Nếu bạn yêu thích các tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi trên các trang mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Và đây rồi, trận chiến cuối cùng đã đến, anh em ạ.
[IMAGE: ../Images/..]
“Lễ hội văn hóa vui hết sảy luôn nhỉ, desu?”
Double Peace-sensei vừa vươn vai, để hai bầu ngực mềm mại khẽ lay động—Không phải! Tất cả mọi người đều gật gù đồng tình, gương mặt lộ rõ vẻ mãn nguyện.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, những ngày lễ hội văn hóa cuối cùng cũng kết thúc an toàn. Bảo tôi đã tận hưởng chúng thì đúng là nói dối trắng trợn, nên tôi chỉ biết im lặng. Tôi đứng đó, hoàn toàn kiệt quệ. Tuy nhiên, mọi thứ đã xong xuôi rồi, có lẽ tôi cũng nên vui vẻ lên một chút thì hơn!
[IMAGE: ../Images/..]
—Dĩ nhiên, tôi thừa biết mọi chuyện sẽ chẳng kết thúc suôn sẻ đến thế. Vâng, sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi không thể quên lý do chính khiến mọi việc đi đến nông nỗi này. Tiếp theo đây sẽ là màn tra hỏi và điều tra gắt gao xem ai mới là “người chiến thắng”! Mặc dù tôi vẫn chưa thực sự hiểu rõ cái khía cạnh “thi đấu” trong chuyện này là gì, nhưng chắc chắn họ sẽ đồng loạt quay sang tôi, nói những câu kiểu như “Phải là em, đúng không ạ?!” rồi “Không không, là tôi, desu.” và “Chắc chắn là Sakura!” rồi “Không thể là ai khác ngoài em.” cùng với “C-Chuyện này chẳng liên quan gì đến em đâu nhé?!” và đủ thứ khác nữa.
[IMAGE: ../Images/..]
Bình thường, những lúc như thế này, tôi sẽ chọn Suzuka, vì cô bé luôn tham gia mấy trò này, và thế là xong chuyện. Vì tôi đang giả vờ là tác giả mê em gái, Towano Chikai, nên mọi người đều sẽ chấp nhận… Mà, hậu quả là đã có không ít hiểu lầm xảy ra, nhưng giờ chuyện đó không quan trọng. Vấn đề là tôi không thể dùng chiêu đó ngay bây giờ! Tại sao ư? Vì Suzuka thậm chí còn không tham gia!
[IMAGE: ../Images/..]
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nói “Mọi người thấy đó, tôi là một kẻ cuồng em gái, nên dù Suzuka không tham gia, tôi nghĩ hẹn hò với em ấy mới là tuyệt nhất”? Nói thật, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi rùng mình đến mức không muốn tưởng tượng nữa, nhưng tôi chắc chắn sẽ không thích kết quả đâu, đó là điều chắc chắn.
[IMAGE: ../Images/..]
Dù sao đi nữa, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chọn một người. Đương nhiên, tôi chẳng nhớ ai đã khiến trái tim mình loạn nhịp nhất. Tôi còn chẳng có thời gian để tận hưởng bất cứ thứ gì, và vì ngay từ đầu tôi đã không hiểu cuộc thi này là gì, nên tôi vẫn mơ hồ như mọi khi, thành thật mà nói. Hay tôi cứ chọn đại một người trong số họ? Liệu có ổn không? Liệu mọi chuyện có kết thúc ở đó không? Khác với lần trước với Suzuka, họ có thể vẫn không hài lòng dù tôi có chọn ai đi nữa. Và chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?!
[IMAGE: ../Images/..]
…Không ổn rồi. Giờ nghĩ lại, không phải tôi đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan sao? Khi nhận ra tình hình, mồ hôi lạnh chảy ròng trên lưng tôi. Giá mà tôi có thể, tôi sẽ chuồn ngay lập tức.
[IMAGE: ../Images/..]
“Vậy thì, về kết quả cuộc thi, desu—”
Đ-Đến rồi…! Lời nói của Double Peace-sensei khiến tôi giật mình. Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi! Làm sao tôi có thể thoát khỏi đây…?!
[IMAGE: ../Images/..]
“Chúng ta sẽ kết thúc ở đây thôi. Có vẻ như cô gái mà Sensei quan tâm không phải là một trong số chúng ta, vậy nên sẽ là một trận hòa, desu.”
“……Ế?”
[IMAGE: ../Images/..]
C-Cô ấy vừa nói gì thế?
“Đúng rồi~ Sakura đồng ý.”
“Sensei rõ ràng là không có ai như vậy mà.”
“Ahi, chúng ta đều biết điều đó mà…”
“Ế? Ế?”
[IMAGE: ../Images/..]
C-Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đó làm ơn giải thích đi. Và tại sao mọi người đều đồng ý thế?
“Ư-Ưm, chuyện này là sao ạ…?”
“Hửm? Như tôi đã nói, dựa trên tất cả những buổi hẹn hò trong lễ hội văn hóa này, rõ ràng là không có cô gái nào khiến Sensei quan tâm cả, desu.”
“Ế… Ếhhhhhh?!”
[IMAGE: ../Images/..]
Khoan đã! Chuyện này là sao?! Ý tôi là, tôi mừng vì cuối cùng họ cũng nhận ra, nhưng… cái gì cơ?!
“Sensei dễ nhìn thấu quá”
"...Suy cho cùng thì, nếu có cô gái như vậy thật, bọn cháu đã biết lâu rồi, cô ơi."
"Đúng vậy, mọi thứ lộ hết trên mặt cô mà."
"Từ cử chỉ đến không khí xung quanh, đều lộ rõ mồn một."
"T-Tôi đâu có nhìn mấy cậu kĩ đến thế đâu chứ?! Dù vậy, đúng là mấy cậu dễ bị đọc vị thật."
"Cái—?!"
Tôi cứng họng. Cũng phải thôi, Suzuka vẫn luôn nói tôi là người quá dễ bị nhìn thấu, nên lần này cũng chẳng sốc lắm. Nhưng nếu đã vậy, thì... tại sao...?
"Tại sao bọn mình phải đi những buổi hẹn hò lễ hội văn hóa này chứ...?!"
"Chỉ là để kiểm tra lại thôi? Hay đúng hơn là, đó chỉ là cái cớ để chúng ta vui vẻ thôi, cô ơi?"
"Không hề có ý đồ xấu nào sao?!"
Phản ứng của cô Double Peace khiến tôi chỉ muốn òa khóc. H-Hả? Vậy là ngay từ đầu không hề có sự hiểu lầm nào sao?! Vậy tại sao cô lại khiến tôi khổ sở đến vậy chứ?! Thật sự, giờ tôi có thể khóc được chưa? Dù thành thật mà nói, một phần trong tôi cũng thấy nhẹ nhõm vì diễn biến bất ngờ này.
"......"
Trong lúc thở phào nhẹ nhõm, tôi thấy Mai, người vẫn im lặng một mình. Con bé đã không nói gì một lúc rồi nhỉ? Có chuyện gì với con bé vậy? Nhưng trước khi tôi kịp gọi Mai...
"Vậy thì, mọi chuyện đã rõ ràng cả rồi, bọn cháu rất muốn ở lại và tận hưởng lễ hội văn hóa thêm một chút nữa, cô ơi. Nhưng—"
Cô Double Peace đã nhanh tay hơn tôi, chuẩn bị thông báo điều gì đó. Đ-Đừng nói là. Bọn tôi sẽ tiếp tục sao? Không, vì mọi thứ đã được giải thích rồi, không có lý do gì để tiếp tục những buổi hẹn hò này nữa, phải không?!
"Thật tiếc, nhưng giờ tôi phải đi làm rồi, cô ơi."
"...Sakura cũng vậy. Con bé cố gắng lắm mới sắp xếp được thời gian, nhưng giờ thật sự phải đi rồi."
"...Bọn tôi cũng vậy. Tiếc thật."
"Đ-Đủ lắm rồi đó, Onee-chan. Chúng ta đi thôi."
Cô Double Peace, Minazuki-san, và chị em nhà Kanzaka đều nói rằng họ có việc khác phải làm. Tôi lẩm bẩm yếu ớt "Ơn trời...!" rồi thở phào nhẹ nhõm. Thật tệ nếu tôi bị buộc phải tiếp tục những buổi hẹn hò này... Đi chơi riêng một lần thôi đôi khi đã không chịu nổi, nhưng nếu đi cùng tất cả mọi người một lúc, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở thành mục tiêu ghét bỏ của tất cả các chàng trai.
"Thật tiếc quá, cô ơi. Nếu không phải vì đã trốn việc quá nhiều rồi, cháu có lẽ đã ở lại lâu hơn một chút."
"Nhưng đi lễ hội văn hóa với cô giáo thật sự rất vui đối với Sakura!"
"Được nhìn thấy cuộc sống học sinh bình thường của cô ở đây thật vui. Xin hãy đến thăm trường đại học của cháu nếu cô muốn nhé."
"Onee-chan, chị học trường nữ sinh mà, đúng không?"
Cuối cùng, chúng tôi chia tay sau khi mọi người nói lời tạm biệt. Vì mọi chuyện đã kết thúc khá an toàn, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy một chút cô đơn khi họ rời đi nhỉ? Có lẽ là vì sự sôi nổi của họ chăng? Tôi thấy mình hy vọng có thể dành thêm chút thời gian cùng nhau... liệu đó có phải vì tính cách mềm yếu của tôi không? Dù lý do là gì, giờ chỉ còn lại tôi và Mai.
"Phù... Cuối cùng cũng xong..." Tôi vươn vai.
"Ừm..."
Lạ thay, Mai vẫn có vẻ hơi mơ màng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Mai hành động như vậy. Và dù tôi có suy nghĩ cách mấy, tôi vẫn không thể nghĩ ra lý do tại sao con bé lại hành động lạ. Tôi không nhớ là đã làm con bé tức giận, mà con bé cũng không có vẻ gì là đang tức giận cả... Ừm, tôi không biết. Có lẽ nếu tôi hỏi thẳng, con bé sẽ nói cho tôi biết.
"Mai, có chuyện gì—À, khoan đã. Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Trước khi tôi nói hết câu, tôi ngừng lại và nhanh chóng kiểm tra thời gian.
"Ôi, chết rồi. Tôi phải nhanh lên thôi."
Khi tôi nói vậy, Mai cuối cùng cũng hoàn hồn.
“Ủa? Yuu, có chuyện gì vậy?”
“À, ừm, sắp đến giờ diễn kịch của câu lạc bộ kịch rồi.”
“Câu lạc bộ kịch?”
“Ừ, một người bạn của Suzuka rủ em ấy đóng một vai trong vở kịch. Em ấy bảo mình nhất định phải đến xem, nên mình đi đây.”
“Ồ, giờ anh nhắc mới nhớ… Vậy thì em cũng đi cùng!”
Khi tôi bắt đầu bước đi, Mai nhanh chóng theo sát phía sau. Tôi cùng cô ấy đến đại sảnh thể chất, nơi đã có rất nhiều học sinh tập trung. Hầu hết các ghế đều đã kín chỗ, chỉ còn lại chỗ đứng. Có vẻ như câu lạc bộ kịch của trường rất nổi tiếng (ít nhất là về danh tiếng. Tôi nghe nói có rất nhiều cô gái xinh xắn trong đó). Vở kịch của câu lạc bộ kịch luôn được ca ngợi là điểm nhấn của lễ hội văn hóa, nên việc đông người đến xem cũng dễ hiểu. Tôi cảm thấy hôm nay đông hơn hôm qua, nhưng có lẽ chỉ là tôi tưởng tượng thôi…
Thôi thì, có lẽ là do Suzuka tham gia diễn. Chắc chắn tin đồn đã lan khắp trường, dẫn đến cảnh tượng hiện tại. Nhưng tôi không thể trách họ được. Dù mới là học sinh năm nhất, Suzuka đã đạt đến mức độ nổi tiếng như một người nổi tiếng. Thành tích học tập của em ấy luôn đứng đầu khối, làm gì cũng xuất sắc, có một sức hút khó tin, và còn là một tuyệt sắc giai nhân. Dù là trong khối hay ở khối năm hai, năm ba, cả nam lẫn nữ đều luôn vây quanh em ấy, và dù có một người anh trai vô dụng như tôi (nói ra đau lòng thật, nhưng đó là sự thật), em ấy vẫn cứ như một nhân vật "ăn gian".
Đương nhiên, khi một người như vậy xuất hiện trong vở kịch, đám đông sẽ đổ xô đến xem. Thành thật mà nói, điều này cũng đúng như tôi dự đoán.
“Đông người kinh khủng… Vậy Suzuka-san đóng vai gì thế? Hay đúng hơn, chúng ta sẽ xem vở kịch gì vậy?” Mai hỏi tôi. Cô ấy có vẻ bối rối trước đám đông lớn như vậy. Thật ra, chính tôi cũng không biết câu trả lời cho những câu hỏi của cô ấy.
Dù tôi có hỏi bao nhiêu lần đi nữa, Suzuka cũng không bao giờ nói cho tôi biết vì “Thật ngại quá.” Em ấy bắt tôi phải đến xem để tự tìm hiểu. Vậy rốt cuộc sẽ là vai gì đây? Liệu có phải lại là công chúa như năm ngoái ở Hakuou không? Chà, phải nói là vai đó rất hợp với Suzuka…
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, đèn trong đại sảnh thể chất tắt lịm, và màn nhung được kéo lên. Xung quanh trở nên im lặng, mọi sự chú ý đều đổ dồn về sân khấu.
‘Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc nọ…’
Giọng người dẫn chuyện vang vọng khắp khán phòng, và vở kịch bắt đầu. Vở kịch có vẻ lấy bối cảnh thời Trung Cổ ở Châu Âu, hoặc có thể là một thế giới giả tưởng. Những từ như ‘công chúa’ và ‘hoàng tử’ được nhắc đến đây đó. Vậy nghĩa là Suzuka đang đóng vai công chúa? Tôi đã nghĩ vậy, nhưng ánh đèn sân khấu lại chiếu vào ‘Công chúa’ đang đứng trên sân khấu, và đó không phải Suzuka.
Người đó… là Shiina-san, phải không? Thật tuyệt vời khi cô ấy được nhận vai chính. Shiina-san dù sao cũng là một mỹ nhân, mái tóc dài gợn sóng của cô ấy thực sự mang đến khí chất công chúa. Những khán giả khác cũng đồng tình, cất lên tiếng trầm trồ ngưỡng mộ. Vậy thì Suzuka đóng vai gì?
“À…”
Ngay khi người tiếp theo bước lên sân khấu, tôi nín thở. Không chỉ tôi, mà mọi người xung quanh tôi cũng vậy. Và câu hỏi của tôi đã được giải đáp.
‘Thì ra công chúa đã trốn ở đây.’
Đó là hoàng tử, một tay đặt lên thanh kiếm, mặc bộ quân phục của quý tộc… Nhưng tại sao Suzuka lại đóng vai ‘Hoàng tử’ này chứ?!
“K-Kia là Suzuka-san, phải không…?”
Đôi mắt của Mai cũng mở to.
…Thật tình, tôi không hề ngờ Suzuka lại là hoàng tử. Không phải là một vai nam do nữ đóng là điều kỳ lạ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Suzuka sẽ làm điều đó. Tôi chỉ có thể trân trân nhìn Suzuka khi em ấy di chuyển và nói trên sân khấu. Với một phong thái...
Với vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc dài được búi lên khác ngày thường, cô gái nữ tính nhất tôi từng biết, Suzuka, lại đang thủ vai một nhân vật nam. Lòng tôi dấy lên một cảm giác lạ lẫm, khó tả.
“Giờ thì, chúng ta hãy đến chỗ nhà vua…”
Em thủ vai hoàng tử, cứ như thể bản thân em chính là một hoàng tử thực thụ vậy. Cái cảm giác khó tả đó – hình như cả những người xung quanh cũng có chung cảm nhận – bỗng chốc tan biến ngay lập tức. “Suzuka” và “Hoàng tử”. Hai từ ngữ tưởng chừng không liên quan gì đến nhau ấy lại hòa quyện đến lạ lùng, và cảm giác đó cứ thế lớn dần lên theo từng phút của vở kịch. Không, không chỉ là diễn xuất của em. Dường như em đã thực sự hóa thân thành hoàng tử, và mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của em đều khiến khí chất xung quanh hòa nhập vào vai diễn ấy.
“Nagami-san ngầu quá…”
“Đúng đó, đẹp xuất sắc luôn…”
Tôi loáng thoáng nghe thấy những tiếng thán phục khe khẽ từ các cô gái xung quanh. Quả thực, dường như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Suzuka, không sót một ai. Tôi không biết phải diễn tả thế nào cho đúng, nhưng có cảm giác như không phải nhờ vai diễn, mà chính bản thân Suzuka đã thu hút mọi sự chú ý về phía mình. Thông thường, danh tiếng và sự chú ý mà một diễn viên có được phụ thuộc vào vai diễn của họ, nhưng lần này thì ngược lại. Hoàng tử được mọi người quan tâm là vì Suzuka thủ vai.
[IMAGE: ../Images/..]
Trên sân khấu, Suzuka trong vai hoàng tử, nắm tay Shiina-san – người đóng công chúa – và cả hai bắt đầu bước đi. Mặc dù khi đứng cạnh nhau, hoàng tử có hơi thấp hơn công chúa một chút, nhưng chẳng ai bận tâm đến điều đó cả. Ai nấy đều hoàn toàn chìm đắm vào vở kịch. Nói thật lòng, tất cả là nhờ tài năng của Suzuka. Nếu có thể, tôi muốn được xem mãi không thôi. Em đẹp đến mức ấy đó.
…Thật sự, em gái tôi có thể hoàn hảo đến mức nào cơ chứ? Em là một tuyệt sắc giai nhân, và chỉ cần ngắm nhìn em thế này thôi là tôi đã thấy thỏa mãn rồi. Khi một lần nữa nhận ra Suzuka tuyệt vời đến nhường nào, tôi khẽ bật cười. Nhưng ngay cả khi đó, ánh mắt tôi vẫn dán chặt vào em, chẳng muốn rời đi dù chỉ một khoảnh khắc. Chẳng biết tự bao giờ, tim tôi đập rộn ràng hơn bao giờ hết. Còn mãnh liệt hơn cả những buổi hẹn hò trong lễ hội văn hóa. Thế nhưng, cùng lúc đó, nó lại mang đến một cảm giác thật dễ chịu.
…Đ-Đương nhiên, tôi không có ý gì kỳ lạ đâu nhé. Tôi chỉ quá bất ngờ khi thấy Suzuka diễn xuất khác lạ đến thế, và vai hoàng tử lại quá sức mới mẻ, nên tôi hơi hoang mang thôi…
“Ta mong muốn được cùng nàng bước đi đến tương lai.”
Dù lẩm bẩm những lời biện minh khó hiểu với chính mình, tôi vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Suzuka. Mắt tôi không hề rời đi một li. Tim tôi vẫn đập nhanh như trước, và tôi bắt đầu lơ đễnh, không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài Suzuka trên sân khấu.
…Điều này có thể bị hiểu lầm mất… Không, chắc chắn sẽ bị hiểu lầm, nhưng tôi cần phải nói điều này một cách khách quan nhất có thể. Em gái tôi… Suzuka thật sự đáng yêu đến khó tin. Có lẽ còn hơn bất cứ ai trong căn phòng này. Cứ gọi tôi là một kẻ "cuồng em gái" cũng được. Tôi chỉ cần nói ra điều này thôi. Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc tôi là anh trai em hay bất cứ điều gì khác cả…
“Suzuka…”
Với ánh mắt tập trung vào em, và đầu óóc tràn ngập những suy nghĩ ấy, tôi không hề nhận ra vẻ mặt của Mai từ chỗ ngồi bên cạnh dành cho mình.
*
“A-Anh hai, sao ạ?!”
Sau một tràng vỗ tay kéo dài và những tiếng tán thưởng nhiệt liệt, tấm màn sân khấu từ từ hạ xuống. Trong khi những người xung quanh vẫn còn đang hào hứng, Mai và tôi đi về phía hậu trường, nơi Suzuka đã nhìn thấy chúng tôi và chạy vội đến.
“Ừ-Ừm, tuyệt vời lắm…”
Dù hơi choáng váng bởi sự nhiệt tình của em, tôi vẫn thành thật đưa ra ấn tượng của mình. Đương nhiên, với tư cách là một nhà văn tương lai, lẽ ra tôi phải tìm được cách diễn đạt hoa mỹ hơn. Nhưng sau tất cả những gì vừa diễn ra, bạn có thể trách tôi được không cơ chứ?
“Ehehehe, m-may quá…”
Nghe tôi nói vậy, Suzuka dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi rất nhanh lấy lại vẻ điềm tĩnh, cô bé lại hỏi: “N-Nhưng em đóng vai đó có kỳ cục lắm không ạ…?”
Suzuka có vẻ hơi luống cuống khi hỏi về vai diễn của chính mình.
“K-Không, anh nghĩ là nó thực sự rất hợp với em. Nói sao nhỉ… giống như em đã hóa thân thành hoàng tử vậy. Thật sự, thực sự rất hay.”
“H-Hơ, nói gì thế không biết…”
Suzuka thoáng phụng phịu trong giây lát, nhưng rồi nụ cười lại nhanh chóng nở trên môi cô bé.
“À, anh trai của Suzu-chan, và cả Himuro-senpai nữa. Hai người đã đến xem sao.”
Shiina-san, người đóng vai công chúa, phát hiện ra chúng tôi và đi tới.
“Ừ, hay lắm. Shiina-san đã thể hiện vai công chúa hoàn hảo luôn đấy.”
“Fufu, cảm ơn anh nhiều nhé. Dù tôi nghĩ vai đó hợp với Suzu-chan hơn cả tôi nữa.”
“Không phải… À, em nhớ rồi. Em muốn hỏi một chuyện. Tại sao Suzuka lại đóng vai hoàng tử? Dù em ấy đâu phải thành viên câu lạc bộ kịch?”
“Ý tôi là, như vậy chẳng phải thú vị hơn sao? Chọn vai theo kiểu chính thống thì nhàm chán lắm. Thay vì cứ dựa vào ngoại hình mà chọn, thì quan trọng hơn là diễn xuất phải thú vị và vui nhộn.”
Tôi cảm thấy mình hiểu ra, nhưng đồng thời lại chẳng hiểu gì cả…
“S-Suzuka! Kotomi! Tuyệt vời quá! Tôi lại một lần nữa cảm thấy biết ơn biết bao vì được làm bạn với hai cậu…!”
Lần này, Nikado-san lao vào hậu trường. Cô ấy đẩy tôi sang một bên để ôm chầm lấy Suzuka và Shiina-san.
Tiện thể nói thêm, cô ấy vẫn đang mặc bộ đồ hầu gái. Nhưng tôi thì có lý do gì mà phàn nàn chứ? Cô ấy trông rất hợp với bộ đồ đó.
“N-Này, Kaede, cậu khoa trương quá rồi đấy.”
“Fufu, cảm ơn cậu, Kaede.”
Suzuka có vẻ như đang phàn nàn, nhưng sâu thẳm bên trong, cô bé có lẽ rất vui. Và nhìn Suzuka vui vẻ bên bạn bè như thế này cũng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi tiếp tục quan sát ba người họ một lúc, cho đến khi…
“À, e-em xin lỗi, Onii-chan. Em phải giúp dọn dẹp đồ đạc, anh đợi một lát nhé?”
“Ồ, được thôi. Anh sẽ đi giết thời gian ở đâu đó.”
Khi Suzuka nói vậy, tôi rời khỏi hậu trường.
“Này, có chuyện gì vậy? Đi thôi.”
“…Ừ.”
Tôi kéo Mai, người đã im lặng suốt cuộc trò chuyện, cùng đi ra khỏi nhà thi đấu. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Sắc trời đang dần chuyển sang màu cam rực rỡ, và ngôi trường đã trở nên yên tĩnh hơn vì hầu hết khách tham quan đều đã rời đi.
“Bây giờ thì… Có vẻ như lễ hội văn hóa cuối cùng cũng đã kết thúc. Dù sao thì chúng ta cũng không cần về lớp, mà tôi cũng chẳng hứng thú với bữa tiệc hậu sự kiện sắp tới, nên chắc tôi sẽ về nhà thôi,” tôi lẩm bẩm khi vươn vai.
Buổi triển lãm của lớp chúng tôi thực sự không cần nhiều sự giúp đỡ, nên hầu như chẳng có gì để làm ngoài việc chuẩn bị và dọn dẹp như thường lệ. Vì chúng tôi thuộc nhóm chuẩn bị, nên không cần phải ở lại lâu hơn. Mọi việc đã xong, cuối cùng tôi cũng có thể tập trung vào bản thảo của mình. Dù vẫn còn phải suy nghĩ xem mình thực sự muốn viết một cuốn tiểu thuyết về em gái kiểu gì…
“N-Này, Yuu.”
Khi Mai đột nhiên gọi tôi, tôi quay lại nhìn cô ấy. “Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi. Nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt cô ấy, tôi ngay lập tức giật mình. Khác hẳn với vẻ mặt đỏ bừng và lườm nguýt thường thấy, cô ấy trông gần như do dự, như thể đang phân vân không biết có nên nói ra hay không khi cứ bồn chồn.
“Ừ-Ừm, tôi có chuyện muốn nói. Anh có thể đi cùng tôi một lát không?”
“Ở đây không được sao?”
“T-Tôi muốn một nơi không có người xung quanh. Lên sân thượng đi.”
“À, này!”
Không đợi tôi trả lời, cô ấy nắm lấy tay tôi và bắt đầu rảo bước. Không biết cô ấy muốn gì.
Đành lòng im lặng theo sau Mai. Đến trước cửa ra vào, Mai phớt lờ tấm biển "Cấm vào" rồi cứ thế bước ra mái nhà. Đứng trên cao, ánh hoàng hôn trở nên chói chang hơn bao giờ hết, khung cảnh phía dưới trông cứ như một thế giới khác vậy.
“...Vậy cậu muốn nói chuyện gì?” Tôi hỏi, vì trên đường lên đây cô ấy chẳng hé răng nửa lời.
Thế nhưng, Mai lại một lần nữa phớt lờ tôi, chỉ chăm chú nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Ừ-Ừm...”
Mai có vẻ khó khăn khi nói ra lời, cứ như thể từ ngữ bị nghẹn lại trong cổ họng vậy. Tuy nhiên, sau một thoáng im lặng, dường như cô ấy đã gom đủ dũng khí để cất lời.
“Cô gái mà cậu để ý bây giờ... là ai?!”
...Ế? K-Khoan đã?
“C-Cậu nói cái gì vậy? Mọi người đều đồng ý rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm mà, đúng không?”
Ai cũng bảo rằng chẳng có cô gái nào như vậy cả, và chuyện đó đáng lẽ đã kết thúc rồi. Vậy mà, cậu lại nói rằng cậu vẫn chưa thỏa mãn sao?
“T-Tớ vẫn chưa bị thuyết phục!”
“Vô lý! Cho dù cậu có nói vậy, tớ cũng chẳng thể kể tên ai đó khi người ta còn chẳng tồn tại!”
Tôi cuống quýt bác bỏ những giả định của cô ấy khi Mai cứ tiến sát lại gần tôi. Sao chúng ta lại phải nói chuyện này nữa chứ?! Tôi tưởng mọi chuyện đã xong xuôi rồi mà!
“Và tại sao cậu vẫn chưa bị thuyết phục?! Mọi người khác đều bị thuyết phục cả rồi! Thầy Double Peace, chị Minazuki... ngay cả hai chị em nhà Kanzaka nữa!”
“...L-Là bởi vì họ không nhìn mặt cậu gần như tớ!” Mai nói, rồi lại tránh ánh mắt tôi.
...Có phải cô ấy đang nhắc đến lần đầu tiên xảy ra hiểu lầm đó không? Đ-Đúng là khoảnh khắc đó, thoáng qua tôi có nghĩ đến khuôn mặt của Suzuka thật, nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được gì cả! Chẳng có ai mà tôi để ý hết!
“Hồi đó, trông cậu lạ lắm. Dù tớ không thể diễn tả rõ ràng bằng lời... nhưng tớ chỉ biết là vậy thôi. Khí chất của cậu hoàn toàn khác so với bình thường...”
Dù Mai không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, lời nói của cô ấy lại mang một sức mạnh nhất định. Một phần trong cô ấy dường như nhận ra rằng mình có lẽ chỉ đang tưởng tượng, và cô ấy thiếu tự tin. Bằng chứng là cô ấy không cố gắng duy trì ánh mắt với tôi.
“Cậu có chắc đó không phải là do cậu tự tưởng tượng không? Dù cậu có tiến sát lại gần tớ như vậy, cậu cũng sẽ thấy tớ chẳng có gì để trả lời cậu cả.”
“Ưm! N-Nhưng trực giác của tớ mách bảo là có! Tớ không thể làm khác được! Trực giác của một thiếu nữ xinh đẹp và duyên dáng như tớ lại nói điều ngược lại!”
Đừng làm ra vẻ như cậu là một nữ thần chứ! Với lại, tớ có thể làm gì được nếu cậu đột nhiên lôi trực giác ra?! Cậu hoàn toàn bị ám ảnh bởi chuyện đó, vậy tớ có thể làm gì để thay đổi suy nghĩ của cậu đây?!
Rồi, tôi chợt nhận ra một điều quan trọng. Một điều mà tôi vẫn luôn được mọi người nhận xét, vậy nên tôi nghĩ mình có thể dùng nó để biện minh.
“Với lại, chẳng phải quá dễ để đoán được tớ đang nghĩ gì sao? Nếu vậy, chẳng phải cậu nên biết tớ có đang nói dối hay không chứ?”
Dù tôi không thoải mái cho lắm khi nói xấu bản thân chỉ để chứng minh một điểm, nhưng lần này tôi không còn lựa chọn nào khác. Mai liền vặn lại. “Chính vì thế nên nó càng đáng ngờ!”
Nhưng rồi, “Ưuuu...” Bất ngờ, Mai đột nhiên im lặng. “T-Tớ không thể làm gì khác được, đúng không? Lần này đặc biệt rắc rối vì tớ không biết...”
“Vì cậu không biết?”
“Đ-Đúng vậy đó, lần này hoàn toàn khác thường! Bình thường thì cậu dễ đoán lắm, khi cậu cứ nhìn chằm chằm vào ngực tớ, hay khi cậu nhìn vào đùi tớ, và cậu lập tức quay mặt đi để nghĩ về mấy chuyện biến thái!”
“Ếhhhhhh?!” K-Khoan đã?!
Lúc nào tôi cũng như vậy sao?! T-Tớ không cố ý nhìn chằm chằm vào những chỗ đó đâu!
“...Nhưng lần này, tớ thực sự không thể biết được. Có thể thực sự chẳng có cô gái nào mà cậu để ý, nhưng khả năng có cũng cao tương đương... Tớ bối rối quá.
Chính vì không có bằng chứng nên tôi mới khó xử đây này…”
“Anh nói vậy nhưng người khó xử là tôi đây này… Nói thế nào anh cũng không chịu tin…”
“Ưm… Cái này thì…”
Thông thường, cô ấy sẽ đòi tôi đưa ra bằng chứng rõ ràng để được thỏa mãn. Thế nhưng lần này, cô ấy lại không hề vô lý như vậy, khiến tôi có cảm giác gì đó là lạ. Cô ấy mắt hoe hoe, nhìn chằm chằm vào tôi, còn tôi thì không thể phản ứng lại.
“…Haizzz, dù cô là fan cuồng của Towano Chikai đi nữa… Người ta đã nói là không có gì rồi, cô còn định đào bới đến bao giờ nữa đây?” Tôi khẽ thở dài.
Dù là một kẻ bám đuôi dai dẳng đến mấy, cũng phải có giới hạn chứ.
“K-Không phải đâu.”
Thế nhưng, thay vì chịu thua, Mai nhanh chóng bác bỏ lời tôi.
“C-Cái này không liên quan gì đến Towano Chikai cả…” Cô ấy nói tiếp.
…Không liên quan đến Towano Chikai ư?
Đây thật sự là Mai mà tôi vẫn thường nói chuyện sao? Cô Mai luôn miệng tự nhận là fan cứng số một, hay đối thủ duy nhất của Towano Chikai đó? Nhưng cô ấy vẫn chưa dừng lại. Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đỏ bừng, khiến tim tôi lỡ nhịp vì bất ngờ.
“H-Khoan đã? Yuu…”
G-Gì vậy? Bầu không khí quanh Mai hoàn toàn khác hẳn trước đây…? Cô ấy đã hành động kỳ lạ từ nãy đến giờ, nhưng… nói sao nhỉ… Không phải thế này?
Thế nhưng sau khi nghe câu nói gây sốc tiếp theo của cô ấy, mọi lo lắng của tôi phút chốc tan biến.
“…Ư-Ưm, Yuu… C-Cậu đã từng thích ai bao giờ chưa…?”
“…Ếh? Ếhhhhhhhhhhhhhh?!”
Tiếng hét hoang mang của tôi vang vọng trên sân thượng dưới ánh hoàng hôn. T-Thích ai…? Ếhhh?!
“C-C-Cái—?! T-Tại sao cô lại hỏi vậy…?!”
Tôi đang hoảng loạn, nhưng Mai cũng vậy.
“K-Không phải đâu nhé?! C-Cái này chỉ là…!”
Mai dường như đang vật lộn để tìm lời giải thích cho câu nói của chính mình.
“P-Phải rồi! Đây chỉ là một bước để thu thập dữ liệu thôi! T-T-Tôi chỉ muốn nghe kinh nghiệm của cậu để tham khảo?! N-Nhìn xem, tôi đang viết truyện romcom mà, đúng không?!”
“N-Nhưng mà dù vậy…! Hỏi người khác… C-C-C-Cô thì sao?!”
“T-T-Tôi?! T-T-Tôi thì… Ưm…!”
Bóng của cả hai chúng tôi, với đôi tay vẫy loạn xạ, đang nhảy múa trên mái nhà… C-Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Tại sao Mai đột nhiên lại hỏi tôi câu đó?! Tôi không hiểu chút nào!
Ngay lúc đó, chuyện xảy ra.
“………Được không đây?”
“Đ-Được, ở đây ổn đó.”
““?!?!?!?!””
Chúng tôi bất chợt nghe thấy tiếng nói phát ra từ cánh cửa dẫn lên sân thượng, nên vội vàng nấp vào trong bóng tối. Với tình hình hiện tại, cộng thêm việc chúng tôi không được phép lên đây, tôi phải nói rằng phản ứng của chúng tôi không hề tệ chút nào.
Trong lúc nấp, chúng tôi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người kia.
“Đây chắc là lần đầu tôi lên đây đó.”
“T-Tôi cũng vậy.”
Khi nhìn kỹ hơn, tôi có thể thấy đó là một nam và một nữ. May mắn thay, họ dường như chưa phát hiện ra chúng tôi, và tiếp tục cuộc trò chuyện… M-May quá. Nếu họ phát hiện ra thì sẽ thế nào đây?! M-Mà, ngay cả tôi cũng không chắc chuyện gì đang xảy ra trước khi họ đến nữa! Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! N-Nhưng gạt chuyện đó sang một bên… Tại sao hai người họ lại lên sân thượng? Lên đây bị cấm mà, với lại cũng chẳng có gì đáng xem cả, cô biết không? Mà thôi, tôi cũng chẳng có tư cách gì để nói…
Dù sao thì, tất cả những gì chúng tôi có thể làm là đợi cho đến khi hai người họ rời đi. Tốt hơn hết là nói với Mai—
“…Hửm?”
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tôi nghĩ vậy, tôi nhận ra vị trí của mình.
“…À… Ưm…”
Tôi đang ôm Mai trong vòng tay, hoàn toàn bao bọc lấy cô ấy.
Cùng lúc đó, hai khối mềm mại đang trực tiếp áp vào ngực tôi. Mặt Mai đỏ bừng như cà chua, đôi mắt đảo liên hồi… Ếh?
“X-X-X-Xin lỗi?!”
“Đồ ngốc—?! Suỵt!”
Khi tôi theo phản xạ xin lỗi, Mai vội vàng bịt miệng tôi lại. Lúc cô ấy làm vậy, cô ấy ép sát người vào tôi.
ép sát vào tôi còn chặt hơn lúc nãy. Em ấy tỏa ra một mùi hương dìu dịu, thậm chí tôi còn cảm nhận được nhịp tim cả hai đứa đập cùng lúc. Cảm giác mềm mại từ toàn thân em ấy truyền sang tôi, và… A…! Lý trí tôi dường như đã chạm giới hạn, đầu óc quay mòng mòng. Khi nhìn sang, tôi thấy Mai cũng không khá hơn, mặt đỏ bừng… K-Không ổn rồi! Chúng tôi còn có thể giữ nguyên tư thế này bao lâu nữa đây—?
“Em… em vẫn luôn thích anh! Xin hãy hẹn hò với em!”
……………Hả?
Khi giọng nói ấy lọt vào tai, tôi không thể nào xử lý kịp những gì vừa diễn ra. Cảnh tượng lại chìm vào im lặng, đầu óc tôi trống rỗng. Nhưng Mai lại phản ứng trước tôi. Em ấy khẽ hé mình ra khỏi bóng tối. Tôi cũng lặng lẽ làm theo, rồi cả hai đứa cùng thò đầu ra cạnh tòa nhà. Cô gái đang nhìn thẳng vào chàng trai, mặt cô ấy đỏ bừng. Chàng trai rõ ràng đã rất bất ngờ, mắt mở to.
…Đ-Đây là—Lời tỏ tình sao?! K-Không, không thể nào khác được, với những gì cô ấy vừa nói!
M-Mặc dù không cố ý, nhưng chúng tôi lại tình cờ nghe lén được… Dù bắt đầu cảm thấy tội lỗi, tôi vẫn không thể rời mắt. Mai cũng vậy. Em ấy nắm chặt lấy tay áo tôi khi cả hai cùng dõi theo đôi bạn trẻ. Nhưng đối với tôi, em ấy trông nghiêm túc hơn là bối rối…
Dù sao thì, cả hai chúng tôi đều đang đợi câu trả lời từ chàng trai.
“…N-Nếu em không chê anh, thì anh rất sẵn lòng.”
Cuối cùng, anh chàng đã chấp nhận lời tỏ tình. Đáp lại, cô gái bật khóc nức nở trong sung sướng. Sau đó, họ trò chuyện thêm một lát rồi nhanh chóng rời khỏi sân thượng, tay trong tay.
“……”
Bị bỏ lại, Mai và tôi im lặng một lúc lâu, ngay cả sau khi họ đã đi khỏi. C-Cảm giác như chúng tôi vừa chứng kiến một điều thật tuyệt vời. Tim tôi vẫn đang đập thình thịch. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được xem một màn tỏ tình trực tiếp như thế, và lại còn cùng với Mai nữa chứ—
“A.”
Chúng tôi nhận ra cùng lúc rằng mình vẫn đang ở trong tư thế ôm nhau như ban đầu, nấp mình trong bóng tối, nín thở.
“X-Xin lỗi?!”
Tôi vội vã cố gắng đứng dậy. Thông thường thì chẳng có lý do gì để xin lỗi cả, nhưng lời nói đó cứ tự nhiên bật ra.
“……!”
“N-Này?!”
Nhưng tôi không thể di chuyển được. Lý do là vì Mai vẫn đang bám chặt lấy quần áo tôi một cách tuyệt vọng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi muốn hỏi, nhưng…
“………Y-Yuu.”
Nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt của em ấy hướng về phía mình, tôi nuốt ngược lời nói vào trong. Không hiểu sao, giờ đây em ấy đang run rẩy, gần như sắp khóc, đôi môi mím chặt. Tuy nhiên, sâu thẳm trong mắt em ấy, tôi lại thấy một tia quyết tâm lấp lánh, khiến tôi không nói nên lời. Những gì em ấy nói tiếp theo đã thổi bay mọi dự đoán của tôi.
“N-Nếu…! N-Nếu em nói rằng em t-t-thích anh, thì anh sẽ làm gì…?”
“……Hả?”
Trong một giây, tôi không thể hiểu được lời em ấy nói. Tuy nhiên, khi những lời ấy vang vọng trong đầu, và khi cuối cùng tôi cũng hiểu ra, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và mặt tôi nóng bừng lên.
“C-Cái gì…?! C-Cái gì… Hả? Sao lại thế? Hả?” Tôi hoảng loạn tột độ.
Đến mức tôi nghĩ đây có lẽ là lần đầu tiên tôi bối rối đến thế.
“Ư-Ưm… chuyện đó… là bởi vì…”
Không hiểu sao, Mai cũng vậy. Tôi rất muốn hỏi em ấy tại sao lại bối rối vì chuyện do chính mình gợi ra, nhưng tôi không thể.
“N-Nói chung… em chỉ hỏi về mặt lý thuyết thôi… Đó là lý do tại sao em nói ‘Nếu’…! Không phải là—!”
Mai vẫn nằm trong vòng tay tôi, cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng khi bám chặt lấy tôi. Có lẽ. Nếu. Tình cờ. Những từ ngữ đó xuất hiện vô số lần trong lời em ấy, nhưng em ấy lại không phủ nhận ý nghĩa cơ bản của câu hỏi.
…M-Mai có tình cảm với tôi sao…?! K-Khoan đã! Bình tĩnh lại nào! Mai chỉ đang nói về một kịch bản giả định thôi mà! Vậy về cơ bản thì đó chỉ là… Đúng rồi! Một trò đùa! Vì cảnh em ấy vừa chứng kiến…
Điều mình vừa chứng kiến đã khiến cô ấy sốc nặng, nên cô ấy đang cố gắng làm không khí bớt căng thẳng, đúng không?! …Ừ-ừ, chắc chắn là vậy rồi… Lát nữa cô ấy nhất định sẽ gắt lên với mình, đại loại như “S-Sao cậu lại nghiêm túc vậy?! Đồ ngốc!” và vân vân. Cô ấy sẽ đính chính lại thôi, phải không?!
“………”
Thế nhưng, những lời ấy vẫn không hề được thốt ra. Thứ duy nhất mình nhận được chỉ là sự im lặng tuyệt đối khi Mai ngước nhìn mình. Trông cô ấy cứ như thể đang cố gắng hết sức để kìm nén sự ngượng ngùng, và không hề để lộ một chút yếu điểm nào. Ngược lại, vẻ mặt cô ấy quá đỗi nghiêm túc khiến mình bất giác nuốt khan.
“V-Vậy cậu sẽ trả lời thế nào, Yuu…?”
Và rồi, khi Mai tiến sát hơn về phía mình, mình đã chắc chắn. Chắc chắn rằng cô ấy nói thật lòng. Chắc chắn đây không phải là một trò đùa! Không phải vì sốc, cũng không phải lời nói dối. Cô ấy đang nghiêm túc hỏi mình. Hỏi mình sẽ làm gì nếu cô ấy nói rằng cô ấy có tình cảm với mình. Khoảnh khắc mình nhận ra điều đó, nhịp tim mình càng đập nhanh hơn. Nó ồn ào đến mức mình nghĩ có lẽ cô ấy cũng có thể nghe thấy. Thế giới xung quanh mình bắt đầu chao đảo. Mọi thứ trong đầu mình trở nên hỗn độn, và có lẽ hơi nước cũng đang bốc lên từ đầu mình vì bộ não đang hoạt động quá tải.
S-Sao tự dưng cô ấy lại hỏi mình điều đó?!
Mình hoảng loạn. Hoảng loạn hơn bao giờ hết. Nhưng dù vậy, mình vẫn buộc bản thân phải bình tĩnh suy nghĩ. Mình suy xét lời thú nhận bất ngờ ấy, và nhận ra một điều.
Gần đây, mình có thể cảm nhận được tình cảm từ Mai. Nó tuôn trào qua từng lời nói và hành động của cô ấy. Cũng y hệt như lần đầu mình tiếp xúc với cô ấy, và ngay cả một tên ngốc kém nhạy bén như mình cũng không thể không nhận ra.
Tuy nhiên—
Đúng rồi, chính là vậy. Tình cảm của Mai chắc chắn là hướng về mình, nhưng đó chỉ là mình trong vai Towano Chikai. Và điều đó hoàn toàn bình thường. Towano Chikai là một sự tồn tại quan trọng đến mức không thể diễn tả được đối với Mai, đến nỗi cô ấy tự nhận mình là fan số một của anh ấy. Vấn đề là mình chỉ là một người thế vai. Mình không hề giống với người thật chút nào. Về cơ bản, mình là đồ giả. Mình là loại người sẽ không bao giờ nhận được bất kỳ tình cảm nào từ Mai trong hoàn cảnh bình thường. Đó là lý do tại sao mình không thể chấp nhận lời tỏ tình này.
Tuy nhiên, mình cũng không thể giải thích hoàn cảnh được. Đơn giản là không thể, vì Suzuka. Nhưng việc cô ấy tỏ tình với mình trong khi mình lại lừa dối cô ấy như thế này khiến trái tim mình đau nhói vì cảm giác tội lỗi. Mình không thể để chuyện này tiếp diễn.
“C-Cậu thật sự chắc chắn sao…? Đó chỉ là vì tớ là Towano Chikai, đúng không? Tớ cảm thấy nên có một người khác…”
Đó là tất cả những gì mình có thể thốt ra. Mặc dù điều đó sẽ làm Mai tổn thương, nhưng mình nhất định phải từ chối lời tỏ tình này bằng mọi giá. Đương nhiên, mình đã chuẩn bị tinh thần để cô ấy ghét mình vì đã coi thường tình cảm của cô ấy như thế này. Nhưng tình cảm của cô ấy không hướng về mình, nên mình không thể chấp nhận chúng.
“…K-Không phải vậy đâu.”
“Ể?”
“Tớ không nói điều này vì cậu là Towano Chikai… Ý tớ là, ban đầu, đó có thể là lý do tớ cố gắng tiếp cận cậu, nhưng…”
Với ánh mắt nghiêm túc và chân thành, Mai nhìn thẳng vào mình và tiếp lời.
“Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa… Sau khi dành thời gian bên cậu, tớ đã hiểu rất nhiều điều về cậu. Cậu là người thiếu quyết đoán, kém nhạy bén, nhưng đồng thời cậu lại rất tốt bụng, và khi cần thì cậu cũng rất ưa nhìn…”
“M-Mình? Chính mình sao?”
“Ừ-Ừm… Chính vì vậy… Ừm… Chuyện này không liên quan gì đến việc tớ là fan của Towano Chikai… Chỉ là… trước khi tớ nhận ra… tớ đã yêu chính Yuu rồi…!”
Khoảnh khắc cô ấy dứt lời, mình có thể cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng. Mai cũng đỏ mặt, nhưng mình chắc rằng mặt cô ấy không thể so được với mình. M-Mình không thể tin được. M-Mai thích mình… và điều đó không liên quan gì đến
Towano Chikai…?! Đầu óc tôi giờ đây đình trệ hẳn.
Dù sao đi nữa, đây là lời tỏ tình chân thành đầu tiên mà tôi từng nhận được. Hơn nữa, nó lại đến từ một cô gái xinh đẹp như Mai. Tuy cô ấy có chút xu hướng đeo bám, nhưng thực lòng mà nói, Mai đã dốc hết tâm tư. Cô ấy thật sự là một cô gái tuyệt vời.
“S-S-S-Sao… lại là một người như em…”
Thế nhưng, những nghi vấn vẫn vương vấn trong lòng, khiến tôi buột miệng thốt ra những lời đó. Vừa nghe xong, Mai liền bĩu môi, phụng phịu.
“Đ-Đừng hỏi em chuyện đó… Bản thân em cũng không biết nữa! Em vừa nói rồi đó, mọi chuyện cứ thế mà diễn ra trước khi em kịp nhận ra…!”
Trời ơi…! Đ-Đừng nói những lời dễ thương như thế! Không chỉ vậy, mỗi cử chỉ cô ấy làm đều đang khuấy động lý trí của tôi đây này…!
“D-Dù anh có hỏi tại sao đi nữa… em chưa bao giờ yêu, nên em cũng chẳng biết…!” Mai nhanh chóng quay mặt đi, trông đáng yêu hết sức.
T-Tôi cũng vậy mà! Thế nên tôi mới bối rối không biết phải làm gì đây! À mà, nghe cô ấy nói thì có vẻ tôi là mối tình đầu của Mai à? T-Tôi ư?! Kh-Không ổn rồi. Máu đang dồn lên não tôi!
“V-Vậy, câu trả lời của anh là gì? Anh cảm thấy thế nào…?”
Với vẻ mặt lo lắng, cô ấy túm chặt lấy quần áo tôi. Cả cử chỉ yếu ớt lẫn ánh mắt ấy bỗng trở nên vô cùng đáng yêu, khiến tim tôi đập nhanh hơn nữa. Nhanh đến mức tôi phải quay mặt đi để trấn tĩnh lại. Dĩ nhiên, điều đó chẳng thể kết thúc tình huống này nhanh hơn được.
…M-Mình phải làm sao đây?! Mình nên đáp lại thế nào đây?!
Vì đây là lần đầu tiên có cô gái tỏ tình với mình, tôi cố gắng tìm kiếm một câu trả lời với vài tế bào não còn sót lại chưa bị “chiên giòn”. Tình huống này hoàn toàn khác biệt với những lần trước đây tôi phải đóng thế cho Suzuka. Đây là vấn đề của chính tôi. Thế nên tôi phải đối mặt trực tiếp với tình cảm của cô ấy.
Thế là, tôi tự hỏi lòng mình. Bỏ qua sự choáng váng và ngượng ngùng, tôi cảm thấy thế nào về lời tỏ tình của Mai? Câu trả lời chỉ đơn giản là một cảm giác.
—Hạnh phúc.
Tôi thật lòng rất hạnh phúc. Có người nói rằng họ thích tôi nhiều đến thế khiến tôi hạnh phúc muốn khóc. Tim tôi đập loạn xạ, tôi thực sự rất rất vui, và lồng ngực tôi ấm áp đến mức bắt đầu toát mồ hôi. Tôi khá chắc rằng… đây chính là hạnh phúc. Thành thật mà nói, đầu óc tôi bây giờ hoàn toàn hỗn loạn, tôi không thể nói rõ mình cảm thấy thế nào về Mai. Tất nhiên, không phải là tôi ghét cô ấy hay gì cả. Thành thực mà nói, không có lý do thực sự nào để từ chối cô ấy và tình cảm của cô ấy. Chấp nhận thì hẳn là chẳng có vấn đề gì.
“…Ưm.”
Thế nhưng ngay lúc đó, suy nghĩ của tôi đột ngột dừng lại. Trước khi tôi đi đến kết luận, một bức tường nào đó đã dựng lên trước mắt tôi. Đó là chữ ‘Nhưng’. Nhưng tại sao lại có chữ ‘Nhưng’ ở đó?
Tôi không biết. Thật sự không biết, nhưng nó ngăn tôi tiến về phía trước. Một thứ gì đó không rõ đang giữ tôi lại.
“…Yuu?”
Trước khi tôi nhận ra, tôi đã hoàn toàn im lặng trước Mai. Cảm giác hạnh phúc vừa rồi đã biến mất, và tất cả những gì còn lại là sự bất an về cách tôi nên đáp lại tình cảm của cô ấy. Tại sao tôi lại cảm thấy thế này? Tại sao tôi… lại do dự…?
Tôi cảm thấy lạc lối trước sự bất an cứ liên tục dâng trào. Dường như một khoảng thời gian vô tận đã trôi qua trong sự im lặng hoàn toàn. Nhưng, cuối cùng, Mai túm lấy tay áo tôi và ngước nhìn tôi, khe khẽ gọi “Này…”, rồi lại im bặt ngay sau đó. Không hiểu sao, đó lại là một nụ cười trông rất buồn.
“…Em có thể trở thành cô gái mà anh trân quý nhất trên thế giới này không…?”
Tim tôi suýt nhảy khỏi lồng ngực. Không phải vì những lời cô ấy nói, mà là vì hình ảnh đột nhiên bay vụt vào đầu tôi.
“Ể…?” Tôi sững sờ.
Bởi vì, người xuất hiện trong tâm trí tôi sau khi nghe giọng của Mai không ai khác—không ai khác ngoài em gái ruột của tôi, Suzuka.
“Là người quan trọng nhất… trên thế gian này…”
À… Thì ra là vậy. Ngay khoảnh khắc ấy, mọi bối rối trong tôi đều tan biến, cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Chẳng liên quan gì đến logic hay lý lẽ. Đó chỉ đơn thuần là câu trả lời chợt hiện lên trong tâm trí, và tôi thấy hài lòng với điều đó.
…Thật nực cười. Mọi chuyện vốn dĩ vẫn luôn đơn giản đến thế. Tại sao dạo gần đây tôi lại luôn để tâm đến Suzuka. Tại sao tôi không thể chấp nhận lời tỏ tình của Mai. Tại sao… tôi đã không nhận ra sớm hơn. Thật sự, tôi chỉ có thể bật cười thôi.
—Tôi thích Suzuka.
Nhưng tôi đã nghĩ rằng mình không thể nhìn em bằng ánh mắt đó. Ngay cả bây giờ, suy nghĩ này vẫn đúng. Tuy nhiên, những cảm xúc ấy vẫn còn đó, và chúng chính là lý do khiến tôi không thể chấp nhận lời tỏ tình này. Nhờ những lời của Mai, tôi cuối cùng cũng đã nhận ra. Việc coi em là người khác giới, em là em gái tôi, tình yêu, tình cảm anh em, hay việc tôi là một kẻ cuồng em gái—tất cả đều không quan trọng. Chỉ có một cảm xúc duy nhất, không thể nhầm lẫn mà tôi có.
—Không phải vì em là em gái tôi, mà là Suzuka chính là cô gái tôi trân trọng nhất trên thế gian này.
Đó là một câu trả lời đơn giản. Và giờ tôi cuối cùng cũng đã nhận ra. Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại cảm thấy cảm xúc này dường như đã luôn lởn vởn trong tâm trí tôi. Có lẽ là từ ngày em ra đời. Cứ như thể… nó quá đơn giản và hiển nhiên đến nỗi tôi đã lãng quên mất.
“Em… hiểu rồi…”
Toàn bộ sức lực dường như rời khỏi cơ thể tôi. Cùng lúc đó, một cảm giác thấu hiểu và rõ ràng thay thế vào. Cứ như mọi lo lắng của tôi đã biến mất, và tất cả những nút thắt lỏng lẻo cuối cùng cũng được kết nối.
“…Yuu?”
“À, anh xin lỗi.”
Khi Mai cất tiếng, ngước lên nhìn tôi, tôi khẽ mỉm cười gượng gạo xin lỗi. Đúng rồi, tôi phải trả lời lời tỏ tình của em chứ.
“Mai, anh—”
“…K-Không sao đâu ạ!”
Khi tôi chuẩn bị đưa ra câu trả lời, Mai nhanh chóng bịt miệng tôi lại, khiến tôi ngưng bặt giữa câu. Em lộ vẻ mặt bối rối.
“…Em cảm thấy em biết câu trả lời của anh rồi, nên không sao đâu ạ…” Em lẩm bẩm khi rời xa tôi.
“N-Này, Mai?”
Tôi không biết tại sao Mai lại đột nhiên hỏi điều đó, nhưng tôi nghĩ em ít nhất cũng có quyền được nghe câu trả lời của tôi. Nhưng em chỉ quay người lại nhìn tôi với một nụ cười.
“Không sao đâu. Dù sao thì em cũng đã hiểu hết cảm xúc của anh rồi.”
“…Mai?”
Em đang cười. Đồng thời, em trông có vẻ nhẹ nhõm, nhưng cũng như sắp bật khóc. Dù sao thì, tôi cũng không hiểu em đang định làm gì.
“Em về đây… À, nhưng mà, em hỏi một câu được không ạ?”
Em định bước vào tòa nhà, nhưng lại quay người lại lần cuối.
“Ư-Ưm… Anh không… ghét em hay gì đâu đúng không ạ?”
“Ơ-Đương nhiên là không… Anh chỉ ước em bớt mấy hoạt động rình rập đi một chút, và cũng có những lúc anh cảm thấy hơi khó xử vì em, nhưng… anh chưa bao giờ ghét em, và sẽ không bao giờ ghét em cả.” Tôi đáp lại bằng cảm xúc chân thành nhất của mình.
“Em hiểu rồi… V-Vậy thì thêm một điều nữa… Anh sẽ đối xử với em như trước đây chứ…?”
“Đáng lẽ anh mới phải hỏi câu đó chứ… Đương nhiên là sẽ vậy rồi.”
“C-Cảm ơn anh…! À, một điều cuối cùng ạ!”
Mặc dù tôi cảm thấy muốn phản bác, nhưng tôi nghĩ em xứng đáng được hỏi bao nhiêu câu tùy thích.
“…Em vẫn còn cơ hội, đúng không ạ?”
Thế nhưng, tôi thật sự không ngờ em lại hỏi một câu trơ trẽn như vậy.
“Ư-Ưm… Anh không biết…”
Tôi bắt đầu nghĩ về lời tỏ tình vừa rồi, và mặt tôi lại bắt đầu nóng bừng lên.
“E-Em hiểu rồi. Vậy là không phải không thể…”
Em khẽ mỉm cười, rồi bỏ lại tôi với câu “G-Gặp lại anh” khi bước vào bên trong.
“Ư-Ưm, Mai!”
Nhưng trước đó, có một điều tôi nhất định phải nói với em.
“Chà… anh xin lỗi.”
Ngay cả tôi cũng không chắc mình đang xin lỗi vì điều gì. Dù sao thì, tôi nhất định phải nói điều này trước khi quá muộn. Nghe những lời của tôi, Mai hơi ngạc nhiên, nhưng rồi…
“Không sao đâu. Em biết hết cả rồi mà.”
Lần này, cô ấy nở một nụ cười tươi tắn rồi đi thẳng vào tòa nhà, bỏ lại tôi một mình. Tôi thở dài thườn thượt, ngước nhìn trời xanh. Mọi suy nghĩ trong đầu cứ thế ùa về, khiến tôi không khỏi trăn trở về tương lai sắp tới. Ấy vậy mà, tôi chợt nhận ra một điều. Không, đúng hơn là, điều đó vẫn luôn ở đó từ thuở ban đầu.
Mọi thứ sẽ chẳng thay đổi. Hiện tại vẫn sẽ mãi là hiện tại, chẳng bao giờ khác đi. Tất cả những gì tôi vừa nhận ra chỉ là vấn đề riêng của tôi mà thôi. Chẳng gì sẽ đổi thay. Không thể thay đổi được. Chúng tôi là anh em. Suzuka là tác giả tiểu thuyết ngắn. Còn tôi là người đóng thế cho em ấy.
Sau khi tôi đứng đó miên man suy nghĩ một hồi lâu, cánh cửa dẫn lên sân thượng lại một lần nữa mở ra.
“A, anh hai, quả nhiên anh ở đây mà.”
Suzuka tiến về phía tôi, trông có vẻ giận dỗi. Theo như tôi thấy, em ấy đã thay đồ và tắm rửa sạch sẽ ở nhà thể chất rồi, bởi vì khi chào tôi, em ấy đang mặc bộ đồng phục thường ngày.
“Anh làm gì ở một nơi như thế này vậy? Nơi đây cấm vào mà anh biết không? Nếu ban nãy em không gặp Himuro-san, thì em chẳng biết anh đã đi đâu rồi.”
“À, xin lỗi. Anh chỉ cần một nơi yên tĩnh để bình tâm lại một chút thôi,” tôi đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.
“Đ-Đó là một chuyện, nhưng mà anh ở cùng với Himuro-san từ nãy đến giờ à? Anh không làm gì kỳ quặc đấy chứ?!”
Em ấy lườm tôi đầy nghi ngờ.
“…Không, chẳng có gì xảy ra cả.”
Tôi đáp gọn lỏn. Tôi không thể để em ấy biết chuyện vừa rồi được, theo nhiều khía cạnh, và ngay từ đầu cũng chẳng cần thiết để em ấy biết.
“……”
“Hửm? Sao thế, Suzuka?”
“À, thì… em chỉ nghĩ là anh hai trông hơi khác so với mọi khi thôi, nhưng chắc là em tưởng tượng ra.”
Suzuka im lặng một giây, nhưng rồi em ấy nhanh chóng lắc đầu. Nhìn cử chỉ ngây thơ đó của em, tôi khẽ mỉm cười… Ừm, Suzuka thật sự rất đáng yêu. Cô gái đáng yêu nhất trên thế giới này… Dù nghe có vẻ biến thái khi lời đó thốt ra từ miệng tôi.
“Anh hai?”
Một lần nữa, tôi lại khẳng định cảm xúc ấy trong lòng mình. Đồng thời, một quyết tâm kiên định cũng được củng cố trong tâm trí tôi.
—Chẳng gì sẽ thay đổi. Chẳng gì sẽ khác đi so với hiện tại chúng tôi đang có.
“Thật tình, anh bị làm sao vậy? Thôi, cũng muộn rồi, mau về nhà thôi.”
Suzuka vẫn còn vẻ nghi ngờ, tôi nhẹ nhàng đáp “Ừm.” Thế là, chúng tôi rời sân thượng, bước ra khỏi khuôn viên trường trong khi những học sinh xung quanh vẫn liếc nhìn chúng tôi như mọi khi. Ngay cả trên đường về nhà, Suzuka vẫn không ngừng mang vẻ mặt nghi hoặc ấy, nhưng tôi chỉ nói rằng không có gì bất thường cả. Khi về đến nhà, tôi lập tức lên phòng và ngả lưng xuống giường. Đương nhiên, tôi lại một lần nữa suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra trên sân thượng.
…Tôi thật sự nghĩ Mai đã rất dũng cảm khi làm điều đó. Tôi sẽ không thể nào tỏ tình được. Tôi thực lòng tôn trọng cô ấy vì điều đó, và tôi biết ơn vì cô ấy đã không đào sâu thêm vào những cảm xúc thật của tôi.
“Cảm xúc thật ư…?” Tôi lẩm bẩm khi ngồi dậy trên giường.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về tình cảm mình dành cho Suzuka, và quyết tâm đi kèm với nó. Mà, tôi nói là ‘quyết tâm’ nhưng cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Tất cả những gì tôi quyết định là sẽ không bao giờ để lộ những cảm xúc này. Tôi đã chấp nhận chúng, và chẳng có chút khó chịu nào. Tuy nhiên, liệu những cảm xúc đó có nên tồn tại ngay từ đầu hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Dù sao đi nữa, tôi tuyệt đối không thể công khai những cảm xúc mình đang ấp ủ này. Tôi phải phong ấn chúng mãi mãi, và không bao giờ để chúng chạm đến bề mặt.
Hạnh phúc của Suzuka là ưu tiên hàng đầu. Chẳng có lựa chọn nào khác ở đây, và cũng không cần phải có.
xa rời cái kết cục đã định. Khi tôi nhận ra tình cảm thật sự của mình, thì kết cục và giải pháp này đã đồng thời xuất hiện rồi. Tôi không có bất cứ lời phản đối nào. Tuy nhiên—
“……”
Chỉ duy nhất, có một ngoại lệ.
“…Ít nhất, cái này thì được.”
Tôi đứng dậy khỏi giường, bước đến bàn học. Bật máy tính lên, tôi mở phần mềm viết lách. Trong suốt quá trình đó, tôi cứ lặp đi lặp lại từ “ít nhất” trong đầu. Vấn đề là, khi tôi nhận ra tình cảm của mình, tôi đồng thời nhận ra một sự thật khác mà mình đã từng dao động. Đó là cả tình cảm tôi dành cho Suzuka lẫn định hướng cho cuốn tiểu thuyết về em gái mà tôi đang viết đều đi theo cùng một hướng.
Về cơ bản, để tôi có thể viết một cuốn tiểu thuyết về em gái, tôi sẽ phải đặt tất cả tình cảm của mình dành cho Suzuka vào đó.
Mới giây trước, tôi còn nói rằng mình đã quyết định sẽ không bao giờ để những tình cảm đó trồi lên bề mặt. Thế nhưng, một giọng nói bên trong tôi cứ lặp đi lặp lại từ “ít nhất” này, thúc giục ngón tay tôi di chuyển trên bàn phím, gần như ngoài tầm kiểm soát của tôi. Vâng, tôi biết mình nên niêm phong những cảm xúc đó lại, nhưng tôi “ít nhất” muốn đặt cảm xúc của mình vào một câu chuyện đáng giá, và có lẽ bằng cách đó, tôi có thể giải quyết được chúng, và tôi không thể kìm nén khao khát này.
Tôi muốn viết. Tôi muốn viết câu chuyện của riêng mình ngay bây giờ, từ tận đáy lòng. Ngay lập tức, tôi cảm thấy cuốn tiểu thuyết về em gái mà mình muốn viết đã thành hình cuối cùng trong đầu, cuối cùng cũng cho phép tôi bắt tay vào viết.
“……”
Tôi cứ tiếp tục viết, không thốt ra một lời nào.
Cứ như thể tôi bị thứ gì đó nhập vào. Có lẽ đây chính là điều Suzuka nói khi cô bé bảo rằng mình bị “ám” khi viết. Trong lúc đó, ngón tay tôi không ngừng di chuyển. Khi tôi viết ra những cảm xúc mà lẽ ra mình phải niêm phong, cảm giác tội lỗi và ghê tởm gần như nhấn chìm tôi. Nhưng—
—A-Anh trai, anh sẽ trở thành người đóng thế của em chứ?
Lời nói của Suzuka từ ngày đó vang vọng trong đầu tôi, khiến tôi khúc khích cười. Không cần phải lo lắng. Giờ tôi đã hiểu tất cả rồi. Ngay cả khi tôi hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, mọi thứ cũng sẽ không thay đổi.
“…Mình thật sự là một tên ngốc.”
Vừa tự mỉm cười cay đắng, tôi vẫn tiếp tục viết. Đêm đó, tôi không chợp mắt được chút nào, và tôi đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết của mình trong một mạch.
*
Những ngày sau đó trôi qua nhanh chóng, và có những thay đổi rõ rệt để nói đến. Tuy nhiên, nó cũng giống như không có bất kỳ thay đổi nào cả.
“Này Yuu, đến giúp tớ thu thập tài liệu cho bộ romcom của tớ đi.”
“Cậu vẫn chưa viết xong à? Cũng lâu rồi đấy chứ?”
“L-Là lỗi của ai mà tớ phải viết lại cơ chứ? Dù sao thì tớ vẫn chưa bỏ cuộc đâu, nên cậu có trách nhiệm phải tiếp tục giúp đỡ… phải không?”
“Chậc…”
Mai vẫn đối xử với tôi như mọi khi, thỉnh thoảng lại lén lút tiếp cận tôi. Chà, nghĩ lại thì, cô ấy đã từng thử vài cách tiếp cận khác trước đây, nhưng tôi chưa bao giờ nhận ra… Đừng gọi tôi là đồ chậm hiểu nhé.
“C-Cậu đang làm gì thế? Himuro-san, cậu gần quá rồi đấy!”
Đồng thời, Suzuka nhận ra điều này, và thường xuyên chen vào giữa chúng tôi. Chà, nó gần như giống hệt trước đây, nhưng Mai càng tiếp cận tôi như vậy, Suzuka càng tỏ ra khó chịu. Nhưng đây là tất cả những thay đổi đã xảy ra. Ngoài ra, tôi vẫn đi theo Suzuka thu thập tài liệu với tư cách là người đóng thế của cô bé, tôi vẫn bị Mai, Double Peace-sensei, Minazuki-san và chị em nhà Kanzaka trêu chọc, và tôi vẫn bị Shinozaki-san và Esaka-san trêu ghẹo.
Thời gian trôi qua, mùa từ thu chuyển sang đông… Nhưng có một điều chắc chắn đã thay đổi trong thời gian này.
“Vòng chung kết rồi nhỉ?” Tôi nhìn vào điện thoại thông minh của mình.
Cuốn tiểu thuyết mà tôi đã hoàn thành ngày hôm đó đã
[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]
Rốt cuộc cũng đã vượt qua được hết các vòng sơ loại, rồi cuối cùng cũng tiến thẳng vào được vòng chung kết…