Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 12

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 10 - Chương 4: Ký ức của Anh em

Nếu bạn thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Nhớ lại các sự kiện và ký ức từ thời thơ ấu khá là khó khăn, ít nhất là theo ý kiến của tôi. Đương nhiên, một số ký ức như “À, hồi đó mình đã đi đâu nhỉ~?” hay “Kỳ nghỉ hè năm ngoái mình đã làm gì ấy nhỉ~?” thì càng khó nhớ hơn. Những ký ức bình thường như vậy khó nhớ hơn những sự kiện mang giá trị cảm xúc. Tất nhiên, còn có vấn đề về cảm nhận của mỗi người khi trải qua những sự kiện đó nữa.

Theo nghĩa đó, những điều bạn nghĩ khi còn bé tí khác xa so với khi bạn là một học sinh cấp ba năm hai, như tôi bây giờ, và việc kể lại những ký ức kiểu đó thực sự rất khó. Vì vậy, những ký ức tôi sắp kể lại đây sẽ khác rất nhiều so với cảm xúc và suy nghĩ hiện tại của tôi.

…Hả? Ngừng lê thê à? Không không không, tôi chỉ muốn nhấn mạnh phần đó thôi… À, tôi hiểu rồi, thôi đừng lườm tôi nữa, Suzuka-san!

…Phù, đáng sợ thật… Ơ-Ơm, tóm lại là vậy. Những ký ức sau đây đều được kể từ góc nhìn cá nhân của tôi, và mang tính chủ quan cao, nên tôi rất mong mọi người sẽ không than phiền gì giữa chừng nhé.

…Thôi thì.

Nếu phải đoán, mối quan hệ của tôi với Suzuka trở nên tồi tệ hơn khoảng bảy năm trước? Chắc là vậy. Lúc đó tôi khoảng chín tuổi, còn Suzuka thì tám. Mối quan hệ của chúng tôi hồi đó thế nào ư? Chà, thành thật mà nói – và một lần nữa, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi – tôi nghĩ chúng tôi thực sự rất thân thiết.

Hồi đó, cả hai chúng tôi đều còn học tiểu học. Nghe lời bố mẹ, chúng tôi học ở hai trường khác nhau. Tôi học trường công, còn Suzuka là học sinh trường tư. Đó là lý do chúng tôi không bao giờ đi bộ đến trường hay về nhà cùng nhau, nhưng ngoài điều đó ra, tôi cảm thấy như chúng tôi luôn ở bên nhau. Lý do lớn nhất cho điều đó chính là Suzuka.

Nghĩ lại bây giờ, mọi thứ đã hơi mơ hồ, nhưng tôi nhớ rằng cô bé cứ dính lấy tôi gần như cả ngày, mỗi ngày. Cô bé bám lấy tôi đến mức tôi không còn lời nào để diễn tả nữa. Chắc là cô bé đúng là một "con nghiện Onii-chan" chính hiệu.

Mà tôi cũng vậy thôi. Tôi cũng bám lấy Suzuka không kém. Hồi đó tôi thực sự rất quý Suzuka (À, bây giờ vẫn thế, nhưng tôi không còn thể hiện ra một cách công khai được nữa), và tôi luôn cảm thấy vui mỗi khi cô bé đến nói chuyện với tôi. Tôi cảm thấy như cô bé đã nói với tôi “Onii-chan, em yêu anh!” gần như mỗi ngày… ồ đúng rồi, tôi nhớ có chuyện như vậy xảy ra hồi đó.

***

“Onii-chan, Onii-chan! Anh về rồi!”

“Ồ, anh về rồi đây, Suzuka!”

Ngày hôm đó, như mọi khi, tôi trở về từ trường tiểu học. Tôi vừa mới bước qua cửa thì Suzuka, người đã về nhà sớm hơn, đã đón chào tôi. Cơ thể nhỏ bé của cô bé nhảy nhót đầy năng lượng, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc vì sự trở về của tôi.

“Em đã đợi Onii-chan về suốt từ nãy đến giờ!”

“Thật sao? Em muốn chơi tiếp trò bài từ hôm qua à?” Tôi nói, vừa nghĩ lại những gì chúng tôi đã làm tối hôm trước.

Lúc đầu, chúng tôi chỉ chơi những trò kinh điển như bài "tiến lên", "cô bé Lọ Lem" (bài cào) và mấy trò tương tự, mà cô bé chơi khá tệ, nhưng sau khi học được luật và một vài trò khác, hoạt động chơi game của chúng tôi bỗng bùng nổ. Tất nhiên, ban đầu tôi nhường Suzuka, nhưng khi cô bé dần giỏi hơn theo thời gian, tôi bắt đầu có thể chơi hết sức. Mặc dù tôi vẫn giỏi hơn cô bé!

“Không phải vậy. Em cũng muốn chơi bài, nhưng hãy để sau bữa tối nhé!” Suzuka nói. Cô bé đột nhiên bắt đầu cựa quậy.

Nhìn kỹ hơn, có vẻ như cô bé đang giấu thứ gì đó sau lưng.

“Hừm? Em đang giấu gì à?”

“Ehehehe~” Suzuka khúc khích cười, nụ cười vừa có chút ngượng nghịu lại vừa hân hoan.

“Nào, đưa anh xem đi!”

“Không chịu đâu!”

Khi tôi vươn cả hai tay ra, Suzuka cười vang rồi vặn vẹo người né tránh. Dĩ nhiên, tôi biết Suzuka không thực sự cố giấu thứ gì trong tay. Em ấy chỉ đang tận hưởng cảm giác trêu chọc và muốn tôi thêm phần tò mò mà thôi.

“Ehehehe, thật ra thì…”

Cuối cùng, Suzuka cũng ngừng đùa nghịch và chìa hai tay ra phía trước. Trên tay em là mấy tờ giấy, trông như có chữ viết trên đó.

“Hôm nay em viết bài văn trong giờ tiếng Nhật đó.”

“Ồ, bài văn à? Anh tệ mấy cái đó lắm.”

“Em cũng không phải là giỏi nhất đâu. Nhưng hôm nay, em viết siêu hay luôn! Cô giáo còn cho em hẳn 100 điểm đó!”

“Wow! Giỏi quá vậy Suzuka! Anh đọc được không?”

“Vâng, em muốn Onii-chan đọc mà!” Với nụ cười rạng rỡ, Suzuka đưa tờ giấy cho tôi.

Ở góc tờ giấy đó, có số 100 điểm được viết kèm một bông hoa bao quanh, điều đó cũng khiến tôi cảm thấy đặc biệt.

“Ừm… Tiêu đề bài văn là ‘Onii-chan Của Em’, hả?”

“Đúng rồi! Ehehehe~”

Trong khi Suzuka dõi theo với nụ cười cực kỳ hạnh phúc, tôi bắt đầu đọc bài văn của em.

[IMAGE: ../Images/039_Suzuka.jpg]

*Onii-chan Của Em*

*Học sinh lớp 1 năm 2 – Nagami Suzuka.*

*Em yêu Onii-chan của em. Em yêu anh ấy nhất trên đời này. Bởi vì anh ấy rất tốt bụng, và thực sự rất ngầu. Onii-chan lúc nào cũng ở bên em. Anh ấy luôn bảo vệ em. Có lần tụi em đi công viên giải trí, khi một con chó to gầm gừ với em, anh ấy đã bảo vệ em khỏi nó. Onii-chan luôn chơi với em. Ngay cả hôm qua, tụi em còn chơi bài cùng nhau đến tận khuya. Anh ấy luôn dạy em những trò chơi mới, nên gần như tối nào tụi em cũng chơi. Onii-chan chơi bài rất giỏi. Em lúc nào cũng thua anh ấy. Ngay cả hôm qua, em cũng luôn thua anh ấy. Rất vui, nhưng cũng bực mình nữa. Đây là một bí mật nhé, nhưng Onii-chan luôn cố tình thua ván cuối cùng. Onii-chan lúc nào cũng tốt bụng mà. Chính vì thế mà em yêu Onii-chan của em.*

………

Tôi đọc hết bài văn của Suzuka. Qua đó, tôi có thể cảm nhận rõ ràng em yêu tôi đến nhường nào, và muôn vàn lý do cho tình cảm ấy. Ngữ pháp của em rất tốt, và em còn dùng cả những từ mà tôi còn không biết nữa. Thật sự, cô em gái thông minh của tôi đáng để tôi tự hào lắm chứ.

“Anh không cố tình thua đâu. Đừng có nói dối thế chứ.”

“Không phải nói dối đâu. Em biết mà.”

“Thôi đi. Chỉ là tại em lúc nào cũng thắng anh ở ván cuối thôi.”

“Ehehehe~”

Tôi tiếp tục đọc bài văn của Suzuka, về cơ bản là chứa đựng 100% tình yêu dành cho tôi. Câu cuối cùng của em là ‘Ước mơ trong tương lai của em là trở thành vợ của Onii-chan’. Cảm thấy những cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lòng, chủ yếu là cảm giác hạnh phúc, tôi quay sang nhìn Suzuka một lần nữa.

“Nhưng mà em viết được bài văn 100 điểm thế này thì giỏi thật đó. Nãy em bảo em không giỏi lắm là sao chứ?”

“Em nói thật mà. Em không biết tại sao, nhưng cứ hễ viết về Onii-chan là em lại viết dễ dàng lắm.”

“Ồ. Không biết tại sao nhỉ.”

“Ai mà biết được chứ? Nhưng nếu là về Onii-chan, em cứ muốn viết mãi thôi. Giá mà tất cả bài tập về nhà của em đều có thể là về Onii-chan,” Suzuka nói, chu môi giận dỗi.

Khi thấy phản ứng đáng yêu của em, tôi trêu lại: “Làm gì có chuyện đó,” rồi chọc nhẹ vào má em.

“À, còn nữa.”

“Hửm? Còn gì nữa à?”

Tôi định về phòng cất cặp sách, nhưng khi xuống đến chân cầu thang, Suzuka lại đứng đó, bồn chồn.

“Ừm, em muốn Onii-chan thưởng cho em.”

“Thưởng à?”

“Vì em được 100 điểm bài văn đó. Mẹ đã cho em tiền tiêu vặt rồi.”

“Cái gì? Nghe hay ghê ha~ Nhưng anh thì không đủ tiền để cho em đâu.”

“Em không muốn thêm tiền tiêu vặt. Em muốn Onii-chan đi nhà sách với em.”

“Nhà sách á?”

“Dạ vâng, con muốn mua sách bằng số tiền mẹ cho ạ.”

Nói thật thì bộ anime tôi muốn xem sắp chiếu rồi, nhưng những lời Suzuka nhờ vả thì lúc nào cũng được ưu tiên hàng đầu. Thế là, sau khi cất gọn đồ dùng học tập, tôi quay lại chỗ Suzuka đang đứng đợi sẵn ở cửa.

“Ehehe, được đi chơi với anh trai~”

Vậy là, tôi cùng Suzuka với khuôn mặt rạng rỡ đi bộ tới hiệu sách gần nhất. Dĩ nhiên là chúng tôi nắm tay nhau suốt cả đoạn đường. Lúc nào ra ngoài chúng tôi cũng làm vậy cả.

“Chú ý xe cộ đó nha con bé.”

“Không cần lo đâu ạ. Có anh trai bảo vệ con mà.”

“Ngu ngốc. Đến anh còn chẳng bảo vệ nổi em khỏi ô tô đâu.” Miệng thì nói vậy, nhưng tôi vẫn luôn để mắt đề phòng bất kỳ mối nguy hiểm nào có thể xảy ra.

Mỗi khi ra ngoài như thế này, tôi sẽ luôn chú ý tới xe cộ, những vũng nước, hay thậm chí cả những hòn đá nhỏ có thể khiến con bé vấp ngã.

“A, là mèo con kìa.”

Thời gian êm đềm trôi qua, cuối cùng chúng tôi cũng đến được hiệu sách. Trên bảng hiệu có một chú mèo tròn vo. Suzuka lúc nào cũng chỉ vào nó và gọi cửa hàng là “mèo con mèo con”, nhưng ngay cả tôi cũng chẳng biết tên thật của hiệu sách là gì.

“Đến nơi rồi! Aaa, mát rượi cả người…”

Khi bước vào cửa hàng, luồng gió mát lạnh từ điều hòa lập tức ùa tới chào đón chúng tôi. Khu vực này vừa mới bắt đầu nóng lên dữ dội, đến mức chỉ cần đi bộ ngoài đường thôi cũng đủ làm người ta đổ mồ hôi. Hè sắp tới rồi nhỉ?

“Thế Suzuka định mua sách loại gì?” Tôi hỏi Suzuka trong lúc đưa mắt nhìn quanh hiệu sách.

Ngoài chúng tôi ra thì chỉ có hai khách hàng khác ở đó. Hai người phụ nữ trông như những bà nội trợ đang đọc sách báo ở góc tạp chí.

“Ừm, con muốn mua một cuốn sách văn học thiếu nhi ạ.”

“Sách gì cơ?”

“Giáo viên tiếng Nhật bảo bọn con đọc ạ. Quan trọng là phải củng cố tiếng Nhật từ sớm.”

“Hmm. Vậy sách đó là loại gì? Ít nhất thì nó có thú vị không?”

“Con không biết ạ. Cô giáo nói nó giống như một văn bản in sẵn ấy.”

“Văn bản in sẵn? Vậy là nó toàn chữ và ký tự như báo hả?” Tôi thốt lên một tiếng “Ồ?” đầy vẻ chán nản.

Hồi đó, tôi vẫn chưa đọc sách nhiều đến mức đó, thế nên tự nhiên tôi ghét những cuốn sách có nhiều từ ngữ và ký tự khó hiểu.

“Chắc vậy ạ.”

“Đọc cái đó chắc khó lắm. Chưa kể còn tự mua nữa. Trong thư viện trường em không có những cuốn như thế này à?”

“Con kiểm tra thì tất cả đã được mượn hết rồi ạ. Vì mẹ có cho con một ít tiền, nên con nghĩ là con sẽ tự mua một cuốn để đỡ phải phiền phức.”

“Hả.”

Tôi thì chắc chắn đã dùng số tiền đó vào việc khác rồi. Thôi, Suzuka đã nói là con bé muốn, nên có hỏi thêm cũng chẳng ích gì.

“Anh trai, anh trai.”

“Hm? Sao thế?”

“Anh trai không đọc loại sách nào như thế à, anh trai?”

“Anh hả? Anh thì thích truyện tranh hơn cơ~”

Hầu hết những thứ tôi đọc là các tạp chí truyện tranh shounen. Mà một tạp chí tôi hay đọc vừa mới ra hôm qua, nên tôi đang định mua nó ngay bây giờ. Tôi đã lấy tiền để mua nó từ ống heo ra lúc bỏ cặp sách vào phòng mình một lát trước.

“Truyện tranh? Con không hiểu lắm.”

“Em đúng là chẳng có tí hứng thú nào với nó cả nhỉ? Lạ thật đó~”

“Con kỳ lạ hả?”

“À, em cứ thế này là được rồi, Suzuka. Dù sao thì, chúng ta đi tìm cuốn sách văn học đó đi.”

“Anh trai không muốn mua truyện tranh sao?”

“Chúng ta có thể mua sau. Đừng lo.” Tôi mỉm cười đáp lại, ưu tiên việc tìm sách cho Suzuka.

Hai chúng tôi lại nắm tay nhau và đi xuyên qua các dãy kệ sách, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn lên. Chúng tôi đang tìm cuốn sách con bé nói, nhưng tôi không biết chính xác mình đang tìm gì, nên cũng không biết phải tìm ở đâu.

“Vậy cuốn sách này ở đâu nhỉ?”

“Có lẽ là ở góc thiếu nhi ạ? Con cũng không rõ lắm.”

Đây dường như là lần đầu tiên Suzuka tự mình mua một cuốn sách như vậy, con bé nghiêng đầu suy nghĩ.

“Thôi, mình đi hỏi nhân viên đi.”

Vì chẳng biết nên tìm kiếm từ đâu, tôi bèn ngỏ ý với Suzuka.

“Vâng, vậy thì mình đi thôi ạ,” cô bé đồng ý.

“Hai bạn trông có vẻ lạc đường nhỉ~?”

Một giọng nói khá tinh nghịch cất lên từ phía sau lưng. Chúng tôi giật mình quay lại.

“Hai bạn đang tìm gì ư~? Nếu vậy thì cứ để chị đây giúp nhé~”

Đập vào mắt chúng tôi là một cô bé tóc buộc hai bên, chống hai tay lên hông ra vẻ hống hách. Trông em còn nhỏ con hơn cả tôi và Suzuka, khiến tôi nghĩ rằng lúc đó em hẳn đang học mẫu giáo.

“Gì vậy? Sao lại có trẻ mẫu giáo ở đây?”

“Có lẽ em ấy bị lạc chăng? Mẹ em đâu rồi?”

Cả Suzuka và tôi dường như đều có chung suy nghĩ, nên chúng tôi hỏi những câu tương tự nhau. Cô bé tròn xoe mắt.

“Hai bạn nhỏ nói gì thế~? Em không phải mẫu giáo đâu nhé~! Em là học sinh cấp hai đấy! Không nhận ra sao?”

Em bắt đầu nói năng luyên thuyên.

“Thôi được rồi, đừng nghịch nữa.”

“Em không nghịch! Em thật sự là học sinh cấp hai mà!”

“Anh hai ơi, em bé này dễ thương thật đấy nhỉ?”

“Ừm, nhìn em ấy cố gắng như vậy làm anh thấy vui ghê.”

“Grừ grừ!” Cô bé bắt đầu nhảy lên nhảy xuống, có lẽ là vì bực tức.

Tôi biết em chỉ đang muốn chơi đùa với chúng tôi thôi, nhưng tự xưng là học sinh cấp hai thì có hơi quá rồi. Thôi thì, em thích chơi thế nào cũng được, nhưng tôi không có thời gian để chiều theo.

“Thành thật xin lỗi, nhưng bây giờ bọn anh đang tìm kiếm một thứ. Nếu em bị lạc, hãy đi nói chuyện với nhân viên nhé. À, có cần anh nói hộ không nếu em ngại?”

“Em đã bảo là em không bị lạc mà! Em là con gái của ông chủ tiệm sách này! Em là nhân viên!”

“Ồ, ra vậy. Vậy là em đang giả vờ làm nhân viên. Hay thật.”

“Em không giả vờ! Grừ grừ!”

Một cô bé nhỏ xíu như vậy mà lại đi giúp đỡ người khác với tất cả thiện ý. Suzuka đã là một tấm gương về sự siêng năng, nhưng cô bé này cũng phải là một ví dụ tốt đấy chứ.

“…Haha, thôi kệ. Chị đây là một người chị tốt bụng, nên không thèm để ý đến mấy đứa nhóc con như hai bạn đâu nhé~”

“Anh hai nhìn xem em ấy ra vẻ người lớn kìa. Dễ thương thật.”

“Anh biết mà. Em ấy đang cố hết sức để tỏ ra già dặn.”

“Một đứa học sinh cấp một như bạn thì biết gì mà nói~?!” Cô bé phồng má. “Thôi được rồi! Hai bạn đang tìm gì thế? Chị đây là nhân viên, nên sẽ giúp hai bạn. Nếu không được, chị có thể hỏi ba bất cứ lúc nào!”

“Em ấy nói vậy đấy. Suzuka, chúng ta nên làm gì đây?”

“Có lẽ mình cứ chiều theo em ấy một chút vậy. Cô bé ơi, em có thể giúp bọn chị được không?”

“Grừ grừừừ!”

Cô bé lại phồng má lần nữa, nhưng Suzuka vẫn tiếp tục mà chẳng bận tâm.

“Chị đang tìm một cuốn sách văn học thiếu nhi. Em có biết chị có thể tìm nó ở đâu không?”

“Văn học thiếu nhi á~? Bạn nhỏ xíu vậy mà cũng đọc ư~? Chăm chỉ ghê. Chị đây rất phục đó~ Đến đây này, có rất nhiều ở cái giá sách này này,” cô bé nói. Em chỉ tay về một khu vực trong góc dành cho trẻ em. “Nhưng chúng ta còn có những cuốn sách thú vị hơn nữa đấy, bạn biết không? Để em chỉ cho nhé?”

“Sách thú vị hơn ư?”

“Đúng vậy, em có thể giới thiệu cho! Nhìn này, ở đây này!”

“À, này!”

Cô bé nắm lấy tay chúng tôi và kéo chúng tôi đến khu truyện tranh. Góc này không chứa đầy những cuốn truyện tranh shounen mà tôi thường đọc. Thay vào đó, nó chất đầy manga dành cho đối tượng lớn tuổi hơn. Vì không thực sự hiểu được cái hay của thể loại này, tôi chưa bao giờ đặt chân đến những nơi như vậy.

“Nhìn này, em thực sự giới thiệu cuốn này!”

Hai cô gái được minh họa trên bìa manga, và thoạt nhìn bạn chẳng thể đoán được nội dung của cuốn manga là gì.

“Tranh của tác giả này là đỉnh nhất! Nhìn xem đáng yêu chưa?!”

“Ừm. Anh không thực sự hiểu lắm. Cuốn manga này nói về cái gì?”

“Ế? Em cũng không biết nữa, nhưng hình minh họa bìa dễ thương là được rồi mà, đúng không~?”

“Chuyện gì vậy? Em chẳng hiểu gì sất.”

“Anh cũng chẳng hiểu manga là gì nữa.”

“Mấy đứa nhỏ rắc rối quá. Cứ thế này thì làm sao mà cảm nhận được *moe* đích thực chứ~”

“Anh hai ơi, *moe* là gì thế?”

“Anh cũng chịu.”

Một từ chưa từng nghe bao giờ, nhưng nghe cứ là lạ tai.

“Thôi được rồi~ *Moe* là cảm giác khi mình cực kỳ yêu thích một nhân vật đáng yêu đó~ Nhìn xem, đứa nào đứa nấy cũng cưng xỉu luôn nè!”

Vừa nói, cô bé vừa nhét thêm cả đống truyện tranh vào tay chúng tôi. Bìa nào cũng toàn hình mấy cô bé dễ thương.

“Trông chẳng có gì hay ho cả. Em xin thua,” tôi nói.

“Ái chà, không được đâu chàng trai trẻ. Cố lên chứ. Đọc thật nhiều vào, sau này mới thành *otaku* đích thực được chứ.”

“Anh hai ơi, *otaku* là gì thế?”

“Anh cũng không hiểu lắm đâ—Khoan đã?! Dừng lại, dừng lại!”

Cô bé đột nhiên dúi cả một núi sách vào người tôi, làm tôi suýt mất thăng bằng.

“Đọc thật nhiều vào, rồi trở thành nô lệ của mấy hình vẽ đáng yêu này đi!”

“E-Em không cần mấy thứ này. Em chẳng hiểu gì cả, mà cũng đâu có tiền để trả cho từng này cuốn.”

“Không sao đâu, chị lo tiền cho hết mà~”

“Anh hai ơi, hóa đơn là gì thế?”

“Đ-Đây thì anh biết! Cái này rõ ràng là lừa đảo mà!”

Tôi la toán lên, cố gắng chống chọi với cơn sóng sách đang đổ ập xuống, nhưng cô bé vẫn không ngừng tay.

“Nè! Cuốn này! Với cuốn này nữa!”

“Khoan đã…!”

Đúng lúc tôi không thể chịu nổi nữa…

[IMAGE: ../Images/../00018.png]

“Áaaaa?! Á, c-cháu xin lỗiiiiiii~~~!!!”

Một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện phía sau cô bé, một tay túm lấy gáy cô bé, và cứu tôi thoát khỏi núi sách.

“Bố ơi! Con đang truyền đạo cho khách hàng mà. Con có định làm phiền họ đâ—Oái!”

Nói rồi, người đàn ông trả lại sách lên kệ, hơi cúi đầu chào chúng tôi một cái, rồi biến mất vào phía sau cửa hàng, vẫn còn lôi theo cô bé kia.

“…C-Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Anh hai có sao không ạ?”

Suzuka gọi tôi, giọng hơi lo lắng, nhưng tôi cũng bối rối chẳng kém gì em ấy.

“…Thôi kệ vậy. Giờ mình đi lấy cuốn sách của em rồi về thôi, Suzuka.”

“Anh hai không mua gì ạ?”

“Anh có chứ, nhưng em trước đi.”

Rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng chúng tôi quyết định gạt bỏ mọi chuyện sang một bên. Chúng tôi bước về phía góc sách thiếu nhi mà cô bé kia đã chỉ. Ở đó, Suzuka nhanh chóng tìm thấy cuốn sách mình muốn. Tôi thì mua cuốn tạp chí truyện tranh mình thích, rồi cả hai cùng đi về phía quầy thu ngân.

“Ơ…?”

Thế nhưng, khi đến quầy thu ngân, Suzuka bỗng đứng hình, tay vẫn giữ chặt cái ví tiền hình con thỏ đáng yêu của em ấy.

“Có chuyện gì vậy, Suzuka?”

“D-Dạ… tiền của em không đủ… Mặc dù em đã có tiền tiêu vặt rồi…”

Khi tôi nhìn sang Suzuka, em ấy đã rút một tờ 1000 yên (có vẻ là tiền tiêu vặt mẹ cho) ra khỏi ví, nhưng vẫn thiếu khoảng 100 yên nữa mới đủ mua cuốn sách.

“Em không nghĩ nó đắt thế này…” Suzuka buồn bã cúi đầu.

Thấy vậy, tôi cảm thấy lòng mình nhói lên.

“À, vậy thì cháu xin để lại cuốn này.”

“Ơ…? Anh hai?”

Trước cả khi kịp nhận ra, tôi đã đặt cuốn tạp chí truyện tranh thiếu niên của mình lại chỗ cũ và đưa cho Suzuka số tiền em ấy còn thiếu. Ban đầu, Suzuka chỉ nhìn chằm chằm vào số tiền trong tay mình. Em ấy ngẩng lên nhìn tôi đầy bất ngờ và khó tin, đôi mắt mở to.

“D-Dạ, anh hai, chuyện…?”

“Giờ em mua được rồi chứ gì? Cầm lấy đi.”

“Nhưng như thế thì anh hai sẽ không mua được…”

“À, anh không sao. Anh đâu có thiết tha gì nó đâu.”

Đó là lời nói dối. Một trong những bộ truyện tôi đang đọc tháng trước kết thúc ngay lúc gay cấn nhất, nên tôi thực sự rất mong chờ được biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

“Anh hai…”

Nhưng nếu điều này có thể khiến Suzuka thôi cau mày, thì đây là một cái giá nhỏ bé mà thôi. Nếu tôi có thể thấy em ấy mỉm cười, tôi sẵn lòng đưa hết tiền tiêu vặt của mình mà không hề do dự.

“Cuốn này, xin tính tiền ạ.”

Thấy Suzuka vẫn còn đang bối rối, tôi bèn lên tiếng nói chuyện với cô nhân viên thu ngân. Cô ấy mỉm cười hiền hậu rồi đặt cuốn sách vào túi. Cứ thế, hai anh em tôi rời khỏi hiệu sách. Suzuka siết chặt chiếc túi đựng cuốn sách mà con bé vừa mua.

“Ừm…! Onii-chan, em xin lỗi. Tại vì em…” Suzuka quay mặt về phía tôi, giọng nói đầy vẻ hối lỗi.

Tôi chỉ bình thản đáp lại bằng nụ cười: “Không sao đâu mà.”

Tôi biết mình đã làm điều đúng đắn, nên chẳng hề hối tiếc chút nào.

“Em đừng lo lắng. Miễn là em có được cuốn sách em muốn là anh vui rồi.”

“Nhưng còn cuốn của Onii-chan…”

“Anh nói rồi, không sao cả. Anh là anh trai của em, đương nhiên anh sẽ làm vậy rồi. Đừng có làm cái mặt như sắp khóc đến nơi như thế. Cứ tận hưởng đi.”

“…Vâng.”

Nói rồi, một nụ cười cuối cùng cũng nở trên môi Suzuka. Chỉ cần nhìn con bé cười như thế, mọi sự khó chịu vì không được đọc chương tiếp theo của bộ manga tôi yêu thích đều tan biến hết.

“Vì em mua cuốn sách này bằng tiền của Onii-chan, nên nó cũng là của anh. Xin Onii-chan hãy đọc nó bất cứ khi nào anh muốn nhé.”

“Ehhh… Anh thật sự không hợp với mấy thể loại sách như thế đâu…”

“Sẽ ổn thôi nếu đó là Onii-chan. Chúng ta hãy cùng học thêm tiếng Nhật nhé.”

“Haha, em vẫn chăm chỉ như mọi khi nhỉ… Anh biết rồi, em cứ kể lại cho anh nghe câu chuyện nó thế nào sau khi em đọc xong cũng được. Anh thấy vậy là quá ổn rồi.”

“À, vâng! Em sẽ làm vậy ạ!” Suzuka nở một nụ cười rạng rỡ, và tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười.

“Onii-chan.”

“Hửm?”

“Em yêu Onii-chan.”

“Thật sao? Cảm ơn em.”

“Em đến gần hơn một chút được không?”

“Này, đừng có bám dính quá. Em đúng là một đứa trẻ hư đó, Suzuka.”

“Ehehehe~”

Cứ trò chuyện vu vơ như thế, hai anh em tôi về đến nhà, thời gian trôi qua thật êm đềm. Mặt trời dần dần lặn xuống, và bạn có thể thấy rõ bóng của chúng tôi đang bước đi trên đường, vẫn nắm chặt tay nhau.

*

Phải, hơi mờ ảo một chút, nhưng tôi nghĩ chuyện gì đó tương tự như thế đã xảy ra. Nghĩ lại thì, ký ức này thực sự chẳng có gì quan trọng. Tôi chỉ tình cờ nhớ lại nó một cách ngẫu nhiên. Thời gian đó đối với chúng tôi chẳng có gì đặc biệt. Nó chỉ là một ngày bình thường trong cuộc sống của chúng tôi. Suzuka cứ quấn quýt bên tôi cả ngày, và chúng tôi chẳng mảy may nghi ngờ mối quan hệ của mình. Quả thật, tôi cảm thấy mình chẳng thay đổi chút nào so với hồi đó. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn luôn đặt Suzuka lên trên tất cả mọi thứ khác.

Chà, tôi đoán là hình ảnh một người anh đáng tin cậy của tôi đã thay đổi đáng kể, nhưng… Dù sao đi nữa, mối quan hệ của chúng tôi hồi đó là như vậy đấy. Suzuka sẽ luôn tìm đến nói chuyện với tôi bất cứ khi nào con bé có thời gian rảnh.

…Đúng rồi, còn một lần nữa như thế.

*

“Onii-chan, Onii-chan.”

Một ngày nọ, khi tôi đang chơi game trong phòng, Suzuka đến thăm tôi như mọi khi. Con bé thò đầu vào cửa, và khi thấy tôi đang có mặt, một nụ cười tươi tắn bừng sáng trên khuôn mặt con bé rồi vội vã chạy vào. Cử chỉ của con bé giống hệt một loài vật nhỏ bé, dễ thương, và tôi thực sự rất thích khi con bé hành động như vậy.

“Hửm? Có chuyện gì thế?”

Tuy nhiên, tôi đang ở một đoạn quan trọng trong game của mình, nên tôi trả lời mà không nhìn con bé. Điều đó dường như đã khiến Suzuka không hài lòng. Con bé phồng má lên, túm lấy tay áo tôi ngay khi đến gần. Đây là phản ứng quen thuộc của con bé mỗi khi tôi đang chơi game.

“Chờ một chút, anh sắp đến điểm lưu rồi.”

“Hừm…” Vẻ mặt con bé càng thêm khó chịu.

Bình thường thì anh em tôi vẫn hay chơi game cùng nhau, nhưng những trò thế này thì lại khác. Suzuka chẳng có tí hứng thú nào với mấy trò game của tôi cả. Mỗi khi tôi nhập tâm vào là con bé lại tròn mắt ngơ ngác nhìn. Tôi thường mải chơi game của mình mà bỏ bê con bé, điều đó khiến con bé chẳng vui vẻ gì. Cũng vì lẽ đó mà bình thường tôi ít khi chơi game lắm, nhưng đây lại là trò tôi đã mong đợi bấy lâu, nên lần này tôi đâm ra nhập tâm thực sự.

“Onii-chan, anh vẫn chưa xong à?” Suzuka nhẹ nhàng lay lay tay tôi.

“Có chuyện gì quan trọng à?”

Tôi đang vội vã chạy đến điểm lưu trò chơi tiếp theo, nhưng tôi biết rõ phải mất một lúc nữa mới tới được, nên vừa chơi vừa tiếp chuyện.

“Em muốn Onii-chan giúp em học bài.”

“Dạy em cái gì cơ?”

“Em đang làm bài tập về nhà, nhưng có một chỗ không hiểu.”

“À, ra là vậy,” tôi đáp, mắt vẫn dán chặt vào nhân vật trong game.

[IMAGE: ../Images/00003.png]

Thế nhưng, thật đáng tiếc là điểm lưu vẫn còn quá xa. Tôi còn phải đánh bại vài kẻ địch trên đường nữa mới tới được, nên sẽ mất kha khá thời gian.

“Thôi được rồi.”

Khi nhận ra điều đó, tôi đột ngột tắt máy chơi game. Đương nhiên là tôi vẫn còn xa mới hoàn thành lượt lưu của mình. Chắc là lát nữa tôi sẽ phải chơi lại một đoạn khá dài.

“Ơ? Anh xong rồi à?”

“Ừ, xong rồi mà~”

Tuy nhiên, tôi chỉ giữ ý nghĩ đó cho riêng mình, biết rằng Suzuka cũng không thể nhận ra được. Việc giúp đỡ Suzuka hết sức mình luôn được ưu tiên hàng đầu, nên việc chơi lại khoảng một giờ nội dung cũng chẳng phải là tổn thất lớn lao gì... Dù trong giờ đó tôi đã kiếm được vài món đồ hiếm, nhưng thôi kệ vậy.

[IMAGE: ../Images/00004.png]

“Vậy bài tập về nhà có gì?”

Tôi có chút buồn, nhưng cảm giác đó lập tức tan biến khi nghĩ đến việc mình có thể giúp ích cho em gái.

“À, vâng... Là về cái này ạ.”

Nói rồi, Suzuka mở cuốn sách bài tập toán và tập vở ghi chép mà con bé mang theo. Những dòng ghi chú được viết bằng nét chữ rất đẹp, các công thức đều chi tiết và dễ đọc. Mọi bài tập về nhà đều đã có câu trả lời viết sẵn ở cột đáp án. Tôi ngây người nhìn trang giấy một lúc.

“Em làm đâu có sai đâu?”

“Ừm... Em tự làm nhưng không biết đáp án có đúng không ạ...”

“Em chỉ cần kiểm tra đáp án trong sách bài tập thôi mà...”

Tôi xem lại sách bài tập và tập vở ghi chép của con bé. Khi nhìn vào, tôi phát hiện ra những câu hỏi mà ngay cả tôi, dù hơn con bé một lớp, cũng phải vật lộn... Tôi không nghĩ mình đã học những thứ này vào năm ngoái.

“Anh nghĩ là chúng đúng đấy...” tôi nói, giọng chẳng thể tự tin nổi.

Suzuka đúng là giỏi thật. Ngay cả những thứ khó như thế này mà con bé cũng học được.

“Với lại, anh nghĩ anh cũng chẳng dạy được em cái gì ở đây cả. Em tự làm tốt rồi mà.”

“Thật ạ? Ehehe~”

“Dù sao thì em cũng thông minh hơn anh, nên anh mà dạy em thì chỉ tổ mất thời gian thôi.”

Suzuka hồi đó học rất xuất sắc, giống như bây giờ vậy. Con bé luôn đạt điểm tuyệt đối trong các bài kiểm tra và thi cử. Bố mẹ chúng tôi cũng nhận ra điều này, và họ quyết định cho Suzuka học trường tư thục, định hướng cho con bé vào đại học sau này (mặc dù hồi đó tôi chẳng thực sự hiểu được tầm quan trọng của đại học). Vì tôi chỉ học trường công lập, nên việc tôi chưa từng được học những thứ như thế này là điều dễ hiểu. Khác với bây giờ, hồi đó tôi chẳng hề có động lực học hành gì cả, nên điểm số của tôi lúc nào cũng thuộc hàng thấp nhất, và Suzuka hẳn là tự biết điều đó.

[IMAGE: ../Images/00005.png]

“Không phải vậy đâu ạ. Em muốn Onii-chan dạy em cơ.”

Tuy nhiên, Suzuka chỉ nở một nụ cười rạng rỡ khi nói vậy. Lúc đó tôi mới hiểu điều con bé thực sự muốn là gì.

“Em nói dối chỉ để anh để ý đến em thôi phải không?”

Em đâu có nói dối tẹo nào đâu~ Em thật lòng muốn anh dạy mà~”

“Nhưng anh có gì mà dạy em đâu. Em còn làm xong hết bài tập rồi kia mà.”

“Ưm, đây là thực hành cho việc anh dạy em đó. Em muốn được thực hành thật nhiều với Onii-chan để anh có thể dạy em được nhiều hơn, nhiều hơn nữa chứ.”

“Cái kiểu gì thế này?” Tôi không nhịn được mà bật cười.

Rõ ràng là Suzuka đang viện cớ, bởi những gì con bé nói đều lộn xộn cả.

“Thế nên anh dạy em thật nhiều vào nhé, Onii-chan. Như vậy cũng là thực hành tốt cho anh mà.”

“Cái đó thì hoàn toàn vô lý. Sao anh lại cần thực hành việc dạy người khác chứ?”

“Để anh có thể dạy em tốt hơn nữa chứ.”

“Vậy ra đó mới là điều em thật sự muốn hả?”

“À, không. Chỉ là thực hành thôi. Toàn bộ là thực hành,” Suzuka giật mình, cố nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

Phản ứng của Suzuka trông thật đáng yêu, tôi vươn tay xoa đầu con bé. “Đúng là đồ ngốc mà, Suzuka.”

“Đúng vậy, em là đồ ngốc đó. Thế nên anh dạy em thật nhiều vào nhé, Onii-chan.”

“Đừng có tỏ vẻ vui mừng khi cơ bản là bị gọi là đồ ngốc chứ. Anh biết rõ em mới là đứa thông minh hơn trong hai đứa mà.”

“Không phải vậy đâu. Onii-chan còn thông minh hơn em nhiều cơ.”

“Em đang nói gì thế? Điểm của anh giỏi lắm thì cũng chỉ ở mức trung bình thôi.”

“Không. Onii-chan biết tất cả mọi thứ,” Suzuka nói, nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Khi ấy, tôi vẫn còn là một người anh trai đáng tin cậy; một người mà con bé luôn ngưỡng mộ. Tuy nhiên, điều đó chỉ là do sự chênh lệch tuổi tác của chúng tôi, và chẳng mấy chốc nó cũng sẽ mất đi.

“Onii-chan, Onii-chan, em muốn nói chuyện với anh nhiều hơn nữa. Anh dạy em thêm nhiều thứ mà em không biết nữa đi.”

“‘Thêm nhiều thứ’ là những thứ gì? Mấy trò chơi hả?”

“Không, mấy cái đó em bỏ qua.”

Giống như bao lần tôi từng hỏi trước đây, câu trả lời của con bé vẫn không hề thay đổi.

“Anh làm gì khi không có em ở bên cạnh vậy, Onii-chan?”

“Ý em là lúc anh đi học hả? Sao em lại muốn biết chuyện đó?”

“Em muốn biết tất cả mọi thứ về Onii-chan.”

“Và điều này thì liên quan gì đến bài tập về nhà của em chứ?”

“À…”

“Thấy chưa? Em muốn anh để ý đến em đúng không?”

“…Thấy chưa? Onii-chan thật sự biết hết mọi thứ mà.”

“Đó không phải là vấn đề ở đây!”

“Ehehehe~”

Thêm một lần nữa, cuộc trò chuyện vu vơ không có ý nghĩa đặc biệt này lại khiến chúng tôi bật cười. Suzuka luôn như vậy, dùng đủ mọi lý do để khiến tôi phải chú ý đến con bé. Vì cả hai chúng tôi khi ấy vẫn còn là trẻ con, nên hầu hết những lời con bé nói đều không có ý nghĩa gì với tôi. Tuy nhiên, khao khát được ở bên tôi của con bé lại hiện rõ mồn một, vì vậy tôi chưa bao giờ đuổi con bé đi. Tôi luôn ưu tiên con bé mỗi khi có cơ hội.

“Trường của anh là nơi như thế nào vậy, Onii-chan? Có cô gái nào dễ thương ở đó không?”

“Sao em lại đột nhiên hỏi câu đó?”

“Thì cứ hỏi thôi~”

“À, ừm, có nhiều cô gái dễ thương ở đó…”

“Hmph, em yêu cầu biết thêm chi tiết.”

“Khoan đã, em bị làm sao thế?”

Thời gian trôi qua khi tôi kể cho con bé nghe đủ mọi chuyện nó muốn biết. Cuối cùng, tôi không thể tiếp tục chơi trò chơi của mình được nữa, và tôi kết thúc với việc tụt lại phía sau những cậu bạn trong lớp vốn cũng đang chơi trò đó…

“Onii-chan, Onii-chan! Ehehehe~”

Nhưng vì tôi đang ưu tiên Suzuka hơn bất cứ thứ gì khác, tôi không hề hối tiếc về điều đó. Dù sao thì, đây cũng là chuyện thường ngày của tôi mà…

*

Nghĩ lại, tôi vẫn không thể tin được chúng tôi đã từng là anh em thân thiết đến thế, trước khi mối quan hệ của chúng tôi rạn nứt. Nhưng đó là cuộc sống thường ngày của chúng tôi khi ấy. Chúng tôi luôn ở bên nhau mỗi khi ra ngoài chơi, và tôi nghĩ thỉnh thoảng chúng tôi còn ngủ cùng nhau nữa chứ? À phải rồi. Hồi đó Suzuka có một chiếc gối hình con thỏ còn to hơn cả con bé. Thật sự, trong tất cả những ký ức tôi có về con bé, nó luôn mỉm cười với tôi. À, khoan đã. Có lẽ không phải lúc nào cũng chỉ có nụ cười và hạnh phúc. Có rất nhiều lần Suzuka thực sự khiến cuộc sống của tôi khó khăn hơn. Ví dụ như—

*

“Onii-chan, Onii-chan!”

Vẫn như mọi ngày, vừa về đến cửa là Suzuka đã nhanh chóng chạy ra đón tôi, nhưng hôm nay em ấy có vẻ hơi khác mọi khi. Có thể nói là em ấy hăng hái và phấn khởi hơn mọi khi rất nhiều.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ehehe, ehehehehe~”

Khi tôi hỏi, Suzuka chỉ đáp lại bằng tiếng cười “Ehehe” quen thuộc mà không đưa ra câu trả lời rõ ràng. Chắc hẳn có chuyện gì tốt lành đã xảy ra. Dù sao thì, nhìn Suzuka vui vẻ như vậy cũng khiến tôi thấy vui lây, nên tôi chẳng phàn nàn gì cả.

“Gì vậy? Em lại được điểm cao trong bài kiểm tra à?”

“Không~ Không phải ạ. Nhưng mà hôm nay em đúng là được điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra thật.”

“Em giỏi thật đấy chứ! Anh chưa bao giờ được 100 điểm trọn vẹn bao giờ.”

“Onii-chan mà muốn thì chắc chắn sẽ làm được mà. Đâu có khó lắm đâu.”

“Thật sao…” Tôi cười gượng, nhưng không hỏi thêm nữa.

“Kể ra thì, ehehe. Onii-chan đoán xem là chuyện gì?”

“Hừm… Để xem nào?”

Tôi khoanh tay, ra vẻ suy nghĩ rất sâu xa, nhưng thực ra tôi đã để ý thấy Suzuka đang giấu thứ gì đó sau lưng. Chắc là em ấy có gì muốn cho tôi xem. Nếu không phải bài kiểm tra, vậy thì có lẽ là một bức tranh em ấy vẽ được thầy cô khen? Hay là một bài văn nữa như lần trước? Tôi cũng không chắc lắm, nhưng chắc chắn là phải chuyện gì đó tương tự. Cuối cùng, tôi đành chịu thua và bảo Suzuka nói ra.

“Ehehehe. À, Onii-chan nhìn cái này đi!”

Suzuka cuối cùng cũng đưa hai tay ra phía trước, để lộ thứ em ấy đang giấu. Nhưng mà—

“…Ơ? Cái gì thế này…?”

Khi nhìn vào vật đó, tôi thực sự không biết mình đang nhìn cái gì nữa. Em ấy đang cầm một cái đĩa từ trong bếp. Chuyện đó thì tôi hiểu, nhưng cái thứ màu nâu sẫm trên đó… Không, không phải màu nâu mà nó gần như màu đen thì đúng hơn…?

“Ừm… Cái này chính xác là cái gì vậy, Suzuka?”

“Ehehe. Là bánh quy ạ! Em muốn Onii-chan ăn thử cho vui, nên em đã cố gắng hết sức đó ạ!” Suzuka trả lời với nụ cười rạng rỡ.

Tuy nhiên, tôi thực sự không thể coi cái… vật thể này… là một cái bánh quy được.

“A-Anh hiểu rồi. Em làm cái… c-cái bánh quy này…”

“Vâng! Onii-chan ăn thử đi ạ!”

Suzuka đẩy cái đĩa về phía tôi mạnh hơn. Diễn biến cuộc trò chuyện này bắt đầu làm tôi hơi sợ, và tôi gần như hoảng loạn, nghĩ rằng mình sẽ bị ép ăn nó. Trông nó khá là không lành mạnh, và mùi thì cứ… Ưm…

“Không biết Onii-chan có vui không nữa…!”

Đương nhiên, tôi không có cách nào để từ chối lời đề nghị của em ấy. Ngay trước mặt tôi là cô em gái bé bỏng. Em ấy đã cố gắng hết sức để làm cái bánh quy này cho tôi, mong chờ được nhìn thấy phản ứng của tôi. Tôi chắc sẽ làm tan nát trái tim em ấy nếu nói những lời như “Anh không muốn ăn đâu. Trông ghê quá.” Hơn nữa, tôi thực sự rất vui vì em ấy đã dụng tâm làm điều này cho tôi.

“C-Cảm ơn vì bữa ăn…”

Thế là, tôi hạ quyết tâm và cầm lấy cái bánh quy (?). Dưới ánh mắt mong chờ của Suzuka, tôi rất cẩn thận cắn một miếng từ thứ trông giống như một chiếc bánh quy bị nướng cháy. Thành thật mà nói, tôi đang sợ mất mạng đây.

Rắc!

“………!”

Khi tôi cắn, có tiếng động như thể tôi đang nhai cát, và một hương vị khó tả tràn ngập trong miệng. Tôi thực sự không thể nhận ra mùi vị cụ thể nào. Nó đắng, ngọt, hay cay? Tuy nhiên, chỉ cần giữ nó trong miệng sẽ chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn, nên tôi nhanh chóng nuốt chửng cái (cái gọi là) bánh quy đó.

“Ưm… C-Cái này…”

“Thế nào ạ, Onii-chan? Có ngon không ạ?”

Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, và em ấy lập tức hỏi ý kiến tôi. Đương nhiên, tôi đã biết phải trả lời thế nào rồi.

“N-Ngon lắm. Suzuka giỏi lắm.”

“Yay, em vui quá! Đây là lần đầu tiên em thử nấu ăn đó ạ. Em rất vui vì Onii-chan thích nó!” Suzuka nhảy cẫng lên vì sung sướng trước câu trả lời của tôi.

[IMAGE: ../Images/03-01.png]

[IMAGE: ../Images/03-02.png]

Thấy vậy, tôi biết mình đã làm đúng. Lưỡi tôi như muốn tê liệt vì đủ thứ hương vị thi nhau tấn công, nhưng nụ cười của Suzuka khiến mọi khó chịu tan biến hết.

“S-Sao em lại đột nhiên muốn tập làm bánh vậy?” Tôi hỏi.

Đương nhiên, câu hỏi này chỉ là để đánh lạc hướng, cốt là để tôi không bị ép ăn thêm chiếc bánh quy nào nữa.

“Em muốn làm Anh trai vui!”

“…Vậy à. Cảm ơn em, Suzuka.”

“Ehehehe, chuyện đó là đương nhiên rồi ạ. Sau này em sẽ là vợ của Anh trai, nên em phải giỏi nấu ăn chứ.”

Tôi thật sự trân trọng những nỗ lực của em, nhưng có lẽ sẽ mất rất lâu nữa em mới đạt được trình độ nấu ăn mà mình mong muốn.

“Nào, Anh trai. Ăn thêm đi!”

“Ừ-Ừ.”

Cuối cùng, tôi không thoát khỏi số phận. Tôi cầm thêm một chiếc bánh quy nữa và cố nuốt trọn. Là một người anh trai, bổn phận của tôi là phải bảo vệ nụ cười của em gái mình, dù cho có phải chịu đựng đến mức này đi chăng nữa.

“…À, em cũng đang tự hỏi không biết chúng có vị thế nào.”

“Á, khoan đã…!”

[IMAGE: ../Images/..]

Tuy nhiên, điều bất ngờ đã xảy ra. Suzuka cũng quyết định thử một chiếc bánh quy.

“…~~~?!”

Sau một thoáng im lặng, mắt Suzuka mở to hết cỡ, em che chặt miệng lại. Thật đáng khen khi em không nhổ ra ngay lập tức, nhưng tôi cũng sẽ không phàn nàn nếu em làm vậy…

“Khụ khụ khụ!”

“E-Em có sao không, Suzuka?”

“E-Em không sao cả! Nó dở tệ luôn! Sao Anh trai lại nói dối em chứ…?!” Suzuka trừng mắt nhìn tôi, nước mắt lưng tròng.

Ý em là… anh không muốn làm em buồn mà…?

“A-Anh đâu có nghĩ nó tệ đến vậy,” tôi cố gắng lấp liếm, nhưng…

“Ư ư ư…!!!” Suzuka phồng má lên, vẻ mặt hờn dỗi.

Đương nhiên, em chẳng hề hài lòng chút nào. Ôi trời, lần này chắc chắn không ổn rồi…

Quả nhiên, đúng như tôi dự đoán, phải mất một lúc lâu tâm trạng của Suzuka mới khá hơn. Tôi luôn thấy em hờn dỗi là phiền phức nhất. Khi em giận dữ hay buồn bã thì còn dễ giải quyết hơn nhiều.

“Em xin lỗi, Anh trai. Bánh không ngon chút nào cả…”

Sau khi cuối cùng đã bình tĩnh lại, em cúi đầu xuống, vẻ mặt ủ rũ. Chà, tôi có thể hiểu tại sao em lại thất vọng đến thế.

“Đừng bận tâm làm gì, thật đấy. Đây là lần đầu tiên của em mà phải không? Chẳng ai thành công ngay từ lần thử đầu tiên đâu, kể cả em.”

“Ư ư ư… Nhưng mà…”

“Nhắc mới nhớ, ban đầu em làm bánh này kiểu gì vậy? Em đâu có tự dùng bếp một mình, phải không?”

Hồi đó, cả hai chúng tôi còn nhỏ, nên mẹ không cho phép chúng tôi tự ý dùng bếp.

“Em làm dưới sự giám sát của mẹ ạ.”

“Ơ? Và mẹ không giúp em sao?”

“Em nói là em muốn tự tay làm, và mẹ cũng bảo là em nên tự mình thử trước.”

…Tôi hiểu rồi. Mẹ chúng tôi thật sự rất cưng chiều Suzuka, nhưng mẹ cũng có thể nghiêm khắc với em nếu muốn. Mẹ luôn bảo Suzuka tự mình thử những việc như thế này để giúp em trưởng thành. Nhân tiện, mẹ chưa bao giờ bảo tôi tự thử mọi thứ cả. Tôi luôn bị mắng ngay lập tức.

“Thế nên chúng mới ra nông nỗi này.”

“Aaaaa, tức thật đó mà…!” Suzuka bĩu môi.

Tôi vẫn nghĩ rằng em đã làm rất tốt cho lần thử đầu tiên mà không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào. Và nghĩ rằng tất cả là vì tôi, lại càng khiến tôi hạnh phúc hơn.

“…Anh trai, em có một yêu cầu.”

“Yêu cầu à? Là gì vậy?”

Suzuka đột nhiên thay đổi thái độ, và tôi chờ đợi câu trả lời của em.

“Em muốn ăn món kẹo yêu thích của Anh trai. Mấy cái bánh quy hình gấu trúc ấy.”

“Gấu trúc…? À, em muốn nói đến bánh quy sô cô la WanNyan Biscuits hình gấu trúc phải không?”

Bánh quy WanNyan khi ấy là một thương hiệu bánh kẹo khá nổi tiếng. Những quảng cáo trên TV rất được yêu thích nhờ sự dễ thương, khiến nhu cầu mua hàng tăng vọt, dù tôi không rõ trên quy mô toàn quốc thì thế nào. Ban đầu, bánh có họa tiết bé trai và mèo, nhưng sau đó họ mở rộng thêm các hình voi, chim, hươu cao cổ... Trong số các sản phẩm của họ có những chiếc bánh quy gấu trúc sô cô la đã nhắc đến.

“Nhưng đó là biscuit mà. Không phải cookie đúng không?”

“Khác nhau chỗ nào nhỉ?”

“…Ai mà biết được?”

Nhân tiện, đến giờ tôi vẫn chẳng biết biscuit với cookie khác nhau thế nào. Chắc phải tra sau vậy.

“Vì anh thích bánh đó, nên em muốn làm cho anh.”

“À, ra vậy, em làm biscuit—ý là cookie, nhỉ.” Tôi càng lúc càng thấy vui sướng.

Em ấy biết loại bánh kẹo tôi thích nhất, và em ấy muốn tự tay làm cho tôi.

“Vâng. Nhưng em làm hỏng mất rồi… Chính vì thế, em muốn ăn chúng ngay bây giờ.”

“Em nói vậy là sao?”

“Em muốn nếm lại hương vị để có thể tự tay làm ra chúng. Nếu có gì không hiểu, em sẽ hỏi mẹ sau. Rồi em có thể làm món bánh yêu thích của anh bất cứ khi nào anh muốn.”

Khi thấy Suzuka nói vậy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, một cảm giác ấm áp và dễ chịu lan tỏa khắp lồng ngực tôi. Xem ra, ngay cả việc ăn chiếc Cookie Địa Ngục kia cũng có lợi ích riêng của nó. Dù tôi chẳng muốn ăn lại nó lần nào nữa đâu.

“Anh hiểu rồi. Cảm ơn em, Suzuka. Vậy thì chúng ta đi ăn ngay thôi nào.”

“Vâng ạ! Đi mua sắm với anh, hí hí hí~”

Và thế là, chúng tôi cùng nhau ra ngoài mua bánh quy gấu trúc sô cô la WanNyan. Chúng tôi đến cửa hàng tiện lợi gần nhất, vẫn nắm tay nhau như mọi khi. Đó là cửa hàng gần nhà nhất và lẽ ra phải có loại bánh này, nhưng…

“Ài, họ vừa bán hết rồi…”

Như tôi đã nói trước đó, loại bánh này khá phổ biến, nghĩa là chúng thường xuyên hết hàng như vậy.

“A-Anh hai…!”

“Không sao đâu. Chúng ta tìm chỗ khác nhé.”

Chúng tôi quyết định ghé qua một cửa hàng tiện lợi gần đó, nhưng thật không may, dù tìm ở đâu, chúng tôi cũng không thấy bánh gấu trúc sô cô la.

“Nhưng họ có bánh hình sư tử vị trà xanh đó~”

Quả nhiên, loại bánh kém phổ biến nhất thì có thể tìm thấy rất nhiều. Có lẽ họ đang cố gắng tạo ra những xu hướng mới hay gì đó, nhưng họ cứ liên tục tung ra những sản phẩm khá kỳ lạ như thế này. Nếu tôi nhớ không lầm, bánh quy sư tử đã bị ngừng sản xuất khá nhanh sau đó.

“Không. Đó không phải loại anh thích nhất đâu,” Suzuka bĩu môi. “Chúng ta tìm thêm nữa đi,” em ấy nói, kéo tay tôi.

“Anh biết rồi, anh biết rồi. Vậy thì chỉ còn một nơi chúng ta có thể đến, đúng không?”

Vì Suzuka vẫn chưa bỏ cuộc, tôi chỉ có thể đi theo em ấy. Đã quyết định như vậy, điểm đến tiếp theo của chúng tôi là một siêu thị lớn gần đó. Vì họ có đủ loại hàng hóa khổng lồ, chắc chắn họ cũng có bánh gấu trúc sô cô la.

“Anh hai, họ có không?”

“Ưm…”

Ngay khi bước vào, chúng tôi lập tức đi đến quầy bánh kẹo. Tôi lướt mắt dọc các kệ hàng, tìm kiếm khắp nơi.

“A, tìm thấy rồi! Còn một hộp duy nhất!”

Bánh gấu trúc sô cô la ở đây cũng chỉ còn một hộp nữa là hết. Đương nhiên, tôi lập tức vươn tay tới, nghĩ rằng Suzuka sẽ rất vui—Nhưng.

Chộp!

“Ế?!” “Cái gì?!”

Bất chợt, một cánh tay lạ xuất hiện bên cạnh tôi, và cả hai chúng tôi cùng chộp lấy hộp bánh cùng lúc. Tôi ngạc nhiên quay sang hướng đó, và tôi thấy một cô gái dường như cùng tuổi với mình. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt to tròn, dễ thương đầy ngạc nhiên không kém.

“Này, tôi tìm thấy trước mà. Buông ra đi.”

Tuy nhiên, cô gái đó lập tức phá tan hi vọng của tôi. Cô ta ngẩng cao đầu, hất hàm nhìn xuống tôi và tuyên bố... Này, chỉ hơi dễ thương một chút thôi thì cũng đâu cần làm vẻ đó!

“Hả? Đó mới là lời tôi muốn nói. Tôi sẽ mua nó, buông ra ngay!”

“C-Cái gì?! Sao tôi lại phải làm thế chứ?!”

“Cô mới phải nói lại câu đó ấy! Sao cô đã quyết định là tôi phải nhường rồi?! Chúng tôi đã lượn ba cửa hàng tiện lợi khác rồi, cuối cùng mới tìm thấy ở đây!”

“Hừm, ngây thơ quá! Trước khi đến đây tôi đã ghé năm cửa hàng rồi, thậm chí còn đi từ một thành phố khác đến đây đó!”

“Cô rốt cuộc muốn ăn mấy thứ này đến mức nào hả?! Và sao mà cô xui xẻo thế?!”

Khi tôi nói vậy, mặt cô gái đỏ bừng, nước mắt bắt đầu rơm rớm.

“C-Câm miệng!”

Chắc là cô ta cũng tự biết mình xui xẻo rồi. Cái vẻ áp đảo vừa nãy biến mất, giờ cô ta trong mắt tôi chỉ còn là một kẻ vụng về.

“A-Dù sao thì, tôi thật sự rất thích mấy cái bánh quy này đó! Hơn bất cứ ai trên đời này! Nên đưa chúng cho tôi ngay đi!”

“Không đời nào tôi chịu làm vậy! Tôi tìm thứ này cho em gái tôi, nên có chết tôi cũng không nhường cô đâu!”

Khi tôi nói vậy, cô gái cuối cùng cũng để ý thấy Suzuka đang đứng đó.

“Em gái?”

Tuy nhiên, ngay sau đó, cô ta lại quay ánh mắt về phía tôi.

“T-Tôi không quan tâm điều đó. Cứ lấy mấy cái bánh hươu cao cổ vị pudding mà ăn đi,” Cô ta bắt đầu giằng mạnh hơn hộp bánh gấu trúc sô cô la.

Nói thêm một chút, mấy cái bánh hươu cao cổ vị pudding là loại bánh quy hình hươu cao cổ, vị hơi giống pudding. Vì bánh hình hươu cao cổ thường dài và mỏng, nên hầu như cái nào cũng bị gãy, với lại tôi cũng không thích chúng lắm.

“Thế thì cứ lấy mấy cái bánh sư tử trà xanh mà ăn đi, tôi mặc kệ!”

“Tôi đã thấy hàng nghìn cái bánh đó trên đường đến đây rồi!”

À, chắc là chúng không phổ biến lắm nhỉ – nhưng bỏ qua chuyện đó lúc này đi. Cả tôi và cô gái đều không ai chịu nhường ai. Chúng tôi cứ giằng co cái hộp bánh gấu trúc sô cô la.

“Gừừừ…! Buông… ra…!”

Chúng tôi cứ thế trừng mắt nhìn nhau. Tôi biết đây là hành động trẻ con, nhưng vì Suzuka, nên tôi không thể lùi bước cho dù có chuyện gì xảy ra.

“Haaah… Cô đúng là không biết từ bỏ nhỉ? Mà cô có đủ tiền để mua cái này không? Hay là cô để quên ví ở nhà rồi?”

“Làm gì có chuyện tôi làm cái chuyện ngu xuẩn như thế!”

“Hừm, hôm nay tôi bị đấy! Tôi đến cửa hàng tiện lợi thứ năm rồi mới nhận ra mình quên ví, nên tôi phải quay về nhà!”

“Cô mất từng ấy thời gian mới nhận ra sao?!”

“Trên hết, tôi còn để ví trên cái kệ cạnh cửa ra vào nhà! Tôi quên nó lúc xỏ giày ấy!”

“Sao cô lại nói với vẻ kiêu ngạo thế?!”

Cô ta lại làm mình trông vụng về hơn, và tôi không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho cô ta.

“Dù sao thì, chứng minh cho tôi thấy cô có tiền đi. Vì tôi thì có!”

Thế mà, cô gái không hề có dấu hiệu tự nhận thức được sự vụng về của mình. Cô ta lấy ra một cái ví trông khá đắt tiền và khoe với tôi.

“Tôi cũng có,” Tôi nói, giơ ra mấy đồng 100 yên lỉnh kỉnh trong túi.

Làm vậy xong, tôi nhận được một tiếng hừ mũi đầy kiêu căng từ cô gái.

“Này, đi sắm một cái ví đi. Không có nó, cậu dễ bị mất tiền lắm,” cô gái vừa nói vừa mở ví. “Hả?”

“Sao thế?”

“Ơơơơơơ?! K-Không đời nào?!”

…Sao thế? Sao cô ta lại hét lên như vậy?

“T-Tôi phải làm sao đây?! Tôi có mang ví theo, nhưng tôi quên không bỏ tiền vào trong!”

“Cái gì?!”

Cô gái bắt đầu rơm rớm nước mắt. Chuyện này bắt đầu khó xử thật rồi, thôi chúng ta bỏ qua chuyện này đi được không?

“Ưm, vậy là cô không mua được cái này, đúng không?”

“Ưưư…!”

Khi tôi nói vậy, cô gái miễn cưỡng buông hộp bánh gấu trúc sô cô la ra để tôi có thể lấy nó.

“Ưưưư… Không đời nào…”

Cô bé cúi đầu, đôi mắt hoe đỏ như sắp sửa ứa lệ. Nhìn cảnh tượng đó, lòng tôi khẽ chùng xuống. Cứ đà này thì tôi chẳng thể bỏ mặc em ấy mà đi được.

“…Thôi được rồi. Vậy thì, mình cùng mua vậy.”

Khi tôi nói thế, cô bé ngẩng phắt đầu lên vì ngạc nhiên. “…Ể? C-Cái gì cơ?”

“Cứ đi theo tôi.” Tôi cầm lấy tay cô bé, bước về phía quầy tính tiền. Sau khi thanh toán xong, tôi mở hộp, lấy ra một trong hai túi nhựa bên trong rồi đưa cho cô bé.

“Ể? Ể? Chuyện này là sao đây?”

Rõ ràng cô bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt em ấy cứ đảo đi đảo lại giữa túi nhựa và tôi.

“Tôi đưa cho cô một nửa. Một hộp có hai túi nhựa, mà chúng ta chỉ cần một là đủ rồi, nên cô cứ lấy đi.” Tôi nói với cô bé đang bối rối.

Thật ra, cũng không cần thiết phải làm đến mức này, nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác mình phải làm gì đó cho cô bé vụng về này. Bằng không, có lẽ đêm đó tôi sẽ chẳng thể ngủ ngon. Suzuka cũng chỉ muốn ăn một ít thôi, nên một túi nhựa chắc là đủ rồi.

“H-Hừm! Thôi được rồi, sao cũng được!” Cô bé nói với vẻ ngượng ngùng.

Thật khó hiểu vì sao em ấy lại bắt đầu tỏ vẻ kiêu ngạo trở lại, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm lắm.

“Thôi, vậy chúng tôi đi đây. Cô về nhà cẩn thận nhé.”

“K-Khoan đã.”

Tôi định quay bước đi vì mọi chuyện đã xong xuôi, nhưng cô bé lại gọi giật lại. Lại muốn gì nữa đây? Đừng bảo là muốn nốt nửa còn lại nhé… Tôi vừa nghĩ vậy, thì em ấy đột nhiên bước đến trước mặt tôi, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn tôi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để né sang một bên khi em ấy giơ tay lên, nhưng—

Nắm chặt.

“Ể?”

Cô bé đột nhiên nắm lấy tay tôi. Gương mặt em ấy ở ngay trước mắt tôi. Em ấy ngượng nghịu nhìn đi chỗ khác.

“…C-Cảm ơn… được chứ.”

Cái vẻ kênh kiệu, kiêu ngạo ban nãy đã biến mất, tất cả những gì tôi nghe được chỉ là những lời thật lòng của em ấy. Khi tôi vẫn còn đứng bất động trong ngạc nhiên, cô bé lúng túng nói lời tạm biệt “T-Tạm biệt!” rồi chạy biến. Ngay cả từ phía sau, tôi cũng có thể thấy mặt em ấy đỏ như gấc. Chỉ riêng điều đó cũng khiến tôi thấy ngượng lây, nhưng không hiểu tại sao. Tất cả những gì tôi biết là tôi đã làm đúng.

“W-Một cô bé kỳ lạ thật, nhỉ? Thôi, mình đã mua được sô cô la rồi, về nhà thôi.”

Cố xua đi sự gượng gạo, tôi gọi Suzuka.

“Hừm…!”

Tuy nhiên, Suzuka đang bĩu môi, trông rất không vui. Mà này… suốt thời gian tôi nói chuyện với cô bé kia, Suzuka chẳng nói câu nào cả. M-Mình làm em ấy giận sao?

“C-Có chuyện gì thế, Suzuka? Em giận vì mình chỉ mua có một túi sô cô la gấu trúc thôi à? Chừng này chắc là đủ để nếm thử rồi mà, phải không?”

“Cái đó thì không sao cả. Onii-chan trông ngầu lắm khi giúp cô bé đó. Onii-chan thật tốt bụng.”

“Ừm… Vậy sao em lại…?”

“Onii-chan tốt bụng với các cô gái khác ngoài em thì cũng tốt, nhưng em không thích. Onii-chan trông còn thân thiết với cô bé đó nữa…” Suzuka bĩu môi nói.

“Đâu có thân thiết gì. Anh vừa mới gặp em ấy thôi, mà em ấy cũng kỳ lạ nữa.”

“Không quan trọng. Thật không công bằng.”

Tôi còn không biết chuyện gì là không công bằng nữa… Tuy nhiên, tôi nên bỏ qua chuyện đó và tập trung vào việc làm cho Suzuka vui lên.

“Được rồi. Vậy anh phải làm gì đây?”

Tất nhiên, cách tốt nhất để làm em ấy vui luôn là đáp ứng mọi mong muốn của em ấy. Lần nào cũng vậy mà.

“Ưm, vậy thì, ôm em đi. Ôm thật chặt vào.”

“Ngay đây sao? Em đúng là một đứa bé hư mà, Suzuka.”

Nở một nụ cười khổ, tôi đáp ứng mong muốn của em ấy. Nếu em gái tôi muốn tôi làm gì, thì việc duy nhất tôi có thể làm là thực hiện điều ước của em ấy.

“Đây. Vui chưa?”

“Hừm…”

“Hả? Bình thường thì em sẽ lập tức ‘Ehehehe’ mà.”

“…Hôm nay thấy hơi lạ. Ôm chặt hơn nữa đi. Và, cứ ôm như vậy đi về nhà nhé.”

“Ể? C-Cái đó thì hơi khó…”

Chẳng hiểu sao, dù tôi đã chiều ý, tâm trạng của Suzuka vẫn không khá hơn là bao, thậm chí đến cuối cùng con bé còn đòi hỏi những điều không tưởng. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy nó giận dỗi đến mức này.

“Em muốn anh trai ôm em thật nhiều. Về nhà em sẽ làm bánh quy cho anh ăn nhé!”

“Ực…” Nghĩ đến cảnh lại phải ăn thứ bánh quy kinh khủng ấy, tôi không nén được tiếng rên.

Nhưng Suzuka vẫn chưa chịu thôi.

“Không chỉ bánh quy đâu, em còn muốn thử nhiều món khác nữa. Thế nên anh trai phải chuẩn bị tinh thần ăn thật nhiều vào đấy.”

Con bé nói những lời đó với vẻ mặt vẫn đang dỗi hờn ư? Em đang cố tình gây khó dễ cho anh đấy à? Nhưng mà anh là anh trai của em, đương nhiên sẽ chiều theo mọi yêu cầu của em rồi.

“Hừm, anh trai là của riêng em thôi!”

Sau đó, tôi đã vài lần suýt mất mạng trong quá trình Suzuka tập nấu ăn, nhưng như mọi người đã thấy, mọi nỗ lực đều xứng đáng…

*

Nếu tự nhận xét thì đó đúng là một kỷ niệm đáng nhớ. Sau bận ấy, Suzuka càng dốc sức vào việc bếp núc hơn, và mỗi tối đến bữa ăn, con bé luôn đảm nhận một món phụ.

Ban đầu, nó gặp khá nhiều vấn đề, nhất là vì mẹ luôn bảo nó phải tự mình nếm thử trước. Tuy nhiên, Suzuka vốn là đứa trẻ xuất sắc trong mọi việc, nên chỉ sau một hai lần thử nghiệm, con bé nhanh chóng nắm bắt được mọi thứ. Dần dà, kỹ năng của nó còn vượt cả mẹ, trở thành "chủ bếp" theo đúng nghĩa đen. Xét theo khía cạnh đó, thời gian Suzuka "làm khó" tôi chỉ kéo dài một thời gian ngắn mà thôi, tôi đoán vậy…

Nhưng tôi lại cảm thấy, kể từ đó, số lần tôi khiến Suzuka giận dỗi chỉ có tăng chứ không hề giảm. Ví dụ như…

*

“À, anh trai ơi, cái kia là gì thế ạ?”

Hôm ấy, mẹ đưa hai anh em tôi đến một trung tâm thương mại hiếm khi ghé thăm. Trong lúc mẹ hoàn thành việc mua sắm của mình, tôi và Suzuka buồn chán đi loanh quanh ngắm nhìn các cửa hàng. Bỗng dưng, Suzuka chỉ tay về một góc.

“Ồ, có trò chơi này.”

Đó là khu trò chơi của trung tâm thương mại. Không giống như các trung tâm game thực thụ với máy chơi game chuyên dụng, những trò chơi ở đây đơn giản hơn, chủ yếu dành cho trẻ em.

“Hay là mình vào chơi một lát nhỉ? Dù sao thì mẹ cũng còn lâu mới xong việc,” tôi đề nghị.

“Trò chơi ạ?”

Tôi nghĩ đây là một cách hay để giết thời gian trong khi chờ mẹ, nhưng Suzuka lại tỏ ra không mấy hứng thú. Tuy nhiên, khi tôi tự mình tiến đến đó, con bé nhanh chóng đi theo sau. Khu vực này không lớn lắm, chỉ có những trò chơi đơn giản như bắn bi hay đập chuột. Tôi vốn rất muốn thử chơi ngày xưa, nhưng với số tiền tiêu vặt ít ỏi thì chẳng thể làm được.

“Thế nào hả Suzuka? Em có muốn thử không?”

Trừ khi Suzuka tự mình thể hiện sự hứng thú, bởi nếu vậy tôi sẽ chia cho con bé một ít tiền của mình.

“Ưm… Em không hiểu lắm.”

Thế nhưng, con bé tỏ vẻ khá bối rối khi nhìn những chiếc máy. Thấy vậy, tôi từ bỏ ý định khiến nó hứng thú. Tôi chỉ cùng con bé nhìn ngó xung quanh.

“À, anh trai ơi, nhiều thú nhồi bông quá,” Suzuka nói khi kéo áo tôi, chỉ về một vật gì đó.

Theo ánh mắt của con bé, tôi phát hiện ra vài máy gắp thú ở phía sau. Một trong số đó có những con thú nhồi bông mà Suzuka đang nói đến.

“À, máy gắp thú bông à… Oa, nhiều thế này.”

Hai anh em chúng tôi đi sâu hơn, nơi có rất nhiều máy gắp thú bông sẵn sàng để chơi. Tôi không ngờ họ lại có thứ này ở phía sau khu trò chơi. Tôi và Suzuka đều bị cuốn hút bởi những phần thưởng. Đến mức tôi nảy sinh ham muốn cháy bỏng muốn gắp được một con.

“Suzuka, hay là em tự mình thử xem sao?”

Nghĩ rằng ngay cả Suzuka vốn dĩ thờ ơ cũng có thể muốn thử sức với trò này, tôi liền gọi con bé.

“…Oa…”

Nhưng Suzuka vẫn mải mê với mấy trò chơi, chẳng để lọt tai lời tôi nói. Thôi kệ vậy, tôi nghĩ thầm rồi bước đến chỗ mấy chiếc máy gắp thú bông. Suzuka cứ mãi ngắm nghía chúng nãy giờ, chắc là muốn có một con đây mà – tôi nghĩ thế, nhưng khi tôi tiến lại gần một trong số những chiếc máy đó…

“………”

Tôi chợt trông thấy một cô bé đang đứng một mình, dán mắt vào máy. À mà gọi là cô bé thì cũng không đúng lắm, trông cô ấy lớn hơn tôi ít nhất hai, ba tuổi, vậy nên chắc tôi phải gọi là chị ấy thì hơn. Điều nổi bật nhất ở chị là mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh lục bảo. Tôi không thể nén được một tiếng thở dài thán phục khẽ khàng: “Người nước ngoài…” Lạ một nỗi là cô gái kia dường như không hề để ý đến sự có mặt của tôi. Chị ấy chỉ chăm chăm nhìn vào mấy món đồ chơi… Có lẽ nào chị ấy cũng muốn có một con chăng?

Thấy vậy tôi hơi khó hiểu về hành động của chị, nhưng rồi tôi lắc đầu, tự nhủ không thể lơ là nhiệm vụ của mình. Nhiệm vụ đó, đương nhiên rồi, là gắp được một con thú bông cho Suzuka.

“Không biết Suzuka muốn con thú bông nào nhỉ… chắc là con thỏ?”

Trong lúc đang phân vân nên chọn con nào, tôi chợt để mắt đến một con thú bông trông giống với con vật yêu thích của Suzuka. Tuy nhiên, xét theo vị trí của nó, tôi không chắc mình có thể gắp được nó hay không. Dù sao thì, tôi cũng phải thử sức đã, thế là tôi rút ra một đồng xu 100 yên. Tôi mới được mẹ cho 500 yên tiền tiêu vặt, nhưng nếu tôi tiêu hết chỗ này thì mẹ sẽ giận mất.

“Được rồi…”

Tôi tự cổ vũ mình, cho đồng xu vào máy rồi cẩn thận căn chỉnh chiếc kẹp thẳng hàng với món quà, nhưng…

“A, chết tiệt.”

Lần thử đầu tiên thất bại. Lần thứ hai sau đó cũng vậy. Tôi đã tiêu mất hai phần năm số tiền tiêu vặt của mình, nhưng vì nụ cười hạnh phúc của Suzuka, tôi không thể dừng lại.

Và rồi là lần thử thứ ba.

“Ugh… suýt nữa thì được!”

Thoạt nhìn thì có vẻ ổn, nhưng con thỏ lại trượt khỏi chiếc kẹp đúng vào giây cuối cùng. Tuy nhiên, nhờ vậy mà nó lại rơi vào một vị trí thuận lợi hơn nhiều, nên tôi nghĩ mình có thể gắp được nó ở lần thứ tư, và tôi lại cho đồng xu vào máy.

“Được rồi…! Á, ơ?!”

Tình hình không diễn ra như tôi dự tính. Tôi tưởng mình đã kẹp chặt được con thỏ, nhưng chiếc kẹp lại vướng vào một con thú bông khác ở gần đó, và cuối cùng tôi lại đẩy một con chó nhồi bông xuống máng thay vì con thỏ.

“Oa… Tôi phải làm gì với con này đây…”

…Suzuka có vui khi có một con chó không nhỉ? Mà sao con chó này lại… mặc kimono? Trên thẻ ghi là ‘Chó kiểu Nhật’…? Lạ thật.

“………”

Tôi bỗng cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, và khi nhìn quanh để kiểm tra, tôi thấy cô gái lúc nãy. Chị ấy đang nhìn thẳng vào tôi. Vì chị ấy là người nước ngoài, mà lại còn rất xinh đẹp nữa chứ, nên tôi hơi bối rối một chút. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra chị ấy không nhìn tôi, mà là nhìn vào con thú nhồi bông trong tay tôi.

“À, chị có muốn con này không?” Tôi gọi chị ấy.

Tôi không biết chị ấy có hiểu tiếng Nhật không, nhưng tôi hoàn toàn không biết tiếng Anh, nên đây là lựa chọn duy nhất của tôi.

“…………?”

Đúng như dự đoán, cô gái không hề tỏ ra là mình hiểu tôi. Điều duy nhất rõ ràng là chị ấy rất hứng thú với con thú nhồi bông trong tay tôi.

“…Đây.”

“…?”

“Chị cầm lấy đi.”

Tôi đành bỏ cuộc việc giao tiếp và đẩy thẳng con thú bông vào tay chị ấy. Thật lòng mà nói, tôi vô cùng lo lắng khi làm điều đó, không biết liệu có phải tôi tưởng tượng ra rằng chị ấy muốn nó hay không. Tuy nhiên, nỗi sợ của tôi dường như vô căn cứ.

“…Cảm ơn… ariga…tou…!”

Khi tôi thấy nụ cười của cô gái lúc ôm con thú nhồi bông, tôi biết mình đã làm đúng, nhưng—

“Mguh?!”

Đột nhiên, cô gái nhảy bổ vào tôi, ấn đầu tôi vào ngực chị ấy. Tôi không thể xác định được số đo vòng một cụ thể, nhưng điều tôi biết là nó mềm mại đến lạ thường.

“…Th-Thật là bất ngờ.”

Cô bé không ngừng miệng cảm ơn rối rít, rồi cũng vẫy tay chào tạm biệt, quay lưng đi mất. Tuy hơi khó hiểu trước phản ứng của em ấy, nhưng rõ ràng cô bé rất vui, vậy là đủ rồi. Nghĩ bụng thế, tôi quay người lại, và—

“Anh trai…!”

Suzuka đã đứng ngay đó, trừng mắt nhìn tôi.

“S-Suzuka?! E-Em đến từ bao giờ vậy…?!”

“Anh trai, cô bé xinh đẹp kia vừa ôm anh đấy, đúng không?”

“Đ-Đó là vì anh đã tặng cô bé món đồ chơi nhồi bông mà cô bé muốn.”

“Vậy ư? Anh tặng cho cô bé làm quà sao? Hai người thân thiết đến thế cơ à?”

“K-Không, anh chỉ là vô tình lấy được nó, mà cô bé lại có vẻ rất thích nên anh mới tặng thôi…”

Tôi cố gắng giải thích, nhưng Suzuka chỉ bĩu môi, rõ ràng là không vui chút nào. Chẳng hiểu sao, dạo này tôi cứ có cảm giác những chuyện như thế này bắt đầu xảy ra thường xuyên hơn. Vì trước đây chưa từng có tiền lệ, tôi cũng không biết phải xử lý tình huống này thế nào.

“À, anh biết rồi. Hay là anh cũng gắp cho em một con nhé?”

Thấy đây là cơ hội để dỗ em vui, tôi bỏ đồng 100 yên cuối cùng vào máy. Lần này, tôi tin chắc mình sẽ gắp được con thỏ, nhưng—

“Ối chà…”

Thật không may, những con thú nhồi bông đã bị xáo trộn hết cả lên vì tôi đã gắp trúng con chó, và giờ con thỏ đã bị vùi dưới những con khác. Tự nhiên, lần thử cuối cùng của tôi cũng kết thúc trong thất bại.

“Anh trai…”

“A-Anh xin lỗi, Suzuka…”

Thay vì tự trách mình đã lãng phí hết tiền tiêu vặt, tôi lo lắng hơn về tâm trạng của Suzuka.

Chuyến đi mua sắm kết thúc ngay sau đó, khi chúng tôi cùng mẹ trở về nhà, nhưng Suzuka vẫn bĩu môi hờn dỗi suốt. Dù tôi nói gì em cũng không chịu vui lên. Tâm trạng đó kéo dài cho đến bữa tối, và thậm chí cả bố mẹ cũng nhận ra có điều gì đó không ổn với em.

“Này, Suzuka. Anh thực sự xin lỗi về con thú nhồi bông đó nhé? Anh sẽ làm bất cứ điều gì, nên em làm ơn vui lên đi mà, được không?” Tôi nói với Suzuka sau khi chúng tôi ăn tối xong.

Vì một tình huống như thế này chưa bao giờ kéo dài đến thế, tôi thực sự không biết phải xử lý ra sao.

“H-Hừm…” Không hiểu sao, Suzuka lại có một vẻ mặt khá phức tạp. “…Em không giận thật đâu.”

Em nói, khiến tôi bất ngờ.

“Nhưng, mỗi khi nhớ lại cảnh anh trai bị cô bé kia ôm, em lại thấy ngực mình cứ nhói lên.”

“Nhói lên?”

“Anh trai có biết đó là gì không?”

“Không, anh cũng không biết nữa… Em không bị ốm đấy chứ?”

“Em đang gây phiền phức cho anh trai… em có phải là đứa bé hư không?”

“Không, tất nhiên là không rồi. Lỗi là do anh ngay từ đầu. Anh đáng lẽ ra phải gắp con thú nhồi bông đó cho em mới phải.”

“Vậy thì lần tới anh cố gắng gắp nhé.”

“Ừ. Anh hứa,” tôi đáp.

“Ehehe~”

Sau khi tôi nói vậy, tôi có thể thở phào nhẹ nhõm khi Suzuka đã vui vẻ trở lại, và em đột nhiên kéo áo tôi.

“Anh trai, em không cần mấy con thú nhồi bông như vậy đâu. Anh đã phí hết tiền tiêu vặt rồi mà?”

“Ư… vậy là em biết rồi à. Nhưng tháng sau có tiền tiêu vặt anh nhất định sẽ gắp được thôi,” tôi trấn an Suzuka, nhưng em lắc đầu.

“Anh không thể lãng phí tiền như thế được. Em cũng không cần đồ chơi đến mức đó.”

“Nhưng không phải em muốn nó sao?”

“Thì em cũng muốn đấy, nhưng mà em không thực sự cần. Em không muốn anh phí hết tiền tiêu vặt vì em đâu.”

“Nhưng anh không bận tâm mà. Vả lại, anh chỉ cần gắp một phát ăn ngay thôi!”

“Em không nghĩ anh làm được đâu.”

Lời đáp thẳng thừng của Suzuka khi em nhìn tôi bằng ánh mắt có vẻ bề trên khá là làm tôi nản lòng. Tuy nhiên, em không để tôi có nhiều thời gian để chán nản.

Em nói tiếp. “Nhưng thay vào đó, em muốn anh làm cho em một chuyện khác.”

“Chuyện gì?” Tôi nhìn em một cách nghiêm túc.

“Đơn giản thôi. Em muốn tắm cùng với anh trai.”

“Ehehe~ Ehehehehe~”

Tiếng Suzuka reo vui rộn rã khắp không gian phòng tắm. Hiện tại bọn tôi đang cùng nhau ngồi chìm trong bồn nước ấm. Em dựa lưng vào ngực tôi, thi thoảng lại bật ra tiếng cười khúc khích đặc trưng "Ehehe~". Quay đầu nhìn tôi, Suzuka cười tủm tỉm.

"Bữa nay Suzuka lạ vui thế nhỉ~"

"Dạ!"

"Lâu rồi em mới cùng anh tắm chung như này ha?"

"Ừa! Hehehe~"

Suzuka tỏ ra hạnh phúc khi được ở tình cảnh này đến nỗi câu nào tôi hỏi em cũng đáp lại bằng nụ cười khẽ khàng. Mà kể cũng đâu có gì để phiền.

"Tuy nhiên, em đúng là khá tinh ranh đấy Suzuka."

"Tinh ranh là gì ạ Onii-chan?"

"À thì... ý là khôn vặt á."

"Em không có khôn vặt... đâu nhỉ?"

"Anh nghĩ em thông minh đấy mới biết cách lợi dụng chuyện con thú bóng để đạt mục đích như vầy."

"Hả? Em chả hiểu gì cả. Đơn giản em chỉ muốn đi tắm chung với Onii-chan vì đã lâu lắm rồi."

Vậy là tiềm thức không còn tuỳ tiện đòi hỏi như thế nữa sao...? Không, Suzuka vốn là đứa thông minh, chắc hẳn phải có ẩn ý gì. Mà dù gì em đã nói vậy thì tôi sao lỡ từ chối? Từ khi Suzuka vào cấp một, mẹ đã bảo "Hai đứa tắm riêng đi nhé" nên tôi hiển nhiên là phải nghe theo. Suzuka thì rất thích tắm cùng tôi nên vô cùng bất mãn, còn tôi gần đây chẳng hiểu sao lại ngại ngùng với em gái nên cũng cố tránh việc này.

"Mà thi thoảng thế này cũng hay."

"Vâng!"

Dù sao mẹ có cấm tiệt đâu, nếu chỉ thế này mà Suzuka đã hết giận thì tốt quá rồi.

"...Ờ. Nhân dịp đặc biệt, hôm này để anh tắm cho em nhé Suzuka."

"Thiệt luôn ạ?!" Suzuka lập tức xoay người hướng về phía tôi. "Nè nè, gội đầu nữa nha? Em thích nhất được anh gội đầu cho!"

"Tóc em dài thế này... thực sự hơi cơ đấy... Nhưng hôm nay thì được."

"Tuyệt quá!" Suzuka phấn khích hẳn.

Nhìn cô bé vui sướng, tôi thầm mừng vì đã quyết định chiều em.

"À vậy đổi lại em tắm cho anh nghen Onii-chan?"

"Ơ? Cái đó thì thôi. Bữa nay là ban phát đặc ân cho em nên cứ để anh lo nhé."

"Em vẫn muốn mà~. Không được sao?"

"Chà... nếu em cứ nằng nặc thế... thì được vậy."

Thú thật thì chuyện này khiến thời gian tắm kéo dài hẳn ra, chắc chắn mẹ sẽ nổi giận, nhưng hôm nay coi như ngoại lệ. Lúc nãy tôi đắc tội với em nhiều, giờ muốn bù đắp Suzuka đôi chút.

"Thôi bắt đầu từ gội đầu nhé. Anh không dùng mũ tắm đâu nên chịu khó em nhá?"

"Em cũng không dùng nữa nên không sao đâu."

"Hả, thiệt luôn?"

"Còn Onii-chan vẫn dùng hả?"

"T-Tất nhiên là không chứ!"

"Khà khà, Onii-chan vẫn còn trẻ con quá!"

"Em nói sao cơ?!"

Có thể thấy tôi cũng đang tận hưởng khoảng khắc tắm chung với Suzuka. Sau màn đối đáp ấy, chúng tôi vui vẻ kỳ cọ giúp nhau. Đương nhiên, như dự đoán, bữa tắm đã trôi qua quá lâu làm mẹ tôi - không hiểu sao - lại chỉ mắng mỗi tôi. Chưa kể vụ phung phí sạch túi tại khu vui chơi càng khiến bà giận dữ cỡ nào. Thế nhưng, tôi không hề nuối tiếc. Đúng là tôi đành mượn truyện bạn vì hết tiền mua, nhưng cái việc đó tuyệt chẳng hề phiền hà. Suy cho cùng, tôi đã tiêu số tiền tiêu vặt vào đúng chủ nhân của nó: đứa em gái nhỏ.

Tiêu sạch tiền chỉ để khiến em gái mình vui... Không phải là cách tiêu tiền hoàn hảo hay sao? Dù đành nhận phần lớn là phí phạm thật!

…Hồi đó, tôi đã nghĩ như vậy đấy. Không, chính vì những gì đã xảy ra lúc bấy giờ, tôi mới có suy nghĩ ấy. Và dĩ nhiên, cho đến tận bây giờ, cách nghĩ đó vẫn không hề thay đổi.

Chính vì thế, tôi chẳng hề bận tâm khi bị mẹ mắng. Ngay cả khi Suzuka với đôi mắt đẫm lệ lí nhí xin lỗi tôi, tôi vẫn mỉm cười thật lòng, xoa đầu con bé và bảo: “Không sao đâu mà.”

“Nhưng Onii-chan bị mắng là tại em…”

Có vẻ sẽ khó khăn đây để con bé vui vẻ trở lại sau chuyện này.

“Có gì đâu mà. Này, hay là hôm nay chúng mình ngủ chung nhé?”

“Ể?! Không chỉ được tắm chung, mà còn được ngủ chung nữa ạ?!”

Mỗi khi con bé buồn như vậy, tôi sẽ dùng đến chiêu cuối. Một lần nữa, việc ngủ chung không bị cấm hoàn toàn, nhưng đáng lẽ ra chúng tôi đã phải quen với việc ngủ riêng rồi mới phải. Thế nhưng hôm nay, tôi quyết tâm sẽ cho Suzuka tất cả những gì con bé muốn. Và nhìn thấy nụ cười của con bé, mọi thứ đều trở nên đáng giá. Phải, nụ cười của Suzuka là đáng yêu nhất trần đời.

“Ehehehe, cùng với Onii-chan, cùng với Onii-chan~”

“Bình tĩnh một chút nào, không thì em sẽ không ngủ được đâu đấy~”

Sau khi Suzuka rúc vào giường tôi, con bé cứ lăn lộn vì sung sướng. Tôi thực sự nghi ngờ liệu con bé có thể ngủ ngay được không. Mà thôi, bản thân tôi cũng đang quá đỗi hạnh phúc đến mức không ngủ được.

Đêm đó, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều trước khi cuối cùng chìm vào giấc ngủ. Nụ cười của Suzuka là dành riêng cho tôi, và tôi cũng vui vẻ mỉm cười đáp lại. Đó không phải là một dịp đặc biệt gì. Đó chỉ là một sự kiện nhỏ bé trong những ngày đời thường của chúng tôi hồi ấy…