Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 11

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 8.5 - Chương 2: Biên niên sử game online của Towano Chikai

Nếu bạn yêu thích những tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi các kênh mạng xã hội, tham gia Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

“Cẩn thận, Suzuka!”

“Kiyaaa?!”

Tôi chẳng kịp phòng bị gì trước đòn tấn công của con quái vật, nên Onii-chan đã lấy thân mình đỡ đòn cho tôi.

“Ư…!”

“Onii-chan!”

Móng vuốt của con quái vật ghim sâu vào người Onii-chan, nhưng anh vẫn cố gắng phản công và hạ gục nó.

“Onii-chan, anh có sao không?! Em sẽ giúp anh hồi phục…!”

Ôm lấy thân thể Onii-chan, tôi bắt đầu thi triển ma thuật trị thương.

“Hồi phục!”

Nhờ phép thuật của tôi, Onii-chan đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần… Tạ ơn Chúa. Nếu có chuyện gì xảy ra với Onii-chan, tôi sẽ…!

“Này Suzuka, sao em lại khóc?”

“E-Em…! Nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì…!”

“Anh không sao. Anh sẽ không dễ dàng bỏ mạng thế đâu. Dù sao thì, bảo vệ em là nhiệm vụ của anh mà.”

Onii-chan nở một nụ cười an ủi, cố gắng xoa dịu nỗi lo lắng của tôi.

“Vậy nên, cười lên đi nào,” anh nói, rồi bắt đầu xoa đầu tôi.

Bàn tay anh thật lớn và ấm áp, khiến tôi cảm thấy vô cùng thư thái.

Hì hì… Hì hì hì…

“…Ừ, vết thương của anh đã lành nhờ phép thuật của em rồi. Sẽ thật tuyệt nếu phép thuật của em có thể chữa luôn cả cái tính mít ướt này nhỉ?”

“A-Anh nói gì thì nói! Em không quan tâm nữa!”

Onii-chan ném cho tôi một nụ cười trêu chọc, tôi lập tức thấy xấu hổ và quay mặt đi. Tôi không thích bị anh trêu chọc chút nào, nhưng nghe thấy tiếng cười của Onii-chan thân yêu lại khiến lòng tôi ấm áp vô cùng.

“…Ồ, nhìn kìa, có một suối phục hồi đằng kia. Chúng ta vào đó đi.”

Sau khi đi bộ qua khu rừng một lúc, Onii-chan bỗng dừng lại.

“Chúng ta đều kiệt sức sau trận chiến rồi, phải không? Cùng vào đó nhé.”

“T-Tắm cùng nhau…!”

Khi tôi tưởng tượng ra cảnh tượng sẽ diễn ra, mặt tôi đỏ bừng. Thế nhưng, Onii-chan lại nở một nụ cười trêu chọc khác.

“Có gì mà phải ngại chứ? Chúng ta là anh em mà. Phải không, Suzuka?”

“N-Nh-Nh-Nh-Nhưng mà…! H-Hơn cả anh em thì…!”

“À, đúng rồi, bây giờ hai anh em chúng ta là—người yêu, phải không?”

“Hauuu… Hauuuu…!”

Mặt tôi đỏ như quả cà chua khi nghe từ “người yêu”, và tôi mất cả khả năng nói.

“Nếu chúng ta là người yêu, thì tắm chung đâu có vấn đề gì, phải không?”

“N-Nhưng mà, c-c-c-c-cái đó…!”

“Suzuka…”

Onii-chan nhìn khuôn mặt tôi vẫn còn đỏ bừng, và ánh mắt nồng nàn của anh khiến tôi cảm thấy như có kim châm khắp người. Onii-chan nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi—Nh-Nhưng mà, tôi không thể nói thêm gì nữa! O-Onii-chan và tôi là người yêu, nên chẳng cần thêm lời nào nữa cả! Dù sao thì, trong thế giới giả tưởng này, chúng ta thậm chí có thể kết hôn như chuyện bình thường nhất trên đời…! Hì hì, hì hì—

*

“Hì hì, hì hì hì hì hì”

“Ư-Ưm, Suzuka-san…?”

Sao em ấy bỗng dưng lại có vẻ “lên cơn” thế nhỉ…?

Tôi, Nagami Yuu, hoàn toàn không thể hiểu được sự thay đổi đột ngột này ở cô em gái Suzuka của mình. Tôi chỉ có thể bối rối nhìn em. Thôi được, để tôi làm rõ tình hình hiện tại đã.

Lúc đó là khoảng trước 10 giờ tối một chút. Suzuka và tôi đang ngồi cạnh nhau trong phòng tôi, với hai chiếc laptop xếp cạnh nhau, cùng chơi một game online. Tại sao lại ra nông nỗi này ư? Chà, tôi đang tập trung viết một cuốn tiểu thuyết khác định gửi đi thi ở cuộc thi tiểu thuyết ngắn, thì Suzuka đột nhiên xông vào và đòi tôi chơi game online cùng em ấy.

“N-Này, tỉnh lại đi chứ. Chúng ta định viết ‘Nhật ký Kinh nghiệm’ từ đây mà, phải không?”

“…Hì hì? …Hả?!”

Suzuka cuối cùng cũng trở lại thực tại, và ngay khi tôi tưởng em ấy đang nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng, em ấy liền nhanh chóng quay mặt đi.

“X-X-X-X-X-Xin lỗi! Em hơi bị…”

[IMAGE: ../Images/..]

lạc vào cõi mộng… Ơ, xin lỗi ạ!! Em mải mê game quá!”

Suzuka chợt hơi hoảng, hít một hơi thật sâu rồi cũng bình tĩnh lại được.

“Ban nãy chúng ta đang ở tình huống thế nào ấy nhỉ…?”

“…Chúng ta đang đánh trong phần hướng dẫn tân thủ, giờ thì họ đang giải thích công dụng của suối phục hồi.”

Tôi chỉ vào màn hình. Đáp lại, Suzuka thốt lên một tiếng “Đ-Đúng vậy rồi!” đầy bối rối. Má cô bé hơi ửng đỏ… Có chuyện gì vậy nhỉ?

Dù sao thì, lý do Suzuka muốn chơi game online với tôi là vì cái gọi là “Bản báo cáo trải nghiệm” đã nhắc đến ở trên. Hình như cô bé đã nhận được email từ biên tập viên Shinozaki-san của chúng tôi, yêu cầu viết một báo cáo về trải nghiệm chơi game online ‘Lunatic Realism’, hay gọi tắt là ‘Lunaria’. Và, vì cô bé là một “tân binh” hoàn toàn trong thế giới game online nên đã nhờ tôi giúp đỡ.

“Thế mà em cũng nhận được yêu cầu kiểu đó ư, một tác giả tiểu thuyết ngắn chuyên nghiệp đó nha.”

“E-Em cũng ngạc nhiên lắm chứ, nhưng mà được gần gũi với Onii… Thôi bỏ đi ạ! Em nghĩ có thể dùng việc này để thu thập dữ liệu nên em đã đồng ý!”

Ngay khi cô bé nói đó là để thu thập dữ liệu, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc giúp đỡ với tư cách là người thế chỗ cho cô bé. Hơn nữa, vì bình thường tôi là một người anh hoàn toàn không đáng tin cậy, nên tôi sẽ nắm lấy bất cứ cơ hội nào để giúp đỡ cô bé. Nếu không, cô bé chắc sẽ không bao giờ ngừng ghét tôi mất.

“V-Với lại, Shinozaki-san đã gửi cho chúng ta tận hai mã mà! Chị ấy còn viết trong email là ‘Hai em cứ tự nhiên chơi game này với Imouto-san của mình và tăng cường tình cảm nhé… Fufufu…’ nên chúng ta cứ chơi thôi!”

“Chị ấy đúng là không thay đổi!”

“C-Chúng ta không thể làm gì được. Chị ấy cứ nghĩ Towano Chikai là một người cuồng em gái.”

Đó là bởi vì em bị cái gì đó nhập, rồi cuối cùng viết ra cái cuốn tiểu thuyết cuồng em gái đó. Vì tôi là gương mặt đại diện của tác giả tiểu thuyết ngắn Towano Chikai, nên điều này cũng không thể tránh khỏi, nhưng việc mọi người nghĩ rằng tôi thèm khát em gái mình thì vẫn khá là khó chịu.

“N-Nhưng mà, đây có lẽ là vận may của chúng ta. Vì chúng ta có hai mã, em có thể chơi game này cùng với Onii-chan.”

“…Thôi được, tôi không hoàn toàn hài lòng, nhưng đành vậy.”

Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giúp đỡ cô bé.

“Ưm… Nhờ có suối nước này mà chúng ta đã hồi phục hoàn toàn.”

Ánh mắt tôi lại hướng về trò chơi trên màn hình. Ở đó, các nhân vật đã được tùy chỉnh kỹ lưỡng của chúng tôi đã hoàn thành việc nghỉ ngơi tại suối phục hồi.

“Đ-Được cùng Onii-chan tắm thế này…”

“……”

Nếu em ngại đến thế, thì ban đầu sao lại tạo nhân vật giống hệt em làm gì? Suzuka đã nói “Chúng ta phải viết bản báo cáo này chi tiết nhất có thể, và trải nghiệm trò chơi này một cách trọn vẹn. Tạo nhân vật giống em là một phần quan trọng của việc đó,” nên tôi đã từ bỏ việc tranh cãi. Tiện thể, chúng tôi cũng đặt tên nhân vật của mình là “Yuu” và “Suzuka.” Trong lúc đó, một cô tiên xuất hiện xung quanh các nhân vật của chúng tôi trong game.

“Với điều này, các bạn đã hiểu cách chiến đấu và hồi phục sức khỏe trong trò chơi này rồi chứ?”

Cô ta dường như đóng vai trò là nhân vật hướng dẫn, và đã đi theo chúng tôi kể từ khi đăng nhập.

“Vậy thì tôi tin rằng đã đến lúc chúng ta tìm hiểu hệ thống đặc biệt rồi.”

“Hả? Hệ thống đặc biệt gì cơ?”

Lời nói của cô tiên khiến tôi hơi bất ngờ.

“Hai bạn là một cặp đôi phải không? Thực ra, có một hệ thống cặp đôi chuyên dụng trong game đấy.”

“Cái gì—?!”

Khi cô ta đột nhiên nhắc đến một điều ngớ ngẩn như vậy, tôi không thể kìm được tiếng kêu của mình.

“C-Cặp đôi…?”

“T-Thật ra, các mã mà Shinozaki-san gửi cho em là mã dành riêng cho các cặp đôi.”

“Nhưng tôi chưa từng nghe nói gì về chuyện đó cả…”

“Em cũng không hiểu lắm, nhưng…”

Chà, bản thân tôi thì... ừm... vì đã dùng rồi nên... bọn mình sẽ chơi game theo kiểu cặp đôi...!"

...Vậy ra, về cơ bản là dùng một tài khoản đặc biệt à? Mà đây là game online, lại chơi theo cặp đôi trong game... hơn nữa đối tượng lại là em gái ruột của tôi. Tôi cứ có cảm giác yêu cầu của cô Shinozaki-san ẩn chứa động cơ nào đó thì phải...

"Dù-dù hơi đột ngột nhưng đây là vì công việc mà, đúng không?! Em không hề nghĩ đây là cơ hội gì đâu! Lợi ích duy nhất của việc này với em là để thu thập dữ liệu cho tiểu thuyết của mình, chứ không phải là em muốn trải nghiệm cảm giác làm một cặp đôi với Anh đâu nhé!"

"Anh-anh hiểu rồi mà!"

Không hiểu sao, Suzuka lại trở nên vô cùng kích động khi cố gắng giải thích. Chà, xét việc cô bé ghét anh trai mình, chắc hẳn Suzuka đang phải chịu đựng chuyện này vì công việc, vậy nên tôi sẽ không phàn nàn thêm nữa.

"...Mà cái hệ thống cặp đôi này là gì vậy?"

"Mục tiêu là để tăng cường khả năng tán tỉnh của các bạn hơn nữa! Chúng tôi gọi nó là Kỹ Năng Tán Tỉnh Cấp Tốc!"

"Xàm xí!"

Tôi không kìm được mà buột miệng than vãn trước lời của cô tiên.

"K-Kỹ năng tán tỉnh cấp tốc...! Trở nên mạnh mẽ hơn nhờ sức mạnh của tình yêu... Em thích đấy!"

"...Thật hả?"

Nhưng có vẻ Suzuka lại thực sự thích nó. Hay tại gu của tôi lỗi thời rồi nhỉ?

"Vậy chúng ta thử ngay bây giờ nhé. Nào, Suzuka. Hãy ôm lấy Yuu đi."

Mặc kệ sự bối rối của tôi, cô tiên vẫn tiếp tục giải thích.

"Ô-ôm lấy Anh ấy á?! Ch-chuyện đại sự như—Không, chuyện không đứng đắn như vậy...!"

"B-bình tĩnh đã, đây chỉ là một hành động trong game thôi—"

Tôi cố gắng giải thích cho Suzuka, nhưng chưa kịp nói hết câu thì...

"K-k-k-khoan đã!"

Suzuka đột ngột lao vào tôi và ôm chặt lấy tôi. Không phải trong game, mà là ngoài đời thật.

"Cái—?!"

"...............!!!"

Khi tôi thấy mình bị ôm như vậy, tôi cứng đờ người, không nói nên lời. Suzuka vẫn là Suzuka như mọi khi. Đôi mắt cô bé nhắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng. Cô bé khẽ run rẩy và không hề có dấu hiệu sẽ buông tôi ra.

"......" "........."

Vài phút trôi qua như thế, cho đến khi...

"Ư-ưm... Vẫn chưa được sao...?"

Khi nghe giọng nói run rẩy của Suzuka, tôi trở về thực tại.

"À... thì...! Cô tiên không nói là ôm anh ngoài đời thật...!"

"...Ể? Anh nói vậy là sao?"

"Em có thể ôm các nhân vật khác trong game mà. Cô tiên đang ám chỉ điều đó..."

Tôi cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng trong khi kìm nén trái tim đang đập loạn xạ, và một lúc sau khi cô bé trưng ra vẻ mặt bối rối...

"~~~~~~~~~~!!!"

Với khuôn mặt đỏ như cà chua, cô bé nhanh chóng tách ra khỏi tôi.

"N-Nếu có thể làm thế thì phải nói ngay từ đầu chứ!"

"Anh xin lỗi?!"

"...E-em vừa làm chuyện đó với Anh... thật đấy...! T-thật là xấu hổ quá đi...! Aizzz, nhưng mà thật là không đứng đắn chút nào...!"

Suzuka lẩm bẩm một mình trong khi ôm đầu. Cô bé có lẽ sẽ tiếp tục như vậy ngay cả khi tôi gọi.

Một lúc sau, cuối cùng cô bé cũng bình tĩnh lại, và lại lên tiếng với khuôn mặt đỏ bừng. "...E-em xin lỗi. Em không nghĩ là có thể làm thế trong game...!"

"À-à thì, là người mới chơi game online thì làm sao mà em biết được chuyện đó, thôi cứ quên đi nhé?"

"Đ-đúng vậy."

"Sao thế? Nhanh lên làm đi chứ!"

"Cô có thể đọc không khí một chút được không?!"

...Sau khi hắng giọng để bình tĩnh lại, tôi đã hướng dẫn Suzuka cách thực hiện hành động đó.

"...À, chúng ta thực sự đang ôm nhau trong game này."

Trong khi nhìn Suzuka trong game ôm lấy Yuu, hai má Suzuka ngoài đời thật hơi ửng hồng. Vì các nhân vật trông gần như y hệt chúng tôi, tôi chợt nhớ lại chuyện vừa xảy ra và cảm thấy mặt mình nóng ran. Đúng lúc tôi đang nghĩ thế thì...

"Đây chính là sự tăng cường tán tỉnh!"

Ngay khi cô tiên nói những lời đó, Yuu bắt đầu phát sáng. Ồ? Đây là...!

"Trong màn bùng nổ tán tỉnh, khả năng của các bạn sẽ..."

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

sức mạnh tấn công sẽ tăng vọt! Thử xem nào!”

Vài con quái vật có móng vuốt đột ngột xuất hiện trước mắt chúng tôi. Khi tôi thử tấn công chúng, không giống như trước đây phải đánh bốn đòn mới hạ được, giờ đây tôi chỉ cần hai đòn là có thể đánh bại chúng.

“Sát thương tăng gấp đôi? Thật sao? Thế này chẳng phải phá vỡ sự cân bằng của trò chơi quá rồi còn gì?”

“Nhưng mà, cú “bùng nổ tình cảm” đó chỉ là hiệu ứng tức thời, nên nó sẽ biến mất ngay lập tức.”

À-à, tôi hiểu rồi… Có vẻ như hiệu ứng đã biến mất rồi.

“Đ-Đánh bại kẻ thù bằng sức mạnh tình yêu…! Đây chính là sức mạnh của Onii-chan và em khi chúng ta cùng hợp tác…!”

Suzuka chỉ dán mắt vào màn hình, cười khúc khích “ehehe ehehe.” Nếu mà hỏi tôi thì, trông hơi đáng sợ đấy.

“…Dù sao thì, Shinozaki-san thật sự đã yêu cầu chúng ta thử một trò chơi kỳ quặc.”

Trong lúc tôi đang bận rộn nhìn trò chơi với nụ cười gượng gạo, cô tiên lại một lần nữa cất tiếng nói với nụ cười toe toét trên mặt.

“Thực ra vẫn còn một dạng “bùng nổ tình cảm” mạnh hơn nữa! Chúng tôi gọi nó là “Bùng Nổ Tình Cảm EX!””

“Thật rẻ tiền!!”

Đương nhiên, câu trả lời của tôi không thể đến tai cô ấy, và cô tiên vẫn tiếp tục giải thích.

“Nếu hai bạn càng thể hiện tình cảm thắm thiết và âu yếm hơn nữa, các bạn có thể trở nên mạnh hơn rất nhiều! Sức mạnh tấn công sẽ tăng lên gấp bốn lần!”

“Cách thực hiện, cái tên, và hiệu ứng… Mọi thứ đều quá đơn giản và rẻ tiền!”

“L-Lại còn nữa sao…?!”

Trong khi tôi đang thở dài thườn thượt, Suzuka lại phản ứng hoàn toàn trái ngược. Cô bé có vẻ tò mò hơn bao giờ hết.

“C-Chúng ta phải làm gì để mạnh hơn ạ?! À, ừm, tất nhiên, đây không phải là mong muốn thực sự của em hay gì đâu nhé, mà chỉ là dữ liệu cần thiết cho báo cáo thôi—” Suzuka hỏi màn hình.

“Hai bạn hãy dùng một cử chỉ táo bạo hơn nữa! Giống như gối đùi!”

“G-Gối đùi—?!”

Mặc dù có vẻ khá sốc, Suzuka vẫn tìm ra biểu tượng gối đùi với tốc độ không ngờ đối với một người lần đầu chơi, và nhập lệnh cho nó.

“…Ư….” “…Hauuu…”

Giờ thì chúng tôi đang nhìn Suzuka gối đùi cho Yuu trên màn hình. Để tôi nói cho mà biết, cảnh tượng đó thật sự ngượng ngùng.

“Ư-Ưm… Onii-chan.”

“G-Gì vậy em?”

“T-Tuyệt đối không có ý đồ gì khác đằng sau chuyện này đâu nhé, nhưng, ừm… để viết báo cáo hiệu quả hơn, em cảm thấy chúng ta cần phải trở nên giống các nhân vật trên màn hình hơn nữa.”

“Ừ-Ừ, rồi sao?”

“V-Vậy nên… em thực sự không muốn làm chuyện này đâu nhưng…! Em nghĩ chúng ta cũng cần phải thực hiện màn gối đùi này…!”

“Vậy ý em là chúng ta nên… làm thật sao?”

“Đ-Đừng có hiểu lầm?! Em thật sự không muốn làm chuyện này đâu, nhưng tất cả chỉ là để thu thập dữ liệu thôi mà?!”

Suzuka vội vàng vẫy tay về phía tôi và tiến lại gần với khuôn mặt đỏ bừng.

“C-Chúng ta không thể làm được, phải không ạ?” cô bé nói với vẻ hơi lo lắng, ngước nhìn tôi.

Tất nhiên, việc được em gái ruột gối đùi là điều tuyệt đối không thể chấp nhận được đối với tôi, nhưng lúc này nếu nói không với Suzuka thì sẽ đau lòng lắm, nên tôi chỉ im lặng gật đầu.

“E-Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi…!”

Nói xong, Suzuka ngồi xuống sàn nhà chờ tôi. Cô bé cử động cứng nhắc như một robot, vẫy tay về phía tôi, cầu xin tôi đến gần… Thật sự, có điều gì mà tôi sẽ không làm vì dữ liệu của cô bé không cơ chứ?

“T-Tôi đây…”

Tôi nhận được sự xác nhận từ Suzuka bằng một cái gật đầu, và tôi từ từ đặt đầu mình lên đùi cô bé.

“Hya…! Nyauu…!”

Trong khi lắng nghe những tiếng rên khe khẽ của cô bé, đầu tôi từ từ bắt đầu tràn ngập những suy nghĩ kỳ lạ.

…Đ-Đùi của em ấy mềm mại quá! K-Không được rồi! Nhưng mình phải bình tĩnh lại… đó là đùi của em gái mình cơ mà…!

Tôi cố gắng không ngừng tự nhắc nhở bản thân về việc đó là đùi của Suzuka mà tôi đang dùng, nhưng…

“O-Onii-chan…! Anh đừng cựa quậy như vậy nữa đi mà…! Hyau….! N-Nhột quá…!”

Tôi nghe thấy một giọng nói mềm mại, quyến rũ từ phía trên, khiến khả năng suy nghĩ bình tĩnh của tôi trở nên vô dụng.

Một lát sau, Suzuka lại cất tiếng.

“…C-Chắc vậy là đủ rồi, Onii-chan.”

“A-Anh hiểu rồi…”

Tôi đứng dậy theo lời Suzuka, và

Cả hai đứa tuy thấy hơi ngượng ngùng, nhưng rồi cũng lại tập trung vào trò chơi.

Trên màn hình, Yuu vẫn đang được gối đùi, toàn thân cậu ấy được bao bọc trong một luồng ánh sáng đỏ. Cô tiên lại như thường lệ, chẳng hề biết "đọc" không khí xung quanh, huyên thuyên bằng giọng điệu hăng hái: "Đây chính là Kỹ năng Tán Tỉnh Bộc Phát EX! Giờ thì sát thương tấn công của anh đã tăng gấp bốn lần rồi!"

"Đến đây là tôi đã giải thích xong các hệ thống của trò chơi rồi. Bây giờ chỉ còn lại việc luyện tập thôi... À mà trước đó, hai vị sẽ nhận được trang bị phù hợp với lớp nhân vật của mình."

"Ồ, vậy thì tốt quá."

"Nhưng mà chúng ta đang mặc quần áo rồi mà?"

"Mà cái bộ đồ đang mặc này đúng là trông như đồ tân thủ ấy nhỉ."

Trong lúc hai đứa tôi đang trò chuyện, cô tiên dùng một thứ giống như ma pháp, và quần áo của chúng tôi lập tức thay đổi. Vì tôi là một chiến binh, tôi nhận được một bộ giáp và một chiếc khiên, còn Suzuka thì hóa thân thành một pháp sư trị liệu, khoác lên mình bộ áo choàng trắng tinh khôi và cầm một cây gậy phép.

"V-Váy ngắn quá..."

"Ừ, đúng là vậy. Em trông chẳng giống pháp sư chút nào, cứ như một cô gái phép thuật thì đúng hơn. Nhưng mà trông em cũng đáng yêu đấy chứ."

"Đ-Đáng yêu...?!"

Ngay lúc đó, Suzuka dường như nhớ ra điều gì đó, và cô bé bỗng ngẩng phắt đầu lên.

"Có chuyện gì vậy, Suzuka?"

"Ừm... ừm, Anh trai, anh đợi một lát được không?"

Nói đoạn, cô bé đột ngột đứng dậy và vọt ra khỏi phòng. Tôi đoán là em ấy muốn đi lấy nước uống, nhưng sao mãi vẫn chưa thấy quay lại.

"Em ấy đang làm gì... ư?!"

Tiếng cửa mở bất chợt cắt ngang câu nói của tôi, và khi tôi quay lại nhìn em ấy, tôi bỗng chốc mất đi khả năng nói năng.

"Anh đừng nhìn em như vậy chứ..."

Sở dĩ tôi phản ứng như thế là vì Suzuka đang mặc một bộ trang phục giống hệt phiên bản trong trò chơi của em ấy. Nói chính xác hơn, em ấy đang mặc một bộ đồ màu trắng tinh khôi, bồng bềnh và dễ thương, với chiếc váy ngắn và đôi tất dài đến đầu gối. Dù không có gậy phép, nhưng bộ đồ đó vẫn rất hợp với em ấy.

"S... S-S-Sao lại thế?!"

"T-Tất cả là để thu thập dữ liệu chứ sao! Chắc chắn không phải là em muốn Anh trai khen em đáng yêu hay gì đâu nhé. Cái này là để trải nghiệm cảm giác tương tự trong trò chơi thôi!" Suzuka cố gắng giải thích.

Đúng là Towano Chikai có khác. Em ấy thật sự rất tỉ mỉ với mọi thứ liên quan đến dữ liệu... Chắc vậy.

"V-Vậy thì sao...?"

"Ơ-Ơ, sao là sao cơ?"

"Em đã nói rồi mà! Không có gì to tát đâu, nhưng mà... Em trông... ừm... có đáng yêu như trong game không...?!"

"A-À...! Ừ, em, ờ, trông rất đáng yêu. Anh nghĩ là rất hợp với em...!"

Không hiểu sao tôi lại nói lắp bắp khi trả lời. Có lẽ vì lần này không phải trong trò chơi, mà là em gái ruột của tôi.

"T-Thật sao? Hì, hihihi, hihihihi..."

"N-Nhưng mà em lấy mấy bộ quần áo đó ở đâu ra vậy?!"

Tôi hỏi em ấy một cách vội vàng để che đi sự xấu hổ và ngượng ngùng của mình.

"À, cô Double Peace-san đã mang chúng đến đây một lần, rồi cô ấy để quên ở đây luôn."

"À, vậy thì rõ rồi..."

Nghĩ lại thì bộ đồ này đúng là giống như đồ hóa trang, nên chỉ có thể là của cô ấy. Tiện đây nói thêm, "Double Peace-san" thực ra là họa sĩ minh họa cho tiểu thuyết ngắn của Suzuka. Tên đầy đủ của cô ấy là Ahegao Double Peace.

"Giờ thì đã đến lúc tiến sâu vào khu rừng đầu tiên với tất cả những gì hai vị đã học được rồi!" Cô tiên trong trò chơi nói.

Đầy nhiệt huyết, Suzuka lại ngồi xuống trước laptop của mình.

"Đi thôi, Anh trai. C-Chúng ta sẽ tiến lên với Kỹ năng Tán Tỉnh Bộc Phát mà chúng ta vừa học được."

"Anh nghĩ là chúng ta cần phải giữ chiêu đó cho những đối thủ thật sự mạnh chứ—"

"À mà tiện thể nói luôn, từ giờ trở đi, kẻ địch sẽ được cân bằng sức mạnh dựa trên Kỹ năng Tán Tỉnh Bộc Phát của hai vị, nên có lẽ hai vị sẽ cần phải dùng nó mọi lúc để tiến xa hơn đó nhé~"

"..."

Tôi có cảm giác có điều gì đó không ổn ở đây...

"À, Suzuka cũng có thể nhận được Kỹ năng Tán Tỉnh Bộc Phát từ Yuu đó! Hãy thử dùng 'xoa đầu' với em ấy đi!"

"X-Xoa đầu?! A-Anh trai, chúng ta—"

Thử ngay! Đ-Đương nhiên là để thu thập dữ liệu rồi!"

"Ừ-Ừm..."

...Và cứ như vậy, hai đứa tôi bắt đầu áp dụng những kỹ thuật đã học để tiến lên.

[IMAGE: ../Images/..]

"Phù... chúng ta đã tán tỉnh quá trờ—À không phải! Cuối cùng cũng vượt qua được khu rừng đầu tiên rồi."

"Ừm..."

Không hiểu sao, Suzuka thì hớn hở, còn tôi thì mệt đến mức chỉ đáp lại được vỏn vẹn một tiếng.

Sau đủ mọi chuyện xảy ra, chúng tôi cuối cùng cũng vượt qua được khu vực đầu tiên. Suốt chặng đường, chúng tôi bị tấn công liên tục bởi những kẻ địch mạnh đến vô lý như cô tiên đã dự đoán, nhưng cuối cùng cũng đặt chân đến thành phố đầu tiên.

"Oa... Đông người quá. Chắc đây là trung tâm của thành phố rồi."

Chúng tôi đến một khu vực rộng lớn, thoáng đãng. Rất nhiều người tụ tập ở đây, xung quanh là vô số quầy hàng và sạp buôn bán.

"...Nhưng ở đây đông người thật. Liệu chúng ta có bị lạc nhau không?"

"Vậy thì sao chúng ta không lập tổ đội đi?"

"Tổ đội sao?"

"Nó giống như một nhóm trong game vậy. Với tổ đội, chúng ta sẽ không bị lạc nhau dù thế nào đi nữa."

"Thì ra có hệ thống như vậy à. Lập nhóm với Anh trai...! Lập ngay thôi!"

"Nhấp chuột phải vào nhân vật của anh, rồi yêu cầu lập tổ đội."

Ngay sau đó, một màn hình trạng thái hiện ra trước mắt tôi, ghi rằng "Suzuka đã mời bạn lập tổ đội." Tôi nhanh chóng chấp nhận.

"Tiện lợi thật đấy."

Suzuka khẽ mỉm cười nhận xét, cho đến khi cô bé đột ngột nhảy vồ lên và trừng mắt nhìn vào màn hình.

"Đ-Đây là...!"

Cơ thể cô bé run rẩy dữ dội. Khi tôi nhìn vào màn hình của Suzuka, tôi thấy vài lệnh dưới tên nhân vật của mình, và con trỏ chuột của cô bé đang nằm ngay chính giữa tùy chọn 'Kết hôn'.

"K-Kết hôn...? C-Có thể làm chuyện đó sao...?!"

"Có những tựa game online cho phép hệ thống như vậy—"

"L-Làm đi! Chúng ta kết hôn đi!"

Trước khi tôi kịp giải thích xong, Suzuka đã nhảy vồ về phía tôi. Nhưng ngay sau đó...

"Đ-Đương nhiên, chỉ là để thu thập dữ liệu thôi. Hơn nữa, chúng ta đã bắt đầu trò chơi này với tư cách là một cặp đôi, nên phải xem xét tất cả các khả năng chứ. Chắc chắn không phải vì em muốn kết hôn với Anh trai đâu, nên đừng có hiểu lầm nhé."

Cô bé quay mặt đi, bĩu môi...

Mặc dù tôi đã nói đi nói lại rằng tôi sẽ không hiểu lầm mà.

"D-Dù sao đi nữa. Em ngạc nhiên thật đấy, game này lại có thể kết hôn được. Em nhất định phải thu thập dữ liệu về cái này. Đương nhiên là không có ý nghĩa nào khác đâu."

Vẫn quay mặt đi, Suzuka đưa tay nhấp vào tùy chọn.

"H-Hả?"

Nhưng, ngay sau đó, cô bé nghiêng đầu khó hiểu.

"Sao vậy?"

"Em không thể yêu cầu được. Mặc dù mọi thứ khác đều có vẻ hoạt động bình thường."

"Ừm? Để anh xem nào."

Khi tôi nhìn vào màn hình của mình, không hề có tin nhắn hay bất cứ thứ gì Suzuka đã yêu cầu chuyện đó. Nhưng, khi tôi nhìn vào màn hình của Suzuka, tôi lập tức hiểu ra lý do.

"À, anh hiểu rồi."

"C-Có chuyện gì vậy?"

"Để kết hôn, em cần một vật phẩm gọi là 'Nhẫn đính hôn'. Nếu không có cái đó, sẽ không được đâu."

Tôi chỉ vào dòng chữ hiện trên màn hình.

"...Đúng thật. Mà chúng ta có thể kiếm được những chiếc nhẫn đính hôn này ở đâu cơ chứ?!"

"Vật phẩm... Để xem nào."

Tôi mở trang chủ wiki trên điện thoại.

"...Xem ra một NPC trong nhà thờ có bán chúng. Nhưng vì em cũng có thể chế tạo chúng nếu nâng cấp kỹ năng, nên mua từ các quầy hàng của người chơi thì rẻ hơn."

"Vậy thì có thể chúng ta sẽ mua được chúng ở quanh đây. Chúng ta có thể xem danh sách sản phẩm ở đây không? À, đằng kia kìa!"

Suzuka đi thẳng đến các quầy hàng và bắt đầu xem xét các vật phẩm đang trưng bày.

"Anh trai, giúp em tìm với!"

"Đ-Được rồi."

Khi cô em gái ra lệnh, anh trai phải vâng lời. Đây chính là mối quan hệ giữa Suzuka và tôi.

Dù sao thì... loại vật phẩm chắc là 'quà tặng' đúng không...? Oa,

Đến cả phụ kiện tóc cũng có nữa… Thôi, giờ lo tìm nhẫn cái đã, nhẫn đâu rồi nhỉ.

“K-Kia rồi! Nhẫn đính hôn kìa!” Suzuka níu níu áo tôi, chỉ tay vào màn hình. Đúng là tôi thấy rõ mấy chiếc nhẫn đang bày ra đó.

“Giá là… 50.000G, hửm.”

“Em chỉ có 100…”

“Anh cũng vậy. Chắc đó là số tiền khởi điểm. Giá này cao thật.”

Nghe tôi nói, Suzuka có vẻ khá sốc, cô bé buồn bã lẩm bẩm: “K-Không thể nào…” Bỗng nhiên, cô tiên nhỏ lại hiện ra.

“Kỹ năng Tình Tứ Bùng Nổ mang lại vô số hiệu ứng đặc biệt. Nó không chỉ tăng sức mạnh trong chiến đấu, mà còn giúp các bạn nhận được ưu đãi hoặc tiền thưởng khi mua bán vật phẩm.”

“Ể? Thật á?”

“Nếu vậy thì phải dùng Tình Tứ Bùng Nổ ngay bây giờ…!”

Nhân vật Suzuka trong game lập tức bám lấy lưng Yuu. Ngay sau đó, nhân vật của tôi cũng chuyển sang trạng thái Tình Tứ Bùng Nổ.

“Giờ thì, Onii-chan!”

“A-Anh biết rồi! Ưm… giá là…”

Tôi một lần nữa kiểm tra chiếc nhẫn trong cửa hàng.

“45.000G… Khoan đã, giảm chẳng đáng bao nhiêu cả!”

“Nếu mạnh quá thì sẽ phá vỡ cân bằng game mất rồi.”

Trong khi cô tiên nhỏ đưa ra lời giải thích theo kiểu meta, tôi chỉ đành chấp nhận và gật đầu đồng tình.

…Nghĩ lại thì, làm gì có chuyện ôm nhau cái là có thể mua món đồ 50.000G với giá 200G được chứ.

“Uuuu… Nhưng vậy thì phải làm sao bây giờ?”

“À-À thì, anh nghĩ là cơ chế kết hôn này không phải để đạt được sớm thế này đâu, nên thôi tạm quên nó đi rồi mình làm việc khác nhé?”

Tôi cố gắng đưa ra một kế hoạch, nhưng Suzuka chỉ lắc đầu.

“K-Không, chúng ta phải tiết kiệm tiền.”

“Ể?”

“K-Không phải là em muốn kết hôn với Onii-chan hay gì đâu nhé! Chỉ là, ưm, để thu thập dữ liệu, em nghĩ chúng ta phải thử mọi lựa chọn trong game, Onii-chan không nghĩ vậy sao?”

“C-Có thể là vậy…”

“Đúng đó. Đó là lý do chính, và tuyệt đối không có ý nghĩa sâu xa gì khác đâu nhé, nhưng, ưm, em nói là chúng ta hãy đặt mục tiêu mua những chiếc nhẫn này trong lúc khám phá game nhé?”

Cảm nhận được một luồng áp lực vô hình tỏa ra từ Suzuka, tôi chỉ im lặng gật đầu.

“Vậy thì làm thế nào để kiếm tiền trong game này?”

“Cách chính thống nhất là đánh quái và nhặt tiền với vật phẩm. Hoặc có thể là làm nhiệm vụ.”

“Em không hiểu lắm, nhưng mà hình như sẽ mất kha khá thời gian đó…”

Ý tôi là, chúng tôi mới bắt đầu game được một tí, nên không thể tưởng tượng được lại có cách kiếm được nhiều tiền ngay từ đầu thế này.

“Chúng ta nên làm gì đây…?”

Suzuka vừa đi vừa vắt óc suy nghĩ. Tôi ngoan ngoãn đi theo sau, và chẳng mấy chốc chúng tôi đến một nơi đông đúc người.

“Hửm? Một loại sự kiện nào đó à?”

“Ô-Ôi…! Có khi ở đó có cách kiếm tiền thì sao! Chúng ta đi xem thử đi, Onii-chan,” Suzuka nói, rồi chen vào đám đông. Tuy nhiên, chân cô bé chợt khựng lại ngay sau đó.

“O-Onii-chan, cái này là…!”

Cô bé chỉ vào màn hình, bảo tôi nhìn… Nhưng tại sao cô bé lại—Hả?

“Cái—?!”

Dù đã hiểu cảnh tượng trước mắt, tôi vẫn chết lặng không nói nên lời.

“Tôi sẽ nói bao nhiêu lần tùy thích! Tiểu thuyết của Towano Chikai là tuyệt phẩm! Đảm bảo không hối hận đâu, nên mau đi mua và đọc ngay đi! Tôi bảo đảm với tư cách là fan số một của tác giả! URL là—”

Vì lý do nào đó, một người chơi đang rao giảng ngoài phố, cố gắng bán tiểu thuyết của Towano Chikai! Chưa kể tên nhân vật của cô ta là ‘Towano Chikai LOVE’, điều này đã khiến tôi thấy hơi ghê tởm rồi.

Như tôi đã đề cập trước đó, Towano Chikai là bút danh của Suzuka. Vì cô bé quá nổi tiếng, tôi đoán sẽ có những người đặt tên theo cô. Tuy nhiên, cái phần ‘LOVE’ ở cuối thì quá điên rồ để bỏ qua, và việc cô ta rao giảng ngoài đường trong một game online như thế này… Chẳng lẽ không—

[IMAGE: ../Images/..]

Nhắc đến Suzuka, còn một điều nữa ở con bé khiến tôi phải chú ý.

“A-Anh ơi, cái cô nhân vật nữ tóc nâu đỏ này… Hình như em từng thấy cô ấy ở đâu đó rồi.”

Hình như Suzuka cũng nhận ra. Đúng như lời con bé nói, tôi cũng cảm thấy dáng vẻ bề ngoài của nhân vật này thật quen thuộc. Mặc dù cô ấy đội chiếc mũ phù thủy chóp nhọn với áo choàng đen, nhưng khuôn mặt… và việc cô ấy tự xưng là fan số một của tôi…?

“Hửm? Yuu? Và Suzuka? Tên của các nhân vật này…”

Đúng lúc đó, Towano Chikai LOVE cũng nhìn thấy tên của chúng tôi. Vậy ra cô ấy thật sự là…?!

“Hai cậu lại đây chút!”

Kéo chúng tôi ra khỏi đám đông, cô ấy đưa chúng tôi đến một nơi vắng vẻ hơn.

“Cậu… có phải là Mai…?”

“Đúng là Yuu thật! Và Suzuka-san nữa! Sao hai người lại ở đây?!”

“Đ-Đúng là Himuro-san… Sao cậu lại chơi trò này?!”

Suzuka cực kỳ ngạc nhiên khi thấy Mai ở đây, và tôi cũng vậy.

Himuro Mai là bạn cùng lớp với tôi, đồng thời cũng là một tác giả light novel chuyên nghiệp. Bút danh của cô ấy là Enryuu Homura.

Cô ấy không nghi ngờ gì nữa, là một người cực kỳ xinh đẹp. Cô ấy tự xưng là fan số một của Towano Chikai, và đã đặt chân vào địa phận theo dõi người khác rồi. Có điều, cô ấy khá hậu đậu nên không thực sự nguy hiểm. Chỉ là phiền phức hơn bất cứ điều gì thôi. Tuy nhiên… sao cô ấy lại ở đây?

“Chúng tớ nhận được yêu cầu viết báo cáo về trò chơi này từ biên tập viên, nên bọn tớ quyết định chơi thử.”

“Em cũng vậy! Và vì đã ở đây rồi, em nghĩ mình nên tiện thể quảng bá tiểu thuyết của thầy luôn!”

Towano Chikai LOVE—hay đúng hơn là Mai—đã thực hiện một động tác thể hiện sự tự hào, ưỡn ngực ra… Hoàn toàn không hề có ý xấu nào.

“Nghe này! Dù chỉ đứng ngoài nhìn thôi cũng thấy cực kỳ xấu hổ rồi đấy!”

“C-Có gì đâu? Em là fan số một của thầy mà, cứ để em làm việc của mình! Với lại, không chỉ có mỗi em đâu…”

…Hừm? Tôi vừa nghe thấy điều gì đó rất đáng ngại thì phải?

“…Ý cậu là sao?”

“Lại đây đi. Hai cậu sẽ thấy thôi.”

Theo sự hướng dẫn của Mai, chúng tôi di chuyển đến một địa điểm khác.

“Em có một dự cảm không lành…”

Suzuka lầm bầm bên cạnh tôi. Một lúc sau, chúng tôi lại được chào đón bởi một đám đông tương tự—

“Sức hấp dẫn của tiểu thuyết Towano Chikai chắc chắn nằm ở sự biến thái đáng nể, ẩn giấu một cách bí mật giữa các dòng chữ, desu! Nếu quý vị cũng yêu thích những thứ biến thái kinh khủng như tôi, chắc chắn quý vị sẽ rất thích nó, desu!”

Trong đám đông đó, chúng tôi phát hiện ra một nhân vật tóc vàng, trông có vẻ độc đáo, mặc trang phục chiến binh bikini, cũng đang rao giảng ngoài phố?! Đ-Và, cái tên này…!

“Đó chẳng phải Double Peace-sensei sao?!”

“E-Em cũng nghĩ vậy…!”

Khi thấy thêm một người quen nữa, cả Suzuka và tôi đều thở dài.

“Ôi chà, Sensei! Chắc chắn là định mệnh khi chúng ta gặp nhau ở nơi như thế này, desu!”

Giống hệt như Double Peace-sensei ngoài đời, nhân vật trên màn hình gọi chúng tôi… Thật sự, sao chúng tôi cứ luôn gặp phải những người như thế này chứ…?!

“Cô cũng đến đây để thu thập dữ liệu hay gì đó sao, Double Peace-sensei?”

“Không, tôi nghe nói trò chơi này có chức năng tạo nhân vật rất chi tiết, nên tôi muốn tự tạo cho mình một diện mạo thật bẩn bựa với nó, desu!”

À, nghe đúng là phong cách của cô ấy…

“Và khi tôi thấy Mai, tôi nghĩ rằng việc khiến mọi người nhận ra tiểu thuyết của Sensei tuyệt vời thế nào sẽ khiến Sensei vui, nên tôi đã tham gia, desu!”

H-Hai người đó…! Cả ngoài đời lẫn trong game, họ quả thật chẳng thay đổi gì cả…!

“Tuy nhiên, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được Sensei và Imouto-san ở đây, desu!”

“Ưgh… chỉ có hai anh em mình thôi, sao lại phải bị gián đoạn thế này chứ?”

Suzuka thì hoàn toàn trái ngược với Double Peace-sensei đang vui vẻ, trông con bé như sắp khóc đến nơi.

“Này, Yuu, chúng ta hợp tác nhé! Sao nào? Mục tiêu của chúng ta là viết báo cáo giống nhau mà.”

“Đúng vậy! Cứ thế mà làm đi, desu.”

Cả Mai và Double Peace-sensei đều đề xuất điều tương tự, và tôi cũng đồng ý rằng đó là một ý hay.

Dù biết đây là game online, nhưng mà…

“Không, từ chối như vậy thì ngại thật, nhưng hai bọn tớ có mục tiêu khác. Mục tiêu ấy là kiếm tiền nhanh nhất có thể.”

Tôi còn chưa kịp đáp lời thì Suzuka đã từ chối họ rồi.

“N-Chúng ta phải mua nhẫn đính hôn để thu thập dữ liệu mà. Nhưng mà chuyện này phải giữ bí mật với hai người đó nhé?” Suzuka mặt đỏ bừng dặn dò tôi.

…Thú thật, tôi không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai người họ phát hiện ra chuyện tôi và Suzuka định mua nhẫn đính hôn… Từ trước đến giờ, họ luôn coi tôi như một thằng anh biến thái chuyên làm mấy chuyện bậy bạ với em gái mình, nên nếu họ biết tôi có ý định kết hôn với em gái tôi, dù chỉ là trong game, thì chắc chắn họ sẽ không bao giờ để tôi yên đâu.

“Có gì mà hai cậu muốn mua à?”

“Có một vũ khí rất mạnh, nên bọn tớ nghĩ là nên tiết kiệm tiền để mua nó.”

Thế là tôi đành nói dối để che đậy sự thật.

“Hai cậu muốn kiếm tiền hả? Nếu vậy thì chúng ta cùng vào hầm ngục đi thôi, desu!”

Tuy nhiên, Double Peace-sensei hoàn toàn phớt lờ ý định của tôi, rồi đưa ra ý tưởng của riêng cô ấy.

“Thay vì chỉ đi một mình hai người, chúng ta có thể lập đội và kiếm tiền nhanh hơn bằng cách cùng nhau chinh phục hầm ngục, desu!”

“…Chinh phục hầm ngục?” Suzuka hỏi tôi.

“À ừm… Đại khái là chúng ta sẽ nhắm vào một cứ điểm quái vật. Mặc dù có thể hơi khó khăn cho chúng ta, nhưng sẽ kiếm được rất nhiều chiến lợi phẩm để bán.”

“Quyết định vậy đi! Chúng ta đến đó ngay thôi!”

Màu mắt Suzuka thay đổi. Nhưng đúng lúc cô bé định đồng ý với ý tưởng của Double Peace-sensei, Suzuka lại khựng lại.

“…À, nhưng nếu hai người đó đi cùng… Thời gian ở bên Onii-chan của em sẽ…!”

Không hiểu sao, cô bé ngập ngừng. Và sau khi suy nghĩ một lúc…

“Chúng ta có thể kiếm được khoảng 50.000 G trong đó không?”

“Cả đồ rớt từ Boss nữa thì chắc là vừa đủ đấy.”

Khi nhận được câu trả lời đó từ Mai, Suzuka suy nghĩ một lát rồi cuối cùng thở dài.

“…Không còn cách nào khác. Chúng ta lập đội với họ và vào hầm ngục vậy.”

“Ừ-Ừm… Nhưng sao em lại ngần ngại thế?”

Có vấn đề gì nếu chúng ta có thể chơi cùng mọi người và kiếm tiền nhanh hơn chứ…?

“Vậy thì Double Peace-san, cậu có thể dẫn bọn tớ đến hầm ngục đó được không?”

“Được thôi, desu! Cố gắng hết sức để chinh phục hầm ngục nhé!”

“Ý hay đấy. Cái này sẽ là dữ liệu tốt cho báo cáo của tôi.”

Trong lúc mấy cô gái đang hào hứng trò chuyện, tôi chợt nhận ra điều gì đó và gõ tin nhắn.

“Chúng ta mới bắt đầu game thôi mà. Có thể vào hầm ngục sớm như vậy sao?”

“Không sao đâu, desu! Độ khó hầm ngục được điều chỉnh theo cấp độ người chơi mà.”

Ồ, hệ thống này hay thật.

“Các lớp nhân vật của chúng ta cũng khá cân bằng. Suzuka-san là Hồi Sư còn tôi là Pháp Sư, còn Yuu và Họa Sĩ Biến Thái là Chiến Binh.”

Giờ cô ấy nhắc đến thì đúng là vậy. Nếu chúng tôi cùng nhau đi qua hầm ngục, đó sẽ là tư liệu tuyệt vời cho báo cáo của Suzuka, và chúng tôi còn có thể kiếm tiền và thu thập dữ liệu nữa. Một công đôi việc.

“Hả? Không đúng lắm đâu Mai. Tôi không phải Chiến Binh, desu.”

“Ơ? Vậy cái bộ giáp kia để làm gì?”

“Tôi mặc cái này vì nó trông biến thái, desu! Tôi là Kẻ Ăn Bám!”

“Tôi không nhớ có lớp nhân vật nào tên như vậy cả…”

Vừa lẩm bẩm đáp trả, tôi vừa kiểm tra màn hình trạng thái của cô ấy. Khi tôi làm vậy, phần mô tả lớp nhân vật ghi là Thánh Kỵ Sĩ, khiến tôi phải nhìn lại lần thứ hai vì sốc.

“Thánh Kỵ Sĩ không phải là lớp nhân vật cao cấp mà không thể có được ngay từ đầu sao?!”

“À đúng rồi, tôi đã mua vật phẩm đổi lớp bằng tiền thật, desu. Lớp này có trang bị biến thái quá. Tuyệt vời lắm, desu!”

“Vậy ra cô là kiểu người…”

ai who uses real money… But, if you’re such a strong class, then

going through the dungeon should be pretty easy.”

“Ah, well, I only bought

perverted-looking equipment, so I’m actually not strong at all. I

haven’t been leveling at all either, desu!”

“What a horrendous playstyle,”snarked Mai.

I couldn’t agree with her more. That

was actually just ridiculous. Still, when I looked at the bikini

armor she was wearing, I could still tell that it was rather strong.

That’s a fantasy world for you.

“…Onii-chan, what exactly are you

staring at?”

I suddenly heard a cold voice next to

me, making me sit up straight out of fear. When I looked over, Suzuka

was glaring at me with tears in her eyes.

“O-Onii-chan really is a dirty

demon…! It’s almost like you’re drooling while looking at

her…!”

“It’s a misunderstanding! I was

just checking the stats of her armor!”

“S-So are you saying that her

equipment isn’t indecent?!”

…Ugh! That’s the same logic Double

Peace-sensei always uses…!

“For crying out loud, Onii-chan

really is a perverted demon lord…!”

Uuuu… Why does it always end up with

me being the bad guy?

“A-Anyway, staring at other people

like that is rude. So please, umm… I really don’t want to, but

I’ll take that role and wear those clothes.”

“Huh? …E-Ehhh?!”

“O-Only in the game, though! I’ll

just become the victim who garners Onii-chan’s lustful gazes!”

With a bright red face, Suzuka started

typing“Please lend me that armor.”

“H-Hold on! You can’t wear that

amor in the first place!”

I tried to stop her, and indeed, she

came to a sudden stop.

“…W-What do you mean by that? It’s

true that my character’s chest might be lacking a bit, but…!”

“T-That’s not what I meant! You’re

a healer, so you can’t wear her equipment!”

“No way…?! So I really don’t have

the qualifications to wear it…?!” Suzuka let out a scream of

agony.

…Why are you looking at Double

Peace-sensei’s character with such envy in your eyes? Also, I see

you patting your chest in-game there, Suzuka. Why is that function

even implemented into the game?

*

“Now then, let’s attack the

dungeon!”

With Double Peace-sensei guiding us, we

set foot inside the dungeon.

“Onii-chan, what should I do while

we’re here?”

“Well, since you’re a healer, you

have to make sure that we don’t die to the monsters by using your

healing magic.”

“I-I understand. I won’t let

Onii-chan die!”

While exchanging a few words like that,

we made our way deeper into the dungeon. The enemies that appeared

before us were fairly strong, but with everyone’s combined

strength, we managed to defeat them all. The dungeon level was

probably being scaled down because of Suzuka and I.

“Hey, Yuu, there’s more enemies

coming.”

“Sorry, I’ll be more careful.”

“There’s sadly no fanservice

events happening here, so be sure to protect me, desu!”

“I’m wasn’t hoping for that,

anyway! Also, you’re a fighter like me, so you should be the one

doing the protecting!”

“O-Onii-chan, you’re way too clingy

with them! Come here and do the flirty burst with me!”

“We’re in the middle of our fight,

so we have no time for that at all! Also, pay attention! I need

healing!

I’ll die at this rate!”

Though it became a bit chaotic in the

middle, we managed to get through fairly safely. We raised our

levels, learned some more skills, and started to stand our ground

evenly against the stronger enemies in the depths of the dungeon.

“Onii-chan, the enemies are dropping

more and more money!”

“Yeah, as well as materials that we

can sell.”

If we kept this pace up, we might be

able to afford the rings. Suzuka seemed to have felt the same,

because she started giggling to herself, muttering “Engagement

Ai dùng tiền thật… Nhưng, nếu cô mạnh đến thế, thì việc vượt qua hầm ngục chắc hẳn sẽ dễ dàng thôi.”

“À, ừm, tôi chỉ mua những trang bị trông biến thái thôi, nên thật ra tôi chẳng mạnh tẹo nào đâu. Tôi cũng chưa hề cày cấp nữa, desu!”

“Cái lối chơi kinh khủng gì vậy trời,” Mai mỉa mai.

Tôi không thể không đồng ý với cô ấy hơn. Chuyện đó đúng là nực cười. Thế nhưng, khi tôi nhìn bộ giáp bikini cô ấy đang mặc, tôi vẫn nhận ra nó khá là mạnh. Đúng là thế giới fantasy có khác.

“…Anh hai, anh đang nhìn cái gì đấy?”

Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng bên cạnh, khiến tôi sợ hãi mà ngồi thẳng dậy. Khi tôi quay sang, Suzuka đang trừng mắt nhìn tôi, nước mắt lưng tròng.

“Ô-Ônii-chan đúng là một con quỷ bẩn thỉu…! Anh nhìn cô ấy mà cứ như đang chảy dãi vậy…!”

“Hiểu lầm thôi! Anh chỉ đang kiểm tra chỉ số bộ giáp của cô ấy!”

“V-Vậy là anh đang nói trang bị của cô ấy không hề khiếm nhã sao?!”

…Ư! Đó đúng là cái logic mà Cô Double Peace vẫn hay dùng mà…!

“Trời ơi là trời, Ônii-chan đúng là Ma Vương biến thái mà…!”

Ưuuu… Sao lúc nào tôi cũng thành kẻ xấu vậy chứ?

“D-Dù sao thì, nhìn chằm chằm người khác như thế là bất lịch sự đó. Vậy nên, ừm… Em thực sự không muốn đâu, nhưng em sẽ đảm nhận vai trò đó và mặc bộ quần áo đó.”

“Hả? …Ơ-Ở?”

“C-Chỉ trong game thôi nhé! Em sẽ trở thành nạn nhân hứng chịu những cái nhìn dâm đãng của Onii-chan!”

Với khuôn mặt đỏ bừng, Suzuka bắt đầu gõ chữ “Làm ơn cho em mượn bộ giáp đó.”

“Đ-Khoan đã! Em không thể mặc bộ giáp đó ngay từ đầu!”

Tôi cố ngăn lại, và quả nhiên, cô ấy khựng lại đột ngột.

“…C-Cái gì mà không thể chứ? Đúng là ngực nhân vật của em có hơi thiếu một chút, nhưng…!”

“K-Không phải ý anh là vậy! Em là người trị liệu, nên em không thể mặc trang bị của cô ấy!”

“Không thể nào…?! Vậy là em thực sự không đủ tư cách để mặc nó sao?!” Suzuka hét lên một tiếng đau khổ.

…Sao em lại nhìn nhân vật của Cô Double Peace với ánh mắt ghen tị đến thế chứ? Với lại, anh thấy em đang vỗ ngực trong game kìa, Suzuka. Sao cái chức năng đó lại được đưa vào game vậy chứ?

*

“Nào, giờ thì chúng ta cùng công phá hầm ngục thôi!”

Với sự dẫn dắt của Cô Double Peace, chúng tôi đặt chân vào hầm ngục.

“Anh hai, em nên làm gì khi ở đây ạ?”

“À, vì em là người trị liệu, nên em phải đảm bảo chúng ta không bị quái vật đánh bại bằng cách dùng ma pháp hồi máu của em.”

“E-Em hiểu rồi. Em sẽ không để Onii-chan chết đâu!”

Trong khi trao đổi vài lời như vậy, chúng tôi tiến sâu hơn vào hầm ngục. Kẻ địch xuất hiện trước mắt khá mạnh, nhưng với sức mạnh tổng hợp của mọi người, chúng tôi đã đánh bại tất cả. Cấp độ hầm ngục có lẽ đã được điều chỉnh giảm bớt vì có tôi và Suzuka.

“Này, Yuu, có thêm địch đang tới kìa.”

“Xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận hơn.”

“Tiếc là không có sự kiện fanservice nào ở đây đâu, nên hãy chắc chắn bảo vệ tôi nhé, desu!”

“Dù sao thì tôi cũng chẳng mong đợi điều đó! Với lại, cô cũng là một chiến binh giống tôi mà, đáng lẽ cô mới phải là người bảo vệ chứ!”

“Ô-Ônii-chan, anh cứ bám dính lấy họ quá! Lại đây và hãy ‘flirty burst’ với em đi!”

“Chúng ta đang giữa trận chiến mà, làm gì có thời gian cho mấy cái đó! Với lại, tập trung vào! Anh cần được hồi máu! Cứ thế này thì anh chết mất!”

Dù đôi lúc hơi hỗn loạn một chút, nhưng chúng tôi vẫn vượt qua khá an toàn. Chúng tôi đã lên cấp, học thêm vài kỹ năng mới, và bắt đầu có thể đứng vững trước những kẻ địch mạnh hơn ở sâu trong hầm ngục.

“Anh hai, kẻ địch đang rơi ra càng ngày càng nhiều tiền!”

“Ừ, cả nguyên liệu mà chúng ta có thể bán nữa.”

Nếu cứ giữ nhịp độ này, có lẽ chúng tôi sẽ đủ tiền mua nhẫn đó. Suzuka dường như cũng cảm thấy điều tương tự, vì cô bé bắt đầu khúc khích cười một mình, lẩm bẩm “Nhẫn đính hôn…”

[IMAGE: ../Images/../00018.png]

… He he he.” Cô bé có vẻ rất đắc ý.

Trong lúc đó, chúng tôi vẫn tiến triển suôn sẻ. Chúng tôi hạ gục vài con trùm bên trong hầm ngục, và sau khoảng ba mươi phút, chúng tôi đã đến được con trùm cuối cùng.

“Cuối cùng cũng đến lúc rồi. Đánh bại nó xong, Onii-chan và em có thể…! Tiến lên thôi!”

“Ô-Ồ, em hăng hái thật đấy.”

Tôi không ngờ Suzuka lại nhập tâm vào trò chơi đến vậy, nhưng như thế lại rất tốt, vì chúng tôi đang thu thập dữ liệu cho bản báo cáo mà.

“Trùm lần này sẽ là loại gì đây nhỉ?”

Mai hỏi trong game.

“Ừm, để em xem, desu.”

Phía trước chúng tôi, cách một đoạn, một thứ khổng lồ hiện ra. Kèm theo một tiếng “tõm”, chúng tôi thấy thứ gì đó rơi xuống từ trần nhà, rồi một chất lỏng trong suốt tụ lại một chỗ—À, đây là…!

“Ôi đúng rồi, nó là một Slime Khổng Lồ.”

Trước khi cô bé kịp gõ xong tin nhắn, con Slime Khổng Lồ đã ào tới tấn công Double Peace-sensei. Không ổn rồi! Thanh HP của cô ấy đã chuyển sang màu đỏ sau đòn tấn công vừa rồi!

“Đ-Đây là một con mạnh đấy! Em sẽ thu hút sự chú ý của nó, anh đi hồi máu cho Double Peace-sensei đi!”

“V-Vâng!”

Tôi vội vàng hét lên chỉ dẫn cho Suzuka rồi tách ra để làm mục tiêu cho kẻ địch. Sau khi suýt chết, thanh máu của Double Peace-sensei đang được hồi phục nhờ phép thuật của Suzuka, và nhờ phép thuật của Mai, thanh máu của kẻ địch cũng từ từ nhưng chắc chắn rút xuống. Thế nhưng…

“Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy?! Đòn tấn công của nó đau điên cuồng!”

“Em không kịp hồi máu! Và lá chắn của anh sắp vỡ rồi…!”

Đúng là trùm cuối của hầm ngục có khác. Sức sát thương của nó không thể coi thường được.

“Haizz, HP nhiều quá! Cứ như chẳng giảm chút nào ấy!”

“Đúng là một trong những kẻ địch biến thái nhất trong thế giới giả tưởng, chỉ sau lũ Orc, desu!”

Mai đang cố gắng hết sức để giảm HP của trùm, trong khi Double Peace-sensei lại bận nói những chuyện kỳ quặc nữa rồi. Dù sao thì, trận chiến của chúng tôi vẫn tiếp tục đầy khó khăn, nhưng dần dần chúng tôi bắt đầu cảm thấy mình thực sự có thể làm được.

“Double Peace-sensei! Đỡ hộ vai trò người đỡ đòn cho em một lát!”

“Được thôi, desu!”

Chúng tôi thay đổi vai trò một cách suôn sẻ, và tôi bắt đầu nhìn thấy con đường dẫn đến chiến thắng. Thanh HP của kẻ địch từ từ giảm xuống, và tôi cảm thấy mình càng lúc càng căng thẳng hơn, cứ như thể chiến thắng đã nằm trong tầm tay.

“A… Ơ?!”

Nhưng trong lúc tôi đang nghĩ vậy, Suzuka đột nhiên đứng hình bên cạnh tôi.

“N-Này, em đang làm gì thế? Tiếp tục hồi máu đi!”

“S-Sao Double Peace-sensei lại làm thế…”

…C-Chuyện gì đã xảy ra với Suzuka vậy? Tuy nhiên, khi tôi nhìn vào màn hình bên cạnh mình, tôi cũng có phản ứng tương tự, và tôi nuốt khan một tiếng. Bởi vì…

“Tại sao nhân vật của Double Peace-san tự nhiên lại khỏa thân thế kia?!!!”

Đúng như Suzuka đã nói, nhân vật trong game của Double Peace-sensei đã mất bộ giáp bikini, và giờ chỉ còn mỗi đồ lót.

“Giáp của em bị phá hủy rồi, desu!”

Và rồi, tôi cuối cùng cũng hiểu ra. Con slime này có đòn tấn công làm giảm độ bền của trang bị sao?! Để tôi kiểm tra trang bị của mình… Đây rồi! Độ bền trang bị của tôi đang gần về không!

“Diễn biến này đúng là một sự kiện điển hình của slime mà, desu!”

Khoảnh khắc tiếp theo, Double Peace-sensei đột nhiên tỏ ra khá vui mừng với tình hình, lần này cô ấy hoàn toàn bị con slime nuốt chửng. Nhưng nó không dừng lại ở đó. Con slime từ từ bò về phía Mai.

“Kyaaaa! Đ-Đừng lại đây, con slime biến thái! Em không muốn trông như thế trước mặt Yuu đâu!”

Mai bị một loại chất lỏng (có vẻ là chất lỏng phá hủy giáp) bao phủ, và cô ấy cũng sớm chỉ còn lại mỗi đồ lót.

Đương nhiên, tôi cố gắng xông tới cứu cô bé, nhưng…

“Đừng nhìn, Onii-chan!” “Cái—?!”

Tay Suzuka đột nhiên vòng qua ôm chặt lấy đầu tôi, che khuất tầm nhìn.

“Khoan đã?! Em làm cái gì vậy?!”

“Anh không được nhìn! Cả hai đều trần như nhộng đó!”

“Nhưng mà đây đâu phải lúc nói mấy chuyện đó chứ! Với lại nếu em cứ ôm anh như vậy thì phép hồi máu của em sẽ…!”

Qua kẽ tay của cô bé, tôi nhìn vào màn hình, thấy nhân vật của Suzuka đang đứng trơ ra đó. Không những thế, một con slime đang từ từ tiến đến gần cô bé.

*Tõm!* (Tiếng chất lỏng văng lên người Suzuka)

“Nyaaaaaaa?! E-Em cũng…?! A-A-Anh không được nhìn, Onii-chan!”

“B-Bình tĩnh nào! Đây không phải là em ngoài đời mà chỉ là nhân vật trong game thôi!”

“Thì cũng giống nhau là gì!!!”

Suzuka vội vàng giấu nhân vật của mình đi, nép sát vào sau lưng nhân vật của tôi… K-Không ổn rồi! Giờ thì đến cả Suzuka cũng bị mất mạng sau Mai và Double Peace-sensei. Mà kẻ địch thì vẫn đang tới gần.

Toàn đội bị tiêu diệt. Khoảnh khắc tôi nhận ra tình thế của mình, tôi chỉ còn biết cam chịu mà chờ đợi cái kết…

Cho đến khi—

“C-Chuyện gì thế này?!”

Bất chợt, nhân vật trong game của tôi bắt đầu phát sáng trong khi tôi vẫn đang được Suzuka ôm chặt. Dòng chữ hiện ra trên biểu tượng hiệu ứng là—‘Bùng Nổ Quyến Rũ MAX’?!

“Ư-Ư ư ư…!”

Hình như Suzuka không hề nhận ra rằng hành động của mình đã kích hoạt hiệu ứng này. Trong khi đó, con boss càng lúc càng tiến gần hơn, sẵn sàng tung ra đòn tấn công cuối cùng để tiêu diệt chúng tôi.

“Thôi được rồi! Giờ thì sống chết mặc bay!”

Tôi mặc kệ phòng thủ, bắt đầu chuẩn bị kỹ năng tấn công của mình. Dù máu của tôi đang từ từ giảm đi, nhưng nhờ có hiệu ứng đó mà tôi vẫn trụ vững được, liên tục vung kiếm chém vào con boss.

—Làm ơn kịp đi mà!

“Haaaaaaa!!!”

Ngay trước khi máu của tôi về mo, cơ thể con boss đổ sụp xuống.

“M-Mình đã làm được…!”

Nhìn kẻ địch đã bị đánh bại trước mặt, tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau vài khoảnh khắc vui sướng trôi qua, tôi quay người lại, đặt tay lên vai Suzuka. Khi cô bé từ từ và cẩn thận ngẩng đầu lên, tôi dịu dàng cất tiếng gọi với một nụ cười khổ.

“…Chúng ta thắng rồi. Bằng sức mạnh của tình yêu!”

Nhưng không hiểu sao, Suzuka lại không hề thích điều đó chút nào. Cô bé chỉ bắt đầu hét lên “A-A-Anh đang nói mấy thứ ngớ ngẩn gì vậy?!” vào mặt tôi… Mà ban đầu không phải chính em nói vậy sao?

*

“Với số này, chúng ta có thể mua nhẫn đính hôn rồi! Tuyệt vời!”

Sau khi biến chiến lợi phẩm thành tiền, và kiểm tra thấy chúng tôi đã có đủ 50.000G cần thiết, Suzuka lập tức lại hướng về khu mua sắm.

Sau tất cả những chuyện đó, chúng tôi hồi sinh Mai và Double Peace-sensei rồi trở về thành phố. Vì trời cũng đã khá muộn, nhóm chúng tôi tách ra, và tôi với Suzuka quay trở lại chỗ đã nhìn thấy những chiếc nhẫn trước đó.

“C-Chúng ta đã mua được rồi…!”

Sau khi tìm thấy vật phẩm và mua nó, Suzuka thở phào nhẹ nhõm. Dù cô bé ngay lập tức lắc đầu như muốn xóa đi vài suy nghĩ trong đầu. Cô bé đến bên tôi, đề nghị kết hôn. Tuy nhiên…

“S-Sao lại không được?!”

Mặc dù chúng tôi đã cầm vật phẩm cần thiết, một thông báo trạng thái bật lên, nói rằng “Bạn không thể kết hôn với nhân vật này,” điều đó khiến Suzuka sốc nặng.

“Đ-Đây có phải là lỗi game không…?!”

“À, có một thông báo khác ở dưới này.”

Ừm, để xem… “Suzuka và Yuu là anh em ruột, nên họ không thể kết hôn.”

“C-Cái gì?!”

“…Cái này có lẽ là do chúng ta đã tạo mối quan hệ đó cho nhân vật khi mới lập…”

Tôi bối rối không hiểu tại sao một game online lại có lựa chọn như vậy, nhưng đây có lẽ là lý do.

“Không đời nào…! Anh nói anh em ruột không thể kết hôn là sao?!”

“Anh em ruột không thể kết hôn ngoài đời thực mà, em biết không?!”

“Đây là game mà, vậy thì phải được chứ!” Suzuka run lên vì tức giận, nhưng cuối cùng cô bé cũng đành chịu thua, và toàn bộ sức lực rời khỏi đôi vai cô bé. “Ư ư ư…”

“E-Em đâu cần phải buồn bã đến vậy đâu. Dữ liệu cho báo cáo của em cũng đủ rồi mà, đúng không?”

“Đúng là thế thật, nhưng… em thật sự muốn làm được mà…” Suzuka líu nhíu nói, mắt ngân ngấn lệ.

Có lẽ em ấy đang thất vọng vì không thu thập đủ dữ liệu mình muốn… Mình thấy tội nghiệp cho em ấy quá, đúng là một người cầu toàn mà. Cơ mà, nếu trong hệ thống game không thể thực hiện được thì quả thật là bó tay rồi.

“……”

Nhưng mà…

Nhìn Suzuka với vẻ mặt buồn bã, tổn thương như vậy, lòng mình bỗng nặng trĩu. Bình thường mình đúng là một người anh trai chẳng đáng tin cậy gì, chuyện đó thì ai cũng biết rồi… nhưng dù sao mình vẫn là anh trai của em ấy. Bởi vậy, mình muốn làm gì đó cho em. Với tư cách là anh trai, mình không thể chịu nổi khi thấy em gái mình buồn bã đến thế, và trách nhiệm của mình là phải làm mọi cách để giúp em ấy vui lên.

…Vậy thì bây giờ mình nên làm gì đây?

“À, mình biết rồi!”

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, mình lại quay trở lại quầy hàng khi nãy để mua một món phụ kiện cài tóc mà mình đã nhìn thấy trước đó.

“Đây này, em cài cái này vào đi.”

Mình gửi món phụ kiện cài tóc cho em ấy thông qua tùy chọn tặng quà, và Suzuka đã chấp nhận, dù em ấy có vẻ hoàn toàn bối rối.

“Ưm… Cái này là…?”

“Quà tặng em đấy.”

“Q-Quà ư?! Onii-chan tặng em á…?! S-Sao lại thế ạ?”

“Thì… ừm… Mặc dù chúng ta không thể kết hôn trong game được, nhưng theo một nghĩa nào đó, chúng ta vẫn có thể trở thành người yêu mà.”

“N-N-N-N… Người yêu á?!”

“À, đừng có nghĩ lung tung nhé! Anh chỉ muốn làm em vui lên thôi, chứ không hề có ý đó đâu, biết chưa?!”

…Ôi, chắc chắn em ấy lại nghĩ mình thật ghê tởm cho mà xem…!

“D-Dù sao thì, đây cũng là điều có thể làm được trong game online! Nên anh nghĩ có lẽ đây sẽ là một tham khảo tốt…”

Đến cuối cùng, giọng mình tắt hẳn, chỉ còn lại những lời lầm bầm… Có lẽ mình chỉ đang can thiệp vào chuyện không cần thiết thì phải?

“O-Onii-chan đã làm điều đó cho mình…!”

Nhưng Suzuka chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt đỏ bừng như quả cà chua, cho đến khi…

“Ehehehe…! N-Người yêu…!”

Em ấy đột nhiên khúc khích cười một mình.

“Ư-Ưm, Suzuka-san?”

“Hya?! K-K-K-Không có gì! Ưm, ưm! Đúng là chúng ta không thể kết hôn được, nhưng thế này cũng không tệ chút nào, đúng không ạ!”

“V-Vậy sao? Nghe em nói thế anh cũng mừng.”

Thế sao em lại nhìn anh với vẻ mặt hờn dỗi thế kia?

“…C-Cảm ơn Onii-chan rất nhiều.”

Cuối cùng, Suzuka một lần nữa nhìn về phía mình, nở một nụ cười. Nụ cười ấy pha chút ngượng ngùng, nhưng em ấy có vẻ hạnh phúc. Thật là một nụ cười đáng yêu.

…Thôi được rồi, nếu bây giờ em ấy đang cười thì chắc đó là quyết định đúng đắn rồi. Có lẽ mình đã hành động ra dáng một người anh trai hơn chút rồi chăng?

*

“Ehe… Ehehehe… Quà của Onii-chan…! Ehehehehehe…!”

Sau khi trở về phòng, tôi lại khởi động game lên và dành thời gian ngắm nhìn nhân vật của mình, giờ đã cài món phụ kiện tóc. Tôi biết dạo này mình hành động hơi lạ, nhưng làm sao có thể trách tôi được chứ…?! Đây là quà của Onii-chan đó! Ehe, ehehe, ehehehe!

“K-Không không, dù có vui đến mấy thì cũng không thể cứ nhìn mãi được. Mình còn phải viết báo cáo nữa chứ…!”

Thế là, tôi khởi động phần mềm soạn thảo. Mình đã trải nghiệm gì trong game nhỉ…?

—Onii-chan khẽ thì thầm ‘anh yêu em’ vào tai tôi, trong khi nhẹ nhàng cài món phụ kiện tóc lên đầu tôi, rồi từ từ nâng cằm tôi lên bằng tay anh ấy—

“……Á?!”

Chẳng mấy chốc, tôi đã viết ra những tưởng tượng tình tứ của mình thay vì báo cáo thực tế…

“Đ-Đây thì có khác gì những ghi chú về Onii-chan thường ngày của mình đâu!”

Tôi điên cuồng lắc đầu để loại bỏ những suy nghĩ ấy, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến vẫn là Onii-chan.

…Ưưư, tại anh làm em vui quá nên em không thể tập trung được đó, Onii-chan…! M-Mà, cũng không phải là em ghét những gì anh làm, nhưng mà—

“…Này, Suzuka?”

"?! A-Anh hai?! S-S-S-S-Sao anh lại ở trong phòng em?!"

"À, ừm, anh có gõ cửa mà em chẳng đáp lại gì cả... Nè, em quên miếng lót chuột này."

"V-V-V-V-Vậy sao ạ?!"

Em suýt nữa chết khiếp khi anh hai thò đầu vào phòng. Nếu anh ấy mà nhìn thấy mấy thứ viễn tưởng kiểu này em viết ra thì đời em coi như chấm hết. Cứ cho chắc ăn, em vội tắt phần mềm viết lách đi.

"Hửm? Em vẫn đang chơi game à?"

Trên màn hình lúc này lại hiện ra trò chơi, nên em nhanh trí nghĩ cách che đậy.

"D-Dạ! Nó khá là vui nên em định chơi thêm chút nữa ạ!"

"V-Vậy sao? Nhưng cũng muộn rồi đấy, đừng có ham quá mà nghiện đấy nhé?"

Nói xong câu đó, anh hai rời khỏi phòng em, và cuối cùng em cũng thở phào nhẹ nhõm.

...Th-Thật là hú vía... Nhưng mà, anh hai ơi? Anh không cần lo em bị nghiện đâu. Dù sao thì, em đã nghiện anh hai rồi mà—Ái, mình đang nói cái quái gì thế này!

"Auuuuu...!"

Không kìm được sự ngượng ngùng từ chính suy nghĩ của mình, em nhảy phóc lên giường và lăn lộn một hồi trên đó.