Nếu bạn yêu thích những tác phẩm của chúng mình, đừng quên theo dõi trên các trang mạng xã hội, tham gia Discord và ủng hộ chúng mình trên Patreon nhé!
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
[IMAGE: ../Images/00001.png]
“À, đây là…”
Chuyện xảy ra vào một chiều muộn của một ngày nghỉ nọ. Trong lúc dọn dẹp phòng, thấy còn dư dả thời gian, tôi bèn tiện tay sắp xếp lại cả tủ quần áo. Và cứ thế, cho đến khi tôi tìm thấy một vật đặc biệt.
“Nhắc mới nhớ. Mình đã cất tất cả những cuốn sổ cũ vào đây.”
Vài cuốn sổ tay ẩn mình trong một chiếc hộp nhỏ. Nhưng đây không phải là những cuốn sổ ghi chép chuyện học hành hay gì cả—chúng là “Nhật ký Anh Trai” của tôi, chứa đựng tất cả những mơ mộng mà tôi từng nung nấu trong đầu khi nghĩ về tình cảm mình dành cho anh trai.
“Và đây là những cuốn đầu tiên mình viết…”
Đúng vậy, tất cả những cuốn này đều có từ khi tôi còn là một cô bé học tiểu học. Cảm thấy bâng khuâng khi hoài niệm về thời ấy, tôi nhớ ra rằng hồi đó, tất cả những gì tôi nghĩ đến đều là anh trai, điều này khiến tôi hơi bối rối.
[IMAGE: ../Images/00002.png]
“T-Thật tình… mình thích anh trai đến mức nào cơ chứ…”
Tất nhiên rồi, nhiều đến mức không thể diễn tả bằng lời…! Vừa nghĩ về câu trả lời đáng xấu hổ của mình, mặt tôi càng đỏ gay, tôi chợt nhận ra mình đã vô thức bắt đầu đọc chúng từ lúc nào không hay. Tự biện hộ với bản thân rằng “Dù sao thì mình cũng đã dọn dẹp xong tủ quần áo rồi mà…!”, tôi nhanh chóng lặn sâu hơn vào những mơ mộng của mình từ thuở ấy.
“…Hì hì, hì hì.”
Ngay sau đó, một tiếng cười khúc khích thoát ra từ khóe môi tôi.
“H-Hồi đó mình ngây thơ thật… Dù sao thì, mình cũng không thay đổi nhiều lắm. Vẫn có thể cảm nhận tất cả tình yêu dành cho anh trai đang trỗi dậy!” Tôi tiếp tục lật từng trang sổ với vẻ vô cùng mãn nguyện.
Những cuốn sổ tràn ngập những điều tôi muốn làm với anh trai, những cách tôi muốn anh trai cưng chiều mình, và tất cả tình yêu thương thuần khiết mà một đứa trẻ tiểu học như tôi có thể cảm nhận được. Và đó không phải là lý do duy nhất khiến tôi vô cùng hài lòng với bản thân.
[IMAGE: ../Images/00003.png]
“Hì hì hì… Hầu hết những mơ mộng này đều đã trở thành sự thật rồi mà!”
Chính xác! Đi hẹn hò với anh trai, được anh trai xoa đầu, ngủ chung với anh trai, thậm chí là tắm chung với anh trai… Tôi đã được trải nghiệm tất cả những điều đó!
“À, tất cả đều diễn ra dưới danh nghĩa chúng tôi đang thu thập dữ liệu cho tiểu thuyết của mình, dù sao thì… N-Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng tôi đã luôn mơ về những điều này!” Tôi nói, tự hào ưỡn ngực.
Mặc dù tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi tự mãn hơn cái tôi của quá khứ như thế này, nhưng điều này cho thấy tôi đã trưởng thành! Tất cả những màn “thả thính” với anh trai mà tôi chỉ có thể mơ ước đã biến thành hiện thực!
“Hì hì hì… Nhưng mà, chúng ta thực sự đã đi một chặng đường dài. Giờ thì chúng ta cuối cùng cũng như anh em ruột thật sự rồi!” Ánh mắt tôi lại lần nữa rơi vào những cuốn sổ.
Đọc nó bây giờ, cảm giác như cái thời mọi thứ giữa chúng tôi còn gượng gạo chắc hẳn là một lời nói dối… Chà, lý do mọi chuyện thành ra thế này là do tính cách của tôi, dù sao thì… Nhưng không thể phủ nhận rằng anh trai và tôi đã có những bước tiến quan trọng đúng hướng.
[IMAGE: ../Images/00004.png]
“N-Nếu chúng ta cứ tiếp tục thế này, chuyện kết hôn chắc cũng không còn xa nữa, đúng không?!”
Khi tôi cầm những cuốn sổ trên tay và nằm trên giường, chân tôi bắt đầu đạp liên hồi vì phấn khích. Và tôi tiếp tục hồi tưởng. Quay về cái thời mà mối quan hệ hiện tại giữa tôi và anh trai chỉ là một mơ ước đối với cái tôi của quá khứ. Một thời gian ngắn trước khi tôi nhờ anh trai đóng vai thay cho mình.
“Không biết cái tôi của quá khứ sẽ nghĩ gì nếu nó biết về tình hình hiện tại của mình nhỉ…?” Tôi lẩm bẩm.
Theo một nghĩa nào đó, đó là khoảng thời gian mà tôi không hề muốn nhớ đến. Cái thời mà khoảng cách
Khoảng cách giữa tôi và anh trai cứ thế xa dần, xa dần, đến mức tôi cảm thấy mình như chìm vào màn đêm u tối.
“Em thậm chí còn chẳng muốn nhớ lại nữa…”
Có lẽ vì không muốn gợi lại quãng thời gian đó, hoặc cũng có thể do những dòng chữ cũ đã lay động cảm xúc quá mạnh, tôi bỗng thấy một sự kháng cự mãnh liệt trong tâm trí mình khi cố gắng nhớ lại.
Thế nhưng, những ký ức ấy vẫn cứ từ từ, từng chút một ùa về… Hồi tôi học năm thứ hai cấp hai, còn anh trai thì là học sinh năm cuối cấp hai…
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
Trong căn phòng chỉ có tiếng đũa chạm vào bát. Tôi và anh trai đang dùng bữa tối cùng nhau. Hôm ấy, cha mẹ sẽ về muộn vì công việc, và việc tôi ăn cơm chung với anh trai vốn dĩ chẳng có gì lạ, nhưng…
“……”
“………”
Cả hai chúng tôi đều im lặng, khiến không khí trong phòng trở nên ngượng nghịu.
“…A-À ừm, này Suzuka.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Thì… ừm… Hôm nay trời khá nóng, đúng không? Hay là chúng ta bật điều hòa lên nhé?”
“Em không thấy nóng mấy.”
“Dù đang là giữa hè sao…? Em thật là giỏi chịu đựng đấy.”
“Chút nóng nực thế này không làm khó được em. Nhưng anh cứ tự nhiên đi.”
“…V-Vậy thì, anh sẽ…”
“Mà nhắc mới nhớ, khi em đi học về, điều hòa vẫn còn bật đấy ạ. Anh trai, anh phải giữ gìn sức khỏe chứ.”
“…C-Có lẽ anh không cần bật nữa đâu…”
Dù có những đoạn đối thoại ngắn ngủi như vậy, chúng cũng nhanh chóng chấm dứt, và chúng tôi lại tiếp tục ăn trong im lặng. Bữa tối cứ thế kết thúc, rồi anh trai trở về phòng mình. Tôi ở lại, nhấm nháp ly trà, rồi đứng dậy rửa bát, nhưng…
“…Haizzz…”
Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng thở dài thườn thượt thoát ra từ miệng tôi. Tôi nhìn vào chỗ ngồi mà anh trai vừa dùng lúc nãy, rồi cúi gằm mặt xuống.
“…Tại sao mình lại chỉ có thể nói ra những lời như thế chứ…?”
Những lời đầu tiên tôi thốt ra tràn ngập sự tự trách.
“Mình đúng là đồ ngốc mà…! Ngay cả khi anh trai đã chủ động bắt chuyện trước…” Tôi ngã phịch xuống bàn, vùi mặt vào cánh tay.
Mới ban nãy, tôi còn cố tỏ ra điềm tĩnh và bình thản, nhưng ngay khi anh trai vừa đi khuất, tôi đã bắt đầu hối hận đủ điều. Tôi thực sự ghét cái khía cạnh này của bản thân mình. Anh trai chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm nếu thấy tôi như thế này. Nhưng tôi tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra. Nó sẽ khiến tôi trông thật chẳng ra gì, mà còn rất xấu hổ nữa…
“Haizzz…”
Một tiếng thở dài nữa lại thoát ra từ đôi môi tôi… Tôi thực sự muốn có một cuộc trò chuyện vui vẻ và thú vị với anh trai. Tôi muốn có ít nhất một bữa tối thân mật cùng nhau…
“…Đúng rồi. Một cuộc trò chuyện bình thường lẽ ra phải thế này chứ…”
Trong khi mắt đã hoe đỏ, tôi bắt đầu chìm đắm vào những tưởng tượng về cuộc trò chuyện hoàn hảo mà mình hằng mong ước.
“Anh bật điều hòa lên nhé, Suzuka?”
“Vâng, em không bận tâm đâu ạ. Anh thấy nóng lắm sao?”
“Ừ, anh cứ thấy ấm cả người lên mỗi khi ở cạnh em.”
“Ể?! A-Anh nói vậy là có ý gì chứ…?!”
“Không, không có gì đâu. Dù sao thì, em không thoải mái khi bật điều hòa à?”
“E-Em không khó chịu lắm đâu, nhưng đôi khi em cũng thấy hơi lành lạnh một chút.”
“Anh hiểu rồi, vậy thì anh sẽ không dùng nữa. Anh không thể để cô em gái bé bỏng quý giá của mình phải chịu lạnh được.”
“Q-Quý giá?! Không không không, em hoàn toàn ổn mà?! N-Nếu anh thấy nóng thì cứ bật thoải mái đi ạ!”
“Thật sao? Cảm ơn em, Suzuka đáng yêu của anh…”
“Đ-Đáng yêu?!”
“Nhưng em đừng lo.”
“Ể?”
“Nếu em thực sự thấy lạnh, thì anh sẽ sưởi ấm cho em.”
“Ể?! A-A-Anh nói vậy là có ý gì chứ…?!”
“Điều đó hiển nhiên mà.”
“Và với những lời đó, anh trai sẽ nhẹ nhàng nắm lấy vai em và kéo em lại gần anh hơn—Một diễn biến như thế!”
Không hề hay biết, tôi thấy mình đang gõ gõ vào bàn, và tự mình khúc khích cười “Hê hê! hê hê!” trước những ảo tưởng của bản thân.
“…T-Thật sự thì, anh trai đúng là một người xấu mà! Nếu anh ấy mà ‘tấn công’ em như thế, em sẽ chẳng thể nào chống cự được dù thế nào đi nữa!”
Hì hì hì! Bốp! Bốp!
Hì hì hì! Bốp! Bốp!
Cứ thế, những tưởng tượng ấy cứ tiếp diễn cho đến khi tôi giật mình tỉnh táo trở lại, rồi lại khẽ thở dài một tiếng.
Ừm… Có lẽ lúc đó tôi đã quá chìm đắm vào mộng tưởng, nhưng đó chính là điều tôi mong muốn bấy lâu nay. Thế nhưng…
“…Tại sao mình lại không thể thành thật với Anh trai chứ…?”
Đúng vậy. Bởi vì cái tính cách không cho phép tôi bộc lộ cảm xúc thật của mình, nên những chuyện như thế chưa từng xảy ra dù chỉ một lần, thậm chí còn không đến gần nữa là. Từ sau cái ngày hôm đó, cái khoảnh khắc đó, cái giây phút tôi buông những lời cay nghiệt mà tôi chẳng hề có ý đó với Anh trai, mối quan hệ của chúng tôi ngày càng xấu đi trông thấy. Và dù có muốn sửa chữa đi chăng nữa, thì cái bản tính thối nát này của tôi cũng chẳng cho phép.
“…Mình nên tự vực dậy bản thân thôi…”
Với một trái tim nặng trĩu, và một cơ thể cũng nặng nề không kém, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi để bắt đầu rửa bát. Đây là cuộc sống thường nhật đã kéo dài suốt nhiều năm nay của tôi.
“Anh trai, thật ra em yêu anh lắm, anh biết không…”
Đó là những lời mà tôi sẽ mãi mãi không thể nói ra trước mặt người ấy. Dù cho tôi có tập luyện chúng ở đây và ngay lúc này, thì có ích gì nếu tôi không bao giờ thốt ra khỏi đôi môi mình?
“K-Không, đây không phải là lúc để chán nản. Mình phải luôn tiến về phía trước để một ngày nào đó trở thành vợ của Anh trai!”
Cố gắng tự ép buộc mình phải vui lên, tôi nghĩ cách đối phó với tình huống này. Mặc dù đã làm y hệt như thế suốt nhiều năm nay rồi.
“…Ít nhất, mình cũng nên là người chủ động nói chuyện với Anh trai trước… Và chủ đề để bắt chuyện lúc đó sẽ là…”
Đó là cách tôi vẫn luôn cố gắng chuẩn bị cho cơ hội tiếp theo của mình, nhưng mọi chuyện chưa bao giờ diễn ra như ý muốn. Buồn cười thay, trong khi tôi cứ mãi miên man nghĩ về Anh trai, thì việc rửa bát lại kết thúc khá nhanh. Tôi cởi tạp dề, rời bếp và tiến ra phòng khách. Khi nhớ ra anh ấy vẫn còn ngồi trên ghế sofa trước bữa tối, tôi liền ngồi xuống đúng chỗ đó.
“Có thể ngồi cạnh anh ấy và cùng nhau dành thời gian thì còn gì tuyệt vời hơn, phải không?”
Khi tôi lẩm bẩm một mình, một tưởng tượng khác lại hiện lên trong tâm trí tôi.
“…Em không định lại gần hơn à, Suzuka?”
“Hả? N-Nhưng chúng ta đã đủ gần rồi mà…!”
“Nếu chúng ta làm thế này, sẽ còn gần hơn nữa, đúng không?”
“A-Anh trai?! A-Anh vòng tay qua eo em… Thật khiếm nhã…!”
“Em ghét sao?”
“Đ-Đừng trêu em bằng những câu hỏi như thế chứ!”
…Một điều tuyệt vời như thế có thể xảy ra! …Trong lúc đó, tôi lại bắt đầu cười hạnh phúc như trước.
“Nhưng, với tình hình hiện tại, chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra…”
Lần này, tôi đã lấy lại được sự tự chủ khá nhanh chóng. Đối mặt với thực tế nghiệt ngã trước mắt, tôi cúi gằm mặt.
“…Hửm?”
Và rồi, tôi tình cờ nhận ra có thứ gì đó nằm trên bàn.
“Đây là… một trong những cuốn tiểu thuyết mà Anh trai đang đọc à?”
…Đúng vậy, chắc hẳn là một trong số đó. Nếu là thứ gì đó liên quan đến Anh trai, tôi không thể nào bỏ qua được. Anh ấy chắc chắn đã đọc nó ở đây trước khi bữa tối bắt đầu. Và đó không phải là bất kỳ cuốn sách nào, mà là thể loại mà Anh trai yêu thích nhất—
“…Ừm, anh ấy gọi chúng là ‘tiểu thuyết ngắn’, phải không…?”
Chúng có vẻ là một loại tiểu thuyết ngắn hơn, mặc dù tôi không quen thuộc lắm với chúng. Tôi biết Anh trai rất thích chúng, và luôn mua với số lượng lớn. Anh ấy có vẻ có thể đọc chúng trong chớp mắt. Và đó không chỉ là một sở thích, bởi vì anh ấy đang cố gắng trở thành một tác giả trong lĩnh vực này, và luôn nghiêm túc gửi bài dự thi đến các cuộc thi viết ở các nhà xuất bản khác nhau.
Anh trai có vẻ thực sự rất thích chúng, và anh ấy luôn vui vẻ khi đọc chúng. Khi tôi thấy vẻ mặt anh ấy thể hiện khi nhìn vào chúng, cuối cùng tôi lại cảm thấy ghen tỵ.
[IMAGE: ../Images/..]
về mấy cuốn sách đó ấy mà. Mỗi khi nhắc đến, anh ấy lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, khiến mối quan hệ vốn lạnh nhạt, cứng nhắc của hai đứa tụi mình bỗng chốc được xích lại gần hơn. Thế nhưng, rốt cuộc thì mình cũng chẳng hiểu mấy cuốn sách đó hay ho ở điểm nào. Và vì bản tính không thành thật, mình lại một lần nữa tỏ ra lạnh nhạt, rồi phá hỏng tất cả…
“Ư ư ư… Sao mình lại như vậy chứ…?”
Mình lại một lần nữa gục đầu xuống, chìm trong tuyệt vọng.
Nh-nhưng mà… mình đâu có cách nào khác đâu. Mình chẳng biết gì nhiều về thể loại này, mà cứ trả lời qua loa cho có thì không phải là phong cách của mình!
“Đ-Đúng rồi! Nếu muốn nói chuyện thật đàng hoàng về mấy cuốn này, mình phải tìm hiểu kỹ hơn về chúng!”
Mình tự gật gù.
Mình nhận ra rằng nếu tự mình đọc thử mấy cuốn tiểu thuyết đó, mình sẽ dễ dàng tạo ra chủ đề để nói chuyện với Onii-chan hơn. Bấy lâu nay mình luôn cố gắng né tránh, nhưng đã bị dồn vào đường cùng thế này, mình đành chịu thua và cầm cuốn tiểu thuyết lên đọc.
“Ưm… Tóm tắt là… ‘Một cuốn romcom kỳ ảo, khoa học viễn tưởng kể về Ma Vương tái sinh vào thế giới hiện đại và bị Anh hùng, một người ngoài hành tinh, cùng một người đến từ chiều không gian khác theo đuổi tình cảm. Liệu nhân vật chính có thể hẹn hò với cô bạn thanh mai trúc mã của mình không?!’”
………
…………Mình không tài nào tưởng tượng nổi câu chuyện sẽ diễn biến thế nào sau cái tóm tắt này.
Mình hơi bất ngờ, nhưng quyết định không để nó ảnh hưởng, và bắt đầu lật từng trang. Nội dung đúng như lời tóm tắt, nhưng…
“……Ưm…”
Mình thật sự không hiểu có gì thú vị ở cuốn này cả. Thế mà Onii-chan lại đọc rất say mê, đúng không? Dù chỉ đọc lướt qua, nhưng mình cũng đã đọc hết cả cuốn tiểu thuyết. Thế nhưng, cho đến tận trang cuối cùng, mình vẫn không hiểu tại sao anh ấy lại thích nó đến vậy… Có lẽ mình thực sự không thể dùng cách này để phá vỡ sự xa cách…
Khi mình lật đến trang cuối, có một thứ thu hút sự chú ý của mình.
[IMAGE: ../Images/..]
Nhà xuất bản Kỳ Ảo Sumeragi đang tổ chức một cuộc thi light novel nữa!
Hãy viết câu chuyện của riêng bạn, và cùng nhau hướng tới việc ra mắt sách nào!
“…À, thì ra là vậy. Vậy nên Onii-chan mới tham gia cuộc thi này.”
…Thì ra là nhà xuất bản đang tìm kiếm tác giả mới để xuất bản tiểu thuyết của họ. Dù mình thích cái ý tưởng đó, nhưng mình thực sự không thể bận tâm đến nó được. Mình gấp cuốn tiểu thuyết lại, đặt nó về chỗ cũ, rồi thở dài.
…Dùng cuốn tiểu thuyết này để bắt chuyện chắc chắn sẽ rất khó khăn. Khi đi đến kết luận đó, mình lại một lần nữa gục đầu xuống.
“Nhưng nếu cứ cố gắng hùa theo cuộc trò chuyện thì mình sẽ cảm thấy như đang lừa dối Onii-chan.”
Mình sẽ phản bội sự nhiệt tình của Onii-chan, và mình không thể chịu đựng được điều đó.
“…Thôi, quay về phòng mình đây.”
Cố gắng làm mới lại cảm xúc và suy nghĩ, mình trở về phòng mình. Mình muốn gần gũi hơn với Onii-chan, nhưng không biết phải làm thế nào… Không, dù có nghĩ ra cách đi chăng nữa, tính cách của mình có lẽ cũng sẽ phá hỏng tất cả. Mình luôn đi vào ngõ cụt… Ngay cả sau khi trở về phòng, mình vẫn nhận ra thực tế nghiệt ngã này, và cảm thấy chán nản hơn nữa.
Để cố gắng làm mình vui lên, mình lấy một tập "Sổ Tay Onii-chan" ra khỏi chỗ sâu trong bàn học. Thường thì mình sẽ làm bài tập hoặc mấy việc liên quan đến trường, nhưng vì mình đã hoàn thành trước khi chuẩn bị bữa tối, nên giờ chẳng còn việc gì để làm. Và mấy cuốn sổ tay này cũng chẳng dùng cho mục đích học hành gì cả.
—Chúng đầy ắp những tưởng tượng lãng mạn giữa mình và Onii-chan. Mình đặc biệt muốn viết nhiều hơn bao giờ hết vào những ngày như thế này. À thì… mình cũng viết những tưởng tượng này bất cứ khi nào mình muốn, hoặc khi Onii-chan trông thật ngầu đến nỗi trái tim mình lỡ nhịp…
C-cơ bản là, mình viết chúng gần như
[IMAGE: ../Images/..]
hàng ngày. Cảnh tượng này chính là một phần không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật của một cô em gái cuồng anh trai đến phát điên!
“Giờ thì, hôm nay mình lại nghĩ ra viễn cảnh mơ mộng nào đây nhỉ?!”
…Dù sao đi nữa, những dòng ghi chép này chính là cứu cánh duy nhất trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Tôi biết đây chỉ là cách mình trốn tránh thực tại, nhưng tôi không thể ngăn bản thân mình lại, không thể không mong muốn được ít nhất một lần tận hưởng những giây phút tuyệt vời bên Onii-chan như thế này.
“La la la ~~~”
Cảm giác ủ dột vừa nãy dường như tan biến không dấu vết, cây bút của tôi lướt trên trang giấy như bay, còn bản thân thì chìm đắm trong niềm vui sướng khôn tả. Trong thế giới riêng của mình, tôi có thể thoải mái thể hiện tình cảm, yêu đương nồng nàn và thẳng thắn với Onii-chan bao nhiêu tùy thích. Tất cả những điều không bao giờ có thể xảy ra ngoài đời thực đều được tôi ghi lại đầy đủ trong cuốn sổ này.
“Được rồi… Hôm nay cũng tuyệt vời như mọi khi…”
Sau một hồi viết lách, tôi thở phào nhẹ nhõm đầy mãn nguyện khi đọc lại tất cả. Sự việc trong bữa tối vừa rồi đã được tôi “viết lại” hoàn toàn, ngập tràn những màn tán tỉnh ngọt ngào giữa tôi và Onii-chan.
“Giờ thì, có lẽ thêm chút nữa…”
Tôi vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn, và vẫn cảm thấy muốn viết thêm một chút gì đó. Có lẽ hôm nay nên “lên trình” một chút thì sao?
“À, tôi biết rồi…”
Tôi chợt nhớ lại trang cuối trong cuốn tiểu thuyết của Onii-chan.
“Hay là mình thử viết những tưởng tượng này dưới dạng một cuốn tiểu thuyết nhỉ?”
Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu tôi một cách ngẫu hứng. Đằng nào thì tôi cũng chưa bao giờ thử viết như vậy cả. Đương nhiên, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ tự mình viết một cuốn tiểu thuyết nào. Nhưng nghe có vẻ khá thú vị đấy chứ. Và thành thật mà nói, một câu chuyện tình yêu giữa tôi và Onii-chan nghe thật tuyệt vời, đúng không?!
“Tiểu thuyết… Vậy thì có lẽ cốt truyện là khá quan trọng?”
Tất cả những tưởng tượng của tôi từ trước đến nay đều không hề liên kết với nhau; chúng chỉ là những sự kiện riêng lẻ. Nhưng một cuốn tiểu thuyết thì cần một câu chuyện hoàn chỉnh, đúng không? Vậy thì tôi nên viết câu chuyện như thế nào đây? Đương nhiên, chủ đề của nó sẽ là một cô em gái yêu Onii-chan của mình đến phát cuồng. Ý tôi là, nó phải như vậy chứ, đúng không? Không, bất kỳ chủ đề nào khác đều không thể chấp nhận được! Nhưng vấn đề là làm sao tôi có thể triển khai điều này vào câu chuyện…
Chà, vì từ trước đến nay tôi chưa từng viết tiểu thuyết, nên tôi không biết phải bắt đầu mọi thứ như thế nào. Khi tôi viết những ghi chép thông thường, điều đó không quá quan trọng, nhưng tôi muốn viết cái này thật chỉn chu… Cốt truyện tốt nhất sẽ là một câu chuyện nơi cô em gái có thể thoải mái thể hiện tình cảm yêu đương nồng nàn với Onii-chan.
“…À, tôi biết rồi. Cô em gái sẽ học cùng trường với Onii-chan, và họ sẽ dần thân thiết hơn qua những sự kiện tán tỉnh khác nhau?” Tôi buột miệng nói ra ý tưởng đầu tiên hiện lên trong đầu.
Đương nhiên, đó chẳng qua chỉ là một cách để tôi thể hiện sự thất vọng khi chưa thể học cùng trường với Onii-chan, nhưng tôi tin rằng nó vẫn nghe khá thú vị đấy chứ?
“Cũng không tệ, tự tôi nói vậy đấy. Vậy thì, khởi đầu của nó sẽ là việc cô em gái cuối cùng cũng được vào học cùng trường với Onii-chan…”
Khi tôi để cây bút lướt trên trang giấy, tôi bắt đầu phác thảo cốt truyện, cũng như nghĩ về các nhân vật sẽ xuất hiện. Cô em gái rất yêu Onii-chan, nhưng không thể thành thật về điều đó—Không, vì đây là một cuốn tiểu thuyết, nên không cần quá thực tế.
“Cô em gái yêu Onii-chan của mình, và em ấy có tính cách khá thành thật, còn Onii-chan thì coi em gái là sự tồn tại trân quý nhất của mình!”
Ehehehe! Em gái cưng! Có từ ngữ nào nghe hay hơn thế không?! Không, tôi nghi ngờ lắm! Cả tay và chân tôi đều đập lên xuống liên hồi vì phấn khích.
Nhưng nếu anh chị em đã như vậy ngay từ đầu, bạn có thể tự hỏi làm thế nào tôi có thể khiến câu chuyện tiến triển. Tuy nhiên, trước một câu chuyện tình yêu thuần khiết giữa anh trai và em gái, đó chỉ là một mối bận tâm nhỏ nhặt. Dù sao đi nữa, tôi vẫn muốn đọc cuốn tiểu thuyết này bằng mọi giá!
Tiếp nối mạch truyện đang xây dựng, tôi hí hoáy viết:
‘Em gái cùng vào học chung trường với Onii-chan -> Hai người có thể tha hồ tình tứ, quấn quýt bên nhau trong bối cảnh học đường -> Rồi mãi mãi gắn kết không rời’, vậy là tôi đã nghĩ ra một cốt truyện hoàn hảo (Hình như người ta gọi đây là kịch bản thì phải?). Giờ thì, khởi đầu tiểu thuyết sẽ thế này…
—Từ hôm nay trở đi, một cuộc sống mới sẽ bắt đầu với em. Bởi lẽ, em sẽ được học chung trường với Onii-chan.
“Hôm nay chúng ta sẽ cùng đi học chung trường nhỉ, Suzuka?” (Tôi vẫn chưa nghĩ ra tên nhân vật, nên đành dùng tạm tên mình. Hoàn toàn không có ý nghĩa sâu xa gì đâu nhé. *Lời tác giả)
“Đúng vậy đó, Onii-chan… Cuối cùng thì ước mơ của em cũng đã thành hiện thực rồi… Ước mơ được học chung trường với Onii-chan…”
“Hửm? Em nói gì cơ?”
“K-Không, không có gì ạ.” (Tuy cô bé có tính cách thật thà, nhưng thẹn thùng một chút thì sẽ đáng yêu hơn. *Lời tác giả)
—Khi tôi cố gắng nói lảng đi, Onii-chan lại nở một nụ cười mãn nguyện nhìn tôi.
“Vậy à? Anh cũng luôn mơ ước được đi học chung trường với Suzuka mà.”
—Và bất chợt, anh nói những lời đó với tôi.
“Ơ?! A-Anh vừa nghe thấy hết ư?!”
Tôi đỏ bừng mặt, bối rối luống cuống, rồi…
“Hửm? Em nói gì lạ vậy? Anh chỉ đang tự nói ra suy nghĩ của mình thôi mà.”
—Onii-chan vẫn tiếp tục nụ cười trêu chọc thường thấy của anh. Onii-chan này đúng là thích trêu ghẹo tôi mà! Thế nhưng, dù bị trêu như vậy, tôi vẫn thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc, và mặt tôi lại càng đỏ hơn. (Có lẽ nên để cô bé quay mặt đi vì xấu hổ thì sẽ hợp lý hơn. Cần xem xét lại sau. *Lời tác giả)
“…T-Thật sự, em cũng vui như anh vậy đó, Onii-chan…”
“Hehehehehehehehehe!!!”
Viết đến đây, tôi không kìm được sự phấn khích mà bật cười phá lên. Đ-Đây thật là… tuyệt vời! Khởi đầu như thế này đúng là quá ổn rồi, ít nhất là theo tôi thấy! Tôi khó lòng kiềm chế được sự hưng phấn của mình! Sau khi đọc lại mấy dòng vừa viết, tôi gật đầu hài lòng. Nội dung thì không khác nhiều so với những ghi chú của tôi, nhưng xét về một cuốn tiểu thuyết, và đặc biệt là một khởi đầu, tôi nghĩ thế này nghe rất hấp dẫn.
“Giờ thì mình sẽ để hai anh em này tình tứ với nhau thế nào đây…? Và mối quan hệ của họ sẽ tiến triển ra sao đây…? Thì ra đây chính là sức hấp dẫn của tiểu thuyết!”
Mọi chuyện bắt đầu một cách ngẫu hứng, nhưng giờ đây tôi hoàn toàn chìm đắm vào việc viết lách. Tôi bắt đầu suy nghĩ về những cảnh tình tứ mà tôi muốn đưa vào. Không phải những cảnh độc lập như trước, mà là những cảnh phù hợp với dòng chảy của câu chuyện.
“Để xem nào… Cảnh tình tứ trên đường đến trường…! Có thể là nắm tay…! Không, phải táo bạo hơn nữa, như là bám chặt lấy cánh tay anh ấy…! Và khi đến trường, họ phải chia xa, nhưng rồi em gái bắt đầu cảm thấy cô đơn, và Onii-chan sẽ cố gắng an ủi cô bé…! Hehehehehe! Rồi họ sẽ cùng nhau ăn trưa…! Với hộp cơm trưa tự làm của em gái, chứa chan tình yêu dành cho Onii-chan…! Đ-Rồi họ thậm chí có thể đút cho nhau ăn nữa chứ?! Dĩ nhiên, họ cũng sẽ cùng nhau đi bộ về nhà, phải không?! Và trên đường về nhà, nó sẽ biến thành một buổi hẹn hò nho nhỏ…!”
Với tất cả những sự kiện khác nhau lởn vởn trong đầu, tôi chợt nhận ra một điều quan trọng.
“Chẳng phải nghĩ đến cái kết cuối cùng thì quan trọng hơn sao?”
…Đúng vậy, vì đây là một cuốn tiểu thuyết, việc nghĩ ra một cách để kết thúc nó là rất quan trọng.
“Phần cuối thì nên làm thế nào đây…? Rõ ràng rồi!”
Chỉ có một điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới.
“C-Cái kết thì phải có một lời tỏ tình…! Và phải là từ Onii-chan…!”
Khi tôi lẩm bẩm điều đó với chính mình, tôi có thể cảm thấy máu dồn lên não. Chỉ cần tưởng tượng thôi, tôi đã có thể…
Đầu óc em quay cuồng... P-phải bình tĩnh lại mới được...!
Đây chính là phân đoạn tỏ tình cực kỳ trọng yếu giữa Onii-chan và em mà...!
—Chẳng hiểu sao Onii-chan lại
bỗng gọi em đến sau dãy nhà trường. (Nóc trường hay
sân vườn cũng được lắm, nhưng em thích không gian sau dãy học này hơn.
Địa điểm chính xác sẽ được quyết định sau. *Lời bạt tác giả)
—Vừa đến nơi, Onii-chan đã
quay sang nhìn thẳng vào em. Bình thường vẻ ngoài anh đã rất lãnh tử rồi, nhưng giờ lại càng tỏa ra khí chất điển trai hơn cả các minh tinh.
"Em cũng tới rồi ha, Suzuka."
"Có chuyện gì thế, Onii-chan? Sao anh lại
gọi em ra chỗ hẻo lánh này?"
"À thì... anh có chuyện muốn nói với em..."
"Hả...?"
—Bầu không khí quanh Onii-chan
khác lạ khó tả, khiến trái tim em bỗng đập thót lên.
"Anh... anh muốn nói với em điều gì...?"
"...Kể từ khi được học cùng ngôi trường với em, anh đã nhận ra.
Anh không để bất kỳ ai cướp đi Suzuka của anh được."
"Ơ... Ơ HẢ?! A-Anh đang nói cái gì thế?!
"Anh muốn em mãi là em gái của anh. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó..."
"O-Onii-chan..."
—Ánh nhìn quyết liệt nơi Onii-chan
như đã hạ quyết tâm điều gì. Bàn tay anh nắm chặt lại thành quả đấm...
"Suzuka, anh yêu em!"
"Em cũng yêu anh, Onii-chan!!!"
Viết đến đây, em không kìm nén nổi hỉ xả,
đứng phắt dậy thốt lên thành lời rồi lao vù ra giường.
"Ơ hề, ơ hề hề, ơ hề hề hề hề hề...!"
Siết chặt chiếc gối ôm trong vòng tay,
em thích thú lăn lông lốc giữa nệm êm.
"Hề hề!" Lăn qua nào.
"Hề hề!" Lăn lại thêm lượt nữa.
"T-Tiết tấu kích thích ở đây kinh khủng khiếp quá...! Trước giờ em tưởng tượng cảnh Onii-chan tỏ tình nhiều lắm rồi,
huống chi khi hư cấu thành tiểu thuyết lại càng mãnh liệt gấp bội phần...!"
Óc em như tan chảy thành kẹo bông rồi!
Không, đã tan chảy từ lúc nào rồi ấy! Ư ư ư~~~! Giá mà việc này thành sự thật,
có lẽ em sẽ chết đi vì hạnh phúc mất!
Em tiếp tục lăn lộn thêm một hồi nữa.
Cuối cùng cơn sung sướng cũng hạ nhiệt phần nào, em ngồi dậy phủi phủi quần áo rồi lắc đầu tỉnh táo lại.
"T-Tỏ tình thì tốt đấy, nhưng kích thích quá độ quá...! Chỉ vừa nãy thử chấp bút một chút mà đã như vậy rồi,
đến lúc viết thật chắc em ngất xỉu tại chỗ mất...!"
Huống hồ việc Onii-chan tỏ tình vốn đã là khao khát bậc nhất đồng thời là ảo tưởng trá hình vĩ đại nhất của em rồi.
Cứ viết dông dài thế này tổng có cảm giác sai sai?
"T-Tóm lại là nên gạch bỏ phân đoạn tỏ tình ngay từ đầu đi. Coi chừng chạm mặt Onii-chan ngoài đời
với bộ mặt hồn nhiên cười hề hề này thì quê chết mất...!" Tự nhủ như thế, em mới quay lại bàn.
Em quyết định "đóng băng" tình tiết Onii-chan cùng em chung trường (và cảnh tỏ tình) lại để dành kho sau.
Cứ tập trung vào các mạch truyện khác trước cho lành.
"Được đắm chìm trong tình anh em nồng nhiệt thế này thực sự vui hết biết,
nhưng có khi nên chậm rãi đãi ngọc tí nhỉ? Giờ nên vẽ thêm nét yêu đương kiểu gì đây...?" Em khoanh tay nghĩ ngợi.
...Hừm, làm gì đây nhỉ? Em tự tin lắm chứ,
vô số cách đằm thắm cùng Onii-chan đang nhảy múa trong đầu, nhưng diễn đạt nên câu chữ lại gian nan quá mức.
Hay là nên thử một twist hấp dẫn bất ngờ nào đó. Ví dụ như...
"P-Phải chăng lấy cảm hứng từ cuộc sống vợ chồng giữa em gái và Onii-chan là hợp lý...!" Vừa lẩm bẩm em đã lập tức rực rỡ cả khuôn mặt.
K-Khoan đã nào. Phân đoạn tỏ tình nãy giờ thở không ra hơi rồi,
thử nhảy vọt sang vợ chồng lời ngọt mật cay không khéo nguy hiểm lắm.
"T-Nhưng mà có khi thêm chuyến tuần trăng mật, hay một đám cưới thơ mộng nhỉ?! T-Tuy nhiên... thiết kế này sẽ không trật đường ray chứ?!"
Song trí óc đã vận tốc phi mã theo lối mòn đó rồi,
tặc lưỡi thử sáng tác đã rồi tính sau!
down!
“Ừm, khởi đầu thì, anh trai và tôi đã nên duyên vợ chồng, rồi đâu đó một năm trôi qua rồi nhỉ? Ấy là lúc cả hai đã bắt đầu ổn định hơn chút, mấy màn tình tứ cũng bớt lộ liễu hơn. Cô em gái cảm thấy chút nguy hiểm trong chuyện đó—À không, giờ thì phải gọi là người vợ chứ! Dù sao thì, cô ấy bắt đầu tìm cách khắc phục chuyện này…
Một câu chuyện như vậy nghe cũng không tệ lắm đâu nhỉ?!” Tôi lại gật gù tán thành ý tưởng tuyệt vời của mình.
…Đúng là một câu chuyện tuyệt hảo. Nếu có một cuốn tiểu thuyết như vậy, chắc chắn nó sẽ được in với số lượng khổng lồ ngay lập tức. Biết đâu còn giật luôn giải Nobel văn học ấy chứ, nhỉ?! Đang hưng phấn như thế, tôi lập tức đi vào chi tiết.
“V-Vì dù sao cũng đã kết hôn rồi mà. Mình có thể tình tứ theo một kiểu khác so với khi còn là anh em bình thường. Thậm chí còn có thể làm cái này cái kia…!”
…Đút cho nhau ăn thì đúng là kiểu các cặp vợ chồng hay làm rồi còn gì? Với lại, à-à, hai người có muốn tắm chung thì cũng chẳng có vấn đề gì! Mà thôi, anh em ruột tắm chung thì cũng có vấn đề gì đâu chứ!
“C-Chưa kể, đã là vợ chồng thì không chỉ mỗi việc kì lưng cho nhau đâu nhé. Phải có mấy kiểu tình tứ khác nữa chứ, đúng không?”
…K-Kiểu như, để xem nào… Có khi nào mình sẽ đút sô cô la Valentine cho anh trai lúc đang ở trong bồn tắm không nhỉ?!
“Sô cô la nóng chảy, bao quanh những ngón tay mình… Đ-Khoan đã, mình đang nghĩ cái quái gì không đứng đắn thế này?!”
Tôi lại chìm đắm trong mớ ảo tưởng của mình, đầu óc bắt đầu quay cuồng. C-Cái này nghe vô đạo đức quá rồi…! Mình đang nghĩ gì vậy chứ…?! Kh-Không, ý tưởng thì tuyệt vời thật đấy, và đây là điều tôi rất muốn thử một khi anh trai và tôi kết hôn, được chứ?! H-Hãy để anh trai… bằng ngón tay của tôi…!
“K-Không được. Tạm gác ý tưởng đó lại đã. Kích thích quá mạnh rồi…!”
Trước mắt, chắc tôi nên viết một câu chuyện ngắn về một buổi tối bình thường của một cặp vợ chồng mới cưới thì hơn.
—Vào một buổi tối nọ, sau khi gia đình Nagami dùng bữa xong, anh trai và cô em gái dành thời gian thư giãn riêng tư. (Tôi nghĩ vì họ đã kết hôn, giữ nguyên tên bình thường cũng ổn thôi. Nhưng nếu nó quá kích thích, có lẽ sau này cần viết lại. *Lời bình của tác giả*)
“Đêm nay yên tĩnh thật đấy, Suzuka.”
“Vâng, đúng vậy, anh trai.”
—Cô em gái bình thản đáp lời khi đang ngồi trên đùi anh trai. Đã là vợ chồng rồi thì chuyện này cũng bình thường thôi.
“Nhưng có vẻ hơi quá yên tĩnh rồi. Hay là mình xem TV một chút nhỉ?”
“Chỉ cần được ở bên anh trai thế này là em đã thấy đủ mãn nguyện rồi.”
“Anh hiểu.”
—Nghe vậy, anh trai bắt đầu nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Trong lòng tràn đầy thỏa mãn, tôi ngả người tựa vào lồng ngực anh trai. Mấy kiểu tình tứ dịu dàng, êm ái, ngọt ngào thế này đúng là bằng chứng của tình cảm vợ chồng mà.
—Thời gian cứ thế trôi đi, màn đêm cũng dần buông xuống.
“Giờ thì, hay là mình đi ngủ nhé?”
“Đã muộn thế này rồi sao? À, vậy thì mình đi ngủ thôi.”
—Hơi tiếc nuối khi khoảnh khắc này kết thúc, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, vì tôi nhận ra rằng anh trai và tôi sẽ được ngủ cùng nhau. Chúng tôi là vợ chồng mà.
—Nhưng tôi cảm nhận được một ý nghĩa sâu xa hơn đằng sau lời nói của anh trai.
“Mình đi ngủ luôn ư?”
“Ơ? Em nói vậy là có ý gì?”
“Chúng ta đã kết hôn rồi mà, đúng không? Không phải còn có điều gì đó chúng ta có thể làm trước khi ngủ sao?”
“C-C-C-Cái gì mà có ý gì chứ?”
—Anh trai nở một nụ cười trêu chọc nhất từ trước đến nay và tiếp tục.
“…Em không muốn sao? Em biết đấy, kiể—”
“———!!!”
Khoảnh khắc tôi chạm đến điểm đó, đầu óc tôi trắng xóa, tôi cảm thấy như mình sắp ngất xỉu đến nơi… M-M-M-M-M-Mình định viết cái quái gì ở đây vậy?! T-T-Tôi
Tự dưng lại bật ra vô thức sao?! K-Không thể nào…!
“C-Cái đó thì còn quá sớm!
T-Tôi còn chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh đó trong mơ nữa là…!”
Mặt tôi đỏ bừng lên, hoảng loạn trước chính những suy nghĩ của mình. Chân tay tôi luống cuống, chẳng thể nào chịu đựng nổi nữa. Tôi lại nhảy phóc lên giường, lăn lộn điên cuồng.
Cứ thế mà lăn, lăn mãi…
“Ôi trời ơi…!”
Và ngay cả sau khi đã trôi qua khá lâu, tôi vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại được.
“Mình suýt chút nữa đã viết ra cái gì đó thật không thể tin nổi…”
…T-Thế này không được. Còn quá sớm để lấy cuộc sống vợ chồng làm chủ đề cho cuốn sách.
“Ưư… đáng tiếc thật, nhưng chuyện đó mình phải nghĩ đến khi lớn hơn chút nữa.”
Tôi quyết định để ý tưởng đó lại sau và bắt đầu suy nghĩ về các chủ đề khác.
“Tiếp theo mình nên viết gì đây?”
Cuối cùng tôi cũng gắng gượng ngồi dậy khỏi giường, trở lại bàn học. Chuyện thì không nên quá điên rồ, nhưng tôi vẫn muốn ý tưởng chung của câu chuyện xoay quanh việc anh trai và mình sẽ yêu đương thắm thiết.
“…Không, cái suy nghĩ vừa rồi có vẻ hơi quá thực tế rồi.”
Vậy thì có lẽ mình nên bỏ đi tính thực tế? Dù sao đây cũng là một tiểu thuyết, nên đó là một chủ đề rất phổ biến mà.
“Nghe hay đấy. Vậy thì, ừm… hãy để bối cảnh khác với thực tế…”
Tôi thử nghĩ ra một ý tưởng với những tiêu chí đó. Cuối cùng, điều hiện lên trong tâm trí tôi là anh trai là một vị hoàng tử, còn tôi là một công chúa.
“Anh em ruột thịt trong một đất nước nọ, tìm thấy tình yêu trong nhau. Không quá thực tế, nhưng kịch tính thì thừa sức rồi.”
Khi nhìn vào những ghi chú trong sổ tay, tôi gật đầu đầy hài lòng. Đương nhiên, việc các nhân vật chính là anh em là điều cần thiết dù chủ đề có là gì đi nữa!
“K-Kể cả khi các nhân vật kết thúc bằng một mối tình thắm thiết, họ cũng không được đi quá xa. Tuy nhiên, mình phải đảm bảo rằng tác động không quá lớn.”
Vẫn cảnh giác cao độ về điều đó, tôi bắt đầu viết lại. Hiện tại, tôi sẽ giữ ý định về sự tán tỉnh trong đầu, và tôi nên thử một cái gì đó chỉ có thể làm được trong một bối cảnh như thế này…
—Cô em gái phát hiện ra Onii-sama trong sân lâu đài và vội vàng chạy về phía anh. (Cá nhân tôi nghĩ Onii-sama là cách gọi phù hợp. Hầu như bạn không bao giờ dùng nó trừ những lúc như thế này. Mặc dù cá nhân tôi vẫn thích ‘Onii-chan’ hơn. *Lời bình của tác giả)
“Onii-sama, anh đang làm gì ở một nơi như thế này?”
“Suzuka, em vẫn đáng yêu như mọi khi. Em là sự tồn tại quan trọng nhất của anh.”
“O-Onii-sama, xin đừng trêu chọc em nữa mà.”
—Onii-sama nhẹ nhàng xoa đầu cô em gái, nhưng vẻ mặt anh có chút u buồn. Và cô em gái lập tức nhìn thấu điều đó.
“Onii-sama, anh có chuyện gì vậy? Trông anh có vẻ đang phiền lòng về điều gì đó.”
“…Có vẻ như anh không thể giấu em được. Chuyện là, người ta đang bàn tán về việc anh sẽ đính hôn với một công chúa từ một nước láng giềng, và anh có chút lo lắng về điều đó.”
“Đ-Đính hôn?! Không thể nào!”
“Anh cũng không muốn. Người duy nhất anh thề nguyện tình yêu là em, Suzuka.”
—Onii-sama đáp lại ánh mắt của cô em gái với vẻ mặt nghiêm túc. Dù sao đi nữa, hai người họ đã thề nguyện tình yêu vĩnh cửu với nhau.
“Nhưng anh cũng có trách nhiệm của một hoàng tử nữa.”
“M-Mặc dù vậy, em không muốn rời xa Onii-sama.”
“…Vậy thì chúng ta hãy rời khỏi lâu đài đi, Suzuka.”
“Hả?”
“Anh cũng cảm thấy như vậy. Anh sẽ không chịu đựng được việc phải rời xa em. Tình yêu của anh dành cho em còn quan trọng hơn cả nghĩa vụ của một hoàng tử.”
“O-Onii-sama, em cũng vậy!”
“…Anh hiểu rồi. Cảm ơn em. Từ giờ trở đi, chúng ta không còn là hoàng tử và công chúa nữa. Chúng ta là những người bạn đồng hành đã thề nguyện tình yêu vĩnh cửu với nhau.”
“Onii-sama…”
“Giờ thì Suzuka này, chúng ta hãy cùng nhau thề nguyện với trời cao. Em nhắm mắt lại đi…”
Dứt lời, Onii-sama dịu dàng nâng cằm cô bé lên. Nghe lời anh, cô em gái khép mi, và ngay sau đó, một cảm giác mềm mại khẽ chạm lên môi mình—
[IMAGE: ../Images/01-01.png]
“—Khoan đã, mình đang viết cái quái gì thế này—?!”
Tôi bừng tỉnh, thét lên một tiếng. Chẳng mấy chốc, tôi đã không hay biết gì mà cốt truyện đã tiến xa đến mức này, và tôi hoảng hồn vì bản thân đã tự nhủ không muốn mọi chuyện đi quá đà như vậy.
“L-Lại nữa rồi, mức độ kích thích quá lớn, mình không thể viết tiếp những thứ như thế này…!”
Đọc lại những gì vừa viết, mặt tôi nóng bừng lên. Dù chỉ là vô thức, nhưng sao mọi chuyện lại thành ra thế này…? Tôi phải hít thở thật sâu để trấn tĩnh lại. M-Mấy cái đoạn không thực tế cứ thế mà bay xa tít mù khơi trong trí tưởng tượng của mình…
“Có lẽ thiết lập kiểu này không ổn chút nào. Đến cuối cùng, hoàng tử và công chúa sẽ có một đám cưới lãng mạn, rồi sau đó là…! Ách…!”
K-Kiểu truyện thế này không được rồi. Tôi cảm thấy nếu cứ viết tiếp thì mọi chuyện sẽ lại như cũ thôi. Tuy nhiên, đây đã là lần thứ ba ý tưởng thất bại liên tiếp, tôi bắt đầu cảm thấy một mối nguy đang cận kề. Tôi biết mình không nhất thiết phải viết một cuốn tiểu thuyết hay gì cả, nhưng giờ đã nhìn thấy mọi khả năng rồi thì tôi không thể bỏ cuộc. Và giờ đã quyết định, tôi nhất định sẽ nghĩ ra một cuốn tiểu thuyết, dù có tốn bao nhiêu ý tưởng đi chăng nữa.
Nhưng dù có vắt óc suy nghĩ bao nhiêu, tôi cũng không thể nảy ra một ý tưởng hay ho nào. Tôi cảm thấy có vài kịch bản có vẻ khả thi, nhưng chẳng cái nào thật sự hợp ý tôi cả.
“Ưm… Khó quá đi…”
Khá lâu sau, tôi vẫn vò đầu bứt tai để tìm kiếm ý tưởng. Nếu đã viết tiểu thuyết, tôi muốn nó phải phản ánh được trí tưởng tượng của mình, và hai anh em phải có thể trêu chọc nhau thỏa thích. Nhưng tôi không biết làm thế nào để tạo ra một câu chuyện chắc chắn như vậy.
“Khi viết mấy cái ghi chú về Onii-chan thì mình viết không ngừng nghỉ được…”
Một cuốn tiểu thuyết là một câu chuyện. Nó có khởi đầu và kết thúc. Giữa hai điểm đó, tôi phải viết một câu chuyện về hai anh em.
“Khởi đầu và kết thúc… Một khởi đầu…” Tôi lẩm bẩm.
Nhưng rồi, một điều gì đó chợt nảy ra trong đầu tôi. Và đó là—
—Mấy cuốn ghi chú về Onii-chan mà tôi đã viết bấy lâu nay… Khởi đầu của chúng là gì nhỉ?
Tôi tiến đến tủ quần áo nơi tôi cất giữ những cuốn ghi chú này, và mở chiếc hộp chứa bộ ghi chú đầu tiên về Onii-chan, một cảm giác hoài niệm mạnh mẽ ùa về.
[IMAGE: ../Images/01-02.png]
“…À, đúng rồi.”
Khi đọc những gì viết trong đó, tôi cuối cùng cũng nhận ra. Đó là từ hồi tôi còn học tiểu học. Những dòng chữ viết nguệch ngoạc, những mơ ước ích kỷ, và trên hết, chúng chỉ là những mong muốn chân thật nhất của tôi. Đọc chúng, tôi không khỏi mỉm cười. Điều đó khiến tôi tự hỏi sao mình lại có thể quên đi ý định ban đầu của mình.
“…Haha, mình chẳng thay đổi chút nào so với hồi đó…”
Những gì được viết trong đó không gì khác ngoài những sự kiện thường ngày bình thường. Chúng chỉ là những câu chuyện về Onii-chan và tôi dành thời gian bên nhau như những anh em bình thường. Nhưng, khi tôi không thể đạt được điều đó… Mơ ước đầu tiên của tôi chỉ là tôi và Onii-chan trở lại như trước.
“Nhưng đây là nguồn gốc của những ghi chú về Onii-chan của mình—Không, là nguồn gốc của chính mình,” tôi cười gượng.
Sao mình lại quên mất điều này chứ? Câu chuyện tôi hằng mong ước bấy lâu nay chính là giành lại sợi dây gắn kết mà hai chúng tôi từng có.
“…Đúng vậy, chính là thế…”
Tôi khép lại cuốn nhật ký, cảm thấy sảng khoái. Đồng thời, tôi biết rằng mình đã nghĩ ra ý tưởng cho cuốn tiểu thuyết của mình. Một câu chuyện về cô em gái không thể thành thật, và một Onii-chan tuyệt vời đang dần trở nên gần gũi hơn với nhau.
Đương nhiên, muốn thêm bao nhiêu câu từ lả lơi tán tỉnh vào giữa cũng được.
Thế mà tôi lại thấy ổn.
Tôi ngồi trở lại bàn, cảm thấy thoải mái hơn hẳn lúc nãy, và lại cầm bút lên. Thì ra đây là cảm giác cuối cùng cũng hiểu được mình muốn viết gì… Tôi chiều theo cảm xúc dành cho Onii-chan, chuẩn bị bắt tay vào viết, nhưng chợt nhận ra mình có lẽ nên nghĩ ra một cái tiêu đề trước đã. Mà nói vậy chứ, tôi không giỏi khoản đặt tên cho lắm.
“Thôi, dù sao thì cũng chưa cần tiêu đề cuối cùng mà. Ừm…”
Tôi viết câu văn sau đây không chút ngần ngại:
“Chuyện về một cô em gái yêu anh trai mình đến mức không tài nào kiềm chế nổi.”
*
“Và rồi, cuốn tiểu thuyết mà tôi vô tình gửi đi dự thi cuộc thi Light Novel lại giành được giải Đặc biệt…”
Ngước nhìn bầu trời, tôi lẩm bẩm những lời đó. Một cảm xúc mãnh liệt trào dâng, khiến tôi nhớ lại quãng thời gian ấy. Tôi gấp cuốn sổ lại và tiếp tục dọn dẹp tủ quần áo. Khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy một thôi thúc muốn nói với bản thân của quá khứ rằng:
“Đừng lo lắng. Em đã lớn rồi, đã tìm lại được mối quan hệ với Onii-chan và thậm chí còn tiến xa hơn nữa.”
…Chà, cái tật không thành thật của tôi vẫn y nguyên… N-Nhưng mà, tôi sẽ cố gắng sửa đổi cho đến ngày tôi không cần lấy cớ thu thập tư liệu nữa. Sẽ y như những gì tôi đã viết trong các ghi chú về Onii-chan vậy! Ngày đó không còn xa đâu! Chắc là vậy!
“…………Anh về rồi đây~”
“?!”
Tôi chợt nghe thấy giọng Onii-chan dưới sảnh, khiến tôi giật mình thon thót. Sao lại đúng lúc thế này chứ…
“…Nhưng mình vẫn phải ra chào anh ấy.”
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng và đi về phía cửa ra vào. Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu… K-Khoan đã, liệu bây giờ mình có thể thử viết hết những ý tưởng mà hồi đó mình không thể viết ra không nhỉ? V-Và liệu mình có thể nhờ Onii-chan giúp đỡ không?!
Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã cảm thấy mặt mình nóng bừng, và hơi hoảng loạn một chút. M-Mình đang nghĩ cái quái gì trong khi đi ra chào Onii-chan thế này…?! Mặt mình chắc chắn đỏ đến mức anh ấy có thể nhận ra mất…!
“C-C-C-C-Chào mừng anh về nhà, Onii-chan!”
“Ừ, anh về rồi—Hả? Có chuyện gì à?”
“K-Không, không có gì cả!”
“Được rồi… Mà hôm nay mình ăn gì thế nhỉ? Hôm nay anh đi loanh quanh Akiba, đói bụng muốn chết rồi…”
Trong lúc cố gắng che đậy, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc chỉ vì có thể trò chuyện một cách bình thường như thế này với Onii-chan.
“V-Vâng, hôm nay em định nấu—”
Và, dù không thể nói ra trước mặt anh ấy, tôi đã thầm thì trong lòng.
—Chắc chắn một ngày nào đó em sẽ biến những ảo mộng của mình thành hiện thực, nên anh hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé, Onii-chan yêu dấu của em!