Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 12

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 88

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 8.5 - Chương 5: Ngày Trắng rắc rối của Towano Chikai

Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên các mạng xã hội, tham gia kênh Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

“Sắp rồi… Sắp đến rồi…!” Tôi lẩm bẩm, lòng đầy sốt ruột, khi đứng trước tờ lịch.

Ô ngày 14 tháng 3 được khoanh tròn bằng mấy vòng bút đỏ thật to.

“Sắp đến White Day rồi… Rồi Onii-chan sẽ tặng quà đáp lại món quà Valentine của mình…! Hê hê hê…!”

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Đúng vậy, White Day đã cận kề rồi! Tôi đã mong chờ ngày này đến biết bao lâu nay! Valentine năm ngoái, tôi đã tự tay làm sô cô la gửi gắm bao nhiêu là tình cảm dành cho Onii-chan… À thì, bằng cách nào đó tôi cũng đã đưa được nó cho anh ấy rồi, cứ thế đi. Lúc đó, tôi lấy cớ là thu thập dữ liệu, và cũng đã nhận được quà đáp lễ rồi, nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ nhận được thứ gì đó còn tuyệt vời hơn nữa trong cái White Day thực sự này.

Dù sao thì, món quà của tôi đã chứa đựng tất cả tình cảm của tôi dành cho anh ấy mà! Đương nhiên là, tôi biết nó chưa đủ để trực tiếp thể hiện rằng tôi thực sự y-y-y-yêu Onii-chan hay gì cả, nhưng ít nhất anh ấy cũng phải hiểu rằng tôi không ghét anh ấy chứ! Vì vậy, hoàn toàn có thể hy vọng nhận được thứ gì đó từ anh ấy. K-K-K-Có khi nào là một lời tỏ tình bất ngờ không nhỉ?!

“Em yêu anh, Suzuka… Nếu Onii-chan đột nhiên nói thế, thì mình sẽ hạnh phúc đến mức nào cơ chứeeee?!”

Khi ý nghĩ viển vông đó hiện lên trong đầu, tôi liền bổ nhào xuống giường và bắt đầu lăn lộn, ôm chặt lấy chiếc gối.

Lăn… lăn… lăn… lăn…

“N-Nếu điều đó xảy ra, chúng ta có thể sẽ kết hôn sớm thôi, đúng không…?! Hê hê, bây giờ thì vẫn còn quá sớm… Nhưng nếu Onii-chan yêu mình nhiều đến thế, thì có lẽ…”

Lăn… lăn… lăn… lăn…

Cứ thế, tôi chìm đắm trong những ảo mộng lãng mạn của riêng mình một lúc lâu.

“…Aizzz.”

Cuối cùng, tôi cũng kiệt sức. Khi đã lấy lại được bình tĩnh, một nỗi lo khó chịu chợt hiện lên trong tâm trí.

“…Onii-chan chắc chắn sẽ tặng quà cho mình vào White Day chứ?”

………Hừm.

……K-Không, dù là Onii-chan, anh ấy chắc chắn sẽ không quên đâu, đúng không?

Ý tôi là, dạo này chủ đề White Day thường được nhắc đến một cách tự nhiên hơn, mà không cần tôi phải khéo léo dẫn dắt câu chuyện. Tuy nhiên…

“Trong những lúc đó, phản ứng của Onii-chan chưa bao giờ có vẻ thuận lợi cho lắm…”

Đúng vậy, anh ấy dường như không mấy hào hứng, và mỗi khi tôi cố gắng trò chuyện nghiêm túc về chuyện đó, anh ấy luôn chỉ đưa ra những câu trả lời mơ hồ như “Ừm… Ừm…” hay “Em nói đúng…”

[IMAGE: ../Images/00002.png]

“K-Có lẽ anh ấy không coi trọng White Day lắm chăng…? Hay có khi anh ấy chỉ định tặng mình một món gì đó đơn giản để mình không giận thôi…?!”

K-Không, không phải là tôi mong muốn bất cứ thứ gì đắt tiền đâu nhé? Nếu là từ Onii-chan, tôi thậm chí còn vui vẻ chấp nhận ruột bút chì, và tôi sẽ trân trọng nó đến muôn đời! Tuy nhiên, tôi muốn nó phải có cảm giác thực sự là một món quà đáp lễ cho sô cô la Valentine. Nếu là món quà anh ấy tặng cho tôi với tâm tư như thế, tôi sẽ vui vẻ đón nhận bất cứ thứ gì anh ấy tặng, đúng vậy!

“N-Nhưng, chỉ là một món quà cho có… thì không được!”

Tôi muốn Onii-chan làm trái tim tôi loạn nhịp với món quà White Day của anh ấy!

“Nhưng… xét thái độ của Onii-chan gần đây, tôi không thể không nghi ngờ…”

Nếu thực sự muốn có một White Day trọn vẹn như vậy, có lẽ cứ ngồi yên thế này mà chờ đợi sẽ không hiệu quả? Với suy nghĩ đó, tôi bắt đầu cân nhắc xem phải làm gì trong tình huống này. Ngay sau đó, một ý tưởng chợt nảy ra, và tôi lập tức bắt tay vào chi tiết hóa.

“…Cứ chờ đó, Onii-chan. Em nhất định sẽ khiến anh phải để tâm đến White Day!”

*

“Hả? Thu thập dữ liệu cho White Day?”

Đó là một buổi tối nọ, và chúng tôi đang ở…

Trong lúc dùng bữa tối, Suzuka bỗng nhiên lên tiếng: “Em có chuyện muốn nhờ anh.” Khiến tôi khựng lại.

“E-Em đang định viết một cảnh về White Day cho tập truyện kế tiếp, nên em cảm thấy mình cần thêm tư liệu tham khảo… K-Không hề có ẩn ý gì sâu xa đâu nha!”

…À, ra vậy. Dù hơi khó hiểu là tại sao cô bé lại đột ngột nhìn đi chỗ khác như thế, nhưng lý do của cô bé thì hoàn toàn có thể chấp nhận được. À mà, vì mình là người thay thế cô bé, nên chẳng có lý do gì để từ chối yêu cầu của tác giả chân chính Suzuka cả, nhưng…

Thu thập tư liệu về White Day sao, chuyện gì vậy chứ?

“…Anh không muốn sao?”

“Hả? S-Sao em lại nghĩ vậy?”

“Thì anh trông chẳng có vẻ gì là nhiệt tình cả, mà giữa lông mày còn nhíu lại như đang suy nghĩ gì đó nữa…”

H-Hả, thật sao?! Tôi hơi hoảng loạn một chút rồi nhanh chóng cố gắng che đậy.

“K-Không phải vậy đâu?!”

Tuy nhiên, Suzuka có vẻ không hài lòng lắm với câu trả lời của tôi, cô bé bĩu môi. Chết tiệt, suýt nữa thì lộ tẩy rồi. Nghe thấy mấy từ “White Day” là tôi lại…

“Đ-Đây là để thu thập tư liệu mà, nên tất nhiên là anh sẽ giúp em hết sức rồi.”

Những lời đó không phải nói dối. Đúng là tôi đã phải trải qua đủ thứ chuyện “địa ngục” để thu thập tư liệu, nhưng chưa bao giờ tôi thật sự ghét việc giúp đỡ cô bé cả… Nhưng đúng như Suzuka nói, có lẽ tôi đã hơi do dự một chút. Và lý do không phải vì việc thu thập tư liệu, mà là chính cái ngày White Day đó.

Thật tình mà nói, mấy ngày nay, đầu óc tôi ngập tràn chuyện White Day. Một tháng trước, Suzuka đã tặng tôi sô cô la Valentine. Nói thì nói là để thu thập tư liệu, nhưng không thể phủ nhận là tôi đã nhận được nó. Tôi đã tặng lại cô bé một món quà lúc đó, nhưng tôi thật sự cảm thấy mình cũng nên tặng cô bé một món quà nhân dịp White Day nữa, và tôi cứ băn khoăn mãi không biết nên tặng gì cho cô bé. Vậy mà đến giờ vẫn chưa nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho cả… Dù sao thì, cũng đã nhiều năm rồi tôi không tặng Suzuka quà White Day.

Và giờ, đây là White Day đầu tiên sau khi chúng tôi cuối cùng cũng làm lành… Giờ mà tặng quà, tôi muốn cô bé phải thật sự vui vẻ. Nhưng tôi lại hoàn toàn không biết nên tặng món quà nào mới phải. Chuyện đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi mấy nay, nên tôi hơi bất ngờ khi cô bé đột nhiên nhắc đến White Day như thế.

“V-Vậy em định thu thập tư liệu cho White Day như thế nào đây?”

Đương nhiên là tôi không thể hỏi thẳng như vậy được, nên tôi nhanh chóng cố gắng làm trống đầu óc và chuyển hướng cuộc trò chuyện. Ban đầu, Suzuka nhìn tôi đầy dò xét, nhưng vì lý do nào đó, má cô bé hơi ửng hồng lên một chút, và…

“Hả? C-Chuyện đó… Em muốn thử một cái gì đó khác lạ so với bình thường, nên bằng mọi giá, em cần sự giúp đỡ của Onii-chan…!”

“Hả, tại sao lại vậy?”

“Ý em là… vì em đang định thu thập tư liệu cho White Day, nên em cần một người bạn đồng hành để giúp đỡ, đúng không?! Ý tưởng của chúng ta là anh trai sẽ hẹn hò với em gái như một món quà đáp lễ cho sô cô la Valentine, và em hy vọng là lần này Onii-chan có thể dẫn dắt buổi hẹn!”

“H-Hẹn hò?! V-Và anh phải là người dẫn dắt sao?!”

“V-Vâng. Chất lượng của tư liệu phụ thuộc vào chuyện đó, nên em trông cậy vào anh!” Suzuka nói với một nụ cười.

…Đ-Khoan đã! Bản thân tôi đã phải đau đầu vì chuyện đó rồi, sao em lại đẩy thêm trách nhiệm cho tôi vậy chứ?!

“Ehehehe, với cái này, chắc chắn anh ấy sẽ nhớ đến White Day—Không phải! Chuyện này là để viết một cuốn light novel thú vị, nên em chỉ có thể nhờ Onii-chan thôi!”

…Ư, hiếm khi Suzuka lại nhờ vả tôi nhiều đến thế này. Tôi không thể từ chối hy vọng và sự tin tưởng mà cô bé dành cho tôi như vậy…! Tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác, đúng không…?

“…Phù…”

Bữa tối kết thúc, và sau khi trở về phòng, tôi thở dài mệt mỏi rồi thả mình xuống giường. Trong không khí…

Cuối cùng, bọn tôi cũng đành chấp nhận đi thu thập dữ liệu đúng như Suzuka mong muốn. Thế nhưng, ngay cả ngoài đời tôi còn chẳng nghĩ ra nổi một món quà tử tế, thì làm sao mà nghĩ ra quà cho cái vụ thu thập dữ liệu này đây?

"...Không, khoan đã. Đây chẳng phải là một cơ hội khá tốt sao?" Tôi chợt nhận ra.

Mà nói về quà, dù chỉ là thu thập dữ liệu, nhưng nếu lỡ sai thì khó mà làm lại được. Nếu đã vậy, tôi có thể cùng Suzuka đi tìm thứ gì đó mà cô bé có thể thích, rồi lấy cớ là đang thu thập dữ liệu, đúng không nhỉ?

"Đ-Đúng vậy, đây là một kế hoạch hay!" Tôi tự nhủ và bắt đầu cảm thấy phấn khích.

Thế nhưng khi nghĩ kỹ hơn, tôi nhận ra mình thậm chí còn không biết bắt đầu tìm quà từ đâu, khiến tôi lại rơi vào trạng thái bơ vơ. Hay là cứ giữ phong cách truyền thống với một ít đồ ngọt nhỉ? Nhưng liệu Suzuka có thực sự vui không?

"...Hừm, nên làm gì bây giờ? Nếu là mình thì mình sẽ vui không nhỉ...? Mình sẽ vui vì cái gì đây? ...Hay là thứ gì đó liên quan đến tiểu thuyết ngắn thì sao...?"

...Không, thế thì không được rồi. Ngay cả tôi cũng biết điều đó. Nếu tôi thực sự tặng Suzuka một thứ như vậy, cô bé có lẽ sẽ nhìn tôi với ánh mắt vô hồn và nói: "Tiểu thuyết ngắn cho Ngày Lễ Tình Nhân Trắng ư...? Anh thật sự không biết đọc không khí gì cả." Thế thì đời tôi coi như chấm hết! Có lẽ tôi nên tìm thông tin trên mạng thì hơn—

"Uwah?!"

Đúng lúc tôi nghĩ đến đó, điện thoại của tôi rung lên. Nhìn vào màn hình, tôi thấy đó là cuộc gọi đến từ Mai.

A-Alo, Yuu? Tôi không có chuyện gì đặc biệt cần anh, nhưng mà Ngày Lễ Tình Nhân Trắng cũng sắp đến rồi, phải không?!

Đây là cái loại câu hỏi gì vậy? Thành thật mà nói, tôi cảm thấy muốn cúp máy ngay lập tức. Nhưng vì Mai cũng tặng sô cô la Ngày Valentine cho tôi, nên tôi cũng phải tặng lại cho cô bé... Không, khoan đã, không chỉ mình cô bé, mà cả Double Peace-sensei, Minazuki-san, và hai chị em nhà Kanzaka nữa chứ...! Ôi trời, giờ tôi còn có thêm nhiều chuyện phải lo hơn nữa rồi...!

K-Không có ý nghĩa sâu xa gì đâu, nhưng tôi nghĩ có lẽ anh muốn biết những cô gái như tôi sẽ vui với kiểu quà nào?!

"Tôi thật sự ghen tị với sự thẳng thắn tàn bạo của cô đấy, cô biết không?!"

Tôi biết cô chỉ đang dùng cách này để nói cho tôi biết cô muốn món quà gì mà! ...Thật đấy, đây là lý do tại sao cô lại rắc rối đến vậy... À mà, nếu cô ấy trực tiếp nói ra thứ cô ấy muốn, vậy thì tôi sẽ đỡ phải nghĩ xem nên tặng món quà gì cho tốt—

"......À."

Rồi, một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu tôi.

...Thông tin về loại quà nào sẽ khiến một cô gái vui lòng ư?

...Đây chẳng phải là cơ hội hoàn hảo để nghĩ ra món quà tôi nên tặng cho Suzuka sao?

"X-Xin hãy nói cho tôi biết!"

Đ-Ơ? Cái gì mà thay đổi thái độ đột ngột vậy?! Mai rõ ràng đã rất ngạc nhiên.

Nhưng tôi không để tâm quá nhiều đến điều đó. Tôi chỉ bắt đầu hỏi tới tấp, hy vọng rằng thông tin này sẽ giúp tôi tìm ra món quà hoàn hảo cho Suzuka.

*

"V-Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu thu thập dữ liệu ngay lập tức."

Vài ngày sau, Suzuka và tôi đến một trung tâm mua sắm gần đó. Không ngạc nhiên khi Suzuka tỏ ra phấn khích, vừa vì Ngày Lễ Tình Nhân Trắng vào ngày mai, vừa vì tất cả những quảng cáo xung quanh chúng tôi.

"Như em đã nói với anh trước đó, lần này, Onii-chan sẽ là người dẫn đầu để thu thập dữ liệu, nên xin hãy đối xử tốt với em nhé!" Mắt Suzuka long lanh vì mong đợi khi cô bé quay sang nhìn tôi.

"Ừ-Ừ, anh biết rồi."

Ngược lại, tôi lại càng cảm thấy lo lắng hơn rằng mình có thể sẽ khiến Suzuka thất vọng. Hơn nữa, vì tôi còn phải nghĩ cách thực hiện việc thu thập dữ liệu lần này, tôi cảm thấy áp lực tăng gấp đôi. Tôi đã nghĩ ra vài ý tưởng, nhưng chúng chắc chắn không hoàn hảo. Tôi không biết chúng sẽ hữu ích đến mức nào cho việc thu thập dữ liệu lần này, và tôi lo lắng liệu Suzuka có thực sự vui vẻ với chúng không.

"Ehehe... Với cái này, em có thể mong đợi điều gì đó tốt đẹp cho Ngày Lễ Tình Nhân Trắng—À, xin lỗi, dữ liệu tốt cho tập tiếp theo...!"

Có vẻ như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thử và cầu may!

"Ừm, vậy để anh kiểm tra lại lần nữa nhé. Tình huống hiện tại chúng ta đang thu thập dữ liệu là hai anh em đi hẹn hò vào Ngày Trắng. Người anh sẽ mua một món quà tặng em gái để cảm ơn sô cô la hồi Valentine… Có đúng không?"

"V-Vâng. Chính vì thế, anh phải tìm cho ra món quà hoàn hảo nhất để khiến em gái anh hạnh phúc tột cùng. Em sẽ đóng vai cô em gái đang cố gắng kìm nén sự phấn khích và mong đợi món quà ấy đến mức không thể ngủ được cả đêm qua!"

"…Nghe chi tiết thật đấy."

"Em phải lập kế hoạch ở cấp độ cao như vậy, nếu không dữ liệu có thể bị nhiễu loạn mất! Dù sao đi nữa, anh cứ phối hợp diễn đi ạ!" Suzuka nói, khuôn mặt ửng hồng và bám chặt lấy cánh tay tôi.

Khi cảm nhận sự mềm mại kia ập đến, cùng với mùi hương ngọt ngào phảng phất, tim tôi tự nhiên đập nhanh hơn… Không, bình tĩnh lại nào! Việc thu thập dữ liệu của chúng ta đã bắt đầu rồi! Đây là để thu thập dữ liệu về một buổi hẹn hò, nên việc này là hoàn toàn tự nhiên! Vả lại, chúng ta đã làm điều này vô số lần rồi, và đây là em gái mình cơ mà, sao tim mình lại đập nhanh như thế này chứ?!

"Ehehe… Ehehehe… Anh Onii-chan đang nghĩ đến món quà đáp lễ nào thế ạ?"

"Ừm… Để anh xem nào…"

Đây là để thu thập dữ liệu…! – Tôi liên tục tự nhắc nhở bản thân, cố gắng giữ cho suy nghĩ không bị xáo trộn.

Nếu tôi có thể biến cuộc thu thập dữ liệu này thành công, tôi sẽ biết được món quà nào sẽ khiến Suzuka hạnh phúc nhất. Vậy thì, bắt đầu thôi…

"Ừm… À, chỗ kia trông được đấy."

Khi nhìn xung quanh, tôi tìm thấy một cửa hàng hoàn toàn phù hợp với ý tưởng của mình. Lúc hai chúng tôi tiến lại gần cửa hàng đó, Suzuka lẩm bẩm:

"Một cửa hàng phụ kiện ạ?"

"Ừ-Ừm, anh nghĩ bắt đầu tìm ở đây có lẽ là một ý hay," tôi nhận xét, liếc nhìn Suzuka bằng khóe mắt.

Cả việc thu thập dữ liệu lẫn tìm ý tưởng cho món quà đều phụ thuộc vào phản ứng của Suzuka. Khoảnh khắc cô bé tỏ ra không hài lòng, tôi có thể bỏ qua ý tưởng đó ngay lập tức.

"Ph-Phụ kiện…! Nghe h-hay thật đấy!"

May mắn thay, khuôn mặt Suzuka sáng bừng lên ngay lập tức… Ồ, vậy là ngay từ lần đầu tiên tôi đã chọn đúng rồi sao?!

"V-Vậy là anh Onii-chan định tặng phụ kiện làm quà đáp lễ vào Ngày Trắng sao ạ?!"

"Ừ-Ừm… Không được sao?"

"K-Không phải vậy ạ! Em nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời! Chỉ là em cứ nghĩ anh sẽ tặng em cuốn tiểu thuyết ngắn mới ra nào đó thôi."

"Hả?! ………C-Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh làm thế?"

"Em sẽ tức giận. Thật sự, thật sự rất tức giận đấy ạ." Suzuka mỉm cười với tôi, khiến một làn sóng lạnh toát chạy dọc sống lưng tôi.

…S-Suýt nữa thì…! Sao cô bé lại hiểu tôi rõ đến vậy chứ?!

"Giờ thì, chúng ta mau vào thôi!"

Trong lúc tôi còn đang bận bối rối, không biết nói gì tiếp theo, Suzuka đã kéo tay tôi. D-Dù sao thì, cứ bình tĩnh xem mọi chuyện sẽ thế nào đã.

"Chà… Nhiều phụ kiện thật đấy. V-Vậy anh định tặng em loại phụ kiện nào vào Ngày Trắng ạ?"

"Để anh xem… Thế cái này thì sao?"

Tôi chỉ vào sợi dây chuyền ngay bên cạnh.

"Em-Em hiểu rồi, một sợi dây chuyền! Cái đó có thể kết hợp với bất kỳ bộ quần áo nào! Và nó còn phản ánh ý nghĩa là luôn muốn được ở bên người kia!"

"Ế?! Ừ-Ừm, nhưng anh không chọn nó với ý nghĩ đó đâu…?!"

Tôi thực sự chỉ nghĩ rằng nó có thể trông hợp với Suzuka thôi…

"Ehehehe… Cuối cùng anh Onii-chan cũng diễn tự nhiên được rồi đấy!"

…Giờ cô bé lại còn ngưỡng mộ tôi vì lý do nào đó nữa chứ?

"Vậy anh còn ý tưởng nào khác cho món quà đáp lễ không?"

"Ừ-Ừm… Để anh xem, cái vòng cổ kia cũng rất đẹp, em không nghĩ vậy sao? Trông nó cũng vừa túi tiền nữa."

"M-Một chiếc vòng cổ! Nghe cũng tuyệt vời quá! Nó sẽ cho mọi người xung quanh thấy rằng em gái anh là…"

“Nghĩa là nó thuộc về anh, và anh sẽ luôn phải để tâm đến nó, đúng không, Onii-chan?!”

“Anh có nghĩ sâu xa đến thế đâu?!”

Tôi chỉ chọn đại vì thấy nó đẹp thôi mà, vậy mà cô ấy lại gán cho nó một ý nghĩa triết lý sâu xa đến thế à?!…Thôi được rồi, cô bé đang hóa thân thành cô em gái trong tiểu thuyết của mình, nên tôi cũng không trách được… Mặt khác, xem ra cô ấy có vẻ vui vẻ với ý tưởng đó, vậy thì cũng không phải là thất bại hoàn toàn. Dù cô ấy đang giả vờ là cô em gái trong truyện, nhưng món quà này bản thân nó cũng không tệ với Suzuka thật. Nghĩ bụng rằng việc thu thập dữ liệu lần này có thể kết thúc khá nhanh chóng và an toàn, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Và đúng lúc đó, tôi lại tình cờ thấy một món phụ kiện khác có vẻ khả thi.

“Mặt dây chuyền với vòng cổ thì cũng được, nhưng còn chiếc nhẫn này thì sao?”

“Nh-Nhẫn ư?!”

Mắt Suzuka mở to hết cỡ khi tôi chỉ vào kệ hàng.

“Ban đầu, anh cũng nghĩ quà có thể là một chiếc nhẫn, nhưng mà—”

“Ế? S-Vậy ra về cơ bản anh đã định tặng em một chiếc nhẫn đính hôn vào ngày Valentine Trắng sao?!”

“Ế?! K-Không, anh không hề nghĩ vậy!”

“Đ-Đáp lại tấm sô cô la của cô em gái, chất chứa bao nhiêu tình cảm, anh trai đã trao tặng cô ấy một chiếc nhẫn đính hôn…! ‘Bao lâu nay anh vẫn luôn yêu em!’ ‘Onii-chan…’ Họ sẽ nhìn nhau thắm thiết. Người anh trai đột nhiên bắt đầu đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô em gái…! Và rồi, hai người họ gắn kết với nhau… Và câu chuyện kết thúc, phải không?!”

“Thế thì bộ truyện kết thúc hơi tệ đấy?!”

“Em không thấy có vấn đề gì cả?!”

Mắt cô bé lấp lánh… Không, ánh lấp lánh có thể có đó, nhưng đôi mắt cô bé lại vô cùng nghiêm túc.

“Em chưa từng tưởng tượng Onii-chan lại nghĩ ra một món quà tuyệt vời đến thế…!”

“À-À, trông em có vẻ vui, điều đó cũng tốt thôi, nhưng anh không nghĩ về chiếc nhẫn vì chuyện cưới xin gì cả, nên em đừng vội kết luận như thế…?”

“E-Em biết mà, nhưng nghĩ đến việc Onii-chan lại…! Hì hì… Hì hì hì hì hì…!” Suzuka bắt đầu lẩm bẩm một mình, ôm lấy cơ thể và run rẩy dữ dội.

Trời ơi… Cô bé này nhập vai thật sự quá tốt…

“Ơ-Ừm, vậy thì, anh có thể hiểu là một chiếc nhẫn là ý hay phải không?”

“Đương nhiên! Sẽ không có cô gái nào có thể ghét một món quà như thế này đâu!”

…Được rồi, việc thu thập dữ liệu đã kết thúc nhanh chóng. Và giờ tôi cũng đã chọn được quà cho Suzuka rồi!

“May quá… Lát nữa mình phải cảm ơn Mai mới được,” tôi lẩm bẩm một mình.

…Tôi chưa từng nghĩ rằng câu nói này có thể gây rắc rối. Tuy nhiên—

“Hả?”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nét mặt của Suzuka cứng đờ, vẻ vui vẻ hồn nhiên trước đó biến mất trong tích tắc, và tôi cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo hẳn đi…

Ch-Chuyện gì đã xảy ra vậy?

“…A-Anh vừa nói là nhờ Himuro-san sao?”

“A-Anh có nói vậy, ừm…?”

“Ch-Chuyện này là sao? …Đ-Đừng nói với em, ý tưởng đến tiệm phụ kiện như thế này ban đầu là từ cô ấy sao—?”

“Đ-Đúng vậy, là ý của Mai,” tôi cẩn thận đáp lời. Thân hình nhỏ bé của Suzuka đột nhiên bắt đầu run rẩy dữ dội.

“…Em…”

“Em sao?”

“Em muốn một lời giải thích cặn kẽ về chuyện đó!!!”

Và thế là, Suzuka bắt tôi phải kể lại chi tiết cuộc trò chuyện của tôi với Mai vào ngày hôm trước.

“Anh muốn biết về những món quà Valentine Trắng nào sẽ khiến con gái vui vẻ ư? Đ-Đ-Đây là cho em sao?!”

“À-À, cũng một phần là như vậy, nhưng còn có một cảnh về Valentine Trắng trong tập tiếp theo, nên anh muốn nghe ý kiến của em. Anh hy vọng nó có thể trở thành tài liệu tham khảo tốt—”

“Em muốn có quyền được theo dõi anh 24/7!!! Đương nhiên, điều đó bao gồm cả việc em được ở lại nhà anh bất cứ khi nào em muốn—”

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

“Chỉ có mấy kẻ bám đuôi như cô mới khoái cái trò đó thôi! Tôi muốn thứ gì đó khiến một cô gái bình thường thấy vui cơ!”

“G-Gì chứ? Rõ ràng tôi đang hào hứng lắm mà… Thôi được rồi. Dù sao thì tôi vẫn còn cơ hội tìm được thứ gì đó tương tự mà…”

“Cái ý đồ thật sự của cô lộ rõ ra ngoài rồi đấy… Mà thôi, cô cứ nói luôn đi xem nào?”

“…Để xem nào, có lẽ phụ kiện thì sao?”

“À, phụ kiện à…? Nhưng mấy thứ đó đắt phết đấy chứ?”

“Ai mà quan tâm mấy chuyện đó? Mắc hay rẻ không quan trọng, miễn là nó đến từ anh là được rồi… À, đ-đương nhiên chỉ vì anh là Towano Chikai thôi nhá?!”

“Tôi biết mà… Nhưng… phụ kiện sao…? Cảm ơn cô, tôi sẽ thử xem.”

“N-Nếu được thì anh phải tặng tôi thứ gì đó làm quà cảm ơn đấy nhé. Mà không có ẩn ý gì sâu xa đâu, nhưng tôi thật sự rất thích nhẫn…”

“Chà, nhẫn rẻ thì tốt rồi, nhưng sao lại là nhẫn?”

“T-Tôi đã bảo là không có ẩn ý sâu xa nào cả mà! Tôi chỉ thấy là nhẫn thì hay hay, vậy thôi!”

…Và mọi chuyện diễn ra là như vậy đấy.

“Đây là lời khuyên mà tôi nhận được từ cô ấy…”

Trong khi tôi giải thích, Suzuka chỉ im lặng lắng nghe, rồi cơ thể cô ấy bắt đầu khẽ giật giật…

“Đ-Đúng là ý của Himuro-san…!” Cô ấy lẩm bẩm.

“Ư-Ưm… có vấn đề gì với chuyện đó sao?”

“K-Không, bản thân việc nhận lời khuyên thì không có vấn đề gì cả, nhưng nghe cuộc trò chuyện của anh thì có vẻ anh đang định tặng Himuro-san một chiếc nhẫn làm quà đáp lễ Valentine trắng của cô ấy phải không…?”

“Đ-Đúng vậy, dù sao thì tôi cũng đã hứa với cô ấy mà.”

Và lời khuyên của cô ấy đã giúp tôi rất nhiều, nên tất nhiên tôi định giữ lời hứa rồi.

“K-Không được đâu!”

Nhưng vì lý do nào đó, Suzuka lại kịch liệt phản đối ý tưởng này.

“Hả? Ý tôi là, tôi đã hứa với cô ấy rồi mà…”

“Chỉ khi việc thu thập dữ liệu thành công thôi, đúng không?! Đ-Đáng tiếc thật, nhưng nó chưa hoàn hảo lắm! Phụ kiện, đặc biệt là nhẫn, hoàn toàn không phải là một món quà tốt chút nào!”

“Hả?! N-Nhưng chẳng phải mới vài phút trước cô còn đồng ý với tôi sao?!”

“Đó là vì tôi không biết về lời hứa của anh với Himuro-san…! D-Dù sao thì, chúng ta phải thay đổi suy nghĩ về nó! Nhẫn hoàn toàn không phải là một món quà đáp lễ tốt! N-Nguy hiểm luôn rình rập, nên tốt nhất chúng ta nên nghĩ thứ khác đi!”

K-Không đời nào…?! C-Cứ ngỡ là có thể giải quyết nhanh chóng rồi chứ…!

“Ưưưư… Thật là phí công mà…!”

Vì lý do nào đó, Suzuka trông thất vọng hệt như tôi… Sao cô lại hành động như vậy, sau tất cả những gì vừa nói chứ? Dù sao đi nữa, nếu tác giả Suzuka đã nói vậy thì tôi cũng không thể phản đối được. Tôi đành từ bỏ ý định mua phụ kiện cho cô ấy.

“…Đ-Đáng tiếc thật, nhưng với điều này, chúng ta đã tránh được một kịch bản tồi tệ nhất. Vậy nên chúng ta hãy tiếp tục thu thập dữ liệu, Onii-chan! Ý tưởng tiếp theo cho quà đáp lễ là gì nào?”

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

Khi chúng tôi bước ra khỏi cửa hàng, Suzuka lại một lần nữa bám chặt lấy tay tôi khi cô ấy hỏi chúng tôi sẽ đi đâu tiếp theo… Chết tiệt, mọi chuyện đang suôn sẻ thế mà vài phút trước…! Nhưng giờ thì không còn cách nào khác, tôi phải tìm thứ khác thôi.

“Ưm… Tiếp theo là…”

Đi dạo quanh trung tâm mua sắm, tôi nhìn quanh các cửa hàng, cho đến khi…

“Được rồi, tiếp theo chúng ta thử cái này đi.”

“Đó là… Ưm… một cửa hàng thời trang sao?”

Tôi phát hiện ra một cửa hàng dành cho nữ. Nội thất cửa hàng tràn ngập những món đồ trông rất dễ thương, và các khách hàng nữ đang vui vẻ ngắm nghía đủ loại hàng hóa.

“Tôi nghĩ ở đây có thể tìm được thứ gì đó làm quà tặng tốt, vậy hay là chúng ta xem thử một chút nhé?”

“V-Vâng, ý đó hay lắm ạ. Và cảm giác như đang hẹn hò thật vậy. Ehehe…” Suzuka nói. Cô ấy càng bám chặt lấy tay tôi hơn.

…C-Có vẻ như đây cũng là một cơ hội tốt.

“Đ-Được thôi, cứ nhìn xung quanh cũng không sao cả.”

nhưng em thật sự muốn anh Onii-chan chủ động. Có thế, em mới cảm thấy như mình đang được anh dẫn đi hẹn hò thật sự vậy đó."

"Ừ-Ừm, cứ để anh lo. Anh sẽ nghĩ ra thứ gì đó... Ờm... Thế còn con thú nhồi bông hình thỏ ở đằng kia thì sao?" Tôi vừa nói vừa chỉ tay về phía món đồ chơi trên kệ gần chỗ chúng tôi đứng.

"V-Vâng! Dễ thương quá trời luôn! Vậy ra anh vẫn nhớ em thích thỏ sao...!"

"Ừm... Còn gì nữa nhỉ...? À, bên này có mấy món đồ gốm sứ hình thỏ nè. Em thấy sao?"

"Những món đó cũng dễ thương lắm! Để trong phòng em chắc chắn sẽ rất hợp!"

"Thế còn mấy chiếc cốc này thì sao!"

"Dễ thương ghê! Mà có đến hai cái lận, Onii-chan và em có thể dùng một bộ đôi đúng không?!"

Chắc là do cô bé đang diễn kịch, chứ Suzuka lại nói ra mấy lời khiến người ta ngượng đỏ mặt.

"Anh Onii-chan sao vậy?! Hôm nay mắt thẩm mỹ của anh tốt ghê, như biến thành người khác vậy!"

...Ưm, vậy là em ấy đang nói gu bình thường của tôi dở tệ hả? Tôi có cả đống thứ muốn phản bác, nhưng tôi không muốn làm hỏng tâm trạng đang cực kỳ vui vẻ của Suzuka, nên đành im lặng. Thu thập dữ liệu quan trọng hơn.

"Ư-Ưm... Một trong mấy món này làm quà thì sao? Giờ anh có thể coi là thành công rồi chứ?"

"V-Vâng! Anh biết được thứ em gái mình thích rồi lại chọn được một món quà ưng ý! Hơn nữa, cảm giác được nghĩ xem nên chọn món nào cũng vui nữa!"

Thấy Suzuka vui mừng đến vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lần đầu thất bại, nhưng tôi mừng vì lần thứ hai đã thành công.

"Được rồi... Vậy em đã quyết định muốn món nào chưa?"

"K-Không, để em nghĩ thêm một chút nữa đã."

"À, được thôi. Vậy thì anh đi mua con thú nhồi bông đằng kia nhé."

"Vâng! .........Ể?"

Khi tôi vừa định nhấc con thú nhồi bông có hình dáng giống một vị thần lên, vẻ mặt của Suzuka đột nhiên trở nên nghiêm trọng khi cô bé quay lại đối diện với tôi... H-Hả? Tôi nói gì sai sao?

"C-Có chuyện gì vậy, Suzuka?"

"...Đ-Đó mới là điều em phải nói chứ. Con thú nhồi bông đó dùng để làm gì?"

"N-Nó là quà đáp lễ cho socola mà Minazuki-san đã tặng anh..."

Tôi còn chưa kịp dứt lời, đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình đột ngột hạ xuống. L-Lại nữa sao?!

"Q-Quà đáp lễ cho Minazuki-san...? K-Không lẽ nào...!"

"Ưm, Suzuka-san...?"

"Giải thích rõ ràng ngay lập tức!!"

T-Tại sao?!

Tôi ngạc nhiên vì tình huống tương tự lại xảy ra y như trước, nên tôi lại một lần nữa giải thích.

"Quà Sensei hỏi cho ngày Valentine Trắng ư?! Hãy biến Sakura thành em gái anh đi!"

"Tôi thực sự rất cảm kích nếu cô có thể nghĩ ra thứ gì đó dễ đạt được hơn, và không quá nực cười!"

"À, phải rồi, anh đang hỏi ý kiến Sakura vì anh đang thu thập dữ liệu! Hừm... Sakura nghĩ có lẽ một thứ gì đó dễ thương thì sẽ ổn hơn đó? Như mấy món nhỏ nhỏ có thể để trong phòng... chẳng hạn như thú nhồi bông!"

"Hiểu rồi, mấy món nhỏ nhỏ hoặc thú nhồi bông... Nghe có vẻ là thứ mà con gái sẽ thích..."

"Vâng, Sakura thật sự muốn một thứ như vậy! Nếu việc thu thập dữ liệu của anh thành công, thì hãy tặng Sakura một con thú nhồi bông! Giống như một con chó ấy!"

"Tôi hiểu rồi. Nếu thành công, tôi sẽ làm vậy."

"Tuyệt vời! Sakura sẽ đặt tên nó theo tên Sensei!"

"Làm ơn đừng làm thế!"

"Chuyện là như vậy đó..."

"Vậy là anh có ý tưởng này từ Sakura-san sao?!"

Ý tôi là, tôi nghĩ hỏi nhiều người hơn thì sẽ có được ý tưởng hay hơn, nên tôi đã hỏi tất cả những ai tôi có thể nghĩ ra.

"Vậy thì, món quà sẽ là...!"

"Ừ, đó là lời khuyên của Minazuki-san, nên nếu nó thành công, cô ấy sẽ nhận được một con thú nhồi bông hình chó—"

...Khoan đã, sao em lại lườm anh bây giờ?!

"Anh Onii-chan đang nghĩ gì vậy! Nếu anh tặng cô ấy một con thú nhồi bông như vậy, cô ấy sẽ vuốt ve và ôm nó như thể đó là anh vậy đó!!!"

"Ể-Ê, thật sao?!"

"Đó là lẽ thường tình mà! Ai cũng làm vậy với thú nhồi bông của mình cả!"

Ưm... Tôi không nghĩ đó là lẽ thường tình đâu...

"Tất nhiên, em không nghĩ là

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]"

[IMAGE: ../Images/..]

"...Sakura-san sẽ chẳng ngần ngại làm điều đó chút nào đâu! Em biết chắc mà!"

"Đâu ra cái tự tin sắt đá đó vậy?!

…N-Nhưng mà, anh lỡ hứa với cô ấy rồi, giờ dữ liệu thu thập đã ổn thỏa, thì anh phải—"

"Đ-Đâu có thành công gì đâu!"

“…Hả? Ơ?! K-Khoan đã, không phải em vừa bảo…?!"

"E-Em nhầm to rồi! Món này làm quà thì còn lâu mới đủ tầm!"

"T-Tại sao…?! Em vừa khen anh tới tấp cơ mà…!"

"Ý em là, nếu Onii-chan mà tặng món đó cho Sakura-san thì…! A-Dù sao thì, mấy thứ như thú nhồi bông gì đó bị loại hết vì không đủ 'ấn tượng'! Onii-chan nghĩ thứ khác đi!"

"K-Không đời nào…!" Tôi thở dài, cúi gằm mặt.

…Ugh… Hai lần liên tiếp cứ ngỡ đã gần tới đích, vậy mà lại thất bại…?!

"…Ưưư, lại phí công… Dù em đã rất mong được Onii-chan tặng cho món như thế này cơ mà…! Nhưng em không thể cho phép Sakura-san nhận thú nhồi bông từ Onii-chan được…! Cô ấy sẽ ôm ấp hôn hít cả ngày cho mà xem…!"

Thế nhưng, Suzuka lại một lần nữa ôm đầu như thể đang buồn rầu vì chuyện gì đó, trong khi người đáng lẽ phải làm vậy lúc này là tôi mới phải.

"O-Onii-chan, tiếp theo! Là cái gì tiếp theo ạ…?!"

Đương nhiên, cô ấy vẫn chưa chịu thôi. Đây chính là lý do khiến việc làm người thay thế cho cô bé này thật sự mệt mỏi. Nhưng đã đến nước này, tôi buộc phải gắng sức tới cùng…!

"V-Vậy thì, tiếp theo sẽ là thứ như thế này."

"Một cửa hàng quần áo sao…?"

Địa điểm tiếp theo chúng tôi đặt chân đến là một cửa hàng thời trang nữ. Lần này, tôi dự định tìm những bộ quần áo mà cô ấy mặc sẽ đẹp, rồi dùng chúng làm quà White Day. Khi chúng tôi bước vào, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ một lúc, nhưng rồi…

"…V-Việc cùng nhau chọn quần áo là một ý hay tuyệt vời, và gu thời trang của Onii-chan hôm nay lại tốt một cách kỳ lạ, nhưng… Đây không phải là ý tưởng của người khác chứ…?" Suzuka hỏi, quay sang nhìn tôi.

C-Cái gì nữa vậy…?

"S-Sao cũng được. Anh có hỏi chị em nhà Kanzaka, và họ bảo đây có thể là một ý hay… Họ cũng dạy anh vài mẹo để chọn quần áo phù hợp cho con gái nữa."

"Ồ vậy sao?! Vậy là Onii-chan định tặng quần áo kiểu phương Tây cho Haruna-san làm quà đáp lễ sao?!"

"Đ-Đúng vậy, đó là kế hoạch của anh nếu việc thu thập dữ liệu ở đây thành công…"

Và như vậy cũng đỡ cho tôi phải đau đầu nghĩ quà cho từng người, đúng là một mũi tên trúng hai đích, nhưng…

"Cái—?! E-Em đã nghĩ vậy mà…! Vậy thì quần áo cũng không được!"

Sao lại gạt ngay từ vòng gửi xe thế này?!

"Em nói đùa đấy à?! Em rõ ràng có vẻ rất thích ý tưởng này mà!"

"Ý em là, nếu Onii-chan làm vậy, rồi cô ấy mặc những bộ đồ đó, thì chẳng khác nào Onii-chan đang ôm lấy cô ấy…! A-Dù sao thì, em không thích, vậy nên, tiếp theo!"

Sao lại có thể vô lý tới vậy chứ?!

Trong lúc tôi đang bối rối vì kiểu từ chối kỳ quặc của Suzuka, tôi chợt nhớ ra điều mà cô em nhà Kanzaka đã nói với mình.

"…Haruna, cái gì đó bình thường, tầm thường sẽ không được đâu."

"Ối?! Đ-Đừng có tự tiện xông vào thế chứ, Onee-chan!"

"Thầy, nếu thầy đang nghĩ về một món quà White Day, thì việc tạo ấn tượng mạnh là rất quan trọng. Nếu thầy muốn, em rất sẵn lòng chia sẻ ý kiến của mình. Chỉ để tham khảo thôi nhé. Fufu."

…Và cứ thế, Ayano-san cũng cho tôi vài lời khuyên. Vì ý tưởng của cô em nhà Kanzaka đã thất bại, có lẽ bây giờ với Suzuka hiện tại thì nó sẽ hiệu quả hơn?

"V-Vậy thì, còn những bộ quần áo này thì sao?!"

Tôi chỉ đại vào mấy bộ quần áo trong tầm mắt, nhưng…

"Q-Quần áo hở hang gì thế này?! Chân váy cũng quá ngắn… Onii-chan đang cho em xem cái gì thế hả?!"

Nhưng tôi bị gạt phăng ngay lập tức, khi Suzuka phàn nàn rằng chúng quá bó sát… K-Có lẽ tôi đã hơi hoảng loạn quá đà rồi…

"Khoan đã. Đây cũng là ý tưởng của người khác sao…?"

"Đ-Đúng vậy, của Ayano-san…"

"Và nếu nó thành công, Onii-chan định—"

Em định tặng cái thứ đó cho con bé à?!”

“A-Anh đâu có làm vậy?!”

Nhưng Ayano-san lại gợi ý như thế mà!

Đúng là chỉ lần này, anh mới thấy mừng vì mọi chuyện không thành…!

“C-Cái gì mà lại đi hỏi ý kiến lung tung như vậy chứ…? Rồi nếu em đồng ý thì anh sẽ tặng thứ đồ đó cho họ à?! K-Không được! Thật là bất công!”

Một lần nữa, Suzuka lại dập tắt hy vọng kết thúc mọi chuyện của tôi.

“Không còn gì khác sao?! Không thể nào—Khoan đã! Anh đã hỏi Himuro-san, Sakura-san, Haruna-san và Ayano-san rồi, vậy chắc hẳn anh cũng hỏi Double Peace-san đúng không…?”

“C-Cái đó…!”

“Quả nhiên là vậy! Cô ấy muốn gì?! Mau nói cho em biết đi!”

Suzuka tiến sát lại tôi, không cho tôi một đường chạy… Đ-Đúng là tôi đã nhận được vài lời khuyên từ Cô Double Peace-sensei thật, nhưng…

“Anh nghĩ em sẽ không muốn nghe đâu…”

“A-Anh nói vậy là ý gì?! Cứ nói đi! Biết đâu lại là điều gì đó khiến em ghen tị vô cùng thì sao!”

“Không, tin anh đi, em sẽ chẳng ghen tị chút nào đâu!”

“Chuyện đó để em quyết định! Nào, nói đi!” Suzuka lườm tôi một cách gay gắt, khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khai hết.

Ôi, chắc tôi trông thảm hại lắm nhỉ? Nhưng tôi không còn cách nào khác, được chứ?! Điều đó chỉ cho thấy em gái tôi mạnh mẽ đến mức nào thôi! Tôi không thể thắng được em ấy!

“Ư-Ưm… Đồ lót…”

“…Hả?”

“C-Cô ấy bảo là muốn quần lót! Nếu được thì loại của người lớn…”

“Q-Quần lót?!”

Trong lúc đang muốn chui xuống đất chết quách đi cho xong, tôi chợt nhớ lại cuộc nói chuyện với Cô Double Peace-sensei.

“Nếu được Sensei tặng cho mấy chiếc quần lót gợi cảm, quyến rũ vào Ngày Valentine trắng thì chỉ số hạnh phúc của em sẽ đạt mức tối đa đó, desu!”

Chỉ cần nhớ lại thôi là đầu tôi đã bắt đầu đau nhức rồi.

“…Và em còn ghen tị về chuyện đó không…?” Tôi hỏi Suzuka.

“À… Hả—?” Em ấy lẩm bẩm, miệng há ra ngậm vào như cá. “A-Anh thật sự định tặng Double Peace-san thứ đồ như vậy ư?! K-Không biết anh phải biến thái đến mức nào—?!!!” Em ấy hét lên đến lạc cả giọng.

Thật tình, chẳng phải chính em là người muốn biết sao? Tôi cụp đầu xuống, không thể nói được lời nào đáp lại.

Tóm lại cả ngày hôm đó, mọi thứ tôi đề xuất đều bị từ chối, khiến tất cả những lời khuyên và ý tưởng tôi nhận được trở nên vô dụng.

“A-Anh không thể tự mình nghĩ ra được gì hết sao, Onii-chan?” Suzuka nói với vẻ lườm nguýt.

Sau đó, Suzuka cuối cùng cũng dịu đi một chút, nhưng tâm trạng của em ấy vẫn tệ như mọi khi… Dù em nói vậy, nhưng lý do anh phải hỏi ý kiến là vì anh chẳng nghĩ ra được gì cả… Anh thật sự không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì có thể khiến Suzuka vui lòng.

“V-Vậy thì, có lẽ là đồ ngọt…”

Ý tưởng chợt nảy ra không có gì đặc biệt, tôi chỉ nghĩ được đến đồ ngọt vì gần đó có một tiệm bánh đang bày bán đồ dành cho Ngày Valentine trắng.

“Đồ ngọt… Cũng không có gì đặc biệt, nhưng như vậy cũng được. Không cần phải dựa vào lời khuyên của người khác. A-Anh tặng gì thì em cũng nhận hết, miễn là từ Onii-chan…!” Suzuka nói, ngượng ngùng quay mặt đi.

Em ấy nói là không sao, nhưng tôi đoán cái giọng lầm bầm đó có nghĩa là em ấy rõ ràng vẫn chưa hài lòng… Nhưng vì tôi không còn lựa chọn nào khác lúc này, chúng tôi bước vào tiệm bánh và nhìn quanh.

“Ưm… em muốn cái nào?”

“O-Onii-chan phải tự quyết định chứ, nếu không sẽ không được.”

Ý tôi là, ít nhất tôi cũng muốn chọn một thứ mà tôi biết em thích… Tuy nhiên, Suzuka lúc này còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, nên tôi chỉ có thể tự mình hành động.

“…Nghe này, cái này có ổn cho quà của em vào ngày mai không?”

Thu thập dữ liệu thì quan trọng thật, nhưng tôi cũng muốn mua cho em ấy một món quà tử tế. Thế nên tôi mới hỏi, nhưng…

“K-Không phải là được sao?!”

Suzuka vẫn không nhìn tôi.

...ánh mắt của cô ấy khi đáp lời... Chắc là cô ấy không đánh giá cao gì cho lắm. Nhưng mà tôi thật sự không nghĩ ra được cách nào khác, đành phải liều thôi.

Tôi khẽ thở dài, rồi bắt đầu chọn ra vài loại bánh quy và kẹo trông thật ngon mắt. Tiện thể, tôi cũng chọn thêm một ít đồ ngọt cho Mai và những người bạn khác nữa.

"Ơ? O-Onii-chan, mấy cái này là cho Himuro-san và mọi người sao...?"

"Hả? Ư-Ừ, đúng vậy...?"

Mặc dù lời khuyên của họ không hiệu quả, nhưng tôi vẫn phải có quà tặng cho White Day chứ. Tuy nhiên, khi Suzuka nghe câu trả lời của tôi, cô bé liền...

"V-Vậy là mọi người sẽ nhận được quà giống hệt em sao...! Em sẽ không nhận được cái gì đặc biệt cả...!"

"S-Suzuka-san?"

Sao người em lại run rẩy như vậy?!

"E-Em rút lại hết! Em không muốn món quà như thế!"

Những lời tiếp theo của cô bé khiến tôi hoàn toàn choáng váng.

"Hả?! Sao vậy?! Vậy anh phải làm gì để tặng quà cho em bây giờ?!"

"E-Em không biết! A-Dù sao thì, em không muốn cái này! ...Em về nhà đây!"

"Về nhà?! Đ-Khoan đã, còn việc thu thập thông tin của chúng ta thì sao?!"

"C-Cái đó hủy rồi!" Suzuka gầm lên rồi quay lưng bỏ về nhà.

Mất vài giây tôi mới có thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Sau đó, tôi vội vàng mua thêm vài món ngọt cho Suzuka rồi chạy theo cô bé. Suzuka thì rõ ràng là vô cùng bực bội. Khi tôi cố gắng gọi, cô bé không đáp lời, thậm chí còn không cho tôi đến gần. Ngay cả khi đã về đến nhà, cô bé vẫn tránh mặt tôi suốt. Điều duy nhất tôi biết chắc chắn là mình đã làm cô bé tức giận về món quà White Day.

"M-Mình phải làm gì đây...?"

Sau khi trở về phòng mình, tôi vẫn chìm sâu trong suy nghĩ vì đây rõ ràng là một tình huống nguy hiểm. Nếu tôi không tìm được thứ gì đó thật tốt để làm cô bé vui lên, mọi chuyện giữa chúng tôi có thể lại trở nên khó xử.

"...Haizz, sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?"

Dù có muốn hối hận về quyết định của mình, tôi cũng không biết vấn đề nằm ở đâu... A-Dù sao thì, việc quan trọng nhất bây giờ là món quà White Day. Tôi phải nghĩ ra cái gì đó để xoa dịu tâm trạng của cô bé trước ngày mai... Nhưng lời khuyên của họ không giúp được gì, và nếu những món ngọt thông thường không được chấp nhận, vậy tôi còn có thể chọn gì đây?

"K-Không, mình không thể bỏ cuộc...! Đây là White Day đầu tiên sau ngần ấy năm cơ mà...! Mình phải tìm được cái gì đó khiến cô bé vui vẻ...!"

Trong đầu tôi, điều đó không còn là một mong muốn mà đã trở thành một trách nhiệm mà tôi phải thực hiện bằng mọi giá. Tôi muốn thấy Suzuka hạnh phúc—Đó là lý do tôi đã vắt óc suy nghĩ không ngừng cho đến khi White Day cuối cùng cũng đến...

"...Haaaa..."

Một tiếng thở dài thật nặng nề thoát ra từ đôi môi tôi.

Hôm nay là ngày 14 tháng 3, White Day. Để đáp lại món sô cô la Valentine tràn đầy tình yêu em gái dành cho Onii-chan, em đã định sẽ quấn quýt bên anh cả ngày... Ít nhất thì đó là những gì em đã hy vọng. Tuy nhiên, trái ngược với mong đợi của em, hiện tại em đang ngồi một mình trong phòng khách, trên chiếc ghế sofa để chính xác hơn, và chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ. Trời đã tối mịt rồi. Thế nhưng, em vẫn chưa nhận được bất cứ thứ gì từ Onii-chan. Quả thật, anh ấy thậm chí còn chưa về nhà từ trường nữa.

"...Ưu ưu, nhưng kết quả này có lẽ đã được dự đoán trước rồi..."

Đúng vậy, sau chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, ai có thể trách Onii-chan nếu anh ấy không muốn tặng quà White Day cho em chứ? Sau tất cả những gì em đã nói với Onii-chan ngày hôm qua... Mặc dù Onii-chan đã chọn một món quà chỉ dành cho em, em lại buột miệng nói "Em không cần!". Đương nhiên, đó không phải là cảm xúc thật của em lúc đó. Dù sao thì, một món quà từ Onii-chan là thứ mà em sẵn sàng hy sinh mọi thứ để có được! Tuy nhiên... Dù nghe có vẻ giống như lời bào chữa, nhưng em lúc đó không hề suy nghĩ lý trí chút nào.

Khi em nghĩ rằng tất cả những món quà mà Onii-chan đã nghĩ ra đều là ý tưởng của người khác, chưa kể lại là ý tưởng của một đối thủ của em, điều đó làm em tổn thương nhiều hơn em tưởng tượng.

Ngay cả những món kẹo anh ấy đã đưa cho tôi cũng vậy. Dù cho chúng có lẽ không đặc sắc bằng những món quà khác anh đã định tặng trước đó, nhưng đó là thứ tự tay anh hai chọn cho tôi, nên tôi tuyệt đối sẽ không hề oán trách… Thế nhưng, khi tôi biết được số kẹo đó lại là loại anh hai sẽ phát cho tất cả mọi người, nó đã hoàn toàn nghiền nát giấc mơ về một món quà đặc biệt của tôi, và thế là tôi đã làm ra một chuyện ngớ ngẩn đến vậy…!

“Ư ư ư…! Mình thật ngốc…! Ngốc không chịu nổi…!”

Tôi không tài nào ngừng hối hận về những gì mình đã làm. Có lẽ anh hai giờ đây đã chán ngán tôi lắm rồi. Có lẽ… có lẽ nào anh ấy đang ở bên cạnh Himuro-san và mọi người, trao quà và tình tứ với họ? Nghĩ đến đó, tôi thấy ngực mình nhói lên. Tôi vừa bực tức với sự ngu ngốc của bản thân, vừa cảm thấy cô đơn khi anh hai không ở bên mình…

“Anh hai…”

Em xin lỗi! Xin lỗi anh hai! Tôi siết chặt tay, cố nén lại nỗi buồn đang vò xé tâm can. Thế nhưng, sự cố gắng đó chẳng kéo dài được bao lâu, tôi sắp bật khóc thì…

“…Suzuka.”

“…?! A-Anh hai?!”

Tôi nghe tiếng cửa mở, quay đầu lại thì thấy anh hai bước vào phòng khách. A-Anh ấy về từ bao giờ vậy? Chẳng phải anh ấy đang tình tứ với Himuro-san và những người khác sao…? K-Không, bây giờ chuyện đó không quan trọng! Anh hai đang ở ngay đây. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến tôi muốn òa khóc vì sung sướng. Đồng thời, tôi biết mình phải xin lỗi anh hai ngay bây giờ. Xin lỗi vì chuyện hôm qua, vì việc tôi không thành thật với chính mình, vì tất cả mọi thứ. Tôi định đứng dậy cúi đầu xin lỗi thì—

“Anh thật sự xin lỗi, Suzuka!”

“……Hả?”

Vào khoảnh khắc đó, anh hai đã khiến tôi bất ngờ. Không chỉ vậy, trông anh ấy còn áy náy hơn bao giờ hết… Hả? C-Chuyện này là sao?

“T-Tại sao anh hai lại xin lỗi em…?”

…Chẳng phải em mới là người phải xin lỗi sao? Tôi không tài nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Nhưng anh hai vẫn tiếp tục nói, đầu vẫn cúi gằm.

“Món quà White Day… Cuối cùng anh vẫn không nghĩ ra được gì…!”

Đột nhiên, anh ấy lại nhắc đến món quà White Day.

“A-Anh đang nói gì vậy?”

“A-Anh đã cố tìm kiếm thứ gì đó cho em đến tận phút cuối, nhưng không thể tìm được món nào em thích, nên anh đành phải bỏ cuộc…!”

“C-Cho em…? Chẳng phải anh đang vui vẻ với Himuro-san và những người khác sao…?”

“Với Mai và mọi người…? Anh đã đưa quà cho họ rồi mà. Em nói ‘vui vẻ’ là ý gì…?”

“Ể…? V-Vậy tại sao anh lại về muộn vậy…?”

“Đ-Đó là bởi vì… Anh lại đến trung tâm mua sắm để tìm kiếm thứ gì đó có thể tặng em… nhưng vì đồ trang sức, thú nhồi bông, quần áo, và kẹo đều không được, nên anh không tìm thấy gì cả… Bởi vậy anh phải xin lỗi em ngay tại đây, ngay bây giờ…” Anh hai lộ vẻ mặt cay đắng.

………

…………Ưm, vậy có nghĩa là…

A-Anh ấy ra ngoài suốt thời gian qua, chỉ vì mình…?!

“Tại sao…?”

“Hả?”

“T-Tại sao anh lại phải cố gắng đến thế vì em…?”

“Đ-Đó là…”

Chẳng biết từ lúc nào, câu hỏi đó đã bật ra khỏi miệng tôi. Đáp lại, má anh hai hơi ửng hồng, anh ấy lúng túng nhìn đi chỗ khác trước khi tiếp tục.

“…Suốt bấy nhiêu năm, cuối cùng anh cũng nhận được sô cô la Valentine từ em đó, em biết không? Nên anh chỉ cảm thấy mình nhất định phải đáp lễ bằng thứ gì đó… Nó phải là thứ khiến em vui – À, nhưng mà không có ý nghĩa sâu xa gì đâu nhé?!”

Tôi thậm chí còn chẳng chú ý đến đoạn cuối cùng nữa. Bởi vì… tôi quá đỗi hạnh phúc đến mức đầu óc tôi không thể theo kịp!

“C-C-Cho em…?!”

chỉ để làm mình vui thôi sao…?! Vậy mà ngay cả sau chuyện ngày hôm qua, anh ấy vẫn…?! Bấy lâu nay anh ấy vẫn luôn vất vả như vậy sao?!

“K-Không phải là…!”

…M-Mình thật sự không thể dùng lời nào để diễn tả sự sung sướng này!!!

“Ơ?! Đ-Đừng có khóc, Suzuka! Anh biết những gì anh nói nghe có vẻ hơi sến súa, nhưng xin em đừng khóc ngay đây chứ!”

Mọi nỗi buồn của tôi tan biến trong tích tắc, toàn thân ngập tràn thứ hạnh phúc khôn tả, khiến anh trai tôi dường như cũng hoảng loạn… N-Nhưng, làm sao mình có thể ngăn nước mắt lúc này được chứ?! Mình chỉ là quá đỗi hạnh phúc thôi…!

“Hu hu… E-Em xin lỗi mà…! Anh muốn gì em cũng chiều hết, xin hãy tha lỗi cho em…! Em sẽ đi mua ngay lập tức, anh cứ nói đi ạ…!”

Thế nhưng, mình không thể cứ thế này mãi được. Cứ đà này, mình sẽ thật sự làm anh trai phải bận tâm mất. Điều mình nên làm lúc này là tập trung vào việc làm thế nào để phần còn lại của ngày White Day này thành công rực rỡ cho cả hai chúng tôi.

“Anh muốn gì cũng được, đúng không…?” Tôi lau nước mắt. “Vậy thì—”

Dù dấu vết nước mắt còn vương lại, tôi vẫn gượng nở nụ cười rạng rỡ nhất từ trước đến nay và nói ra điều tận đáy lòng mình.

…Khoảng một giờ sau.

“Ư-Ưm… Xong chưa nhỉ…?”

Một mùi hương ấm áp, ngọt ngào lan tỏa khắp bếp, và anh trai tôi cùng tôi đang đối diện nhau. Giữa hai chúng tôi là những chiếc bánh quy đơn giản, vừa mới hoàn thành.

“Không sao đâu anh. Ngon lắm đó.”

“Nhưng mà dù em đã hướng dẫn anh, đây vẫn là lần đầu tiên anh làm bánh kẹo kiểu này…”

Đúng vậy, những chiếc bánh quy này chính là do anh trai tôi tự tay làm! Điều tôi mong muốn không gì khác ngoài những món bánh kẹo tự làm từ anh ấy. Dù chỉ là những chiếc bánh quy đơn giản, làm từ nguyên liệu sẵn có trong nhà, nhưng điều đó chẳng thành vấn đề chút nào. Chỉ vì là do anh trai tôi làm, chúng còn quý giá hơn bất cứ thứ gì! Kh-Không những thế…!

“Không sao đâu. Vậy thì, c-chúng ta nhanh lên đi…!”

“C-Chúng ta thật sự làm thế này à…?”

“C-Cái này là để thu thập dữ liệu thôi mà!”

“…Ư, anh không thể nói gì được nữa… Nào, há miệng ra!”

“A-Áchhhh…!”

Anh trai đang đút bánh quy cho tôi!

“Hì hì… Hì hì hì… Ngon quá đi…!”

Khi nếm thử bánh quy, tôi cảm thấy hai má mình giãn ra… Đ-Đây là White Day tuyệt vời nhất từ trước đến nay…! Hì, hì hì… hì hì hì hì hì…!

“N-Nhưng em thật sự ổn với điều này chứ? Em có thể đòi bất cứ thứ gì mà?”

Thế nhưng, anh trai tôi vẫn trông có vẻ hơi lo lắng… Mặc dù tôi không hề kiềm chế, và đang hoàn toàn ích kỷ 100% lúc này, khi để anh trai làm tất cả những điều này cho mình…!

Tuy nhiên, vì sẽ quá ngượng ngùng nếu nói ra điều đó, tôi chỉ lúng túng lầm bầm “Đ-Thế này là quá đủ rồi…!” rồi ngoảnh mặt đi. Sau khi nhìn tôi một lúc, anh trai dường như cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh ấy khẽ thở dài.

“Ừm, nếu em thấy ổn thì anh vui rồi,” anh nói, trong khi đút cho tôi một chiếc bánh quy khác. Vui vẻ đón nhận, tôi thầm cảm ơn anh trong lòng. Cảm ơn anh, Onii-chan, vì tất cả những gì anh đã làm hôm nay. Em nhất định sẽ đền đáp anh vào ngày Valentine tới!

“Hì hì…”

Và, sau khi nghĩ vậy, một ý nghĩ khác lại chợt nảy ra trong đầu.

—Anh trai, em yêu anh rất nhiều!