Nếu bạn thích những gì chúng tôi làm, hãy theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia kênh Discord và ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:
http:// https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
**Phần 1:**
“Haizzz, tôi thật sự không hiểu nổi.”
Tôi, Nagami Yuu, đang ngồi trong thư viện trường, cụ thể là ở một góc khuất, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mà này, hôm nay vốn là ngày nghỉ. Nếu hỏi tại sao tôi lại mò đến trường vào ngày này, thì hiển nhiên không phải vì muốn viết một cuốn tiểu thuyết ngắn lấy bối cảnh thư viện – tiếc thay, không phải vậy. Và cũng chẳng phải tôi đến đây để học hành gì sất.
“…Tại sao Suzuka lại chọn học cùng trường với mình chứ?”
Đó mới chính là lý do tôi có mặt ở trường ngày hôm nay. Tôi đưa Suzuka đến đây. Sở dĩ hôm nay không có tiết học là vì đang là kỳ thi tuyển sinh. Ngay cả bây giờ, trong tòa nhà đối diện thư viện, các thí sinh vẫn đang cặm cụi làm bài rất nghiêm túc. Và giữa họ, có cả Suzuka. Sau khi đã hướng dẫn cô bé xong xuôi, tôi giờ chỉ còn việc ngồi chờ kỳ thi kết thúc để em ấy quay lại.
…Tôi nói vậy thôi, chứ không phải tôi lo lắng cho em ấy hay gì đâu nhé? Không đời nào một người phi thường như Suzuka lại trượt một kỳ thi thế này. Lý do tôi bồn chồn không phải vậy. Ngược lại, tôi vẫn đang tự hỏi tại sao em ấy lại chọn ngôi trường tôi đang theo học: trường trung học Nanamisaka.
“Với cái đà thăng tiến ở học viện, em ấy hoàn toàn có thể tiếp tục lên khoa trung học của Hakuou mà…”
…Ừm, tôi thực sự không hiểu nổi. Càng nghĩ càng không thông.
Ngôi trường Suzuka đang theo học chính là một trường dành cho tiểu thư danh giá. Hầu hết các học sinh ở đó đều sẽ tiếp tục lên bậc trung học trực thuộc. Suzuka thì vừa học giỏi xuất sắc, vừa có năng khiếu thể thao, lại còn nổi tiếng cực kỳ vì sức hút khó tin của em ấy. Một người phi thường đến nhường đó. Chưa kể, em ấy còn là hội trưởng hội học sinh nữa chứ. Chẳng có lý do gì để em ấy phải hạ thấp tiêu chuẩn mà vào cùng trường với tôi cả. Dù không thể nói trường tôi là một nơi tồi, nhưng cũng chẳng có cách nào cạnh tranh lại với Hakuou được…
“Aishh, tức chết đi được!”
Khi tôi đang vò đầu bứt tai mà rên rỉ, một nữ sinh đeo kính trừng mắt nhìn tôi với ánh nhìn rõ ràng là trách mắng, khiến tôi phải vội vàng cúi đầu hoảng hốt.
…Haizzz, lý do Suzuka muốn vào trường tôi ư…? Chà, tôi cũng đã hỏi em ấy rồi, nhưng câu trả lời của em ấy lúc nào cũng y như cũ.
“K-Không có ý nghĩa sâu xa gì đâu ạ.”
…Thôi nào, tự dưng đi thi vào trường tôi mà không có lý do chính đáng nào thì có ích lợi gì chứ!
À, sau đó em ấy còn thêm vào mấy lý do kiểu như “Đó là quyết định sau khi em đã suy nghĩ kỹ càng”, hay “Luôn học chung một trường có thể sẽ thu hẹp những khả năng của em”, rồi “Không quan trọng em học trường nào, vì việc thi đại học sẽ không thành vấn đề chút nào”, hay “Em đã được bố mẹ cho phép rồi”… và một loạt lý do khác nữa.
Nhưng chẳng có lý do nào trong số đó thực sự thuyết phục tôi cả.
Tôi cứ thế vắt óc suy nghĩ cho đến khi kỳ thi của Suzuka kết thúc.
…Ý tôi là, nếu bản thân em ấy vui vẻ thì tôi cũng chẳng có lý do gì để phàn nàn. Nhưng, đi học cùng trường với em gái mình… hừm. Từ tiểu học đến trung học, chúng tôi luôn học ở những trường khác nhau, nên tôi thực sự không biết cảm giác học chung trường là thế nào. Cứ như thể tôi chưa chuẩn bị tinh thần vậy.
“…Đừng nói là…”
Khi tôi đang mải suy nghĩ, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Mấy tháng gần đây, rất nhiều chuyện đã xảy ra, và mối quan hệ của chúng tôi ít nhiều cũng đã được cải thiện, nên có lẽ điều đó đã ảnh hưởng đến quyết định của em ấy? Về cơ bản, vì chúng tôi đã làm lành rồi, nên em ấy muốn đi học cùng trường với tôi—khoan, không không không, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy?!
Đ-Điều đó có nghĩa là Suzuka đã chọn
Nanamisaka, vì mình đang ở đây mà, phải không? Ưoa, cái quái gì thế này?! Sao mình lại kinh tởm đến thế chứ?! Tên mình, sao mà tự phụ quá vậy?!
[IMAGE: ../Images/..]
Cố gắng xua đi những ý nghĩ viển vông đó, tôi lắc mạnh đầu, khiến cô gái đeo kính lại liếc nhìn tôi thêm lần nữa với ánh mắt lạnh lùng.
…Không, không ổn rồi, suy nghĩ của mình đang đi lệch hướng một cách kỳ lạ… Vắt óc suy nghĩ vô ích cũng chẳng cho ra được câu trả lời tử tế nào đâu. Phải rồi. Tốt nhất là tận dụng thời gian một cách hiệu quả.
[IMAGE: ../Images/..]
Tự nhủ lòng mình như vậy, tôi lấy một cuốn sổ tay từ cặp ra. Cuốn sổ này là nơi tôi luôn ghi lại những ý tưởng cho các tiểu thuyết ngắn của mình. Để trở thành một nhà văn tiểu thuyết ngắn chuyên nghiệp trong tương lai, tôi đã tham gia vô số cuộc thi, và mỗi tác phẩm đều bắt nguồn từ một ý tưởng trong cuốn sổ này. Dù sao thì, bạn chẳng bao giờ biết khi nào một ý tưởng có thể chợt đến. Và để đảm bảo những ý tưởng này không bị lãng phí, tôi luôn mang theo cuốn sổ này bên mình.
[IMAGE: ../Images/..]
Để không lãng phí quãng thời gian quý báu này, tôi mở cuốn sổ ra, định nghĩ ra vài ý tưởng cho tác phẩm dự thi sắp tới, nhưng…
“Ưm… Chẳng có cảm hứng chút nào.”
Nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng trước mặt, ngón tay tôi cầm bút mà buồn bã không nhúc nhích. Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình trạng này, hoàn toàn không nghĩ ra được bất cứ điều gì cả…
[IMAGE: ../Images/..]
Bình thường, ý tưởng tuôn ra từ đầu tôi nhiều đến mức tôi khó lòng viết kịp, nhưng giờ thì không phải vậy. Cứ đà này, tôi sẽ không thể hoàn thành tác phẩm mới đúng hạn.
[IMAGE: ../Images/..]
Đây có phải là cái mà người ta gọi là tắc ý không? Tôi không biết nữa, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ trải qua chuyện này.
Tôi gật đầu tự nhủ, rồi suy nghĩ về lý do tại sao điều này lại xảy ra với mình. Mới đây thôi, Suzuka đã giúp tôi tìm ra hình mẫu con gái lý tưởng của mình, có lẽ đó là nguyên nhân chăng?
…Chà, điều đó cũng hợp lý khi tôi phát hiện ra Suzuka thực sự là hình mẫu lý tưởng của mình — à, tất nhiên tôi không có ý nói thế vì em ấy là em gái tôi. Ý tôi là từ góc độ khách quan, tôi phải nói rằng em ấy thực sự rất quyến rũ, nhưng tôi thật sự không nhìn em gái ruột của mình theo kiểu đó đâu, được chứ?!
[IMAGE: ../Images/..]
…Khụ. Dù sao thì, tôi đã xác định được nữ chính hoàn hảo của mình, vậy nên tôi lẽ ra không có vấn đề gì trong việc viết tiểu thuyết. Tuy nhiên, mọi chuyện không phải lúc nào cũng đơn giản như vậy.
[IMAGE: ../Images/..]
Thông thường, tôi có thể viết hàng giờ đồng hồ, nhưng giờ đây tôi lại vật lộn để viết một tiểu thuyết. Ý tôi là, tôi đã xoay sở để hoàn thành một tác phẩm đúng thời hạn nộp bài cho cuộc thi tiểu thuyết ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp nhiều khó khăn đến vậy. Lẽ ra tôi phải tiến bộ hơn trước chứ, vậy tại sao?
Cứ thế, tôi ngồi khoanh tay trước cuốn sổ, nghiêng đầu suy nghĩ.
[IMAGE: ../Images/..]
“……Hả?”
Đang chìm trong dòng suy tưởng, tôi nghe thấy tiếng chuông kéo mình trở về thực tại. Tôi xem giờ và nhận ra mình đã trôi qua bao nhiêu thời gian. Dù muốn tự khen mình về sự tập trung, trang giấy trước mặt tôi vẫn trống trơn như cũ. Cái tôi ngày xưa hẳn đã nghĩ ra ít nhất mười tác phẩm rồi…!
…Không, đây không phải lúc để nghĩ về điều đó.
“Tiếng chuông đó nghĩa là kỳ thi đã kết thúc, đúng không? Mình phải đến đó…” Tôi vội vàng thu dọn sổ tay và dụng cụ viết, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
[IMAGE: ../Images/..]
Tôi đã hứa với Suzuka là chúng tôi sẽ về nhà cùng nhau sau khi kỳ thi kết thúc. Với suy nghĩ đó, tôi bước ra khỏi thư viện và hướng đến nơi chúng tôi đã hẹn gặp. Dù hầu hết các thí sinh cũng đang rời khỏi tòa nhà lúc đó, tôi vẫn phát hiện ra Suzuka ngay lập tức. Em ấy thực sự nổi bật.
[IMAGE: ../Images/..]
Dù sao thì, em ấy thực sự rất xinh đẹp, và khí chất của em ấy theo một cách nào đó rất khác biệt. Chưa kể, ngay cả những thí sinh khác cũng đang thực sự nhìn chằm chằm vào em ấy, khiến em ấy càng dễ được nhận ra hơn.
[IMAGE: ../Images/..]
“À. Anh trai, xin lỗi vì đã để anh đợi.”
“K-Không, ừm, anh chỉ… giết thời gian trong thư viện thôi.”
Khi Suzuka cất tiếng, không hiểu sao tôi lại lắp bắp.
Ừm, kể từ ngày làm hòa, mối quan hệ giữa hai anh em cứ thấy là lạ kiểu gì ấy. Mình cứ như đang quá để ý đến con bé... Sao lại phải hồi hộp khi chỉ nói chuyện bình thường với em gái ruột chứ...?
“À... ừm, em thi cử thế nào rồi?”
“Không có gì đáng ngại ạ. Em nghĩ mình đã làm bài hoàn hảo.”
“H-Hoàn hảo...”
Tôi khẽ rùng mình trước câu trả lời đầy tự tin của Suzuka. Ý tôi là, đó là Suzuka mà, nên chắc chắn con bé sẽ đỗ với điểm số xuất sắc rồi, nhưng mà nói ra cái từ ngữ đó... em gái mình đúng là siêu phàm thật.
“À thì, để đề phòng, em đã kiểm tra lại bài hai lượt và đảm bảo là đã ghi đúng tên mình rồi. Không sao hết. Chỉ là... em còn thừa nhiều thời gian quá thôi.”
...Năm ngoái khi tôi thi, làm gì có đủ thời gian thong dong mà kiểm tra lại bài như vậy chứ?
“Dù sao thì, cứ thế này, từ mùa xuân này em sẽ được học cùng trường với Anh trai rồi.”
Và con bé chốt lại bằng một lời tuyên bố đầy tự tin. Thông thường thì chẳng ai lại có thể nói một cách chắc nịch như thế về chuyện này, nhưng em gái tôi thì vẫn cứ khác thường như mọi khi. Đáng sợ thật.
“Sao vậy ạ, Anh trai? Trông anh có vẻ đang băn khoăn thì phải.”
“T-Thật à? Anh đâu có ý đó đâu—”
“...! Đ-Đừng nói là, anh ghét việc em học cùng trường với anh đến vậy chứ...?!”
“Ơ? Không, không phải thế đâu.”
“V-Vậy ạ... Ơn trời.” Con bé đặt một tay lên ngực và thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cuộc trò chuyện giữa chúng tôi bỗng rơi vào im lặng hoàn toàn.
...Aizzz, rốt cuộc thì cái cảm giác kỳ lạ này là gì đây? Dạo này lúc nào cũng vậy. Không phải là tôi đang thấy ngượng ngùng hay gì cả; mà cảm giác như chúng tôi không cùng tần số, lúc nào cũng thấy gượng gạo. Cứ như cả hai đứa đang quá để ý đến đối phương, và còn thấy lạ lùng hơn cả trước khi làm hòa nữa...
Vì từ trước đến nay chúng tôi vẫn luôn “cơm không lành canh không ngọt” mà, nên giờ đột nhiên thân thiện với nhau thì có lẽ hơi kỳ quặc thật. Nhưng mà cứ thế này mãi thì dây thần kinh của tôi không chịu nổi mất. T-Thôi, cứ hành xử bình tĩnh như mọi khi đi.
“...Về thôi nhỉ.”
“...Vâng.”
Có lẽ Suzuka cũng nghĩ vậy, vì con bé không nói thêm gì nữa khi chúng tôi cùng đi về phía cổng trường. Trong lúc đó, tất cả các thí sinh khác cứ liếc nhìn chúng tôi. Ánh mắt họ nhìn Suzuka tràn đầy ngưỡng mộ, còn nhìn tôi thì lại hoàn toàn ngược lại.
Này mấy cậu, chúng tôi là anh em ruột mà, đừng nhìn như thế chứ. Sẽ gây hiểu lầm đấy.
“À, x-xin đợi một chút.”
Khi tôi đang nghĩ vậy, Suzuka kéo nhẹ áo tôi rồi dừng lại.
“Có chuyện gì vậy? Em quên đồ à?”
“Không... Ừm, nói thế nào nhỉ...” Không hiểu sao, Suzuka cứ bồn chồn, không biết phải nói gì. “Thì... cứ thế này mà về thì không phải đáng tiếc lắm sao...? Đ-Đằng nào cũng tới đây rồi, em muốn Anh trai d-dẫn em đi tham quan trường một chút...” Con bé vừa nói vừa chụm hai ngón trỏ vào nhau.
“Dẫn em đi tham quan trường sao...?”
“Y-Ý em là, mùa xuân này em sẽ trở thành học sinh ở đây. V-Vậy nên em nghĩ việc ngắm nhìn trường trước thì cũng tốt. K-Không có ý nghĩa sâu xa gì đâu ạ! E-Em chỉ nghĩ đây là một cơ hội tốt thôi!”
“A-Anh hiểu rồi?” Tôi hơi lúng túng trước lời nói của con bé.
Bỏ qua cái việc con bé không mảy may nghi ngờ về việc mình sẽ được chấp nhận (mặc dù là Suzuka thì chắc chắn sẽ đỗ thôi), thì yêu cầu của con bé cũng hợp lý.
...Tôi nghĩ là có thể được đấy chứ. Việc tham quan trường trước khi năm học mới bắt đầu là hoàn toàn bình thường. Và vì về lý thuyết tôi là tiền bối của con bé, nên giúp đỡ hậu bối mới (tương lai) của mình là trách nhiệm của tôi.
Và đây chẳng phải cũng là một cơ hội tốt cho tôi sao?
Dạo gần đây, chúng tôi không dành nhiều thời gian cho nhau vì tôi bận viết tiểu thuyết. Có lẽ tôi nên...
dịp này để nói chuyện với con bé, hy vọng có thể rũ bỏ cái cảm giác ngượng nghịu này.
“Mà anh trai nghe lời em gái thì cũng là chuyện thường tình…”
“Anh nói gì thế, Onii-chan?”
“K-Không, không có gì cả. Để anh dẫn em đi tham quan nhé? Được rồi, hiểu rồi.”
“Thật sao? Em cảm ơn anh nhiều lắm.”
Nhìn Suzuka vui vẻ cười với tôi, tôi có thể cảm thấy căng thẳng dâng trào trong người.
…Làm những chuyện này như hai anh em thì hoàn toàn bình thường, đâu cần phải lo lắng đến thế chứ…!
Nói rồi, tôi bắt đầu dẫn Suzuka đi thăm thú nhiều nơi. Từ các phòng học của năm nhất, phòng thí nghiệm khoa học, đến thư viện—
“…N-Ngồi cạnh Onii-chan trong thư viện để học bài…!”
Chúng tôi cũng đến nhà thể chất, nhưng…
“…Nhà thể chất… Tuyên bố Onii-chan chỉ thuộc về mình em khi đứng trên sân khấu trước toàn thể học sinh…! K-Không, cái đó thì hơi…! À nhưng mà…!”
…Có vẻ Suzuka đang hơi lạ. Thật tốt khi con bé nhiệt tình lắng nghe tôi nói, nhưng dù sao trông con bé vẫn có vẻ hơi lơ đãng.
Nhưng khi mắt chúng tôi chạm nhau, con bé vội vàng quay đi. Không phải từ từ mà là quay phắt đi… Con bé đang khó chịu à? Mình lại làm gì khiến con bé giận mà mình không biết sao? Không, có khi nào Suzuka muốn giữ mối quan hệ xa cách như trước không?!
“A-Anh sao thế, Onii-chan?! Sao tự dưng anh lại cúi gằm mặt xuống vậy?!”
…K-Không ổn rồi. Suy nghĩ của mình vừa đi lạc hướng mất rồi…!
“À-À thì… K-Không biết thế nào chứ? Một ngôi trường bình thường không vui đến thế đâu nhỉ? Mình thực sự không thể thắng được một ngôi trường điên rồ như Hakuou đâu…”
“Em không biết anh nghĩ cuộc sống ở Hakuou của chúng ta như thế nào, nhưng nó cũng giống bất kỳ trường học nào khác thôi. Và em cũng không quan tâm nó có thú vị hay không. E-Em chỉ quan tâm đến không khí của ngôi trường này và thế là đủ rồi.” Suzuka lảng tránh ánh mắt tôi, trông có vẻ ngượng ngùng.
Một lần nữa, một câu hỏi lại hiện lên trong đầu tôi, và tôi quyết định thử hỏi lại.
“Này, Suzuka. Anh biết hôm qua anh đã hỏi rồi, nhưng tại sao em lại chọn trường này?”
“Hả?”
“Đúng là em đã nói với anh nhiều lý do rồi, nhưng anh vẫn không thực sự hiểu. Nhìn xem, Hakuou khá nổi tiếng, và họ cũng có cả cấp ba nữa, vậy tại sao lại từ bỏ điều đó mà đến đây?”
“L-Lại cái chủ đề đó nữa à…?” Con bé bĩu môi, má hơi ửng hồng. “E-Em đã nói với anh hôm qua rồi mà phải không? Em tốt nghiệp cấp ba trường nào cũng không thành vấn đề vì dù sao em cũng không gặp khó khăn gì với các kỳ thi đại học cả. Vì vậy em mới có thể mở rộng tầm mắt như thế này…”
“Nhưng việc từ chối khả năng vào cấp ba của Hakuou thì vẫn hơi—”
“K-Không có gì là kỳ lạ cả. Em hài lòng với điều này, nên không sao hết.”
“C-Cái đó có thể không sao, nhưng…”
“V-Với cả, ở trường này… Onii-chan…” Mặt con bé đỏ bừng trong tích tắc.
Tôi không thực sự nghe rõ, nhưng tôi chắc chắn mình đã nghe thấy những từ “trường này” và “Onii-chan” trong đó.
…Mình, sao cơ? …Đ-Đừng nói là… Không đời nào, đúng không?
“A-Anh khá chắc là anh đã sai rồi, nhưng có phải em chọn trường này vì anh ở đây…?”
“?!?!?!”
Nghe lời tôi nói, Suzuka giật mình và lùi lại một bước.
“C-C-C-C-C-C-Cái—?!”
Suzuka rõ ràng đang bối rối, nhưng tôi cũng không khác là bao.
…C-Chết tiệt. Dù mình vừa lỡ lời buột miệng, nhưng mình đang nói những điều đáng xấu hổ gì thế này! Nghe cứ như mình đang hy vọng đó là lý do của con bé vậy! Mình đúng là đồ ngốc hay sao?!
“C-C-C-C-C-Cái đó… ừm…!”
“X-Xin lỗi Suzuka! Dù chúng ta đã hòa giải, nhưng đó không phải là lý do để em chuyển trường chỉ vì anh! Anh thực sự xin lỗi!”
Trong khi tôi thành khẩn xin lỗi, Suzuka đáp lại “Đ-Đúng vậy” với khuôn mặt đỏ bừng.
“Đ-Đúng vậy! Không đời nào
“…là em nghĩ đến chuyện học chung trường với Onii-chan để có thể tha hồ mà kề cận với anh, nên đừng có hiểu lầm em! E-Em đời nào… Đời nào em làm cái chuyện ngớ ngẩn như thế!?”
Cô bé nói đúng hoàn toàn. Mình đang nghĩ cái gì thế không biết…
“Anh xin lỗi vì đã nói mấy lời kỳ cục như thế. Em quên nó đi nhé… Khoan đã, Suzuka? Sao em lại ôm đầu như thế?”
“D-Dạ, tại em vừa bị một cơn ghét bỏ bản thân dữ dội ập đến… Haizzz, rốt cuộc tại sao em lại như thế này chứ? Em cuối cùng cũng làm lành được với Onii-chan rồi… vậy mà sao ngay cả bây giờ em vẫn không thể thành thật với chính mình…?”
Không hiểu sao, Suzuka lại lẩm bẩm một mình với vẻ mặt u sầu. Mình chẳng hiểu gì cả.
“À—ừm. Dù sao thì, anh xin lỗi.”
“K-Không, Onii-chan không có lỗi gì ở đây cả… Với lại, nếu Onii-chan ở đây thì em sẽ có một người để nói chuyện và nhờ giúp đỡ, nên…”
À—À, ra vậy. Hợp lý mà. Về cơ bản là thế này. Suzuka có lý do rất “Suzuka-kiểu” để chọn một ngôi trường khác ngoài Hakuou, và vì mình đang ở ngôi trường này mà nó lại khá gần nhà, nên cô bé đã quyết định chọn Nanamisaka. Vì Suzuka vui với điều đó, nên mình cũng không có ý kiến gì.
…Và hơn nữa, dù có thể không đáng kể, nhưng mình vẫn vui vì mình là một trong những lý do khiến em ấy chọn ngôi trường này, nên mình quyết định không hỏi thêm gì về chuyện đó nữa.
“À, anh hiểu rồi. Vậy nếu có chuyện gì thì đừng ngần ngại hỏi anh nhé,” mình nói. Rồi mình nói thêm với một tiếng cười, “Nhưng anh không nghĩ Suzuka sẽ gặp bất cứ vấn đề gì đâu.”
“Ư-Ưm, Onii-chan…” Cô bé liên tục liếc nhìn mình trong khi bồn chồn. “C-Có thể bây giờ đã hơi muộn rồi, nhưng… v-việc em đi học cùng trường với Onii-chan… Em có đang làm phiền anh không…?”
“Phiền? Sao lại nói thế?” Mình nghiêng đầu hỏi.
Cô bé thật sự chẳng có gì có thể làm phiền mình cả. Mặc dù mình có thể sẽ làm phiền em ấy nếu mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng xấu…
“Ư-Ưm, em đã quyết định mà không hỏi ý kiến Onii-chan, và có lẽ anh nghĩ rằng em có thể làm cản trở cuộc sống học đường bình thường của anh…”
“Này này, làm gì có chuyện đó chứ, em biết không?” Mình thở dài khi nhún vai.
Ngược lại, mình thật sự may mắn khi có thể học cùng trường với Suzuka, giờ mà hai anh em đã làm hòa.
Có lẽ chúng ta có thể bù đắp lại tất cả những thời gian đã mất— đó là những gì mình nghĩ, và mình bắt đầu thấy phấn khích. Nhưng không đời nào mình có thể thành thật nói ra điều đó trước mặt cô bé. Nếu Suzuka trả lời với giọng điệu “Vậy ra Onii-chan đã nghĩ như thế sao…” thì mình nghĩ mình sẽ không bao giờ hồi phục được. Chỉ nghĩ thôi đã thấy khó chịu rồi.
“Em không phải lo lắng về anh. Và tuyệt đối không đời nào em lại làm phiền anh được, nên cứ thoải mái đi nhé?” Mình nói với em ấy.
“C-Cảm ơn Onii-chan rất nhiều…!” Cô bé thở phào nhẹ nhõm.
…Thật sự, em gái mình quá đỗi thật thà.
“Em mừng là Onii-chan nghĩ như vậy. Em sẽ lo lắng lắm nếu điều đó là thật. Vậy thì, chúng ta có thể tiếp tục chuyến tham quan được không?”
“Được thôi,” mình trả lời, và cùng với đó, chúng mình tiếp tục đi dạo quanh trường.
Khi chúng mình đi về phía khu nhà câu lạc bộ, chúng mình đi ngang qua ngày càng nhiều học sinh. Dù hôm đó không có lớp học, nhưng có vẻ như vẫn có vô số câu lạc bộ đang hoạt động.
“Đúng là ồn ào thật. Các câu lạc bộ lại nổi tiếng đến vậy sao?”
“Ừ-Ừm, thì…”
…Thực ra, lý do chính là cảnh tượng này đây. Đã một lúc rồi, tất cả những người đi ngang qua chúng mình (hay đúng hơn là đi ngang qua Suzuka) cứ nhìn chằm chằm. Đặc biệt là các chàng trai. Hệt như những thí sinh lúc trước. Họ đang nói những điều như:
“…Này, cô gái kia, dễ thương thật.”
“…Woah, thật vậy. Bộ quần áo này… cô ấy đến đây để thi tuyển sinh à?” và cứ thế.
Này này, các cậu nói to quá đấy, tôi nghe rõ mồn một luôn. Đúng là Suzuka dễ thương thật, nhưng các cậu có thể đừng phản ứng như thế với em gái tôi được không?
“Em có vẻ đang nổi bật… Có phải vì bộ đồng phục Hakuou của em không?” Suzuka nói, rõ ràng là không hề hay biết ý nghĩa đằng sau những ánh nhìn đó.
Em thật sự nên tự biết mình là một tuyệt sắc giai nhân đi chứ. Nhưng mà, làm sao tôi nói ra được điều đó chứ? Nghĩ đến đã thấy ghê rồi.
“Người đứng cạnh cô ấy là ai thế kia… Nagami à?”
“Chết tiệt… Sao lúc nào hắn ta cũng ở bên mấy đứa dễ thương thế này…?”
“…Thật đấy, ngay cả khi hắn đã có Himuro-san rồi…”
“Khoan—?!”
Khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy những tiếng xì xào hoàn toàn lệch lạc, và vô thức tôi đáp lại cái lời lẽ vô lý ấy.
…Mấy người đang nói cái gì vậy?! Sao lại lôi Mai vào đây?!
“……………………Thú vị đấy.”
Và tất nhiên, Suzuka cũng nghe thấy, cô bé nhìn tôi với ánh mắt đầy sát khí.
*Rầm*
Tôi có cảm giác như một luồng khí đen kịt đang bao trùm không gian, khiến tôi căng thẳng đến mức lo âu.
“Onii-chan và Himuro-san có mối quan hệ như thế nào ở trường, em rất muốn biết đấy. Phiền anh làm ơn giải thích giùm em nhé.”
“K-Không, anh và Mai thật sự không có mối quan hệ đặc biệt gì cả, nên em đừng để tâm đến mấy lời đó… Đúng hơn thì bọn anh chỉ là bạn bè bình thường, à không, chỉ là người quen thôi, không, phải nói là kẻ theo dõi và nạn nhân mới đúng…”
“Vậy tại sao các bạn học của anh lại nói những điều như vậy…?” Cô bé mỉm cười với tôi, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Có một làn sương đen đang bao trùm quanh cô bé… Làm ơn hãy nói rằng mắt tôi đang bị hoa đi mà.
“…Chết tiệt, bọn normie cứ nổ tung hết đi cho rồi.”
Và câu nói đó chính là giọt nước tràn ly, đẩy tôi đến giới hạn.
…Cứ im đi và tự nổ tung đi! Mà tôi cũng không phải normie! Tôi cũng chẳng khá khẩm hơn mấy người đâu, vậy sao lại nhìn tôi như vậy?! …Không, khoan đã, đây không phải lúc để lo lắng mấy chuyện đó! Mình phải xoa dịu Suzuka, nếu không thì…!
“M-Mấy đứa này chỉ là hiểu lầm thôi…! Em phải biết Mai cứ bám dính lấy anh mà, đúng không…? Anh đâu thể làm gì được khi mọi người cứ hiểu lầm chỉ vì bọn anh học cùng lớp chứ.”
Dù tôi đã cố gắng hết sức để cô bé tin mình, nhưng cô bé vẫn nhìn tôi, hoàn toàn không tin tưởng. Tại sao chứ?
“…Thật sự chỉ có vậy thôi ư?”
“Đúng vậy, chỉ có vậy thôi! Mấy đứa không biết chuyện cứ nói linh tinh, phiền phức muốn chết! Dù sao thì, anh đã dẫn em đi xem đủ rồi, giờ chúng ta đi chỗ khác đi.”
Tôi gần như đẩy Suzuka đi khi chúng tôi rời khỏi tòa nhà câu lạc bộ. Cô bé vẫn không có vẻ gì là hài lòng.
Thôi rồi, mình phải tìm một chỗ khác để dẫn cô bé đi, để cô bé quên béng chuyện đó đi—
“Áaaaaaaa! Là Yuu!”
Trời đất quỷ thần ơi?! Cái qu-quái gì với cái thời điểm này vậy…?!
“Sao anh lại đến trường?! Và sao anh lại đi cùng Suzuka-san?!”
Không cho tôi một giây để giải thích, con quỷ chúng tôi đang nói đến đã xuất hiện trước mặt: Himuro Mai.
Cô ta là nữ sinh đẹp nhất trường, là nhà văn tiểu thuyết ngắn chuyên nghiệp Enryuu Homura, và cũng là kẻ theo dõi duy nhất của Towano Chikai. Và tất nhiên, cô ta có một nhân cách chẳng ra gì, thường xuyên gây rắc rối cho tôi và dẫn đến những hiểu lầm về mối quan hệ của chúng tôi trong mắt các bạn học.
“Em nữa, sao em lại đến trường? Hôm nay đâu có đi học đâu, đúng không? Với lại em đâu có tham gia câu lạc bộ nào đâu?” Tôi hỏi cô ta.
“Yuu cũng vậy mà, đúng không? Còn em đến đây là vì tiết học toán bổ trợ!” Cô ta tự hào ưỡn ngực.
Tôi sẽ không thèm trả lời cái đó đâu, được chứ? Cái lý do nghe là biết tỏng rồi.
“Vì em bận viết tiểu thuyết ngắn nên thầy giáo đã nổi giận— không không không, vì em là một học sinh gương mẫu nên em quyết định đi học phụ đạo nữa! Và nhờ đó, em tình cờ gặp Yuu, đúng là bản lĩnh của em mà!”
“Anh thật sự không hiểu sao em lại kiêu ngạo về chuyện đó như vậy…”
“Hơn nữa— À, phải rồi, chào Suzuka-san — hai người đang làm gì ở đây vậy? Nói cho em biết đi! Đặc biệt là lý do tại sao anh lại đi cùng Suzuka-san!”
Tôi đã muốn giữ bí mật chuyện này.
[IMAGE: ../Images/..]
ban đầu tôi định nói, nhưng rồi tôi chợt nhận ra mình chẳng cần làm vậy nữa.
“Ưm, thật ra thì—”
“Anh trai, cứ để em giải thích.”
Nhưng không hiểu sao, Suzuka lại bước ra chắn trước mặt tôi.
“Chào Himuro-san. Thật ra thì, hôm nay em đến đây để tham gia kỳ thi tuyển sinh của trường.”
“Hả? K-Kỳ thi tuyển sinh sao?”
“Vâng. Anh trai đã tốt bụng đi cùng em hôm nay. Và sau kỳ thi, em đã nhờ anh ấy dẫn em đi tham quan trường.” Cô bé giải thích với nụ cười tự tin rồi nói tiếp. “Về cơ bản thì, mùa xuân này, em sẽ vào cùng trường với anh trai. Vì vậy em mong chúng ta sẽ hòa hợp với nhau, Himuro-san.” Cô bé khẽ cúi chào Himuro-san và kết thúc phần giải thích.
Không hiểu sao, nét mặt của Suzuka trông rất vui vẻ, và đôi mắt cô bé ánh lên vẻ tự hào… hay đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi nhỉ?
“C-Cậu vừa nói gì cơ?!”
Không hiểu sao, Mai lùi lại một bước, trông cực kỳ sốc.
…Tôi không hiểu tại sao cậu lại sốc đến thế, nhưng cái sự căng thẳng đột ngột giữa hai người họ là sao vậy…?
“N-Nếu Suzuka-san vào cùng trường với Yuu… vậy thì…!”
“Fufufu, có chuyện gì sao, Himuro-san?”
“Kuu…! Không ngờ Suzuka-san lại làm đến mức này…!”
“Ưm…”
“Yuu, im lặng một chút đi! Cậu không có quyền tham gia vào cuộc thảo luận về cách nướng thịt bò cho đúng đâu!”
“Cậu đang nói gì vậy?!”
Khó chịu thật. Tôi không hiểu vì sao, nhưng tôi thấy khó chịu. Và sao Suzuka cũng lại lườm tôi nữa…? Cái quái gì đang diễn ra vậy…
“…Haaah, tôi hiểu rồi. Có vẻ như tôi cũng phải cố gắng hơn nữa mới được.”
Cuối cùng, Mai khoanh tay lại, và buột miệng nói ra một câu chẳng ăn nhập gì.
“Cậu đang cố gắng đóng vai nhân vật chính trong light novel à?”
“S-Sai rồi! Tôi chỉ đang suy nghĩ về hoàn cảnh thôi! Hơn nữa!” Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào tôi. “Cậu đã dẫn Suzuka-san đi tham quan rồi đúng không? Vậy thì tôi sẽ đi cùng!”
“Hả? Ờm, tôi không bận tâm lắm, nhưng cậu không cần phải nói một cách ép buộc như vậy đâu.”
“Ehhhh?! K-Không, ừm, anh chắc chắn bận rộn với bản thảo của mình rồi, nên anh không cần phải cố gắng đâu…!”
Về phần mình, Suzuka bắt đầu lắc tay lia lịa như muốn từ chối.
“Tôi không bận tâm lắm đâu. Hơn nữa, có vài nơi Yuu không thể dẫn cậu vào được, đúng không? Ví dụ như phòng thay đồ hay nhà vệ sinh nữ.”
“A-Anh trai sẽ dẫn em đi, nên không có vấn đề gì cả!”
“Làm gì có chuyện đó!!!” Tôi chen vào.
Đừng có nói mấy thứ kỳ lạ như vậy chứ!
“Giờ thì mọi chuyện đã quyết định rồi, tôi sẽ đi cùng! Đi thôi, Yuu!”
“Không phải cậu nên nói với Suzuka sao?! Tôi đã là học sinh của trường này rồi mà!”
Mai nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi đi. Đáp lại, Suzuka vội vã chạy theo chúng tôi, “Đ-Đợi em với!”
“…M-Muuuuuu…! Cuối cùng em cũng có cơ hội được ở riêng với anh trai…”
“Chà, lập luận của cậu ấy cũng hợp lý, nên nếu cậu ấy dẫn đường cùng thì cũng ổn thôi. Vì cậu ấy cứ thúc ép như vậy, dù chúng ta nói gì cũng sẽ chẳng thay đổi được gì đâu.”
“Anh trai, làm ơn im lặng một chút đi.”
“Ai mới là người thúc ép ở đây hả?!”
Khi tôi nói xong, tôi bị lườm từ bên trái, và tôi nghe thấy Mai cằn nhằn ở bên phải.
…Từ bên ngoài nhìn vào, có lẽ trông tôi như có hoa ở mỗi tay, nhưng hoàn cảnh thực sự hoàn toàn khác, được chứ?
“…À, người đi cùng Himuro-san là ai vậy?”
“…Là Nagami-kun đó. Tôi nghe nói cậu ấy đang hẹn hò với cô ấy.”
“Nhưng vậy thì cô gái dễ thương kia đi bên cạnh cậu ấy là ai vậy?”
Cứ thế, ba chúng tôi đi bộ qua tòa nhà trường học, thu hút ánh mắt từ khắp nơi. Ngay cả các bạn học nữ cũng xì xào bàn tán, và tôi có thể nghe rõ từng lời.
“Hừm, cậu nghe thấy không? H-Họ nghĩ chúng ta đang hẹn hò đó…” Mai nhe răng cười.
C-Cái cô gái này… cô ấy đang hành động như thể tôi phải là người may mắn lắm vậy… Để tôi nói cho mà biết, không hề. Giá mà tôi
Tôi có thể nói với con bé rằng mình không phải là Towano Chikai thật sự... nhưng tôi lại không tài nào làm được.
"O-Onii-chan? Anh... anh có đang vui không đấy...?"
"Trông anh giống đang vui lắm hả...?"
"Có chứ. Trông anh cứ như đang khoái chí lắm ấy khi họ hiểu lầm như vậy..."
Hả?! Cái sự tinh tường thường ngày của em đâu hết rồi?!
Chúng tôi cứ thế bước đi, và lại một lần nữa nghe thấy tiếng thì thầm của mấy cô gái kia.
"...Đừng nói là, cô bé ấy cũng là người của Nagami-kun sao...?"
"...Hả? Vậy là cậu ta bắt cá hai tay à? Họ đang tranh giành cậu ta sao?"
"...Trời ơi, có Himuro-san vẫn chưa đủ, còn cần thêm cả cô gái đáng yêu khác nữa à? Tệ hết sức!"
"Áaaaaaaa———!!!"
T-Tôi sẽ không để các cô cứ thế mà nói năng lung tung đâu! Chỉ riêng chuyện của Mai thôi đã khiến tôi đứng ngồi không yên rồi, tôi không thể để Suzuka phải chịu đựng sự hiểu lầm này được. Tôi phải dập tan cái tin đồn đang nhen nhóm này ngay tại đây, ngay lúc này!
"Đừng có mà hiểu lầm lung tung! Cô bé này là em gái tôi! Hôm nay em ấy đi thi đầu vào, nên mới có mặt ở đây!"
[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]
Khi tôi cố gắng giải thích tình hình, mấy cô gái đồng loạt kêu lên kinh ngạc.
"Xạo! Em gái á?! Trông hai người đâu có giống anh em gì đâu?!"
"Kệ tôi đi! Tôi cũng thấy thế nhưng sự thật là vậy!"
"Vậy là cậu bắt cá hai tay với Himuro-san và cả em gái mình nữa sao? Cậu đúng là đồ biến thái..."
"Tại sao các cô lại đi đến cái kết luận đó chứ?! Và tôi nói thẳng luôn nhé: Tôi và Mai không hề hẹn hò gì hết, được chưa?!"
"N-Này, Yuu! Anh đang nói cái gì vậy hả!"
Mai bắt đầu cằn nhằn sau lưng tôi, nhưng tôi sẽ phớt lờ cô ấy một lát!
"Hừm, hóa ra là em gái cậu ta."
"Có mỗi thế thôi à? Cứ tưởng sẽ có chuyện gì thú vị chứ."
Có vẻ như họ đã tin tôi, ít nhất là lúc này.
...Mấy cô gái cấp ba này, cái kiểu muốn có chuyện "thú vị" hay gì gì đó... đáng sợ thật...
"Thôi, dù sao thì mọi chuyện là như vậy đó, nên đừng có gán ghép em gái tôi vào mấy tin đồn kỳ quặc nữa." Tôi kết thúc phần giải thích của mình, và nhóm nữ sinh rời đi.
Dù tôi cố không nhìn vào vẻ mặt khó chịu của Mai, nhưng không hiểu sao Suzuka cũng có cùng biểu cảm đó.
"K-Không sao đâu, Suzuka. Thế này thì khi em vào trường sẽ không có tin đồn lạ về em đâu."
"...Mu, em không thể nói là mình thật sự vui về điều đó..."
Ý em là sao cơ...?
"Và không phải vì chuyện đó, chỉ là... cái cách anh đáp lại khi giải thích rằng em là em gái anh..."
Nghe cô bé nói, tôi suy nghĩ lại về những gì mình vừa nói.
"Ưm...? Là cái đoạn cô ấy nói chúng ta không giống anh em chút nào ấy hả?"
"Không phải chuyện đó. Mặc dù đó là sự thật."
"V-Vậy sao... Nhưng sau khi anh nói vậy — họ có vẻ đã tin...?"
"Đúng là... như vậy thật. Chỉ là, cái câu hỏi 'Có mỗi thế thôi à?' hơi... nhạt nhẽo..." Suzuka lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm túc. "Cứ như thể... như thể em không có cơ hội nào vì em là em gái của Onii-chan vậy..."
Tôi không nghĩ có vấn đề gì với câu nói đó, nhưng tôi không thể nghe rõ hết những gì cô bé nói vì giọng cô bé nhỏ dần về cuối.
Vậy là em ấy không vui vì sự hiểu lầm được giải tỏa sao? Tại sao chứ...?
"...Có vẻ như là không ổn khi em là em gái của anh ấy...!"
"...Suzuka?"
Cô bé đột nhiên nắm chặt tay, như thể đã hạ quyết tâm làm điều gì đó. Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên tôi cố gắng hỏi lại một lần nữa, nhưng...
"Thôi nào, chúng ta tiếp tục dẫn Suzuka-san đi tham quan đi." Mai siết chặt cánh tay tôi và lại kéo tôi đi, và tôi đã mất cơ hội để hỏi.
"Khoan đã, trước đó, cuộc nói chuyện của tôi với Suzuka—"
"Anh đang làm gì vậy, Onii-chan? Nhanh lên nào. Đây không phải lúc để thư giãn như thế này đâu."
"Hả?!"
Chỉ trong vài giây, Suzuka đã trở lại bình thường...
Cứ thế, tôi lại bị Suzuka và Mai kéo đi khắp tòa nhà trường học. Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Tôi đã bỏ cuộc.
"Vậy, Yuu đã dẫn em đi xem những đâu rồi?"
“Xong rồi ư?”
“Để xem nào… các phòng học, nhà câu lạc bộ, vân vân.”
“Ra vậy, thế thì điểm đến tiếp theo của chúng ta đã được định rồi. Đi thôi nào.”
“Đúng là điều tôi muốn nghe mà.”
Trong lúc Mai bước đi nhanh nhẹn, Suzuka cũng sánh bước theo, khiến tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc lê bước theo sau. Ánh mắt của cả hai đều khiến tôi lo lắng, dĩ nhiên là vì những lý do khác nhau. Chuyện đơn giản như dẫn Suzuka đi tham quan trường học rốt cuộc lại thành ra thế này…
“Đến rồi! Chính là đây!”
Và điểm đến mà Mai kéo chúng tôi tới là—
“…Sao chúng ta lại ở nhà kho của nhà tập thể dục vậy?”
Không hiểu vì lý do gì, chúng tôi lại đang đứng bên trong nhà tập thể dục, ngay trước cửa nhà kho.
…Tôi thực sự có linh cảm chẳng lành.
“C-Cậu nói gì thế, Yuu? Với hai đứa mình, đây là một nơi rất quan trọng đấy,” Mai nói một cách lúng túng.
“C-Cái gì mà quan trọng chứ, Anh trai!”
…Thôi được, dù em có hỏi anh thì anh cũng chẳng hiểu đâu.
Khi tôi định bụng xoa dịu Suzuka, Mai lại ưỡn ngực ra.
“Hehe, đây chính là, em thấy đấy, nơi Yuu và tớ đã cùng nhau trải qua một kỷ niệm quan trọng, chỉ có hai đứa mình thôi,” Không hiểu sao cô nàng lại khoe khoang như vậy.
“…Cái gì?! C-Cậu nói cái gì…!!!!”
Suzuka trông như vừa nhìn thấy ma.
Nhưng dĩ nhiên là tôi cũng bất ngờ không kém.
“T-Thật vậy sao, Anh trai?! Với cô Himuro, cùng nhau ở trong đó sao?!”
“Không không không! Anh cũng chẳng biết cô ấy đang nói cái quái gì nữa!”
“T-T-T-T-Tại nơi hoang vắng này, với cô Himuro sao?! Rốt cuộc Anh trai đã làm gì vậy?!”
“B-Bình tĩnh lại đi, Suzuka! Còn Mai nữa! Cái gì mà ‘kỷ niệm quan trọng’ chứ?! Đừng có đặt điều nói dối vớ vẩn khiến Suzuka hiểu lầm!”
“K-Không phải nói dối chút nào! Yuu phải nhớ chứ?! Chúng ta đã ở trong này, thở hổn hển và đổ mồ hôi đầm đìa! Lúc đó cơ thể tớ nóng bừng lên…!”
“A-Anh trai…!” Suzuka trông như sắp bùng nổ vì giận dữ.
…Mẹ kiếp! Sao chuyện lúc nào cũng kết thúc thế này chứ?! Tôi chẳng hề có ký ức nào về việc ở trong đó cùng với Mai, làm những chuyện phù hợp với lời miêu tả của cô ấy—
“Ưm…? Khoan đã nào?”
Nhưng ngay lúc đó, một khả năng bỗng lóe lên trong đầu tôi… Đừng nói là…!
“Này, Mai… Cậu đang nói về lần tôi giúp cậu sắp xếp lại nhà kho à…?”
“Ừ, đúng rồi đấy!”
Cái gì!!!
“Khoan đã! Cậu đã khóc lóc cầu xin tôi giúp vì không làm một mình được, đúng không?! Tôi tử tế giúp cậu, mà đây là cách cậu cảm ơn tôi sao?”
“T-Tớ không nói dối! Lúc đó, Yuu và tớ ở trong này một mình, và vì trời ấm nên chúng ta bắt đầu đổ mồ hôi và cơ thể tớ nóng bừng lên!”
……..
“Em nghe rõ chưa, Suzuka?! Bọn anh không hề làm gì kỳ lạ ở đây hết, được chưa?!”
“…Nhưng anh vẫn ở đây một mình với cô Himuro,” Suzuka vẫn giữ vẻ mặt bực tức.
…Ừ thì đúng là vậy thật, nhưng em muốn anh làm gì bây giờ…?
“Đ-Đúng vậy đấy, Suzuka-san. Sự thật là Yuu và tớ đã ở bên nhau không hề thay đổi! …Phù, đặc biệt ký ức đó là một trong những ký ức mùa hè quý giá của tớ đấy…”
“Tôi khá chắc là cậu hẳn phải có những ký ức nào đó tốt đẹp hơn thế chứ…”
Nhưng nếu là Mai thì, tôi không thể tưởng tượng nổi cô nàng có bất kỳ ký ức nào như vậy… Giờ thì tôi thấy buồn rồi.
“…Haizzz, tôi cứ linh tính chuyện này sẽ xảy ra mà. Có vẻ như chúng ta thực sự không nên giao phó mọi chuyện cho Mai. Cứ mặc kệ cô ấy và đi tiếp thôi, Suzuka…” Tôi thở dài và quay sang em gái.
“…Không, em đặc biệt có hứng thú với những nơi mà Mai muốn cho chúng ta xem. Em không phiền chút nào đâu.”
Nhưng, không hiểu sao, Suzuka lại không đồng ý với tôi… Tại sao chứ?
“Nào nào, đi đến nơi tiếp theo thôi!”
Nói rồi, chúng tôi lại một lần nữa cất bước.
Nơi tiếp theo là… phòng y tế? Sao lại ở đây…?
“Đây cũng là một nơi đáng nhớ nữa của Yuu và tớ! Yuu, người đã bị thương, được tớ chăm sóc cho lành lặn! Tớ đã tự tay băng bó cho Yuu, và tớ sẽ không bao giờ quên điều này!
ngày mà tình cảm giữa chúng ta thêm gắn bó khăng khít.”
“Ô-Ô-Ô-Ô-Ô… Anh hai, anh giải thích đi?”
“K-Khoan đã! …Đừng nói với em! Ý em là cái lần em bị trầy xước tay vì vấp ngã đó hả?! Em đã bảo là không có gì đáng lo, vậy mà em vẫn lôi em đến đây không chút tự nguyện!”
“Ra là Yuu cũng nhớ. D-Dù sao thì đó cũng là một kỷ niệm quan trọng mà.”
“Quan trọng cái gì mà quan trọng?! Với lại, chính em là người đã đâm vào em, nên em phải chịu trách nhiệm về vết xước đó đó, biết không?!”
“L-Loại bỏ mấy chi tiết nhỏ nhặt đi, điều quan trọng là lúc anh đang được em chăm sóc vết thương, hai đứa mình cứ tình tứ quấn quýt lấy nhau!”
Chăm sóc á?! Em quên cả khử trùng vết thương, băng bó cũng không đúng cách, với lại hai đứa mình có bao giờ tình tứ quấn quýt gì đâu!
“Khi em chăm sóc Yuu xong, anh ấy đã nhìn em bằng ánh mắt nồng cháy… Em vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt đó…” Mai nói, hai má cô nàng chẳng hiểu sao lại đỏ bừng lên.
Làm gì có chuyện em lại nhìn cô ta bằng cái ánh mắt nồng cháy nào được, chắc chắn chỉ là ánh mắt ghê tởm như bây giờ thôi.
“Haizz…” Em thở dài, rồi quay sang Suzuka.
Ngay cả cô ấy cũng lộ vẻ ngao ngán trên mặt, nhưng mà…
“H-Himuro-san? T-Tôi nghĩ tôi chăm sóc Anh hai tốt hơn thì phải…” Cô ấy nói, khuôn mặt khẽ co giật vì tức giận.
…Sao cô lại phải nói ra câu đó chứ…? Giờ thì Mai sẽ không thể bình tĩnh lại được nữa rồi…
“Có một lần Anh hai bị bệnh, tôi đã cố gắng hết sức chăm sóc anh ấy khỏi bệnh, và tôi cũng có lẽ giỏi hơn trong việc xử lý vết thương nữa…”
“Nhưng cô chưa bao giờ băng bó cho anh ấy như tôi đã làm, đúng không?”
“Chuyện đó có thể là đúng, nhưng mà…! Nhưng nếu cô đã nói vậy, thì tôi sẽ làm ngay đây! Anh hai, xin mời ngồi xuống đây một chút!”
“Ơ kìa?! T-Tại sao em lại phải làm thế chứ?!”
Dù em cố gắng phản đối, nhưng Suzuka vẫn đẩy em lên một chiếc giường gần đó với câu “Cứ làm đi!” và lấy một cuộn băng từ trên kệ xuống.
“A, vậy thì em cũng sẽ làm! Em sẽ cho cô thấy em khéo léo đến mức nào!” Mai cũng nhanh chóng nhảy vào, tiến lại gần với cuộn băng của riêng mình.
“N-Này?! Cái tình huống quái quỷ gì thế này?!”
“Xin đừng di chuyển ạ! T-Tôi sẽ băng bó tay cho anh…!”
“Vậy thì em sẽ giữ tay anh ấy! Yuu, cởi áo ra đi!”
“Cái—?! V-Vậy thì, tôi sẽ giữ phần thân trên của Anh hai—”
“Không không không?! Ánh mắt hai người cứ kỳ cục kiểu gì ấy!”
Em theo phản xạ cố gắng lùi lại xa khỏi họ, nhưng họ cũng tiến đến gần hơn để ngăn em bỏ chạy. Kết quả là…
“Ối?!”
Như thể bị đẩy ngã, em cuối cùng nằm ngửa trên giường. Trên cơ thể em, có hai thứ nặng nề nhưng mềm mại đè lên, và khuôn mặt của Suzuka cùng Mai thì gần đến mức khó chịu, khiến mặt em nóng bừng.
…Tình huống quái gì đây?!
“À, đừng lo, Anh hai. Em sẽ rất cẩn thận…”
“H-Hãy chuẩn bị tinh thần để đắm chìm trong sự sung sướng với kỹ thuật của tôi…”
Mình đang nói về việc băng bó vết thương mà phải không?! Chỉ là ảo giác của mình thôi, phải không?!
Trong lúc em còn đang bối rối, hai cô nàng vẫn tiếp tục tiến sát lại gần hơn.
M-Mình phải thoát khỏi tình huống này, nếu không thì— đó là những gì em nghĩ, nhưng…
“…Ư-Ưm, ba đứa cháu đang làm gì thế…?”
Phía sau hai cô nàng, cô y tá xuất hiện với vẻ mặt kinh ngạc. Khi hai người họ quay lại nhìn cô y tá, em đã nắm lấy cơ hội đó.
…Giờ hoặc không bao giờ!
“K-Không có gì cả! Xin phép bọn cháu đi trước!”
Em hét lên.
“A, Anh hai!” “Này, Yuu!”
Em vội vàng bật dậy, nắm lấy cánh tay của cả hai người họ, rồi lao ra khỏi phòng y tế. Và khi cuối cùng chúng em đến được một nơi không có ai khác xung quanh, em mới buông tay họ ra.
…C-Cứu rồi.
“Thật tình, chuyện đó là sao chứ?!”
“Đúng đó. Tại sao chúng ta phải chạy đi chứ, Anh hai? Giờ chúng ta sẽ không biết ai là người khéo léo hơn trong việc chăm sóc Anh hai nữa rồi.”
“…Lại nữa rồi, hai người lại nói linh tinh gì đó…? Mục tiêu của chúng ta là đưa Suzuka đi tham quan trường, đúng không…?”
Em phản đối khi Suzuka vẫn lườm em.
“Uuu… đúng là như vậy, nhưng mà… đối với
Sao mà chỉ mỗi Himuro-san lại có những ký ức này chứ… thật là bất công mà!”
“Bất công? Vụ gì cơ?”
“K-Không, không có gì hết?!... D-Dù sao thì, chúng ta cũng đã rời phòng y tế rồi, giờ có làm gì cũng chẳng được. Lát nữa sẽ tính sổ sau. Himuro-san, mau dẫn tôi đến chỗ khác!”
“Fufu, rất hân hạnh, Suzuka-san. Dù gì thì, Yuu và tôi còn vô vàn những nơi chất chứa kỷ niệm quan trọng khác nữa mà!”
“…Vậy là chúng ta sẽ tiếp tục…?”
Những nơi cô ấy dẫn tôi đến toàn là những chỗ kỳ cục, những gì cô ấy nói cũng điên rồ không kém, mà mục đích ban đầu của chúng tôi cũng đã thay đổi hoàn toàn rồi… Cơ mà, thấy Suzuka có vẻ cũng không sao, nên tôi cũng chẳng thể phàn nàn gì được, nhỉ?
[IMAGE: ../Images/03-030.png]
Và cứ thế, Mai lại kéo chúng tôi đi đến vô vàn những nơi khác nữa. Hình như tôi và Mai đã…
…Từng trò chuyện về tình yêu trên một chiếc ghế đá giữa sân trường, từng cùng nhau đọc sách trong thư viện, từng làm bánh quy rồi trao đổi cho nhau, vân vân và mây mây. Mỗi lần Mai hồi tưởng về những kỷ niệm ‘tuyệt vời’ của chúng tôi, Suzuka lại liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng, khiến tôi vội vàng hoảng hốt thanh minh. Như các bạn có thể đoán, mọi thứ cô ấy nói đều là bịa đặt hoàn toàn. Thế nhưng dù tôi có cố gắng giải thích thế nào đi nữa, Suzuka vẫn cứ lộ vẻ không hài lòng.
“Vậy là Himuro-san có nhiều kỷ niệm với anh trai đến thế cơ à…!” Em ấy lườm tôi, không hề có dấu hiệu tin tôi chút nào.
“Và đây là nơi Yuu và tôi lần đầu gặp nhau!”
Nơi cuối cùng Mai dẫn chúng tôi đến là sân thượng của tòa nhà trường.
“Đây là nơi chúng ta lần đầu tiên chia sẻ bí mật với nhau!”
“Nói cách khác, đây là lúc cậu tiết lộ rằng cậu biết thân phận tôi là Towano Chikai, rồi nói rằng cậu là Enryuu Homura. Mà cậu nói ‘lần đầu gặp nhau’ là sao? Chúng ta đã nói chuyện trong lớp rồi mà, đúng không?”
“Đ-Đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó chứ. Lần đầu gặp nhau trên sân thượng nghe kịch tính hơn mà.”
“Cậu đã tự nhận mình nói dối rồi!”
“Lúc đó, Yuu đã lắng nghe yêu cầu nghiêm túc của tôi, và cho phép tôi điều tra cậu thoải mái… ‘Ừ, cứ thoải mái đi. Cứ tìm hiểu tất cả về tôi’, cậu đã nói thế mà…”
“C-Cậu… lại nói ra lời nói dối như vậy trước mặt người khác… Tôi đồng ý chỉ vì cậu đe dọa sẽ tiết lộ thân phận thật của tôi thôi! Mà tôi cũng chưa từng nói thế!”
“Thật sao? Ư-Ưm, với tư cách là một tác giả, tôi phải thêm chút kịch tính vào chứ, cậu biết đấy?”
“Nhưng đừng thêm cả những lời nói dối trắng trợn vào chứ!” Tôi thở dài, rồi quay sang nhìn Suzuka.
“Chắc em cũng đã biết rồi, nhưng cô ấy lúc nào cũng phóng đại mọi chuyện thôi, được không? Thực tế và tưởng tượng chẳng có điểm chung nào đâu, được không?”
“Thật là thô lỗ! Luôn có một phần nhỏ là sự thật mà!”
…Cứ mặc kệ cô ấy đi. Tôi không còn sức mà đáp lại mọi chuyện nữa.
“…Em biết mà, anh trai. Đó chỉ là góc nhìn chủ quan của cô ấy thôi,” Suzuka đáp lại, nhưng vì lý do nào đó em ấy vẫn còn bĩu môi.
Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Em biết… em biết rồi, nhưng…” Nhưng em ấy vẫn lộ vẻ không vui.
“Ư-Ưm, Suzuka-san? Em có giận gì không?”
“E-Em không giận gì cả. Chỉ là…”
Chỉ là… gì cơ? Đây là lần đầu tiên tôi thấy Suzuka không nói nên lời như vậy.
“Chỉ là… Dù cho những ký ức này phần lớn là do Himuro-san bịa ra, nhưng nền tảng của chúng thì vẫn có thật. Điều đó cho thấy anh trai và cô ấy đã dành rất nhiều thời gian bên nhau ở trường.”
“Thì đúng vậy… chúng tôi là bạn cùng lớp mà.”
Mặc dù, thêm vào đó, cô ấy còn là một kẻ bám đuôi. Hiện tại, tôi dành phần lớn thời gian ở trường với cô ấy. Nói đúng hơn là vô cùng phiền phức ấy chứ.
“…Với cả, không, chính vì điều đó, mọi người mới nghĩ hai người đang hẹn hò… Nhưng nếu đó là em, em gái của anh trai, thì họ sẽ nghĩ gì đây…?”
“Hả?”
“Á?! K-Không, không có gì!”
Nghe tôi trả lời, người Suzuka khẽ giật lên rồi em vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
Dù lẽ ra tôi nên bỏ qua ở đó, nhưng tôi không thể quên được nét mặt của em. Song, dù tôi có hỏi han đến mấy thì em cũng chỉ đáp “Em ổn!”
“E-Em thật sự không sao đâu ạ. Xin anh đừng lo lắng cho em.”
“…Nếu em đã nói vậy… Chẳng qua anh thấy em trông có vẻ không vui lắm nên…”
“Không, không phải thế ạ. Ngược lại, em thật sự rất mong chờ được tới ngôi trường này sau khi được anh Himuro dẫn đi một vòng đấy ạ!”
“T-Thật à?”
Cái kiểu hướng dẫn nửa vời ấy mà cũng khiến em ấy có động lực nữa sao? Hay nói đúng hơn là, em ấy vui hơn khi được Mai dẫn đi tham quan thay vì tôi? Nghe có vẻ hơi buồn nhỉ…
Khi tôi cụp vai xuống, Suzuka đáp lại “D-Dạ vâng…!”
“…Từ giờ trở đi, mình sẽ học cùng trường với Onii-chan…! Cứ thế này thì không ổn… Cứ thế này thì…!” Suzuka nắm chặt tay, có vẻ như em đã quyết định được điều gì đó.
Liệu em đang hào hứng về cuộc sống học sinh cấp ba mới, hay là một điều gì đó hoàn toàn khác, tôi chẳng hề hay biết.
Dù sao thì, tôi cũng mừng vì tâm trạng của em đã tốt hơn. Nhưng, cùng lúc đó, tôi nhận ra Mai dường như cũng có điều gì đó lạ lùng.
“…Phải, cứ thế này thì…”
Với vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc, Mai chỉ nhìn chằm chằm vào Suzuka. Vì chúng tôi vẫn đang ở trên sân thượng, tôi chỉ nghe được loáng thoáng những gì cô ấy nói. Tuy nhiên, điều tiếp theo thì lọt rõ mồn một vào tai tôi.
“Nhưng… rốt cuộc thì mình nên làm gì đây?”
[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]
Chuyến tham quan trường học kết thúc, và chúng tôi quyết định về nhà. Khi chúng tôi đang đi bộ về, dĩ nhiên là có Mai đi cùng, Suzuka liền mở miệng đề xuất một chuyện.
“Chúng ta có nên ghé qua chỗ làm thêm của Onii-chan không ạ? Chắc chắn từ giờ trở đi chúng ta sẽ phải nhờ vả họ nhiều đấy ạ.”
Chỗ làm thêm của tôi là hiệu sách Maruneko, nằm nửa đường giữa trường và nhà. Vì trường Hakuou của Suzuka nằm ở hướng hoàn toàn ngược lại, nên em ấy chưa bao giờ đi ngang qua đó, nhưng có lẽ điều đó sẽ sớm thay đổi.
Thế là, chúng tôi quyết định ghé thăm hiệu sách đó. Tiện thể nói thêm, hôm nay tôi không có ca làm, nên chúng tôi chỉ là những khách hàng bình thường mà thôi.
“Ưm ưm? A~, có phải Nagamin với Mai-chan đó không~? Lại còn có cả em gái của Nagamin nữa~”
Ngay khi chúng tôi bước vào, Tiền bối ở chỗ làm của tôi, cũng là con gái của chủ cửa hàng, Esaka-san, đã chào đón chúng tôi. Dù thân hình cô ấy trông như một đứa học sinh tiểu học, nhưng đó hoàn toàn không phải là lý do tôi bắt đầu làm việc ở đây, nên xin đừng hiểu lầm nhé.
“Sao mọi người lại ở đây vậy~? Nagamin đến đây để khoe hậu cung của cậu sao~?”
“Cô có thể đừng nói những điều kinh khủng như vậy với cái nụ cười đó được không…? Chúng tôi chỉ nghĩ là tiện đường về nhà thì ghé qua thăm thôi.”
“Hề hề~ Thế sao~? Vậy là cậu đến xem tôi làm việc vất vả thế nào à~?”
“Cái gì không có thì không thể thấy được…”
Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạnh lùng, mong muốn xé toạc cái hình tượng tự tạo của cô ấy.
“Cậu nói gì thế hả Nagamin~ Tôi đang phục vụ khách hàng mà, cậu biết không~?”
“Hả? Có khách à? Vậy sao cô lại nói chuyện với bọn tôi—”
“Không sao đâu không sao đâu~ Dù về lý thuyết họ là khách của chúng ta, nhưng quan trọng hơn, họ là khách của Nagamin đấy~”
Khi nghe những lời này, tôi chỉ thốt ra một tiếng “Hả?” đầy bối rối, thì một người phụ nữ xuất hiện từ trong bóng tối của một giá sách.
“Fufu, xem ra vận may của tôi thật tốt. Lại được gặp Tiên sinh ở đây.”
“Hả? S-Shinozaki-san? Sao cô lại ở đây?”
Vì người đó thực ra là biên tập viên Shinozaki-san của chúng tôi, nên tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên.
“Và cô lại đi cùng với cô em gái và Tiên sinh Enryuu nữa. Đây có phải là điều tôi đang nghĩ không? Tiên sinh đang cố tình làm cô em gái ghen tị bằng cách dành thời gian với Tiên sinh Enryuu sao? Và rồi cuối cùng… Tiên sinh sẽ đâm những chiếc nanh độc vào cô ấy nữa sao… Fufufu, đúng là những gì tôi mong đợi từ Tiên sinh Towano Chikai.”
“Cô biến tôi thành người xấu trong những tưởng tượng của cô đấy hả?! Thật cao cả quá đi.”
“Uwaa~ Nagamin đúng là đồ tồi mà~ Tôi cũng sẽ bị cậu ta ăn thịt mất thôi~”
“Anh hai… đồ đáng ghét!”
“Yuu à, có vẻ chị đã nhìn lầm em rồi…”
[IMAGE: ../Images/03_007.jpg]
…Lẽ nào… tất cả đã được dàn xếp từ trước sao? Không thể nào là trùng hợp được, đúng không?
“À thì, ban đầu tôi chỉ định nói đùa thôi, nhưng sao Sensei lại đang trên đường về nhà cùng với Imouto-san vậy?”
Đáp lại câu hỏi của Shinozaki-san, Suzuka bước lên một bước và trả lời: “Em đã đi thi. Mùa xuân này, em sẽ học cùng trường với Onii-chan.”
“Không thể nào! Imouto-san thật sự quá tuyệt vời! Để nâng cao chất lượng tiểu thuyết của Sensei mà lại vào cùng trường sao! Em đúng là một cô em gái hoàn hảo!”
“K-Không, không đến mức đó đâu…”
“…Ưm, Suzuka đâu có chọn trường của anh vì tiểu thuyết của anh đâu…”
“Xin cứ tự nhiên vung vãi tình yêu của mình cho anh ấy nhiều hơn nữa nhé!”
“K-Không phải vậy đâu. Chỉ là, với tư cách là em gái, em có nghĩa vụ phải trông chừng anh ấy.”
Hai người này không nghe gì cả… Sao hai người họ lại hợp cạ đến thế nhỉ… Mặc dù cảm giác như họ đang nói chuyện lạc đề vậy.
“K-Khoan đã, Shinozaki-san, sao cô lại ở đây?”
“Nnn? À, phải rồi. Thực ra, trước khi đến đây, tôi đã ghé nhà Sensei.”
“Ơ? Sao vậy? Cô có báo trước là đến không?” Tôi hỏi, rồi nhìn sang Suzuka.
Mặc dù việc nghe điện thoại từ biên tập viên là trách nhiệm của tôi với tư cách là người đóng thế, nhưng Suzuka, Towano Chikai thực sự, mới là người trao đổi email với cô ấy.
Nhưng Suzuka chỉ lặng lẽ lắc đầu.
“À thì, tôi nghĩ sẽ tạo bất ngờ cho Sensei bằng cách ghé qua ngẫu nhiên. Nhưng tiếc là, Sensei không có ở nhà, mà điện thoại của tôi lại không liên lạc được, nên tôi quyết định đến nơi làm việc mà Sensei từng nói với tôi trước đó.”
Nhắc mới nhớ, hôm nay tôi đã được nhắc nhở phải tắt điện thoại khi ở trong thư viện.
…Thảo nào mình không nghe thấy cuộc gọi nào… Thật trùng hợp.
“Nhưng, để một biên tập viên tự mình đến tận nơi, chắc phải có chuyện gì quan trọng đến mức phải nói trực tiếp sao?” Mai bình luận, khiến tôi và Suzuka cứng đờ.
Cả hai chúng tôi đều hồi hộp nuốt nước bọt, chờ đợi những lời tiếp theo của Shinozaki-san. Tuy nhiên, vẻ mặt Shinozaki-san giãn ra và nở một nụ cười.
“Fufufu, thực ra… tôi chẳng có việc gì cả!”
“Ơ?” “Ơ?” “Ơ?” “Hoooh~”
Cả ba chúng tôi đều đồng thanh bày tỏ sự ngạc nhiên. Và Esaka-san cũng tham gia vào cuộc vui cười.
“Không, ưm… vậy thì, tại sao…?”
“Tôi có chút việc gần đây, nên nghĩ bụng tiện thể ghé thăm nhà Sensei luôn. Kiểu như một chuyến thăm hỏi gia đình vậy.”
Cái đó là cái gì vậy? Một biên tập viên đâu thể tùy tiện ghé thăm tác giả như thế được — đúng chứ?
“Fufufu, tôi cũng muốn xem phòng Sensei, và tìm hiểu về xu hướng tấn công ban đêm của Sensei nữa. Với tư cách là biên tập viên của Sensei, tôi phải biết điều đó, đúng không?”
“Thế à? Lối ra ở đằng kia, cảm ơn đã ghé thăm.”
“K-Không không, tôi chỉ đùa thôi mà! Tôi chỉ muốn tìm hiểu về sở thích của Sensei thôi. Biên tập viên thì lúc nào cũng phải biết rõ mọi thứ về tác giả của mình.”
Vậy là cô đang ngầm nói rằng cô không hề đùa chút nào!
“Nếu là về sở thích của Nagamin thì tôi biết đấy~”
“Khoan đã, Esaka-san?! S-Sao cô lại…!”
“Fu fu fu~ đừng bao giờ đánh giá thấp con gái của một chủ hiệu sách nhé. Tôi biết rất rõ loại sách nào cậu nhìn khi làm việc ở đây đấy~”
“Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy. Xin cứ tự nhiên kể cho tôi nghe đi.”
“C-Cả em nữa! Em cũng muốn biết!”
Cả Suzuka và Mai đều lên tiếng khi Esaka-san ưỡn cái ngực khiêm tốn của mình ra.
“Ôi tôi hiểu rồi, vậy là Sensei đã dạy cô bé này thị hiếu và sở thích của mình rồi phấn khích từ đó sao? Đúng như tôi dự đoán. Chẳng trách Sensei lại viết được một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời đến thế khi mà Sensei chẳng còn đạo đức hay chút nhân tính nào trong người!”
“Thế là bây giờ cô đang gọi tôi là một kẻ tâm thần hoàn toàn sao?!”
Ài, thôi đi mà! Sao lúc nào mình cũng là kẻ xấu vậy chứ?!
Dù sao thì, cô Shinozaki, nếu cô không có việc gì gấp thì về nhà luôn đi! Chuyện quan trọng mình sẽ trao đổi qua điện thoại — không, mà thôi, mình chỉ toàn nói linh tinh thôi, nên từ giờ cô cứ gửi email cho tôi là được rồi!
“Này này, đừng phũ phàng vậy chứ. Tôi tuy không có việc gì quan trọng thật, nhưng vẫn có chuyện muốn nói với thầy mà. Lát nữa thầy cũng về nhà luôn phải không? Để tôi đi cùng nhé.”
…Ehhh, tôi thật sự muốn từ chối đây, nhưng giờ cô ấy đã bảo là có chuyện muốn nói thì mình lại thấy áy náy. Với lại, cô ấy là khách của Suzuka chứ đâu phải của mình.
“…Haaah, tôi sẽ không cho cô vào phòng mình đâu nhé?”
“Thật đấy, Thầy lo xa quá rồi. Tôi sẽ không lục lọi gầm giường, ngăn kéo hay giá sách của Thầy mà chưa được phép đâu, Thầy biết đấy?”
Ối giời, cô ta đã nắm rõ hết mấy chỗ giấu đồ của mình rồi. Đáng sợ thật…
“…Nhưng giờ thì chuyện đã đến nước này rồi, mình không thể làm gì khác được. Với lại, đuổi người ta đi như vậy thì bất lịch sự quá,” Suzuka thì thầm vào tai tôi.
Cuối cùng, tôi đành chịu thua trước sự phản kháng vô ích của mình và đồng ý để cô ấy đi cùng. Dù sao thì, mình cũng chỉ là người đóng thế, sao có thể phản đối tác giả thật được chứ.
Và thế là, chúng tôi rời Maruneko cùng với cô Shinozaki. Lúc đó, cô Esaka đột nhiên níu chặt lấy tôi, buông ra mấy lời vớ vẩn như “Em cũng sẽ về nhà Nagamin~. Em sẽ trở thành thành viên trong gia đình và cả đời nằm lăn lóc trên giường Nagamin!” khiến chúng tôi phải trói cô ấy vào quầy thu ngân mới có thể rời đi được.
Sau khoảng 5 phút đi bộ, chúng tôi đã về đến nhà.
“Xin lỗi vì đã làm phiền. Thì ra đây là nhà của Thầy Towano…” Vừa bước vào trong, cô Shinozaki vừa lẩm bẩm cười vừa đưa mắt nhìn quanh.
Tôi nghĩ cô không cần phải phản ứng kỳ quặc đến thế đâu…
“Mời chị vào đây. Em sẽ chuẩn bị trà,” Suzuka nói khi chúng tôi bước vào phòng khách. Em ấy bắt đầu pha trà cho mọi người.
“Xin lỗi em gái, vì đã làm phiền em như thế này.”
“Không sao đâu ạ. Dù sao thì chị cũng là khách của nhà em mà.”
Sau khi đặt những tách trà đen đầy ắp lên khay, em ấy mang ra và đặt xuống cạnh tôi.
“…Fumu, ngon tuyệt. Có lẽ nào em gái cũng rất giỏi nấu ăn sao?”
“Đúng vậy, tôi luôn để Suzuka lo việc nấu nướng,” tôi trả lời, khiến Suzuka ngượng ngùng cúi đầu.
Vì lý do nào đó, Mai lại phồng má lên khi thấy vậy.
“Tuyệt vời quá, em gái. Cứ tiếp tục cho Thầy ăn những món ngon tuyệt vời nhé. Tốt nhất là những món có thể làm tăng ham muốn của Thầy để em có thể giúp Thầy tạo ra những cảnh phim còn hay hơn nữa cho tiểu thuyết của mình.”
“Khụ khụ… Cô đang nói cái quái gì vậy?!”
“Không sao đâu ạ. Nếu có gì quá sức với em gái, đừng ngại hỏi tôi nhé. Giúp đỡ tác giả là công việc của một biên tập viên như tôi mà. Fufufu…”
C-cái người này đang nói cái gì vậy chứ…! K-Không được rồi. Mình không thể coi bất cứ lời nào cô ta nói là nghiêm túc được. Nếu không đổi chủ đề, mình lại bị coi là đồ biến thái mất.
“Haaah… Thế rốt cuộc cô muốn nói với tôi chuyện gì?”
“Như tôi đã nói, cũng không có gì đặc biệt quan trọng. Bộ truyện ‘Cô em gái si mê anh trai không lối thoát’ của Thầy đang tiến triển quá tốt nên tôi cũng không có nhiều điều để nói. Tuy nhiên — vì chúng ta đang có cơ hội thư giãn thế này, có lẽ cũng nên suy nghĩ một chút về chuyện đó.”
“Suy nghĩ về chuyện gì cơ?”
“Một cuốn tiểu thuyết mới.”
Khoảnh khắc những lời này thoát ra từ miệng cô Shinozaki, mọi người trong phòng đều “Ehh?” lên một tiếng.
“M-Một cuốn tiểu thuyết mới…? Cô có ý gì vậy?”
“Không có gì lạ cả. Chính xác là những gì tôi đã nói: Một tác phẩm mới, một bộ truyện mới. Mặc dù bộ truyện hiện tại rất nổi tiếng, nhưng Thầy không thể cứ tiếp tục mãi được, phải không? Không, tôi
cũng chẳng ngại nếu Thầy cứ viết mãi bộ truyện đó, nhưng với tài năng của Thầy thì tôi thực sự rất mong chờ một bộ truyện mới sẽ ra đời dưới ngòi bút của Thầy.
Mà, cô ấy nói cũng chẳng sai. Tôi liếc sang Suzuka đang ngồi cạnh mình, thấy cô bé cũng đang ngơ ngác trước ý tưởng đó.
"Ưm… dù chị có đột nhiên nhắc đến chuyện đó thì…"
"Thầy không cần phải nghĩ nhiều về nó ngay bây giờ đâu. Dù sao thì cũng không cần phải làm ngay lập tức. Tôi chỉ muốn nêu ý tưởng này ra thôi," Shinozaki-san bổ sung, nhưng tôi chỉ có thể đáp lại một cách ậm ừ: "Vâng…?".
Nhưng mà… một cuốn tiểu thuyết mới ư? Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Chưa kể Suzuka còn có vẻ sốc hơn cả tôi nữa. Dù vậy, ý tưởng của Shinozaki-san hoàn toàn hợp lý. Không đời nào một tác giả lại có thể cứ viết mãi một bộ truyện. Và điều đó cũng đúng ngay cả với tác giả tiểu thuyết ngắn siêu nổi tiếng Towano Chikai. Cả biên tập viên lẫn độc giả đều sẽ thấy việc có một tác phẩm khác là ý hay.
"Nhưng dù chị nói vậy, chị có ý tưởng gì về thể loại truyện mới không?"
"Vì Towano-sensei là tác giả truyện tình cảm hài hước, nên cứ giữ nguyên phong cách đó thì có lẽ ổn chứ nhỉ? Mà tôi tin tưởng Sensei, nên cũng chẳng ngại nếu thầy muốn thử một thể loại khác mà mình hứng thú."
…Ưm, mơ hồ quá. Tôi nhìn Suzuka, thấy cô bé cũng đang đăm chiêu suy nghĩ. Dù sao thì đây cũng không phải là chuyện có thể quyết định ngay lập tức.
"…Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự vẫn chưa hình dung rõ ràng được."
"Thầy cứ từ từ… Nhưng, khụm khụm, cứ để mặc Thầy như vậy thì hơi vô trách nhiệm với tư cách một biên tập viên. Không biết tôi có thể làm gì để giúp Thầy nhỉ…"
Shinozaki-san lẩm bẩm trong khi nhìn lên trần nhà, rồi cô lại hạ tầm mắt xuống với một tiếng "À, phải rồi."
"Nếu Thầy chưa có hình dung cụ thể, thì có lẽ nên thử nghiệm những ý tưởng khác nhau. Về cơ bản, một bản thử nghiệm sẽ là ý hay, để xem cái gì hợp với sở thích của Thầy."
"Một bản thử nghiệm…?"
"Vâng. Thật ra, khoảng hai tháng nữa, vào cuối tháng Ba, sẽ có một sự kiện lễ hội truyện tình cảm hài hước mùa xuân, do Nhà xuất bản Sumeragi Fantasy tài trợ. Chúng tôi sẽ để mỗi tác giả của mình viết một truyện ngắn và đăng tải trực tuyến."
"Ồhhh… Nhưng mà, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về chuyện đó."
"Tôi chưa thông báo cho Thầy. Thử nghĩ mà xem; nếu mọi người biết rằng tác giả siêu nổi tiếng Towano Chikai của chúng ta sẽ viết một truyện ngắn hay một truyện phụ, thì độ nổi tiếng của Thầy sẽ tăng vọt và các tác giả khác sẽ bị ảnh hưởng, điều đó sẽ phá vỡ hoàn toàn sự cân bằng. Đó là lý do tại sao chúng tôi vẫn còn ngần ngại mời Thầy."
T-Tôi hiểu…? Nhưng giờ nghĩ lại, tiểu thuyết của Suzuka cũng nổi tiếng điên rồ mà…
"Vậy, ý tưởng của chị với sự kiện đó là gì?"
"Tôi muốn nói là Thầy có thể phát hành một phần nhỏ của tiểu thuyết mới của mình ở đó. Vì đó là một bộ truyện hoàn toàn mới, không liên quan đến bộ hiện tại của Thầy, nên sẽ không có vấn đề gì khi để Thầy tham gia."
"Ehhhhh?!"
Trong sự ngỡ ngàng, tôi nhìn sang Suzuka.
"Khụm khụm, phải nói là một ý tưởng hay ho đấy. Cứ thế, chúng ta có thể mời Sensei, cây đại thụ của chúng ta, tham gia sự kiện, và Sensei cũng có thể gần hơn với việc nảy ra ý tưởng cho một bộ truyện mới. Ý hay, ý hay!"
"X-Xin chờ một chút. Dù chị có đột ngột nói vậy, tôi—"
"Không sao đâu, Sensei. Thầy không cần phải quá sốt sắng về nó. Thầy cứ viết gì đó để thử nghiệm thôi. Như một sân chơi cho những ý tưởng của Thầy vậy. Kế hoạch này hay mà, đúng không?"
Cô ấy nói cứ thản nhiên quá…!
Dù vậy, kể cả khi cô ấy hành xử như một kẻ biến thái vô dụng hầu hết thời gian, nhưng cô ấy thực sự nghiêm túc với tiểu thuyết ngắn, nên tôi không nghĩ cô ấy nói điều này chỉ để gây khó dễ cho tôi.
Vậy cơ bản là… Không, khoan đã? Đây có khi lại là một cơ hội lớn, đúng không? Kể cả khi ý tưởng không thành công
Được thôi, không hề hấn gì cả. Hơn nữa, vì sẽ được đăng tải trực tuyến, chắc chắn sẽ nhận được phản hồi từ độc giả, nên thật sự không có bất lợi nào ở đây.
“Thế nào hả, Sensei? Thầy có muốn tham gia sự kiện này không ạ?”
Tôi nhìn sang Suzuka, thấy cô ấy cũng gật đầu.
…Được rồi, vậy thì chúng tôi sẽ tham gia sự kiện đó—
“K-Khoan đã!”
Nhưng trước khi tôi kịp chấp nhận đề nghị của Shinozaki-san, một tiếng nói lớn chợt vang lên giữa phòng khách. Khi chúng tôi tìm xem ai lên tiếng, thì Mai, người nãy giờ vẫn im lặng, bỗng bật dậy.
“M-Mai, làm sao vậy? Đừng làm anh giật mình như thế chứ.”
“Có chuyện gì vậy, Enryuu-sensei?”
“E-Em cũng muốn tham gia sự kiện đó!”
“…Gì cơ?”
Thật bất ngờ, Shinozaki-san trợn tròn mắt.
“Enryuu-sensei… tham gia Lễ hội Hài tình cảm mùa xuân của chúng ta ư?”
“Đ-Đúng vậy. Vì em cũng là một tác giả thuộc Sumeragi, em hẳn phải có quyền tham gia chứ, phải không? Hay nói đúng hơn là, tại sao đến giờ em chưa từng nghe nói gì về nó?”
“Đó là bởi vì Enryuu-sensei không chuyên về thể loại hài tình cảm mà, đúng không ạ?” Shinozaki-san không chút do dự đáp lời.
“Nhưng, nhưng! Điều đó vẫn không thể ngăn em tham gia, đúng không?!” Mai nói, giọng có vẻ rất khẩn khoản.
Thấy vậy, ngay cả tôi cũng hơi ngạc nhiên. Rốt cuộc, việc Mai tỏ ra nghiêm túc như thế này khá là hiếm hoi. Tôi ghé sát tai Suzuka thì thầm: “Không biết Mai bị làm sao vậy nhỉ?”
“………Đừng nói là…”
Nhưng vì lý do nào đó, Suzuka lại có vẻ mặt nghiêm túc không kém khi nhìn Mai chằm chằm. Mặc dù tôi đã mong đợi cô ấy sẽ nói gì đó kiểu như “Đúng không? Em cũng không biết là sao nữa…”
“Tất nhiên chúng tôi sẽ rất biết ơn điều đó. Đặc biệt là nếu Enryuu-sensei muốn thử sức với một thể loại khác.”
“Vậy thì em cũng sẽ tham gia!”
“Tôi không phải là biên tập viên của Enryuu-sensei… nhưng tôi nghĩ là không sao. Tôi sẽ chấp thuận. Nhưng Enryuu-sensei có thể cho tôi biết một điều không? Tại sao cô lại quyết định tham gia? Dù sao thì ‘Hộ Vệ Pháp Thuật Bầu Trời’ của Enryuu-sensei cũng không phải là thể loại hài tình cảm mà.”
À, tôi cũng muốn biết điều đó. ‘Hộ Vệ Pháp Thuật Bầu Trời’ là một tác phẩm kỳ ảo chiến đấu mà, tại sao giờ cô ấy lại muốn viết hài tình cảm chứ?
“C-Cái đó thì…”
Khi được hỏi câu đó, mặt Mai đỏ bừng, cô ấy cứ liếc nhìn tôi.
“Nhờ ảnh hưởng của Yuu — Không, của Towano Chikai, mà em cũng muốn thử viết một tác phẩm hài tình cảm!”
…Ế? Ếêêêêêêêê?! Th-Thật sao…?
“Ồồồồ, thật là tuyệt vời! Đúng là phong thái của Towano-sensei! Có thể truyền cảm hứng cho một tác giả chuyên nghiệp khác đến mức đó! Nếu đã vậy thì tôi chỉ có thể đồng ý thôi!”
Mai gật đầu với nụ cười rạng rỡ đáp lại lời của Shinozaki-san.
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Nhưng, nếu cô thật sự nghĩ như vậy, thì cứ nói với biên tập viên của mình là được mà.”
“C-Cái đó… Em vừa mới quyết định sau khi Yuu nói rằng anh ấy sẽ tham gia… và em nghĩ đây có thể là một cơ hội…”
“Hửm? Gì vậy, Enryuu-sensei?”
“K-K-K-Không có gì cả! M-Mà khoan đã!” Má Mai càng đỏ hơn khi cô tiếp tục. “Có một điều em muốn biết! Khi cô nói rằng sẽ đăng tải trực tuyến, vậy độc giả sẽ có cơ hội bình chọn cho tác phẩm yêu thích của họ, đúng không?!”
“Tất nhiên rồi. Tác giả giành giải nhất sẽ có cơ hội xuất bản tác phẩm của mình.”
“Em biết mà…!” Mai nở một nụ cười mãn nguyện.
Và ngay sau đó, cô ấy quay về phía tôi, chỉ ngón tay vào tôi…
“Nói vậy thì, Yuu! Ai được nhiều người thích hơn người đó thắng! Đây là một cuộc thi đó!”
…Chỉ để thốt ra lời tuyên bố điên rồ này.
“……Ế? Ếêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêê?! Đ-Cuộc thi?! Ý cậu là sao!” Đương nhiên, tôi hoàn toàn bối rối.
“Anh phải biết chứ! Em là fan số một của anh, và cũng là đối thủ của anh! Chỉ vì cuộc thi này, em đã liên tục nghiên cứu về anh! Em sẽ dùng tất cả những dữ liệu này — để thắng anh tại lễ hội hài tình cảm!!”
“K-Khoan—?! T-Tại sao…!”
“Tiểu thuyết tình cảm hài của tôi nhất định sẽ thắng của cậu! Tôi sẽ khiến cậu phải phát cuồng vì tiểu thuyết của tôi! Và rồi… chắc chắn, Yuu sẽ…!”
Cả người Mai run lên bần bật, tôi không rõ cô ấy đang tức giận hay vui sướng khi trừng mắt nhìn tôi. Duy nhất điều tôi biết là đôi mắt cô ấy đang sáng rực lên vì một lý do nào đó.
“…Dù sao đi nữa! Thế là đã quyết định rồi nhé, đây là một cuộc thi!”
“Không không không không! Cái gì mà ‘thế là đã quyết định rồi’ chứ?! Ai mà chẳng bối rối nếu cô tự dưng đề xuất một cuộc thi như vậy!”
“Cậu đúng là không biết bỏ cuộc là gì, phải không? Vì tôi là đối thủ của cậu, một cuộc thi là lựa chọn hoàn toàn hợp lý, đúng chứ?! Cậu sẽ viết một tiểu thuyết mới, còn tôi thì tiểu thuyết tình cảm hài là một vùng đất hoàn toàn chưa được khai phá. Điều kiện công bằng!”
Đó không phải là vấn đề ở đây! Tôi vẫn đang tự hỏi tại sao mọi chuyện lại đột ngột thành ra thế này!
Tôi thừa biết cô ấy đã ‘nghiên cứu’ Towano Chikai bằng những hoạt động rình rập của mình như thế nào, và cô ấy tự coi mình là đối thủ số một của anh ấy ra sao. Vì thế tôi có thể hiểu được phần ‘cuộc thi’. Chẳng có gì lạ về điều đó cả. Nhưng—
“Tôi nhất định sẽ thắng cậu, Yuu!”
Mai lúc này hơi kỳ lạ. Thôi thì, cô ấy lúc nào cũng kỳ lạ cả, nhưng lúc này thì cứ như thể cô ấy đang bừng cháy với động lực.
“…Anh trai.”
Nhưng đúng lúc tôi nghĩ thế, tôi nghe thấy giọng Suzuka sát bên tai mình. Tôi còn chưa kịp nhận ra, cô bé đã tiến lại gần tôi hơn.
…Đúng rồi, công việc của tôi với tư cách là người đóng thế là phải hành động theo ý muốn của Towano Chikai thật sự – Suzuka. Dù tôi có hơi bất ngờ trước thái độ đột ngột của Mai, nhưng nếu Suzuka muốn thì tôi có thể từ chối lời thách đấu của Mai. Tuy nhiên…
“Xin hãy chấp nhận cuộc thi của Himuro-san. Em sẽ thắng cho bằng được.”
“……Cái—?!”
Tôi suýt nữa thốt lên thành tiếng, nhưng may mà tôi kịp giữ mình lại.
…S-Suýt nữa thì…! Tôi đã bất cẩn đến mức suýt chút nữa lộ ra phản ứng như vậy trước mặt những người khác!
Nhưng… em đang nói cái quái gì vậy?! Chẳng có lý do gì để em chấp nhận lời thách đấu của cô ấy cả?!
Tôi không thể không nhớ lại cuộc thi doujinshi với chị em nhà Kanzaka. Hồi đó cô bé cũng không thể đưa ra phản ứng bình tĩnh, mà chỉ chấp nhận bừa thôi. Nếu cô bé lại một lần nữa bị cuốn theo cuộc trò chuyện—
—đó là những gì tôi nghĩ khi nhìn sâu vào mắt cô bé, nhưng tôi lập tức đứng hình ngay khoảnh khắc sau đó.
“Đây là một cuộc thi em không thể không chấp nhận. Vậy nên xin hãy chấp nhận đi, Anh trai.”
Vẻ mặt Suzuka bình thản lạ thường, hoặc ít nhất là vẻ ngoài trông như vậy.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi quyết định tin tưởng Suzuka và chấp nhận lời thách đấu của Mai. Đó là những gì tôi phải làm, với tư cách là người đóng thế.
“Này Yuu! Cậu không định bỏ chạy trước mặt đối thủ của mình chứ?!”
“T-Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chấp nhận cuộc thi của cô.”
Nghe thấy câu trả lời của tôi, vẻ mặt Mai tràn ngập niềm vui.
“Mình làm được rồi, hoan hô!” cô ấy nhảy cẫng lên, rồi chợt nhớ ra tôi đang nhìn mình. Sau đó cô ấy nói thêm “Tôi sẽ không thua đâu nhé!” trong khi đôi má ửng hồng.
…Như thế này có ổn thật không vậy, Suzuka?
“Ồ, thế này mới thú vị chứ! Không ngờ cả hai tác giả ngôi sao của chúng ta lại tham gia một cuộc thi như thế này!”
…Với tư cách là một biên tập viên, bình thường cô không nên ngăn một cuộc chiến giữa các tác giả như thế này sao…? Khoan đã, Shinozaki-san không phải là biên tập viên bình thường, nên có lý lẽ với cô ấy cũng chẳng ích gì.
“Hay hơn nữa, chúng ta hãy quảng cáo cuộc thi này cho độc giả!”
“…Ừm, cô không nói là sẽ có vấn đề nếu độ nổi tiếng tăng vọt sao?”
“Không thành vấn đề. Vì cả hai người sẽ viết hoàn toàn các tiểu thuyết mới, nên hai người sẽ có vị thế ngang bằng với tất cả các tác giả khác. Từ đó trở đi, đó là một trận chiến kỹ năng, vì vậy hai người không cần phải giữ mình. Hai người cứ việc viết theo ý muốn!”
“…Agh. Một biên tập viên dễ tính như vậy thì đúng là…!”
“Chà, đó chỉ là một sự kiện để vui thôi mà,”
miễn là chúng ta thu hút được nhiều sự chú ý hơn, thắng thua đâu quan trọng gì, Onii-chan à.”
…Muu, bây giờ con bé mới nói.
[IMAGE: ../Images/..]
Ta hơi sốc vì cái từ “thi đấu”, nhưng thực ra có thua cũng chẳng có gì tệ hại. Chuyện này còn lâu mới tới tầm một cuộc thi đấu doujinshi căng thẳng.
…Có phải vì thế mà Suzuka vẫn giữ được sự bình tĩnh? Thay vì làm Mai thêm bực, con bé chấp nhận để xoa dịu cô ấy chăng…? Phải rồi, chắc chắn là vậy. Đúng là phong cách của Suzuka. Em gái mình vẫn thông minh như ngày nào.
[IMAGE: ../Images/..]
“Hừm, em không quan tâm người khác nghĩ gì. Nhưng thi đấu là thi đấu. Em chắc chắn sẽ viết một bộ hài tình cảm hay hơn anh…!”
[IMAGE: ../Images/..]
“…Ừm, anh rất mong chờ đấy,” Ta đáp lại bằng giọng điệu điềm tĩnh như thường lệ.
Ta hoàn toàn tin tưởng Suzuka, vả lại đây cũng không phải là một cuộc thi thực sự. Chẳng có bất kỳ rủi ro nào, ta chỉ cần ung dung thưởng thức những câu chuyện mà cả hai người họ tạo ra thôi.
“Giờ thì, người thắng cuộc có quyền yêu cầu người thua làm một chuyện.”
[IMAGE: ../Images/..]
“Phải rồi, cả hai chúng ta hãy cố gắng hế—”
………Hửm? Hả? Đợi đã nào…
Cô ấy vừa nói gì đó cực kỳ nguy hiểm phải không?
“Ư-Ừm, Mai-san?”
“Chuyện gì?”
“Vừa nãy, cô có nói gì đó lạ lạ không? Kiểu như người thắng cuộc có thể ra lệnh cho người thua làm bất cứ điều gì mà không cần biết đó là gì ấy…?”
“Tôi có nói mà. Đương nhiên rồi. Nếu không có gì để đặt cược, thì đây đâu phải là một cuộc thi nghiêm túc, đúng không.”
“T-Tôi hiểu rồi……… Không! Người thua phải làm bất cứ một điều gì người thắng nói á?! K-Khoan đã! Cái điều kiện nực cười đó chỉ là—”
—đã đi quá xa rồi, đó là điều ta định nói thêm, nhưng ta cảm thấy có ai đó đang kéo áo mình, nên ta quay lại.
Đứng đó là…
[IMAGE: ../Images/..]
“…H-Himuro-san, cô lại làm tới mức này rồi sao…! Vậy ra lần này cô nghiêm túc rồi, ta hiểu rồi…!”
Một thứ ánh sáng kỳ lạ phản chiếu trong mắt Suzuka khi con bé trừng mắt nhìn Mai.
…À, toi rồi. Ta không rõ tại sao, nhưng công tắc của con bé đã bật lên rồi…! Không, đợi đã?! Em không định chấp nhận điều kiện đó đâu đúng không?! Em biết rằng anh sẽ là người chịu thiệt nếu em thua mà, phải không?!
“Có chuyện gì vậy, Yuu?! Anh đang nói là anh không thích điều kiện của tôi sao?”
“Không, Onii-chan sẽ chấp nhận bất kể điều kiện là gì!”
[IMAGE: ../Images/..]
Con bé đã nói raaaaaaa—! Con bé vừa nói ra, aaaaaa!
Chuyện này là sao vậy, Suzuka?! Cuối cùng thì đây vẫn là cuộc thi giữa em và Mai, nhưng tại sao em lại phải chấp nhận điều kiện nực cười của cô ấy chứ?!
“S-Suzuka, em…!”
“Onii-chan, đây là một trận chiến mà em không thể thua…!”
[IMAGE: ../Images/..]
À, xong rồi. Mắt con bé nghiêm túc rồi. Chúng đang bùng cháy với niềm đam mê.
…Phải thế không? Vì con bé là một người nghiêm túc như vậy, nên con bé sẽ chấp nhận mọi thử thách bất kể hoàn cảnh? Không, đây không phải lúc để bình tĩnh phân tích tình hình!
[IMAGE: ../Images/..]
“Hehe, đúng là Yuu mà tôi biết. Nhưng mong là anh đã chuẩn bị tinh thần! Tôi sẽ là người thắng cuộc! Tôi chắc chắn sẽ viết một bộ hài tình cảm mà anh có thể say mê!”
“…Đúng là điều tôi muốn nghe! Tiểu thuyết mới của Onii-chan chắc chắn sẽ đánh bại bộ hài tình cảm của Himuro-san! Đúng không, Onii-chan?!”
[IMAGE: ../Images/..]
“À, ừm, được thôi…”
Ưuu… Ta muốn sửa lại chuỗi sự kiện này. Nhưng ta không biết phải làm thế nào. Và ta chỉ là người thay thế, nên ta thậm chí còn không có quyền làm điều đó.
[IMAGE: ../Images/..]
“Tuyệt vời! Quá xuất sắc! Tôi cứ nghĩ đây sẽ là một sự kiện nhàm chán, nhưng giờ tôi lại có động lực rồi! Hãy để tôi lo việc thiết lập bối cảnh cho trận chiến này!”
…Ngay cả Shinozaki-san cũng nhập cuộc… Và Mai cùng Suzuka cũng không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ bình tĩnh lại sớm đâu……… A, xong rồi.
[IMAGE: ../Images/..]
Đến nước này, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ cuộc. Ta không thể dập tắt ngọn lửa này nữa rồi. Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đóng vai trò là người thay thế của Suzuka.
“Onii-chan, hãy thể hiện thêm chút động lực nữa đi!”
“…Aaa, thôi được rồi! Tôi hiểu rồi! Đã đến nước này, tôi sẽ không thua đâu, Mai!”
“Ồ, Towano-sensei cháy hết mình rồi kìa!”
“H-Hừm! Đó là lời của tôi mới phải chứ!”
…Chết tiệt, không còn lựa chọn nào khác.
mà phải cầu nguyện cho Suzuka thắng! Chỉ nghĩ đến chuyện Mai có thể bắt mình làm gì thôi là đã thấy rợn tóc gáy rồi! Trong bụng trào lên một linh cảm chẳng lành, tôi đành cổ vũ cho Suzuka.
Thế nhưng—
“Nhưng em vẫn không hiểu sao em lại đồng ý một cách dễ dàng như thế, thế nên lát nữa, anh nhất định phải nghe em giải thích cho ra nhẽ đấy, thật là hết nói nổi!”
[IMAGE: ../Images/..]
**Phần 3:**
“Vậy là, trước đây em đã từng nghĩ đến việc viết một tiểu thuyết mới, nhưng em lại lo lắng không biết mình có thực sự hoàn thành được không, thế nên em đã dùng lời thách thức này của Mai để tạo động lực cho bản thân, nhằm viết một cuốn tiểu thuyết mới thật tốt, có phải không?”
“Vâng, đúng là như vậy ạ,” tôi gật đầu đáp lời Anh trai.
…À mà, đó hoàn toàn là lời nói dối.
Trong chốc lát, Anh trai chỉ đứng đó khoanh tay, gương mặt lộ vẻ phức tạp, rồi thở dài một tiếng và nói: “…Thôi được rồi, đành chịu thôi.” Anh trai nhún vai. Thấy vậy, tôi cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng. Và tôi biết rõ rằng nỗi đau này chính là cảm giác tội lỗi vì đã nói dối Anh trai như thế. Nhưng vì tôi không thể nói ra lý do thực sự mình chấp nhận lời thách đấu, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xin lỗi anh ấy thật sâu trong lòng. Em xin lỗi, Anh trai.
Sau đó, Himuro-san và Shinozaki-san ra về, còn tôi và Anh trai nói chuyện về những gì sắp xảy ra. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, giờ tôi đã chấp nhận cuộc thi rồi, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải thắng, vậy nên chúng tôi sẽ phải nghiên cứu như mọi khi thôi. Ngoài ra, chúng tôi cũng chẳng nói thêm nhiều chuyện gì.
…Dù sao đi nữa, đây là trận chiến của riêng tôi…!
Tôi không chấp nhận nó vì những động cơ quen thuộc của mình, ừm, kiểu như được quấn quýt bên Anh trai đâu – K-Không phải sao?! Ý tôi là, việc được quấn quýt khi chúng tôi nghiên cứu lần này cũng là một phần thưởng thêm, nhưng đó không phải lý do chính của tôi, được chứ?!
K-Khụ khụ. Dù sao thì, mục tiêu chính của cuộc nghiên cứu này là để giành chiến thắng trước Himuro-san. Tôi tuyệt đối không thể thua trong cuộc thi này, dù sao đi nữa…!
[IMAGE: ../Images/..]
“Nhưng mà, biết Mai mà, nếu cô ấy thắng thì chắc chắn sẽ bắt mình làm những chuyện kỳ quặc…”
Đúng vậy, người thắng có thể yêu cầu bất cứ điều gì từ người thua. Thật là một điều kiện đáng sợ. Với tính cách của Mai, cô ấy chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội này để tình tứ với Anh trai. K-Kiểu như thế này… và thế kia…! Ngay cả tôi còn chưa làm vậy mà…! T-Thật là biến thái!
Mu-mu-mu…! Tuy nhiên, đây không phải mục tiêu chính của cuộc thi này. Và Himuro-san chắc chắn cũng phải biết điều đó. Điều kiện này chỉ là một phương tiện để ngăn chặn một nhược điểm mà thôi.
“…Haizz, sao lại thành ra thế này chứ…”
…Có vẻ như Anh trai vẫn chưa nhận ra mục đích của Himuro-san. Anh trai quả thật rất ngây thơ mà. Đặc biệt là khi nói đến cảm xúc của phụ nữ. À mà, cũng nhờ vậy mà tôi đã được cứu vãn rất nhiều lần… Nhưng mà, tôi thực sự ước gì anh ấy bớt ngây thơ một chút khi nói đến cảm xúc của tôi…!
“Ư-Ưm, em có nói gì không phải sao…?”
“Ái chà?! K-Không, không có gì cả!”
K-Không tốt rồi. Tôi lỡ trừng mắt nhìn Anh trai ngốc nghếch này của mình mất rồi…
Bình tĩnh lại nào, mình ơi. Ngay lúc này, điều quan trọng nhất là mục đích của trận chiến này — dĩ nhiên là cảm xúc của Himuro-san. Không hiểu sao, cô ấy đột nhiên muốn thay đổi thể loại truyện viết của mình sang hài lãng mạn. Và hẳn nhiên là ai cũng hiểu tại sao cô ấy lại làm vậy, đúng không? Cô ấy định đưa cảm xúc của mình dành cho Anh trai vào trong câu chuyện. Giống hệt như tôi đã làm.
Cô ấy có lẽ đã nhìn thấu tôi ngay từ khoảnh khắc biết rằng tôi sẽ học cùng trường với Anh trai. Và nghĩ rằng mình không thể tiếp tục như thế này, cô ấy đã nghe nói về lễ hội hài lãng mạn và quyết định tự viết tiểu thuyết của mình để giành chiến thắng trước “Towano Chikai” cuồng em gái bằng chính cảm xúc của cô ấy. Tôi hoàn toàn hiểu. Với tôi cũng vậy thôi. Vậy nên, ai thắng trận chiến này thì người đó có tình cảm mạnh mẽ hơn dành cho Anh trai! Đây là một trận chiến của cảm xúc! Vì tình cảm của tôi dành cho Anh trai sẽ không thua kém bất cứ ai, nên tôi không thể thua được!
“À ừm… xem ra em quyết tâm lắm nhỉ.”
“Thôi được, có thể tin tưởng vào em như vậy cũng tốt.”
Khi tôi một lần nữa củng cố quyết tâm, Onii-chan lại lùi một bước… Sao thế nhỉ?
Tuy đã hiểu ý của Himuro-san, nhưng chuyện đâu chỉ có vậy. Tôi còn có một mục tiêu khác trong đầu. Một nhiệm vụ quan trọng khác…!
“Nhắc mới nhớ, Suzuka này, vì em sắp viết tiểu thuyết, em có định viết thêm một câu chuyện về em gái không?”
Đúng vậy, vấn đề nằm ngay chỗ này!
Em gái.
Onii-chan thích em gái. Điều đó không còn gì phải nghi ngờ nữa. Tuy nhiên, vị trí của một người em gái quả thực rất bấp bênh.
Tôi nhớ lại những lời mình từng nghe được từ các nữ sinh ở trường của Onii-chan khi chúng tôi đi dạo trên hành lang.
“À, ra là em gái của cậu ấy.”
“Chỉ là em gái thôi ư?”
Phản ứng kiểu gì thế này?! Tôi phải làm gì với cái việc “chỉ là” em gái của anh ấy đây?!
…Haizzz… Không, ngay cả tôi cũng biết rất rõ điều đó. Tôi ý thức sâu sắc về nó. Cái sự việc đó đã khiến tôi nhận ra.
—Rằng mình không thể cứ mãi như thế này.
Tôi là em gái của anh ấy, và Onii-chan thích em gái. Tôi đã vui đến mức muốn khóc vì điều đó, nhưng tôi không thể chỉ dừng lại ở mức độ này. Ngay lúc đó, tôi đã hiểu.
Onii-chan thích em gái, tôi là mẫu con gái lý tưởng của anh ấy, và chúng tôi sẽ học cùng trường sau khi cuối cùng đã làm lành. Đây không phải là lợi thế — tôi chỉ vừa mới đến vạch xuất phát mà thôi.
Ư ư… nghĩ lại vẫn thấy sốc quá đi. Nhưng mà, nếu tôi không chấp nhận điều này, tôi sẽ không thể tiến lên và thực sự tình tứ với Onii-chan được…! Cứ đà này, cuộc sống học sinh trung học của chúng tôi sẽ bắt đầu, và tôi vẫn chỉ là em gái của anh ấy. Trong khi đó, Himuro-san sẽ càng ngày càng thân thiết với Onii-chan.
Cơ bản là, nếu tôi cứ mãi chỉ là em gái, tôi sẽ thua Himuro-san mất thôi! Dù là ở ngoài đời hay trong câu chuyện! Đó là lý do—
“…Không, cuốn tiểu thuyết mới sẽ không phải là truyện về em gái nữa.”
“Ể?!”
Ngay tại đây, ngay lúc này, với môi trường mới này, tôi phải cho Onii-chan thấy sức quyến rũ của một người con gái!
“Trong cuốn tiểu thuyết mới, em gái bị cấm! Với một nữ chính và một câu chuyện hoàn toàn mới, em sẽ chiến thắng rom-com của Himuro-san!”
Và tôi sẽ viết một câu chuyện mà Onii-chan thấy thú vị!
Nhìn thẳng vào Onii-chan, tôi hét lên những lời sau đây trong lòng:
[IMAGE: ../Images/..]
Khi nói đến tình cảm của mình dành cho Onii-chan, tôi sẽ không thua bất cứ ai!!!