**Câu chuyện thứ mười một: Tuyến Phòng Thủ Cuối Cùng Của Ta**
"Ưm, ưm..."
Tôi uể oải ngồi dậy. Có vẻ như tôi vừa ngủ thiếp đi.
...Hả?
Mình ngủ từ lúc nào ấy nhỉ?
Tôi không nhớ rõ lắm.
Mà khoan...
" ...Đây là đâu?"
Tôi vò đầu bứt tóc, đảo mắt nhìn quanh. Vừa lúc ấy, một tiếng "két" vang lên. Nhờ vậy, tôi mới biết mình đang nằm trên giường. Vừa nãy là tiếng giường kêu.
"Giường gì mà to thế?"
To đến mức bốn người ngủ cùng lúc cũng được ấy chứ.
Chắc chắn đây không phải giường trong phòng tôi.
Thực ra, đây là một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Nó lấp lánh một cách kỳ lạ. Chẳng trách, trên trần nhà treo một vật giống như quả cầu gương vậy. Nó phản chiếu ánh sáng khắp phòng.
"Đây là đâu vậy?"
Căn phòng thật khó hiểu. Tường thì được ốp kim loại, cái bàn cạnh giường cũng màu bạc, mà mấy cái cột thì sáng chói chẳng kém gì quả cầu gương. Sàn nhà màu trắng phản chiếu ánh sáng thành bảy sắc cầu vồng.
Hơi... không, phải nói là quá sức quê mùa ấy chứ...
Không hiểu sao, tôi có cảm giác như mình đang ở trong một khoang tàu vũ trụ nào đó trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng cũ rích.
"...Tàu vũ trụ?"
Vừa lẩm bẩm xong, tôi đã thấy rợn người.
Ê ê ê...
"Chẳng lẽ..."
Không lẽ mình bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi hả? Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra thì tôi thấy việc người ngoài hành tinh xuất hiện cũng không có gì lạ, nhưng mà...
"Bình tĩnh, mình ơi, bình tĩnh nào. Phải thật ngầu. Ngầu như đá bào ấy. Tinh thần Hawaii xanh!"
Tôi hít một hơi thật sâu.
"Khụ, khụ, khụ."
Hình như hơi bị sặc.
Dù sao thì cũng phải bình tĩnh lại.
Để tôi sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu xem nào.
Trước hết... đúng rồi, tại sao mình lại ở đây?
Vào đêm Giao Thừa 'nửa năm trước', tôi đã bị cuốn vào vụ sập trường tiểu học.
Nghe nói, hôm đó lẽ ra tôi phải bị xe tải đâm, bị thương nặng và hôn mê suốt ba ngày. Sau đó, tôi sẽ tái sinh thành một thiên tài (cười).
Thật khó tin, nhưng hóa ra đã từng có một tương lai như vậy.
'Tôi' của tương lai đã phát triển robot android, ẵm giải Nobel rồi vênh váo tự đắc. Nhưng chính vì thế mà tương lai lại phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng 'tàn khốc'.
Thế nên, Yue đã vội vã được cử về quá khứ (hiện tại của tôi) để tiêm vào đầu tôi những con nanobot giúp kiềm chế khả năng tư duy.
Nhờ vậy mà...
ĐÙNG!
Đó chính là sự thật đằng sau vụ sập trường tiểu học.
Cái gọi là sức mạnh sửa chữa lịch sử đã phát huy tác dụng, khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn.
Hóa ra trong vũ trụ này có vô số thế giới song song, hay thế giới khả năng gì đó. Bình thường thì những thế giới này không thể trộn lẫn vào nhau, nhưng vì vụ nổ 'ĐÙNG' kia mà tất cả những khả năng đã bị xáo trộn lung tung.
Mà 'tôi' lại là trung tâm của sự xáo trộn đó.
Thật phiền phức hết sức.
Trong các thế giới song song kia có 'tôi' là một ma thuật sư vô danh, 'tôi' là một nhà cách mạng cứu thế giới, 'tôi' là người xuất sắc nhất trong gia tộc Tam Vĩ, 'tôi' là hóa thân của một vị hoàng tử, và cả 'tôi' là một nhà phát minh thiên tài.
Hóa ra những gì Alice đã nói không phải là 'lừa gạt'!
'Tôi', 'tôi', 'tôi'... những người có thể trở thành nhân vật chính của một câu chuyện nào đó.
Nhưng tiếc thay, đó không phải là tôi.
Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường như bao người khác.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể bàng quan. Nếu cứ để các thế giới song song trộn lẫn vào nhau thì sẽ có rất nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Tôi đã quay ngược thời gian trở về ngày 31 tháng 12 định mệnh ấy, ngày mà mọi chuyện bắt đầu.
Và sau một hồi 'long trời lở đất', tôi đã giải quyết mọi chuyện và trở về hiện tại.
Chuyện đó mới xảy ra...
Có lẽ là vừa mới xảy ra thôi. Tại tôi ngủ một giấc nên không chắc lắm.
Nhưng có cảm giác như mọi chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi.
Giải quyết mọi chuyện có nghĩa là tôi đã xóa bỏ sự hỗn loạn giữa các thế giới song song. Tương lai cũng được cứu, mọi thứ đều êm đẹp.
Kết thúc có hậu.
Ấy vậy mà...
Tôi không hiểu tại sao, nhưng có vẻ như nơi này là một thế giới đã tách ra từ 'cuộc sống thường ngày' mà tôi đáng lẽ phải sống, và sẽ sống.
Yue nói rằng nó đã ổn định một cách bất ổn.
Trời ạ, chuyện gì vậy nè...?
Tôi không khỏi tự hỏi những nỗ lực của mình có nghĩa lý gì không, nhưng thôi, cứ cho là một góc nào đó trong vũ trụ bao la đã được cứu rỗi đi vậy.
Sau đó...
Tôi nhớ là mình đang đạp xe đưa Alice về nhà.
Ừ, chắc chắn là vậy.
Rồi...
Tiếng cửa mở "cạch" cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.
"À, cậu tỉnh rồi à?"
Tôi quay đầu về phía phát ra tiếng nói.
Người đứng đó là...
"Cô, cô Minami!?"
Là Minami Nana, quản gia 'thực thụ' của nhà Ichika!
Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Con đường dưới chân tôi bỗng biến thành đầm lầy, tôi bị hút xuống đất. Sau đó, cô Minami đột ngột xuất hiện và bắt cóc tôi.
"K, k, k, k, k...?"
Chuyện gì thế này, bộ dạng của cô Minami là sao!?
Cô Minami chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm trên người.
Đôi vai trần và đôi chân thon dài ửng hồng, trông vô cùng quyến rũ. Có vẻ như cô vừa tắm xong, mái tóc thường ngày buộc phía sau giờ đã xõa xuống. Chiếc kính không gọng vốn là 'thương hiệu' của cô cũng không thấy đâu.
Nhiệt độ trên mặt tôi tăng vọt, tôi vội vàng né tránh ánh mắt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chuyện gì đang xảy ra vậy!!
Chuyện gì đang xảy ra vậy!?
Chẳng lẽ tôi đang mơ một giấc mơ kỳ quái?
Tại sao, cô Minami lại...?
Trong lúc tôi đang hoảng loạn thì một tiếng "két" vang lên, đồng thời giường lún xuống. Cô Minami đã đến gần tôi.
"K, k, kia, cái đó..."
Cô Minami đặt ngón tay lên cằm tôi, kéo mặt tôi về phía cô.
"—!?"
Mặt cô Minami ở gần đến kinh ngạc. Cái vẻ quyến rũ và lười biếng mà chỉ những người phụ nữ trưởng thành mới có, khiến tim tôi đập mạnh liên hồi. Cứ như thể nó sắp nhảy ra khỏi miệng mất rồi.
"K, k, kia, ờ, cái đó..."
Cô Minami chăm chú nhìn tôi.
Tôi sợ hãi né tránh ánh mắt, rồi vô tình nhìn xuống vùng ngực được che đậy bằng khăn tắm.
Bình thường cô Minami mặc đồ rất kín đáo nên tôi không nhận ra, nhưng ngực cô to thật...
"Cậu đang nhìn đi đâu vậy?"
"A, dạ, xin lỗi!"
Tôi vội vàng ngẩng mặt lên. Mình đang làm cái quái gì thế này? Mình là đồ ngốc à?
"Cậu cũng nhìn ngực tiểu thư bằng ánh mắt dâm đãng như vậy sao?"
Cô Minami nhìn tôi bằng ánh mắt của một sát thủ thực thụ.
Đáng sợ quá...
"K, không, không có chuyện đó..."
Tôi lúng búng biện minh.
"Có cần tôi phẫu thuật cắt bỏ nhãn cầu để cậu không bao giờ dám nhìn bằng ánh mắt đó nữa không?"
Hic.
Cô Minami yêu tiểu thư quá mức, nên từ xưa đến nay cô đã không ưa gì tôi.
Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.
"...A, a, đây là đâu vậy ạ?"
Tôi đảo mắt lung tung, không biết nên nhìn đi đâu.
"Sao tôi... lại ở đây...?"
Với tình hình này thì chắc chắn cô Minami đã đưa tôi đến đây.
Nhưng dù nhìn quanh thì tôi vẫn không biết đây là đâu. Chẳng lẽ đây thật sự là bên trong tàu vũ trụ...?
"Đây là khách sạn tình yêu."
"............Hả?"
"Khách sạn tình yêu, tức là cơ sở dành cho nam nữ quan hệ tình dục."
"Hộc...!?"
Tôi cảm thấy như mình sắp thổ huyết vì quá sốc.
Chẳng lẽ, bây giờ mình và cô Minami sẽ...
"Căn phòng này có vẻ được thiết kế theo chủ đề tàu vũ trụ. Mà thôi, nội thất thế nào cũng không quan trọng."
"T, t, t, tại sao..."
Bình tĩnh, tôi ơi.
Không đời nào cô Minami lại rủ tôi đến khách sạn tình yêu với ý đồ 'đen tối'.
Nhưng nếu không phải vậy, thì tại sao chúng tôi lại ở đây?
Giường kêu "két" một tiếng, cô Minami ghé sát mặt vào tôi.
"Vì tôi muốn ở riêng với cậu."
Cô Minami thì thầm, tỏa ra hương thơm sạch sẽ sau khi tắm.
"!? "
Không thể nào.
Cô Minami muốn ở riêng với tôi?
Chẳng lẽ, trước giờ cô Minami lạnh lùng với tôi không chỉ vì cô quan tâm đến Alice, mà còn vì tôi không coi cô Minami là một người khác phái, tức là một kiểu tsundere...? Không, không thể nào có chuyện đó được. Ừ.
"...À, sự thật là gì ạ?"
Cô Minami không trả lời câu hỏi của tôi.
Cô chỉ im lặng nhìn tôi.
Vì cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người nên tôi không biết phải nhìn đi đâu.
Mà nghĩ kỹ lại thì cô Minami đẹp thật. Trước giờ tôi chỉ coi cô là một người đáng sợ, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra cô là một người chị xinh đẹp đến ngỡ ngàng.
Tất nhiên, tôi không hề thức tỉnh trước một khoái cảm mới khi bị một người chị xinh đẹp như vậy nhìn bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi.
"Việc cậu không giở trò đồi bại khi tôi ăn mặc thế này chứng tỏ cậu cũng không làm điều gì kỳ quái với tiểu thư. Nếu là một tên heo mọi không biết điều thì tôi đã băm cậu ra thành trăm mảnh rồi. Cậu may mắn đấy."
"H, ha ha..."
Điều đáng sợ là nghe chẳng giống một câu đùa chút nào.
Cô Minami tạo ra một tiếng "két" khi rời khỏi giường và giữ khoảng cách với tôi.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy hơi tiếc nuối.
Tôi cũng lăn lộn rời khỏi giường. Tim tôi vẫn còn đập thình thịch.
Cô Minami quay lưng về phía tôi, cầm lấy chiếc vali đặt cạnh tường và lấy quần áo ra.
"...À."
Vừa lên tiếng, tôi đã bị cô Minami quay lại trừng mắt.
"Cậu nhìn cái gì vậy? Tôi đang mặc quần áo, cậu hãy quay đi chỗ khác đi. Cậu muốn bị cắt lìa à?"
"Cắt cái gì cơ ạ!?"
"Vừa rồi là một câu nói quấy rối tình dục đấy. Cậu định ép tôi phải nói cụ thể cái bộ phận đó ra sao?"
"À, không, tôi không có ý đó... Chỉ là tôi lỡ miệng nói ra theo bản năng thôi ạ..."
"Cậu cũng bắt tiểu thư phải nói những từ ngữ thô tục như vậy sao?"
"D, dạ, không, không có chuyện đó..."
"Thật đáng ghen tị! Tiểu thư đỏ mặt, e thẹn... Thật tuyệt. Thật, thật tuyệt."
...Hình như cô này có vấn đề. Vấn đề rất lớn ấy chứ. Ừ.
Dù sao thì tôi cũng quay lưng lại.
Một lát sau, tôi nghe thấy một tiếng "soạt".
Chắc là tiếng khăn rơi xuống sàn.
Có nghĩa là, bây giờ cô Minami không mặc gì trên người cả...?
Trong phòng chỉ có tiếng máy điều hòa hoạt động khe khẽ, còn lại thì im lặng như tờ.
Chỉ có tiếng cô Minami mặc quần áo là vọng đến tai tôi một cách chân thực.
Tôi cảm thấy như mình đang chết trân. Theo nhiều nghĩa khác nhau.
Mà khoan, thực ra mình đang làm cái quái gì vậy...?
Đúng lúc đó, tiếng động bỗng im bặt.
"............À, cô Minami?"
Không có ai trả lời.
Mình có nên quay lại không?
Không, lỡ có chuyện gì thì đáng sợ lắm, hay là đợi thêm một chút nữa đi.
Vừa nghĩ vậy thì tôi đã cảm thấy có ai đó phà hơi vào tai mình.
"Á!? "
Tôi giật mình suýt nữa thì ngã nhào.
"Cô, cô làm cái gì vậy?"
"Cậu làm quá rồi đấy."
Tôi nhìn sang thì thấy cô Minami không mặc bộ váy hầu gái quen thuộc mà thay vào đó là một bộ đồ da bó sát khoe trọn đường cong cơ thể. Trông chẳng khác gì Mine Fujiko (nhân vật trong Lupin III). Thật gợi cảm một cách khó tả. Ngón giữa tay phải của cô đeo một chiếc nhẫn có gắn đá quý. Nó lấp lánh trong căn phòng giống như tàu vũ trụ.
"Vậy, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Để trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu, tôi đã chọn nơi này vì đây là một nơi đảm bảo sự riêng tư. Hình ảnh từ camera giám sát có thể bị 〈bóp méo〉một cách dễ dàng. Hãy coi đây là một nơi ẩn náu tạm thời."
"Nơi ẩn náu tạm thời...?"
"Tôi sẽ đưa cậu đến một nơi. Nhưng tôi không thể để tiểu thư cản trở. Vì vậy, chúng tôi đã tạm thời ẩn náu ở đây."
"...Không thể để Alice cản trở."
Sao tôi nghe quen quen cái kiểu này vậy.
Chẳng lẽ...
"À, cô định đưa tôi đến đâu vậy?"
"〈Cơ Quan Điều Chỉnh Thế Giới Đa Tầng〉."
"Ờm, ở đâu ạ?"
"〈Cơ Quan Điều Chỉnh Thế Giới Đa Tầng〉."
Cô Minami lặp lại với giọng điệu lạnh lùng.
"...Cái gì vậy ạ?"
"Vũ trụ này không phải là một thực thể duy nhất. Nó được tạo thành từ các 〈tầng〉 thế giới song song. Đến đây cậu hiểu chứ?"
"À, ờm..."
"Đừng có ngắt lời, đồ sâu bọ. Tôi sẽ nghiền nát cậu đấy."
Tôi im bặt.
"Trong mỗi thế giới song song đều tồn tại một luật nhân quả tương ứng. Nó giống như một quy tắc phải tuân thủ. Những người sống ở đó phải tuân thủ nó một cách có ý thức hoặc vô thức thì mới có thể sống sót. Tuy nhiên, có những kẻ cố gắng phá vỡ quy tắc này. Chúng tôi gọi chúng là 〈méo mó〉. Kẻ bóp méo là những kẻ bóp méo luật nhân quả, và là những kẻ vô cùng nguy hiểm. 〈Cơ Quan Điều Chỉnh Thế Giới Đa Tầng〉 tồn tại để trấn áp những kẻ bóp méo đó và duy trì sự cân bằng của tất cả các thế giới song song. Và các nhân viên thuộc 〈Cơ Quan〉 được gọi là người điều chỉnh."
Tôi không hiểu nổi một nửa những gì cô nói. Nhưng...
"À, à, tôi có thể lên tiếng được không ạ?"
Tôi rụt rè giơ tay.
"Cho phép."
"Cô Minami, có phải là... người điều chỉnh gì đó không ạ?"
Tôi hơi giật mình khi nhận ra mình có thể nói chuyện kỳ lạ này một cách bình thường, chắc hẳn bản thân tôi cũng trở nên kỳ lạ rồi. Dù sao thì tôi cũng biết rằng cô Minami không chỉ là một cô hầu gái đơn thuần. Nghĩ lại thì lúc bắt cóc tôi sức mạnh của cô không hề bình thường chút nào.
"...Alice có biết chuyện này không?"
"Tiểu thư không biết ạ."
Vừa nói câu đó, cô Minami thoáng lộ vẻ buồn bã.
"Vai trò thực sự của tôi là giám sát 〈Phù Thủy Ngàn Năm〉."
Có nghĩa là, giống như Alice đã dõi theo 'tôi', cô Minami cũng đã giám sát Alice. Hay nói cách khác, có những thế giới song song như vậy. Chắc vậy.
Tôi không hiểu rõ những điều phức tạp đó. Tôi sẽ nghĩ về nó sau.
Điều quan trọng hơn là...
"À, à, có lẽ là..."
"Chuyện gì vậy?"
"Tôi có bị coi là cái... méo mó gì đó không...?"
"Cậu đã được chứng nhận là Kẻ Bóp Méo."
"Chứng nhận..."
"Vì vậy, để ngăn chặn những tình huống bất thường tiếp theo, đã có quyết định sẽ cách ly cậu trong một cơ sở chuyên dụng của 〈Cơ Quan〉."
"Quyết định rồi ạ, từ khi nào vậy?"
"Từ trước đó rồi."
"...Trước đó?"
"Những chuyện xảy ra tối nay đã được chúng tôi dự đoán từ trước. Sai số là bốn phần trăm. Việc một thế giới mới được sinh ra do kết quả của việc tiểu thư và những người khác quay trở lại 'nửa năm trước' và cố gắng sửa chữa trạng thái của các thế giới song song là một điều đã được định trước."
Ể, chuyện gì vậy?
"...Vậy là cô Minami đã biết chuyện này?"
"Tôi là người điều chỉnh mà. Tôi xin cảm ơn vì hành động của các cậu đã giúp ổn định nhiều thế giới song song."
Tôi chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô Minami.
"Nhưng từ giờ trở đi, chúng tôi phải bảo vệ và cách ly cậu."
Cách ly.
Trước đây, tên ma thuật sư bị truy nã, 〈Dấu Vuốt Mèo Ăn Trộm〉, đã nói rằng tôi thực sự là một người phải bị cách ly.
Yue cũng đã nói những điều tương tự. Ban đầu cô ta tự xưng là một con búp bê ma thuật được phái đến từ 〈Hiệp Hội Địa Táng〉. Thực tế thì đó là lời 'lừa gạt', nhưng có vẻ như kế hoạch giam giữ tôi trong một cơ sở đã có từ trước.
Cô Minami không phải là người của Hiệp hội Ma thuật, nhưng nội dung lời nói của cô lại giống nhau.
"Tôi xin thông báo rằng cách ly là một giải pháp ôn hòa. Có những người đã đề xuất ám sát cậu."
Thật hả...?
"Cũng có những ý kiến cho rằng thế giới hiện tại, thế giới đã độc lập trong tình trạng tất cả mọi thứ bị lẫn lộn, nên bị xóa bỏ ngay từ khi nó vừa mới được sinh ra."
"...Ý cô là sao?"
"Có nghĩa là hủy diệt 'thế giới không nên tồn tại' này."
Tôi không nói nên lời.
Có nghĩa là vì có tôi mà thế giới sẽ diệt vong sao?
Mới chỉ một lúc trước thôi, chúng tôi đã cứu thế giới rồi mà.
Tuy không cảm nhận được, nhưng dù sao thì chúng tôi cũng đã tránh được khủng hoảng.
Vậy mà, lại là khủng hoảng thế giới sao?
Hơn nữa, lại là vì tôi...?
"Cứ yên tâm. Đó chỉ là một ý kiến thôi. Nếu cậu bị cách ly, thì sẽ tránh được những hỗn loạn tiếp theo. Vậy là xong chuyện."
Nói đến đó, cô Minami nhẹ nhàng giơ tay phải lên. Viên đá quý trên chiếc nhẫn lấp lánh.
Một lưỡi hái khổng lồ xuất hiện từ hư không.
"—!?"
Cô Minami bỗng cầm trên tay một lưỡi hái khổng lồ. Giống như những thứ mà thần chết hay cầm trong manga hay trong game. Nhưng chất liệu của nó rõ ràng là nước. Một lưỡi hái khổng lồ được làm từ nước.
Cô Minami kề lưỡi dao vào cổ tôi một cách uyển chuyển.
"Nếu cậu biến mất, tiểu thư sẽ rất buồn. Cô ấy sẽ điên cuồng tìm kiếm kẻ đã bắt cậu đi như thế này. Nhưng đừng lo lắng."
Cô Minami ngừng lại một chút rồi nói.
"Tôi có thể xóa bỏ sự thật rằng cậu đã từng tồn tại trên thế giới này."
Một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp tim tôi.
"...Cái gì vậy ạ?"
"Đó là 〈méo mó〉 đấy. Nếu quên cậu đi, tiểu thư sẽ không còn buồn nữa."
"Tôi sẽ biến mất khỏi thế giới..."
"Tôi làm vậy là vì lợi ích của tiểu thư."
"...Vì, vì lợi ích của Alice."
"Tất nhiên, cậu sẽ hợp tác chứ, Naoto?"
○○
Tôi bỗng nhớ cái thời còn phải đưa ra lựa chọn.
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo cô Minami.
Ra khỏi khách sạn tình yêu, tôi và cô Minami di chuyển bằng xe máy do cô lái. Tôi bị đội một chiếc mũ bảo hiểm kín mít màu trắng, và phải ôm chặt lấy eo cô Minami.
"Nếu cậu sờ soạng lung tung thì tôi sẽ cho cậu làm mồi cho cá mập đấy."
Cô nói vậy, khiến tôi cảm thấy như mình sắp chết đến nơi.
Lúc này đã hơn hai giờ rưỡi sáng. Tôi không hiểu sao mình có thể tự giác tỉnh lại sau khi bị ngất đi. Lẽ ra tôi phải ngủ say đến sáng mới đúng. Có lẽ cơ thể tôi đang ở trong trạng thái căng thẳng.
Quá nhiều chuyện đã xảy ra cùng một lúc, không có thời gian để nghỉ ngơi.
Ngoài chiếc xe máy chúng tôi đang đi, không có chiếc xe nào khác. Đương nhiên, cũng không có người đi bộ. Lúc đầu, tôi không biết cô Minami đang nhắm đến đâu. Tôi lo lắng không biết mình sẽ bị đưa đến đâu.
Nhưng cuối cùng, nơi chúng tôi đến là...
"...Không phải trường cấp ba của tôi sao?"
"Đúng vậy."
Lúc nãy là trường tiểu học đáng nhớ, giờ lại là trường cấp ba. Vì đang là kỳ nghỉ hè nên tôi cũng thấy hơi nhớ trường.
Đương nhiên, trong trường vào ban đêm không có bóng người.
Chỉ có những ngọn đèn đường lờ mờ chiếu sáng.
Cô Minami dừng xe máy trước cổng trường và tháo mũ bảo hiểm.
Tôi cũng tháo mũ bảo hiểm.
Đêm tháng tám oi bức, tôi dùng tay lau mồ hôi trên trán.
Cô Minami thì có vẻ không hề đổ mồ hôi.
"À, sao chúng ta lại đến trường..."
Cô Minami lấy ra một thiết bị nhỏ từ chiếc túi đeo bên hông.
"Để đến cơ sở của Cơ Quan, chúng ta phải đi qua 〈Đường Hầm Thời Không〉. 〈Đường Hầm〉 được thiết lập để di chuyển sau mỗi khoảng thời gian nhất định, nhưng sau khi xác nhận tọa độ, tôi biết được rằng 〈Đường Hầm〉 gần nhất hiện đang ở bên trong trường này."
"...Ra vậy."
Tôi thực sự không hiểu cái 〈Đường Hầm Thời Không〉 mà cô Minami vừa nói là gì, nhưng tôi cứ cho là nó giống như cỗ máy thời gian của Doraemon được kết nối với bàn học trong phòng Nobita đi. Có thể không đúng, nhưng...
Tóm lại, có nghĩa là chúng ta chỉ có thể di chuyển từ một địa điểm đã được chỉ định.
"Mời cậu đi trước."
Cô Minami chỉ vào cổng trường. Tôi không thể làm trái ý cô, nên tôi trèo qua cổng trường. Trong một khoảnh khắc, tôi đã định bỏ chạy. Nhưng tôi không hành động. Tôi không tự tin vào đôi chân của mình, và tôi cũng không muốn chạy nữa vì đã chạy quá nhiều trong thế giới 'nửa năm trước' rồi.
Quan trọng hơn là...
Tôi muốn liên lạc với Alice bằng mọi giá.
Chắc chắn cô ấy cũng đang tìm tôi.
Bây giờ tôi mới hối hận vì khi rời nhà tôi chỉ mang theo mỗi chìa khóa xe đạp. Vì tôi đã để điện thoại di động trong phòng nên tôi không có phương tiện liên lạc.
Nếu tôi hét to ở đây thì có lẽ ai đó gần đó sẽ nghe thấy, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Alice sẽ biết.
Phải làm sao đây...?
Tôi nhìn xuống cái bóng của mình được tạo ra bởi ánh đèn đường.
"...Nhân."
Tôi gọi thử nhưng không có phản ứng. Tôi và Alice và Yue định cùng nhau du hành thời gian, nhưng người cá lại trốn vào bóng của tôi và đi theo chúng tôi đến 'nửa năm trước'.
Tôi nghĩ biết đâu bây giờ cô ấy cũng ở đây, nhưng có vẻ như không phải vậy. Ừ, chắc vậy. Chắc giờ này cô ấy đang ngủ say rồi.
Nếu nói theo cách đó, thì không biết có cách nào truyền tin cho Ma bằng 〈Sợi Tơ Đỏ Định Mệnh〉 không, nhưng tôi không thể chủ động hành động từ phía mình...
"Cậu đang làm gì vậy?"
Cô Minami đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, ánh mắt cô sắc bén nhìn tôi.
"À, không có gì."
Cô Minami tiếp tục nhìn tôi chằm chằm. Tôi sợ rằng cô sẽ nhìn thấu tâm can mình.
"Đi theo tôi."
Tôi gật đầu liên tục và đi theo cô Minami.
Cô Minami đi ngang qua bể bơi và đi về phía nhà thi đấu.
Tôi chỉ chăm chăm nghĩ xem có phương tiện liên lạc nào không. Chết tiệt, nếu là 'tôi' người đã dự định phát triển Yue thì có lẽ đã nghĩ ra một cách nào đó hay ho rồi, nhưng tôi là một người bình thường nên tôi không thể. Tôi không nghĩ ra được ý tưởng hay nào cả.
Cứ thế này thì tôi sẽ bị đưa đến một nơi xa lạ và phải sống ở đó cả đời sao? Tôi sẽ bị Alice, Suzuran, Mano, Nhân và Yue lãng quên, tôi sẽ biến mất khỏi thế giới sao?
Điều đó thì...
"Tôi không thể chịu đựng được."
Tôi cố gắng bỏ trốn khỏi đó. Lúc nãy tôi đã do dự, nhưng vì tôi không nghĩ ra được cách nào khác nên tôi chỉ còn cách này.
Nhưng quả thực là chân tôi đã run rẩy cả lên, tôi không thể chạy nhanh được.
"Á."
Và tôi đã tự ngã sấp xuống mà không cần cô Minami phải bắt giữ. Lòng bàn tay tôi bị trầy xước. Cảm giác nóng rát lan tỏa.
"Khụ."
"Thật thảm hại."
Cô Minami đứng bên cạnh tôi.
Hoàn toàn chính xác. Tôi là một kẻ thảm hại. Tôi vô dụng đến mức không thể cứu nổi thế giới...
"Đừng làm phiền tôi."
Tôi nghiến răng và chậm rãi đứng dậy.
Không, tôi đã cố gắng đứng dậy.
Nhưng đúng lúc đó.
"Triển khai thức ma thuật, 〈Miêu Nãi Thủ Tang Thể〉 khởi động..."
Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Một ánh sáng xanh trắng lướt qua khóe mắt tôi.
"— Điều chỉnh tồi tệ hoàn tất —"
"Hả?"
Tôi chống hai tay xuống đất và ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
"—Miêu(Mèo) tước đoạt—"
〈Cánh tay〉 tỏa sáng xé tan màn đêm vươn ra.
Khoảnh khắc đó, cô Minami lùi lại phía sau một cách nhanh chóng. Móng vuốt quái dị cào xé nơi cô Minami vừa đứng. Một tiếng "đùng" vang lên. Bụi bay mù mịt.
"Tại sao cô lại ở đây, 〈Dấu Vuốt Mèo Ăn Trộm〉?"
Cô Minami nhanh chóng tạo ra một lưỡi hái khổng lồ bằng nước.
Người được hỏi bước ra giữa ánh đèn đường.
Cô có mái tóc ngắn vểnh đuôi và đôi mắt to tròn. Cô mặc một chiếc váy xếp ly đen, một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi và quàng một chiếc khăn choàng dài.
Nhưng tay phải của cô không hề bình thường.
Một 〈cánh tay〉 trong mờ bao bọc lấy cánh tay của cô.
"...Cô..."
Tôi lẩm bẩm.
"Yo, khỏe không, Naoto?"
Cô vẫy vẫy tay trái.
〈Dấu Vuốt Mèo Ăn Trộm〉.
Ma thuật sư đã từng cố gắng đánh cắp 〈Nguyên Tắc Cảnh Giới Hung Ác〉 bị phong ấn bên trong tôi. Cô đã đấu với Alice, và kết quả trận đấu trở nên mập mờ, nhưng dù sao thì cô cũng đã bỏ qua cho chúng tôi.
Vì cô là một người bị Hiệp hội Ma thuật truy đuổi, nên chắc hẳn cô đã trốn ở đâu đó...
"Tại sao cô lại ở đây?"
Tôi cũng buột miệng hỏi cô Minami một câu hỏi tương tự.
"Tại sao vậy?"
Cô ấy nghiêng đầu, mái tóc được cặp ghim chợt nảy nhẹ lên một cái.
"Đương nhiên rồi còn gì. Tôi đến để cứu anh đó."
"Cứu tôi ư?"
"Nếu đã là phụ nữ, mà lại bỏ lỡ lúc chàng trai mình để ý gặp nguy, thì còn ra thể thống gì nữa chứ?"
"Hả?"
Chớp mắt, cô Minami đã đạp đất xông lên. Cô vung cao lưỡi hái nước trong tay, lao thẳng về phía cô gái.
"Kẻ cản đường phải bị loại bỏ!"
"Kẻ cản đường là bà mới phải, đồ bà cô già!"
"Bà… bà cô… Không tha thứ được!"
Lưỡi hái bổ xuống, nhưng cô gái lại tránh được bằng một động tác nhanh nhẹn không tưởng. Cô nhanh chóng vươn <cánh tay> ra. Cô Minami bị tóm gọn một cách dễ dàng.
"Hả, bà cô già cũng chẳng có gì đặc biệt!"
"Ngươi đang nhắm vào đâu đó, đồ nhóc con?"
Cô Minami, đáng lẽ đang nằm trong <cánh tay> kia, chợt biến thành làn nước và tan biến đi.
Khi tôi nhận ra thì cô Minami đã đứng phía sau lưng cô gái. Cái mà chúng tôi tưởng bị bắt chỉ là ảo ảnh do cô Minami tạo ra, còn bản thân cô ấy đã di chuyển sang đó.
"Chikuwa-bu!"
Tiếng tôi hét lên và lưỡi hái nước của cô Minami chém ngang qua gần như cùng một lúc. Tiếng gió rít vang lên. Thế nhưng, cô gái chỉ vừa kịp tránh được vết thương chí mạng. Vẫn là một động tác phi thường không giống người bình thường chút nào. Dù vậy, lưỡi hái dường như đã lướt qua cánh tay trái của cô, khiến máu bắt đầu rịn ra.
"Khụ!"
Mặt cô ấy méo mó. Tôi có thể thấy mồ hôi đang chảy dài trên trán.
Tôi lập tức chạy đi. Chẳng còn bận tâm chân có mỏi hay không.
Nhưng trước khi tôi kịp đến chỗ cô ấy, cơ thể tôi đã bị khống chế.
"Nào!"
Tôi tưởng là do cô Minami làm, nhưng không phải, tôi bị một <cánh tay> tóm lấy.
"Này, này! Buông ra!"
Cô ấy không nghe thấy tiếng phản đối của tôi. Vẫn giữ chặt lấy tôi, cô ấy khụy gối xuống, tích lũy lực đàn hồi. Dưới chân cô ấy phát ra ánh sáng. Sau đó, cô gái mạnh mẽ đạp đất.
"Oaaaaa!"
Tôi tự thấy mình thật đáng thương, nhưng tôi đã hét lên một tiếng thật lớn.
Tôi ghét mấy trò tàu lượn siêu tốc hay những thứ tương tự.
Đó là một cú nhảy cực kỳ kinh hoàng. Dễ dàng chạm đến tận mái trường.
"Đứng lại!"
"Ai mà ngu ngốc đứng lại khi được bảo chứ?"
Cô gái lấy ra một lá bài tương tự với <Thẻ Ma Thuật: Wise Vermilion> mà Arisu hay dùng. Cô ném nó như một phi tiêu.
"Nhắm mắt lại!"
Tôi nghe thấy tiếng cô ấy thì thầm. Tôi nhắm chặt mắt lại theo lời cô ấy.
Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy một tia sáng cực mạnh lóe lên. Không chỉ vậy, cơ thể tôi còn bị rung lắc dữ dội. Tôi nhắm chặt mắt rồi ngất đi.
***
"Dậy đi, Nao-kun."
Tôi cảm giác như má mình đang bị vỗ nhẹ nhàng.
"Ưm, ừm..."
Tôi từ từ mở mắt. Xung quanh mờ tối.
"... Arisu?"
"Tiếc quá, tôi không phải là <Phù Thủy Ngàn Năm> đâu nhé."
Nghe giọng nói đó, đầu óốc tôi chợt tỉnh táo hẳn.
Người đang ở trước mặt tôi là──.
"Cat──"
Đang định hét lớn thì miệng tôi bị bịt lại.
"Đừng có nói lớn tiếng như thế chứ. Đây là phòng y tế của trường anh. Chúng ta chỉ cách nơi đó chưa tới một trăm mét đâu."
Cô ấy nói xong, từ từ bỏ tay ra khỏi miệng tôi. Trong lúc tôi bất tỉnh, cánh tay phải của cô ấy đã trở lại bình thường.
Tôi nhìn quanh. Quả đúng là phòng y tế như lời cô ấy nói. Tôi đang nằm trên giường. Tôi quay lại nhìn cô ấy.
"... Cô tính làm gì? Lại định bắt cóc tôi nữa à?"
"Nếu vậy thì tôi đã làm từ lâu rồi."
Nghe cô ấy nói, có lẽ đúng là như vậy. Lần trước cũng vậy, cô ấy đột nhiên xuất hiện, biến mất, tự do tự tại. Bắt cóc tôi khi tôi bất tỉnh chắc chẳng có gì khó khăn. Nhưng cô ấy đã không làm vậy...
"Lúc nãy tôi đã nói rồi mà, tôi đến đây để cứu anh mà."
Cô ấy vươn tay, khẽ búng vào đầu mũi tôi.
Lúc đó, tôi chợt nhận ra.
"... Cánh tay trái của cô bị thương rồi kìa."
"Hả? À, cái này à?"
Cô ấy thoáng nhìn xuống cánh tay trái của mình, nhưng không tỏ vẻ bận tâm gì, chỉ bật cười khành khạch.
"Chỉ là bị xước nhẹ thôi. À, liếm một cái là khỏi ngay ấy mà."
Đó là vết xước khi lưỡi hái nước của cô Minami lướt qua lúc nãy. Máu rỉ ra, làm vấy bẩn chiếc áo blouse trắng thành màu nâu.
<Móng Mèo Chín Đuôi> là một phù thủy bị truy nã. Vì là kẻ chạy trốn, những vết thương như thế này có lẽ chẳng có gì lạ.
Nhưng đây là vết thương cô ấy phải chịu vì tôi...
"Đợi một chút."
Tôi xuống giường, đi về phía tủ thuốc. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào, cùng với việc mắt tôi đã quen với bóng tối, nên tầm nhìn khá rõ. Tôi tìm thấy hộp cứu thương. Cầm nó trở lại chỗ cô ấy.
"Ngồi xuống đó đi."
Tôi chỉ vào mép giường.
Cô ấy không nói gì, ngoan ngoãn làm theo.
Tôi mở hộp cứu thương, lục lọi bên trong. Đầu tiên là thấm thuốc sát trùng vào bông gòn.
"Có thể hơi rát một chút."
Tôi nói trước rồi lau vết thương cho cô ấy.
"Ưm!"
Cô ấy mím môi, chân khẽ đập xuống đất. Đầu chiếc khăn choàng lông vũ nhấp nhô.
"Có vẻ không phải vết thương sâu nên không cần đến bệnh viện khâu lại đâu."
Có lẽ vậy.
Tôi đặt một miếng gạc sạch lên, rồi băng lại. Trong lúc đó, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt như thể đang xem một thứ gì đó hiếm có.
"Tạm thời thế này là ổn rồi."
Cất thuốc sát trùng vào, đóng hộp cứu thương lại, tôi quay lại nhìn cô ấy. Cô ấy đang vuốt ve miếng băng gạc.
"Nhân tiện, cô Minami đâu rồi?"
"Cô Minami là cái bà cô già đó phải không? Ai biết được. Hình như bên đó biết thân phận của tôi, nên chắc là đã nghĩ tôi đã chạy thật xa rồi nhỉ? Dù sao thì tôi cũng là kẻ bị truy nã mà."
Cô ấy vừa nói vừa cười.
"Ít nhất thì không có dấu hiệu gì ở gần đây cả. Tạm thời cứ yên tâm đi."
"Vậy sao."
Tôi kéo chiếc ghế đẩu lại ngồi xuống.
"Tại sao cô lại biết được về tôi?"
Làm sao cô ấy biết được tôi bị cô Minami bắt cóc và đang ở trong trường?
"Sức mạnh của tình yêu chăng?"
"Đừng có giỡn!"
Cô ấy nở một nụ cười tinh quái.
"Kể từ đó, tôi vẫn luôn theo dõi anh đó. Đương nhiên là không phải chính bản thân tôi. Tôi đã sắp xếp để thông tin được gửi đến tôi từng chút một. Đã vài lần tôi cố gắng liên lạc lại, nhưng mà, tôi chỉ nghĩ là chưa đến lượt tôi xuất hiện. Chỉ là, lần này thì hơi khác một chút."
"... Hơi khác, là sao?"
"Tôi cũng muốn nói chuyện một chút."
"Nói chuyện?"
Cô ấy lại vuốt ve miếng băng gạc.
"Sao vậy? Tôi băng chặt quá à?"
"... Không phải thế."
Nói rồi, cô ấy quay mặt về phía tôi. Cô ấy bắt chéo chân, ngửa người về phía sau.
"Nao-kun à, anh hiền lành thật đó."
"... Sao đột nhiên lại nói vậy?"
"Chỉ là, việc đối xử tốt với tất cả mọi người thì không thể gọi là thực sự hiền lành đâu nhỉ?"
"Ý cô là sao?"
"Ý là đừng có tự mãn khi xây dựng hậu cung của mình."
"... Tự mãn cái gì chứ..."
Tôi chưa kịp nói hết câu "chẳng có tự mãn gì cả" thì cô ấy đã lên tiếng.
"<Phù Thủy Ngàn Năm> ấy, tôi thấy cô ấy khá là ngây ngô đó. Khả năng làm phù thủy của cô ấy thì tôi rất đánh giá cao, nhưng để bảo vệ anh thì tôi lại không nghĩ cô ấy phù hợp."
"Nếu là nói xấu bạn thanh mai trúc mã của tôi thì tôi không có hứng nghe đâu."
Tôi vừa nói xong, cô ấy mỉm cười.
"Naomichi-kun à, cơ bản thì anh vô dụng lắm nhỉ."
"Cái gì? Đúng vậy, tôi biết rồi, ồn ào quá."
"Thôi nào, tôi không trách anh đâu mà."
Cô ấy cười và tiếp tục.
"Nao-kun thẳng thắn mà nói thì tôi nghĩ anh nằm ngoài chiến lực. Bản thân anh cũng biết rõ điều đó phải không?"
"... Thì cũng đúng."
"Thế nhưng, vì <Phù Thủy Ngàn Năm> thì anh lại có thể xông lên phía trước. Khi tôi tấn công cô ấy cũng vậy. Anh đã phá vỡ <Mèo Nhị Cố Man> của tôi, bất chấp tất cả để bảo vệ <Phù Thủy Ngàn Năm>. Nào giờ tôi chưa từng thấy anh thảm hại như thế, và cũng chưa từng thấy anh ngầu như thế nữa."
"... Tôi cũng không biết là đang được khen hay bị chê nữa."
"Là khen đó. Chỉ là──"
"Chỉ là?"
"Tôi sẽ không nói thêm nữa."
"... Cái quái gì vậy."
Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy muốn nói gì.
Tôi gãi đầu. Vì cửa sổ đóng kín nên dù đã về đêm nhưng trời vẫn khá nóng. Tôi đứng dậy đi về phía cửa sổ. Nghe nói là không có ai ở gần đây, nên chắc mở cửa sổ một chút cũng không sao.
Ngón tay tôi đặt lên cái chốt cửa sổ.
Đúng lúc đó.
"Này, chàng trai mê gái."
Cô ấy ôm tôi từ phía sau. Tôi cảm nhận được sự mềm mại đặc trưng của con gái trên lưng.
"Gì, này!?"
"Đừng có động đậy."
Cô ấy luồn tay vào dưới áo sơ mi của tôi. Những ngón tay vuốt ve làn da tôi.
"Chờ, khoan, này, gì vậy, cô tính làm gì?"
Trước tình huống bất ngờ này, tôi hoảng loạn.
"Cuộc chiến tranh giành Mishiba Naomichi, lẽ ra tôi cũng nên tham gia từ đầu mới phải."
Bất chấp sự hoang mang của tôi, cô ấy lẩm bẩm một mình.
"Hả?"
"Bị anh gọi là Chikuwa-bu, tôi không hề ghét đâu."
Và rồi, cô ấy chạm vào ngực trái tôi.
Bụp.
Cảm giác như có tĩnh điện vậy.
Trên ngực trái tôi có khắc <Ấn Ký Bảo Hộ của Arisu>. Nó phong ấn Lò Năng Lượng Ma Lực Cực Đại <Nguyên Tắc Tai Họa: Nemesis Core>, và hơn nữa, có thể thông báo cho Arisu nếu có bất kỳ sự cố nào.
Khoảnh khắc tiếp theo.
"Nao!"
Arisu lao ra, như xé toạc hư không.
"Arisu!"
Mái tóc màu caramel tung bay, ánh mắt cô ấy sắc bén. Trên tay cô ấy là thanh kiếm lửa. Arisu tiếp đất, nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh.
"Không sao đâu, Arisu. Nơi này an toàn. Là phòng y tế của trường."
Nghe tôi nói, Arisu quay lại nhìn tôi.
"Naomichi, anh không sao chứ? Có bị thương không? Chuyện gì đã xảy ra?"
Cô ấy với vẻ mặt sắp khóc, đưa tay chạm vào má tôi. Bàn tay Arisu ấm nóng. Mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô ấy dường như cũng đang thở dốc.
Chắc hẳn sau khi tôi biến mất, cô ấy đã tìm kiếm tôi khắp nơi.
"À, anh không sao. Anh được giúp đỡ rồi."
"Được giúp đỡ? Ai vậy?"
"... Một phù thủy qua đường, có lẽ vậy."
Khi Arisu xuất hiện, bóng dáng cô ấy đã biến mất từ lúc nào.
***
Hiện tại, sau một đêm trôi qua.
Tôi bị thiếu ngủ. Mặt trời quá chói mắt. Các khớp xương trên cơ thể cũng đau nhức...
Arisu, Suzuran, Ma, Nin, Yue, và tôi.
Sáu người chúng tôi đang leo lên con dốc dẫn đến dinh thự Ichijo.
Đêm qua, hay đúng hơn là sáng nay, sau khi được Arisu đưa về từ phòng y tế, tôi đã giải thích những gì đã xảy ra với mình.
Rằng người tấn công tôi trên đường đưa Arisu về nhà là cô Minami.
Rằng cô Minami là một "Người Điều Chỉnh", một nhân vật đặc biệt được cử đến từ một tổ chức nào đó (tôi không nhớ tên), và dường như cô ấy có ý định cách ly tôi sang một nơi khác vì tôi được coi là một nhân vật nguy hiểm.
Sau khi giải thích cho Arisu, một lần trở về nhà Mishiba, tôi thấy mọi người đáng lẽ đang ngủ cũng đã thức dậy (hình như là do Arisu đánh thức và bảo họ đi tìm tôi), và tôi lại lặp lại câu chuyện tương tự.
Chúng tôi đã trốn trong nhà suốt đêm để chuẩn bị cho cuộc tấn công trở lại, nhưng cô Minami không xuất hiện.
Vì vậy, lần này, chúng tôi sẽ chủ động, và thế là chúng tôi đang trên đường đến dinh thự Ichijo.
"Ôi, nhà lớn quá đi thôi."
Suzuran phát ra tiếng nói rụt rè trước cổng dinh thự Ichijo, rồi bám chặt lấy tôi. Hai bím tóc hai bên khẽ lắc lư.
Dễ quên nhưng Ichijo Arisu là một tiểu thư. Cô ấy xuất thân từ một gia đình danh giá có mối liên hệ với Hoàng gia Anh từ xa xưa, và dinh thự tráng lệ này cũng khá nổi tiếng trong thành phố. Kiến trúc và khu vườn của nó đã vài lần xuất hiện trên tạp chí.
"Không cần phải e ngại đâu ạ."
Ma bước lên phía trước. Mái tóc đen nhánh của cô ấy óng ánh dưới ánh nắng ban mai.
"Hãy yên tâm, Hoàng tử sẽ được ta bảo vệ."
Nin cũng nhìn chằm chằm vào dinh thự Ichijo với đôi mắt sâu thẳm như biển cả, ánh mắt sắc bén.
"Yue không có dữ liệu về người điều chỉnh. Theo lời kể của Mishiba Naomichi, có vẻ đây là một nhân vật khá nguy hiểm. Mọi người đừng lơ là."
Yue, trong bộ đồ chiến đấu kiểu Gothic, nói với giọng điệu bình tĩnh với Ma và Nin.
"Đi thôi."
Arisu dẫn đầu, mở cổng.
Thật lòng mà nói, tôi nghĩ cô Minami không còn ở đây nữa.
Khi thân phận đã bị bại lộ, cô ấy không nhất thiết phải tiếp tục ở lại đây.
Mà nếu đúng là như vậy, tôi cũng không thể đoán được cô ấy đã đi đâu.
Trong trường hợp đó, để tìm manh mối dẫn đến nơi ở của cô Minami, thì tìm kiếm trong nhà Arisu vẫn là tốt nhất.
Dù khả năng để lại manh mối có thể không cao...
Chúng tôi đi qua con đường lát đá, rồi mở cửa vào nhà.
Và...
"Ồ, tiểu thư đã về rồi ạ."
Cô Minami thản nhiên đứng đó, đang dọn dẹp nhà cửa. Tóc cô ấy dài ngang vai, được buộc gọn phía sau, đeo kính không gọng. Trang phục của cô ấy cũng không phải kiểu "Phượng Phong Bất Khả" mà là chiếc váy liền thân quen thuộc của một người giúp việc.
"Cũng xin chào đón các vị bạn của tiểu thư nữa ạ."
Không hề tỏ ra chút bối rối nào, cô Minami cúi đầu thật sâu.
"Chào đón cái gì mà chào đón!"
Arisu xông đến gần cô Minami.
"Chuyện này là sao hả?"
Cô Minami lặng lẽ nhìn lại Arisu, rồi nói:
"Chúng ta không tiện nói chuyện ở đây. Chúng ta hãy di chuyển đến nơi mát mẻ hơn."
"Được thôi. Đi đến phòng khách."
Arisu cũng đồng ý.
Chúng tôi cởi giày, được cô Minami dẫn đường đến phòng khách.
Căn phòng rộng rãi không quá lạnh cũng không quá nóng, nhiệt độ vừa phải. Xung quanh chiếc bàn hoa văn lộng lẫy là những chiếc ghế sofa.
"Mời mọi người ngồi xuống."
Cô Minami nói, nhưng không ai ngồi cả.
Tường nhà có lẽ là màu trắng ngà. Những bức tranh được treo. Đó không phải của một họa sĩ nổi tiếng, mà là bức tranh hoa hướng dương do Arisu vẽ làm bài tập hè khi cô ấy còn học tiểu học.
Dưới chân trải thảm màu be nhạt, phía sâu bên trong đặt một cây đàn piano.
"Mọi người muốn dùng đồ uống gì không ạ?"
Trước câu hỏi của cô Minami,
"Cái đó không quan trọng!"
Arisu trả lời bằng giọng điệu mạnh mẽ.
Cô Minami nhìn Arisu với ánh mắt đắm đuối.
"Ôi, tiểu thư. Thật oai hùng làm sao. Thật đáng ngưỡng mộ."
"Đừng có giỡn mặt!"
Arisu hét lên một tiếng thật lớn.
"Naomi đã kể chuyện cho tôi nghe rồi. Tôi biết Na-chan đã bắt cóc Naomichi rồi. Cô định giải thích thế nào đây?"
"Tôi không có ý định giải thích gì cả."
"... Ý cô là sao?"
"Tôi là một người điều chỉnh đến từ 'Tổ chức điều chỉnh thế giới đa tầng'. Vũ trụ này được tạo thành bởi các <tầng> của thế giới song song. Mỗi thế giới song song có một luật nhân quả riêng, và không được phép để chúng hòa lẫn vào nhau. Để duy trì trật tự. Chúng tôi, những người điều chỉnh, di chuyển qua lại giữa các thế giới khác nhau để bảo vệ luật nhân quả đó. Và chúng tôi đã phát hiện ra cậu ấy."
Đến từ "cậu ấy", cô Minami nhìn tôi.
"Mishiba Naomichi. Cậu ấy là một nhân vật rất nguy hiểm."
"Naomichi không hề nguy hiểm!"
Trước lời nói của Arisu, khóe miệng cô Minami khẽ cong lên.
"Đương nhiên, bản thân cậu ấy vô hại. Nhưng sự tồn tại của cậu ấy không thể không nói là bất thường. Có thể sánh ngang với 'Kẻ cắt sợi' từng làm rung chuyển sự tồn vong của tổ chức."
"Kẻ cắt sợi là cái gì vậy?"
"Là những kẻ cắt đứt sợi dây nhân quả. À, tiểu thư không cần phải biết đâu. Đó là chuyện xảy ra ở một thế giới xa xôi. Điều tôi muốn nói là chúng tôi không thể để Mishiba Naomichi tiếp tục như vậy."
"Về vấn đề đó thì 'Hội Âm Táng' vẫn đang tạm hoãn rồi."
"Tổ chức điều chỉnh thế giới đa tầng' không công nhận Mishiba Naomichi là một <Phù thủy vô tri>. Họ xếp cậu ấy vào loại "Biến dị", tức là kẻ gây nhiễu loạn luật nhân quả. Sự tồn tại của cậu ấy có thể dẫn đến sự kết thúc của thế giới bất cứ lúc nào."
Đây là một câu chuyện mà tôi cảm thấy khá xa vời.
Tôi đâu phải trùm phản diện âm mưu thống trị thế giới hay gì đâu. Tôi cũng không mong muốn hủy diệt thế giới. Tôi chỉ muốn mọi người sống hòa thuận với nhau.
Nhưng dù tôi có muốn hay không, điều đó cũng chẳng liên quan gì. Chỉ riêng sự tồn tại của tôi cũng đã gây ra những chuyện bất thường rồi.
Để tránh điều đó, tôi đã quay ngược thời gian "sáu tháng trước" và giải quyết các vấn đề.
Thế nhưng, tôi vẫn tiếp tục là mối đe dọa của thế giới...
"Bảo vệ Naomichi là trách nhiệm của tôi. Nếu ai cản trở, dù là Na-chan, tôi cũng sẽ không tha!"
"Suzu cũng sẽ ở phe anh trai!"
Suzuran tiếp lời Arisu.
"Em cũng vậy ạ!"
Ma ưỡn ngực,
"Tôi cũng vậy."
Nin bước lên một bước.
Nhưng đúng lúc đó.
"Lời cô Minami Nami cũng có lý."
Yue nói.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về Yue.
Nhưng Yue không hề nao núng. Cô tiếp tục nói bằng giọng điệu bình thản như thường lệ.
"Thế giới này vẫn có thể được coi là ổn định, dù cho các thế giới song song tồn tại đồng thời. Mishiba Naomichi vẫn là một điểm dị thường. Nếu vậy, không có gì đảm bảo rằng sẽ không có những hỗn loạn mới xảy ra. Việc tổ chức 'Tổ chức điều chỉnh thế giới đa tầng' coi Mishiba Naomichi là nguy hiểm là một nhận định cực kỳ hợp lý."
"Khoan đã, cô đang nói cái gì vậy chứ!"
Ma quay sang phản đối Yue.
"Đó là việc chỉ ra sự thật."
"Vậy là cô đứng về phía bà cô già đó sao!?"
Ma nói một cách tự nhiên gọi cô Minami là "bà cô già". Tôi không bỏ qua việc lông mày của cô Minami đã khẽ nhúc nhích.
"Không phải vậy. Yue vẫn sẽ đứng về phía Mishiba Naomichi trong hoàn cảnh này."
"Ý cô là sao?"
Cô Minami hỏi với giọng điệu ôn hòa.
"Bốn người còn lại, ngoài Yue, hay còn gọi là các cô gái đối thủ tình trường──"
Vừa nói đến đó, Arisu và những người khác đã la ầm lên, nhưng Yue hoàn toàn không hề nao núng. Quả nhiên là cô bé với trái tim sắt thép.
"──đang khẳng định có thể bảo vệ Mishiba Naomichi về mặt tình cảm. Nhưng Yue lại khẳng định có thể bảo vệ Mishiba Naomichi cả về năng lực thực chiến. Hơn nữa, ngay cả khi Mishiba Naomichi gây ra điều gì đó với tư cách là một điểm dị thường, chúng tôi cũng có thể đối phó được."
"Đêm qua, tôi đã dễ dàng cướp đi cậu ấy đấy chứ?"
Cô Minami nói với vẻ mặt tự tin.
"Tôi thừa nhận. Nhưng hiện tại, Mishiba Naomichi đã trở về với Yue và những người khác. Đó là sự thật."
Yue cũng không lùi bước.
"Đó chẳng qua chỉ là kết quả luận thôi phải không?"
"May mắn cũng là một phần thực lực. Mishiba Naomichi cực kỳ may mắn. Giống như một nhân vật chính trong truyện vậy."
"Hiểu rồi."
Cô Minami gật đầu.
"Vậy thì hãy làm thế này. Từ hôm nay, tôi sẽ cho các cô ba ngày."
"Cái gì thế?"
Arisu hỏi cô Minami bằng giọng điệu gay gắt.
"Trong ba ngày này, các cô hãy bảo vệ Naomichi-sama khỏi tôi. Nếu các tiểu thư khẳng định có thể bảo vệ Naomichi-sama như lời các cô nói, tôi sẽ rút lui. Tôi cũng sẽ báo cáo tình hình này cho 'Tổ chức' và xem đây là một quá trình theo dõi. Vì tôi được trao quyền hạn đó."
Nói xong, cô Minami tháo cặp kính không gọng xuống.
Với ánh mắt sắc bén, cô ấy nhìn từng người một.
"Nhưng nếu không thể bảo vệ Naomichi-sama, tôi sẽ đưa cậu ấy vào cơ sở giam giữ. Và tôi sẽ xóa bỏ sự tồn tại của cậu ấy khỏi ký ức của mọi người. Đồng thời, tôi cũng sẽ xóa bỏ ký ức của mọi người khỏi ký ức của Naomichi-sama."
***
Tình hình lúc này rất giống với lúc Nin xuất hiện.
Lúc đó cũng vậy, mọi người đều bảo vệ tôi.
Tuy nhiên, điều khác biệt so với lúc đó là cô Minami, người đang nhắm vào tôi, đã đưa ra các điều kiện.
Cô Minami nói:
"Hãy cố gắng sống cuộc sống bình thường nhất có thể. Bởi vì những tình huống bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Đừng cố gắng trốn tránh bằng cách ẩn mình ở một nơi mà tôi không thể cảm nhận được trong ba ngày."
Tuy nhiên, sau đó cô ấy cũng nói:
"Mặc dù vậy, dù các cô có trốn ở đâu đi chăng nữa, kết quả cũng sẽ không thay đổi đâu."
Cô Minami cười một cách đầy thách thức, khiến tôi hơi sợ.
Mà thôi, cái đó để sau đi──.
"Nhanh lên nào, anh trai, nhanh lên!"
Suzuran vẫy vẫy bàn tay bé xíu gọi tôi. Phong cách cao bồi với mũ cao bồi, áo ghi lê, váy jean ngắn và bốt cao bồi cổ ngắn rất hợp với cô bé. Cô bé cứ nhảy nhót tưng tưng, thu hút mọi ánh nhìn.
Suzuran và tôi đang đi chơi ở trung tâm thương mại.
Đúng là cô Minami đã nói "sống bình thường".
Nhưng thế này, ra ngoài chơi có ổn không nhỉ?
Trong lòng tôi vẫn thấy bất an.
Hơn nữa, hiện tại, chỉ có Suzuran và tôi. Bởi vì mọi người có vẻ thiếu tinh thần hợp tác. Cái ý tưởng "cùng nhau làm gì đó" hoàn toàn không có.
Dù tôi có nói "Lúc này nên hợp tác với nhau" thì cũng chẳng ai nghe.
Theo một nghĩa nào đó, mọi người vẫn đoàn kết, nhưng mà...
Cuối cùng, chúng tôi quyết định mỗi người sẽ lần lượt bảo vệ tôi.
Thứ tự cũng được quyết định bằng trò oẳn tù tì.
Người đầu tiên là Suzuran.
Và Suzuran đã nói "Đi mua sắm với em một chút" và thế là chúng tôi đã đến trung tâm thương mại.
"Thôi kệ vậy."
Chỉ lo lắng thôi thì chẳng có gì bắt đầu được.
Sợ hãi rồi thu mình lại thì cũng chẳng giải quyết được gì.
Suzuran là một người đáng tin cậy, và tôi cũng phải tự mình bảo vệ mình.
"Được rồi!"
Tôi chạy đến chỗ Suzuran.
Nơi Suzuran muốn đến là khu vực bán đồ dùng nhà bếp trong trung tâm thương mại.
"Em muốn một cái chảo lớn."
"À, đúng rồi, chảo nhà mình cũng không lớn lắm nhỉ."
Bố mẹ tôi dành cả ngày trong phòng thí nghiệm trường đại học để nghiên cứu "tảo". Thỉnh thoảng mới nói chuyện điện thoại, hầu như không bao giờ về nhà.
Thành ra, về cơ bản chỉ cần tự lo bữa ăn cho mình là đủ, nên trước giờ tôi chẳng cần đến chảo lớn làm gì.
Nhưng không biết từ lúc nào Suzuran và Ma lại ở nhờ, Arisu, Nin và cả Yue cũng thường xuyên đến nhà tôi, thế là cái chảo nhỏ không còn đủ dùng nữa.
Giá mà mọi người ăn ở nhà mình thì tốt quá.
Tại sao chỉ có hệ số Engel của nhà Mishiba lại tăng lên nhỉ...
Suzuran đến khu vực chảo mình muốn, bắt đầu xem xét hàng hóa một cách nghiêm túc.
Tôi không biết chảo nào tốt hay không, nên tôi lướt mắt nhìn quanh.
Có rất đông người qua lại.
Trong số đó không có bóng dáng ai giống cô Minami.
Người đó có thể đang trà trộn ở đâu đó trong số những người này không nhỉ?
"Anh trai không cần lo đâu, không sao đâu."
Suzuran cầm một chiếc chảo, ngẩng lên nhìn tôi, mỉm cười trấn an.
"Hiện tại thì không có dấu hiệu đáng ngờ nào cả."
"Thật đáng tin cậy!"
"Em gái vũ khí tối thượng!"
"Không hiểu lắm nhưng nghe có vẻ mạnh mẽ."
Suzuran "ehehe" rồi vung chiếc chảo trong tay "hụyt". Cô bé nghiêng đầu lẩm bẩm "Hơi kém một chút".
Em gái (tạm thời) à, em định mua cái chảo đó về làm gì vậy?
Cuối cùng, cô bé không mua chảo. Sau khi kiểm tra chất lượng, cô bé bảo sẽ mua một cái rẻ hơn trên mạng. Tôi thấy cô bé thật kỹ tính.
Thứ duy nhất được mua là đũa. Nghe nói là đũa do thợ thủ công vẽ từng họa tiết một.
Chúng tôi đã mua một cặp đũa giống hệt nhau, với họa tiết những chú cá vàng bơi lội thanh thoát.
"Giống cặp vợ chồng mới cưới nhỉ."
Suzuran ngượng ngùng nói.
Tôi hơi xấu hổ, xoa rối tóc Suzuran.
"Giờ thì, làm gì tiếp đây? Chuyện cần làm cũng xong rồi, về nhà thôi chứ?"
Mặc dù có vẻ thư thái, nhưng tôi vẫn đang bị cô Minami nhắm đến. Có lẽ tôi vẫn cần phải cảnh giác.
"À, này, mình chơi cái kia đi!"
Suzuran chỉ thẳng ngón tay vào một chiếc máy chơi game bắn súng trong trung tâm trò chơi điện tử. Đó là một series nổi tiếng với việc tiêu diệt zombie.
"Suzu cũng chơi game à?"
"Ưm ừm."
Suzuran lắc đầu. Chiếc mũ cao bồi lệch đi, Suzuran dùng bàn tay nhỏ bé của mình chỉnh lại.
"Nhưng trông có vẻ thú vị."
"Thôi được, chơi một chút chắc cũng không sao."
Hai đứa tôi đứng cạnh nhau trước màn hình. Cầm súng lên, chúng tôi bỏ tiền xu vào.
Một tiêu đề rợn người cùng với tiếng nhạc nền đầy ma quái vang lên. Tiếp đó là phần giải thích luật chơi. Dường như, điều kiện để qua "Màn 1" là phải trốn thoát khỏi tầng hầm của một cơ sở nào đó.
"Được rồi, bắt đầu thôi."
Trò chơi vừa bắt đầu, ngay lập tức một lượng lớn zombie xuất hiện từ phía sau thang máy.
Tôi chẳng kịp ngắm nghía gì, cứ thế xả đạn loạn xạ.
Trong khi đó, Suzuran thì liên tục bắn headshot vào lũ zombie một cách chuẩn xác. Cảm giác như mỗi phát một mạng vậy. Điểm số cứ thế tăng vù vù. Thật không thể tin được là một người mới chơi. À không, theo một nghĩa nào đó, Suzuran đâu phải là người mới...
"…Ghê thật."
Đến cả cái cách cầm súng của em ấy thôi cũng đã ngầu lòi rồi.
Phong cách cao bồi miền Tây (Cowgirl) hợp với em ấy đến kinh ngạc.
"Anh hai yểm trợ đi."
"À, ờ…"
Tôi trả lời thì có trả lời, nhưng yểm trợ là làm cái quái gì bây giờ?
Tôi không hiểu lắm, nhưng cứ thế bắn lia lịa. Cố gắng không cho zombie lại gần. Nhờ vào tài năng của Suzuran, chúng tôi không bị dính chút sát thương nào mà vẫn có thể vững chắc tiến triển câu chuyện.
Cuối cùng, trùm của "Màn 1" cũng xuất hiện. Thân hình nó to lớn hơn zombie thường rất nhiều, tay cầm một cái rìu khổng lồ. Mà nói thật, tôi nghĩ nó đã vượt quá phạm trù zombie rồi…
"Anh hai nhắm vào chân nó đi. Suzuna sẽ nhắm vào mặt."
"OK."
Tôi cứ thế liên tục xả súng. Nạp đạn trước khi hết đạn rồi bóp cò.
Cứ bắn, cứ bắn, cứ bắn thôi.
Nhưng đúng là trùm có khác, mãi mà không gây được chút sát thương đáng kể nào.
Trùm zombie vung rìu lên. Không hiểu sao, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.
"Anh hai, nguy hiểm!"
Suzuran lao vào xô tôi ra.
"Uầy!"
Đang giữa game thì làm cái quái gì thế này?
Tôi còn chưa kịp định thần thì chiếc rìu đã cắm phập xuống ngay vị trí tôi vừa đứng.
Một tiếng động lớn vang lên. Sàn nhà vỡ toác, bụi bay mù mịt.
Trùm zombie gầm gừ…
"Ủa, cái quái gì thế này!?"
Không biết từ lúc nào, cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Lúc nãy, rõ ràng chúng tôi còn đang ở trong khu trò chơi điện tử ở trung tâm mua sắm mà. Thế mà bây giờ, đây lại là sảnh của một tòa nhà xa lạ nào đó. Ánh đèn nhấp nháy liên hồi, khắp nơi trên tường vương vãi máu. Cây cảnh và ghế sofa bị xô đổ.
Và trùm zombie đang cố gắng rút chiếc rìu đang cắm trên sàn ra.
Không phải trong game.
Mà ngay trước mắt tôi.
"C, c, c, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, tôi không thể hiểu nổi.
"…Có lẽ, đây là bên trong game đó."
"Hả?"
"Không ngờ lại có thể làm được chuyện này."
Suzuran lộ vẻ hối hận. Chiếc mũ cao bồi (ten gallon hat) đã bị rơi ra khi em ấy xô tôi lúc nãy.
"…Chẳng lẽ, chuyện này là do Minami gây ra?"
Chẳng lẽ đây chính là cái "Méo mó" mà cô ta đã nói tới sao? Dù có lơ là hay cẩn trọng đến đâu đi nữa, thì cái này cũng chẳng hề hấn gì sao? Chỉ trong một tích tắc đã có thể tống chúng tôi vào trong game…
"P, phải làm thế nào để thoát khỏi đây?"
"Em không biết. Nhưng có lẽ, chỉ cần hạ nó là được."
Lời của Suzuran vừa dứt thì cũng là lúc trùm zombie rút phập chiếc rìu ra.
"OAAAAAAAAAAA!"
Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang vọng khắp không gian. Cảm giác như âm thanh đang va đập vào cơ thể mình.
"Hạ nó, nhưng bằng cách nào?"
"Thì dĩ nhiên là…"
Khác với tôi, Suzuran vẫn hết sức bình tĩnh.
"Bằng cách này chứ sao, anh hai."
Suzuran ném khẩu súng đồ chơi đang cầm trên tay đi, rồi chuẩn bị một khẩu súng to đùng.
Khẩu súng lục nòng lớn (IMI Desert Eagle).
Vẫn không biết em ấy lấy nó từ đâu ra.
Suzuran quỳ một chân xuống sàn nhà rồi giương súng lên. Khẩu súng to lớn đến mức như quá khổ so với bàn tay nhỏ nhắn của em ấy, nhưng Suzuran lại thao tác nó một cách thuần thục như đang chơi đồ hàng vậy. Ngay lập tức, cò súng được bóp.
Viên đạn bắn xuyên qua lông mày của trùm zombie.
"Ghê…"
Trông gớm ghiếc hơn nhiều so với trong game…
Trùm zombie bất động ngay lập tức. Cứ thế chậm rãi ngã vật ra phía sau.
"Rầm."
"Đồ cổ lỗ sĩ!"
Suzuran thốt ra một câu thoại quen thuộc (?), rồi theo phong cách cao bồi, em ấy khẽ hà hơi vào nòng súng. Tôi không hiểu lắm, nhưng trông ngầu lòi.
"Ghê thật. Em giỏi lắm, Suzu."
Tôi nhặt chiếc mũ cao bồi bị rơi lên rồi đội lên đầu Suzuran.
"Hê hê, khen em nữa đi, khen em nữa đi. Khen em tới tấp vào."
"Này, nhưng mà, hạ nó rồi mà, sao chúng ta vẫn còn ở đây?"
"Hả?"
Ngay giây phút đó. Một tiếng rên rỉ như tiếng người vang lên từ đâu đó.
Da gà nổi lên ran rát.
"Tiếng đó là…"
Nhìn sang, tôi thấy lũ zombie mặt mày xanh xao đang bám đầy trên cửa kính của tòa nhà. Quá nhiều zombie cùng lúc xô tới khiến cho mặt kính răng rắc, răng rắc rồi nứt toác ra.
"Kh, không ổn rồi!"
Và…
Kính vỡ tan, một lượng lớn zombie tràn vào sảnh. Cho dù Suzuran có giỏi đến đâu đi nữa, thì với số lượng này, em ấy chắc chắn không thể chống đỡ nổi.
"Anh hai, chạy đi!"
Suzuran giương súng lên.
"Ngốc ạ, anh bỏ em lại sao!"
Tôi bế thốc Suzuran lên rồi chạy.
"Ưn…"
Phải nhanh chóng chạy trốn!
Nhưng, chạy đi đâu bây giờ?
Zombie đang đuổi theo.
"Oaaaaaaaaaaaa!"
Tiếng hét của Suzuran và tôi vang lên cùng lúc.
Và.
Dòng chữ "You Are Dead" bằng máu hiện lên trước mắt.
"…Hả? Cái gì thế này?"
Suzuran và tôi đang ở trong khu trò chơi điện tử. Nhìn xung quanh cũng chẳng thấy zombie nào. Chúng tôi chỉ đang đứng trước cái máy game bắn zombie thôi.
"Game over rồi nhỉ."
Giọng của Minami vang lên từ phía sau.
Tôi vội vàng quay người lại, nhưng ở đó chẳng có ai cả.
***
Suzuran hoàn toàn suy sụp và nhốt mình trong phòng. Tôi lo lắng nên lén nhìn vào thì thấy em ấy đang ôm một chiếc gối hình ngôi sao và cuộn tròn trên giường.
Minami đã có thể bắt cóc tôi ngay từ buổi trưa rồi. Tôi không nghĩ là do Suzuran lơ là. Bản thân tôi cũng đã cố gắng căng thẳng rồi. Đơn giản là Minami giỏi hơn mà thôi.
Nhưng, đúng như lời tuyên bố sẽ cho chúng tôi ba ngày, cô ta đã dừng tay ngay trước đó.
Cô ta đã thả tôi đi mà không bắt đi.
Tại sao?
"Có nghĩa là cô ta đang dư dả."
Người đang đi bên cạnh tôi nói.
"Có lẽ, mục đích của cô ta là làm cho chúng ta mất đi sự tự tin."
Trời đã nhá nhem tối rồi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của nàng tiên cá dưới ánh đèn đường. Mái tóc màu hồng đào nhạt và chiếc váy trắng đang lay động trong gió. Trên tay cô ấy là bộ pháo hoa vừa mua ở cửa hàng tiện lợi lúc nãy. Tiếng túi ni lông xào xạc vang lên.
"Này, hay là chúng ta nên ở nhà thì hơn?"
"Sao thế, em không đáng tin cậy à?"
Nàng tiên cá phồng má lên nhìn tôi.
"Không phải vậy, nhưng…"
Nhưng Suzuran đã thua dễ dàng như thế. Chẳng lẽ bây giờ, mọi người nên hợp tác với nhau thì hơn?
"Anh cứ yên tâm, cứ coi như em đã chuẩn bị một mâm cỗ đầy ắp trên thuyền rồi cho anh tha hồ xơi."
"Anh là món sashimi trộn à?"
"Em nhầm, ý em là cứ coi như anh đã lên một con thuyền lớn rồi ấy."
"…Thấy bất an quá…"
Hiện tại là hơn tám giờ tối.
Nơi mà chúng tôi đang hướng đến là bãi biển gần nhà. Tất nhiên, không phải là chúng tôi sẽ đi bơi vào lúc này. Nàng tiên cá nói là muốn chơi pháo hoa nên chúng tôi đã đến bãi cát.
Tôi đã đề nghị chơi trước nhà, nhưng nàng tiên cá khăng khăng muốn hai người nên chúng tôi đã đến đây. Dù sao thì công viên cũng cấm đốt lửa mà.
Tôi đang xách một cái xô rỗng.
Tiếng sóng vỗ bờ vang lên, và chẳng mấy chốc chúng tôi đã nhìn thấy biển. À mà, bản thân biển thì tối đen nên chẳng thấy gì cả. Do thời tiết, nên có thể biết là ở khắp nơi đang có người chơi pháo hoa. Có tiếng pháo thăng thiên vút lên.
Đến bãi cát, tôi cởi giày thể thao ra rồi đi chân trần. Nàng tiên cá cũng làm tương tự. Chúng tôi đi đến mép nước rồi múc nước biển vào xô. Sóng ập đến vuốt ve bàn chân. Nàng tiên cá giữ lấy vạt váy rồi dậm chân xuống nước. Cảnh tượng đó thật đẹp dưới ánh trăng.
"Thích thật."
"Ừ."
Chúng tôi chọn một chỗ vắng người rồi mở bộ pháo hoa ra. Lấy chiếc bật lửa đã mang từ nhà ra châm lửa vào nến. Ngọn lửa lay động trước làn gió biển nhẹ nhàng.
Đến nước này, không hiểu sao tôi cũng hơi phấn khích.
"Được rồi, chơi cái gì trước đây?"
"Chơi cái này đi, cái này nè."
Nàng tiên cá đưa đầu pháo hoa vào ngọn lửa. Ngọn lửa màu xanh lá cây phụt ra.
Tôi cũng chọn một que pháo hoa giống vậy rồi châm lửa. Phụt phụt phụt.
"Oa, đẹp quá!"
Tôi có thể nhìn thấy nụ cười của nàng tiên cá được ngọn lửa chiếu sáng.
"Đến đây thật là tốt!"
Nàng tiên cá vui vẻ xoay tròn que pháo hoa. Ánh sáng rực rỡ tô điểm cho bóng tối.
"Anh chơi hai que luôn nè."
"Sao bằng em được, em chơi kiểu Wolverine nè."
Wolverine là tên của một nhân vật xuất hiện trong "X-MEN". Anh ta có những chiếc móng vuốt khổng lồ cấy vào mu bàn tay. Bắt chước theo anh ta, nàng tiên cá kẹp ba que pháo hoa vào giữa các ngón tay, tổng cộng là sáu que. Tôi đã từng xem video một buổi hòa nhạc của thần tượng, những người hâm mộ cầm lightstick theo cách này.
Những tia lửa màu đỏ, xanh lá cây và cam bắn ra, khắc sâu vào mắt tôi.
Tuy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng chúng tôi đã quên mất việc mình đang bị Minami nhắm tới mà chỉ đơn thuần tận hưởng pháo hoa.
Và rồi, sau khi đã chơi hết những loại pháo hoa lộng lẫy, cuối cùng chỉ còn lại pháo hoa que thôi.
Như thường lệ, chúng tôi thi xem ai giữ được lâu hơn.
"Ready, go!"
Chúng tôi cùng lúc đưa đầu que pháo hoa vào ngọn nến. Gần như đồng thời cả hai đều bốc cháy.
Có tiếng tách tách khe khẽ vang lên.
Tôi chợt liếc nhìn nàng tiên cá.
Nàng tiên cá gập phần váy lại rồi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vào đầu que pháo hoa. Khuôn mặt của nàng tiên cá hơi phảng phất nét u buồn dưới ánh sáng yếu ớt.
"Chẳng lẽ công chúa người cá thích hoàng tử hay sao."
Những lời mà nàng tiên cá đã nói với tôi trong thế giới "Nửa năm trước" bất chợt hiện lên trong đầu.
"Em đã chọn anh. Em thích anh. Em yêu anh, Nao. Vì vậy, hãy ở bên em nhé."
Những lời đó chỉ mới được nói cách đây một ngày thôi.
Tôi đã trả lời "Xin lỗi".
Nhưng nàng tiên cá đã nói "Em sẽ không từ bỏ".
Bây giờ, chỉ có hai người ở cùng nhau với nàng tiên cá, nghĩ lại thì có hơi gượng gạo thì phải…
Tôi vừa nghĩ đến đó, thì.
"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, khiến cho que pháo hoa que của tôi rơi xuống cát.
"A."
Tôi cắm que pháo hoa vào xô nước, rồi ngẩng mặt lên.
Ở đó có Alice.
Cô mặc áo phông đen với quần short denim. Trên cổ tay trái là một chiếc scrunchie bông xù. Có vẻ như cô vừa chạy đến đây, nên đang chống tay lên đầu gối thở dốc.
"Cô đến đây làm gì?"
Nàng tiên cá nói với giọng hơi mang ý thù địch.
"Bây giờ đến phiên em làm vệ sĩ mà."
"Không phải lúc nói chuyện đó đâu. Có chuyện lớn rồi! Trong lúc hai người không có ở đây, Nana đã tấn công chúng ta!"
"Hả?"
Giọng tôi lạc đi.
"Hơn nữa, <Nhà mai táng> đã bị bắt đi!"
<Nhà mai táng> — Mật danh của Suzuran trong "Liên minh những người bất tử".
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mục tiêu phải là anh mới đúng chứ, nếu cô ta nhắm vào em ấy thì đã làm vậy vào ban ngày rồi. Tôi không thấy được ý đồ của cô ta."
Nàng tiên cá đặt tay lên cằm.
"Em không biết! Dù sao thì đi cùng em đi!"
Alice lại định chạy đi. Nàng tiên cá cũng định đuổi theo.
Tôi không nhúc nhích mà gọi với theo bóng lưng của Alice.
"Cô định làm gì vậy, Minami?"
"Hả?"
Nàng tiên cá dừng lại.
Alice quay mặt lại nhìn tôi rồi tức giận nói "Anh nói cái gì vậy?".
"Không, mấy cái trò đó bỏ đi. Biến trang của Minami với Alice thật khác nhau một trời một vực, nhìn là biết ngay mà."
Nghe tôi nói vậy, Alice ngơ ngác. Nhưng, cô nhanh chóng cười mỉm.
"Thật ra, tôi không nghĩ là sẽ bị phát hiện nhanh đến vậy đâu."
Alice (giả) lấy một chiếc nhẫn từ trong quần short ra rồi đeo vào ngón giữa của bàn tay phải. Cô giơ lên thì phần đá quý lấp lánh. Vẻ ngoài của Alice tan ra như nước, Minami xuất hiện. Cô đang mặc chiếc váy mà cô đã mặc khi làm việc ở nhà.
"Tôi đâu có làm bạn từ thuở nhỏ với cái tên đó để chơi đâu."
Ở bên cạnh tôi, nàng tiên cá đang thủ thế. Trên tay cô ấy là <Ác nữ chí nguyện>. Con dao găm với thiết kế ma mị.
"Hoàng tử điện hạ, lùi lại đi ạ."
"Cẩn thận đấy, em!"
Đó là những lời mà chính nàng tiên cá đã nói lúc nãy. Theo một nghĩa nào đó, người mà Minami nhắm đến không phải là tôi. Mục đích của cô ta là làm cho tất cả những người đang cố gắng bảo vệ tôi mất đi sự tự tin.
Nói cách khác, mục tiêu ở đây không ai khác chính là nàng tiên cá.
"Các người thấy trò này thế nào?"
Minami khẽ mỉm cười, rồi lại làm chiếc nhẫn phát sáng.
Nước đã tan ra và ngấm vào cát lúc nãy bò lên chân Minami.
Nó bao phủ toàn thân Minami trong nháy mắt…
"Thật không thể tin được…"
Minami đã biến thành tôi.
Dù nhìn từ đâu thì cũng chính là tôi. Khi du hành thời gian đến "Nửa năm trước", tôi cũng đã gặp "Tôi" rồi, nhưng lần này còn gớm ghiếc hơn.
"Cô định làm gì? Cô nghĩ là em không thể nhận ra điện hạ sao? Cô khinh em quá đấy!"
Nàng tiên cá vẫn dũng cảm như vậy.
Minami mang hình dáng của tôi khẽ cười rồi nói.
"Nàng tiên cá, anh yêu em."
Với khuôn mặt của tôi.
Với giọng nói của tôi.
"Ể."
Nàng tiên cá thốt ra một tiếng ngớ ngẩn.
Tôi há hốc mồm đứng chết trân tại chỗ.
Minami tiếp tục.
"Anh không thể nhìn ai khác ngoài em nữa, nàng tiên cá."
"K, k, k…"
Mặt nàng tiên cá đỏ bừng, cô lùi lại một bước.
Minami tiến đến gần nàng tiên cá như vậy.
"Chỉ cần nghĩ đến em thôi là tim anh đã đau nhói rồi. Anh bất chợt nhớ đến em. Anh muốn được ở bên em mãi mãi."
"H, hoàng tử điện hạ sẽ không nói những điều như vậy!"
Nàng tiên cá cau mày hét lên.
Nhưng…
"Hãy thuộc về anh đi."
Minami nắm lấy cổ tay nàng tiên cá. Nàng tiên cá bất lực đánh rơi <Ác nữ chí nguyện>.
"!"
"Em, người đó không phải là anh!"
Tôi kêu gọi nàng tiên cá.
"Em biết. Em biết chứ… nhưng…"
"Nàng tiên cá, anh muốn có em ngay bây giờ."
"Em biết mà… a, nhưng em muốn được nghe điều đó!"
Minami ôm chầm lấy nàng tiên cá, ghì chặt cô ấy trong vòng tay khi vẫn đang mô phỏng hình dáng của tôi.
Khoảnh khắc đó, nàng tiên cá phát ra một âm thanh kỳ lạ "kyuu" rồi ngất xỉu.
Một kết thúc thật chóng vánh.
"Dường như là tôi đã đùa giỡn với trái tim của một thiếu nữ, tôi có chút cắn rứt lương tâm."
Minami nói với một giọng hoàn toàn không có vẻ gì là cắn rứt lương tâm cả rồi nhìn tôi. Chất lỏng bao phủ toàn thân cô chảy xuống rồi trở lại thành Minami ban đầu.
Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn Minami.
"Thật bất ngờ, mọi người lại dễ bị lung lay như vậy. Có nên nới lỏng luật chơi một chút không nhỉ?"
***
Nàng tiên cá thật sự rất suy sụp. Dù ai gọi cô cũng không trả lời, cô nhốt mình trong phòng tắm nhà tôi. Tôi nói điều này thì hơi kỳ quặc, nhưng cũng không thể trách được.
Bỗng dưng bị người mình thầm thương trộm nhớ nói "Anh yêu em" thì ai mà không vui đến phát điên chứ…
Cuối cùng, tiếp nối Suzuran, nàng tiên cá cũng đã bị bẻ gãy ý chí.
Tôi căng thẳng suốt một đêm rồi chợp mắt được vài tiếng. Mới chỉ một ngày thôi mà tôi đã rệu rã rồi.
Liệu có ổn không đây?
"Anh không cần phải lo lắng đâu."
Alice nói rồi dùng ngón tay trắng trẻo búng nhẹ vào trán tôi.
"Vì tụi em sẽ bảo vệ anh bằng tất cả sức mạnh mà."
Alice chỉ mặc mỗi chiếc scrunchie ở tay trái như bình thường, còn lại thì cô mặc áo phông với quần legging. Có lẽ cô đã chọn một bộ trang phục dễ vận động. Cảm giác như đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu vậy.
"Đúng vậy đó, nơi này là lãnh thổ của ta. Sự an toàn của Naoto-sama chắc chắn sẽ được đảm bảo!"
Không hiểu sao Ma mặc kimono. Cô đã tháo chiếc băng đô cài tóc màu đỏ mà cô luôn đội trên mái tóc đen ra và đeo một chiếc khăn trắng.
Chúng tôi đang ẩn náu trong biệt thự thuộc sở hữu của Ma. Bên ngoài là một thế giới tuyết trắng xóa.
Trước đây, dinh thự này đã bị thiêu rụi bởi ngọn lửa do Alice tạo ra rồi mà. Tôi đã nghe câu chuyện về việc cô ấy không có nơi ở, nên cô ấy đã ở nhờ trong tủ lạnh nhà tôi, nhưng bây giờ nó đã hồi sinh…
"Không được lơ là. Hiện tại Giác tỉnh giả và Otome đã bị đánh bại, chúng ta không được lơ là dù chỉ một giây."
Yue nói với một giọng điệu dửng dưng.
Yue vẫn mặc chiếc váy gothic lolita quen thuộc. Có lẽ đây là bộ trang phục quan trọng của cô ấy.
"Tôi biết rồi!"
Mano hừ một tiếng.
Có vẻ như trước mối đe dọa mang tên Minami, Alice và những người khác vốn luôn gây gổ với nhau cuối cùng đã quyết định hợp tác. Ban đầu, Minami đã nói chúng tôi cứ sống như bình thường, nhưng cô ta đã đề nghị nới lỏng luật chơi. Chắc hẳn điều này là một sự sỉ nhục đối với Alice và những người khác, nhưng lần này họ đã quyết định nghe theo đề xuất của Minami.
Kết quả là, chúng tôi đang cố thủ trong dinh thự của Mano như thế này.
Có vẻ như nơi này bị tuyết bao phủ quanh năm, nên khi ra ngoài trời rất lạnh. Tất nhiên, nhiệt độ bên trong dinh thự vẫn được giữ ở mức vừa phải.
Chúng tôi đang ở trong phòng khách của dinh thự Sasame. Phòng khách là nơi mà giới thượng lưu (người nổi tiếng) tụ tập trò chuyện. Nó rất rộng, có lò sưởi và ghế sofa.
Tôi đang ngồi trên ghế sofa. Cho đến lúc nãy tôi vẫn còn bồn chồn đi đi lại lại, nhưng Alice đã bảo tôi ngồi xuống và nói "Hãy bình tĩnh đi".
"Được rồi."
Mano chắp hai tay trước ngực.
"Chúng ta không thể cứ ngồi ngây ra như vậy được."
Nói rồi, Mano ngồi xuống bên cạnh tôi. Hương thơm ngọt ngào thoang thoảng từ Mano bay đến.
Mano nhìn tôi, cười mỉm rồi cứ thế nằm xuống, gối đầu lên đùi tôi.
"A!"
Alice và Yue đồng thanh kêu lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
"Này, cô đang làm cái gì vậy! Bỏ ra mau!"
Alice vung nắm đấm lên trên đầu.
"Vô cùng khó chịu."
Tuy Yue không thay đổi biểu cảm, nhưng giọng cô ấy hơi trầm hơn bình thường.
"Các vị đang nói gì vậy? Chắc chắn là chúng ta đã hứa sẽ hợp tác. Nhưng vốn dĩ, chính tôi mới là người canh gác cho Naoto-sama. Vậy thì, tôi có quyền độc chiếm Naoto-sama vào khoảnh khắc này. Các vị mới là người nên rời khỏi đây chứ?"
Mano nói trong khi vẫn gối đầu lên đùi tôi.
"grừ grừ"
Alice gầm gừ rồi trừng mắt nhìn tôi.
"Naoto!"
"V, vâng…"
"Nếu anh mà làm gì kỳ lạ thì em sẽ không tha cho anh đâu. Em sẽ phục vụ anh hết mình đó."
Sợ quá.
"Anh sẽ không làm gì kỳ lạ đâu."
"hừ"
Alice quay lưng lại với tôi rồi giận dữ rời khỏi phòng khách.
"Không còn cách nào khác. Yue và tôi sẽ đi xem xét bên trong dinh thự."
Yue cúi đầu rồi rời đi.
Chỉ còn lại Mano và tôi trong phòng khách.
"Nào, Naoto-sama, cuối cùng cũng có thể ở riêng với nhau rồi."
"N, này Mano. Đây là…"
Như để chặn lời tôi lại,
"Vâng, Naoto-sama."
Mano dí cái ngoáy tai vào tôi.
Cô lấy nó từ đâu ra vậy…?
"Em muốn anh làm gì?"
Mano nói với khuôn mặt ửng đỏ.
"Em muốn anh đút cái que cứng nhắc đó vào tai em."
Tôi nhanh chóng sửa lại. Cách nói của Mano thô tục quá mức.
Tôi thở dài một tiếng rồi vén tóc Mano lên. Mái tóc mượt mà, dễ chịu. Tôi để lộ tai em ra rồi khẽ nhìn vào.
"Này, tai của em sạch quá, chẳng có chỗ nào để ngoáy cả."
"Vậy thì, anh có thể cù em ở chỗ mềm mại được không?"
"Cù là sao…"
"Không chỉ là tai, mà còn cả những chỗ anh thích nữa… haa haa"
Thật sự rất khó để làm.
Trước mắt, tôi dùng phần bông ngoáy ngoáy tai sạch sẽ của Ma.
"Aaa, hafun"
"Đừng có phát ra những âm thanh kỳ lạ như vậy chứ."
"Em như đang mơ vậy."
"Giống như ác mộng vậy."
Dù sao thì, tôi đang ở trong một tình huống nguy hiểm. Đáng lẽ ra tôi không nên làm những việc như thế này…
"Không sao đâu ạ."
Mano khẽ đưa tay ra rồi ôm lấy má tôi. Bàn tay của Mano vẫn lạnh như thường lệ và rất dễ chịu.
"Em sẽ bảo vệ Naoto-sama."
"…Cảm ơn em."
Nhưng Suzuran và Nim cũng đã nói những điều tương tự với tôi rồi. Tôi tin tất cả mọi người. Nhưng có lẽ sức mạnh của Minami còn vượt xa hơn thế nữa…
Thì.
"Chúng tôi đã xem xét xong rồi."
Yue xông vào một cách đầy khí thế. Không có Alice. Chỉ có Yue mà thôi.
"Chậc, cô ta đã quay lại rồi."
Mano lộ vẻ mặt lo lắng như thể cô không muốn bị các thành viên của đội quân người hâm mộ nhìn thấy vậy. …À không, có lẽ họ sẽ vui mừng ấy chứ.
"Nếu nói về thứ tự thì tiếp theo là đến phiên Yue."
Yue nói với một giọng điệu đều đều.
"Hừ, là vậy."
Mano đứng dậy một cách miễn cưỡng.
"Tuyệt đối không được làm những chuyện dâm loạn trong dinh thự của tôi!"
"Tôi không muốn nghe điều đó từ cô, Tuyết nữ."
Mano giũ chiếc quần hakama rồi rời khỏi phòng khách.
"…Rốt cuộc thì là cái gì vậy…"
Tôi lẩm bẩm thì Yue kéo nhẹ tay áo tôi.
"Xin hãy đứng lên."
"Hả? À"
Tôi đứng lên theo lời thúc giục.
"Do ở cùng với Sasame Mano nên nhiệt độ cơ thể của San Nao có vẻ như đã giảm đi một chút."
"Ể, không, đâu có đâu chứ."
Thậm chí tôi còn có cảm giác nhiệt độ cơ thể mình hơi tăng lên ấy chứ. Do tôi đã hồi hộp.
"Xin hãy yên tâm. Yue sẽ làm ấm cho anh."
"Hả?"
Khoảnh khắc tiếp theo, Yue ôm chầm lấy tôi từ phía trước.
"N, n, này!?"
"Em đã cố ý giảm hiệu quả chuyển đổi nhiệt. Nhiệt sẽ phát ra từ từ."
"E, không…"
Không cần phải làm như vậy, chỉ cần bị Yue ôm thôi là nhịp tim của tôi đã nhanh hơn và nhiệt độ cơ thể tôi sẽ tăng lên rồi.
Yue không nói gì.
Tôi cũng không nói được gì.
Tôi ngần ngại không biết có nên vòng tay ôm lấy lưng Yue không, tôi chỉ đứng đơ ra.
Yue thường ngày hoàn toàn không mang lại cảm giác về nhiệt độ cơ thể, nhưng quả thật, cô ấy đang ấm dần lên. Cảm giác như đang được một cô gái bình thường ôm vậy.
"San Nao"
Yue đột nhiên gọi tên tôi rồi ngước nhìn tôi. Đôi mắt đỏ của Yue ở ngay gần tôi.
"Xin hãy ôm Yue."
Trước yêu cầu đột ngột đó, tôi đã không thể trả lời được…
"Chà chà, xem ra Naoto-sama là một người đàn ông đào hoa nhỉ."
Cùng với một giọng nói đột ngột, cửa sổ đồng loạt vỡ tan.
"Uầy!?"
Minami đã lao thẳng vào từ chính diện.
Những mảnh kính vỡ rơi xuống theo làn gió lạnh.
"Xin hãy cúi xuống!"
Yue đẩy tôi xuống rồi nằm đè lên người tôi.
"Yue!"
"Không có vấn đề gì cả. Yue là android mà."
"Nhưng!"
Một phần của những mảnh vỡ rơi xuống đâm vào Yue. Ngay cả tôi, người lẽ ra đã được bảo vệ, cũng đã bị những mảnh vỡ cứa vào nhiều chỗ. Máu nóng hổi trào ra từ tay và má tôi.
Minami đứng ở trung tâm phòng khách với vẻ mặt thản nhiên.
Yue nhanh chóng đứng dậy rồi đối đầu với Minami.
"Vượt qua bằng vũ lực sao. Một chiến lược táo bạo đấy. Tôi đánh giá cao sự gan dạ đó, nhưng ở đây có ba người cơ mà."
"Ba người? Tôi chỉ thấy có một mình cô thôi mà?"
Ngay lúc đó,
"Nao!" "Naoto-sama!"
Alice và Ma đồng thời quay trở lại. Mỗi người mang theo một thanh kiếm lửa và một thanh kiếm băng.
"Cô đã làm Naoto bị thương rồi!"
Có vẻ như Alice đã nhanh chóng đánh giá tình hình. Giọng cô đầy tức giận.
"Ôi, thưa tiểu thư."
Cô Minami nhìn Alice, khuôn mặt lộ vẻ ngơ ngẩn.
“Ngay cả khi giận dữ, em vẫn đáng yêu vô cùng.”
“Đến Nami cũng không tha đâu nhé!”
Alice đạp mạnh xuống sàn, bật người lao tới. Xung quanh cô, những cánh bướm lửa vờn bay. Cô tung ra những đòn tấn công nhanh đến mức mắt thường khó lòng theo kịp. Không hề có chút nể nang nào. Nếu trúng đòn, chắc chắn sẽ không chỉ là vết thương nhẹ. Điều đó có nghĩa là Alice đã thực sự nghiêm túc.
Thế nhưng, cô Minami dễ dàng né tránh đòn đánh của Alice, rồi thoắt cái vòng ra sau lưng cô bé, khẽ đẩy một cái. Vì đang đà lao quá mạnh, Alice mất kiểm soát, va thẳng vào tường.
“Oái!”
“Thần xin lỗi, tiểu thư.”
Cô Minami cúi đầu trước Alice đang xoa trán.
“Lơ là cảnh giác là đại kỵ đấy nhé.”
Ngay lập tức, Asa lao tới tấn công cô Minami. Cô bé đá tung tà hakama, vung kiếm băng vút qua. Cô Minami giả vờ ngáp dài một tiếng, né tránh lưỡi kiếm của Asa.
Nhưng đó lại là một cái bẫy. Cô Minami đã bị cố ý dụ né tránh sang phía đó.
Ngay tại vị trí đó, Yue tung ra một cú đá cực mạnh.
Trúng hoàn toàn. Cú đá giáng thẳng vào mặt cô Minami.
Cứ ngỡ là thế.
Thế nhưng, đó lại là một bản sao bằng chất lỏng của cô Minami.
Còn chính cô Minami thì đang đứng ngay sau lưng tôi.
Tôi hoàn toàn không hề hay biết cho đến khi cô ấy nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.
Cả người tôi sởn da gà.
Cô ấy đã ở đó từ lúc nào…?!
“Tôi chỉ đang nương tay thôi đó.”
Cô Minami thì thầm vào tai tôi.
“Nếu đây là kẻ địch thực sự thì sao? Các cô bé đó sẽ không được an toàn đâu, biết không?”
“Tránh xa Naoto ra!”
Alice xông tới, tông thẳng vào cô Minami. Đó dường như là một cú tăng tốc bùng nổ nhờ bướm lửa, khiến cả hai văng ra ngoài dinh thự qua ô cửa sổ vỡ.
“Alice!”
“Naoto-sama xin hãy ở lại đây.”
“Yue và mọi người sẽ đi.”
Asa và Yue đồng thời nhảy qua cửa sổ.
“Không thể nào tôi lại ở lại đây một mình được!”
Tôi vội vàng định theo sau Asa và Yue, nhưng ngay lập tức một câu hỏi chợt lóe lên.
Tôi xuống đó thì có ích gì chứ?
Làm sao tôi có thể giúp đỡ mọi người đây?
Tôi sững sờ.
“…Tôi chỉ tổ gây vướng chân thôi sao?”
Tự cảm thấy vô dụng, tôi đấm mạnh vào khung cửa sổ. Những mảnh vỡ còn sót lại cứa vào tay tôi. Máu bắt đầu tuôn ra.
“Tôi phải làm gì đây chứ…?”
Phía dưới, Alice, Asa và Yue đang vây quanh cô Minami.
“Vậy thì để tôi chơi đùa với các cô bé một chút nhé.”
Vừa nói, cô Minami liền lao về phía Yue. Yue lập tức tung cú đá. Cô Minami nhẹ nhàng đỡ lấy bằng một tay.
“Cái gì?!”
Vẻ mặt vô cảm của Yue vỡ vụn, lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Thật yếu ớt.”
Cô Minami đẩy mạnh Yue, khiến cô bé bị hất văng và chôn mình vào đống tuyết.
“Yue!”
Tôi la lên từ tầng hai. Không phải lúc để than vãn về việc vô dụng hay gì cả. Quan trọng là phải xác nhận Yue có an toàn không!
Tôi dứt khoát nhảy xuống đống tuyết. Lớp tuyết dày đóng vai trò như một tấm đệm, nên tôi hầu như không cảm thấy đau đớn. Tôi gạt tuyết sang một bên và đi về phía Yue.
“Yue, em không sao chứ?”
“…Thật là một sức mạnh khủng khiếp.”
Yue từ từ cố gắng tự mình đứng dậy.
“Em có ổn không?”
Khi tôi hỏi, Yue đáp lại bằng câu hỏi: “Tại sao ngài lại đến đây?”
“Sao tôi có thể bỏ mặc em được chứ.”
Tôi đỡ Yue đứng dậy.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Alice và Asa đang cùng nhau vung kiếm về phía cô Minami. Cô Minami né tránh các đòn tấn công chỉ trong gang tấc.
“Chúng ta phải làm gì đó!”
“Không được. Sanoshimichi, ngài hãy ở lại đây.”
“Mục tiêu của cô Minami không phải là bản thân tôi! Mục đích của cô ta là làm tan nát trái tim mọi người!”
“Thần biết. Nhưng dù sao thì, Yue và mọi người phải bảo vệ Sanoshimichi!”
Trước giọng điệu kiên quyết bất ngờ của Yue, tôi lùi lại.
Tôi nghiến răng, hướng mắt về phía Alice và những người khác.
Kiếm của Alice trượt khỏi cô Minami và va vào kiếm của Asa.
Ngay lập tức, thanh kiếm băng của Asa gãy đôi.
Tất cả mọi người, trừ cô Minami, đều thốt lên kinh ngạc. Bởi vì đây là thế giới của Asa. Trong vương quốc tuyết này, sức mạnh của Asa đáng lẽ phải là tuyệt đối. Thế nhưng kiếm của Asa lại bị gãy.
“Chúng ta đã nhận ra quá muộn.”
Yue nói.
“Tuyết đang tan rất nhanh.”
Giờ mới để ý, lượng tuyết dưới chân tôi đã giảm đi rất nhiều.
Tôi cũng bắt đầu hơi đổ mồ hôi.
“Nhiệt độ đang tăng lên…”
Đó là kết quả của việc cô Minami đã bóp méo quy luật nhân quả. Mặc dù tôi không hiểu cơ chế hoạt động, nhưng nói một cách dễ hiểu, đó là một kiểu gian lận. Không, không phải gian lận. Vì đó là sức mạnh của Điều Luật Sư…
Tuyết cứ thế tan chảy.
Tuyết tan sẽ biến thành nước.
Cô Minami giơ tay phải lên. Chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô ấy phát sáng.
Một lượng lớn nước tụ tập lại quanh cô Minami, và chúng biến thành mưa dập tắt ngọn lửa của Alice. Alice ướt sũng, ngơ ngác.
Sau đó, khối nước lớn lao về phía tôi.
“Sanoshimichi!”
Yue đứng chắn trước tôi, dang rộng hai tay.
Thế nhưng, khối nước dễ dàng tránh khỏi Yue và chỉ nhắm vào mình tôi.
“Gac… gu… gaboc…”
Nước bao vây lấy tôi. Tôi cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng không thể thoát ra. Trong tầm nhìn mờ ảo và méo mó, tôi thấy Alice, Asa, Yue đang chạy tới, cố gắng cứu tôi. Khối nước này dường như chỉ nhốt một mình tôi. Từ góc nhìn của Alice và những người khác, chắc là trông giống như một khối cầu lỏng đang lơ lửng vậy.
Nói tóm lại là tôi đã bị mắc kẹt bên trong.
Tôi cứ thế vùng vẫy.
Thế nhưng, vô ích.
Chết tiệt, tôi không thể nín thở thêm nữa…
“Ngươi vẫn định tiếp tục sao?”
Giọng của cô Minami nghe thật nghèn nghẹt vì bị kẹt trong nước.
Trước câu hỏi đó, mọi người thì…
***
Một ngày đã trôi qua kể từ đó. Không có cuộc tấn công nào vào ban đêm, nhưng không biết mọi người đã nghỉ ngơi được bao nhiêu.
Thời hạn mà cô Minami đưa ra chỉ còn lại hôm nay.
Năm người, trừ tôi, đang họp bàn chiến lược trong phòng khách. Mặc dù bình thường họ luôn cãi vã, nhưng lần này họ khá nghiêm túc.
Tôi ngồi trên ghế ở phòng ăn liền kề, ngắm nhìn cảnh tượng đó một lúc. Bên ngoài cửa sổ là một cơn mưa nặng hạt. Xem dự báo thời tiết trên TV, họ nói là một cơn bão đang đến gần. Mặc dù không đổ bộ vào Honshu, nhưng mưa và gió được dự đoán sẽ mạnh hơn nữa vào buổi tối. Giờ mới để ý đến dự báo bão, tôi nghĩ rằng mình đã không xem dự báo thời tiết tử tế trong vài ngày qua.
Tôi ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Đồng hồ điểm mười một giờ ba phút. À không, vừa mới chuyển sang bốn phút.
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy.
Alice thoáng nhìn lên tôi.
“Anh đi đâu đấy?”
“Không có gì làm nên tính mang bài tập hè xuống đây. Nói nhỏ nhé, anh vẫn chưa làm được mấy đâu.”
“Hãy nghiêm túc đi, nghiêm túc vào!”
“Chỉ là lên phòng lấy mấy tờ tài liệu thôi mà.”
Nói rồi tôi ra khỏi phòng. Tôi đóng cửa lại để hơi lạnh của máy điều hòa không thoát ra ngoài. Tôi lấy đôi giày thể thao để ở lối vào và lên phòng. Dù có ô cũng không ăn thua, nên tôi khoác áo khoác gió. Thay cho áo mưa.
“Phải nhanh lên mới được.”
Alice nhận ra tôi.
Tôi đi giày thể thao, nhẹ nhàng mở cửa sổ để không gây tiếng động.
Cơn gió mạnh ùa vào phòng, thổi tung mọi thứ. Tôi nheo mắt, từ từ đưa người ra ngoài, rồi đóng cửa sổ lại. Tôi bám vào ống máng và trượt xuống dưới.
“Xin lỗi nhé.”
Tôi ngước nhìn ngôi nhà của mình một lần, rồi quay lưng bước đi.
Đội mũ áo khoác gió lên, tôi cúi người đi bộ.
––Tôi chỉ đang nương tay thôi đó.
Lời nói của cô Minami vẫn văng vẳng bên tai tôi.
––Nếu đây là kẻ địch thực sự thì sao? Các cô bé đó sẽ không được an toàn đâu, biết không?
Đúng là như vậy. Nếu cô Minami là một kẻ địch tấn công với ác ý, thì giờ đây có lẽ mọi người đã bị thương nặng, hoặc thậm chí đã mất mạng.
Tưởng tượng thôi cũng khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Ngay từ đầu, việc tôi quay lại "nửa năm trước", cố gắng khắc phục sự chồng chéo của thế giới song song, chẳng phải cũng vì lý do đó sao? Nếu thế giới song song cứ bị trộn lẫn như vậy mà không được giải quyết, thì sau này không biết sẽ có những nguy hiểm gì phát sinh. Tôi đã nghĩ mình đã cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề.
Nhưng rốt cuộc, nó vẫn còn dang dở, vừa như được giải quyết, vừa như chưa được giải quyết.
Nói cách khác, sự tồn tại của tôi vẫn còn là một vùng xám.
Cứ như vậy có thể sẽ an toàn cả đời, hoặc một lúc nào đó lại có thể mang đến tai họa gây nguy hiểm cho thế giới.
Nếu vậy, có lẽ tôi nên biến mất.
Cô Minami nói rằng sẽ xóa bỏ ký ức của mọi người về tôi. Cô ấy cũng nói sẽ xóa bỏ ký ức của tôi về mọi người. Và tôi sẽ như chưa từng tồn tại.
Không phải bị giết. Mà là sống nốt phần đời còn lại một cách ung dung tự tại ở một nơi an toàn nào đó. Biết đâu, điều đó lại hợp với tôi.
“Nếu mọi người có thể sống bình yên, thì điều đó cũng không tệ.”
Hai ngày qua, cô Minami đã cố gắng làm tan nát trái tim mọi người.
Nhưng có lẽ mục đích thực sự của cô ấy là cho tôi thấy tất cả.
Có lẽ cô ấy muốn tôi tự đưa ra lựa chọn.
“Chà…”
Vấn đề trước mắt là đi đâu để gặp cô Minami.
Cô ấy còn ở dinh thự số Một không? Nếu cái gọi là <Lối đi thời không> vẫn còn ở trường cấp ba của tôi, thì cũng có khả năng cô ấy ở đó.
Những hạt mưa lớn rơi xuống mặt tôi. Hơi đau một chút.
Đôi giày thể thao của tôi đã ngấm nước và trở nên nặng trịch từ lúc nào.
Thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô chạy qua, nhưng ngoài tôi ra thì không có ai đi bộ cả.
Trước hết, tôi đi về phía trường học. Tôi cứ đi bộ mãi trên con đường mà bình thường tôi vẫn đạp xe. Gió mạnh nên tôi không thể tiến lên phía trước một cách dễ dàng.
Đến gần một cây cầu. Bên dưới là con sông. Con sông mà bình thường chỉ sâu chưa đến năm mươi centimet, giờ đã sâu khoảng ba mét. Nước có màu cà phê sữa.
“Kinh thật.”
Tôi lẩm bẩm,
“Nhìn xuống nhiều quá sẽ nguy hiểm đấy.”
Một giọng nói vang lên ngay phía sau lưng.
“Á!”
Vội vàng quay lại, tôi thấy cô Minami. Cô ấy đang trong bộ dạng Mine, như khi đi xe máy. Bộ đồ đua xe màu đen làm nước mưa bắn tung tóe.
“Đừng làm tôi giật mình chứ. Tôi suýt nữa thì ngã xuống đó.”
“Tiếc thật.”
Cô Minami mỉm cười.
“Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“…Quả nhiên, ngay từ đầu cô đã có ý định đó rồi nhỉ.”
“Việc để bản thân nhận thức là quan trọng nhất mà.”
Nếu đằng nào ký ức cũng bị xóa, thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì. Tôi cũng đã nghĩ vậy, nhưng có lẽ đây là sự tử tế của cô Minami theo một cách nào đó.
“Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Cô Minami thúc giục tôi.
Chính vào khoảnh khắc đó.
“Naoto!”
Giọng của Alice vang lên. Mặc dù xen lẫn với tiếng gió bão gào thét và tiếng nước sông cuồn cuộn, nhưng giọng nói đó lại đến tai tôi một cách rõ ràng lạ thường.
“…Tại sao?”
Bị tìm thấy nhanh như vậy là nằm ngoài tính toán của tôi.
“Không phải tại sao!”
Alice đứng đó, không ô, không áo mưa, toàn thân ướt sũng dưới mưa, mái tóc dài bay trong gió. Cô bé nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt vô cùng giận dữ.
“Mọi người đang dốc toàn lực để bảo vệ anh, vậy tại sao anh lại chạy trốn?!”
Đôi mắt của Alice thẳng thừng, khiến tôi thoáng chốc chùn bước.
“K…không phải là chạy trốn!”
“Đúng là chạy trốn còn gì! Giờ này mọi người đang chia nhau ra tìm anh đó!”
“Không phải! Chỉ cần tôi biến mất thì—”
“Đồ ngốc! Anh mà nói thêm nữa, tôi sẽ nguyền rủa cho anh hói đầu đấy!”
Alice liền chuyển ánh mắt sang cô Minami.
“Trả Naoto lại đây. Trả lại cho tôi!”
Cô Minami thở dài một tiếng thật lớn.
“Tiểu thư, bây giờ thần đang rất tức giận đó. Cô đang làm gì trong cơn mưa tồi tệ này vậy? Nếu bị cảm lạnh thì khổ lắm chứ.”
“Chuyện của tôi không quan trọng! Tôi cũng đang giận đây! Tôi sẽ không để cô mang Naoto đi đâu!”
“Vậy cô bé định làm gì? Ngay cả khi thần không ra tay, trong cơn mưa này, sức mạnh của tiểu thư cũng không thể phát huy hết phải không?”
Đúng như lời cô Minami nói.
Ngày hôm qua, Alice cũng hoàn toàn không thể đánh lại cô Minami.
“Chưa thử thì làm sao mà biết được!”
Alice giương thẻ phép thuật (Wizvermillion).
Đồng thời.
Gào… o… o… o… o…
Một âm thanh vang vọng.
Tôi lập tức quay lại nhìn phía sau.
“Cái gì?!”
Từ thượng nguồn, một lượng nước khổng lồ cuốn theo cây cối và đất đá đang đổ ập tới.
“Nguy rồi! Chạy đi!”
Tôi hét lên về phía Alice.
Nhưng đúng lúc đó—
Có một thứ gì đó lớn lao vào người tôi, khiến tầm nhìn của tôi trở về số không.
“Hả?”
Tôi không thể thở được nữa.
Tôi nhận ra mọi hướng đều bị bao phủ bởi nước đục ngầu.
Tôi cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng. May mắn thay, lực nổi đã tác dụng, giúp tôi ngoi được lên mặt nước. Xoang mũi tôi nhức nhối. Mắt tôi đau rát.
“Khụ!”
Tôi đang ở giữa dòng nước xiết. Chắc là nước sông đã tràn qua cầu. Tôi như bị nó nuốt chửng. Hơn nữa, tôi cứ thế bị cuốn đi. Tôi đã trôi xa đến mức không còn nhìn thấy cây cầu mà tôi vừa đứng lúc nãy nữa. Tôi bám vào một khúc cây đổ đang trôi gần đó. Miệng tôi đắng ngắt. Dường như tôi đã uống phải nước bùn. Nhiều thứ cứ thế va vào người tôi. Khắp nơi đều đau. Dù là tháng tám nhưng nước lạnh đến thấu xương.
“Chết tiệt.”
Phải tìm cách thoát khỏi con sông này.
“Naoto!”
Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng của Alice.
Alice thì…
Đang bơi trong dòng nước đục ngầu này. Hơn nữa, lại còn là bơi trườn.
Tiếng nước văng tung tóe.
Lẽ ra không thể nghe thấy, nhưng không hiểu sao giọng của Alice lại đến được tai tôi.
“Em sẽ đến cứu anh ngay!”
“Đồ ngốc! Em đang làm cái quái gì—!”
Nước tạt vào mặt tôi. Miệng tôi lại tràn đầy nước bùn. Tôi ho sặc sụa. Tôi cố gắng ôm chặt khúc cây, ngẩng mặt lên khỏi mặt nước.
Alice ngày càng tiến gần đến tôi.
Thế nhưng, giữa chừng, mặt Alice cứng đờ lại. Cô bé bị nước bùn dội thẳng vào đầu, rồi bắt đầu bị dòng nước cuốn đi.
“Alice!”
Chắc là Alice bị chuột rút chân. Đầu cô bé cứ trồi lên rồi lại chìm xuống.
Không ổn rồi, Alice cũng sẽ bị đuối nước mất.
Vừa nghĩ xong, tôi đã buông tay khỏi khúc cây và bơi đi.
Khi còn được gọi là Naoto béo, tôi không thể bơi được mười mét một cách trọn vẹn. Nhưng Alice đã huấn luyện, nên tôi đã có thể bơi được. Ban đầu, tôi ghét tập luyện vô cùng. Tôi đã nghĩ thà cả đời không biết bơi còn hơn. Thật là nguy hiểm. Nếu lúc đó tôi đã bỏ tập, thì bây giờ tôi đã không thể đi cứu Alice được rồi.
Tôi dùng hết sức bình sinh đạp nước, vạch nước. Trong dòng nước đục ngầu, tôi không thể mở mắt. Tôi bơi về phía Alice bị chìm. Vì bơi ngược dòng nên tôi không hề tiến lên được chút nào. Nhưng nếu tôi cố gắng trụ lại ở đây, Alice sẽ trôi về phía tôi. Tôi cố gắng hết sức di chuyển hai chân. Di chuyển. Di chuyển.
Alice đâu rồi?
Em ấy ở đâu?
Alice!
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi đập mạnh một tiếng “thình thịch”.
Trên ngực trái của tôi có <Dấu ấn Hộ Vệ của Alice> liên kết giữa Alice và tôi.
Cứ như thể nó đang dẫn đường, trong tầm nhìn bằng không, tôi cảm nhận được sự hiện diện của Alice.
Chỗ này!
Tôi vùng vẫy trong nước.
Rồi tay tôi chạm vào một thứ gì đó.
Tôi nắm chặt lấy nó, rồi kéo sát vào lòng.
Là Alice. Cô bé đang bất tỉnh.
Tôi dùng hết sức đạp chân, ngẩng mặt lên khỏi mặt nước.
“Alice!!!”
Tôi hét lớn, tát vào má cô bé.
Thế rồi, Alice mở mắt ra.
“Nao…to.”
“Đúng vậy, là anh đây. Em không sao chứ?”
“May… quá, anh không… sao.”
Alice mỉm cười.
Nhưng vẫn chưa kết thúc. Chúng tôi phải thoát khỏi con sông này.
Thế mà, sức lực của tôi đã đến giới hạn rồi.
Không thể bơi được nữa. Người nặng trịch. Không thể thở được.
Nguy rồi, nguy rồi, nguy rồi.
Phải làm gì đây? Làm sao bây giờ?
“Naoto-sama!”
Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng của Asa.
Ngón út tay trái của tôi cảm thấy nóng. <Dây xích đỏ định mệnh> đang phản ứng.
“Em sẽ cứu anh ngay, anh trai!”
“Hoàng tử, hãy giữ nguyên vị trí!”
“Chúng ta sẽ cùng nhau kéo Sanoshimichi lên!”
Giọng của Suzuran, Jin, Yue cũng vang lên.
““““Một… hai… ba!””””
À, hình như là ổn rồi.
Ngay khi nghĩ vậy, tôi mất hết sức lực.
Ý thức của tôi chấm dứt ở đó.
***
“Tạm thời hãy từ bỏ việc đưa Naoto-sama đi.”
Cô Minami nói với giọng trang nghiêm.
“Thần không nghĩ tiểu thư lại liều lĩnh như vậy.”
Cô Minami đã thay bộ váy mà cô ấy thường mặc khi làm việc. Kính không gọng của cô ấy phản chiếu ánh đèn huỳnh quang một cách mờ ảo.
Alice và tôi, sau khi được mọi người cứu, đã được đưa đến bệnh viện tổng hợp gần đó bằng xe cấp cứu. Cả hai chúng tôi đều bị thương ở nhiều chỗ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Suzuran khóc nức nở không hề e ngại: “Ư… anh trai, tốt quá, tốt quá, oa… oa…”.
“Thôi nào, nín đi. Anh không sao rồi.”
Tôi đưa cho Suzuran một chai nước thể thao lạnh mua từ máy bán hàng tự động, cô bé sụt sịt mũi và uống hết trong chớp mắt. Tôi chỉ định cho cô bé một ngụm thôi mà…
Sau đó, chúng tôi chia thành hai chiếc taxi để về nhà (tiền taxi do cô Minami trả. Quả nhiên là người lớn có khác), và giờ tất cả đang quây quần quanh bàn ăn. Dĩ nhiên, không khí không hề hòa thuận, mà khá nặng nề bao trùm khắp phòng ăn.
“Thật không?”
Alice lườm cô Minami. Alice hiện đang mặc bộ đồ thể thao của tôi. Vì cô bé bị ướt nên không còn cách nào khác. Hình như cô bé cũng không có bộ quần áo nào khác để thay.
“Thật. Thần xin thề với quần lót của tiểu thư.”
“Cái đó là cái quái gì vậy?!”
Alice đỏ bừng mặt đập bàn, nhưng những người còn lại đều ngầm chấp nhận rằng cô Minami đang nói thật.
Asa và Jin thở dài gục mặt xuống bàn. Suzuran mệt mỏi dựa vào ghế. Cô bé cứ thế trượt khỏi ghế và ngồi phịch xuống sàn. Yue cũng có vẻ nhẹ nhõm. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Sanoshimichi-sama.”
Cô Minami gọi tôi.
“Vâng.”
“Đây là chuyện của ngài, nên chắc ngài cũng hiểu rồi, nhưng đây không phải là kết thúc đâu. Chỉ là thần rút lui thôi.”
“Tôi hiểu.”
Cô Minami nhìn chằm chằm vào tôi một lúc.
Cuối cùng,
“Vậy thì tốt.”
Nói rồi, cô ấy rời mắt khỏi tôi.
Tôi chợt nghĩ.
Thật ra lúc đó, cô Minami có thể dùng sức mạnh của mình để cứu tôi không?
Nhưng cô ấy đã không làm.
Để tôi bị đuối nước ư?
Không phải.
Chẳng phải là để Alice cứu tôi sao?
Hay là, cô ấy muốn tôi cứu Alice?
Phải chăng cô Minami thực sự đã âm thầm dõi theo?
Ngay cả việc lũ lụt sông lúc đó, biết đâu…
Cô Minami đứng dậy một cách lặng lẽ. Tiếng chân ghế kẽo kẹt trên sàn khiến mọi người ngước nhìn cô Minami.
“Tôi đã ở lại quá lâu rồi. Đã đến lúc phải quay về rồi.”
Sau đó, cô Minami nhìn Alice. Alice vẫn giữ nguyên tư thế đứng bật dậy khi đập bàn, nhìn lại cô Minami.
“Tiểu thư, cảm ơn cô đã chăm sóc trong thời gian qua.”
Cô Minami cúi đầu, rồi ngẩng lên. Mái tóc buộc phía sau cô ấy lay động như một cái đuôi.
“Đừng liều lĩnh quá nữa nhé.”
“…Nói gì thế?”
Trước câu hỏi của Alice,
“Là lời chia tay.”
Cô Minami trả lời một cách nhẹ nhàng.
Biểu cảm của Alice thay đổi.
“Không nghe nói gì cả.”
“Bây giờ thần đã nói rồi.”
“Tại sao chứ?”
“Đây là bí mật quốc gia.”
Alice nhíu mày.
“…Có phải vì chuyện lần này mà cô phải chịu trách nhiệm không?”
“Không phải vậy. Xin tiểu thư hãy yên tâm.”
Cô Minami tháo kính không gọng ra, mỉm cười dịu dàng.
“Tiểu thư, và tất cả mọi người, xin hãy bảo trọng.”
Cứ như thể là một lời từ biệt vĩnh viễn—
Và thế là, cô Minami đã trở về nơi gọi là ‘Cơ quan Điều luật Thế giới Đa Tầng’.
Ký ức của chúng tôi cũng bị thao túng, và có lẽ một ngày nào đó chúng tôi cũng sẽ quên mất rằng từng có một người tên là Minami Nami…
Nhưng điều đó đã không xảy ra.
“…Tại sao chứ?”
Alice bĩu môi, vẻ mặt đầy bất mãn.
“Tại sao! Nami-chan lại! Ở nhà của tôi! chứ hả?!”
“Cũng không có gì là tại sao cả.”
Cô Minami quả thật đã trở về nơi gọi là ‘Cơ quan Điều luật Thế giới Đa Tầng’ một lần. Nhưng có vẻ như đó chỉ là để báo cáo mà thôi.
“Hơn nữa, chúng tôi vẫn phải tiếp tục theo dõi tình hình.”
Chuyện cách ly tôi chỉ được hoãn lại, chứ không phải đã được giải quyết. Từ trước đến nay, nhiệm vụ chính của cô Minami là giám sát <Phù Thủy Ngàn Năm>. Và bây giờ, việc giám sát tôi cũng được bao gồm trong nhiệm vụ đó, đại loại là vậy.
“Vẻ mặt buồn bã của tiểu thư khi từ biệt, đáng lẽ ra thần nên chụp lại làm kỷ niệm.”
“Cô đang trêu chọc tôi đúng không, đúng không? Nami-chan đáng ghét!”
Alice dường như đang thực sự tức giận, nhưng cô Minami không hề bận tâm. Cô ấy say đắm nhìn Alice.
“Tiểu thư khi tức giận, ôi, thật đáng yêu làm sao. Tôi muốn nhốt cô bé lại.”
Rồi cô ấy nhìn thấy tôi và nói: “Ồ, một đống rác lớn đây mà.”
“…Ha ha.”
Tôi chỉ biết cười trừ.
Dù sao thì, hôm nay, cô Minami vẫn bận rộn làm việc tại dinh thự số Một.