Ore ga Shujinkou ja Nakatta Koro no Hanashi wo Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dragon Quest: Legend of Rubiss

(Tạm ngưng)

Dragon Quest: Legend of Rubiss

Saori Kumi

Trong thời cổ đại xa xôi, trước cả Huyền Thoại của Erdrick, tồn tại Ideen – một vùng đất của các tinh linh và tiên nữ, nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Giờ đây, vòng tròn của những huyền thoại vĩ đại

5 15

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

253 284

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

55 408

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

26 115

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

27 207

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

627 6152

Tập 05: Go Straight, GO GO!! - Tôi đã đổi nghề thành trùm cuối - Chương 2

Ngoại truyện 2: Bài tập hè tại bãi biển

Trời quang đãng, nắng chói chang, nóng bức vô cùng. Nóng đến mức phát điên. Tivi mấy ngày nay liên tục đưa tin về số người bị say nắng phải nhập viện. Dường như khắp nơi đều đang trải qua đợt nắng nóng kỷ lục.

Thôi thì, tạm gác chuyện đó lại.

Kỳ nghỉ hè chẳng còn mấy ngày.

Thế thì, thứ cần phải hoàn thành là cái "cục nợ" mang tên bài tập hè.

Phải nhanh chóng xử lý nó thôi.

Với tinh thần hừng hực như Tōhei ngay trước khi đột kích vào Ikedaya, tôi lao vào đống bài tập hè.

Thế nhưng…

“...Sao lại ra nông nỗi này chứ?”

Chúng tôi đang ở bãi biển.

Sóng vỗ "Ào ào" ngoài kia.

Chuyện bắt đầu khi Suzuran đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, hai chân đung đưa, khẽ lầm bầm: “Suzu muốn ra biển chơi quá~”

“Biển sao, thú vị đấy nhỉ.”

Không hiểu sao Yue lại đồng ý.

“Tớ với Hoàng tử đi xem pháo hoa rồi mà.”

Nin kiêu hãnh tuyên bố.

Ngay lập tức, mọi người đồng loạt tặc lưỡi.

“Tớ là bạn thanh mai trúc mã của Nao đấy, đi biển cả triệu lần rồi ấy chứ!”

Có lẽ để đáp trả Nin, Alice trình diễn màn khoe khoang khó hiểu.

Chà, một triệu lần thì hơi quá thật, nhưng đúng là tôi đã đi biển với Alice không ít lần.

“Thế thì, lần này chúng ta cùng đi thôi!”

Mana vỗ tay một cái "Tách", như thể vừa nghĩ ra kế hay.

“Ừm, được thôi, mọi người đi chơi cẩn thận nhé.”

Tôi định nói thế rồi tiễn họ đi, nhưng…

“Dĩ nhiên, Naomichi-sama cũng phải đi cùng ạ.”

Mano kéo nhẹ tay áo tôi, mỉm cười dịu dàng.

“Ơ, không, tôi còn phải làm bài tập mà.”

Dù đã phản kháng như thế, tôi vẫn bị lôi kéo đến đây bằng cách này đấy.

Đây là bãi biển địa phương mà mấy hôm trước tôi với Nin đã ghé. Người ta bảo sau rằm tháng Bảy là sứa bắt đầu xuất hiện, nhưng biển vẫn đông nghịt người. Ngoài tắm biển ra, còn có cả những nhóm đang mở tiệc nướng BBQ. Mùi thịt nướng thơm lừng bay khắp nơi, quyện vào mùi nước sốt thịt nướng ngọt mặn.

Nhưng mà…

Giữa khung cảnh ấy, tôi vẫn đang vò đầu bứt tóc với đống đề toán. Dưới chiếc dù che nắng, tôi khoanh chân ngồi trên tấm trải, ngón tay xoay xoay chiếc bút chì kim, mặt mũi nhăn nhó nhìn chằm chằm vào tờ đề.

“...Chết tiệt, chẳng thể tập trung được chút nào.”

Nóng quá.

Nóng đến chịu không nổi.

Cứ như bị tra tấn vậy.

Tờ đề cũng có vẻ ỉu xìu đi.

Có vẻ như Alice, Mana và cả Nin nữa, ai cũng đã làm xong bài tập rồi, không như tôi. Giá mà họ chịu cho tôi xem chút đỉnh thì hay biết mấy, nhưng bọn họ, dù tôi có năn nỉ thế nào cũng chỉ nói mấy lời đạo lý như “Bài tập thì phải tự mình làm mới được!”

“Bình thường thì vô lý, sao những lúc thế này lại…”

Sau kỳ nghỉ, lại có một bài kiểm tra nữa. Hồi đầu hè, tôi đã phải trải qua lớp học phụ đạo địa ngục môn toán rồi, lần này nhất định phải vượt qua mới được.

Nghe nói đề kiểm tra lần này sẽ ra trong nội dung bài tập hè, nên chỉ cần hoàn thành nó là ít nhất cũng tránh được điểm liệt rồi.

Vậy nên, dù mồ hôi đầm đìa, tôi vẫn cố gắng giải từng câu một.

Cố gắng làm mãi, dần dần tôi cũng tập trung hơn, những tiếng ồn xung quanh cũng mờ dần đi. Chậm rãi thôi, nhưng tôi giải quyết vấn đề một cách chắc chắn.

Thế nhưng.

“Chỗ đó sai rồi đấy.”

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Hả?”

Tôi quay đầu lại, thấy Alice đang ghé sát mặt nhìn tờ đề của tôi.

Cô ấy đang mặc bộ đồ bơi mà tôi đã chọn cách đây không lâu. Một bộ bikini trắng có đính hình con bướm làm từ hạt cườm ở chỗ nối giữa cúp ngực trái và dây vai.

Cô ấy dùng bàn tay trái buộc scrunchie vuốt nhẹ mái tóc màu caramel của mình.

Do hơi cúi người về phía trước, nên phần ngực…

“...Sai, sai ở đâu cơ?”

Tôi giả vờ bình tĩnh, đưa mắt về lại tờ đề.

“Cái bài tìm tọa độ giao điểm của đường tròn và đường thẳng này á? Dễ ợt mà.”

Nói rồi, Alice "Bịch" một tiếng, ngồi xuống tấm trải. Trên đùi cô ấy có dán một miếng băng dính che đi《Thủ Hộ Khắc Ấn (Brand of Alice)》.

“Đưa đây coi nào.”

Cô ấy giật lấy chiếc bút chì kim từ tay tôi, rồi viết nguệch ngoạc vào cuốn sổ mà tôi mang theo để nháp.

“Nghe này? Đầu tiên, phải chuyển phương trình đường thẳng 3x+y-20=0 thành y=-3x+20 đúng không? Rồi thay cái này vào phương trình đường tròn –”

Alice đang nghiêm túc chỉ bài cho tôi.

Thế nhưng…

Từ nãy đến giờ, tôi chẳng thể tập trung vào mấy công thức toán học được chút nào.

Bởi vì, vai của Alice cứ khẽ chạm vào ngực tôi hết lần này đến lần khác.

Liếc mắt nhìn, Alice đang mặc đồ bơi, lộ ra rất nhiều, vậy mà lại bảo tôi làm toán trong tình huống này thì đúng là quá đáng.

Dù sao thì, tôi cũng là một nam sinh trung học bình thường mà.

“Đó, giờ có giá trị x rồi thì thay ngược vào phương trình đường thẳng để tìm giá trị y. Dễ mà… Ủa, có nghe không đấy?”

Alice liếc xéo tôi bằng ánh mắt hơi khó chịu.

“Hả? À, không.”

Tôi lúng túng.

“Tôi có nghe. Ừm, có nghe mà, xin lỗi, tại hơi nóng…”

Không thể nào nói được là tôi đang mải ngắm Alice mặc đồ bơi đâu.

Tôi giả vờ lau mồ hôi trên trán.

“Thôi được rồi, đúng là nóng thật.”

Alice dùng cuốn sổ phe phẩy quạt vào mặt mình. Mái tóc màu caramel bồng bềnh bay lên.

“Mà, tại sao đã đến tận đây rồi mà vẫn còn làm bài tập thế?”

“...Tụi mày ép tao đi cùng chứ sao. Tao cũng muốn làm ở phòng điều hòa mát mẻ chứ.”

“Thế à?”

Đúng lúc đó.

“Na… o… mi… chi… sa… ma~”

Một hơi lạnh phả vào gáy tôi "Phù~".

“Ách!”

Tôi rùng mình nổi da gà "Rần rần".

Tim đập thình thịch, chắc là cảm giác này đây.

“Gì, gì vậy, Mana à… đừng có dọa người chứ.”

Có vẻ cô ấy đã lẻn đến gần từ phía sau chúng tôi mà không một tiếng động.

Ngược lại với Alice, Mano đang mặc một bộ bikini màu đen. Bên ngoài khoác thêm chiếc áo hoodie mỏng màu trắng và đội một chiếc mũ rộng vành.

Vì Mana không chịu được nóng, nên cô ấy đang che chắn để tránh nắng gắt.

Thế nhưng, đôi chân thon trắng muốt vẫn hờ hững phơi bày.

Alice trừng mắt nhìn Mana, người bất ngờ xuất hiện.

“Gì đấy, đừng có phá đám. Tớ đang dạy toán cho Nao mà.”

“Thì tôi chỉ giúp Naomichi-sama mát mẻ hơn thôi ạ. Phục vụ cho người đàn ông mình yêu cũng là nghĩa vụ của một người vợ tương lai mà. Vậy nên, Phù~”

Hơi thở của Mano phả vào tai và gáy tôi. Đúng là mát mẻ dễ chịu thật. Cảm giác như một cái quạt hơi nước vậy. Không biết có phải do tâm lý không mà tôi còn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào.

“Người vợ tương lai gì chứ.”

“Vì chúng tôi là〈Hứa Hôn (Ii Nazuke)〉mà.”

“Cái đó rõ ràng là không hợp lệ rồi còn gì!”

“Sasame Nao, ôi, cái tên mới thanh nhã làm sao!”

À, hóa ra là tôi được đặt trong vai trò con rể thừa tự.

Thôi thì cũng đúng. Nghe nói khoảng một trăm năm trước, ông nội hay cha của tôi bị lạc trên núi, được mẹ của Mana cứu. Lúc đó, họ đã ký một hợp đồng rằng sẽ gả người đàn ông ưu tú nhất trong gia tộc Mi làm con rể. Chính vì điều đó mà Mana và tôi đã bị trói buộc bởi《Xích Đỏ Định Mệnh (Akai Enishi)》, một bảo vật của "Yukiotome (Matsuro Wanukami)".

Haizzz, đúng là tổ tiên của tôi làm gì không biết nữa…

“Hừ, Ichijō Naomichi nghe ngầu hơn nhiều. Cứ có cảm giác mạnh mẽ, như kiếm sĩ ấy.”

Alice, vốn tính hiếu thắng, cũng bắt đầu một cuộc tranh luận khó hiểu.

“Mishiba Mano, cũng không hề kém cạnh đâu ạ. Chữ cái đầu là M.M mà. Đúng là định mệnh!”

“Mishiba Alice cũng khá đặc biệt đấy chứ. Cái tên nghe có vẻ đẹp huyền ảo.”

Mano nhăn mặt.

“Cái thứ bạn thanh mai trúc mã tầm thường mà cũng dám ngang ngược à? Buồn cười chết đi được!”

“Cái thứ tự xưng là 〈Hứa Hôn〉 nghe thảm hại ghê. Mau chóng bị cái nắng này nung chảy đi là vừa!”

Alice và Mana đấu khẩu qua đầu tôi.

“Này, làm ơn, tôi muốn làm bài tập, nên làm ơn để tôi yên một chút được không?”

Tuy nhiên, hai người họ chẳng hề để ý đến lời cầu xin của tôi.

“Naomichi-sama là người rất tử tế, nên ngài ấy mới đối xử rộng lượng với một người bạn thanh mai trúc mã như cô đấy. Hãy tự hiểu lấy mà cút đi là vừa!”

“Nhà cô sớm đã trở lại như cũ rồi còn gì? Định ở nhờ đến bao giờ nữa hả? Đồ mặt dày. Naomichi trông thế thôi chứ cũng có lòng tốt, nên không đuổi cô đi đấy. Cô mới là người nên tự hiểu lấy!”

“Cái gì cơ!”

“Gì chứ!”

Hai người họ tóe lửa cãi nhau.

Và tôi thì…

“Đủ rồi đấy! Tôi đang làm bài tập!”

Tôi lớn tiếng tuyên bố.

Nghe vậy, cả Alice và Mana đều giật mình.

“Tớ, tớ chỉ định giúp Naomichi thôi. Vậy mà con nhỏ này…”

“Tôi chỉ muốn giúp đỡ Naomichi-sama thôi ạ. Vậy mà con nhỏ này…”

Alice và Mana chỉ vào nhau rồi nói “Con nhỏ này”.

“Nếu cãi nhau thì cứ để tôi một mình đi. Đó mới là giúp đỡ tốt nhất đấy!”

Nghe tôi nói, cả hai đều ỉu xìu vai. Rồi họ lê bước trên bãi cát đi mất.

Nhìn bóng lưng đầy ưu sầu của hai người, tôi thoáng thấy nhói lòng, nhưng thôi, đành chịu vậy.

***

Từ đó trở đi, công việc có vẻ tiến triển hơn.

Tôi cũng dần quen với môi trường này.

Dù nóng và ồn ào, nhưng rồi mọi thứ cũng đâu vào đấy cả.

Thế nhưng…

Đang tiến triển tốt thì bỗng nhiên, bụng tôi kêu "Gruuu" một tiếng.

“À đúng rồi, đói rồi nhỉ.”

Kiểm tra lại thì đã hơn một giờ chiều.

Đói là phải rồi. Đầu óốc cũng đã vận động kha khá mà.

Và rồi.

“Em đoán là anh hai sắp nói câu đó rồi đấy.”

Bất chợt một giọng nói vang lên, tôi quay lại thì thấy Suzuran đang ngồi nghiêm chỉnh kiểu seiza.

Suzuran mặc bộ đồ bơi hai mảnh màu hồng. Có một chiếc váy xòe bèo nhún trang trí quanh eo. Trông dễ thương ghê.

“Từ bao giờ vậy?”

“Từ nãy rồi.”

Alice và Mana cũng vậy, nhưng làm ơn đừng có rón rén đến gần như vậy chứ…

“Suzu đã mang cơm nắm cho anh hai đó.”

Cô bé lục lọi trong ba lô, lấy ra một cái túi vải rút dây. Bên trong chắc là có cơm nắm. Suzuran dùng bàn tay nhỏ xinh lấy ra một cái, rồi đưa cho tôi và nói “Đây ạ”.

“Cảm ơn nhé. Khoan, nhưng mà mọi người đâu?”

“Mọi người ăn ở quán ven biển ấy.”

“Ra vậy.”

“Anh hai cũng muốn ăn ở đó hơn hả?”

“Không đâu, cơm nắm của Suzu làm chắc chắn ngon hơn mà.”

Khi tôi nói vậy,

“Hì hì.”

Suzuran cười tủm tỉm ngại ngùng, đưa tay chạm lên má.

“Ngại quá đi, anh hai. Lại nói ‘muốn ăn Suzu’ nữa chứ. Đỏ mặt ~”

“Tôi có nói thế đâu.”

Cái "anh hai" kia là loại người nguy hiểm nào vậy hả?

Giải thích quá mức rồi đấy.

Tôi bóc lớp màng bọc, đưa cơm nắm lên miệng. Nhân cơm nắm là cá bào khô.

“Ngon thật.”

“May quá ạ.”

Không biết cách nấu cơm có khác gì không nhỉ. Có lẽ nếu tôi dùng cùng nguyên liệu làm thì cũng không được như thế này. Thật kỳ lạ. Hay đúng hơn là, quả không hổ danh Suzuran.

“Có trà nữa đấy, anh hai cứ nói nha.”

“Ừ.”

Suzuran cũng bắt đầu ăn cơm nắm cạnh tôi, vừa ăn vừa nhai tóp tép. Một làn gió biển mát lành thổi qua. Hai bím tóc hai bên của Suzuran khẽ lay động.

“Bài tập xong chưa?”

“Cũng tàm tạm.”

Đang trò chuyện như thế, Suzuran bỗng nhìn tôi, rồi khúc khích cười.

“Hửm, gì vậy?”

“Anh hai thật là!”

Suzuran vươn bàn tay nhỏ xinh, gỡ hạt cơm dính trên khóe miệng tôi.

“À, có dính sao?”

Tôi hoàn toàn không để ý. Giống như trẻ con vậy, thật xấu hổ.

Suzuran sau đó đưa hạt cơm vào miệng mình.

Thế nhưng.

“Ạch!”

Nin thò mặt ra từ bên cạnh, táp một miếng vào tay Suzuran, rồi ăn mất hạt cơm.

“Hừm. Ngon thật.”

“Ư…ư ư…”

Suzuran trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng như thể vừa chứng kiến tận thế vậy. Rồi cô bé "Bịch" một tiếng, ngã lăn ra tấm trải.

“Này, này, Suzu, em có sao không?”

Tôi chọc vào cái má phúng phính của cô bé. Suzuran không hề phản ứng.

“Đừng lo lắng. Chỉ là ngất xỉu thôi.”

Nin ngước nhìn tôi với vẻ mặt hài lòng. Cô ấy đang mặc bộ đồ bơi thi đấu của câu lạc bộ bơi lội. Từ khi quyết định đi biển, cô ấy đã về nhà một lần để lấy nó.

“Cô đó nha.”

“Thật ra tớ cũng nghĩ đến việc làm chút đồ ăn vặt, nên đã nướng bánh quy đấy.”

Nin lấy ra từ trong giỏ một gói bánh quy được bọc rất dễ thương. Không phải loại bánh quy dẹt, mà là loại bánh quy tròn xoe như nấm.

Tuy nhiên.

“...Này, cô không cho thuốc ngủ vào đó đấy chứ?”

Tôi đã bị dính đòn mấy lần trong quá khứ nên dù là tôi cũng phải cẩn trọng. Đồ ăn của Nin làm rất nguy hiểm.

“Không sao đâu. Tớ chỉ cho một ít chất kích thích thôi.”

“Này!”

“Đùa thôi, đùa thôi.”

Nin cười khanh khách.

“Đây là bánh quy tốt cho sức khỏe, không dùng bơ và trứng đâu. Có cả hạt óc chó nữa.”

Nin mở gói, tự mình ăn một cái trước.

“Ưm, ngon tuyệt. Tự thấy mình làm rất tốt.”

Lần này có vẻ ổn.

“...Vậy thì, dù sao cũng thử.”

Tôi cũng nhón một chiếc bánh quy, "Cạp" một miếng cho vào miệng.

“À, ngon thật.”

Giòn tan, và còn tan chảy trong miệng nữa. Độ ngọt cũng vừa phải.

“Quả nhiên Nin vẫn làm bánh ngọt giỏi nhất.”

Ngay khoảnh khắc tôi nói câu đó, Suzuran "Bật" dậy hồi sinh.

“À, Suzu. Em ổn không?”

Suzuran gật đầu. Rồi,

“Xin lỗi nha.”

Cô bé giật lấy chiếc bánh quy của Nin, ném một cái vào miệng. Má phải phồng lên "Múp míp". Rồi "Móc móc, móc móc", cuối cùng là nuốt "Khục".

“Cũng tàm tạm thôi.”

Chỉ một lời của Suzuran đã khiến lông mày Nin khẽ giật giật.

“Hừ, đúng là lời lẽ đố kỵ của đứa em gái thất bại.”

“Dạ dày của anh hai là do Suzu quản lý. Không tới lượt cô đâu nha.”

“Bữa ăn của em không có sự sáng tạo gì cả. Bữa ăn phải là thứ mang lại hạnh phúc cho người ăn. Cái của em cứ như đồ ăn bệnh viện vậy. Nhạt nhẽo vô vị.”

“N-n-nói cái gì hả! Đồ ăn của Suzu rõ ràng là ngon mà!”

Suzuran nói rồi trừng mắt nhìn tôi.

“Anh hai, ăn thêm cơm nắm của Suzu đi!”

Suzuran gỡ lớp màng bọc, ấn cơm nắm vào miệng tôi.

“À, à.”

Nhai nhồm nhoàm. Nhai nhồm nhoàm.

“À, ừm, bị ấn như thế, khó ăn lắm…”

“Ăn thêm đi!”

Trông cô bé dữ tợn thật.

“Xảo trá quá, ăn bánh quy của tớ đi.”

Nin ấn chiếc bánh quy vào miệng tôi, vốn đã đầy ắp cơm.

Đó là sự kết hợp ác mộng giữa cơm nắm và bánh quy.

À mà, có lẽ cái này cũng ngon thật.

…Không, nói dối đấy. Cảm giác nhai tệ vô cùng.

“Này, ăn thêm bánh quy của tớ đi.”

“Ăn thêm cơm nắm của Suzu đi nha.”

Cái trò "ăn đi" thi thố này là gì vậy hả?

Không thể nhét thêm nữa đâu!

“Ăn đi, anh hai!”

“Ăn đi, Hoàng tử!”

Tôi "Xoạch" một tiếng, chộp lấy bình nước, dốc hết trà vào miệng để trôi tuột mọi thứ xuống. Nuốt "Ực".

Sau đó tôi nói với cả Suzuran và Nin:

“Mấy đứa muốn làm nổ tung miệng tôi hả!”

Đã sắp vượt quá dung tích vật lý rồi đó.

“Nhưng mà…”

Nin bĩu môi.

“Không có nhưng nhị gì hết. Một lúc không thể ăn nhiều đến thế được!”

“Vậy tức là Suzu thắng rồi nha.”

Không hiểu sao Suzu lại kiêu hãnh tuyên bố chiến thắng.

“Cô giải thích thế nào để ra kết quả đó vậy?”

“Ư… ơ, tại sao chứ!?”

Suzuran làm vẻ mặt ngạc nhiên.

“Cả cơm nắm lẫn bánh quy đều ngon. Cảm ơn nhé. Nhưng nếu còn cãi nhau thì thôi.”

Tôi quay lưng lại với hai người, trải tờ đề toán ra một lần nữa.

““Sao vậy~””

Suzuran và Nin đồng thanh nói.

“Xin lỗi, nhưng tôi phải tiếp tục làm bài tập, nên làm ơn để tôi một mình được không?”

Một lúc sau, tôi quay lại nhìn, thấy hai người họ đang ỉu xìu vai, bước đi trên bãi cát. Suzuran có một lần nhìn về phía tôi, nhưng tôi lắc đầu. Suzuran cụp mắt xuống rồi bỏ đi.

Thấy vậy, lòng tôi lại một lần nữa nhói đau.

Nhưng mà, không thể làm khác được.

Không thể cứ mãi chơi đùa.

Phải hoàn thành bài tập.

***

Khoảng một tiếng sau.

“...Cuối cùng cũng xong.”

Tôi "Rầm" một tiếng, ngã ngửa ra sau. Có vẻ như đã tập trung cao độ, từ lúc nào bóng dù đã dịch chuyển vị trí.

Tôi duỗi tay chân. Vai tôi mỏi nhừ. Xương sống kêu "Lộp cộp".

“Xong rồi sao?”

Yue nhìn xuống tôi đang nằm duỗi dài.

Yue đang mặc một bộ đồ bơi liền thân màu đen. Đồ bơi màu đen có chấm bi trắng và có trang trí giống như váy xòe bèo nhún.

“Cũng tàm tạm.”

“Thật tốt quá.”

Yue nói bằng giọng đều đều, không biểu cảm như thường lệ.

Tôi chậm rãi ngồi dậy.

Yue ngồi xuống cạnh tôi, co đầu gối lại kiểu ngồi bó gối. Yue nhìn về phía biển bằng con mắt đỏ bên phải của mình.

“Trong khi Mi Nao đang vật lộn với tờ đề toán, Ichijō Alice (Outcast) đã bị gạ gẫm đó.”

“Cái gì!?”

“Sasame Mano (Snow White) và Himemiya Nin (Mermaid) cũng vậy. Suzuran (Sleepwalker) thì bị một người trông có vẻ nguy hiểm tiếp cận, suýt nữa bị kéo lên xe rồi.”

Máu trong người tôi chảy ròng ròng.

“Này, này, chuyện đó…”

“À thì, mỗi người tự mình đánh lui hết rồi.”

“...Đ, đúng rồi nhỉ.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, mọi người bị gạ gẫm mà tôi lại không hề hay biết gì.

“Quả là có khả năng tập trung đáng nể.”

“...Không ngờ Yue lại nói móc tôi.”

“Thật lòng đấy. Đó là điều quan trọng trong việc học. Ngay cả khi không trở thành thiên tài do di chứng sau tai nạn, nếu chăm chỉ học tập, anh sẽ trở thành một người lớn đủ thông minh thôi.”

“Khen ngợi thế cũng chẳng được gì đâu.”

Yue im lặng một lúc. Sau đó cô ấy cúi nhìn đầu gối trắng ngần của mình rồi nói:

“...Yue cũng bị người lạ bắt chuyện.”

“Hả?”

“Là lần đầu tiên bị gạ gẫm.”

“Em không sao chứ?”

“Tôi đã từ chối một cách lịch sự. Ngoài ra, vì họ tự ý chụp ảnh, nên tôi đã phá hủy cái máy ảnh đó rồi.”

Yue thọc tay xuống cát "Đẩy đẩy".

“Chỉ là…”

“Chỉ là?”

“Vì không có Mi Nao ở đó, nên dù đã ra biển cũng chẳng thấy vui chút nào.”

“...Yue.”

Yue vẫn tiếp tục thọc tay vào cát.

Tôi nheo mắt nhìn lên trời. Mặt trời đã ngả bóng, nhưng vẫn còn rất nóng.

Về nhà bây giờ thì hơi sớm nhỉ?

“Được rồi, bây giờ chúng ta hãy cùng chơi đi. Bài tập cũng đã xong rồi mà.”

“Thật sao ạ?”

Yue nhìn tôi.

“Thật chứ. Tôi chỉ thỉnh thoảng nói dối thôi.”

“Nhưng mà, sau môn toán không phải còn có bài luận tiếng Anh sao?”

Á!

“...C-cái đó thì, để về nhà làm vậy.”

Tôi đứng dậy, vươn tay về phía Yue. Yue rụt rè đưa tay ra. Tôi kéo cô ấy đứng lên.

“Được rồi, có sáu người lận, chơi bóng chuyền bãi biển chứ?”

Thế mà, không hiểu sao, tôi lại bị mọi người bắt giữ và chôn vùi trong cát.

“Không lẽ, mấy đứa không định để tôi lại đây rồi về đó chứ? Hả?”

Mọi người nhìn xuống tôi, mỉm cười toe toét.

Sandy Vacation is closed.