**Kế hoạch Nàng Bạch Tuyết**
Mở tủ lạnh ra, tôi thấy một cô bé đang ngồi bó gối bên trong.
Hồi ấy, tôi mới học lớp Năm tiểu học nên cuống quýt đóng sập cửa lại.
Tôi ngạc nhiên tột độ, sao lại có con gái trong tủ lạnh? Nhưng ngay sau đó, tôi nghĩ lại, làm gì có người nào ở nơi thế này, và rồi... hay là ma? Thế thì gay to rồi!
Thế nhưng, bọn trẻ con thì tính tò mò lúc nào cũng nổi trội.
Tôi lại hé cửa tủ lạnh ra lần nữa, lần này chậm rãi hơn.
Quả nhiên vẫn là cô bé ấy. Không hề nhìn nhầm.
Các ngăn tủ lạnh đã bị ai đó tháo ra từ lúc nào. Cô bé đang cầm chiếc bánh pudding của tôi, loại bánh sang chảnh có phủ kem tươi mà tôi định để dành ăn sau.
"Em là ai?"
Vừa hỏi, cô bé giật mình run rẩy.
Một cô bé nhỏ nhắn, gầy guộc, da dẻ trắng một cách kỳ lạ, cứ như sắp trong suốt đến nơi. Em mặc một chiếc váy trắng. Vì ngồi bó gối nên chiếc quần nhỏ màu trắng cũng lộ rõ. Em cứ sụt sịt mũi mãi.
"Có khi nào em đang khóc không?"
Em vừa khóc vừa ăn bánh pudding của tôi.
"Sao em lại khóc ở đây? Có lạnh không?"
Tôi hỏi.
Nhưng cô bé chỉ sụt sịt và nhồm nhoàm ăn bánh mà không trả lời.
"Em sao thế? Có ai bắt nạt em à?"
Cô bé run run lắc đầu. Thế nhưng, cái cách kiên quyết phủ nhận ấy lại như càng tố cáo rằng có ai đó đã đối xử tệ bạc với em.
Cô bé cúi gằm mặt, lại khụt khịt mũi một tiếng.
Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Thế nhưng, tôi vẫn thấy thương cho cô bé đang khóc.
"Anh không rõ lắm, nhưng em đừng bận tâm làm gì."
Tôi cố an ủi, nhưng là một đứa trẻ ít nói, tôi chẳng biết phải nói gì thêm.
"Ờm, dưới ngăn kia có chuối nữa, em có ăn không?"
Cô bé chớp chớp hàng mi ướt rượt rồi khẽ gật đầu. Tôi lấy chuối ra đưa cho em. Cô bé bóc vỏ chuối, hăm hở cho vào miệng nhồm nhoàm.
"Trước kia Alice từng nói, dù có chuyện buồn, cứ ăn thật nhiều, khóc thật nhiều, ngủ thật nhiều là mọi thứ sẽ ổn thôi. Này, em ăn thêm một quả chuối nữa không?"
Cô bé vẫn cúi mặt, lại khẽ gật đầu.
"Anh tên là Naoto. Michimichi Naoto. Còn em tên gì?"
**○○**
—Tôi vừa có một giấc mơ kỳ lạ.
Mà, ít nhất thì tôi cũng biết đó là mơ, vậy là tốt rồi.
Hôm nọ tôi đã gặp phải chuyện kinh khủng mà…
Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?
Sáng nay trời lạnh bất thường. Chắc vì thế mà tôi tỉnh giấc. Tôi khụt khịt mũi. Rồi, có gì đó cựa quậy ở ngực tôi.
"Cái gì thế?"
Tôi vén chăn lên.
Suzuran đang nằm ở đó. Bám víu lấy tôi như con gấu koala con.
"Cái...!"
Tôi giật mình tỉnh cả ngủ.
"Em... em đang làm gì thế!"
Tôi gỡ mạnh Suzuran ra.
"Ưm... A, anh hai."
Suzuran dụi dụi mắt, rồi ngáp một cái thật dài.
"Sáng nay trời lạnh lắm mà."
Suzuran cũng khụt khịt mũi. Quả thật nhiệt độ thấp đến không ngờ, dù đang là tháng Bảy. Tôi ngủ trong chiếc áo phông và quần short nên người run cầm cập.
"Mà, Suzuran, em ăn mặc kiểu gì thế kia!?"
Suzuran chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của tôi. Ngoài ra thì chỉ có đồ lót.
"Có thống kê cho thấy con trai thường muốn bạn gái mình ăn mặc thế này đó. Thế nào, anh hai. Anh có thấy... rạo rực không?"
"Đừng nói mấy lời bậy bạ! Suzuran là em gái mà. Đừng nhầm lẫn vai vế!"
Ngay lúc đó.
"Naoto, em dậy chưa?"
Cạch một tiếng, cửa phòng tôi bật mở.
Tôi biết Alice đã đứng hình ngay khi nhìn thấy cảnh tượng của chúng tôi.
"Hai đứa đang làm gì thế? Hai đứa đang làm gì trên giường thế?"
Alice, quàng chiếc khăn len trái mùa, nói với vẻ mặt lạnh tanh.
"Cái... cái này không phải đâu. Để anh giải thích là hiểu mà."
Thế rồi, Suzuran lại ôm chặt lấy tôi. Vòng một bé xíu, gần như không có gì, chạm vào cánh tay tôi.
"Haizz, bị nhìn thấy rồi anh hai nhỉ. Cái cảnh Suzuran và anh hai đang có một mối quan hệ tốt đẹp ấy. Ưm!"
"Sao em lại nói mấy lời dễ gây hiểu lầm thế hả!"
Tôi cố gắng gỡ Suzuran đang ôm chặt mình ra. Suzuran ương bướng chống cự.
"Không phải đâu Alice. Chuyện này có một khúc mắc sâu xa và kịch tính đến mức có thể được Hollywood dựng thành phim luôn đấy."
Mà sao tôi lại phải giải thích với Alice thế này nhỉ? Không, nếu cứ để cô ấy hiểu lầm thì danh dự tôi sẽ bị ảnh hưởng mất. Tôi đâu phải là một thằng biến thái.
Thế nhưng, cô bạn thanh mai trúc mã của tôi nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo đến mức tôi nghĩ có lẽ cái lạnh sáng nay là do "Bão tuyết Alice" gây ra, rồi cô ấy nói:
"Bẩn thỉu."
Một câu nói dứt khoát.
"Không, chuyện này thì..."
"Vô vị."
"Nghe anh nói đã."
"Im đi, tên côn trùng kia!"
"Không cần nói nặng lời thế đâu."
"Đừng có thở. Nghĩ đến việc hít chung không khí với anh là tôi thấy buồn nôn rồi."
"Tôi cũng biết buồn mà!"
Alice quay lưng lại ngay.
"Hình như tôi làm phiền rồi. Tôi đi học trước đây."
"Khoan đã Alice, chờ anh với!"
Nếu cứ thế mà chia tay ở đây thì sau này sẽ khó xử lắm. Tôi định đuổi theo Alice. Đồng thời, Suzuran nắm chặt lấy áo phông của tôi.
"Kệ đi anh hai. Mấy bà cô lắm lời như bà ấy thì cứ phớt lờ là được."
"Ối, đừng có kéo!"
Kết quả là tôi mất thăng bằng. Rầm một tiếng, tôi ngã đập mặt xuống sàn gỗ.
"Ái chà chà... Làm gì thế hả em!"
Tôi lăn tròn, mở mắt ra.
"A!"
Nơi đó ngay dưới chân Alice.
Alice đứng dạng chân qua mặt tôi.
"...Không, không phải cố ý đâu."
Tôi vẫn cố gắng biện minh.
"Tôi không nhìn thấy gì đâu."
"Cái đồ...!"
Mặt Alice nhăn lại, đỏ bừng.
"Tên khốn...!"
"Chít chít!"
Tôi bị Alice khủng long giẫm bẹp dí, suýt mất mạng tại chỗ.
**○○**
"Ưm... lạnh quá!"
Gió lạnh lùa qua người.
"Cái nhiệt độ quái quỷ gì thế này!"
Bầu trời âm u, mây giăng kín mít. Cứ như sắp có tuyết rơi vậy.
Hơi thở tôi hóa thành làn khói trắng—dù đang là tháng Bảy.
Trên bản tin buổi sáng, cô MC thời tiết, với vẻ mặt như thể đó là lỗi của cô ấy, đang đưa ra dự báo cho khu vực Kanto. Cô ấy nói nhiệt độ đang giảm đột ngột ở một số nơi.
Tôi cũng lôi chiếc áo khoác học sinh từ trong tủ ra. Mặc mỗi chiếc áo sơ mi cộc tay thế này dễ cảm lạnh lắm.
Alice vẫn còn giận dỗi, vùi nửa dưới khuôn mặt vào khăn quàng cổ, cắm cúi bước đi trước. Alice cũng mặc blazer.
"Ê, chờ anh với!"
Tôi đẩy xe đạp, chạy theo Alice. Nhanh chóng đuổi kịp và đi bên cạnh cô ấy.
"Sao lại giận dỗi gì thế?"
"Có giận đâu."
"Không, rõ ràng là giận mà. Mặt em đang giận kìa."
"Chỉ là lạnh thôi. Lạnh quá nên mặt tôi cứng đờ lại đó!"
"Ừ thì lạnh thật..."
Nhưng có đến mức cứng đờ đâu. Rõ ràng là giận thôi. Nghe như chơi chữ ấy nhỉ.
Tôi nghĩ nếu cứ làm phiền nữa thì cô ấy sẽ càng giận hơn thôi, nên quyết định không nói gì thêm.
Tôi im lặng tiếp tục đi bên cạnh Alice.
Bàn tay đẩy xe đạp tê cứng lại. Giờ mới nghĩ sao không mang theo găng tay nhỉ.
Những người đi đường ai nấy đều mặc đồ đông dày cộm. Rất nhiều người co vai rụt cổ, bước đi vội vã. Cứ như thể thời gian đã quay ngược lại khoảng nửa năm vậy.
Cho đến hôm qua trời vẫn còn nóng bức, nên cơ thể chưa kịp thích nghi với sự thay đổi đột ngột này. Cây cối xanh tươi cũng rung rinh trong gió lạnh như thể "protest" rằng "Chuyện này không đúng chút nào!".
"Ưm... lạnh quá!"
Tôi lại buột miệng câu nói đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong ngày.
Chính lúc đó.
Bàn tay trái tôi bỗng dưng nóng bừng lên.
Nếu phải so sánh, thì nó giống như cảm giác ngứa ran dần dần khi chơi dưới trời lạnh về nhà, rồi sưởi ấm bên bếp lò vậy. Người ta gọi đó là bỏng lạnh thì phải.
"Hả?"
Tôi nhìn kỹ bàn tay trái của mình. Chẳng có gì bất thường cả. Vẫn bình thường.
...Không, cái gì thế này?
Có gì đó màu đỏ ở ngón út bàn tay trái...
"Cái gì thế này?"
Tôi nheo mắt nhìn.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay trái của tôi bị giật mạnh xuống theo đường chéo.
"Ái chà!"
Tôi giật mình buông xe đạp. Chiếc xe đổ rầm xuống đất.
Một điều kinh khủng nữa là.
Bàn tay trái của tôi lại bị kéo thẳng vào dưới váy Alice.
Thế rồi, ngay lập tức, nó lại bị kéo lên trên.
Cứ như thể muốn vén váy người ta vậy.
Thế nhưng, đó lại là Alice, người được mệnh danh là "Ác quỷ phản xạ" với khả năng thể thao toàn diện.
Cô ấy không cho phép chiếc quần lót dâu tây của mình bị lộ ra lần thứ hai, dùng đùi kẹp chặt lấy tay trái tôi.
...Mà cái cảnh này, sao cũng thấy kỳ kỳ.
"Tên ngốc Naoto! Đồ bại hoại, đúng là hạ cấp tột cùng! Cái tên người Neanderthal kia!"
"Không, không phải đâu. Anh không cố ý. Thật mà. Nó tự động cử động đó."
"Tự động cử động?"
"Đúng vậy, nó tự động cử động. Không phải ý chí của anh."
"Anh không nghĩ ra được lời biện hộ nào khá hơn sao?"
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt như nhìn một con gián.
"Không phải biện hộ đâu mà!"
"Nào, nghiến răng vào. Tôi sẽ đập cho anh một trận ra trò!"
"Khoan đã, khoan đã. Em nhìn vào mắt anh xem. Đây có phải là ánh mắt của một người đàn ông đang biện hộ dở tệ không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Alice.
Alice cũng nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
"Đầy rẫy sự biến thái."
"Vô lý! Có ai lại có ý chí cao thượng như anh không? Chắc chắn là không rồi. Dù sao thì, trả lại tay trái cho anh đi. Cái tình huống này càng lúc càng trở nên khả nghi mà!"
Đây là hình ảnh một nam sinh cấp ba thò tay vào dưới váy một cô gái. Có bị bắt thì cũng chẳng kêu ca được.
"Fufufu, nếu bây giờ tôi hét 'Có ai cứu tôi với!' thì sao nhỉ?"
Máu trong người tôi rút cạn.
"Nói đùa chẳng vui chút nào!"
Tôi cố gắng rút tay trái ra khỏi đùi Alice.
"Hi-yaaan!"
"Đừng có phát ra mấy tiếng kỳ lạ đó!"
Khi chúng tôi đang đấu khẩu như thế,
"Hai vị có thể nhường đường cho tôi được không?"
Một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Alice và tôi đồng thời nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
Làn da trắng như búp bê.
Mái tóc đen dài như tơ lụa, cài chiếc bờm nơ đỏ.
Đôi mắt ướt át mơ màng, hoặc là nhìn người khác với vẻ coi thường, lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Là Sasame-san.
Cô ấy là mỹ nữ nổi tiếng nhất trường.
Sự tồn tại của cô ấy gần như là một thần tượng, và quả thật bây giờ, những thành viên của "Đội bảo vệ" (fan club) đang đứng vây quanh cô ấy.
Một nam sinh có vẻ ngoài khá cơ bắp tiến lên phía trước và mở miệng:
"Sasame-san đang đi qua. Mong các vị nhường đường."
Alice và tôi hổ thẹn vì sự ngớ ngẩn của mình, vội vàng nhường đường cho đoàn người của tiểu thư Sasame. Sasame-san lặng lẽ bước đi, không một tiếng động.
Bóng của cô ấy in trên mặt đất, có vẻ nhạt nhòa.
À, không, hôm nay trời thế này thì bóng nhạt nhòa cũng là chuyện bình thường.
Khi đi ngang qua tôi, Sasame-san thoáng nhìn tôi.
Tuy không đến mức gọi là "trừng mắt", nhưng tôi vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Cái gì thế nhỉ? Tôi có làm gì đâu...?
Ngay cả khi bóng Sasame-san đã khuất, tôi vẫn đứng sững lại một lúc.
Vừa nãy là cái gì vậy nhỉ?
Thế rồi, Alice đỡ chiếc xe đạp của tôi đang nằm lăn lóc trên đất, vừa đỡ vừa nói "Yoi-cho-ichi". Sau đó, cô ấy trèo lên yên xe, đạp pedal lạch cạch rời đi.
"Ê, này! Đừng có bỏ anh lại chứ!"
Alice quay đầu nhìn tôi thoáng qua một lúc,
"Hãy vận động một chút, để thanh tẩy trái tim dơ bẩn của anh đi!"
Cô ấy lè lưỡi trêu tôi.
Rồi cứ thế đạp xe, tiếng chuông "reng reng" xa dần.
"Khoan, đùa thôi đúng không? Này, chờ anh với!"
Tôi chạy theo Alice. Vừa chạy, tôi vừa kiểm tra ngón út bàn tay trái. Thứ màu đỏ tôi thoáng thấy lúc nãy đã biến mất rồi.
Tôi nghĩ chắc là mình ảo giác, ngẩng mặt lên.
Đúng lúc đó, một thứ màu trắng lướt ngang qua mắt tôi.
"A, tuyết rơi rồi."
**○○**
Đến lúc bắt đầu giờ nghỉ trưa, thị trấn đã phủ trắng một màu tuyết. Lượng tuyết rơi dày đến mức có thể thoải mái làm người tuyết hoặc nhà tuyết.
Xin nhắc lại, bây giờ là tháng Bảy. Đây quả là một sự bất thường của thời tiết.
"Thật là đáng kinh ngạc."
Tôi lẩm bẩm trong khi nhìn ra sân trường qua cửa sổ hành lang. Chưa bao giờ tôi thấy tuyết rơi nhiều đến thế này. Ở thị trấn tôi, ngay cả mùa đông cũng không có nhiều tuyết như vậy. Vậy mà vào tháng Bảy lại rơi trắng xóa, không kinh ngạc mới là chuyện lạ.
Bất chợt,
"Tên ngốc Naoto!"
Bị gọi, tôi quay lại. Có thứ gì đó "bẹp" một tiếng vào mặt tôi.
"Ưm!"
Đó là chiếc kẹp tóc scrunchie mà Alice thường đeo ở cổ tay. Chắc cô ấy dùng như súng cao su bắn tới.
"...Gì thế?"
"Có chuyện muốn nói. Anh cho tôi mượn chút thời gian."
Chúng tôi đi đến chiếu nghỉ cầu thang không có ai. Nơi đó cũng rất lạnh.
"Vậy, chuyện gì thế?"
Khi tôi hỏi, Alice bĩu môi.
"Anh không cảm thấy gì à?"
"Không cảm thấy gì là sao, chuyện gì cơ?"
"Trận tuyết này quá bất thường."
"Thì đúng là thời tiết bất thường thật."
Alice thở dài rõ rệt.
"Thật là vô tư. Bởi thế nên con trai thế giới 3D mới chán. Chân vừa ngắn, lại hôi hám."
"Đừng nói tôi hôi hám chứ!"
"Ít nhất cũng phải đeo kính để ghi điểm đi chứ."
Alice dùng hai ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình vòng tròn, đặt lên mắt mình.
Đeo kính đúng là cách hóa trang đơn giản nhất.
"Trai đeo kính có gì hay? Mấy tên đó bỏ kính ra mắt toàn thấy số '3' thôi."
"Hứ, bởi thế nên dân nghiệp dư mới khổ. Đã là trai đeo kính thì không bao giờ được bỏ kính ra. Bỏ kính ra trước mặt người khác là phạm tội trưng bày vật phẩm dâm ô đó. Thật là biến thái."
"...Tự nhiên từ 'mắt trần' nghe sao thấy nó thô tục quá."
"Từ 'mắt thịt' còn không dám nói ra đấy. Cẩn thận chút đi."
"Sau này tôi sẽ chú ý."
"Bỏ chuyện kính ra một bên," Alice làm điệu bộ đẩy thứ gì đó từ trái sang phải.
"Thời tiết này chắc chắn là do ai đó sắp đặt!"
"Do ai đó sắp đặt? Ý em là sao?"
"Có kẻ đang nhắm vào Naoto."
Alice làm điệu bộ như định luật Fleming, chỉ vào tôi.
"Có kẻ đang nhắm vào tôi?"
Tôi làm điệu bộ như định luật cuộn dây, chỉ vào mình.
"Đó là cách nghĩ tự nhiên nhất."
Theo lời Alice, tôi là một "pháp sư vô tri" (Innocent) và đang mang trong mình một "lò ma lực cực mạnh" gọi là "Nguyên tắc Hắc Ám" (Nemesis Core). Chính vì vậy, tôi đang bị những pháp sư khác nhắm đến.
Tuy nhiên, theo lời Suzuran thì lại hơi khác. Tôi là một "cứu thế chủ" đang nằm mơ. Thế giới này là một "thế giới mộng" mà tôi đang trải qua thông qua "Lễ vật của Giấc mơ Hư ảo". "Liên minh Bất tử" (Imaginary Numbers) mà Suzuran thuộc về đang bí mật hoạt động để đánh thức tôi dậy.
"Theo những gì tôi điều tra trong giờ giải lao, thì không tìm thấy dấu vết ma thuật nào."
"Thế thì có nghĩa là sao?"
"Có khả năng 'Liên minh Bất tử' (Imaginary Numbers) có liên quan."
"Nhưng mà, họ đã ký hiệp định đình chiến rồi mà?"
"Tất nhiên là vậy. Nhưng không phải ai cũng tuân theo những gì cấp trên đã quyết định."
"Nghĩa là cấp dưới đang tự ý hành động hả?"
"Chuyện đó không thể phủ nhận được."
"Vậy, tôi phải làm sao đây?"
"Này Naoto. Gọi điện cho cái tên mặt bẹp đó đi."
"Cho Suzuran á?"
"Sao anh lại gọi nó thân thiết thế hả!"
Alice rướn mặt lại gần tôi.
"Ơ, à, không... tự nhiên quen miệng thôi."
Alice "hừ" một tiếng khịt mũi.
"Không thể cảm nhận được sự can thiệp của pháp sư. Lần này, hãy để cái tên mặt bẹp đó điều tra phía 'Liên minh' đi."
"Ra vậy."
Suzuran chắc đang ở nhà. Tôi dùng điện thoại gọi về nhà.
*Vâng, Michimichi đây ạ.*
Suzuran bắt máy cứ như thể đã là người nhà của tôi.
"Anh đây. Naoto."
*Anh hai. Có chuyện gì thế? Anh gọi điện vì nhớ Suzuran phải không? Dễ thương quá đi mất, anh hai. Anh hai đáng yêu đến mức Suzuran muốn tấn công anh lúc ngủ luôn đó. Suzuran đã rất khó khăn để kiềm chế mong muốn trói anh hai đang ngủ theo kiểu rùa, cột anh hai lên giường và làm nhục anh hai vào sáng nay. Nhưng mà kiểu trói rùa khó ghê nhỉ. Suzuran sẽ cố gắng học vì anh hai nhé. À, nhưng mà hôm nay lạnh quá. Suzuran muốn được anh hai sưởi ấm. Suzuran sẽ nấu món hầm chờ anh hai về, nên anh hai cũng sưởi ấm cho Suzuran nhé.*
Không có kẽ hở nào để tôi chen lời, Suzuran nói một tràng nhanh như gió.
Hơi đáng sợ một chút.
"Suzuran, làm ơn. Nghe anh nói chút."
*Gì thế anh hai? Suzuran sẽ làm bất cứ điều gì vì anh hai. A, em hiểu rồi. Chỉ cần loại bỏ cái tên pháp sư tự xưng phiền phức kia là được đúng không? Dễ như trở bàn tay ấy mà anh hai. Em sẽ nghĩ cách giết người mà trông như tai nạn ngay bây giờ nên anh cứ yên tâm. Em đã chuẩn bị sẵn ba mánh lừa phòng kín phòng trường hợp này rồi. Chỉ cần sắp xếp tình huống và thực hiện theo kế hoạch thì sẽ không ai nghi ngờ Suzuran và mọi người đâu. Fufufu, em sẽ cho cái đồ "Phù thủy nghìn năm" đó biết tay!*
"Bình tĩnh đi Suzuran. Em đen tối quá rồi."
*Không phải là nói muốn loại bỏ "Phù thủy nghìn năm" sao?*
"Không phải đâu."
*Vậy à, Suzuran vội vã quá. Sai rồi, sai rồi. Vậy thì, chắc chắn là về việc sắp xếp lễ cưới của Suzuran và anh hai đúng không? Ưm!*
Tôi đã không còn tự tin có thể giao tiếp bình thường với Suzuran nữa, nên tôi chuyển điện thoại sang chế độ loa ngoài rồi đưa cho Alice.
"Này, cái đồ 'kẻ chết chung' mặt bẹp kia."
*Ưm, cái giọng này là của 'Phù thủy nghìn năm' già khọm.*
Suzuran nói với vẻ rất khó chịu. Đến mức tôi có thể hình dung được nét mặt của em ấy.
"Anh trai quý báu của cô tôi giữ rồi. Nếu muốn trả lại thì phải nghe lời tôi."
*Cái đồ đê tiện kia! Cô coi thường tôi quá rồi đấy 'Phù thủy nghìn năm' á!*
"Đừng có nói mấy lời ngốc nghếch đó nữa, nghe tôi nói chuyện một chút đi."
*...Gì?*
"Chuyện tuyết rơi này, không phải là do 'Liên minh Bất tử' (bên các cô) làm sao?"
*Hả? Buồn cười chết đi được!*
Tôi nghĩ, cuộc chiến giữa phụ nữ thật đáng sợ.
"Ý cô là sao?"
*Về hiện tượng thời tiết bất thường này, 'Liên minh' không hề can thiệp. Hơn nữa, khả năng 'Lễ vật của Giấc mơ Hư ảo' gặp trục trặc cũng cực kỳ thấp.*
"Thật không Suzuran?"
Tôi cũng chen lời vào.
*Em xin thề bằng tình yêu dành cho anh hai!*
Chẳng biết câu thề đó có đáng tin hay không nữa.
*Mà hơn nữa, 'Liên minh' lại đang nghi ngờ sự can thiệp của pháp sư tự xưng (bên cô) đấy?*
"Theo những gì tôi điều tra, không tìm thấy dấu vết của pháp sư."
*Cô đã tìm kỹ chưa? Có khi nào bỏ sót không?*
"Thất lễ quá đấy."
*Nếu anh hai có mệnh hệ gì, lúc đó tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, 'Phù thủy nghìn năm' kia!*
"Hừm, đồ 'kẻ chết chung'!"
Nói rồi, Alice cúp điện thoại.
"Ờm, vậy tóm lại là sao?"
"Nguyên nhân không rõ."
Alice ném điện thoại cho tôi. Tôi vội vàng bắt lấy.
"Đừng có ném chứ!"
"Nhưng tôi không nghĩ đây chỉ là một hiện tượng thời tiết bất thường đâu. Tôi cảm thấy có một sự ác ý nào đó."
Tôi rùng mình. Không chỉ vì lạnh, mà còn vì ý nghĩ "ác ý" mà Alice nói có thể đang nhắm vào mình, khiến tôi thấy hơi sợ hãi.
"Sao anh lại làm cái mặt ủ dột thế?"
Alice búng một cái vào trán tôi.
"Yên tâm đi. Naoto sẽ được tôi bảo vệ mà."
Tôi nhìn Alice.
"Ngầu thật đó. Quá đàn ông luôn."
"Fufufu, thật ra, cái scrunchie này, nó là một dụng cụ khống chế đó. Trong sổ tài liệu thiết lập có ghi rằng, nếu tháo nó ra, cơ thể sẽ nhẹ đi và sức mạnh thực sự sẽ được phát huy."
"Thật là một thiết lập kiểu học sinh cấp hai."
"Ngay cả khi Naoto là một tên biến thái định vén váy tôi trên đường đến trường, tôi cũng sẽ bảo vệ anh đến cùng!"
Chắc câu cuối đó không cần phải thêm vào đâu nhỉ.
Tiết học buổi chiều đã bị hủy.
Không như các vùng tuyết phủ, chỉ cần tuyết rơi một chút thôi là giao thông sẽ tê liệt.
Mọi người được yêu cầu về nhà ngay khi có thể.
Đương nhiên, tôi không đủ dũng khí để đạp xe trong tuyết, nên Alice và tôi quyết định đi xe buýt. Thế nhưng, vì xe buýt phải đi chậm do tuyết, nên đợi mãi mà xe vẫn không đến. Hơn nữa, số lượng người chờ xe ở bến xe buýt cũng nhiều một cách bất thường. Bất đắc dĩ, Alice đành gọi điện cho Minami-san xem liệu có thể lái xe đến đón không. Gọi là "bất đắc dĩ" vì Alice không thích việc được đưa đón bằng ô tô cho lắm. Dù sao thì, trường hợp này chắc sẽ khác. Thế nhưng, hình như đường bị tắc vì tuyết nên không thể đưa xe ra được.
*Thật sự xin lỗi, tiểu thư.*
Giọng nói ấy thoáng nghe được từ đầu dây bên kia.
*Kính mong tiểu thư cho phép kẻ bất tài Minami Na được mổ bụng tạ tội.*
"Không, thôi cái kiểu đó đi!"
Mặc dù sẽ mất khá nhiều thời gian, nhưng chúng tôi quyết định đi bộ về nhà từ đó.
"Ưm... lạnh quá."
Lạnh buốt đến tận đầu ngón chân. Nước mũi cũng sắp đông lại rồi.
Thị trấn chìm trong một màu trắng xóa. Cứ như một mê cung tuyết vậy. Bầu trời vẫn xám xịt như thường, những bông tuyết như lông bồ công anh không ngừng rơi lả tả. Rơi nhiều đến mức này thì không còn là đẹp nữa, mà hơi đáng sợ.
Thế rồi đột nhiên,
"Giao-s!"
"Rầm!" Một âm thanh nặng nề như thể ai đó làm rơi hòn đá muối dưa từ ban công xuống, khiến tôi giật mình quay lại.
"Này, em có sao không?"
Có vẻ Alice đã trượt chân trên tuyết, ngã bệt xuống.
"Ái chà chà... Xương... xương cụt của tôi..."
Tôi quay hẳn người lại phía Alice, đưa tay ra.
"Nào, nắm lấy đi."
"Ưm, ừm."
Tôi nắm tay Alice đỡ cô ấy đứng dậy. Alice vỗ vỗ phủi đi lớp tuyết mỏng.
"Cái tiếng 'rầm' nghe ghê quá. Em có sao không?"
"Rầm? Anh dựa vào đâu mà nói thế?"
"Dựa vào đâu mà không dựa vào đâu, rõ ràng là anh nghe thấy mà!"
"Chắc anh nghe nhầm gì đó. Nó 'phụt' một cái, nhẹ nhàng như lông chim thiên thần ấy."
"Thế mà tuyết đọng trên mái nhà lại 'rào rào' đổ xuống kìa."
"Không thể chấp nhận mối quan hệ nhân quả giữa hai chuyện đó."
"Thôi được rồi. Đi nào."
Tôi vẫn nắm tay Alice bước đi. Vì lỡ cô ấy lại ngã thì nguy hiểm.
"Hừ, hứm, ghê gớm thật. Hồi bé anh còn bị tôi kéo đi đấy chứ."
Nói thế nhưng Alice vẫn không hất tay tôi ra. Khuôn mặt cô ấy hình như hơi đỏ lên.
"Lưng thì còn thấp hơn tôi, bụng thì cứ 'tong tong' như trống ấy chứ."
"Nhớ thật. Chuyện đó là vào thời loạn Oou thì phải."
"Anh là người ở thời đại nào thế hả?"
Chúng tôi cứ thế vừa đi vừa nói chuyện.
Thế rồi.
Tôi lại cảm thấy một sự khó chịu kỳ lạ ở bàn tay trái.
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của mình.
"Có chuyện gì thế?"
"Bàn tay trái anh hơi lạ."
"Hừm. Anh lại định tiếp tục chuyện buổi sáng sao?"
Alice lùi ra xa tôi rồi thủ thế chiến đấu.
"Không, nó thật sự rất lạ. Cứ nóng nóng, rồi lại ngứa ngứa..."
Alice cũng nhìn vào bàn tay trái của tôi.
"Gì mà 'hãy bình tĩnh lại đi cánh tay trái của tôi' gì chứ..."
Khoảnh khắc đó, bàn tay trái của tôi lại tự động cử động.
Nó phớt lờ ý chí của tôi, vươn thẳng đến cổ Alice.
"—!?"
Tôi hoảng hốt dùng tay phải nắm chặt cổ tay trái của mình. May mắn là kịp thời ngăn lại ngay trước khi nắm được cổ Alice.
"Này, Naoto, anh đang làm gì thế?"
"Anh không biết. Nhưng mà, có vẻ không ổn rồi!"
Người ngoài nhìn vào có thể thấy tôi đang làm chuyện kỳ quặc, nhưng đây thực sự là chuyện nghiêm trọng. Nếu tay phải không kịp thời, có lẽ tôi đã bóp cổ Alice rồi không chừng? Nghĩ vậy, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi.
"Bàn tay trái của anh bị sao thế?"
"Nó cứ kỳ lạ từ sáng đến giờ rồi mà! Anh đã nói rồi còn gì!"
"Tôi cứ nghĩ anh chỉ biến thái thôi."
"Quá đáng!"
Trong khi chúng tôi nói chuyện vớ vẩn, bàn tay trái vẫn tiếp tục vươn về phía Alice, chống lại ý chí của tôi.
Dù tôi cố giữ vững, nhưng tôi vẫn bị bàn tay trái kéo đi, "rẹt rẹt" trượt trên tuyết.
Chuyện này, chẳng phải về mặt vật lý cũng thật kỳ quái sao.
"Khoan đã, chờ chút. Để tôi giải quyết."
Alice lấy ra lá bài ma thuật (Wise Vermilion).
Thế nhưng, ngay khi cô ấy đưa đến gần bàn tay trái của tôi, lá bài bốc cháy, hóa thành tro tàn.
"Nói dối, sao lại thế!?"
Đồng thời, một chiếc nhẫn màu đỏ thẫm hiện lên ở ngón út bàn tay trái của tôi.
Màu đỏ quỷ dị, tựa máu, phát sáng rực rỡ.
"Cái gì thế này?"
Chiếc nhẫn đó có một sợi xích. Sợi xích cũng có màu đỏ độc địa. Sợi xích kéo dài thẳng tắp về phía trước. Nó kéo dài đến đâu, tôi không thể nhìn rõ được điểm cuối.
"Naoto, anh bị sao thế?"
"Anh không biết. Chỉ là từ sáng đến giờ nó cứ kỳ lạ thôi."
Tuyết bí ẩn rơi vào tháng Bảy.
Cảm giác bất thường ở tay trái, thứ mà đến tận hôm qua vẫn chưa từng có.
Liệu chúng có liên quan đến nhau không?
Dây xích kéo tôi. Tôi bị kéo lê xềnh xệch.
Arisu lao tới ôm chặt lấy tôi. Cả hai cùng kéo sợi xích như chơi kéo co vậy. Dù tình huống này có hơi kỳ lạ, nhưng tôi vẫn cảm nhận được lồng ngực Arisu đang chạm vào lưng mình...
"Cố gắng thêm nữa đi chứ, cậu là con trai mà!"
"Hết chịu nổi rồi. Vai tôi như muốn trật khớp đến nơi!"
"Tôi sẽ cắt đứt sợi xích này."
Arisu lại rút thêm một lá bùa phép (Wise Vermillion) ra.
"Thiết Hồ Điệp (Iron Butterfly)──Bạt Đao (Slash)!"
Vừa thổi nhẹ vào, lá bùa phép (Wise Vermillion) lập tức biến thành một thanh kiếm lửa khổng lồ.
"Hự!"
Arisu vung kiếm chém thẳng vào sợi xích.
*Keng!*
Thanh kiếm của Arisu dễ dàng bị bật ra.
Khoảnh khắc tia lửa bay lên, chúng tạo thành hình những chú bướm nhỏ rồi tan biến.
Arisu lại một lần nữa giơ kiếm lên.
Thế nhưng, đúng lúc đó, tôi bị một lực mạnh chưa từng thấy kéo đi.
"Ối giời ơi, ư... ực!"
"A, khoan đã!"
Không thể đứng vững nổi nữa, tôi ngã vật xuống lớp tuyết. Sau đó, tôi cứ thế bị sợi xích đỏ buộc vào ngón út tay trái kéo lê trượt dài.
"Cứu tôi với!"
"Đợi đã!"
Arisu cố đuổi theo tôi nhưng lại trượt chân ngã.
"Cố gắng lên đi chứ!"
"Im đi, tên ngốc!"
Arisu bật người "Toh!" một tiếng rồi bám chặt lấy tôi.
○ ○
Thế nhưng, đó là tất cả.
Chúng tôi, chẳng có cách nào khác, chỉ biết mặc kệ cho sợi xích kéo đi.
Chẳng gặp được ai, chúng tôi cứ thế lo lắng không biết mình sẽ ra sao thì,
*Cốp!*
Tôi đập đầu vào một vật cứng. Đồng thời, lực kéo của sợi xích cũng giảm bớt.
"Ối da... Đây là đâu thế này?"
Tôi đứng dậy nhìn quanh.
Một thế giới băng tuyết trắng xóa trải dài. Gió lạnh buốt đến tận xương tủy cuốn theo những bông tuyết trắng.
Và rồi...
"Hừm, một kiến trúc khá bề thế đấy chứ."
Arisu chỉ vào tòa biệt thự kiểu Tây sừng sững trên đầu chúng tôi mà nói. Vẻ ngoài của nó gợi nhớ đến một tu viện nào đó, có lẽ là do tuyết phủ kín. Nó to gần bằng nhà Arisu. Xung quanh biệt thự này không thấy bóng dáng ngôi nhà dân nào khác.
Tất nhiên, tôi nghĩ ở thị trấn của chúng tôi không có kiểu kiến trúc này.
"Đây là cái gì ấy nhỉ, "Thế giới đại diện" (Psychosocial) hay "Lãnh địa hư ảo" (Imaginary Field) à?"
Tôi hỏi Arisu.
Trước đây, tôi từng bị kéo vào "Thế giới giấc mơ" do Suzuran tạo ra. Tôi nghĩ đây cũng là một nơi tương tự như vậy, chúng tôi đã bị lạc vào đây trong lúc bị sợi xích kéo đi.
Arisu khẽ nhíu đôi lông mày sắc nét, phủi nhẹ lớp tuyết bám trên người.
"Tôi không biết. Nhưng, đúng là nơi này không phải thị trấn của chúng ta thì chắc chắn rồi."
Khung cảnh tuyết trắng xóa đến tận chân trời, và giữa đó là một tòa biệt thự kiểu Tây mang vẻ trang nghiêm cô độc.
Tôi nhìn ngón út tay trái.
Chiếc nhẫn đỏ và sợi xích gắn vào nó đã biến mất.
"Có lẽ nó muốn đưa chúng ta đến đây?"
"Không phải là "chúng ta" mà là "cậu", phải không?"
Nói đoạn, lần này, khác với ban nãy, Arisu chủ động nắm lấy tay tôi.
Bàn tay Arisu cũng lạnh buốt cả rồi.
Thế nhưng khi nắm chặt lấy nhau, tôi vẫn cảm thấy ấm áp.
"Đừng lo, có tôi ở cùng rồi mà."
"Tôi trông cậy vào cậu đấy, Arisu-chan."
Arisu khẽ mấp máy môi, hơi gợn sóng.
"Có chuyện gì à?"
"Đâu... đâu có gì. Tự dưng cậu gọi tôi như hồi xưa nên tôi hơi..."
"Dù là ngày xưa hay bây giờ, cậu vẫn luôn là Arisu-chan mà tôi ngưỡng mộ."
"Sao... sao cậu lại có thể nói mấy lời xấu hổ thế một cách tự nhiên như vậy chứ?"
Arisu lẩm bẩm gì đó rất nhỏ.
"Gì cơ?"
"Không có gì. Ở đây lạnh lắm, dù không biết ai đã mời nhưng chúng ta cứ vào trong đi."
Nói như để lấy lại tinh thần, Arisu đi trước tôi.
Tôi thoáng lo lắng liệu có bị khóa cửa không, nhưng may thay, cánh cửa mở ra dễ dàng. Tiếng bản lề *Kẽo kẹt* nặng nề vang lên.
Sảnh vào ngập tràn ánh sáng và hơi ấm. Vừa bước chân vào, lớp tuyết bám trên người chúng tôi tan chảy thành nước, từng giọt tí tách rơi xuống tấm thảm trông có vẻ đắt tiền.
"Có ai ở đây không ạ!"
Tôi lớn tiếng gọi.
"Khoan đã, cậu làm gì thế?"
"À, không, tôi sợ tự tiện vào sẽ bị mắng."
Arisu thở dài, vẻ mặt khó hiểu.
"Gì... gì vậy..."
"Không có gì. Dù sao thì, chúng ta hãy khám phá bên trong thôi."
Trước tiên, chúng tôi quyết định xem xét tầng một.
Căn phòng đầu tiên chúng tôi bước vào dường như là phòng ăn. Một chiếc bàn gỗ dài bày đầy nến, tất cả đều đã được thắp sáng, ngọn lửa chập chờn rung rinh. Không có ai ở đó. Phía trong là một nhà bếp khá rộng. Và tất nhiên, cũng chẳng có ai.
"Có còn hơn không có gì."
Arisu nói vậy rồi đưa cho tôi một cái chảo trong bếp. Có vẻ là để dùng chiến đấu trong trường hợp khẩn cấp. Cũng có thể dùng làm khiên.
Còn Arisu thì đã thủ sẵn lá bùa phép (Wise Vermillion).
Ngoài ra, tầng một còn có nhà vệ sinh, phòng khách, phòng tắm và một thư viện. Đương nhiên là cũng chẳng có ai. Có một cánh cửa dẫn ra vườn, nhưng nhìn qua cửa sổ chỉ thấy những tác phẩm điêu khắc băng. Còn lại chỉ toàn tuyết, tuyết, tuyết, trắng xóa một màu.
Chúng tôi đã xem xét khắp tầng một.
"Tiếp theo là tầng hai."
"Trước đó, tôi đi vệ sinh đã."
"Sao lại vào lúc này chứ! Thiếu nghiêm túc quá!"
"Chịu thôi, trời lạnh mà."
Thế là tôi quay lại chỗ nhà vệ sinh. Xong xuôi nhanh chóng bước ra, Arisu cũng nói "Để tôi đi ké một chút" rồi vào trong.
"Gì chứ, cậu cũng vậy mà!"
"Im đi!"
Sau đó, vừa quay người lại,
"Tôi nói thẳng luôn nhé, nếu mà cậu nhìn trộm thì tôi sẽ... thiến đấy!"
Arisu chụm hai tay lại như người ngoài hành tinh Baltan, làm động tác "cắt, cắt".
"Nói những lời đáng sợ thế chứ."
Cánh cửa đóng *Sầm!* một tiếng. Tiếng khóa *Cạch!* cũng vang lên.
Tôi nắm chặt chiếc chảo, tựa lưng vào tường rồi trượt xuống ngồi bệt.
*Phù,* tôi thở dài.
Dạo này toàn dính vào mấy chuyện kỳ lạ. Arisu nói tôi là một pháp sư vô thức, còn Suzuran thì gọi tôi là vị cứu tinh đang nằm mơ.
"Chuyện gì thế không biết."
Tôi nhìn bàn tay trái của mình. Ban nãy rõ ràng tôi thấy chiếc nhẫn đỏ và sợi xích. Nó còn tự động cử động mà tôi không hề có ý định điều khiển.
Rốt cuộc lại còn bị kéo đến tận đây...
Tại sao tôi lại bị đưa đến nơi này?
Ai? Để làm gì?
Lại liên quan đến vụ tai nạn nửa năm trước chăng... Không, chắc là không phải.
Như kiểu "Nguyên tắc tai họa" (Nemesis Core) mất kiểm soát, hay "Liệu pháp sốc" do "Liên minh bất tử" (Imaginary Numbers) tạo ra.
Nghe như chuyện gì đâu ấy.
Tôi chỉ là một học sinh cấp ba bình thường. Không phải là nhân vật chính của một câu chuyện.
Arisu và Suzuran đều đánh giá tôi quá cao. Chắc chắn có sự nhầm lẫn nào đó.
Thực tế thì, tôi có làm gì đâu chứ.
Cả hai người đều sử dụng những sức mạnh kỳ lạ mà tôi không có. Phi khoa học, phi thực tế, nhưng một khi đã tận mắt chứng kiến thì khó mà phủ nhận.
Nhưng tôi thì chẳng có gì cả.
Cả trước khi được hai người họ tiếp cận lẫn bây giờ, tôi vẫn vậy.
Chẳng có kỹ năng đặc biệt nào đáng tự hào, cũng chẳng có thứ gọi là giác quan thứ sáu.
Từ khi tôi bắt đầu nhận thức mọi thứ cho đến giờ, chưa từng có trải nghiệm kỳ lạ nào...
Nghĩ đến đó, tôi chợt nhớ lại giấc mơ sáng nay.
Giấc mơ thường dễ bị quên ngay sau khi tỉnh dậy, nhưng giấc mơ sáng nay thì tôi vẫn nhớ rõ. Bởi vì đó là một câu chuyện có thật mà tôi đã trải qua hồi tiểu học.
Thế nhưng, đã lâu lắm rồi tôi chẳng có dịp nào để nhớ lại nó cả.
Ngày hôm đó, sau khi đi học về, tôi mở tủ lạnh định ăn pudding.
Và rồi, tôi thấy một cô bé lạ mặt ở bên trong. Giờ nghĩ lại, đó là một trải nghiệm thật kinh hoàng...
Cô bé vừa khóc vừa ăn pudding của tôi. Rốt cuộc đó là gì? Có phải là ma không? Thế nhưng, chuyện đó chỉ xảy ra một lần duy nhất, không có lần thứ hai.
Hay là tôi đang tự bịa đặt ký ức của mình? Rằng tôi tưởng nhầm một câu chuyện ma nào đó xem trên TV thành trải nghiệm của bản thân. Vì tôi nổi tiếng là người có trí nhớ kém mà.
Nhưng, tôi nhớ mình đã nói chuyện với cô bé đó.
Tôi nói tên mình ra rồi... đúng vậy, tôi hỏi tên cô bé đó.
Cô bé đó đã tự xưng là gì nhỉ...
"Không thể nhớ nổi... khoan, sao lâu thế nhỉ?"
Tôi đứng dậy, gõ cửa nhà vệ sinh.
Nhưng không có tiếng trả lời.
"Này, Arisu. Nhanh lên đi chứ."
Vừa gọi, tôi vừa gõ cửa thêm lần nữa.
Nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
"...Arisu?"
Tôi ghé tai vào cửa. Không phải là tôi đang nghĩ chuyện bậy bạ gì đâu nhé, đừng hiểu lầm. Từ bên trong... không có tiếng động.
Này, chuyện này có vẻ không ổn rồi. Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn.
"Arisu, cậu sao vậy? Trả lời đi chứ!"
Tôi thử vặn nắm đấm cửa, nhưng ban nãy tôi nghe tiếng Arisu khóa cửa rồi. Quả nhiên, cánh cửa không mở.
"Chết tiệt."
Tôi vứt chiếc chảo xuống, rồi dùng vai húc vào cửa.
Bị bật ra.
Lại húc.
Lại bật ra.
Lại húc.
Lại bật ra.
Đến lúc này vai tôi bắt đầu đau nhức rồi. Chắc chắn là bị bầm tím rồi, tôi nghĩ vậy, đúng lúc đó cánh cửa *Rắc!* một tiếng, kêu lên kẽo kẹt. Tốt, sắp được rồi.
"Áaaaaaaaaaaa!"
Một cú húc dồn hết sức, dù không lấy đà nhiều. Cánh cửa cuối cùng cũng bật tung. Tôi lảo đảo xông vào.
"Arisu!"
Thế nhưng... không có bóng dáng Arisu ở đó.
"Này này, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tôi vẫn đứng trước cửa suốt từ nãy giờ. Lẽ ra không ai ra vào cả.
Tôi sờ soạng các bức tường trong nhà vệ sinh. Tôi nghĩ có thể có lối thoát nào đó, như kiểu nhà Ninja có tường xoay vậy.
Nhưng, chẳng thấy chỗ nào khác thường cả...
"Chuyện lớn rồi."
Nghe tôi nói vậy cũng hơi lạ, nhưng nói thẳng ra tôi là đồ bỏ đi. Nếu không có Arisu, đội trưởng tiền tuyến, thì tôi đúng là vô dụng. Bởi vì tôi chỉ là một học sinh cấp ba bình thường mà thôi.
Tôi lấy điện thoại ra.
Tôi nghĩ nếu liên lạc với Suzuran thì cô ấy có thể giúp được.
"...Tại sao chứ?"
Mất sóng. Tôi thử hướng điện thoại đến nhiều phía để tìm nơi có sóng, nhưng vẫn mất sóng. Có vẻ như không thể cầu cứu được.
Thế nhưng, tôi không thể bỏ chạy về nhà được. Mà nói đúng hơn là, có lẽ tôi không thể về một mình. Tôi phải đi tìm Arisu.
Mục đích thì tôi không biết, nhưng Arisu chắc chắn đã bị kẻ nào đó ẩn mình trong tòa biệt thự này bắt đi. Kẻ đó chắc chắn là kẻ đã dẫn tôi đến đây.
"Không phải cậu nói sẽ bảo vệ tôi sao?"
Tôi nhặt chiếc chảo bị rơi trên hành lang lên, rồi điên cuồng vung ba lần thử.
"Được, rồi."
Vừa giữ tư thế sẵn sàng vung chảo, tôi một mình đi khắp tòa biệt thự. Tôi khám phá lại tầng một để kiểm tra, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Arisu đâu cả.
Vậy thì là các tầng trên.
Tôi đi lên cầu thang tráng lệ có tay vịn. Vì không có bất kỳ kiến thức hay kế hoạch nào, tôi chỉ có thể xem xét từng phòng một từ đầu.
"Arisu? Có ở đây không? Này!"
Thế nhưng, mọi nơi đều trống rỗng. Lòng tôi ngày càng bất an. Arisu là người mất tích, vậy mà tôi lại có cảm giác như mình đang bị lạc vậy.
Thế rồi đột nhiên, một cơn chóng mặt ập đến. Đầu tôi đau như búa bổ, tôi làm rơi chiếc chảo và chống tay vào tường.
"Chết, tiệt, chuyện quái gì thế này, ngay lúc này chứ..."
Mắt trái tôi nhói lên.
Đồng thời, một hình ảnh kỳ lạ xuất hiện trong đầu tôi.
Trong đầu ư?
Không phải.
Là ở mắt trái.
Đó là một lớp học đầy bụi bặm. Ngôi trường tiểu học mà tôi và Arisu đã học, nay không còn nữa. Những bộ bàn ghế thấp được chất đống ở phía sau. Một quả bóng đá xì hơi, một mảnh vải rách rưới khô cứng, và những cái gạt phấn bảng nằm rải rác trên sàn.
Trước đây tôi cũng từng bị những hình ảnh kỳ lạ như thế này đột ngột xen vào. Đúng rồi, đó là khi tôi bị Suzuran tấn công, rồi nhảy ra khỏi đường ray tàu lượn siêu tốc.
Không hiểu sao tôi lại quên mất...
Đây có phải là những gì đã xảy ra với tôi vào đêm Giao Thừa nửa năm trước không?
Không, nhưng mà, như thế thì thật kỳ lạ.
Kỳ lạ ở chỗ, tôi đang đứng ngay trước mặt mình mà?
Nếu đây là ký ức của tôi nửa năm trước, vậy tại sao tôi lại nhìn thấy tôi chứ?
...Góc nhìn bị lệch sao? Lần trước thì đúng là góc nhìn của tôi nửa năm trước. Nhưng bây giờ, tôi lại đồng bộ với hình ảnh nhìn từ phía người đối diện? Sao lại có chuyện như vậy chứ? Ký ức quay về như thế này thì không bình thường chút nào...
Dù sao thì, thế này thì tôi không biết mình đang đối mặt với ai nữa.
"Anh là ai?"
Bản thân tôi nửa năm trước, đứng trước mặt, nói câu giống hệt lần trước.
Thế rồi, từ phía bên này, một nắm đấm vươn ra. Nòng súng chĩa vào bản thân tôi nửa năm trước.
Tôi thầm niệm "Dừng lại, đừng mà!", nhưng bản thân tôi lúc này vẫn không thể làm gì được.
"□□□□□"
Giọng nói của ai đó vang lên thì thầm.
*Đoàng!*
Hình ảnh lại gián đoạn ở đó. Cơn đau đầu cũng dần xa.
"Rốt cuộc thì, chuyện gì đang xảy ra vậy..."
Tôi lẩm bẩm, che mắt trái lại.
Cái vừa rồi là chuyện nửa năm trước, phải không... Chắc chắn rồi. Dù góc nhìn bị lệch, nhưng nếu đó là ký ức nửa năm trước, thì người đứng trước mặt tôi là ai?
Có phải là Arisu đang phong ấn "Nguyên tắc tai họa" (Nemesis Core) mất kiểm soát không... Hay là Suzuran đang muốn lấy mạng tôi? Việc chĩa súng có khả năng là Suzuran... Không, hình như lần trước khi hình ảnh xen vào, tôi thấy mặc đồng phục trường mình, vậy thì là Arisu sao? Arisu chĩa súng vào tôi...?
Giá như giọng nói cuối cùng rõ ràng hơn thì tốt biết mấy...
Đúng lúc tôi nghiến răng, tất cả đèn đột nhiên vụt tắt.
"Ối! Gì thế này, chết tiệt. Hết chuyện này đến chuyện khác. Lần này lại là gì nữa đây?"
Tối đen như mực, tôi không thể di chuyển khỏi chỗ đó. Ở đây còn đáng sợ hơn cả nhà ma nữa.
Bất ngờ.
Một ngọn đèn gần tôi bật sáng. Kéo theo đó, một, hai, ba, lần lượt các ngọn đèn khác cũng sáng lên. Cứ như thể chúng đang nói "Đến đây này" vậy.
Tôi nuốt nước bọt.
"Được, rồi. Để tôi thử xem sao."
Tôi nhặt chiếc chảo lên, bước chân về phía ánh sáng.
Cuối cùng, tôi cũng đến được căn phòng đó. Vặn nắm đấm cửa. Không hề bị khóa, tôi dễ dàng mở được.
"Arisu?"
Tôi dè dặt gọi. Đây dường như là phòng ngủ. Một chiếc giường lớn King-size lộng lẫy đặt chễm chệ giữa phòng.
Và cạnh giường có ai đó đang đứng.
"Arisu?"
Tôi gọi thêm lần nữa.
Nhưng đó không phải Arisu. Mái tóc đen mượt như tơ, chiếc bờm cài nơ đỏ, làn da trắng trong suốt, và đôi mắt lạnh lùng.
"Sasame-san?"
Đứng đó là Sasame Maya-san trong bộ đồng phục.
Tôi vội vàng giấu chiếc chảo đang cầm sau lưng.
"Tại sao Sasame-san lại ở đây?"
Có lẽ cô ấy cũng bị mắc kẹt trong trận tuyết này? Và rồi lánh nạn vào biệt thự này? Nhưng không thấy bóng dáng ai trong đội vệ sĩ (Fan Club) của cô ấy cả. Có lẽ cô ấy bị lạc một mình?
"À, Sasame-san. Arisu... ừm, Arisu, cô gái cùng lớp tôi, cô có thấy cậu ấy không?"
Vừa hỏi, tôi vừa bước vào phòng.
"Tôi đến cùng cậu ấy, nhưng bị lạc mất rồi──"
Đột nhiên, cánh cửa đóng sầm lại với tiếng động lớn. Tôi giật mình quay lại. Còn nghe cả tiếng khóa *Cạch!* nữa.
Hả, ủa?
Tôi dè dặt nhìn Sasame-san.
"Chào mừng quý khách, Naoto-sama."
Sasame-san nâng vạt váy lên, cúi chào duyên dáng.
Rồi cô ấy bật cười.
Chết rồi, kiểu này thì không ổn rồi. Tôi có biết kiểu này rồi.
Quy luật "chuyện gì xảy ra hai lần thì sẽ có lần thứ ba" mà.
"Chúng tôi đã chờ đợi Naomichi-sama."
Sasame-san nói, vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Đợi tôi ư? Cái gì, ý cô là sao?"
Tôi lùi lại một bước.
"Mặc dù ngài biết rõ mà."
"Hoàn toàn không. Hoàn toàn, không biết gì cả."
"Ồ vậy sao."
Nụ cười biến mất khỏi môi Sasame-san. Cô ấy vuốt mái tóc đen dài ra sau.
"Vậy liệu điều này có khiến ngài hiểu ra không?"
Sasame-san nắm chặt lấy khoảng không vô định, rồi kéo mạnh như thể đang kéo sợi dây.
Và rồi.
"Ối trời ơi!"
Một lực vô hình mạnh mẽ kéo tay trái tôi. Chân tôi nhấc bổng, bị hất tung lên không trung. Vì vậy mà tôi làm rơi chiếc chảo.
*Rầm.*
Tôi tiếp đất trên giường. Không đau, nhưng...
"Gì, gì vậy chứ?"
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Tôi thấy chiếc nhẫn đỏ trên ngón út tay trái. Chiếc nhẫn có gắn sợi xích, và nó kéo dài về phía Sasame-san. Tôi cứ tưởng Sasame-san nắm khoảng không vô định, nhưng giờ nhìn kỹ, sợi xích kéo dài đến tận tay cô ấy.
"Đó là "Sợi xích đỏ định mệnh" (Akai Enishi) được truyền lại từ "Vị Thần Không Phục Tùng" của chúng tôi, Naomichi-sama."
Nói đoạn, Sasame-san trèo lên người tôi.
Chiếc váy đồng phục ngắn lật phất phơ. Đôi chân trắng nõn giữ chặt cơ thể tôi. Vì thế tôi không thể đứng dậy được.
"Vị, Vị thần không phục tùng...?"
"Vâng, chính là "Nữ thần tuyết" (Matsuruwanu Kami)."
"Cái, cái đó là...?"
"Có thể nói đó là tộc thần bị lãng quên."
"Thần, thần sao?"
"Ngài không cần phải lo lắng đến vậy đâu."
Mặc kệ tôi đang hoảng loạn, Sasame-san nói tiếp như để dồn tôi vào bước đường cùng.
"Nào, Naomichi-sama. Chúng ta hãy bắt đầu tạo con thôi."
Đầu tôi trắng xóa.
"Tạo... hở? Hả?"
"Mặt ngài đỏ bừng rồi kìa, Naomichi-sama."
"Không không không không!"
Quá đột ngột. Hoàn toàn không có liên quan gì.
"Tôi không biết gì về Sasame-san cả. Sasame-san cũng đâu biết gì về tôi đâu, đúng không?"
"Không, tôi biết rất rõ là đằng khác."
"Đúng vậy mà, một người như tôi, có cũng như không thì... ủa, cô vừa nói gì cơ?"
"Tôi biết rất rõ."
"Sao, sao lại như vậy?"
"Vì chúng ta là <Hôn ước> (Iinazuke)."
"Hôn ước?"
"Vâng."
"Ichiyazuke (Dưa góp qua đêm)?"
"Đó là món dưa muối ngâm qua một đêm. Phép ẩn dụ cho việc học hay công việc được hoàn thành chỉ trong một đêm."
"Iinaosuke (Tên một vị lão thần)?"
"Đó là vị lão thần của Mạc phủ Edo. Sự kiện Ii Naosuke bị ám sát bởi những lãng sĩ Mito phẫn nộ với Hiệp ước Ansei được gọi là "Sự biến Sakura". Không phải thế, đó là <Hôn ước> (Iinazuke)."
Đầu óc tôi ngừng hoạt động một lúc.
Hôn ước (Iinazuke). Đối tượng đã hứa hôn. Giống như vị hôn phu, hôn thê. Ban đầu dùng để chỉ trường hợp cha mẹ định đoạt.
"Tôi hoàn toàn không hề biết chuyện đó."
Khi tôi nói vậy, khuôn mặt thanh tú của Sasame-san khẽ méo đi một chút.
"Chắc chắn rồi."
"Ý cô là sao?"
"Khoảng một trăm năm trước. Mẹ tôi đã cứu một vị công tử bị ngã trong núi."
"À, vâng."
Một trăm năm trước... Mẹ cô ấy bao nhiêu tuổi vậy? Tôi nghĩ vậy nhưng không chen lời.
"Mẹ tôi đã định ăn vị công tử đó."
Sasame-san bình thản nói ra một điều kinh khủng.
"À, nói là ăn, nhưng không phải theo nghĩa ẩn dụ tình dục, mà là xem ông ta như lương thực."
*Gasp!*
"Tuy nhiên, vị công tử đó đã cầu xin tha mạng một cách thảm thiết. Mẹ tôi nói rằng dù ông ta là một mỹ nam, nhưng khi đó lại vô cùng thảm hại."
"À, vâng."
"Thế là mẹ tôi đã lập một lời hứa, đổi lấy việc cứu mạng vị công tử đó."
Tôi có dự cảm chẳng lành. Toàn những dự cảm chẳng lành.
"Sẽ dâng hiến người đàn ông xuất sắc nhất trong gia tộc Naoto làm con rể."
"Khoan, lẽ nào đó chính là..."
"Đúng vậy, đó chính là Naoto-sama."
Sasame-san chỉ vào tôi.
"Đây không chỉ là lời hứa suông đâu. Mà là một khế ước chính thức."
"Khế ước, sao?"
"Vâng."
Sasame-san kéo sợi xích đỏ buộc vào ngón út tay trái tôi, *Leng keng*.
"Người được ràng buộc bởi "Sợi xích đỏ định mệnh" (Akai Enishi) này chính là <Hôn ước> (Iinazuke) xứng đáng với Phu quân của tôi."
À, nhìn nó bây giờ, trông giống như "Sợi chỉ đỏ định mệnh" vậy.
"Giờ thì ngài đã hiểu ra chưa?"
"Không, hoàn toàn chưa."
"Chậc, đúng là đồ ngu xuẩn thối nát!"
"Hả?"
"Không có gì đâu ạ."
Tạo lại nụ cười, Sasame-san bắt đầu cởi đồng phục của tôi.
"Khoan đã, này!"
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Không, Sasame-san đang làm gì thế?"
"Tôi nghĩ sẽ tiếp tục tạo con thôi."
"Tạo, tạo c...?"
"Đó là hành vi tình dục. Là sex. Bộ phận sinh dục nam của đàn ông với phụ nữ──"
"Không cần giải thích tôi cũng hiểu!"
"Tôi ghét Naomichi-sama."
"...Hả?"
"Tôi đang nghĩ, ước gì cái tên rệp bẩn thỉu này chết ngay bây giờ."
"Vừa rồi tôi suýt chết vì bạo lực ngôn ngữ mất rồi."
"Nửa năm trước, tôi đã định ám sát Naomichi-sama... không, định phá bỏ mối quan hệ hôn ước này."
Cô gái này là sao vậy. Tôi không thể nắm bắt được tính cách (character) của cô ấy... ủa?
"Nửa năm, trước?"
Lại nửa năm trước sao, tôi vừa chán nản vừa nói.
"Vâng. Tôi nghĩ nếu phá hủy <Sợi xích> (Enishi) ràng buộc chúng ta, mối quan hệ sẽ bị cắt đứt, và tôi đã thực hiện điều đó. Tôi đưa Naoto-sama đến ngôi trường bỏ hoang không một bóng người đó..."
"Sau, sau đó thì sao?"
"Ngài thấy đó. Tôi đã thất bại."
Sasame-san, đang ngồi trên người tôi, thô bạo lay động <Sợi xích>.
Tiếng *Leng keng* khô khốc vang lên.
Sợi <Xích> buộc vào phía tôi giờ hiện rõ mồn một. Chỉ là nó mờ dần và biến mất trên đường kéo dài đến phía Sasame-san. Có lẽ vì cô ấy tự ý lay động, nên tôi cảm thấy nó giống sợi xích nối chủ với thú cưng hơn là sợi chỉ đỏ định mệnh.
"Nó không dễ bị phá hủy đâu. Dù sao thì, đó là bảo vật bí mật của "Nữ thần tuyết" (Matsuruwanu Kami) mà. Nhờ thế mà cả một tòa nhà trường học biến mất, thành ra chuyện khá lớn đấy ạ."
"Khoan đã, chuyện đó..."
Nếu vậy, thì những gì Arisu nói và Suzuran nói lại không khớp với nhau. Rốt cuộc thì ai đang nói thật chứ...?
Nhưng, tôi cũng nghĩ rằng điều đó không quan trọng lúc này.
"Thế, Sasame-san không hài lòng với mối quan hệ <Hôn ước> (Iinazuke) với tôi, đúng không?"
"Đúng vậy. Tại sao tôi phải kết hôn với một kẻ dơ bẩn như thứ nhớp nháp trong ống thoát nước chứ. Ôi, thật kinh tởm!"
"...Tôi, tôi hiểu rồi. Lời hứa hôn do cha mẹ hay tổ tiên nào đó quyết định thì cứ hủy bỏ đi. Được, vậy là xong. Cho nên──"
Trước hết, hãy xuống khỏi người tôi đi. Đúng là chướng mắt mà.
"Không dễ dàng như vậy đâu."
Sasame-san ngắt lời tôi.
"Lời nguyền của "Sợi xích đỏ định mệnh" (Akai Enishi) là tuyệt đối. Chúng ta đã bị nguyền rủa rồi. Cứ thế này, không chừng chúng ta lại yêu nhau mất thì sao."
"Thế, thế là chuyện như vậy sao?"
Có lẽ nó giống như một loại thuốc tình yêu.
"Vâng, ngay cả bây giờ, tôi đang dao động giữa việc muốn tạt thuốc tẩy vào ngài, đồ con rệp này, và một trái tim thiếu nữ muốn kẹp mí mắt ngài bằng kẹp quần áo. Đó là một dấu hiệu rất nguy hiểm đấy ạ."
Tôi không hiểu lắm.
"Vậy thì phải làm sao?"
"Chúng ta sẽ thử phá hủy <Sợi xích> (Enishi) một lần nữa."
"Lần trước đã thất bại rồi mà?"
"Vâng. Vì vậy, tôi sẽ thử cách khác."
"Làm thế nào?"
"Chúng ta sẽ cố gắng tạo con."
"Cuộc đối thoại đang lặp lại!"
"Ôn ào quá. Dù sao thì, tiếp tục thôi."
"Ááááá!"
Tôi vùng vẫy kịch liệt, khiến Sasame-san phải dừng tay. Đôi mắt hơi cụp xuống, lờ đờ như đang mơ của Sasame-san trở nên sắc lạnh hơn một chút.
"Điều gì khiến ngài không hài lòng đến vậy?"
"Không phải là không hài lòng hay đại loại thế."
"Có rất nhiều nam nhân thèm muốn vẻ đẹp của tôi."
À, chắc chắn rồi. Thực ra, bây giờ tôi cũng đang chú ý đến cặp đùi trắng mềm mại đó, hay bộ ngực đang đẩy cao đồng phục kìa.
"Vậy mà ngài lại có thể tùy ý chiêm ngưỡng... Lẽ nào, Naoto-sama là người đồng tính nam (BL)?"
「Không phải thế đâu。」
「À, xin ngài cứ yên tâm. Thần tuy là xử nữ, nhưng rất mê đọc cuốn 『Chuyện phòng the cao cấp, chỉ dẫn bởi nữ bác sĩ』.」
「Tôi không cần nghe mấy thứ đó đâu!」
「Xin ngài đừng quát mắng, nước bọt dơ bẩn bắn ra làm thần khó chịu lắm.」
Trái tim tôi muốn tan nát…
「Khoan, khoan đã, dù sao thì cũng không được. Chuyện đó, cái đó ấy, phải làm với người mình yêu thật lòng cơ chứ.」
「Ngài không cần bận tâm đâu. Dù sao thì thần cũng sẽ giết ngài mà.」
「…Vừa rồi tôi có nghe một lời nói cực kỳ đáng ngại thì phải?」
「Thần sẽ giết ngài.」
Trời ơi!
「Các vị thiếu gia nào làm chuyện ấy với 『Tuyết Nữ (Matsurawanukami)』 đều sẽ bị hóa thành băng. Một khi đã như vậy, Naomichi-sama sẽ không thể sống sót được. 《Xích (Enishi)》 sẽ bị phá hủy, đồng thời thần cũng có thể xử lý vị hôn phu đáng ghét. Đúng là một cái kết viên mãn!」
「Viên mãn cái nỗi gì!」
「Nhân tiện, thần cũng xin hấp thụ tinh khí của ngài luôn. Vì đã khiến tuyết lớn rơi trái mùa thế này, thần hơi kiệt sức một chút. Cần bổ sung dinh dưỡng mà.」
「Quá đáng hết sức!」
「Vì thế nên…」
Sasame-san chắp hai tay lại, *chụt* một tiếng.
「Thần xin phép.」
「GIAAAAAAAÁ Á Á Á Á Á Á Á Á Á T!」
Tôi dùng hết sức bình sinh vùng vẫy. Nhờ vậy, cuối cùng tôi cũng đẩy lùi được Sasame. Tôi cứ thế lăn lộn khỏi giường.
Ngay lập tức, tôi thủ thế Bắc Quyền, một môn ám sát quyền gia truyền.
「Ồ, ngài muốn đấu với thần ư?」
Đôi mắt Sasame lóe lên tia sáng sắc lạnh.
「À, không…」
Đây không phải lúc để đùa cợt. Tôi phải tìm cách thoát thân.
Sasame Ma này quá điên rồ rồi.
Tôi cố hết sức chạy về phía cửa. Hình như cửa bị khóa, nhưng tôi nghĩ mình có thể phá nó như đã làm với cửa phòng vệ sinh. Tôi lấy hết đà định tung một cú dropkick – nhưng thất bại.
「Khụ!」
Tôi chỉ đơn thuần là vấp ngã do bị sợi 《Xích》 kéo lại.
「Đúng là người ngoan cố.」
Sasame chầm chậm bước về phía tôi, men theo sợi 《Xích》.
Và rồi, nàng lại quỳ bốn chân, cưỡi lên người tôi đang nằm sõng soài trên sàn.
「Ư ư…」
Gương mặt nàng lại ở gần tôi một cách bất thường.
Đôi môi mềm mại như mời gọi đập vào mắt tôi.
Hơi thở ngọt ngào của Sasame phả lên má tôi.
Những sợi tóc đen tuyền vương ra khẽ vuốt ve gáy tôi.
Tôi nhắm chặt mắt lại.
「Đây là giây phút cuối cùng của Naomichi-sama, ngài cứ để thần làm những gì mình muốn nhé?」
「Ư ư ư…」
「Hay là ngài thích được bị động hơn?」
Tôi mở mắt, nắm lấy vai Sasame đang ép sát, rồi đẩy nàng ra.
「K-Không được! Bỏ đi, chuyện này không được!」
「Thần hơi sốc đấy ạ. Thần không có sức hút đến thế ư?」
「Không phải vấn đề đó…」
「Các vị thiếu gia trong Hội Vệ Quân của thần (Fan Club) ai cũng vui sướng lắm khi bị cấu hay bị chọc bằng bút chì kim mà.」
Mặc dù tôi không hề hay biết.
「À, ra vậy. Ngài đang quan tâm đến người phụ nữ kia phải không?」
Sasame nói. Người phụ nữ kia… là ai chứ?
「Alice! Đúng rồi, Alice đâu rồi!」
Phải rồi. Đây không phải lúc để làm mấy chuyện này. Tôi lại đẩy Sasame mạnh hơn.
Sasame lộ vẻ mặt cau có. Nàng gạt phăng tay tôi, đứng dậy.
「Ngài đúng là nặng tình với 《Thiên Niên Ma Nữ》 đấy nhỉ.」
「Đó là bạn thuở nhỏ của tôi! Nếu cô làm gì lạ với cô ấy, tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!」
「Giọng ngài run rẩy rồi kìa?」
「Ư…」
Sasame "hừ" một tiếng, khịt mũi cười, rồi di chuyển về phía bức tường có đặt lò sưởi. Bên cạnh có treo một cái gạt than… Không, nhìn kỹ lại, nó chỉ giống cái gạt than thôi, thực chất là một cái cần gạt nào đó. Nàng gạt cần xuống.
Và rồi, bức tường quay 180 độ. Hệt như trong một căn nhà ninja vậy.
「Đồ ngu Naomichi!」
「Alice!」
Mà khoan, sao lúc này lại gọi là đồ ngu chứ. Thôi kệ đi.
Alice đang bị trói tay bằng những sợi xích băng gắn trên tường. Có vẻ như cô ấy không thể di chuyển được. Cô ấy giãy giụa bằng chân khiến chiếc váy cứ bay phấp phới.
Tôi định chạy đến chỗ Alice.
Nhưng thật không may, tôi không thể.
Đột nhiên, tay trái tôi bị kéo.
「Chết tiệt!」
Tôi nhận ra Sasame đã khéo léo sử dụng 《Xích》 để kéo tôi ra xa Alice. Dù tôi không nhìn rõ, nhưng có vẻ sợi 《Xích》 được mắc qua cột giường có màn che. Nhờ vậy, tôi bị kéo đến cạnh giường và dừng lại ở đó.
「Làm cái gì thế, đồ ngu Naomichi!」
「Đó là câu tôi phải nói mới đúng. Sao tự dưng cậu lại biến mất thế?」
「Tôi hơi lơ là một chút.」
「Tôi đã đi tìm cậu đó. Vì thế nên tôi cũng bị bắt luôn rồi này!」
「Im đi, im đi! Đồ Naomichi dám ăn nói láo xược!」
Sasame mỉm cười trêu chọc.
「Sasame Ma, nếu cô chịu thả tôi và cái đồ ngu kia ra ngay bây giờ, thì tôi cũng không hẳn là không tha thứ cho cô đâu.」
Trước lời khiêu khích của Alice, Sasame lại không đáp lời. Hơn nữa, nàng còn không thèm nhìn Alice.
Phải, Sasame chỉ nhìn chăm chăm vào tôi.
「Gì thế, sao lại phớt lờ tôi chứ? Mà trả lại bài của tôi đây!」
Có vẻ như lá bài ma thuật (Wise Vermilion) — quân át chủ bài đúng nghĩa đen của Alice — đã bị Sasame lấy mất. Chuyện đó là đương nhiên rồi. Làm sao nàng có thể để Alice giữ vũ khí được. Nghĩ vậy, tôi thấy túi váy của Sasame phồng lên hình dạng của một lá bài.
Sasame nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt ma mị – đồng thời đặt một lưỡi dao băng lên gáy Alice.
「Dừng lại!」
Tôi cố đứng dậy, nhưng sợi 《Xích》 quá chặt, tôi không thể đứng thẳng được. Tôi quỳ gối, một lần nữa gầm lên: 「Dừng lại!」
「Thần đã nghĩ sẽ ban cho ngài một trải nghiệm tốt đẹp vào giây phút cuối cùng. Nhưng thôi, không sao cả. Có vẻ như cách này sẽ tốt hơn.」
「Tôi sẽ làm mọi thứ. Làm ơn dừng lại đi.」
「Xin ngài cứ yên tâm. Đây chỉ là một cuộc thương lượng mà thôi. Giết con tin thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.」
Nao, Alice thì thầm. Tôi ra hiệu cho cô ấy im lặng bằng tay phải.
「Tôi phải làm gì?」
「Đơn giản lắm ạ. Ngài chỉ cần hôn thần là được.」
「Chỉ vậy thôi sao?」
「Vâng. Thần sẽ hút tinh khí của ngài. Ngài sẽ bị đóng băng cả thể xác lẫn tâm hồn, trở thành một món đồ trang trí của thần. Thế là xong.」
「Alice sẽ được cứu đúng không?」
「Thần xin hứa.」
Tôi trừng mắt nhìn Sasame.
「Dừng lại ngay, Naomichi! Cái lời hứa đó làm sao có thể giữ được chứ!」
Alice gào lên, nhưng tôi phớt lờ.
「…Được rồi. Hôn hay làm gì cũng được, tôi sẽ làm.」
「Đồ ngu Naomichi! Dừng lại! Nếu không dừng lại, tôi sẽ kể hết quá khứ đáng xấu hổ của cậu ở đây! Hồi cậu học cấp hai năm nhất ấy, ừm, ưm, ừm…」
Sasame nhét một miếng vải vào miệng Alice, làm cô ấy im lặng.
「Ngài thích chủ động hôn ư? Hay là thích được hôn?」
「Sao cũng được. Tôi không thích cô. Cô có thể dễ thương về ngoại hình, nhưng chỉ thế thôi. Bên trong thì trống rỗng.」
Trước lời nói của tôi, Sasame im bặt. Và rồi,
「Ngài nói gì cơ?」
Nàng hướng ánh mắt sắc lạnh về phía tôi.
「Cô là một cô gái đáng thương. Chắc hẳn không có bạn bè. Mọi người chỉ thích gương mặt xinh đẹp của cô thôi, chẳng có ai thật lòng thích cô cả. Tôi thấy tội nghiệp cho cô.」
Có lẽ vì phẫn nộ, gương mặt Sasame đỏ bừng lên.
「Đ-Đây là lần đầu tiên thần bị nói những lời bất lịch sự như thế này đấy ạ.」
「Tôi cố tình nói thế để làm cô tổn thương. Tôi vui vì ý đồ của mình đã được truyền đạt.」
Tôi đưa mắt nhìn Alice.
Alice vẫn đang "ư ư" lầm bầm, giãy giụa.
Xin lỗi nhé, Alice. Tôi không phải là một người đàn ông tuyệt vời như Alice hay Suzuran nói đâu. Tôi chỉ là một học sinh cấp ba nhàm chán, không có chút sức mạnh nào. Tôi không thể thức tỉnh những sức mạnh kỳ lạ để cứu mọi người được.
Vì vậy, đây là cách duy nhất để cứu Alice.
Thật sự xin lỗi.
Sasame thu hẹp khoảng cách với tôi.
「Thần, thần cũng chẳng thích ngài chút nào đâu!」
Có lẽ để lấy lại bình tĩnh, Sasame "hừm" một tiếng rõ to.
「Thế nhưng, việc làm như vậy trước mặt 《Thiên Niên Ma Nữ》, thì quả thực cũng không tệ chút nào.」
Tôi không đáp lời.
Alice vẫn đang "ư ư" lầm bầm, giãy giụa. Cô ấy phun miếng vải bị nhét trong miệng ra rồi hét lên: 「Đồ ngu Naomichi!」
「Để làm quà ra đi cho ngài, thần sẽ làm cho ngài.」
Sasame thì thầm, ghé sát mặt vào tôi.
Nàng dịu dàng ôm lấy má tôi như an ủi. Hơi thở lạnh lẽo phả vào.
「Đồ ngu, ngu, ngu ngốc! Nếu cậu làm thế thì tôi sẽ hủy bỏ quan hệ bạn bè từ thuở nhỏ đó! Bắt cậu trả tiền vi phạm hợp đồng! Biến cậu thành con nợ đó!」
Cậu mới là đứa đang nói linh tinh gì vậy.
「Tôi sẽ không tha thứ đâu! Tôi không chấp nhận chuyện này! Tuyệt đối không được! Bởi vì, Nao là của tôi với—」
Alice hét lớn, giãy giụa.
Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở đó.
Môi của Sasame và môi của tôi chạm vào nhau.
Cứ như một cây kem lạnh và ngọt ngào—
「—Á?!」
Tôi ôm lấy thân hình mảnh mai của Sasame.
Để thu hồi lá bài ma thuật của Alice.
Sasame giật mình, rời môi khỏi tôi.
Chỉ chạm môi trong thoáng chốc thôi, nhưng tôi cảm thấy sức lực của mình đột ngột suy giảm.
Cảm giác như vừa chạy xong một cuộc marathon vậy.
Tôi nghĩ, đây chính là cảm giác bị hút tinh khí.
Chắc chắn là tuổi thọ của mình đã bị rút ngắn rồi.
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi đã ném lá bài đi.
Về phía Alice.
「Làm gì đó đi, 《Thiên Niên Ma Nữ》!」
Alice bị trói, tay không tiện, nhưng miệng thì đã tự do.
Alice hít một hơi thật sâu, rồi thổi phù một luồng khí vào lá bài ma thuật (Wise Vermilion).
「《Hỏa Điệp Phong Nguyệt (Bullet with Butterfly Wings)》—Đốt cháy (Ignite)!」
Lá bài ma thuật (Wise Vermilion) hóa thành những cánh bướm lửa.
「Chậc!」
Khi Sasame quay đầu lại, sợi xích trói Alice đã bị vô số cánh bướm phá vỡ. Phấn bướm bay lượn, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo.
「Hãy được cứu một cách thảm hại đi, Nao!」
Alice "đùng" một tiếng, bước tới một bước. Những cánh bướm rực lửa dưới chân cô ấy nổ tung như chất nổ. Alice phóng vút đi như một viên đạn.
「《Điệp Điệp Phát Chỉ (Iron Butterfly)》—Rút kiếm (Slash)!」
Thanh kiếm bọc trong những cánh bướm lửa lao nhanh về phía Sasame,
「Dừng lại, pháp sư!」
Tôi chắn trước Sasame, trong khi nàng đang dí con dao băng vào cổ tôi.
*Xoạt*, thanh kiếm của Alice dừng lại ngay trước mắt tôi.
Chỉ còn khoảng năm phân nữa là tôi đã chết rồi.
Đằng sau là Sasame đang chĩa con dao băng, đằng trước là Alice đang chĩa thanh kiếm lửa về phía tôi.
Hai người họ trừng mắt nhìn nhau qua người tôi.
Do bị hút tinh khí nên chân tôi không còn sức lực, tôi gục xuống tại chỗ.
Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm giữa chúng tôi.
*Lách tách*, những ngọn lửa bùng lên, như thể đang vỗ tay cổ vũ cho cuộc đối đầu của hai người.
Có vẻ như ngọn lửa đã lan từ những cánh bướm do Alice tạo ra sang khắp căn phòng.
Những bóng đỏ rực chiếu lên gương mặt Alice.
Tôi nuốt nước bọt.
Như một tín hiệu, Alice mở miệng.
「Cô là ai?」
「Chính cô mới là ai?」
「Tôi là bạn thuở nhỏ của tên này.」
「Ồ, còn thần là vị hôn thê của ngài ấy.」
「Hừ, chắc là nhầm lẫn gì đó thôi.」
「Cô mới là người nhầm.」
Hai người lại im lặng. Suốt thời gian đó, tôi không động đậy một li, ngoan ngoãn ngồi yên. Tôi không nghĩ ra được lời nào để nói.
Lại một lần nữa, Alice mở miệng.
「Giả sử tôi tạm chấp nhận lời tuyên bố của cô.」
「Chấp nhận ư?」
「Tôi sẽ phá giải cái lời nguyền 『Xích Đỏ Định Mệnh (Akai Enishi)』 gì đó cho cô.」
「Hừm, cô làm sao có thể—」
「Tôi làm được.」
Alice ngắt lời Sasame.
「Tất nhiên, sẽ không thể ngay lập tức, nhưng nếu tập hợp trí tuệ của 『Hội Minh Táng (Lunaria)』 thì không phải là không thể. Khi đó cô sẽ không cần phải gây rắc rối cho Nao nữa. Đúng không?」
「Vâng, đúng vậy ạ.」
「Vậy thì…」
「Thế nhưng, thần không thể nói những lời kéo dài như vậy được.」
「Cô có ý gì?」
「Lời nguyền của 《Xích Đỏ Định Mệnh (Akai Enishi)》 là tuyệt đối. Càng ở bên nhau lâu, mối dây ràng buộc giữa hai người càng sâu sắc. Ngay cả giây phút này, khi chúng ta đang nói chuyện như thế này cũng vậy.」
「Gì cơ, cái gì vậy?」
「Đó là lời nguyền giẫm đạp và thuần phục cả linh hồn, đó chính là 《Xích Đỏ Định Mệnh (Akai Enishi)》.」
Tôi chậm rãi đưa mắt xuống tay trái.
Chiếc nhẫn đỏ đeo ở ngón út. Sợi xích đỏ kéo dài từ đó.
Bây giờ, tôi có thể nhìn thấy nó với một hình dạng vật chất rõ ràng.
Nói cách khác, tôi là vị hôn phu của Sasame… sao?
Tôi sẽ yêu Sasame vào một lúc nào đó.
Và Sasame cũng sẽ yêu tôi.
Ngay cả lúc này, chúng tôi cũng đang dần yêu nhau.
「Cô cũng không muốn điều đó phải không?」
Alice trừng mắt nhìn Sasame.
「Cô có ý gì?」
「Không có ý gì sâu xa cả. Hoặc, còn một cách nữa để hóa giải lời nguyền.」
「Cách nào?」
Trước câu hỏi của Alice, Sasame lại không trả lời, rồi rút con dao băng khỏi người tôi.
Sau đó, nàng đá tôi.
「Á!」
「Gào!」
Tôi cùng Alice ngã lăn quay một cách thảm hại. Dù vậy, tôi nhanh chóng lấy lại thăng bằng và quay lại đối mặt với Sasame.
Dao băng đang nhỏ nước *tí tách*. Nó đang tan chảy vì hơi nóng của lửa.
Và không chỉ có con dao tan chảy vì nhiệt.
「Tại cô cả đấy, 《Thiên Niên Ma Nữ》, mọi thứ đã kết thúc rồi!」
Sasame cũng đang tan chảy, như thể đổ mồ hôi đầm đìa.
Ngọn lửa lan rất nhanh. Rèm cửa cháy rụi, thảm bốc cháy. Rồi nó vươn những cánh tay đỏ rực lên tận trần nhà. Chúng tôi chợt nhận ra mình đã bị lửa vây kín tứ phía.
Phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
「Sasame-san!」
「Đừng đến gần, đồ dơ bẩn.」
「Trong tình huống khẩn cấp thế này, cô đang nói gì vậy chứ?」
Sasame nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt lạnh lẽo.
「Nếu thần biến mất, ngài sẽ được giải thoát thôi.」
「Gì cơ? Cô có ý gì vậy?」
Tôi định tiến một bước về phía Sasame. Nhưng gần như cùng lúc đó, chiếc giường có màn che đổ sập, chặn đường tôi. Lửa bùng lên, tôi lùi lại một bước.
「Nao!」
Alice kéo tay tôi. Bàn tay cô ấy ướt đẫm mồ hôi.
「Phải ra khỏi đây mau lên!」
「Tôi biết rồi. Sasame-san, mau đến đây! Chúng ta cùng trốn thoát!」
「Thần không muốn.」
「…Cô nói gì cơ?」
「Thần – không – muốn.」
Sasame dần hóa thành nước, *tí tách*. Gương mặt nàng tái xanh dưới ánh lửa.
Và rồi, nàng mỉm cười.
「Nào, hãy trốn thoát đi.」
「Sasame-san…」
「À, ngài đừng hiểu lầm nhé.」
Nàng vén mái tóc đang tan chảy, nói với giọng điệu đều đều.
「Đây không phải là vì muốn giúp ngài, người mà thần đã yêu do 《Xích (Enishi)》, hay gì đó tương tự, mà chỉ đơn thuần là để trả ơn chiếc bánh pudding. Lúc đó, thần đã… Thôi, chuyện đó chúng ta đừng nhắc đến nữa.」
Tôi lúc đó mới chợt nhớ ra.
À, tại sao mình lại quên mất chứ.
「Cô là—」
—Tôi là Nao. Mii Naomichi. Tên cô là gì?
—Ma. Sasame Ma.
Kẻ trộm bánh pudding, cô gái đó.
Đứa trẻ co ro một mình khóc nóc, đứa trẻ đó.
Vị hôn thê của tôi.
「Naomichi!」
Alice kéo tôi đi.
「À, nóng quá, nóng quá. Đúng là nóng thật.」
Sasame tan chảy dần. Nàng lấy tay quạt quạt mặt.
「Nếu là ngài, thần sẽ—」
Lời cuối cùng của Sasame, tôi đã không nghe thấy. Alice phá vỡ cửa sổ, chúng tôi lao ra khỏi biệt thự. Bên dưới tuyết dày phủ đầy, đóng vai trò như một tấm đệm nên tôi và Alice không bị thương nặng.
Nhìn lên từ bên dưới, ngôi biệt thự nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng.
Tôi và Alice im lặng nắm tay nhau, ngắm nhìn ngôi biệt thự cháy rực không ngừng.
Tuyết vẫn cứ rơi lặng lẽ.
Cuối cùng, ngọn lửa dần tàn, đồng thời tuyết cũng ngừng rơi.
Chúng tôi chợt nhận ra mình đang đứng trước một ngôi miếu nhỏ nằm sâu trong núi, ngôi biệt thự và mọi thứ đều đã biến mất.
○ ○
Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Tôi mơ thấy mình đang chơi chuyền dây với một cô gái trong tủ lạnh.
Cô ấy không có bạn bè.
Luôn cô đơn một mình, chỉ đứng từ xa nhìn mọi người chơi đùa.
Cô ấy xuất hiện trước mặt tôi là một sự tình cờ, hay vẫn là định mệnh?
Vì tôi để tủ lạnh mở, mẹ đã tức giận mắng tôi.
Nhưng tôi nói với mẹ rằng, cô ấy sợ nóng, nên tôi không thể nhượng bộ được.
Cô gái và tôi đều không giỏi chuyền dây.
Đó là chuyện bình thường đối với những đứa trẻ thời hiện đại.
Trong lúc chơi, tay tôi và tay cô ấy vướng vào sợi dây đỏ của trò chuyền dây.
Không gỡ ra được, cô gái nói.
Không gỡ ra được thật, tôi cũng cười.
Đó là giấc mơ như thế.
○ ○
Tôi tỉnh giấc, nhận ra Suzuran đang bước vào phòng.
「Chậc!」
「Sao anh lại tặc lưỡi lúc này?」
「Em nghe nhầm thôi, anh trai.」
「Haizz, tôi còn không được ngủ nướng yên ổn nữa sao.」
Sáng sớm nhiệt độ đã cao. Có vẻ như tôi đã đổ mồ hôi khá nhiều khi ngủ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết cũng đã tan hết.
Một chiếc sedan thể thao màu bạc dừng trước cửa nhà. Đó là chiếc xe do Minami-san lái.
Alice bước ra từ trong xe. Cô ấy nhận ra tôi đang đứng bên cửa sổ, nở nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương và vẫy tay.
Tôi mở cửa sổ.
「Chào!」
「Chào buổi sáng, Nao. Lạ nhỉ, tự cậu dậy lúc nào vậy?」
「Tại tôi cảm thấy nguy hiểm.」
「Hừm, là cái đồ mặt nhăn nhó đó hả.」
Bông hướng dương héo rũ.
「Cứ dùng chìa khóa vào nhà đi. Tôi cũng sẽ xuống ngay.」
「Cậu không nói tôi cũng làm vậy.」
Phải không.
Tôi đóng cửa sổ rồi vươn tay lấy chiếc áo sơ mi để thay. Bỗng Suzuran túm lấy chiếc quần lửng tôi đang mặc. Con bé kéo mạnh khiến tôi suýt chút nữa là tuột hết cả quần.
「Ối, làm gì thế?」
「Em định giúp anh trai thay đồ mà.」
「Không cần giúp đâu!」
「Chậc!」
「Sao vừa nãy em lại tặc lưỡi!」
「Em nghe nhầm thôi, anh trai.」
「Thôi được rồi. Anh thay đồ đây, Suz đi ra ngoài đi.」
「Ể?」
Suzuran bĩu môi giận dỗi. Trông có vẻ hơi dễ thương, nhưng tôi đã hóa quỷ lòng, đẩy Suzuran ra khỏi phòng. Rồi tôi vội vàng thay đồ xong xuôi.
Đúng lúc đó.
「GIAAAAAAAÁ Á Á Á Á Á Á Á Á Á T!」
Tiếng hét chói tai của Alice vọng lên từ tầng một.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi hoảng hốt lao ra khỏi phòng. Chạy xuống cầu thang, tôi mở cửa phòng khách.
Alice đang ở trong nhà bếp liền kề. Cô ấy chỉ vào tủ lạnh, run rẩy bần bật.
Bên cạnh Alice, Suzuran, người đã chạy đến trước tôi, đứng đờ ra với vẻ mặt ngơ ngác.
「Chuyện gì thế?」
Tôi cũng bước về phía tủ lạnh— thì.
Một bàn chân trồi ra từ trong tủ lạnh.
Đó là một bàn chân trắng muốt. Đầu tiên là chân trái, rồi tiếp theo là chân phải duỗi ra, chạm *phẹt* xuống sàn nhà.
Cánh cửa tủ lạnh che khuất tầm nhìn, chỉ có thể thấy mỗi bàn chân đó…
「A-anh ơi, k-k-k-k-cô gái này là ai thế?」
Suzuran nói với giọng run rẩy.
Đồng thời, cánh cửa tủ lạnh *phạch* một tiếng đóng lại.
Và đứng đó, với dáng vẻ không một mảnh vải che thân, chính là—Sasame Ma.
「Ối, ma!」
Tôi sợ đến mức chân đứng không vững tại chỗ.
Mái tóc đen óng ả, cài băng đô ruy băng đỏ, làn da trắng muốt như ngọc, đôi mắt cụp mơ màng. Đúng là Sasame-san không sai.
「Ôi, sao ngài lại nói thần là ma chứ, Naomichi-sama.」
Sasame mỉm cười. Bộ ngực đầy đặn, căng tròn khẽ nảy lên.
「Anh trai, đừng nhìn!」
Suzuran bay tới, dùng hai tay che mắt tôi. Thật ra là che toàn bộ mặt tôi luôn. Tôi cứ thế vật vã trên sàn gỗ một lúc.
「Cô, cô, cô, cô, sao cô lại ở đây? Cô lẽ ra đã bị ngọn lửa trong căn biệt thự đó cuốn vào rồi tan biến chứ?」
Alice hỏi Sasame.
「Thần đúng là đã tan chảy và biến mất, nhưng như vậy không có nghĩa là thần chết. 『Tuyết Nữ (Matsurawanukami)』 dù tan thành nước, nhưng nếu bị đóng băng lại thì sẽ hồi sinh thôi.」
「Chưa từng nghe nói!」
「Chưa từng nghe nói luôn!」
Tôi và Alice đồng thanh nói.
Cái kết cục có vẻ hơi buồn kia là sao chứ!
「Suz, em chẳng hiểu tình hình gì cả, nhưng em biết rõ rằng người phụ nữ này là tai họa đối với anh trai. Ác linh biến đi!」
*Grừ rừ rừ*, Suzuran gầm gừ như một con chó Doberman.
「Đứa tự xưng là em gái hèn mọn kia nói gì đó.」
Sasame "hừm hừm" một tiếng, cười một cách yêu kiều. Có vẻ như nàng cũng biết về Suzuran.
「Chúng ta là vị hôn thê của nhau mà.」
「Ế, chuyện đó chẳng phải đã được giải quyết rồi sao…」
Tôi kiểm tra tay trái, gốc ngón út bắt đầu phát sáng đỏ mờ ảo.
Chiếc nhẫn đỏ nổi lên. Một sợi xích đỏ buộc vào đó, và men theo sợi xích đó—
「Thần là vật sở hữu của Naomichi-sama.」
Chẳng phải nó đang buộc vào chiếc vòng cổ màu đỏ trên cổ Sasame sao!
「Cái gì thế này?」
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó rõ ràng đến vậy. Cứ tưởng rằng nó chỉ là hai ngón út nối với nhau. Dây tơ hồng định mệnh phải là như vậy chứ?
「Tại sao lại là vòng cổ…」
Gò má trắng của Sasame ửng hồng.
「《Xích Đỏ Định Mệnh (Akai Enishi)》 là minh chứng cho sự tuyệt đối phục tùng. Thần xin thề ngay tại đây rằng sẽ sống như một nô lệ cả thể xác lẫn tâm hồn của Nao-sama.」
Nhân vật Sasame trong đầu tôi đang sụp đổ.
「Xin ngài cứ gọi thần là con chó cái ti tiện.」
「Ai gọi chứ!」
Khi tôi hét lên, Sasame loạng choạng.
「A, không, xin lỗi…」
Có lẽ tôi đã nói hơi mạnh.
「À, khi bị mắng nhiếc như vậy, thần lại cảm thấy nóng bừng cả người.」
Trời ơi!
「Sasame-san, c-có phải cô thay đổi tính cách không?」
Hình như cô ấy lúc trước có vẻ kiêu ngạo hơn nhiều.
「Không giấu gì ngài, thần là M. Một M chân chính, M của M. Nhìn thấy logo McDonald's, thần cảm thấy hạnh phúc.」
「À, vậy sao…」
Tôi nghĩ đó là một lời thú nhận khá kinh khủng.
「Thế nhưng, không phải ai cũng có thể trở thành chủ nhân của thần đâu. Nếu không phải là một thiếu gia đủ tầm, thì lòng M của thần cũng sẽ không được thỏa mãn. Vì vậy, thông thường thần hay giả vờ là S. Những thiếu gia nào cảm thấy phấn khích trước lời lẽ thô tục của thần thì không xứng với thần. Ưm hứm, đây cũng là một kiểu Tsundere đó mà.」
Đây không phải Tsundere mà là Tsun-M thì đúng hơn.
「Những lời nói thô tục mà Naomichi-sama đã dành cho thần đêm qua, ôi, chỉ nghĩ thôi cũng khiến thần mê mẩn rồi. Đây có lẽ là lần đầu tiên thần gặp một thiếu gia mắng nhiếc mình như thế.」
Sasame chắp tay trước ngực như một cô gái đang mơ mộng.
「Tôi đã nói gì nhỉ?」
「『Sao cũng được. Tôi không thích cô』, hay là『Chẳng có ai thật lòng thích cô cả』, hay là 『Tôi cố tình nói thế để làm cô tổn thương』. Ôi, tuyệt vời làm sao. Hãy trao cho thần thêm những vết thương lòng đi!」
Lúc đó, gương mặt Sasame đỏ lên, không phải vì tức giận mà là…
「Cậu, cậu đang nói cái quái gì vậy! Cậu bị hâm à?」
「Đúng vậy, mà khoan, sao cô lại cởi đồ trước mặt anh trai tôi vậy hả! Mặc đồ vào đi, mặc đồ vào! Rồi hãy nói chuyện!」
Alice và Suzuran nói với Sasame.
Tôi định từ từ lẩn trốn—nhưng.
「Ôi, Naomichi-sama đi đâu thế ạ?」
Tôi bị kéo lê bởi sợi 《Xích》 buộc chặt. Không thoát được.
「Xin ngài cứ yên tâm. Thần sẽ huấn luyện Naomichi-sama để ngài trở thành một chủ nhân tài giỏi.」
Chẳng hiểu cái quái gì cả.
「K-khoan đã, cô có thể mặc đồ vào được không, Sasame-san. Tôi khó xử quá.」
「Sasame-san sao, xa lạ quá đi mất. Xin hãy gọi thần là Ma.」
「Ế, à, ừm. Vậy thì, Ma-no-san.」
「Xin hãy gọi tên trần trụi và thô bạo hơn nữa.」
Thô bạo ư…
「M-Ma-no.」
Alice và Suzuran đang trừng mắt nhìn tôi một cách đáng sợ. Sợ chết mất!
「Này, Mano, tôi muốn cô mặc đồ vào.」
「Theo lệnh của chủ nhân.」
Khẽ mỉm cười, Sayuki… – Asano nghĩ thầm.
〇 〇
Tạm thời, mọi người ngồi vào bàn ăn. Không khí vô cùng căng thẳng. Đến như tranh luận ở Quốc hội chắc cũng còn dễ chịu hơn nhiều.
"Lãnh địa của thiếp đã bị thiêu rụi trong vụ hỏa hoạn hôm qua. Vì vậy, từ nay về sau thiếp xin được nương nhờ nhà của Naoto-sama. Nhưng xin ngài cứ yên tâm. Thiếp chỉ cần một cái tủ lạnh cỡ chuồng chó là đủ rồi."
Trước lời Asano nói trong bộ đồng phục,
"Phản đối! Phản đối! Phản đối!"
Alice và Suzuran đồng thanh lên tiếng phản đối kịch liệt.
"Ta không hỏi ý kiến các ngươi. Ta đang xin phép Naoto-sama. Ý ngài thế nào, Naoto-sama?"
"À, ừm… Ba mẹ em đâu?"
"Mẹ con đang hoạt động cứu gấu Bắc Cực nên hiện tại con sống một mình."
Bàn tay mát lạnh của Asano chạm vào tay tôi, thật dễ chịu.
Nhưng Suzuran liền gạt tay Asano ra. Alice thì véo tay tôi.
"Cậu đang tít mắt ra đấy à?"
"Không, tuyệt đối không có chuyện đó…"
"Nếu trong nhà có vấn đề thì ngoài vườn cũng được ạ. Đúng vậy, dù là chuồng chó thật sự cũng không sao."
"Không, thế còn có vấn đề hơn ấy chứ. Haizz, hết cách rồi."
Alice đập bàn đứng phắt dậy. Cô túm lấy cổ áo tôi.
"Cái gì, ý cậu là sao? Cậu định cho con nhỏ này ở trong nhà hả? Tôi kiên quyết phản đối!"
"Nhưng mà, nói cho cùng thì việc em ấy không có chỗ ở cũng là do lỗi của tôi mà."
Asano nắm chặt tay tôi.
"Thiếp sẽ không quên ân tình này đâu ạ."
Ngay lập tức, Suzuran lấy đâu ra khẩu Desert Eagle, dí thẳng vào thái dương tôi.
"Ê, khoan, đ..."
"Anh hai, trong vòng mười tiếng đếm của Suzu, anh phải nói 'Suzu là vợ anh' một trăm lần đó."
"Không thể nào làm được chuyện đó."
Alice cũng rút thanh kiếm lửa ra, kề vào cổ tôi.
"Naoto, anh ra khỏi nhà này đi. Ở gần con quỷ này thì mất mạng như chơi."
"Bảo ra khỏi nhà thì đi đâu bây giờ?"
"À, hay là đến nhà em đi. Nhà em thừa phòng mà."
"Vậy thì cho Asano ở nhờ đi."
Alice và Asano liếc nhìn nhau một cái rồi lập tức quay mặt đi.
"Tuyệt đối không đời nào."
"Thiếp nhất định không chịu đâu ạ."
"Anh cứ đến nhà em là được. Như vậy em dễ bảo vệ anh hơn. Chắc chắn anh sẽ làm thế đúng không, Naoto?"
Ngay lúc đó, Asano cũng tạo ra một con dao băng, nhưng cô lại kề nó vào cổ mình.
"Xin ngài hãy chọn thiếp. Nếu không, thiếp sẽ tự vẫn ngay tại đây."
"Dừng lại! Dừ────ng lại đi!"
"Gì chứ, Naoto?"
"Sao vậy anh hai?"
"Có chuyện gì vậy, Naoto-sama?"
Cô bạn thanh mai trúc mã gọi tôi là "Pháp sư".
Cô em gái tự xưng gọi tôi là "Cứu thế chủ".
Cô vị hôn thê gọi tôi là "người thích bị ngược".
Tôi gặp tai nạn vào đêm giao thừa nửa năm trước. Tôi không còn chút ký ức nào về lúc đó.
Họ nói.
Đó là vì ma lực của tôi bộc phát.
Đó là để đánh thức tôi.
Đó là để cắt đứt sợi dây liên kết với tôi.
Không hiểu sao, những lời họ nói đều mâu thuẫn với nhau.
Vậy có nghĩa là ai đó đang nói dối sao?
Nhưng tôi lại không nghĩ vậy.
Cả ba người họ đều nghiêm túc. Họ thật sự coi trọng sức mạnh của tôi.
"Naoto!"
"Anh hai!"
"Naoto-sama!"
Cả ba người cùng gọi tên tôi.
"Hãy chọn em đi!"
Những ngày tháng qua cùng họ đã cho tôi biết một điều.
Thế giới này có rất nhiều điều kỳ lạ mà lẽ thường không thể giải thích được.
Họ là những "nữ chính" dẫn dắt nhân vật chính của câu chuyện.
Và đáng tiếc thay, họ đã nhầm lẫn.
Người mà họ nên dẫn dắt không phải là tôi.
Đúng vậy. Chắc chắn họ đã đến bên tôi vì một sự nhầm lẫn nào đó.
Chẳng phải đúng sao? Khi vướng vào những "sự kiện" của họ, tôi có phát huy được sức mạnh ghê gớm nào đâu? Không, không hề. Dù có lâm vào tình thế nguy hiểm đến đâu đi chăng nữa.
Tôi là một kẻ vô năng. Điều đó cho thấy một sự thật duy nhất.
Người mà họ sẽ cùng nhau trải qua câu chuyện, và cuối cùng sẽ yêu, đáng buồn thay, không phải là tôi.
"À, hay là mình làm bữa sáng nhé."
"Cậu định từ chối lựa chọn sao? Hãy nói rõ ràng đi, Naoto!"
"À, không phải vậy..."
"Anh hai có nghĩa vụ cứu thế giới đó, không phải để yêu đương nhăng nhít ở cái nơi này đâu!"
"Dù em có nói vậy..."
"Naoto-sama ghét thiếp sao ạ? Aaa, nhưng mà, bị ngài lạnh lùng cũng, như vậy cũng... hộc hộc..."
"Em có vẻ hạnh phúc đấy nhỉ."
Điều rắc rối là, cả ba người này đều có vẻ nghiêm túc.
Vào đêm giao thừa nửa năm trước, có chuyện gì đó đã xảy ra với tôi.
Hẳn là hôm đó tôi đã đuổi theo ai đó và xông vào trường tiểu học cũ. Ở đó tôi đã đối mặt với một ai đó. Cái người đó đã chĩa súng vào tôi. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng không hiểu sao góc nhìn của tôi lại có một sự sai lệch tinh vi. Tôi dường như đang chia sẻ góc nhìn của cái người đang đối đầu với mình.
Điều này, có lẽ là chìa khóa để giải thích tình trạng khó hiểu này.
Việc ba người này cùng nhau tụ tập ở đây, tôi nghĩ cũng không phải là không liên quan đến chuyện đó. Và chỉ cần tôi có thể nhớ lại mọi thứ, có lẽ tôi sẽ có thể giải quyết được tình trạng khó khăn này.
Tuy nhiên, việc cấp bách cần phải làm trước mắt chỉ có một.
"Xin lỗi nhé!"
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Rồi cắm đầu cắm cổ mà chạy.
"Đứng lại!"
"Đợi em với, anh hai!"
"Naoto-sama!"
Alice, Suzuran và Asano đuổi theo tôi. Tôi cố gắng hết sức để chạy trốn.
Và thế là, cuộc sống học sinh bình dị của tôi cứ thế dần trôi xa.
Snow White is Already Deadis closed.
Minato lao ra khỏi nhà.
Theo sau cậu là Alice, Suzuran và Sasame Asano, ba cô nàng quá sức nổi bật. Một Outcast, một Sleepwalker và một Yuki Onna. Có nên gọi họ là "ba người" nữa không nhỉ.
"Thật là rắc rối phải không anh."
Cô ta nói.
"Ừ, thật sự là rắc rối to rồi."
Tôi lẩm bẩm khi nhìn theo bóng dáng bốn người đang dần khuất xa.
Go Straight / Ghost Ratedis…?