Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 9

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 11 - Chương 6: Lời Bạt

Nếu bạn yêu thích những gì chúng mình làm, hãy theo dõi chúng mình trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng mình trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

*LỜI DỊCH GIẢ:*

Phòng khi có bạn không đọc phần Lời Bạt, mình xin nói luôn ở đây. Cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng bộ truyện này đến tận phút cuối (ngay cả với cái bản anime tệ hại kia). Lời cảm ơn lớn nhất xin gửi đến hai biên tập viên của mình, những người đã ở lại cùng mình, bởi vì họ đã thật sự "đánh bóng" cho mấy bản dịch dở tệ của mình rất nhiều, haha.

[IMAGE: ../Images/..]

Sau đó, một năm mấy tháng trôi qua, và đó là một ngày bình thường giữa tháng Ba.

“Êeeeeh?! Nagamin định nghỉ làm sao?!”

Esaka-san vốn vẫn hay dựa người vào quầy như mọi khi, nhưng khi nghe tôi nói, chị ấy giật mình bật thẳng dậy, đôi mắt mở to.

“Vâng. Cháu đã đỗ Đại học Tokyo, nên mùa xuân này cháu sẽ bắt đầu học ở đó ạ,” tôi trả lời. Esaka-san bật ra tiếng trầm trồ thán phục.

Sau một thời gian dài, tôi lại ghé hiệu sách Maruneko một lần nữa. Tôi đến đây đơn giản chỉ để chào hỏi Esaka-san. Tôi đã được chị ấy chiếu cố suốt một thời gian dài, nên tôi nghĩ mình nên đến trò chuyện cùng chị ấy, để ôn lại chuyện cũ.

“À, ra vậy. Chúc mừng Nagamin đã đỗ nhé. Nhưng mà chị vẫn sẽ thấy cô đơn lắm đây. Em đã nghỉ làm ở đây từ một năm trước rồi, nên chị vẫn luôn nhớ em.”

Chị ấy nói năng thư thái như thường lệ, nhưng tôi có cảm giác chị ấy thật sự đã nhớ mình một chút.

Đúng như lời Esaka-san nói, tôi từng làm thêm tại chính hiệu sách Maruneko này, nhưng tôi đã nghỉ từ năm ngoái vì hai lý do. Thứ nhất, vì tôi phải kế thừa danh hiệu Towano Chikai, nên tôi cần tập trung toàn bộ thời gian vào việc viết lách. Thứ hai, sau khi lên năm ba, các kỳ thi đại học cũng đã cận kề.

“…Đúng vậy. Ngay cả sau khi nghỉ làm ở đây, cháu vẫn thường xuyên ghé qua mua sách, nhưng giờ thì sẽ không được nữa rồi, nên cháu cũng cảm thấy hơi buồn.”

“Ôi chao, vậy ra Nagamin buồn vì không được gặp chị gái xinh đẹp này nữa sao. Dễ thương quá, dễ thương quá, để chị ôm cái nào~” Esaka-san chẳng chút ngần ngại mà ôm chầm lấy tôi.

Thật ra chị ấy là sinh viên đại học, lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, nhưng trông chị ấy lại hệt như một cô bé tiểu học, nên tôi không khỏi có cảm giác mình mới là người nuông chiều chị ấy.

“Haaa, Nagamin ấm áp ghê. Suốt mùa đông lạnh giá, chị chẳng thể rời khỏi quầy vì không có em sưởi ấm cho chị~”

“Làm sao mà cháu lại dính chị vào quầy được chứ…?”

Tôi rất vui khi những cuộc trò chuyện kiểu này vẫn còn y như trước.

“Nhưng Nagamin thật sự đã thay đổi đó. Em có một cái khí chất thư thái hơn hẳn. Chắc là vì em đã lớn rồi.”

“…Thật sao ạ? Cháu tự mình cũng không nhận ra lắm.”

“Không không không, em thật sự thay đổi đấy. Thật sự là lớn phổng lên hẳn. Cái chị này đã nói thế rồi thì chắc chắn là đúng.”

“…Vâng, quả thật là Esaka-san chẳng thay đổi chút nào… Cả vẻ bề ngoài lẫn bên trong.”

“Ý em là sao hả~?” Esaka-san phồng má lên.

Đúng vậy, chị ấy thật sự chẳng thay đổi chút nào… nhưng điều đó lại khiến tôi thấy nhẹ nhõm đến lạ. Tôi mừng vì đã đến nói chuyện với chị ấy.

Sau đó, tôi trò chuyện thêm một lát với Esaka-san. Chủ yếu là về những gì đã xảy ra trong một năm kể từ khi tôi nghỉ làm ở đó.

“À, ra vậy. Vậy là em đã có ý tưởng rõ ràng cho bộ truyện mới rồi. Chị đã hơi lo lắng khi nghe nói bộ truyện trước của em sắp kết thúc, nhưng có vẻ như em đã tìm được nhịp điệu của mình rồi.”

“Vâng, mặc dù mọi thứ vẫn chưa chắc chắn lắm ạ.”

“Chưa kể em còn đỗ được cả kỳ thi đại học. Em đúng là thích làm việc chăm chỉ mà, Nagamin. Ngoan lắm, ngoan lắm~”

“…Chị không cần cố gắng rướn người lên cao đến mức đó để xoa đầu cháu đâu. Dù sao thì, hôm nay cháu đến đây là để nói cho chị biết điều này.”

"Vâng, tôi hiểu rồi. À mà này, nếu sau này cậu có quen họa sĩ nổi tiếng nào thì cứ giới thiệu họ đến vẽ vài minh họa thật 'nóng bỏng' cho tôi nhé~?"

"Thôi, miễn đi ạ."

Tôi chào tạm biệt cô chủ tiệm và rời khỏi hiệu sách Maruneko. Cuối cùng, cô ấy còn dặn tôi ghé qua phòng nghiên cứu mà cô ấy từng dùng khi học đại học, nhưng hóa ra đó lại là một trường đại học khoa học khó vào đến mức điên rồ, khiến tôi không khỏi kinh ngạc.

...R-Rốt cuộc là cô Esaka thông minh đến mức có thể học một trường như vậy sao?! ...Thế nhưng, nghĩ đến đây có lẽ là lần cuối cùng tôi đi con đường này trong một thời gian dài, lòng tôi bỗng thấy hơi cô đơn.

"...Ồ, có điện thoại à?"

Tôi đang miên man nghĩ thì điện thoại reo. Nhìn vào màn hình, tôi thấy là Mai gọi. Cảm giác có gì đó không ổn, tôi liền nghe máy.

"A lô?"

"À, Yuu đấy ư?! Tớ gọi là để chúc mừng cậu đã đỗ đại học đó!"

"...Chúc mừng? Chuyện gì vậy? Tớ có nghe gì đâu."

"Ơ...? Á?! Chuyện này đáng lẽ vẫn phải là bí mật chứ!"

"Mai, cậu làm gì vậy? Chúng ta đã định giữ bí mật mà!"

"Phải, phải đó, Sensei Enryuu. Sakura đã rất mong được thấy vẻ mặt bất ngờ của Sensei mà."

"Thôi được rồi, đã bị phát hiện thì đành chịu. Chúng ta sẽ phải tạo bất ngờ theo một cách khác vậy."

"Chị Hai, chị lại không nghĩ ra chuyện gì kỳ quặc nữa chứ?"

Không chỉ có Mai. Tôi còn nghe thấy những giọng nói quen thuộc ở phía sau... Sensei Double Peace, Minazuki-san, và cả chị em nhà Kanzaka...? K-Không lẽ nào...

"Sao tôi lại nghe thấy giọng của tất cả mọi người vậy?"

"À, tại vì mọi người hiện đang ở căn hộ của tớ. Bọn tớ đang bàn về bữa tiệc bất ngờ và họ cũng đang giúp tớ lo thủ tục chuyển nhà đó."

"À, ra thế... Khoan đã, chuyển nhà?"

"À, không phải căn hộ của cậu đâu. Tớ đang nói đến căn hộ tớ mới chuyển đến Tokyo đó."

"Hả?! T-Tokyo?! Sao lại thế?!"

"Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Chúng ta đã tốt nghiệp rồi, nên tớ sẽ tập trung vào công việc tác giả... V-Và cậu cũng ở Tokyo mà, đúng không? Nên đương nhiên tớ cũng phải chuyển đến đó rồi!"

"'Đương nhiên' cái quái gì!"

Cô ấy nói như thể đó là chuyện hiển nhiên, nhưng tôi không thể chấp nhận được điều đó.

"Dù sao thì, vì chuyện đã thế này rồi, chúng ta đều tập trung ở căn hộ mới của Mai cả rồi."

"Và giờ thì chúng ta đang lên kế hoạch tổ chức tiệc hết công suất!"

"Đúng vậy. Bọn tớ đã nghĩ có thể tổ chức tiệc ở đây, nhưng lại quyết định rằng tổ chức ở chỗ Sensei có lẽ sẽ vui hơn."

"Chính xác. Nhưng rồi bọn tớ nhận ra không ai trong chúng ta biết căn hộ mới của cậu ở đâu."

"Vậy nên bọn tớ định hỏi cậu qua điện thoại... Nhưng giờ cậu đã biết rồi thì đành chịu vậy, mau nói cho bọn tớ biết cậu sống ở đâu đi."

"S-Sao mấy người lại nói với tôi như thể là sếp của tôi vậy...?!"

Tất cả bọn họ cứ nói những gì mình muốn, không cho tôi một chút cơ hội nào để phản đối. Đầu tôi bắt đầu đau nhức, nhưng chuyện này thì như mọi khi thôi. Chỉ là tôi đã quên mất nhờ sự chu đáo của họ trong thời gian tôi ôn thi đại học...

"...Đây chính là những gì xảy ra ngay sau khi tôi vượt qua được nó... Thôi được rồi, tôi nghĩ là không sao cả. Mọi người có vẻ vẫn thân thiết như ngày nào, nhỉ?"

"Phải rồi, đây chính là sợi dây liên kết mà cậu đã xây dựng giữa chúng ta mà."

"Chính là Lời Thề Towano của ngày xưa đó."

Đã khoảng một năm kể từ khi series trước của Towano Chikai kết thúc một cách đột ngột. Tất nhiên, Mai và các tác giả khác đã mắng tôi một trận vì chuyện đó... nhưng nghĩ lại thì, giờ nó chỉ còn là kỷ niệm đáng nhớ mà thôi.

"Hừm. Nhưng mà, cậu sẽ hồi phục ngay thôi, đúng không?"

"Phải rồi, phải đó. Sensei không thể kết thúc như thế này được. Và một khi series tiếp theo của Sensei được quyết định, xin hãy nhờ tôi làm họa sĩ minh họa lại nhé!"

"Sakura cũng rất mong chờ series mới của Sensei! Nếu nó lại được chuyển thể thành anime, Sakura nhất định sẽ giành được vai nữ chính! Với vai nhân vật em gái, đương nhiên rồi!"

Không có chuyện chúng tôi sẽ tách ra bây giờ đâu. Chuyện này bọn tôi quen rồi. Dĩ nhiên, tình cảm tôi dành cho cô với tư cách là học trò của cô vẫn là mãnh liệt nhất.

Được rồi, được rồi, lúc nào chị cũng thế thôi, Onee-chan… Dù sao thì, mọi người đều biết chị đang viết một bộ truyện mới rồi, nên đừng có làm bọn em thất vọng đấy. Đó là lời cảnh báo ấm áp của em với tư cách một người bạn.

Họ vẫn ích kỷ như mọi khi, nhưng tôi hiểu rằng họ vẫn quan tâm đến Towano Chikai. Đã một năm kể từ khi bộ truyện trước kết thúc, và chưa có bộ truyện mới nào ra mắt, vậy mà họ vẫn đối xử với tôi như vậy. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ cho tôi thêm sức mạnh.

Dù sao thì, mau mau nói cho bọn tôi biết chị sẽ sống ở đâu đi! Em phải vạch ra con đường ngắn nhất để đến đó gặp chị mỗi ngày, và tùy theo đó, em có thể sẽ phải chuyển nhà nữa đấy!

Em cũng vậy, hay là em cứ ở luôn chỗ Sensei đi ạ!

À, ý hay đó! Chúng ta cùng chuyển vào một nhà chung đi! Nghe có vẻ vui đó!

…Hừm, tôi có thể hỗ trợ cuộc sống sinh viên đại học của Sensei.

Onee-chan, chị thật sự chẳng thay đổi gì so với hồi trung học cả…

“Trả lại sự biết ơn của tôi đây!”

Chẳng mất bao lâu để họ phá hỏng tất cả. Nhưng rồi, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra rằng có những điều không hề thay đổi. Ngay cả sau những lời thú nhận, ngay cả sau khi tiểu thuyết kết thúc, ngay cả sau khi tốt nghiệp và mọi người cuối cùng cũng chuyển đi, họ vẫn luôn giữ nguyên con người mình. Mặc dù tôi không chắc đó có phải là điều tốt không, nhưng ít nhất tôi vẫn đang tận hưởng nó… Và chắc chắn họ cũng vậy.

Khi tôi đi hết quãng đường còn lại về nhà, tôi đã có một cuộc trò chuyện thật vui vẻ với mọi người. Ngoài những lúc họ nói những điều ngớ ngẩn như mọi khi, họ còn kể cho tôi nghe về tình hình hiện tại của họ.

Tôi đã biết về Mai rồi, vì dù sao cô ấy cũng là bạn học cũ của tôi. Thay vì theo học đại học, cô ấy lại muốn tập trung vào sự nghiệp tiểu thuyết gia Light Novel của mình sau khi tốt nghiệp. Niềm đam mê mới của cô ấy là những bộ truyện rom-com về chiến tranh, và bộ truyện hiện tại của cô ấy đang rất nổi tiếng, thậm chí còn hơn cả bộ trước.

Double Peace-sensei thì vẫn đang làm họa sĩ minh họa cho công ty game người lớn của cô ấy. Sau khi series tiểu thuyết của Towano Chikai kết thúc, cô ấy đã ngừng làm họa sĩ minh họa trong ngành Light Novel, nhưng cô ấy đã ngỏ ý muốn quay lại cho series mới của tôi. Với chất lượng của cô ấy, tôi rất vui khi có cô ấy hỗ trợ.

Minazuki-san ngày càng nổi tiếng hơn với vai trò diễn viên lồng tiếng, đạt đến vị trí đầu bảng xếp hạng. Cô ấy vốn đã rất được yêu thích, nhưng sau một năm rèn luyện này, cô ấy lại càng trở nên xuất sắc hơn.

Akino-san đang miệt mài làm tiểu thuyết gia Light Novel tại Nhà xuất bản Ryuusei. Cô ấy đang dần tạo được tên tuổi, và thậm chí một cuốn Light Novel của cô ấy còn được chuyển thể thành anime. Ngoài ra, cô ấy còn đang viết một series phụ mới.

Chuyên môn chính của cô em gái nhà Kanzaka là vẽ minh họa cho Light Novel, nhưng cô ấy cũng đang nỗ lực để ra mắt với vai trò mangaka của riêng mình. Giống như chị gái, cô ấy sẽ theo học tại một trường đại học nữ.

Mỗi người trong số họ đều đang thay đổi từng chút một và tiến về phía trước. Tôi cũng phải nỗ lực và tự mình tạo ra thành quả nào đó. Với những cảm xúc này trong lòng, tôi gửi lời chào mọi người và kết thúc cuộc gọi.

Trong một khoảnh khắc tưởng chừng như vô cùng ngắn ngủi, tôi đã về đến nhà.

“Con về rồi đây~”

“Mừng anh về nhà, Onii-chan.”

Tôi mở cửa trước, và Suzuka đã chào đón tôi. So với một năm trước, em ấy đã lớn hơn một chút, và tóc cũng dài ra.

“Ehehe, Onii-chan.”

“Có chuyện gì vậy? Em có vẻ vui quá nhỉ.”

Khi tôi cởi giày, Suzuka ngước nhìn tôi với nụ cười. Suzuka mà như thế này thì lúc nào cũng có nghĩa là có chuyện gì tốt đẹp đã xảy ra.

“Là thế này ạ, Shinozaki-san vừa gửi cho em một email.”

“Ế?! C-Cô ấy nói gì?!”

“Cô ấy đã đồng ý với bản thảo mới rồi ạ.”

Nghe vậy, thay vì mừng rỡ nhảy cẫng lên, tôi lại cảm thấy toàn thân như rã rời. Tuy vẫn tự tin phần nào, nhưng đến khi điều ấy thực sự thành hiện thực, tôi mới nhận ra... đã lâu lắm rồi!

“…Anh em mình đã làm được rồi, Suzuka!”

“Vâng. Chúc mừng Anh hai nhé.”

“Là nhờ công sức của cả hai chúng ta mà, đúng không?”

“…Vâng. Hì hì~”

Trong khi chúng tôi mỉm cười nhìn nhau, tôi bỗng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trong suốt một năm qua. Mặc dù đã nhận được sự đồng ý từ cô Shinozaki, nhưng con đường này vẫn đầy chông gai.

Bất cứ thứ gì chưa đạt yêu cầu đều bị loại bỏ. Từng chi tiết đều được xem xét kỹ lưỡng, so sánh với tiểu thuyết của Suzuka. Chỉ có sự hoàn hảo mới được chấp nhận. Viết bản thảo xong lại thấy nó bị vứt vào sọt rác… phải viết đi viết lại không biết bao nhiêu lần… trái tim tôi đã tan nát không biết bao nhiêu bận.

Mỗi lần như vậy, Suzuka luôn là người động viên tôi, thậm chí còn thu thập đủ thứ dữ liệu kỳ quặc nhất. Tôi còn phải lo lắng cho kỳ thi tuyển sinh đại học cùng lúc nữa chứ. Chuyện này không chỉ đơn thuần là bận rộn nữa rồi.

“Thật sự… năm ba đúng là vất vả mà…” Tôi thốt lên, cố gắng kìm nén nước mắt.

Nếu không có Suzuka bên cạnh, tôi chắc chắn đã không thể đi xa đến vậy. Em ấy thậm chí còn giúp tôi ôn thi đại học nữa. Mà đừng nói gì nhé, em gái tôi chính là kiểu người như thế đấy. Tôi dám chắc em ấy sẽ vượt qua kỳ thi mà chẳng cần học hành gì nhiều đâu.

“…Thôi nào, dù sao thì mọi công sức của chúng ta cuối cùng cũng được đền đáp,” Tôi thở dài, cảm thấy một gánh nặng vừa trút khỏi vai mình.

“Anh hai, bây giờ thư giãn như thế vẫn còn quá sớm đấy,” Suzuka nói với vẻ mặt nghiêm túc, cảnh báo tôi. “Anh được cô Shinozaki duyệt rồi, nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm lắm. Như lỗi ngữ pháp, lỗi chính tả chẳng hạn. Ngoài ra, văn phong và cách miêu tả của anh nữa. Còn rất nhiều thứ có thể nâng cao chất lượng bản thảo mà,” Suzuka bắt đầu giải thích, không biết từ đâu lôi ra bản thảo của tôi.

Tôi có thể thấy vô số những gạch chân đỏ chót trên từng trang giấy.

“…Lúc nào em cũng mang theo thứ này sao? Nhìn kiểu này thì chắc em đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần rồi…”

“Đ-Đương nhiên rồi ạ. Đây là cuốn tiểu thuyết sẽ kế thừa ý chí của Towano Chikai mà. Cuốn tiểu thuyết chứa đựng tất cả tình cảm của Anh hai dành cho em nữa. N-Nên tất nhiên là em phải luôn mang theo bên mình rồi!” Suzuka bĩu môi, má em ấy đỏ bừng như mọi khi.

Thấy em ấy như vậy, tôi bỗng muốn nói lời xin lỗi.

“Xin lỗi em. Và, cảm ơn em nhé, Suzuka.”

“…Anh hai… Hì hì, hì hì~”

Tôi xoa đầu Suzuka, tâm trạng em ấy lập tức tốt hơn hẳn, rồi em ấy rúc vào người tôi. Cảm nhận hơi ấm của em ấy, cái lạnh còn vương trên da tôi lập tức tan biến.

Sau đó, tôi và Suzuka chuyển sang phòng của tôi và tiếp tục câu chuyện. Ngoài việc bàn về cuốn tiểu thuyết, còn có chuyện tôi sắp chuyển nhà nữa.

“…Em chỉ có thể nói chuyện với Anh hai trong phòng anh được vài lần nữa thôi nhỉ…”

“Anh vẫn sẽ dùng căn phòng này mỗi khi về nhà mà.”

“Thế thì em sẽ đến thăm anh mỗi ngày vậy, rồi có lẽ sẽ ở lại khi có kỳ nghỉ… Nhưng mà, em vẫn thấy cô đơn lắm.” Suzuka cúi đầu.

Nhưng, điều đó không kéo dài lâu. Em ấy ngước nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh.

“Nhân tiện, năm sau em sẽ theo anh để chúng ta có thể sống cùng nhau. Lúc đó mình cùng tìm một chỗ ở chung nhé!”

Suzuka quả thật là một cô bé mạnh mẽ.

“…Ừ. Thôi thì, dù sao, chúng ta phải tập trung vào bộ truyện hiện tại đã. Kỳ thi tuyển sinh đã xong, chúng ta cũng được cô Shinozaki duyệt rồi, giờ thì lại bắt đầu một hành trình mới với tư cách tác giả Light Novel thôi.”

“Vâng. Cuối cùng Anh hai cũng đạt được ước mơ của mình rồi,” Suzuka đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

Nhưng rồi em ấy nhanh chóng mở to mắt như vừa nhớ ra điều gì đó.

“À mà, cô Shinozaki có nhắc đến một chuyện khác trong email nữa đấy.”

“Ngoài chi tiết về bản thảo ư?”

“Anh phải nghĩ ra tên cho cuốn tiểu thuyết của mình chứ. Điều này quan trọng lắm đó, Onii-chan. Phải là một cái tên ngắn gọn, nói lên tình yêu anh dành cho em gái. Chúng ta nghĩ ngay đi nào!” Suzuka vừa nói vừa giơ ngón trỏ lên, nhưng mà—

“À, anh đã có ý tưởng rồi.”

“Ể? Thật ư?” Suzuka thoáng ngạc nhiên khi nghe tôi nói vậy. Sau đó, cô bé liền vội vàng nài nỉ tôi kể cho nghe ý tưởng của mình.

...Về cái tên, tôi vốn dĩ đã nghĩ sẵn rồi.

Nhớ lại khoảng thời gian tôi và Suzuka bên nhau, nhớ về cách tôi từng né tránh cảm xúc thật của mình, và nhớ cả việc cuối cùng chúng tôi vẫn có thể đối mặt với nhau, cái tên ấy tự nhiên hiện ra trong tâm trí tôi.

“Onii-chan, anh nghĩ ra tên gì rồi?” Suzuka không thể chờ đợi thêm nữa, cô bé nắm chặt lấy tay tôi.

Nhìn Suzuka — cô em gái đáng yêu nhất, quý giá nhất trần đời — tôi đành chiều theo, rồi cất tiếng.

“Cái tên đó sẽ là——”