Ore ga Shujinkou ja Nakatta Koro no Hanashi wo Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dragon Quest: Legend of Rubiss

(Tạm ngưng)

Dragon Quest: Legend of Rubiss

Saori Kumi

Trong thời cổ đại xa xôi, trước cả Huyền Thoại của Erdrick, tồn tại Ideen – một vùng đất của các tinh linh và tiên nữ, nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Giờ đây, vòng tròn của những huyền thoại vĩ đại

5 15

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

253 280

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

55 408

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

26 115

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

27 207

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

627 6152

Tập 04: Shape of My Heartis closed - Cân nhắc về các điều kiện để trở thành anh hùng - Chương 3

**Kể về thuở tôi còn là nhân vật chính**

Hộc… hộc… hộc…

Tôi đang chạy trong ánh hoàng hôn.

Cứ thế chạy, chạy như thể nếu ngừng lại sẽ chết, hệt như cá ngừ vậy.

“Khốn kiếp!”

Thật không hiểu nổi. Tại sao tôi lại gặp phải chuyện này, tôi hoàn toàn không tài nào lý giải được.

Tôi rẽ ở góc công viên. Do không kịp bẻ lái, tôi suýt đâm sầm vào bức tường.

Hụt hơi. Phổi đau buốt. Tim nhói lên từng hồi.

Thế nhưng, không thể dừng lại.

Tôi lao xuống con dốc mà không hề giảm tốc.

“Cứu tôi với!” Tôi hét lớn.

Thế nhưng, chẳng ai để ý đến tôi cả.

“…Rốt cuộc là sao thế này?”

Tiếng tôi không lọt đến tai những người qua đường. Không phải là họ cố tình phớt lờ hay đại loại thế.

Cứ như thể họ chẳng nhìn thấy tôi vậy.

Tôi chẳng thể hiểu nổi tại sao chuyện này lại xảy ra, nhưng cũng không có lấy một chút thời gian để mà suy nghĩ cho tường tận. Bởi lẽ, chỉ cần tôi dừng lại là sẽ bị tóm gọn ngay.

Con bé đó──.

Đột nhiên xuất hiện đã đủ điên rồ, đằng này lại còn tung một cú đá không nói không rằng nữa thì thật hết chỗ nói.

Hơn nữa, nó còn đá xuyên tường nữa chứ…

Thử mà trúng cú đá ấy xem, nếu không phải là truyện tranh hài thì chắc chắn là chết rồi.

À không, suy nghĩ bình thường mà nói thì một cô gái không thể dùng chân đá vỡ tường được. Chắc chắn có mánh khóe gì đó. Chắc chắn là vậy rồi.

Dù sao đi nữa, bằng mọi cách, tôi phải chạy thoát thân.

Tôi rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh quán rượu đã đóng cửa. Mặc dù phía trước là ngõ cụt, tôi vẫn cố sức trèo tường rồi nhảy sang phía bên kia.

Tôi ngoái đầu nhìn lại.

Không thấy bóng dáng cô gái đang đuổi theo tôi đâu cả.

Thoát được rồi sao?

Không, vẫn chưa thể nói trước được.

Vừa cẩn thận chú ý phía sau, tôi vừa tiến vào con hẻm vắng tanh.

Khi đã không còn sức để chạy nữa, tôi mới dừng lại.

Lưng tựa vào tường, tôi hít một hơi thật sâu. Lúc ra khỏi nhà trời rét căm căm, vậy mà giờ đây, người tôi nóng như lửa đốt, mồ hôi cứ thế tuôn ra như tắm.

“Xe đạp… bỏ lại rồi.”

Không khí khô hanh khiến cổ họng tôi đau rát.

Tôi rút điện thoại từ túi ra. Lúc chạy trốn không có thời gian, nhưng giờ thì tôi có thể gọi cầu cứu rồi.

Cảnh sát?

Có kết nối được không?

Không, trước hết, hãy gọi cho Arisu.

Cô ấy không thấy tôi ở điểm hẹn, chắc đang lo lắng lắm.

Tôi đã nghĩ vậy, nhưng rồi──.

“Tại sao lại thế này?”

Điện thoại của tôi đã hết pin. Tôi ấn nút. Lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác.

Thế nhưng, chẳng có phản ứng gì cả.

“Chết tiệt.”

Hỏng rồi sao?

Ngay lúc này ư?

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…”

Tôi chỉ có thể nghĩ rằng có điều gì đó bất thường đang diễn ra. Một điều gì đó bí ẩn, vượt ngoài lẽ thường…

Bỗng nhiên, một tiếng “cốc” vang lên.

Tôi giật mình ngoảnh đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Xung quanh đã tối hẳn, nhưng chỉ nơi đó được ánh đèn đường chiếu sáng như một vệt đèn sân khấu.

“Thật tình, sao lần này lại không có đủ thời gian chứ?”

Người vừa cất lời là──,

“Arisu!”

Đó là Arisu, người bạn thanh mai trúc mã của tôi.

Mái tóc bồng bềnh màu caramel, đôi mắt to lanh lợi và đôi môi màu hoa anh đào.

Chắc chắn là Arisu.

“May quá, tôi, tôi bị một kẻ kỳ lạ nào đó đuổi theo.”

Tôi chạy về phía Arisu. Đùi tôi căng cứng vì axit lactic tích tụ do chạy liên tục. Cảm giác đôi chân không còn nặng nề nữa, mà như thể không còn là chân của tôi vậy. Dù vậy, nhìn thấy Arisu, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Cô không thấy sao? Một người tóc bạc──”

“Khoan đã, Nao à!”

Arisu cắt ngang câu hỏi của tôi và nói.

“…C-chuyện gì vậy?”

Nhìn kỹ, tôi thấy Arisu đang mặc quần áo của tôi.

Áo khoác bên ngoài chiếc áo len dày cộp.

Tại sao lại thế này?

Tôi không nhớ là đã cho cô ấy mượn bao giờ cả…

“Tôi nói trước nhé.”

“Hả?”

“Xin lỗi nhé.”

Trong tay Arisu là một lá bài giống như quân bài Tây.

“Đó là gì vậy?”

“Không có mánh khóe gì đâu.”

Arisu cười toe toét rồi đưa nó ra trước mặt tôi.

Ngay lập tức, tầm nhìn của tôi hóa trắng…

***

Hộc… hộc… hộc…

Tôi đang chạy trong ánh hoàng hôn.

Chạy thục mạng. Chạy đến cùng. Chạy như thể nếu ngừng lại sẽ chết, hệt như cá ngừ vậy.

“Piroon~”

Chiếc điện thoại mượn của Arisu reo lên.

“Quẹo phải ở góc phố tiếp theo, Mishiba Nao.”

Chibi-Yue đang hướng dẫn cho tôi.

“Rõ!”

Tôi cẩn thận bẻ lái sang phải, cố gắng không giảm tốc độ.

Đúng lúc đó, không có gió mà mấy chiếc xe đạp đỗ gần đó bỗng đổ rạp, chặn đường tôi đi. Nhìn kiểu gì cũng không thể là tự nhiên mà đổ được.

“Uwoa!?”

“Xin hãy nhảy qua.”

“Biết rồi!”

Tôi đã lấy đà đủ. Cứ thế giữ đà, tôi phóng qua những chiếc xe đạp bị đổ.

Phía sau chúng tôi──.

『Yue』 đang đuổi theo.

Tôi liếc nhìn lại.

Tóc bạc ánh xanh lay động, váy đồng phục tung bay.

Chắc chắn 『Yue』 muốn tôi rẽ trái ở chỗ đó.

Vì đi đường đó sẽ gần hơn để đến trường tiểu học.

Nhưng chúng tôi lại đi ngược hướng.

Nơi đó hơi bất tiện một chút. Trường tiểu học quá rộng.

Chúng tôi cần một con đường một chiều hẹp hơn.

Hơn nữa, những nơi quá xa cũng bị loại bỏ vì thể lực của tôi.

Hiện tại, Arisu và tôi đang hành động riêng lẻ.

Arisu đang đuổi theo 『Tôi』 của “nửa năm trước”. Đang trong quá trình truy đuổi gắt gao.

Còn tôi thì thay thế hắn, và đang bị 『Yue』 truy đuổi. Đang trong quá trình chạy trốn thục mạng.

Thật ra, nếu có thể hoàn thành việc hoán đổi tại nhà như ở thế giới song song lúc nãy thì đã chẳng vất vả thế này.

Nhưng vì thời gian và địa điểm đến lại có sai lệch (tôi đến công viên gần nhà lúc 5 giờ 3 phút. Khoảng này có vẻ nằm trong giới hạn sai số), nên chúng tôi đã cấp tốc chuyển sang kế hoạch theo dõi 『Tôi』 bị 『Yue』 truy đuổi, rồi hoán đổi giữa chừng.

Vâng, đây là một kế hoạch.

Một kế hoạch để dụ 『Yue』.

『Yue』 không biết gì, chắc đang nghĩ rằng mình đang dẫn tôi đến trường tiểu học bị bỏ hoang.

Nhưng thực ra, tôi mới là người dẫn dụ 『Yue』.

Vì vậy, nói chính xác, tôi không phải đang chạy trốn, mà là đang tích cực dẫn dụ.

Cho đến nay, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Tôi nghĩ vậy.

Arisu chắc chắn sẽ tóm được 『Tôi』 của “nửa năm trước”.

Vì vậy, tôi cũng không thể thất bại.

Nhất định phải thành công!

“Cứ thế đi thẳng ạ.”

Tôi chạy thẳng theo chỉ dẫn của Chibi-Yue. Chibi-Yue, người nắm giữ dữ liệu chi tiết về khu vực này, còn rành đường hơn cả tôi, một người dân địa phương. Cô bé đang chỉ cho tôi nơi tốt nhất để bắt giữ 『Yue』.

Ngay sau đó, tôi thấy một ngã ba chữ T.

“Đó rồi!”

Ngay lập tức, ngón út tay trái của tôi nóng ran.

《Sợi Xích Đỏ Định Mệnh (Akai Enishi)》 nối Mafuyu và tôi đang kích hoạt.

Tôi đã nhờ Mafuyu đợi sẵn ở ngã ba chữ T.

Tôi không biết Mafuyu đã chấp nhận được đến mức nào, nhưng hiện tại cô ấy đang hợp tác. Tôi vô cùng biết ơn điều đó.

『Yue』 đang áp sát ngay sau lưng tôi. Tôi đã đến giới hạn thể lực rồi, nhưng phía bên kia vẫn còn thừa sức. Tuy nhiên, tôi không thể để bị đuổi kịp ở đây.

Tôi chạy hết sức. Chạy, chạy, chạy──.

Và rồi, tôi lao vào con đường đối diện với nơi Mafuyu đang chờ,

“Đi thôi, Mafuyu!”

“Vâng, là tôi!”

Cùng với tiếng hô, tôi giật 《Sợi Xích (Enishi)》.

Mặc dù có phần thô kệch, nhưng đó có thể nói là một kế hoạch đơn giản mà hiệu quả.

『Yue』 đang lao tới sẽ bị vướng chân vào 《Sợi Xích (Enishi)》.

Đó là lúc bắt giữ cô ấy. Đó là lý do tại sao chúng tôi cần một con đường hẹp.

Chắc chắn sẽ không có thất bại nào vì chúng tôi đã đánh úp 『Yue』, người không ngờ bị phản công.

Đáng lẽ phải vậy.

Thế nhưng──.

Không phải vậy.

“Cái gì!?”

Không thể tin được, 『Yue』 đã ngay lập tức né tránh. Cô ấy nhẹ nhàng nhảy lên vắt qua 《Sợi Xích (Enishi)》, sau đó như chạy lên bức tường trước mặt ở cuối ngã ba chữ T, xoay một vòng trên không rồi tiếp đất xuống nền nhựa đường nhẹ nhàng như một vận động viên thể dục dụng cụ.

“C-chẳng phải động tác của con người…”

À, phải rồi. 『Yue』 không phải là con người.

Cô ấy chẳng hề nao núng trước cái bẫy tầm thường của chúng tôi.

Ngay từ đầu, cô ấy cũng chẳng hề thở dốc hay đổ mồ hôi.

Trong khi tôi thì đang thở hổn hển. Chân cẳng cũng đã run lẩy bẩy rồi.

Rắc rối rồi.

Tôi chưa chuẩn bị phương án B.

Làm sao đây?

『Yue』 nhìn tôi với vẻ mặt điềm nhiên.

Miếng bịt mắt bên trái đã được tháo ra. Trên đó khắc một hoa văn giống như ma trận, và ở trung tâm có một biểu tượng gọi là Trượng Hermes (Caduceus) nổi lên.

Trong thần thoại Hy Lạp có một vị thần đưa tin tên là Hermes, và cây trượng mà vị thần đó cầm được gọi là Caduceus.

Khung cảnh mà 『Yue』 đang nhìn thấy được cho là đang truyền về chỗ 『Mishiba Nao』 thông qua đó.

Nói cách khác, ngay lúc này… dù khái niệm “lúc này” đã trở nên mơ hồ, nhưng tóm lại, ngay khoảnh khắc này, 『Mishiba Nao』 hai mươi năm sau đang nhìn tôi. Ở giai đoạn này, chức năng giao tiếp của 『Yue』 cũng phải bình thường, nên có thể nhận được một số chỉ thị nào đó.

Nếu vậy thì tệ rồi… có lẽ vậy.

『Yue』 chuyển ánh mắt từ tôi sang Mafuyu trong hình dáng một cô bé.

“Xin hỏi là ai ạ?”

À, phải rồi, ở thời điểm này, 『Yue』 không hề biết về Mafuyu.

“Tôi là Sasame Mafuyu, hôn thê của Nao-sama ạ.”

Mafuyu bé xíu ưỡn thẳng ngực lép.

Hôn thê là một cô bé, ai nghe cũng nghĩ là Hoắc Quang Nguyên thế chứ, nhưng thôi, giờ bỏ qua chuyện đó đã.

“Sasame Mafuyu.”

『Yue』 lẩm bẩm.

“Tên này có trong cơ sở dữ liệu. Lạ thật, cô phải cùng năm học với Mishiba Nao chứ…”

Sasame Mafuyu, cô gái được mệnh danh là mỹ nhân số một của trường, với khoảng năm mươi nghìn người theo dõi trên Twitter, làm sao có thể là một cô bé con được. 『Yue』 có vẻ đang bối rối vì sự khác biệt giữa hình dáng hiện tại của Mafuyu và thông tin mà cô ấy có.

Đây… có thể là một cơ hội.

Vì hiếm khi thấy 『Yue』 bối rối như vậy.

Và khi tôi vừa nghĩ như thế thì,

Điện thoại rung bần bật, gần như đồng thời.

Tôi liếc nhìn màn hình, thấy một dòng chữ hiển thị.

『Chúng ta sẽ làm cô ta bị điện giật, giống như đã làm với Sasame Mafuyu vậy.』

Chibi-Yue đã báo cho tôi biết, cố gắng không để 『Yue』 phát hiện ra.

Nhiệm vụ của chúng tôi là ngăn chặn 『Yue』. Không được để cô ấy tấn công 『tôi』, và chúng tôi cũng phải lấy được khẩu súng hình dáng kỳ lạ, thiết bị phóng nano machine đó.

“T-tôi biết rồi.”

Tôi cố gắng tìm thời điểm thích hợp để tiếp cận 『Yue』. Tôi vốn dĩ không có chút sức mạnh nào, còn Mafuyu hiện tại cũng đang mất đi năng lực. Khi kế hoạch bắt giữ bằng 《Sợi Xích Đỏ Định Mệnh (Akai Enishi)》 thất bại, tôi buộc phải hành động.

Lợi dụng lúc 『Yue』 đang phân tâm vì Mafuyu──.

“Xin hãy lùi lại.”

Khi nhận ra, 『Yue』 đã không còn ở chỗ lúc nãy nữa.

Thay vào đó, cô ấy đứng phía sau Mafuyu.

“Mafuyu!”

“Nao-sama!”

『Yue』 vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Mafuyu, đặt tay lên cổ cô bé. Vạt áo kimono trắng của Mafuyu tung bay.

“Tôi đã bảo cô hãy lùi lại rồi mà.”

“Biết rồi, dừng lại đi. Buông Mafuyu ra.”

Theo lời, tôi lùi lại một bước.

“Và ném chiếc điện thoại đó cho tôi.”

“Điện thoại?”

Tôi cố làm ra vẻ ngớ người.

“Đừng bắt tôi nhắc lại.”

“…………”

『Yue』 đã nhận ra sự tồn tại của Chibi-Yue sao?

Không.

Ngược lại, đây có thể là cơ hội. Khi cô ấy nhận điện thoại, tôi có thể dùng điện giật 『Yue』. Dù không thể bàn bạc trước, nhưng Chibi-Yue chắc cũng hiểu.

“Đây là đồ mượn đấy. Cầm cẩn thận nhé.”

Tôi giả vờ làm theo lời 『Yue』 và ném chiếc điện thoại đi.

Thế nhưng.

『Yue』 đã không hề bắt lấy nó.

Chiếc điện thoại nổ tung trên không.

“Păng!”, một tiếng, và mọi thứ kết thúc chóng vánh.

“──!?”

Ôi trời, có thật không chứ…

“Giờ thì việc nói chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi.”

『Yue』 nói bằng giọng không chút biểu cảm.

Tệ rồi. Thật tệ hại.

Arisu không có ở đây, Mafuyu thì bị bắt làm con tin, và Chibi-Yue cũng không còn hỗ trợ nữa.

“Hình như cô biết về Yue. Tại sao vậy?”

『Yue』 siết chặt tay hơn, Mafuyu rên lên một tiếng “cục” đầy đau đớn.

“Mafuyu!”

“T-tôi không, sao đâu ạ.”

Mafuyu nở một nụ cười nhạt.

“Nao-sama… nhân, lúc này, mau chạy đi.”

Không thể nào. Tuyệt đối không.

Tôi siết chặt răng.

Làm sao đây? Liều một phen lao tới sao?

Chuyện đó chẳng thể nào hiệu quả. Tôi chỉ có “sức chiến đấu 5” thôi, chắc vậy.

Vậy thì, phải làm thế nào?

Suy nghĩ đi, Mishiba Nao!

Nghĩ đi nghĩ đi nghĩ đi nghĩ đi nghĩ đi!

Càng cố niệm “nghĩ đi”, tôi lại càng chỉ nghĩ được đúng từ “nghĩ đi”…

Ôi, chết tiệt, làm sao bây giờ──.

Ngay khoảnh khắc đầu óc tôi đang hỗn loạn như một mớ bòng bong, một giọt nước rơi “tí tách” xuống má tôi.

Dù giống như mưa, nhưng không có mây, lại có sao, nên chắc chắn không phải.

Chưa kịp để tôi kịp suy nghĩ,

Từ vực sâu tối tăm, một giọng nói vang lên.

“Ai mà động đến hoàng tử của tôi thì thật khó mà tha thứ được.”

Không khí rung động như mặt biển dậy sóng──.

Nin đã xuất hiện.

Trong tay cô bé là con dao găm 《Người Phụ Nữ Tà Ác (Femme Fatale)》, lưỡi dao tăm tối, với thiết kế giống như xương cốt. Nghe nói ngày xưa lưỡi dao bị gãy mất một nửa, nhưng đã được lấy lại từ máu của tôi và giờ đây đã hoàn toàn nguyên vẹn.

Nin nhanh chóng múa 《Người Phụ Nữ Tà Ác (Femme Fatale)》 trong tay.

Trong bóng đêm, chiếc váy trắng và mái tóc hồng nhạt của Nin tạo thành những vệt mờ ảo.

Thế nhưng, 『Yue』 cũng phản ứng ngay lập tức, dùng đế giày giơ lên đỡ lấy đòn tấn công của Nin.

“Keng!”, một âm thanh cứng rắn vang lên.

Tiếp đó, 『Yue』 ôm Mafuyu nhảy lùi ra xa.

“Cô là ai?”

Rõ ràng 『Yue』 đang bối rối.

Chắc chắn Nin không có trong dữ liệu của cô ấy.

“Tôi là 《Công Chúa Vảy Cá (Princess Leviathan)》── người thừa kế chính thức của 《Người Phụ Nữ Tà Ác (Femme Fatale)》.”

“…《Công Chúa Vảy Cá (Princess Leviathan)》.”

『Yue』, người thường ngày không hề biểu lộ sự bối rối, lại một lần nữa trở nên ngỡ ngàng.

Nhân cơ hội nhỏ nhoi đó,

“──!?”

Mafuyu khéo léo điều khiển 《Sợi Xích Đỏ Định Mệnh (Akai Enishi)》 quấn quanh người 『Yue』.

“Tôi là con gái của 『Yukionna (Matsuruwa Naru Kami)』── Sasame Mafuyu ạ.”

Bị tước đi tự do, 『Yue』 vẫn cố gắng phá vỡ sự ràng buộc của 《Sợi Xích (Enishi)》.

“Đừng giãy giụa vô ích nữa!”

Nin xông tới, chĩa mũi 《Người Phụ Nữ Tà Ác (Femme Fatale)》 vào cổ 『Yue』. Đầu lưỡi dao lóe sáng.

Không biết 『Yue』 có chấp nhận số phận hay không, nhưng ít nhất cô ấy đã dừng lại không giãy giụa nữa.

Tôi quỳ gối bên cạnh chiếc điện thoại rơi dưới đất. Do vụ nổ vừa rồi, điện thoại của Arisu đã hoàn toàn hỏng bét. Các linh kiện bên trong văng tung tóe.

“Này, Yue! Yue!”

Tôi gọi nhưng không có tiếng trả lời.

Thay vào đó, 『Yue』, người đang bị trói, đáp lại: “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Không phải đâu, đó là Yue nhưng không phải là 『Yue』.”

“Không thể hiểu được.”

“Giải thích thì phức tạp lắm nhưng…”

Đúng lúc đó.

“Piroon~”

Một âm thanh nghe có vẻ ngớ ngẩn vang lên từ đâu đó.

“Là điện thoại thông minh của tôi ạ.”

Mafuyu rút điện thoại từ trong tay áo kimono trắng của mình ra. Tôi vội chạy đến chỗ Mafuyu. Tay Mafuyu bé xíu nên chiếc điện thoại trông có vẻ to.

Tôi ghé nhìn vào, thấy hình ảnh của Chibi-Yue hiện lên trên đó.

“Yue!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“May quá, cô không sao…”

“Không vấn đề gì ạ. Tôi đã chuyển sang điện thoại của Sasame Mafuyu rồi.”

Hơn nữa, Chibi-Yue nói.

“Công chúa Nin, tại sao cô lại ở đây?”

Nghe nói vậy mới chợt nhận ra.

Tại sao Nin lại ở đây?

Tôi quay lại nhìn Nin.

“Tôi ẩn trong bóng của hoàng tử đấy. Giống như Bạch Tuyết vậy. Nhưng bây giờ những chuyện đó không quan trọng. Ưu tiên hàng đầu là lấy được thứ gọi là thiết bị phóng nano machine đúng không?”

Đúng như lời Nin nói.

Tôi tiến lại gần 『Yue』 đang bị trói.

“Tại sao cô biết về nano machine?”

“…Cái đó, ờm, nói chung là… xin lỗi, tôi không thể giải thích rõ được. Có những tình huống cực kỳ phức tạp.”

Tôi nhìn vào mắt trái của 『Yue』. Phía sau đôi mắt này…

“Anh có hiểu không, Mishiba Nao?”

Không có tiếng trả lời.

“Dù sao thì, hãy đưa thiết bị phóng nano machine cho tôi. Tôi cần nó.”

『Yue』 nhìn lại tôi chằm chằm. 『Mishiba Nao』 có lẽ đang đưa ra chỉ thị nào đó. Tôi không nghe thấy nên không biết.

Một lát sau,

“Nó ở trong váy.”

『Yue』 nói.

“T-trong váy…”

Tôi bất giác nhìn xuống chân 『Yue』. Đôi chân thon thả của 『Yue』 lộ ra từ chiếc váy đồng phục ngắn. 『Yue』 khẽ cử động. Chiếc váy khẽ vén lên…

“Hoàng tử!”

“Nao-sama!”

“Đau! Đau quá!”

Tôi bị Nin giật tai, và bị Mafuyu véo đùi.

***

Thiết bị phóng nano machine là một khẩu súng đồ chơi có phần nòng hình loa kèn.

Trong khi Nin đang thu thập nó, tôi đã bị Mafuyu che mắt lại.

Không, tôi đâu có nhìn đâu chứ?

Nhân tiện, 『Yue』 cuối cùng cũng đã bị ngất đi nhờ sự hợp tác của Chibi-Yue. Mặc dù nói một android bị ngất là một cách diễn đạt kỳ lạ, nhưng ý là cô ấy đã tạm thời ngừng hoạt động.

Trong lúc đó, điện thoại của Mafuyu cũng bị hỏng nên Chibi-Yue hiện đang di chuyển sang điện thoại của Nin.

“Ờm, vậy là nhiệm vụ đã hoàn thành… đúng không?”

Khi đã đoạt được thiết bị phóng nano machine từ 『Yue』, lực sửa chữa lịch sử sẽ không hoạt động, và vụ sập trường tiểu học sẽ không xảy ra. Nếu vậy, đương nhiên, tình trạng thế giới song song hỗn loạn cũng sẽ không bị kéo theo.

Việc còn lại là tôi chỉ cần tự mình bắn thứ này vào bản thân.

Vì nếu chính tôi là người lựa chọn, lực sửa chữa lịch sử cũng không thể can thiệp được.

“…Ưm, lạ nhỉ?”

Tôi chợt nảy sinh nghi vấn.

“Nhưng, nếu sự hỗn loạn của thế giới song song đã được giải quyết, vậy thì tại sao mọi người lại ở đây?”

Tôi vẫn chưa sử dụng nano machine, nên Chibi-Yue ở đây không có gì lạ. Nhưng Mafuyu trong hình dạng cô bé và Nin đang đứng trước mặt tôi thì sao?

“Không cần lo lắng đâu. Khi sử dụng thiết bị chuyển dịch thời gian để trở về thế giới ban đầu, mọi thứ sẽ được đặt lại.”

“Đặt lại…?”

“Ở thời điểm hiện tại, sự rối loạn của các sợi chỉ tập trung vào điểm kỳ dị Mishiba Nao đã được tháo gỡ. Giờ chỉ cần kéo sợi chỉ ra thôi ạ.”

“Vậy ra là vậy.”

Chibi-Yue đã nói thế thì chắc là thế rồi.

“Vậy thì, tôi phải đi gặp Arisu thôi.”

Mọi người sẽ cùng về “thế giới ban đầu”.

Tôi nhìn về phía Nin.

“Cảm ơn nhé, Nin. Suýt nữa thì nguy hiểm rồi.”

“Không cần khách sáo đâu.”

Nin cười rạng rỡ như một bông hoa,

Rồi hướng khẩu súng chứa nano machine về phía tôi.

“Ơ, khoan đã? Nin…?”

“Cô đang làm cái gì thế hả!”

Mafuyu nhảy bổ vào Nin. Thế nhưng, Mafuyu hiện tại không phải là đối thủ của Nin. Nin lách người né Mafuyu bằng những bước nhảy uyển chuyển. Mafuyu vì quá đà nên đã ngã lăn quay.

“Mafuyu!”

Tôi theo phản xạ vội vàng định chạy tới, nhưng

“Đừng động đậy, hoàng tử.”

Tôi khựng lại.

Nin có lẽ cảnh giác với cú điện giật của Chibi-Yue, nên đã ném điện thoại của mình đi.

“Piroon~”, một tiếng vang lên và tôi nghe thấy lời của Chibi-Yue: “Tôi đã bất cẩn.”

Tôi nhìn chằm chằm vào Nin.

“…Tại sao vậy?”

“Tại sao? Chuyện đó đã rõ ràng rồi. Vì tôi không muốn mất người.”

Đôi mắt Nin vô cùng chân thật. Không phải là một lời nói đùa.

“Vì vậy, tôi quyết định chấp nhận sự hỗn loạn của thế giới song song.”

Nếu Nin buông tay, chắc chắn cái gọi là lực sửa chữa lịch sử sẽ hoạt động.

Dù đây không phải trường tiểu học, nhưng sự bóp méo không gian và thời gian có lẽ sẽ xảy ra bất kể địa điểm. Nếu vậy, mọi việc chúng tôi đã làm sẽ đổ sông đổ bể.

“Cô có biết mình đang nói gì không?”

“Tất nhiên rồi, hoàng tử. Hơn nữa, tôi lại không hiểu. Sự hỗn loạn của thế giới song song? Chuyện đó có vấn đề gì chứ?”

“Vấn đề có thể xảy ra hoặc không. Nhưng bản thân điều đó đã là một vấn đề rồi. Nếu để chuyện gì xảy ra rồi mới hành động thì đã quá muộn. Vì vậy──”

“Không liên quan gì cả.”

“Nin…”

“Không liên quan gì cả.”

“Không liên quan gì là sao chứ…”

“Vì…”

Giọng Nin run rẩy.

“Chẳng phải chúng ta đã hứa rồi sao?”

Với vẻ đau khổ.

Cứ như thể đang chết đuối vậy.

“Hoàng tử đã nói với tôi mà? Rằng sẽ lắng nghe mọi chuyện. Rằng sẽ ở bên tôi cả đêm. Rằng nếu một ngày không đủ thì hãy gọi vào ngày hôm sau. Rằng sẽ chạy đến bất cứ đâu. Thế mà, nếu chia tay ở đây, thì hoàng tử sẽ không thể đến với tôi được nữa.”

Nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt Nin trong veo như biển cả.

Khi chạm vào không khí, chúng kết tinh thành những viên ngọc trai.

Lộp bộp, lộp bộp.

“…Cô, cô sẽ gặp được ‘hoàng tử’ của cô thôi.”

“Tôi không biết người đó.”

“Cô đang nói gì vậy, đó là ‘hoàng tử’ mà cô đã tìm kiếm mà?”

“Người đó, tôi không cần nữa rồi.”

“Nin.”

“Người tôi muốn chỉ có mình người thôi. Dù có một người giống y hệt người, giọng nói giống y hệt người, cách nói chuyện giống y hệt người, và cũng dịu dàng giống y hệt người, thế nhưng, người tôi muốn là người, chứ không phải một người khác giống y hệt người.”

“Không phải là một người khác đâu. Đó là tôi mà.”

“Người thật sự đang nói vậy sao?”

Trước câu hỏi đó, tôi không thể trả lời được.

Bởi vì, tôi không phải là hoàng tử. Không phải là phù thủy vô thức, không phải là đấng cứu thế mơ mộng, không phải là vị hôn thê xuất chúng, cũng không phải là nhà khoa học thiên tài.

Tất cả bọn họ── chỉ là những người khác giống tôi mà thôi.

“Tôi muốn người. Chỉ có người đã cứu tôi, đã mắng tôi, đã lắng nghe lời tôi nói mới có ý nghĩa thôi.”

Nin khẽ cắn môi.

“Không phải vì là công chúa nàng tiên cá mà tôi muốn hoàng tử. Tôi đã chọn người. Tôi thích người. Tôi rất yêu người, Nao. Vì vậy, xin hãy ở bên tôi.”

Lộp bộp, lộp bộp.

Vô số viên ngọc trai rơi từ đôi mắt Nin.

Mục tiêu của thiết bị phóng nano machine đang chĩa vào tôi đã lệch lạc.

Chắc chắn, dù có bóp cò, nó cũng sẽ không trúng tôi.

Tôi hít vào luồng khí lạnh. Rồi nhìn Nin và nói.

“Cảm ơn cô.”

Tôi mong rằng tấm lòng biết ơn của mình sẽ đến được với Nin.

“Thật vui khi được nghe cô nói như vậy. Thật sự đấy.”

“Vậy thì──”

“Không, không được. Không thể được. Xin lỗi.”

Biểu cảm của Nin méo mó đến đáng thương.

“Tại sao…”

“Tôi cũng thích Nin. Những lời tôi nói rằng sẽ lắng nghe, không phải là dối đâu. Nếu cô cần tôi, hãy gọi bất cứ lúc nào. Nếu tôi có ích, tôi sẽ chạy đến bất cứ đâu. Nhưng cái “thích” mà Nin dành cho tôi, và của tôi dành cho cô, có lẽ là loại khác nhau. Vì vậy, xin lỗi. Tôi không thể đáp lại tình cảm của Nin được.”

Tôi thấy mình thật đáng thương vì chỉ có thể nói lời xin lỗi.

Tôi quý trọng Nin. Rất yêu cô ấy.

Nhưng tôi không thể đáp ứng được điều Nin thực sự mong muốn.

Mafuyu, Chibi-Yue, và cả 『Yue』 đều không chen lời.

Tôi tiến đến gần Nin và chạm tay vào thiết bị phóng nano machine.

Dưới trời đông lạnh giá, nó cũng lạnh buốt đến tận xương tủy.

Nin không chống cự.

Tôi nhẹ nhàng cầm lấy.

“…Nao đồ ngốc.”

Nin lẩm bẩm trong khi cúi đầu.

Hơi thở trắng xóa phả ra rồi tan biến vào không trung.

Nin chỉ mặc một chiếc váy trắng nên trông cô ấy rất lạnh.

Tôi cởi áo khoác, khoác lên vai Nin.

“Tôi biết.”

Nin tiếp tục cúi đầu, cố nén tiếng nấc nghẹn ngào.

***

“Đến muộn quá đấy!”

Arisu đứng đó, bên cạnh cổng trường bị gắn biển cấm vào, nhưng cô ấy đã vượt qua nó. Cô ấy phồng má, lườm tôi.

“Lại còn lạnh nữa!”

Hơi thở của Arisu trắng xóa. Cô ấy dậm chân tại chỗ. Mặc dù đang mặc áo len và áo khoác của 『tôi』, nhưng phía dưới vẫn là váy, nên cặp đùi trần truồng của cô ấy trông vô cùng lạnh. Đối với con trai thì cũng giống như đang mặc quần đùi vậy.

Đây là ngôi trường tiểu học chúng tôi từng theo học. Bởi vì số lượng trẻ em trong vùng giảm sút, giờ nó đã thành một trường bỏ hoang. Đúng ra thì "nửa năm trước", hay nói cho đúng hơn là "tối nay", nơi này lẽ ra đã bị phá hủy. Thế nhưng, đến giờ nó vẫn lặng lẽ đứng đó. Chúng tôi đã ngăn chặn được việc nó sụp đổ.

“Xin lỗi, xin lỗi nhé. Tớ hơi tốn thời gian một chút.”

Arisu chú ý đến Người cá đang đứng cạnh tôi.

Người cá đỏ bừng chóp mũi. Cô bé kéo chặt vạt áo khoác mà tôi đã mặc cho.

Hai người trao đổi ánh mắt một lát rồi chẳng nói gì.

Arisu quay sang tôi và mở miệng.

“Mọi việc ổn thỏa rồi chứ?”

“Cũng tàm tạm. À, mà điện thoại của cậu bị hỏng mất rồi…”

“Cái đó không quan trọng đâu.”

“Tớ xin lỗi.”

“Thật ra, tớ vẫn sẽ đòi cậu bồi thường thôi.”

“Hả?”

“Trước tiên, hãy đổi mật khẩu tài khoản ngân hàng của Nao thành ngày sinh của tớ đi.”

“Như thế thì nặng tay quá rồi. Chẳng khác nào cậu muốn rút tiền thoải mái sao…”

Yue, theo chỉ dẫn của Chibi Yue, đã đưa trở về 20 năm sau.

Mana từng lo lắng không biết liệu làm như vậy có gây ra bất lợi gì không, nhưng đến giờ thì mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ, không chút trục trặc.

Điều đó có nghĩa là San Nao của 20 năm sau không có ý định ngăn cản những gì chúng tôi đang làm.

Nghe hơi rắc rối, nhưng chắc là như vậy. Ừ, cứ tạm cho là như vậy đi.

Phía bên kia và cả chúng tôi, suy cho cùng, mục đích là một.

Tôi hy vọng thế giới 20 năm sau sẽ thật tươi sáng.

“Còn một ‘tôi’ khác thì sao rồi?”

Arisu muốn hỏi về San Nao của thế giới này mà cô ấy đã đuổi theo, chứ không phải San Nao của 20 năm sau.

“Tớ đã đặt anh ta nằm trên sofa phòng khách rồi. Chắc khi tỉnh dậy sẽ nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ thôi.”

Lúc này, có lẽ là lúc "Arisu" nổi điên vì "tôi" không xuất hiện đúng giờ hẹn, đang tấn công nhà San Shiba. Tôi chỉ mong mọi chuyện sẽ được xử lý một cách êm đẹp.

“Vậy thì, giờ chỉ cần dùng thứ này thôi.”

Tôi đưa chiếc máy bắn nanomachine vừa có được ra cho Arisu xem.

Yue hay Jin bắn tôi thì không được.

Tôi phải tự mình lựa chọn bằng ý chí của mình.

Arisu đang nhìn tôi.

Mana, Người cá, Chibi Yue cũng vậy.

Mặc dù không nhất thiết phải làm việc này trước mặt mọi người, nhưng tôi vẫn nghĩ làm vậy sẽ tốt hơn. Giống như một nghi thức vậy.

“Được rồi, kết thúc nhanh gọn nào.”

Tôi cố gắng nói một câu đùa cợt hết sức có thể.

Tôi cũng cười, nhưng không tự tin là mình đã làm tốt.

“Này, Yue.”

“Có chuyện gì ạ?”

“Thứ này có thể bắn vào bất cứ đâu được không?”

“Vâng.”

“Vậy sao.”

Tôi muốn nói gì đó với Yue, nhưng không biết phải diễn đạt thế nào. Nếu nanomachine ức chế trong đầu tôi hoạt động, tương lai của Yue sẽ biến mất.

“San Shiba Naomichi.”

Yue gọi tên tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng.

“À.”

“Chúc anh luôn khỏe mạnh.”

“…À.”

Tôi ngần ngại khi nghĩ đến việc bắn vào đầu. Dù sao thì tôi cũng không tự kết liễu đời mình.

Tôi dí nòng súng vào bắp đùi, nơi cảm thấy không quá đau.

Giữa không khí lạnh buốt.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nín thở.

Nhắm mắt lại—

Tôi bóp cò.

Có một cú sốc nhẹ ở bắp đùi. Cảm giác như bị một sợi dây chun bắn vào vậy.

Có đau, nhưng không quá đau.

Và chỉ có thế.

Tôi mở mắt ra.

Arisu đang ở đó, Mana đang ở đó, Jin đang ở đó. Trên tay Người cá là chiếc điện thoại, hiển thị hình ảnh của Chibi Yue. Tất cả mọi người đang nhìn tôi chằm chằm.

Yên lặng.

Cái gọi là "lực điều chỉnh lịch sử" không hề hoạt động, cũng không có cơn bão bất ngờ nào xuất hiện.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“…Có vẻ như đã thành công.”

Khi mọi chuyện kết thúc, tôi thấy nó khá đơn giản. Có lẽ các nhân vật chính trong truyện cũng cảm thấy như vậy.

“Vậy thì, nhiệm vụ hoàn thành rồi nhỉ.”

Arisu nói với giọng điệu như thể vừa phá đảo một trò chơi.

“Đúng vậy, đến đây là hết rồi.”

Bây giờ, chỉ cần trở về nơi mỗi người thuộc về.

Tôi ngước nhìn bầu trời đêm. Một vầng trăng gầy guộc như có thể vỡ tan nếu nắm lấy, đang lơ lửng.

Không khí rất lạnh, má tôi tê tái. Tôi hít mũi.

“Này, Nao.”

Arisu gọi tôi.

“Gì vậy?”

Tôi nhìn Arisu. Arisu nhìn tôi chằm chằm. Chỉ vậy thôi, cô ấy không nói thêm gì nữa.

Trong một lúc, chúng tôi cứ nhìn nhau im lặng như thế.

Vậy thì sao?

Chỉ là thế thôi.

“Được rồi, về thôi.”

Ngay cả Dorothy trong "Phù thủy xứ Oz" cũng nói vậy mà.

Nhà vẫn là nhất, đúng không?

“Tớ muốn ăn gì đó ấm nóng.”

“Bên đó đang là tháng Tám đấy.”

“À, đúng rồi.”

Tôi lôi thiết bị dịch chuyển thời gian từ túi ra.

Và rồi,

“…………”

Tôi đã cạn lời.

Bởi vì màn hình tinh thể lỏng của thiết bị dịch chuyển thời gian đã xuất hiện một vết nứt lớn.

Nhưng màn hình bị nứt không có nghĩa là nó đã hỏng.

Tôi vội vàng bấm nút.

Tuy nhiên, thiết bị dịch chuyển thời gian không khởi động.

“Có chuyện gì vậy, Nao?”

Arisu nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ.

“Chết, chết tiệt rồi, có lẽ nào…”

Con người khi thực sự gặp chuyện nguy hiểm, dường như lại bật cười.

“Naomichi?”

“Chẳng hiểu sao nó hỏng rồi.”

“Hả!?”

Arisu đột ngột lao về phía tôi. Mana và Jin cũng vậy. Mana đã biến thành bé gái nên cô bé vừa nói “Em không thấy gì cả!” vừa nhảy nhót tưng tưng.

“Chẳng lẽ, là tại em…”

Mặt Người cá tái nhợt.

Sau đó, một âm thanh "pì roong" vang lên, không mấy phù hợp với hoàn cảnh lúc đó.

“Chắc không phải vậy đâu.”

Chibi Yue bình thản phủ nhận lời Người cá nói, dù tình hình có vẻ đang nguy hiểm.

“Khả năng cao là San Naomichi đã làm hỏng nó khi trượt chân.”

Trượt chân… Chắc chắn là đang nói đến lúc tôi định bẫy Yue.

“Chuyện, chuyện này, có thể giải quyết được chứ?”

Tôi dè dặt hỏi Chibi Yue.

Ngay cả Chibi Yue cũng không trả lời ngay lập tức.

“…Yue.”

“Đáng tiếc là Yue cũng không thể làm gì được. Nếu có ai có thể sửa nó, thì đó chỉ có thể là San Nao. Dĩ nhiên là San Nao của hai mươi năm sau.”

Má tôi tái mét đi.

“Vậy, vậy thì, phải làm sao đây…”

Mất công lắm mới giải quyết được tình trạng các thế giới song song xen lẫn nhau, chẳng lẽ chúng tôi cứ phải kẹt lại thế này sao? Đâu phải cứ chờ "nửa năm" là sẽ trở về dòng thời gian cũ được đâu…

“Chỉ có một cách duy nhất.”

Chibi Yue nói.

“Thật không?”

Tôi có cảm giác như người chết đuối vớ được cọng rơm.

“Vâng.”

“Cách nào?”

Yue bình thản đáp lại câu hỏi đầy vẻ tuyệt vọng của tôi.

“Sử dụng Lò ma lực cấp cao Nemesis Core.”

Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó,

“Không được!”

Arisu phản đối bằng một giọng kiên quyết.

“Tuyệt đối không được, tớ không cho phép!”

Tôi chợt nhớ lại lời Arisu đã nói ngay từ đầu.

Nếu có thể huy động một lượng lớn ma lực, thì có thể hồi sinh người chết, hay đi lại giữa quá khứ và tương lai.

Thành thật mà nói, tôi không thực sự hiểu Lò ma lực cấp cao Nemesis Core là gì. Tôi chỉ nghe Arisu nói rằng các pháp sư đều có một cái lò ma lực, là nguồn gốc của ma lực, và cái Nemesis Core này là một thứ đặc biệt mạnh mẽ trong số đó.

“Sử dụng Nemesis Core thì có thể về được…”

Mà không cần dùng thiết bị dịch chuyển thời gian.

Nhưng cái lò ma lực trong người tôi thì đang bị Arisu phong ấn bằng Dấu ấn Hộ Mệnh. Chỉ có Arisu, người thi triển phép, mới có thể giải trừ.

“Arisu.”

“Tuyệt đối không được. Với tư cách là một pháp sư của Hội Lễ Tang Ánh Trăng, tớ không thể cho phép.”

“Đây không phải lúc nói mấy lời đó. Cậu có chấp nhận là chúng ta không thể quay về không?”

“Có.”

“…Arisu.”

“Nếu phải dùng đến Nemesis Core, thì thà không thể quay về còn hơn.”

Arisu kiên quyết từ chối lời tôi nói.

“Tôi cũng đồng ý với ý kiến của cô ấy.”

“Jin…”

“Tôi chỉ hiểu lò ma lực dưới dạng khái niệm, nhưng Nemesis Core là một thứ nguy hiểm đúng không? Vậy thì không nên sử dụng.”

“Thần cũng vậy ạ.”

“…Cả Mana nữa sao? Chúng ta đã cố gắng đến mức này rồi mà.”

Nếu Suzuran ở đây, có lẽ cũng sẽ phản đối. Cô bé đang đợi tôi ở nhà, nhưng nếu reset, chắc chắn Suzuran sẽ bị đẩy về thế giới mà cô bé thuộc về.

Nếu chúng tôi không chọn trở về (reset) ở đây, thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Những tác hại đi kèm là gì?

Theo lời giải thích của Chibi Yue ban nãy, sự hỗn loạn của các thế giới song song gần như đã được giải quyết. Việc còn lại là chúng tôi trở về thế giới ban đầu để mọi thứ trở về đúng quỹ đạo.

Không làm như vậy có nghĩa là vẫn còn nguy hiểm tiềm ẩn sao?

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một thị trấn hoang tàn. Nơi đó không có con người, mà thay vào đó là những con quái vật xúc tu không rõ nguồn gốc. Nếu quái vật từ một thế giới như vậy bị triệu hồi thì sao?

Tôi nhìn Arisu một lần nữa.

“Arisu, làm ơn. Chỉ có cậu mới làm được thôi.”

Arisu trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt đáng sợ.

“Không.”

“Arisu.”

“Không chịu đâu. Tớ sẽ không hợp tác đâu!”

Arisu nói rồi quay lưng lại với tôi. Cô ấy định bỏ chạy.

“Arisu! Đợi đã!”

Tôi vội vàng đuổi theo Arisu. Mana và Người cá dường như cũng muốn theo, nhưng nhanh chóng biến mất. Có lẽ họ muốn để Arisu và tôi lại một mình.

Arisu chạy rất nhanh. Dù sao thì cô ấy cũng chạy 100 mét trong 12 giây mà.

Thế nhưng tôi vẫn cố gắng bám sát lấy lưng Arisu.

“Arisu!”

Tôi gọi, nhưng Arisu không quay đầu lại. Mái tóc màu caramel của cô ấy bay phấp phới khi cô ấy rẽ vào góc trường.

“Đợi đã!”

Arisu cứ thế chạy mãi.

Và tôi cứ thế đuổi theo Arisu—

Nhưng rồi, Arisu dần chậm lại. Cô ấy giảm tốc độ dần, cho đến khi chỉ còn đi bộ, và cuối cùng thì dừng hẳn.

Tôi chống tay lên đầu gối. Thiếu oxy. Chân nặng trịch. Lúc chạy trốn khỏi Yue, tôi cũng đã chạy hết sức, nên giờ thực sự đã đến giới hạn rồi. Mai chắc chắn sẽ đau nhức cơ bắp.

“A, Arisu, cậu, nhanh quá rồi…”

Tôi hít thở đều, lau mồ hôi trên trán.

“Nao, cậu có nhớ chỗ này không?”

Trước câu hỏi của Arisu, tôi ngẩng mặt lên.

Đó là—

“…Dĩ nhiên rồi.”

Đó là nơi có lò đốt rác.

Giờ thì không còn gì nữa rồi.

Lò đốt rác đã bị dỡ bỏ từ rất lâu rồi, khi nó không còn được sử dụng nữa.

Chỉ còn lại dấu vết của lò đốt rác trên mặt đất.

Chuyện đó là khi tôi còn bé, mũm mĩm như Patalliro vậy.

Một buổi sáng, khi đến trường, tôi thấy Arisu đang úp đầu vào lò đốt rác này. Cô bé đang làm gì ư? Arisu đang tìm đôi giày đi trong nhà của mình.

Lúc đó, Arisu đã khóc một chút. Hoặc sắp khóc.

Thế nên khi tôi gọi, cô bé cố gắng che giấu điều đó, cố tình đập đầu vào nắp lò để mắt ngấn lệ. Arisu cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi.

“Tớ nhớ rõ lắm.”

“Naomichi, cậu đã cùng tớ đi tìm giày trong nhà đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Nó ở trong thùng rác bên cạnh nhà tập thể dục nhỉ.”

“Đúng rồi.”

“Naomichi đã nắm tay tớ, và nói rằng sẽ luôn đứng về phía tớ, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Này—”

Arisu ngập ngừng một lát, rồi tiếp tục.

“Kỷ niệm đó không phải là thật sao?”

Tôi không thể trả lời ngay.

Bởi vì câu hỏi đó cũng nằm trong lòng tôi.

Có lẽ những gì tôi nhớ chỉ là ký ức của một "San Nao" khác, được cấy ghép vào "nửa năm trước", tức là ngày "Giao thừa" này.

Cũng giống như việc tôi không thể phân biệt lần đầu gặp Mana là khi còn bé hay gần đây, ngay cả những kỷ niệm với Arisu cũng không biết có phải là của chính tôi hay không.

Tôi không biết cách phân biệt.

Vì tôi không trả lời được, Arisu làm một vẻ mặt tổn thương. Đôi mắt to tròn khẽ rung động.

“Naomichi muốn về đúng không?”

“Chúng ta phải về.”

“Cái thế giới song song đó, có gì quan trọng đâu chứ?”

Arisu cũng nói những điều giống như Mana và Jin.

“Nghe không giống lời của Arisu, người hùng của tớ chút nào cả.”

Tôi vừa nói xong thì đột nhiên,

“Tớ không phải là người hùng!”

Arisu bùng nổ.

Cô ấy nắm chặt nắm đấm, cúi đầu xuống, và gằn giọng.

“Tớ không hề ngầu như Naomichi nói đâu! Cậu chẳng hiểu gì cả!”

“…Arisu.”

“Đừng tự ý gán tính cách cho tớ! Đừng ép buộc tớ! Như thế thật phiền phức!”

Arisu bực bội dậm chân phải hai lần xuống đất.

“…Vậy à, tớ xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi!”

Lời xin lỗi của tôi lúc này dường như cũng làm cô ấy bực mình.

Nhưng tôi, trước vẻ mặt tuyệt vọng của Arisu, lại lỡ bật cười một chút, cảm thấy thật không đúng lúc.

“Cậu, cậu đang cười cái gì thế!”

Arisu đỏ mặt quát lên.

“Không, tớ xin lỗi, lỡ miệng thôi.”

Arisu lúc cười, lúc khóc, lúc giận dữ, thay đổi biểu cảm liên tục, cô ấy vẫn chỉ là cô bạn thanh mai trúc mã mà tôi biết. Điều đó khiến tôi rất vui, nhưng cũng có chút buồn.

“Thiết bị dịch chuyển thời gian đã hỏng rồi. Nhưng cậu lại không cho tớ dùng Nemesis Core. Vậy thì phải làm sao đây?”

“…Thôi bỏ đi.”

Arisu khẽ thì thầm.

Thôi bỏ đi.

Một từ không hề hợp với Arisu chút nào.

Tôi nghĩ vậy, nhưng sợ nói ra sẽ lại bị mắng nên đành thôi.

“Thôi bỏ đi, hả.”

“Đúng vậy.”

“…Xin lỗi, nhưng tớ không thể.”

“Tại sao chứ?”

Arisu lại nhìn tôi với vẻ mặt sắp khóc.

“Tớ sẽ dùng mọi biện pháp, nếu vẫn không được thì lúc đó đành chịu, sẽ từ bỏ. Cố gắng hết sức rồi, nếu vẫn thất bại thì sẽ chấp nhận. Sẽ đầu hàng toàn diện. Sẽ giơ hai tay lên và quỳ gối. Nhưng chúng ta vẫn còn cách. Vậy thì không thể từ bỏ được.”

Arisu im lặng nhìn tôi.

“Tớ hiểu rất rõ là Arisu rất quý trọng tớ. Tớ cũng hiểu Nemesis Core là thứ nguy hiểm. Chính vì thế tớ mới nhờ cậu. Thứ đó chỉ có Arisu mới có thể điều khiển được phải không?”

“Cậu chẳng hiểu gì cả. Ngay cả tớ cũng không chắc có điều khiển được nó không. Nó nguy hiểm đến mức đó đấy.”

“Tớ cũng biết điều đó rồi. Nhưng tớ tin Arisu. Cậu làm được mà.”

“Không chịu đâu.”

Arisu buông ra một câu nói hờn dỗi như đứa trẻ con.

“Kẻ không hiểu gì chính là cậu đó.”

“…Cái gì không hiểu cơ?”

“Giống như việc cậu quý trọng tớ, tớ cũng quý trọng cậu như vậy đó.”

Tôi tiến thêm một bước về phía Arisu.

“Yue đã nói, nếu tình trạng thế giới song song xen lẫn nhau cứ tiếp diễn, những điều nguy hiểm sẽ xảy ra. Cậu đã thấy thế giới song song đầu tiên rồi đó, phải không? Này, ở đó có con người nào không? Nếu có chuyện gì xảy ra với Arisu thì tớ cũng không chịu được đâu. Cậu phải hiểu điều đó chứ.”

Một bước nữa.

Lại một bước nữa.

“Tớ thật may mắn. May mắn hơn bất cứ ai khác, hơn bất kỳ San Nao nào khác. Bởi vì tớ đã gặp được cậu. Rất vui. Đó là kỷ niệm của cả đời. Mọi thứ có thể sẽ bị xóa bỏ khi trở về ban đầu, nhưng tớ sẽ không quên. Tớ muốn cố gắng không quên. Không, dù có phải ương ngạnh cũng không quên.”

Hay là, dù đã tuyên bố những điều vĩ đại như vậy, tôi cũng không thể nhớ được điều này. Nghĩ đến đó, ngực tôi hơi nhói.

Tôi đứng đối diện Arisu.

“Đây là lời thỉnh cầu cuối cùng của tớ. Làm ơn, hãy phá bỏ phong ấn đi. Rồi chúng ta cùng về, nhé?”

“Cuối cùng gì chứ…”

“Làm ơn.”

Tôi nắm lấy tay Arisu. Bàn tay cô ấy đã lạnh buốt.

Arisu trừng mắt nhìn tôi, nước mắt giàn giụa.

“…Đồ đáng ghét, đồ ghét cay ghét đắng.”

“Cậu mà nói ra câu đó, tớ thấy nó như mũi dao đâm vào tim vậy.”

Arisu không gạt tay tôi ra.

○ ○

Arisu và tôi nắm tay nhau, chẳng nói gì đặc biệt mà chỉ đi bộ một vòng quanh sân trường. Vừa hoài niệm, nhưng bản thân ngôi trường ban đêm lại có chút gì đó mới mẻ, cảm giác thật lạ lùng.

Đi hết một vòng, chúng tôi trở lại chỗ mọi người.

“Nào, đến lúc kết thúc rồi.”

Mana và Jin không hề biểu lộ sự thay đổi nào trên nét mặt trước lời nói của tôi.

Có lẽ họ đã biết trước mọi chuyện sẽ như thế này.

“Naomichi-sama.”

Mana gọi tôi.

“Hả?”

Mana bé nhỏ ngước nhìn tôi chằm chằm.

“Sao vậy?”

“…Dạ, không có gì ạ.”

Tôi cười thật tươi, nói lớn: “Thật là một cô bé kỳ lạ.”

Đâu phải đến đây là chia tay đâu.

Đúng vậy, đâu phải chia tay.

Cho nên, không cần phải cảm thấy đa cảm làm gì.

Phải làm cho mọi chuyện trở nên như vậy.

Arisu nói chuyện với điện thoại của Jin, đang trao đổi với Chibi Yue.

Việc dịch chuyển thời gian bằng Nemesis Core dù sao cũng không đơn giản.

Tức là, dường như không thể điều chỉnh điểm đến.

Vì vậy, cuối cùng chúng tôi vẫn phải sử dụng thiết bị dịch chuyển thời gian.

Và để làm được điều đó, sự hỗ trợ của Chibi Yue là không thể thiếu.

Đầu tiên, Arisu sẽ rút ma lực từ lò ma lực để khởi động cưỡng bức thiết bị dịch chuyển thời gian đã hỏng. Sau đó, với sự hỗ trợ của Chibi Yue, thiết bị này sẽ được dùng làm thiết bị phụ trợ để dịch chuyển thời gian về khoảng nửa năm sau, tức là về thế giới ban đầu.

Đó là kế hoạch tổng thể.

“Nao, cậu sẵn sàng chưa?”

Arisu, sau khi trao đổi xong, cầm lấy lá bài phép thuật Wiz Vermilion.

“Ờm, cứ đứng như vậy được chứ?”

“Ừ, cứ thế đi.”

“Được rồi. Nào, cứ đến đây đi. ‘Cứ đến đây, hiện tượng siêu nhiên!’”

“…Sao cậu lại cố tình nói lại thế?”

“Chẳng hiểu sao nữa.”

Arisu thở dài ngao ngán.

Nhưng rồi, cô ấy nhanh chóng thay đổi biểu cảm.

“Này, Naomichi.”

“Hả?”

“Tớ nhất định sẽ thành công.”

“Tớ tin cậu.”

Arisu giương cao lá bài phép thuật Wiz Vermilion.

“Đầu tiên, tớ sẽ tạo kết giới.”

Nói rồi, cô ấy thổi phù một cái vào lá bài phép thuật Wiz Vermilion.

“Alice in Chains—Mở ra!”

Vô số cánh bướm lửa trắng được tạo ra. Những cánh bướm lửa trắng đó vây quanh Arisu và tôi. Cảnh tượng thật huyền ảo.

Có cảm giác như cơ thể đang lơ lửng. Giống như chỉ riêng chỗ chúng tôi được bao quanh bởi những cánh bướm trắng, trọng lực bị giảm đi. Hoặc là, đúng vậy, như đang ở trong nước.

Arisu nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định.

Vừa nhìn, cô ấy vừa lột miếng băng dán trên bắp đùi.

Ở đó có ba dấu hiệu “†” xếp sát nhau như chữ Hán “森” (rừng).

“Ta, nhân danh Nữ Phù Thủy Ngàn Năm, nghiêm lệnh!

Hiện diện đi, hiến tế đi—Dấu Ấn Hộ Mệnh (Brand of Arisu)!”

Thoáng chốc.

Tôi nhận ra một sợi chỉ mảnh như tơ đang kéo dài từ vùng ngực trái của tôi đến dấu ấn trên bắp đùi của Arisu.

“Đây là…”

Dấu Ấn Hộ Mệnh (Brand of Arisu) nối kết Arisu và tôi.

“Đứng yên đó.”

Arisu rút thêm một lá bài phép thuật Wiz Vermilion khác, thổi vào nó và biến nó thành một thanh kiếm.

Dùng nó,

Cắt đứt sợi chỉ nối liền các dấu ấn của chúng tôi.

“—ÁÁÁÁ!”

Ngay lập tức, một cơn đau dữ dội xé toạc vùng tim.

“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!”

“Nao-sama!”

“Hoàng tử!”

Giọng của Mana và Jin vang lên.

Cơ thể tôi nóng ran. Một cảm giác kỳ lạ như trái tim đang phình to đột ngột. Nhiệt độ máu chạy trong huyết quản tăng lên. Mồ hôi tuôn ra ào ạt.

“Khụ…!”

Tôi nghiến chặt răng.

“Naomichi, cố chịu đựng!”

Arisu ấn bàn tay phải lên ngực trái của tôi.

Rồi, cô ấy đâm thẳng tay vào đó.

Đó là một cảnh tượng kỳ lạ đến khó tin. Giống như phẫu thuật tâm linh mà tôi từng xem trong các chương trình kỳ bí trên TV khi còn bé. Tay Arisu đang từ từ lún sâu vào ngực tôi. Những cánh bướm lửa trắng vây quanh chúng tôi bay tán loạn.

Và Arisu từ từ rút tay ra.

Như thể được bàn tay ấy dẫn lối,

Một khối cầu màu đỏ hiện ra.

Một khối cầu màu đỏ có đường kính khoảng mười centimet, bị một thanh vàng đâm xuyên qua.

Nó có hình dạng hơi giống quả địa cầu.

Đây chính là Lò ma lực Nemesis Core sao…

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một vết nứt chạy trên bề mặt nó.

Đột ngột, một luồng nhiệt kinh hoàng ập đến. Những cánh bướm lửa trắng cứ từng con từng con một bị cuốn đi. Tôi không thể mở mắt ra được.

“A, ri… su.”

“Không, không được… không thể kiểm soát… Nguy hiểm lắm. Phải đưa nó trở về.”

Arisu, hình ảnh mờ nhạt của cô ấy, đang méo mó mặt trong luồng nhiệt. Cô ấy cố gắng đứng vững để không bị thổi bay, nhưng vẫn bị đẩy lùi từng chút một.

“A, ri, su…”

Tôi cũng cố gắng trụ lại. Nhưng chân tôi đã run rẩy, không thể chịu đựng được nữa.

Lời “có lẽ không được” thoáng qua trong đầu tôi.

Tôi rùng mình khi thấy mình có vẻ yếu lòng.

“Khốn…!”

Đúng lúc đó,

“Cậu đang làm gì thế!”

Giọng Jin vang lên. Tôi thoáng thấy anh ta lao tới ôm lấy Arisu để đỡ cô ấy.

“Xin hãy cố gắng lên!”

Mana đỡ lấy cơ thể tôi.

Họ lẽ ra phải ở bên ngoài kết giới chứ.

Tôi thấy tay Mana bị thương. Cả hai đã cố sức phá kết giới để xông vào bên trong.

“Một Arisu, rút ma lực. Ba Nao, đẩy thiết bị dịch chuyển thời gian về phía trước.”

Ngay cả trong tình huống nguy hiểm thế này, giọng Chibi Yue vẫn bình thản như mọi khi.

“ÁÁÁÁÁ!”

Trong cơn gió xoáy, cảm giác như có vật nặng đeo vào tay vậy. Dù vậy, Mana vẫn đỡ lấy tôi. Có Arisu, có Người cá, có Chibi Yue. Suzuran chắc hẳn đang cầu nguyện bên kia.

Đây không phải lúc nghĩ “có lẽ không được”. Hãy mạnh mẽ như con tardigrade!

Tôi cố sức đẩy thiết bị dịch chuyển thời gian về phía Arisu.

“Tin cậy cậu đó! Arisu!”

Tôi gần như không thấy gì nữa.

Tầm nhìn trắng xóa.

Dù vậy, trong một thoáng, bóng dáng Arisu hiện lên.

Mái tóc màu caramel của cô ấy dựng ngược, trông thật thảm hại.

Thế nhưng Arisu vẫn nhìn tôi.

Miệng cô ấy khẽ động đậy.

Nhưng tôi không nghe thấy gì cả.

“Hả, cậu nói gì cơ?”

Này này, đây mà là một câu chuyện thì đúng là cao trào của tập cuối rồi.

Không có lời thoại nào hay hơn sao.

Quá nhạt nhẽo.

…Thôi kệ.

Chắc vậy thôi. Với tôi thì đã là xuất sắc rồi.

Tiếng ồn như lũ lụt… không thể thở nổi… tầm nhìn méo mó… cảm giác như chìm xuống nước… hoặc là, đúng vậy… như bị ném vào không gian vậy… những ngôi sao va vào tôi… cơ thể phình to… sắp nổ tung từ bên trong… ý thức… hỗn loạn…

“Anh hai, dậy đi.”

Sáng hôm sau, tôi thức dậy thì thấy một cô em gái lạ mặt…

“Chào mừng Naomichi-sama đã đến.”

Đang là mùa hè lại có tuyết rơi, rồi một vị hôn thê xuất hiện…

“Đúng vậy, anh quả nhiên không nhớ tôi.”

Bị công chúa mà tôi gặp ở kiếp trước truy sát…

“Tên nhận dạng cá nhân là Yue. Mong anh ghi nhớ.”

Rồi suýt bị con gái mình bắt cóc…

Và rồi,

Và rồi…

“Chúc buổi sáng tốt lành, Nao!”

Arisu… Một Arisu…

Cô bạn thanh mai trúc mã của tôi… người hùng của tôi…

Người tôi trân quý…

Sẽ không quên. Tuyệt đối không.

Ngay cả khi mọi thứ trở thành hư vô.

Tôi sẽ không bao giờ quên.

○ ○

Tôi đọc được trong một cuốn sách nào đó rằng, ngày xưa, có một nhà thơ tên Lautréamont, và trong bài thơ ông viết có một câu như thế này:

“Đẹp như cuộc gặp gỡ tình cờ giữa một chiếc máy khâu và một chiếc ô trên bàn mổ.”

Không, tôi không hiểu ý nghĩa của nó.

Nhưng mà, khoảng nửa năm cuộc sống thanh mai trúc mã của Arisu và tôi, có lẽ, cũng giống như thế vậy.

Cả Suzuran, Mana, Jin, Yue…

Thật ra, chúng tôi vốn không nên gặp gỡ, thế nhưng vì nhân duyên nào đó mà lại gặp nhau, và dù vậy, chúng tôi đã sống khá tốt.

Đáng lẽ là như vậy.

Và rất vui.

Hay là.

Chỉ mình tôi nghĩ như thế?

○ ○

“A.”

Mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trước con dốc dẫn đến tư gia của dòng họ Ichijo.

Đó là nơi Alice và Yue đã giao chiến.

Trời vẫn chưa sáng hẳn.

Không khí lạnh lẽo vừa nãy biến mất như một trò đùa, nhiệt độ và độ ẩm đều tăng cao.

Không thấy bóng dáng Alice đâu. Không có ai khác cả.

Đương nhiên, cũng không có người đi đường. May mà không ai nhìn thấy.

Quần áo của tôi đã trở lại như trước khi du hành thời gian.

"Mình đã... trở về sao?"

Tôi lẩm bẩm, rồi chợt nhận ra.

Ký ức vẫn còn nguyên vẹn. Cứ cho là thần linh đã rộng lượng ban cho tôi đi. Dù chưa từng gặp thần bao giờ nên cũng không biết ngài là người thế nào.

Hay là, ký ức này đã bị sửa đổi chút ít rồi cũng nên?

Tôi không có cách nào để kiểm chứng cả.

Tôi ngước nhìn bầu trời đêm. Vầng trăng tròn trịa, mềm mại như một chiếc bánh ngọt đang lơ lửng.

Tôi thấy nó thật đẹp.

Dù chỉ là phản chiếu ánh sáng mặt trời, thì cái đẹp vẫn cứ là cái đẹp mà thôi.

Có lẽ, đến một ngày nào đó, tôi sẽ không còn nhớ đến những ngày kỳ lạ mà tôi đã trải qua cùng mọi người. Nhưng dù vậy, nó cũng sẽ không biến mất.

Giống như vầng trăng kia, nó sẽ âm thầm soi sáng con đường tôi đi.

Tôi tin là như vậy.

Tôi chậm rãi hít một hơi thật sâu.

"Được rồi."

Tôi bắt đầu chạy.

Hướng về ngôi trường tiểu học bỏ hoang, nơi mọi chuyện bắt đầu.

Chạy được một đoạn, tôi chợt nhớ ra đã để xe đạp ở nhà Alice.

Không biết nó sẽ được xử lý thế nào nhỉ?

Chỗ này, có lẽ, là một thế giới khác với điểm khởi đầu một chút, vậy thì chiếc xe đạp có lẽ đang ở nhà tôi rồi cũng nên. Thôi, để sau kiểm tra vậy.

Chạy. Chạy. Chạy.

Dù sao thì cứ chạy đã.

Tôi thở dốc. Chân đau nhức.

Nhưng tôi vẫn chạy.

Có lẽ, tôi chẳng còn sức mạnh nào nữa cả. Mà dù sao thì, tôi vốn dĩ đã không có gì rồi. Như vậy cũng tốt.

Nhưng, tôi có những kỷ niệm với mọi người.

Vì vậy.

Ví dụ như, nếu coi như mình đang bắt đầu lại cuộc đời từ chính giây phút này thì sao?

Hôm nay chẳng phải là ngày tốt nhất để làm lại cuộc đời hay sao?

Bạn có nghĩ vậy không?

"Này, Alice?"

Tôi ướt đẫm mồ hôi trong chớp mắt.

Từ đây đến chỗ trường tiểu học chỉ mất khoảng mười phút đi bộ.

Nếu chạy thì chắc chỉ năm phút là tới.

Tôi gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu và tiếp tục chạy.

Hôm nay mình chạy nhiều thật đấy.

À, không, có nên gọi là "hôm nay" không thì cũng hơi khó nói...

Và rồi,

Khi đến trước trường tiểu học,

Tôi sững sờ.

"............ Chuyện này là sao?"

Tòa nhà trường tiểu học... đã biến mất.

Nhưng, chúng tôi đã thực sự làm lại 'nửa năm trước'. Chúng tôi đã bảo vệ 'Minami' khỏi 'Yue', và thu hồi thiết bị phóng nano machine. Vì vậy, sức mạnh sửa chữa lịch sử không hề hoạt động.

Vậy mà.

Trường tiểu học lại không còn.

"Tại sao chứ?"

Tôi mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất.

"Cái quái gì thế này? Những gì chúng ta đã làm chẳng lẽ đều vô ích sao?"

Trước mắt tôi tối sầm lại... và ngay lúc đó.

"Naomichi!"

Có tiếng gọi, tôi quay mặt về phía đó.

Alice đang chạy tới,

"Uầy!?"

Cô ấy xô ngã tôi.

"Này, cậu làm cái gì vậy hả?"

Alice không nói không rằng leo lên người tôi và xé toạc quần áo tôi.

"Á á á á, biến thái!"

"Im đi! Ngoan ngoãn cởi ra cho tôi!"

"Đột nhiên làm cái gì vậy hả!?"

"Phải xác nhận mới được!"

"Xác nhận... cái gì?"

"《Dấu ấn Bảo hộ (Brand of Alice)》."

"Hả?"

Vừa lẩm bẩm xong, tôi đã cảm thấy một hơi nóng ở ngón út bàn tay trái.

"Ơ, cái này là..."

Ngay giây phút tiếp theo, tay trái của tôi bị một lực khủng khiếp kéo đi.

"Uwaaaaaaa!"

Alice đang ngồi trên người tôi kêu "Gyaosu" rồi ngã ngửa ra sau.

Tôi bị kéo lê đi...

"Naomichi sama ♡"

Mayu đang ở đó.

Việc Mayu có mặt ở thế giới này, bản thân nó không có gì lạ cả.

Sasame Mayu là mỹ nữ số một của trường.

Nhưng, việc cô ấy gọi tôi là "Naomichi-sama" thì thật kỳ quái. Chắc chắn là kỳ quái.

Bởi vì, cô ấy không phải là con gái của 'Yukionna (Matsuro Wanu Kami)' mà.

"Ể, ơ? Tại sao?"

Mayu ôm chặt lấy tôi.

Nhờ đó, ngực của Mayu ép chặt vào tôi.

"Giải phóng hoàng tử điện hạ ra!"

Ở đó— một đòn nhanh như chớp.

"Tch."

Mayu ngay lập tức đẩy tôi ra, túm lấy 《Sợi tơ định mệnh (Akai Enishi)》 và đỡ lấy 《Khát vọng Nữ Ác (Fuam Fatale)》 của Nin.

"Là người cá!?"

Tại sao?

Tại sao lại có người cá?

Trong thế giới tôi đã từng ở không có công chúa người cá.

Không, có lẽ đâu đó vẫn có, nhưng không ở bên cạnh tôi.

Tiếng kim loại va chạm vang vọng trên con đường trước trường tiểu học vắng tanh.

"Rốt cuộc chuyện này là sao......?"

"Onii-chan!"

Suzuran chạy đến chỗ tôi đang ngơ ngác nằm trên đất.

Suzuran ôm chầm lấy tôi luôn.

"Uồi!? Suzu?"

Nhẹ nên không đau lắm.

"Unii, Onii-chan, Onii-chan! Suzu, sẽ không rời xa Onii-chan nữa đâu. Sẽ luôn ở bên nhau! Giấy đăng ký kết hôn cũng chuẩn bị xong rồi!"

Suzuran vừa nấc vừa ấn mặt vào ngực tôi.

"Này cô kia, mau tránh xa Nao ra!"

Alice, có vẻ như đã hồi phục, nắm lấy tay tôi kéo ra.

"Hừm, không đời nào! Onii-chan là của Suzu! Tuổi tác không quan trọng gì hết!"

Suzuran kéo tay tôi từ phía ngược lại với Alice.

Hãy sử dụng phán lệ tối cao đi. Làm ơn buông một người ra đi.

"Con lùn tẹt kia, mau buông tay khỏi Naomichi ra!"

"Nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, Suzu đều làm hoàn hảo hết, là ứng cử viên em gái muốn cưới số một! Đúng không, Onii-chan?"

"À, ừm..."

Tôi nghĩ em gái không thể cưới được thì phải......

"Này, Naomichi, cậu đang ngẩn ngơ cái gì vậy hả!"

"Không, không có ngẩn ngơ gì hết..."

Tôi ấp úng trả lời,

"Để tôi giúp một tay nhé?"

Một giọng nói đột ngột chen vào.

"Hử?"

Ngay giây phút tiếp theo,

"Gyaosu" "Unii"

Alice và Suzuran đã bị quật ngã xuống đất.

Cứ như thể bị vấp chân vậy.

Người xuất hiện là—

"...... Yue."

Là android đến từ tương lai. Con gái tôi.

Cái gì thế này, cái gì thế này, cái gì thế này!

"Tại sao mấy người lại ở đây chứ!"

vậy đó

vậy đó

đó

Tiếng hét tuyệt vọng của tôi vang vọng trong bầu trời đêm.

○ ○

"Tóm lại là, thế này đấy."

Alice dựng ngón trỏ lên và nói.

Đây là phòng khách nhà tôi, có cả Suzuran, Mayu, Nin, và Yue.

"Nhờ đại thành công của tôi và một chút đóng góp của những người khác, chuyện 'nửa năm trước' đã không còn tồn tại nữa. Vì vậy mà tất cả những méo mó cũng đã được chỉnh sửa."

"Đáng lẽ phải thế chứ? Nhưng, tại sao mọi người lại ở đây......"

Tôi đã nghĩ rằng, nếu mọi thứ trở lại bình thường, tôi sẽ phải chia tay với mọi người.

Chắc chắn mọi người cũng nghĩ vậy.

"Rốt cuộc, đây vẫn là một thất bại sao?"

"Không phải. Đó là một thành công."

"Nếu là một thành công, thì tương lai cũng phải thay đổi chứ."

"Thành công, nhưng ngay tại thời điểm đó, một thế giới song song khác đã phân nhánh ra."

Lời nói của Alice khiến tôi cảm thấy như bị ai đó đấm vào đầu.

"......Cái gì cơ? Vậy, những việc chúng ta đã làm đều vô nghĩa sao?"

"Tôi nghĩ là không phải vậy."

Yue nói bằng một giọng điệu điềm tĩnh.

"Nơi này đã được lưu giữ lại như một khả năng."

"Khả năng?"

"Giả sử có một trăm thế giới song song trong vũ trụ. 'Nửa năm trước', chúng đã trộn lẫn vào nhau. Lần này, nhờ đóng góp to lớn của Yue và một chút nỗ lực của đám người phụ tá, mớ hỗn độn đó đã được giải quyết. Nhưng, thế giới song song thứ 101 đã ra đời ở đây. Trong 100 thế giới kia, mọi thứ đều trở lại như cũ. Lấy lại dáng vẻ vốn có. Nhưng, chỉ có thế giới cuối cùng là vẫn còn tất cả mọi thứ trộn lẫn vào nhau. Nói cách khác, nó đã ổn định trong một trạng thái không ổn định."

Ừm......

"Vậy, xét theo một nghĩa nào đó, đây là một bad end sao......"

"Có thật vậy không? Bởi vì chúng ta không thể trở thành một con người khác ngoài bản thân mình ở đây, nên cuối cùng, thế giới này cũng giống như là nơi duy nhất mà chúng ta có."

Có lẽ là như vậy?

"......Không được, đầu óc tôi không thể hiểu nổi cái gì nữa rồi."

Tôi ôm mặt bằng cả hai tay.

Đầu tôi thực sự sắp nổ tung đến nơi rồi.

"Chuyện đơn giản thôi mà, Onii-chan!"

Suzuran nói và nắm chặt lấy áo tôi bằng bàn tay bé nhỏ của mình.

"Onii-chan và Suzu sẽ luôn ở bên nhau!"

Tôi nhìn Suzuran.

"Luôn ở bên nhau...... sao?"

"Ừm. Vì vậy,"

Suzuran nhắm mắt lại và từ từ áp mặt vào tôi.

"Ê, à, Suzu?"

"Vâng, dừng lại ngay."

Mayu túm lấy đầu Suzuran.

"Đừng cản trở!"

"Trẻ con nên đứng sang một bên đi."

Nin từ từ tiến đến chỗ tôi. Nghĩ lại thì, tôi đã được người cá tỏ tình một cách rõ ràng...... hơn nữa còn từ chối nữa chứ......

"Fufu, em có thể hiểu rõ hoàng tử điện hạ đang nghĩ gì như lòng bàn tay vậy."

"À, không......"

"Anh muốn vén váy em lên à?"

"Không đời nào tôi lại nghĩ thế!"

Tôi vừa phản bác thì Mayu lẩm bẩm một cách thèm thuồng.

"Kya, lời phản bác của Naomichi-sama...... thật tuyệt vời."

Người cá ngước nhìn tôi.

"Anh nghĩ em sẽ bỏ cuộc chỉ vì chuyện đó thôi sao? Hoàng tử điện hạ, anh vẫn còn non lắm."

Và,

"Này, rốt cuộc mọi người đang nói chuyện gì vậy hả?"

Alice đến bên cạnh và dẫm lên chân tôi.

"À, Alice. Ừm...... cậu đang dẫm lên chân tôi đấy?"

"Tôi cố tình đấy."

"Tôi cũng nghĩ vậy mà."

Alice dồn trọng lượng cơ thể lên và nghiến chân tôi. Dù sao thì, Alice cũng không nặng lắm nên không đau lắm.

"Thật là thất lễ. Tôi cũng là một cô gái e ấp như hoa như ngọc đấy nhé."

"Cô gái e ấp à..."

Ếch kêu ộp ộp ở đâu đó.

Cót két, cót két, tôi vừa đạp xe vừa chợt nhớ ra.

"Nhắc mới nhớ, lúc đó, cậu đã nói gì vậy?"

"Lúc đó?"

"Khi cậu giải phong ấn Ma lực Lò, lúc cuối cậu đã nói gì đó đúng không? Tôi không nghe thấy."

"À, cái đó."

"Đúng vậy. Cậu đã nói gì?"

Alice suy nghĩ một chút rồi trả lời câu hỏi của tôi,

"Bí mật."

"Cái gì chứ?"

"Không nói đâu—"

Nếu không nói thì tôi lại thấy tò mò.

"Tại sao?"

"Không nói là không nói."

Thôi, kệ vậy.

Tôi định nói vậy.

Nhưng trước khi kịp mở miệng,

"Nao, phanh lại!"

Alice hét lên.

Tôi vội vàng bóp phanh.

Kéeeeeeeeet.

Tiếng phanh rít lên như tiếng kim loại chói tai.

Ở hướng đi có bóng người.

"—Khụ!?"

Nhưng, điều đó thật kỳ quái.

Chỉ một giây trước thôi, phía trước không có ai cả.

Trên con đường thẳng tắp, tầm nhìn tốt như vậy, không thể có chuyện tôi bỏ sót được.

Tôi tiếp tục bóp chặt phanh hết cỡ. Tiếng ồn chói tai vang lên.

Tôi để giày tiếp xúc với mặt đất.

Xoạt xoạt xoạt xoạt, đế giày và mặt đường cọ xát vào nhau.

Cuối cùng thì xe đạp cũng dừng lại.

Tuy nhiên, bóng người vừa nãy đã biến mất.

"......Vừa nãy là cái gì vậy......?"

Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, Alice đã nhảy khỏi xe đạp và cầm lấy tấm bùa ma thuật (Wise Vermillion).

"Ai? Ai vậy?"

Giọng nói chất vấn của Alice vang lên sắc bén.

Không có ai trả lời.

"Này, Alice. Vừa nãy có phải là......"

Trong góc đầu tôi chợt lóe lên từ "ma".

Không, không thể nào......

"Nao, đừng rời xa tôi."

"À, ừ."

Để xe đạp ở đó, tôi cũng đảo mắt nhìn xung quanh.

Nhưng, vì trời tối nên không nhìn rõ.

Chỉ có biển báo giao thông, cây ven đường, hàng rào nhà xếp thành hàng.

Và rồi, giây phút tiếp theo.

Ngay dưới chân, cứ như thể vừa biến thành một vũng nước sâu,

"Nuwat!?"

Tôi rơi xuống.

"Naomichi!"

"Gobo gobo gobo gobo......"

Vì quá đột ngột nên tôi không thể thở được. Không hiểu sao, phần mặt đường lại có cảm giác như biến thành một lớp kính dày vậy, tôi ngước lên thì thấy Alice đang bò trên mặt đất và gọi tên tôi. Tôi cũng đưa tay về phía Alice, nhưng phần mặt đường lại cản trở nên không chạm tới được.

"Đừng vùng vẫy."

Có tiếng nói bên tai.

Hả?

Tôi nghe quen quen. Giọng này là......

Tôi chậm rãi quay lại.

Ở đó là—

"......Cô Minami?"