuka nói, một lần nữa nắm lấy tay tôi.
Nhưng ngay lúc đó, tôi cảm thấy một thôi thúc không thể chịu nổi muốn hỏi Suzuka điều đã làm tôi bận tâm suốt một lúc, thế là tôi mở miệng.
“N-Này, Suzuka, sao em lại đi xa đến mức này…?”
Khi nghe câu hỏi của tôi, Suzuka dừng bước, và sau một khoảng im lặng ngắn ngủi,
“C-Chuyện đó… rõ như ban ngày rồi còn gì…!”
Cô bé lắp bắp nói, rồi quay người lại.
“C-Cũng như anh đã dốc hết sức giúp em… Em cũng muốn làm bất cứ điều gì để giúp đỡ anh…! Dù sao thì… chúng ta cũng là anh em mà!”
Khi chúng tôi xuống xe buýt tại trạm gần nhà Mai, trời đã tối mịt. Chúng tôi bắt đầu đi bộ dọc con đường dẫn đến hiệu sách. Khác với siêu thị gần đó, hiệu sách đã đóng cửa, đúng như chúng tôi dự đoán. Tuy nhiên, thay vì bỏ cuộc trong ngày, Suzuka vẫn gõ cửa cuốn một lúc.
Tôi cũng phụ giúp cô bé, cả hai cùng hy vọng có ai đó sẽ nghe thấy và mở cửa.
Cuối cùng, nỗ lực của chúng tôi đã được đền đáp, cánh cửa bật mở. Một bà lão ra đón chúng tôi. Bà hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để chúng tôi vào. Chúng tôi nhanh chóng giải thích tình hình và đi hoàn thành công việc. Chúng tôi lướt qua các kệ sách và cuối cùng cũng tìm thấy nó.
Tôi cầm lên để xác nhận, kiểm tra bìa và tên sách. Không nghi ngờ gì nữa, chính là nó.
Khi tôi gật đầu, Suzuka đứng bên cạnh và ghé mắt nhìn cuốn sách.
Tựa sách là ‘Honey Sister’, được viết bởi ‘Kirurin’.
Đó là cuốn tiểu thuyết ngắn đầu tiên tôi từng đọc.
““Lấy cuốn sách này ạ!””
Giọng của Suzuka và tôi hòa vào nhau một cách hoàn hảo. Bà lão mỉm cười đáp lại yêu cầu của chúng tôi.
*
“Anh trai, vậy là vô lễ đó. Mau bỏ cuộc đi.”
Suzuka vừa tắm xong, tóc còn ướt. Cô bé mặc yukata, tiến lại gần tôi.
Tôi cũng đang mặc yukata, cố gắng giữ khoảng cách với cô bé, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã đụng phải bức tường phía sau.
“Khụ khụ khụ, anh không thoát được nữa đâu…”
Suzuka càng ngày càng tiến lại gần. Kết quả là, tôi có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi dầu gội từ mái tóc còn ướt của cô bé, điều đó khiến tim tôi đập nhanh hơn. Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng lên, và vì tôi vừa mới ra khỏi bồn tắm nên đầu óc cứ quay cuồng.
“E-Em không thấy xấu hổ sao…?” Tôi cố gắng lý luận với cô bé, nhưng…
“N-Nếu nói em không xấu hổ thì là nói dối! N-Nhưng, hơn cả thế, em rất tò mò về ‘lần đầu tiên’ của anh…!”
Mặc dù mặt đỏ bừng như tôi, Suzuka vẫn tiếp tục bước tới. Khi tôi cố gắng chạy sang một bên, tôi trượt chân vào tấm chăn nằm trên sàn và ngã bệt xuống đất.
“Giờ thì anh không chạy thoát được nữa rồi, anh trai…”
Đáp lại, Suzuka hạ thấp người, giờ đây cô bé đang lơ lửng phía trên tôi. Từ góc nhìn của người ngoài, trông giống như một cô em gái đang đè người anh trai mình xuống tấm chăn. Đó thực sự là một cảnh tượng nguy hiểm. Ngay cả khi tôi tuyệt vọng kêu gọi Suzuka bằng những câu như “Đợi đã!” và “Bình tĩnh lại!”, Suzuka vẫn chỉ trưng ra nụ cười đầy khả nghi, không chịu nhượng bộ.
“Vậy thì em sẽ lấy ‘lần đầu tiên’ của anh…!”
Cô bé vươn tay về phía tôi, và… Trong khi cơ thể tôi run rẩy điên cuồng, cô bé đẩy tay mình vào giữa khe hở của bộ yukata. Tôi chợt cảm thấy Suzuka chạm nhẹ vào ngực mình, khiến tôi cứng đờ người và nuốt nước bọt trong kinh ngạc. Nhưng để đảm bảo tôi sẽ không chạy thoát, Suzuka càng cúi sát vào tôi hơn.
“Có phải ở đây không? Anh trai…?”
Suzuka đưa mặt lại gần tôi đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở của cô bé.
K-Không…! Không thể nào… chịu không nổi nữa rồi…!
Và đúng lúc tôi không thể chịu đựng tình huống này thêm nữa,
“Em tìm thấy rồi!”
Suzuka hét lên, và rút tay ra khỏi bên dưới quần áo tôi. Vật phẩm mà cô bé giữ trong tay tất nhiên là—Honey Sister.
“Anh thật sự không biết bỏ cuộc là gì! Cố giấu cuốn tiểu thuyết vào ngực trong khi em đang tắm!”
Cầm cuốn sách trên tay, cô bé giận dữ nhìn xuống tôi. Trong khi đó, tôi đang nằm trên mặt đất trong tư thế chữ T với tay chân dang rộng. “S-Sao em biết?” tôi hỏi.
Sau khi cằn nhằn, tôi từ từ ngẩng đầu và nâng nửa thân trên lên.
“Tất nhiên là em biết rồi. Anh đang định…”
“Anh rõ ràng không định đưa nó cho em xem, dù chúng ta đã tốn công tốn sức đến thế mới lấy được, phải không? Nhưng vì không đủ can đảm vứt bỏ, nên mới cố giấu vào trong quần áo.”
…Kinh ngạc thật. Con bé nói đúng hoàn toàn. Thậm chí còn đoán trúng cả tâm tư của mình nữa chứ.
Suzuka càu nhàu: “Thật sự thì, Onii-chan đúng là người chẳng làm được gì ra hồn mà…”, và vì không có lời nào để phản bác, tôi đành thở dài chấp nhận thất bại.
…Thôi thì, tôi cũng biết là mọi cố gắng đều vô ích. Nhưng tôi vẫn theo bản năng giấu nó đi, cố gắng thoát khỏi tình cảnh này. Đúng là đồ ngốc mà…
Thôi được rồi, để tôi giải thích tình hình đã. Chuyện là sau khi chúng tôi tìm thấy cuốn tiểu thuyết, mọi thứ đã diễn biến như thế nào, và tại sao chúng tôi lại thành ra thế này…
À, khoan đã, trước khi đi vào vấn đề chính, xin gửi lời đến tất cả những ai vừa nảy sinh ra suy nghĩ kỳ lạ trong cuộc đối thoại vừa rồi của chúng tôi, hãy mau gạt bỏ những ý nghĩ không trong sáng ấy đi. Rốt cuộc thì, chuyện như thế, ừm… sẽ không bao giờ xảy ra… giữa tôi và Suzuka… đâu nhé?
Khụ khụ… Dù sao đi nữa, tình hình hiện tại của chúng tôi là:
Chúng tôi đang nghỉ ngơi trong một căn phòng tại một nhà trọ gần tư dinh của Mai. Tôi mừng vì đã đạt được mục tiêu, nhưng vì tốn quá nhiều thời gian, chúng tôi không thể bắt kịp chuyến tàu cuối cùng về nhà, nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải ngủ lại đây. Đương nhiên, chỉ có duy nhất một phòng cho tôi và Suzuka. Mặc dù còn nhiều phòng trống, nhưng Suzuka vẫn khăng khăng đòi chúng tôi phải ngủ chung một phòng.
Tất nhiên, tôi đã cố gắng thuyết phục con bé rằng mỗi người nên có một phòng riêng. Tuy nhiên, Suzuka đã đáp trả lại bằng một loạt lý lẽ khó đỡ, chẳng hạn như…
“C-Chúng ta là anh em mà, ngủ chung phòng có sao đâu chứ!”
hay “Sao phải tốn tiền phí phạm khi chúng ta có thể tiết kiệm?!”. Dù con bé bảo đây là tiền nhuận bút tác giả của nó… Thế mà sao giờ lại không chịu dùng nó chứ?
Tuy vậy, tôi cũng không thể phản đối con bé, vì rốt cuộc nó mới là người trả tiền, nên tôi đành chấp nhận thuê chung phòng với em gái mình. Sau khi ăn tối xong, chúng tôi lần lượt đi tắm. Suzuka cứ liếc nhìn tôi và nói những câu như “Anh em tắm chung đâu có gì kỳ quặc, đúng không?”, nhưng tôi chỉ nói dối rằng mình muốn thu thập thêm dữ liệu và đi tắm trước nó. Khi tôi quay lại, hai tấm nệm futon đã được trải ra sẵn, nên tôi nảy ra một ý tưởng quái đản là nhân lúc con bé đi tắm, sẽ cố gắng giấu cuốn tiểu thuyết đi.
…Thành thật mà nói, tôi hối hận vì mọi chuyện lại thành ra thế này. Lúc tìm thấy cuốn tiểu thuyết, tôi đã vui mừng cho cả hai chúng tôi, nhưng lẽ ra tôi không nên để mọi việc đi xa đến mức này. Phải chi lúc này tôi có thể thức tỉnh một năng lực nào đó để quay ngược thời gian thì hay biết mấy…
“Onii-chan vẫn còn do dự sao?”
Trong lúc tôi đang mải miết suy nghĩ, Suzuka chỉ trích tôi với vẻ mặt khó chịu. Thực ra, cố gắng ngăn cản nó bây giờ có lẽ chỉ là phí công vô ích thôi. Đến nước này thì tôi chắc chắn không thể chạy thoát khỏi việc để Suzuka đọc nó được nữa rồi. Nhưng…
“…Này, chúng ta thật sự phải đọc nó cùng nhau sao?”
Sao em lại muốn đọc chung đến thế chứ?! Sách là để đọc một mình mà, phải không?! Một mình, trong tĩnh lặng, tâm trí chìm đắm vào câu chuyện!
“Đ-Đương nhiên rồi. Đây là cuốn light novel đầu tiên của Onii-chan mà, anh biết không?”
“Tôi thật sự không hiểu tại sao đó lại là lý do cho bất cứ điều gì cả!?”
“Anh cũng muốn đọc nó mà, phải không? Sau bao nhiêu thời gian như thế này. Vậy nên chúng ta cứ đọc cùng nhau đi! Có mất mát gì đâu chứ!”
“Không phải là tôi muốn đọc nó đến thế hay gì đâu…”
“Đối với Onii-chan, người đã quên mất cách theo đuổi ước mơ của mình, việc đọc cuốn này ngay tại đây ngay lúc này còn hơn cả cần thiết nữa, anh không nghĩ vậy sao?!”
T-Tại sao hôm nay em nói cái gì cũng đúng hết vậy?! Nhưng không phải tôi có thể nói “Ờ, em nói đúng!” rồi hùa theo đâu nhé!
“Em không thấy ngượng hay gì sao?! Nhìn cái tựa đề kìa! Đây là một câu chuyện tình yêu mặn nồng giữa hai anh em đó! Đọc cái này cùng nhau ở đây sẽ là —“
“Đúng là cực hình mà!”
“Em... em... em đâu có ngại! Dù có những cảnh anh em như thế trong đó, em vẫn rất mong chờ mà—Ấy không phải! Chuyện này quan trọng với anh mà, nên em chịu đựng được hết!”
...Em chịu đựng được thì có lẽ còn được, chứ anh thì không thể rồi. Đọc một cuốn tiểu thuyết về em gái cùng với chính em gái mình, đúng là địa ngục trần gian…
Đúng lúc đó, Suzuka “C-còn nữa!” một tiếng, khuôn mặt cô bé đỏ bừng.
“C-còn nữa, anh nói đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên anh đọc, đúng không? Và nó lại là tiểu thuyết về em gái, vậy tại sao anh không tự viết một cuốn tiểu thuyết về em gái của riêng mình đi?! Như thế thật kỳ lạ!”
“C-chuyện đó thì…!”
“Để biết lý do tại sao lại thế, chúng ta phải cùng đọc cuốn này chứ! Tất cả là vì anh đó!” Suzuka nói, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Chứng kiến Suzuka bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ như thế này, có lẽ là lần đầu tiên đối với tôi… Hơn nữa, lại không phải vì cô bé, mà chỉ là vì tôi. Thấy vậy, làm sao tôi có thể từ chối đây?
“……! …Haizz, anh hiểu rồi. Anh chịu thua…”
Tôi nhún vai, gục mặt xuống chịu trận. Ngay khoảnh khắc đó, khuôn mặt Suzuka bừng sáng.
“Cuối cùng anh cũng hiểu rồi, Onii-chan! Vậy thì… chúng ta bắt đầu ngay thôi! Đương nhiên là hai chúng ta, cùng nhau, ngồi cạnh nhau…!”
Nói rồi, Suzuka ngồi xuống cạnh tôi trên cùng chiếc đệm. Cô bé xích lại gần đến nỗi thân thể chúng tôi gần như chạm vào nhau, rồi giữ cuốn tiểu thuyết ở giữa hai người. Trong khi đó, khi tôi nhìn bìa sách, một cảm giác hoài niệm chợt ùa về.
[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]
*Em Gái Mật Ngọt* sao? Hồi đó, tôi thậm chí còn không biết tiểu thuyết ngắn là gì, tôi chỉ tình cờ tìm thấy cuốn này trong thư viện. Bìa sách, những hình minh họa, tên sách và thiết kế; giờ thì tôi nhớ hết rồi. Tất cả những cảm xúc tôi có được hồi đó đang dần quay trở lại…
“Giờ thì, Onii-chan, mời anh lật bìa đi.”
Tôi làm theo. Chẳng mấy chốc, cả hai chúng tôi đều chìm đắm vào câu chuyện.
*Em Gái Mật Ngọt* chẳng có gì đặc biệt cả. Đó là một cuốn tiểu thuyết về em gái điển hình. Câu chuyện kể về một cặp anh em bình thường cãi nhau vì một hiểu lầm nhất định, và mối quan hệ của họ dần được hàn gắn thông qua các sự kiện rom-com. Nếu có một điều gì đó để chê bai, thì đó là nó đầy rẫy những tình tiết sáo rỗng, và chẳng có gì thực sự khiến nó nổi bật. Nếu bây giờ tôi đọc nó lần đầu, chắc chắn tôi sẽ đóng sách lại ngay sau khi đọc xong, và không bao giờ chạm vào tập thứ hai. Tuy nhiên…
“Ah, Onii-chan, em chưa đọc xong trang này…”
“S-xin lỗi…”
Vì vậy, trong khi hai chúng tôi cùng đọc, tôi chẳng cảm thấy có gì đặc biệt. Tôi không nghĩ rằng tác phẩm này có thể được gọi là một kiệt tác. Điều này giải thích tại sao hầu như không có cửa hàng nào bán cuốn sách này. Nó có lẽ đã nhanh chóng biến mất khỏi bảng xếp hạng, thậm chí có thể đã bị “khai tử”. Tôi cũng không nhớ bất kỳ tiểu thuyết nào khác của tác giả này, nên có thể phản hồi của độc giả chỉ ở mức trung bình, khiến anh ấy không phát hành thêm cuốn nào nữa.
Nhưng ai cũng phải có những cuốn tiểu thuyết yêu thích của riêng mình, dù mọi người khác đều nói nó dở, đúng không? Ít nhất thì tôi cũng có những cuốn sách như vậy. Đã có lúc tôi nghĩ rằng một cuốn tiểu thuyết siêu thú vị, chỉ để rồi phát hiện ra rằng đánh giá trực tuyến rất tệ, và nó sẽ bị ngừng xuất bản. Và điều đó đã xảy ra không chỉ một hay hai lần.
…Trải nghiệm đầu tiên mà tôi nhớ về việc này chính là với cuốn tiểu thuyết này. Giờ đọc lại, tôi mới nhớ ra.
“Onii-chan, anh đã đọc xong trang này chưa?”
“À, anh lật sang ngay đây…”
Trước khi nhận ra, tôi thấy mình đang trở nên phấn khích. Tôi hoàn toàn quên đi sự ngượng ngùng khi đọc một cuốn tiểu thuyết về em gái cùng Suzuka, và hoàn toàn tập trung vào cặp anh em trong tiểu thuyết.
[IMAGE: ../Images/00009.jpeg]
…Vui quá. Cuốn tiểu thuyết này thực sự rất vui!
[IMAGE: ../Images/00010.jpeg]
Dù nhân vật không có gì đặc sắc, cách khắc họa cũng chẳng mấy nổi bật, cốt truyện lại thiếu đi những cú twist ngoạn mục, gần như là một đường thẳng tắp. So sánh tiểu thuyết của Suzuka với cuốn này thì đúng là một trời một vực. Nhưng có sao đâu chứ? Nó vẫn rất vui.
Tôi không thể giải thích rõ ràng, nhưng nó cứ vui một cách khó hiểu, và đó mới là điều quan trọng. Cảm giác này y hệt cái ngày xưa tôi bị cuốn vào một thứ gì đó dù nó chẳng có gì đặc biệt. Hoài niệm thật đấy. Cứ như thể đầu óc tôi không đọc, mà là trái tim tôi đang đọc vậy, thật khó diễn tả.
Tại sao tôi lại bị cuốn hút bởi cuốn tiểu thuyết này đến thế?
“…………”
“…………Anh trai?”
Rồi tôi chợt nhớ ra điều gì đó.
…Cảm giác này… tôi nhớ rồi? Nó y hệt cái cảm giác khi tôi còn bé, lần đầu đọc cuốn tiểu thuyết ngắn này. Phải rồi, chính cái cảm giác này khi tôi say sưa đọc cuốn tiểu thuyết đó.
Vui… Hóa ra lại có một thứ thú vị đến thế sao. Vậy đây chính là… một cuốn tiểu thuyết ngắn, ư?
“À.”
Một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu tôi. Tất cả những cảm xúc mơ hồ, lờ mờ trước đó bỗng trở nên sống động và rõ ràng. Cái cảm giác ngày xưa khi tôi đọc nó trong thư viện. Khi tôi mang cuốn sách này ra bàn. Cái cảm giác bên ngoài đã tối om khi tôi đọc xong.
…Tôi nhớ hết rồi!
“Sao thế ạ? Anh có muốn em đọc tiếp không?”
Lời của Suzuka kéo tôi về thực tại, và tôi vội vàng lật trang. Trong khi mắt tôi chăm chú đọc những dòng chữ tiếp theo, đầu óc tôi ngập tràn những ký ức khác nhau. Tất cả chúng đang dần kết nối lại, tạo thành một bức tranh rõ nét.
…Phải rồi, tôi bắt đầu nhớ hết mọi chuyện xảy ra vào thời điểm đó, và thậm chí là cả trước đó nữa… Cái lần tôi tình cờ đọc được cuốn tiểu thuyết đó, là lúc tôi vừa mới cãi nhau với Suzuka.
Suzuka đã nói với tôi rằng “Em ghét Anh trai!”. Mối quan hệ lạnh nhạt, căng thẳng đó cứ kéo dài cho đến khi tôi trở thành người thay thế cho em ấy và chúng tôi làm hòa. Hồi đó, tôi thường xuyên đến thư viện. Mặc dù tôi không nhớ rõ lý do cụ thể tại sao. Có lẽ tôi chỉ muốn đọc gì đó, hoặc tôi thấy khó xử với Suzuka ở nhà, hoặc có thể cả hai đều không đúng. Tôi không biết nữa.
Dù sao thì, tôi đã đến thư viện. Và mặc dù bình thường tôi chẳng bao giờ đọc bất cứ thứ gì ngoài truyện tranh, nhưng không hiểu sao tôi lại bước chân vào khu vực tiểu thuyết ngắn. Tôi thực sự không biết tại sao mình lại làm vậy. Có thể vụ cãi vã với Suzuka là một phần lý do, hoặc có lẽ tôi chỉ không chú ý và vô tình bước vào… Dù sao đi nữa, tôi đã đến đó, trong góc tiểu thuyết ngắn, tình cờ nhìn thấy cuốn tiểu thuyết đó và nhặt nó lên.
Tôi không biết tại sao. Tôi chưa bao giờ đọc bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào khi còn học tiểu học. Thế nhưng, ngày hôm đó, tôi lại có cảm giác muốn đọc nó. Vì vậy, tôi đã mang “Honey Sister” đến một cái bàn gần đó và bắt đầu đọc ngấu nghiến.
Khi đọc xong, tôi nhận ra mình đang nghĩ về việc nó thú vị đến nhường nào, và tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú muốn đọc thêm nhiều tiểu thuyết ngắn khác. Sau đó, tôi đã dùng hết tiền tiêu vặt để mua tiểu thuyết ngắn, và tôi bắt đầu nuôi giấc mơ trở thành một tác giả tiểu thuyết ngắn. Chắc chắn không sai. Đó chính là khởi nguồn cho giấc mơ của tôi.
…Nhưng đó không phải là tất cả những cảm xúc tôi đã có vào thời điểm đó. Ngoài việc say mê tiểu thuyết ngắn, tôi còn cảm thấy một điều gì đó khác khi đọc cuốn tiểu thuyết về em gái này. Rốt cuộc, đó là điều duy nhất tôi vẫn còn nhớ sau ngần ấy thời gian.
…Về cơ bản, đó là điều duy nhất tôi chưa bao giờ muốn Suzuka biết, và là lý do tôi không thể cho phép em ấy đọc cuốn tiểu thuyết này cùng lúc với tôi. Nhưng rồi mọi chuyện lại diễn ra đúng như tôi lo sợ…
“……”
“…………”
Cả Suzuka và tôi đều hoàn toàn im lặng, chúng tôi chỉ chăm chú đọc câu chuyện. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng lật trang. Câu chuyện cuối cùng cũng đến cao trào, hiểu lầm được hóa giải, và hai anh em đã làm lành…
…Trong truyện, hai anh em cùng nhau ngủ gật, trò chuyện vui vẻ. Sau khi cô em gái chìm vào giấc ngủ, người anh trai ân cần vuốt ve mái tóc em. Rồi những ngày thường nhật của họ tiếp diễn trong phần kết, và câu chuyện cứ thế khép lại.
“…Phù, hóa ra là một câu chuyện như vậy.”
Cả hai chúng tôi im lặng một lát sau khi đọc xong, nhưng rồi Suzuka cũng phá vỡ sự tĩnh lặng ấy.
“Đây là cuốn tiểu thuyết ngắn đầu tiên của anh hai… E-Em đọc rất thích, nhưng… Đúng là một cuốn tiểu thuyết về em gái, nhỉ?”
Với vẻ mặt hơi bĩu môi, Suzuka nhìn tôi.
…Ưu ưu, bị nhìn như vậy làm tôi nhớ lại hết những cảnh trong cuốn tiểu thuyết vừa nãy…
Tôi vừa đáp “Đ-Đúng vậy…” vừa cố tránh ánh mắt của em. Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây, nhưng dĩ nhiên là không rồi.
“Anh hai, đây chắc chắn là cuốn tiểu thuyết ngắn đầu tiên trong đời anh từng đọc, đúng không?”
“Đ-Đúng vậy?”
“Và đây cũng là cuốn tiểu thuyết đã khiến anh hứng thú với tiểu thuyết ngắn, cuối cùng còn làm anh có ý định trở thành tác giả tiểu thuyết ngắn. Em nói đúng chứ?”
“A-Anh đoán thế.”
“Cơ bản là, có thể xem đây là khởi nguồn của tất cả, đúng không?”
“E-Em có thể nói vậy.”
Trước khi nói tiếp, Suzuka thở dài một hơi thật sâu, rồi ngay sau đó lại trừng mắt nhìn tôi và…
“Vậy tại sao anh lại không chịu viết tiểu thuyết về em gái?! Nếu đây là khởi nguồn cho ước mơ của anh, thì viết một cuốn tiểu thuyết về em gái chẳng phải là lẽ tự nhiên sao?!”
Đúng như dự đoán, Suzuka bắt đầu “dội bom” tôi bằng những lý lẽ không thể chê vào đâu được.
…Thôi rồi, em ấy nói đúng… Cứu tinh của anh…
“Tại sao?! Tại sao anh vẫn không muốn viết tiểu thuyết về em gái?! Em muốn một lời giải thích!”
“Đ-Điều đó…!”
Tôi cố đáp lại, nhưng cuối cùng lại không nghĩ ra được gì. Tôi có thể nói gì đây? Suzuka hoàn toàn đúng… N-Nhưng tôi tuyệt đối không thể nói lý do cho Suzuka biết, bằng mọi giá!
“…Anh hai.”
Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ cách thoát khỏi tình huống này, Suzuka gọi tôi. Em không có vẻ giận dữ, mà thay vào đó là một biểu cảm nghiêm túc.
“Em chỉ muốn nói thế này. Em sẽ không bỏ cuộc cho đến khi biết lý do tại sao anh không viết tiểu thuyết về em gái. Bởi vì điều này chắc chắn rất kỳ lạ. Em sẽ tiếp tục hỏi cho đến khi em hài lòng.”
“Ư-Ưu ưu…”
“Chắc hẳn là một lý do khó nói, em tin là vậy. Anh hai có quyền riêng tư của mình, và em cũng không cảm thấy thoải mái khi giẫm đạp lên điều đó. Tuy nhiên, lần này thì khác. Trong trường hợp này, em cảm thấy mình xứng đáng được biết lý do. Em đã ủng hộ ước mơ của anh bằng tất cả những gì em có, và đây là điều quan trọng để em biết… Và còn nữa…”
“V-Và còn nữa…?”
“…Em không thể cứ tiếp tục nhìn anh hai như thế này. Rõ ràng là anh đang cố gượng ép bản thân.”
Khi Suzuka nói điều này, tôi nghĩ,…V-Vậy ra mình trông tệ đến thế sao?
“Vậy nên, xin hãy nói cho em biết đi, anh hai.”
“N-Nhưng…”
“Bất kể lý do của anh là gì, em sẽ không nghĩ xấu về anh hai đâu.”
“…Ể?”
“Dù anh có nghĩ lý do này sẽ khiến anh trông tệ hại đến mức nào, em cũng sẽ không coi thường anh. Dù là gì đi nữa, em thề sẽ luôn là đồng minh của anh, anh hai.”
“S-Suzuka…”
Khi nhìn thấy ánh mắt chân thành và dịu dàng của Suzuka, tôi cảm thấy có điều gì đó đang thay đổi bên trong mình.
…N-Không ngờ Suzuka lại nói nhiều đến vậy… N-Nhưng, riêng lần này, anh không thể nói cho Suzuka biết được…!
“Anh hai.”
Trong khi cảm xúc của tôi vẫn còn hỗn loạn, Suzuka lại mở miệng.
“Em sẽ không bao giờ nói ‘Em ghét anh, anh hai!’ nữa, dù có phải xé nát linh hồn mình đi chăng nữa.”
…Em ấy nói điều đó với một nụ cười hơi có lỗi.
“……Suzuka.”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó nặng nề trong lồng ngực mình tan biến. Mọi sức lực và căng thẳng rời bỏ cơ thể tôi, và đôi tay đang nắm chặt của tôi cũng thả lỏng. Trong đầu tôi, những lời nói của Suzuka là điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến.
…Phải, hai chúng ta không phải…
Vẫn như hồi đó. Tôi đã trở thành chỗ dựa của em ấy, chúng tôi lại gần gũi hơn, và cũng làm hòa được với nhau... Giờ đây, em ấy đã đặt trọn niềm tin vào tôi đến thế này. Vậy thì, dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi cũng sẽ không quay lại cái không khí lạnh nhạt, gượng gạo như trước nữa đâu nhỉ? Không, cho dù có thế đi nữa, tôi chắc chắn chúng tôi cũng sẽ tự mình giải quyết được ngay thôi.
“Anh hai à, chúng ta là anh em mà, vậy nên… anh cứ dựa dẫm vào em đi nhé… C-Cứ như em vẫn luôn dựa dẫm vào anh hai vậy đó…”
Từng lời của Suzuka đã xua tan nốt những nghi ngờ cuối cùng trong tôi. Tôi buông thõng vai xuống, thở dài thườn thượt.
…Tôi thua rồi. Làm sao một người anh trai tồi tệ như tôi có thể thắng được một cô em gái tuyệt vời đến thế cơ chứ… Vậy nên… Tôi cũng chẳng thể tệ hơn được nữa đâu. Không, cho dù có tệ hơn đi nữa, đó cũng là chuyện của sau này.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên.
“Chuyện là… Anh đã đọc cuốn tiểu thuyết này hồi còn học cấp một… Nói chính xác thì, là vào khoảng thời gian em nói rằng em ghét anh ấy…”
“Ể?”
“Và anh tình cờ nhìn thấy cuốn sách này ở thư viện… Anh cứ nghĩ rằng việc anh chọn nó lên chỉ là một sự trùng hợp thuần túy, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ là vì anh đã thấy cái tiêu đề, và anh hiểu rằng nó nói về một cô em gái.”
“Ơ-Ơ…?”
“Anh đã thực sự xúc động sau khi đọc xong nó. ‘Chà, Light Novel hay thật!’ Anh đã nghĩ như vậy. Sau đó, anh đã bị cuốn vào chúng… Nhưng đó không phải là tất cả những gì anh cảm thấy vào lúc đó…”
“…V-Vậy… anh đã cảm thấy điều gì?”
Suzuka nhìn tôi, và tôi thú nhận.
“…Anh đã ghen tị.”
“Ghen… tị?”
“Ừ, đúng vậy! Anh ghen tị! Anh cảm thấy ghen tị sau khi đọc xong nó, và không chỉ một chút đâu! Em có vấn đề gì với điều đó không?!”
Tôi có thể cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên. Thật đáng xấu hổ, có được không? Cứ cười tôi đi nếu em muốn!
Nhưng, thay vì cười, Suzuka vẫn nhìn tôi với vẻ hơi bối rối.
“Ghen tị… về cái gì?”
“Đ-Điều đó hiển nhiên rồi! Về mấy anh em trong cuốn tiểu thuyết ấy! Em vừa đọc xong rồi mà, đúng không?!”
“Ể, anh em—?”
“Đúng vậy! Đó là ngay sau khi chúng ta cãi nhau! Mấy anh em trong cuốn tiểu thuyết ấy giống hệt chúng ta, nhưng họ đã làm hòa ngay sau đó, và họ còn thân thiết hơn cả trước kia nữa! Đương nhiên là anh phải ghen tị với họ rồi!”
“…………?”
Nghe vậy, Suzuka trông hoàn toàn mất mát, và cuối cùng…
“Ehhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh?!”
Cuối cùng, mặt em ấy đỏ bừng lên trước khi tôi kịp nhận ra, và em ấy thốt lên một tiếng thét chói tai.
“K-Khoan…?! Ehhhh?! X-X-Xin chờ một chút?! Xin chờ một chút thôi?!”
“Không, em bình tĩnh trước đã…”
“G-Ghen tị—?! Về mấy anh em làm hòa được với nhau ấy ạ?! Auuuu…..?! V-Vậy ý của anh là…?!”
“L-Lại nữa rồi! Mấy anh em trong cuốn tiểu thuyết đã làm được điều mà anh không thể, vậy nên—”
“Unyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?!”
Em ấy lại thét lên một tiếng nữa.
“C-Chuyện này là sao chứ?! Em cứ nghĩ rằng anh xem cuốn tiểu thuyết đó như một thứ gì đó thần thánh, và anh nghĩ rằng anh sẽ không thể vượt qua nó được?! Vậy nên em đã nghĩ… Ehhh?!”
“Ể? Chuyện đó là sao…?”
“Và không phải thế, mà thay vào đó, anh muốn làm hòa với em…! Unyaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”
“L-Lại nữa!?”
Suzuka lại thét lên một tiếng nữa, ngã phịch xuống tấm chăn, và vùi mặt vào gối.
“~~~~~~!!! ~~~~~~~~~~~~!!!”
Sau đó, em ấy bắt đầu hét vào chiếc gối, trong khi đấm tay lên tấm chăn.
…C-Cô bé ấy đang nói gì vậy? Chưa kể lời nói của em ấy đôi khi còn rất kỳ quặc nữa…
Tôi chỉ biết đứng nhìn cảnh tượng diễn ra trong sự bối rối, cho đến khi Suzuka ngẩng đầu lên và lườm tôi, khuôn mặt em ấy pha trộn giữa ngượng ngùng và tức giận.
“X-Xin hãy đợi đã…! Em hiểu… cảm giác của anh… hồi đó…!”
“Nhưng!” Em ấy nói tiếp.
“Tại sao anh cứ khăng khăng nói rằng anh sẽ không viết tiểu thuyết về em gái…! Lẽ ra anh nên muốn viết cuốn tiểu thuyết của mình chứ nếu anh ghen tị đến vậy…!”
Cuối cùng thì, nó cũng đến rồi. Câu hỏi mà tôi.
…Tôi đã lường trước được điều đó. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn không biết phải nói sao cho phải. Thế nhưng, Suzuka chắc chắn sẽ không để tôi im lặng đâu, vậy là tôi hít một hơi thật sâu, gồng mình lên.
“T-Tôi muốn nói là, làm sao tôi có thể viết tiểu thuyết về em gái, khi tôi có một cô em gái thật sự chứ… Em sẽ nghĩ anh thật ghê tởm mất…”
Tôi chỉ có thể thành thật thú nhận những suy nghĩ yếu đuối của mình.
“Cá—?! Đó là lý do của anh sao?!”
Mắt Suzuka mở to vì không thể tin được, nhưng tôi vẫn chưa nói xong.
“Ngay cả việc làm hòa với em gái ruột, anh còn chưa làm được, vậy mà em nghĩ anh có thể viết tiểu thuyết về em gái, rồi cứ thế tự thỏa mãn bản thân sao?! Anh không đủ tư cách để viết tiểu thuyết về em gái…!”
Tôi kết thúc lời giải thích trong hơi thở dốc, và Suzuka cũng giữ im lặng, cho đến khi…
“…Haaizz…”
Cô ấy thở dài.
“Anh trai… anh thật hết thuốc chữa rồi…”
“Ưgh…”
Tôi ôm đầu. Tôi không thể nói bất cứ điều gì để đáp lại. Có lẽ lần này tôi thật sự đã làm hỏng bét rồi…
Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tuy nhiên…
“Anh trai.”
Suzuka nhìn thẳng vào tôi. Mặt cô bé vẫn còn đỏ bừng, nhưng cô bé không hề lên án hay trách móc tôi. Thay vào đó, trông cô bé như muốn được tôi nhìn nhận nghiêm túc, và biểu cảm của cô bé thật chân thành.
“Đã đến lúc cần một buổi thuyết giáo nữa rồi.”
“…Vâng.”
“Anh trai, hãy thành thật với bản thân hơn đi.”
“Hả?”
“Cứ viết bất cứ thứ gì anh muốn. Đừng nghĩ đến mấy cái chuyện tư cách này nọ nữa. Anh chỉ nên nghĩ về điều mình muốn viết, và không gì khác.”
“S-Suzuka…?”
“Và cho em hỏi lại một lần nữa… Anh trai, anh thật sự không muốn viết tiểu thuyết về em gái sao?”
Tôi giật mình. Trong giây lát, tôi nuốt ngược lời định nói vì căng thẳng, nhưng rồi tất cả sức lực ấy lại nhanh chóng rời khỏi cơ thể tôi.
…Dù sao thì cô bé cũng biết hết rồi.
Không cần phải che giấu nữa. Cũng không cần phải bao biện nữa. Tất cả những gì tôi phải làm là thành thật nói ra cảm xúc của mình và chờ đợi phản ứng của cô bé.
“…Anh hiểu rồi.”
Tôi trả lời câu hỏi của cô bé. Tôi đã sẵn sàng chấp nhận bất cứ phản ứng nào.
“Anh muốn viết tiểu thuyết về em gái. Đó là điều anh đã nghĩ từ khi đọc cuốn tiểu thuyết ngắn đầu tiên của mình… ‘Mình nhất định phải viết một cuốn tiểu thuyết về em gái của riêng mình.’”
Tôi mặc kệ Suzuka có thể nghĩ gì về mình, và dứt khoát tuyên bố.
Bây giờ, Suzuka sẽ phản ứng thế nào đây?
Đầu cô bé cúi thấp, và tôi không thể đọc được biểu cảm của cô bé. Nhưng ngay cả khi cô bé nghĩ tôi thật ghê tởm, tôi cũng sẽ không do dự nữa…
“……”
Tôi tiếp tục chờ đợi phản ứng của Suzuka.
Cuối cùng cô bé cũng ngẩng đầu lên. Mặt cô bé đỏ bừng, và cô bé lườm tôi—Ể?
“A-Anh trai đúng là…!”
“Hả? S-Suzuka-san?”
“Anh trai đúng là một người hết thuốc chữa! Anh nghĩ em đã phải tốn bao nhiêu công sức để anh cuối cùng nhận ra điều hiển nhiên hả?!”
“Hảááá?!”
Đ-Đó không phải là phản ứng tôi mong đợi! Và sao em đột nhiên cầm gối lên—?
“Mugh?! S-Suzuka…?! Dừng lại…?! ”
“Nếu anh! Muốn viết! Tiểu thuyết! Về em gái! Thì nói ra! Từ đầu đi! Thì em đã không phải trải qua tất cả những chuyện này…!”
Suzuka đột nhiên nhấc chiếc gối của cô bé lên, nhắm vào tôi, và đập mạnh xuống đầu tôi. Nó không đau gì cả, nhưng vì tôi chưa bao giờ thấy Suzuka phản ứng như vậy, nên tôi hơi sốc. Trong lúc đó, Suzuka tiếp tục giảng bài cho tôi, hết lần này đến lần khác vung gối vào tôi. Và, như để kết thúc tất cả, cô bé vung một cú cuối cùng, và…
“Anh trai, đồ… ngốc!”
Hét lên lời lăng mạ đó, cô bé khụy xuống tại chỗ, có lẽ vì mệt mỏi. Trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ mình đã nghe thấy một tiếng “…Em mừng quá” nhẹ nhõm ở đó, nhưng có lẽ đó chỉ là do tôi tưởng tượng.
…Và cứ thế.
“…Ư-Ừm, Suzuka-san? Anh không biết mình đã làm gì, nhưng em có thể vui vẻ lên bây giờ được không…?”
Mười phút trôi qua sau đó, tôi vẫn cứ gọi mãi tên Suzuka. Con bé ngồi co ro ở một góc phòng, quay lưng về phía tôi, bĩu môi và liên tục lẩm bẩm những âm thanh là lạ như “Muuu…” hay “Uuuu…”.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng mình đã vắt kiệt chút tình cảm ít ỏi còn sót lại của con bé dành cho thằng anh trai vô tích sự này, nhưng… hình như không phải vậy. Thậm chí con bé còn nghe rõ lý do tôi không muốn viết tiểu thuyết em gái, vậy mà vẫn tiếp tục ủng hộ tôi, thế cớ gì giờ lại giận dỗi thế này? Tôi thực sự chẳng hiểu nổi một chút nào, nhưng đã lỡ làm con bé giận rồi thì đành phải xin lỗi và chờ đợi thôi.
“…Em không giận nữa đâu.”
Cuối cùng, Suzuka cũng lẩm bẩm mấy lời đó, lưng vẫn quay về phía tôi. Sau đó, con bé từ từ xoay người lại, liếc tôi một cái đầy bối rối rồi nói: “Đi ngủ thôi.”
Nói đoạn, con bé bò ngay về phía chiếc nệm đang trải trên sàn.
…C-Con bé chắc chắn vẫn còn giận mình… Nhưng có lẽ sau một đêm ngon giấc, tâm trạng sẽ tốt hơn.
“Ơ…?”
Thế nhưng, khi tôi còn đang suy nghĩ miên man, Suzuka đã cầm một trong hai chiếc nệm đang trải ra và đẩy nó vào góc phòng.
…K-Không lẽ con bé chán ghét mình đến mức không muốn ngủ cạnh sao?! D-Dù tôi đã lường trước điều này, nhưng nhìn thấy con bé làm vậy ngay trước mắt vẫn khiến tôi khá buồn…
“H-Hả?”
Nhưng Suzuka vẫn chưa dừng lại. Con bé cẩn thận gấp chiếc nệm đó lại rồi mới nằm xuống chiếc còn lại. Con bé đang làm gì vậy…?
“…A-À?! C-Chẳng lẽ con bé bảo mình ngủ ngoài sao?!”
Chắc chắn là vậy rồi, thấy con bé không muốn sử dụng chiếc nệm kia mà?! T-Tôi đoán lần này mình thực sự đã khiến Suzuka ghét mình rồi…!
“M-Mày đang nói cái gì vậy…? Đừng có vớ vẩn. Lại đây. Muộn rồi, ngủ thôi…”
“Ưm, nhưng nệm của em không…”
“Onii-chan!”
Suzuka đột ngột nâng cao giọng và cắt ngang lời tôi.
“…E-Em bảo anh ngủ chung nệm với em!”
Mặt con bé đột nhiên đỏ bừng như quả cà chua, và nó cố gắng hết sức để nhìn thẳng vào mắt tôi.
…Ể? Ngủ chung…?
Ơ-ƠHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH?!
“C-C-C-C-C-C-Con bé đang nói cái quái gì vậy?!”
“B-B-Bình tĩnh đi! Đ-Đừng có hiểu lầm!”
Bình tĩnh sao được khi con bé nói mấy lời như thế chứ?!
“…K-Khụ khụ… Nghe này. Chuyện này chỉ vì lợi ích của Onii-chan thôi, chứ tuyệt đối không phải ý muốn của em hay gì cả!”
“Cái này thì vì lợi ích của anh kiểu gì?!”
“Ý em là, trong cuốn tiểu thuyết ngắn mà chúng ta vừa đọc, hai anh em đã ngủ chung giường sau khi làm lành đúng không? E-Em muốn tái hiện lại cảnh đó! Điều này rất cần thiết để củng cố cái cảm giác mà anh vẫn luôn giữ bấy lâu nay, Onii-chan!”
…Củng cố cái cảm giác đó ư…?
“N-Nhanh lên đi! Bản thân em cũng xấu hổ lắm rồi…!”
Suzuka làu bàu khi quay mặt đi, rồi nằm xuống nhìn trần nhà. Mặt con bé đỏ bừng xuống tận cổ, và tôi có thể thấy rõ người nó đang run nhẹ. Tôi hoàn toàn bị bất ngờ trước diễn biến đột ngột này. Tuy nhiên…
“Ưu… Ưưưưưưư…”
Nhưng Suzuka hẳn còn kháng cự dữ dội hơn, và con bé vẫn cố hết sức kìm nén sự xấu hổ của mình vì tôi. Đã có lần chúng tôi ngủ chung để thu thập tư liệu, nhưng đó là trong những trường hợp khác. Tôi sẽ cảm thấy thật tệ nếu bắt con bé phải đi xa đến mức này vì mình, chỉ để rồi tôi lại nhát gan bỏ cuộc. Thế nên…
“……”
Tôi hạ quyết tâm, chui vào chăn và nằm xuống bên cạnh Suzuka.
Ưưưư, sao mình có thể ngủ được khi trái tim cứ đập loạn xạ thế này chứ…?!
“N-Này Suzuka, tại sao chúng ta lại…?”
“A-Anh đã ghen tị với hai anh em trong cuốn tiểu thuyết ngắn chúng ta vừa đọc đúng không? Anh muốn làm lành với em gái mình như trong tiểu thuyết đúng không?! V-Vậy thì chúng ta cứ làm y như vậy thôi!”
Vừa thêm vào câu “C-Chúng ta đâu có cãi nhau hay gì nữa đâu!” thì con bé rúc sát lại và vòng tay ôm lấy cánh tay tôi. Cảm nhận được điều đó, tôi giật mình. Tôi có thể thấy Suzuka đang…
Cả hai đứa tôi đều căng thẳng như nhau, và cứ thế đứng chôn chân.
“Em-em đang cố hết sức mà… Anh hãy làm lành với em gái theo đúng nghĩa của nó đi…!”
“S-Suzuka…”
Dù mặt vẫn còn đỏ bừng, em ấy lại đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi. Thấy em gái mình như vậy, tôi vô thức buột miệng nói ra câu này.
“…Liệu em viết tiểu thuyết về em gái thì có ổn không…?”
Khi tôi nói vậy, Suzuka hơi ngạc nhiên một chút, nhưng…
“Tất nhiên rồi.”
Em ấy mỉm cười đáp lời.
“Anh cứ viết những gì mình muốn. Chính anh đã dạy em điều đó mà, phải không? Nếu anh muốn viết tiểu thuyết về em gái, thì cứ thế mà làm thôi… Và em cũng rất vui vì điều đó…!”
Suzuka chợt ngừng câu nói, rồi tiếp tục: “À-à còn nữa! Anh không cần phải nghĩ mấy chuyện phức tạp như vậy đâu. Em sẽ không nghĩ xấu về anh nếu anh viết tiểu thuyết về em gái đâu. Giống như Onii-chan đã chấp nhận cách em viết tiểu thuyết của mình khi em bị nhập ấy…”
“Suzuka…”
“…Hứm, không chỉ vậy, em còn là mẫu con gái mà Onii-chan thích nhất, và nếu anh viết tiểu thuyết về em gái, anh sẽ lấy hai chúng ta làm nguồn cảm hứng cho nó…! Đây đúng là kết quả tốt nhất từ trước đến giờ…!”
“S-Suzuka?”
“Hả?! K-Không, anh đừng bận tâm làm gì! Như em đã nói rồi đó, em sẽ mãi mãi là đồng minh của Onii-chan, và em sẽ không bao giờ ruồng bỏ anh đâu! Vậy nên đừng để ý em làm gì! Cứ viết bất cứ điều gì anh muốn viết!”
Lần này, má Suzuka chỉ ửng hồng một chút. Nhưng những gì em ấy nói lại rất quan trọng đối với tôi, nên tôi chỉ có thể thành thật cảm ơn em ấy.
“…Chà, cảm ơn em, Suzuka.”
Đáp lại, Suzuka lúng túng lầm bầm: “A-anh nói gì vậy?” rồi quay mặt đi.
“Chẳng phải bấy lâu nay anh cũng luôn làm những điều tương tự cho em sao? Đây chỉ là cách em trả ơn anh thôi… Em là em gái anh, điều đó là đương nhiên mà…”
Em ấy đang nói những lời tử tế đó với tôi. Đáp lại, tôi cảm thấy toàn bộ căng thẳng trong người mình tan biến. Cái cảm giác kỳ lạ đã đeo bám tôi mấy ngày qua… Không, kể từ ngày hôm đó, nó đang dần trôi đi…
“Anh sẽ viết một cuốn tiểu thuyết về em gái… Và anh hứa sẽ biến nó thành cuốn hay nhất từ trước đến giờ…”
Tôi không biết mình đang nói điều đó với ai. Có lẽ là Suzuka, có lẽ là cả bản thân tôi trong quá khứ nữa…
“…Vâng.”
Suzuka đáp lại bằng giọng nhẹ nhõm và một nụ cười. Em ấy nhắm mắt lại, khẽ ngáp một cái. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng, bình yên của em ấy. Có lẽ cơn buồn ngủ đã ập đến sau khi em ấy bắt đầu thả lỏng. Trong khi tôi ngắm nhìn em ấy đang ngủ bên cạnh, tôi nhận ra một điều.
…À, thì ra, tôi luôn muốn trở thành anh em thân thiết như thế này. Giờ tôi mới hiểu ra điều đó.
Bình tĩnh và nhẹ nhàng, tôi bắt đầu vuốt ve đầu Suzuka.
“…Ehehe, Onii-chan…”
Lắng nghe tiếng Suzuka nói mớ, tôi một lần nữa thầm cảm ơn em ấy.
…Thật sự, không có em thì anh biết phải làm sao đây, Suzuka…?
Tôi tiếp tục đắm chìm trong bầu không khí êm dịu này, cho đến khi cảm thấy ý thức mình dần tan biến, và tôi phó mặc cho cảm giác ấm áp này khi nhắm mắt lại.
Tôi vừa mới chuẩn bị chìm vào giấc mơ thì…
“……”
Tôi chợt nhớ đến gương mặt ngủ đáng yêu đến lạ thường của Suzuka, khiến tim tôi đập nhanh trở lại.
[IMAGE: ../Images/..]
*
“…C-Chào buổi sáng.”
“C-Chào buổi sáng.”
Sáng hôm sau, cả hai chúng tôi thức dậy gần như cùng lúc, và sau khi trao đổi một lời chào hơi gượng gạo, chúng tôi cùng nhau đứng dậy. Sau khi vệ sinh cá nhân buổi sáng, chúng tôi ăn bữa sáng mà nhà trọ đã chuẩn bị và quyết định về nhà càng sớm càng tốt. Nhưng trước khi đi, tôi nhanh chóng lấy điện thoại thông minh ra và quay một số nào đó.
“Onii-chan? Anh đang gọi cho ai vậy?”
“Sakaki-san.”
“Sakaki-san… Biên tập viên của anh sao? Tại sao vậy?”
“Anh đã quyết định viết tiểu thuyết về em gái mà, phải không? Anh muốn báo cho cô ấy càng nhanh càng tốt. Có lẽ không cần phải vội, nhưng anh cảm thấy mình phải làm điều đó ngay bây giờ.”
“À-à, em hiểu rồi! Ý hay đó anh!”
“Anh định thông báo là sẽ viết một cuốn tiểu thuyết em gái nổi tiếng khắp thiên hạ, đúng không?!”
Ừm, tôi đâu có nói đến mức đó đâu…
Tôi cười gượng nhìn Suzuka, rồi bấm số điện thoại của Nhà xuất bản Crescent.
Thế nhưng…
“Hả? Không ai nghe máy sao?”
Điện thoại reo mãi, reo liên hồi nhưng chẳng có ai nhấc máy… Chẳng lẽ vì vẫn còn sớm quá sao?
“Có chuyện gì vậy anh?”
Khi tôi giải thích với Suzuka, không hiểu sao cô bé lại vô cùng hăng hái, dặn tôi rằng: “Cứ gọi liên tục cho đến khi có người nhấc máy! Rồi thông báo rằng tiểu thuyết em gái là tuyệt vời nhất!” Tôi quyết định phớt lờ lời đó, và thay vào đó nghĩ ra một ý khác.
“Này Suzuka. Hay là trước khi về, chúng ta ghé qua văn phòng nhà xuất bản một lát được không? Anh thật sự muốn báo tin cho cô ấy càng sớm càng tốt…”
“Đương nhiên là em không ngại rồi. Càng sớm càng tốt chứ! Tự nhiên em cũng sẽ đi cùng anh!”
Vì Suzuka đã đồng ý, chúng tôi rời khỏi quán trọ và đi thẳng đến nhà xuất bản. Đến Tokyo vào khoảng giữa trưa, chúng tôi nhanh chóng tiến đến tòa nhà có văn phòng nhà xuất bản. Đi lên cầu thang cũ dẫn đến tầng hai, chúng tôi đứng trước cánh cửa văn phòng. Tôi gõ cửa.
“…Không ai trả lời, nhỉ?”
Cũng như lúc gọi điện, chẳng có ai đáp lại.
“À thì, lần trước Sakaki-san cũng ngủ gục bên trong mà, có lẽ bây giờ cũng vậy thôi.”
“C-Cái công ty này bị làm sao vậy…?”
Tôi mặc kệ lời than vãn của Suzuka đang tỏ ra chán nản, tiếp tục gõ cửa. Nhưng vẫn chẳng có ai ra tiếp chúng tôi. Vì chẳng còn cách nào khác, tôi hé mắt nhìn vào trong, và—
“Chờ đã, hả?!”
Tôi sốc nặng khi nhìn vào trong phòng. Sốc đến mức tôi mở toang cánh cửa ra.
“Không có ai… Khoan đã, chẳng có gì ở đây?!”
Những núi sách, và những chiếc kệ đầy ắp tài liệu khác. Tất cả đều biến mất, chỉ còn lại một căn phòng trống rỗng đón chào chúng tôi.
“C-Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?!”
Tôi nhìn quanh căn phòng. Nhưng dù nhìn đi đâu thì cũng vậy cả.
…T-Thật sự là chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Cái quái gì thế này…?
“A-Anh hai! Anh nhìn cái này nè…!”
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Suzuka từ phía sau lưng. Khi tôi quay lại, Suzuka đang vẫy tay gọi tôi lại. Thấy không có lý do gì để phớt lờ cô bé, tôi chầm chậm bước đến. Khi tôi nhìn vào nơi cô bé đang chỉ, có một tờ giấy khác treo trên cánh cửa, bên dưới tờ giấy có chữ ‘Nhà xuất bản Crescent’.
…Trước đó không có tờ này mà, phải không…?
“A-Anh hai, anh đọc cái này xem…!”
“Cái gì vậy?”
Tôi đưa mặt lại gần tờ giấy đó để nhìn dòng chữ nhỏ trên đó.
——Năm XXXX Tháng X Ngày X, công ty chúng tôi, Nhà xuất bản Crescent đã tuyên bố phá sản theo quyết định của cấp trên. Việc để mọi chuyện đến nước này, chúng tôi vô cùng xin lỗi tất cả những ai đã từng liên quan đến công ty chúng tôi bằng bất kỳ cách nào——
“…Ế? Phá sản…?”
“Vâng, rõ ràng là có ghi ‘phá sản’ ở đây mà…”
Khi tôi lẩm bẩm một mình, Suzuka đã xác nhận suy đoán của tôi.
Và rồi, sự im lặng bao trùm.
Chỉ có tiếng xe cộ qua lại bên ngoài cửa sổ là còn nghe thấy. Nhưng sự im lặng này không kéo dài được lâu. Suzuka và tôi cùng lúc thốt lên một tiếng hét kinh ngạc, hòa lẫn vào nhau.
““Ếêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêôô
Mấy năm gần đây, họ liên tục gặp khó khăn về tài chính. Rõ ràng là ban lãnh đạo đã không thể gồng gánh thêm được nữa. Khoảng ba ngày trước, như thể đang chạy trốn vậy, họ đã vội vã thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Thảo nào trước đó tôi gọi điện mà chẳng ai nhấc máy.
…Mà nghĩ lại thì, tôi cũng nên đoán ra từ sớm rồi mới phải. Nhà xuất bản đó khá nhỏ, chẳng có mấy người, không khí cũng chẳng giống một nhà xuất bản thực thụ chút nào... Suzuka đã đúng suốt bấy lâu nay, nhưng tôi lại quá đắm chìm vào giấc mơ trở thành tác giả light novel mà chẳng chịu nhìn nhận... Dù vậy, tôi thực sự không ngờ họ lại có thể phá sản đến mức này...
“Thôi vậy, coi như giấc mơ của tôi tiêu tan rồi.”
“Ư ư ư...!”
Khi nghe thấy lời tôi nói và nhìn thấy nụ cười gượng gạo của tôi, tiếng rên rỉ của Suzuka càng lớn hơn.
Haha... Tôi thậm chí còn chẳng có sức để sốc nữa là... Tại sao gần đây tôi lại phải cố gắng đến thế chứ? Cuối cùng thì cũng chẳng được tích sự gì...
“A-Anh hai...!”
“Ơ, Suzuka?”
Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi, Suzuka đứng dậy và quay về phía tôi. Cô bé khẽ cắn môi, trông như sắp bật khóc, nhưng rồi lại nuốt nước mắt vào trong.
“X-Xin anh hai hãy vui lên...! Lần này không thành công, nhưng em chắc chắn anh sẽ sớm ra mắt ở một cuộc thi light novel khác thôi! Vậy nên đừng để chuyện này ảnh hưởng, hãy tiếp tục cố gắng nhé...!”
“Gì—Suzuka-san...?”
Khi cô bé tha thiết an ủi tôi, tôi càng thêm bối rối. Cô bé tiếp tục nói, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ.
“Anh có thể đã mất đi con đường ra mắt này, nhưng không có nghĩa là mọi thứ đã kết thúc...! Mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, chắc chắn đấy...! Em chắc chắn anh sẽ tìm được cách khác để đạt được ước mơ của mình, vậy nên, làm ơn, làm ơn hãy vui lên...!”
…S-Sao tôi lại có cảm giác Suzuka còn sốc hơn cả tôi vậy?
Không chắc chắn về điều đó, tôi chỉ đành nói những câu như “K-Không sao đâu!” và “Đừng để bị ảnh hưởng!”, mặc dù tôi có chút bối rối không biết ai đang an ủi ai vào lúc này. Nhưng rõ ràng, lần này điều đó không quá gây sốc. Tôi sốc, tất nhiên rồi, và cũng hơi mất động lực vì mình đã ở rất gần ngưỡng ra mắt, nhưng cũng có một phần trong tôi cảm thấy tương đối vui vẻ với chuyện này.
“N-Này, sao em lại chán nản hơn tôi vậy chứ?”
“Ư ư ư... N-Nhưng anh hai không buồn sao?”
“Tất nhiên là tôi thấy tiếc... Nhưng, tôi vẫn không cảm thấy quá buồn.”
“Tại sao...? Chỉ một chút nữa thôi là anh đã có thể đạt được ước mơ rồi... Anh không cảm thấy mình bị lừa sao?”
“Em nói không sai, nhưng tôi đã nhận ra điều gì đó nhờ vậy.”
“V-Và đó là gì...?”
Suzuka nhìn tôi như một đứa trẻ nhỏ, và tôi tiếp tục.
“Tôi cảm thấy như mình cuối cùng đã hiểu được điều mình muốn viết là gì... Vậy nên dù lần này không thành công, tôi cảm thấy mình sẽ có thể ra mắt bằng một cách nào đó khác, nên tôi không quá chán nản.”
Nói đoạn, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Suzuka, người vẫn còn ngấn lệ, và từ từ vuốt ve.
“Em không cần phải lo lắng nhiều đến thế đâu. Nhưng cảm ơn em nhé, Suzuka...”
Tôi mỉm cười đầy biết ơn, trong khi Suzuka ngước nhìn tôi với đôi má ửng hồng. Nhưng ngay sau đó, cô bé trở lại với thực tại.
“T-Thật mừng khi nghe vậy...! Nhưng... Á á á...! Vậy là anh sẽ tiếp tục làm người đóng thế cho em thêm một thời gian nữa, đúng không?!” Suzuka nói, rồi nhanh chóng quay mặt đi.
“Ừ, em nói đúng rồi đấy,” tôi đáp lại với một nụ cười toe toét.
Nhưng...
Vào lúc đó, tôi nhận ra điều gì đó. Tại sao tôi lại bình thản đến vậy, mặc dù giấc mơ của tôi đã tan vỡ ngay trước khi tôi có thể chạm tới? Và—
Tại sao tôi lại nhẹ nhõm đến thế khi có thể tiếp tục làm người đóng thế cho Suzuka...?