Nếu bạn yêu thích những tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia kênh Discord và ủng hộ chúng tôi qua Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“Hả? Một buổi phỏng vấn…?”
Đó là một buổi tối nọ. Tôi đang ngồi trong phòng, miệt mài với bản thảo tiếp theo để gửi đi tham dự cuộc thi tiểu thuyết ngắn, thì cô Shinozaki – biên tập viên của Suzuka – bỗng nhiên gọi điện tới. Lúc nhấc máy, tôi đã cảm thấy chán nản rồi, cứ nghĩ rằng cô ấy lại sắp nói mấy chuyện tào lao như thường lệ. Thế nhưng lần này, giọng cô ấy lại rất nghiêm túc và đi thẳng vào vấn đề.
“À thì, họ muốn đăng một bài báo về Towano Chikai trên tạp chí, nên chúng tôi hy vọng có thể phỏng vấn cậu một chút. Đó là yêu cầu của tôi dành cho cậu lần này.”
“T-Tôi hiểu rồi… Nghe cô gọi điện vì công việc chính đáng thế này, thấy cũng lạ ghê…”
“Tôi cũng đã gửi email cho cậu rồi. Cậu chưa xem sao?”
…À thì, Suzuka là người lo liệu mấy cái email gửi đến Towano Chikai, dù sao em ấy mới là người thật… Tôi chỉ là người đóng thế thôi mà.
“Thôi được, không sao. Dù sao cũng là chuyện tương tự. Vậy cậu có đồng ý phỏng vấn không? Tôi muốn làm càng sớm càng tốt.”
Khi cô ấy hỏi vậy, tôi bắt đầu suy nghĩ.
…Có nên hỏi Suzuka trước không nhỉ? Nếu mình đồng ý ngay thì tệ lắm, phải không? …Khoan đã, đây dù sao cũng là một công việc, nên em ấy chắc chắn sẽ chấp nhận thôi. Với lại, một buổi phỏng vấn thì có gì to tát đâu chứ.
“Vâng, chắc không sao đâu ạ—”
Cứ thế, tôi chấp nhận lời đề nghị, nhưng…
“Anh ơi, em có chuyện quan trọng muốn nói…!”
Đúng lúc đó, Suzuka xông thẳng vào phòng tôi. Thấy em ấy hoảng loạn đến vậy, tôi bất ngờ trong giây lát, rồi vội vàng nói với cô Shinozaki: “X-Xin cô đợi một lát ạ!” Sau đó, tôi quay sang Suzuka.
“Em vừa nhận được email từ cô Shinozaki, và… Khoan đã, cuộc điện thoại này là về chuyện đó sao?!”
Vẻ mặt Suzuka tối sầm lại khi nhìn thấy chiếc điện thoại thông minh trên tay tôi.
“C-Có phải về chuyện đó không? Anh đã đồng ý rồi hả, Onii-chan?”
“Ư-Ừm, dù sao thì đó cũng là một lời đề nghị công việc mà.”
Khi tôi trả lời khẳng định, Suzuka rũ đầu xuống, lẩm bẩm một câu vô hồn: “Vậy là không kịp rồi…”
“C-Có vấn đề gì sao?”
Tôi bắt đầu cảm thấy hơi bồn chồn, nhưng Suzuka lắc đầu.
“Không, không hẳn là vấn đề. Đúng như anh nói, em cũng định nhận công việc này thôi, vì đây là việc của em. Nhưng em cảm thấy cần phải nói chuyện trước về chuyện đó, nên em mới vội vã chạy sang đây…”
“Nói chuyện về gì cơ?”
“Vì đây là một buổi phỏng vấn, họ sẽ muốn hỏi anh đủ thứ chi tiết. Đương nhiên, vì anh sẽ là người trả lời, nên em nghĩ em nên chuẩn bị một danh sách các câu hỏi mà em nghĩ họ sẽ hỏi.”
…À, ra là vậy. Đúng là phong cách của em ấy mà. Điều đó giải thích vì sao em ấy lại hoảng loạn đến thế.
“Nhưng giờ thì chuyện đã rồi, không làm gì khác được. Onii-chan, nhớ trả lời như một Towano Chikai bình thường nhé. Em sẽ ở bên cạnh để đưa ra lời khuyên cho anh.”
“A-Anh hiểu rồi… Nhưng có cần phải lo lắng đến vậy không? Anh đã đóng thế cho em suốt thời gian qua rồi, đâu phải là không thể giữ được vẻ ngoài đâu.”
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
Nhớ lại bao nhiêu gian khổ và rắc rối mà tôi đã phải trải qua khi đóng thế cho em ấy, tôi tự tin ưỡn ngực.
“Không, một bài báo luôn rất tỉ mỉ về chi tiết, nên chúng ta phải lên kế hoạch kỹ càng hơn nữa.”
“Có thể là vậy, nhưng anh nghĩ sẽ ổn thôi mà…”
Anh đã hoàn thiện hình tượng cuồng em gái của mình rồi đấy. …Mặc dù thật sự không thoải mái chút nào với chuyện đó.
“Và em đang nói là chúng ta không thể lơ là cảnh giác được. Onii-chan, anh vẫn chưa hoàn toàn trở thành nhân vật Towano Chikai. Nếu anh trở thành rồi, anh sẽ trả lời—”
“nghe điện thoại phải nói kiểu ‘Xin chào, Towano Chikai đây. Tôi là người đàn ông lúc nào cũng muốn ôm cô em gái bé bỏng của mình khi nhìn thấy em ấy!’ Sau này anh cứ nói như thế đi nhé?”
“Em đòi hỏi nhiều quá rồi đấy!”
Làm thế thì anh sẽ giống một người hoàn toàn khác mất! Rốt cuộc em nghĩ Towano Chikai là người như thế nào vậy?!
“K-Không phải vậy. Với lại, lần này có rất nhiều người sẽ đọc bài phỏng vấn, nên chúng ta phải thể hiện mạnh mẽ hơn bao giờ hết, phải khiến mọi người nhận ra anh yêu em gái đến mức nào!”
“Em nói không sai, nhưng…”
“Dù sao đi nữa, chúng ta không được phép lơ là, nên anh nhớ kỹ đó, Anh hai.”
Đóng vai thế thân cho em ấy đúng là một công việc khó khăn, bởi vì anh không bao giờ có thể phản bác lại những lời như thế này của em. Nhưng thôi, cũng đành chịu vậy. Dù gì đây cũng là một buổi phỏng vấn chính thức để viết bài mà.
“Em cần biết nội dung phỏng vấn, nên anh có thể bật loa ngoài để em cũng nghe được cô Shinozaki nói không ạ?”
Nghe Suzuka nói vậy, tôi làm theo lời em, bật loa ngoài điện thoại. Tôi lên tiếng gọi cô Shinozaki.
“Cảm ơn cô đã đợi. Tôi vừa phải nói chuyện nhanh với em gái một chút…”
“Ồ, vậy là em gái cậu đang ở gần đó à? Tôi mừng là hai người vẫn thân thiết như mọi khi. Thôi được rồi, tôi có thể bắt đầu phỏng vấn ngay bây giờ chứ?”
Suzuka thì thầm một câu “Chúc may mắn” thật khẽ rồi gật đầu với tôi.
“À này, Thầy ơi, đến giờ thầy đã đè em gái mình bao nhiêu lần rồi ạ?”
Nhưng khi cô Shinozaki bắt đầu bằng một câu hỏi vô lý như thế, sự tự tin của tôi lập tức tan thành mây khói.
“Cái—Cái kiểu câu hỏi mở đầu gì thế này?!”
“À, cái này không liên quan đến buổi phỏng vấn đâu. Chỉ là tôi tò mò cá nhân thôi mà.”
“Thế thì có khác gì không giải thích được gì đâu?!”
“Hả? Tôi chỉ muốn giúp thầy thư giãn, không còn lo lắng thôi. Vậy rốt cuộc là bao nhiêu lần rồi ạ?”
“…A-Anh hai, cứ nói là năm lần đi…!” Suzuka nghiêng người, thì thầm vào tai tôi.
“Anh sẽ không trả lời câu hỏi như thế!” Tôi vặc lại.
Không có lý do gì để nói cho cô ta biết nhiều hơn mức cần thiết cả!
“Thôi được rồi, vì giờ thầy đã hết căng thẳng rồi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé.”
“Cái câu hỏi đó thực sự không cần thiết chút nào, tôi hiểu rồi…”
Khi tôi thở dài một cách bực bội, tôi có thể nghe thấy một tiếng cười khúc khích khẽ khàng từ phía cô Shinozaki, và bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
“Đầu tiên, tôi muốn hỏi thầy tại sao thầy lại muốn trở thành một tác giả tiểu thuyết ngắn?”
Vậy là những câu hỏi thực sự thì bình thường, phải không? Mình cũng phải trả lời những câu này một cách bình thường thôi.
“Đ-Đương nhiên là vì tôi yêu em gái. Tôi yêu chúng đến mức khó mà kiềm chế nổi, và trước khi tôi nhận ra, tôi đã viết xong câu chuyện này rồi…”
Rõ ràng, câu trả lời của tôi xứng đáng với danh hiệu Towano Chikai. Suzuka gật đầu trước lời tôi nói, vẫn trông như sắp bật cười “Ehehe” đến nơi.
“Tôi hiểu rồi, đúng là phong cách của Thầy. Khá là cuồng nhiệt đấy chứ. Thầy có kỷ niệm nào về việc gặp khó khăn khi viết tiểu thuyết không?”
“K-Không, tôi chưa bao giờ gặp phải tình trạng bí ý hay gì cả. Tôi chỉ cảm thấy ngón tay mình tự nhiên di chuyển, và trước khi tôi kịp nhận ra, một tập truyện khác đã hoàn thành rồi…”
Vì Suzuka nói rằng em ấy cảm thấy như bị nhập khi viết, nên điều này không hẳn là nói dối.
“Vậy là thầy cứ thế bắt tay vào viết một tập truyện luôn, mà không nghĩ trước cốt truyện tổng thể sao?”
“V-Vâng. Nói đúng ra thì tôi được tình yêu dành cho em gái thúc đẩy, nên tôi chỉ bị tràn ngập bởi ý muốn viết mà thôi.”
“Ấn tượng thật. Tiện thể hỏi luôn, thầy đã viết bao nhiêu tiểu thuyết trước khi ra mắt?”
“Ưm… Cái đó…”
Tôi nhìn sang Suzuka cầu cứu.
“…Anh hai, nói đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của anh đi ạ.”
Suzuka nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi, và tôi lặp lại y hệt những gì em ấy nói.
“Về cơ bản, cuốn tiểu thuyết đầu tiên thầy viết đã trở thành một tác phẩm đình đám như vậy. Thầy đúng là một thiên tài.”
“H-Haha, cảm ơn…”
“…Đừng quên giả vờ là cậu ‘cuồng em gái’ nhé…!”
“À vâng, điều đó chỉ cho thấy ‘sức mạnh của em gái’ tôi vĩ đại đến mức nào mà thôi, ahaha!”
Khi Suzuka nhắc nhở, tôi vội vàng thêm câu cuối đó vào. Mà “sức mạnh của em gái” rốt cuộc là cái quái gì chứ? Dù vậy, cô Shinozaki chẳng mảy may nghi ngờ câu trả lời của tôi, rồi cứ thế bước tiếp. Với mỗi câu hỏi, tôi đều cố gắng nhấn mạnh rằng mình rất yêu thương em gái, và mỗi khi không chắc phải trả lời thế nào, Suzuka lại thì thầm gợi ý cho tôi, nhờ đó chúng tôi đã hoàn thành buổi phỏng vấn khá nhanh chóng. Các câu hỏi cũng khá bình thường, kiểu như: “Khi viết, thầy chú trọng nhất điều gì?” hay “Cảnh nào thầy phải dồn nhiều tâm huyết và năng lượng nhất khi viết từ trước đến nay?” vân vân. Kết quả là buổi phỏng vấn diễn ra khá “thuần túy” theo đúng nghĩa đen.
Thầy ơi, thầy thích kiểu họa tiết nào nhất trên quần lót của em gái mình ạ?
…Và cô ấy đột nhiên ném cho tôi một câu hỏi “bom tấn” thế này sao?!
“Cô đang cố trêu tôi đấy à?!”
Trong light novel thì quần lót khá là quan trọng, nên một câu hỏi như thế này là điều có thể đoán trước được. Em thực sự muốn hỏi thầy về điều thầy tâm đắc nhất, điều thầy luôn nghĩ đến.
“Cô Shinozaki, cô đã nghe nói về thuật ngữ ‘quấy rối tình dục’ bao giờ chưa?!”
Dĩ nhiên rồi ạ. Đó là điều mà thầy hay làm mỗi khi nói chuyện điện thoại với em đấy.
“Ơ-Anh hai?! Anh thường nói chuyện gì với cô ấy vậy…?!”
“Cũng cùng một kiểu như đang xảy ra ngay bây giờ này! Là anh đột nhiên biến thành kẻ xấu ấy!”
Ồ, em biết rồi. Có một điều em muốn hỏi Thầy từ lâu rồi, và cuối cùng em cũng nhớ ra.
“L-Lần này lại là chuyện gì nữa đây?”
Chuyện là, dù Thầy có nói rằng thầy thân thiết với em gái mình đến mức nào đi nữa, cho dù thầy đã viết một cuốn tiểu thuyết về em gái, nhưng một số người có thể sẽ không tin thầy đâu. Họ muốn có một bằng chứng nào đó, vậy nên em nghĩ có lẽ thầy có thể chụp một bức ảnh chung để em thêm vào bài báo.
“Một bức ảnh làm bằng chứng ư…”
Thậm chí có thể là cảnh thầy đè em gái mình xuống nữa.
“Làm sao mà anh làm chuyện đó được chứ?!”
“K-Không, anh hai, chúng ta chụp đi! Đây là yêu cầu từ biên tập viên của anh đấy!”
“Em đang nói cái gì vậy?!”
“Đ-Đây có thể là một cơ hội tốt – Không phải! Đây là để minh họa những phẩm chất của Towano Chikai!”
“…Hả? T-Thật sao? Nhưng em đang nghe điện thoại nên không thể chụp ảnh được—”
“Xin chờ một chút! …………………Em về rồi đây! Chúng ta có thể dùng máy tính xách tay hoặc chiếc máy ảnh kỹ thuật số này!”
“Nhanh thế! Em đi lấy đồ nhanh vậy sao?!”
“N-Nào, nhanh lên! Em thật sự không muốn làm chuyện này, nhưng dù sao đây cũng là công việc của chúng ta mà!” Suzuka nói. Cô bé đặt máy ảnh kỹ thuật số và nằm chờ sẵn trên giường của tôi. Vì không còn lựa chọn nào khác, tôi đành trèo lên giường và nằm đè lên cô bé. Bất cứ ai nhìn từ bên ngoài chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi đã đè Suzuka xuống như một người anh trai biến thái.
“Ehehe… Em thật sự không thích chuyện này chút nào, nhưng biết làm sao được, phải không?! Chúng ta gửi cái này cho cô Shinozaki ngay đi!”
Sau khi chúng tôi làm xong việc đó, cô Shinozaki tỏ ra vô cùng hài lòng với “sản phẩm cuối cùng”, Suzuka thì mãn nguyện vì chúng tôi đã thành công trong việc nhấn mạnh sự thân thiết giữa Towano Chikai và em gái mình, còn tôi thì lại trở thành “kẻ có tội” một lần nữa… Chà, sau đó thì mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, và dường như buổi phỏng vấn đã gần kết thúc, nhưng…
…Ừm, có lẽ đã hết tất cả các câu hỏi rồi.
“Phù… Còn gì nữa không ạ? Tôi nghĩ mình đã trả lời đủ các câu hỏi của cô rồi.”
Khi tôi bày tỏ sự mệt mỏi của mình, cô Shinozaki nghe có vẻ như muốn kết thúc buổi phỏng vấn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hài lòng.
À thì, thầy đã trả lời hết những câu hỏi mà chúng em chuẩn bị và cả những câu hỏi cá nhân của em rồi, nhưng em vẫn cảm thấy có gì đó còn thiếu.
“Chúng ta phỏng vấn nhau cũng gần tiếng đồng hồ rồi, thế là quá đủ rồi còn gì?”
…Không, vẫn còn thiếu sót. Như thế này chưa đủ để cho mọi người thấy sự vĩ đại của Towano Chikai.
“V-Vĩ đại sao…?”
Tôi muốn ngày càng nhiều người biết đến sức hút của Sensei với tư cách một tác giả. Cả về tác phẩm lẫn con người Sensei. Tất cả những gì tôi yêu quý ở Sensei từ tận đáy lòng… Đó là lý do tôi lên kế hoạch cho buổi phỏng vấn này. Tôi muốn nó phải thật hoàn hảo.
“Cô Shinozaki…”
“…Cô Shinozaki thật sự coi trọng Towano Chikai.”
Kỳ lạ thay, lần này cô Shinozaki lại có vẻ khá nghiêm túc… Tôi chợt nhớ ra rằng dù cô ấy có thể đùa cợt cả ngày, nhưng sâu thẳm bên trong, cô ấy luôn nghiêm túc với những cuốn tiểu thuyết ngắn. Nhận ra điều đó, tôi thấy lồng ngực mình càng thêm ấm áp.
“À, cảm ơn cô rất nhiều. Nếu đã vậy, tôi sẽ vui vẻ trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô.”
Cảm ơn Sensei rất nhiều. Sẽ thật tuyệt nếu cứ tiếp tục phỏng vấn Sensei như thế này, nhưng…
Nói xong, cô Shinozaki im lặng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, cô ấy thốt lên “À, tôi biết rồi!” như thể vừa nhớ ra điều gì, rồi lại cất tiếng.
Tôi vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời. Chúng ta tạm dừng buổi phỏng vấn cá nhân với Sensei ở đây, và đi phỏng vấn cả những người xung quanh Sensei nữa. Sensei thấy sao? Nghe có vẻ thú vị đúng không?
“………Ể? C-Cô nói gì cơ…?”
Cô Shinozaki nói nghe có vẻ xuề xòa, nhưng tôi lại có một dự cảm chẳng lành.
Tôi nghĩ mình nên phỏng vấn những người quen biết Sensei và hỏi ấn tượng của họ về Sensei. Nếu làm vậy, tôi sẽ nhận được vô số ý kiến khác nhau về Sensei, từ đủ mọi người, Sensei không nghĩ vậy sao?
“Những người xung quanh tôi…”
Đầu tiên phải là Ahegao Double Peace-sensei. Cô ấy là họa sĩ minh họa cho tiểu thuyết của Sensei mà, là đối tác làm việc của Sensei, nên chắc chắn có rất nhiều điều cô ấy biết và nghĩ về Sensei. Sau đó là Enryuu-sensei. Cô ấy là một tác giả đồng nghiệp, và Sensei còn biết cô ấy từ trước, vì hai người là bạn cùng lớp mà. Rồi, để xem… à đúng rồi, Sensei có mối quan hệ khá tốt với diễn viên lồng tiếng Minazuki Sakura-san đúng không? Dù phỏng vấn riêng cô ấy cũng có lợi rồi, nhưng tôi chắc chắn cô ấy cũng có rất nhiều điều để nói về Sensei.
“Vậy ra đó thật sự là kế hoạch của cô sao?!”
Dự cảm chẳng lành của tôi đã thành sự thật khi cô Shinozaki bắt đầu kể tên tất cả những người mà tôi không hề muốn cô ấy nhắc tới… Ý tôi là, ý tưởng của cô ấy không hề tồi chút nào, và việc cô ấy chọn người cũng cho thấy cô ấy biết mình đang làm gì, nhưng tôi đã có thể đoán được kết cục của chuyện này rồi!
Chưa kể, cô Shinozaki vẫn chưa kết thúc danh sách tên của mình.
À, tôi biết rồi! Nhân cơ hội này, chúng ta hãy nói chuyện với em gái của Sensei nữa!
“N-Ngay cả Suzuka?!”
Tôi thực sự bắt đầu hoảng loạn khi nghe những lời của cô Shinozaki, nhưng cô ấy dường như chẳng thấy có gì là lạ cả. Cô ấy cứ tiếp tục nói.
Dù sao thì, tôi chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện với một cô em gái thật sự của một tác giả chỉ viết tiểu thuyết về em gái cả! Hứ hứ hứ, ngay cả tôi cũng phải sợ hãi vì mình quá thiên tài!
“Không không không! Chờ một chút đã!”
Sensei không đồng ý rằng đây là một ý tưởng tuyệt vời sao? Hơn nữa, Sensei không cần phải lo lắng. Tôi sẽ giữ bí mật thân phận của cô bé. Dù sao thì, tôi là một biên tập viên chu đáo và trung thực mà!
“Nếu cô chu đáo đến thế, thì ngay từ đầu đừng nghĩ ra cái kế hoạch như vậy chứ!”
Em gái Sensei chắc hẳn đang ở cùng Sensei đúng không? Nếu có thể, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với em ấy.
Bỏ qua lời đáp của tôi, cô Shinozaki cứ thế tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình… L-Làm sao chuyện này có thể xảy ra được? Cứ đà này, tôi sẽ thực sự bị coi là một ông anh biến thái đã đẩy em gái mình vào đủ mọi tình huống này mất! Dù cho có là…
Ta chỉ là người thế vai, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra. Thế nên, ta định dập tắt ngay ý nghĩ đó của cô ấy, cả cái ý tưởng phỏng vấn Mai và những người khác nữa, nhưng…
“V-Vâng, em đang nghe đây ạ! Em xin vui lòng chấp nhận lời đề nghị đó ạ!”
“Cái—?!”
Tuy nhiên, trước khi ta kịp mở miệng, Suzuka đã nhanh nhảu trả lời. Em đang nghĩ cái gì vậy chứ?!
“…B-Bình tĩnh đi, Onii-chan! Như Shinozaki-san đã nói, đây không phải là ý tồi đâu. Dù sao thì, em có thể cho mọi người thấy Onii-chan và em thân thiết đến mức nào—Khoan đã! Em sẽ có thể củng cố hình ảnh của Towano Chikai theo ý muốn của mình!”
“Em không nghĩ đến việc mọi người sẽ nghĩ gì về anh nếu em làm thế à?!”
“Với lại, em cũng không thể để bất cứ ai khác lợi dụng cơ hội này để nói về mối quan hệ tình cảm nào đó với Onii-chan được…! D-Dù sao thì, xét mọi nhẽ, em nhất định phải chấp nhận cái này!”
Hai má cô bé đỏ bừng, ánh mắt lảng đi. Ta chỉ còn biết câm nín, rồi thở dài một tiếng bất lực… Khốn thật, vì mình chỉ là người thế vai, không thể đi ngược lại mệnh lệnh của tác giả…!
Ồ, đó là em gái của Sensei sao?! Vậy Sensei sẽ chấp nhận chứ?!
“V-Vâng, đó là bổn phận của một đứa em gái phải hỗ trợ công việc của Onii-chan bằng mọi cách ạ!”
Thật sự, Imouto-san đúng là món quà từ trời ban mà… Em thật may mắn khi có một đứa em gái tuyệt vời như vậy, Sensei!
“Ôi, tôi đúng là vui thật!”
Ta đã bỏ cuộc. Ta đã chấp nhận sự thật rằng ý kiến của mình sẽ chẳng bao giờ có trọng lượng trong cái hiện thực tàn nhẫn này.
Fufu fu, đã quyết định rồi thì để tôi nhanh chóng gọi điện cho mọi người, rồi sắp xếp thời gian cụ thể cho buổi phỏng vấn nhé…!
“Ehehehe, đúng là một cơ hội tuyệt vời…! M-Mà, em cũng chẳng vui vẻ gì đâu, đúng không?!”
“………Hừ.”
Hai người đó cứ nói bất cứ điều gì họ muốn vào lúc này, và ta chỉ có thể thở dài một tiếng bất lực.
“Tôi thực sự rất biết ơn vì hôm nay tất cả quý vị đã có mặt ở đây cho dịp này. Nhờ có tất cả mọi người, tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ đạt được kết quả còn tốt hơn trước nữa.”
Một ngày khác. Suzuka đã chấp nhận lời đề nghị phỏng vấn của Shinozaki-san, và chúng tôi đã đến tòa soạn Sumeragi Fantasy Publishing ở Tokyo. Tuy nhiên, không chỉ có hai chúng tôi ở đó…
“…Sao mọi người cũng có mặt ở đây vậy?”
“Tôi nghĩ rằng chúng ta nên phỏng vấn một thể cho tiện. May mắn thay, mọi người đều có lịch trống trong ngày hôm nay.”
“Vì đây là buổi phỏng vấn về cậu, nên tôi đã bất chấp cái hạn chót đang đến gần để lặn lội đến tận đây đó!”
“Em không thể bỏ lỡ một chuyện thú vị như thế này được, desu, nên em đã chuồn khỏi công việc eroge của mình đấy!”
“Đúng vậy! Sakura cũng đã cố gắng hết sức để sắp xếp lại lịch trình để có mặt ở đây đó! Cô bé đang rất mong chờ buổi phỏng vấn đấy!”
Mai, Double Peace-sensei, và cả Minazuki-san cũng đều có mặt… Lại nữa rồi, ta lại có một linh cảm chẳng lành về chuyện này…!
“…Hừm, em đã nghĩ mọi chuyện có thể sẽ thành ra thế này. Thành thật mà nói, nếu không thì đúng là một phép màu. Em sẽ phải cố gắng hết sức để cho mọi người thấy chúng ta thân thiết đến mức nào, để đảm bảo rằng em không thua kém bất cứ ai…! Ehehe…”
Suzuka vẫn hành xử như mọi khi, lẩm bẩm một mình, điều đó không khiến ta cảm thấy khá hơn chút nào.
“Vậy thì, quý vị đã có mặt ở đây bất chấp lịch trình bận rộn, vậy chúng ta hãy bắt đầu ngay thôi.”
Ngay sau đó, Shinozaki-san ngồi xuống và lấy ra một chiếc máy tính bảng để ghi lại cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“…Ưm, phải làm sao đây nhỉ? Tôi đã định hỏi từng người một, nhưng vì chúng ta đều ở đây, có lẽ chúng ta nên để mọi người trả lời cùng một câu hỏi một lúc thì hơn.”
“Nghe hay đấy, desu. Dù sao thì cô cũng sẽ hỏi mọi người cùng một câu hỏi mà.”
Mọi người gật đầu đồng tình với đề xuất của Double Peace-sensei.
“Vậy thì, cứ làm như vậy đi. Câu hỏi đầu tiên…”
Câu hỏi đầu tiên là… Tôi có thể hỏi mối quan hệ của tất cả các cô với Sensei là gì không ạ?"
"Tôi là người hâm mộ số một, cũng là đối thủ truyền kiếp của Thầy ấy."
"Tôi là cộng sự đệ nhất của Thầy đấy."
"Sakura là cô em gái tương lai số một của Thầy."
"Em-Em là em gái ruột số một của Thầy!"
Mọi người đồng thanh đáp lời, và thế là cảnh tượng hỗn loạn bắt đầu.
"Này, tôi mới là người số một thật sự, đừng có bắt chước tôi!"
"Không được đâu, Mai à. Tôi sẽ không nhường vị trí số một của Sensei đâu!"
"Đúng thế, đúng thế, Sakura sẽ không để Thầy Enryuu độc chiếm sự chú ý của mọi người đâu."
"Các cô nói vậy, nhưng xét đến việc tôi là em gái ruột của Thầy, tôi mới là người xứng đáng nhất với danh hiệu số một chứ."
…Tình hình này là sao đây? Vừa mới trả lời xong câu hỏi của cô ấy, họ đã bắt đầu cãi lộn rồi sao?
"Ừm, tôi hiểu rồi…"
Và cô Shinozaki vẫn bình thản ghi chép trên máy tính bảng.
"Ư-Ưm, không cần dẹp loạn sao? Có thật sự ổn không vậy?"
"Hửm? Tại sao chứ? Họ đang trả lời tôi rất tốt mà, và tôi có thể cảm nhận được cảm xúc thật sự của họ theo cách này. Nhờ đó, tôi cảm thấy bài viết sẽ hay hơn trước rất nhiều."
À, kiểu này thì hết cứu rồi. Đến cả người phỏng vấn cũng hành xử thế này, thì tôi chẳng bao giờ thoát khỏi cái mớ hỗn độn này mất.
"Vậy thì, câu hỏi tiếp theo. Tôi có thể hỏi các cô miêu tả lần đầu tiên gặp gỡ giữa các cô và Thầy Towano không?"
"Đó là một cuộc gặp gỡ định mệnh, phải… Sau khi nhận được sự kích thích mãnh liệt từ tiểu thuyết của Towano Chikai, tôi phát hiện ra tác giả lại là bạn cùng lớp ở trường mình, nên tôi đã gọi cậu ấy lên sân thượng. Rồi Yuu nói với tôi rằng ‘Cậu đúng là Enryuu Homura có khác. Cậu chắc chắn có quyền làm đối thủ của tôi’ và chấp nhận tôi—"
"Khi tôi lần đầu đọc tiểu thuyết của Sensei, người ngợm tôi nóng bừng lên đấy! Tôi hoàn toàn trở thành nạn nhân của sự biến thái tiềm ẩn và những màn tình tứ trong các nhân vật! Ngày hôm sau, tôi tình cờ gặp Sensei ở một cửa hàng game người lớn, và khi tôi gọi Sensei, Thầy ấy nói ‘Em nhận ra ngay thật giỏi. Anh thấy chúng ta đều có chung một tâm hồn biến thái’ rồi mỉm cười với tôi—"
"Sakura đọc tiểu thuyết của Sensei, và bé nghĩ rằng Thầy nhất định phải là người anh lý tưởng! Sau đó bé trở thành một fan cuồng của Thầy, và bé thực sự rất bất ngờ khi đến buổi ký tặng! Dù sao đi nữa, Sensei chính là Onii-chan trong tiểu thuyết y như đúc! Đó là lý do Sakura tự nhủ với lòng mình rằng bé nhất định sẽ trở thành em gái của Sensei một ngày nào đó! Khi nhận ra điều đó, Sensei nói ‘Ước gì Thầy có một cô em gái như con, Sakura’, điều này khiến bé rất vui—"
"K-Khoan đã chứ?!"
Mai, Double Peace-sensei và cô Minazuki đều bắt đầu kể về lần đầu tiên họ gặp tôi. Tất cả họ đều hăng say tranh cãi với nhau, điều đó thực sự khiến tôi cảm nhận được tình cảm nồng nhiệt của họ dành cho người tên Towano Chikai, nhưng nội dung những gì họ nói thì quá sức tưởng tượng rồi?! Và tôi không nhớ mình đã từng nói bất kỳ điều gì trong số đó?!
"M-Mọi người, xin đừng nói dối những chuyện như vậy!"
Đến cả Suzuka cũng cảm thấy phải lên tiếng sau đó, nhưng…
"Đ-Đây không phải là nói dối hoàn toàn!"
"Đúng vậy, đấy. Chỉ là chút thay đổi nhỏ trong ký ức thôi mà."
"Hả? Nhưng Sensei thực sự đã nói thế mà? Ít nhất là trong ký ức của Sakura."
Và tất cả những gì họ làm chỉ là cố gắng che đậy, nói lái đi, hoặc đổ lỗi cho trí nhớ kém của mình!
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi… Vậy là các cô đã gặp Sensei như vậy…"
Chưa kể, cô Shinozaki hoàn toàn tin vào những lời nói dối lố bịch của họ, và cứ thế tiếp tục ghi chép trên máy tính bảng… Cô có thật sự ổn với chuyện này không vậy…?
"Hừm… Tôi hiểu mọi người đang định làm gì rồi…!"
Nhưng khi Suzuka nhìn thấu ý đồ của họ, Mai đã nói điều sau.
"Nhưng, Suzuka-san, vì cô là em gái của Thầy, nên lần đầu gặp mặt của cô đâu có gì đặc biệt đúng không?"
Những lời đó khiến Suzuka giật nảy mình.
"Đ-Đâu phải thế! Ngay cả"
Anh trai và em đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh đấy! Em nhớ rõ lắm nha! Ngay cái khoảnh khắc em chào đời, anh ấy đã bảo: ‘Anh đã chờ đợi em từ lâu rồi, cô em gái đáng yêu, bé bỏng của anh...’!”
“Cô cũng hùa theo họ à?!”
Làm gì có chuyện cô nhớ được cái ngày mình mới lọt lòng chứ! Vả lại, chúng tôi chỉ hơn kém nhau một tuổi thôi, nên khó mà tôi có thể nói ra cái câu đó vào lúc bấy giờ được!
“Suzuka-san, em thực sự nghĩ rằng câu chuyện đó có lẽ là bịa đặt rồi ạ...”
“Nghe giống tưởng tượng của cô hơn là sự thật, desu!”
“Đến cả Sakura cũng không buồn cười nổi nữa là.”
Khôi hài thay, giờ thì ai nấy đều hùa vào trêu chọc cô ấy. Bảo sao tôi cứ phải vắt kiệt sức mỗi khi bị buộc phải ở bên mấy người này!
“T-Tôi không hề nói dối hay gì cả! Và tôi cũng không nghĩ là bất kỳ ai khác có quyền coi thường tôi về chuyện này!”
“Đ-Đó là... tôi chỉ cố làm cho nó nghe thú vị hơn thôi mà...!”
Và thế là, một cuộc khẩu chiến nữa lại nổ ra. Tại sao một buổi phỏng vấn bình thường lại phải kết thúc như thế này chứ?
“Ưm, Shinozaki-san, em thực sự nghĩ là chúng ta nên ngăn họ lại...”
“—Cứ như vậy, mỗi một người trong số họ đều có một mối quan hệ đặc biệt riêng với Towano Chikai, và sẵn sàng chứng minh điều đó bằng những lời lẽ chiến đấu. Đó chính là sức hút của Thầy. Mọi người phụ nữ xung quanh Thầy, kể cả cô em gái, đều yêu quý Thầy hết lòng—Hả? Em nói gì cơ? Tôi chỉ đang nghĩ cách diễn đạt thôi nên không nghe rõ.”
“Cái này có thực sự sẽ là bài báo cho số đặc biệt không?! Nghe giống tạp chí lá cải của phụ nữ hơn thì đúng hơn?!”
Đáp lại, Shinozaki-san chỉ cười trừ với lời của tôi, bảo rằng “Thầy đôi khi nói mấy câu buồn cười thật”, nhưng tôi không hề có ý đùa chút nào! Không! Một! Chút! Nào!
Và như thể muốn làm mọi chuyện tệ hơn, Suzuka cùng những người khác lại càng ồn ào hơn... T-Tôi phải làm gì đó...!
“D-Dừng dừng dừng! Chúng ta đang mở chiến tranh ở đây rồi, nên em nghĩ rằng để mọi người trả lời từng người một sẽ hiệu quả hơn, Shinozaki-san!” Tôi nhanh chóng bước vào giữa họ.
“Tôi không bận tâm lắm. Nhưng Thầy này, Thầy lại bất ngờ rất nhiệt tình nhận trách nhiệm cho mọi việc đấy.”
Người đáng lẽ phải nhận trách nhiệm và dẹp bỏ tình huống này là cô mới đúng chứ! Sao cô lại không thấy điều đó?! ...Thôi được, tôi rất muốn nói thế, nhưng nói ra cũng chẳng được gì, nên tôi đành im lặng thì hơn...!
“Nhưng cách đó có lẽ vẫn hiệu quả hơn. Có một số câu hỏi riêng mà tôi cũng muốn hỏi.”
Rõ ràng, những nỗ lực tuyệt vọng của tôi đã không uổng phí. Với điều này, chúng ta sẽ tránh được viễn cảnh tồi tệ nhất là mọi người trở nên mất kiểm soát... hay ít nhất là tôi muốn nghĩ vậy.
“Vậy thì, tôi có thể bắt đầu phỏng vấn Enryuu-sensei trước không?”
“Cứ việc!” Mai nói với một tiếng hừ mũi kiêu căng.
Thật đấy, sao cô lại ra nông nỗi này chỉ vì một buổi phỏng vấn bình thường...?
“Để đảm bảo cô ấy không đưa ra lời khai sai sự thật, chúng ta phải kiểm tra lại!”
“Giám sát lẫn nhau thì sao!”
“Nghe có lý đó, desu!”
Tất cả những người khác giờ đang chuẩn bị bắt đầu một kiểu chiến tranh mới... Ngay cả Suzuka cũng vậy. Trong lúc đó, buổi phỏng vấn của Mai vẫn diễn ra suôn sẻ, và cô ấy trả lời các câu hỏi như ‘Cô nghĩ đâu là sức hút trong tiểu thuyết của Towano Chikai?’ và ‘Với tư cách là một tác giả light novel đồng nghiệp, cô nghĩ gì về tiểu thuyết của Towano Chikai từ góc độ văn học?’ và cứ thế, dường như người phỏng vấn tập trung vào việc Mai cũng là một tác giả light novel.
Về cơ bản, Mai vụng về và có xu hướng bám đuôi, nhưng khi nói đến light novel, cô ấy lại cực kỳ nghiêm túc, và những câu trả lời của cô ấy cũng tận tâm không kém... Thế nhưng, biết người hỏi và người được hỏi là ai, hẳn ai cũng rõ rằng những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc này sẽ không kéo dài mãi.
“Vì cô là bạn học của Thầy,
Enryuu-sensei à, cháu đang tự hỏi không biết ở trường anh ấy thế nào nhỉ? Anh ấy có được các bạn nữ yêu thích không?”
“Cháu đang hỏi cô ấy những câu gì thế hả?!”
“Cháu chỉ nghĩ là nên tập trung một chút vào đời tư của Thầy nữa thôi. Vậy thì sao hả, Enryuu-sensei?”
“À… Để cô xem nào. Yuu không nói chuyện với bất kỳ bạn nữ nào khác ngoài cô ở trường, hình như vậy?”
“Ồ? Vậy cô có nghĩ là Sensei không có sức hút của một người đàn ông không?”
“Ơ? Cô… cô… cô không nghĩ vậy, nhưng cô cũng chưa bao giờ để ý đến điều đó cả! Mà cô chưa từng thấy cậu ấy nói chuyện với bất kỳ bạn nữ nào khác!”
Ugh… Mình không thể cãi lại điều đó được.
“Hứm…!”
Suzuka cũng có ánh mắt tương tự, dù tôi không rõ tại sao.
“À mà nhắc mới nhớ, từ khi cô bắt đầu học cùng trường với Sensei, đã có bất kỳ ‘sự kiện fan-service’ nào xảy ra chưa?”
“Khoan đã, câu hỏi đó đi quá xa rồi đấy?!”
“Đừng lo. Đây là câu hỏi cá nhân, sẽ không xuất hiện trong bài báo đâu!”
“Không phải vì thế mà cô muốn hỏi gì thì hỏi đâu?!”
“F-f-f-fan-service?! Chuyện đó… chuyện đó có thể đã xảy ra?! Yuu là một con quỷ biến thái mà?!”
“Này! Chẳng có chuyện gì như vậy xảy ra cả! Đừng có trả lời cô ấy một cách mơ hồ và dễ gây hiểu lầm như thế chứ?!”
“Ô… Onii-chan…!”
“Mai nói dối đấy, được không?! Sao em lại trừng mắt nhìn anh?!”
Người đã đặt tôi vào tình huống này, Shinozaki-san, chẳng để ý gì đến tôi cả. Cô ấy vẫn thong thả tiếp tục cuộc phỏng vấn. “Được rồi. Câu hỏi tiếp theo nhé…” Ngay sau đó, cuộc phỏng vấn của Mai cũng kết thúc. Cảm giác như người bị phỏng vấn là tôi vậy…
“Tiếp theo tôi muốn phỏng vấn Ahegao-sensei.”
“Ok, desu!”
Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi có thể thư giãn được rồi… Tiếp theo là cuộc phỏng vấn của Double Peace-sensei, hừm…? Chuyện này có thể tồi tệ như của Mai… hoặc thậm chí còn tệ hơn…
“Cô chú ý điều gì nhất khi thực hiện phần minh họa cho tiểu thuyết của Sensei?”
“Độ bẩn thỉu, đương nhiên rồi ạ!”
Đấy! Lại thế rồi!
“Ồ, cụ thể là gì vậy?”
“Cháu luôn cảm nhận được một sự bẩn thỉu mãnh liệt từ tiểu thuyết của Sensei, desu! Cháu phải đảm bảo nắm bắt được điều đó và đưa nó vào tranh minh họa của mình! Đó là nhiệm vụ của cháu với tư cách là cộng sự số một của anh ấy!”
“Tôi hiểu rồi. Tôi rất vui vì cô nhiệt tình với công việc của mình như vậy.”
“Khoan đã, cô không thể cứ đồng tình với điều đó được?!”
“Sao lại không được chứ, Sensei? Tiểu thuyết ngắn và sự biến thái gắn bó chặt chẽ với nhau mà. Có mấy họa sĩ minh họa nào nhiệt huyết với công việc của họ như vậy đâu. Thầy thật sự may mắn đấy.”
Tôi đồng ý rằng tranh minh họa của cô ấy đẹp đến điên rồ, nhưng đó không phải là vấn đề ở đây!
“Em… em không nghĩ là Onii-chan đã đưa những loại suy nghĩ hay cảm xúc đó vào tiểu thuyết của mình đâu…!”
Suzuka xen vào.
À, đó dù sao cũng là tiểu thuyết của con bé mà. Có lẽ con bé không thể im lặng hơn được nữa.
“Không không, chắc chắn là có mà, desu! Cháu có thể khẳng định điều đó. Chà, vẫn còn quá sớm để Imouto-san phải đối mặt với thế giới biến thái, nên cháu không thể trách cô ấy được, desu.”
Nhưng Double Peace-sensei ngay lập tức bác bỏ lập luận của Suzuka.
“Cái gì—?! E-em nhầm rồi! Chắc chắn có một sự biến thái siêu việt trong tiểu thuyết của Onii-chan! Đến mức ngay cả em cũng hiểu được!”
“Nàyyyyyyyyy?!”
Suzuka rút lại lời mình nói, và giờ lại thốt ra những điều vô nghĩa hoàn toàn là sao?! Anh biết em không muốn thua Double Peace-sensei, và anh biết em là một người cầu toàn, nhưng em có hiểu mình đang nói gì không hả?!
“Tôi hiểu rồi! Vậy Sensei đã đưa sự biến thái siêu việt vào tiểu thuyết, và nó đủ để ngay cả Imouto-san cũng nhận ra! …Tôi cần ghi chú lại điều này. Fufu.”
“Không phải! Và đừng có ghi chú những thứ kỳ quặc như thế!”
“Nhưng cả hai người đều nói vậy mà. Tôi cũng cảm thấy điều gì đó tương tự trong đó, nên tôi đồng ý.”
“Đừng có hùa theo chứ! Tôi đang phủ nhận đây này, với lại tôi mới là người viết ra cái đó!”
“Ôi chao, vậy mà Tiên sinh lại vô thức làm vậy! Rốt cuộc là Tiên sinh thiên tài đến mức nào cơ chứ…?!”
Shinozaki-san vẫn không ngừng ghi ghi chép chép.
Khỉ thật… tôi có phủ nhận đến mấy thì họ cũng chẳng thèm nghe…!
Chẳng mấy chốc, buổi phỏng vấn Thầy Double Peace đã khép lại. Suốt buổi, Suzuka cứ ra sức nói sao cho Towano Chikai càng giống một kẻ cuồng em gái hơn, khiến Shinozaki-san không ngừng ghi chép đủ thứ về việc Towano Chikai là một tên khốn biến thái đến mức nào… Suzuka à, em thấy thế là ổn thật sao?
“Vậy thì, Minazuki-san? Giờ tôi có thể phỏng vấn cô được không?”
“Cuối cùng cũng đến lượt Sakura rồi!”
Tuy cô bé không phải kiểu người hay nói dối hay nói xấu người khác, nhưng sự thành thật của cô bé lại đáng sợ theo một kiểu khác. Chẳng bao giờ đoán được cô bé sẽ trả lời những câu hỏi đó như thế nào đâu…!
“Tôi muốn nghe ý kiến thật lòng của cô. Theo cô, Tiên sinh là một người như thế nào?”
“Là một Onii-chan hoàn hảo! Anh ấy đã hứa sẽ biến Sakura thành em gái của mình trong tương lai!”
“O-O-O-Onii-chan?! Em đã hứa lúc nào chứ…?!”
“Không hề! Tôi không hề hứa! Và Minazuki-san, đừng có nói mấy chuyện lạ lùng như thế!”
“Ồ, vậy sao? Xin lỗi nhé, Sakura luôn nói chuyện với Onii-chan tưởng tượng của mình, nên không chắc chuyện đó có thật ngoài đời hay không.”
“Onii-chan tưởng tượng?!”
“Vâng! Nhờ có anh ấy mà Sakura có thể luyện tập làm em gái suốt ngày!”
“Đúng là một diễn viên lồng tiếng nổi tiếng có khác. Cô ấy quả thật rất tận tâm.”
À-À ý tôi là, tôi có thể thấy cô ấy rất nhiệt huyết, chắc chắn rồi, nhưng chẳng phải cô ấy đang hơi đi quá xa sao…?
“Nhưng, vậy sao ạ…? Tức là Tiên sinh chưa hứa…? Vậy Tiên sinh sẽ không biến Sakura thành em gái sao?”
Vai Minazuki-san xụ xuống, cô bé nhìn tôi bằng đôi mắt của một chú cún con bị bỏ rơi… Ư ư ư, em làm cái mặt đó làm tôi thấy mình như vừa làm chuyện gì sai trái vậy…
“O-Onii-chan, sao anh không từ chối cô ấy đi?!”
“Đ-Dù em có nói vậy thì…!”
“Vậy tức là vì anh không nói không, nên anh sẽ biến Sakura thành em gái trong tương lai phải không?! Yay yay yay~” Mặt Minazuki-san sáng bừng ngay lập tức. Thật không công bằng mà.
“Hmm, nhưng nếu chuyện đó xảy ra, không biết Imouto-san sẽ nghĩ gì nhỉ?”
Shinozaki-san lẩm bẩm, khiến Suzuka gật đầu.
“Em không biết Onii-chan nghĩ gì, nhưng em không nghĩ làm vậy là tốt đâu!”
“Nhưng vậy thì hai người sẽ cản trở nhau chứ?”
Minazuki-san lắc đầu.
“Sẽ không đâu ạ! Em cũng yêu Suzuka-chan, nên em chắc chắn chúng ta có thể trở thành những chị em tốt nhất!”
“Đ-Đang nói mấy chuyện nực cười gì vậy?!”
“Ể? Suzuka-chan, em ghét Sakura sao…?”
“K-Không phải ý em là vậy!”
Giờ cô ấy đang tỏ vẻ buồn bã, em cũng không thể nói không được rồi phải không?!
“Vậy thì không sao rồi! Sakura và Suzuka chắc chắn sẽ thân thiết như chị em ruột vậy! Và em nghĩ Suzuka-chan nên làm Onee-chan!”
“L-Lại nữa rồi, sao em lại nghĩ nó sẽ kết thúc như thế chứ?!”
“…Minazuki-san đã rất thân thiết với em gái của Towano-sensei rồi, nên rất có thể cô ấy sẽ thực sự trở thành em gái của anh ấy trong tương lai… Tôi hiểu rồi…” Shinozaki-san tiếp tục lẩm bẩm trong khi ghi chép.
…Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Ít nhất thì, buổi phỏng vấn Minazuki-san sau đó diễn ra khá suôn sẻ, và mặc dù Suzuka vẫn tiếp tục than vãn đây đó, nhưng chẳng có chuyện gì tồi tệ xảy ra cả… Dù vậy, không biết tôi có bị fan của Minazuki-san giết chết nếu họ đọc bài báo này không nhỉ… Tôi nhất định phải xem lại lần cuối trước khi họ phát hành.
[IMAGE: ../Images/..]
“Được rồi, vậy hãy kết thúc bằng một buổi phỏng vấn với Imouto-san nhé.”
“M-Mong mọi người chiếu cố ạ.”
Và giờ, đến lượt Suzuka. Chà,
Vì là Suzuka, chắc chắn em ấy sẽ không nói quá đà như những người khác đâu.
“Theo em, Sensei là một người anh trai như thế nào?”
“Anh ấy là một Onii-chan cuồng em gái điên rồ, lúc nào cũng nghĩ về em gái 24/7!”
“Tại sao?!”
Thôi rồi, kỳ vọng của tôi hoàn toàn bị dập tắt, câu trả lời của Suzuka hút cạn chút hy vọng cuối cùng trong tôi. T-Tôi biết là em ấy đang cố gắng nhấn mạnh tính cách của Towano Chikai ở đây, nhưng em không nghĩ câu trả lời đó có hơi quá đà sao?! Em quên mất rằng mọi người sẽ nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ à?!
“Tôi hiểu rồi. Vậy nếu ngay cả Imouto-san cũng nghĩ như vậy, thì đó hẳn là sự thật.”
“V-Vâng, Onii-chan thật sự là một kẻ cuồng em gái vô phương cứu chữa, vô dụng, đến mức phát rồ. E-Em thực sự rất đau đầu vì anh ấy!”
“Ồ hô. Vậy thì, tiện thể, em có thể kể cho chúng tôi một câu chuyện điển hình về cái sự cuồng em gái đó của anh trai em không?”
“Đương nhiên là được ạ.”
…Khoan đã, dừng lại cái coi! Làm gì có câu chuyện nào như thế, sao em lại hùa theo làm gì? …E-Em ấy định nói gì đây…? Tôi có linh cảm cực kỳ tồi tệ!
“C-Chẳng hạn như, mỗi khi em đang nấu ăn, anh ấy bỗng ôm chầm lấy em từ phía sau, nhẹ nhàng thì thầm vào tai em ‘Cái tạp dề này em mặc dễ thương thật đấy’, hoặc anh ấy sẽ đến bên em khi em đang ngồi trên ghế sô pha và đột nhiên yêu cầu em gối đầu lên đùi, hoặc anh ấy sẽ véo má em, nói ‘Em thật sự rất đáng yêu…’ và còn nhiều chuyện nữa…!”
“ÊEEEEEEEEEEEEY?!”
Và những linh cảm xấu của tôi dường như đã đúng phóc. Dĩ nhiên, tôi chẳng có chút ký ức nào về việc đã từng làm những điều đó cả.
“Ồ, vậy ra đó là những gì anh ấy thường làm à.”
“V-Vâng, nhưng những chuyện đó vẫn còn thuộc dạng nhẹ nhàng hơn. Mới lúc trước, anh ấy còn nói ‘Anh muốn thưởng thức mùi hương của em thật kỹ càng’, rồi anh ấy liền đến ngửi em ngay sau khi em vừa ra khỏi bồn tắm…! A-Anh ấy thật sự là một Onii-chan phiền phức…! Hê hê…”
“Dừng lại ngay!!”
Tôi không thể cứ im lặng mà xem nữa. Chuyện này đi quá xa rồi! Tôi đang dần biến thành một người anh trai tà ác, biến thái mất rồi!
“Uwah… anh làm vậy với Suzuka-san thường xuyên à? Hơi khó xử đấy…”
Thấy không? Ngay cả Mai cũng nhìn tôi với vẻ mặt ghê tởm! Tôi thực sự chỉ muốn chết quách đi thôi!
“T-Tôi thật sự không làm bất cứ điều gì trong số đó đâu nhé?! Đừng cứ thế mà tin lời em ấy!” Tôi cố gắng cuống cuồng phủ nhận, nhưng…
“O-Onii-chan, đừng ngắt lời cuộc phỏng vấn của bọn em chứ.”
“Đúng vậy. Không có lý do gì phải hoảng loạn cả. Những câu chuyện này sẽ là tư liệu tuyệt vời cho bài báo đấy!”
Tôi ngay lập tức bị gạt phăng lần nữa. Tại sao tác giả gốc lại bị đối xử như thế này chứ?! Nhưng tôi chẳng có lấy một giây để phàn nàn, và Suzuka vẫn vui vẻ kể thêm những câu chuyện bịa đặt khác. Cô Shinozaki cũng hoàn toàn hài lòng với diễn biến này. Cô thực sự ổn với việc Towano Chikai bị coi là người anh trai biến thái nhất mà người ta có thể tưởng tượng được sao?! À này, cô Shinozaki, làm ơn hãy giúp tôi một việc và bắt đầu chất vấn những câu chuyện của em ấy một chút đi mà!
Tuy nhiên, cả hai người họ đều không thể cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng tôi, và cuộc phỏng vấn vẫn tiếp diễn hỗn loạn như thường lệ…
“Được rồi… Nhờ thế này mà bài báo sẽ tuyệt vời lắm!”
“Sao cô lại vui mừng về chuyện đó chứ…?”
Mọi thứ sau đó đối với tôi đều là địa ngục, và cuộc phỏng vấn cho những người khác cũng kết thúc. An toàn, ít nhiều là thế. Để đảm bảo tất cả những thông tin đó không xuất hiện trong bài báo thực tế, tôi sẽ phải đối mặt với cô Shinozaki sau, nhưng hôm nay, tôi mệt rồi. Tôi muốn về nhà.
“C-Cô Shinozaki, phỏng vấn vậy là đủ rồi phải không ạ?”
“Ừ. Phần phỏng vấn chắc là quá đủ rồi, nhưng…”
Với đôi mắt vẫn dán vào chiếc máy tính bảng, cô Shinozaki không hề lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Thôi nào, chẳng lẽ cô còn muốn nói là vẫn còn thiếu sót gì nữa sao?
“Xin lỗi. Shinozaki-san, tổng biên tập đang gọi cô.”
Một người phụ nữ khác trông giống biên tập viên bước vào phòng và dẫn Shinozaki-san đi. Shinozaki-san vội nói với chúng tôi một tiếng “Tôi sẽ quay lại ngay.”
“…Ồ.”
Khoảnh khắc đó, trông Shinozaki-san dường như hơi yếu lòng khi cô ấy lảo đảo rất nhẹ.
“À, cô không sao chứ?”
“Không sao đâu ạ. Dù sao thì, xin mọi người hãy đợi một lát.”
Tôi cảm thấy hơi bối rối vì cuộc đối thoại đó, nhưng trong lúc chờ đợi, người biên tập viên kia đã mang cà phê đến cho chúng tôi và lên tiếng.
“Gần đây, Shinozaki-san rất tâm huyết với bài viết của Sensei, ngày nào cô ấy cũng làm việc đến khuya để cố gắng viết ra một bài báo hay nhất có thể. Chắc cô ấy mệt lắm rồi.” Cô ấy nói với giọng lo lắng.
Sau khi người phụ nữ đó rời đi, chủ đề cuộc trò chuyện tự nhiên chuyển sang Shinozaki-san.
“Shinozaki-san thực sự rất nhiệt tình với mọi thứ liên quan đến Sensei, desu. Chẳng hạn như khi chúng ta nói về minh họa tiểu thuyết ngắn ấy.”
“Tôi không rõ lắm vì cô ấy không phải là biên tập viên của tôi, nhưng tôi nghe nói cô ấy luôn dốc hết sức cho tiểu thuyết của Yuu.”
“Tuyệt thật. Cô ấy thực sự thích tiểu thuyết của Sensei nhỉ?!”
Trong khi những người khác đang trò chuyện đủ thứ, Suzuka khẽ nói với tôi.
“…Onii-chan, anh có để ý là Shinozaki-san trông có vẻ chưa thật sự hài lòng lúc nãy không?”
“…Ừm.”
“Điều đó cho thấy cô ấy muốn bài viết về Towano Chikai này phải hoàn hảo đến mức nào. Em nghĩ chúng ta phải giúp cô ấy một tay.”
Tôi cũng đồng ý như vậy. Cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ dù mệt mỏi, tôi chỉ cảm thấy biết ơn cô ấy mà thôi.
“…K-Khoan đã, có lẽ mình nên nghĩ ra một câu chuyện còn kịch tính hơn về Onii-chan…!”
“Đừng làm mọi thứ tệ hơn nữa!”
Ý tôi không phải vậy! Dù sao thì, tôi không muốn hình ảnh của mình bị tổn hại thêm nữa, nhưng nếu có bất cứ điều gì tôi có thể giúp được, tôi hoàn toàn sẵn lòng.
“Xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi lâu như vậy.”
Trong khi tôi đang nghĩ ngợi, Shinozaki-san quay trở lại.
“Ưm… Chúng ta đang nói về chuyện gì ấy nhỉ…? À, tôi nhớ rồi. Tôi muốn cảm ơn mọi người đã tập trung ở đây để tham gia buổi phỏng vấn này. Nhờ có buổi này mà tôi… chắc chắn có thể viết bài, nhưng…”
“Vẫn còn thiếu sót gì sao?”
“Vâng, có vẻ là vậy ạ, Sensei. Nó không liên quan trực tiếp đến buổi phỏng vấn, nhưng có một chủ đề nữa tôi thực sự cần làm rõ…”
Dường như Shinozaki-san thực sự đang đặt mục tiêu ngày càng cao.
“Onii-chan…”
Suzuka nhìn tôi chằm chằm, và tôi gật đầu mở miệng nói.
“À, nếu có bất cứ điều gì chúng tôi có thể làm, thì chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.”
“Hả? …Haha, ồ, cảm ơn Sensei nhé. Anh quả là một người đàn ông tốt bụng. Làm sao tôi có thể cảm ơn anh đây—?”
Nhưng rồi, cô ấy nhận ra điều gì đó, và dừng lại giữa câu.
“Ồ, tôi biết rồi!”
“C-Chuyện gì vậy?”
“Tôi đã nghe hết rồi! Anh luôn thu thập dữ liệu bằng cách tán tỉnh em gái mình, đúng không? Nếu tôi có thể đưa điều đó vào bài viết, chắc chắn sẽ hoàn hảo!”
“Ếêêêêê?!”
Shinozaki-san hào hứng thêm vào câu “Sao tôi chưa bao giờ nhận ra nhỉ?!” nhưng điều đó chẳng giúp được gì cho chúng tôi… T-Thu thập dữ liệu?
“Vậy thế nào, Sensei? Anh có thể cho tôi xem ngay bây giờ cách anh thường thu thập dữ liệu với em gái mình không?”
…V-Vậy về cơ bản, cô đang bảo tôi tán tỉnh Suzuka ngay bây giờ sao…? C-Cái đó thì hơi…
“V-Vâng, em hiểu rồi.”
“Suzuka?!”
Trái với dự đoán của tôi, Suzuka đã đồng ý ngay lập tức.
“Ô-Onii-chan, chúng ta vừa nói rằng mình nên hỗ trợ Shinozaki-san bằng mọi cách có thể…!”
“…A-Anh biết điều đó, nhưng thu thập dữ liệu cho bài viết ư? Em thực sự ổn với chuyện đó sao?”
“…E-Em không ngại đâu. Ngược lại, đây là một cơ hội hoàn hảo…! Với cái này, em có thể cho cô ấy thấy…”
Tất cả mọi người…! D-dù sao thì, vì lợi ích của Shinozaki-san, chúng ta cứ... cứ làm đi ạ.”
Ặc, thái độ cương quyết thế này của Suzuka thì tôi làm sao dám cải lại…
“Ư-ừm… Rốt cuộc chúng ta nên làm gì đây…?” Tôi hỏi.
“Hm? Cứ làm như mọi khi là được mà… Nhưng để xem nào… Tái hiện cảnh anh đã viết thì sao? Ví dụ cảnh người anh dùng tay nâng mặt em gái lên rồi cù vào cằm em ấy?”
“Cảnh kiểu đó sao lại có ở đây?!”
“Anh chính là người viết ra, đúng chứ? Nào, nhanh đi.”
Không phải, không phải tôi viết mà là Suzuka viết đấy…!
“A-A-A-Anh à, e-em sẵn sàng rồi đây ạ…!”
Chờ đã, thật sự có cảnh đấy á?! Xảy ra trong tình huống gì vậy?! Bầu không khí này không cho phép chúng tôi rút lui. Mặt Suzuka đỏ bừng, cô nàng chỉ chờ động tác tiếp theo của tôi. Bỏ qua Shinozaki-san đi, ngay cả Mai và những người khác cũng mê mải dõi theo, chờ tôi hành động… Chết tiệt!
Tôi tập trung chí khí – dù vẫn nửa vời – rồi đưa tay về phía Suzuka.
“Hửuu?!”
C-cù cơ mà nhỉ? Như thế này chứ?… Khi tôi cẩn thận dùng ngón tay vuốt ve vùng cằm Suzuka, cô nàng bắt đầu rên rỉ kiểu“…Ưmm…” rồi lại “Ỷa!” khiến từng đường gân trên người tôi giật giật. Chẳng mấy chốc, hơi thở Suzuka trở nên gấp gáp hơn, đôi mắt đỏ hoe ướt lệ, và tôi cảm nhận rõ mối nguy cực lớn đang trào dâng trong lòng.
“Oa, tuyệt quá đi!”
“Grrr… Yuu…!” “Cảnh tượng quả nhiên là gợi cảm đó nha!”
“Thật tốt quá, Suzuka-chan…”
Mọi người đó… Trời ạ…! Nhưng giữa chừng dừng lại là điều không tưởng, tôi đành nhẹ nhàng nâng mặt Suzuka lên.
“A-Anh…”
Suzuka dường như mơ màng hơn bao giờ hết, ánh mắt nồng cháy ngước nhìn tôi. Cuối cùng, cô khép mắt lại và—
“Ôi, tiếp đi Sensei!”
“Tiếp cái nỗi gì?! Suzuka, đừng có mặc cảm theo không khí thế chứ!”
Trái tim tôi gần nhảy khỏi lồng ngực! Aaaa, thật bó tay…!
“Sao, không làm nữa sao? Nhưng đúng là cực kỳ xuất sắc! Đây mới xứng với ‘thu thập dữ liệu’ mà anh từng nói!”
“P-Phải… Bây giờ chị hài lòng rồi, và sẽ viết bài báo hoàn hảo đúng không?”
“Giờ! Chúng ta chuyển cảnh tiếp theo nhé!”
“H-Hả?! Tiếp nữa?!”
“Đương nhiên! Tôi chưa từng biết điều này tuyệt vời đến thế! Tôi muốn xem thêm nữa! Với chừng này, tôi nhất định sẽ viết được bài báo hoàn hảo nhất từ trước tới giờ!”
“N-Nhưng, cảnh tiếp theo là gì đây, ừm…”
“Tái hiện cảnh anh trai ôm siết em gái trong khi hít hà hơi thể của em đi! Nó nằm ở tập tiếp theo đó!”
“Giống vậy sao?!”
“Đúng. Chính anh là tác giả mà.”
Ugh…!
“N-Nào anh, nhanh hít em đi… nyan…!”
Suzuka đã đờ đẫn từ sự kiện trước rồi, giờ lại nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn, không chút kháng cự – Aaa, kệ đi! Suzuka, đừng trách anh!
“A, Anh à…!”
Tôi dẹp bỏ suy nghĩ, ôm chầm lấy cô thật chặt, hít đầy lồng ngực hương thơm em tỏa ra… Giờ tôi thực sự biến thái rồi…!
“A-Anh, em nhột quá… Khành khạch…”
Suzuka vẫn đờ người, tôi thì buông xuôi, tế bào não đang bị hương thơm ngọt ngào từ em công kích. Phía sau, tiếng xôn xao mỗi lúc một tăng.
“Tuyệt diệu làm sao! Đây chính là bí mật chất lượng của Towano Chikai nào! Tiếp nữa đi, làm ơn!”
“Aaa, muốn sao thì sao hết đi!”
Cho đến khi Shinozaki-san thỏa mãn, tôi đành tiếp tục biểu diễn đủ kiểu “thu thập dữ liệu”… Trời đất ơi!
“Cô em gái, tôi có thể hỏi một câu cuối cùng chứ?”
Một lát sau, Shinozaki-san dường như đã mãn nguyện. Cô tuyên bố đầy tự tin rằng sẽ có thể—
Sau khi cô ấy viết xong một bài báo tuyệt vời, Shinozaki-san cảm ơn mọi người, rồi chúng tôi lại ai về đường nấy. Mọi người vừa đi khỏi, Anh trai nói sẽ đi rửa mặt rồi hướng thẳng đến nhà vệ sinh. Thế là chỉ còn lại tôi và Shinozaki-san. Cô ấy liền lên tiếng.
“Sau buổi phỏng vấn hôm nay, khi tận mắt thấy em thu thập dữ liệu như vậy, tôi lại càng cảm nhận được tình yêu bao la của Thầy dành cho các cô em gái, bao gồm cả em, và cả sự tận tâm của em dành cho Thầy nữa. Cảm ơn em.”
“K-Không, có gì to tát đâu ạ! Em chỉ giúp Anh trai thôi, dù là hơi bất đắc dĩ, nhưng đó là nghĩa vụ của một đứa em gái mà!”
[IMAGE: ../Images/../img_4.jpg]
Phù phù, kế hoạch thành công mỹ mãn! Chúng tôi đã cho mọi người thấy Anh trai yêu quý em gái đến mức nào, giờ thì chẳng ai có thể nghi ngờ tình cảm anh em thân thiết của chúng tôi nữa rồi! Khi tôi đang vui vẻ ngâm nga một mình, Shinozaki-san tiếp lời.
“Vậy thì câu hỏi của tôi là đây. Tôi nghĩ mối quan hệ của em với Thầy thật sự rất tuyệt vời. Tuy nhiên, liệu việc có một người anh trai cuồng em gái đến mức đó có thực sự dễ chịu không? Em cứ nói về nghĩa vụ của một đứa em gái…” Shinozaki-san nheo mắt, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
…À, tôi hiểu rồi. Tôi biết cô ấy muốn nói gì. Nếu Anh trai thật sự như vậy thì bất kỳ cô em gái nào cũng gặp rắc rối. Nhưng tôi thì khác. Dù sao thì tôi cũng yêu Anh trai mà. Hơn nữa, tôi còn ước gì Anh trai sẽ hành động giống như người anh trai trong các tiểu thuyết về em gái hơn nữa, vậy nên việc này càng tốt cho tôi. Không chỉ vậy, tôi còn ước Anh trai sẽ luôn hành động như thế, ve vãn tôi… Ưhehehe…
D-Dù sao thì, vì mọi chuyện là như vậy, tôi phải trấn an Shinozaki-san rằng mình hoàn toàn ổn. Tuy nhiên, nói “Em yêu Anh trai nên không sao cả” thì ngại chết mất, nên tôi cũng không thể thú nhận điều đó…
“Không sao cả. Đúng là đôi khi Anh trai cũng hơi phiền phức thật, nhưng em không hề cảm thấy khó chịu hay gì cả.”
“Ồ, tại sao vậy?”
“Không chỉ là nghĩa vụ của một đứa em gái. Em thật sự—không ghét Anh trai đâu mà.”
[IMAGE: ../Images/../img_5.jpg]
Khi tôi nói vậy, Shinozaki-san thoáng giật mình, nhưng ngay sau đó nở một nụ cười.
“Thì ra là vậy, thì ra là vậy. Vậy là cậu ấy không bị ghét… phải không? Đó là một câu trả lời hay đấy. Thật ra, tôi cứ nghĩ Thầy thật sự tuyệt vời với tư cách là một tác giả, nhưng tôi cảm thấy mình cần phải can thiệp nếu cậu ấy làm những điều mà em không thích… Nhưng có vẻ như tôi đã phí công rồi. Em gái-san, tôi trông cậy vào em chăm sóc Thầy nhé.”
“V-Vâng. Chị không cần phải dặn đâu. Dù sao thì em cũng là em gái của anh ấy mà.”
“…Em thật sự là một hình mẫu hoàn hảo của người em gái. Tôi càng ngày càng thích hai anh em các em hơn rồi đấy.”
Khi nghe Shinozaki-san nói vậy, tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc. Và tôi bắt đầu nhìn Shinozaki-san bằng một con mắt thiện cảm hơn. Cô ấy không chỉ lo lắng cho chính cuốn tiểu thuyết, mà còn lo cho cả tác giả và gia đình anh ấy nữa…
“Xin lỗi đã để em đợi… Chúng ta về thôi nhỉ? À, Shinozaki-san, để chắc chắn thì cô đừng viết bất cứ điều gì kỳ quặc trong bài báo đó nhé!”
Đúng lúc đó, Anh trai từ nhà vệ sinh trở ra.
“Tôi biết mà. Tôi sẽ không làm gì để hủy hoại hình tượng của Thầy đâu,” Shinozaki-san cười nói.
Tôi cũng hùa theo. “Đừng lo, Anh trai. Shinozaki-san thực sự rất trân trọng bộ Towano Chikai mà.”
Ngày hôm sau.
“Bài báo này là cái quái gì vậy?! Nó đầy rẫy bộ lọc của Shinozaki-san, và còn tệ hơn nữa?! Giờ tôi đã thăng cấp thành một người anh trai cuồng em gái biến thái, tàn bạo, ghê tởm rồi ư?!”
Ngày bài báo được phát hành, Anh trai lập tức gọi điện cho Shinozaki-san về chuyện đó. Nhưng khi đọc bài báo ấy, tôi khó mà giấu nổi nụ cười của mình. Dù sao thì, Anh trai đã bị miêu tả đúng như tôi mong muốn.
Anh ta trông chẳng khác gì một kẻ cuồng em gái đến mức khó lòng kiềm chế được!
—Shinozaki-san đúng là một người tuyệt vời!