Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 12

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 10 - Chương 5: Bước đầu tiên với ký ức của họ

Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, vui lòng theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

*

“Ừm, mấy chuyện như vậy hồi đó cũng có xảy ra…” Onii-chan lẩm bẩm một mình, hồi tưởng về quá khứ của hai anh em, về cái thuở cả hai còn bé tí teo.

Ánh mắt anh trông xa xăm, như thể đang hoài niệm về những ngày tháng ấy.

“Hồi đó hai đứa mình luôn như vậy phải không? Anh quên béng mất rồi. Thật lòng mà nói, cảm giác cứ như không phải thật… Ủa? Suzuka?”

Thế nhưng, khoảnh khắc đó cũng qua đi khá nhanh. Anh chuyển ánh mắt sang tôi, và sắc mặt anh chợt tái mét.

“C-Có chuyện gì vậy? …À, em biết đấy, anh biết hồi đó em có lẽ đã bám lấy anh nhiều lắm, nhưng không phải bây giờ anh mong muốn điều đó hay gì đâu nhé. Hồi đó mình còn là trẻ con, tính cách cũng chưa phát triển hoàn thiện, nên đương nhiên mình không thể coi mọi thứ là hiển nhiên được, và chuyện đó hoàn toàn không liên quan gì đến con người chúng ta bây giờ, được chứ?!”

“Cái thứ vô lý này là sao chứ…?” Tôi bày ra vẻ mặt ngao ngán đáp lại Onii-chan, người đang bắt đầu viện ra những lời bào chữa hết sức vô lý và tuyệt vọng.

Anh ấy có lẽ đã hiểu lầm vẻ mặt tôi là sự khó chịu khi tôi im lặng lắng nghe. Chắc anh nghĩ rằng mình đã ép tôi phải sống lại những ký ức đáng xấu hổ, và anh đang dần lo lắng… Thật tình, đôi lúc anh ấy thiển cận ghê, không chịu nhìn vào bức tranh lớn hơn. Nghĩ đến là tôi lại muốn thở dài lần nữa. Tôi mừng vì anh ấy lo lắng cho tôi như vậy, nhưng hoàn toàn không cần thiết chút nào.

Nói gì thì nói, hồi đó tôi thật sự bám dính lấy Onii-chan mà, nên tại sao tôi phải cảm thấy xấu hổ về điều đó chứ? Và, mặc dù bây giờ tôi không thể thể hiện ra vì quá ngại ngùng, nhưng tình yêu của tôi dành cho Onii-chan và khao khát muốn được ở bên anh ấy mãi mãi không hề vơi đi chút nào. Thế nhưng, tôi hiểu rằng Onii-chan đang hiểu lầm chuyện này. Chắc hẳn tôi đã có một vẻ mặt khá khó chịu khi lắng nghe anh ấy. Tôi không thể trách anh ấy vì đã nghĩ rằng mình làm tôi tức giận. Lần này chắc chắn là lỗi của tôi. Tuy nhiên, tôi có một lý do rất cụ thể để giữ nguyên vẻ mặt như thế.

Nếu tôi thư giãn khuôn mặt một giây thôi, tôi cảm thấy mình sẽ bắt đầu nhe răng cười mất! Vâng, bạn nghe không lầm đâu! Tôi đang có nguy cơ “Hì hì hì” bất cứ lúc nào! T-Tôi… tôi không thể làm gì khác được, phải không?! Onii-chan đang tự mình nói về quá khứ của hai đứa! Đó là hồi chúng tôi chẳng phải lo lắng gì, có thể thoải mái thể hiện tình cảm yêu thương tùy thích. Onii-chan đang nghĩ về điều đó! Điều đó cũng khiến tôi nhớ về quá khứ, khiến tôi có thôi thúc muốn cười toe toét không kiểm soát được! Tôi đã cố gắng hết sức để không để lộ ra suốt thời gian qua!

Cái lần Onii-chan và tôi cùng nhau đi mua sách.

Cái lần tôi chẳng có lý do gì để ở lại với anh, nhưng anh vẫn cứ dạy tôi.

Cái lần tôi bắt đầu nấu ăn chỉ để làm Onii-chan vui.

Cái lần Onii-chan và tôi tắm chung và ngủ chung.

Đương nhiên tôi nhớ tất cả những điều đó. Thế nhưng, khi nghe anh ấy nói về những chuyện này, tất cả những cảm xúc tôi đã từng trải qua khi ấy lại ùa về. Hồi đó, tôi thật sự rất hạnh phúc. Tôi có thể ở bên Onii-chan bất cứ khi nào tôi muốn, cứ thế mà thể hiện tình cảm yêu thương… Tôi nghĩ mình thậm chí có thể gọi thời gian đó là ‘Thiên đường’. Nếu bây giờ tôi muốn trải nghiệm điều này, tôi sẽ phải viện ra một lý do khác để ‘thu thập dữ liệu’. Đương nhiên, cũng có một vài chuyện không mong muốn xảy ra, nhưng tôi không thể không ghen tị với khoảng thời gian đó, vì đó từng là cuộc sống thường nhật của chúng tôi.

Mỗi ngày đều diễn ra như vậy. Có vô vàn ký ức khác tương tự. Dù quan trọng đến mấy, dù mơ hồ hay chi tiết thế nào, tôi đều nhớ hết.

—À, đúng rồi. Hay là mình không chỉ viết những tưởng tượng mộng mơ của mình với anh hai thôi nhỉ? Hay mình nên ghi lại cả những sự kiện có thật đã xảy ra ngày đó? Ừm, ý hay đó chứ. Mình sẽ gọi chúng là ‘Nhật ký những khoảnh khắc ngọt ngào bên anh hai’! Đương nhiên, em sẽ không bao giờ—dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, 100% em cam đoan với anh—quên đi bất cứ kỷ niệm quý giá nào với anh hai đâu. Tuy nhiên, có thể sẽ đến lúc cần có những ghi chép về quá khứ của chúng ta, nên lát nữa em sẽ làm điều đó…

“U-Ừm… Suzuka-san?”

“Hả?!”

Cuối cùng, có lẽ vì không thể chịu nổi sự im lặng thêm nữa, anh hai đã cất tiếng gọi em. Suýt nữa thì hỏng. Em đã mải mê với ý tưởng tuyệt vời này đến mức suýt quên mất việc giữ vẻ mặt bình thường. Không được, không được. Hơn nữa, đây cũng không phải lúc để đắm chìm vào những kỷ niệm như vậy. Em hắng giọng để xua đi sự gượng gạo. Phải nhớ đến vấn đề đang cần giải quyết. Quả thật, em có lý do chính đáng khi muốn anh hai kể lại những ký ức của mình. Không chỉ đơn thuần là để em có thể sống lại những kỷ niệm từ thời mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa rạn nứt.

Em muốn biết anh hai đã nghĩ gì về mối quan hệ của chúng ta ngay trước khi nó trở nên gượng gạo như bây giờ. Em phải tìm ra điều đó. Em muốn được nghe chính anh hai kể. Nếu không, chúng ta sẽ không thể bước tiếp.

Em muốn anh hai hiểu tại sao em lại giận anh ấy. Tuy nhiên, chính anh ấy lại nói rằng mình chẳng biết gì cả, thậm chí còn xin lỗi. Khi anh ấy làm vậy, em buộc phải đánh giá lại lập trường của mình. Liệu có thực sự khả thi để anh hai tự mình nhận ra không? Hơn nữa, lỡ như anh hai đã vô thức nhận ra rồi, nhưng chỉ nghĩ hành động của mình là bình thường thì sao? Em đã quyết tâm để anh hai kể lại những câu chuyện quá khứ này nhằm tìm ra câu trả lời cho những nghi ngờ của mình.

Và hóa ra, những nghi hoặc của em là vô căn cứ. Anh hai hoàn toàn không biết em giận điều gì. Nhưng em nghĩ điều đó cũng không thể trách được. Rốt cuộc, anh hai thực sự không hề nhận thức được rằng mình đang làm điều gì đó không phải—Không, đúng hơn là anh ấy thậm chí còn chẳng nghĩ đó là điều tồi tệ chút nào. Sau khi nghe anh hai kể về quá khứ, điều đó trở nên quá rõ ràng. Dù em có đợi thêm trăm năm nữa, anh ấy rất có thể sẽ chẳng bao giờ tự mình nhận ra. Thảo nào chúng em cứ nói chuyện như nước đổ lá khoai. Thật sự, em chỉ có thể tự trách mình mà thôi… Thế nhưng, đây không phải là lúc để ủ rũ.

“Ừm… vậy, thế này được chưa? Hay em muốn nghe thêm nữa?” Anh hai hỏi với vẻ mặt hơi lo lắng.

Anh ấy ngập ngừng, thăm dò phản ứng của em. Những kỷ niệm anh ấy nhắc đến đều là từ cái thời chúng em thân thiết như hai anh em ruột vậy. Không hề có một ký ức đau buồn nào. Chắc chắn rằng khoảng thời gian đó là một phần không thể thay thế, quan trọng trong cuộc đời em. Tuy nhiên, bây giờ thì—

“Suzuka…?”

Em bắt đầu tự trách mình vì đã không nhận ra sớm hơn. Em không có quyền gì để giận dỗi cả. Suốt thời gian qua được anh hai nuông chiều, em cứ thế mà xem đó là điều hiển nhiên, nhưng lẽ ra em không được phép làm vậy. Hồi còn bé, em đã buột miệng nói thẳng vào mặt anh ấy ‘Anh hai ngốc!’ mà chẳng mảy may nghĩ cho anh ấy. Em xứng đáng với mối quan hệ tệ hại sau đó. Em đã thầm nguyền rủa bản thân vì những gì đã làm, nhưng em chưa bao giờ làm gì để thay đổi cả.

Tôi đúng là kẻ ngốc nghếch nhất ở đây. Lẽ ra tôi phải hiểu rõ mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này từ lâu rồi mới phải. Thật là ngớ ngẩn. Nhưng có một điều tôi đã tiến bộ hơn. Đó là tôi đã có một khao khát cháy bỏng, không muốn mọi thứ lại kết thúc giống như trước. Tôi sẽ không bao giờ nói “Onii-chan, anh đúng là đồ ngốc!” nữa. Và tôi cũng sẽ không cho phép mình chìm đắm trong sự tự căm ghét thêm một giây phút nào nữa. Điều quan trọng là giờ đây tôi không còn hối tiếc bất cứ điều gì nữa.

Tôi có lẽ là người hạnh phúc nhất trần đời khi được Onii-chan nuông chiều hết mực như thế này. Tôi có thể cứ mặc kệ và đắm chìm trong niềm hạnh phúc tương tự như những ký ức anh ấy vừa kể. Nhưng làm vậy thì tôi sẽ được gì đây? Cuối cùng thì tôi cũng đã nhận ra. Hạnh phúc giả tạo này sẽ chỉ dẫn đến thêm nhiều ký ức đau khổ như thế mà thôi. Đó là lý do tại sao tôi phải tiến lên. Tôi phải nói ra tình cảm của mình. Cho dù điều đó có khiến tôi mất đi tất cả. Một khi tôi đã ngừng mơ, tôi sẽ không thể quay lại với giấc mơ đó được nữa. Bởi vậy… Để biến giấc mơ này thành hiện thực, tôi phải bước tiếp.

…Onii-chan, em sợ lắm. Sợ đến mức như thể sắp òa khóc bất cứ lúc nào vậy. Nhưng em sẽ không dừng lại nữa đâu, vậy nên xin anh hãy đón lấy em. Và chúng ta hãy cùng nhau bước đi bước đầu tiên này. Bước đầu tiên sẽ dẫn lối cho cả hai chúng ta đến hạnh phúc thật sự…

*

“Onii-chan…”

Cuối cùng Suzuka cũng cất lời. Nhưng có gì đó không ổn. Hả. Lạ thật đấy. Dường như bầu không khí quanh em ấy đã thay đổi… Tôi không thể diễn tả bằng lời được.

“Giờ thì em đã ổn với tất cả những câu chuyện trong quá khứ rồi. Hồi đó, chúng ta luôn là anh em thân thiết, và em hoàn toàn hiểu cảm giác của anh lúc bấy giờ.”

“A-Anh hiểu rồi. Nghe em nói thế anh cũng mừng,” tôi gật đầu đồng tình, nhưng không thể nói là mình hoàn toàn hài lòng.

…Sao tự dưng em ấy lại nhắc đến chuyện đó nhỉ?

“Tiện thể, Onii-chan.”

Trong khi tôi đang nghĩ vậy, Suzuka lại lên tiếng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào tôi.

“Anh có nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra khiến chúng ta trở nên xa cách hoàn toàn như vậy không?”

“Hả? Ý em là sao?”

“Em đang hỏi lý do cho mối quan hệ đổ vỡ của chúng ta đó. Nguồn cơn của nó.”

“Anh lại không nhớ rõ về chuyện đó lắm…”

“Vậy thì hai chúng ta đã thân thiết như thế này trong bao lâu? Anh có nhớ nó đột nhiên thay đổi vào thời điểm nào không?”

Tôi hơi bối rối trước hàng loạt câu hỏi dồn dập của em ấy. Chúng tôi đã thân thiết đến bao lâu rồi nhỉ? Tôi biết chắc chắn rằng mối quan hệ của chúng tôi trở nên tồi tệ hơn khi tôi khiến Suzuka khóc vào một lúc nào đó. Nhưng nguyên nhân của nó là gì ấy nhỉ? Ngoài ra, có thật là không có chuyện gì khác tương tự xảy ra trước sự việc đó không? Chúng tôi có thật sự thân thiết suốt thời gian đó không?

Tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ kỹ về điều đó, nhưng giờ tôi đang nghĩ về quá khứ, có lẽ có điều gì đó khác mà tôi có thể nhớ ra.

“……”

“………”

Tôi bắt đầu thầm suy nghĩ, và Suzuka lặng lẽ nhìn tôi không nói một lời nào. Cuối cùng, một điều gì đó chợt hiện ra trong đầu tôi. Một lúc trước khi tôi khiến Suzuka khóc như vậy, tôi có cảm giác mối quan hệ của chúng tôi đã hơi cứng nhắc… Hình như vậy? Không, chắc chắn là vậy. Suzuka cũng không còn nói “Onii-chan, Onii-chan” nữa. Đó là khoảng thời gian mà tôi nghĩ có một chút khoảng cách giữa chúng tôi.

Nhưng nguyên nhân là gì? Trước đây chúng tôi đã rất thân thiết, vậy tại sao mối quan hệ của chúng tôi lại trở nên tồi tệ? Và chuyện đó đã xảy ra từ bao lâu rồi…?

“À…”

Thế rồi, tôi cuối cùng cũng nhớ ra.

“Nhân tiện, hình như trước đây chúng ta từng đi công viên giải trí một lần rồi nhỉ. Cái chỗ ‘Itsukaen Wonderland’ đó, phải không? Hồi đó, em bị lạc khỏi chúng ta, nên anh đã đi tìm em… và ngay cả sau khi tìm thấy em, em vẫn có vẻ giận anh…?”

“…Vậy là anh nhớ ra rồi,” Suzuka điềm tĩnh đáp lại tiếng lẩm bẩm của tôi.

“Vậy là thật sự có chuyện gì xảy ra lúc đó sao…? Anh cứ nghĩ là mình nhớ nhầm.”

“Anh không nhớ nhầm đâu, Onii-chan.”

Vì Suzuka đã gợi ý rằng tôi đi đúng hướng, tôi bèn cố lục lọi sâu hơn vào ký ức của mình… Vài ngày sau chuyến đi Itsukaen Wonderland, không hiểu sao tôi cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Suzuka bỗng trở nên thật sự gượng gạo. Ngay sau đó, tôi đã làm Suzuka khóc và phá hỏng mối quan hệ của chúng tôi.

“…Nhưng rốt cuộc thì hồi đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh không nhớ sao?”

“Ừm… xin lỗi em nhé…”

Dù cố gắng thế nào, tôi cũng không thể nhớ ra. Chẳng lẽ hồi đó tôi đã làm Suzuka giận bằng cách nào đó sao? Suzuka nhìn tôi một lát, nhưng khi tôi không nói gì thêm, cô bé khẽ thở dài.

“Vậy, anh có nhớ lý do vì sao em bị tách khỏi gia đình mình không?”

“Hả?” Tôi ngớ người trước câu hỏi của cô bé.

Lý do Suzuka bị tách khỏi chúng tôi sao? Chuyện này có liên quan gì đến việc cô bé giận không?

“K-Không, anh không nhớ.” Tôi chẳng nghĩ ra được gì nên đành thật thà trả lời.

“Là bởi vì anh đã nói với em rằng ‘Anh em ruột thì không thể kết hôn được đâu’, anh biết không?” Cô bé đáp.

“……………Hả?”

“Nhìn phản ứng của anh, có vẻ như anh thật sự không nhớ gì cả. Đầu anh có chút manh mối nào liên kết lại với nhau không?”

“K-Không, nhưng… Ơ?! K-Kết hôn?! Sao lại thế?!”

Chủ đề cuộc trò chuyện đột nhiên trở nên hoàn toàn không thể tin nổi, khiến tôi chết lặng. T-Tức là, làm ơn đi! Chúng tôi đang nói về việc Suzuka bị tách khỏi chúng tôi ở công viên giải trí, vậy tại sao chuyện kết hôn đột nhiên lại xuất hiện?! Và kết hôn giữa anh em ruột…?! Chuyện này thật vô lý!

“C-Chuyện này vô lý gì vậy?!”

“Hồi đó, nó không hề vô lý chút nào. Thậm chí còn là điều được mong đợi nữa.”

“Mong đợi…?”

“Em luôn bám dính lấy anh, Onii-chan, luôn miệng nói yêu anh rất nhiều, anh nhớ chứ? Ít nhất thì anh cũng nhớ chuyện đó, đúng không?”

Đúng vậy, tôi nhớ. Hồi đó cô bé luôn chạy đến chỗ tôi nói những câu như ‘Onii-chan, em yêu anh!’

“Cũng như vậy đó. Em luôn nói rằng em muốn trở thành v-vợ tương lai của Onii-chan mà. Và em cũng đã viết điều đó vào bài văn của mình nữa.”

…A-A. Đúng vậy. Giờ cô bé nhắc đến, tôi mới nhớ mình đã đọc và nghe về chuyện đó suốt. Vừa nãy tôi hơi hoảng loạn khi nghe Suzuka đột nhiên nói từ ‘kết hôn’, nhưng những cuộc trò chuyện như thế này đã xảy ra rất nhiều khi chúng tôi còn nhỏ, nên đáng lẽ tôi phải quen rồi. Nghĩ lại thì, hồi đó tôi cũng đối xử với Suzuka y hệt như vậy. Tôi cảm thấy vui hơn là ngạc nhiên khi nhận được mức độ tình cảm này.

“Ư-Ừm, giờ em nhắc mới nhớ, anh cảm thấy hồi đó mình chỉ đơn giản chấp nhận thôi. Dù sao thì chúng ta cũng còn là trẻ con. Chuyện như thế xảy ra vào thời điểm này thì đương nhiên là không thể rồi.”

“…………Vâng, anh nói đúng.”

…?! K-Không hiểu sao, tôi vừa thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng mình! Với lại, sao ánh mắt cô bé đột nhiên trở nên sắc bén thế…?

“…Haaah, vâng, hồi đó em luôn miệng nói rằng sẽ kết hôn với Onii-chan mà, đúng không?” Suzuka lắc đầu rồi tiếp lời. “Nhưng hôm đó thì khác. Cái ngày chúng ta đi công viên giải trí ấy. Em cũng nói y như bình thường, rằng em sẽ trở thành vợ của Onii-chan. Tuy nhiên, phản ứng của Onii-chan lại khác.”

“Phản ứng của anh khác là sao…?”

“Anh đã nói ‘Em không thể làm thế được. Anh em ruột thì không thể kết hôn được đâu.’ Anh không nhớ sao?”

“……Hả?”

Đương nhiên, một phản ứng như vậy là điều hơn cả mong đợi, và tôi thậm chí sẽ không ngần ngại nói điều đó ngay bây giờ. Nhưng tại sao hồi đó tôi lại nói vậy, dù đã bỏ qua chuyện này rất nhiều lần trước đó? Dù là người đã làm chuyện đó, tôi lại không hề biết…

“Khi anh nói điều đó, em đã rất sốc. Trước đó, anh luôn nói rằng nhất định sẽ biến em thành vợ của anh. Hồi đó, em luôn mong đợi Onii-chan sẽ giữ lời hứa này. Anh thậm chí còn nói rằng đó là lời hứa mãi mãi.”

Suzuka nói xong, đột nhiên bật cười khi nhớ ra điều gì đó.

À, nhắc mới nhớ, anh có nhớ chuyện anh đã nói hồi đó không? Anh bảo đó là lời hứa “mãi mãi”, nhưng sau đó em lại thêm vào: “Mãi mãi còn có nghĩa là vĩnh cửu nữa đấy nhé”. Anh khen em giỏi khi biết từ khó như vậy.

“C-Có chuyện như thế sao?”

“Vâng. Và rồi anh nói: ‘Được thôi, vậy là lời hứa vĩnh cửu. Không, không chỉ là lời hứa. Nó giống như một lời thề thì đúng hơn. Nghe ngầu hơn đúng không? Thế thì gọi là lời thề vĩnh cửu nhé?!’, anh có nhớ không?”

“Đ-Đợi đã, lời thề vĩnh cửu sao?!”

“Đúng vậy, đó chính là nguồn gốc bút danh của em: Towano Chikai.”

Suzuka thản nhiên nói như không có chuyện gì, còn tôi thì phải cố gắng giữ thăng bằng để không ngã vật ra vì sốc. T-Tôi không thể ngờ rằng bút danh của em ấy lại có nguồn gốc từ chuyện như vậy… Đ-Đợi chút, tại sao em ấy lại dùng cái thứ đó làm bút danh chứ…?

“Nhưng thôi, chuyện đó tạm gác qua một bên.”

Tuy nhiên, Suzuka nhanh chóng bỏ qua chủ đề đó và lại bắt đầu nói về công viên giải trí.

“Vấn đề là em hoàn toàn choáng váng trước những gì Onii-chan nói. Cho đến lúc đó, anh luôn đồng ý mỗi khi em nói vậy, nhưng lần đó thì không… Em hoàn toàn bối rối, và vì không thể chấp nhận được điều đó, em đã bỏ chạy.”

“Vậy ra đó là lý do em bị lạc khỏi bọn anh…”

“Vâng. Em bỏ chạy và bị lạc… Chà, như anh có lẽ còn nhớ, cuối cùng anh đã tìm thấy em. Cuối cùng thì, dù chúng ta đã đến công viên giải trí, nhưng không có nhiều thời gian để làm gì cả, và chúng ta chỉ về nhà thôi.”

“V-Vậy ra là thế…”

Tôi không thể nhớ gì về chuyện đó cả. Tất cả những gì tôi nhớ là Suzuka đã bị lạc khỏi chúng tôi.

“Vâng. Em đã rất mong được đi công viên giải trí cùng Onii-chan, nhưng tất cả đã bị phá hỏng vì em. Anh thật sự không nhớ sao?”

“Không hề. Anh chắc là lúc đó anh vui mừng đến mức quên hết mọi thứ khi tìm thấy em.”

“…Vậy sao?” Khi tôi nói vậy, mặt Suzuka thoáng buồn.

“Vậy là chuyện như thế đã xảy ra, nhỉ…?”

“Vâng, đó là một cú sốc lớn đối với em. Tuy nhiên, cú sốc lớn nhất đến sau đó.”

“Sau đó sao?”

“Vâng. Sau khi về nhà, em đã hỏi anh về chuyện đó. Tại sao anh lại đột nhiên nói những lời như vậy? Em nhất định phải biết lý do của anh. Những gì anh nói sau đó đã khiến em chết lặng.”

“…A-Anh đã nói gì hồi đó?”

“Chỉ một câu này thôi: ‘Vì nó sẽ khiến Suzuka không vui’.”

Ngay giây phút tôi nghe thấy điều đó, tim tôi hẫng đi một nhịp. Tôi đã nhớ ra một điều gì đó. Chà, tôi vẫn không nhớ mình đã nói điều đó với Suzuka, nhưng tôi nhớ một ký ức xa hơn một chút. Đó là một cuộc trò chuyện không mấy quan trọng mà tôi đã có với một người bạn cùng lớp hồi đó. Tôi không biết chi tiết ra sao, nhưng cậu ấy đã nói với tôi điều này.

—Cậu không thể cưới em gái mình đâu. Tớ không thực sự biết tại sao, nhưng nó sẽ khiến cô ấy không vui đâu.

Tôi nghi ngờ người bạn cùng lớp đó có ý đồ xấu khi nói vậy, nhưng rất có thể tôi đã nhắc đến chuyện đó với Suzuka theo cách này hay cách khác. Thật kỳ lạ, tôi đã hoàn toàn quên mất cuộc trò chuyện này cho đến tận bây giờ… Nhưng tôi đoán là lúc đó tôi thực sự bận tâm về nó.

`[IMAGE: ../Images/00008.jpg]`

*Nó sẽ khiến cô ấy không vui.*

Chỉ vài từ đó đã khắc sâu vào tôi, và có lẽ đã dẫn đến câu trả lời đó.

“Onii-chan?”

Thấy tôi đột nhiên im lặng, Suzuka ngước lên nhìn tôi đầy thắc mắc. Tôi do dự một giây, nhưng tôi quyết định nói cho em ấy biết về những gì tôi có lẽ đã nghĩ vào thời điểm đó.

“…Vì nó sẽ khiến em không vui sao?” Vẻ mặt Suzuka trông đau khổ. “……Em đã nghĩ vậy mà,” em ấy lẩm bẩm.

“Em nghĩ vậy sao? Nghĩ về cái gì?”

“Không, em chỉ nghĩ rằng có gì đó kỳ lạ. Nghe anh nói bây giờ, em cuối cùng cũng hiểu rằng phỏng đoán của em không sai chút nào.”

“Và phỏng đoán đó là gì…?”

“Là phỏng đoán về lý do tại sao Onii-chan đột nhiên bắt đầu hành động khác hẳn, gần như hoàn toàn trái ngược với trước đây.”

“À, cái đó là vì cuộc trò chuyện của tôi với cả lớp hồi đó—”

“Không, ý em không phải thế,” Suzuka nhanh chóng ngắt lời tôi. “Quan trọng là lúc đó anh cảm thấy thế nào cơ. Khi bạn anh nói với anh điều đó, và anh bắt đầu nghĩ rằng nếu anh cưới cô ấy thì sẽ khiến em gái mình không vui. ...Vậy ra đó là lý do.”

Nghe như Suzuka đang tự nhẩm lại những lời đó. Vẻ mặt cô bé trông rất nghiêm túc, và tôi gần như cảm nhận được một tia thích thú mờ nhạt tỏa ra từ cô bé.

“Có vẻ như trực giác của mình đã đúng rồi...”

“C-có ý gì chứ?”

“...Chuyện là, hồi đó, em đã mơ hồ cảm thấy có lẽ anh nói vậy là vì em. Và, nghe anh nói bây giờ, hình như em đã đoán đúng. Không chỉ là chuyện công viên giải trí đâu. Em cũng cảm thấy y như vậy khi nhờ anh kể về chuyện quá khứ. Anh luôn đặt em lên hàng đầu mọi lúc mọi nơi.”

“Ừ-ừm...”

Được Suzuka nói thẳng thừng như vậy, mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên. Giờ cô bé nhắc đến, thì đúng là quá rõ ràng, nhưng tôi lại chưa bao giờ thực sự nhận thức được điều đó. Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ có chủ đích về nó.

“Chính vì thế mà em mới giận.”

“Hả?”

Những lời Suzuka nói tiếp theo đã thổi bay mọi sự ngượng ngùng của tôi.

“Anh hiểu em đang nói gì không, Onii-chan?” Suzuka hỏi tôi, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi.

Thế nhưng, đầu óc tôi không thể theo kịp... *Đây là lý do cô bé giận sao? Tất cả chuyện này đều có liên quan đến đó ư?*

“Xem ra, anh vẫn chưa hiểu.”

Thấy tôi im lặng, Suzuka khẽ khúc khích cười.

“Em thực sự muốn anh hiểu. Vì thế em mới tỏ ra hờn dỗi như vậy, nhưng đúng là chỉ là một hành động trẻ con thôi phải không?”

Suzuka xin lỗi, nhưng tôi hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.

“Nghĩ lại thì, nếu anh không hiểu cũng không trách được. Dù sao thì, em cũng chỉ là tự mình hiểu lầm thôi. Em hoàn toàn không biết rằng anh thậm chí còn không ý thức được mình đã làm sai điều gì.”

“A-anh đang nói gì vậy?”

Suzuka không đáp. Cô bé chỉ tiếp tục.

“Hồi đó, em không hề hay biết, và ngay cả vài tháng trước, em cũng không thể đoán được. Nhưng, em vẫn có một cảm giác mơ hồ, một cảm giác khó chịu mơ hồ.”

“Một cảm giác khó chịu...?”

“Vâng. Nói chính xác hơn là em cảm thấy có gì đó sai sai. Anh có biết điều gì sai không?”

“K-không.”

“Em không hề vui vẻ chút nào. Kỳ lạ phải không?” Suzuka nói, gần như đang chế giễu chính mình. “Anh thử nghĩ xem, Onii-chan. Anh luôn ưu tiên em hơn bất cứ thứ gì và bất cứ ai khác. Bất cứ điều gì em muốn, anh đều cố gắng hết sức để mang lại cho em. Anh sẽ chịu đựng bất kỳ ý thích ích kỷ nào của em. Đó là môi trường lý tưởng của em. Làm sao em lại không muốn sống trong sự hạnh phúc như vậy chứ?”

Nhưng vẫn...

“Vì lý do nào đó, em gần như chẳng cảm thấy hạnh phúc chút nào. Một cảm giác mơ hồ, khó chịu đọng lại trong lòng em, không cho phép em thực sự cảm thấy vui vẻ. Việc nghĩ rằng Onii-chan không thể tận hưởng chuyến đi chơi ở công viên giải trí chỉ vì em đã khiến cảm giác đó tệ hơn,” Suzuka nói với giọng nhỏ nhẹ, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự kiên quyết đằng sau đó.

Bàn tay cô bé nắm thành nắm đấm, và gần như trông như cô bé đang run rẩy... hay đó chỉ là tưởng tượng của tôi?

“Kể từ đó, em không thể ở bên Onii-chan như trước nữa. Em không thể thành thật được. Em không biết phải làm gì vào lúc đó, và em cảm thấy mâu thuẫn.”

“...Vậy ra đó là lý do hồi đó lại cảm thấy khó xử như vậy...”

“Vâng. Em không thể đối phó với những cảm xúc này. Nói như vậy, em vẫn yêu Onii-chan rất nhiều. Em đã cố gắng quên đi những cảm xúc này, và cố gắng từ từ đấu tranh để lấy lại mối quan hệ trước đây của chúng ta. Cho đến khi xảy ra chuyện đó.”

Những lời cuối cùng của cô bé vang vọng khắp căn phòng.

“Chuyện đó...?”

“Anh nói rằng lý do mối quan hệ của chúng ta trở nên tệ hại như vậy là vì anh đã làm em khóc, đúng không?”

“Đ-đúng vậy.”

“Nhưng anh còn chẳng nhớ chính xác anh đã làm gì khiến em khóc từ đầu, đúng không?”

“…Chính xác là, anh không nhớ gì cả. Chắc lại là anh làm trò ngốc nghếch gì đó rồi…”

“Anh nhầm rồi,” Suzuka lắc đầu, phủ nhận suy đoán của tôi. “Anh nhầm rồi, Onii-chan. Đúng là em có khóc, nhưng chắc chắn không phải vì Onii-chan đâu… Hoàn toàn là lỗi của em.”

“Hả? Y-Ý em là sao?” tôi hỏi.

Suzuka ngập ngừng một lát, rồi bắt đầu giải thích. “Hồi đó…”

Chuyện xảy ra vào một ngày khi mối quan hệ của chúng tôi đang dần trở lại bình thường. Lúc bấy giờ, Suzuka vừa mới tập tành nấu nướng, và cũng bắt đầu phụ giúp việc nhà. Mẹ chúng tôi vui lắm khi thấy Suzuka biết san sẻ công việc, nên đã tận tình chỉ dạy cho em rất nhiều thứ. Một ngày nọ, Suzuka đang bận rộn dọn dẹp phòng khách. Bố mẹ tôi khi ấy vừa bắt đầu bận rộn hơn, nên Suzuka muốn giảm bớt gánh nặng cho mẹ, thế là em lén lút giúp mẹ dọn dẹp.

Nhờ có sự khéo léo bẩm sinh, cùng với sự chỉ dạy cặn kẽ của mẹ, Suzuka đã khá thành thạo những việc vặt này và có thể tự xoay xở. Em hăm hở, mong rằng mình sẽ được bố mẹ khen ngợi, và dĩ nhiên là cả tôi nữa.

Thế nhưng, vào ngày hôm đó, một sự cố đã xảy ra. Trong chính căn phòng khách này, bố tôi có trưng bày một chiếc đĩa khá quý giá. Tôi cũng không rõ chi tiết lắm, nhưng hình như nó là một món đồ rất đắt tiền. Bản thân Suzuka cũng biết rõ điều đó, nên em đã cẩn thận dọn dẹp căn phòng, nhưng không may lại vô tình va phải chỗ để đĩa, khiến nó rơi xuống đất và vỡ tan tành.

Đương nhiên, Suzuka hoảng loạn. Em không đời nào có thể đền lại chiếc đĩa đắt tiền như vậy. Em cố gắng ghép lại, nhưng lập tức nhận ra là vô ích. Không biết phải làm gì, Suzuka càng thêm lo lắng. Em sợ bị mắng, và em cũng cảm thấy có lỗi vì đã tự ý dọn dẹp căn phòng. Đầu óc em rối bời cả.

“Và rồi, Onii-chan xuất hiện.”

Nghe thấy tiếng động, hình như tôi đã chạy tới và thấy Suzuka đang khóc trong phòng khách. Có vẻ như tôi đã rất sốt ruột muốn em nín khóc. Cuối cùng, khi thấy em không thể thốt nên lời nào, em đã chỉ vào chân mình. Ở đó, tôi thấy những mảnh vỡ của chiếc đĩa em làm vỡ, và tôi cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Em đã chuẩn bị tinh thần để bị Onii-chan mắng một trận. Thế nhưng, những lời tiếp theo của anh đã khiến em hoàn toàn bất ngờ.”

“Không sao đâu.”

Hình như, tôi đã đáp lời ngay lập tức.

“Không sao đâu, Suzuka. Anh sẽ lo liệu mọi chuyện.”

Suzuka nghe vậy, nhưng ban đầu em không hiểu tôi đang nói gì. Em từ từ ngẩng đầu lên, và chỉ thấy nụ cười của tôi. Tôi cứ trấn an em rằng mọi chuyện đều ổn cả, trong khi đặt tay lên vai em.

“Cứ để anh lo.”

Bố tôi cuối cùng cũng về nhà, và tôi đã lập tức đứng ra nhận lỗi. Thay vì Suzuka, tôi đã bị mắng một trận khá dữ dội. Tôi đã trở thành vật tế thần cho em. Suzuka thì đứng từ trong bóng tối nhìn tôi, và, một khi buổi "giáo huấn" kết thúc, em liền vội vã chạy đến bên tôi.

“Thấy chưa? Mọi chuyện ổn cả mà.” Tôi nói với em cùng một nụ cười.

Thật tình mà nói, lúc đó tôi có lẽ cũng suýt khóc đến nơi, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười khi nhẹ nhàng xoa đầu Suzuka.

“Vậy là, vụ chiếc đĩa kết thúc rồi, đừng lo lắng nữa nhé, Suzuka. Onii-chan đã nói với em như vậy đó.”

“H-Hả? Có chuyện như vậy sao? Anh không nhớ gì cả…”

Tôi thật sự cố gắng nhớ lại, nhưng vô ích. Có lẽ bài “thuyết giảng” của bố quá dữ dội nên tôi đã cố tình xóa nó khỏi ký ức chăng? …K-Khoan đã, vì Suzuka nói là có thật, nên tôi chỉ có thể tin em thôi. Vậy là tôi bị mắng vì đã làm vật tế thần cho Suzuka…

Tôi của ngày xưa, làm tốt lắm! Giờ nghĩ lại, tôi vẫn sẽ làm y hệt thôi. Mà hồi đó làm gì có lựa chọn nào khác chứ? Dù có quay ngược thời gian về lúc đó, tôi cũng sẽ vẫn làm vậy thôi. Xem ra, khi đã quyết tâm, tôi cũng có thể làm một người anh đáng tin nhỉ?

“À, ra là chuyện đó kết thúc như vậy à?”

Hài lòng với lựa chọn trong quá khứ của mình, tôi khẽ gật đầu. Tôi hơi bất ngờ khi chuyện đó đã xảy ra, nhưng mọi thứ cuối cùng đều êm đẹp… Khoan đã, không phải sao? Vậy sao giờ chúng tôi lại đang nói về chuyện này chứ? Chẳng phải nó đã kết thúc rồi ư?

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

“Sự việc đó chưa kết thúc sau khi anh bị mắng đâu.”

Cứ như đọc được suy nghĩ của tôi, Suzuka lên tiếng.

“Vấn đề thực sự xảy ra sau đó kìa.”

“S-Sao chứ? Ông già phát hiện ra à?”

“…Không hẳn. Lúc đó, Onii-chan cũng nghĩ rằng sự việc đã được giải quyết rồi… Nhưng đối với em thì không phải vậy.”

“…Ơ?”

“Tất nhiên, em hiểu rằng chuyện cái đĩa vỡ đã được giải quyết xong xuôi. Onii-chan đã bị mắng thay em, và tấm lòng tốt của anh khiến em rất vui… Cứ như mọi khi, chúng ta có thể quay về những ngày trước, khi em được Onii-chan cưng chiều hết mực.”

Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng Suzuka vẫn tiếp tục.

“Vào lúc đó, một cảm giác khó tả bắt đầu lớn dần trong lòng em. Hồi đó em không biết đó là gì. Nó cứ điên cuồng gào thét trong lòng ngực, khiến đầu óc em quay cuồng. Trước khi kịp nhận ra lý do, em đã hét lên những lời đó.”

Onii-chan, đồ ngốc!

“S-Sao lại thế…” Tôi bối rối.

Đó là những lời vẫn còn in đậm trong ký ức của tôi, và chúng vẫn khiến tôi không thoải mái. Đó là khoảnh khắc đã đẩy một vết nứt vào mối quan hệ trước đây của chúng tôi.

“S-Sao lại thế? Không phải em nói vậy vì anh làm em tức giận ư? Sao em lại nói những lời đó sau khi mọi chuyện đã rồi?!”

Tôi không hiểu. Chẳng phải chúng tôi vừa nói về việc tôi nhận tội thay Suzuka vì làm vỡ cái đĩa sao?

“Chính em cũng không biết.” Tôi hoàn toàn bối rối, và Suzuka tiếp tục, “Chính em cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra những lời kinh khủng như vậy. Dù đáng lẽ phải biết ơn, nhưng em lại nói hoàn toàn ngược lại… Nhưng giờ thì em đã hiểu rồi. Onii-chan có hiểu không?”

“K-Không…”

“Vì cái cảm giác và xúc cảm bí ẩn từng đeo bám em hồi đó, gần đây lại trỗi dậy một lần nữa.”

Tim tôi lỡ nhịp khi nghe điều đó.

“Đó là cùng một cảm xúc em đã trải qua khi anh tuyên bố sẽ từ chối giải thưởng tiểu thuyết ngắn cao quý. Đó là sự tức giận. Sự phẫn nộ. Nó giống hệt những gì em đã cảm thấy hồi đó.”

“V-Vậy là em giận anh ư? Giống như hồi đó? N-Nhưng tại sao?”

“Em có hai lý do. Thứ nhất, giận bản thân em. Vì sự thất bại của em và vì đã ép Onii-chan phải nhận tội thay em.”

“K-Khoan đã. Việc một người anh trai nhận tội thay em gái và bảo vệ em gái là chuyện hoàn toàn bình thường mà. Chắc là lúc đó anh cũng nghĩ vậy thôi. Không cần phải giận bản thân về chuyện đó đâu—”

“Lý do khác…” Suzuka không để tôi nói hết câu.

Ngay cả bây giờ, vẻ mặt cô bé dường như sắp bật khóc, nhưng cô bé vẫn cố gắng hết sức để giữ vẻ bình tĩnh.

“Giận Onii-chan.”

“…Ơ?”

“Những gì anh vừa nói chính là lý do khiến em giận anh đấy.”

N-Những gì tôi vừa nói…?

“Anh lúc nào cũng ưu tiên em hơn bản thân, bất kể nó sẽ mang lại cho anh bao nhiêu bất hạnh hay buồn phiền. Anh lúc nào cũng mỉm cười, dù đó chỉ là nụ cười giả tạo.”

“C-Có gì sai với chuyện đó chứ?”

“Tất cả mọi thứ!” Suzuka đột nhiên hét vào mặt tôi. “Tại sao anh lại dễ dàng chấp nhận những chuyện như vậy vì em chứ! Sao anh vẫn có thể mỉm cười sau đó?! Điều đó… Điều đó…”

Suzuka bắt đầu trút hết những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu lên tôi.

“Sao em có thể chấp nhận điều đó được chứ?! Điều đó chỉ có nghĩa là em chính là người đã gây ra bất hạnh và đau buồn cho Onii-chan!”

“E-Em sai rồi!”

“Em không sai!” Suzuka lắc đầu bướng bỉnh như một đứa trẻ được chiều chuộng. “Đó chính là những gì em đã nghĩ hồi đó! Lúc trước còn mơ hồ, nhưng giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ rồi! Cái cảm xúc đang dâng trào trong lòng em lúc này, nó y hệt như cái cảm giác ngày xưa! Em đang cướp đi hạnh phúc của Onii-chan! Em đang mang đến bất hạnh cho Onii-chan!”

“Đúng vậy!” Suzuka tiếp lời. “Cuối cùng em cũng có thể gọi tên cái cảm xúc đó của quá khứ! Nhìn Onii-chan mỉm cười với em, hy sinh hạnh phúc vì em… Vì em không thể làm gì được nên nó mới biến thành sự phẫn nộ dồn nén trong lòng em! Và bây giờ nó lại tái diễn! Vì anh là người thay thế của em, anh đã từ chối giải thưởng lớn tiểu thuyết ngắn! Anh đang vứt bỏ ước mơ ra mắt với tư cách một tác giả tiểu thuyết ngắn vì em! Vậy thì em sai chỗ nào chứ?! Từ trước đến nay, và ngay cả bây giờ, anh đều đang hy sinh hạnh phúc của mình vì em!”

Suzuka kết thúc đoạn độc thoại, đứng đó thở hổn hển. Còn tôi thì hoàn toàn ngây người.

…Tôi đang hy sinh hạnh phúc của mình vì Suzuka?

…Suzuka đang cướp đi hạnh phúc của tôi?

…Trong quá khứ, và ngay cả bây giờ…? Chuyện này thật là…!

Tôi hoàn toàn lạc lối. Hoàn toàn lạc lối. Nhưng tôi biết rằng mình phải bác bỏ điều này bằng mọi giá.

“Lại nữa rồi, em lại sai rồi! Đó là hiểu lầm!”

“Em không sai, cũng không phải hiểu lầm!”

“Có đấy! Anh chưa bao giờ nói là mình không hạnh phúc, hay là đang hy sinh hạnh phúc của mình vì em cả, em biết không?!”

“…! Đúng rồi! Đó là lý do tại sao em lại giận anh đến thế, Onii-chan!”

“Tại sao?!”

“Vì anh còn chẳng nhận ra điều đó!” Suzuka chỉ ngón trỏ vào tôi. “Anh đang tự biến mình thành nạn nhân vì em và tự hy sinh bản thân! Nhưng anh lại không hề hay biết!”

“Hả?! Ý anh là, làm sao anh có thể nhận ra được khi nó vốn dĩ không phải sự thật?! Chẳng lẽ điều đó không có nghĩa là anh hoàn toàn ổn với nó sao?!”

“Anh sai rồi!”

“Anh không sai!”

“Điều đó không chứng minh được điều gì cả! Anh chỉ là không nhận ra, hoặc là anh đã vô thức chấp nhận nó rồi!”

“Vậy thì nếu anh ổn với nó thì đâu có vấn đề gì, đúng không?!”

“Đương nhiên là không ổn!” Suzuka lập tức bác bỏ ý kiến của tôi.

“T-Tại sao?! Chính bản thân anh đang nói là anh ổn với nó mà! Tại sao em lại không tin lời anh chứ?!”

“Dù Onii-chan ổn với nó, nhưng em thì không! Em không thể chấp nhận điều này! Tại sao anh lại không hiểu chứ?!” Suzuka trừng mắt nhìn tôi.

Sau ánh mắt sắc bén của cô bé, tôi cảm thấy một sự bất an nhất định, khiến tôi không thể đáp lời. Tuy nhiên, tôi không thể lùi bước ở đây. Dù là Suzuka, tôi cũng sẽ không nao núng.

“…Này, Suzuka.”

Tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân, rồi cẩn trọng lựa chọn lời nói.

“Tại sao em không thể chấp nhận điều này chứ…? Đây là vấn đề của riêng anh mà, đúng không? Vậy nên nếu anh nói là ổn, thì em đâu có quyền gì để cãi lại, đúng chứ?”

“Không đúng!”

Tuy nhiên, Suzuka vẫn cứ kích động như trước—

“Đây không chỉ là vấn đề của riêng Onii-chan! Nó cũng quan trọng với em không kém!”

“Vậy thì tại sao lại là vấn đề của em?”

“Onii-chan chỉ đang chấp nhận những nỗi buồn này vì em thôi!”

“Lại nữa rồi, chuyện đó—”

“Và anh lại không hề nhận ra điều đó! Em phải nói bao nhiêu lần nữa đây?! Anh đang tự biến mình thành nạn nhân vì em! Làm ơn hãy nhận thức được điều đó đi!”

Dù em có nói vậy, tôi cũng không thể đột nhiên nhận ra bất cứ điều gì mà tôi không thực sự cảm thấy. Hoặc tôi muốn nói vậy, nhưng như thế sẽ chỉ lặp lại vòng luẩn quẩn cũ, và tôi biết hơn ai hết rằng Suzuka sẽ không hài lòng theo cách này.

“…Được rồi.”

Thế nên, tôi quyết định tạm ngừng tranh cãi. Dù đương nhiên, tôi chẳng hề có ý định lùi bước. Tôi chưa từng cảm thấy cái nỗi buồn và sự bất hạnh mà Suzuka cứ nhắc tới. Cả trước đây lẫn bây giờ đều chưa từng. Ngay cả khi phải từ bỏ giải thưởng lớn tiểu thuyết ngắn và giấc mơ của mình, tôi chưa bao giờ nghĩ đó là lỗi của Suzuka. Chưa một lần tôi thấy mình là người phải chịu thiệt thòi. Nhưng nếu Suzuka không chấp nhận điều đó, thì tôi phải tiếp tục cho đến khi em ấy hiểu ra. Một cách chân thành nhất có thể.

“Em hiểu rồi. Anh chỉ đang nghĩ rằng anh làm tất cả những điều này là vì em.”

“Anh không nghĩ thế, đó là sự thật mà.”

“Anh nghe đây này… Cứ cho là nó thực sự mang đến bất hạnh cho anh đi. Cho dù vậy, em vẫn có thể chấp nhận số phận đó mà không hề do dự.”

“T-Tại sao?!”

“Bởi vì anh là anh trai của em,” tôi đáp lời ngay lập tức.

Chỉ cần thành thật nói với em ấy.

“Vì anh là anh trai của em, anh sẽ luôn đặt em, em gái của anh lên hàng đầu, và anh chưa bao giờ nghi ngờ điều đó. Thế nên anh hoàn toàn ổn.”

“Đ-Đó là…! Dù anh có thể chấp nhận, nhưng em không thể cứ thế…!”

“Làm ơn đi mà. Em không thể suy nghĩ khác được sao? Việc một người anh trai bảo vệ em gái mình là điều hoàn toàn hợp lý mà—” Tôi ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu rồi tiếp lời. “Suzuka, em là em gái quý giá của anh.”

“Cái…!” Mặt Suzuka nhanh chóng đỏ bừng.

Em ấy nuốt khan một tiếng, đưa một tay lên che miệng, bắt đầu bồn chồn lo lắng. Ừ thì, tôi biết điều mình nói ra thật sự rất ngại. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Để Suzuka có thể hiểu, điều duy nhất tôi có thể làm là nói ra những cảm xúc thật của mình. Ngay cả khi tôi tự biến mình thành nạn nhân vì Suzuka, vẫn có điều gì đó quan trọng hơn thế.

Tôi muốn khiến em gái mình, Suzuka, được hạnh phúc. Tôi biết mình không hề sai khi đặt em ấy lên hàng đầu. Đó là lý do—

“Em có tin lời anh không?”

Làm ơn. Em phải hiểu anh mà.

“…Ưuuu… ưưưưư!”

Mặt Suzuka vẫn đỏ như trước, và em ấy đang phát ra những tiếng động kỳ lạ. Em ấy nắm chặt hai tay thành quyền, cố gắng hết sức để kìm nén… Nói vậy chứ, tôi chỉ có thể chờ đợi câu trả lời từ em.

“…Em…”

“Em sao?”

“Em không thể tha thứ cho chuyện này…!”

“Ơ kìa?!”

Đây không phải là phản ứng tôi mong đợi!

“K-Không thể tha thứ cho anh á?! Thế thì có phải hơi quá không?!”

M-Mình lại làm em ấy giận nữa rồi sao? Em ấy lại bắt đầu nghĩ mình ghê tởm vì những gì mình nói sao?!

“K-Không phải vậy…!” Suzuka lên tiếng với vẻ mặt cúi gằm. “Em không thể tha thứ cho chính mình…! Gọi em là em gái quý giá của anh… nói rằng bảo vệ em là ưu tiên của anh… Em không cho phép mình được hạnh phúc như thế này…!”

“…Ơ?”

“E-Em hạnh phúc…! Em rất hạnh phúc khi biết Onii-chan nghĩ về em như vậy…! Vì niềm hạnh phúc đó, em…!”

“A-Anh hiểu rồi…”

Thấy Suzuka xúc động đến mức này vì lời nói của tôi, tôi cũng cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng lên. Căn phòng chìm vào im lặng một lúc ngắn ngủi, cho đến khi—

“…Tuy nhiên.”

Cuối cùng, Suzuka lại lên tiếng.

“Tuy nhiên, Onii-chan… Em vẫn không thể chấp nhận chuyện này. Và em không thể tha thứ cho bản thân vì suýt nữa đã chấp nhận. Em suýt nữa đã lại trở về làm cô em gái được nuông chiều bởi sự tốt bụng của Onii-chan rồi…”

“…Tại sao? Cứ để bản thân được nuông chiều đi. Anh là anh trai em, và em là em gái anh. Có gì sai đâu?”

Suzuka lắc đầu.

“Em không thể… Bởi vì…”

“Bởi vì sao?”

“Bởi vì…! Hạnh phúc của chính anh ở đâu trong tất cả những chuyện này?!” Suzuka bật dậy, lại gần tôi. “Em thực sự hạnh phúc khi anh luôn đặt em lên hàng đầu…! Chỉ cần nghe anh nói vậy thôi là em đã hạnh phúc rồi…!”

“Nhưng…” Suzuka nói tiếp.

Thế nhưng, dù em có hạnh phúc đi nữa thì anh trai của em sẽ thế nào chứ?! Anh chỉ đang gạt bỏ hạnh phúc của chính mình vì em thôi! Em không thể nào chấp nhận được…!” Khuôn mặt Suzuka lại hiện lên vẻ đau khổ.

Suzuka cảm thấy như vậy là đúng thôi. Nhưng mà…

“Suzuka.”

Anh đã có sẵn câu trả lời cho điều đó rồi. Việc của anh chỉ là nói ra mà thôi.

“Không sao cả. Hạnh phúc của em gái… chính là hạnh phúc của anh.”

“Em không thể nào chấp nhận được!” Cô bé lại hét lên lần nữa. “Mấy cái thứ ngốc nghếch như thế không thể nào ổn được đâu!”

“Ổn mà.”

“Không ổn!”

“Ổn mà.”

“Anh trai thôi đi được không?! Ngay lúc này, anh đang vứt bỏ ước mơ cả đời của mình chỉ vì em! Thế thì còn có hạnh phúc gì nữa chứ?!”

“………Đấy là ý nghĩa của việc làm một người anh trai.”

Đúng là anh vẫn luôn mơ ước trở thành một tác giả light novel chuyên nghiệp, và đã nỗ lực vì nó suốt bấy nhiêu năm qua. Nhưng anh sẵn sàng từ bỏ nó. Cả vì cuốn tiểu thuyết, lẫn nghĩa vụ của anh khi là người thay thế Suzuka, anh buộc phải làm thế. Tất cả là vì Suzuka.

Quả thật, theo một nghĩa nào đó, anh đã hy sinh hạnh phúc của bản thân, nên những gì Suzuka nói không hề sai. Tuy vậy, anh vẫn hoàn toàn ổn với điều đó. Thật lòng mà nói, anh xem hạnh phúc của Suzuka như hạnh phúc của chính mình, và sẽ làm bất cứ điều gì để giữ gìn điều đó. Sau cùng…

“Đấy là ý nghĩa của một người anh trai.”

Anh lặp lại lời mình nói, kể cho cô bé nghe những suy nghĩ sâu thẳm nhất. Anh là anh trai, còn Suzuka là em gái. Mọi chuyện chỉ đơn giản có vậy.

“………”

Suzuka im lặng khi nghe lời kết luận của anh. Dường như mọi căng thẳng trong cơ thể cô bé đều tan biến, cứ như thể cuối cùng cô bé cũng đã thả lỏng.

“Thật… vậy sao…?”

Thế nhưng, anh vẫn cảm nhận được một sự kiên định nào đó vẫn còn ẩn chứa trong cô bé. Ngọn lửa trong mắt cô chưa hề tắt. Đôi mắt ấy vẫn đẹp như vậy, sắc sảo như vậy, dù có hơi buồn và ẩm ướt. Nhưng, có một ánh lấp lánh mờ ảo ở sâu trong đáy mắt. Cứ như thể cô bé đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều gì đó.

“Anh trai.”

Cô bé mở miệng, hít một hơi ngắn.

“Anh trai thật ích kỷ,” cô bé không chút ngần ngại nói. “Để em nói lại nhé. Anh ích kỷ lắm, anh trai ạ.”

“………”

“Anh nói anh ưu tiên hạnh phúc của em hơn hạnh phúc của chính mình đúng không?”

“…Anh đã nói vậy, đúng.”

“Nhưng anh thậm chí còn không hiểu hạnh phúc của em là gì cơ. Anh thật sự nghĩ một người em gái sẽ hạnh phúc khi nhìn anh trai mình tự làm mình tổn thương vì mình sao?”

“Chuyện đó…”

“Ngay lúc này em không hề hạnh phúc chút nào. Nhìn anh trai hy sinh bản thân, từ bỏ ước mơ quý giá của mình, mà vẫn cười như mọi khi… Làm sao em có thể hạnh phúc với điều này chứ?”

Suzuka cố gắng ngăn nước mắt không tuôn ra, và tiếp tục nói.

“…Anh trai, việc một đứa em gái mong muốn hạnh phúc của anh trai mình lại tệ đến vậy sao? Ngay cả khi điều đó khiến anh buồn, thì chỉ cần em gái anh hạnh phúc là mọi thứ đều ổn hết à?”

“…Anh xin lỗi,” anh chỉ có thể xin lỗi.

Nhưng anh không thể lùi bước. Anh biết Suzuka đang cố gắng nói gì với anh. Anh có thể hiểu thái độ vị tha của cô bé. Nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được. Sau cùng—

“Bởi vì anh trai là anh trai ư?”

“Chính xác.”

Sau cùng, anh đã đi đến kết luận này rồi. Nó không liên quan đến logic hay lý trí, nhưng đối với anh nó vẫn mang giá trị cao nhất. Đó là điều duy nhất anh chưa bao giờ dao động.

“…Anh xin lỗi, Suzuka,” anh lại xin lỗi lần nữa, dù biết rõ rằng một lời xin lỗi đơn giản không thể xoa dịu mọi chuyện.

Nhưng anh cảm thấy đây là tất cả những gì anh có thể làm. Là tất cả những gì anh từng có thể làm. Lại một lần nữa, đây không phải là thứ gì đó hợp lý. Nó giống như một sự thật đã khắc sâu vào trong não anh. Nếu anh vứt bỏ điều này, nó cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ chính mình.

“…………Fufu.”

Giữa không gian im lặng, Suzuka khúc khích cười. Nhưng nụ cười của cô bé lại nhuốm màu đau buồn.

“Anh trai vẫn chẳng thay đổi gì cả. Vẫn y hệt như ngày đó… Anh vẫn là cái tên anh trai ngốc nghếch mà em từng gọi hồi xưa.”

“…Vậy sao?”

“Vâng, đúng là vậy. Anh vẫn là anh trai như mọi khi. Anh quá tốt bụng đến mức tự hại mình. Anh là một người anh trai vô dụng, chẳng làm được gì cả… Và em cũng thế. Đến bây giờ em vẫn không biết phải xử lý tình huống này ra sao. Với tư cách một đứa em gái đáng lẽ phải được anh trai nuông chiều, em thực sự chẳng biết phải làm gì…”

“…Anh không hiểu lắm, nhưng anh hoàn toàn ổn với điều đó. Dù em có nói gì đi nữa, anh cũng chẳng có ý định thay đổi đâu.”

“…Đúng là anh mà. Dù sao thì, anh trai vẫn thật tuyệt vời. Bình thường, anh chẳng đáng tin là bao. Anh vô dụng, lười biếng, và luôn là người mà em phải chăm sóc từng li từng tí.”

“Ơ-Ờm, anh xin lỗi về chuyện đó…”

“…Nhưng có một điều sâu thẳm trong anh mà em không thể thay đổi được dù em có làm gì hay nói gì đi nữa, và điều đó, em lại có chút ngưỡng mộ…”

“…Anh xin lỗi.”

Đây có phải là sự ích kỷ của mình không nhỉ? Cuối cùng, mình lại làm Suzuka tổn thương vì sự vị tha của bản thân. Nhưng cho dù vậy, những giá trị của mình sẽ không thay đổi. Bởi vì chúng đã tạo nên con người mình như bây giờ.

“…Em không bận tâm, nên đừng xin lỗi. Em đã từ bỏ rồi.”

“Vậy là em cuối cùng cũng hiểu rồi sao?”

“Vâng. Anh sẽ không bao giờ thay đổi, anh trai ạ. Anh vẫn là anh trai như mọi khi. Anh đặt em gái lên trên tất cả. Kể cả khi anh tự biến mình thành nạn nhân, và kể cả khi chính em gái anh bảo anh dừng lại.” Suzuka nói, như thể đang độc thoại.

Nhìn Suzuka, tôi cảm thấy tội lỗi vì đã khiến em phải trải qua điều này, nhưng cũng nhẹ nhõm… chỉ trong giây lát.

“Tuy nhiên.”

Nhưng những lời tiếp theo của em lại khiến tôi bất ngờ.

“Cũng giống như anh trai sẽ không thay đổi, em cũng vậy. Em vẫn không thể tha thứ cho anh vì đã làm một chuyện khủng khiếp như thế.” Suzuka ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi.

Nỗi buồn trong mắt em biến mất, thay vào đó là ánh nhìn kiên quyết.

“Dù anh có nói gì, em cũng sẽ không thay đổi. Tuy nhiên, em hiểu rằng những gì em nói sẽ không thay đổi được gì nữa.”

“Chính vì vậy…” Suzuka nuốt khan.

“Chính vì vậy… em phải là người bước đi bước đầu tiên, đúng vậy.” Siết chặt nắm đấm vào ngực, Suzuka im lặng.

Vẻ mặt của em là điều tôi chưa từng thấy trước đây. Đó là khuôn mặt vừa khóc vừa cười. Vừa lo lắng, lại vừa nhẹ nhõm.

“Anh trai.”

“V-Vâng.”

Sức mạnh toát ra từ lời nói của em khiến tôi lúng túng không biết đáp lời thế nào.

“Anh trai, sẽ không có gì thay đổi được đâu, phải không?”

“Ý-Ý em là sao?”

“Anh sẽ hy sinh hạnh phúc của mình vì hạnh phúc của em. Nhưng ngay từ điểm đó, anh đã nhầm rồi.”

“Em đang nói gì vậy?”

“Anh thậm chí còn chẳng biết hạnh phúc của em đến từ đâu cơ,” Suzuka nói với giọng sắc lạnh. “Em tự quyết định hạnh phúc của mình. Đừng có tự tiện quyết định điều gì làm em hạnh phúc, anh trai ạ.”

“…Vậy thì nói cho anh biết điều gì khiến em hạnh phúc đi.”

“Để em nói cho. Em hạnh phúc miễn là anh trai hạnh phúc.”

“Hả?” Mắt tôi mở to.

“Em sẽ nói bao nhiêu lần cũng được. Hạnh phúc của em là nhìn thấy anh trai hạnh phúc. Để làm em hạnh phúc, trước hết anh phải tự hạnh phúc đã.”

“K-Khoan đã! Anh không hiểu tại sao hạnh phúc của anh lại là—”

“Điều đó tệ lắm sao?”

Suzuka lại cắt lời tôi. Tâm trí tôi rối bời, chỉ có thể lầm bầm những gì nảy ra trong đầu.

“K-Không, không tệ gì cả… Nhưng nếu thế thì có nghĩa là—”

“Vâng, anh vẫn là anh trai như mọi khi.”

Như thể hoàn toàn trái ngược với sự bối rối của tôi, Suzuka bình tĩnh nói. Cứ như thể em đã dự đoán được phản ứng của tôi ngay từ đầu.

“Giả sử anh ưu tiên hạnh phúc của em. Nhưng em lại nghĩ hạnh phúc của anh trai chính là của em. Vậy là cả hai chúng ta chỉ nghĩ cho nhau… Vậy bây giờ anh sẽ ưu tiên ai, anh trai?” Suzuka hỏi.

Thì ra là vậy. Thật tình, tôi vẫn chẳng thể hình dung nổi sao Suzuka lại đặt hạnh phúc của tôi lên trên hết, coi niềm vui của tôi như chính của cô ấy vậy. Không, chắc chắn con bé đang nói thật. Nói dối trong trường hợp này chẳng có ích gì cho con bé cả, mà Suzuka vốn dĩ cũng chẳng phải hạng người hay lừa lọc. Điều đó thì tôi hiểu rõ hơn ai hết. Tóm lại là, con bé thật sự đang đặt hạnh phúc của tôi lên hàng đầu.

…Tôi thật sự rất vui vì điều đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, một cô em gái tuyệt vời như thế này thật sự là phí hoài khi dành cho tôi. Tôi không biết tại sao con bé lại đột ngột nhắc đến chuyện đó, nhưng điều này đồng nghĩa với việc tôi chỉ có hai lựa chọn ở đây:

Hạnh phúc khi được khiến Suzuka hạnh phúc.

Hạnh phúc của Suzuka khi được khiến tôi hạnh phúc.

Nhưng câu trả lời đã được định đoạt ngay từ đầu. Tôi là anh trai của con bé, và Suzuka là em gái tôi. Sự thật này sẽ không bao giờ thay đổi. Đây chỉ là tôi đang khẳng định vai trò của một người anh trai mà thôi. Xin lỗi, nhưng em hãy chấp nhận điều này.

“Suzuka.”

“Vâng.”

“Anh nghĩ anh trai tồn tại là để bảo vệ em gái mình. Đó là một quy luật tự nhiên. Vậy nên… anh xin lỗi, nhưng anh phải làm theo bản năng của mình ở đây. Anh vui vì em có cảm giác này, nhưng anh không thể bỏ bê bổn phận của một người anh trai được.”

“Em hiểu. Em hiểu rồi.”

“Ơ?”

Suzuka chỉ đơn giản là đồng ý không chút do dự, điều đó khiến tôi vô cùng bất ngờ. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Em hiểu rằng anh xem đó là bổn phận của một người anh trai, nhưng em vẫn mong anh được hạnh phúc.”

“Nhưng mà đó là—”

“Em không nói điều này với tư cách một đứa em gái nữa.”

Những lời con bé nói mang một ngữ điệu hoàn toàn khác hẳn lúc trước. Suzuka được bao phủ bởi một bầu không khí cũng khác hẳn.

“E-Em… Em không mong Onii-chan hạnh phúc chỉ vì em là em gái của anh…!”

Con bé nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, yếu ớt, nhưng tôi không bận tâm quá nhiều về điều đó. Tôi chỉ chăm chú lắng nghe xem con bé sẽ nói gì tiếp theo. Má con bé đỏ bừng. Cả khuôn mặt con bé cũng vậy, nước mắt chực trào ra trong khóe mắt. Con bé trông như đang đau đớn. Như thể đang chịu đựng vậy. Dù vậy, con bé vẫn nhìn thẳng vào tôi, sự kiên quyết gần như tỏa ra từ ánh mắt.

“Đ-Đó là bởi vì… anh là người quan trọng nhất đối với em trên toàn thế giới này!”

“…Ơ?”

Và—

Suzuka nuốt khan, đặt cả hai tay trước ngực như thể đang cầu nguyện. Mắt con bé từ từ nhắm lại, rồi những lời ấy thốt ra. Những lời sẽ thay đổi hoàn toàn vận mệnh của chúng tôi.

“Em… Em… yêu anh, Onii-chan…”