Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 11

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 5 - Chương 2: Cách nuôi dưỡng một nữ chính dễ thương

Twitter:https://twitter.com/CclawT/ Facebook:https://www.facebook.com/CClaw-Translations-2217549935134463/

Discord server:https://discord.gg/e4BJxX6

Tiếp tục với nội dung mới chưa bị "cắt xén" trong anime nào!

Phần 1:

“……..”

“…………….”

Đó là một ngày giữa tháng Mười Hai, tôi đang ở trong phòng. Tôi, Nagami Yuu, lo lắng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại thông minh. Kế bên tôi là cô em gái Suzuka, gương mặt cũng đăm chiêu không kém.

Bạn có thể hỏi chúng tôi đang làm gì ư? Chúng tôi đang chờ một cuộc gọi từ tòa soạn. Tuy nhiên, lần này không phải từ Nhà xuất bản Sumeragi Fantasy dành cho Suzuka, mà là từ tòa soạn Nhà xuất bản NJ – nơi tôi đã gửi cuốn tiểu thuyết mới nhất của mình để tham gia cuộc thi light novel.

Reng reng reng reng reng

“A-Anh hai, đến rồi!”

“A-A-A-Anh biết!!”

Tiếng chuông vừa vang lên, Suzuka đã cuống quýt cả lên, còn tôi thì vội vàng bắt máy. Suzuka áp sát vào tôi để cùng nghe. Tôi suýt cắn phải lưỡi khi trả lời, nhưng may mắn vẫn giữ được bình tĩnh. Nội dung cuộc gọi đại khái là thế này.

「Xin chào, có phải Nagami Yuu-san không ạ? Tôi là người của Nhà xuất bản NJ. Tôi gọi đến để thông báo kết quả cuộc thi light novel. Thật đáng tiếc, lần này tác phẩm của anh vẫn chưa đạt được. Tiếc lắm đấy anh biết không? Tôi đã cố hết sức để thúc đẩy rồi. À, lý do không được chọn ư? Chà, một trong số các giám khảo nhận xét rằng hình tượng nữ chính hơi thiếu sót. Nói thẳng ra là cô ấy chưa đủ dễ thương. Và đó cũng là điều tôi cảm nhận được. Nữ chính không dễ thương thì là một vấn đề chí mạng mà, đúng không? Dù lần này không thành công, tôi hy vọng anh vẫn sẽ nỗ lực hết mình vào lần tới. Chúng tôi sẽ chờ đợi tác phẩm mới nhất của anh—」

Một lúc lâu tôi cứ ngẩn người với điện thoại áp vào tai, nhưng khi cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, tôi liền đổ sụp xuống sàn.

“…Mình trượt rồi… Mà rõ ràng là đã gần lắm rồi…”

Khi thốt ra những lời đó, tôi còn cảm thấy chán nản hơn nữa.

…Ư ư ư, tại sao… tại sao mình lại phải khổ sở thế này chứ…! Mình đã muốn trở thành tác giả light novel lâu lắm rồi. Đây là lần đầu tiên mình lọt vào vòng cuối cùng…! Chỉ cần thêm một bước nữa là mình đã thành công rồi — thật quá tàn nhẫn! Mình muốn khóc quá!

Khi tôi đang quằn quại dưới sàn…

“A-Anh hai, bình tĩnh lại đi!” Sau một lúc giữ im lặng, Suzuka bỗng lên tiếng.

Thông thường, Suzuka rất điềm tĩnh, nhưng nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, có vẻ em ấy cũng hơi hoảng. Em ấy từng nói: “Vì em đã nhờ anh hai làm người thay thế cho em, nên em cũng rất quan tâm đến kết quả…” – đó là lý do tại sao em ấy đợi cùng tôi để nghe kết quả. Có lẽ vì vậy mà lúc này em ấy ngần ngại không biết nói gì với tôi.

“Ừm… Dù thật sự rất đáng tiếc, nhưng anh hãy vui lên!”

“Anh biết… nhưng lần này, cú sốc lớn quá…”

Bình thường, tôi sẽ tự an ủi bằng câu “Lần tới nhất định mình sẽ thắng cho mà xem!”, nhưng trong tình cảnh này, tôi thật sự không thể lạc quan nổi.

…Aiz, cứ tưởng mình đã tiến thêm một bước gần hơn để đuổi kịp Suzuka rồi chứ…!

Đó là lý do chính tôi thường dùng để chấp nhận những thất bại của mình. Em gái tôi, Suzuka, thực ra chính là tác giả light novel siêu nổi tiếng Towano Chikai. Vì một vài lý do đặc biệt, tôi đã trở thành người thay thế cho em ấy. Tuy nhiên, trở thành tác giả light novel vẫn là ước mơ của tôi, vì vậy trước hết tôi phải đuổi kịp em ấy bằng mọi giá.

…Đó là điều duy nhất tôi muốn… mà cuối cùng vẫn thành ra thế này…

“K-Không sao đâu anh hai. Đúng là lần này anh không thắng thật, nhưng anh đã lọt vào vòng cuối cùng mà, đúng không? Cứ thế này, lần tới anh nhất định sẽ thắng với cuốn tiểu thuyết mới của mình!” Em ấy vừa nói vừa nắm chặt tay thành nắm đấm.

Dù hơi chạnh lòng khi được đối thủ (tự xưng) của mình an ủi, nhưng em ấy nói đúng.

“Đ-Đúng vậy…”

“Vâng, anh hãy tin tưởng…”

“Anh trai đừng buồn nữa mà!”

[IMAGE: ../Images/00008.png]

Nhờ lời Suzuka, tâm trạng tôi cũng khá hơn phần nào. Tôi biết rằng có khóc lóc cũng chẳng thay đổi được gì. Và đúng như lời em ấy nói, đây là lần đầu tiên tôi lọt vào vòng chung kết cơ mà. Chỉ cần tôi tiếp tục viết tiểu thuyết như bấy lâu nay, rồi thế nào cũng sẽ thắng thôi.

“Ừ, em nói đúng. Anh xin lỗi vì vừa nãy đã ủ rũ quá. Em đã làm anh vui lên hẳn, cảm ơn em, Suzuka.” Tôi nói rồi đứng dậy.

“K-Không đâu, em hiểu cảm giác của anh mà. Chẳng qua em không muốn thấy anh trai buồn như vậy thôi. T-Thật ra cũng chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì đằng sau đâu nhé!” Em ấy vội vàng quay mặt đi, hai gò má ửng hồng.

Haizz, tôi đúng là cứ hay để em ấy thấy những mặt xấu của mình, ví dụ như cái lần tôi thổ lộ rằng mình thích em gái chẳng hạn.

…Mặc dù cuối cùng thì chuyện đó lại có một lý do khác, và tôi mừng vì em ấy không ghét tôi vì điều đó.

“Này, đúng như em nói đấy. Cuối cùng thì anh cũng sẽ ra mắt thôi nếu cứ tiếp tục thế này! Ha ha ha!”

“…Anh đừng tự suy diễn thế chứ.”

“Xin lỗi…”

Suzuka lườm tôi như thể tôi đúng là một người anh vô dụng.

…Biết làm sao được. Mối quan hệ giữa tôi và Suzuka trước giờ vẫn luôn là như vậy mà.

“Trước mắt…” Tôi hít một hơi thật sâu, “Tôi đoán mình phải bắt đầu lại từ đầu—”

“Anh phải tự kiểm điểm tại sao mình lại thua cuộc thi chứ?”

Này, tôi tưởng em muốn an ủi tôi cơ mà?! Nghe có vẻ như tôi đã quên mất rồi, nhưng không phải đâu nhé! Tôi cũng vừa định nói rồi mà…

“Anh biết chứ! Người ta nói rõ ràng cho anh mà! Nhưng cho dù em có nói rằng miêu tả nữ chính quá yếu kém đi chăng nữa…”

Biết làm sao với chuyện đó đây? Chỉ cần nhớ lại cảnh họ nói nữ chính không dễ thương thôi là tôi lại muốn khóc lần nữa.

…Tôi thật sự đã nghĩ là cô ấy dễ thương lắm mà…?

“Miêu tả nữ chính, hử…” Suzuka lẩm bẩm, chìm vào suy nghĩ.

Tôi cũng khoanh tay, cố gắng nghĩ xem có thể cải thiện điều gì về nhân vật của mình, nhưng chẳng có gì bật ra trong đầu cả.

“Thôi thì, không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục suy nghĩ. Biết đâu tôi lại có thể giải quyết vấn đề với nữ chính của mình và giành chiến thắng trong cuộc thi tiếp theo.”

Tất nhiên, sẽ không dễ dàng đến thế đâu. Nhưng, trước mắt, tôi phải nhìn về phía trước nếu không muốn bỏ cuộc.

“……”

Trong khi tôi đang nghĩ vậy, Suzuka vẫn trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

…Em ấy đang nghĩ gì nhỉ? A, đừng nói là tác giả tiểu thuyết ngắn siêu nổi tiếng Towano Chikai sẽ cho tôi lời khuyên nào đó nhé?

Thật ra, nhận lời khuyên từ em gái tôi, người dù chẳng biết gì về thế giới otaku mà vẫn có thể tạo ra một tác phẩm đình đám như vậy, vẫn hơi tủi thân… Nhưng tôi không còn quan tâm chuyện đó nữa!

Tôi đã chấp nhận rằng tiểu thuyết của Suzuka thật sự rất đáng đọc, nên nếu em ấy cho tôi lời khuyên, tôi thậm chí có thể quỳ gối cúi lạy em ấy cũng được.

Sĩ diện ư? Nếu điều đó giúp tôi tiến thêm một bước đến ước mơ, tôi sẽ làm bất cứ điều gì! Đằng nào tôi cũng chẳng có tí sĩ diện nào của một người anh trai cả! Mặc dù nói ra điều đó lại khiến tôi muốn khóc!

“…Nữ chính.”

Trong khi tôi cứ mãi nghĩ những điều ngốc nghếch này, Suzuka vẫn chưa có vẻ gì sẽ quay về thực tại sớm. Thế nên tôi định cất tiếng thì…

“Ehehehehehehe… Đây chẳng phải là cơ hội sao…?”

“Ế? S-Suzuka?”

Thấy biểu cảm của em ấy đột ngột thay đổi, tôi giật mình. Mặt em ấy bắt đầu đỏ bừng và phát ra tiếng cười kỳ lạ. Từ khi tôi trở thành người thay thế em ấy, tôi đã thỉnh thoảng thấy em ấy phản ứng như thế này. Khi em ấy hành động như vậy, thường là vì em ấy đã nghĩ ra cách thu thập dữ liệu… Nhưng lần này là gì đây?

“N-Này, Suzuka? Chuyện gì vậy?”

“Ehehehe, ehe…? …Hả?! C-C-C-Cái gì vậy, anh trai?!”

“Cái đó tôi mới phải hỏi chứ!”

“A-Anh đang…”

Không phải đâu nhé?! Đâu phải em đang coi đây là cơ hội để tán tỉnh anh hai gì đâu chứ?!”

“Tán tỉnh á?”

“K-K-K-Khoan đã!” Mặt cô bé đỏ bừng, nói tiếp, “Anh có ý tưởng gì để làm cho nữ chính hay hơn không?”

“Bây giờ thì chưa… Anh thực sự cần phải suy nghĩ kỹ.”

Nghe tôi trả lời, Suzuka khẽ thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Thì ra là vậy… Thế thì tốt quá.”

Sao em lại thấy tốt về chuyện đó?

“A-Anh hai.”

“G-Gì vậy em?”

Thấy cô bé nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi, tôi đứng hình.

“Chuyện cải thiện nữ chính của anh… Em sẽ giúp anh.”

Bị bất ngờ hoàn toàn bởi những lời nói đột ngột của em ấy, tôi chỉ có thể thốt lên “Ơ?” đáp lại.

Ý em là… ừm…

Ơ kìa?

“Giúp ư? Ý em là sao…?”

“Như em đã nói đó, để đảm bảo anh hai có thể tạo ra một nữ chính đáng yêu, em sẽ giúp anh!” Cô bé vừa nói vừa nhanh chóng đảo mắt đi nơi khác.

Ý em ấy là sao vậy…? Từ trước đến nay, Suzuka chưa bao giờ giúp tôi viết tiểu thuyết của mình cả, đúng không? Sao tự nhiên lại thế…?

“C-Có chuyện gì mà tự nhiên vậy?”

“Ý anh là sao?”

“Em định giúp anh bằng cách nào?”

“Đ-Đây là một cơ hội tuyệt vời mà — không, không phải chuyện đó! Cái đó, ừm… không! Ư-ừm!”

Sau vài giây xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cô bé liếc nhìn tôi và nói tiếp.

“Đ-Đúng vậy. Đây chỉ là em đền đáp ân tình thôi!” Cô bé nói, lời nói và thái độ chẳng hề ăn khớp với nhau chút nào.

“Đ-Đền đáp ân tình?!”

Thật sự tôi không hiểu ý em là gì, nhưng tôi đang rợn sống lưng vì cái khí thế đáng sợ mà em đã nói đó, em biết không?!

“Đ-Đúng vậy. Đừng hiểu lầm. Đây chỉ là em trả ơn anh vì tất cả những lần anh đã giúp em trong việc nghiên cứu thôi. Không có lý do nào khác cả.”

“À, thì ra em là có ý đó,” cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

…Thì ra là vậy. Điều đó cũng hợp lý.

“Nhưng đó chỉ là anh làm tròn trách nhiệm thay thế của mình thôi mà, đâu phải chuyện gì mà em phải cảm ơn đâu, đúng không?”

“K-Không sao đâu. Dù sao thì hai chúng ta là một tác giả mà, nên tất nhiên em sẽ giúp anh hai nếu anh gặp khó khăn. Vậy thì sao hả? Anh có để em giúp không?”

“Nếu là như vậy, anh sẽ rất vui lòng nhận sự giúp đỡ của em.”

Thực ra, được Towano Chikai giúp đỡ… chẳng phải là quá tuyệt vời sao? Nếu Mai hay Akino-san biết chuyện này, họ sẽ ghen tị lắm cho mà xem. Mặc dù họ vẫn nghĩ tôi là Towano Chikai, nên điều đó cũng không thành vấn đề.

“Nhưng em định giúp anh bằng cách nào? Anh không có ý bất lịch sự đâu, nhưng anh vẫn phải tự mình viết tiểu thuyết từ đầu mà.”

Mặc dù tôi rất mừng vì em ấy sẵn lòng giúp đỡ, nhưng vẫn có một số điều tôi phải tự mình làm.

“Đương nhiên rồi. Dù sao thì em cũng không định nói gì về nội dung tiểu thuyết cả. Em muốn anh hai tự mình giành giải thưởng lớn bằng chính sức lực của mình.”

…Nếu mình thắng, mình sẽ không phải là người thay thế của em ấy nữa mà. Em ấy nghiêm túc về lời hứa đến mức nào vậy?

“Và anh hai cũng luôn giúp em mà không nói gì về nội dung tiểu thuyết của em cả. Em chỉ làm y hệt như vậy thôi.”

“Vậy em đang nói—”

“Đương nhiên là em nói về việc nghiên cứu rồi.”

Đúng vậy, đúng như tôi dự đoán. Về cơ bản, vị trí của chúng tôi chỉ đơn thuần là hoán đổi cho nhau.

“Nghe này,” Cô bé hắng giọng một tiếng rồi nói tiếp, “Theo em, chúng ta phải củng cố hình ảnh về một nữ chính đáng yêu để anh có thể viết một cách đúng đắn.”

“Vậy là chúng ta sẽ nghiên cứu về chuyện đó à? Vậy em có hình ảnh nào trong đầu không?”

“Đ-Đó là… cô gái lý tưởng… của anh hai.”

“Ơ?” Nghe em ấy đột ngột nói “cô gái lý tưởng”, tôi có thể cảm thấy má mình nóng bừng.

Ngay cả Suzuka cũng đang xoa xoa hai bàn tay khi ngồi đây… chuyện này thật sự rất xấu hổ…

“Việc hình dung cô gái lý tưởng của anh lên nữ chính sẽ khiến nhân vật càng thêm đáng yêu! V-Vì vậy anh phải nói cho em biết cô gái lý tưởng của anh là ai!”

“A-Anh hiểu chứ? Vậy—”

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

[IMAGE: ../Images/00009.jpeg]

“Chuyện đó ư? Có phải lúc nào cô cũng viết nhân vật dựa trên kiểu người như vậy không?”

“Không, trường hợp của tôi

thì tôi chỉ việc viết những mong muốn của mình vào đó — không, không phải vậy! T-Tôi

là con gái mà! Đâu thể nào có kiểu con gái yêu thích được! Hay đúng hơn, tôi

đã nói với anh vô số lần rằng tôi bị ‘nhập’ khi viết cuốn tiểu thuyết đó rồi mà!”

“V-V-V-V-Vậy sao?!”

Bị cô ấy nhìn chằm chằm đầy vẻ đe dọa, cả người tôi run lẩy bẩy.

Mình đang hỏi mấy thứ ngớ

ngẩn gì thế này! Nếu cô ấy không bị “nhập”, làm sao cô ấy có thể viết một cuốn

tiểu thuyết về em gái với cái tựa đề điên rồ như ‘Chuyện về một cô em gái yêu

anh trai mình quá đỗi đến mức không chịu nổi’ cơ chứ.

“T-Tôi không hỏi vì tò

mò đâu nhé. Chỉ là để tiện cho việc nghiên cứu của anh thôi. Nếu ngay cả tác

giả còn không thấy nhân vật đó dễ thương, thì độc giả làm sao mà cảm nhận được

chứ. Anh phải truyền tải cảm xúc của chính mình vào đó.”

“Có lẽ cô nói đúng…” Tôi

lẩm bẩm — nhưng tại sao cô ấy lại lau mồ hôi trên trán như thể đang hoảng hốt

thế kia? Bây giờ là mùa đông mà.

“T-Trước mắt thì Onii-chan

phải nói cho tôi biết kiểu con gái cụ thể mà anh thích. Đó là điều quan trọng

nhất để nghiên cứu của chúng ta thành công. Ít nhất thì đó là ý kiến của Towano

Chikai.”

“Vậy là làm theo cách

chúng ta vẫn thường làm, nhỉ.”

“V-Vâng. Vì vậy, lần này,

tôi sẽ cố gắng trở thành kiểu con gái lý tưởng của Onii-chan, nên xin hãy nói

cho tôi biết.”

“Trở thành kiểu con gái

lý tưởng của anh…”

Nãy giờ tôi chỉ bị cuốn

theo dòng câu chuyện, nhưng giờ thì tôi dần cảm thấy hoảng loạn. Chủ yếu là vì

những lời này phát ra từ miệng cô em gái Suzuka của tôi. Nếu cô ấy nói với tôi

những lời như “Tôi sẽ trở thành kiểu con gái lý tưởng của Onii-chan,” thì dù

chỉ là diễn vai, nghe vẫn… thật kỳ quặc.

Suzuka dường như hiểu lầm

sự im lặng của tôi và lặp lại lời cô ấy một lần nữa theo cách khác.

“X-Xin hãy biến tôi thành

nữ chính tiểu thuyết ngắn của anh, Onii-chan!” Cô ấy nhìn thẳng vào tôi với

hai má ửng hồng.

Bị một cô gái xinh đẹp

như cô ấy (dù là em gái mình) nói vậy, tim tôi lỡ nhịp. Không ngờ cô ấy lại cố

gắng đến mức này chỉ để trả ơn…! Chắc hẳn cô ấy đã rất ngượng rồi, vậy mà vẫn

nghiêm túc đến thế! Công bằng mà nói, cô ấy là Hội trưởng Hội học sinh của

trường cô ấy đang theo học, lại còn đảm đương hầu hết việc nhà, nên đáng lẽ tôi

phải thấy áy náy khi nhờ cô ấy giúp tôi nghiên cứu tiểu thuyết. Nhưng thấy cô

ấy sẵn lòng làm vì tôi đến vậy, tôi không thể từ chối —

“T-Tôi rất mong được hợp

tác với cô,” Chưa kịp nhận ra, tôi đã cúi đầu đáp lại.

“À, xin hãy ngẩng đầu lên.

Đó là ý tưởng của tôi ngay từ đầu mà.”

“Không không, cô đã đồng ý

giúp tôi mà không có lợi ích gì cho bản thân, nên việc tôi cúi đầu là điều

đương nhiên. Thật lòng, cảm ơn cô rất nhiều, Suzuka…..!”

“T-Thật sự rất phiền nếu

anh làm quá vậy… Mà tôi cũng đã đề xuất ý tưởng trong khi nghĩ đến lợi ích của

mình nữa mà…”

“Hả? Lợi ích gì cơ?”

“K-K-Không có gì cả! V-Vậy

đã quyết định rồi nhé, tôi sẽ giúp anh, Onii-chan!”

“Ừ-Ừm.”

…Dù sao thì, tôi cũng chưa

từng nghĩ cô ấy sẽ thật sự giúp tôi viết tiểu thuyết của mình.

“Khụ khụVậy, trước khi bắt đầu

nghiên cứu, có một điều tôi cần biết từ anh.”

“Một điều cô cần biết từ

tôi ư?” Tôi nghiêng đầu hỏi…

“V-Vì đây sẽ là nghiên cứu

để tìm ra kiểu con gái lý tưởng của anh, tôi cần biết sở thích của anh trước,”

Cô ấy nói khi quay mặt đi chỗ khác.

“S-Sở thích của tôi, hả?”

“Đ-Đúng vậy. Anh thích

kiểu con gái nào? Anh thích con gái tóc ngắn? Hay tóc dài? Cô ấy nên trẻ hơn

hay lớn hơn anh? Tính cách thì sao? Anh thích họ vui vẻ hơn hay trưởng thành

hơn? N-N-N-N-Ngực thì sao—?!”

“Đợi đã, đợi đã!”

[IMAGE: ../Images/001.png]

[IMAGE: ../Images/002.png]

Khoan đã! Bình tĩnh nào, Suzuka!”

Không hiểu sao, cô bé bắt đầu bắn phá tôi bằng một tràng câu hỏi. Sao con bé lại nghiêm túc đến thế chứ?!

“E-em bình tĩnh mà. Thông tin này rất quan trọng để em có thể nhập vai tốt hơn. Chứ không có lý do nào khác đâu nhé!”

“Anh biết rồi! Nhưng dù sao thì, em cứ bình tĩnh lại một chút xem nào!” Tôi cố gắng trấn an Suzuka khi cô bé vẫn trông như thể sắp bốc hỏa đến nơi.

…Hay là… con bé nghiêm túc với cái vụ nghiên cứu này hơn bất kỳ vụ nào trước đây nhỉ?

“Thế thì sao? ‘Onii-chan’ thích kiểu con gái như thế nào? Gu của ‘Onii-chan’ là gì?”

“Dù em có hỏi thế… nhưng nói thật, ngay cả anh cũng không biết nữa là…”

“Ơ-ơ là sao? Chẳng phải đây là về chính ‘Onii-chan’ sao?”

Cô bé nói hoàn toàn đúng, nhưng ngay cả tôi cũng chẳng có hình mẫu rõ ràng nào về cô gái lý tưởng của mình. Suy cho cùng, tôi chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ về chuyện đó. Thay vì cố gắng tìm bạn gái, tôi lúc nào cũng bận rộn với đống tiểu thuyết ngắn của mình…

“Nhưng ít nhất cũng phải có cái gì đó chứ? Ví dụ như… ừm, một cô gái trẻ hơn anh, tóc dài, dáng người nhỏ nhắn và ngực khiêm tốn…!”

“Sao em lại mô tả chi tiết kỳ cục vậy?! Không, anh thật sự không biết! Những thứ duy nhất hiện lên trong đầu anh chỉ là ‘một cô gái dễ thương’ hoặc ‘một cô gái sẽ yêu anh’!”

[IMAGE: ../Images/032-1.png]

“Chẳng trách sao nhân vật nữ chính của anh lại được miêu tả sơ sài đến thế nếu hình tượng của cô ấy trong đầu anh chỉ ở mức độ đó…”

Đâm!

Tôi cảm giác như ngực mình bị lời nói của cô bé đâm xuyên.

Tôi rất muốn nói lại gì đó, nhưng lại chẳng thể tìm được lời nào hợp lý!

“Haizz… Thế thì không còn cách nào khác. Có vẻ như chúng ta phải tự tìm hiểu sở thích của ‘Onii-chan’ trước đã,” Suzuka nói với vẻ mặt không hài lòng.

“S-xin lỗi… Anh chưa bao giờ thực sự nghĩ về chuyện đó. Chắc là anh phải tự tìm hiểu trước khi em có thể giúp—”

“‘Onii-chan’ đang nói gì thế? Đương nhiên em cũng sẽ giúp anh vụ này chứ! Phư phư phư, tự nhiên em thấy có động lực hẳn lên…!”

“Ếhhh?”

Thấy Suzuka siết chặt nắm đấm, tôi cảm thấy hoang mang tột độ.

Cái phần nào trong cuộc nói chuyện vừa rồi mà lại khiến cô bé có động lực đến thế…?

“Trước mắt thì, có lẽ chúng ta cần tìm một điểm khởi đầu nào đó,” Nói đoạn, Suzuka bắt đầu nhìn quanh căn phòng.

Ánh mắt cô bé dừng lại trên kệ sách của tôi, nơi chất đầy tiểu thuyết ngắn.

“…Phải rồi. Chúng ta hãy tìm kiếm một kiểu nhân vật lặp đi lặp lại trong mấy cuốn tiểu thuyết ngắn của anh. Chúng ta sẽ thực hiện một phân tích kỹ lưỡng. À, nhưng mình sẽ bỏ qua các nhân vật em gái nhé.”

“Hả? Tại sao?”

“Bởi vì mục tiêu chính của em là để anh nhìn em như một cô gái chứ không phải một đứa em gái — không, không phải thế! ‘O-Onii-chan’ thích em gái mà, nên anh sẽ chỉ nói là anh thích nhân vật đó vì cô ấy là em gái thôi!”

Tôi cứng họng không nói nên lời.

Chết tiệt… từ khi con bé biết tôi thích em gái thì mọi chuyện cứ thế này, làm tôi muốn khóc thét lên. Nhưng mà, ừ thì, tôi cũng đành chịu. Thái độ của con bé dường như đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn sau khi biết chuyện, nên bây giờ ít nhất thì nó không còn lườm tôi với ánh mắt ghê tởm khi nhìn vào kệ tiểu thuyết ngắn của tôi nữa.

Nhưng nếu tôi nói rằng cô bé không đúng thì đó là nói dối. Và công bằng mà nói, nhân vật yêu thích của tôi là ‘Yuuka’ trong tiểu thuyết của cô bé; một nhân vật em gái. Thế nhưng, tôi tuyệt đối không thể nói ra câu “Cô em gái em viết là nhân vật dễ thương nhất!” Tôi sẽ chết vì xấu hổ mất.

“Được rồi, anh hiểu rồi. Vậy thì… cuốn này và cuốn này…”

Vâng lời cô bé, tôi lấy ra những cuốn tiểu thuyết ngắn mà tôi nghĩ rằng các nhân vật (trừ em gái) cũng rất dễ thương.

“Hừm… Có vẻ có rất nhiều kiểu khác nhau. Tìm một điểm chung e là sẽ khó đây,” Cô bé lẩm bẩm khi lướt qua các trang sách.

“Thì phải rồi. Hay là mình cứ xem những nhân vật nào mà anh thấy ‘Ôi, cô ấy dễ thương’ thôi là được mà?”

Dịch thuật:

Ừ thì, truyện chiến đấu thông thường hay tuyến đời thường, kiểu gì bọn nhân vật cũng hành xử khác nhau, cảm nhận về chúng vì thế mà không giống nhau chăng là đương nhiên.

“Ừm… Đúng là chỉ dựa vào tiểu thuyết ngắn thì thông tin sẽ rất hạn chế. Thật bất đắc dĩ quá đi… T-Tuy không thích cho lắm, nhưng có lẽ phải nghiên cứu cả mấy trò *eroge* dâm loạn kia nữa!”

“Hảááá?!”

“Anh ngạc nhiên gì thế? Chứ không thì sao đủ dữ liệu chứ!” Suzuka trừng mắt với tôi, gò má ửng hồng lên.

“A-Anh hiểu rồi! T-Tại sao lại phải xét đến mấy trò *eroge* của anh chứ!”

“Trong đó cũng xuất hiện rất nhiều tuyến nhân vật nữ đủ kiểu mà? Vậy thì tính hữu dụng chẳng lớn sao?! D-Dù nói gì thì em cũng không vui, nhưng chính loại *eroge* này mới… ừm… chứng minh rõ ràng nhất một người có ám ảnh giới-t-t-t-t-tính loại gì cơ! Đấy là lời chị Double Peace-san nói đó!”

*Cũng chả sai khi em dùng chúng cho mục đích đó, nhưng mà! Ái chà… Suzuka lại nói câu này… Chị Double Peace-sensei đúng là ảnh hưởng tồi đến em quá đi!*.

Tiện thể, Double Peace-sensei là họa sĩ phụ trách minh họa cho tiểu thuyết của Suzuka. Tên đầy đủ là Ahegao Double Peace-sensei, nhưng dùng nguyên bạn danh nơi công cộng thì không tiện lắm, nên tôi gọi tắt cho tiện.

“E-Em nói trước nhé, anh giấu vô ích thôi. Em biết rõ anh có riêng một chiếc laptop chơi game mà!” Vừa nói, em ấy liếc về phía tủ quần áo của tôi.

Trước đây không lâu, khi Sakura ngủ lại nhà tôi, tôi đã buộc phải lôi hết kho báu đen tối của mình ra trình diện trước hai đứa em gái. Giờ mà giấu diếm nữa, đúng là tốn công vô ích.

“Ừa… biết rồi. Tất cả chẳng qua vì cho nghiên cứu…!”

Tôi chậm rãi nhấc chiếc laptop trong tủ ra, không nén nổi nỗi phiền muộn.

*Cô nàng trong trò này khá dễ thương đấy! —*.

*Có mà chết mới dám nói câu đó trước mặt em gái ruột…! Nghĩ thôi đã thấy kinh dị rồi. Nhưng đây là để giật giải nhất cuộc thi mà…! Hơn nữa chắc chỉ xem sơ sơ chứ mấy cảnh 18+ thì miễn đi…!*.

Khi Suzuka đứng ngó qua vai, tôi chỉ cho em ấy thấy các tuyến nhân vật nữ mà tôi cho là thu hút (*trừ* mấy kiểu em gái nhé. Ca ngợi một em gái ảo nào đó dễ thương hay cảnh nóng hay ho trước mặt em gái ruột thì đúng là quá sức tưởng tượng).

“…………………………….Ra anh trai thích những kiểu này đây,” Em bình thản thì thầm bên cạnh… Mà cái giọng nghe sao mà rợn người thế.

“S-Suzuka?”

“Vòng 1 nào cũng hoành tráng cả, Onii-chan. Nhưng nhìn chẳng tự nhiên chút nào luôn?”

“T-Tại nội dung nó thế mà! *Eroge* mà lị!”

“Lại vòng vòng một như thường lệ ư…! Vậy nếu không có là chịu…!”

“Không phải đâu! Họa sĩ vẽ minh họa *eroge* luôn phóng đại mọi thứ nên mới vậy thôi!”

“?! T-Thế tức nếu nhập vai vào thế giới *eroge*, thì vòng một em cũng được vẽ cho to hơn bình thường…?!”

*Chiều hướng suy luận đó là sao hả trời?!*.

“Không hẳn, nếu thực tế vốn chẳng có gì, trong game chắc chắn sẽ bị vẽ còn lép xẹp hơn thực tế luôn ấ— Ui da?!” Tôi vừa buông miệng bình luận, một nhát véo như muốn bứt thịt giáng xuống.

“Onii-chan đồ ngốc…!” Mặt nó ngoảnh đi, vừa tức vừa hờn.

…Đau quá đi… cũng tại tôi thật. Dạo này càng nghĩ càng rõ Suzuka rất để tâm đến chuyện ngực lép đấy. Dù nhìn chung ngoại hình nó rất ổn, đáng yêu nhất nhì trường nữa là khác. Ài, có đứa em gái hoàn hảo quá cũng phiền toái ra trò.

“Khà, thôi kệ. Cho xem nhân vật kế tiếp đi!”

“Ừ…!”

Ở phần tiếp theo tôi giới thiệu, có cảnh một cô bạn từ thuở ấu thơ đang gọi người chính dậy.

“Khoan đã—!".

“Nhưng mà, cả quần lót của cô ta cũng lồ lộ ra ngoài thế kia…!”

Đây vốn là cảnh tượng điển hình khi cô ấy đứng trên giường, đá vào người nhân vật chính để đánh thức anh ta dậy, nhưng vì cô ấy đang mặc váy nên có thể nhìn thấy rõ quần lót của cô ta.

Trong các tiểu thuyết ngắn (Light Novel) ngày nay, những cảnh fanservice thế này không hiếm gặp, nhưng Suzuka vẫn trừng mắt nhìn màn hình với vẻ mặt đầy chán ghét. Tuy nhiên, ngay khi tôi nghĩ cô ấy sắp sửa mắng mình thì…

“À… Anh trai thích mấy thứ như thế này sao?” Cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt nghiêm túc.

“À-À không, không phải là anh nhất thiết phải thích nó hay gì cả…”

“Đây là cảnh fanservice dành cho con trai phải không? Em dần dần hiểu được mấy cái này rồi đấy.”

Ồ, xem ra Suzuka đang ngày càng thấu hiểu văn hóa otaku hơn rồi.

…Nhưng giờ không phải lúc để mừng rỡ chuyện đó. Mặc dù nhân vật chính trong eroge đang tỏ vẻ khó chịu vì bị đánh thức, nhưng thực ra anh ta lại khá vui. Tính cách ngoài lạnh trong nóng (tsundere) của nữ chính cũng rất rõ ràng, và anh ta còn có thể liếc trộm quần lót của cô ấy nữa.

“Lúc nào anh trai cũng đúng là một tên quỷ dâm đãng mà…”

“Anh thật sự ước em đừng đọc suy nghĩ của anh dù chỉ một lần đi…”

“Tại anh trai dễ đoán quá đấy thôi.”

Tôi chẳng có lời nào để đáp lại cả… Nhưng bất cứ thằng con trai nào cũng sẽ hiểu tôi mà, đúng không? Đúng không chứ?!

“…………..”

Ban đầu cô ấy trừng mắt nhìn tôi, nhưng giờ lại tiếp tục nhìn màn hình mà chẳng nói lời nào.

“Khi em đánh thức anh trai dậy, có phải sẽ tốt hơn nếu em đánh thức anh như thế này không?”

Những lời cô ấy nói có tác động quá lớn đến tôi, khiến tôi phải nuốt khan.

“Khụ khụ?! Em-Em nói cái gì vậy?!”

“Em-Em không có ý gì kỳ lạ đâu! Nếu anh trai thật sự thích kiểu này, em chỉ nghĩ rằng với tư cách là trợ lý của anh, em có thể thử một chút thôi mà!”

Tất nhiên tôi biết cô ấy không có ý đồ gì khác, nhưng tôi sẽ vui vẻ từ chối!!

Nếu cô ấy thật sự đánh thức tôi mỗi sáng như vậy, tôi cảm giác như một cánh cửa cực kỳ nguy hiểm sẽ được mở ra mất!

Sau đó, tôi tiếp tục cho cô ấy xem các nhân vật khác nhau, và trước khi tôi kịp nhận ra, cô ấy đã viết gì đó vào cuốn sổ tay ghi nhớ với vẻ mặt khó xử.

“Vậy thì, tổng hợp lại tất cả các nhân vật em đã xem, kiểu con gái mà anh trai thích nhất là—”

Không hiểu sao, cô ấy dừng lại giữa chừng câu nói, khuôn mặt đỏ bừng.

“Dù khó kìm nén tình yêu dành cho người mình yêu, nhưng lại không thể thành thật với chính mình… có vẻ đó là kiểu nổi bật nhất…!”

“À, vậy cơ bản là một cô nàng ngoài lạnh trong nóng (tsundere).”

…Ừm, đúng vậy, không phải là tôi ghét họ. Phần ‘lạnh lùng’ càng mạnh thì phần ‘ấm áp’ dành cho nhân vật chính càng lớn.

“Thế thì tuyệt vời quá… Khà khà khà.” Mặc dù cô ấy nở nụ cười trong chốc lát, nhưng ánh mắt lạnh lùng của cô ấy ngay lập tức trở lại khi cô ấy tiếp tục, “Những điểm quan trọng khác là… ngực thì gần như lúc nào cũng to…”

………Ư-Ưm.

T-T-T-T-Tôi không thể làm khác được mà, đúng không?! C-Chẳng phải hiển nhiên là con trai thích ngực lớn sao? Đâu phải là hết hy vọng nếu ngực em nhỏ, đúng không?!

“Trời ạ… Anh trai đúng là một người phiền phức mà…!” Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt trống rỗng.

…Rõ ràng là cô ấy đang tức giận. Tôi nên làm gì đây? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy nói “Em không thể giúp được một anh trai vô liêm sỉ như anh đâu.”….?!

Trong lúc tôi vẫn đang cố gắng tìm cách giải quyết tình huống, má Suzuka ửng hồng khi cô ấy tiếp tục.

“Chính vì thế mà anh trai mới… Chà, có vẻ bây giờ em đã hiểu rõ sở thích của anh trai rồi… v-vậy thì, ngày mai chúng ta đi hẹn hò nhé!” Cô ấy đột ngột ném một quả bom vào cuộc trò chuyện.

“H-Hẹn hò?! Ch-Chuyện gì thế tự nhiên vậy?!”

“Đ-Đừng hiểu lầm em! Đây chỉ là nghiên cứu tiềm năng thôi! Hẹn hò là cơ hội hoàn hảo để thể hiện sự đáng yêu của nữ chính, anh không nghĩ vậy sao?! Đó là lý do em nghĩ nó…”

"Cần phải đi hẹn hò để nghiên cứu đó! Anh thấy vậy có đúng không ạ?!"

"Ừ-ừ!" Tôi cứ thế bị cuốn theo lời em ấy nói vì sự nhiệt tình ấy.

...Có lẽ vì em ấy bất ngờ ném ra cái từ "hẹn hò" ấy, mà tim tôi bỗng dưng đập nhanh lạ thường.

"A-À mà, dù em nói là 'hẹn hò' thì thực ra chúng ta đi mua quà Giáng Sinh cho tiệc Giáng Sinh mà, đúng không? Cứ như thế, vừa hơi ỡm ờ một chút, vừa làm nghiên cứu, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà," Em ấy nói rồi lảng tránh ánh mắt tôi.

Giờ em ấy nhắc mới nhớ, đúng là chúng tôi đã định ngày mai sẽ đi mua sắm một số thứ để chuẩn bị cho buổi tập huấn mùa đông và bữa tiệc Giáng Sinh. Tôi chợt nhớ ra.

Buổi tập huấn là điều mà Mai đang lên kế hoạch cho tất cả những người sáng tạo; về cơ bản nó cũng giống như những gì chúng tôi đã làm trong kỳ nghỉ hè. Nhưng vì giờ là mùa đông, chúng tôi sẽ đi về phía Bắc. Và vì buổi tập huấn trùng với Giáng Sinh, chúng tôi cũng sẽ tổ chức một bữa tiệc Giáng Sinh ngay tại đó. Đó là lý do tại sao chúng tôi đã lên kế hoạch mua một ít quà nữa—

"À, ra là em nghĩ vậy."

"Đ-Đúng thế ạ. Không phải là em muốn đi hẹn hò với Onii-chan hay gì đâu, nhưng em đã hứa rồi nên em phải giúp anh thôi." Em ấy vẫn không nhìn tôi.

Mặc dù đang bận lo cho cuốn tiểu thuyết của riêng mình, em ấy vẫn đi cùng tôi trong buổi "nghiên cứu hẹn hò" mà rõ ràng em ấy chẳng thích thú gì... Em gái tôi thực sự là một cô bé tuyệt vời. Em ấy còn chịu đi cùng tôi, dù tôi về cơ bản là một kẻ cuồng em gái. Tôi không biết phải cảm ơn em ấy bao nhiêu cho đủ.

"...Anh hiểu rồi. Vậy thì, dù cảm thấy áy náy, nhưng ngày mai em hãy đi cùng anh để nghiên cứu nhé. Anh thực sự xin lỗi vì đã khiến em phải bận tâm nhiều như vậy. Anh luôn làm phiền em... Cảm ơn em rất nhiều, Suzuka," Thế nên, tôi đã thành thật bày tỏ cảm xúc của mình.

"Ưưư... nếu anh cảm ơn em thật lòng như thế... lương tâm em lại cắn rứt mất... Mặc dù em vui vì mọi chuyện diễn ra đúng như ý em muốn, nhưng giờ em lại cảm thấy tệ rồi..." Suzuka lẩm bẩm với vẻ mặt khó xử.

...Hả? Tôi tự hỏi liệu em ấy có thực sự gặp vấn đề gì khi phải đi hẹn hò với tôi, với tư cách là kiểu con gái mà tôi thích nhất không? Không, sẽ lạ nếu em ấy không có bất kỳ lo ngại nào về điều đó.

Dù sao thì, đó là cách chúng tôi quyết định đi hẹn hò để làm sâu sắc hơn miêu tả nữ chính trong cuốn tiểu thuyết của tôi.

**Phần 2:**

Chiều hôm sau. Tôi đứng trước đồng hồ ở công viên Yotsuba, chờ Suzuka.

Thông thường thì chúng tôi có thể cùng rời nhà, nhưng Suzuka nói rằng làm vậy sẽ không có cảm giác như một buổi hẹn hò, nên em ấy muốn chúng tôi đi riêng vào những thời điểm khác nhau.

"...Việc chờ đợi như thế này làm mình nhớ đến buổi hẹn hò hồi nghỉ hè..." Tôi lẩm bẩm khi ngước nhìn bầu trời.

Hồi đó, Mai vẫn còn nghi ngờ tôi có đúng là Towano Chikai hay không, nên Suzuka và tôi đã đi hẹn hò để Mai thấy chúng tôi tình tứ với nhau thế nào. Lần này thì khác, là để nghiên cứu cho tiểu thuyết của tôi. Thế nhưng, gặp nhau ngoài trời trong cái lạnh này thực sự rất khó chịu. Mỗi khi làn gió đông thổi qua, cơ thể tôi lại run rẩy. Chẳng phải gặp nhau bên trong sẽ tốt hơn nhiều sao?

"Ưm... Gặp nhau bên trong trong thời tiết lạnh giá này là điều bắt buộc."

Khi tôi đang ghi nhớ điều đó trong đầu...

"E-Em xin lỗi vì đã bắt anh đợi!"

Nghe tiếng Suzuka, tôi quay người lại... nhưng,

"...Ơ? Ai thế?" Nhìn thấy người đang đứng đó, câu hỏi ấy bật ra khỏi miệng tôi.

Tại sao ư? Bởi vì người đó đang để tóc tết hai bím, ngực có vẻ to bất thường, và mặc một chiếc váy ngắn kết hợp với tất cao đến đầu gối. Với vẻ mặt ngại ngùng, cô ấy ngước nhìn tôi. Vì cô ấy trông quá dễ thương, tim tôi hẫng đi một nhịp.

...Nhưng, ủa? Lạ thật. Tôi quay lại vì nghĩ rằng mình nghe thấy tiếng Suzuka, nhưng tất cả những gì tôi thấy lại là cô gái này đang đứng trước mặt tôi.

[IMAGE: ../Images/..]

Khi tôi đảo mắt tìm Suzuka với vẻ mặt đầy ngạc nhiên,

Tôi còn đang ngẩn ra, cô gái đã lên tiếng.

"Ơ-ơ gì vậy ạ? B-Bộ đồ này trông kỳ cục lắm hả anh?" Cô bé hỏi, giọng điệu ấy khiến tôi nhớ đến một người.

…Không lẽ, cô bé này là…?

"E-Em là… Suzuka?"

"Ơ-ơ anh nói gì vậy Onii-chan? Rõ ràng thế còn gì." Cô bé đáp bằng giọng bực bội. Tôi chợt nhận ra đây đúng là Suzuka, nhưng vẫn hơi bàng hoàng.

"Ưm… Sao em lại ăn mặc thế này?"

Trước mắt, tôi phải hỏi câu quan trọng nhất cái đã.

"C-Cái này là để phục vụ cho buổi nghiên cứu của chúng ta ạ. Vì em muốn trở thành kiểu con gái hoàn hảo của Onii-chan, nên hôm nay em đã chuẩn bị một cái gì đó khác biệt!" Cô bé đáp thẳng thừng.

…Ra vậy. Là chuyện này đây. Tốt thì tốt thật đấy nhưng —

"Nhưng… tại sao lại là kiểu tóc hai búi và bộ đồ này…?"

"B-Bởi vì nhiều nhân vật yêu thích của Onii-chan có kiểu tóc như thế này… và em đã chuẩn bị bộ đồ này dựa trên hình tượng mà em hình dung từ mấy trò 'eroge'…!" Cô bé vừa trả lời vừa ngượng ngùng kéo váy xuống.

Vậy là cô bé đã cố gắng đến mức này chỉ vì buổi nghiên cứu của tôi…

Tuy nhiên, có một điều khiến tôi tò mò. Đó là — có ổn không nếu tôi hỏi cô bé về chuyện đó giữa ban ngày ban mặt thế này?! Cứ như thể mở ra Hộp Pandora vậy, nhưng tôi thực sự không thể làm ngơ.

"À, ừm, em biết không, Suzuka."

"C-Có chuyện gì vậy Onii-chan? Bộ đồ này rốt cuộc là không hợp với em sao?"

"K-Không, anh thấy nó rất hợp với em và em trông rất dễ thương, nhưng mà…"

"D-D-D-D-D-Dễ—?!"

[IMAGE: ../Images/../img/novel/966/4.webp]

Thấy Suzuka đỏ bừng mặt đến tận mang tai, ngay cả tôi cũng thấy ngại lây.

N-Nhưng biết làm sao được chứ! Em gái tôi trông dễ thương dù có mặc bất kỳ kiểu quần áo nào đi nữa! Không, dù sao thì không phải chuyện đó, có một thứ khác ngoài quần áo của cô bé!

"Ưm, thế thì…"

"C-C-C-C-Có chuyện gì vậy ạ?! Có phải anh muốn khen ngợi gì thêm không—"

"Sao ngực của em lại thành ra như thế kia?"

"………………………………………………….Bây giờ, chúng ta bắt đầu nghiên cứu nhé."

Này!! Ít nhất cũng phải chuyển chủ đề một cách khéo léo hơn chứ!

"Onii-chan hỏi một cô gái những điều như vậy giữa ban ngày ban mặt là sao chứ! C-Cái này là quấy rối tình dục! Đ-Đồ biến thái! Chúng ta sẽ ra tòa!"

"B-Bình tĩnh đã! Đúng là câu hỏi đó có hơi kỳ quặc, nhưng mà! Em không thể trách anh được, đúng không?! Rõ ràng là nó rất kỳ lạ mà!"

"Vậy ý anh là, em trông kỳ lạ khi có bộ ngực lớn sao?!"

Tại sao tôi lại làm mọi chuyện tệ hơn chứ! Ưm… Tôi không có ý nói cô bé ngực lép hay gì đó, nhưng rõ ràng là hôm nay cô bé có nhiều hơn hôm qua, đúng không?!

"O-Onii-chan thật là xấu tính…! Dù rõ ràng đã biết mà anh vẫn hỏi em…!" Cô bé lườm tôi với vẻ mặt bĩu môi.

"V-Vậy là… em đã dùng 'chúng', đúng không?"

"…………" Thay vì trả lời, đôi môi cô bé khẽ run run.

Vậy là, vì tôi thích ngực lớn, cô bé chỉ đang cố gắng chiều theo sở thích của tôi sao…?

"Ưm… Chà, cảm ơn em nhé? Vì đã cố gắng đến mức này chỉ vì anh."

"E-Em chỉ làm vậy vì buổi nghiên cứu của Onii-chan thôi. Và, làm ơn đừng nói về ngực của em nữa. H-Hôm nay, em sẽ là một cô gái ngực lớn. Hôm nay em có cái được gọi là thuộc tính 'ngực khủng'! Thế nên làm ơn hãy đối xử tốt với em!" Bị cô bé mắng như vậy, tôi đành gật đầu lia lịa.

[IMAGE: ../Images/../img/novel/966/5.webp]

Suzuka và ngực khủng, hừm… Nó thực sự không hợp với hình ảnh của cô bé chút nào, nhưng tôi rất biết ơn vì cô bé đã cố gắng đến mức này cho buổi nghiên cứu. Ban đầu tôi hơi bất ngờ, nhưng tôi không thể làm ngơ trước nỗ lực mà cô bé đã bỏ ra… Suzuka có ngực khủng… Suzuka có ngực khủng…!

"E-Em sẽ diễn theo đúng vai. Khụ khụ. Ài, vai em nặng quá. Chắc là vì ngực em to quá mà ~"

"Không phải hơi quá rồi sao?" Tôi buột miệng đáp lại.

"A-Anh nói gì vậy! Himuro-san và Double Peace-san thỉnh thoảng cũng nói mấy câu như thế đấy chứ?! Em cực kỳ ghen tị vì chuyện đó!"

"Em thực sự ghen tị với họ… Mà này,

“Con gái đúng là hay bàn chuyện như vậy với nhau thật nhỉ…”

Dù tính nết đám con gái ấy có hơi... khó ở thật, nhưng chúng chưa bao giờ dám nói thẳng ra những điều đó trước mặt mình cả.

À mà tiện thể nói luôn, Himuro-san này chính là cô bạn cùng lớp Himuro Mai, người cứ bám riết lấy mình vì tưởng mình là Towano Chikai. Cái kiểu bám đuôi này chính là minh chứng rõ nhất cho cái “tính nết khó ở” mà mình vừa nhắc đến đấy.

“Ưưưư… cái đó bây giờ không quan trọng! Như em đã nói, hôm nay em sẽ hóa thân thành bạn gái hoàn hảo của Anh trai, nên mình phải bắt đầu nghiên cứu về buổi hẹn hò ngay lập tức!”

“Á, này!” Thấy Suzuka mặt đỏ bừng bừng lao đi, mình vội vã đuổi theo.

“Thật tình, Anh trai chẳng tinh tế chút nào cả…!”

Nghe cô ấy làu bàu khe khẽ, mình lại một lần nữa cố gắng xem Suzuka như một cô gái ngực bự bình thường.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, mình chợt nhận ra một điều: Nếu Suzuka thực sự chỉ là một cô gái bình thường thì sao? Khi tự hỏi bản thân câu đó, mình lập tức có được câu trả lời.

…Đương nhiên rồi, cô ấy sẽ từ một mỹ nhân cực dễ thương trở thành một mỹ nhân siêu cấp vô địch dễ thương. Đơn giản vậy thôi.

“Nhân tiện, về chủ đề buổi hẹn hò hôm nay của chúng ta,” Suzuka đột nhiên cất cao giọng ngay khi bọn mình sắp rời khỏi công viên. “Hôm nay, em là… một cô gái ngực bự đang cố kìm nén tình cảm dành cho Anh trai, nên xin hãy đối xử với em như vậy nhé.” Cô ấy lại nhấn mạnh vào cái từ ‘ngực bự’.

“Đó là điều anh vẫn định làm nhưng…”

“Nhưng… sao ạ?”

“Em không nên làm gì đó với cách gọi ‘Anh trai’ của mình sao? Gọi anh như vậy sẽ phá hỏng hoàn toàn hình tượng một cô gái bình thường của em đấy.”

“À.” Nghe mình phàn nàn, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng.

Nếu nữ chính gọi nam chính là ‘Anh trai’, về cơ bản điều đó sẽ biến cô ấy thành một cô em gái khác, điều mà bọn mình rõ ràng muốn loại bỏ trong nghiên cứu.

“Đ-Đúng vậy. V-Vậy… Vậy thì…? Em nên gọi anh là gì bây giờ ạ?”

Sao em lại có vẻ mặt sốc thế kia? Một cái tên khác ngoài Anh trai, hả? Hừm, tạm thời thì… những người khác xung quanh mình vẫn gọi mình là gì nhỉ?

Nagamin, Sensei, Thầy giáo, Đồng chí… hình như chẳng cái nào hợp cả.

“Đúng rồi… Vì chúng ta đang hẹn hò, hay là cứ gọi nhau bằng tên riêng đi? Anh nghĩ như vậy là tự nhiên nhất.”

“T-Tên riêng?! V-Vậy là… D-D-D-D-D-D-D-D-D-Du!” Với khuôn mặt đỏ bừng, cô ấy lắp bắp liên tục một tiếng “Du” ngắn ngủi.

…Em đừng có đùa giỡn với tên của tôi chứ?

“D-Du———-Duy.”

“Ừ. Đó là lựa chọn tốt nhất.”

“……..Anh trai.”

“Này… Thêm chữ ‘Anh trai’ đằng sau thì mất hết ý nghĩa rồi.”

“K-Không phải đâu! Chỉ là… Anh trai đối với em mãi mãi chỉ là Anh trai thôi…”

“Anh biết mà. Nhưng đây là vì nghiên cứu của chúng ta, nên anh nghĩ em nên làm gì đó đi.”

“E-Em biết mà! Cho em luyện tập một chút đi!” Cô ấy lặp đi lặp lại tên mình vài lần để tự trấn tĩnh.

Sao cô ấy lại gặp khó khăn đến vậy khi gọi tên mình nhỉ?

“Khụ!

Vậy thì, em xin phép… Ưm, thời tiết đẹp thật đấy, Duy?”

“Đ-Đúng vậy,” Sự căng thẳng của Suzuka dường như cũng bắt đầu ảnh hưởng đến mình.

Thực ra hôm nay trời khá nhiều mây, nhưng mình đã cố hết sức kìm nén không phản bác, nếu không cô ấy lại giận mình mất.

“Mấy chú chim mùa xuân hót líu lo nghe thật vui tai, đúng không Duy?”

“Rõ ràng là không mà?!”

“K-Không sao đâu chứ? Đó chỉ là ví dụ thôi mà.”

“Chuyện gì mà lại nói chuyện bằng câu ví dụ thế!”

“Thật tình, anh cứ phải soi mói từng chút một, Duy……..Anh trai.”

Em lại thêm cái chữ Anh trai vào nữa rồi!

“Aaa, em không làm được… Anh trai đối với em mãi mãi chỉ là Anh trai, nên em không thể ngừng gọi Anh trai là Anh trai được…..!”

Nhìn Suzuka tuyệt vọng như vậy quả là một cảnh tượng hiếm thấy.

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Thôi thì cứ vậy đi. Dù sao thì ép buộc em anh cũng thấy không đành lòng.”

“Em xin lỗi… N-Nhưng mà, anh vẫn phải đối xử với em như một cô gái bình thường đấy nhé?! C-Chỉ vì mục đích nghiên cứu của chúng ta thôi đó!”

Em đúng là lúc nào cũng đòi hỏi những điều không tưởng… nhưng vì tất cả là cho anh, nên anh chẳng có tư cách gì mà phản bác lại cả. Anh không chắc mình có thể thành công hay không, nhưng có lẽ anh sẽ phải cố gắng để Suzuka bắt đầu gọi mình là “Yuu” thay vì “Onii-chan”.

Khi đang suy nghĩ vẩn vơ, điểm đến của chúng tôi đã hiện ra trước mắt. Vẫn là trung tâm thương mại mà chúng tôi đã đi lần trước. Vì hôm nay mục tiêu là mua sắm, nên phải chọn một nơi phù hợp. Nhưng chúng tôi vẫn có thể biến nó thành một buổi hẹn hò, dù chỉ là đi mua đồ.

“Onii-chan, anh đã nghĩ gì về những việc chúng ta sẽ làm hôm nay ngoài chuyện mua sắm chưa?”

“Hả?”

“Ý em là, mục tiêu của chúng ta là đi mua quà cho bữa tiệc Giáng sinh, nhưng em cũng nghĩ rằng chúng ta nên mua quà cho nhau ngay bây giờ.”

“Mua quà cho nhau ư? Chuyện đó là của những người yêu nhau mà…?”

“M-Mục tiêu của chúng ta là tán tỉnh mà!” Vừa nói, em ấy đột ngột nắm lấy tay tôi.

Mùi hương ngọt ngào của em ấy tràn vào mũi tôi, và một cảm giác mềm mại áp vào cánh tay.

…Chà, tôi biết cảm giác đó là giả tạo, nhưng tim tôi vẫn không thể ngừng đập nhanh hơn được.

“A-Anh biết rồi. V-Vậy thì, anh trông cậy vào em.”

“V-Vâng.”

Cả hai chúng tôi đều cảm thấy hồi hộp khi bước vào trung tâm thương mại.

…Nhưng mà, nếu tôi có thể hẹn hò như thế này với một cô gái kiểu tsundere, chắc tôi sẽ thăng thiên mất. Đặc biệt là nếu em ấy cứ bám lấy cánh tay tôi như thế này. Và nếu em ấy đúng kiểu người hoàn hảo của tôi, thì tôi chẳng cần gì khác trong cuộc đời này nữa. Với cảm giác này, tôi phải viết nữ chính tiếp theo cho tiểu thuyết của mình thôi! Tôi làm được!

Với những suy nghĩ đó, chúng tôi đến khu mua sắm.

“Vậy, chúng ta sẽ xem cửa hàng nào trước?”

“Để anh nghĩ xem… Quà gì thì tốt nhỉ…” Tôi vừa trầm ngâm vừa nhìn quanh các cửa hàng.

“Ừm, hay là chúng ta đi xem một cửa hàng quần áo phương Tây nhé?”

“Anh thấy cũng được, nhưng em có muốn mua kiểu quần áo đặc biệt nào không?” Tôi hỏi, cố gắng gợi ý một ý tưởng quà tặng từ em ấy.

Vì em ấy là con gái, chắc chắn sẽ muốn có quần áo mới – đó là những gì tôi nghĩ.

“K-Không, ừm… Em chỉ muốn được người mình thích khen là dễ thương thôi… À, nhưng anh đừng hiểu lầm nhé?! Đó chỉ là ý kiến của em với tư cách là cô gái hoàn hảo của anh thôi đó?! Không phải là em tự mong muốn gì đâu nhé?!” Em ấy bắt đầu nghịch ngón tay, mặt đỏ bừng.

Tôi biết rõ là em ấy không có ý đó, nhưng câu nói ấy lại tác động khá mạnh đến tôi.

…Chết tiệt, tại sao em ấy lại có thể diễn tròn mọi vai hoàn hảo đến vậy chứ…! Lần nào chúng tôi làm "nghiên cứu" cũng vậy. Lần này cũng thế, diễn xuất của em ấy rõ ràng không hề nửa vời. Ngay cả những lời vừa rồi cũng nghe cực kỳ chân thật.

“Đ-Đúng vậy, có lý. Anh cũng luôn muốn cùng một cô gái dễ thương chọn quần áo… Được rồi, vậy thì chúng ta đi tìm quần áo trước đi.”

Khi tôi nói vậy, Suzuka đáp lại bằng một tiếng “Vâng” với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Và cứ thế, chúng tôi bước vào một cửa hàng bán quần áo cả nam lẫn nữ.

“B-Bây giờ, Onii-chan, anh nghĩ loại quần áo nào sẽ hợp với em…? K-Không phải là em mong chờ gì đâu nhé! E-Em chỉ muốn có thêm tài liệu tham khảo cho tiểu thuyết của mình thôi!” Em ấy dùng một câu nói kiểu tsundere hoàn hảo như không có gì.

“Ừm… ”

Không ổn rồi… Tôi hoàn toàn không có ý tưởng gì cả! Tôi phải làm gì đây? Tôi thật sự không am hiểu nhiều về những thứ như vậy, ngay cả với quần áo của chính mình…

“Ừm…………….cái này thì sao?”

Tôi không thể nói "anh không biết" với em ấy khi thấy ánh mắt đầy mong đợi đó. Và vì đây là "nghiên cứu" của riêng tôi, tôi…

Không thể cứ để mặc em ấy lo liệu hết mọi thứ được. Thế nên tôi bèn chỉ bừa vào vài bộ đồ tình cờ lọt vào mắt mình, nhưng mà…

“Không tệ, nhưng có vẻ hơi trẻ con,”

Em ấy nói với giọng có vẻ lo lắng khi nhìn vào bộ váy liền thân họa tiết hoa mà tôi vừa chỉ.

“Onii-chan, hôm nay em không phải em gái của Onii-chan, mà là một cô gái bình thường đó nhé?”

Em nói thế, nhưng miệng vẫn gọi tôi là Onii-chan kia mà……—Tôi thầm lẩm bẩm trong đầu.

Mà giờ em ấy nói vậy, thì quả thật bộ đồ đó có hơi trẻ con thật. Chắc vì trong mắt tôi, em ấy vẫn là em gái bé bỏng của mình nên tôi cứ toàn chọn mấy thứ hợp với em ấy. Dù trong lòng tôi vẫn thấy mấy bộ đó thực sự hợp với em ấy — này, đừng lườm tôi chứ! Làm như em đọc được suy nghĩ của tôi không bằng!

“Ưm, vậy thì…”

Để xoa dịu tâm trạng em ấy, tôi định chọn một bộ đồ khác thì đúng lúc đó…

“À, tôi xin lỗi.”

Từ phía sau kệ quần áo, một người bước ra, và chúng tôi vô tình va vào nhau. Người đó là một phụ nữ lớn tuổi, và bà ấy cũng cúi đầu nói “Tôi cũng xin lỗi.”

Bà ấy là người tốt bụng nên mọi chuyện kết thúc êm đẹp, không có sự cố gì, nhưng trong một khoảnh khắc, mắt tôi như dán chặt vào một phần cơ thể của bà.

…To thật.

Có lẽ là do trang phục của bà, nhưng vòng ngực đang chao đảo đó thực sự hút lấy ánh mắt tôi. Không phải là tôi nhìn chằm chằm một cách dung tục gì đâu, nhưng đây là phản ứng tự nhiên của bất kỳ người đàn ông nào mà, nên làm ơn thông cảm cho tôi đi.

Khi người phụ nữ khuất dạng, tôi lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm quần áo nhưng—

“….Onii-chan? Anh vừa nhìn cái gì thế?”

Nghe thấy một giọng nói lạnh toát từ phía sau lưng, tôi cứng người lại. Khi tôi quay đầu, Suzuka đang khoanh tay trừng mắt nhìn tôi… Em ấy đã nhận ra tôi nhìn gì trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó ư?!

“Ơ-Ơ kìa, có phải mắt anh dán chặt vào đó hay gì đâu. Chỉ là nó vô tình lọt vào tầm mắt anh thôi.”

“Không, anh rõ ràng là đang nhìn chằm chằm vào ngực người ta. Hãy nói cho em biết lý do đi.”

Làm sao mà giờ tôi có thể thành thật nói ‘Vì chúng nó quá khủng!’ chứ?!

“C-Chúng ta cứ quay lại công cuộc nghiên cứu đi, được không? Anh còn phải tìm đồ phù hợp cho em nữa mà!”

“Được thôi. Nhưng trước đó, em sẽ nghe lý do của anh. Lý do tại sao trong buổi hẹn hò của chúng ta, anh lại nhìn người con gái khác, mà còn là nhìn vào ngực cô ta nữa.”

…Thôi nào, đó hoàn toàn là phản ứng tự nhiên của một người đàn ông, em không thể tha thứ cho anh một lần sao…! Mà em bây giờ cũng là một cô gái ngực khủng đó thôi, nên em đâu có lý do gì mà mắng anh—

“À.”

Ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra điều gì đó. Không phải là một điều có thể cứu tôi khỏi tình huống này, nhưng bản năng mách bảo tôi phải nói ra.

“Gì thế? Cuối cùng anh cũng sẵn lòng đưa ra lời giải thích thỏa đáng rồi à?”

“K-Không phải. Vừa nãy đó là… anh nghĩ nó có thể hữu ích cho công cuộc nghiên cứu của chúng ta!”

“Và nhìn ngực phụ nữ thì biến thành nghiên cứu kiểu gì chứ! A-A-A-Anh là một tên quỷ dâm đãng biến thái đến mức nào vậy hả, Onii-chan—”

“Không phải thế! Bây giờ em cũng là một cô gái ngực khủng đúng không?! Anh chợt nghĩ ra là mình phải tìm quần áo phù hợp với em ngay lúc này!”

“Ế?” Nghe lời tôi nói, mọi hành động của em ấy dừng lại.

Và, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, em ấy nhìn xuống ngực mình.

“Q-Quần áo phù hợp với bộ ngực khủng của em ư…?!” Em ấy chạm vào bộ ngực (giả) của mình.

Nhìn từ bên ngoài thì cảnh tượng này khá lạ lùng, nhưng Suzuka hoàn toàn không nhận ra điều đó.

“E-E-E-Em hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó…! Ý hay đó, Onii-chan…!”

Bình thường, có khi tôi đã bị kiện vì tội quấy rối tình dục với câu nói đó rồi. May mắn thay, có vẻ như tôi đã làm Suzuka hài lòng. Tôi không thể tin được.

“Đ-Đúng rồi…..! V-Vậy thì, anh nghĩ loại quần áo nào sẽ hợp với một cô gái ngực khủng như em?!” Mắt em ấy bắt đầu sáng lên.

…Tôi hoàn toàn không ngờ đến câu trả lời đó.

Mà thôi, không kiếm đồ cho em ấy thì kiểu gì em ấy cũng thay đổi thái độ ngay.

“Ư-Ưm…! À, đúng rồi! Bộ này thì sao!”

May mắn thay, gần đó có một bộ đồ khá vừa vặn, tôi vội vớ lấy nó. Đó là một chiếc áo len cổ lọ, kiểu dáng tôn lên đường cong cơ thể… món đồ hoàn hảo cho một cô gái có vòng một đầy đặn… mong là vậy!

“C-Có lý đó! Em nhớ Himuro-san từng mặc một cái tương tự. Lúc đó em ghen tị lắm, nhưng giờ thì chắc chắn sẽ vừa vặn với em!”

…Vậy ra em ấy thật sự ghen tị. Cứ như thể tôi vừa hé mở một góc tối trong lòng Suzuka vậy.

“Em sẽ thử ngay đây!” Vừa nói, em ấy vừa cầm chiếc áo len đi về phía phòng thử đồ.

Tôi cũng đi theo, đứng đợi trước phòng thử đồ cho đến khi nghe thấy tiếng rèm mở ra lần nữa.

“T-Thế nào ạ?”

Đúng như tôi nghĩ, chiếc áo len thực sự tôn lên vòng một của em ấy, buộc tôi phải dán mắt vào đó. Chưa kể, khuôn mặt ngượng ngùng của em ấy cũng đáng yêu đến khó tin.

“À, hợp với em lắm…”

“D-D-D-D-Dạ thật sao ạ…! Hì hì…!”

Tôi chỉ muốn khen em ấy thôi, nhưng nhìn phản ứng đó lại khiến tôi cũng có chút ngượng ngùng…

Về phần Suzuka, em ấy đứng trước gương, tạo đủ mọi dáng vẻ. Có vẻ như em ấy rất thích nó.

“Phì phì phì, đúng là đồ dành cho người ngực lớn có khác…! Nếu không có ngực, em làm sao mà mặc được cái này chứ—”

Đúng khoảnh khắc đó.

Với một tiếng động lạ, vòng một đầy đặn của Suzuka biến mất.

Không, không phải biến mất, mà là chúng dường như đã bị xê dịch.

“S-Suzuka. Suzuka này…”

“Sao thế ạ, Onii-chan? Đừng nói là… anh bị mê mẩn bởi vòng một tuyệt vời của em rồi nhé?”

Nhìn em ấy vừa nói vừa ngượng ngùng đúng là khiến tim tôi đập nhanh hơn thật, nhưng đây không phải lúc để nói mấy lời đó—

“Ưm, ngực của em… nó đang bị tụt.”

“Gì cơ ạ? Anh nói gì thế Onii-cha—” Em ấy đặt tay lên ngực, nụ cười trên môi lập tức biến mất và em ấy đông cứng lại.

Cốc cốc cốc,

em ấy vỗ nhẹ vào ngực, nhưng chỉ nghe thấy tiếng rỗng tuếch đáp lại.

Và khi em ấy cúi xuống nhìn xem tiếng động đến từ đâu—

“Á… Hauuuuuuuu…!” Khuôn mặt em ấy đỏ bừng, rồi khuỵu xuống ngay tại chỗ.

“Ugh… Vừa mới tìm được cái ưng ý…!”

Sau đó, Suzuka đã thay lại bộ đồ trước đó, dù em ấy có vẻ hơi chán nản. Sau khi thoát khỏi vòng một (giả) đầy đặn, em ấy lại trở về là Suzuka thường ngày.

“C-Cái đó chỉ là tai nạn thôi mà. Cứ quên nó đi và chúng ta tiếp tục nghiên cứu nào.”

“Nhưng mà… Onii-chan đã thấy em như vậy rồi… Ughhh…!”

Có vẻ Suzuka khá mặc cảm về vòng một của mình, và chuyện này đã khiến em ấy chịu một đòn chí mạng.

“K-Không sao đâu. Vẻ đáng yêu của một cô gái không phải do kích thước vòng một quyết định mà,” tôi nói, nhìn thấy luồng hắc khí đang tỏa ra từ Suzuka.

“N-Nhưng Onii-chan thích ngực lớn hơn mà, đúng không?” Em ấy hỏi với đôi mắt đẫm lệ.

Mặc dù tôi nghiến răng một lúc trước câu hỏi đó, tôi vẫn trả lời bằng giọng điệu bình thản.

“Đúng là vòng một lớn có thể tạo ấn tượng mạnh hơn với con trai… Nhưng bọn anh đâu chỉ nhìn mỗi cái đó đâu em? Nếu bọn anh thực sự thấy một cô gái đáng yêu, thì dù em ấy có ngực lớn hay không cũng chẳng thành vấn đề. Vì vậy em đừng có buồn nhiều như thế. Dù em không có vòng một đầy đặn, em vẫn làm rất tốt vai trò nữ chính của mình mà,” đó là những lời thật lòng của tôi.

Dù nhìn Suzuka với vòng một đầy đặn khiến tim tôi lỡ nhịp, điều đó không thay đổi sự thật rằng em ấy vốn dĩ đã rất đáng yêu rồi.

“O-Onii-chan…!” Nghe vậy, Suzuka ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng như gấc.

…Đấy, thấy chưa. Em vốn đã xinh đẹp lắm rồi mà.

“T-Tạm thời cứ quên chuyện đó đi đã, và giờ anh sẽ chọn vài bộ đồ vừa vặn với em ngay lúc này nhé!”

Vâng, vâng… Em rất mong đợi, Anh trai…! Dường như tâm trạng con bé cuối cùng cũng khá hơn, nó nở một nụ cười thật tươi rói với tôi.

Ngay cả khi tôi đang nói vậy, trong đầu tôi đã nảy ra một ý tưởng khác rồi. Lúc nãy, khi Suzuka thay chiếc áo len kia, bộ đồ đó đã khơi gợi sự tò mò trong tôi.

"Có lẽ bộ này sẽ hợp với em hơn~" – Tôi đã nghĩ vậy.

“Còn bộ này thì sao? Anh chắc chắn nó sẽ hợp với em một cách hoàn hảo,” tôi nói, đồng thời chỉ tay vào một ma-nơ-canh đang mặc áo blouse trắng cùng chân váy yếm màu đen. Đôi tất đen đã hoàn thiện bộ trang phục của ma-nơ-canh đó.

“À, cái này…” Đôi mắt con bé mở to, trông như thể nó đang rất ngạc nhiên.

“À, mà nếu xét theo gu thẩm mỹ của anh thì có lẽ không nên tin tưởng lắm đâu…”

“Không, không phải thế đâu ạ… Ừm, em thay đồ luôn có được không ạ?”

Tôi gật đầu một cái, Suzuka liền lại vội vã chạy biến vào phòng thử đồ. Và chỉ sau một lát, tấm rèm kéo ra.

“………..À.”

“A-Anh trai, trông thế nào ạ…?”

Suzuka lúc này trông đáng yêu hơn gấp cả chục lần so với bình thường, khiến tôi hoàn toàn chẳng nói nên lời.

“…Sao thế ạ? Anh nói gì đi chứ.”

“A-À, xin lỗi…! Anh chỉ hơi bị choáng ngợp một chút…!”

“Ế?!”

Ôi trời, mình đang nói cái quái gì với em gái mình thế này! K-Không, hôm nay, con bé chỉ là một cô gái bình thường khác…! Nhưng, những lời này cứ tự nhiên tuôn ra khỏi miệng tôi mà chẳng cần tôi phải nghĩ cách diễn xuất gì cả…!

“Ư-Ưm… nó thực sự rất hợp với em. Mặc dù anh có hơi lo lắng một chút vì chính anh là người đã chọn nó…”

“Không cần phải như vậy đâu ạ… Em cũng thấy những bộ quần áo này rất dễ thương và dù sao thì em cũng rất muốn mua chúng…” Con bé nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bộ đồ đang mặc. “Và việc Anh trai lại chọn đúng bộ này… vì em…! Em không thể hạnh phúc hơn được nữa…!” Với khuôn mặt đỏ bừng, con bé nhẹ nhàng mỉm cười với tôi.

Nhìn thấy nụ cười của nó, tôi cảm thấy hai má mình cũng nóng bừng lên.

…Đây chỉ là vì mục đích nghiên cứu của chúng ta thôi. Tôi biết rõ điều đó. Nhưng dù vậy — nhìn con bé như thế này, tôi không thể ngăn trái tim mình đập loạn xạ. Khiến một cô gái hạnh phúc như thế này, chưa kể còn là một cô gái dễ thương như Suzuka… tất nhiên trái tim tôi sẽ không chịu nổi rồi…

Nghĩ vậy, tôi nhìn Suzuka, người đang tủm tỉm cười hạnh phúc khi ngắm nhìn bộ quần áo của mình.

[IMAGE: ../Images/03_01.png]

**Phần 3:**

“Ehehehe, chúng ta đi mua nó rồi…”

Sau đó, Suzuka đã mua bộ quần áo mới của mình. Mặc dù tôi đã muốn mua nó tặng con bé như một món quà…

“K-Không, cái này không liên quan gì đến buổi tiệc Giáng sinh cả, đây là thứ em muốn tự bỏ tiền túi ra mua. Đ-Đây là bộ quần áo đầu tiên mà Anh trai đã chọn cho em mà.”

Thật sự… Đôi khi Suzuka diễn xuất giỏi đến mức gần như đáng sợ.

“À, em chưa chọn bộ quần áo nào cho Anh trai cả,” Sau khi rời khỏi cửa hàng, con bé nói vậy.

“Không sao đâu, thật đấy. Anh đã thu thập đủ dữ liệu rồi. Chúng ta cứ đến cửa hàng khác đi.”

Lúc đầu con bé hơi bĩu môi một chút, nhưng sau đó nó gật đầu, nói “Vâng.”

Xách chiếc túi đựng quần áo mới của Suzuka, chúng tôi bắt đầu bước đi… Bây giờ, chúng ta nên đi đâu tiếp theo nhỉ? Chúng ta vẫn còn phải mua quà cho bữa tiệc Giáng sinh—

“Ồ?” Cửa hàng hoàn hảo lọt vào mắt tôi.

“Suzuka, chúng ta vào xem cửa hàng này đi.”

“Cửa hàng phụ kiện sao. Có vẻ là một ý hay đấy chứ.”

Sau khi nhận được sự đồng ý từ Suzuka, chúng tôi bước về phía cửa hàng. Có lẽ chúng tôi có thể tìm thấy một vài món phụ kiện đẹp ở đây, và có thể tạo ra một không khí giống như buổi hẹn hò… Có vẻ như tôi cũng đang học hỏi được chút ít.

“Ồ, họ thực sự có rất nhiều thứ ở đây. Mặt dây chuyền và ghim cài… thậm chí cả vòng cổ,” tôi nói khi nhìn quanh bên trong cửa hàng.

Có khá nhiều phụ nữ ở đây, nên tôi chắc chắn rằng mình có thể tìm thấy thứ gì đó cho Suzuka.

“Không biết Suzuka có hứng thú—”

Với thứ gì đó như thế này không— tôi đang định nói, nhưng khi quay lại, Suzuka đang chăm chú nhìn vào một vật thể cụ thể.

….Kia… là một chiếc nhẫn ư?

“….Haizzz,” Suzuka khẽ thở dài, mắt vẫn dán chặt vào nó.

Thường ngày, em ấy chẳng mấy khi đeo mấy thứ trang sức lấp lánh thế này, nhưng chắc hẳn vẫn rất có hứng thú. Dù sao thì cũng là con gái mà.

“Em muốn chiếc nhẫn đó à?”

“Ối?!”

Tôi vừa cất tiếng hỏi, Suzuka đã bật ra một tiếng kêu kỳ quái rồi đứng cứng đờ người lại.

“K-Không phải là em muốn một chiếc nhẫn đính hôn từ Anh trai đâu nhé?!”

“E-Em—! Nhẫn đính hôn?!”

Có vẻ như em ấy không cố ý nói ra điều đó, vì ngay lập tức đã cuống quýt hơn.

“K-K-K-Không phải mà! Em chỉ nói vậy theo vai trò nữ chính thôi! K-Không đời nào em lại thực sự muốn một chiếc nhẫn đính hôn từ Anh trai đâu….!”

“A-Anh biết rồi, bình tĩnh lại đi!”

Làm gì có chuyện một đứa em gái lại muốn nhẫn đính hôn của anh trai mình chứ! Tôi chỉ hơi bất ngờ vì em ấy gọi mình là ‘Anh trai’ thôi mà!

“…Ph-Phù. C-Cơ bản là, e-em chỉ đang diễn vai một cô gái yêu anh đến mức khó lòng chịu nổi nhưng lại không thể thành thật được. Vì nhận được nhẫn đính hôn từ người mình yêu là ước mơ của mọi cô gái, nên em lỡ lời nói ra thôi! Không có lý do nào khác cả!”

“A-Anh hiểu rồi mà.”

“Thế một cặp nhẫn đôi thì sao?!… Ưm, cái đó nghe có vẻ thú vị thật…!” Vừa nói, em ấy lại trở về với vai diễn của mình và tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn.

Ra vậy, phản ứng đó hoàn toàn hợp lý nếu em ấy thật sự đang diễn… Nhưng mà, một cặp nhẫn đôi à. Có nhẫn đôi thì trông chúng sẽ giống nhẫn đính hôn lắm…

“Và vì chúng ta muốn mua quà, nên đây chẳng phải là ý hay nhất sao…!” Em ấy liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.

Ừm, tôi đoán em ấy nói đúng là chúng tôi định mua quà cho tiệc Giáng sinh, nhưng mà…..

“Nhưng Mai không nói là chúng ta sẽ bốc thăm trao quà ngẫu nhiên sao?”

“Hả?!” Tôi vừa nói xong, Suzuka dường như chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt em ấy lập tức trở nên nghiêm tọng. “Đ-Đúng rồi. Nếu mua cái đó, người khác có thể sẽ bốc được chiếc nhẫn và có nhẫn đôi với Anh trai sao…?!”

“Ai nói chúng ta sẽ mua một cặp?! Vả lại, khả năng anh bốc được nhẫn cũng rất mong manh ngay từ đầu mà…”

“K-Không! V-Vẫn quá nguy hiểm….!” Em ấy hoảng loạn.

Diễn xuất của em ấy vẫn luôn đỉnh như mọi khi.

“Thôi được rồi, mua một cặp nhẫn đôi thì hơi quá thật… Dù sao thì chúng ta đến đây chỉ để nghiên cứu thôi mà, nên đừng mua.”

“Ưm…” Suzuka lườm chiếc nhẫn.

Nhưng em ấy hoàn toàn không có ý định rời mắt đi… Em ấy thực sự muốn chúng đến thế sao.

“À, vậy thì, em thử một cái xem sao?”

“Hả?”

“Ý anh là, mua thì không được rồi, nhưng em ít nhất cũng có thể đeo thử một lần xem sao. Có vẻ em rất thích nó mà.”

Tôi vừa nói xong, mắt em ấy mở to, rồi gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng.

Chúng tôi gọi một nhân viên đến, người này kiểm tra kích cỡ ngón tay của Suzuka và đi lấy một chiếc nhẫn vừa vặn.

“A-Anh trai, đ-đã đến nước này thì, anh đeo vào cho em nhé…?”

“Hả? A-Anh á?”

“K-Không được hiểu lầm em! Chỉ là để nghiên cứu thôi! Ưm, vào những lúc như thế này, em nghĩ con trai nên đeo nhẫn cho con gái… đó là điều em nghĩ với tư cách là nữ chính…!”

V-Vậy ra em ấy có ý đó…..

Gật đầu, tôi cầm lấy chiếc nhẫn. Suzuka đưa bàn tay trái ra, nhưng tôi nên đeo vào ngón nào đây? Ngón áp út, đúng không? Nhưng ngón đó phải dành cho hôn lễ thật của em ấy chứ… Chúng tôi chỉ đang nghiên cứu thôi, liệu có ổn không?

Ngay khoảnh khắc tôi đang do dự thì…

“Á à, mấy đứa đang làm cái quái gì đấy?!”

Tôi vừa nghĩ mình nghe thấy một giọng nói lớn, thì hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt chúng tôi. Một mỹ nhân tóc đỏ và một mỹ nhân tóc vàng—

“Mai và Cô Double Peace?! S-Sao hai người lại ở đây?!”

Bản dịch tiếng Việt:

“Bọn tôi đến đây để mua đồ dùng cho trại huấn luyện! Nhưng quan trọng hơn, Yuu! CẬU đang làm gì ở đây vậy?! Lại đi cùng một mỹ nhân mà tôi chưa từng thấy bao giờ…! Với cả chiếc nhẫn kia nữa…!”

“Cô hiểu lầm rồi!”

“Quả nhiên là Tiên sinh mà, desu! Dục vọng của ngài quả thật vô tận! Đúng là một ác ma đẳng cấp đấy, desu!”

“Cô không thể ngừng nói mấy lời kỳ quặc giữa thanh thiên bạch nhật được sao?!” Trước áp lực phải giải thích với đôi tai hư hỏng này, tôi bắt đầu hoảng loạn.

Khốn nạn thật! Sao lại gặp đúng hai người họ vào đúng thời khắc này chứ…!

“Còn người đẹp bên cạnh cậu là ai vậy!? Mỗi lần bỏ rơi fan hâm mộ số một để đi chơi với gái khác…!”

“Tôi có làm thế đâu?! Với cả chuyện đó đâu liên quan gì đến việc cô là fan số một của tôi?!”

“H-Himuro-san, xin hãy bình tĩnh. Là em đây, Nagami Suzuka!” Khi Mai bắt đầu khóc, Suzuka bước ra đỡ lời.

“…Ơ? S-Suzuka-san? T-Tại sao? Kiểu tóc của cậu khác hẳn mọi ngày…”

“À, thì ra là em gái nhà đấy, desu. Nhưng sao lại thay đổi hình tượng? Còn dính dáng tình tứ với Tiên sinh nữa?”

“Chúng tôi không hề tình tứ gì cả!” — Giọng của Suzuka và tôi vang lên cùng lúc.

“Đây chỉ là… nghiên cứu thôi!”

“Em biết anh từng đưa Suzuka-san đi nghiên cứu trước đây… nhưng mang cả nhẫn đính hôn thì hơi quá rồi đấy! Chẳng lẽ… anh đã cắn nọc độc vào người cô ấy rồi…?!”

Nghe giả thuyết điên rồ đó, tôi bất giác thốt lên: “Làm gì có chuyện đó!” Nhưng ngay lúc ấy, Suzuka kéo tay áo tôi: “A-Anh trai…!”

…H-Hỏng rồi. Hiện tại chúng tôi đang nghiên cứu cho tiểu thuyết của mình… nếu lộ ra thì sao…? Tệ nhất, họ có thể phát hiện thân phận thật của Towano Chikai. Có lẽ chỉ còn cách liều mạng che đậy. Dù phải hy sinh danh dự bản thân, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác…!

“Q-Ừ thì đúng là nghiên cứu mà! Tôi nghĩ có cảnh người anh trai đeo nhẫn đính hôn cho em gái nên cần thu thập tư liệu. Vì thế mới nhờ Suzuka diễn cùng…”

“Em biết ngay mà! Anh lại bắt ép Suzuka-san! Nghiên cứu cũng phải có giới hạn chứ! Thế này thì em báo cảnh sát đấy! Vụ án thanh niên dụ dỗ em gái ruột… đại loại thế!”

“Tên vụ án kỳ quặc gì thế?! Tôi không làm gì sai nên đừng gọi cảnh sát nhé!”

“Quả nhiên tiền bối đáng ngưỡng mộ thật, desu! Khi nào sẽ nghiên cứu cảnh nóng với em gái tiếp? Nhớ gọi em cùng tham dự nhé, desu!”

“Sẽ không bao giờ có kế hoạch đó! Đừng tự quyết định!”

Nhưng xem ra tôi đã thành công che giấu mục đích thật… dù phải trả giá bằng vài tổn thất tinh thần. Tự hào vì xử lý khéo, tôi liếc nhìn Suzuka, nhưng…

“Anh không cần phải phủ nhận quyết liệt thế đâu, đồ anh trai ngốc…”

Sao cô nàng lại trợn mắt dỗi hờn thế? Tôi làm thế cũng chỉ để bảo vệ em thôi mà.

“Nhưng gặp nhau đúng lúc quá, desu! Hay ta cùng mua đồ cho trại huấn luyện? Nhân tiện kể chi tiết về nghiên cứu của tiền bối đi, desu!”

“C-Cô nghiêm túc đấy…?”

“Ừ, ý hay đấy. Dù viết tiểu thuyết em gái cỡ nào, anh cũng thân mật với Suzuka-san quá mức! Anh nên quan tâm các cô gái khác nữa! Đây là cơ hội tốt để em thuyết phục anh đấy!”

Tôi thật sự không muốn dính dáng đến mấy cái chuyện tình cảm anh em kiểu đó đâu… Nhưng giờ mà nói ra thì kỳ cục lắm.

“Khà khà. Tiên sinh à, giờ thầy chạy đằng trời rồi, phải không nào?”

“Phải rồi… Thế thì xem ra buổi nghiên cứu của chúng ta kết thúc tại đây rồi, Suzuka.”

“Biết là không thể làm gì được nhưng mà… ưm…!” Dù miệng vẫn lầm bầm phàn nàn, cô bé vẫn gật đầu đồng tình với lời tôi nói.

Không biết tôi có đang làm phiền như mọi khi không nữa… Dù sao thì, tôi có cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra rồi… những trải nghiệm suốt mấy tháng qua cứ như đang gào thét vào mặt tôi vậy.

“Vậy thì, chúng ta đổi địa điểm thôi. Hay là chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút để Yuu có thể kể hết mọi chuyện cho chúng ta nghe nhỉ.”

Theo lời Mai, cả nhóm chúng tôi rời khỏi cửa hàng phụ kiện. Chỉ mới tưởng tượng thôi mà tôi đã không kìm được thở dài thườn thượt.

Đúng lúc đó…

“À.” Tôi bỗng dừng bước khi sực nhớ ra điều gì đó.

“Có chuyện gì vậy, Yuu?”

“À, xin lỗi. Tôi có việc cần làm trước, mọi người cứ đi trước đi. Tôi sẽ đuổi kịp sau.”

Không chờ câu trả lời, tôi tách khỏi mấy cô gái.

“Tiên sinh à, nếu thầy định mua eroge thì không cần phải giấu tụi em đâu! Tụi em không để ý đâu, desu!”

“Là con gái thì mấy cô nên để ý mới phải chứ!”

Tôi cãi lại như vậy rồi bỏ đi.

Điều tôi vừa nhớ ra – sinh nhật của Suzuka, ngày 26 tháng 12, ngay sau Giáng sinh.

Ngày trước, chúng tôi luôn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho em ấy mỗi năm, nhưng sau khi mối quan hệ của chúng tôi trở nên tồi tệ, mọi thứ trở nên gượng gạo và chúng tôi đã dừng lại. Nhưng năm nay sẽ khác. Dù mối quan hệ của chúng tôi chưa thay đổi nhiều, nhưng kể từ khi tôi trở thành người thay thế cho em ấy, Suzuka đã dần cởi mở hơn với tôi.

Đó là lý do tại sao tôi nhất định phải khiến em ấy vui vẻ vào ngày sinh nhật của mình.

“Đó là nghĩa vụ của một người anh trai!”

Tôi lầm bầm một mình rồi hướng về nơi tôi đã định trong đầu.