Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 8

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 11 - Chương 2: Những lời thú tội của riêng họ

Nếu bạn yêu thích những tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

“Suzuka, anh…”

Vừa thốt ra được đến đó, tôi chợt bừng tỉnh, vội ngậm miệng lại. Những lời sắp tuôn ra khỏi cổ họng đã bị tôi nuốt ngược vào trong. Bị sự việc đột ngột vừa rồi làm cho choáng váng, tôi suýt nữa buột miệng nói ra điều gì đó cực kỳ ngớ ngẩn.

—Suzuka, anh yêu em.

Đó là những suy nghĩ và cảm xúc thật lòng của tôi. Tuyệt đối không có chút dối trá hay giả tạo nào xen lẫn. Suzuka là cô gái quan trọng nhất trên thế giới này đối với tôi. Điều này chẳng liên quan gì đến việc em ấy là em gái tôi. Tuy nhiên, vì hai chúng tôi là anh em ruột, tôi không thể công khai tình cảm này dưới bất kỳ hoàn cảnh nào. Chính vì thế, tôi đã quyết định chôn chặt những cảm xúc đó vào sâu thẳm trong trái tim mình, mãi mãi.

Ngoại lệ duy nhất là tôi đã gửi gắm tất cả những cảm xúc bị kìm nén này vào cuốn tiểu thuyết ngắn mà tôi viết gần đây. Trớ trêu thay, cuốn tiểu thuyết ấy lại giành được giải thưởng lớn về tiểu thuyết ngắn mà tôi hằng mơ ước bấy lâu, thế nên tôi đành phải từ chối nó.

Những cảm xúc này là của riêng tôi, không liên quan đến bất kỳ ai khác. Tôi không thể công khai chúng, vì tôi biết chúng sẽ mang lại bất hạnh cho Suzuka. Thế nhưng, dù tôi đã cố gắng khóa chặt cảm xúc của mình, chôn sâu chúng trong trái tim, thì vừa nãy chúng suýt chút nữa lại vỡ òa.

Ổ khóa vỡ tan tành trong tích tắc. Miệng tôi hoạt động nhanh hơn cả não khi những lời lẽ gần như tuôn trào ra. Đó là mức độ mà lời nói của Suzuka vừa nãy đã tác động đến tôi.

—Em… em… yêu anh, Onii-chan…

Những lời ấy vẫn còn vẹn nguyên trong tai tôi, vang vọng trong tâm trí. Chúng lặp đi lặp lại không ngừng, khiến tôi tự hỏi liệu não mình có tan chảy không. Trong giây lát, tất cả những gì tôi có thể làm là đứng sững sờ, lắng nghe giọng nói của em ấy, cảm nhận toàn thân mình tê dại. Ngay khi cuối cùng tôi lấy lại được ý thức, tôi định buột miệng nói ra cảm xúc của mình, nên vội vàng dùng tay bịt miệng lại. Tâm trí tôi đang hỗn loạn, và tôi phải dốc hết sức lực để cố gắng xử lý những gì vừa xảy ra.

…S-Suzuka vừa nói gì vậy…?

Đó là câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu tôi. Đương nhiên, tôi lập tức cho rằng Suzuka đã nói nhầm, hoặc tôi đã nghe nhầm. Nhưng những lời rõ ràng đang văng vẳng bên tai đã phủ nhận khả năng đó. Ngay cả khi tôi đang nghĩ vậy, chúng vẫn không ngừng lặp lại.

Vậy là Suzuka thực sự đã tỏ tình với tôi—tôi mới nghĩ được đến đó thì tâm trí tôi đã nổ tung trong hỗn loạn.

…T-Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy? T-Tại sao Suzuka lại nói rằng em ấy y-y-y-yêu… tôi…?! Không, chắc chắn là nhầm lẫn thôi… Nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy những gì em ấy đã nói…?! Vậy thì tại sao?! Bằng cách nào?!

…C-Có phải là điều gì kỳ lạ không? Anh biết đấy, anh không có kinh nghiệm về mấy chuyện này, nhưng liệu có phải là ảo giác không? Bởi vì anh yêu Suzuka nhiều đến mức, anh đã tưởng tượng ra những lời mà anh muốn nghe nhất chăng? …Không, làm sao có chuyện như vậy được?! Suzuka đang ở ngay trước mặt anh, và em ấy chắc chắn đã nói ra!

…Vậy thì đây là một giấc mơ sao? Một giấc mơ tỉnh táo? Nhưng khi tôi véo má, nó thực sự đau. Hơn nữa, làm gì có chuyện một giấc mơ như thế này lại xảy ra chứ?!

Như bạn thấy đấy, tâm trí tôi bắt đầu trở nên điên loạn, đưa ra đủ loại lời giải thích. Nhưng càng lúc, tôi càng phải loại bỏ hết khả năng này đến khả năng khác để giải thích tình huống này. Cuối cùng, chỉ còn một lời giải thích duy nhất: Suzuka đã nói điều này như một trò đùa vì lý do nào đó mà tôi không biết, nhưng—

“………Ư ư!”

Khi tôi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Suzuka, tôi không thể coi đó là một trò đùa được… N-Nhưng vậy thì đây chính xác là cái gì chứ?

“…Onii-chan, sao vậy? Anh cứ bồn chồn nhìn quanh, lại còn kéo kéo má nữa…”

Đang mải nghĩ vậy thì Suzuka nhẹ nhàng cất tiếng hỏi tôi đang làm gì, khiến tôi như đứng hình. Nhưng có lẽ nhờ thế mà tôi cảm thấy mình tĩnh tâm lại được đôi chút. Hay đúng hơn là, có lẽ nó đã kéo tôi về thực tại. Đầu óc hỗn loạn chắc đã khiến tôi đờ đẫn một hồi lâu rồi.

“À, thì…”

Tôi chỉ phẩy tay ý bảo Suzuka rằng không có chuyện gì cả, rồi bắt đầu cố suy nghĩ về ẩn ý đằng sau lời nói vừa rồi của em ấy. Khi tôi làm vậy, khả năng hiển nhiên nhất lập tức hiện lên trong đầu tôi. Thành thật mà nói, tôi hơi giận bản thân vì không nghĩ ra điều này ngay từ đầu. Thật sự là, tôi đã hoảng loạn đến mức nào vậy chứ?

“Xin lỗi, anh chỉ hơi bất ngờ thôi.”

“…Có gì mà bất ngờ ạ?”

“Em nói là em thích anh, đúng không? Anh chỉ bất ngờ thôi… Nhưng em ý là tình cảm anh em, đúng không? Tình cảm của em dành cho anh trai mình ấy…”

Suy nghĩ một cách lý trí, đây là lý do hợp lý nhất. Tuy nhiên, vì tôi thật sự thích Suzuka, nên suy nghĩ của tôi ngay lập tức nhảy đến những kết luận kỳ quặc nhất, khiến tôi cảm thấy ghê tởm bản thân mình vì mức độ cuồng em gái đến thế.

Nói đi thì cũng phải nói lại, một khi tôi đã hiểu ra ý nghĩa thật sự đằng sau lời em nói, thì điều đó cũng chẳng có gì đặc biệt cả—Không, khoan đã. Chẳng phải điều em ấy đang nói thực ra rất tuyệt sao? Suzuka vừa nói em ấy thích tôi với tư cách là anh trai. Mặc dù chúng tôi vừa mới làm hòa gần đây, nhưng tôi chưa bao giờ biết chính xác Suzuka nghĩ gì về tôi, và Suzuka cũng chưa bao giờ nói điều gì như thế này trước đây. Giờ thì tôi nhận ra rằng em ấy không còn nói xấu tôi nữa (ít nhất là không quá nhiều), tôi thật sự cảm động—

“Không, không phải thế đâu.”

“……Ơ?”

Tuy nhiên, Suzuka cất lời, cắt ngang tôi. Vẻ mặt em ấy vẫn nghiêm túc như trước, nhưng đối với tôi, em gần như sắp òa khóc.

“E-Em không hề có ý đó chút nào.”

Mặt Suzuka đỏ bừng, nhưng em ấy vẫn nhìn thẳng vào tôi và tiếp tục.

“Đương nhiên, em cũng thích Onii-chan với tư cách là Onii-chan. Em không nghĩ có anh trai nào tốt hơn anh đâu. Anh là một Onii-chan tuyệt vời như thế đấy.”

“À-Ơ, ừm… Cảm ơn em…?”

Khi em ấy nói thẳng như vậy, tôi không chắc phản ứng nào là phù hợp. Vì Suzuka chưa bao giờ nói với tôi điều gì như thế này trước đây, nên tôi đã bỏ qua sự ngượng ngùng và đi thẳng đến cảm xúc bùng nổ.

…S-Suzuka lại nghĩ tốt về tôi đến vậy sao?! Ai mà ngờ được chứ…?!

“…Tuy nhiên.”

Suzuka hít một hơi thật sâu và nắm chặt hai tay.

“H-Tuy nhiên, em không nói những lời đó với ý nghĩa như vậy!”

“Ơ? Th-Thế thì em có ý gì?”

Suzuka liếc tôi một cái khi tôi trả lời bằng một câu hỏi. Khi em ấy bắt đầu nói lại, lời nói cứ tuôn ra như thác lũ.

“N-Như em đã nói đấy…! Em thích Onii-chan như một cô gái bình thường! Chuyện này không liên quan gì đến việc chúng ta là anh em cả! Onii-chan là người đàn ông em yêu nhất trên thế gian này! Em đã cảm thấy như vậy từ khi còn nhỏ xíu rồi! Sao anh không hiểu chứ…?!” Nói xong, Suzuka thở dốc.

Mặt em ấy vẫn đỏ đến mức khiến tôi tự hỏi liệu nó có thể “phát nổ” bất cứ lúc nào không. Đôi mắt em ẩm ướt, hướng về phía tôi một ánh nhìn đầy nồng nhiệt. Cơ thể nhỏ bé của em run lên bần bật, như thể đang cố gắng giữ mình lại một cách tuyệt vọng.

Tất cả những gì tôi có thể làm để đáp lại chỉ là nhìn chằm chằm vào em trong im lặng. Những gì em ấy vừa nói ra quá sức chịu đựng, và não tôi đã “tắt ngóm” trong chốc lát.

May mắn là lần này tôi sực tỉnh nhanh hơn nhiều. Mà nói đúng hơn, tôi còn chẳng kịp đờ đẫn, bởi lời cô ấy vừa thốt ra còn gây chấn động mạnh hơn nữa. Lời nói ấy mạnh mẽ đến mức khiến tôi không thể trốn tránh hay viện cớ, buộc tôi phải đối mặt với lời tỏ tình của em ấy.

“Cái… gì?!”

Miệng tôi há hốc, nhưng chẳng một lời nào thoát ra. Từng câu từng chữ của Suzuka cứ loanh quanh trong đầu tôi, chưa kịp bay khỏi tai.

S-Suzuka thích mình… theo kiểu nam nữ…?!

Không liên quan đến chuyện anh em sao? Em ấy thích mình nhất trên đời này…?!

Vậy là, em ấy không thích mình theo kiểu anh trai – em gái, mà là tình cảm nam nữ ư?! Mà lại còn từ thuở bé…?! Em ấy thật sự…?! …K-Không không không, làm sao mình tin được chuyện này chứ?!

“N-Này, đừng đùa nữa…” Tôi vội vàng mở miệng phản bác lại cái điều vô lý ấy.

Thế nhưng, tôi chẳng thể nói hết câu.

“……!”

Bởi vì tôi đã nhìn thấy vẻ mặt của Suzuka. Đôi mắt em ấy không hề ánh lên chút nào vẻ bông đùa. Ánh nhìn thẳng thắn và nghiêm túc mà em ấy hướng về tôi đã đủ để tôi hiểu rằng em ấy không hề nói đùa. Tôi buộc phải chấp nhận đây là sự thật. Rằng Suzuka đang nói ra những cảm xúc chân thật nhất của mình. Rằng em ấy thích tôi. Không phải với tư cách là anh trai mình, mà là một cô gái bình thường dành tình cảm cho một chàng trai bình thường.

“C-Cái… cái gì mà em đang nói vậy?!” Khi những suy nghĩ ấy lướt qua đầu, tôi bất giác buột miệng thốt lên. La lớn trước lời tỏ tình đột ngột và khó tin này. Tôi thậm chí còn không thể bắt đầu nghĩ đến việc chấp nhận hay từ chối nó. Tôi hoàn toàn bối rối không hiểu tại sao em ấy lại thú nhận. Tại sao em ấy lại có cảm xúc như vậy với tôi?

Tôi không hiểu. Thật vô lý.

“E-Em có tình cảm với anh, và em thích anh từ khi còn bé ư?! V-Vậy tại sao suốt bấy nhiêu năm qua chúng ta lại ít nói chuyện với nhau đến thế?! Anh luôn nghĩ em ghét anh đấy, em biết không?!”

Đúng vậy. Tôi đã luôn cảm thấy như thế. Mối quan hệ của chúng tôi gần đây tốt hơn nhiều, nhưng chưa bao giờ tôi thực sự cảm thấy em ấy thích tôi, ngay cả với tư cách là anh em ruột. Và cho dù em ấy không ghét tôi, em ấy cũng không hề cố gắng thể hiện bất kỳ sự trìu mến nào. Vậy thì tại sao?

“Và bây giờ em lại nói rằng em t-thích anh…! Chuyện này là sao?! Dù em có bất ngờ nói ra như vậy thì cũng chẳng có lý chút nào…!!”

Cuối cùng, giọng tôi yếu hẳn đi, và tôi ngưng bặt ở cuối câu.

“Em cũng phải xin lỗi về chuyện đó…”

Suzuka tỏ ra ngượng ngùng trước những lời phàn nàn của tôi, và em ấy tiếp lời với vẻ mặt đầy áy náy.

“Đúng là em đã thích Onii-chan từ khi còn bé! Tuy nhiên, lý do mà chúng ta lại trở nên lạnh nhạt với nhau suốt thời gian dài như vậy… là do lỗi của em!”

“Y-Ý em là sao?”

“…Em… em đã muốn xin lỗi Onii-chan không biết bao nhiêu lần. Hồi đó, khi anh bị cha mắng thay em, và em đã nói những lời khó nghe với anh… Em đã muốn xin lỗi về những điều đó rất nhiều lần. Xin lỗi và quay lại thân thiết với Onii-chan thân yêu như trước… Nhưng dù em có làm gì, em vẫn không thể thành thật.” Suzuka trông như đang rất đau khổ, em ấy cúi nhìn xuống sàn nhà. “Em không thể làm gì được. Vì tính cách của em, vì em không thể thành thật, hai chúng ta đã ngày càng xa cách hơn bao giờ hết, và điều đó đã khiến Onii-chan hiểu lầm. Thế nên Onii-chan không tin lời tỏ tình này của em cũng phải…”

“Tuy nhiên…” Suzuka lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi.

“Dù vậy, tất cả những gì em vừa nói đều là sự thật. E-Em… yêu Onii-chan! Mặc dù em chưa bao giờ có thể thành thật, nhưng tình cảm của em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi, dù chỉ một lần!”

Với lời thú nhận liên tục của em ấy, tôi hoàn toàn đứng hình.

…Suzuka thật sự đã thích mình bấy lâu nay sao? Mình cứ đinh ninh là Suzuka ghét mình đến tận xương tủy, nhưng hóa ra không phải vậy ư? Suốt quãng thời gian hai đứa mình lạnh nhạt, xa cách như vậy, em ấy muốn xin lỗi nhưng lại chẳng thốt nên lời ư? Chuyện này sao có thể xảy ra chứ?

“Em cũng chẳng rõ vì sao mình không thể thành thật. Nhưng, mới đây thôi, em đã tìm ra lý do. Chính vì thế mà em mới hạ quyết tâm và có thể thổ lộ với anh như thế này…” Suzuka tiếp tục giãi bày lòng mình.

Từ giọng nói của em ấy và bầu không khí xung quanh, dù chẳng có logic rõ ràng nào, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm nhận được rằng em ấy không hề nói dối. Thế nhưng—

“C-Cái đó…”

Tôi vẫn không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Dù đầu óc đã hiểu, nhưng trái tim lại chẳng thể chấp nhận. Làm sao mà chấp nhận được cơ chứ? Em ấy cơ bản là đang phủ nhận ít nhất một nửa cuộc đời tôi đã sống bấy lâu nay. Lại còn sau lời tỏ tình của em gái mình nữa chứ. Tôi cố gắng hết sức để sắp xếp lại mớ hỗn độn này, nhưng cú sốc quá lớn. Nếu có ai đó nói rằng đây chỉ là một giấc mơ, có lẽ tôi sẽ chấp nhận lời giải thích đó mà không chút do dự.

“…Anh vẫn không tin em sao?” Sau khi lặng lẽ nhìn tôi một lúc, Suzuka khẽ lẩm bẩm.

Nghe vậy, tôi vô thức ngẩng đầu lên. Thế nhưng, tôi nhận ra quá muộn rằng Suzuka đang ở ngay trước mặt mình.

“V-Vậy nếu em làm thế này, anh sẽ tin em chứ…?”

“Ể? …C-Cái gì?!”

Ngay sau khi nói xong, Suzuka liền ôm chầm lấy tôi từ phía trước, vòng tay siết chặt quanh lưng tôi. Kèm theo hơi ấm dễ chịu tỏa ra từ em ấy, cùng với mùi hương ngọt ngào, quyến rũ thoảng lên từ cổ, tôi hoàn toàn bối rối trước diễn biến bất ngờ này.

“Cái… cái gì… em đang làm gì…?!”

Tôi cố gắng hết sức để hỏi em ấy đang làm gì. Đáp lại, Suzuka ngẩng đầu nhìn tôi, mặt em ấy đỏ bừng hơn bao giờ hết.

“N-Như anh thấy đó, em đang ôm anh.”

“A-Anh thấy rồi! Anh đang hỏi vì sao em lại làm vậy!”

“Đ-Để anh tin lời tỏ tình của em! V-Vì em yêu anh, nên em mới có thể ôm anh thế này và dụi má vào ngực anh! Không, vì em yêu anh, em muốn được làm thế này mãi thôi!” Suzuka vừa nói, vừa dụi má vào ngực tôi.

Khi cảm giác hạnh phúc ngập tràn này ập đến, tôi cảm thấy ý thức mình như tối sầm lại trong chốc lát.

“D-Dừng lại… Xin đợi một chút đã…!”

“À, e-em không thích sao…?”

“Sao lại không thích được! …À, không, không phải vậy. Nói sao nhỉ… Cái này rõ ràng là khác hẳn với tính cách thường ngày của em mà, đúng không?!” Tôi hoảng hốt, dùng bất cứ lý lẽ nào có thể nghĩ ra.

Có rất nhiều điều khác tôi muốn nói, nhưng đầu óc tôi lúc này không thể hoạt động bình thường.

“K-Không phải vậy!”

“Hả?”

Thế nhưng, bất ngờ thay, Suzuka khiến tôi ngỡ ngàng khi phủ nhận lời tôi nói. Em ấy ngẩng lên nhìn tôi, cố gắng hết sức kìm nén sự ngượng ngùng, rồi tiếp tục.

“A-Anh sai rồi…! Đ-Thậm chí, chính hành động này mới khắc họa rõ nét nhất cảm xúc của em…!”

“Ê-Ê-Ê-Ê-Ê-Ê-Ê-Ê? Em nói cái gì…?”

“L-Lại nữa! Vì em đã yêu anh bấy lâu nay, nên em luôn muốn làm điều này! Nó giống như… đúng vậy! Nó giống như bản chất của em vậy!” Suzuka nói, tràn đầy một kiểu tự tin kỳ lạ.

Nhưng tôi vẫn hoàn toàn không hiểu Suzuka đang muốn nói gì. Rõ ràng là Suzuka cũng nhận ra sự bối rối của tôi.

“A-Anh vẫn không hiểu sao? Đúng là em luôn không thể thành thật, nhưng em đã cố gắng hết sức để tiếp cận anh theo cách của riêng mình…! Cho đến tận bây giờ, tất cả những lần chúng ta cùng đi thu thập dữ liệu đều chỉ là cái cớ để em có thể gần gũi với Onii-chan!”

“T-Thu thập dữ liệu?!”

Nghe vậy, tôi không thể giấu nổi sự kinh ngạc. Nhưng rồi, một lời giải thích chợt lóe lên trong đầu tôi.

“Đ-Đừng nói là, tất cả những lần chúng ta đi thu thập dữ liệu đó…?!”

…Vâng. Chuyện thu thập tư liệu hồi đó thì đúng là thật, nhưng thực chất đó chỉ là cái cớ để một đứa lúc nào cũng chẳng thể thẳng thắn như em được đường đường chính chính ve vãn Anh trai thỏa thích…!” Lúc này, mặt cô bé đã đỏ bừng như muốn bốc hơi, giọng nói thì nhỏ dần đến mức gần như tan biến ở cuối câu.

Còn về phần tôi, tôi hoàn toàn sững sờ. Rốt cuộc, tôi vẫn luôn nghĩ rằng tất cả những việc đó đều cần thiết cho cuốn tiểu thuyết của em ấy, và chỉ vì lý do đó mà em ấy mới làm vậy. Mặc dù tôi vẫn luôn hoài nghi liệu chúng tôi có thực sự cần phải đi xa đến mức đó chỉ để thu thập tư liệu không, nhưng vì những chi tiết đó thực sự xuất hiện trong tiểu thuyết, nên tôi tin chắc Suzuka – Towano Chikai – đã sử dụng những tư liệu này một cách nghiêm túc.

“C-Cái gì? Tất cả những lần thu thập tư liệu đó đều là… cái cớ ư?!”

“K-Không phải, nó cũng giúp em cải thiện tiểu thuyết, nên không phải hoàn toàn là cái cớ. Nhưng mục đích thật sự của em là đ-được ve vãn và ân ân ái ái với Anh trai. Mà nói đi thì cũng nói lại, ngay cả quyết định viết tiểu thuyết của em cũng liên quan đến chuyện đó.”

“Thật sao?”

“…B-Bởi vì em đã gửi gắm tình cảm của mình dành cho anh vào cuốn tiểu thuyết. ‘Câu chuyện về một cô em gái yêu anh trai mình đến điên dại’ chính là sự phản ánh hoàn hảo những gì em cảm thấy dành cho anh, Anh trai ạ.”

“————!”

Lần này, đầu óc tôi hoàn toàn không thể tiếp nhận nổi. Cứ như thể tôi vừa bị một vật cùn đập vào đầu vậy. Q-Quyển tiểu thuyết trăm năm có một đó… lại là hình thái thể hiện tình cảm của Suzuka dành cho tôi ư? Chuyện này có thật không vậy?!

“…Anh trai, anh không hề nhận ra sao?”

“Đừng hỏi kiểu hờn dỗi đó! Sao anh có thể biết được?! Như anh vừa nói đấy, anh cứ nghĩ em ghét anh! Chính vì thế mà anh đã sốc nặng khi biết em lại viết tiểu thuyết về em gái! V-Và bây giờ em lại nói rằng đó chỉ là tình cảm của em dành cho anh được viết thành tiểu thuyết ư!”

Thật ra, tôi vẫn luôn có những mối nghi ngờ về chuyện này, mặc dù có thể tự mãn và ghê tởm biết bao khi tôi nghĩ vậy. Việc Suzuka viết một cuốn tiểu thuyết về em gái. Tên các nhân vật trong đó: ‘Ryou’ và ‘Yuuka’ đều được ghép từ các chữ Hán trong tên của chúng tôi. Cuốn tiểu thuyết nói về một cô em gái yêu anh trai mình đến mức khó lòng kiểm soát nổi. Và trên hết, việc cô bé thu thập tư liệu cho cuốn tiểu thuyết: Cứ ân ân ái ái với tôi.

Nghĩ lại thì, tất cả đều là những dấu hiệu rõ ràng cho thấy Suzuka thực sự có tình cảm với tôi. Không, nếu nghĩ một cách lý trí, thật lạ khi tôi chưa bao giờ xem xét điều đó. Nhưng tôi thậm chí còn chưa bao giờ bắt đầu nghĩ về nó. Bởi vì tôi cho rằng Suzuka ghét tôi. Tôi cho rằng cô bé đã dựng một bức tường giữa hai chúng tôi, nên con đường đó lập tức bị đóng lại đối với tôi.

Tôi cho rằng đó là điều không thể. Không cần phải cân nhắc đến. Một điều bất khả thi. Nhưng bây giờ, Suzuka đã tự tay xé toạc bức tường đó. Hiện thực đã mở ra trước mắt tôi, và tôi buộc phải chấp nhận nó.

…Vậy là Suzuka thực sự yêu mình sao…?

“Anh trai…?” Suzuka nói khi vẫn ôm chặt lấy tôi.

Tôi bị kéo về thực tại đang diễn ra trước mắt, và tôi bắt gặp ánh mắt Suzuka đang nhìn lên tôi. Không một chút do dự trong đôi mắt em ấy. Chúng đang hút tôi vào.

“Anh trai, anh vẫn không tin lời tỏ tình của em sao?”

“…………”

Lần này, tôi không thể đáp lại. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn thường đáp lại bằng câu ‘Không thể nào’ quen thuộc của mình, dù vẫn còn hơi hoảng loạn, nhưng lần này, tôi chỉ còn biết im lặng. Trước khi tôi nhận ra, sự bối rối và hỗn loạn trong đầu mà tôi luôn cảnh giác đã biến mất, để lại tôi khá bình tĩnh. Ngay lúc này, tôi chỉ có thể cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi tình hình tiếp diễn.

Và rồi, tôi một lần nữa nhìn xuống Suzuka. Thấy ánh lấp lánh trong mắt em, cuối cùng tôi đã chấp nhận. Không, tôi bị buộc phải chấp nhận.

—Suzuka nghiêm túc.

“…Có vẻ như cuối cùng em cũng đã khiến anh tin mình rồi.”

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Suzuka khẽ nở nụ cười. Hành động ấy lại một lần nữa khiến tôi lặng im.

“…………”

“…………”

Trong chốc lát, một khoảng lặng ngượng nghịu bao trùm căn phòng. Suzuka vẫn ôm chặt lấy tôi, còn tôi thì đứng bất động, hai tay xuôi theo người. Cả hai chẳng ai nói được lời nào. Cuối cùng, Suzuka cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“...Chắc anh thấy lạ lắm, đúng không?”

“Hả?”

“Chuyện em đột ngột tỏ tình với anh ấy.”

“Ừ-Ừm...”

“Em không còn cách nào khác. Đó là phương pháp duy nhất em còn lại. Em chẳng có lựa chọn nào ngoài việc công khai bày tỏ tình cảm của mình với anh... À, nhưng điều đó không có nghĩa là lời tỏ tình của em là giả dối đâu nhé, đừng hiểu lầm đấy!”

“E-Em ấy à, anh đâu có nghĩ vậy!”

“V-Vậy thì được rồi... Còn về lý do em tỏ tình—Onii-chan, anh vừa nói rằng, với tư cách là một người anh, anh phải ưu tiên hạnh phúc của em gái mình, đúng không? Rằng anh sẽ không lắng nghe mong muốn của em về việc anh phải hạnh phúc,” Suzuka hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến nay.

Bị câu hỏi đó làm cho bất ngờ, tôi chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.

“Anh sẽ không bao giờ thay đổi cách suy nghĩ đó cho đến cùng. Nhưng em không muốn điều đó, bằng mọi giá. Nhìn Onii-chan buồn bã và bất hạnh vì em, em không thể chấp nhận được...! Đó là lý do em phải tỏ tình...! Đó là lý do em phải thành thật...!”

“C-Cái gì mà... Tại sao em lại phải tỏ tình...?”

Tôi cố gắng hết sức để hiểu rõ mối liên kết giữa những lời em nói, và tất cả những gì tôi nhận được là một cái lườm sắc lạnh từ Suzuka.

“Không phải quá rõ ràng sao?! Vì chúng ta là anh trai và em gái, anh sẽ luôn ưu tiên em, đúng không?! Vì anh nghĩ đó là bổn phận của một người anh! Rốt cuộc em không thể thay đổi suy nghĩ của anh được...! Vì thế, em phải thay đổi hoàn toàn tiền đề!”

“Đ-Thay đổi tiền đề...?”

“Đúng vậy! Là một người anh, ưu tiên em gái mình là điều đúng đắn! Vì Onii-chan là Onii-chan tốt bụng và ngầu nhất thế giới, anh không nên thay đổi suy nghĩ đó một chút nào!”

“Tuy nhiên...” Suzuka hít một hơi thật sâu.

“Nhưng em thích Onii-chan không phải với tư cách là anh trai mình, mà là một con người. Em yêu anh nhất trên toàn thế giới này! Em muốn anh, người em yêu, được hạnh phúc, đó là lý do em phải tỏ tình bằng mọi giá! Sao anh lại không hiểu chứ?!”

“Hả?!”

Suzuka ghé sát mặt tôi, đôi mắt lóe lên vẻ giận dữ. Với ngần ấy thông tin đột ngột ập đến, cùng với việc Suzuka đứng ngay trước mặt, tôi suýt chút nữa đã mất hoàn toàn bình tĩnh. Nhưng tôi cố gắng lắm mới trấn an được bản thân.

Về cơ bản, điều Suzuka muốn nói là tôi muốn ưu tiên hạnh phúc của em ấy, nhưng em ấy sẽ không cho phép. Cảm xúc và mong muốn của em ấy về việc tôi được hạnh phúc còn mạnh mẽ hơn cả mong muốn của chính tôi. Và tình cảm của em ấy đã vượt qua ranh giới của tình anh em—

—Bởi vì em ấy yêu tôi như một người đàn ông. Yêu tôi nhất trên toàn thế giới.

...Sao lại thế này? Chuyện này có thật không? Suzuka thích tôi sao? Mà không phải là tình anh em sao? Chẳng phải đó... chính là điều tôi đang nghĩ sao? Suy nghĩ một cách lý trí, một chuyện như thế này không thể nào xảy ra được. Nhưng, khi Suzuka đứng ngay trước mắt tôi như thế này, cảm nhận được hơi ấm của em ấy, và nghe em ấy nói tự tin đến vậy, tôi lại một lần nữa buộc phải nhận ra rằng điều này thực sự đang xảy ra.

...Nhưng rồi... tôi nên làm gì đây?

“Onii-chan.”

Đúng lúc đó, giọng nói của Suzuka kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Em ấy vẫn ôm chặt lấy tôi, nhưng trông bình tĩnh hơn một chút khi ngước nhìn tôi.

“Em có thể xin anh một điều không?”

“Chuyện gì vậy?” Tôi đáp lại, hơi bối rối.

Nhưng Suzuka vẫn điềm tĩnh như trước, và tiếp tục.

“Em muốn anh cho em một câu trả lời... cho lời tỏ tình của em.”

Dù sao thì, điều này cũng là lẽ tự nhiên. Suzuka đã thổ lộ với tôi, tất nhiên tôi phải đáp lại lời em. Nhưng đầu óc tôi khi đó vẫn còn quá đỗi rối bời, đến nỗi ngay cả cái lẽ đương nhiên ấy tôi cũng không tài nào nghĩ ra được. Phải cho đến khi Suzuka khẽ nhắc nhở, một cảm xúc mới dâng trào trong tôi khi nghĩ đến việc đáp lại lời em.

—Tôi hạnh phúc. Không cần diễn đạt hoa mỹ gì nhiều, tôi chỉ đơn giản là hạnh phúc. Lời tỏ tình của em đã khiến tôi hạnh phúc. Tôi không thể nào hạnh phúc hơn khi biết rằng Suzuka và tôi có cùng một thứ cảm xúc dành cho nhau. Trong cả cuộc đời mình, tôi chưa từng cảm nhận được niềm hạnh phúc đến tột độ này, cái khao khát muốn bật khóc vì vui sướng này. Tuy nhiên—

“……!”

Tuy nhiên, đó không phải là cảm xúc duy nhất tôi cảm nhận được. Bên cạnh niềm vui sướng và hạnh phúc tột cùng, tôi còn cảm thấy một thứ hoàn toàn đối nghịch. Tôi chợt nhận ra mình không bao giờ có thể công khai những cảm xúc này với bất cứ ai.

Tôi yêu Suzuka. Yêu em hơn bất kỳ cô gái nào trên thế giới này. Và Suzuka cũng nói điều tương tự về tôi, rằng em yêu tôi hơn bất kỳ chàng trai nào khác. Chúng tôi có chung cảm xúc dành cho nhau. Chúng tôi yêu nhau. Nhìn từ góc độ bình thường, lẽ ra sẽ chẳng có vấn đề gì cả.

…Dù vậy, có một điều chúng tôi không bao giờ được phép quên. Đó chính là—chúng tôi thực chất là anh em ruột. Anh em như chúng tôi không được phép tiến tới một mối quan hệ như thế. Dù có tô vẽ đến mấy, chúng tôi cũng không hơn gì anh trai và em gái. Nếu tôi phớt lờ thực tế đó và cứ lao đầu vào, chắc chắn tôi sẽ khiến Suzuka đau khổ.

Tình cảm tôi dành cho Suzuka là không thể nghi ngờ. Và dù có thể tôi sẽ không bao giờ vượt qua được, tôi đã tự chuẩn bị tâm lý cho bất cứ chuyện gì có thể xảy ra. Nhưng gây ra đau khổ và bất hạnh cho Suzuka là điều tôi không thể cho phép mình làm. Nếu chúng tôi trở thành người yêu chỉ vì có chung cảm xúc, Suzuka sẽ phải gánh lấy tội lỗi mà lẽ ra chỉ mình tôi phải chịu. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã thấy đau lòng vô cùng.

Tôi không thể để bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào che mờ cuộc đời Suzuka. Đặc biệt là nếu tôi là người gây ra nó. Suzuka là cô em gái bé bỏng đáng quý của tôi, là cô gái tôi trân trọng nhất trên thế gian này. Tôi không thể để bất kỳ điều bất hạnh nào xảy đến với em. Vì vậy, câu trả lời tôi phải đưa ra ở đây đã được định đoạt ngay từ đầu.

“…Onii-chan?”

Suzuka ngước nhìn tôi, ánh mắt pha lẫn lo lắng và bồn chồn. Em trông như một đứa trẻ nhỏ đang bám víu lấy ngực tôi, như thể không muốn tôi đi đâu cả, như thể muốn mãi mãi ở bên tôi. Nhìn em như vậy, khao khát muốn ôm em vào lòng trong tôi càng lúc càng mạnh mẽ. Em trông thật đáng yêu và ngọt ngào đến không thể chịu nổi, khiến tôi cảm thấy mình không muốn bất cứ ai khác sở hữu em. Rằng tôi muốn bảo vệ em suốt quãng đời còn lại.

—Nhưng những cảm xúc này sẽ mang lại bất hạnh cho Suzuka. Vì thế, tôi không thể. Tôi không được phép. Nếu tôi tiến thêm một bước đó, tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại.

“……Suzuka.”

Đó là lý do tôi dồn hết sức lực để kìm nén khao khát này. Cái mong muốn được ôm Suzuka ngay tại đây. Tôi niêm phong lại cảm xúc của mình dành cho em. Và rồi, cùng với quyết định từ bỏ mọi thứ, tôi thở dài một hơi thật sâu khi toàn bộ sức lực trong cơ thể rời bỏ tôi. Tôi từ từ nâng tay lên và đặt lên đôi vai mảnh mai của Suzuka. Tôi từ từ và cẩn thận đẩy em ra khỏi người mình.

“Onii…chan…?”

Không hiểu ý nghĩa đằng sau hành động của tôi, Suzuka bối rối nhìn tôi chằm chằm. Nét mặt em hiện rõ vẻ lo lắng, và khi nhìn thấy điều đó, tôi cảm giác như mình bị một nhát dao đâm vào ngực. Nhưng tôi cố gắng hết sức không để lộ ra và nặn ra một nụ cười.

“Em muốn có câu trả lời cho lời tỏ tình của mình, đúng không?” Tôi nói bằng thái độ thường ngày, cố gắng hết sức để không để lộ giọng nói đang run rẩy của mình.

Nghe tôi nói vậy, Suzuka khẽ giật mình. Và tôi cất tiếng, đưa ra lời đáp dối lòng của mình.

“…Ừm… cảm ơn em. Vì đã nói rằng em thích anh.”

“A, ư ư…!”

Khi tôi nói thế, mặt Suzuka lại đỏ bừng lên một lần nữa, cô bé cúi gằm xuống. Cử chỉ ấy đáng yêu vô cùng, nhưng tôi không có thời gian để thưởng thức.

“Thật lòng mà nói, anh khá sốc. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em lại có tình cảm như vậy với anh. Anh luôn nghĩ em ghét anh.”

“N-Nhưng đó là vì em không thể thành thật…!”

“Anh biết. Mọi chuyện vẫn không thật chút nào, nhưng giờ anh đã hiểu rồi. K-Khi em nói rằng em thích anh, a-anh đã thực sự rất vui…”

Suzuka nuốt khan, ngoan ngoãn chờ đợi câu trả lời của tôi.

“…Anh cũng thích em.”

Tôi đáp lại lời thổ lộ của cô bé. Khoảnh khắc đó, vẻ mặt Suzuka rạng rỡ niềm vui. Tuy nhiên—

“Tuy nhiên.”

Tôi không thể nói thêm được nữa. Tôi không thể bộc lộ cảm xúc thật của mình. Đó là lý do tại sao tôi chỉ có thể thốt ra những lời sẽ ngay lập tức dập tắt niềm vui của cô bé.

“Chỉ là thích em như một cô em gái mà thôi.”

“………Ơ?”

“Anh thực sự rất thích em, và anh trân trọng em. Nhưng chỉ là với tư cách một cô em gái, chứ không phải một người con gái.”

Tôi cảm thấy như chết lặng trong lòng khi nói ra những lời dối trá này, trái tim như bị đâm hàng trăm nhát. Dù nó có gào thét trong đau đớn đến mấy, tôi cũng không thể tiến xa hơn được nữa.

“Suzuka, em là em gái của anh. Anh yêu em, và em là bảo vật quý giá nhất của anh trên thế gian này. Nhưng đó là chỉ vì em là em gái của anh. Anh không thể nhìn em theo bất kỳ cách nào khác… Vậy nên làm ơn—”

—Hãy tha thứ cho anh.

Tôi ngậm miệng lại. Những lời cuối cùng ấy chỉ là một tiếng lẩm bẩm khẽ khàng, vì tôi không còn sức lực để nói hết câu. Ngay cả tôi cũng biết lời nói của mình tàn nhẫn đến mức nào. Vậy thì Suzuka sẽ cảm thấy thế nào? …Không, cô bé chắc chắn sẽ đau lòng. Và nhận thức này một lần nữa nhấn chìm tôi trong cảm giác tội lỗi. Nhưng tất cả những điều này là để ngăn chặn bất kỳ bất hạnh nào xảy đến với Suzuka. Đây là câu trả lời duy nhất còn lại cho tôi!

“…Tha lỗi cho anh,” tôi lại lẩm bẩm một lần nữa.

Lần này, đó không phải là lời đáp lại lời tỏ tình của cô bé, mà là lời xin lỗi vì tôi không thể đưa ra bất kỳ lời nào khác. Một lời xin lỗi vì đã là một kẻ vô dụng, rác rưởi. Lần này, cô bé có lẽ sẽ thực sự ghét tôi vĩnh viễn. Không, ngay cả khi cô bé không ghét, chúng tôi cũng sẽ không bao giờ có thể quay lại như trước. Tỏ tình, từ chối, và rồi lại quay về làm anh em bình thường.

—Sẽ không bao giờ có bất kỳ sự phát triển tốt đẹp nào như vậy.

Biết Suzuka tốt bụng và mạnh mẽ đến nhường nào, cô bé chắc chắn sẽ cố gắng giả vờ như không có gì, và tôi cũng vậy. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, cuộc sống hằng ngày của chúng tôi sẽ trở nên gượng gạo như trước, và chúng tôi sẽ cố gắng che giấu nỗi đau khi sống chung với vết sẹo này. Không, khi nghĩ lại, mối quan hệ trước đây của chúng tôi có lẽ sẽ tốt hơn những gì sắp đến, bởi vì vết sẹo này sẽ tồn tại mãi mãi giữa chúng tôi. Nhưng dù vậy, vì hạnh phúc của Suzuka, tôi không thể chấp nhận lời tỏ tình của em ấy.

“………Xin lỗi.”

Lần này, tôi thậm chí còn không chắc mình đang xin lỗi vì điều gì. Nó chỉ đơn thuần thoát ra khỏi miệng. Và với điều này, câu trả lời của tôi đã được khắc sâu như đá.

“……”

“……….”

Suzuka vẫn chẳng thốt lên lời nào. Nhưng người tiếp theo cất tiếng nhất định phải là Suzuka. Tôi chỉ biết chờ đợi phản ứng của em sau câu nói của mình. Liệu em sẽ mỉm cười kìm nén nước mắt, hay vẫn sẽ trách cứ tôi, trong khi trái tim em đang tan vỡ? Dù thế nào, dù em có phản ứng ra sao, tôi cũng phải chấp nhận. Tôi phải tiếp tục làm người anh của em, bất kể điều gì xảy ra.

“………!”

Ngay khi tôi đang miên man suy nghĩ, chuyện đã xảy ra. Suzuka vẫn không nói một lời, nhưng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.

“…Ơ?”

Khi nhìn thấy khuôn mặt em, tôi chợt ngây người. Suzuka trừng mắt nhìn tôi, những giọt nước mắt to tròn lăn dài trên má. Nhưng dường như chính em cũng không biết nên có phản ứng thế nào. Không chỉ là nỗi buồn và sự tức giận. Sự hoảng loạn, thất vọng, cay đắng, trống rỗng… Trái tim em như đang tràn ngập vô vàn cảm xúc, khiến em lạc lối và không biết nên cảm nhận điều gì. Tôi không thể nói bất cứ điều gì khi đối diện với phản ứng choáng váng của em. Bất chợt, Suzuka thực hiện một hành động mà tôi không ngờ tới.

“A, Suzuka?!”

Không một lời báo trước, Suzuka lao đi khỏi chỗ đó nhanh hết sức có thể. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng cửa chính mở rồi lại đóng sầm. Rõ ràng, Suzuka đã rời khỏi nhà.

“…S-Suzuka?”

Đầu óc tôi không thể theo kịp những gì vừa xảy ra. Nhưng, trước khi não bộ kịp phản ứng—

“Suzuka!!”

Tôi nhận ra mình đã bắt đầu đuổi theo em.

*

“Suzuka! Này, Suzuka! Em ở đâu?!”

Rời khỏi nhà, tôi vừa hét gọi Suzuka vừa đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Bên ngoài trời đã tối, chỉ còn những cột đèn đường là nguồn sáng duy nhất. Mặc dù em chỉ vừa ra khỏi nhà vài giây trước tôi, nhưng bóng dáng Suzuka đã xa và nhỏ đến mức sắp biến mất khỏi tầm mắt tôi.

“Chết tiệt…!”

Tất cả những gì tôi có thể làm là chạy hết tốc lực, đuổi theo em. May mắn thay, vì tôi đã chạy ngay từ đầu, nên tôi vẫn vừa vặn ở khoảng cách mà em có thể nghe thấy giọng tôi, nhưng tôi hoàn toàn không thể rút ngắn khoảng cách. Ngay cả khi chạy với tốc độ cao nhất, tôi cũng không cảm thấy mình có thể bắt kịp dù chỉ một chút.

…Đó là điều hiển nhiên với một người khỏe mạnh như em. Tôi hoàn toàn thiếu luyện tập để có thể đuổi kịp…!

“Đợi đã! Suzuka! Làm ơn… đợi…!” Tôi tuyệt vọng gọi tên Suzuka, van nài để đuổi kịp em.

Vì tôi đang chạy nhanh hết sức, tôi gần như không thể thốt ra lời nào khi cố gắng điều hòa hơi thở. Nhưng từng thớ thịt trong cơ thể đều mách bảo tôi rằng mình không được phép dừng lại ở đây.

“Suzuka, đợi anh với…! Sao em lại bỏ chạy…?!”

Nói vậy, tôi cũng đã gần đến giới hạn của mình, và tôi nhận ra giọng mình nghe thảm hại đến mức nào. Dù vậy, tôi vẫn căng tai lắng nghe, không bỏ lỡ bất cứ điều gì Suzuka có thể nói. Đúng lúc đó, tôi thấy em quay lại nhìn mình.

“Sao anh lại đuổi theo em…?! Cứ mặc kệ em đi!”

Không như tôi, giọng em vẫn trong trẻo như thường, không hề có dấu hiệu chậm lại. Có vẻ như em chẳng hề hụt hơi chút nào.

“…S-Sao anh có thể mặc kệ em ngay lúc này chứ…! Lúc như thế này…! Cứ thế bỏ nhà đi…!”

“Ai quan tâm chứ! Cứ để mặc em đi! Dù sao anh cũng có thích em đâu!”

“Đừng nói linh tinh!!!” Giọng tôi trở nên hơi cằn cỗi hơn. Suzuka không đáp lại. “Thôi… dừng lại đi…!”

“E-Em không muốn! Em sẽ không dừng lại! Nên đừng đuổi theo em nữa!”

“…Haa… khục… tại sao…?! Sao em cứ chạy trốn vậy…?!”

Khi tôi hỏi câu đó, Suzuka im lặng một giây,

“B-Bởi vì… chừng nào em còn ở đây… Onii-chan sẽ không bao giờ hạnh phúc được!” Suzuka trừng mắt nhìn tôi với nước mắt lưng tròng.

“H-Hả?! Chuyện gì vậy chứ…?! Anh không hiểu…!”

“Không sao đâu, cứ để mặc em đi! Cứ quên em đi và tiếp tục cuộc sống của anh đi, Onii-chan!”

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không làm được chuyện đó!” Tôi gào lên. Hậu quả là cổ họng tôi lập tức đau rát đến mức phải trả giá ngay lập tức. “…Khụ khụ… Ưm…! K-Chỉ cần nói cho tôi biết thôi! Em nói tôi sẽ không hạnh phúc là ý gì?!”

“Đó là…!” Suzuka ấp úng một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và ném ánh mắt gay gắt về phía tôi. “H-Hạnh phúc của em chính là hạnh phúc của Onii-chan! Nhưng Onii-chan luôn đặt em lên trước bản thân! Ngay cả khi em đã bảo đừng làm vậy! Chừng nào em còn ở đây, Onii-chan sẽ không bao giờ hạnh phúc! Toàn bộ sự tồn tại của em chính là thứ mang lại bất hạnh cho Onii-chan! Chính vì thế em phải biến mất khỏi bên cạnh Onii-chan!” Cô bé nói, nửa nức nở, nửa giận dữ.

Khi nghe vậy, máu trong đầu tôi như sôi lên.

“Em đang nói cái quái gì vậy?! Ngừng đùa cợt đi!”

Không kịp nhận ra, tôi đã gào lên trong cơn giận. Sự tồn tại của Suzuka sẽ mang lại cho tôi đau đớn và buồn bã ư? Thậm chí là bất hạnh sao? Vô lý!

“Tôi chưa bao giờ cảm thấy em cướp đi hạnh phúc của tôi, hay em mang lại bất hạnh cho tôi cả!”

Cho dù có thở hổn hển đến mấy, tôi cũng phải nói cho cô bé những cảm xúc này. Tôi chưa từng một lần cảm thấy như vậy. Thậm chí, ngược lại mới đúng. Tôi cảm thấy mình sắp phát điên chỉ nghĩ đến việc Suzuka sẽ biến mất khỏi bên cạnh tôi. Tôi yêu Suzuka nhất trên đời này, em biết không?! Không chỉ là một cô bé bình thường! Và bây giờ em lại định biến mất sao?! Điều đó mới là bất hạnh lớn nhất ập đến với tôi! Đừng có mà ích kỷ như thế chứ!

“…Ha… hụt hơi… Đừng nói mấy lời đùa cợt như thế…!”

Tôi tức giận. Chỉ nghe cô bé nói rằng mình mang lại bất hạnh cho tôi cũng khiến tôi giận dữ hơn bất cứ khi nào. Đặc biệt là khi chính miệng cô bé nói ra điều đó.

“…Nghe đây, Suzuka! Em là em gái quý giá của tôi, là sự tồn tại quan trọng nhất trên thế giới này đối với tôi! Tôi muốn em ở lại bên cạnh tôi từ giờ trở đi! Em là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi! Vậy nên đừng có tự ý cho rằng em sẽ mang lại bất hạnh cho tôi!!!”

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã gào lên hết sức. Nhưng trong lúc tôi đang bận trút bầu tâm sự, một số cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay trong lòng tôi bắt đầu rò rỉ ra ngoài.

—-Tôi muốn em ở lại bên cạnh tôi, em là người không thể thay thế đối với tôi.

Dù có trân trọng cô bé đến mấy, một người anh cũng sẽ không nói những lời như vậy với em gái mình.

“Cái gì…?!”

Khi nghe tôi nói, mặt Suzuka đỏ bừng trong nháy mắt. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy cô bé như chậm lại một chút, nhưng rồi nhanh chóng tăng tốc trở lại.

“C-Cái đó phải là giả dối! Mong ước em luôn ở bên cạnh Onii-chan sao?! Không đời nào Onii-chan lại muốn điều đó!”

“Tôi có! Tôi thực sự muốn, được chứ?!”

Tôi bắt đầu cảm thấy quá xấu hổ, nên chỉ có thể đáp lại như vậy. Giờ thì tôi đã nói ra những lời đó, tôi không thể rút lại được nữa. Và tôi cũng không muốn rút lại. Tôi đã phong bế những cảm xúc này, làm tổn thương Suzuka trong quá trình đó, nhưng tôi không thể cho phép mình mang lại bất hạnh cho cô bé…

Những suy nghĩ như vậy xoáy vặn trong đầu tôi, không cho phép tôi đưa ra bất kỳ quyết định rõ ràng nào. Đến nước này, tôi đành phải dựa vào trái tim mình, và tập trung toàn bộ cơ thể còn lại để đuổi kịp cô bé.

“Đó là lời nói dối! Em không tin Onii-chan!”

Nhưng Suzuka tiếp tục lắc đầu, phủ nhận những gì tôi nói. Trông cô bé gần như tuyệt vọng khi làm vậy, như thể cô bé muốn tự thuyết phục bản thân rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

“C-Chỉ xem em là em gái, mà lại muốn em ở bên cạnh mãi mãi?! Chẳng phải điều đó rất kỳ lạ sao, Onii-chan?!”

Đương nhiên, Suzuka thông minh sẽ không bỏ qua sự bất thường này.

Đúng vậy! Với anh, em chỉ là một đứa em gái bình thường mà thôi! Mà chừng nào em còn là em gái của anh, anh sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc nổi! Bởi vì anh là anh mà! Anh bỏ bê bản thân, chỉ lo cho em thôi! Chừng nào em còn là em gái anh, anh sẽ chẳng bao giờ thay đổi đâu! Anh sẽ chẳng bao giờ nhìn em theo cách em muốn!

[IMAGE: ../Images/..]

Chừng nào lập luận của tôi còn một khe hở, Suzuka sẽ không bao giờ dao động. Nhưng mà, tôi cũng không thể lùi bước, thế nên chúng tôi cứ thế chạy dọc theo khu dân cư mờ tối, liên tục hét lên những câu như "Em sai rồi!" và "Tôi không sai!" vào mặt nhau.

…Khó chịu quá đi mất! Sao con bé không chịu hiểu cơ chứ?!

Sức chịu đựng của tôi đang cạn dần, và việc bám theo con bé thôi cũng đã bắt đầu khó khăn rồi. Cơ bắp ở chân tôi như đang gào thét vì đau đớn, nhưng tôi mặc kệ. Đầu tôi bắt đầu choáng váng, có lẽ vì vậy, và những suy nghĩ trong đầu ngày càng hỗn loạn. Trách nhiệm của một người anh. Coi con bé như một cô gái bình thường. Coi con bé như một đứa em gái. Hạnh phúc của Suzuka. Những suy nghĩ ấy ngập tràn trong đầu, khiến tôi không biết đâu là đúng, đâu là sai.

“Áaaa, thôi đi mà! Lý do anh chỉ có thể coi em là em gái là vì nếu làm khác đi, anh sẽ mang đến bất hạnh cho em! Sao em không hiểu chứ…?!”

[IMAGE: ../Images/..]

Tôi biết mình không nên nói ra điều đó, nhưng đầu óc tôi lúc này đã chẳng còn đủ tỉnh táo để phán đoán nữa rồi. Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn Suzuka dừng lại bằng mọi giá. Tôi đã tuyệt vọng cố nói bất cứ điều gì để ngăn con bé rời khỏi mình.

“Bất hạnh…? Anh nói thế là có ý gì?! Anh đang nói cái gì vậy?!”

“Đúng như lời tôi nói đấy! Chúng ta là anh em ruột thịt, em biết không?! Vậy mà em lại bảo anh hãy nhìn em như một người hơn cả em gái mình! Nếu như thế mà không mang lại bất hạnh cho em, thì tôi không biết cái gì mới là bất hạnh nữa!”

Và thế là, tôi bộc bạch hết những cảm xúc thật sự của mình. Trước khi kịp nhận ra mình đang nói gì, tôi đã buột miệng nói ra tất cả.

“D…Dừng trò đùa này lại ngay!!”

Ngay sau đó, giọng nói giận dữ của Suzuka vọng đến tai tôi. Tôi thành thật hơi bối rối không hiểu sao con bé lại có thể hét to đến vậy khi đang chạy hết tốc lực, nhưng thực ra đó giống một tiếng gào thét tuyệt vọng hơn. Bị tiếng hét làm giật mình, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn Suzuka. Lúc đó, tôi thấy con bé đang nhìn thẳng lại tôi. Ánh mắt nó nhìn chằm chằm hơn bao giờ hết, nước mắt đã lưng tròng trên mặt. Chắc chắn, con bé đang giận đến tột độ.

“A-Anh đang nói cái gì ngốc nghếch thế…! A-Anh… Anh thật sự nghĩ như vậy sao, anh…?!”

Có lẽ vì quá giận, miệng con bé không thể hoạt động như ý muốn, và nó lắp bắp khá nhiều. Tuy nhiên, nó dường như chẳng bận tâm. Nó cứ thế tiếp tục công kích bằng lời nói.

“A-Anh… Anh đã nghĩ rằng… n-nếu anh coi em hơn cả một đứa em gái, anh sẽ mang đến đau khổ và bất hạnh cho em?! Có phải không?!”

“Chính xác là vậy!” Tôi đáp lại với cùng sự nhấn mạnh trong giọng nói. Tôi không thể để mình thua cuộc bây giờ.

“Anh thôi đi được không!” Suzuka tiếp tục, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước. “Anh không có quyền quyết định cái gì mang lại bất hạnh cho em và cái gì không! Em sẽ là người quyết định điều gì khiến em hạnh phúc!”

Những lời này có tác động mạnh mẽ nhất. Chúng như một tiếng thét từ sâu thẳm trái tim nó, đâm thẳng vào ngực tôi. Mặc dù tôi biết mình phải đáp lại bằng cách nào đó, nhưng không một lời nào thốt ra khỏi miệng. Không, hơn thế nữa, tôi thậm chí còn không tìm thấy điều gì mà tôi muốn nói.

“Em… Em sẽ… Em sẽ là người quyết định hạnh phúc của chính em!”

Không giống như tôi, người đã im lặng, Suzuka vẫn tiếp tục tuyệt vọng, gương mặt đẫm lệ.

“Được, được anh coi như một cô gái bình thường, chứ không phải chỉ là em gái… thì làm sao mà đó lại không phải là điều hạnh phúc nhất đời em chứ?! Đ-Đừng có tự tiện định đoạt mong muốn của người khác như thế!”

Suzuka vẫn không dừng lại.

“H-Hạnh phúc của em… là được ở bên cạnh anh trai! Không có anh trai ở bên thì chẳng có hạnh phúc nào cho em cả! Chỉ cần có anh ở bên cạnh thôi cũng đủ khiến em mãn nguyện rồi!”

Cảm xúc của cô bé trào ra như thác lũ.

“Khi anh trai ở cạnh, em cảm thấy ấm áp cả người, tim em khẽ đập rộn ràng… và nếu anh xoa đầu em, em sẽ hạnh phúc đến mức mềm nhũn cả người ra…! Anh không hiểu anh đã mang lại cho em bao nhiêu niềm vui và hạnh phúc sao?! Chẳng có một chút bất hạnh nào trong đó hết!”

Cô bé cứ thế kể ra những điều khiến mình hạnh phúc, và tất cả đều liên quan đến tôi.

“Anh thấy em hạnh phúc thế nào khi có anh ở bên cạnh chưa?! Nhưng dù vậy, đây vẫn chưa phải là hạnh phúc lớn nhất của em đâu! A-Anh có biết đó là gì không?!”

Suzuka nhìn tôi đầy tuyệt vọng, cô bé thậm chí còn không đợi tôi trả lời.

“H-Hạnh phúc lớn nhất của em… chính là nhìn thấy anh trai hạnh phúc!”

*Thịch*, tim tôi lỡ mất một nhịp. Bởi vì tôi cũng đang nghĩ chính xác điều Suzuka vừa nói.

“Nhìn thấy anh trai nỗ lực vì hạnh phúc của chính mình mới chính là điều mang lại niềm vui sướng cho em! Chẳng lẽ điều đó không hiển nhiên sao?! A-Anh là người quan trọng nhất đối với em trên toàn thế giới này! Là người em yêu thích nhất! Chẳng phải việc anh hạnh phúc là điều quan trọng nhất đối với em sao?!”

Nói xong, Suzuka ngẩng mặt lên. Không phải nhìn tôi, không phải nhìn chính mình, cũng không phải nhìn bất kỳ ai khác. Cô bé tuyên bố điều đó với cả thế gian.

“Em yêu anh trai!!”

Những lời của Suzuka vang vọng lên nền trời đêm đen kịt. Sau khi nghe điều này, không, sau khi nghe tất cả những gì cô bé đã nói suốt một lúc lâu, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Nhưng cuối cùng, những từ ngữ cũng bắt đầu hình thành trong tâm trí tôi.

Đây là cái quái gì vậy…?! Chuyện gì đang xảy ra thế này?!

…Điều mà tôi đã lo lắng bấy lâu, thậm chí còn phong ấn cảm xúc của mình vĩnh viễn… cô bé cứ thế thổi bay nó đi dễ dàng như vậy!

Sao em có thể mạnh mẽ đến thế?! Em yêu tôi nhiều đến mức nào vậy?!

Cũng nghĩ điều tương tự, vậy mà em lại vượt qua nó nhanh đến vậy sao?!

Sao em có thể hoàn hảo đến thế?!

Tôi không chịu nổi nữa. Điều này gần như khiến cảm xúc của tôi dành cho cô bé có vẻ kém cỏi hơn! Tôi có thể là đồ bỏ đi so với em ở mọi khía cạnh khác, nhưng đừng có mà đánh giá thấp tình cảm của tôi dành cho em!

À thì ra là vậy, thì ra em sẽ không gặp bất hạnh vì điều này ư? Ngay cả khi tôi coi em là một cô gái bình thường, em vừa nói điều đó hoàn toàn ổn đúng không? Được thôi, nếu em gái bé bỏng của tôi đã nói vậy, thì ổn thôi. Những lời này tôi có thể tin tưởng hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới này!

Vậy là tôi không cần phải kìm nén nữa, đúng không?

“…Đừng có đùa với tôi…!”

Chưa kịp nhận ra, tôi đã thốt lên rồi. Có thứ gì đó đã vỡ vụn thay vì tôi, và tôi hít một hơi thật sâu. Với một giọng nói to vang, không hề kém cạnh Suzuka.

“Anh yêu em, Suzuka!!”

Tất cả những gì tôi kìm nén trong lòng bấy lâu bùng nổ như một cơn sóng thần. Những lời tôi đã phong kín trong trái tim trào ra cuồn cuộn, và tôi công khai tuyên bố chúng với cả thế giới.

“Anh yêu em! Dù em có là em gái anh hay một cô gái bình thường thì cũng chẳng sao cả! Em là cô gái quan trọng nhất trên thế giới này đối với anh! Anh muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh!!”

Aiz, thật là một lời tỏ tình đáng xấu hổ! Tôi bối rối đến mức cảm giác như mặt mình sắp bốc cháy như ngọn núi lửa nóng bỏng. Giờ đây khi Suzuka đã thể hiện cảm xúc chân thật và sự nghiêm túc của mình, tôi không thể chỉ đứng yên và giữ im lặng được nữa. Nhưng cuối cùng, tôi thậm chí còn không biết mình đang nói gì, và chỉ đơn thuần thốt ra những lời đầu tiên hiện lên trong đầu.

Tôi yêu em ấy đến nhường nào, em ấy quý giá với tôi ra sao. Mọi chuyện đều xoay quanh những điều đó. Thế nhưng…

“Haa… Khụ khụ…?”

Đúng lúc ấy, Suzuka khựng lại. Tôi cũng vậy. Tôi chống cả hai tay lên đầu gối, cố gắng điều hòa lại hơi thở. Mắt tôi nhòe đi, đầu óc quay cuồng. Khi hơi thở đã dễ chịu hơn, tôi ngẩng mặt lên.

“À… Ờ… Ư…!”

Lúc tôi ngước nhìn, Suzuka đang nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được những gì tôi vừa nói. Đôi mắt em ấy mở to kinh ngạc. Miệng em ấy cứ há ra rồi khép vào như một con cá đang chờ được cho ăn.

“Đ-Đó… là nói dối phải không?”

“Haah… haah… Cái gì cơ?”

“K-Không, chắc chắn là nói dối… A-Anh hai nói yêu em… Em không thể tin được!”

“…Không phải nói dối. Như anh vừa nói, anh yêu em…”

“Là yêu với tư cách em gái thôi, đúng không?”

“Anh thích em theo cách đó, nhưng anh cũng thích em như một cô gái bình thường. Mà nói thật thì, những chi tiết nhỏ nhặt đó chẳng quan trọng gì cả. Với anh, em là cô gái quan trọng nhất trên đời này. Và là người anh luôn muốn có bên cạnh…”

Lần này, tôi có thể nói ra một cách bình tĩnh hơn. Đáp lại, Suzuka lại nhìn tôi chằm chằm trong vẻ không tin nổi.

“À… À… Áàààààà…!”

Cuối cùng, em ấy dường như đã hiểu ra ý nghĩa lời nói của tôi, và mặt em ấy đỏ bừng lên như gấc.

“Đ-Đó chỉ có thể là nói dối…! A-Anh hai, anh chỉ đang cố ý tử tế với em thôi, phải không…?!”

“Đúng vậy, cho đến lúc nãy thì đúng là thế. Vì em, anh đã định giấu kín những tình cảm này… Nhưng cuối cùng anh không thể làm được, và vậy là anh đã công khai chúng với em.”

Xem ra Suzuka vẫn chưa hoàn toàn tin tôi, nên tôi tiếp tục.

“Anh sẽ nói lại lần nữa. Anh thích em. Anh đã luôn trân trọng em như một đứa em gái, nhưng cách đây không lâu, anh nhận ra có nhiều điều hơn thế…”

Tôi nhớ lại lúc Mai tỏ tình với tôi.

“Trong lòng anh đã có những cảm xúc mà bình thường anh sẽ không có với em gái mình. Anh nhận ra em quan trọng hơn một đứa em gái đơn thuần, rằng em là người không thể thiếu đối với anh.”

“V-Vậy thì…!” Suzuka bắt đầu. “Vậy thì, tại sao anh không nói ngay từ đầu?! Tại sao anh không nói cho em biết cảm xúc của mình khi em tỏ tình với anh?! Nếu vậy thì em… thì em…!”

“Anh không thể làm khác được. Khoảnh khắc anh nhận ra những cảm xúc này dành cho em, anh đã quyết định rằng anh không bao giờ có thể nói chúng cho ai biết, đặc biệt là không thể nói với em. Bởi vì chúng ta là anh em ruột. Bởi vì điều đó sẽ khiến em không hạnh phúc.”

“Cái gì…?!”

Đó là lý do tại sao tôi không thể nói với em ấy. Phản ứng thật lòng của tôi. Nhưng rồi, luồng suy nghĩ đó lại bị chính Suzuka bác bỏ, khi em ấy nói rằng em ấy sẽ tự quyết định điều gì khiến mình hạnh phúc. Nghĩ lại thì, có lẽ điều đó đã quá rõ ràng. Ngay cả khi tôi muốn mang lại hạnh phúc cho em ấy, chỉ có em ấy mới có thể tự quyết định điều đó. Lẽ ra tôi đã có thể tin tưởng em ấy và đưa ra một câu trả lời đúng đắn.

“…chan, anh…”

“Hả?”

Đang nghĩ vậy, tôi nhận ra cơ thể nhỏ bé của Suzuka bắt đầu run rẩy. Tiếp theo đó—

“Anh hai, đồ ngốc!!”

“Oái?!”

Với vẻ mặt hung tợn, Suzuka lao về phía tôi.

“Đồ ngốc! Anh là đồ ngốc! Anh hai là đồ ngốc cỡ nào chứ?!”

“Này…?! S-Suzuka?!”

Em ấy nhảy thẳng vào vòng tay tôi, đấm liên hồi vào ngực tôi bằng tất cả sức lực mình có. Dù tôi bị bất ngờ tóm gọn, nhưng tôi không thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“C-Chuyện gì vậy?!”

“Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!! Anh hai đồ đại ngốc!!”

Nhưng Suzuka cứ tiếp tục gọi tôi là đồ ngốc trong khi nước mắt giàn giụa.

“…Khụt khịt. …Anh đúng là đồ ngốc, anh hai! Cứ tự ý nghĩ mọi thứ như thế, cố gắng gánh vác mọi chuyện một mình! Anh hai… anh… anh là đồ ngốc! Anh phải tốt bụng đến mức nào thì mới hài lòng đây?!”

“…Anh xin lỗi.” Tôi chỉ có thể xin lỗi một cách thành thật nhất.

Đúng vậy, em ấy nói đúng, tôi đúng là một tên ngốc hết thuốc chữa.

“Đồ ngốc! Anh phải nghĩ thêm một chút chứ! Sao em lại có thể không vui khi nghe người mình yêu nói rằng họ cũng yêu mình chứ…?! Hức hức hức!!!”

Suzuka vùi mặt vào ngực tôi, giờ thì em ấy khóc thật rồi. Bình thường tôi sẽ cảm thấy tồi tệ lắm khi làm em gái mình khóc, nhưng không hiểu sao, tôi lại chẳng thấy chút tội lỗi nào. Tất cả những gì tôi cảm nhận về người đang nằm trong vòng tay mình là sự biết ơn. Cảm ơn em, Suzuka. Vì đã nói rằng em thích anh. Vì đã tiếp tục thích anh.

“…Cảm ơn em, Suzuka.”

“Ưm… hức… Anh…! Em yêu anh! Em yêu anh, anh trai! Em yêu anh nhất trên đời này! E-Em là cô gái hạnh phúc nhất thế gian lúc này! Cũng là đứa em gái hạnh phúc nhất! E-Em nói thật đấy!”

“…Ừ, anh cũng rất hạnh phúc.”

“Hức hức…! A-Anh ơi! Anh, anh, anh! Em yêu anh! Em yêu anh em yêu anh em yêu anh em yêu anh! Huhuuhu!”

Suzuka chỉ biết bám chặt lấy ngực tôi một cách điên cuồng, khóc òa lên như chưa từng khóc bao giờ. Tôi ôm chặt Suzuka vào lòng và nhẹ nhàng vỗ về đầu em ấy như dỗ một đứa trẻ nhỏ.

Nhưng em ấy vẫn không ngừng khóc. Cứ như thể tất cả cảm xúc mà em ấy giấu kín bấy lâu nay đang tuôn trào thành dòng nước mắt vậy. Và tôi cũng không hề có ý định ngăn cản em. Em cứ khóc đi, khóc bao nhiêu tùy thích. Bởi vì tôi biết, những giọt nước mắt ấy không phải của nỗi buồn, mà là của sự nhẹ nhõm và hạnh phúc.

“……”

Ôm Suzuka, tôi ngẩng đầu lên. Tôi nhìn quanh và thấy chúng tôi đang ở cạnh một công viên gần nhà. Hóa ra, nãy giờ chúng tôi cứ chạy vòng quanh khu dân cư, rồi vô tình dừng lại ở đây. Ngoài chúng tôi ra, tôi không thấy ai khác, và cả công viên chìm trong sự tĩnh lặng.

Thời gian trôi qua khi chúng tôi cứ thế ôm nhau. Tiếng khóc của Suzuka vọng vào đêm khuya, không lọt vào tai ai khác ngoài tôi.

“…Anh ơi, em yêu anh.”

“Ừ, anh cũng yêu em.”

Ngày hôm đó, tình yêu của chúng tôi đã đơm hoa kết trái.